Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 5: Đạt Ma Phật Đăng
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Sát!”
Tay tam đệ mà Quan Công đích danh kêu chính là Trương Phi lừng danh. Một kích này của gã hướng về phía Nhật Vũ uy thiên cái địa, trông vô cùng dọa người.
David nhanh tay liền chộp vai của Nhật Vũ và biến ra xa nên hắn thoát được 1 kiếp nạn này, đúng là may mắn.
Anh Long thấy tình hình có vẻ không ổn nên cũng quay về, nhất thời tạo nên cục diện hai đánh ba.
Trương Phi nói thẳng ra là chẳng khác gì so với lúc xưa, thân thể to lớn và mặt mày dữ tợn. Gã đứng cạnh chàng thanh niên mặt đỏ ‘Quan Nhị Gia’ kia thì còn cách cả mười vạn tám nghìn dặm về phương diện tiêu sái.
“Nói hay lắm, đánh đi rồi tính.”
Trương Phi nhìn anh Long cười hề hề, tay khẽ rung thanh xà mâu kích trông dọa người vô cùng.
Anh Long nhìn Nhật Vũ một phen rồi lại quay sang gật đầu với David. Chắc bọn họ đã sớm chuẩn bị kế hoạch B.
Mà anh Long cũng chẳng phải phường khách khí gì nên gã bước lên nhìn thẳng vào Trương Phi rồi lại quay sang Quan Công.
Gã cười cười: “Em đùa ấy mà, hai vị đại gia cứ thong thả thư giãn, ba đứa em có chút chuyện cần phải giải quyết nên đành cáo biệt sớm vậy nhé.”
Nhật Vũ xém té, hắn không ngờ tên khốn này lại nhát như vậy a, thật là mất mặt con nhà võ quá sức.
Anh Long như biết Nhật Vũ nghĩ gì, gã quay lại nhìn hắn nhăn nhó như kiểu: “Đồ ngu! Tụi nó có vũ khí.”
Bỗng nhiên Quan Công phất tay tạo ra một luồng gió chém về phía anh Long. Anh Long sợ hãi tránh sang một bên thì lại gặp Trương Phi đang lao tới vung kích.
Anh Long trong lòng cũng đã thầm chửi loạn cả lên.
Trương Phi cười to: “Ha ha, bọn tao đã cho ba đứa bây đi đâu mà tinh vi.”
“Ha ha, bọn này cũng đéo định chạy đâu.”
Nhật Vũ bỗng nhiên cũng bắt chước Trương Phi cười to ngạo nghễ, sau đó hắn móc trong túi ra một cái Phật Đăng (chân đèn) cổ màu đồng.
“Tưởng tao đến đây mà không có chuẩn bị sao? Coi đây!”
Nhật Vũ hô to thì bỗng nhiên Phật Đăng đó thắp lên một ngọn lửa nhỏ, biến hóa tức thì xảy ra, toàn thân của Nhật Vũ phình lên rồi lại xẹp xuống, gân xanh nổi lên phập phồng như có sức sống vô cùng.
“Đạt Ma Phật Đăng phụ thể, mượn võ công cái thế của lão Đạt Ma trong vòng 1 canh giờ, nhất định phải thành công.”
Nhật Vũ thầm tính toán trong lòng, hắn hiện giờ đã có võ công siêu quần của Đạt Ma Tổ Sư và sức mạnh hô phong hoán vũ thì cũng chẳng phải sợ anh em nhà Quan Trương nữa rồi.
“Tao đá chết mẹ mày.”
Nhật Vũ lao lên tung một cước Thái Sơn Áp Đỉnh chẻ về phía Trương Phi làm hắn chỉ còn cách đưa thân kích lên đỡ.
“Rắc!”
Cây xà mâu kích bị một cước của Nhật Vũ chẻ làm đôi, sắc mặt Trương Phi trông khó coi vô cùng nhưng hắn cũng chẳng hấp tấp mà lui về cạnh Quan Công.
Quan Công như đoán được thân phận của Phật Đăng mà Nhật Vũ đang cầm trên tay, hắn lùi lại thủ thể, bốn ngón tay duỗi thẳng chém ra đao mang sắc lạnh vô cùng.
“Mẹ nó, là Lăng Lệ Đao Khí, tay Quan Công này sớm đã tiến nhập vào cảnh giới Nhân Đao Hợp Nhất rồi.”
Anh Long và Nhật Vũ đều có chung một suy nghĩ. Anh Long là cao thủ đệ nhất còn Nhật Vũ sau khi dùng Phật Đăng cũng đã có đầy đủ kiến thức của một cao thủ nên chẳng có gì lạ khi cả hai đều nhận ra lai lịch của chiêu thức mà Quan Công sử dụng.
Nhật Vũ xoay người tránh né rồi quay về cạnh David, anh Long cũng chẳng dám tùy tiện hành động nên cục diện nhất thời lại trở thành thế ghìm nhau vô cùng căng thẳng.
Quan Công nói: “Muốn bắt bọn này quay về sao? Được! Hai tháng nữa bọn ta sẽ cùng đại ca sinh tử quyết đấu với ba đứa bây, nếu chúng ta thua thì sẽ tự động quay về.”
Nhật Vũ thầm nghi vấn trong lòng: “Tại sao lại phải chờ những hai tháng?”
Anh Long hưng phấn liền đáp ứng: “Được! Hai tháng thì hai tháng, ta không tin cho ta hai tháng chuẩn bị mà ta lại không đánh lại các ngươi.”
“Lưu Bị hiện không có ở đây, hắn đang ở đâu?”
Nhật Vũ sực nhớ ra rằng Lưu Bị hiện không có ở Hongkong, chính xác là hắn đang ở Trung Quốc. Chẳng lẽ ba tên này có chuyện gì cần giải quyết nên mới liều lĩnh hạ phàm đó sao?
Nhật Vũ lại hỏi tiếp: “Mục đích lần này của các ngươi là gì? Tại sao lại kháng lệnh thiên giới mà hạ phàm?”
Trương Phi thấy vậy trừng mắt lên nhưng Quan Công liền cướp lời: “Nếu thắng được thì bọn ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”
Thế là sau đó Quan Công và Trương Phi đi Trung Quốc tìm Lưu Bị, nhóm Nhật Vũ thì phải ở lại Hongkong chờ đến kỳ hẹn hai tháng sau quyết đấu.
Trong lòng của Nhật Vũ thầm than trời trách đất, kêu khổ đủ thứ nhưng rốt cuộc thì đâu cũng vào đấy.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 6: Thoát thai hoán cốt
Nguồn: Tàng Thư Viện
Hôm đó là một chiều thứ bảy, một chiếc Porsche thể thao màu bạc đang lao vù vù trên đường cao tốc sát bờ biển Hongkong với vận tốc kinh hồn.
Chẳng lẽ trong thời buổi vật giá leo thang, kinh tế xuống dốc thế này mà lại có kẻ thừa xăng đến độ đó sao?
Bất quá nếu là có mục đích thì uổng xăng cũng tạm chấp nhận đi, nhưng chẳng lẽ đua xe với người khác mà cũng được cho là mục đích chính đáng sao?
Khốn nạn! Ai bảo họ giàu hơn mình, mẹ nó chứ, đời này ta còn chưa được lái xe hơi…
…
Bốn cô gái xinh đẹp như hoa chính là chủ nhân của chiếc Porsche đó.
Ba người trong số đó vốn là thiên kim đại tiểu thư của những gia tộc phú hào nổi tiếng ở Hongkong, cô nàng còn lại nhan sắc cũng không thua kém ba người bạn của mình nhưng gia cảnh thì hoàn toàn bình thường.
Nàng gọi là Ngữ Thanh.
Ba cô tiểu thư kia thì đã quen nhau từ trước, sau này khi cả ba cùng vào đại học S thì mới kết nạp Ngữ Thanh vào nhóm của mình.
Dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì cả, vấn đề ở đây là người đang đua xe với họ chính là David.
“Mấy cậu xem tên đó chạy liều mạng chưa kìa. Không biết chiếc Mercedes FX-6 đó của ai nhỉ? Ở Hongkong này muốn mua một chiếc vậy cũng không phải dễ à nghen.”
Cô gái cầm lái tuy vô tư hỏi nhưng thần sắc vẫn tập trung cao độ về phía trước. Bỗng nhiên chiếc Mercedes đó đột ngột quẹo trái, hướng về phía căn biệt thự to lớn ở trên núi làm cho mấy cô gái cũng phải chật vật chạy theo.
Khi xe dừng lại, bước xuống chính là chàng David đẹp trai, hôm nay hắn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng nên trông rất là có phong vận của một công tử hào hoa. Mấy cô gái theo sau thấy vậy cũng chớp mắt không ngừng, hiển nhiên là đã bị vẻ bề ngoài của hắn hút hồn.
“Mời các cô làm khách.”
David dùng tiếng Anh nói chuyện, ở Hongkong vốn sử dụng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh nên việc giao tiếp tạm thời với hắn không thành vấn đề.
Ban đầu mấy cô gái còn hơi ngại ngùng nhưng sau khi để ý thấy cả tòa biệt thự rộng lớn mà chẳng có ai ngoài hắn nữa thì mới an tâm đi vào.
“Anh đua cũng khá thật đấy, chúng ta làm quen đi. Tôi là Sở Diễm.”
Cô nàng cầm lái lúc nãy tên là Sở Diễm chìa tay ra làm quen với David, hắn cũng đáp lễ bằng cách nói ra tên mình và hôn lên mu bàn tay của nàng một cái.
Sở Diễm có lẽ đã quen với cách giới thiệu của người nước ngoài rồi nên nàng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên gì lắm.
“Tôi là Lưu Mộc Lan, anh nói anh là người Đức sao David?”
Một cô gái khác lại lên tiếng hỏi.
“Tôi là Mộng Tuyền, còn đây là Ngữ Thanh.”
Ba cô gái đều hết sức cởi mở nhưng xem ra Ngữ Thanh là đặc biệt, nàng vô cùng nhút nhát nên tính cách có phần hướng nội một chút.
David cười nói: “Mấy cô uống gì? Tôi đi lấy.”
“Tùy tiện.”
“Anh ở đây một mình sao?”
“Tôi ở cùng hai người bạn, bất quá hiện giờ họ không có ở đây.”
Sau khi David đem ra một chai rượu van đỏ dành cho nữ giới ra thì lúc này từ trong phòng sau truyền đến một tiếng nổ lớn.
“Bùm!”
Cánh cửa và mấy món linh tinh bị đẩy tung ra lăn tới lăn lui trước mặt David và mấy cô gái.
Nhật Vũ bước ra, toàn thân không một mảnh vải, đầu tóc rối bời nhưng da thịt trắng tinh như ngọc, cơ bắp săn chắc bó lại thành từng khối hoàn mỹ như được tạc ra bởi những nghệ nhân bậc thầy.
“Nhật Vũ, cậu tỉnh rồi sao?”
David kích động nhìn hắn, gã không ngờ rằng cuối cùng Nhật Vũ cũng đã tỉnh lại.
…
Quay lại khoảng thời gian 3 ngày trước.
Sau khi chiến một trận với anh em Quan Trương trên du thuyền thì Nhật Vũ phải nằm liệt giường hơn một tháng. Nguyên nhân là do…
“Anh đã lầm khi nói chú mày là ‘đồ ngu’. Thành thật xin lỗi, phải nói là ‘đại ngu’.”
Anh Long vừa chửi vừa chỉ vào Nhật Vũ đang thẳng cẳng nằm trên giường, cơ bắp hắn tê liệt co giật liên hồi, gân xanh nổi lên rồi lại lặn xuống trông dọa người vô cùng, tuy là đã đỡ hơn nhiều so với lúc đầu nhưng xem ra cơn đau vẫn thống khổ không gì sánh bằng.
“Lắm lời! Ông chửi câu này đã hơn cả tháng nay rồi, còn câu nào khác không? Mà thằng David đâu rồi?”
Nhật Vũ thở hổn hển, hắn có chết cũng không thể ngờ cái Đạt Ma Phật Đăng chó má kia lại có tác dụng phụ kinh khủng như vậy a. Theo như những gì mà bác sĩ đã nói thì cả cái thân xác vô dụng của hắn hiện giờ đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi, nôm na chính là ‘tàn phế’.
“Nó đi hái trái đào cho chú mày rồi, không biết ăn xong thì ngươi sẽ ra cái quỷ gì nữa a.”
Nguyên lai là sau khi biết mình đã thành phế nhân, Nhật Vũ liền mua ngay một căn biệt thự trên núi, sau đó hắn trồng hạt đào mà lão thiên thần Morgan đưa cho với hi vọng chữa lành cái thân thể hư hỏng này.
Bỗng nhiên David từ ngoài đạp cửa xông vào cười lớn: “Tới rồi, Đào Tiên đến rồi.”
Sau 49 ngày chờ đợi, cuối cùng thì cũng đã chờ được. Nhật Vũ kích động vô cùng, dùng toàn bộ sức lực bật dậy cầm trái đào nhét vào miệng mà nhai.
Sau đó… dị biến xảy ra…
Hắn hôn mê suốt mấy ngày liền, anh Long và David cũng đành phó mặc cho số phận mà thôi.
…
“Sống rồi… con mẹ nó, lão tử đã trở lại rồi đây.”
Nhật Vũ sau khi bước ra khỏi phòng liền rống lớn, âm vang khắp nơi chấn động cả vách tường làm cả căn biệt thự run lên.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 7: Chẳng lẽ mình thích hắn rồi sao?
Nguồn: Tàng Thư Viện
Anh Long sau khi nghe tiếng nổ lớn cũng lật đật chạy ra, vừa thấy Nhật Vũ thì gã liền mừng rỡ lao đến.
“Mẹ nó chứ, lão tử không phải là gay.”
Nhật Vũ thấy tình hình có vẻ không ổn, hắn không biết cái tên này có định lao lại hôn mình hay không nhưng tốt hơn là trốn cho nhanh.
Nhật Vũ xoay người phóng ra đằng sau mấy cô gái và David mà trốn, nhất thời cả bọn con gái cùng hét lên vô cùng chói tai, lúc này Nhật Vũ mới nhận ra là hắn vẫn còn đang trần truồng.
…
“Thất lễ, thất lễ rồi.”
Nhật Vũ ngồi đối diện 4 cô gái và David, gã cười hề hề trông khó coi vô cùng. Nhưng điều kỳ lạ là lúc này diện mạo của Nhật Vũ đã trẻ lại rất nhiều, diện mạo trông tuấn tú vô cùng.
Hắn năm nay đã hơn 20, trước đây do ăn uống thất thường và thiếu dinh dưỡng lâu năm nên gầy gò xấu xí, mặt mũi cũng đầy cả mụn. Nhưng chẳng hiểu có phải là do tác dụng của trái Đào hay không mà Nhật Vũ giờ đây khác xa lúc trước, gương mặt của hắn nhìn sơ qua còn có phần con nít hơn cả David, da dẻ trắng mịn như ngọc, cơ bắp săn chắc, thậm chí là còn cao hơn lúc trước vài phân, trông rất là có khí chất.
Sở Diễm bực mình nói: “Anh biết thất lễ thì tốt.”
“Thật là ủy khuất mà, ta cũng vừa tỉnh lại nên cũng có biết gì đâu.”
Nhật Vũ thầm than trong bụng, gã quay tới quay lui tìm cái tên chết bầm hại gã ban nãy đâu nhưng mãi vẫn chẳng thấy: “Mẹ nó chứ, trốn nhanh thật.”
“Anh chửi ai vậy?”
“À không, tôi nói bạn tôi đó mà.”
David thấy tình hình có vẻ không ổn nên gã vội chen vào: “Nhật Vũ, cậu thấy trong người thế nào rồi, khỏe hơn chưa? Ba ngày nay tôi và anh Long lo cho cậu lắm a.”
“Đỡ rồi, đỡ rồi.”
“Mấy vị cô nương xinh đẹp này là… ?”
Nhật Vũ chuyển mục tiêu sang bốn người khách lạ mặt đang ngồi ở đây.
“Là lúc nãy tôi đi mướn phim nên quen được, họ tới đây làm khách, cậu là chủ nhà thì tiếp đi nhé, tôi bận rồi.”
Nhật Vũ thầm chửi: “Mẹ kiếp! Muốn vào phòng xem phim thì nói, còn làm bộ làm tịch.”
David có hứng thú với phim ảnh, đặc biệt là phim tình cảm Hàn Quốc sướt mướt. Về điểm này thì Nhật Vũ cũng bó tay, cái tên Lý Tiểu Long kia thì thích xem anime Nhật Bản… tổ cha tụi nó chứ, chẳng có tên nào tâm sinh lý bình thường cả, đã xem thì phải xem JAV…
“David đi rồi, anh cũng thẫn thờ làm gì?”
Cô gái gọi là Lưu Mộc Lan nhìn hắn thộn mặt ra mà cười khúc khích, nàng cũng không hiểu sao nàng lại rất có hứng thú với chàng thanh niên này. Hắn trẻ trung, lại đẹp trai, thân hình cân đối hoàn mỹ mà cái ‘kia’ cũng…
“À à, lại thất lễ rồi.”
“Tôi tên là Chu Nhật Vũ, gọi sao cũng được, nhưng tốt nhất là đừng gọi cả họ lẫn tên, khó nghe lắm.”
Ngay cả Sở Diễm ban đầu còn khó chịu mà nhìn hắn lúng túng pha trò cũng không nhịn được mà phì cười, cả bốn bông hoa đều cảm thấy tên này rất thú vị, ngay cả anh chàng David lúc nãy cũng có phần thua kém.
Mộng Tuyền cười hỏi: “Anh là chủ nhà sao? Còn trẻ vậy mà đã là một phú ông rồi đó nha. Mau khai đi, mấy anh làm gì ở cái đất Hongkong này?”
Nhật Vũ nhíu mày: “Sao cô biết bọn tôi không phải là dân Hongkong?”
“Quá đơn giản, dân Hongkong khi nói chuyện dù là bằng tiếng Anh nhưng do quen miệng nên vẫn thường hay xen lẫn cả tiếng Trung vào. Vả lại căn biệt thự này trước đây vốn là cho thuê nhưng chẳng hiểu sao cách đây một tháng đã có người mua đứt nó luôn. Điều này đã làm xôn xao cả giới bất động sản suốt mấy ngày liền đó nha.”
Nhật Vũ thầm choáng, cô bé này coi bộ rất khó chơi, chỉ dựa vào vài chi tiết mà đã đoán ra rồi, thật là thông minh.
“Đúng vậy, cách đây một tháng tôi mua nơi này để dưỡng bệnh.”
Xong hắn lại nói: “Tôi là người Việt Nam, anh Long là dân đại lục chính gốc còn David là người Đức. Bọn tôi đến Hongkong là để bàn chuyện làm ăn thôi, sau này còn mong mấy cô giúp đỡ nhiều.”
“Thôi được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, bọn này phải về thôi. Sẵn hôm nay là sinh nhật của Ngữ Thanh, không biết mấy anh có hứng đến chơi hay không?”
Lưu Mộc Lan nở một nụ cười đầy quyến rũ hỏi Nhật Vũ, nàng từ đầu đến giờ vẫn luôn chú ý đến hắn một cách đặc biệt, điều này duy chỉ có Sở Diễm là nhìn ra mà thôi.
“Được được, đều là bằng hữu cả mà, bọn tôi nhất định sẽ đến.”
Nhật Vũ cũng cười ôn nhu nhìn bọn họ, hắn cười hết sức tự nhiên lại thêm tính cách phóng khoáng cởi mở nên nụ cười càng đầy mị lực. Lưu Mộc Lan càng nhìn càng si mê, phải gần lúc sau phải nhờ Sở Diễm thúc cùi chỏ đánh thức thì nàng mới tỉnh lại.
Lưu Mộc Lan đỏ mặt thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mình thích hắn rồi sao?”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 8: Cao thủ VS cao thủ (Triệt Quyền Đạo VS Thiếu Lâm công phu)
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Sinh nhật của Ngữ Thanh, là cô nàng hay mắc cỡ đó sao?”
Nhật Vũ hỏi David: “Ta không biết, mà có nên đi không?”
Gã lại cười thâm ý nhìn Nhật Vũ: “Đi cũng tốt, còn một tuần nữa mới đến hẹn mà.”
“Anh Long đâu?”
“Vẫn còn đang luyện công. Lần trước hắn đem về cây côn nhị khúc bằng thép đặc trông dọa người vô cùng, nặng khủng khiếp luôn.”
Đột nhiên anh Long đẩy cửa đi vào: “Mỗi đoạn côn nặng 90kg, hai đoạn là 180kg. Vỏ bằng titan dày 3cm, bên trong chứa thủy ngân tạo sức nặng nên khá là vừa tay.”
David và Nhật vũ thầm lè lưỡi, dám chắc chỉ có tên biến thái nhà ngươi mới dùng được nó thôi.
“Chú Vũ, thân thể chú sao rồi? Đứng lên thử chút đi.”
Nhật Vũ cười khổ: “Cảm thấy rất tốt, chỉ là...”
Đột nhiên anh Long lao lên tung một quyền vào mặt hắn, Nhật Vũ thầm chửi tên khốn này quá hèn hạ nhưng vẫn bật dậy tránh né.
Nhật Vũ nhảy ra sau ghế salon rồi tung một cước đạp vào ghế làm nó bay về phía anh Long. Anh Long cũng chẳng khách khí liền xoay người tung cước tạt chiếc ghế ra. Nhật Vũ chớp lấy cơ hội, hắn vọt tới tung ra một trảo nắm về phía bả vai của đối phương.
“Long Trảo Thủ?”
Anh Long giật mình, đây là một trong 72 tuyệt kỹ của Thiếu Lâm danh bất hư truyền, nhưng dù sao gã cũng là một đại tông sư khai môn lập phái nên rất là bình tĩnh khi đối mặt với loại tình huống thế này.
Anh Long xoay ngang người tung ra một quyền về phía đối thủ, tiện chân trước tung ra một cước đá về phía trước.
Một quyền một cước, song chủy pháo thủ.
Nhật Vũ cũng thầm cảm thán công phu của anh Long. Phải biết rằng sau khi sử dụng Đạt Ma Phật Đăng thì hắn đã sở hữu ký ức một đời công phu của lão Đạt Ma, tuy là tác dụng phụ của nó có chút đáng sợ nhưng nhờ công dụng của trái đào nên hiện giờ sức mạnh và tốc độ của Nhật Vũ đã không còn thua gì cái thân thể của anh Long và David cả.
Có sức mạnh, có tốc độ, có võ công.
Chính là cao thủ.
Nhật Vũ hiện nay hoàn toàn có thể xưng vương xưng tướng trên võ đài thế giới, thậm chí là Thiên Hạ Đệ Nhất cũng không phải là quá đáng.
Tuy nhiên, anh Long cũng tính là có bản lĩnh này.
Không có võ công vô địch, chỉ có người vô địch.
Cũng không thể đem Triệt Quyền Đạo và võ công Thiếu Lâm Tự ra so với nhau được. Một bên là thực chiến quyền pháp nhất hạng, một bên đã có bề dày lịch sử trải qua hằng trăm nghìn năm đúc kết lược giản mà thành.
Bởi thế nếu thực sự đánh nhau thì phải xem bản thân anh Long hay Nhật Vũ lợi hại hơn. Về điểm này thì cả hai đều rõ ràng.
Nhật Vũ nếu trúng một quyền và một cước này thì chắc chắn sẽ phải chịu thương tổn trầm trọng, hắn biết chắc dù là luận võ nhưng đã là cao thủ thì sẽ không có chuyện lưu tình.
Hắn lách người tránh đòn, tiện tay thu trảo lại, tay còn lại kẹp chặt bốn ngón tay xỉa về phía sườn của anh Long.
Một đòn Thiết Sa Chưởng uy lực vô cùng.
Anh Long thấy tình hình biến quá quá nhanh, gã cũng nhanh trí co tay lại giật chỏ xuống ngay cạnh khủy tay Nhật Vũ.
Nhật Vũ không dám khinh suất chịu đòn liền biến chiêu. Một đòn Đại Suất Bi Thủ tung ra về phía hạ bàn của anh Long hất lên nhằm làm loạn cước bộ.
Dừng lại…
Nhật Vũ ngay khi đang sắp chiến thắng thì hắn đã dừng lại.
Không phải vì hắn lưu tình hay nhân nhượng.
Chỉ tại chân trước của anh Long co lại đẩy gót về phái thái dương của hắn, cách chỉ chưa đầy một centimet.
Hòa rồi…
Dù cho Nhật Vũ có xuất chiêu thành công đi chăng nữa thì vẫn phải trúng một cước hiểm hóc đó vào thái dương.
Lưỡng bại câu thương. Đó là kết quả mà cả hai đều không mong muốn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 9: Động tay động chân
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Quả nhiên võ công Thiếu Lâm vẫn hết sức lợi hại. Trước đây khi ta còn sống cũng đã gặp qua không ít những nhà sư Thiếu Lâm nhưng vẫn chẳng có ai đạt đến trình độ tùy tâm sở dục mà hóa nhiêu như chú em cả.”
Anh Long cầm chai bia tu một hơi rồi nhìn Nhật Vũ bằng ánh mắt phức tạp pha lẫn một chút hứng thú.
Nhật Vũ rít một hơi thuốc rồi nói: “Em cũng không rõ nữa. Tất cả những chiêu thức đều in vào đầu cả rồi, tùy tiện vẫn có thể đánh ra mà không cần suy nghĩ.”
“Đó gọi là cảnh giới tối cao, luyện võ cả đời cốt chỉ để quên hết võ công mà thôi. Tùy tâm sở dục thì mới gọi là tối thượng đấu pháp.”
Xong gã lại nói: “Với thực lực của chú em hiện tại thì ta đã yên tâm hơn rồi, dù rằng không bằng lúc sử dụng cái Phật Đăng kia nhưng cũng đủ để chiến đấu với bọn họ.”
Thật vậy, luận về sức mạnh và tốc độ thì lão Đạt Ma vẫn được xem là vô địch. Bởi thế mới có chuyện Nhật Vũ khi dùng Đạt Ma Phật Đăng tùy tiện tung một cước liền đá gãy cây xà mâu kích của Trương Phi.
Nếu là bây giờ thì có lẽ hơi khó khăn một chút.
Nếu so sánh khí lực của người bình thường là từ 1~3. Lính đánh thuê, bộ đội đặc chủng hay những võ sư là từ 4~10 thì đẳng cấp của Nhật Vũ, anh Long và David chắc chắn phải trên 18.
Những danh tướng trong truyền thuyết cũng vào khoảng đó.
Nhưng những nhân vật truyền kỳ như Đạt Ma, Trương Tam Phong và những tồn tại vào cấp bậc thánh kị sỹ thì lại khác.
Tuy rằng họ không thể đem ra so với Chúa Jesus hay Thích Ca Mâu Ni nhưng thần tiên bình thường cũng chẳng ai dám giỡn mặt với họ cả.
“Thôi được rồi, đi dạo phố một chút, sẵn tiện mua quà sinh nhật luôn nào.”
David tu hết một hơi bia rồi lôi Nhật Vũ và anh Long ra xe.
…
Chiếc Mercedes FX-6 lướt nhanh trên đường thu hút rất nhiều sự chú ý. Họ dừng xe lại trước một hiệu trang sức, David vào chọn ngay bốn đôi khuyên tai bằng bạch kim có đính kim cương.
Giá trị của chúng thật không hề rẻ chút nào, Nhật Vũ tuy ngoài mặt hào phóng trả tiền nhưng trong lòng thầm chửi cha mắng mẹ cái tên khốn nạn này.
Hắn tuy có hảo cảm với mấy cô gái này nhưng chẳng lẽ chỉ mới gặp nhau lần đầu mà đã tặng quà đắt giá thế này rồi sao.
David biết hắn nghĩ gì nên gã xoay sang nói: “Ngươi yên tâm, ta làm thế là có dụng ý. Ngươi tuy mất tiền nhưng chắc chắn sẽ không chịu lỗ đâu.”
Xong gã lại thầm cười trong bụng: “Cô bé Lưu Mộc Lan kia có tình ý với ngươi thì ta cũng nên động tay động chân một chút. Chờ vĩnh biệt cái thân xử nam đi anh bạn.”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi