Khi Bạch Vũ Tinh đến Cổ Ảnh kiếm tông, tại đại đường đã tụ hợp rất đông người, liếc qua các dãy bàn thì hầu như đã không còn chỗ nữa.
Nhân vật chính của lễ thượng thọ này là Diêm Cung Cẩn, tướng mạo đoan chính, đang đứng hoan hỉ đón tiếp khách nhân.
Còn Phong Diêu đang ngồi cạnh một hán tử trung niên và một thiếu nữ rất xinh đẹp, dường như đó là Vân Cô Hạc và Trầm Linh Nhược. Đến dự đại lễ không chỉ có Vân Tiêu thành chủ mà còn có cả chưởng môn của võ lâm lục đại phái, thập ngũ bang, nhị thập tứ trại... Bạch Vũ Tinh không khỏi thầm kính trọng thanh danh của Cổ Ảnh tông chủ.
Chung Li Nguyệt cũng thấy có mặt. Thông thường, khi đến dự lễ mừng thọ người ta hay mặc đồ sáng màu, nhưng nàng ta toàn thân lại vận hắc y, trầm mặc ngồi tại một góc bàn và đang từ tốn nhấm nháp li rượu. Vũ Văn Lăng thì hoàn toàn trái ngược, hắn chạy đông chạy tây tiếp đón tân khách. Hai người bọn họ dường như không mấy chú ý đến nhau. Bạch Vũ Tinh không khỏi cảm thấy có chút tức cười, trông bộ dạng của Chung Li Nguyệt như đến dự lễ tang chứ không phải là dự lễ thượng thọ. Nàng ta lặng lẽ ngồi một chỗ uống chút rượu và quan sát xung quanh rồi đứng dậy, đi qua một dãy hành lang tiến về phía hậu viện của Cổ Ảnh kiếm tông.
Phần lớn mọi người đều đang tụ tập tại nội đường ăn uống, Bạch Vũ Tinh đi dạo quanh một lúc, tiến thẳng về phía hậu viện của Cổ Ảnh kiếm tông. Khi thấy chỉ có mỗi tiểu đồng tử đang quét dọn, nàng ta nhanh như chớp lặng lẽ tới phía sau nóvà dùng móng tay của ngón trỏ chọc vào sau lưng đồng tử đó, trầm giọng nói:
- Không được lên tiếng, cũng không được quay đầu lại.
Đồng tử cảm thấy có vật nhọn nhọn chọc vào sau lưng, nó liền liên tưởng tới mũi dao, bất giác kinh hãi vội vàng gật đầu.
Bạch Vũ Tinh hỏi:
- Phòng ngủ của Diêm Cung Cẩn nằm ở đâu? Mau đưa ta tới đó.
Đồng tử vội gật đầu, nó dẫn Bạch Vũ Tinh xuyên qua bảy tám hành lang đan xen nhau, cuối cùng đến trước một gian phòng bề ngoài có vẻ rất rộng lớn, nó khẽ nói:
- Đến rồi!
Vừa thốt xong lời này, nó cảm thấy nhói một cái sau lưng và không cảm giác gì nữa.
Sau khi điểm huyệt ngủ của tiểu đồng, Bạch Vũ Tinh vội giấu nó vào một góc rồi nhanh chóng đẩy cửa, khẽ bước vào trong phòng. Nàng nhìn quanh tứ phía rồi bắt đầu lục tìm khắp nơi. Giường ngủ, bàn, tủ quần áo, giá sách đều bị nàng ta lật qua lật lại kiểm tra. Nhưng sau một lúc, dường như nàng vẫn chưa tìm thấy được cái mà mình muốn tìm. Nàng liền gõ nhẹ quanh vách tường, chú ý lắng nghe mọi biến động. Phần lớn các nhân vật có thanh danh lớn tại giang hồ hay có những bí đạo hay bí thất tàng ẩn trong phòng ngủ của mình.
Đúng lúc đó thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Cô làm gì tại đây vậy?
Bạch Vũ Tinh giật mình, vội quay đầu lại. Phong Diêu lúc này đứng ở giữa của, âm trầm nhìn nàng.
Trước đó, Phong Diêu đã thấy Bạch Vũ Tinh bước đi về phía hậu viện, chàng liền mượn cớ rời bàn rồi bám theo, không ngờ lại chứng kiến cảnh nàng khống chế tiểu đồng nọ để tìm đến phòng ngủ của Cổ Ảnh tông chủ. Chàng thấy Bạch Vũ Tinh như một cao thủ đạo chích vậy...
Thấy Bạch Vũ Tinh không nói gì, thần sắc Phong Diêu có vẻ dịu lại một chút, hạ giọng hỏi:
- Nàng không thể nói cho ta biết hiện đang làm gì tại phòng ngủ của Diêm tông chủ ư?
Bạch Vũ tinh trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
- Kỳ thực ta đã không kể cho huynh nghe một cố sự...
***
Hậu hoa viên của Cổ Ảnh kiếm tông quả thật rất lớn, trong hoa viên có rất nhiều tòa đình nhỏ, mỗi một tòa đình đều có một cái bàn đá, bốn phía có ghế dựa.
Bạch Vũ Tinh dựa vào một cột đá của tòa đình nói:
- Trước tiên để ta kể cho huynh nghe một cố sự, việc này đã xảy ra cách đây khoảng hơn hai mươi năm rồi. Hồi đó, Tức Hoa phu nhân vì dồn tâm huyết chế tạo ra Phong Thiên châm, tiêu hao tinh lực nhiều quá nên ốm bệnh qua đời. Thiên Sơn cư sĩ lòng nguội lạnh, không muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ nữa. Trước khi quy ẩn, ông ta còn dành tâm huyết sáng tạo ra một bộ kiếm phổ rất siêu việt.
Ông ta có một con gái tên là Thanh Vũ và thu nhận ba đệ tử. Sau khi vợ chết, Thiên Sơn cư sĩ nhất mực thương yêu chiều chuộng cô con gái này, bao nhiêu kiếm phổ đều muốn truyền lại cho nàng ta, nhưng Thanh Vũ lại không thích tập luyện kiếm. Trong khi Thiên Sơn cư sĩ muốn tác hợp nàng ta với đại đệ tử mà ông ta rất sủng ái, thì Thanh Vũ lại yêu thương vị tam đệ tử của phụ thân, vị đệ tử thứ ba này là vị đệ tử mà Thiên Sơn cư sĩ có ít cảm tình nhất, tình tình đôn hậu nhưng tư chất lại không cao lắm. Do Thanh Vũ một lòng yêu thương không thay đổi, Thiên Sơn cư sĩ không còn cách nào khác đành phải đáp ứng, tác thành cho hai người đồng thời truyền toàn bộ kiếm phổ cho đệ tử thứ ba. Không lâu sau, các đệ tử cùng thành gia lập thất. Một năm sau ngày cưới, Thanh Vũ sanh hạ được một cô con gái kháu khỉnh, còn thê tử của đại đệ tử thì sanh được một nam một nữ, duy có vợ chồng của vị nhị đệ tử thì không có đứa con nào.
Khi đứa con gái của Thanh Vũ lên ba thì Thiên Sơn cư sĩ qua đời. Vị đại đệ tử từ lâu đã thèm muốn cuốn kiếm phổ tâm huyết của sư phụ nên không còn úy kị gì nữa, liên thủ bàn mưu cùng nhị đệ ám toán tiểu sư đệ. Mặc dù người tiểu đệ này được chân truyền kiếm phổ tinh túy, nhưng do tư chất không tốt, tu luyện không được cao cường nên cuối cùng bị nhị vị sư huynh hạ sát, kiếm phổ bị cướp mất. Hai vị sư huynh lòng tham không đáy, tiếp tục tranh đấu với nhau giành kiếm phổ, trong lúc giao tranh, kiếm khí xẻ đôi quyển kiếm phổ, mỗi người bọn họ cướp được một nửa. Sau đó, vị nhị đệ tử bị sư huynh đánh lén trọng thương vội toàn lực đào tẩu. Vị đại sư huynh này không đuổi kịp lại quay về định tìm Thanh Vũ để giết người diệt khẩu. Cũng may, lúc mà hai người kia tranh đoạt kiếm phổ với nhau thì Thanh Vũ đã kịp thời mang theo con gái âm thầm xuống núi trốn thoát.
Nghe tới đây, trong đầu Phong Diêu như có một tia chớp vụt qua, vội nói:
- Nàng có thể biết rõ sự tình như vậy, chẳng nhẽ...
Bạch Vũ Tinh cười khổ tiếp lời:
- Huynh hoàn toàn đoán đúng, ta chính là con gái của Thanh Vũ.
Phong Diêu đột nhiên nhớ lại, phụ thân của chàng cũng chỉ để lại một nửa quyển kiếm phổ, phải chăng phụ thân của chàng chính là một trong hai kẻ đã đồng mưu sát hại phụ thân của Bạch Vũ Tinh? Nếu như vậy thì chàng chẳng phải là kẻ thù không đội trời chung của nàng ư? Nghĩ tới đây, chàng cảm thấy mình như bị một thùng nước băng lạnh dội vào người vậy.
Mắt Bạch Vũ Tinh vẫn nhìn những đóa hoa nở ở phía trước, không hề chú ý đến sắc mặt của Phong Diêu, nói tiếp:
- Ta biết hai vị sư bá đó chắc chắn đã thay tên đổi họ, nhưng tới bây giờ ta vẫn không tìm thấy dấu vết nơi hạ lạc của họ. Ta gia nhập Lục Phiến Môn cũng vì nơi đây tàng trữ nhiều tài liệu mật thu thập được từ mọi nơi nhất. Ta đảm nhận cả những việc nhỏ nhặt, sau ba năm thì tiếp nhận danh hiệu "Thiên Lí Phi Tinh", được quyền tiến nhập vào phòng lưu trữ tài liệu mật, mất tiếp tục ba năm nữa mới tìm được một vài dấu vết.
Nàng bất chợt ngoảnh đầu nhìn Phong Diêu, mục quang sắc như dao, bình tĩnh hỏi:
- Phụ thân huynh chắc vẫn chưa chết, có đúng không?
Phong Diêu mặt trắng bệch, đáp lời:
- Kỳ thật phụ thân ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, trước đó...
Nói đến đây thì không thốt ra được lời nào nữa.
Bạch Vũ Tinh lại chuyển mục quang về phía những đóa hoa của hậu viên, khẽ nói:
- Ta tìm được trong đống tài liệu, biết được hai vị sư bá đồng thời là cừu nhân của ta, một trong hai người này chính là chủ nhân của Phong Hoa sơn trang, phụ thân của huynh. Trong tài liệu có miêu tả rõ phương pháp tu luyện nội công tại Phong Hoa sơn trang, cũng như công phu quyền cước hay cách thức luyện kiếm, đặc biệt là những chiêu cực kỳ quỷ dị, đầy sức mạnh cũng như khí thế khiến cho Phong Tường kiếm khách không hổ là người đứng đầu trong tam đại kiếm khách. Mẫu thân ta đã từng đọc trọn cuốn kiếm phổ đó, mặc dù bà ấy không hiểu rõ những tinh túy ẩn dấu bên trong nhưng lại nhớ rất rõ những chiêu thế của kiếm pháp này, nên cũng đã dạy cho ta. Có lần ta bắt gặp phụ thân của huynh sử kiếm, liền ghi nhớ rồi đem so sánh với những chiêu thức trên kiếm phổ thì thấy hoàn toàn trùng lặp, cho nên khẳng định phụ thân huynh chính là người nhị đệ tử đó.
Nàng ta ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Kì thực, muốn luyện kiếm phổ này nhất thiết cần phải có nội công tâm pháp thật vững vàng của Thiên Sơn phái làm cơ sở, phụ thân của huynh lại không biết nên chú trọng tập luyện kiếm thuật, lúc đầu thì thăng tiến thần tốc nhưng cuối cùng thì mới bị cái sai lầm đó hại.
- Khi nghe tin Phong Hoa sơn trang bị diệt môn, các phòng ốc lại còn bị lục tung cả lên ta liền nghĩ ngay tới việc đại sư bá có lẽ đã hạ thủ, vì vậy đã tiếp nhận việc điều tra huyết án này mong tìm được bằng chứng.
- Nếu nói về luyện võ công, chắc ta sẽ khâm phục đại sư bá nhất, ông ta tư chất rất cao, mặc dù chỉ có một nửa quyển kiếm phổ nhưng sau hai mươi năm trời tu luyện nhất định đã trở thành một đại cao thủ kiếm thuật của võ lâm. Nếu so sánh về võ công, nội công và các nhân tố khác tổng hợp lại, trong võ lâm đương thời chỉ có hai người ta cảm thấy xứng đáng với hai chữ "Minh Tôn". Một trong hai người đó chính là Cổ Ảnh tông chủ.
Nàng dời ánh mắt, nhìn về phía Phong Diêu nói tiếp:
- Người còn lại chính là sư phụ của huynh.
Phong Diêu chấn động, thất thanh nói:
- Không thể thế được!
Bạch Vũ Tinh cười cười nói:
- Ta chắc chắn không đoán sai đâu.
Phong Diêu toan đáp lời thì chợt có một thanh khác âm vang lên:
- Phong huynh, Bạch bộ đầu.
Quay lại nhìn thì thấy phía hành lang gần đó có hai người bước tới, người vừa nói là Vũ Văn Lăng, còn theo sau lưng là Tạ Phong. Vũ Văn Lăng cười nói:
- Sau khi Phong huynh rời đi, Trầm cô nương tìm kiếm khắp nơi, không ngờ huynh lại ở đây.
Phong Diêu cười khổ nói:
- Vậy sư muội ta thế nào rồi?
Vũ Văn Lăng trả lời:
- Trầm cô nương đã theo Vân thành chủ trở về Vân Tiêu thành rồi.
Tạ Phong chào sơ qua rồi hỏi ngay:
- Phong huynh, không hiểu việc điều tra hung thủ có kết quả gì chưa?
Phong Diêu cười khổ đáp:
- Tại hạ đã điều tra và theo dõi hung thủ, nhưng cuối cùng hắn vẫn đào thoát được.
Tạ Phong u ám nói:
- Tiểu đệ cũng không điều tra được gì cả.
Phong Diêu nhìn Vũ Văn Lăng hỏi:
- Nữ tử bận hắc y có mặt trong bữa tiệc phải chăng chính là Lãnh Nguyệt La Sát Chung Li Nguyệt?
Vũ Văn Lăng trả lời:
- Đúng vậy.
Phong Diêu hỏi tiếp:
- Vũ Văn Lăng, sao huynh lại quen cô ta, có thể nói được không?
- Không thành vấn đề.
Vũ Văn Lăng liến lập tức đem truyện gặp được Chung Li Nguyệt kể lại một lượt.
Phong Diêu trầm mặc một lúc rồi nói:
- Không dấu gì Vũ Văn huynh, Chung Li Nguyệt chính là người mà tại hạ muốn điều tra nhất.
Vũ Văn Lăng ngạc nhiên hỏi:
- Vì cớ gì?
Phong Diêu trả lời:
- Phong Hoa huyết án chính là do một tổ chức bí mật có tên là U Linh gây ra, thủ lĩnh của tổ chức này được gọi là Minh Tôn, ta e Chung Li Nguyệt chính là con gái của người này.
Vũ Văn Lăng chấn kinh.
Tạ Phong vội nói:
- Nói như vậy Chung Li Nguyệt cũng có thể liên quan tới việc sát hại phụ thân của ta. Phong huynh, chúng ta hãy mau bắt cô ta để tra hỏi.
Trong bữa tiệc, quả thực Phong Diêu chỉ muốn động thủ với nàng ta nhưng vì không có cơ hội nên dành cố nhịn, vừa định lên tiếng đáp ứng Tạ Phong thì nghe Bạch Vũ Tinh cắt ngang:
- Vô dụng thôi.
Phong Diêu và Tạ Phong ngẩn người ra không hiểu. Phong Diêu cuối cùng cũng không nhịn được, đành hỏi:
- Tại sao?
Bạch Vũ Tinh đáp lời:
- Ngay cả khi các người muốn giết cô ta thì cô ta cũng không nói một lời.
Tạ Phong không phục nói:
- Ta không tin như vậy.
Bỗng có một tiếng cười đầy vẻ trào phúng, chế nhạo vọng tới tai của bốn người. Chung Li Nguyệt từ phía hành lang nơi đối diện bước tới, lạnh lùng nhìn họ.
Tạ Phong bước lên một bước quát to:
- Đến đúng lúc lắm, ta đang muốn kiếm ngươi đây. Ai đã giết phụ thân ta, trả lời mau?
Chung Li Nguyệt làm như không thấy hắn, cứ trực hướng Vũ Văn Lăng bước tới.
Tạ Phong giận giữ nói:
- Nếu ngươi không chịu nói, đừng trách kiếm của ta vô tình.
Chung Li Nguyệt chỉ lạnh lùng cười thay cho câu trả lời. Tạ Phong không nhịn được, rút kiếm ra khỏi bao, nhưng Vũ Văn Lăng đưa tay ngăn lại, khẽ khuyên can:
- Sư đệ, đừng nóng.
Nói xong y chuyển ánh mắt sang hướng Chung Li Nguyệt cao giọng hỏi:
- Huyết án tại Phong Hoa sơn trang, việc Tạ tổng tiêu đầu bị giết phải chăng liên quan tới phụ thân của cô?
Chung Li Nguyệt trầm ngâm một lát rồi trả lời:
- Chính vậy.
Vũ Văn Lăng cảm thấy như có cái gì đó ngáng giữa họng, không nói lên lời, mà hắn còn có thể nói gì nữa đây?
Chung Li Nguyệt nói tiếp:
- Ta biết, nếu ta còn ở đây sẽ càng làm cho công tử khó xử, vậy ta sẽ rời đi.
Tạ Phong thoát khỏi bàn tay của đại sư huynh, giận giữ nói:
- Yêu nữ, ngươi muốn trốn đi đâu?
Chung Li Nguyệt không trả lời hắn, nhìn Vũ Văn Lăng một hồi lâu, cười nhẹ rồi nói:
- Bảo trọng.
Nói xong liền tung mình lao đi.
Tạ Phong hét to:
- Người chớ có chạy!
Lời vừa nói thân đã chuyển động bay tới hướng Chung Li Nguyệt.
Vũ Văn Lăng vội tung mình đuổi theo sau.
Phong Diêu vốn cũng định làm như vậy, nhưng thấy Bạch Vũ Tinh vẫn đứng dựa vào cột đá, không có một ý muốn truy đuổi, đành dừng cước bộ, định mở miệng hỏi vì sao nàng ta có thể khẳng định rằng Chung Li Nguyệt sẽ không trả lời thì một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau:
- Phong Dương công tử.
Phong Diêu quay người lại thì chỉ thấy một thanh y đồng tử, tay cầm một phong thư. Chàng liền cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi vừa gọi tên ta là gì vậy?
Thanh y đồng tử đó ngẩng đầu đáp:
- Người không phải là Phong Dương công tử đến từ Vân Tiêu thành ư?
Phong Diêu đáp:
Tại Vân Tiêu thành chỉ có một Phong Diêu chứ không có Phong Dương.
Thanh y đồng tử má hơi hồng lên nói:
- Xin lỗi, tại ta còn nhỏ tuổi, chưa học thông các chữ nên đọc nhầm tên của công tử.
Phong Diêu cười nói:
- Cậu tìm ta có việc gì?
Thanh y đồng tử vội đưa bức thư đó ra nói:
- Có một vị tỷ tỷ tên Trầm Linh Nhược nhờ ta đưa bức thư này cho công tử.
Phong Diêu đưa tay tiếp lấy bức thư cười nói:
- Cám ơn nhiều.
Hắn mở bức thư ra chăm chú đọc, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ Tinh nói:
- Trong thư, sư phụ có nói ta không cần thiết phải trở về Vân Tiêu thành gấp, cứ yên tâm truy tìm hung thủ.
Bạch Vũ Tinh tựa hồ như không nghe lời hắn nói, mắt đăm chiêu nhìn vào thanh y đồng tử, miệng lẩm bẩm:
- Phong Diêu, Phong Dương, Dương, Diêu...
Phong Diêu nhíu mày hỏi:
- Cô bị làm sao vậy?
Bạch Vũ Tinh mắt như lóe lên một tia sáng, nói:
- Có lẽ khi Lộng Tranh cô nương chết, không phải thốt lên chữ "Diêu" mà là "Dương". Do yết hầu cô ta bị trúng độc châm nên không nói được rõ ràng.
Phong Diêu mắt tròn xoe nhìn nàng ta:
- Chữ Dương ư? Phải chăng tên của hung thủ có chứa chữ Dương?
Bạch Vũ Tinh khẽ lắc đầu trả lời:
- Ta không rõ lắm, chúng ta nên khám xét tại Dương Vân tiêu cục xem sao.
Phong Diêu không hiểu hỏi lại:
- Dương Vân tiêu cục không phải chính là nạn nhân hay sao? Cô vì sao lại nghi ngờ nơi họ?
Bạch Vũ Tinh trả lời:
- Khi ta tiếp nhận luôn việc điều tra vụ án của Dương Vân tiêu cục thì nhận được mật báo rằng sau khi lo xong toàn bộ tang sự, Tạ Phong liền ra lệnh đóng cửa tiêu cục và sa thải nhiều người từ tiêu sư đến những người làm tạp dịch.
Phong Diêu nói:
- Tạ Phong thường ở tại Cổ Ảnh kiếm tông học kiếm, có thể không đủ kinh nghiệm kinh doanh tiêu cục được tốt chăng? Nhưng hắn lại đóng cửa tiêu cục, quả là một việc kì quái.
Bạch Vũ Tinh lại nói:
- Còn nữa, sau khi tiêu cục bị đóng cửa, những tiêu sư hay người làm tạp dịch đó hầu như biến mất tăm mất tích, không ai biết rõ họ đang ở đâu cả.
Phong Diêu ngạc nhiên nói:
- Thật có chuyện đó sao?
Bạch Vũ Tinh nói:
- Có thể lúc trước, Tạ Phong tưởng huynh hạ sát phụ thân hắn nên muốn tìm huynh báo thù. Nhưng nếu như tổ chức U Linh đó thực ra không phải là cừu nhân của Dương Vân tiêu cục thì sao?
Nàng ta nói tiếp:
- Hiện tại, trong tiêu cục này xảy ra nhiều điều mờ ám, có thể liên quan tới việc giết người cướp của. Nếu suy nghĩ sâu xa hơn, phải chăng cái kẻ được gọi là Minh Tôn đó lúc trước có giao phó cho Dương Vân tiêu cục vận chuyển tài vật, nào ngờ lại xảy ra nhiều việc không ngờ tới, nên hắn định tìm cách giết người giệt khẩu hòng xóa mọi dấu vết.
Phong Diêu trầm ngâm nói:
- Nếu nói như vậy thì cái Dương Vân tiêu cục này quả là có vấn đề. Sao chúng ta không hỏi hai người chịu trách nhiệm chính tại Dương Vân tiêu cục là Tạ Phong và tổng quản Quách Thiếu Hầu?
Bạch Vũ Tinh đáp:
- Nếu ta không đoán sai, Quách Thiếu Hầu dường như cũng mất tích rồi.
Quách Thiếu Hầu quả nhiên đã mất tích!
Tạ Phong có trả lời họ, sau khi hắn đóng cửa Dương Vân tiêu cục, Quách Thiếu Hầu ngày ngày phiền muộn. Ông ta nói, vì quá thương tâm nên tâm trí không còn minh mẫn nữa, muốn thu dọn hành lí về quê cũ một thời gian.
***
Phòng của Quách Thiếu Hầu trống trơn, rất gọn gàng sạch sẽ, không có một chút xáo trộn hay dấu tích đánh lộn gì cả. Bạch Vũ Tinh chăm chú nhìn từng ngóc ngách của căn phòng những không thấy có gì khả nghi. Nàng trầm tư một lúc rồi huýt gọi hai con linh hồ vào trong.
Hai con linh hồ vừa vào trong phòng liền đánh hơi ngửi khắp mọi nơi. Bỗng nhiên linh hồ Tiểu Tịch rít lên một tiếng rồi lao ra ngoài cửa, linh hồ Tiểu Thủy cũng đồng thời chạy theo sau.
Bạch Vũ Tinh mắt sáng lên nói:
- Chắc chúng đã tìm được cái gì đó.
Nàng và Phong Diêu vội đuổi theo hai con linh hồ, đến khi sức cùng lực kiệt nhưng linh hồ vẫn không ngừng chạy. Bạch Vũ Tinh đành mang đến hai con ngựa để đuổi theo. Sau hơn nửa ngày thì linh hồ lại đưa họ trở về lại Tô Châu. Xuyên qua Tô Châu thành, hai con linh hồ liền lao về hướng cửa Tây. Lộ tuyến của hai con linh hồ khiến cho hai người bọn họ như biết được cái đích của chuyến cuộc truy lùng này.