Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Quyển 1: Nhữ Nam Hoàng Cân
Chượng 5: Thỉnh chiến
Dịch giả: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
Vương Xán ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến, khuôn mặt cười ôn hòa, hỏi: “Đổng giáo úy, ngài đến đây có việc gì không?”
Binh sỹ tiến vào chính là Đổng Phương, thân binh bên cạnh Lưu Tích, đã từng đến chỗ Vương Xán mấy lần.
Đổng Phương cung kính nói: “Tướng quân có việc mời đại nhân sang thương nghị.”
“Ừm, đi đến phủ quận thủ.” Vương Xán nghe tin lập tức đứng dậy, đồng thời tay thò vào túi lấy ra một xâu tiền ngũ thù, dúi vào tay Đổng Phương, nói: “Một chút tấm lòng, Đổng giáo úy cầm lấy đi uống rượu với anh em.”
Việc này đã trở thành thói quen của Vương Xán, chỉ cần là người của Lưu Tích, Cung Đô phái tới, hắn đều sẽ hối lộ một chút tiền.
Đổng Phương cũng không từ chối, cười cười nhận xâu tiền ngũ thù của Vương Xán, thảy thảy, rồi nhét vào trong túi.
Mỗi lần Đổng Phương đến chỗ Vương Xán, đều có tiền uống rượu, đây cũng là nguyên nhân một thân binh bên cạnh Lưu Tích như Đổng Phương lại nguyện ý đi thông báo tin tức cho Vương Xán. Sau khi nhận được tiền, Đổng Phương cũng không dè dặt nữa, thấp giọng nói: “Đại nhân, tin tức của huynh đệ bên trong phủ quận thủ truyền ra, hình như quan quân lại sắp đánh thành Nhữ Nam nữa rồi.”
Hai người dọc đường không nói gì, trực chỉ phủ quận thủ mà đi.
Trong phủ quận thủ, hai người Cung Đô, Lưu Tích vẻ mặt ngưng trọng, rất là rầu, lúc nào cũng than ngắn thở dài.
Lúc Đổng Phương và Vương Xán vừa đến phủ quận thủ, Đổng Phương liền rời khỏi, Vương Xán đứng ở ngoài đại sảnh, chỉnh trang lại quần áo, mới tiến vào trong phòng khách. Nhìn thấy Cung Đô, Lưu Tích ngồi trong đại sảnh phiền muộn, Vương Xán cảng cảm thấy trầm trọng, xem ra tình hình vô cùng gay go, hắn thi lễ với hai người rồi nói: “Vương Xán bái kiến hai vị tướng quân!”
Lưu Tích giật giật mi mắt, không nói gì.
Cung Đô thở dài một tiếng, xua tay nói: “Ngươi tự tìm chỗ mà ngồi đi!”
“Vâng!” Vương Xán trả lời, xoay người liếc nhìn đại sảnh một lượt, mọi người ở đây đều lộ vẻ ưu phiền, liên tục lắc đầu thở dài, giống như là tận thế đến nơi rồi, xem ra Lưu Tích, Cung Đô đã thông báo tin tức quan binh sắp sửa ồ ạt đến công thành, ánh mắt hắn ngừng lại trên người Lưu Lợi một chút, rồi lại nhìn đi chỗ khác, Lưu Lợi dường như biết Vương Xán nhìn mình, liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vương Xán, cười lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ hận thù.
Vương Xán trong lòng cười lạnh, không quan tâm Lưu Lợi nữa, xem hắn như thằng hề thôi.
Hắn đi đến bên góc trái của đại sảnh, vén áo ngồi xuống, cùng lúc đó từng người từ bách phu trưởng đến giáo úy đi vào trong phòng khách, những bách phu trưởng, giáo úy này ngạc nhiên đến độ nhao nhao lên, quả nhiên là vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Đợi sau khi mọi người đến đông đủ, Lưu Tích mới nói: “Trinh sát truyền tin tức về, quan binh đang ồ ạt tiến về đây.”
“Quan binh?” Một bách phu trưởng đột nhiên đứng lên nói: “Thưa tướng quân, không phải quan binh đã từng đến rồi sao? Đây đâu phải là chuyện xảy ra một lần hai lần, sao lại phải do dự, trực tiếp xuất binh đánh một trận là được.”
Vị này hiển nhiên là chưa biết tin tức chính xác, chỉ cho rằng đây là quan binh truy quét Hoàng Cân tặc bình thường.
Lưu Tích lắc lắc đầu nói: “Lần này không giống như vậy, người dẫn đầu đội quân này là một trong Tây Viên bát giáo úy, hạ quân giáo úy Bào Hồng.”
“Bào Hồng?” Vương Xán trong lòng thấy nghi hoặc, tên Bào Hồng này là nhân vật nào, Tây Viên bát giáo úy có người này sao? Nhưng nghi hoặc này chỉ thoáng qua rồi thôi, một thời đại sóng lớn xô dồn dập như Tam Quốc, người có nhiều tài năng, tài hoa lại không có tiếng tăm gì cũng không phải số ít.
Bất luận là thời đại nào, đều không thiếu người không có tiếng tăm lại có tài năng kinh thiên động địa.
“Thưa tướng quân, tên Bào Hồng này là người phương nào?” Vương Xán đứng lên, cung kính hỏi.
Lưu Tích nói: “Nói ra thì tên Bào Hồng này cũng không phải là gì ghê gớm, thời Hán Linh Đế hắn chỉ giữ chức đồn kỵ giáo úy, sau này Hán Linh Đế vì đàn áp quân Hoàng Cân, liền lập nên Tây Viên bát giáo úy, mà Bào Hồng lại là một trong số đó, tuy Bào Hồng thuộc bát giáo úy, nhưng có tiếng mà không có miếng, thuộc loại vô dụng, bị quân Hoàng Cân liên tiếp đánh cho tháo chạy, không dám xuất chiến.”
Mi mắt Vương Xán khẽ nhíu lại, Bào Hồng đã là tên bất tài vô dụng, thì còn băng khoăng cái gì.
Lưu Tích dường như nhìn thấu suy nghĩ của Vương Xán, cười hì hì nói: “Một tên Bào Hồng đương nhiên không làm ta lo lắng, mà lần này tên Bào Hồng đó phối hợp với Viên Thuật, hai nhà liên minh, chuẩn bị cùng nhau tiến công Nhữ Nam, đây mới là chuyện bổn tướng lo lắng nhất. Đáng lo nhất là Viên Thuật lại phái ra đại tướng dưới trướng là Kỷ Linh tấn công Nhữ Nam, người này vũ dũng lại nhanh nhẹn, trong tay cầm một thanh đao có hai lưỡi ba đầu vô cùng lợi hại, kể cả ta và Cung hắc tử liên thủ đánh với Kỷ Linh, cũng không phải là đối thủ của hắn.”
Vương Xán trong lòng trầm xuống, nhưng biểu hiện ra mặt, nói: “Thưa tướng quân, không biết, đội quân của Viên Thuật, Bào Hồng hiện đang ở đâu?”
Lưu Tích nói: “Ừm, tính thời gian, bọn chúng có lẽ đã đến đồi cát cách thành Nhữ Nam hơn trăm dặm về phía đông nam rồi.”
“Đến đồi cát rồi à?” Vương Xán suy nghĩ trong phút chốc, ánh mắt lộ vẻ kiên định, cao giọng nói: “Thưa tướng quân, ty chức xin được đánh trận này.”
“Ngươi muốn xuất chiến?” Lưu Tích kinh ngạc, toàn thân run rẩy, đột nhiên đứng dậy, hỏi: “Ngươi quyết định là muốn đem quân đến đồi cát à?”
Cung Đô cũng đứng dậy, sửng sốt nói: “Vương Xán, ngươi muốn đem quân xuất chiến?”
“Vâng, ty chức xin được xuất chiến!”
Vương Xán thần sắc kiên định, cương quyết nói. Từ lúc Đổng Phương báo cho Vương Xán về cuộc tập kích của quan binh, Vương Xán đã suy xét đến việc xin được xuất chiến. Hắn muốn nhanh chóng đứng vững gót chân trong quân Hoàng Cân, từ tiểu binh đến giáo úy, tướng quân, sau đó tiến tới nắm chắc vận mệnh của bản thân, nên mới chủ động xuất chiến, tạo lập chiến công, cơ hội không phải là kẻ khác tặng cho, mà phải tự mình giành lấy, nắm bắt lấy.
“Tốt, tốt, tốt, Vương bách phu trưởng thật là người kiệt xuất, lão Lưu ta bái phục.”
Lúc những kẻ khác đều há hốc mồm, kinh ngạc về việc Vương Xán xin chủ động xuất chiến, Lưu Lợi đứng ra, lớn tiếng tán thưởng, hắn mang vẻ hoan hỷ, con ngươi chuyển động liên hồi, mong lần này Vương Xán sẽ chết trận. Thực tế, các tướng lĩnh trong đại sảnh đều không đánh giá cao Vương Xán, bao gồm cả Cung Đô, Lưu Tích trong đó.
Nhưng Lưu Tích, Cung Đô lại bái phục dũng khí của Vương Xán, hảo cảm trong lòng đối với Vương Xán càng tăng thêm.
Lưu Tích nhìn Lưu Lợi, cười hì hì, nói lập lờ: “Ngươi bái phục Vương Xán như vậy, có phải là cũng muốn xuất chiến, chủ động đánh Bào Hồng, Kỷ Linh không?”
Lưu Lợi ngạc nhiên kinh sợ, lập tức liền xua xua tay nói: “Không, không, mạt tướng không có dũng khí như Vương bách phu trưởng.”
Sắc mặt Lưu Tích trầm xuống, mắng: “Đã không dám xuất chiến, thì đừng nói thừa thải, cút xuống đi, không cho ngươi nói thì đừng có mở miệng, ngươi không nói người khác không bảo ngươi là người câm đâu.
Lưu Lợi xấu hổ, lui về chỗ ngồi, hung tợn lườm Vương Xán một cái, hận không thể xông lên giết chết Vương Xán. Trong lòng hắn đối với Vương Xán tràn ngập thù hận, chỉ vì Vương Xán, mà hắn bị Lưu Tích, Cung Đô mắng, bị tướng lĩnh trong quân xem thường.
Lưu Tích nhìn sang Vương Xán, nói: “Ngươi muốn xuất chiến, bổn tướng cũng không ngăn cản, bởi vì chủ động xuất chiến có thể vẫn có một tia hy vọng, lương thảo, vũ khí, chiến mã bổn tướng đều sẽ cung cấp đầy đủ cho ngươi, để ngươi không còn lo lắng gì nữa. À mà nghe nói thuộc hạ của ngươi chưa đến một trăm người, thế này đi, bổn tướng đặc cách cho người chọn binh sỹ tinh nhuệ từ quân của các bách phu trưởng khác, bổ sung vào dưới trướng ngươi, ngươi thấy sao? Nếu ngươi vẫn còn thỉnh cầu khác, cứ nói ra, chỉ cần là khả năng cho phép, bổn tướng sẽ đáp ứng ngươi.”
Vương Xán cảm kích nói: “Đa tạ ý tốt của tướng quân, ty chức chỉ yêu cầu đủ số lương thực và binh khí, tuyển chọn binh sỹ thì không cần, thuộc hạ của ty chức đã tập luyện với nhau một thời gian, rất hiểu ý nhau, nếu như là tuyển chọn binh sỹ khác vào đội ngũ, lại phải mất thêm thời gian để ăn ý nhau nữa, cái được không bù nổi cái mất.”
Lưu Tích cười nói: “Tùy ngươi thôi, được rồi, ngươi đi chuẩn bị đi.”
Lúc nói chuyện, giọng của Lưu Tích có chút thất vọng chán nản, Vương Xán thầm lắc đầu, chưa đánh đã sợ, không đánh lại tự thua. Hắn chắp tay với Lưu Tích vẻ mặt nghiêm nghị,nói: “Đa tạ tướng quân, ty chức xin cáo từ!”
Các bạn xem xong thanks nhiều nhiều vào nhé
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Bạch Y♥
Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Quyển 1: Nhữ Nam Hoàng Cân
Chương 6: Giữa đường gặp Chu Thương
Dịch giả: V.E.A.R
Biên dịch: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
Thành Nhữ Nam, thao trường.
Vương Xán chấp hai tay sau lưng, đứng hiên ngang, cả người như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, lộ rõ tài năng.
“Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ. Hôm nay là lúc các ngươi ra chiến trường.” Vương Xán nét mặt nghiêm túc, hai mắt như điện, quét mắt nhìn xuống binh sỹ phía dưới, chậm rãi nói: “Đại quân quan binh, là tiến về thành Nhữ Nam. Thành Nhữ Nam chẳng mấy chốc sẽ trở thành nơi chiến hoả. Không chỉ mình ta, mà còn có các ngươi, đều bị quan binh uy hiếp, vì vậy chúng ta phải chủ động xuất kích, hãy rút chiến đao của chúng ta ra, bảo vệ thành Nhữ Nam, đánh bại lũ quan binh!”
Đám lính cả người bất động, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Quan binh tiễu trừ Hoàng Cân, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Hơn nữa, tấn công hung hãn, chủ động xuất kích có thể đánh bại chúng được ? Trong lòng các binh sỹ đều ko có chút hy vọng, lần này quan binh đột kích, các binh sỹ đều lo sợ, không biết phải làm thế nào?
Vương Xán nắm chặt bàn tay, tiếp tục nói: “Ta biết trong các ngươi, có người không muốn liều mạng, rất muốn buông vũ khí, tìm một nơi yên bình, cưới một bà xã, sinh một đứa con, cứ thế mà hưởng thụ cuộc sống. Nhưng mà các ngươi có nghĩ tới không, lũ quan binh đó há có thể bỏ qua cho các ngươi? Không bao giờ, vì các ngươi là Hoàng Cân, các ngươi chính là phản tặc, quan binh sẽ không bỏ qua các ngươi, cũng như quan binh sẽ không bỏ qua cho ta, bởi vì ta cũng là phản tặc.”
“Ha ha……”
Binh sỹ phía dưới, cười lên ha hả, nghe Vương Xán nói như thế, bọn chúng vui vẻ lên rất nhiều.
Vương Xán liếc nhìn các binh sỹ, tiếp tục nói: “Chúng ta chiếm được Nhữ Nam, khó khăn lắm có được nơi trú ngụ. Bây giờ quan binh đến, có lẽ nào, em lại quên đi (D/G: À nhầm, vừa dịch vừa nghe Thu Cuối , xin lỗi quý độc giả hén ), có lẽ nào chúng ta lại tặng Nhữ Nam cho bọn chúng sao, sau đó lại chạy thục mạng lên núi, được bữa nay lo bữa mai, suốt ngày phải lo lắng vì bữa ăn hay sao? Ta không muốn như vậy, ta tin các ngươi cũng không muốn điều đó.
“Chiến đấu.”
“Chỉ có chiến đấu , chúng ta mới có thể bảo vệ Nhữ Nam!”
“Liều mạng.”
“Chỉ có liều mạng , chúng ta mới có thể cơm no áo ấm!”
“Chúng ta đã không có đường lui, ngoại trừ sử dụng đến cương đao trong tay thì không còn lựa chọn nào khác.”
Vương Xán đôi mắt đỏ ngầu, cả người phát cuồng như hổ báo, lớn tiếng gào thét, nhìn binh sỹ cầm chắc cương đao đứng nghiêm trang chỉnh tề trong đội ngũ, khoé miệng nở một nụ cười.
Binh sỹ Hoàng Cân, phần lớn đều là lưu dân, buông cuốc xuống trở thành binh sỹ.
Điều họ muốn là có thể nhét đầy cái bụng, có một nơi ổn định mà sinh sống.
No đủ sống qua ngày, đó là điều mà những người này mong muốn.
Vương Xán nói cả buổi, làm tất cả đều động tâm, bởi vì bọn họ không muốn lưu lạc khắp nơi, không muốn rời khỏi thành Nhữ Nam, cho nên những lời Vương Xán nói đã đánh vào tâm lý của họ, bọn họ không thể không cầm vũ khí lên, đi giành lấy hạnh phúc của mình.
“Giết~” Vương Xán ngửa mặt lên trời hét to, tóc bay trong gió, tiếng đao tuốt ra khỏi vỏ kêu leng keng, lạnh lùng đưa đao lên dưới ánh mặt trời toả sáng, vô cùng chói mắt.
“Giết~~”
“Giết~~”
Hơn bảy mươi binh sỹ đều giơ đao lên, hô vang đáp lại, âm thanh như tiếng sấm vọng khắp thao trường, làm cho binh sỹ đang ở thao trường tập luyện đều phải quay lại nhìn, lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lại lập tức lắc đầu, Vương Xán chỉ huy binh sỹ đánh quan binh là chuyện đã truyền khắp cả doanh trại Hoàng Cân, tất cả binh sỹ đều khâm phục lòng can đảm của Vương Xán, nhưng cũng thầm than Vương Xán bị điên rồi nên mới lấy trứng chọi đá, chỉ có bảy mươi tên lính mà đòi chống lại quan binh hung hãn.
Vương Xán không để ý tới ánh mắt của binh sỹ xung quanh, lạnh lùng nói: “Kiểm tra cung tên, tiêu thương, lương khô đã mang đủ hết chưa, chuẩn bị xuất phát.”
Lần này, Lưu Tích đã tốn kém rất nhiều, mang vũ khí đến cho binh sỹ dưới trướng của Vương Xán, lương thực cũng phân phối đầy đủ.
Cung tên, mỗi người một trăm mũi.
Tiêu thương, mỗi người tám cây.
Lương khô, chuẩn bị mỗi người sáu ngày ăn.
Ngoài những thứ cơ bản phải có này, Lưu Tích còn phái thêm người cho Vương Xán áp giải vũ khí, lương thực, một khi binh sỹ của Vương Xán dùng hết vũ khí lương thực, liền sẽ có vũ khí lương thực cung ứng. Có thể nói, binh sỹ Vương Xán ngoại trừ chiến mã ra thì cái gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Phương nam thiếu ngựa đó là một sự thật không thể chối cãi.
Vả lại binh sỹ dưới quyền Vương Xán đều là bộ tốt, không thiện bắn cung. Đã thế sau khi chuẩn bị chiến mã, binh sỹ chẳng ra thể thống gì, trái phải đứng lẫn lộn, còn chẳng ra dáng bộ tốt nữa, thế mà Vương Xán có thể luyện thành kỷ luật nghiêm minh, nhất nhất nghe theo hiệu lệnh.
Đợi đám binh sỹ chuẩn bị xong, Vương Xán ra lệnh: “Xuất phát!”
Tiếng chân cộc cộc vang lên, một cơn lũ mù đen lao ra khỏi thao trường tràn, băng băng mà đi.
Khe núi Long Sơn, từ Nhữ Nam hướng sườn núi mà đi tới
Khe Long Sơn địa hình phức tạp, chung quanh núi đá như rừng, còn có rừng sâu núi thẳm, có hổ hay xuất hiện.
Trăng lên giữa trời, vầng trăng khuyết lơ lững giữa trời cao. Vương Xán mang theo bảy mươi binh sỹ tới khe Long Sơn, vừa ra lệnh, tất cả binh sỹ đều ngừng lại trước cửa khe núi, bắt đầu hạ trại nhóm lửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vương Xán ngồi cạnh đống lửa, một binh sỹ khẽ nói: “Đại nhân, chúng ta chỉ có hơn bảy mươi người sao có thể đánh lại quan binh?”
Tên binh sỹ này chính là người sáng sớm khuyên can Vương Xán, lúc này đã hơn nửa ngày hành quân, một số ít cũng đã bắt đầu tỉnh táo lại, không còn nhiệt huyết như lúc sáng bị Vương Xán đầu độc nữa, bây giờ có chút hối hận. Bởi vì bọn họ đều nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, dưới trướng Vương Xán chỉ có bảy mươi binh sỹ, quan binh cả mấy ngàn người. Chênh lệch như thế, làm sao mà đánh? Những người lính này tâm trạng bồn chồn, không biết nên làm thế nào?
Đánh không lại quan binh, có thể chạy thục mạng, may ra giữ được cái đầu.
Nhưng bảy mươi quân Hoàng Cân đấu với mấy ngàn quan binh, thì căn bản không có cơ may chiến thắng.
Vương Xán quay đầu lại nhìn tên binh sỹ nói: “Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là kẻ chạy vào lều, khuyên ta nhẹ tay với binh sỹ, hmm, ta nhớ ngươi tên là Liễu Thành, đúng không?
Tên binh sỹ thấy Vương Xán nhớ rõ tên mình, thần sắc vui vẻ: “Vâng, ty chức chính là Liễu Thành.”
Vương Xán gật gật đầu, lạnh lùng khiển trách: “Cái gì nên biết ta sẽ cho ngươi biết, cái không nên biết, người đừng thăm dò ta. Là quân nhân, phải lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, mệnh lệnh của trưởng quan chỉ cần thực hiện là được, không nên hỏi những thứ không được hỏi, ta biết các ngươi đang nghĩ gì, chúng ta ít người, quan binh thì đông, cho nên sinh sợ hãi? Haizz, trong đầu các ngươi nghĩ gì ta không biết sao, các ngươi sợ chết, chẳng lẽ ta không sợ, nếu như không chắc chắn đánh thắng, ta có thể chủ động xin chiến sao? Ngươi cũng đã từng đọc sách, gặp chuyện nên suy nghĩ nhiều một chút, không nên lo mấy chuyện vô ích.
Nghe Vương Xán trách mắng, trong lòng Liễu Thành hối hận không thôi, sớm biết thế thì đã làm không làm ra chuyện ngu xuẩn lúc đầu,
Nhưng sự hối hận trong hắn nhanh chông vơi đi thay thế bằng sự vui mừng, nếu như theo lời Vương Xán nói thì hắn đã phương pháp tất thắng rồi, cho nên mới chủ động xin chiến.
Nghĩ tới đây, Liễu Thành nở nụ cười, nói: “Hì hì, ty chức sai rồi, ty chức xin đi làm việc tiếp.”
Vương Xán nhìn Liễu Thành rời đi, trên mặt hiện ra nụ cười, trấn an được Liễu Thành cũng là trấn an được những tên khác, lời Liễu Thành tuyên truyền sẽ làm lòng quân ổn định hơn.
“Các ngươi, theo ta…… giết!”
Đêm tĩnh lặng, bỗng nhiên có một tiếng rống to truyền đến
Vương Xán dùng thế Lý Ngư Đả Đỉnh, xoay người đứng lên, cầm lấy chiến đao cùng cung tiễn gác ở bên cạnh, chạy thật nhanh ra khỏi lều, lúc này tất cả binh đều cầm vũ khí xông ra, Vương Xán nhìn đám binh sỹ còn đang buồn ngủ, trong mắt lóe lên nụ cười, may mắn hắn đã cho binh sỹ mặc giáp mà ngủ, đồng thời đặt binh khí ở bên cạnh, nếu không thì quân doanh giờ này đại loạn.
“Đám ranh, Chu Thương Chu gia gia đến đây, còn không mau chịu chết đi!
Thanh âm vang dội từ rừng cây truyền đến, Vương Xán quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người cao lớn, mặt đen râu quai nón, cầm đại đao, mang theo khoảng hai mươi bảy người, thẳng đến chỗ Vương Xán đóng quân.
Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Quyển 1: Nhữ Nam Hoàng Cân
Chương 7: Chiêu lãm
Dịch giả: V.E.A.R
Biên dịch: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
“Chu Thương?” Vương Xán cả kinh, người này chính là thị vệ thiếp thân của Quan Nhị Gia, Chu Thương, nhưng mà nhìn hắn lúc này thì áo quần tả tơi, búi tóc xoả tung, mặt lắm lem vết bẩn. Vương Xán thở dài, mười tên thuộc hạ sau lưng hắn cũng thế, áo quần rách nát, chẳng khác gì bang chủ Cái bang và môn đồ.
Không đợi Vương Xán ra lệnh, các binh sĩ sau khi trấn tĩnh lại đều giơ cao cung tiễn, nhắm vào Chu Thương, chuẩn bị bắn giết.
Một lát sau, Vương Xán nói: “Chu Thương, ngươi cũng là tướng dưới của Đại Hiền Lương Sư sao lại đến rừng này làm cướp.”
Chu Thương nghe Vương Xán gọi Trương Giác là Đại Hiền Lương Sư, nét mặt buông lỏng, nhưng trong nháy mắt lại căng thẳng hỏi: “Ngươi là người ở đâu?”
Vương Xán nói: “Ta tên Vương Xán, là Bách Phu trưởng dưới trướng của Lưu Tích, Cung Đô.”
“Lưu Tích, Cung Đô?” Chu Thương lầm bầm rồi nói: “Ngươi nếu là thủ hạ của Lưu Tích, Cung Đô, tại sao lại mang theo hơn bảy mươi lính Hoàng Cân chạy đến khe Long Sơn này, hôm nay Viên Thuật, Bào Hồng kết minh, khởi binh đánh Nhữ Nam, Nhữ Nam lòng quân đang bàng hoàng, Lưu Tích, Cung Đô sao lại để cho các ngươi ra khỏi thành được chứ, hay các ngươi chính là quan binh giả làm quân Hoàng Cân để lừa ta.”
Vương Xán đưa tay chỉ vào Chu Thương, cười ha hả, khinh thường nói: “Chu Thương ngươi đúng là mắt để trên đầu, nếu là quan binh thì việc chúng ta đánh chiếm Nhữ Nam của Lưu Tích, Cung Đô chứ ai rảnh hơi mà tìm hơn một trăm người để đi qua khe Long Sơn để lừa các ngươi cơ chứ. Hơn nữa, các ngươi ở nơi này trốn kỹ, Bào Hồng, Viên Thuật sao mà biết được các ngươi ở đây nữa?
Chu Thương gật đầu: “Ừ, ngươi nói rất có lý.”
Vương Xán cười: “Sự thật vốn như thế, các ngươi nửa đêm tập kích chắc chưa ăn cơm, người đâu, mau chuẩn bị thức ăn, đem cho Chu Thương cùng huynh đệ của hắn.
Vương Xán phân phó một tiếng, binh lính đằng sau vội vã chuẩn bị.
Chu Thương nghe vậy, trên mặt hiện một tia cảm kích, phân phó binh lính của mình: “Mau gọi lão Bùi cùng các huynh đệ đang trốn trong núi ra đi.”
Nói xong, Chu Thương ấp úng nói với: “Vương Bách Phu trưởng, thật ra, à … ừm, chuyện là như thế này, trong núi còn có mười hai huynh đệ, có thể chuẩn bị thêm một ít thức ăn nữa được không, chúng ta mấy ngày qua không có được ăn lương khô, chỉ biết ăn lá cây, quả dại trong rừng, nói chung cũng tại hai tên vương bát đản Viên Thuật, Bào Hồng, làm hại chúng ta mấy ngày nay không dám ra ngoài ăn cướp, cả ngày ở trong núi, đói khát muốn chết.
Vương Xán nói: “Yên tâm đi, lương thực có đủ cho mọi người.”
Dừng một chút, Vương Xán thở dài nói: “Đại Hiền Lương Sử khởi binh phản kháng triều đình, thanh thế to lớn, bây giờ lại… Haizz… Quân Hoàng Cân giờ như chuột ngoài phố, người người đều đòi đánh, kể cả các chư hầu, thậm chí còn nghĩ đến việc giết quân Hoàng Cân để lập chiến công, hoặc bắt quân Hoàng Cân gia nhập quân mình, để tăng cường thực lực.
Chu Thương gật đầu phụ hoạ, thần sắc bi thương, trong mắt lộ ra vẻ đau buồn.
Nhữ Nam Lưu Tích, Cung Đô, Hắc Sơn Trương Yến, Thanh Châu Quản Hợi, họ đều là đại nhân vật hùng cứ một phương, có lương thực, binh khí sung túc, mà Chu Thương lại chỉ có thể vào rừng làm cướp, cả ngày sợ hãi bị quan binh phát hiện, cuộc sống đầy gian nan khốn khổ, vô cùng khó khăn.
Ngẫm lại, cả ngày trốn trong rừng, khắp nơi, toàn muỗi rệp, thực vật thiếu thốn, cho nên không nghèo mới lạ.
Vương Xán nhìn Chu Thương, trầm giọng nói: “Chu Thương, đã có dự định cho sau này chưa?”
Chu Thương cười giễu nói: “Ngoại trừ trốn tránh trong núi, còn biết làm gì đây, ta với lão Bùi đều là tội phạm triều đình, một khi bị phát hiện, sẽ bị quan binh triều đình áp chế, hơn nữa nạn binh đao nổi lên bốn phía, chinh chiến liên tục mấy năm nay, chúng ta chỉ còn nơi này làm chỗ dựa!”
Chu Thương bực tức, nói ra mọi buồn bực trong lòng.
Nhưng đang nói, hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn về Vương Xán: “Có phải ngươi muốn ta đầu nhập cho ngươi?” Lúc này hắn cũng nhận ra, là trong lời của Vương Xán có ý muốn mời mình đầu nhập?
Vương Xán ánh mắt thanh tịnh, gật đầu nói: “Đúng, ta đang có ý này.”
Chu Thương quả quyết cự tuyệt: “Không có chuyện đó, ta với lão Bùi không thể nào đầu nhập cho ngươi, cho dù chúng ta chết già ở nơi núi rừng này, cũng sẽ không cùng với các ngươi chống dối triều đình. Đã nhiều năm như vậy, lão tử đã cũng thấy rõ rồi, mặc kệ quân Hoàng Cân chúng ta dũng mãnh cỡ nào, thanh thế to cỡ nào, cũng không thể lật đổ được triều đình, lợi nhất chỉ là đám chư hầu, chúng muốn chúng ta lớn dần, rồi xâu xé để lập công.”
Vương Xán kinh ngạc, không nghĩ một tên da đen cao (khoai) to như Chu Thương, lại có thể thông suốt như thế.
Vương Xán cườ nói: “Ngươi đừng nên cự tuyệt vội, hãy nghe ta nói hết rồi hẵn quyết định.”
Chu Thương kiên định, gật đầu nói: “Vậy ngươi nói đi, ta cũng muốn nghe một bách phu trưởng như ngươi có kiến thức gì, lão tử tuy không hiểu biết nhiều, nhưng mà đi theo Đại Hiền Lương Sư, cho nên các đại nhân vật như Hoàng Phủ Tung, Lô Thực, Tào Tháo, Lưu Bị, Viên Thiệu, ta đều đã gặp, ngươi chỉ qua là một tên tự tin đến mất tự mãn mà thôi.
“Chu Hắc Tử, có việc gì mà vội vả gọi ta đi ra.”
Một đại hán râu quai nón người cao tám thước, eo cân vai rộng rãi, trên người đầy cơ bắp, cầm một thanh Lang Nha Bổng, chạy đến trước Chu Thương, hắn chỉ nhìn Chu Thương, còn Vương Xán không coi vào mắt.
Vương Xán lơ đễnh cười hỏi: “Ngươi là Bùi Nguyên Thiệu.”
Trong Tam quốc, Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương trong rừng làm cướp, gặp được Quan Vũ, rồi trở thành gia thần của Quan Vũ, nhưng chỉ có Chu Thương đi theo Quan Vũ, còn Bùi Nguyên Thiệu ở lại chờ đợi. Sau đó không lâu, Bùi Nguyên Thiệu gặp phải Triệu Vân, muốn cướp ngựa của Triệu Vân, liền bị Triệu Vân giết chết.
Bùi Nguyên Thiệu nghe vậy, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Chu Hắc Tử, hắn là…”
Chu Thương nói: “Bách phu trưởng Vương Xán ở dưới trướng Cung Đô, Lưu Tích, bọn họ đi ngang thì gặp ta ở đây, ở đây có đủ lương thực, hôm nay chúng ta có một bữa no nê rồi.
Bùi Nguyên Thiệu sắc mặt vui vẻ, lập tức tối sầm: “Vô công bất thụ lộc, hắn cho chúng ta thức ăn, sợ là có mưu đồ.”
Chu Thương gật đầu: “Đúng thế, người này muốn thu phục chúng ta.”
Vương Xán gật đầu cười: “Không phải thu phục, mà là mời chào.”
Bùi Nguyên Thiệu cười lạnh: “Thật không biết tự lượng sức.” Bùi Nguyên Thiệu vẻ mặt khinh thường, Lang Nha Bổng trên tay cắm xuống đất, toé lên đầy tro bụi đất đồng thời chiến đao trong tay Chu Thương cũng bổ xuống đất, một tiếng leng keng, chỗ chiến đao đập xuống, lộ lên một lỗ sâu.
Dịch giả: V.E.A.R
Biên dịch: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu mặt lộ vẻ lãnh sắc, mắt hổ trợn lên, nhìn chòng chọc Vương Xán, lộ ra sát khí lạnh băng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng!
Vương Xán cười nhạt một tiếng, không để ý đến biểu hiện của cả hai, kêu lính của mình phân phát thực phẩm cho đám tiểu lâu la, rồi đem cho hai phần thực phẩm đến cho Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, cho hai người no đến căng bụng.
“Ọc ọc~~~”
Chu Thương vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng đúng lúc này cái bụng lại đánh trống reo hò, mà Bùi Nguyên Thiệu ở kế bên cũng thế, hai người mấy ngày nay chưa được ăn bữa nào no đủ cả, chỉ có thể ở trong rừng kiếm một ít đồ ăn ăn cho đỡ đói, đồng thời còn kiếm ăn cho hơn hai mươi người dưới trướng, nên càng không ăn no được.
Hai người nhìn đống đồ ăn vừa nhận được, trên mặt nở nụ cười lúng túng.
Không thể hù được Vương Xán, đã thế còn mất hết cả mặt mũi.
Vương Xán không thèm nhìn hai người thị uy, khiến cả hai tốn công vô ích, mà Vương Xán lại một chiêu đánh trúng điểm yếu của Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, thật sự là nhục nhã.
Chu Thương cúi đầu, cắm cúi mà gặm, chẳng mấy chốc đồ ăn đã vơi đi hai phần ba.
Vuốt lên cái bụng no kệch, Chu Thương nhếch môi cười hắc hắc, nói với Vương Xán: “Nói đi, ta muốn nghe Vương bách phu trưởng có cao kiến gì?”
Lúc này, Bùi Nguyên Thiệu, cũng đã ăn xong, lấy tay chui miệng, trong mặt có chút nuối tiếc.
Được ăn thỏa thích, mới chính là hạnh phúc vô cùng!
Vương Xán nhìn thần sắc của cả hai, cười thầm trong bụng, chỉ có chút thức ăn đã làm cho cả hai thoả mãn, có thể thấy sống rất khổ cực, loại tình huống này làm cho việc Vương Xán mời chào họ càng thêm một phần tự tin, hắn quay đầu phân phó binh lính một tiếng, đám binh sĩ xung quanh lập tức thoái lui, xác định binh sỹ dưới trướng không thể nghe được gì, mới yên tâm, dù sao các binh sỹ này không phải tất cả đều thật tâm theo hắn, có thể có tay trong của Lưu Tích, Cung Đô.
Chu Thương thấy vậy, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, cũng để cho thuộc hạ lui ra xa, tránh nghe lén.
Vương Xán lúc này mới chậm rãi nói: “Ta cũng không muốn dài dòng, ta sẽ nói tình cảnh của quân Hoàng Cân lúc này, cùng với những dự tính của sau này, chắc hẳn đây là điều hai vị quan tâm nhất.
Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu gật đầu, không nói gì, đợi Vương Xán nói tiếp.
Vương Xán nói: “Quân Hoàng Cân, cả thiên hạ đều coi là phản tặc, đều chỉ là những bá tánh tay không tất sắt, không nhà đề về. Họ chỉ cần có cơm ăn áo mặc, ruộng đất để cày cấy sống qua ngày, Nhưng khi bọn họ cầm vũ khí lên được một thời gian, họ đã đi trên con đường không có lối về, một khi đã lựa chọn, thì đó là phản kháng triều đình, không có cơ hội để hối hận.
Chu Thương gật đầu, Vương Xán nói rất đúng.
Quân Hoàng Cân phần lớn là dân thường, chỉ có một số nhỏ quan binh gia nhập, hơn nữa một khi đã khởi binh thì đã không còn đường lui.
Trừ khi ẩn cư nơi núi rừng, làm một cuộc sống của người rừng, bởi vì nơi nào có người ở tất sẽ có tranh đấu, hơn nữa khi đã tham gia vào quân Hoàng Cân thì trên người đã có kí hiệu của quân Hoàng Cân, cho nên không thể tuỳ tiện vứt bỏ thân phận này được.
“Thiên hạ bây giờ, nạn binh đao khắp nơi, các chư hầu cùng lúc xuất hiện, các chư hầu cũng nổi lên, chúng chả đến sống chết của quân Hoàng Cân, bởi vì trong đám này có một số ít dã tâm, nuôi mong bá vương, chúng với quân Hoàng Cân bản chất giống nhau, đều là muốn từ trong loạn thế mà hôi của, chỉ là quân Hoàng Cân muốn một cuộc sống không lo nghĩ, còn đám chư hầu thì muốn quyền thế ngút trời. Đồng thời Hoàng Cân cũng có điểm khác, chư hầu là quan viên triều đình, cho nên đứng lên giúp triều đình là việc đại nghĩa, còn Hoàng Cân bọn chúng đứng lên khởi nghĩa, bị quy là tà đạo cướp nước, cho nên bị đối xử chả khác nào chuột ngoài phố.”
“Cũng bởi vì thế mà hai bên mới có sự chênh lệch lớn như thế.”
“Giặc Hoàng Cân công thành thì là phản nghịch, triều đình công thành thì là vệ quốc, một sự thật trắng trợn.”
Vương Xán lúc này lắc đầu nói: “Chính nghĩa thì luôn được ủng hộ, bất nghĩa thì gặp khó khăn, Trương Giác lúc khởi binh cũng được nhiều ngươi hưởng ứng, nhưng càng về sau, quản thúc thuộc hạ, để cho quân Hoàng Cân bốn phía đánh cướp, gặp quan lại thì giết, gặp đại gia tộc thì cướp, nên không còn khả năng thành công. Vì sao? Vì các thế gia tộc đều xem Hoàng Cân như lũ hổ sói, còn các nhà nho học thì xem Hoàng Cân như phản tặc, dùng ngòi bút làm vũ khí, còn quan viên triều đình thì xem Hoàng Cân như bàn đạp để thăng chức, ra sức dùng lực lượng của mình để thảo phạt Hoàng Cân, có ba lực lượng này cản trở, việc Trương Giác khởi binh, chỉ là một phút huy hoàng rồi chợt tắt, không thể nào thành việc.”
Chu Thương nhíu mày, mặt trầm tư, ngẩng đàu nhìn Vương Xán: “Ý của ngươi là lúc Đại Hiền Lương Sư khởi binh, thì đã không có khả năng thành công.
Vương Xán lắc đầu: “Cũng chưa chắc, lúc Trương Giác khởi binh, vẫn có cơ may thành công.
“Vậy sao ngươi nói không có khả năng thành công?” Bùi Nguyên Thiệu than thở nói.
Vương Xán giải thích: “Nguyên nhân đơn giản, là muốn đả đảo triều đình, không chỉ cần binh sĩ chiến đấu, còn cần có hậu cần, phải biết trấn an lòng dân, phải có nơi làm gốc cho đại nghĩa. Những yếu tố này là nhân tố chủ yếu cho việc chống triều đình. Không phải lúc Trương Giác khởi binh, cửu châu đều hưởng ứng sao, Hoàng Cân trong thiên hạ tụ tập lại là có thể đả đảo triều đình, nếu chỉ dựa vào một đám dân thì không thể nào thành công được.”
Con ngươi của Chu Thương lại đảo một vòng: “Không đúng, không đúng, ngươi nói cái gì hậu cần tiếp tế, trấn an dân tâm, dựng cờ đại nghĩa? Các yếu tố này Đại Hiền Lương Sư đều nghĩ đến, cũng làm qua, nhưng vì sao cuối cùng vẫn thất bại
“Đúng thế, Đại Hiền Lương Sư không có sai.” Bùi Nguyên Thiệu hưởng ứng.
Vương Xán cười mỉa mai, chất vấn: “Hậu cần, hậu cần của quân Hoàng Cân là cái gì? Cướp đốt giết hiếp, cướp bóc các đại gia tộc, thương nhân giàu có, thế mà gọi là hậu cần, còn trấn an nhân tâm, khởi nghĩa Hoàng Cân đó, thanh thế to lớn, chiếm được nhiều địa phương, nhưng có mấy người thật tâm đi theo quân Hoàng Cân, nguyện vì quân Hoàng Cân mà đổ máu, còn chiếm cứ đại nghĩa thì càng vớ vẩn không chịu nổi, chỉ dựa vào Trương Giác, nói Hoàng Đế vô đạo, dân chúng không yên, gì mà sao Thái Tuế chiếu giờ Giáp Tý, thiên hạ đại cát, mà có thể trở thành khẩu hiệu, đứng lên khởi nghĩa, chỉ là nói nhảm!
“Ngươi muốn chết!”
Bùi Nguyên Thiệu bỗng đứng lên, cầm Lang Nha Bổng chỉ vào Vương Xán.
Lúc Bùi Nguyên Thiệu cầm Lang Nha Bổng nhắm vào Vương Xán thì binh sỹ của Cương Xán cũng đã đứng dậy, cầm cung tiễn ngắm vào Bùi Nguyên Thiệu, đám lâu la đang ăn cũng bị ngắm, đám lâu la kinh ngạc, mới vừa rồi còn vui vẻ mà, sao thoáng cái trở mặt rồi.
Vương Xán mặt không biến sắc, phất tay ngăn đám binh sỹ sau lưng, vẫn ngồi yên bất động.
Vương Xán cười lạnh, tiếp tục nói: “Sự thật luôn chiến thắng, thế nào bị ta nói đúng, nên đau quá không chịu nổi chứ gì?”
“Lão Bùi, ngồi xuống!”
Chu Thương kéo Bùi Nguyên Thiệu ngồi xuống: “Xán huynh đệ, ngươi nói rất đúng, rất có đạo lý, ta biết hoàn cảnh quân Hoàng Cân lúc này, chúng ta như lũ chuột ngoài phố, vậy ngươi nói xem để cho quân Hoàng Cân thành công thì nên làm thế nào?”
Nghe Chu Thương đổi giọng xưng hô với mình, Vương Xán cười thầm trong lòng, xem ra lời của mình đã đánh động được Chu Thương.
Vương Xán cười: “Quy thuân triều đình.”
“Không bao giờ có chuyện đó!” Bùi Nguyên Thiệu đứng dậy: “Đồ nhóc con, để hôm nay lão tử làm thịt ngươi.”
Chu Thương căng thẳng, đánh giá Vương Xán, thấy ánh mắt Vương Xán thanh tịnh, không có chút tránh né, Chu Thương biết rõ Vương Xán, níu Bùi Nguyên Thiệu lại, đem hắn quỳ xuống đất, khiểm trách nói: “Ngươi ngồi xuống cho ta, không có việc gì đừng ồn ào.”
“Ta nhìn không ưa nổi tên tiểu tử này, một con chó đáng khinh.” Bùi Nguyên Thiệu không cam lòng, lớn tiếng nói.
Vương Xán lơ đễnh, nhìn Bùi Nguyên Thiệu, chậm rãi nói: “Nói ngươi là kẻ thật phu lỗ mãng, chắc chắn ngươi sẽ không chịu được rồi, nếu là ngươi có thể bình tinh như Chu Thương, các ngươi sẽ không phải gặp khó khăn như thời gian qua.
Bùi Nguyên Thiệu nghe vậy, buồn bã, đúng là tính tình nóng nảy của hắn đã hại Chu Thương nhiều.
Chu Thương vỗ vai Bùi Nguyên Thiệu, cười, nhìn Vương Xán, hỏi: “Xán huynh đệ, còn lời gì muốn nói, thì nói ra hết đi, ở đây không có người ngoài.”
Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Quyển 1: Nhữ Nam Hoàng Cân
Chương 9: Thu phục Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu
Dịch giả: V.E.A.R
Biên dịch: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
“Điên rồi, tên này đúng là điên rồi!”
Chu Thương khiếp sợ trong lòng, không thua gì lần đầu đi theo Trương Giác khởi binh tạo phản, nhưng không thể không nói, lời Vương Xán quả thật có lý, chỉ với một thân phận giặc Hoàng Cân mà muốn giành thiên hạ, cơ bản không có khả năng, bởi vậy muốn thoát khỏi danh phận người của quân Hoàng Cân, thì chỉ còn cách đầu nhập quân triều đình, trở thành người triều đình, chỉ như thế mới không bị các chư hầu tìm cớ thảo phạt.
Bùi Nguyên Thiệu trong lòng cũng chấn động, con mắt trợn tròn, đầy kinh ngạc. Nhìn Vương Xán rồi lắc đầu, không hiểu trong đầu tên trẻ tuổi này đang nghĩ cái gì, chỉ là một bách phu trưởng nho nhỏ, lại muốn xưng vương, mưu đồ thiên hạ.
“To gan!”
“Thật là to gan!”
Lúc này chưa có mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, tuy các chư hầu Đại Hán ai cũng có tâm tư riêng, nhưng về ngoài vẫn là trung với triều đình, hơn nữa trong lòng muốn xưng vương xưng đế thì chỉ có một hai người.
Nhưng điều này lại phù hợp với tôn chỉ của quân Hoàng Cân, đả đảo triều đình, chỉnh đốn thiên hạ.
“Haizz~~” Chu Thương thở dài, bình tĩnh trở lại, nháy mắt trên mặt biểu lộ vẻ khinh thường, châm chọc: “Ngươi chẳng qua là một bách phu trưởng, dưới trướng chỉ có bảy mươi người, nếu bây giờ đầu nhập triều đình, chỉ sợ người ta đến liếc cũng không thèm, hơn nữa, thành Nhữ Nam là thiên hạ của Cung Đô, Lưu Tích, không tới lượt một bách phu trưởng như ngươi làm chủ, nghĩ là một chuyện, việc muốn thành còn cần có thực lực.”
Vương Xán cười ha hả, khuôn mặt lộ ra sự vững vàng.
Ánh mắt của hắn nhìn về Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, tự tin nói: “Chim yến chim tước làm sao biết chí của thiên nga, những chuyện thế này thì phải làm từ từ, không phải một lần là thành, hơn nữa ta đã có kế hoạch, muốn chiếm Nhữ Nam chỉ sợ dễ như trở bàn tay, còn Lưu Tích, Cung Đô lần này gặp Viên Thuật, Bảo Hồng công thành, Nhữ Nam ngàn cân treo sơi tóc, hai người họ chỉ sợ…. Hắc hắc, chiến tranh mà, một kẻ thì có lợi, kẻ còn lại phải trả một cái giá cực lớn.”
Chu Thương lạnh lùng, nghĩ tới Vương Xán chủ động suất lĩnh binh lính, cảm thấy có điều không rõ, hỏi: “Ngươi tính đầu nhập Viên Thuật, hay là Bào Hồng?”
Vương Xán lắc đầu, nói: “Đầu nhập cho Viên Thuật hay Bào Hồng đều là bảo hổ lột da, không có chỗ tốt. Hơn nữa, dưới trướng của ta chỉ có bảy mươi người, đi đến đầu quân Viên Thuật chỉ sợ tới liếc cũng không thèm nhìn, với lại ta không muốn gia nhập các chư hầu một phương, mà là muốn đến đầu quân cho Đổng Trác, Đổng đại ma vương.”
“Đổng Trác, ngươi muốn đến Đổng Trác?”
Chu Thương sững sờ lập tức cười nói: “Cái này có chút không hợp lý, ngươi không có thực lực, người ta làm sao mà để mắt đến.”
Vương Xán cười nói: “Thực lực, không phải là người ta cấp cho, mà là tự mình tích luỹ, cho nên ta chủ động xin thỉnh chiến, suất linh hơn bảy mươi binh lính đánh Viên Thuật, chính là đạo lý này.”
“Hơn bảy mươi người !”
Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu lại bị Vương Xán làm cho choáng váng, tên này không những lá gan rất to, mà còn là một kẻ liều mạng.
Chỉ có bảy mươi người, dám xuất binh, thì quả đúng là uy mãnh.
“Muốn chết thì cũng đừng chết ngu ngốc như thế!” Bùi Nguyên Thiệu bĩu môi, lầm bầm.
Vương Xán cười không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Chu Thương thì cảm thấy Vương Xán chắc chắn có kế hoạch cả rồi, hắn kinh ngạc nhìn Vương Xán, thấy hắn không nói gì, có thể nói Vương Xán đã lộ ra rất nhiều điểm hơn người. Giờ phút này, chính là quyết định việc sau này.
Rời đi, hay ở lại!
Chu Thương tin rằng nếu hắn và Bùi Nguyên Thiệu kiên quyết rời đi, Vương Xán muốn ngăn cũng không được.
Chỉ là rời đi, lại tiếp tục cuộc sống của người rừng ẩn cư nơi núi rừng hay sao?
Chu Thương nhinh Bùi Nguyên Thiệu, thấy bộ dạng không quan tâm của hắn, thì hắn biết rằng mình mà lưu lại thì Bùi Nguyên Thiệu cũng sẽ như thế. Lại nhìn Vương Xán, lúc này hắn tĩnh động như nước, như thể tất cả mọi việc đã nằm trong tính toán của hắn.
Chu Thương cắn môi, muốn liều mạng một phen.
Chết, thì cũng không thể chết uất ức ở trong rừng, đã làm nam nhi, thì phải kiến công lập nghiệp mà chấn hưng xã tắc. Chết ở nơi núi rừng, đó đâu phải việc của một đại trượng phu, thông suốt, Chu Thương quỳ một chân xuống đất, ôm quyền nói: “Chu Thương bái kiến chủ công!”
Bùi Nguyên Thiệu thấy vậy, cũng quỳ một chân xuống đất, ômg quyền nói: “Bùi Nguyên Thiệu bái kiến chủ công!”
Vương Xán thở dài, rốt cục cũng thu phục được hai tên hắc tử này rồi, nhưng hắn biết hai người này chỉ tạm thời theo hắn, nhưng mà hắn không quan tâm, nếu hai người này không thu phục nổi, thì còn nói gì đến mưu đồ thiên hạ. Cười lớn nâng Chu Thương Bùi Nguyên Thiệu đang quỳ trên mặt đất, hắn cao hứng nói: “Được, được, có hai người trợ giúp, đại sự tất thành!”
Chu Thương cười hắc hắc, thoải mái trong lòng.
Quy thuận Vương Xán, gánh nặng trong lòng hắn đã được giải toả, rốt cuộc không cần phải lo lắng cho kế sinh nhai của hai mươi người dưới trướng, đồng thời đối với tương lai cũng tràn đày mơ ước, được mưu đồ thiên hạ, lúc này Vương Xán chỉ là một bách phu trưởng, nhưng tương lai hắn và Bui Nguyên Thiệu chính là công thần.
“Đám ranh con, còn không nhanh tới đây bái kiến chủ công!” Chu Thương ra lệnh, đám lâu la sau khi được ăn no, liền nhanh quỳ xuống đất, hô to: “Bái kiến chủ công!”
Thanh âm vọng vang núi rừng, làm cho đám chim trong rừng bị cả kinh, liền giang đôi cánh mày bay vọt đi xa.
“Đứng lên đi!” Vương Xán nghiêm túc nói, lúc này trong mắt đám lính Hoàng Cân đứng xa xa lộ vẻ kinh ngạc, nhất là Liễu Thành, trong mắt tràn đầy sự khí hiểu, cũng như là khâm phục, đám sơn tạc, chỉ trong chớp mắt đã bị thu phục rồi sao.
Vương Xán trong mắt lộ ra tia đắc ý, căn dặn Chu Thương: “Chu Thương, hai mươi người theo ngươi chắc đã chinh chiến nhiều năm, có thể nói là là tình như thủ túc, cho nên ta sẽ không chia rẻ ngươi với họ, đồng thời ngươi cũng không phải nghe mệnh lệnh của người khác, trực tiếp nghe lệnh ta.”
“Dạ!” Chu Thương cảm kích, lớn tiếng đáp, thái độ cũng khiêm tón, thân là cấp dưới. cũng không thể dùng thái độ như ban nãy mà nói chuyện.
Vương Xán khoát tay nói: “Y phục, vũ khí của các ngươi đều cũ nát quá rồi, nhìn không khác gì ăn mày, ta sẽ cho binh lính chuẩn bị cho các ngươi áo quần, binh khí.”
Chu Thương cười nói: “Đa tạ chủ công!”
Vương Xán gật đầu, nói: “Các ngươi đi theo ta, có một ít việc cần phải rõ, lúc này Viên Thuật, Bảo Hồng liên quân với nhau, cần phải thận trọng, không thể để xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, nếu không một khi chúng ta đối diện quan quân, thì muốn sống còn khó, bởi vậy Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu hai ngươi nhất định phải quản lý người của mình cho tốt, ai dám trái lệnh, giết không tha!”
Khi nói chuyện, trong giọng Vương Xán lạnh như băng.
Chu Thương cũng hiểu rõ, trái quân lệnh là như thế nào, lớn tiếng đáp: “Chủ công yên tâm, nếu có việc đó, ty chức sẽ tự tay vặn đầu hắn.”
Vương Xán nhìn qua vẻ mặt trịnh trọng của Chu Thương, cười mỉm