Bấy giờ trời đã khuya, trăng treo trên đầu. Bọn người Vô Thiền, Vô Lượng đại sư, Chu Linh, Lang Phụng Nhân và cùng nữ nhân mặc tử sam kia đều đã đi tới chân núi Xà Lĩnh, qua ngọn núi này đi thêm khoảng mười dặm là tới được Tử Vong Vực. Cả nhóm người ngồi lại nghĩ ngơi nơi chân núi, đợi sáng hôm sau sẽ khởi hành. Núi Xà Lĩnh đường đi ngư rắn bò, quanh co khúc khuỷu bên trong lại có nhiều hang động, xung quanh lại cây cối rậm rạp ít người đi qua. Nhân giang đồn thổi nơi đây có hồ ly, yêu gấu hay bắt người ăn thịt, nhưng với những người như Vô Thiền, Vô Lượng đại sư và Chu Linh thì đối với họ cũng chẳng cần quan tâm làm gì.
Phụng Nhân lấy quả tập đánh lửa đi xung quanh tìm cũi khô, còn Vô Thiền Vô Lượng đại sư ngồi tọa tĩnh bên một góc cây. Có Chu Linh là mơ hồ nhìn trời suy nghĩ chuyện gì đó, còn nữ nhân kia thì đã bị điểm huyệt cho nằm im bất động cũng chẳng nói năng được gì, chỉ hiện trên nét mặt thanh tú là sự bực bội và lo sợ. Bổng nghe bốn bề vang lên tiếng huyền cầm nghe sầu não bi ai, khiến tâm hồn cảm thấy cô tịch muôn phần :
“Tiếng cầm bi ai oán thán này là sao đây ?”
Chu Linh nghĩ thầm, nhìn xung quanh tuyệt không có ai. Hai vị Đại Sư cũng bất giác đề phòng. Phụng Nhân lúc này cũng đã mang về ít cũi khô. Tiếng Cầm vẫn cứ vang lên khiến người ta rơi vào cõi u não chán chường bi ai. Phụng Nhân nghe tiếng đàn cơ hồ bị ảnh hưởng, ngồi khóc thút thít. Hắn vừa khóc vừa than :
“Từ nhỏ ta không cha không mẹ, chẳng ai thương ta. Ai cũng đánh đập ta không thương tiếc, ta đói cũng không ai cho ăn, ta lạnh cũng không ai cho hơi ấm. Tại sao ta lại khổ đến thế này ? Thà ta chết đi cho thoát khỏi kiếp này”
Nói rồi y lập tức móc ngay cây trủy thủ đưa lên cổ, ngay lập tức bị một kình lực hất văng đi. Vô Thiền đại sư lúc đó đã thấy chuyện bất thường liền nhặt một viên sỏi búng văn trủy thủ của Phụng Nhân đi.
Ba người Vô Thiền, Vô Lượng, Chu Linh hành tẩu giang hồ kinh nghiệm phong phú, nên biết rõ trong tiếng huyền cầm này có ẩn tàng nội lực và mị lực kinh người. Nếu họ không phải có định lực cao thì cũng đã bị tiếng cầm ảnh hưởng làm sầu khổ vô cùng. Vô Thiền đại sư dụng công niệm Phật, đồng thời đặt tay lên đầu Phụng Nhân truyền nội công giúp hắn bình tĩnh trở lại. Rồi một lát sau, tiếng đàn cũng dứt
**********
“Cô Cô ơi, sao tiếng đàn của cô cô lại nghe buồn quá vậy ạ”
“Đây là bài “Ly biệt Thiên sầu khúc” mà cô cô sáng tác”
Bạch Nguyệt mỉm cười nhìn Long nhi. Cả hai một lớn một bé ngồi bên Thạch Long thác sau núi.
Bạch Nguyệt cả buổi chiều đã chỉ dẫn cho Long nhi tường tận về cầm thức trong bí tịch “Đạn chỉ thần cầm” đồng thời nàng cũng bí mật truyền vào người Long nhi hơn ba mươi năm nội công để giúp tiểu nữ có thể phát huy “Đạn Chỉ thần cầm” một cách tốt nhất. Long nhi vốn tư chất trời phú, học gì nhớ đó, chỉ cần Bạch Nguyệt chỉ qua một lần là nhớ ngay, làm cho nàng cũng rất hài lòng.
Bổng Bạch Nguyệt thở dài nhìn lên trời cao. Long nhi thấy Bạch cô cô của mình như vậy liền hỏi :
“Cô Cô sao lại thở dài”
“Nha đầu, con thật là hay để ý đó” Bạch Nguyệt đưa tay vuốt mái tóc Long nhi.
“Cô cô đang có chuyện buồn à ? Kể cho Long nhi nghe đi” Long nhi ngước nhìn Bạch Nguyệt, đôi mắt mở to vô cùng đáng yêu.
“Được rồi, nha đầu con thật là lắm chuyện, ngồi vào đây cô cô kể con nghe”
Long nhi ngồi vào lòng Bạch Nguyệt.
Sau một hồi im lặng thì Bạch Nguyệt thở dài rồi từ từ mới kể lại câu chuyện.
Bạch Nguyệt là hồ ly lớn nhất trong Hồ Tiên Động vốn là tu luyện hơn 800 năm nay. Từ khi nàng tiên pháp đã ổn định thì vướng vào một mối tình duyên. Họ có với nhau một nữ nhi. Nhưng rồi chiến tranh li tán, chồng chết con vong. Nàng không thể làm gì được dù có tiên pháp cao cường thế nào, thắm thoát đến nay hơn 500 năm. Nhưng Bạch Nguyệt vẫn luôn sầu khổ vì một kiếp tình duyên, nên mới làm ra bài Ly biệt Thiên sầu khúc.
Long nhi nghe cô cô kể chuyện cũng thấy thương tâm, quay lại ôm chằm lấy Bạch Nguyệt. Nước mắt lưng tròng :
“Cô cô thật đáng thương”
Các Hồ Ly trong Hồ Tiên Động vốn thương yêu Long nhi như con ruột. Bạch Nguyệt cũng không ngoại lệ. Thấy Long nhi như vậy liền dịu dàng nói :
“Long nhi ngoan, Bạch cô cô thương Long nhi lắm”
“Long nhi cũng thương Bạch cô cô lắm”
Bạch Nguyệt ôm Long nhi trong lòng mà bất chợt tình mẫu tử trổi lên. Nàng nhớ tới nữ nhi của mình trước khi mất thì cũng độ tuổi như Long nhi thì thầm đau sót mà rơi lệ.
Long nhi đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy huyền cầm để ngay ngắn trong lòng rồi nhìn Bạch Nguyệt, nói:
“Long nhi đàn cho Cô cô nghe một bài vui vẻ được không ạ ?”
Bạch Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười nghĩ thầm : “Long nhi còn bé mà thật là hiểu chuyện”. Nàng nói :
“Con đàn cho Cô Cô bài gì ?”
“Bình Sa Lạc Nhạn, Tử Anh Vũ cô cô ngày trước có chỉ con bài này”
“Hay lắm. vậy con hãy thử áp dụng những cầm thức và vận công “Đạn chỉ thần cầm” vào khúc cầm xem”
“Vâng ạ” Long nhi gật đầu rồi bắt đầu gãy đàn.
Tiếng đàn dìu dặt như cánh én chao liệng giữa trời, lại thoang thoảng tiếng thác đổ trong đêm mang lại cảm giác thật kì lạ.. Long nhi vận Đạn chỉ thần cầm gãy đàn như gió thổi mây bay. Tiếng đàn vang xa khắp núi non trùng điệp. Nghe xa như tiếng nhạn giữa không trung.
**********
Vô Thiền Đại sư nhìn Phụng Nhân thấy hắn đã bình ổn sau khi tiếng đàn dứt thì cũng an tâm, nói :
“Giữa đêm khuya chốn rừng sâu, sao lại có ai gãy tiếng đàn nghe mà bi thương vậy ?”
“Tiểu đệ không biết, chắc có vị cao thủ cầm sư nào sống quanh đây”
Chu Linh nói
“Không biết tiếng đàn này có ẩn chứa điều gì không nữa” Vô Lượng đại sư nói lên cảnh giác sau hai ngày bị người của Hắc đạo tìm đến.
“Tiểu đệ cũng sợ rằng như vậy, Tiếng đàn khi nãy mị lực thật ghê gớm. Người đánh đàn hẳn phải nội công thâm hậu lắm” Chu Linh gật gù nhật xét.
“Thôi, mau đi ngủ đi, mai sáng khởi hành sớm tránh chuyện rắc rối” Vô Thiền đại sư nói, rồi chợt ông nhìn sang nữ nhân đang nằm bất động nãy giờ
“Chu Linh, giải huyệt cho tiểu cô nương kia đi”
“Nhưng… lỡ con nha đầu này chạy mất”
“Cứ nghe ta đi, dù sao cũng phải cho vị tiểu cô nương đó ngủ một cách thoải mái chứ”
“Vâng ạ”
Chu Linh nói xong liền giải huyệt cho nữ nhân. Y hỏi :
“Ngươi tên gì ?”
“Tử Linh Sam”
Chu Linh mặt lạnh như tiền nói :
“Đêm nay nếu ngươi muốn chạy thoát, ta cũng không cản”
Linh Sam ngơ ngác nhìn Chu Linh thắc mắc con người vui giận thất thường này . Người nàng tê rần vì bị điểm huyệt hơn hai canh giờ, đang xoa xoa cổ tay. Bổng một bóng người từ phía sau chìa ra một đống hoa quả, đó là Phụng Nhân. Y nhìn Linh Sam cười ngây ngô nói :
“Tỷ tỷ, mau ăn đi. Đệ mới hái về đấy”
“Ta không cần”
Linh Sam bụng đói cồn cào, nhìn đống hoa quả tươi ngon trước mắt nhưng vẫn kiêu ngạo lắc đầu. Phụng Nhân thấy như vậy liền gãi đầu nói
“Sao tỷ tỷ không ăn, tỷ không đói à ?”
Linh Sam nhìn Phụng Nhân khó hỏi, nàng hỏi :
“Ta cố giết các người bọn ngươi, sao ngươi lại đối tốt với ta”
“Mấy ngày nay sư phụ chỉ bảo đệ rất nhiều điều, trong đó có việc ân oán báo thù, người tốt kẻ xấu không thể nhìn bề ngoài, đệ chỉ cảm thấy tỷ tỷ không phải là người xấu. Nhưng dù tỷ tỷ có là người xấu thì đệ cũng sẽ mang thức ăn cho tỷ tỷ vì dù sao tỷ tỷ cũng cần phải ăn uống mà, đúng không ?”
Phụng Nhân nói ra những lời ngây thơ khiến cho Chu Linh đang ngồi bên đống lửa bật cười. Phụng Nhân không biết Chu Linh cười mình, chỉ nghĩ thúc thúc chắc đang suy nghĩ chuyện khác nên cũng không để ý. Chỉ thấy Linh Sam mắt trĩu nặng tâm sự đưa tay lấy một trái táo đưa lên miệng :
“Đa tạ ngươi, ngươi tên gì vậy ?”
“Đệ trước đây tên là Tiểu Đạo Tặc, nhưng khi gặp sư phụ, người đổi tên đệ là Lang Phụng Nhân”
“Cả hai tên đều thú vị thật, có sói có phụng rồi có cả người nữa”
Nói rồi Linh Sam cười khúc khích.
Bổng tiếng đàn lại vang lên, nhưng lần này là khúc “Bình sa lạc nhạc”. Vô Thiền Vô Lượng và Chu Linh ba người đều ngưng thần lắng nghe, thấy tiếng đàn lần này chỉ chứa nội công cũng khá thâm sâu chứ không hề chứa mị lực. Ba người thấy cũng an tâm, nhưng rõ ràng tiếng đàn lần này là do một người hoàn toàn khác đánh nên.
Cả ba chỉ khó hiểu nhìn nhau. Phụng Nhân nghe tiếng đàn bất giác mỉm cười. Y khen :
“Hay quá, Các vị sư phụ sư thúc, tiếng đàn lần này nghe hay quá vui hơn hẳn tiếng đàn bi ai khi nãy”
Chu Linh gật đầu nói :
“Chuyện này thật khó hiểu, để đệ đi theo tiếng đàn tìm hiểu xem sao”
Vô Thiền Đại sư lên tiếng:
“Đêm khuya tịch mịch, tiếng đàn kia chúng ta còn không biết là tốt hay xấu, đệ nên cẩn thận.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Chán Đời
Chu Linh đi gần canh giờ thì dần ra khỏi khu rừng tiến vào một sơn cốc, trước mắt không giang thoáng đãng hơn. Kỳ hoa dị thảo thi nhau múa dưới từng cơn gió thổi qua. Sương đêm giăng bên dưới, trăng sáng ở trên cao, một cảnh thực sự như tiên cảnh. Chu Linh thầm khen ngợi : “Hảo dạ cảnh sắc”.
Tiếng đàn lúc này vốn đã im lặng từ lâu.
Chu Linh đi vào sơn cốc, mùi hoa thơm thoang thoảng trong không khí. Chu Linh vừa đi vừa ngắm cảnh vật. Bổng “Có người” y lóe lên trong đầu, hữu chưởng vận kình chuẩn bị đề phòng, nhưng vẫn bên ngoài sắc mặt vẫn bình thường như không có gì. “Công lực không thể dưới ta” Y thầm nghe tiếng thở của đối phương mà phán đoán, người này nấp sau cây lớn sau lưng y. Chu Linh kinh lịch giang hồ phong phú, nên tuyệt không hề có ý coi thường người đang theo dõi mình.
Người luyện võ, tu tập nội công, Nội công càng thâm hậu thì cơ thể càng nhạnh bén, giác quan linh mẫn, khác hẳn người thường. Đơn giản là do người luyện nội công tinh thần tập trung cực độ, không có tạp niệm trong đầu, nên với sự vật xung quanh đều dùng hết tinh thần mà cảm nhận.
Y nghĩ thầm : “Trên đường gặp không ít người hắc đạo, chẳng lẽ đang đêm lại có người theo dõi ám sát ta”. Nghĩ thế y liền cảm thấy tức cười.
Quần Anh Hội là đại hội giang hồ. Hắc Bạch lưỡng đạo cùng đàm luận, thế mà không ngờ Hắc Bạch lưỡng đạo đều vốn muốn tru diệt đối phương.
Bang chủ và môn chủ của Bạch Đạo Tứ đại phái : Kim Lăng Tự có Vô Thiền Đại Sư, Thiên Trùng Cung có Triệu Chân Nhân Triệu Phong Toàn, Bích Dao bang có nữ bang chủ Phiêu du nữ hiệp Diệp Y Song, Khấu Bạch Môn có Bạch đầu tiên tử Đường Phiêu Linh, đều có ý định một lần thu thập Tam Đại Hắc Đạo Hội thủ lãnh.
Chu Linh cười khổ lại nghĩ : “Ta cứ nghĩ bạch đạo phải đường đường chính chính không ngờ cũng ra tay thủ đoạn” Nhưng rồi y lại tự phản chế : “Không phải, bạch đạo quang minh chính đại nhưng vốn tên sáng dễ né giáo tối khó phòng, đối với hắc đạo thì không thể không dùng thủ đoạn, người theo dõi ta chắc hẳn cũng không có ý đồ gì tốt, Tiên phát chế nhân”. Nghĩ rồi y liền xoay người, từ trong tay áo phóng ra ba mũi ám khí vào tán cây sau lưng . Từ trên cây cao “Á” một tiếng, rơi xuống một bóng xanh, Chu Linh nhanh như thiểm điệm, lao đến bên dưới. Y dụng cầm nã thủ chộp lấy người đó, bàn tay vừa chạm vào thì chợt cảm thấy mềm mại nhẹ nhàng, mũi nghe hương thơm ngây ngất khó tả. Chu Linh nghĩ thầm “là nữ nhân ư”. Y dùng kình vô cùng chuẩn, nhẹ nhàng đặt người đó xuống đất, lúc này mới thấy đó chỉ là một tiểu cô nương độ 10 tuổi. Thân vận Ngọc bích hạc sam, có thêu kim tuyết, lưng đeo huyền cầm, gương mặt thập phần đáng yêu
Chu Linh hai tay như gọng khóa, nắm chặc cổ tay của tiểu cô nương kia, chợt y lộ dị quang, nghĩ : “Quái dị, nội công phải hơn ba mươi năm, trong người khí lực như Trường Giang, sao một tiểu cô nương thế này lại có được mức công lực thâm hậu như vậy. Chẳng lẽ ta gặp Đồng Tử Yêu Nhân Chu Xích. Không thể, Đồng Tử Yêu Nhân làm sao có thể để ta ra tay dễ dàng như vậy”
Đang suy nghĩ thì tiểu cô nương trong tay Chu Linh nói lớn : “Đau quá, mau thả tay ra”
Giọng nói như chim oanh đang hót. Chu Linh định thần nhìn lại huyền cầm trên lưng tiểu cô nương kia, Y nghĩ : “Phải rồi, tiếng huyền cầm khi phải chăng do tiểu cô nương này gãy”
Y từ từ buông nhẹ tay, mỉm cười nói : “Tiểu cô nương, ngươi vì sao lại nấp phía sau ?”
Nàng rõ là Long nhi, ngây thơ trả lời :
“Ta trước nay chưa thấy ai vào đây, nên thấy thúc thúc ta tò mò đi theo thôi”
Chu Linh nghĩ thầm : “Nơi đây đúng thật thâm sâu khó tìm, nếu không có tiếng đàn chắc ta cũng không lần được đến đây”
Long nhi cười nói : “Ta là Long nhi, Thúc thúc, người từ đâu đến ? Sao lại đến đây giờ này.”
Chu Linh nói : “Ta họ Chu tên một chữ Linh, ta từ xa đến. Ngươi vì sao giờ này còn ở ngoài đây không về với song thân”
Long nhi chợt ánh mắt tối lại. Chu Linh cảm thấy được nhưng không hiểu rõ, chỉ nghĩ rằng tiểu cô nương này chắc có tâm sự trong lòng, y nói tiếp : “Khi nãy có phải ngươi gãy đàn ?”
Long nhi ánh mắt lại sáng bừng, tươi cười nói : “Đúng đó, chính là ta gãy đó, thúc thúc nghe thấy sao ?”
Chu Linh thấy mình đoán không sai, liền hỏi tiếp : “Ngươi còn nhỏ thế, sao lại đánh khúc đàn bi ai vậy ?”
Long nhi miệng hơi chu chu, nàng nói : “A ! thúc thúc chắc nghe bài… bài… à, bài Ly Biệt Thiên Sầu khúc của Bạch cô cô ta đó”
“Bạch Cô cô, ai là bạch cô cô ?” Chu Linh nhăn trán
Long Nhi nói : “Bạch cô cô là Bạch cô cô chứ còn ai nữa”
Chu Linh cảm thấy không nên dây dưa với nàng liền hỏi chuyện khác :
“Ngươi dẫn ta về gặp cha mẹ ngươi được không ?”
Long nhi lại sa sầm nét mặt nói: “Ta không có cha mẹ”
Chu Linh “A” một tiếng, cảm giác hơi có lỗi”
“Nhưng ta có một hồ ly mẫu thân yêu thương ta, và có rất nhiều hồ ly cô cô nữa” Long Nhi ngước nhìn Chu Linh, ánh mắt tỏ ra một sự hãnh diện vô cùng
Chu Linh nghe thấy. Mắt liền tỏ ra kinh dị : “Hồ ly mẫu thân ?” Y nghĩ thầm
Long nhi chưa từng ra đời nên không biết nhân giang cho hồ ly là yêu ma quỷ quái chuyên đi hại người. Trong tâm trí nàng và thực tế trước mắt nàng, hồ ly mẫu thân Linh Hoa và các Hồ ly cô cô đối với Long nhi thập phần yêu thương, chăm sóc. Quan tâm từng giấc ngủ cho Long nhi, nên nhắc đến họ, tất nhiên Long nhi luôn tỏ ra một sự hạnh diện.
Chu Linh hỏi : “Ngươi không đùa ta chứ ?”
Long nhi đáp, gương mặt nghiêm túc
“Ta không hề đùa”
“Ngươi mau nói rõ...” đang nói chợt Chu Linh cảm thấy lạnh người, kình phong chẳng rõ từ phía sau lưng dội đến. Chu Linh ánh mắt xuất hiện sát khí, xoay người tiếp luồn lực đạo. Vừa xoay vừa vận động nội lực, hữu chưởng đưa ra đỡ lấy kình lực. Trước mặt Chu Linh là một nữ nhân thân vận huyết sam, ánh mắt hằn học đang nhìn chòn chọc vào y.
Hai chưởng áp nhau, lực đạo đối phương tương đối cương mãnh, Chu Linh lại là chưởng lực âm nhu, hai chưởng hít vào nhau làm thế đấu nội lực. Chu Linh dưới trăng nhìn rõ nữ nhân này cũng là một người đẹp, cũng tầm cỡ trên hai mươi tuổi. Chu Linh lúc này kinh dị nghĩ thầm : “Chỉ ngoài hai mươi, mà công lực như nước triều, vô cùng vô tận. Thật là quái dị”.
“Mẫu thân, dừng tay lại đi”
Long nhi đứng sau lưng Chu Linh lên tiếng.
Chu Linh nghe thấy vậy, càng thêm không hiểu chuyện gì.
Nữ Nhân kia chính là Linh Hoa. Nguyên lai, sau khi luyện công Long Nhi về trước, giữa đường thì gặp Chu Linh, nàng liền hiếu kỳ nấp phía sau theo dõi. Bạch Nguyệt thì ở lại Thạch Long Thác. Linh Hoa thấy con luyện công chưa về liền đi đến Thạch Long Thác, giữa đường thì gặp Chu Linh và Long Nhi nói chuyện. Nàng liền nghĩ đêm hôm thế này Chu Linh lại xuất hiện ở đây, hẳn không phải người tốt, liền lập tức động thủ
Cả hai nghe thấy Long nhi đều cùng lúc thu chưởng.
Linh Hoa không thèm quan tâm Chu Linh, lao tới ôm Long nhi vào lòng. Ánh mắt đe dọa nhìn Chu Linh.
“Ngươi là ai, tên đạo sĩ mũi trâu kia ?”
Chu Linh không thèm trã lời. “Nói chuyện với tiền bối mà hỗn láo” y thầm nghĩ
Long Nhi nhăn mặt nhìn Linh Hoa, nói :
“Thúc Thúc đó tên là Chu Linh, từ xa đến đây, thúc thúc đó là người tốt”
“Ta thấy hắn chẳng tốt lành gì đâu ? Hắn có làm con đau chổ nào không ? Đừng nói dối mẹ”
Linh Hoa giọng nói khinh miệt.
“Con bây giờ chỉ hơi đau ở vai thôi”
Long nhi nói xong xoa xoa vào vai.
Chu Linh nghe vậy cũng bất giác quay lại, y nhìn Long nhi, ánh mắt tỏ ra quan tâm. Y rút trong túi áo một lọ thuốc trắng nhỏ, đưa cho Long nhi nói :
“Ngươi đem thoa vào nơi có vết bầm, lập tức hôm sau sẽ tan máu bầm, không còn đau nhức”
Long nhi đưa tay lấy lọ thuốc, nói nhỏ với mẫu thân :
“Mẹ, xem này thúc thúc còn đưa con thuốc, thúc thúc không phải người xấu đâu”
Linh Hoa lúc này đã hơi hòa hoãn nàng nói :
“Ngươi là ai ?”
Chu Linh vẫn im lặng không đáp, quay người định bước đi.
Bổng từ xa tiếng đàn dằn dặt vang lên, sau đó là tiếng ca của một nữ nhân
“Tiêu diêu dục tiên, dạ kiến cố nhân”
Tiếng đàn tiếng ca trong đêm, làm cả ba người Chu Linh, Linh Hoa, Long nhi quay đầu lại nhìn. Long nhi lên tiếng :
“Bạch Cô Cô”
“Bạch Tỷ”
Chỉ riêng Chu Linh quay đầu, nhìn lại thì người tựa như rơi vào hố băng. “Là nàng ?”. Chu Linh lúc này ánh mắt chứa chang. Y thì thầm nói :
“Tóc trắng như mây, da như tuyết. Mắt như bóng trăng, người như liễu. là nàng sao ? Bạch Nguyệt”
Linh Hoa nghe Chu Linh thì thầm chợt nghĩ : “Chẳng lẽ hắn quen biết Bạch Tỷ ?”
Bạch Nguyệt như bóng ảnh, giây lát đã đứng trước mặt ba người. Tóc trắng phất phơ trong gió, tay ôm huyền cầm. Ánh mắt lạnh như sương đêm nhìn Chu Linh, nàng nói :
“Không ngờ, đêm nay lại gặp lại cố nhân”
“Không thể nào ?”
Chu Linh bổng lắc đầu, ánh mắt chứa sự bi phẫn. “Hơn ba mươi năm rồi, nàng chẳng lẽ không hề khác đi”
Linh Hoa và Long nhi lúc này lại trở nên ngơ ngác. To tròn mắt nhìn hai người Bạch Nguyệt và Chu Linh.
Bạch Nguyệt chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Chán Đời
Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng.
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông.
雲想衣裳花想容,
春風拂檻露華濃。
若非群玉山頭見,
會向瑤臺月下逢。
Linh Hoa thầm hiểu Bạch Nguyệt, liền dẫn Long nhi về trước. Bạch Nguyệt mỉm cười.
Nàng quay nhìn Chu Linh, ánh mắt thương cảm :
“Ba mươi năm, đối với chàng thật là quá dài”
Chu Linh thần tình nhắm mắt cười :
“Thì ra, ta hiểu rồi”
“Huynh hiểu gì ?”
Chu Linh mở mắt, thở nhẹ nói :
“Nàng là hồ ly”
Giọng nói không biết là hỏi hay khẳng định. Bạch Nguyệt mỉm cười không đáp, chỉ quay người đi, tiến sâu vào trong cốc. Chu Linh cũng bất giác sãi bước đi theo. Hai người chỉ đi không nói.
Chốc đã đến bên một bờ núi, nhìn xuống bên dưới là một con suối nhỏ. Bạch Nguyệt ngồi xuống một tảng đá, nàng hỏi :
“Ta nói chàng vẫn như vậy, vẫn ngốc như tên Chu Thiếu Hiệp mà ba mươi năm trước ta có duyên gặp gỡ”
“Ta vẫn vậy sao ?”
Chu Linh cười nhạt, nhìn xuống dòng thác khẽ hát
“Nhân sinh hà tử bất thanh minh”
Bạch Nguyệt cũng thở dài sầu não. Nàng nói
“Vấn thế giang, tình hà thị vật”
Hai người im lặng không nói một lúc lâu.
Chu Linh chợt lên tiếng hỏi :
“Hai người khi nãy là ai ? cũng đều là … hồ ly ư ?”
Bạch Nguyệt cười nói :
“Long nhi không phải hồ ly, còn nữ nhân kia là hồ ly”
Chu Linh chau mày nói :
“Long nhi không phải hồ ly ư ? vậy sao lại ở cùng với nàng”
Bạch Nguyệt thở dài nghĩ lại chuyện huyết tẩy Long gia mười năm trước. Nguyên lai nàng biết là vì sau khi nghe Linh Hoa kể chuyện, nàng liền đi tìm hiểu. Cuối cùng tìm được Long Gia trang, nay chỉ còn lại là đống gò hoang, tử khí vẫn còn nghi ngút chưa hết. Nàng chỉ biết rằng Long Gia có giữ bảo vật giang hồ có thể hiệu lệnh thiên hạ, nên toàn gia bị người ta tranh giành bảo vật mà tàn sát. Nhưng tuyệt nhiên không ai rõ chuyện này là do ai làm. Có người nói là Thiên Hạ sát thủ hội ra tay, nhưng lại không có bằng chứng, chỉ sợ nói nhiều lại làm liên lụy tính mạng, từ đó chuyện giang hồ thì nay vui mai buồn. Nay ngươi chết mai ta vong, chuyện vào dĩ vãng rồi thì cũng chẳng ai nói lại. Có chăng thì cũng chỉ là có cái giá trị lợi dụng riêng.
Bạch Nguyệt từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Chu Linh.
Chu Linh bỗng ngán ngẩm thở dài vẻ hối tiếc. Y nói thầm : “Chuyện giang hồ đúng là không thể nào biết được”.
Bạch Nguyệt nói :
“Ta có chuyện muốn thỉnh cầu chàng”
Chu Linh nói :
“Ta biết nàng muốn nhờ ta chuyện gì rồi”
Bạch Nguyệt mỉm cười. Hai người ngày xưa cũng từng xem như là try kỷ, tâm ý của nhau tất nhiên đối phương hiểu rõ. Nguyên lai chuyện Bạch Nguyệt muốn nhờ là …
“Có liên quang đến Long nhi phải không ?”
Chu Linh hỏi :
Bạch Nguyệt mỉm cười nói :
“Chàng vẫn luôn là người hiểu ta, thật không uổng ta có một try kỷ như chàng”
Chu Linh thâm trầm khó đoán, y chỉ nhìn xa xăm vô định. Nhớ lại trước đây Chu Linh cũng đã từng gặp qua Long Thanh Phương ở Nhạc Dương Lâu, hồ Động Đình, cũng có coi như là có hảo cảm. Thanh Phương lần đầu gặp y đã không tiếc mời y một bữa rượu thịt, Chu Linh lúc nghe tin toàn Long gia bị tru diệt, cũng cố gắng tìm hiểu nguyên lai, nhưng tám năm không có chút manh mối y cũng đành buông xuôi. Nào ngờ nay lại gặp con của cố nhân, lại gặp cố nhân try kỷ. Y lòng tám phần hĩ, hai phần lo. Lo là vì không biết nên xử trí thế nào.
Chu Linh hỏi :
“Nàng muốn ta làm gì ?”
“Ta muốn chàng dẫn Long nhi đi long du thiên hạ, tìm kẻ đã sát hại toàn gia của Long nhi.”
Chu Linh cười nhạt lại nói :
“Sau ba mươi năm, ta lại sắp xa nàng sao ?”
Bạch Nguyệt thở dài :
“Ta và chàng người yêu cách biệt, không thể được đâu. Chàng hãy nghĩ cho ta, cuộc đời ta đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt rồi. Nguyện vọng này ta mong chàng đáp ứng, bất luận sau này có chuyện gì, ta vẫn có thể gặp chàng”
Chu Linh xúc động nghĩ thầm : “Nàng thật khổ, thiên hạ cứ nghĩ sống thọ ngang trời cao là một cái phước. Liệu có ai nghĩ, sống thọ ngang trời lại chính là cái khổ nhất”
Chu Linh nói : “Nàng hứa được không ?”
“Ta hứa”
-----
Hai người hàn thuyên hồi lâu bất giác mặt trời nhô lên từ chính Đông. Sương mờ chưa tan, suối chảy róc rách, ánh hừng đông rọi lên lớp sương như tấm thảm đỏ dưới đất, cảnh vật sinh động vô cùng. Chu Linh hiểu thầm cũng sắp phải lúc chia tay. Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt Chu Linh, rõ ràng hiểu tâm sự của y. Nàng khẽ mỉm cười rồi đứng lên đi về động, Chu Linh theo sau.
Về tới cửa Động Hồ Tiên. Bạch Nguyệt bước vào trong động, còn Chu Linh thì chỉ đứng ngoài. Y hướng mắt nhìn rạng đông, ánh mắt lạnh lẽo. Khoé miệng như cười mà không phải cười.
Hồi lâu sau, cỡ hơn canh giờ. Bạch Nguyệt từ trong động bước ra, sau lưng là Huyết Sam nữ nhân Linh Hoa và Tiểu nữ Linh Long. Ba người đứng trước mặt Chu Linh, Bạch Nguyệt lên tiếng :
"Long Nhi, bái kiến Chu Thúc"
Long nhi hành lễ :
"Bái kiến Chu Thúc thúc"
Bạch Nguyệt lại nói :
"Ta tin tưởng giao phó Long Nhi cho huynh, mong huynh chiếu cố đến nàng ấy"
Lúc này ánh mắt Chu Linh nhìn sang một lượt gặp phải mục quang sắc nhọn của Linh Hoa. Chu Linh nói :
"Ta nhất nhất sẽ tận lực"
Linh Hoa lúc này mới lên tiếng :
"Ngươi giữ gìn bảo bối của ta cho cẩn thận, ta luôn theo sát ngươi, nếu có chuyện gì với Long Nhi ngươi biết tay ta"
Chu Linh máu nóng sôi sục, y nghĩ thầm "Hỗn láo, con nha đầu ngươi bao nhiêu tuổi mà dám lớn miệng với ta, nghĩ lại không muốn ra tay với ngươi, dẫu sao cũng ở chốn này nên ngươi ngu dốt không biết lễ nghĩa, ta không chấp". Chu Linh tức giận mà quên rằng Linh Hoa cũng là Hồ ly, tuổi thọ lớn hơn Chu Linh rất nhiều.
Linh Hoa nhìn mục quang muốn toé lửa của Chu Linh thì lòng cảm thấy thú vị. Nàng quay sang Long nhi, nói lời yêu thương
"Long nhi, những thứ mẫu thân gói vào túi của con nhất định phải giữ kỹ, còn nữa. Con nhớ phải chăm chỉ luyện "đạn chỉ thần cầm" không được sao nhãn. Mẫu thân chia tay không có gì cho con, chỉ có cái khăn tay thêu hình "tứ quân tử" này, con giữ lấy"
Nàng vừa nói vừa rút trong túi ra một chiếc khăn thêu "Mai Lan Cúc Trúc" sinh động sắc sảo cực kỳ, trao cho Long nhi.
Long Nhi xúc động, ôm chằm lấy mẫu thân. Nàng khóc nức nở, chợt nghe phía sau cũng có tiếng thút thít. Bốn người nhìn lại thì trước cửa động đứng hơn hai chục mỹ nhân cũng đang thút thít, người lấy khăn tay lau nước mắt, người thì xúc động rũ đầu lên vai người kế bên. Linh Hoa ôm con thì lòng lại trỗi lên niệm ý không muốn cho Long nhi đi, nhưng cuối cùng cũng đè nén lại. Những mỹ nhân phía sau nói :
"Bạch tỷ tỷ, đừng cho Long nhi đi mà"
"Long nhi còn bé lắm"
"Long nhi ơi, cô cô nhớ Long Nhi lắm"
Những lời yêu thương thay nhau phát lên. Bạch Nguyệt mặt vẫn không chút biến sắc, nàng nói :
"Mau đi đi"
Chu Linh vái dài rồi quay đi, Long Nhi từ biệt các vị cô cô. Nàng từ nay sẽ khó gặp lại mẫu thân hồ ly, các vị cô cô. Long Nhi nghĩ vậy mà bất giác ngọc lệ rơi trên mặt. Long Nhi bước theo Chu Linh, một già một trẻ tiến thẳng hướng ra u cốc, để lại phía sau là tiếng thút thít tiếc nuối của các Hồ ly tinh.
Ra khỏi U Cốc, Chu Linh lập tức quay trở lại nhiện vụ là tham gia Quần Anh Hội, đúng tối hôm nay. Chu Linh nhìn Long nhi không khỏi phân vân. Quần Anh hội lần này thâm tàng nguy hiểm, Chu Linh đi lần này cũng xem như phải tận lực để hoàn thành nhiệm vụ là tiêu trừ Tam Đại Hắc Đạo thủ lãnh. Chính bản thân y dù trước khi đi đã nghe Sư Phụ truyền khẫu lệnh tỉ mỉ nhưng vướng thêm một tiểu cô nương thì thật khó khăn.
Trên đường cả hai ai cũng im lặng. Long nhi tuy có một thân nội công thâm tàng, nhưng thân nữ nhi lại cộng thêm nàng còn nhỏ tuổi, đường đi thì hiểm trở khó khăn, ra khỏi U cốc chẳng được bao xa thì gặp đường núi cheo leo quanh co của Xà Lĩnh Sơn. Long nhi đi chốc gương mặt trắng chuyển thành đỏ ngần, hơi thở tuy vẫn giữ được bình thường như có vẽ hơi nặng nề. Chu Linh đi phía trước nhưng chỉ vì lo tập truy suy nghĩ chuyện đại sự nên không hề để ý Long nhi phía sau, chỉ biết là nàng ta vẫn đi theo mình.
Long nhi thì nghĩ :"Ta không được phụ lòng mẫu thân và Bạch cô cô". Nàng nghĩ thế mà cứ cố gắng, nhưng tới một lúc chân ngọc rã rời, nàng khuỵ xuống. Lúc này Chu Linh mới vội vàng quay lại. Y thấy Long nhi như vậy càng tỏ ra nễ phục. Y nghĩ thầm :"Đúng là con của Thần nhân có khác, với người bình thường đi được đoạn đường như vậy đã là chuyện không dễ, lại còn đây là một nữ nhi mười tuổi nữa". Y nghĩ vậy như tuyệt chỉ nhìn Long nhi bằng con mắt lạnh lùng, bất động nhìn nàng. Long nhi nhìn Chu Linh rồi mỉm cười, càng làm y khó hiểu. Nàng cố gắng chống đất đứng lên, thanh sam lấm lem đất cát. Chu Linh thấy vậy mỉm cười phi thân tới Long nhi rồi đỡ nàng đứng lên. Y nói :
"Nghĩ ngơi chút đi, đây mau uống chút nước".
"Đa tạ thúc thúc"
Long nhi đưa hai tay đón lấy bình nước mà Chu Linh lấy ra
Cả hai đã đi hơn hai canh giờ, đường thế hiểm trở này với Chu Linh là chuyện bình thường nhưng với Long nhi lại là cả một thử thách, Chu Linh đứng nhìn chỉ để muốn xem nữ tử truyền nhân của Long gia trang ý chí thế nào. Thật không ngờ Long nhi lại mạnh mẽ như vậy. Chu Linh nhìn trời đoán hướng, nghĩ thầm tính toán đường đến Tử Vong vực nhanh nhất.
[/B]
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Chán Đời
Tử Vong Vực địa thế trên cao, Bắc Nam phi chia là một cái vực sau không đấy. Phóng tầm mắt là rừng núi bao la.
Giờ này đã muốn xế chiều. Từ phía Đông Bắc đường lên vực đứng khoãng mười bốn người, đều là cao thủ Hắc Đạo. Hướng Tây Nam lại đứng chỉ có sáu người.
Trong đó có hai vị cao tăng, thân mặc huyết cà ca, gương mặt nghiêm trang, mục quang thần chiếu. Đứng cạnh là một tên tiểu tử trong khờ khạo, gương mặt có phần anh tú, eo mang truỷ thủ đang cười cười với một cô nương trạc hai mươi thân vận tử y, gương mặt cũng có phần diễm lệ.
Ngoài ra đứng gần đó là một Thanh Sam nữ nhân, đầu mang phượng thoa, chân mang hài đỏ, eo mang một cây nhuyễn tiên đầu rắn.
Còn người còn lại là bạch phát nữ nhân, tóc trắng như tuyết, gương mặt cũng u buồn chất chứa, ánh mắt lãnh đạm.
Sáu người đó chính là Vô Thiền, Vô Lượng đại sư. Tên khờ khạo là Lang Phụng Nhân và Tử y thiếu nữ bị Chu Linh bắt lại. hai người còn lại, một là Phiêu Du nữ Hiệp Diệp Y Song, nữ bang chủ Bích Dao Bang. Phiêu Du tứ hãi, Trừ hoạ giúp dân. Ý chí còn hơn cả nam tử, là đệ tử chân truyền của Hà Đồng Lão Quái Nhân, một nhân vật danh tiếng đời trước, tuyệt nghệ Phong Lưu Chuyển từng đã bại bao nhiêu cao thủ phía Nam
Cuối là Bạch Đầu Tiên Tử Đường Phiêu Linh, Môn chủ Khấu Bạch Môn, tài nữ Giang Nam một thời làm điêu đứng nhân sĩ giang hồ. Khi xưa chính là mỹ nhân giang hồ mà thiên hạ tôn xưng hai chữ Tiên Tử, về sau nàng có ý trung nhân nhưng sau đó đại hoạ lâm đầu. Vì chồng chết mà buồn bã tóc bạc trắng trong một đêm, từ đó đến nay chưa hề cười. Sau tiếp nhận làm Môn Chủ Khấu Bạch Môn, giang hồ thêm vào hai chữ Bạch Đầu.
Phía sau đi lên cũng còn vài nhân vật giang hồ đếm xem như Bất Diện Hắc Y Đường Tiền, Kiếm Tuyệt Song Hoàng, Lão Quái Nhân, Quỷ Tử, Bất Chính Bất Tà Lưu Lão Tổ cùng vài nhân vật Bạch Đạo Hắc Đạo khác từ xa đi tới.
Trở lại nhóm người Phụng Nhân.
Vô Thiền Đại Sư gương mặt nghiêm trang nhưng lòng lại đang suy nghĩ không rõ hiện giờ Chu Linh ở đâu.
Đại hội này không phải cứ ai muốn tới là tới, chỉ những nhân vật cực kỳ có tiếng tăm danh vọng trong giang hồ, hoặc những cao thủ võ lâm thì mới có khả năng tới tham dự. Vì Vốn Hắc Bạch Lưỡng Đạo như nước với lửa, thù oán chồng chất không kể nói. Ngươi giết ta, ta giết ngươi, cái luật giang hồ là vậy. Nếu ai muốn đến là đến thì cái Quần Anh hội này hoá ra đại loạn ?
Vì thế giang hồ có hai người gọi là "Hắc Bạch Tử Vong Sứ Giả" võ công độc tà dị nguỵ, chủ trì cuộc Đại Hội Quần Anh này. Không có sự cho phép của hai sứ giả mà cố quyết lên núi, giết không tha.
Còn về Phụng Nhân và Tử y nữ nhân kia vì sao lại lên được, chẳng qua là do có hai vị Vô Thiền Vô Lượng Đại sư đứng ra bảo lãnh.
Hai Người bất chính bất tà. Một người mặc áo đen là Hắc Tử Vong Sứ Giả, mặt đen như đồng đúc, tay cầm phán quan bút, hai cổ tay đeo hai đồng khoá khắc mãnh hổ. Khí thế trấn áp tà ma. Một người mặc áo trắng, thân thể phiêu dật, tựa như cành liễu, gương mặt xanh xao thiếu sắc như đang bệnh, ánh mắt nguỵ dị ma quái, tay không có vũ khí chỉ có năm đầu chỉ, móng dài quái dị.
Cả hai đều đứng trước đường lên Tử Vong Vực. Địa hình bố trí Tử Vong Vực chia làm hai phía Bắc Nam, cách nhau là một vực sâu thâm hiểm. Đường Lên nằm ở Chánh Đông, chi ra hai hướng một hướng đi lên bờ Nam là đại diện cho Bạch Đạo, một hướng đi lên bờ Bắc là đại diện cho Hắc đạo. Đường lên hung hiểm, võ công cao mới có thể đi được. Hai Người đứng đó phân chia chính tà, chỉ đường cho các nhân sĩ võ lâm tham gia.
------------
Chu Linh đi tới lúc trời đã xế chiều, đường đi lúc này đã dễ chịu hơn nên Long Nhi cước bộ cũng mau lẹ. Hai người mấy chốc đã đến dưới chân Tử Vong Vực, chuẩn bị đi lên.
Thấy trước có hai người, Hắc Bạch Tử Vong Sứ Giả, Chu Linh dẫn Long nhi tiến tới. Vái dài nói :
"Hai vị lâu không gặp, vẫn mạnh khoẻ ?"
Hắc Sứ Giả lên tiếng đáp, cũng hành lễ.
"Thì ra là Chu Linh, ta vẫn khoẻ. Ngươi đến tham dự Đại hội, sao còn dẫn theo một nữ nhi"
Chu Linh đoán biết thể nào cũng sẽ bị hỏi câu này. Y liền đáp :
"Nguyên lai chuyện dài khó nói, nói ra chỉ sợ hai vị kinh động. Đợi chuyện đại hội xong xuôi, tại hạ sẽ tỏ tường sau"
Bạch Sứ Giả đôi mắt lờ mờ nhìn Long nhi, miệng cười ma mị. Y nói :
"Đẹp, đẹp lắm, tiểu cô nương. Ngươi tên gì ?"
Long Nhi đứng nấp sau Chu Linh, nghiên đầu nói :
"Ta là Linh Long"
Nàng thấy Hai người này toát lên sự đáng sợ ghê người, nên bất giác trốn sau lưng Chu Linh.
Chu Linh kiếu từ nắm lấy tay Long Nhi. Cả hai lập tức ly khi lên Tử Vong Vực.
Đường thế hiểm trở, Chu Linh sách Long Nhi lên. Phi thân thẳng lên tử vong vực. Nhún người từ bên này sang bên kia, tránh những mỏm đá lỏm chỏm. Long Nhi chỉ thấy cảnh sắc trôi qua như nước, tiếng gió lùa bên tai.
Chẳng mấy chốc đã lên tới đường vào Bờ Bạch Đạo. Thấy Phía trước có một nhóm nhân sĩ giang hồ, nhìn gần thì đó chính là nhóm người Phụng Nhân.
Chu Linh dẫn Long nhi liền tiến tới.
-------------------------------
Vô Lượng đại sư đang toạ tĩnh nghe thấy tiếng chân lập tức biết là Chu Linh. Y mở mắt, nói nhỏ :
"Đến rồi"
Lập tức thấy từ xa Chu Linh tiếng đến, phía sau là một thanh y tiểu nữ. Hết thẩy đều bỡ ngỡ không biết ai. Phụng Nhân ngáp lên ngáp xuống cũng bất giác nhìn lại, hai mắt mở to. Hai người Diệp Y Song cùng Đường Phiêu Linh cũng quay đầu nhìn.
Chu Linh tiếng tăm giang hồ thuộc trong hàng uy chấn hiện nay. Y xuất hiện, lập tức xung quay các nhóm người Bạch Đạo đều quay đầu nhìn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Chán Đời
Chu Linh khí độ bất phàm, ung dung nắm tay Long nhi tiến đến chổ người Vô Thiền Đại Sư. Y hành lễ. Phụng Nhân thấy Chu Linh liền vui vẻ cười nói :
"Chu Thúc, không ngờ thúc đi vào rừng rồi lại mang về được một tiểu nữ xinh đẹp như vậy"
Chu Linh biết rằng Phụng Nhân nghề nghệch, tính tình thẳng thắng, câu vừa rồi không phải là có ý trêu ghẹo. Y cũng không quan tâm, nói với hai vị Đại Sư :
"Chuyện của nữ nhân này từ từ tiểu đệ sẽ nói sau, chúng ta cứ tham dự Quần Anh Hội xong cái đã"
Nói Đoạn, bỗng nghe phía sau có tiếng người chào hỏi :
"vãn bối bái kiến Trùng Cung Tam Bảo Chu Linh"
Chu Linh quay đầu nhìn thì đó là một thiếu niên anh tuấn, anh khí bất phàm, lưng đeo trường kiếm. Mục quang linh độnh, thân vận Hắc y, eo đeo ngọc bội, vắt ngang là một cây sáo trúc khắc rồng khắc phụng, nhìn qua là biết thượng phẩm trong nhân giang. Chu Linh kinh lịch giang hồ tất nhiên biết tên thiếu niên này. Chính là một trong bốn người được giang hồ ca ngợi là, Tứ Đại Phong Lưu Thiếu Hiệp. Hắn chính là Tầm Dương Thần Địch Lãng Tử Phong Lưu Yếu Linh Điêu.
Trên giang hồ tiếng sáo của hắn làm không ít mỹ nhân phải tinh thần mê mệt, hắn đa tình nhưng tuyệt không có một mỹ nhân nào hận cái đa tình của hắn.
Đứng trước Chu Linh hành lễ cẩn mật, nghiêm chỉnh. Chu Linh cười thầm :"Thằng oắt này, cũng có chút lễ nghĩa".
"ra là Thần Địch Yến Linh Điêu, hạnh ngộ"
Yến Linh Điêu năm ngay đã hai mươi mốt tuổi, nhưng luận tu vi võ công đã có thành tựu rất khá. Nội công cũng xuất chúng trong những người cùng lứa. Về thổi sáo thì y được Thánh Địch Đào Hoa Lão Nhân tự tay truyền thụ, bảy tuổi bắt đầu học thổi sáo, mười tám tuổi thì đã giỏi ngang sư phụ, hai mươi tuổi xuất đạo giang hồ, Trong một năm thì vang danh giang hồ. Cũng là người trẻ nhất trong Tứ Đại Phong Lưu Thiếu Hiệp.
"Linh Điêu gặp được các vị tiền bối, thật là có phúc phần"
"Chẳng hay Yến Công Tử cũng tham gia Quần Anh Hội ?"
Giọng của Chu Linh vô cùng khách sáo.
Yến Linh Điêu tất nhiên biết, y cũng đáp lời :
"Tiền bối, ta làm sao dám, chỉ là đi ngang qua đây, ghé vào xem cảnh náo nhiệt. Thật là không ngờ, gặp phải hai vị Hắc Bạch Sứ Giả làm khó, mãi mới lên đến được đây."
Chu Linh thầm khen "Hắc Bạch Sứ Giả không phải ai cũng có thể cho qua, tên tiểu tử này đúng là có chút bản lĩnh".
Đang nghĩ thì Vô Thiền đại sư bước đến, miệng cười vô cùng nhân ái. Y nói:
"Yến Thiếu hiệp khí chất hơn người, quả là trăm mới có một"
Yến Linh Điêu vái tạ. Gương mặt nở nụ cười như hoa.
"Bái kiến Đại Sư"
Lúc này Yến Linh Điêu mới nhìn xuống tiểu Long Nhi đang e rè đứng sau Chu Linh, thấy nàng lưng đeo huyền cầm, nhỏ tuổi nhưng lại chứa Long khí ẩn tàng, dung mạo thập phần đáng yêu. Y có chút hảo cảm, liền nói :
"Vị Tiểu cô nương đây chẳng hay có quan hệ gì ?"
Y cũng hiểu rằng nơi đây không phải ai muốn tới là tới, Quần Anh Hội kỳ này lại nghe giang hồ phong phanh ẩn tàng nhiều nguy cơ, sẽ là một kỳ hội mà giang hồ chấn động. Nhưng tuyệt chỉ có cao thủ mới dám tới. Những người thuộc hạng bình thường chỉ có thể đứng dưới chân núi. Vị tiểu cô nương này nhất định cũng phải có thân phận khó lường.
Chu Linh nghe y hỏi cũng thở dài nói :
"Thôi thì sẳn đây ta cũng nói luôn, mọi người đến gốc cây kia an tọa cái đã"
Nói đọan y chỉ về phía gốc cây, nơi Bạch Phát Tiên Tử đang trầm ngâm phóng mục quang ra xa.
Mọi người an tọa dưới gốc cây, Phụng Nhân nhanh nhẹn phũi đất cho ba vị sư phụ sư thúc để ngồi. Y tính tình phóng khóang, lại có chút ngờ nghệch mỉm cười nhìn Long nhi, thấy nàng trán đẫm mồ hôi. Liền móc trong tay áo ra một chiếc khăn thêu.
Nguyên lai y có chiếc khăn này chính là do Tử Linh Sam trên đường đã phát sinh chút tình cảm mà tặng cho hắn. Nàng đứng phía sau, không ngờ hắn lại đưa chiếc khăn thêu mà mình tặng để lau mồ hôi cho một nữ nhân khác, tuy chỉ là một tiểu nữ mười tuổi, nhưng chợt nàng ta cảm thấy lòng bức rức khó chịu.
Phụng Nhân ngờ nghệch cười cười, đưa khăn cho Long nhi :
"Tiểu muội muội, mau lau bớt mồ hôi đi, chắc muội nóng lắm. Lát nữa huynh sẽ mang cho muội chút nước uống"
Long nhi bất giác lạnh người, cảm giác không rõ từ đâu đến. Nàng e ngại từ từ nhận chiếc khăn thêu, bên trên thêu một hình đóa hoa tím vô cùng sống động, nhưng nét chỉ cũng bình thường không có gì đặc sắc. So ra với chiếc khăn "Tứ Quân Tử" của nàng thì thua xa rõ rệt.
Long nhi nhận khăn lau lên mặt, thì Phụng Nhân lập tức quay đi.
Thấy Phụng Nhân quay đi, Vô Thiền Đại Sư liền gọi :
"Ngươi đi đâu vậy ?"
"Con đi tìm chút nước"
"Không cần đâu"
Phụng Nhân gãi đầu, cười nói :
"Con không lấy nước cho sư phụ, con đi lấy nước cho tiểu cô nương này"
Tất nhiên Vô Thiền Đại Sư biết rằng y đi lấy nước cho Long Nhi, Ông nói không cần ý là vì trong túi còn một bao nước, muốn đưa nó cho Long nhi. Phụng Nhân ngờ nghệch cứ nghĩ rằng sư phụ không muốn mình đi lấy nước cho người.
Vô Thiền Đại Sư cười khổ nghĩ thầm :"Tên tiểu tử này đúng là ngốc thật"
Y lấy trong túi ra túi đựng nứơc, trao cho Phụng Nhân. Lúc này hắn mới ngỡ ra. "A" lên một tiếng, cười cười đón lấy túi nước, mang đến cho Long nhi.
Long nhi thấy tên thiếu niên này vô cùng thú vị, nhưng nàng có một sự cảnh giác kỳ lạ với Phụng Nhân, chính nàng cũng không rõ.
Xong xuôi mọi thứ, Phụng Nhân ngồi ngay ngắn nghe Chu Linh nói chuyện. Long nhi cũng đi tới ngồi bên cạnh Chu Linh. Gương mặt nàng nãy giờ chưa hề biểu lộ chút thần sắc.
Chu Linh liền nói :
"Tiểu cô nương này chính là... Truyền nhân còn lại của Long Gia Trang một thời uy chấn giang hồ"
Bất giác tất cả "A" lên một tiếng.
"Vậy là ba truyền nhân của Tam Hiệp đã đầy đủ sao ?"Yến Linh Điêu nói :
"Chính xác"Chu Linh gật đầu xác nhận :
Long Nhi khó hiểu nhìn mọi người, vẫn im lặng lắng nghe.
Chu Linh kể lại chuyện từ lúc chia tay nhóm người Vô Thiền Đại Sư, gặp gỡ Bạch Nguyệt thì y chỉ kể là một cố nhân ẩn dật tại Xà Lĩnh Sơn. Lúc này mọi sự khá rõ ràng.
Yến Linh Điêu cười nói :
"Thật không ngờ truyền nhân Long gia vẫn còn"
Phụng Nhân hỏi :
"Sư Thúc, người nói Tam Hiệp, vậy còn hai người còn lại là ai ?"
Chu Linh miệng cười tiếu ý.
"Ngươi đã gặp họ dưới chân núi đó thôi"
Phụng Nhân không hiểu, gãi đầu lại nói :
"Con không rõ"
Yến Linh Điêu lúc này lên tiếng giả thích:
"Vị ca ca này, để tiểu đệ giải thích. Hai người đó chính là Hắc Bạch Tử Vong Sứ Giả"
"A" Phụng Nhân bỡ ngỡ
"Chẳng lẽ tên mặt đen, mặt trắng ấy chính là hai truyền nhân còn lại ?"
"Đúng vậy, Hắc Sứ Giả chính là truyền nhân của Hỏa Thần Quyền Lý Gia Minh, còn Bạch Sứ Giả là truyền nhân của Phong Lăng thần Tóan Tô Thanh Chiếu. Họ tự nhận làm Tử Vong Sứ giả chính là vì muốn Quần Anh hội không trở thành cái nơi hỗn tạp của bọn nhân sĩ giang hồ, đồng thời cũng là vì công bằng cho cả Hắc Bạch Lưỡng Đạo."
"Ra là vậy"
Phụng Nhân gật gù tỏ ra hiểu ý. Y lại nhìn sang Long nhi nghĩ thầm :"Không ngờ nàng ta thân thế lại khó lường như vậy"
Ý nghĩ này của y cũng trùng với suy nghĩ của mọi người. Đặc biệt là Yến Linh Điêu. Y bổng chăm chú nhìn huyền cầm của Long Nhi, thấy rõ đây là một trân bảo. Bổng máu lãng tử nỗi lên. Y nói :
"Long Tiểu Thư không biết có thể cùng nàng song tấu một bản Tiêu Cầm Khúc không ?"
Long Nhi bị hỏi bất chợt, lại còn gọi hai chữ "Tiểu Thư" mà trước giờ nàng chưa hề nghe, cũng chẳng rõ hai chữ đó ý nghĩa thế nào. Nàng chỉ nói :
"Ta là Long Nhi, không phải Long Tiểu Thư"
Câu nói ngây thơ bất giác làm cả nhóm cười rộ. Một người lãnh đạm không hề cười là Bạch Đầu Tiên Tử lúc này lại nhìn chăm chú vào Long Nhi, mục quang có phần yêu mến tiểu cô nương này.
"Được rồi, Long nhi có thể cùng ta song tấu không ?"
Câu này của Yến Linh Điêu làm mọi người nghĩ thầm, đặc biệt là nhóm người của Vô Thiền Vô Lượng đại sư. Hầu như ai cũng thầm nghĩ :"Tiểu tử này có biệt hiệu Lãng Tử Phong Lưu cũng thật đúng, nơi đây xem như thánh địa giang hồ, lại là đại hội ẩn tàng nhiều nguy biến chẳng lẽ hắn không rõ hay sao mà còn tâm trạng gãy đàn thổi sáo".
Nhưng đã là Lãng Tử thì hà tất phải nghĩ đến chuyện đó ?
Long Nhi đáp
"Được thôi"
Nói đọan nàng lấy huyền cầm trên lưng xuống, ngồi xếp bằng, đặt huyền cầm lên chân. Phong thái tiêu sóai, yễu điệu vô cùng.
Yến Linh Điêu cũng lấy sáo đưa lên thổi.
Tiếng Sáo cất lên trước, tiếng đàn dựa vào sáo dẫn dắt mà theo. Lúc lên như chim én bay giữa trời, lúc réo rắt như suối chảy, Sáo Cầm hòa hợp, làm cho cả Tử Vong Vực, Tử khí nặng nề cũng biến thành hảo khí.
Hắc Đạo Nhân Sĩ bên kia nghe thấy Tiêu Cầm Hợp Tấu bổng chốc cũng ngẩn người lắng nghe.
Bổng Tiếng Đàn lên cao trong khi tiếng sáo đang bình bình. Long Nhi vận Đạn Chỉ Thần Cầm, tiếng đàn như mê tung mê ảnh như gió thổi mây bay, như hoa đào rơi rụng. Yến Linh Điêu tất nhiên cũng theo tiếng đàn. Như đôi Long Phụng quấn lấy nhau, mỹ diệu vô lường. Linh Điêu cũng vận công lực vào tiếng sáo, biến thành một tấu khúc vô cùng kỳ dịêu, Y cũng đồng thời kinh dị nghĩ thầm "Mười tuổi làm sao có được công lực thế này"
Đọan cuối khúc hợp tấu như hoa rụng nước trôi, bình lặng nhẹ nhàng. Tiếng đàn như cảnh vật thảo nguyên trống trãi làm nền cho tiếng sáo như gió thổi chao động cỏ cây. Kết thúc lại như cái huyệt vô đáy, khiến người nghe âm vang mãi trong đầu không thể dứt.
Tấu xong, ai nấy cũng đều im lặng để hưởng cái dư vị còn lại của bài tấu khó tin. Bổng từ phía bên kia vọng qua một giọng nói, khí lực mạnh mẽ :" Hảo Khúc, Tuyệt Khúc". Bên hắc đạo cũng có nhiều người hào sảng, lập tức cất tiếng khen ngợi.
Người Bạch Đạo thì tòan bộ đều hướng nhìn hai người, đồng lọat vỗ tay. Có người thân ảnh đi tới, u ám ngụy dị.
"Hảo khúc, sảng khóai lắm, ở chốn này mà cũng có tâm trạng gãy đàn thổi sáo thành một tuyệt hảo khúc như thế này. Sảng Khóai, Sảng Khóai"
Nói rồi y lướt đi ngang qua, cười lớn một tràng thống khoái
Tất cả nhìn y, đều biết đó cũng là một đại danh uy chấn, Hồn Ảnh Thất Tiêu Tử. Kinh công vào hàng cao nhất thiên hạ, tới không ai biết, đi không ai hay. Hình bóng như u hồn, nên gọi là Hồn ảnh
Yến Linh Điêu cất sáo, mỉm cười mãng nguyện.
"Long Nhi, tài nghệ hơn người, thật làm ta sảng khóai"
Vô Thiền Vô Lượng Đại Sư cũng thầm khen ngợi :"Truyền Nhân Long gia đúng là có khác".
Phụng Nhân thì tươi cười ra mặt, y chạy tới Long Nhi. Cười nói :
"Tiểu Muội hay quá, sau này nhất định phải dạy ta đánh đàn, được không ?"
Long Nhi mỉm cười, nụ cười trong sáng như sương mai.
"Được thôi"
Bạch Phát Tiên Tử đứng phía xa lên tiếng, giọng nói như chim oanh :
"Hảo Khúc, hậu sinh khả úy"
Rồi nàng nở một nụ cười, nhưng tắt lịm rất nhanh. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Long nhi.
Bạch Phát Tiên Tử từ khi ý trung nhân qua đời đã năm năm, tuyệt chưa hề nở nụ cười. Nay chỉ vì khúc tấu tiêu cầm của Long Nhi và Yến Linh Điêu mà nàng lại nở nụ cười. Thật làm người ta kinh động hồn phách. Nụ cười không khách gì đóa hoa tuyết, đẹp nhưng băng lãnh dị thường.
Yến Linh Điêu cũng thập phần hoan hỹ :"Không ngờ hôm nay lại có một tiểu try kỷ cùng ta tấu một bản Tiêu Cầm, thật là sảng khóang". Y lúc này tuy mới gặp Long Nhi nhưng đã xem nàng như một "tiểu try kỷ" cũng là vì một khúc tấu này y đã nói lên hết nỗi lòng của mình, lại được Long nhi lắng nghe theo sau, lại dẫn y lên một điểm vui sướng khác trong bài tấu
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Chán Đời