Chỉ cần đạt được mục đích, vô lại tuyệt đối sẽ không quan tâm đến phương pháp – Tiêu Hồng Vĩ.
Buồn bực nằm trên giường, gương mặt thanh tú của sư tỷ cứ luôn luẩn quẩn trong đầu. Tiêu Hồng Vĩ trở mình một cái, khiến mặt hắn trễ xuống, tâm trạng bây giờ giống như hít phải không khí bẩn vậy.
Không ngờ sư tỷ có bạn trai nhanh đến vậy, chỉ trách mình quá rụt rè, nếu không phải tại mình rụt rè, cũng có thể người đứng bên cạnh chị ấy ngày hôm nay sẽ là mình rồi, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ mơ tưởng.
“Thôi, những chuyện nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.” Tiêu Hồng Vĩ trở mình ngồi dậy, mỗi khi gặp phải vấn đề nghĩ không ra hắn đều dùng chiêu này, lấy bất biến để ứng vạn biến, lắc lắc cái đầu, bắt đầu chơi vi tính.
Giữa đêm, khi Tiêu Hồng Vĩ khó khăn lắm mới ngủ được, thế mà lại bị một âm thanh như tiếng quỷ kêu đánh thức.
“Thắng khốn nào, đêm hôm khuya khoắt mà còn kêu la. Mẹ nó, ông đây phải chém nó mới được !” Càu nhàu nói, Tiêu Hồng Vĩ vùi đầu dưới gối, nhưng tiếng quỷ kêu đó vẫn cứ lọt vào tai, khiến hắn không thể ngủ được nữa.
“Đồ khốn !” Tiêu Hồng Vĩ nhỏ tiếng chửi mắng. Lúc đã tỉnh ngủ hẳn Tiêu Hồng Vĩ phát hiện giọng nói này không ngờ lại đang ngâm thơ. Loáng thoáng nghe được nào là thục nữ nào là quân tử.
Thật đúng là biến thái, bây giờ đã là thời đại gì rồi mà còn ngâm cái loại thơ này nữa. Nhưng điều khiến Tiêu Hồng Vĩ càng ngạc nhiên hơn chính là giọng nói này được phát ra từ trong phòng của Lâm Hạo. Tên này từ nhỏ đã miễn nhiễm với quốc văn, sao hôm nay đột nhiên lại có nhã hứng ngâm thơ nữa, còn ngâm tới khó nghe như vậy nữa.
“Ê, Lâm Hạo ! Cậu quậy cái gì đấy ? Đã khuya khoắt còn ngâm thơ gì nữa chứ !” Tiêu Hồng Vĩ gõ bốp bốp vào cửa phòng của Lâm Hạo.
“Không có gì, không có gì, tớ ngủ rồi, cậu cũng nên ngủ sớm đi !” Trong phòng vọng ra tiếng nói của Lâm Hạo, sau đó không còn tiếng động gì nữa.
Sáng hôm sau, từ sáng sớm Lâm Hạo đã đi ra khỏi nhà rồi.
Cái tên này hai ngày nay sao cứ thần thần bí bí ? Chẳng lẽ là tinh thần đến thời kỳ nên bị căng thẳng sao ? Không suy nghĩ cái chuyện vô vị này nữa, Tiêu Hồng Vĩ cũng đi khỏi nhà.
Đạp chiếc xe Phượng Hoàng cũ kỹ của mình, chầm chậm đi qua dưới bóng râm. Ánh mặt trời lốm đốm chiếu xuyên qua kẽ hở giữa những tán lá rồi sà xuống trên thân Tiêu Hồng Vĩ. Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời, tâm trạng của Tiêu Hồng Vĩ cũng bất giác vui vẻ hơn.
Đang lúc vui vẻ thoải mái, chuông điện thoại vang lên, là một số điện thoại lạ.
“…” Tiêu Hồng Vĩ đối với những số điện thoại lạ, lúc nghe lần đầu hắn thường im lặng, lần này cũng không ngoại lệ.
“A lô !” Đối phương là một cô gái, giọng nói ngọt ngào, giọng nói này khiến Tiêu Hồng Vĩ nhớ đến một người, nhưng trong nhất thời lại nói không ra. “A lô !” Đối phương lại gọi lần nữa.
“Ai đó ?”
Nghe giọng nói lạnh như băng của Tiêu Hồng Vĩ, đối phương rõ ràng đã ngớ ra một lúc, nhưng chỉ trong tích tắc đối phương đột nhiên hét to: “Đồ khốn, là em nè.” To đến nỗi Tiêu Hồng Vĩ phải để điện thoại cách xa lỗ tai ra.
“Em là ai ?”
“Em chính là em gái của người anh em tốt của anh Lâm Hạo, là người hôm qua nhờ anh giúp đỡ rồi bị anh bỏ lại một mình ở trong quán ăn tây, Hạ Thanh đó.” Một câu dài ngoẵng, khiến Tiêu Hồng Vĩ trong nhất thời không kịp tua lại, nhưng khi nghe được hai chữ cuối cùng thì mới nhớ ra. Chả trách lúc nãy có cảm giác như đã từng quen biết vậy, xem ra cô ta đang tức giận vì hôm qua mình đột nhiên bỏ đi rồi, Tiêu Hồng Vĩ cười ngốc nghếch.
“Ờ, có chuyện gì không ?”
“Không có chuyện thì không thể tìm anh sao ? Hôm qua anh cho em leo cây, cho nên hôm nay anh nhất định phải đi với em xem như là bồi thường lại cho em.” Hạ Thanh nói từ đầu bên kia, nhưng giọng nói đã dịu dàng hơn nhiều.
Tiêu Hồng Vĩ nghe xong liền nghệch mặt ra, trong thiên hạ còn có chuyện như thế sao ? Đi với cô ta một ngày ? Một ngày này nói ngắn thì cũng ngắn, nói dài thì cũng dài. Một ngày có thể làm được rất nhiều chuyện, mà cũng có thể là chẳng làm được gì cả. Xem ra hôm nay sẽ không vô vị nữa rồi, mà không chừng còn có thể…
Nghe tiếng cười quái lạ của Tiêu Hồng Vĩ ở đầu kia điện thoại, Hạ Thanh bất giác lạnh lùng hỏi: “Anh có đi không ?”
“Đi, đương nhiên đi. Em ở đâu ? Anh đến đón em !”
Nửa tiếng sau, Tiêu Hồng Vĩ và cô em gái của người anh em, cùng ngồi trên chiếc xe đạp cũ kỹ vô cùng kỳ quặc mà chạy ra khỏi trường. Sau đó là đi mua sắm. Điều khiến Hạ Thanh ngạc nhiên chính là Tiêu Hồng Vĩ còn đàn bà hơn cả đàn bà, đi hết cả con phố đến mấy lượt vậy mà hứng thú của hắn không hề giảm.
“Anh chẳng mệt tí nào sao ?” Lúc này Hạ Thanh đang ngồi trên một băng ghế đá bên vệ đường mà đấm đấm cái chân.
“Cái này là hứng thú.” Tiêu Hồng Vĩ ngồi bên cạnh cô cười, một mùi nước hoa dịu nhẹ xộc vào mũi hắn. “Thơm quá !” Tiêu Hồng Vĩ bất giác nói.
Hạ Thanh mặt hơi ửng đỏ, tim đập mạnh, xem ra cái tên đàn ông này cũng không đến nỗi đáng ghét lắm !
“Con gái thích đi dạo phố là vì có thể tìm được niềm vui trong lúc dạo phố, nên họ vui mà không mệt, còn con trai sở dĩ ghét đi dạo phố là vì trong suốt quá trình đó họ chỉ là một cái máy ATM hay là một tên khuân vác, thử hỏi với tình hình như vậy họ còn thích đi dạo phố nữa không ?” Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười nói.
“Vậy sao anh không mệt ? Chẳng lẽ anh không phải đàn ông sao ?” Hạ Thanh tuy cũng thấy hắn nói có lý, nhưng vẫn cố tình nói như thế, để xem hắn sẽ trả lời thế nào.
“Cái vấn đề anh có phải là đàn ông hay không nếu mà em muốn biết, thì em có thể thử mà.” Nghe xong câu này, Hạ Thanh bất giác cười rộ lên.
“Lý do mà anh không ghét đi dạo phố là vì anh cảm thấy đi chung với em là một vinh hạnh to lớn.” Nói xong hắn còn đứng dậy cúi người làm đúng theo động tác của một thân sĩ.
Hạ Thanh phối hợp đưa tay ra cho hắn, rồi nhẹ nhàng đứng dậy, cười nói: “Bình thường anh cũng thế này à ? Anh biết cách làm cho con gái vui như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái đã chết trong tay anh rồi .”
“Oan ức quá ! Oan ức quá ! Tấm lòng của anh, trời đất chứng giám. Ngược lại đã có mấy lần anh suýt chết trong tay con gái các em đấy.” Nói xong bèn làm ra vẻ mặt oan uổng. Hạ Thanh nhìn thấy cười càng to hơn, đi chung với hắn đúng là thoải mái đến một cách khó hiểu.
“Thôi, không đùa nữa, em đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.” Từ sáng dạo phố đến tận giờ, bụng của Tiêu Hồng Vĩ đã đói lâu rồi, nghe lời đề nghị của Hạ Thanh lập tức kéo cô ta đi về phía mấy tiệm ăn.
“Anh đi gấp vậy để làm gì ? Này, đừng đi nhanh quá, chậm chút đi !” Hạ Thanh ở phía sau kêu lên, Tiêu Hồng Vĩ mặc kệ, cái phong cách thân sĩ lúc nãy đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Sau khi hai người ngồi xuống gọi thức ăn xong, Hạ Thanh bất mãn nói: “Lúc nãy sao anh chạy nhanh thế để làm chi ? Làm em theo không kịp.”
“Chẳng phải anh sợ em bị đói chết sao !” Tiêu Hồng Vĩ giải thích.
“Hả ? Vậy cũng được hả ? Chứ không phải anh sợ em lại dẫn anh tới mấy quán tây à ? Ha ha ha ! Em biết ngay mà !” Thấy vẻ mặt sao-cô-ta-lại-biết của Tiêu Hồng Vĩ, Hạ Thanh cười đắc ý.
Đúng lúc đó, bên ngoài ồn ào, sau đó có năm, sáu tên thanh niên bước vào, tầm 20 tuổi, nhưng nhìn cách ăn mặc đã biết không phải là người đàng hoàng rồi.
Tiêu Hồng Vĩ thấy Hạ Thanh cứ nhìn ra phía ngoài, vội vàng nói: “Này, em đừng có nhìn người ta như vậy hoài chứ, sẽ có phiền thức đó !” Nhưng lúc này cho dù Tiêu Hồng Vĩ không muốn gặp phiền phức, thì phiền phức đã tự động tìm đến hắn rồi.
“Tiểu Thanh, sao em lại ở đây ?” Một tên có vẻ là đại ca từ trong đám thanh niên đó bước ra. Câu “Tiểu Thanh” gọi tới nỗi Tiêu Hồng Vĩ muốn nổi cả da gà lên.
“Ai vậy ?” Tên thanh niên hỏi Tiêu Hồng Vĩ đang ngồi đối diện Hạ Thanh.
“Anh ta là ai không liên quan gì đến anh ! Còn nữa xin anh đừng gọi tôi là Tiểu Thanh, chúng ta không thân đến thế đâu.” Thấy tên thanh niên bị từ chối thẳng thừng, Tiêu Hồng Vĩ cười thầm.
“Ê ! Thằng kia ! Biết điều thì mau cút cho tao, không biết điều thì ông đây sẽ cho mày phải hối hận vì đã đến cái thế giới này !” Mấy tên bên cạnh tên thanh niên chỉ một chốc đã xông lên, vây lấy Tiêu Hồng Vĩ ở giữa.
Nhìn đám choai choai chỉ cỡ tuổi mình, Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên cảm thấy mấy tên trước mặt hắn thật là đáng thương, họ vốn không hiểu sống là để làm gì, nên mới đấu đá ở đây này. Tiêu Hồng Vĩ chẳng biết làm sao đành lắc đầu, xúc động không nói nên lời.
Tiêu Hồng Vĩ thì đang xúc động, còn Hạ Thanh thì đang sốt ruột. “Lưu Quân, anh đừng có làm bậy ở đây, tôi có phải bạn gái anh đâu ! Thập Tam, chúng ta đi !” Xem ra cái tên Lưu Quân này có quen biết với Hạ Thanh, hơn nữa tình huống này chắc không phải là lần đầu xảy ra rồi. Lâm Hạo ơi Lâm Hạo, rốt cuộc thì em gái cậu là người như thế nào đây ?
“Không được đi !” Lưu Quân đưa tay ra, ngăn Hạ Thanh lại. “Ê, mày tên là Thập Tam phải không ?” Lưu Quân cố ý nhấn mạnh hai chữ “Thập Tam”. “Tao thấy không chỉ có tên mày là Thập Tam đâu, đến cả đầu mày cũng có chút Thập Tam (Mười Ba) đấy, dám cả gan giành đàn bà với tao. Được, bây giờ tao cho mày hai con đường. Một, đánh tay đôi, ai thua thì bò ra. Hai, lập tức biến mất cho tao.”
Chỉ thấy Tiêu Hồng Vĩ khồng hề có chút hoảng loạn mà từ trên ghế ngồi phắt dậy, mấy tên bên cạnh thấy Tiêu Hồng Vĩ đứng dậy lập tức cảnh giác, sợ Tiêu Hồng Vĩ sẽ đánh lén, còn Hạ Thanh ở đối diện đột nhiên bình tĩnh lại, dường như muốn xem thử Tiêu Hồng Vĩ sẽ quyết định thế nào.
“Xông vào đi !” Lưu Quân cởi phăng áo ra, để lộ ra bắp thịt săn chắc, và một con mãnh hổ xăm trên ngực. Thật nhìn không ra cái tên này lại cường tráng đến thế, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ kinh ngạc nghĩ.
Nhưng Tiêu Hồng Vĩ không vì thế mà rối trí. “ Hạ Thanh, anh nghĩ bất cứ người đàn ông nào sau khi nhìn thấy nhan sắc của em đều nguyện vì em đánh trận này.” Nói xong ngừng một lúc, nhìn sang Hạ Thanh. Hạ Thanh đột nhiên cảm thấy cái tên đàn ông thấp bé trước mặt mình sao mà cao lớn đến thế, ánh mắt kiên định của hắn khiến cô tin rằng chỉ cần có hắn, sẽ không ai có thể làm hại được cô. Lưu Quân lại càng căng thẳng hơn, vốn gã nhìn thấy tên này thân hình thấp bé, là một tên nhát gan, muốn bắt nạt cũng dễ, không ngờ lại đá phải hòn đá, nhưng lúc này đã không còn đường rút nữa, nếu mình tự động rút lui thì sau này làm sao có thể nhìn mặt anh em của mình chứ.
“Xông lên đi !” lần này Lưu Quân gầm to, giống như tự cổ vũ cho mình vậy, nhưng rất mau chóng câu nói tiếp theo của Tiêu Hồng Vĩ suýt tí nữa đã lấy hết mạng của tất cả những người đang có mặt.
“Nhưng anh có phải là đàn ông hay không vẫn còn chờ em giám định, nên anh đi trước nha !” Câu này xém tí đã khiến Hạ Thanh tức đến xì khói. Cái gì mà hắn có phải đàn ông hay không còn chờ mình giám định chứ, cái hình tượng cao lớn trước đó đã rơi xuống ngàn trượng, trong mắt cô chỉ còn lại một từ “Đồ nhát gan”. Có muốn đi cũng đâu cần viện cái lý do dở tệ như vậy chứ. Nhưng suy nghĩ lại, hắn đâu phải loại người như vậy, không lẽ hắn cố tình nói vậy để phân tán sự chú ý của họ sao ! Hạ Thanh thầm hy vọng.
Mấy tên thanh niên đã sớm cười lăn cười bò, đó là câu nói mắc cười nhất mà họ từng nghe, Tiêu Hồng Vĩ không hề quan tấm đến sự chê cười của họ, nói một câu tạm biệt với Hạ Thanh xong thì bước ra khỏi quán ăn. Thế là màn kịch tính này đã kết thúc.
Nhìn về hướng Tiêu Hồng Vĩ rời khỏi, một chút hy vọng của Hạ Thanh cũng đi theo mất.
“Tiểu Thanh, sao em lại quen với một tên nhát gan như vậy, đúng là rác rưởi, đến cả một chút gan dạ cũng không có.” Lưu Quân thấy Tiêu Hồng Vĩ đã đi thật, lập tức tiến lên nói vài câu tội nghiệp, nhưng hắn lại lần nữa vấp phải hòn đá.
“Tránh ra !” Hạ Thanh tức giận hét lên.
Mặt của Lưu Quân lúc này một bên xanh một bên trắng, mình đã ba lần bốn lượt hạ mình với cô ta, thế mà đổi lại được một câu “Tránh ra” sao. Hơn nữa còn nói ở trước mặt biết bao nhiêu anh em của hắn, rõ ràng là không nể mặt rồi. Hôm nay ông đây phải ăn cho được mày, để xem mày thế nào !
Nghĩ đến đó, Lưu Quân đột nhiên đổi một bộ mặt khác, hung dữ nói: “Hạ Thanh, cô không nể mặt thì cũng nể mũi, đừng cho rằng tôi sẽ không dám làm gì cô! Nếu không phải tại ông đây không thích cái trò cưỡng hiếp, thì cô đã sớm nằm trong tay của ông đây rồi. Hôm nay ông phải ăn cho bằng được mày.”
Mấy tên thanh niên thấy đại ca của mình lúc này oai phong đến vậy, lập tức nịnh hót: “Đại ca, chơi nó đi, để chúng em được học hỏi học hỏi.”
Được mọi người đứng bên ngoài cổ vũ, Lưu Quân lại càng to gan hơn, tiến gần về phía Hạ Thanh, còn mấy người ở trong quán đều thấy chết mà không cứu.
Lần này Hạ Thanh đúng là sốt hết cả ruột, tên Lưu Quân này là một tên du côn cũng có tiếng ở xung quanh đây, lúc trước tuy gã cứ hay bám theo mình, nhưng tuyệt đối không giống như ngày hôm nay, đều tại cái tên Tiêu Hồng Vĩ cả, đồ nhát gan. Đúng lúc Hạ Thanh không biết nên bám víu vào đâu, bên ngoài quán ăn có tiếng huýt còi của cảnh sát, mấy anh công an từ trên xe cảnh sát bước xuống, bất ngờ là người đi theo sau lại chính là Tiêu Hồng Vĩ.
Thấy công an đến, mấy tên du côn tép riu lập tức ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, cả đám bị lôi hết lên xe cảnh sát. Trước khi Lưu Quân bước lên xe, Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên chạy tới nói nhỏ vào tai hắn: “Hình xăm của mày bị bạc màu rồi !” Khiến Lưu Quân tức đến nỗi mắng và đòi giết cả nhà Tiêu Hồng Vĩ.
Thấy Tiêu Hồng Vĩ lại quay về, Hạ Thanh khóc hu hu lên, giống như là tìm được người cứu mạng vậy, liền ngã vào trong lòng hắn, tức giận mà cắn lên vai hắn một cái đau điếng.
“Này, đau, đau !” Mặc kệ cho những lời phản đối của Tiêu Hồng Vĩ, Hạ Thanh càng dùng sức cắn mạnh hơn, đến cuối cùng Tiêu Hồng Vĩ cương quyết không la nữa, đã tê hết rồi, còn la gì nữa.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại Hạ Thanh đột nhiên ý thức được hành động này của mình, liền đẩy Tiêu Hồng Vĩ ra nhanh như chớp. Khuôn mặt vốn trắng bệch do sợ hãi lúc nãy bổng ửng lên chút hồng. Hạ Thanh lau đi những giọt nước mắt còn chưa kịp khô, nói: “Anh còn đến đây làm gì ? Đồ hèn nhát !”
“Anh mà hèn nhát ? Anh mà hèn nhát thì đã không quay lại đây rồi, để em với cái tên Lưu Quân kia động phòng hoa chúc luôn.” Cứu cô ta rồi, còn bị cô ta mắng mình là kẻ hèn nhát.
“Hứ, rõ ràng là tại anh nhát gan mà còn viện cớ nữa, nếu là đàn ông thì nên chấp thuận lời khiêu chiến của nó chứ, cứ thế mà đi báo cảnh sát. Vậy giống đàn ông chỗ nào.”
Tiêu Hồng Vĩ đang nghi ngờ không biết mình cứu cô ta là quyết định đúng hay sai, đang định mở miệng giải thích, thì lại bị chú cảnh sát ở phía sau ngắt lời.
“Hành động của vị đồng chí này là vô cùng sáng suốt, khi đối diện với thế lực tà ác chúng ta nên chủ động tích cực tìm đến sự giúp đỡ của cảnh sát. Các cô cậu phải tin tưởng năng lực của chúng tôi, chúng tôi có nghĩa vụ và năng lực để bảo vệ sự an toàn tính mạng và tài sản cho các cô các cậu. Còn hành động của vị đồng chí này có thể xem như là tấm gương của một công dân ưu tú, cô đừng nên trách cậu ta nữa.”
Những lời nói của chú cảnh sát khiến Tiêu Hồng Vĩ rất cảm động. “Những... những lời này nói nghe rất hay, đúng thật là người hiểu ta chỉ có chú cảnh sát đây.” Tiêu Hồng Vĩ thổi phồng bằng cách bắt lấy tay của chú cảnh sát.
“Vô lại !” Lúc nói câu này, trong lòng Hạ Thanh có một cảm giác không thể tả được. Cô đột nhiên hy vọng Tiêu Hồng Vĩ sẽ xuất hiện trước mặt cô giống một vị anh hùng vậy, đánh bại hết đám người kia. Cái cách nghĩ kỳ lạ này khiến Hạ Thanh có chút lo sợ, chẳng lẽ mình đã thích cái tên này sao ? Chắc là không đâu ! Hắn chỉ cao có 1m5, 1m6 thôi, còn lùn hơn cả mình, kém xa so với hình ảnh người bạn trai lý tưởng trong lòng mình, hơn nữa còn có vẻ vô lại, không thể nào, sao mình lại có thể thích hắn chứ.
Sau đó, Tiêu Hồng Vĩ và Hạ Thanh hai người đi đến đồn cảnh sát để cho lời khai.
Đứng trước cửa đồn cảnh sát, Hạ Thanh cảm thấy tên đàn ông trước mắt cô đã có chút đáng ghét. Lúc còn trong đồn, Tiêu Hồng Vĩ luôn miệng ca ngợi mình đã mưu trí đến thế nào, làm thế nào để tự cứu mình ra khỏi biển lửa, cô ghét nhất là loại đàn ông thích hư vinh này, thế mà anh họ còn bảo hắn là một tên đàn ông ưu tú nữa chứ.
Nói một câu tạm biệt với hắn xong, Hạ Thanh đón xe đi về.
Nhìn về hướng Hạ Thanh rời khỏi Tiêu Hồng Vĩ đành lắc đầu, giống một người già đã nhìn thấy thế tục vậy. “Haizz ! Con người cứ luôn bị bề ngoài che mắt, người trên thế gian vì không nhìn thấu vẻ ngoài của nhiều thứ nên mới phiền não.” Sau khi than thở xong Tiêu Hồng Vĩ lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Hạo.
Vô lại tuyệt đối không bắn súng tay (Chỉ việc tự xử) – Tiêu Hồng Vĩ.
Cuộc sống của sinh viên luôn rất vô vị. Tiêu Hồng Vĩ trước sau đều không hiểu rốt cuộc là mình đã lên đại học hay là đại học đã lên mình, khi hắn đi qua hành lang vừa dài vừa âm u để đến phòng ngủ, nhìn những ánh sáng chiếu ra từ các phòng ngủ lốm đốm trông như hành lang đầy sao lấp lánh, hắn cảm thấy đời người của mình cũng giống như hành lang này, trông rất sáng sủa nhưng lại không có đường ra, điểm cuối của hành lang luôn là một bức tường trắng. Các âm thanh ồn ào pha lẫn các loại âm nhạc phát ra từ máy vi tính và âm thanh của trò chơi vang vọng trong hành lang. Đó chính là cuộc sống ở phòng ngủ của các sinh viên đương đại, vô vị và không có hứng thú.
Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo lúc này đang đi về phía phòng ngủ, đã lâu rồi không về, cũng thấy có chút nhớ nhớ.
Một nam sinh viên chỉ mặc độc một chiếc quần lót đang tựa lưng vào cửa, tay cầm điện thoại, thì thầm mà nấu cháo điện thoại, thấy vẻ mặt cố gắng của hắn thì đã biết hắn là một tên si tình rồi, cùng lúc đó tay kia của hắn cũng không rảnh rỗi, cứ không ngừng đưa qua đưa lại ở dưới thân dưới, nắm lấy cái chỗ không mỹ quan đó.
“Thiên nhai xử xử thị thủy thảo, tẩm thất khỏa nam điện thoại bao !” Lâm Hạo vừa đi vừa than thở, bắt đầu từ hôm qua hắn đã có hứng với thơ phú rồi.
Tiêu Hồng Vĩ đi phía sau hắn, nghe mấy câu thơ chẳng ra gì của hắn, nên lên tiếng làm hắn mất hứng: “Lâm Hạo vĩ đại của chúng ta, từ lúc nào đã biến thành nhà thơ vậy !”
“Thôi đi, cậu không biết là tớ đây từ nhỏ đã có tiềm chất làm nhà thơ à ? Hơn nữa vì nàng của lòng tớ, bắt đầu từ hôm qua tớ đã bắt đầu cuộc sống của một nhà thơ rồi.”
“Hả ? Nàng trong lòng cậu ? Xin mạo muội được hỏi một câu, cái tên khốn hôm qua đêm hôm khuya khoắt còn giả tiếng quỷ kêu là cậu đó hả ?” Nhắc đến tối qua Tiêu Hồng Vĩ vẫn còn tức anh ách trong bụng.
“He he, cậu cũng biết là con người tớ hơi bị miễn nhiễm với ngữ văn, thì càng khỏi nói đến thơ. Tối qua quả thật là ngại quá ! Anh em thông cảm cho nha !” Thấy vẻ mặt muốn hỏi tội của Tiêu Hồng Vĩ, Lâm Hạo liền tỏ vẻ nịnh nọt, Tiêu Hồng Vĩ thấy vậy đành không truy cứu tiếp nữa.
“Cậu còn chưa trả lời tớ là người con gái trong lòng cậu là ai ?” Tiêu Hồng Vĩ rất muốn biết người con gái có thể biến Lâm Hạo trở thành nhà thơ rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
“Thì là cái cô Yến Tử đi cùng với trái ớt nhỏ trong quán trà lần trước ấy !” Thì ra hôm đó sau khi Tiêu Hồng Vĩ nói cho Lâm Hạo biết số điện thoại rồi, cái tên này đã gấp rút đi nịnh gái rồi. Sau khi trò chuyện mới biết đối phương có hứng thú với thơ ca, cho nên vì muốn làm vừa lòng người đẹp, Lâm Hạo chỉ đành làm một nhà thơ nửa vời, tạm thời học thơ vậy.
Hễ nhắc tới cái cô Tiểu Nghi đó Tiêu Hồng Vĩ bất giác bật cười, hắn rất thích cái vẻ mặt tức giận của cô ấy. Nhưng hai hôm nay vì chuyện của sư tỷ nên hắn không đi làm phiền trái ớt nhỏ đó. Bây giờ Lâm Hạo nhắc tới, đúng là có chút nhớ nhớ cô ấy rồi.
“Vậy xin hỏi hai câu lúc nãy của nhà thơ Lâm giải thích như thế nào ?”
Thấy Tiêu Hồng Vĩ không truy cứu chuyện cũ nữa, Lâm Hạo liền giải thích tường tận: “Cậu bé à, đến cái này mà cũng không hiểu sao, để tớ lên cho cậu một lớp vậy.” Lâm Hạo nghiêm chỉnh quay sang giải thích với Tiêu Hồng Vĩ: “Cái gọi là thiên nhai xử xử thị thủy thảo nghĩa là trong trời đất này có chỗ nào mà không có bèo cỏ, còn câu sau là tẩm thất khỏa nam điện thoại bao là lúc nãy tức cảnh nghĩ ra thôi.”
“Câu sau thì tớ có thể hiểu được, nhưng tại sao câu trước lại giải thích như thế ?”
“Ngốc, người ta thường lấy hoa cỏ để hình dung về một người con gái xinh đẹp. Nhưng thời buổi bây giờ, cho dù là gái đẹp hay gái xấu cũng càng lúc càng mặc ít vải, đương nhiên biến thành bèo chứ gì, do đó mới có cái câu kinh điển của tớ “Xử xử thị thủy thảo”, thế nào, ý và cảnh của bổn thi nhân đủ cao thâm nhỉ.” Lâm Hạo mặt đầy đắc ý đang chờ Tiêu Hồng Vĩ khen ngợi.
Thấy tên này ra vẻ như vậy, Tiêu Hồng Vĩ cũng thuận nước đẩy thuyền mà nói: “Quả nhiên có tiềm năng của một nhà thơ, tiểu sinh đây bội phục, bội phục !” Rồi lại hỏi tiếp: “Nhưng tại sao lại phải là bèo mà không phải là loại khác chứ ?”
“Hầy ! Mấy nhà thơ từ xưa đến nay cô đơn biết mấy ! Bèo trơ trụi như thế, con gái mà mặc ít quần áo chẳng phải cũng… ha ha !”
Trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến trước cửa phòng ngủ của mình, thì đột nhiên nghe được một giọng nói bên trong: “Chúng ta chơi bắn súng tay đi !”
Hai người bị khựng lại, mắt nhìn bốn phía, mặt đầy kinh ngạc. “Chúng ta đi lộn phòng ngủ hả ?” Tiêu Hồng Vĩ nhìn Lâm Hạo cũng đang mù mờ như mình hỏi.
“Tớ nghĩ chắc là không đâu !” Lâm Hạo chỉ số phòng trên cửa.
“Được, bắn súng tay, xem chúng ta ai treo súng trước.” Bên trong lại vọng ra tiếng nói, nghe giọng điệu hình như còn muốn đọ sức một trận nữa
“Trời ! Nước ta bị chiếm rồi !” Nhà thơ Lâm Hạo thở dài.
“Bây giờ lại thịnh hành cái trò này sao ?” Tiêu Hồng Vĩ hỏi với vẻ khó hiểu.
“Có quỷ mới biết, chẳng biết ai đang ở trong đó nữa, lại dám làm mấy cái trò này.” Lâm Hạo đưa tay định gõ cửa thì bị Tiêu Hồng Vĩ ngăn lại. “Chúng ta xem thử coi ai đang làm cái trò hạ lưu này đã.” Tiêu Hồng Vĩ chỉ vào cái cửa sổ bên trên.
Lâm Hạo cười gian xảo, rồi khuỵu chân xuống, cho Tiêu Hồng Vĩ trèo lên vai của mình, đang định đứng dậy, thì lại nghe giọng nói bên trong: “Ê, chẳng phải nói là bắn súng tay sao ? Sao cậu lại chọc sau lưng tớ chứ !”
Nghe câu này xong Tiêu Hồng Vĩ suýt bị ngã.
“Rừng lớn rồi thì chim gì cũng có, thật không ngờ nha ! Không ngờ à nha !” Lâm Hạo đang khuỵu bên dưới không ngừng lắc đầu.
“Thằng chết tiệt này, cậu đừng có mà thở dài nữa, tớ sắp mệt chết đi này, mau lên !” Tiêu Hồng Vĩ trách móc nói.
“Cách sống của con người ngày càng xuống dốc ! Ngày càng tệ hơn rồi ! Không ngờ phòng ngủ của chúng ta lại có hai tên đồng tính, đúng là nỗi bất hạnh của ta mà ! Bất hạnh của ta mà !” Lâm Hạo ở bên dưới cứ lắc đầu thở dài mãi, lắc đến nỗi Tiêu Hồng Vĩ đứng bên trên cũng không vững, một cái lắc mạnh, trong lúc cấp bách cả người Tiêu Hồng Vĩ bổ nhào vào cửa. Kết quả một tiếng “Két…” cửa phòng bị đụng nên mở tung ra, Lâm Hạo bị té ngồi trên mặt đất, hai người đều cùng lúc nhắm mắt lại, la lớn: “Chúng tôi không nhìn thấy gì hết nha !”
Lúc này trong phòng ngủ đang có hai người ngồi, đầu đeo tai nghe, đang chăm chú vào màn hình vi tính ở trước mặt, tay di chuyển con chuột rất nhanh, nhìn kỹ thì ra hai người đang chơi Counter Strike.
Hai người đợi một hồi lâu cũng không thấy có phản ứng gì, thế nên mở mắt ra nhìn xung quanh, bất giác bật cười thành tiếng, thì ra hai người ở trong phòng đang dùng súng ngắn để chiến đấu với nhau, còn cái câu lúc nãy “Sao cậu lại chọc sao lưng tớ chứ” chính là bị con dao găm đâm một nhát, nhưng hai người Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo lại nghĩ nó thành…
“Ý ?! Hai đứa cậu nằm ở đây làm chi vậy ?” Vương Quân Thiếu ngồi ở phía ngoài quay đầu lại phát hiện ra hai người Tiêu Hồng Vĩ.
“Không có gì, không có gì ! Ha ha, chúng tớ còn cho rằng… a, ha ha, không có gì !” Tiêu Hồng Vĩ lại nói năng không đầu không đuôi.
Vương Quân Thiếu buông trò chơi trên tay xuống. Hai tên này từ sáng đến tối chẳng gặp ai cả, sao hôm nay đột nhiên lại quay về: “Ngọn gió nào thổi hai đứa cậu đến đây vậy, có phải nhớ nhà không.”
“Nhà, đương nhiên là nhà vẫn thân hơn, thỉnh thoảng cũng phải về để xem mấy đứa cậu có chết hay chưa.” Lâm Hạo mở miệng ra thì chẳng có câu nào tốt lành cả, Vương Quân Thiếu cũng không thèm trách hắn, chỉ cười cười nói: “Có phải lại đến để lấy đồ không !”
“Cũng không phải, chỉ là đã lâu không về nên muốn về thôi, dạo này thế nào hả ?” Tiêu Hồng Vĩ hỏi.
Vương Quân Thiếu đang định trả lời, thì chuông điện thoại của Tiêu Hồng Vĩ đã reo lên, lại là một số điện thoại lạ, chẳng lẽ lại thêm cô gái nào muốn mình đi cùng nữa hả, hôm nay cũng đã đủ xui rồi.
“…” Một sự yên lặng theo thói quen.
“Được !”
“Được !”
“Được !”
“Tốt quá !”
Thấy mọi người đang nhìn mình một cách kỳ lạ, Tiêu Hồng Vĩ nhếch mép cười nói: “Là người muốn trọ chung mà !” Không ngờ hôm qua mới đăng tin thôi, thì hôm nay đã có người đến thuê rồi.
“Là nam hay nữ ?” Vương Quân Thiếu hỏi.
“Đần vậy, có thể cười vui như vậy, đương nhiên là con gái rồi.” Tên mập Lý Đình đứng bên cạnh cười nói.
“Vậy tại sao cậu ấy nói liền ba lần được chứ, cuối cùng còn nói một câu tốt quá nữa chứ ?” Vương Quân Thiếu nói ra thắc mắc của mọi người. Theo lý thì người ta đến trọ chung cũng phải thương lượng giá cả hay những điều kiện khác nữa mà, nhưng những câu đối thoại lúc nãy của Tiêu Hồng Vĩ lại quá đơn giản đi.
“Tớ bảo mấy cậu này sao mà ngu thế !” Lâm Hạo mở miệng nói, hắn và Tiêu Hồng Vĩ quen thân nhất, hắn đã đoán ra nội dụng của cú điện thoại lúc nãy rồi.
“Chào cậu ! Tớ muốn thuê phòng của cậu !”
“Được !”
“Nhưng chúng tớ muốn xem phòng của cậu !”
“Được !”
“Bây giờ đến có được không ?”
“Được !”
“Vậy chút nữa tớ và bạn của tớ sẽ cùng đến xem !”
“Tốt quá !”
Lúc Lâm Hạo vừa tả hình lại lồng tiếng để biểu diễn, mọi người như mới được tỉnh ngộ, không ngớt lời khen ngợi, tên Vương Quân Thiếu mặt đầy sùng bái, nhưng chốc sau lại hỏi: “Cô ta bảo chút nữa sẽ đến với bạn, nếu là bạn trai thì tính sao ?”
Lâm Hạo nhìn tên Vương Quân Thiếu vẫn chưa được khai hóa này, chẳng biết làm thế nào nên lắc đầu, nói: “Mọi người đều là sinh viên, nếu cậu và bạn gái cậu đến thuê phòng, cậu sẽ để cho bạn gái mình gọi điện thoại sao ?”
“Được rồi, được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Tiêu Hồng Vĩ thúc giục nói: “Chắc họ sẽ mau chóng đến đấy.”
Hai người thu dọn một số thứ xong thì trở về căn nhà thuê của mình, lúc này cũng vừa đúng lúc điện thoại reng lên, là số lúc nãy, điều đó nói với Tiêu Hồng Vĩ là họ đang trên đường đến đây rồi.
Không phải oan gia thì không gặp nhau, câu này chẳng sai tí nào. Người thuê phòng mà Tiêu Hồng Vĩ cực khổ chờ đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Trước khi oan gia này vẫn chưa xuất hiện, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ đã có vô số lần tưởng tượng cái người sắp đến đây, thậm chí hắn còn nghĩ nếu đối phương là một cô gái đẹp, hắn cũng có thể lấy ít tiền thuê hơn.
Hai người trở về nhà không bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Hạo vội vàng xông ra, rồi lại đứng sững tại chỗ.
“Này, tớ bảo cậu nên dẫn người ta vào đây trước đã.” Tiêu Hồng Vĩ thấy Lâm Hạo đứng ngay trước cửa không hề động đậy, nên vừa đi vừa nói.
“Cậu có nghe tớ…” Những câu tiếp theo đã bị đè cứng lại.
“Thì ra là cô/anh !” Tiêu Hồng Vĩ và cô gái ngoài cửa đồng thanh nói.
“Tiểu Nghi, sao cậu không vào vậy ?” Không cần nhìn chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng đã biết là Tiểu Yến. Nhìn ba người đang đứng chật ngay cửa, Yến Tử cũng ngệch mặt ra, chốc sau liền cười nói: “Đúng là không phải oan gia thì không gặp nhau. Sao hả ? Bạn Tiêu đây trở thành ông chủ nhà rồi thì không định cho chúng tôi vào xem thử sao ?”
“Đương nhiên là không phải, mời vào !” Lâm Hạo vội vàng nói. Tiêu Hồng Vĩ ngượng ngịu cười, quay lưng bước vào trong nhà.
“Không thuê nữa, chúng ta đi !” Những câu Tiểu Nghi nói đã kéo ngược Tiêu Hồng Vĩ lại.
Cô không muốn thuê, thì tôi bắt cô phải thuê cho bằng được, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ suy nghĩ. Thế là nhìn Tiểu Nghi với ánh mắt khinh thường nói: “Sao sợ rồi hả ? Sợ tớ sẽ có ý đồ bất chính với cậu sao ? Cậu yên tâm đi, tớ đối với loại phụ nữ giống cậu hoàn toàn không có hứng thú gì cả, cho nên cậu nên mừng vì ba mẹ cậu đã sinh ra cậu được an toàn như thế.”
Sinh ra được an toàn, như vậy chẳng phải nói mình không có sức hấp dẫn sao. Một cô gái đẹp như Tiểu Nghi chưa từng phải chịu nỗi nhục như vậy, thường ngày mấy tên nam sinh đều xem mình như báu vật, nhưng sao tên này lại nói mình không có sức hấp dẫn, thế là lập tức phản kích lại: “Ai bảo tôi sinh ra được an toàn chứ, tôi cóc sợ. Yến Tử, chúng ta vào trong, hôm nay tớ nhất định phải thuê cho bằng được chỗ này.”
Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười, cô gái này vẫn còn ngây thơ lắm, chỉ một kế khích tướng nho nhỏ của mình đã dọa được cô ta rồi. Cho nên mới nói, ông trời rất là công bằng mà, lúc ông trời cho bạn một khuôn mặt xinh đẹp, thì sẽ lấy đi trí tuệ của bạn, cô Tiểu Nghi trước mặt hắn chính là một minh chứng tốt nhất.
“Vậy nghĩa là cậu sinh ra không được an toàn sao ?” Tiêu Hồng Vĩ cười nói, câu này nghe sao cũng thấy khó chịu.
“Không có rảnh mà đấu võ mồm với anh, rốt cuộc anh có cho thuê hay không ?” Tiểu Nghi bây giờ đã bị những lời nói lúc nãy của Tiêu Hồng Vĩ chọc giận rồi, nên đâu biết mình đang chịu sự ảnh hưởng vô hình từ phía Tiêu Hồng Vĩ, cứ luôn vì mấy câu nói của hắn mà mất đi phương hướng.
Tức tối kéo Yến Tử vào nhà, nhìn sơ qua ngôi nhà một chút, Tiểu Nghi đã thuê luôn căn phòng. Thời hạn thuê là một năm, tiền thuê nhà sẽ trả 3 tháng một lần, hai ngày sau sẽ thương lượng điều kiện cụ thể.
“Không ngờ hai cậu lại ở một căn nhà tiện nghi như thế ?” Yến Tử giống như đang tham quan bảo tàng vậy, chậm rãi thưởng thức mỗi một góc độ.
Lâm Hạo đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, chủ động làm hướng dẫn viên, giới thiệu từng chỗ cho cô, để cho Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi đứng chung một bên.
Hai người vốn đối đầu với nhau, bây giờ lại đứng chung với nhau, làm sao tránh khỏi việc liếc qua liếc lại chứ. May là lúc này Yến Tử lại đột nhiên muốn đi xem thử phòng của hai người Lâm Hạo, mới có thể khiến hai oan gia này tạm thời dừng việc giao chiến bằng ánh mắt.
Điều ngoài sức tưởng tượng của Yến Tử và Tiểu Nghi chính là, phòng của hai người lại vô cùng sạch sẽ, đồ vật chỉnh tề, chiếc giường đơn vô cùng sạch sẽ, sách trên bàn đều được bày gọn gàng, hai người đều rất kinh ngạc. Lâm Hạo đã sớm đoán được họ sẽ có biểu hiện này, cho nên lúc nãy mới không hề chần chừ đã dẫn Yến Tử vào tham quan, chủ yếu là muốn để lại ấn tượng tốt cho hai cô, đặc biệt là Yến Tử, hiển nhiên động thái này của hắn đã đạt được hiệu quả tốt.
Tiểu Nghi cũng rất kinh ngạc, có căn phòng nam sinh sạch sẽ đến vậy sao, nhưng miệng lại nói: “Một căn phòng nam sinh sạch sẽ như vậy, chủ nhân của căn phòng này nếu không phải tâm lý bệnh hoạn thì cũng là bị nghiện sạch sẽ.”
“Chẳng lẽ nhà cậu không sạch sẽ sao ? Cậu có tật à ?” Tiêu Hồng Vĩ cũng không chịu thua mà phản kích lại.
Yến Tử và Lâm Hạo đành lắc đầu bó tay, biết điều nên đã bước ra, nhìn thấy mấy quyển tiểu thuyết trên bàn, bèn tiện tay cầm một quyển.
“Ý, cậu cũng thích xem tiểu thuyết sao ? Quyển này cũng không tệ đâu !” Yến Tử cầm lên quyển Những Ngày Tháng Sống Chung Với Tiếp Viên Hàng Không, vừa nói vừa lật quyển sách.
“Biến thái, chỉ có mấy tên biến thái mới xem mấy loại sách này !”
“Không biết thưởng thức thì đừng có tùy tiện đánh giá tác phẩm của người khác, một cô bé cái gì cũng không biết mà đã ra thuê phòng trọ, muốn độc lập cũng cũng phải có cái này mới được.” Tiêu Hồng Vĩ chỉ vào cái đầu của mình.
“Anh… hứ ! Yến Tử chúng ta đi, hai ngày sau chúng ta đến đây ký hợp đồng.” Nói xong, kéo ngay Yến Tử ra hỏi căn nhà vô lại này. Cô gái này đúng là đến và đi y như một cơn gió.
“Tiểu Nghi cậu sao rồi, sao cứ gặp phải cái tên Tiêu Hồng Vĩ là cậu lại rối cả lên.” Trên đường về Yến Tử cố tình hỏi.
“Đâu phải cậu chưa từng nhìn thấy cái mặt huênh hoang của hắn chứ, tớ như vậy đã là khách sáo lắm rồi. Cái tên khốn đó ! Vô lại !” Tiểu Nghi tức tối nói. Thật ra bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Lần đầu gặp hắn đã cảm thấy hắn giống một tên vô lại, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ. Những tên nam sinh khác đối với cô, không phải nịnh nọt thì cũng là chiều chuộng, nhưng hắn thì không, tuy hắn thích gái đẹp, nhưng hắn lại không vì cô mà làm những động tác chiều chuộng. Không chỉ có thế, còn cố tình chọc tức mình nữa. Nhưng lại chính người đàn ông này khiến cô cảm thấy không giống những người tầm thường khác, đó là một cảm giác kỳ lạ, điều quan trọng là tốc độ lan tràn của cái cảm giác này hình như rất nhanh.
“Không lẽ cậu…” Yến Tử len lén nhìn Tiểu Nghi.
“Cậu đừng nói bậy, tớ mới không thèm !” Tiểu Nghi nhìn ra xa, trốn tránh ánh mắt của Yến Tử, hai má đột nhiên ửng hồng, lan xuống đến tận hai bên cổ.
“Không thèm gì chứ ?” Yến Tử cố tình truy hỏi. Người chị em tốt này của cô tuy cũng có chút nóng bỏng, nhưng trong thâm tâm vẫn còn là một cô gái bé nhỏ ngây thơ ! Mới nói hai câu thôi, thì đã đỏ mặt rồi.
“Cậu… cậu hay lắm ! Có phải gặp cái tên Lâm Hạo rồi thì bả vai xoay ra ngoài không, cậu xem cậu kìa, mặt đỏ hết trơn.”
Lần này tới lượt Yến Tử có miệng mà không nói nên lời rồi, vội vàng nói: “Làm gì có, người ta chỉ để cậu ấy dẫn đi tham quan phòng ốc thôi, hơn nữa mặt cậu không đỏ sao ? Còn nói tớ !”
“Tớ đâu có !” Tiểu Nghi xoa xoa má mình xấu hổ nói: “Cậu mới có đó, cậu nhìn cái mặt mắc cỡ của cậu kìa, còn nói là không có, chẳng lẽ tớ nhìn không ra sao ? Tuy tớ và tên vô lại này có thù, nhưng tớ tuyệt đối không phản đối cậu làm bạn với cái tên vô lại kia đâu. Ha ha, cậu cố gắng đi nha !” Tiểu Nghi né những chuyện về mình, mà chĩa mũi dùi về phía Yến Tử, chích một nhát chí mạng vào Yến Tử.
“Không nói với cậu nữa, càng nói càng nhảm, làm gì mà mau vậy, ít ra thì… ít ra thì…” Lời nói đã ra đến cửa miệng, thì mặt đã ửng đỏ hết lên.
“Ít ra thì sao ? Nói đi !” Tiểu Nghi cười truy hỏi.
“Mặc kệ cậu, tớ đi trước đây, đừng quên là hai ngày sau sẽ bàn về hợp đồng.” Nói xong liền bỏ đi.
Trên thế giới này nếu có người còn vô lại hơn cả vô lại, thì chỉ có đàn bà thôi – Tiêu Hồng Vĩ.
Thời gian: Hai ngày sau
Địa điểm: Một căn nhà có bốn phòng nơi Tiêu Hồng Vĩ ở, tại Chung cư Kim Hải.
Nhân vật: Tiêu Hồng Vĩ, Lâm Hạo, Tiểu Nghi và Yến Tử.
Nội dung: Điều khoản thuê nhà hoặc có thể gọi là điều kiện ràng buộc.
Tiêu Hồng Vĩ thoải mái dựa vào lưng ghế, hai chân gác chéo trên bàn, trên tay cầm một tờ giấy trắng, đôi mắt có chút chán ngán, con nhắm con mở, khẽ nhếch mép mang theo nụ cưới đáng ghét. Lâm Hạo ngồi bên cạnh lại trái ngược hoàn toàn với hắn, đang chăm chú đọc cái thứ trên tay, mặt đầy nghiêm túc.
Đối diện Tiêu Hồng Vĩ lại là Tiểu Nghi đã sớm bị chọc tức đến mím răng mím lợi rồi. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền, với một chiếc thắt lưng màu hồng phấn, lại thêm một bông hoa màu hồng phấn trên ngực càng điểm tô thêm cho sự trẻ trung của cô. Trên gương mặt đã đỏ hồng vì tức giận cùng với đôi mắt mở to đến độ không thể to hơn được nữa, liếc nhìn tên đàn ông giống một tên vô lại ở trước mắt mình.
Cũng không biết tại sao, hễ Tiêu Hồng Vĩ gặp cái cô gái dễ nổi giận này thì lại cứ thích trêu cô ấy, mặc dù hắn luôn là người giữ hình tượng quân tử trong mắt các cô gái đẹp, tuy là trước giờ vẫn chưa thật sự làm được, nhưng khi đối diện với cô gái đẹp trước mặt này hắn luôn hiểu hiện sự vô lại của mình.
“Bốp” Bàn tay ngọc ngà của Tiểu Nghi đập xuống bàn, trên hai má ửng đỏ dường như muốn hiện ra hai chữ “Giết người” vậy. “Xin cậu đừng gác chân lên bàn nữa !” Tên vô lại ở trước mắt mình, quả thật rất quá đáng. Mới sáng sớm mình và Yến Tử đã đến đây để ký hợp đồng, nhưng hắn lại cứ làm ra cái vẻ mặt như người chết vậy. Cô đã tự nói với mình đừng nên tức hắn không chỉ một lần, phải nhẫn nhịn. Cho dù cái mặt của hắn quả thật có chán ngán, cuối cùng đến khi Tiểu Nghi tự nhủ với mình lần thứ 13, thì chịu không nổi đã bộc phát.
Lâm Hạo và Yến Tử ngồi bên cạnh nghe tiếng bốp đến giựt cả mình, nhưng cũng rất mau chóng trở lại như cũ, ngấm ngầm hiểu ý nên tiếp tục xem hợp đồng, chỉ có cái tên gây sự kia vẫn với cái vẻ mặt như không nghe thấy gì cả.
“Ê, cậu làm ơn lấy cái chân cậu ra, được không ? Thúi chết đi được !” Tiểu Nghi cố gắng phẩy phẩy cái tay, giận dữ nhìn Tiêu Hồng Vĩ. Thật ra chân của Tiêu Hồng Vĩ đâu có thúi, chẳng qua là để chân ở trước mặt người khác như vậy, quả thật rất khó chịu, huống chi đối phương còn là một cô gái đẹp nữa.
“Ủa, cậu đang nói chuyện với tớ hả ?” Tiêu Hồng Vĩ mở đôi mắt đang khép hờ ra, làm ra vẻ như mới tỉnh ngủ.
“Nhảm nhí, không nói với cậu, thì nói với ai đây, bỏ chân của cậu xuống đi !” Nhẫn nại của Tiểu Nghi đã đến giới hạn.
“Không có tâm trạng !” Tiêu Hồng Vĩ nói một câu nhạt nhẽo, lại bắt đầu lim dim đôi mắt.
“Không có tâm trạng ?!” Tiểu Nghi rõ ràng đã ngớ người ra, sau đó hình như đã hiểu ra điều gì, khuôn mặt đỏ ửng trong phút chốc sa sầm lại. ‘Không có tâm trạng ! Hứ, đó có thể gọi là lý do sao ! Tên vô lại này từ lúc đầu đã chống đối với mình, hôm nay lại càng lấn lướt hơn, gác luôn cái chân hôi thối của hắn lên bàn, rõ ràng là muốn mình khó coi mà, hôm nay phải xử cho bằng được hắn.’
Nhìn sắc mặt Tiểu Nghi cứ thay đổi liên tục, Tiêu Hồng Vĩ có một cảm giác vui vẻ lạ thường: “Nếu cậu chịu không nổi thì có thể tự mình lấy xuống !” Tiêu Hồng Vĩ nói tiếp, hắn đoán là cô sẽ không đụng đến chân của mình, nên cố tình nói thế.
“Thôi ! Thôi ! Thôi !” Tiểu Nghi liên tục nói 3 tiếng thôi, giọng điệu càng lúc càng cao, nụ cười trên mặt Tiêu Hồng Vĩ càng tươi hơn, mép môi cũng đã kéo ra đến hai bên má, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên có cảm giác hài lòng.
Nhưng cái gọi là vui quá hóa buồn, chỉ nghe một tiếng la đau, Tiêu Hồng Vĩ đã té ngay xuống đất, thì ra là Tiểu Nghi đẩy mạnh chân hắn xuống, Tiêu Hồng Vĩ vốn đang dựa vào ghế, trọng tâm vốn đã không vững, cứ thế nên cơ thể đã ngã lăn xuống đất, cái ghế dựa đó cũng ngã đè lên thân hắn.
Tiểu Nghi quay lưng đi về phía phòng vệ sinh, bước chân nhẹ nhàng nói: “Tớ đi rửa tay !”
Tiêu Hồng Vĩ xoa cái đầu đau điếng của mình, cô gái này đâu phải là gái đẹp, chắc chắn là gái thích bạo lực rồi, động tí là ra tay, lần trước ở quán trà cũng vậy, hôm nay ra tay còn độc ác hơn, ra tay nặng như thế, cái đầu của tôi ơi ! Tiêu Hồng Vĩ nghĩ mới mối hận này bất giác lại tăng thêm lực ở tay, kết quả là lại la đau oai oái.
Hai người Lâm Hạo ở kế bên, chỉ đành lắc đầu bó tay. Trời ! Hai tên oan gia này sau này còn gây dài dài.
Khi Tiểu Nghi từ trong phòng vệ sinh bước ra, hợp đồng cũng đã xem xong rồi, chỉ đợi ký tên thôi.
“Yêu cầu của hai cậu tớ đã xem qua rồi, trên cơ bản tớ đồng ý. Sau này hai cậu ở hai phòng này, phòng khách và nhà bếp dùng chung, tiền thuê một phòng là 300 một tháng, tiền điện tiền nước tự đóng.” Lâm Hạo ngừng một lúc, nhìn hai nhân vật nguy hiểm đều không có ý kiến, nên nói tiếp: “Phòng vệ sinh chỉ có 2 cái, do đó cái ở phía bắc cho hai cậu dùng, còn vấn đề gì không ?”
“Tôi có !” Tiêu Hồng Vĩ liếc nhìn Tiểu Nghi, quay đầu hỏi: “Thời gian thuê là bao lâu.”
“Một năm !” Lâm Hạo nhìn hợp đồng rồi nói.
“Sao nào, hối hận vì để cho chúng tớ thuê rồi à ! Cậu sợ à !” Tiểu Nghi không để lỡ cơ hội liền khiêu khích ngay.
“Hứ ! Tớ mà sợ. Tớ thấy người sợ là các cậu ấy ! Ký có một năm, có phải sợ ở đây không chịu nổi không ?” Tiêu Hồng Vĩ cũng đáp trả lại ngay, hai người đúng là tám lạng nửa cân.
“Tớ sợ à ? Được, Yến Tử, sửa hợp đồng lại, đổi thành 3 năm.”
“Ba năm ?!” Yến Tử dở khóc dở cười. “Tiểu Nghi, ba năm có dài quá không, chúng ta có ở được một năm hay không còn chưa biết được, một hơi thuê luôn 3 năm như vậy hình như không hay lắm !”
“Ha ha, sợ rồi nha !”
“Ai sợ thì làm chó con.”
Thấy Tiểu Nghi đã quyết định, Yến Tử chỉ đành gởi gắm hy vọng vào Lâm Hạo, mong là Lâm Hạo có thể khuyên Tiêu Hồng Vĩ. Nhưng trong lòng Lâm Hạo lại có dự tính khác. Ba năm, cũng gần hết một quãng đời sinh viên rồi, có hai cô gái sinh đẹp ở chung, thì sao hắn có thể nói giúp cho chứ, ủng hộ còn không kịp nữa là. Thế là chỉ đành lắc đầu ra vẻ không làm gì được với Yến Tử, tỏ rõ mình đã cố gắng hết sức rồi.
“Đợi đã !” Tiểu Nghi đột nhiên dừng bút, mắt cô ánh lên chút gian xảo. “Trước khi ký, tớ có một điều kiện nữa.”
“Một điều kiện nữa ?” Lâm Hạo thắc mắc hỏi.
“Này cô bé, có phải cậu đã sợ nên mới cố tình đề ra một điều kiện khác nữa , nếu sợ thì chỉ cần hai cậu gọi tớ một tiếng anh trai tốt bụng, thì tớ sẽ bỏ qua cho cậu, không tính toán nữa.” Tiêu Hồng Vĩ vốn không tin Tiểu Nghi sẽ có một điều kiện khác nữa.
“Chỉ cần cậu hứa sẽ ký bản điều kiện đó, thì tớ sẽ sửa lại hợp đồng !” Tiểu Nghi hình như đã có tính toán từ trước, Yến Tử ngồi bên cạnh thì mặt đầy ngạc nhiên.
“Được !” Tiêu Hồng Vĩ trả lời dứt khoát.
Quả nhiên Tiểu Nghi đã lấy ra cái gọi là một bản điều kiện khác, còn Tiêu Hồng Vĩ vì mặt mũi đến cả coi cũng chẳng thèm coi đã ký tên ngay, đương nhiên Tiểu Nghi cũng không nuốt lời, sửa thời hạn thuê thành 3 năm.
Tiêu Hồng Vĩ vì bị thách thức nên đã mù quáng, nhưng Lâm Hạo ở bên cạnh thì không vậy, nên cầm lấy bản điều kiện lên, căng thẳng mà xem lại, xem xong chỉ nói ra bốn chữ “Điều kiện ràng buộc”.
“Gì mà điều kiện ràng buộc chứ ?” Tiêu Hồng Vĩ thắc mắc hỏi.
“Cậu tự xem đi !” Lâm Hạo không biết làm sao đành đưa điều kiện ràng buộc cho Tiêu Hồng Vĩ.
Tiêu Hồng Vĩ đón lấy xem xong, chỉ có thể kinh ngạc la lên: “Mắc lừa rồi, cái này đúng là lừa đảo thương nghiệp, tôi không thừa nhận hợp đồng này có hiệu lực !”
“Đương nhiên, nếu cậu chịu gọi tớ một tiếng chị gái tốt bụng, thì tớ có thể suy nghĩ lại tha cho cậu lần này ! “ Tiểu Nghi học luôn cái kiểu cách nói chuyện lúc nãy của Tiêu Hồng Vĩ, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
“Tiểu Nghi, vậy rốt cuộc là điều kiện gì vậy ?” Yến Tử nhìn thấy thái độ vùng vằng của Tiêu Hồng Vĩ, cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc là điều gì đã khiến cho cái tên vô lại này khẩn trương như vậy.
“Điều 1: Thân là nam sinh nên chăm sóc nữ sinh ở bất cứ trường hợp nào, nếu nam sinh nói năng không lễ độ trước mặt nữ sinh thì sẽ bị phạt lau dọn vệ sinh một ngày.
Điều 2: Ở nhà không được uống rượu, để tránh rượu say làm bậy; không được hút thuốc.
Điều 3: Do nữ sinh trời sinh đã cần ngủ đủ giấc để bảo vệ vẻ đẹp của làn da, do đó vì đại nghĩa không muốn để cho càng nhiều nam sinh thất vọng, nam sinh nhất định phải hy sinh cái tôi bé nhỏ của mình, để chuẩn bị bữa sáng cho nữ sinh.
Điều 4: Nam sinh phải mặc quần áo che đậy tối thiểu 60% cơ thể, bằng không sẽ không được bước ra khỏi phòng.
Điều 5: Bất cứ ai khi về nhà đều cần phải gõ cửa trước khi bước vào. Lúc vào phòng của đối phương cũng phải gõ cửa.
Điều 6: Sau nửa đêm, nam sinh không được xuất hiện ở phòng khách, ngoại trừ bên nữ.
Điều 7: Vì để bảo vệ hình tượng xinh đẹp lịch thiệp của bên nữ, bên nam phụ trách đổ rác mỗi ngày.
Điều 8: Do bên nữ có sở thích nấu ăn, nên chỉ cần là những món ăn do bên nữ làm, thì bên nam không được từ chối với bất cứ lý do nào.
............”
Tiểu Nghi đọc một hơi hết luôn tám điều, Yến Tử nghe đến nỗi cả một lúc lâu sau mới định thần lại.
“Woa ! Tiểu Nghi ơi cậu thông minh quá, ha ha, vậy thì sau này tớ sẽ khỏi phải làm nhiều chuyện nữa, uhm, còn có thể ngủ nướng nữa chứ. Ha ha, hay quá, tớ thấy thời hạn 3 năm lúc nãy còn ít đó, nếu sớm biết có cái điều kiện ràng buộc này, thì tớ đã bảo cậu ký thêm vài năm nữa rồi !” Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Lúc nãy còn lo lắng muốn chết, bây giờ nghe nói có cái điều kiện này thì tiếc rẻ sao không ký thêm vài năm nữa, Lâm Hạo chửi mắng thầm trong lòng.
“Nếu tớ đã ký thì sẽ không hối hận. Nhưng có một số điều kiện quả thật tớ không thể nào chấp nhận được. Giống như điều 1, dựa vào cái gì mà chúng tớ phải chăm sóc cho các cậu, mà không phải là các cậu chăm sóc cho chúng tớ ? Bây giờ không phải là nam nữ bình đẳng sao ? Còn điều thứ 3, chuẩn bị bữa sáng cho các cậu, lý do này mà cũng đưa ra được sao. Điều 5, tại sao đã về nhà mình mà còn phải gõ cửa ? Điều 7 còn nhảm nhí hơn, tớ quả thật nhìn không ra cậu có chỗ nào lịch thiệp đâu !”
Nghe Tiêu Hồng Vĩ hỏi liên hồi như súng liên thanh vậy, Tiểu Nghi tỏ ra rất nhẫn nại: “Hết chưa ? Còn gì hỏi không ?”
“Hết rồi !” Tiêu Hồng Vĩ nghệch mặt ra nói.
“Lý do của tớ chính là không có lý do nào cả, dù sao thì cậu đã ký rồi thì cậu phải tuân theo, chỉ cần cậu làm trái một trong số những điều đó, thì phải chịu phạt, ngày mai chúng tớ sẽ dọn đến, nhớ giúp chúng tớ khuân đồ đấy !” Tiểu Nghi bây giờ đã chơi chết Tiêu Hồng Vĩ rồi, ai bảo hắn huênh hoang như thế.
“Dựa vào cái gì !” Lần này phản ứng của Lâm Hạo cũng khá nhanh
“Vì điều thứ nhất đó ! Bên nam phải chăn sóc cho bên nữ ở bất kỳ tình huống nào. Ha ha, Tiểu Nghi, cậu bảo xem mình có nên dọn luôn cái giường của mình tới hay không, để ở đó thì tiếc lắm. Tớ nhớ cái giường đó hình như làm bằng sắt, cũng có vẻ nặng đó.” Yến Tử cố tình nói.
Trời ơi, tại sao vậy trời ? Đó đâu phải là hai cô gái đẹp, rõ ràng đó là hai nữ địa chủ. Hai người Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo, có trăm tính ngàn tính cũng không ngờ được, vốn định tìm hai cô gái đẹp, không ngờ lại rước phải hai cô địa chủ xinh đẹp. Chúa ơi, xin cứu con với ! Hai người đang thầm gầm thét trong thâm tâm mình.