Cách đây rất lâu, Đỗ Hà khi nghiên cứu sử Đường vào đời trước đã biết được chuyện Cao Dương công chúa vụng trộm nam nhân nên trong lòng rất kính ngưỡng đối với vị đồng chí Lục Mạo (ý nói bị cắm sừng) là Phòng Di Ái này.
Đó là vào một ngày x tháng x năm x, đồng chí Lục Mạo cùng Cao Dương công chúa ra ngoài săn bắn, ngay lúc đó Biện Cơ đang đọc kinh phật tại một am cỏ vô danh. Cao Dương công chúa mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nên đồng chí Lục Mạo cùng người hầu liền mang theo công chúa đến am cỏ. Quý nhân đột nhiên đến thăm, Biện Cơ vội bỏ hết thảy ra tiếp đón. Có lẽ là Biện Cơ quá đẹp trai, hoặc là Cao Dương công chúa có sở thích cổ quái yêu mến hòa thượng nên hai người vừa gặp nhau đã không thể dừng lại, trực tiếp làm chuyện đó trong am cỏ. Đồng chí Lục Mạo đối mặt với loại tình huống này đã dùng lòng khoan dung vô thượng để bọn họ có thể vui vầy cá nước, thậm chí còn tự mình hành động hộ vệ trước cửa.
Đỗ Hà không cách nào đoán được cảm thụ và cách nghĩ của đồng chí Lục Mạo vào lúc đó nhưng với tư cách một người nam nhân, có thể làm được điểm này thật không dễ. Cho nên đối với hắn, Đỗ Hà ngoại trừ vô hạn kính ngưỡng còn không có lời dư thừa nào. Không thể tưởng được đồng chí Lục Mạo lại cùng với hắn cắt đầu gà tại thanh lâu đốt giấy vàng kết nghĩa anh em !
Ồ! Tại thanh lâu?
Sắc mặt Đỗ Hà chợt khó coi, khó trách lúc trước cảm thấy ánh mắt bốn phía gườm gườm như vậy. Nguyên lai đồng chí Lục Mạo này với bản thân là cá mè một lứa.
Phi phi phi! Là cá mè một lứa với Đỗ Hà .
Đỗ Hà vội vàng giải thích với Phòng Di Ái về chứng mất hồn, sự tình gì đều quên của mình. Hắn cố ý cao giọng cho mọi người trong học đường đều nghe thấy, miễn phải giải thích nhiều lần phiền toái.
Đồng chí Lục Mạo thở dài:
- Nguyên lai là thật sự, đã sớm nghe ta cha nói, chỉ là một mực không muốn tin tưởng ngươi ngay cả ta cũng quên.
Đỗ Như Hối là tể tướng đương triều, phụ tá đắc lực cho Lý Thế Dân. Bệnh tình của Đỗ Hà được Lý Thế Dân quan tâm hỏi thăm một hai nên chứng mất hồn sớm đã truyền ra cũng không phải là lạ.
- Bằng hữu quý ở thổ lộ tình cảm, trí nhớ đã mất đi nhưng tình nghĩa đã từng có được không cách nào biến mất. Di Ái huynh cũng không cần khổ tâm, dù sao chúng ta cũng đã từng kết bái!
Đỗ Hà cũng không rõ ràng Phòng Di Ái làm người thế nào, nhưng hắn là người duy nhất biểu hiện ra nhiệt tình với mình nên Đỗ Hà cũng vui vẻ tương giao, chỉ cần không cùng hắn học cái xấu là được.
Đồng chí Lục Mạo phá lên cười:
- Lời này của Thanh Liên huynh hợp với khẩu vị của ta.
Hai người đi vào phòng học, đồng chí Lục Mạo chỉ cho Đỗ Hà vị trí sau lưng hắn. Đồng chí Lục Mạo xem ra nhân duyên cũng không tốt, không để ý tới người xung quanh, chỉ lôi kéo Đỗ Hà nói chuyện nhưng hắn chỉ một mực im lặng. Bỗng nhiên học đường đang nhốn nháo trở lại yên tĩnh. Đỗ Hà hiếu kỳ nhìn về hướng cửa lớn, trong mắt lộ vẻ kinh diễm.
Một tuyệt sắc giai nhân từ ngoài cửa đi vào, nàng mặc cung trang mềm mại rộng rãi, mắt như thu thủy, mày tựa xuân sơn, tha thướt nhưng thần thái đoan trang khiến người khác không thể khinh nhờn. Khi ánh mắt của Đỗ Hà chạm vào thì có thể ẩn ước đọc trong mắt đối phương một tia chán ghét.
Đỗ Hà cảm thấy không thú vị, nhếch miệng cười nhạt, mỹ nhân này khiến người khác ưa thích nhưng hiển nhiên chán ghét mình, liền phát tiết sự khinh thường bằng cách dán mắt vào bờ mông đối phương.
- Đừng nói ngay cả nàng mà ngươi sẽ không nhớ chứ? Phòng Di Ái thấp giọng sau lưng.
Đỗ Hà kỳ quái hỏi:
- Nàng là ai? Vì cái gì ta phải nhớ được nàng?
- Thật đúng là quên! Phòng Di Ái lầu bầu một câu:
- Nàng tựu là Trường Nhạc công chúa, con gái cưng nhất của bệ hạ, từng là thê tử xuất giá của ngươi.
Đỗ Hà hiểu ra, khẽ gật đầu, khó trách tiểu tử kia vì nàng mất hồn mất vía, chỉ lấy tướng mạo mà nói thì Trường Nhạc công chúa đã có tiền vốn.
- Biểu muội!
Một thanh niên nhìn hào hoa phong nhã đi tới trước mặt Trường Nhạc công chúa , thân mật:
- Nghe phụ thân ta nói biểu muội hôm qua nhiễm phong hàn, vi huynh nhớ thương trong lòng, ăn ngủ không yên.
- Dối trá!
Phòng Di Ái rủa.
- Gia hỏa này là ai, cảm giác có chút đáng ghét.
Đỗ Hà cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác ghen tức khó hiểu.
- Hắn tên là Trưởng Tôn Trùng, là con trai của Triệu quốc công Trường Tôn Vô Kỵ, rất được bệ hạ yêu thích. Ngươi xem, miếng ngọc bội bên hông hắn là bệ hạ tặng cho. Gia hỏa này sớm đã thèm nhỏ dãi Trường Nhạc công chúa, hôm nay là tên hỗn đản có khả năng nhất ôm được mỹ nhân!
Phòng Di Ái tức giận.
Trường Nhạc công chúa cười nhạt đáp lại một câu, ngồi xuống ở một góc đối diện với Đỗ Hà. Trưởng Tôn Trùng tự liếc bản thân vẻ kiêu căng rồi mới quay lại trên ghế. Đỗ Hà cười nhạt.
Phòng Di Ái quát khẽ nói:
- Khiêu khích, đây là khiêu khích trắng trợn.
Hắn thấy sắc mặt thản nhiên của Đỗ Hà liền thấp giọng nói:
- Huynh đệ, chẳng lẽ chứng mất hồn của ngươi đã mài mòn tính nóng nảy, đối mặt với khiêu khích như vậy vẫn có thể ẩn nhẫn không phát?
- Cái này......
Đỗ Hà cổ quái nhìn hắn một cái, đối mặt với loại khiêu khích nhàm chán như vậy, chẳng lẽ muốn đại náo một hồi hay sao? Khó trách Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái bị người khác chán ghét như thế , lúc này nếu vô duyên vô cớ nổi giận sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy lòng dạ nhỏ mọn mà thôi, cố hết sức không nịnh nọt.
Đỗ Hà thong dong cười nói:
- Trước mặt một con kiến diễu võ dương oai để ý đến hắn làm cái gì? Tỉnh táo một chút, lý trí một chút, để lộ sơ hở trước mặt người khác chỉ tổ để cho người ta nắm thóp.
Phòng Di Ái giật mình, há hốc mồm, không biết nói cái gì đó.
- Đ-A-N-G...G!
Tiếng chuông vang lên. Tiếng rì rầm trong học đường lập tức biến mất, mọi người đều trở lại ngồi ngay ngắn.
- Ha ha ha!
Đỗ Hà nghe thấy một tràng cười trong trẻo như chuông bạc rồi một thiếu nữ xinh đẹp vọt vào học đường. Nàng mặc bộ xiêm y đỏ chói rộng rãi, nụ cười vũ mị, vừa vào đã khiến học đường sáng bừng.
- Tiên sinh chưa tới, chưa muộn! Thiếu nữ như vừa chiến thắng, đắc ý vén tay áo, nụ cười cực kỳ cuốn hút.
- Tuyết Nhạn, còn không mau trở lại trên ghế ngồi đi!
Trường Nhạc công chúa không thể làm gì, trách cứ câu.
- Tốt rồi tốt rồi, tiên sinh không thể không tới sao!
Thiếu nữ tên gọi Tuyết Nhạn cười tươi tắn nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Đỗ Hà.
Phòng Di Ái thấp giọng giới thiệu:
- Nàng là Lý Tuyết Nhạn, con gái của Giang Hạ Vương Lý Đạo Tông, cũng là một mỹ nữ khó kiếm! Chỉ là tính cách ngay thẳng như một tiểu tử, không đủ ôn nhu thể thiếp.
Hắn nói xong thất vọng lắc đầu. Đỗ Hà muốn cười, nghĩ đến lão bà Cao Dương công chúa của Phòng Di Ái, xem ra cả đời này hắn vô duyên với một lão bà ôn nhu thể thiếp mất rồi.
Sau khi Lý Tuyết Nhạn ngồi xuống không lâu thì một nho sĩ gần thất tuần đi vào học đường bắt đầu lên lớp. Phương pháp dạy học cổ đại rất nhàm chán, chủ yếu bằng cách nhớ làm chủ. Đỗ Hà tốt nghiệp đại học, chủ công văn khoa nên có bản lĩnh nhất định đối với thể văn ngôn, việc học cũng không làm khó được hắn, nghe được coi như có tư có vị. Về phần Phòng Di Ái đã sớm trốn sau lưng Đỗ Hà ngủ ngon.
Nho sĩ phát hiện Phòng Di Ái đang ngủ, chỉ là lớn tuổi nên thấy không rõ. Đỗ Hà vội vàng đánh thức hắn khỏi giấc mộng. Nho sĩ đi đến gần, thấy Phòng Di Ái cầm quyển sách đang giả vờ giả vịt thì gõ thước lên bàn, nói:
- Cái gọi là tu thân là ở tâm, tiếp theo là gì?
Khuôn mặt Phòng Di Ái nhất thời trở thành màu gan heo, bốn phía cũng lộ ra thần thái chế giễu.
Nho sĩ lắc đầu đi trở lại bục, lắc đầu nói:
- Gỗ mục không thể gọt......
Ông còn chưa dứt lời thì đã nghe Phòng Di Ái đứt quãng đáp:
- Cái gọi là tu thân là ở tâm, thân có chỗ phẫn chí thì không được chính, trong lòng sợ hãi thì không được chính, có chỗ sợ hãi thì không được chính, có chỗ gian nan khổ cực thì không được chính. Không yên lòng, nghe như không thấy, ăn chẳng biết mùi vị gì. Đây chính là tu thân tại tâm.
Đáp án chính xác cứ thế át đi lời của nho sĩ. Nho sĩ trừng mắt nói:
- Lời này giải thích thế nào?
Đỗ Hà nhẹ giọng thì thầm:
- Là ý nói tu dưỡng bản thân phải dựa vào lòng mình, bởi vì lòng có phẫn nộ không thể đủ đoan chính; Lòng có sợ hãi không thể đủ đoan chính; Lòng có yêu thích không thể đủ đoan chính; Lòng có sầu lo không thể đủ đoan chính. Tâm tư không đứng đắn tựa như tâm không tại trên người mình. Tuy đang nhìn, nhưng lại như không trông thấy, tuy đang nghe nhưng lại như không nghe thấy, tuy đang ăn nhưng lại không biết mùi vị. Cho nên nói, muốn tu dưỡng bản thân phải dựa vào chính mình, chỉ cần tâm vô tà niệm thì tự nhiên sẽ không đi làm những chuyện mất đạo đức.
Phòng Di Ái lại lần nữa đem đáp án nói ra. Nho sĩ tai mắt không tinh nên nghe không rõ lời của Đỗ Hà nhưng người chung quanh lại nhìn hắn như đại tinh tinh, ngay cả Trường Nhạc công chúa vốn không hề thèm liếc hắn nửa mắt cũng nhịn không được nhìn sang.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của oOoDeathGodoOo
Người khác kinh ngạc như thế không phải bởi vì Đỗ Hà trả lời sai mà là vì hắn hắn trả lời thật sự quá tốt. Đoạn cổ văn này khó hiểu, cổ ý mờ ảo, nhất là thư tịch cổ thời Xuân Thu không có dấu ngắt câu, không cố định cách phiên dịch nên biến thành đủ loại học thuyết, đồng dạng một câu sẽ có ngàn vạn cách hiểu khác nhau. Tiên sinh có thể dạy cho đám con cháu quan lại cao cấp ở kinh thành dĩ nhiên là bậc đại nho đương thế, có lý giải của bản thân, căn cứ vào đó để dạy học sinh. Đáp án của Đỗ Hà lại xuất phát từ lí giải của chính hắn, bản thân là sinh viên hệ Trung văn, lại có kinh nghiệm trải qua ngàn năm nên dĩ nhiên có chút khác với đáp án của tiên sinh dạy học. Những khác biệt này lại tựa như sửa cũ thành mới, khiến người khác sáng mắt, tựa hồ càng thêm chuẩn xác so với lí giải của tiên sinh.
Nho sĩ vuốt chòm râu dê thưa thớt, suy nghĩ một lát, ho khan:
- Ừ, không tệ, rất tốt, ngồi xuống đi!
Tuổi gần thất tuần nên ông rất khó tiếp nhận đáp án của học trò lại có lý giải sâu hơn mình nhưng cũng không tìm ra sơ hở nào để bắt bẻ, chỉ có thể lại để cho hắn ngồi xuống.
Phòng Di Ái thở hắt ra, nói khẽ với Đỗ Hà để biểu lộ sự kính ngưỡng. Lý Tuyết Nhạn ngồi bên cạnh cũng nghiêng đầu, thấp giọng cười nói:
- Sĩ biệt tam nhật đã phải nhìn bằng con mắt khác rồi.
Đỗ Hà vênh vang ngửa đầu ra vẻ thiên nga:
- Quá khen, quá khen!
Ách! Đến tột cùng biểu lộ được coi là thiên nga hay mòng két vẫn phụ thuộc vào mắt xanh.
- Phì! Lý Tuyết Nhạn nhịn không được cười ra tiếng, lườm một cái:
- Ôi chao!
Có lẽ là tiếng cười quá lớn, lại khiến cho lão nho sĩ nghe được. Lão nho sĩ trầm mặt, quát lớn:
- Lý Tuyết Nhạn, chẳng lẽ lão phu giảng bài tức cười?
Khuôn mặt tươi cười của Lý Tuyết Nhạn tái đi, khẽ run rẩy đứng lên.
- Hắc hắc, chuyện này tiểu tử phải gặp tai ương, thập đại bản không thể thiếu!
Sau lưng Đỗ Hà truyền đến giọng có chút hả hê của Phòng Di Ái. Đỗ Hà rất muốn đem tên hỗn đản sau lưng ra đánh một trận, thấp giọng nói:
- Đánh thật sao!
- Không giả đâu, lão gia hỏa này tên là Khổng Dĩnh Đạt, nổi danh người bảo thủ. Là tế tửu của ti Quốc tử, chưởng quản giáo dục quốc gia. Thước trong tay lão là bệ hạ tặng cho, chuyên đánh chúng ta, ngay cả thái tử đương triều cũng nhiều lần ở trước mặt mọi người bị lão đánh vào mông.
Hay cho một lão gia hỏa dũng cảm!
Đỗ Hà thấy khuôn mặt âm trầm của Khổng Dĩnh Đạt, thầm kêu không ổn, nếu không phải mình thì nha đầu Lý Tuyết Nhạn kia cũng không cười ra tiếng, nghĩ một lúc chợt đứng lên:
- Tiên sinh, là ta tác quái khiến nàng bật cười đấy.
Đỗ Hà vừa đứng lên thì lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm. Lý Tuyết Nhạn cảm kích mà lo lắng, nhìn hắn một cái. Trường Nhạc công chúa cũng biểu lộ vẻ lo lắng ngoài ý muốn, liếc lại hắn lần nữa. Trưởng Tôn Trùng thấy thế càng lộ vẻ âm hàn.
Phòng Di Ái hoảng sợ thấp giọng hô:
- Lão đại, ngươi đang đùa với lửa đấy!
Khổng lão đầu cũng giật mình, Lý Tuyết Nhạn thông minh lanh lợi, tài văn chương nổi bật, bình thường rất được lão tán thưởng còn Đỗ Hà là thứ sâu mọt trong học đường. Không có một lão sư nào không thích đệ tử tốt, cũng không có một lão sư nào không ghét sâu mọt.
- Ngồi xuống!
Lời này đương nhiên là nói với Lý Tuyết Nhạn.
- Đưa tay ra!
Đỗ Hà âm thầm đem nội lực không nhiều lắm trong cơ thể quán chú ra bàn tay rồi đưa ra ngoài.
- Người có ai không sai lầm, sai lầm có thể thay đổi thì phục thiện nhanh chóng. Ngươi dám dũng cảm nhận sai, lão phu hân thưởng ghi nhớ, lần sau tái phạm sẽ phạt gấp đôi!
Khổng lão đầu còn chưa dứt lời thì trong không gian lặng ngắt đã vang lên một tiếng “bép” thật lớn.
Đỗ Hà trợn trừng mắt, lão đầu này ra tay quả thực hung ác!
Dù trước đó hắn đã vận khởi nội lực nhưng nỗi đau đớn thấm vào gan bàn tay vẫn khiến hắn gần muốn kêu ra tiếng, qua một lúc cảm giác rõ lòng bàn tay như nứt ra. Chẳng trách Lý Tuyết Nhạn lúc nãy tái nhợt, cách xử phạt của Khổng lão đầu không giống bình thường, không biết lão gia hỏa đã đặt một chân vào quan tài này lấy đâu ra sức như vậy.
Đỗ Hà là một nam nhân, phần lớn nam nhân đều sĩ diện, cho dù Khổng lão đầu ra tay vô cùng ác độc, Đỗ Hà vẫn không kêu một tiếng. 30 lần tiếp theo khiến Khổng lão đầu thở dốc, rất có bộ dạng muốn sặc khí.
Đỗ Hà thương xót nhìn bàn tay mình, nguyên tay hắn rất đẹp, năm ngón tay thon dài nhưng búp măng nhưng giờ lại như bánh rán hành, thêm chút thuốc sắc vào là có thể mở tiệc.
- Ngồi xuống, hai người các ngươi nhiễu loạn học đường, trở về chép lại hai mươi bản quy tắc học đường, ngày mai nộp lên.
Khổng lão đầu nói xong tiếp tục giảng bài. Phòng Di Ái lặng lẽ từ phía sau đưa lên một cái bình nhỏ, thấp giọng nói:
- Đây là thuốc trị thương tốt nhất đấy, giảm đau rất tốt.
Đỗ Hà nhếch miệng cười thầm, ngay cả thứ này cũng chuẩn bị, xem ra tiểu tử này bình thường cũng bị đánh không ít. Đỗ Hà đổ chút thuốc, tùy tiện lau hai cái, đau đớn quả nhiên giảm bớt rất nhiều.
Qua một lúc thì tiếng chuông lại vang lên báo hiệu đã đến giờ giải lao.
- Ngươi không sao chứ!
Bên cạnh truyền đến giọng thăm hỏi ân cần của Lý Tuyết Nhạn.
- Thể trạng ta cường tráng như trâu, chỉ ba mươi thước đã tính là gì? Đỗ Hà gãi gãi bàn tay, co cẳng tay làm ra vẻ rất cường tráng nhưng chạm vào chỗ đau lại khiến hắn nhăn nhó.
- Xem ngươi thể hiện kìa!
Lý Tuyết Nhạn lườm một cái rồi kéo tay xem xét, lại dùng thuốc bôi lên chỗ đau.
- Để cho ta nhận tội là được rồi, nhiều nhất chỉ là mười thước, sao người phải đứng ra.
Đỗ Hà không chút do dự đáp:
- Như vậy sao được, ta đường đường nam tử hán đại trượng phu, sao có thể cho một nữ hài tử như ngươi chịu ủy khuất. Lão gia hỏa kia ra tay ác như vậy, nện xuống mười thước chẳng nát bàn tay xinh đẹp của ngươi sao!
- Ngươi cũng có chút khí khái nam tử nhỉ, sao trước kia không thấy biểu hiện...... Tốt rồi!
Lý Tuyết Nhạn nghe Đỗ Hà khen bàn tay nhỏ bé xinh đẹp của nàng thì má đỏ bừng, chợt nhoẻn miệng cười, kêu một tiếng, phủi tay, xem như đại công cáo thành. Nữ hài tử vẫn là thận trọng, so với việc Đỗ Hà tùy tiện bôi cho xong việc, Lý Tuyết Nhạn lại đem thuốc bột rắc lên.
- Chưa được!
Lý Tuyết Nhạn cười chưa được mười giây đã nhíu mày.
Đỗ Hà kỳ quái nhìn nàng.
Lý Tuyết Nhạn nói:
- Để như vậy cử động lại rớt thuốc.
Nàng nghĩ một lát lại rút ra một chiếc khăn tay buộc lại cẩn thận cho Đỗ Hà rồi mới tươi cười trở lại.
Đỗ Hà giật giật bàn tay, cười nói:
- Tay nghề không tệ, cảm giác tốt hơn nhiều.
- Đúng vậy!
Lý Tuyết Nhạn học theo bộ dạng vênh vang của Đỗ Hà lúc nãy:
- Cũng không nhìn là ai sao?
Đỗ Hà phá lên cười. Lý Tuyết Nhạn cũng che miệng cười theo. Lý Tuyết Nhạn cười rất dễ nghe, tựu như chim sơn ca khiến cho người say mê.
- Tuyết Nhạn, chúng ta đi thôi!
Trường Nhạc công chúa nhìn lại Lý Tuyết Nhạn, ánh mắt liếc qua Đỗ Hà hàm chứa vẻ cảnh cáo.
Đỗ Hà khinh thường nhếch miệng, hắn hiểu được Trường Nhạc công chúa vì sao như thế, nhưng đáy lòng thủy chung không có cảm giác. Hắn cũng không phải là Đỗ Hà thật sự , chỉ mới gặp gỡ Trường Nhạc công chúa lại bị nàng chán ghét nên dù xinh đẹp thế nào cũng không có hảo cảm. Trong mắt Trường Nhạc công chúa hiện lên một tia kỳ quái, đi theo Lý Tuyết Nhạn đã ra khỏi học đường.
- Đại ca!
Phòng Di Ái kêu vẻ nịnh nọt, đặt tay lên vai hắn:
- Về sau Thanh Liên huynh là đại ca của Phòng Di Ái ta rồi. Đại ca chỉ điểm tiểu đệ mấy chiêu để tiểu đệ cũng học được chút tuyệt kỹ.
- Đi đi đi đi!
Đỗ Hà đẩy vai hắn ra rồi rời khỏi học đường. Phòng Di Ái vội vàng đuổi theo, không ngừng lải nhải mấy tiếng đại ca đại ca.
- Trưởng Tôn huynh, Đỗ Hà nàythật sự rất đáng hận rồi.
Một tên nam sinh y phục trang nhã tới bên cạnh Trưởng Tôn Trùng, hung dữ nói.
Trưởng Tôn Trùng cười âm hiểm:
- Các ngươi nghe ta, sau buổi học chúng ta sẽ dạy dỗ bọn hắn.
Đỗ Hà đi ra học đường không lâu đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng cười nhẹ một tiếng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của oOoDeathGodoOo
Thời gian học của Hoằng Văn quán là cả ngày, ăn cơm trưa ở quán, đến tối mới có thể về nhà. Bên trong của Hoằng Văn quán phần lớn là hoàng tử công chúa nên đồ ăn cũng đều do ngự trù chế biến. Đỗ Hà coi như đã từng nếm nhiều mỹ vị trên thế gian nhưng so với tay nghề ngự trù Đường triều đều thua kém nhiều bậc, không chỉ là vấn đề tay nghề mà còn là chênh lệch về đồ ăn. Mượn cải trắng mà nói, cải trắng Đường triều lúc bắt đầu ăn còn có mùi vị của thịt, hoàn toàn không có một thành phần hóa học, thuần túy tự nhiên. Duy nhất đáng tiếc là không có ớt nên không có vị cay.
Đỗ Hà hăm hở ăn hết ba chén cơm rồi mới bảo Phòng Di Ái dẫn mình đi thăm Hoằng Văn quán để hiểu rõ hoàn cảnh nơi này. Đến giờ sắp vào lớp, hai người mới trở lại học đường.
Trường Nhạc công chúa cùng Lý Tuyết Nhạn đã ngồi trên ghế ngồi thấp giọng nói chuyện phiếm. Thấy Đỗ Hà bước vào, Trường Nhạc công chúa cũng không tỏ vẻ gì. Lý Tuyết Nhạn lại cười khoát tay áo coi như bắt chuyện. Đỗ Hà cũng vẫy vẫy tay, chào một câu khách sáo.
Ngồi trên mặt bàn của Phòng Di Ái, Đỗ Hà liếc về một thiếu niên bên phải cách hắn ba chỗ, thấp giọng nói:
- Hắn là ai?
- Ai cơ?
- Bên phải phía trên, mặc nho phục màu xanh, đang rung đùi đắc ý đọc sách kia.
Đỗ Hà thì thào.
Phòng Di Ái suy nghĩ rồi cười cười:
- Hắn tên là Tiêu Hạ, trưởng tôn của Tống công Tiêu Vũ, mọi người trong học đường đều biết hắn là ý trung nhân của Lý Tuyết Nhạn. Như thế nào, hắn làm phiền đại ca?
- Không có, chỉ là nhìn không thuận mắt!
Đỗ Hà cười nhạt.
Tống công Tiêu Vũ!
Đỗ Hà biết rõ người này, với tư cách một học giả nghiên cứu lịch sử Tùy Đường thì không thể không biết đến 24 công thần của Lăng Yên các. Tiêu Vũ xếp thứ chín trong 24 công thần của Lăng Yên các, là đệ đệ của hoàng hậu Tiêu thị Tùy Dương Đế, ngoài thân phận ngoại thích còn là trọng thần của Tùy Dương Đế, sau khi quy Đường rất được Lí Uyên tin cậy. Khi Lý Thế Dân kế vị từng một lần đảm nhiệm Thượng thư tả Phó Xạ, trở thành một tướng quốc của quốc gia. Chỉ là người mà Lý Thế Dân tin cậy chính Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối là thủ hạ của hắn, vì thế khiến Tiêu Vũ nảy lòng bất mãn, thường xuyên làm khó hai người, dẫn đến đắc tội Lý Thế Dân, ra khỏi vòng quyền lực trung tâm.
Nghe nói Tiêu Vũ cùng Trường Tôn Vô Kỵ rất thân cận, lên triều thường kết hợp để gây khó hai người Phòng Đỗ nên trong học đường cũng khó tránh khỏi việc Trưởng Tôn Trùng lại liên hợp Tiêu Hạ để làm khó mình và Phòng Di Ái. Đỗ Hà nheo mắt cười âm hiểm, hắn cũng không bài xích loại chuyện tranh đấu âm mưu, ngược lại có chút thích thú.
Thời gian trôi qua, chuông hết giờ học lại vang lên.
- Thanh Liên huynh, một tháng không gặp khiến cho Sài mỗ cực kỳ mong nhớ. Vi huynh ngứa tay khó nhịn, cùng nhau chơi đùa thế nào?
Một tiểu sinh đi tới, quần áo hoa lệ có mùi son phấn, trông cực lỳ giống một “con vịt” trong quán rượu, tay làm bộ đổ xúc xắc.
Phòng Di Ái nghe có đánh bạc, lập tức như nghe mèo thấy mỡ, vui vẻ:
- Đi chỗ nào? Phú Quý đổ phường hay là Bách Vạn đổ phường?
Đỗ Hà kéo Phòng Di Ái, khẽ lui một bước đã thoát ra khỏi tiểu sinh kia:
- Ngươi là ai!
- Vi huynh là Sài Lệnh Vũ, không lẽ Thanh Liên huynh ngay cả huynh cũng quên!
Tiểu sinh kia lộ vẻ thất vọng.
- Ách......
Đỗ Hà có chút xấu hổ.
Bình Dương công chúa là nữ trung hào kiệt, Sài Thiệu coi như là một nhân vật anh hùng nhân vật, hai người bọn họ sao có thể sinh ra đứa con như vậy?
- Nguyên lai là Sài huynh!
Đỗ Hà mỉm cười đáp lễ, ánh mắt xéo qua Trưởng Tôn Trùng đang ra vẻ hờ hững, cảm thấy hiếu kỳ, nhưng lập tức lại giật mình hiểu ra. Tiểu tử này đồng dạng với cha hắn, đều là hồ ly đả thương người sau lưng, chỉ thích sai khiến người khác xuất đầu còn bản thân ra vẻ vô tội.
- Ngươi không đi ra, ta bức ngươi đi ra, muốn ở một bên xem cuộc vui, không có cửa đâu!
Đỗ Hà lắc đầu cự tuyệt:
- Không được! Tiên sinh phạt ta chép lại nội quy trường học, ta chưa chép được một chữ. Để không bị phạt nên ta đành bỏ cả ngày hôm nay thôi.
Sài Lệnh Vũ cười nói:
- Ta còn nghĩ là chuyện gì, tùy tiện tìm một thư sinh nghèo, cho hắn vài đồng tiền để cho hắn viết là xong rồi.
Đỗ Hà đảo mắt, vui vẻ nói:
- Biện pháp này không tệ! Bất quá...... Vẫn chưa được, ta đã đáp ứng cha ta hôm nay phải về sớm. Không thể chậm trễ quá lâu, cho nên chơi không được nữa, thật có lỗi.
Hắn ra vẻ có lòng, vẻ mặt tiếc nuối nhưng ngầm liếc trộm Trưởng Tôn Trùng, quả nhiên thấy tên kia cũng có chút khẩn trương, dùng mắt ra hiệu cho Tiêu Hạ.
Tiêu Hạ nghênh ngang đi tới, cười khẩy nói:
- Ta xem không phải là chơi không được, mà là không có gan!
Loại khích tướng trình độ này có lẽ đối với Đỗ Hà nguyên bản còn có tác dụng, nhưng đối với Đỗ Hà hiện giờ lại không có bất kỳ hiệu quả. Bất quá hắn vẫn ra vẻ phẫn nộ, quát khẽ:
- Con mẹ nó, ngươi mới là không có gan, không đi được là không đi được, ta cũng không có biện pháp, lần sau đi.
Đỗ Hà thu xếp đồ đạc muốn đi gấp. Tiêu Hạ, Sài Lệnh Vũ mặc dù gấp, nhưng cũng không thể làm gì.
Trưởng Tôn Trùng lúc này đi tới, nói vẻ đường hoàng:
- Lệnh Vũ, ta thấy ngươi hôm nay mang xúc xắc đến học đường, trên lớp học vụng trộm trêu đùa, việc này là đại bất kính với tiên sinh. Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta không so đo. Lần sau tái phạm, đừng trách vi huynh vô tình.
Sài Lệnh Vũ ngạc nhiên nhìn Trưởng Tôn Trùng, hiểu ra nói:
- Đúng rồi, ta có xúc xắc, chơi ngay đây vài ván nhé?
- Đúng đúng đúng!
Tiêu Hạ mừng rỡ, thầm giơ một ngón tay cái cho Trưởng Tôn Trùng.
Đỗ Hà lại lần nữa cự tuyệt khinh thường nói:
- Chỉ có mấy người, không thú vị, ta không chơi.
Trong lời của Đỗ Hà tỏ ý không phải không chơi, chỉ là ít người chơi nên không có hứng.
Tiêu Hạ nói:
- Ta và ngươi, cộng thêm Phòng huynh, Sài huynh là đủ bốn người rồi.
Sài Lệnh Vũ cũng cao giọng khuyên bảo. Bọn hắn đã bố trí bẫy rập, chỉ chờ Đỗ Hà, Phòng Di Ái chui vào nhưng Đỗ Hà hôm nay lại giở chứng nên chỉ có thể hò reo cổ vũ. Đỗ Hà thấy người trong học đường đã về gần hết, chỉ có bốn người bọn họ, cộng thêm Trưởng Tôn Trùng cùng Lý Tuyết Nhạn, Trường Nhạc công chúa là bảy người này.
Đỗ Hà cười nói:
- Như vậy đi, các ngươi sẽ tìm một người tới. Kiếm đủ năm người, chúng ta tựu chơi thượng hai thanh.
Sài Lệnh Vũ nhìn quanh học đường, thấy chỉ có Trưởng Tôn Trùng là nam nhân nên liên tục nháy mắt hỏi ý.
Trưởng Tôn Trùng liếc mắt nhìn Trường Nhạc công chúa.
Đỗ Hà cười thầm, “ Muốn làm hồ ly thật đúng là không dễ dàng, vừa muốn làm khó mình lại vừa muốn không lưu lại ấn tượng xấu cho Trường Nhạc công chúa, thật sự đáng thương.”
Đỗ Hà cũng không muốn bỏ qua lần giáo huấn này với con tiểu hồ ly Trưởng Tôn, nghĩ cách đuổi hai nàng rời đi. Đang nghĩ ngợi, Trường Nhạc công chúa đã kéo Lý Tuyết Nhạn ra khỏi học đường. Trường Nhạc công chúa vừa ly khai, Trưởng Tôn Trùng lập tức lộ ra nguyên hình, cười nói:
- Các ngươi đã thiếu một người vậy tại hạ nguyện ý liều mình tương bồi. Thêm ta là vừa vặn năm người.
- Tốt!
Đỗ Hà cười nhạt, trầm giọng nói:
- Quy củ định như thế nào?
Tiêu Hạ vội vã kêu lên:
- Đỗ huynh chỉ cần chơi vài ván sẽ thấy kích thích đến cực điểm. Một lần định thắng thua, đánh cuộc tất cả thứ có giá trị trên người.
Ánh mắt của hắn nhìn phía chiếc ngọc bội hoàn mỹ bên hông Đỗ Hà.
Đỗ Hà thầm giận dữ:
- Nguyên lai bọn này có ý với miếng ngọc bội!
Đỗ Hà từng là một đạo tặc, đạo tặc kiêng kỵ nhất đúng là để lộ tiền tài. Hôm nay lúc Linh Lung mặc y phục cho hắn đã đeo miếng ngọc bội này vào.
Đỗ Hà không muốn, Linh Lung lại nói:
- Ngọc bội này là bảo vật tổ truyền của Đỗ gia, có thể trừ ta, không thể không mang.
Đây là bảo vật tổ truyền của Đỗ gia, nếu khiến Đỗ Như Hối biết là thua nó, Đỗ Hà tất nhiên không có ngày tốt lành. Trưởng Tôn Trùng quả nhiên âm độc, nhìn như tiểu hài tử chơi đùa, lại dám mượn đao giết người.
Đỗ Hà cười nói:
- Đã như vậy, chúng ta lấy ngọc bội trên người làm tiền đặt cược đi!
Năm người đều ở đây đều mang theo ngọc bội để trừ tà, lại thêm là biểu tượng thân phận. Trưởng Tôn Trùng có chút do dự, ngọc bội trên người hắn là do Lý Thế Dân tặng cho, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng. Sài Lệnh Vũ nháy mắt ra hiệu an tâm, Trưởng Tôn Trùng lúc này mới đem ngọc bội ra.
- Ai đổ trước?
Đỗ Hà kêu một tiếng.
Phòng Di Ái vội vã cầm ba viên xúc sắc từ tay Sài Lệnh Vũ ném trên bàn. Ba con xúc xắc quay quay rồi ngừng lại, một, hai, ba một đầu long, sáu điểm!
Phòng Di Ái lập tức xị mặt.
Tiếp theo là Tiêu Hạ quăng ra ba con tứ, 12 điểm.
Tiếp theo là Trưởng Tôn Trùng, vận khí hắn không tệ, quăng ra năm năm sáu, 16 điểm, điểm số tương đối cao.
Đỗ Hà lại để cho Sài Lệnh Vũ đổ trước. Sài Lệnh Vũ vung tay lên, sáu sáu năm, mười bảy điểm. Phòng Di Ái mặt xám như tro.
Đỗ Hà cầm xúc xắc trong tay, cười lạnh. Xúc xắc nhẹ hơn bình thường một chút, bên trong nhất định có đổ chì, khó trách đám Sài Lệnh Vũ nắm chắc thắng lợi trong tay. Nếu là dĩ vãng, Đỗ Hà hôm nay chắc chắn sập bẫy, đáng tiếc Đỗ Hà hiện giờ không phải là Đỗ Hà nguyên bản. Hắn vung tay lên:
Ba mặt sáu!
Mười tám điểm!
Thông sát!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của oOoDeathGodoOo
Trưởng Tôn Trùng, Sài Lệnh Vũ, Tiêu Hạ ngơ ngác nhìn ba con xúc xắc trên bàn, trong lòng đều như đã chết. Ai nghĩ đến Đỗ Hà lại có thể may mắn như thế, đổ một lần ra được điểm số lớn nhất. Khuôn mặt đang méo xẹo của Phòng Di Ái lập tức nhếch miệng phá lên cười. Hắn tuyệt không cảm thấy khó chịu khi bại bởi tay bằng hữu.
Đỗ Hà cũng giả bộ phá lên cười:
- Vận may vận may, đa tạ đa tạ!
Hắn là đạo tặc, ai có thể so sánh đôi tay? Đổ xúc sắc tự nhiên dễ như trở bàn tay. Một tay vơ lấy năm miếng ngọc bội trên bàn, thu vào miếng ngọc bội của Phòng Di Ái, đeo lại miếng ngọc bội của mình vào hông, ba miếng khác tung tung trong tay. Hắn cầm lấy miếng ngọc bội của Tiêu Hạ, lật đi lật lại thấy là thứ tốt, chế tác lại rất tinh xảo nhưng lại không biết giá tiền cụ thể:
- Phòng huynh, ngươi nói ngọc bội này đáng giá mấy tiền?
- Cái này chất ngọc không tệ, chế tác cũng coi là tinh tế, ước chừng giá trị mười lăm cặp nén bạc.
Phòng Di Ái chỉ liếc qua đã báo giá.
- Mười lăm cặp bạc nén?
Đỗ Hà sáng mắt.
Bạc nén cũng chẳng khác nào bạc, là một loại tiền của Đại Đường. Mười lăm cặp bạc nén nghe không nhiều lắm, nhưng Đỗ Hà biết rõ lịch sử Đại Đường, biết giá hàng trong những năm Trinh Quán.
Sách sử ghi lại “ Đầu Trinh Quán, hộ chưa tới ba trăm vạn, một súc lụa đổi một đấu gạo. Đến năm thứ tư, một đấu gạo chỉ bốn, năm tiền. Nhà cửa có thể bỏ không trông coi mấy tháng, trâu bò thả rông, người đi hơn mười dặm không lo lương thực. Văn minh vật chất trong những năm Trinh Quán cực kỳ phong phú, một đấu gạo chỉ bán được năm tiền, một cặp bạc nén là 1000 tiền, có thể mua 200 đấu gạo,10 đấu làm một thạch, tức là 20 thạch. Trong thời nhà Đường, một thạch chừng 59 kg, dùng giá thông thường thì một cặp bạc nén chừng 4130 nhân dân tệ. Mười lăm cặp bạc nén tương đương 6 vạn nhân dân tệ, không thể ít hơn.
- Còn cái này?
Đỗ Hà cầm miếng ngọc bội của Sài Lệnh Vũ, có thể thấy miếng này quý hơn nhiều so với miếng của Tiêu Hạ.
- Giá thị trường có thể mua được ba mươi cặp bạc nén...... Ồ! Chờ đã, trên ngọc bội có khắc hai chữ ‘Bình Dương’, đây là ngọc bội mà cố thái thượng hoàng tặng cho Bình Dương công chúa, giá trị khó ước lượng. Phòng Di Ái nói rõ ràng.
- Ngươi biết sâu thế!
Đỗ Hà hiếu kỳ hỏi một câu.
Phòng Di Ái lại cười hắc hắc:
- Cái này có gì đâu, ta đem không ít đồ trong nhà đi bán nên rất rõ giá thị trường của ngọc thạch.
- Ách......
Đỗ Hà triệt để im lặng, loại chuyện mất mặt này nhưng Phòng Di Ái lại có thể tự hào nói ra, đây đúng là một loại bổn sự.
- Tốt! Đỗ Hà vỗ tay một cái nói:
- Ngọc bội Sài huynh bốn mươi nén bạc, ngọc bội Tiêu huynh mười lăm. Đưa tiền ra đây rồi vật quy nguyên chủ.
Sài Lệnh Vũ, Tiêu Hạ chỉ có thể ủ rũ gật đầu.
- Đỗ huynh, còn ta thì sao?
Trưởng Tôn Trùng giống như phạm nhân chờ đợi thẩm phán Đỗ Hà phán xét, nhưng thấy Đỗ Hà không báo giá đành buồn bực mặt dày hỏi một câu.
Đấu với Đỗ Hà đấu không dưới mấy mươi lần, Trưởng Tôn Trùng không một thua trận, hôm nay thảm bại khó hiểu khiến hắn phiền muộn muốn chết, mặt mày như đi đại tiện không tiêu.
- Cái này sao!
Đỗ Hà cầm miếng ngọc bội của Trưởng Tôn Trùng xem xét, không hổ là vật được ban thưởng, bất luận chất ngọc hay chế tác đều vượt xa hai miếng ngọc bội của Sài Lệnh Vũ và Tiêu Hạ. Phòng Di Ái cũng ngậm miệng lại. Vật của hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân đưa tặng có thể dùng giá tiền cân nhắc hay sao?
Đỗ Hà cười ha hả:
- Miếng ngọc này ta không thích!
Nói xong hắn vung tay vứt toẹt xuống đất. Ngọc bội dù sao cũng là vật mỏng manh, sao chịu nổi một lần đập mạnh của Đỗ Hà, lập tức vỡ ra mấy mảnh. Trưởng Tôn Trùng choáng váng, Sài Lệnh Vũ ngây người, Tiêu Hạ sửng sốt, c Phòng Di Ái cũng giật mình. Qua hồi lâu, Trưởng Tôn Trùng phục hồi tinh thần, túm lấy Đỗ Hà, quát lớn nói:
- Ngươi dám đập ngọc bội của ta?
Đỗ Hà lui một bước tránh ra rồi cười khẽ:
- Trưởng Tôn huynh nói sai rồi, không phải là ta đập ngọc bội của ngươi mà là tự đập ngọc bội của ta. Ngọc bội của ta nên ta muốn làm thế nào thì làm, ngươi có ý kiến?
Đỗ Hà cười nói đều hết sức nhẹ nhàng, toát lên vẻ tiêu sái phiêu dật không thể diễn tả. Trưởng Tôn Trùng vừa sợ vừa giận, biểu hiện của Đỗ Hà hôm nay khiến hắn lác mắt. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn xuất sắc hơn Đỗ Hà nhưng Lý Thế Dân lại đemTrường Nhạc công chúa mà hắn yêu nhất hứa gả cho Đỗ Hà. Trưởng Tôn Trùng vốn đã trở mặt với Đỗ Hà, xem hắn là đại địch sinh tử. Chỉ cần có cơ hội, Trưởng Tôn Trùng sẽ ở sau lưng Đỗ Hà bôi xấu thanh danh đối phương để khiến hắn trở thành một tên ác ôn cặn bã, từ đó chứng minh bản thân xứng đôi hơn với Trường Nhạc công chúa.
Rất nhiều năm trôi qua, hết thảy chuyện đều như ý muốn của hắn, Đỗ Hà không có sự thông minh như hắn, Đỗ Hà không có được sự ưa thích của tiên sinh như hắn, Đỗ Hà không được Lý Thế Dân tán thưởng như hắn, về phần tài học càng kém khá xa.
Đủ loại tình huống đều chứng minh Đỗ Hà kém xa hắn, Trưởng Tôn Trùng càng hoàn toàn không đem Đỗ Hà để ở trong lòng. Nhưng hôm nay Đỗ Hà lại thắng hắn một bậc, thắng hắn không hề qua mưu mô, ngay cả ngọc bội yêu thích nhất cũng bị đối phương công khai đập phá. Bộ dạng nói cười tự nhiên của Đỗ Hà, trong mắt của Trưởng Tôn Trùng không hề nghi ngờ trở thành chế nhạo.
Một luồng lửa phẫn nộ vô danh đột nhiên dấy lên trong lòng, khuôn mặt anh tuấn của Trưởng Tôn Trùng thoáng hiện vẻ dữ tợn. Tính cách của hắn rất dễ biến thành cực đoan, nhất thời không thể tiếp nhận sự thật, hai mắt ngầu đỏ, điên cuồng nhảy xổ vào Đỗ Hà.
Đỗ Hà nhướng mày, trong lòng cực kỳ xem thường Trưởng Tôn Trùng, lúc đầu còn tưởng hắn là con tiểu hồ ly, chỉ với điểm khí độ ấy sao có thể đánh đồng với con lão hồ ly Trưởng Tôn Vô Kỵ. Hắn khẽ lui một bước, hai tay mượn lực quăng Trưởng Tôn Trùng, ngã sấp mặt xuống đất.
- Lớn mật!
Thấy Đỗ Hà “ra tay” đánh Trưởng Tôn Trùng, Sài Lệnh Vũ, Tiêu Hạ cũng không thể làm ngơ, chuẩn bị nhảy vào Đỗ Hà.
Đỗ Hà đang muốn đánh trả thì Phòng Di Ái đã bước ra, cười hắc hắc:
- Đánh nhau sao thiếu được Phòng Nhị gia ta!
Hắn duỗi hai tay phân biệt bắt lấy song quyền của Sài Lệnh Vũ, Tiêu Hạ rồi nhấc thẳng ném bay ra ngoài. Đỗ Hà kinh ngạc nhìn Sài Lệnh Vũ, Tiêu Hạ lăn ra hơn ba trượng, chợt nhớ tới ghi chép về Phòng Di Ái trong sử sách, “thứ tử Di Ái, lưu manh vô học, có vũ lực.” Hắc, gia hỏa này thật sự có bản lĩnh.
Phòng Di Ái chớp mắt vài cái với hắn, nói:
- Ta đã dọn dẹp hai tạp chủng này, Trưởng Tôn hỗn đản giao cho ngươi rồi!
Đỗ Hà hiểu ý cười cười. Lúc này Trưởng Tôn Trùng lại hướng hắn lao đến, Đỗ Hà lắc đầu, tránh ra rồi đưa một chân ra ngáng khiến hắn lại lăn lông lốc. Trưởng Tôn Trùng có chút vũ lực nhưng lại không phải là đối thủ của Đỗ Hà. Đừng nói Đỗ Hà vốn đã bước vào cánh cửa Ngũ Khí Triều Nguyên, thân mang bộ pháp cao thâm của Sở Lưu Hương mà chỉ cần kinh nghiệm thực chiến cũng đã đủ chiến thắngTrưởng Tôn Trùng.
Huống chi Trưởng Tôn Trùng mất đi lý trí, như là phế nhân môt nửa. Song phương chênh lệch căn bản không chỉ một cấp bậc, Đỗ Hà cũng không cần nghĩ cách động thủ. Chỉ có điều Trưởng Tôn Trùng cứ muốn liều mạng, hắn cũng không thể tránh được. Đỗ Hà lại một lần nữa đem Trưởng Tôn Trùng quật ngã trên mặt đất.
- Đã đủ rồi, đừng có lại náo loạn!
Trường Nhạc công chúa đứng bên ngoài nhìn trộm hồi lâu, rốt cục nhịn không được tiến vào. Bên cạnh nàng còn có cả Lý Tuyết Nhạn đang khiếp sợ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của oOoDeathGodoOo
Đối với sự xuất hiện đột nhiên của Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn, Đỗ Hà cũng không có gì bất ngờ, với cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên của hắn thì tai mắt linh hoạt, khác hẳn với thường nhân, sớm nghe ra động tĩnh bên ngoài, chỉ là vì giáo huấn Trưởng Tôn Trùng nên ra vẻ không biết mà thôi. Cũng vì lúc giữa trưa do thính lực hắn hơn người nên đã nghe được Trưởng Tôn Trùng định sửa trị hắn nên mới quyết định ăn miếng trả miếng.
Những người khác đối với sự xuất hiện của Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn lại có chút xấu hổ, nhất là Trưởng Tôn Trùng. Sau tiếng quát chói tai của Trường Nhạc công chúa, Trưởng Tôn Trùng như gặp phải sét đánh, triệt để hôn mê rồi cũng thanh tỉnh lại, nhớ tới hành vi của bản thân vừa rồi liền đỏ mặt tía tai, chỉ hận không được tìm hầm chui vào.
- Biểu muội, ngươi, ngươi nghe ta giải thích.
Trưởng Tôn Trùng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, luôn miệng nói muốn giải thích nhưng một chữ cũng giải thích không ra.
Đỗ Hà vẫn thong dong, nụ cười không vì Trường Nhạc công chúa có mặt mà nhạt đi, ngược lại càng thêm vui vẻ. Bởi vì hắn lại nhìn thấy vẻ tươi cười của Lý Tuyết Nhạn. Nụ cười của Lý Tuyết Nhạn rất ngọt ngào, Đỗ Hà phát hiện bản thân rất thích ngắm nàng cười, khẽ phất tay với nàng. Lý Tuyết Nhạn cũng hồi báo bằng nụ cười ngọt ngào.
- Trường Nhạc công chúa, chuyện ở đây giao cho ngươi rồi!
Đỗ Hà nói xong kéo Phòng Di Ái vượt qua hai nàng đi ra học đường. Trên đường về nhà, Đỗ Hà đem miếng ngọc bội của Phòng Di Ái trả lại cho hắn. Phòng Di Ái mới đầu còn không muốn tiếp nhận, nhưng không lay chuyển được Đỗ Hà nên cuối cùng đành thu lại.
- Đại ca, chuyện hôm nay giống như có chút cổ quái!
Phòng Di Ái nhận lại ngọc bội không lâu, đột nhiên hỏi.
- Vậy à! Quái lại ở đâu?
Đỗ Hà nháy mắt, cười tinh quái, xem ra vị huynh đệ này của mình cũng không phải ngu hết thuốc chữa.
- Nói như thế nào đây...... Chỉ là cảm thấy rất quái lạ. Hết thảy tựa hồ thật trùng hợp, Sài Lệnh Vũ hay đánh bạc, hắn tìm chúng ta đánh bạc cũng không kỳ quái . Nhưng là Trưởng Tôn Trùng, Tiêu Hạ cũng nhảy vào thật khiến người khác không hiểu nổi rồi. Gia gia của Tiêu Hạ là Tống công Tiêu Vũ ngồi rảnh rỗi ở nhà nên quản giáo hắn rất nghiêm. Ta chưa từng nghe qua hắn hay đánh bạc, hôm nay lại tự dưng nhảy vào. Còn có Trưởng Tôn Trùng, tên này luôn làm ra vẻ thanh cao, buồn nôn vô cùng nhưng giỏi che giấu nên rất được tiên sinh và những người lớn hân thưởng. Hôm nay lại theo chúng ta tụ tập đánh bạc ở học đường, cái này thật sự kỳ quái.
Phòng Di Ái biết tính của Trưởng Tôn Trùng cùng Tiêu Hạ nên lý giải rất rõ ràng. Ngừng lại một chút, Phòng Di Ái nhìn Đỗ Hà rồi nói tiếp:
- Điều quan trọng nhất vẫn là hành động của đại ca, hôm nay hình như đại ca nhằm vào Trưởng Tôn Trùng.
Đỗ Hà cười nói:
- Không phải hình như mà mà là sự thật, ta chính là hướng về phía Trưởng Tôn Trùng. Tiểu tử kia vô cùng âm hiểm, hôm nay hắn thiết kế bẫy rập định chơi huynh đệ chúng ta. Sài Lệnh Vũ bất quá là con cờ của hắn mà thôi. Nếu chúng ta đánh bạc với Sài Lệnh Vũ sẽ khiến phát sinh chuyện đặc thù để chúng ta bị tội. Cho nên ta mới tìm mọi cách thoái thác để có thể tương kế tựu kế kéo Trưởng Tôn Trùng lên ngựa, sau đó một cước đá hắn xuống, cho hắn một bài học...... Sau này ngươi phải kiềm chế, với lòng dạ hẹp hòi của Trưởng Tôn Trùng thì sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện hôm nay.
Đỗ Hà thật đúng là có chút quan tâm vị huynh đệ chém đầu gà, đốt giấy vàng kết nghĩa trong kỹ viện này, cũng chỉ vì Phòng Di Ái hôm nay rất nhiệt tình giúp đỡ, trong lòng đã thừa nhận sự hiện hữu của hắn.
Phòng Di Ái vỗ ngực bảo Đỗ Hà yên tâm. Đỗ Hà lườm đến trắng mắt, loại tính cách tùy tiện như Phòng Di Ái muốn để cho người khác yên tâm thì coi như mặt trời mọc ở đằng tây. Bất quá, Phòng Di Ái dù sao cũng là con trai của Phòng Huyền Linh , Trưởng Tôn Trùng muốn tính kế hắn cũng không dám quá mức. Ngược lại bản thân hôm nay khiến Trưởng Tôn Trùng mất mặt trước Trường Nhạc công chúa, những ngày tiếp theo chắc sẽ rất thú vị.
Trường Nhạc công chúa, Lý Tuyết Nhạn sóng vai rời đi. Hai người bọn họ, một người cao quý đoan trang giống như tiên tử trên trời, một người hoạt bát đáng yêu như tinh linh thế gian, tính cách trái ngược nhưng lại khéo thành tri kỷ. Sắc mặt Trường Nhạc công chúa âm trầm, có chút âm tình bất định. Lý Tuyết Nhạn lại cười hì hì, liến láu ở bên cạnh.
- Trường Nhạc, ngươi nói người nọ thật là Đỗ Hà sao? Chỉ qua một tháng sao biến hóa lại quá lớn!
Trường Nhạc công chúa cũng lộ vẻ nghi hoặc, trong trí nhớ của nàng, Đỗ Hà không học vấn không nghề nghiệp, chỉ giỏi đánh bạc háo sắc, là đồ mãng phu ngốc nghếch, là hoàn khố trong hoàn khố, hôm nay chứng kiến lại không hề cùng dạng. Trước kia thậm chí cả mấy câu trong Luận Ngữ cũng không thể nhớ ra nhưng hôm nay lại có thể lý giải sâu sắc cả Lễ Ký, thật khiến người giương mắt thán phục.
- Không phải hắn thì là ai?
Trường Nhạc công chúa lạnh lùng nói, mặc dù có chút chói mắt nhưng ác cảm tích lũy nhiều năm qua không phải một sớm một chiều có thể xóa bỏ.
- Bất quá lá gan hắn cũng lớn, thậm chí ngay cả ngọc bội của bệ hạ đưa cho Trưởng Tôn Trùng cũng có gan đập bỏ. Nàng dừng lại một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói:
- Hắn không có việc gì chứ?
Trường Nhạc công chúa dừng bước, nghiêng người nhìn qua, nghiêm nghị nói:
- Đừng nói là ngươi thích hắn chứ?
Lý Tuyết Nhạn lập tức đỏ bừng mặt, trong lòng rung động, ấp úng nói:
- Nào có! Chỉ là cảm thấy hắn không như lời đồn đại, đã có tài văn chương, cũng có khí phách, lại rất dịu dàng.
Nàng nghĩ đến lúc Đỗ Hà can đảm đứng ra chịu tội thay mình thì trong lòng tự dưng ngọt ngào.
- Biểu hiện giả dối, nhất định là biểu hiện giả dối!
Trường Nhạc công chúa vội vàng kéo tay Lý Tuyết Nhạn nói:
- Tuyết Nhạn, ngươi hãy nghe ta nói. Đỗ Hà tuyệt đối không phải như ngươi tưởng tượng. Ngươi chỉ mới gặp hắn một ngày nên không biết, hắn chính là một tên bại hoại, cặn bã, đừng dính vào hắn kiểu thiệt thòi đấy.
Thiếu nữ trong thiên hạ nào ai không ôm giấc mộng xuân, Trường Nhạc công chúa cũng giống như vậy. Trường Nhạc công chúa cũng biết thân là hoàng nữ, con gái của hoàng đế Đại Đường Đế Lý Thế Dân nên chuyện hôn nhân không cách nào tự chủ, chỉ thầm cầu mình gặp được duyên lành. Cho đến một ngày, Trường Nhạc công chúa được phụ hoàng cho biết đã hứa ban hôn cho Đỗ Hà. Đỗ Hà là con trai thứ của Đỗ Tương, mà Đỗ Tương lại là người đứng đầu mười tám học sĩ Đại Đường, là nhân tài kiệt xuất, vậy con trai thứ hai của ông chắc cũng là tuấn kiệt!
Lúc ấy Trường Nhạc công chúa nghĩ như vậy nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Đỗ Hà là một tên cực phẩm trong đám bại hoại cặn bã, là nhân tài kiệt xuất của đám cặn bã. Trường Nhạc công chúa thậm chí muốn chết đi nhưng nàng trời sinh đã có tính cách đoan trang thành thục khiến nàng có thể nhẫn nhịn chịu đựng không cự tuyệt, chỉ biết than mình mệnh khổ, trong đáy lòng chỉ ôm lấy một tia hy vọng, chờ đợi Đỗ Hà có thể sửa đổi. Mặc dù không trở thành trụ cột của Đại Đường, ít nhất cũng không trở thành tai họa.
Ba năm, suốt ba năm.
Trường Nhạc công chúa trong ba năm luôn mong ngóng tin tức của Đỗ Hà nên hiểu rõ hắn thậm chí còn hơn song thân Đỗ Như Hối cùng Chương thị. Trong ba năm, nàng không tìm thấy bất cứ một điểm nào có thể coi được ở Đỗ Hà. Cho dù là phân trong nhà xí cũng có ngày biến thành đất mùn phì nhiêu, nhưng sự tồn tại của Đỗ Hà còn không được như vậy.
Trường Nhạc công chúa rốt cục không nhịn nổi, sự kém cỏi của Đỗ Hà khiến nàng bắt đầu đối kháng với ý định kia của phụ hoàng. Hoàng hậu Trưởng Tôn hiền hậu, sau khi biết được nhân phẩm của Đỗ Hà cũng đành buông bỏ sự đoan trang đứng về trận tuyến với Trường Nhạc công chúa làm cho Lý Thế Dân ngủ năm ngày ở thư phòng. Cũng không khỏi không bội phục Đỗ Hà ác liệt, có thể biến đổi hai nữ nhân vốn đoan trang hiền thục. Cũng không khỏi không oan uổng cho Đỗ Trường Thiên, hắn bám vào ai không bám, lại bám vào nhân vật cực phẩm như Đỗ Hà.
Lý Tuyết Nhạn sẵng giọng:
- Xem ngươi kìa, ai nói dính vào. Chỉ là hắn giúp ta một lần nên ta có chút bận tâm mà thôi, đừng hiểu sai.
- Như thế là tốt rồi!
Trường Nhạc công chúa nhẹ nhàng thở ra, đáp:
- Không sao đâu, là biểu ca chủ động cầm ngọc bội mà phụ hoàng ban cho đến đánh bạc, nếu muốn hỏi tội, biểu ca tội đệ nhất. Huống chi, Đỗ Hà bị chứng mất hồn, chỉ cần thoái thác không biết lai lịch ngọc bội , mặc dù là phụ hoàng ta cũng không phạt hắn. Huống chi, hắn là con của Đỗ Tương ? Biểu ca lúc này đây nhất định ngậm bồ hòn rồi.
- Vậy thì yên tâm!
Lý Tuyết Nhạn cũng thở phào.
Trường Nhạc công chúa không để ý biến hóa của nàng mà chỉ thấp giọng tự nói:
- Chỉ là không thể tưởng được biểu ca đúng là người như vậy.
Tâm tư nhạy bén của nàng đã nhìn ra người chủ sự sau màn là Trưởng Tôn Trùng, tia hảo cảm từ đáy lòng đối với vị biểu ca này đã bị sự dối trá của hắn xóa sạch.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của oOoDeathGodoOo