Trong phòng, khi Lâm Động mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, thì ánh mặt trời đã nghiêng hắt tới trên mặt của hắn, hắn mở to mắt, nhìn cả gian phòng sáng rực, đột nhiên như một con cá chép quẫy đuôi, trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, vừa muốn nhấc chân lên bỗng nhiên có một cảm giác cực kì đau nhức từ trong cơ thể xuất hiện, thiếu chút nữa làm cho Lâm Động cong chân té lăn quay xuống đất.
"Điều này ..."
Đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, khiến cho vẻ mặt của Lâm Động kinh ngạc, cái loại cảm giác này, phảng phất giống như hắn đã liều mạng rèn luyện cả một đêm vậy.
"Đây không phải là mộng chứ?"
Trong lúc bất ngờ, Lâm Động chợt nhớ ra cái gì đó, vẻ khiếp sợ hiện lên trên khuôn mặt, ngay sau đó, hắn cắn răng chống người dậy, tư thế Thông Bối Quyền cực kỳ thuần thục được triển khai, bộ dáng này của hắn tựa hồ như đã rèn luyện qua vô số lần rồi. Song, chỉ có chính bản thân hắn biết được, mới ngày hôm qua, hắn từ trong tay Lâm Khiếu đem một bộ quyền pháp này tập luyện mà thôi.
Trong phòng, thiếu niên sắc mặt chăm chú, một bộ quyền pháp kia ở trong tay cứ như ngựa quen đường cũ mà thi triển ra. Ngay sau đó, cánh tay cùng ống tay áo ma sát với nhau mang theo tiếng động bành bạch, đó chính là vang dội.
"Ba ba ba bành bạch!"
Khi bộ quyền pháp này phát ra năm âm thanh giòn vang, thân thể Lâm Động ngừng lại, trên khuôn mặt hiện đầy vẻ cổ quái, có chút khiếp sợ, có chút mừng như điên, nhưng cũng có chút hoảng sợ.
"Làm sao mà ta tu luyện nhanh như vậy được chứ?"
Lâm Động nhìn song chưởng, lẩm bẩm tự nói, hắn có thể cảm giác được, hiện tại năm tiếng vang đó có lẽ cũng không phải là cực hạn của hắn, nếu như hắn muốn …. sợ rằng đạt tới bảy tiếng vang cũng không phải việc gì khó khăn nha!
Loại tốc độ này làm cho Lâm Động cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong Lâm Gia, đám tiểu bối tu luyện Thông Bối Quyền cũng không ít, song có thể ở độ tuổi này mà đem tu luyện đạt tới trình độ phát ra bảy tiếng vang, sợ rằng thật sự là tồn tại cực ít.
"Cuối cùng là chuyện gì xảy ra nhỉ?"
Lâm Động cau mày, trầm ngâm một lát, đột nhiên bàn tay hắn sờ lên ngực, rồi thò vào bên trong nội y lấy ra ngoài một khối Thạch Phù thần bí, đây chính là vật mà ngày hôm qua hắn lấy được từ trong sơn động kia.
Nếu như nói trên người Lâm Động có bất kỳ đồ vật gì đó đáng hoài nghi, vậy thì chính là khối Thạch Phù này rồi, tuyệt đối thuộc về vị trí dẫn đầu.
"Vật này, đúng là thần kỳ như vậy sao?"
Lâm Động cầm Thạch Phù, cảm giác mát lạnh nhàn nhạt theo lòng bàn tay truyền ra, loại cảm giác mát lạnh này, tựa hồ thân thể đang đau nhức đó cũng trở nên đỡ đau hơn một chút.
Đè nén cảm xúc đang ba động trong lòng xuống, Lâm Động lại lần nữa cẩn thận đem khối Thạch Phù cất đi, trong lúc mơ hồ hắn có thể cảm giác được Thạch Phù này có chỗ bất phàm, nếu tin tức này được truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ đưa tới phiền toái không nhỏ, cho nên vật này phải tận lực không cho người thứ hai biết mới được.
Cất xong Thạch Phù, Lâm Động đẩy cửa ra, đầu tiên là tùy ý ăn một chút bữa ăn sáng mà Liễu Nghiên chuẩn bị, sau đó liền nhanh như chớp phóng tới trong sơn động kia, hiện tại thân thể của hắn đang cực kỳ đau nhức, nếu cứ tiếp tục tiến hành tu luyện kịch liệt, sẽ làm cho thân thể xuất hiện tổn thương, bất quá may mà tình huống như thế của Lâm Động đối với sự phát hiện diệu dụng Thạch Trì mà nói, cũng không coi là phiền toái gì.
Nhỏ máu tươi vào trong Thạch Trì, Lâm Động thoải mái ngâm nghê nửa giờ mới từ bên trong đứng lên, trong cơ thể không chỉ có đau nhức kia không cánh mà bay, hơn nữa trạng thái giống như đã khôi phục đến giai đoạn tốt nhất.
Sờ sờ da thịt trên thân thể, cái loại cảm giác cứng rắn này rõ ràng hơn rất nhiều, điều này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Động hiện lên thần sắc vui mừng, dựa theo loại tốc độ này mà nói, sợ rằng nhiều lắm chừng mười ngày thời gian, hắn có thể chính thức bước vào Thối Thể đệ tứ trọng!
Từ trong Thạch Trì leo ra, Lâm Động một lần nữa đánh ra một bộ Thông Bối Quyền, lần này hắn cơ hồ là dùng hết toàn lực, không có giữ lại chút nào.
"Ba ba ba ba ba ba ba!"
Bảy tiếng vang!
Quyền rơi chưởng ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Động vì kích động quá mà ửng đỏ lên, bằng vào bảy tiếng vang này của Thông Bối Quyền, hắn đã nắm chắc, hiện tại nếu gặp lại cái tên Lâm Sơn kia, hắn tuyệt đối sẽ không như lần trước bị đánh đến nỗi không hề có lực hoàn thủ!
Kích động một lúc lâu, Lâm Động mới bình tĩnh trở lại, hắc hắc cười ngây ngô một tiếng, sau đó leo ra khỏi sơn động, một lần nữa chuẩn bị tiến hành khổ tu mỗi ngày, tuy nói hôm nay có được thần hiệu của Thạch Trì, nhưng Lâm Động cũng hiểu được một đạo lý đơn giản.
Tu luyện một đường, điều tối trọng yếu nhất chính là bản thân mình, hiệu quả của ngoại lực mặc dù có thể làm cho con đường tu luyện của ngươi thông thoáng một chút, nhưng đến tột cùng là muốn ở trên con đường tu luyện đó đi bao xa, vẫn quyết định bởi chính mình.
Vì vậy, cũng không thể bởi vì Thạch Trì mà bỏ đi sự cố gắng cùng chăm chỉ này, nói cho cùng thì đó mới là tài phú lớn nhất của Lâm Động.
. . .
Một ngày khổ tu, vào ban đêm, Lâm Khiếu với vẻ mặt nghiêm túc đi tới kiểm tra sự tu luyện của Lâm Động, đối với sự tu luyện của hậu nhân, hắn luôn tương đối nghiêm nghị cùng hà khắc.
Bất quá, loại nghiêm nghị này, khi nhìn thấy một bộ Thông Bối Quyền của Lâm Động đánh xuống lại phát ra ba đạo tiếng vang, cho dù là hắn cố ý giữ chặt, nhưng chân mày vẫn giãn ra, cũng biểu hiện ra trong lòng hắn rất vui mừng cùng hài lòng.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lâm Động cũng thở phào nhẹ nhõm, chợt âm thầm cười trộm, nếu như Lâm Khiếu biết hắn thật ra hiện tại đã có thể đem Thông Bối Quyền đánh ra bảy tiếng vang, vậy sắc mặt sẽ phấn khích đến bực nào?
. . .
Ngày hè chói chang, cả mùa hè Lâm Gia đồng lứa hậu bối đều luôn cố gắng khổ tu, bởi vì bọn họ cũng hiểu được, nửa năm sau, chính là Tộc Hội của Lâm Gia, Tộc Hội này đối với bọn hắn mà nói có tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Lâm Gia cũng không phải …. là danh môn vọng tộc với thực lực cực kỳ hùng hậu, cho nên không thể nào để cho mỗi một thành viên hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, mà muốn vào trong gia tộc được bồi dưỡng linh dược cùng võ học tốt nhất, như vậy tự chính mình phải thể hiện ra sự khác biệt so với những người khác.
Mà cái gọi là Tộc Hội kia, chính là một trận thi đấu thể thao do bọn họ tổ chức, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời bọn họ chính thức tranh tài, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là quyết định thành tựu của bọn họ ngày sau.
Một gia tộc chú trọng bồi dưỡng tộc nhân, làm sao có thể so với dựa vào một thân một mình tu luyện, được bồi dưỡng hẳn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, dĩ nhiên, ngoại trừ một số tình huống đặc thù tự nhiên ra . . .
Bởi vì cũng là do cấp bách chuẩn bị cho Tộc Hội, vì vậy trong khoảng thời gian này cũng không có người nào tới quấy rầy Lâm Động, mà hắn thật mừng rỡ vì được thanh tĩnh, trong vòng mười ngày từ khi nhận được Thạch Phù thần bí kia, hắn cơ hồ mỗi khi trời tối sau cơn ngủ say cũng sẽ tiến vào cái không gian tối như mực, ở nơi đó, có một "Lão sư" vô cùng tuyệt vời.
Thông Bối Quyền chín tiếng vang, càng về sau càng khó luyện, đặc biệt là sau bảy tiếng vang, khó khăn kia lại càng trở nên gấp mấy lần, vì vậy cho dù Lâm Động đã khổ luyện x mười ngày thời gian, chẳng qua cũng chỉ có thể miễn cưỡng phát ra chín tiếng vang, nhưng mà điều này còn phải tùy thuộc vào trạng thái, về phần cái gọi là tiếng vang thứ mười kia, hắn lại càng không có nửa điểm đầu mối nào.
Bất quá đối với lần này, Lâm Động thật cũng không cảm thấy uể oải, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, có thể trong vòng mười ngày, đem Thông Bối Quyền tu luyện ra chín tiếng vang, cái loại tốc độ này đáng sợ đến bực nào.
Điểm này, Lâm Khiếu từ việc thường ngày kiểm tra đo lường tiến độ của Lâm Động đã bị nhìn ra, bất quá hắn chỉ có đánh ra sáu tiếng vang, đã làm Lâm Khiếu nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái, bởi lúc ban đầu Lâm Khiếu tu luyện Thông Bối Quyền, cũng phải hơn hai tháng, mới đạt tới trình độ phát ra sáu tiếng vang, nhưng Lâm Động, chỉ ngắn ngủn trong mười ngày liền đạt tới, cái loại tốc độ này ngay cả hắn luôn hà khắc như thế cũng không có nửa câu chê trách.
Mà ở thời điểm khổ tu Thông Bối Quyền, đối với rèn luyện thân thể, Lâm Động cũng không có đình chỉ, hơn nữa ngược lại là ỷ vào diệu dụng của Thạch Trì, Lâm Khiếu lặng lẽ bố trí đem chương trình tu luyện của hắn tăng thêm mấy lần. Kể từ đó, mặc dù mỗi lần tiến vào Thạch Trì lúc nào cũng giống như chó chết, nhưng đợi đến nửa giờ sau leo ra, lập tức tinh thần lại phấn chấn, sự đau nhức da thịt cả người toàn bộ đều tiêu tán.
Khổ tu như vậy, mặc dù khổ công, nhưng hiệu quả cũng cực kỳ rõ ràng, ngắn ngủn chỉ mấy ngày thời gian, da thịt trên thân thể của hắn càng ngày càng có độ cứng, có đôi khi thậm chí có thể trực tiếp lấy quyền mà phá đá, hơn nữa thời điểm thi triển Thông Bối Quyền, cổ lực đạo kia cũng không ngừng tăng mạnh lên.
Dựa theo loại tốc độ này, chân chính đạt tới Thối Thể đệ tứ trọng, hẳn là rất nhanh đạt được thôi!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Trong sơn động mát lạnh, Lâm Động thoải mái dầm mình giữa Thạch Trì, mặc cho chất lỏng kì dị kia thâm nhập từ từ vào trong thân thể mà cảm thấy sảng khoái vô cùng, khuôn mặt gầy gò lim dim, đầy vẻ hưởng thụ.
Dưới làn nước hồ trong vắt, từng tia từng tia chất lỏng màu đỏ như rong tảo bám dính vào thân thể Lâm Động, rồi chui qua lỗ chân lông đi vào cơ thể nó, không ngừng bồi dưỡng, rèn đúc lại cốt cách, khiến cho toàn thân đau ngứa và nhức nhối lạ kỳ... Tuy vậy, cơ thể của Lâm Động tựa hồ không hề bài xích thứ chất lỏng này, mà ngược lại dường như hiểu được nó cực kỳ hữu ích nên tham lam hấp thụ một cách điên cuồng, tựa như quỷ đói ngàn năm không thấy máu vậy.
Lục bục..!
Khi Lâm Động còn đang lim dim, thì nước trong ao đột nhiên dập dềnh rồi lăn tăn nổi sóng, ngay sau đó, một cơn đau buốt nhói lan tràn toàn thân, như xé da lóc thịt mà trào ra.
Cơn đau bất ngờ khiến Lâm Động kinh hồn thất sắc, lập tức trợn mắt nhìn… Chỉ thấy... làn da trên thân thể nó từng mảng từng mảng trôi tuột xuống như rắn lột, khiến cho nét kinh hoảng trong mắt chợt hóa thành mừng như điên.
Thay da đổi thịt, nó vừa rồi cứ đơn giản vậy mà tiến vào Đệ Tứ trọng của Thối Thể rồi sao?!
- Cuối cùng cũng đạt tới bước này..!
Lâm Động liếm liếm môi, trong lòng vô cùng kích động! Trong Cửu trọng của Thối Thể, Tam trọng đầu chỉ thuần túy là rèn luyện thân thể. Chỉ khi nào đạt đến Đệ Tứ trọng, mới cảm nhận được lợi ích của tu luyện, làn da vừa sinh ra cứng rắn như gỗ đá, cho dù là lực lượng hay phòng ngự cũng đều mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Tam trọng trước.
Lâm Động chăm chú nhìn, sau khi lớp da cũ hoàn toàn tuột xuống, nó liền bơi một vòng quanh hồ, sau đó nhảy ra khỏi Thạch trì, chậm rãi vuốt ve cánh tay trần chắc nịch. Chỉ thấy như vừa vuốt qua một khối sắt nguội trơn tru, một cảm giác cứng rắn kỳ lạ rần rật truyền khắp lòng bàn tay Lâm Động.
Phật… phật... phật..!
Đè nén sự phấn khích xuống, Lâm Động lập tức thi triển Thông Bối Quyền. Quyền pháp đánh ra, tạo nên tiếng gió vù vù, không ngờ lại có thể thổi bay bụi đất trên nền đá, uy lực hoàn toàn khác biệt trước nay.
Thu công dừng quyền, Lâm Động cười hắc hắc, nhìn về phía Thạch trì, cung tay cười:
- Thật đa tạ!
Nụ cười vừa nhạt, Lâm Động như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nheo mắt nhìn xuống Thạch Trì. Chỉ thấy qua mười ngày liên tục hấp thu, dường như chất lỏng màu đỏ nhạt bên trong Thạch Trì đã vơi đi không ít.
- Xem ra, chất lỏng này cũng không phải là vô tận...
Nó gãi gãi đầu, nhưng lại không tỏ ra tiếc nuối bất ngờ, thò tay lục lọi gì đó trong ngực rồi móc ra một cái lọ nhỏ tầm hai ngón tay. Cái lọ trong suốt, có thể thấy được hai giọt chất lỏng màu đỏ ở bên trong...
Thời gian vừa qua nó luôn mang theo bên mình Thạch Phù thần bí kia, nên cũng phát hiện, cứ năm ngày, từ một lỗ nhỏ trên Thạch Phù lại tiết ra một giọt chất lỏng màu đỏ. Thứ chất lỏng này không hề xa lạ với Lâm Động, bởi nó chính là thứ đã nhỏ vào Thạch Trì, tạo ra loại nước màu đỏ bên trong, có điều so với nước Thạch Trì thì đậm đặc hơn rất nhiều.
- Có lẽ Thạch Trì kia cũng không lưu giữ lại được bao nhiêu!
Lâm Động liền suy nghĩ, bởi vì nhiều năm như vậy, Thạch Trì hẳn phải chứa đầy thứ chất lỏng này rồi, chứ không chỉ đủ cho nó dùng trong mười ngày ngắn ngủi như vậy đã có dấu hiệu tiêu tan.
- Về sau tới nơi đây, hẳn nhỏ một giọt vào.
Lâm Động vuốt ve cái lọ nhỏ, thầm tiếc nuối. Loại chất lỏng này quả thật trân quí, mãi năm ngày mới được một giọt nho nhỏ. Nó nhất định phải tìm cơ hội len lén cho Lâm Khiếu dùng. Với tác dụng thần kỳ như vậy, chắn chắn sẽ trợ giúp cho thương thế của Lâm Khiếu rất nhiều!
Thở dài một hơi, Lâm Động cất chiếc lọ nhỏ đi, mặc quần áo vào rồi chuồn ra khỏi sơn động, trở lại nơi tập luyện của nó. Có điều khi nó vừa định luyện tập thì một bóng người từ xa chạy ào tới, hô hoán:
- Lâm Động! Không ổn rồi..!
- Lâm Trường Thương, có chuyện gì vậy?
Lâm Động hờ hững liếc nhìn người kia, gập thân mạnh mẽ nhấc bổng hai khối đá lớn lên, rồi uể oải hỏi.
Người vừa đến là một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi, khá béo tốt, tên là Lâm Trường Thương, con Ngũ bá của Lâm Động, quan hệ cũng bình thường. Có điều Lâm Động biết, tên này làm quen với nó, chỉ để kiếm cơ hội gần gụi Thanh Đàn, nhưng mà tóm lại thì cũng không đến nổi tệ cho lắm.
- Thanh Đàn có chuyện rồi!
Lâm Trường Thương có vẻ vừa chạy một khoảng rất dài, hổn ha hổn hễn nói!
Phịch!
Tảng đá trên tay Lâm Động đột nhiên rơi thẳng xuống đất, cát bụi văng tung tóe, nó nghiêm mặt hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Đối với mụi mụi mồ côi này, Lâm Động rất là quan tâm. Mà tiểu nha đầu kia tuy nhỏ tuổi nhưng cực kỳ thông minh hoạt bát, không có nửa điểm của một đứa nhỏ ương bướng khó bảo. Chính vì vậy, ngay cả phụ thân vốn vô cùng nghiêm khắc của Lâm Động cũng hết sức yêu thương, chưa một lần quở mắng. Tuy Thanh Đàn không cùng huyết thống, nhưng không nghi ngờ gì, cô bé này thật sự là tiểu công chúa của cả nhà.
- Con bà nó, đều do tên hỗn đản Lâm Sơn mà ra...
Lâm Trường Thương hùng hùng hổ hổ:
- Thanh Đàn hôm nay đến rừng rậm sau núi chơi, vô tình tìm được một gốc Xích Dương Thảo, ai ngờ đám mất dạy Lâm Sơn kia cũng nhìn thấy, giờ đang chặn đường Thanh Đàn ở đằng kia kìa..!
- Lại là Lâm Sơn..!
Lửa giận như bùng lên trong mắt Lâm Động! Thanh Đàn mấy hôm nay đều đi tới rừng rậm sau núi, Lâm Động biết tâm tư của con bé là muốn tìm cho nó một ít linh thảo linh dược hỗ trợ tu luyện. Trước đây nha đầu kia cũng từng làm vậy, chỉ là sau một lần té ngã bị thương nặng trong rừng, phụ thân Lâm Động đã cấm tiệt không cho vào rừng nữa, ai ngờ yên ổn chưa bao lâu, con bé lại lén lút trốn đi tìm!
- Dẫn đường cho ta!
Lâm Động phủi đám bụi đất trên tay, gằng giọng.
- Ớ! Một mình ngươi sao? Hay là gọi Tam bá đi…
Nhìn Lâm Động lầm lũi bước đi, Lâm Trường Thương vội vã ngăn cản! Lần trước Lâm Động đã bị bọn Lâm Sơn đánh cho hôn mê bất tỉnh, giờ mà tới, chỉ tổ ăn đòn. Nó tuy ghét Lâm Sơn, nhưng cũng biết là tên kia quyền cước rất cứng a!
- Đừng có nhiều lời, chậm một chút, Thanh Đàn bị khi dễ, thì sau này ngươi đừng hòng tới đây mà tìm nó chơi đùa!
Lâm Động cau mày, Tam bá mà Lâm Trường Thương gọi chính là cha của nó, Lâm Khiếu! Bất quá những chuyện của trẻ con này, người lớn đứng ra cùng lắm chỉ là trách mắng dạy dỗ một phen, sao xóa được oán khí trong lòng nó!
- Được… được rồi..! Đi theo ta, nếu chút nữa tên Lâm Sơn kia động thủ, ta đây sẽ giúp các người ngăn cản nó. Hiện giờ ta đã đạt tới Thối Thể Đệ Tam trọng, ăn vài đấm hẳn sẽ không sao đâu!
Lâm Trường Thương gãi gãi đầu, tựa hồ sợ mấy lời hù dọa của Lâm Động, vội vàng quay đầu dẫn đường.
Nhìn thấy thân hình béo ú của Lâm Trường Thương ục ịch chạy trước, Lâm Động không nhịn được phì cười. Thế nhưng nụ cười không được bao lâu đã tắt hẳn, thay vào đó là vẻ mặt căng thẳng lầm lì:
- Lâm Sơn, lần này ta nhất định đánh ngươi như đánh một con chó..!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Lâm Gia, phía sau núi, liên tiếp một mảnh rừng rậm tương đối bát ngát, trong rừng rậm này, nếu vận khí tốt mà nói… thỉnh thoảng cũng có thể gặp được một hai gốc linh dược. Vì vậy bình thường nhãn rỗi, cũng có không ít tiểu bối Lâm gia chạy đến đây, mơ tưởng đạp đúng vận *** chó, vì vậy, ở Lâm gia rừng rậm này cũng là một địa phương tương đối náo nhiệt.
Mà giờ khắc này, ở một lộ khẩu (nơi đường giao nhau) rừng rậm cũng tụ tập không ít người, những người này nhìn qua cũng số tuổi cũng chỉ chừng hơn mười tuổi một chút, hiển nhiên đều là tiểu bối Lâm gia.
Ánh mắt xuyên thấu qua bức tường người, chỉ thấy giữa lộ khẩu có mấy đạo thân ảnh hơi to con đứng sừng sững, vừa lúc đem toàn bộ lộ khẩu ngăn lại. Mà trước mấy đạo thân ảnh này, có một cô bé đang mặc bộ y sam màu sáng đạm bạc.
Cô bé mi mục như vẽ, da thịt như tuyết, số tuổi còn nhỏ, làm cho người ta có loại cảm giác tươi đẹp, mà giờ khắc này, trong đôi mắt nàng tràn ngập linh khí, tức giận nhìn mấy đạo thân ảnh ngăn trước mặt. Mà trên tay nàng còn một chút nước bùn, đang nắm chặt một gốc thực vật màu đỏ lửa, mơ hồ còn có cỗ hương thơm nhàn nhạt từ phía nó phát ra.
“Lâm Sơn, ngươi không nên quá phận!”
Thanh Đàn nhìn chằm chằm đầu lĩnh của mấy đạo thân ảnh, âm thanh nhẹ nhàng còn mang theo tức giận.
“Hắc hắc, hôm qua chúng ta đã phát hiện ra gốc Xích Dương Thảo này, chẳng qua là chờ đến hôm nay đến đào thôi, ngươi trả lại đồ của chúng ta cho ta, lại còn nói ta quá đáng?”tên đầu lĩnh kia cũng là một gã thiếu niên, nhìn qua ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Lúc này, hắn vòng tay, nhìn Thanh Đàn tức giận, nói.
“Ngươi nói nhảm!”
Nghe được Lâm Sơn đổi trắng thay đen, Thanh Đàn lại càng tức giận khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gốc Xích Dương Thảo này nàng phải phí thật nhiều công sức mới tìm kiếm được, làm sao có chuyện bị hắn phát hiện trước? Hơn nữa, nếu quả thật hắn phát hiện ra gốc Xích Dương Thảo này trước, làm sao còn có thể để lại đó? Chẳng lẽ cố ý chờ người khác đến đào cho sao?
“Ta không có nói nhảm…”
Lâm Sơn nhìn lúc Thanh Đàn tức giận cũng khả ái như vậy, liền cười cợt nhả, nói: “Thanh Đàn, giao gốc Xích Dương Thảo cho ta, ta sẽ để ngươi đi.”
“Ngươi nằm mơ!”
Thanh Đàn cắn hàm răng trắng nhỏ bé. Trong khoảng thời gian này Lâm Động liều mạng tu luyện đều nằm trong mắt nàng, hơn nữa nàng cũng hiểu, còn có mấy tháng thời gian nữa chính là tộc bỉ của Lâm gia, nếu như Lâm Động biểu hiện không tốt so với đám tiểu bối Lâm Gia, thì không chỉ có chính hắn bị đả kích, mà ngay cả cha mẹ hắn cũng không chịu nổi.
Cho nên trong khoảng thời gian này, nàng vẫn thường xuyên chạy đến nơi đây hy vọng có thể tìm được một hai gốc linh dược, giúp Lâm Động tu luyện nhanh hơn một chút. Mà hôm nay thật vất vả lắm mới kiếm được gốc Xích Dương Thảo, làm sao có thể giao cho con người ghê tởm này được!
“Đã như vậy chỉ sợ hôm nay ngươi phải ngủ lại nơi này a!” Lâm Sơn cười hắc hắc, nhìn Thanh Đàn một cái, nói: “Mới vừa rồi tiểu tử Lâm Trường Thương kia giống như chạy đi hẳn là tìm Lâm Động sao? Cũng tốt, lần trước đánh hắn còn chưa đã nghiền đâu.”
Nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn mới có chút ít thay đổi, nàng biết Lâm Động và Lâm Sơn xưa nay không vừa mắt, vừa thấy mặt đã muốn đánh nhau, mà mỗi lần đánh nhau, Lâm Động đều bị thua thiệt.
“Đưa Xích Dương Thảo cho ta, ta liền không đánh hắn, như thế nào?”Nhìn thấy Thanh Đàn biến sắc, Lâm Sơn cười ha ha một tiếng, đắc ý nói.
“Ngươi là tên khốn khiếp!”
Thanh Đàn cắn chặt môi, vành mắt cũng bắt đầu đỏ ửng, Nhìn bộ dạng của nàng làm không ít người đau lòng. Mặc dù Thanh Đàn không phải là người của Lâm gia, nhưng bởi vì tuổi đang nhỏ mà đã xinh đẹp động lòng người. Không nói ở Lâm Gia, ngay cả Thanh Dương Trấn cũng có không ít thiếu niên ái mộ nàng.
Bất quá mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng không ít người chần chờ một lúc, vẫn là không mở miệng nói gì. Trong đám tiểu bối, Lâm Sơn chính là một tiểu bá vương, bản thân thực lực không tồi, hơn nữa cha hắn lại là chưởng quản tài chính của Lâm gia, ai cũng không muốn đắc tội hắn. Coi như là bẩm báo bậc phụ bối chuyện này, chẳng qua nhiều lắm là phạt hắn bế quan một hai ngày gì đấy, đợi sau khi ra, lại len lén trả thù người tố cáo. Dần dần, trong đám tiểu bối, cũng có rất ít người cùng hắn xung đột.
“Có đưa hay không? Nếu không đưa, sợ rằng Lâm Động cũng nhanh tới.”Lâm Sơn nói, đồng thời hắn còn cố ý làm ra bộ dáng nhìn ra xa, tựa hồ như mong Lâm Động nhanh xuất hiện.
“Cầm đi.”
Trong mắt Thanh Đàn, nước mắt ủy khuất đã lưu chuyển, bất quá nàng cũng quật cường cố nén, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt gốc Xích Dương Thảo, sau đó cắn răng, hung hăng ném qua cho Lâm Sơn.
“Hắc hắc, thật biết nghe lời.”
Thấy thế, Lâm Sơn nhất thời mừng rỡ, bước nhanh ra, định bắt lấy gốc Xích Dương Thảo đang bay qua. Song, lúc hắn sắp bắt được thì, đột nhiên một đạo thân ảnh xông phá bước tường người, nặng nề đụng vào thân thể của hắn. Lực đạo mạnh như vậy lại đụng trực tiếp lên thân thể khiến hắn lăn mấy vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.
Biến cố xảy ra đột nhiên làm cho tất cả mọi người sửng sốt một chút, ánh mắt vội vàng nhìn lại, muốn xem người đến kia là ai, nhất thời trong mắt toát ra vẻ đồng tình.
“Khốn khiếp!”
Lúc này Lâm Sơn mới từ trên mặt đất bò dậy, không kịp phủi đất bụi trên người, hắn nhìn về phía bóng người đang đứng nguyên tại chỗ, nhất thời trong mắt dâng lên một chút lệ khí, nói: “Lâm Động? Tốt, mấy ngày không thấy, đảm lược cũng tăng lên không ít nhỉ? Xem ra lần trước đánh ngưoi còn hơi nhẹ, không có dạy dỗ được cái gì a?”
“Lâm Sơn, Xích Dương Thảo ta đã cho ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào?”Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Sơn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn liền biến đổi, nhặt gốc Xích Dương Thảo rơi trên mặt đất ném về phía Lâm Sơn, cả giận nói.
“Thảo dược ta lấy, người ta cũng muốn đánh!”Lâm Sơn bắt đựơc gốc Xích Dương Thảo, cười lạnh nói.
“Ngươi...” Nghe vậy, khuôn mặt Thanh Đàn tức đến đỏ bừng, đôi tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, nàng không nghĩ đến Lâm Sơn lại vô lại như vậy.
Nhìn thấy Lâm Sơn cậy mạnh vô lại, Lâm Động không nhịn được cười lạnh một tiếng, chợt kéo Thanh Đàn đang đứng trước mặt lại, đứng ra phía trước, học ngữ điệu Lâm Sơn, nói: “Thảo dược ta lấy, người ta cũng muốn đánh!”
"Ha ha!"
Nghe được Lâm Động nói như thế, rõ ràng Lâm Sơn cũng ngẩn người, chợt cười to một tiếng, hài hước nhìn hắn, nói: “Xem ra lần trước bị đánh làm cho đầu óc ngươi bị hỏng mất a?”
Những người khác cũng đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Động. Có chút kiên cường là tốt, nhưng cậy mạnh, chính là tự mình chuốc lấy khổ rồi. Trước kia hai người này cũng đã đánh nhau không ít lần, bất quá mỗi một lần, Lâm Động đều bị đánh cho sưng mày sưng mặt.
“Lâm Động ca, không nên đánh nhau với hắn, gốc Xích Dương Thảo kia ta không cần nữa.”Nhìn thấy Lâm Động ngạnh kháng với Lâm Sơn, Thanh Đàn vội vàng kéo hắn lại, thấp giọng nói.
"Đúng vậy a, Lâm Động, hảo hán không ăn thiệt thời trước mắt, chờ tu luyện nữa một thời gian ngắn, lại đến giáo huấn hắn.” Ngay cả tiểu tử Lâm Trường Thương kia cũng vội vàng mở miệng.
"Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!"
Lâm Sơn cười nhạo một tiếng, thân hình mạnh mẽ xông tới, chỉ mấy bước là hiện ra trước mặt Lâm Động, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, lập tức đánh về lồng ngực, mơ hồ còn hơi có tiếng gió truyền đến dồn dập.
"Ba!"
Nhìn một quyền tràn đầy lực đạo của Lâm Sơn, khóe miệng Lâm Động mang theo vẻ cười lạnh, cũng không tránh không né, bàn tay đưa ra, đang lúc ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn, đã cùng quyền đầu cứng rắn của Lâm Sơn đụng vào nhau.
Quyền chưởng giao phong, âm thanh phảng phất như hai tảng đá va chạm vào nhau vang lên. Song, làm cho mọi người kinh ngạc chính là, cư nhiên Lâm Động lại có thể tiếp nhận một quyền này.
"Thối Thể đệ tứ trọng?!"
Giao thủ lần này, Lâm Sơn cảm giác được có cái gì không đúng, làn da đối phương, cho hắn cảm giác, dĩ nhiên là so với mình còn muốn cứng rắn hơn.
Người đạt đến Thối Thể đệ tứ trọng mới có thể có làn da cứng như vậy.
"Làm sao có thể? Nửa tháng trước tiểu tử này vẫn chỉ là Đệ Nhị trọng, làm sao đột nhiên đề thăng đến đệ tứ trọng rồi?” Trong mắt Lâm Sơn hiện lên vẻ không thể tin được. Nhưng chợt cắn răng một cái, cho dù là ngươi có đạt đến Thối Thể đệ tứ trọng, cũng đừng nghĩ tới đấu với ta.
"Lạc Thạch Quyền!"
Quyền thức Lâm Sơn vừa thu lại, đột nhiên quát ra một tiếng chói tai, gân xanh bắt đầu nổi lên trên cánh tay. Chợt mấy đạo quyền ảnh hiện ra, phảng phất như loạn thạch rơi đập, hung hăng bao trùm trên đầu Lâm Động. Thanh thế như vậy, giống như loạn thạch bay đến.
“Tiểu thừa nhất phẩm vũ kỹ, Lạc Thạch Quyền? Không nghĩ tới Lâm Sơn cũng bắt đầu tu luyện võ học rồi. Lâm Động gặp phải tai ương rồi.” Vừa thấy tình hình của Lâm Động như vậy, xung quanh nhất thời ồ lên.
Ánh mắt Lâm Động thẳng tắp nhìn vào mấy đạo quyền ảnh đang đánh vào mặt. Tuy nói Lâm Sơn thể hiện ra thanh thế của bô Lạc Thạch Quyền không kém, nhưng chẳng biết tại sao, rơi vào trong mắt hắn, đều lộ ra sơ hở chồng chất. Lập tức hắn cũng không chậm trễ, tư thế lập tức thi triển ra Thông Bối Quyền.
"Ba! Ba! Ba!"
Ống tay áo vỗ lên cánh tay, âm thanh thanh thúy mà vang dội nhanh chóng truyền ra, mà cùng lúc đó, quyền đầu Lâm Động cũng cùng quyền ảnh của Lâm Sơn va chạm vào nhau.
"Phanh!"
Quyền đầu vừa mới tiếp xúc, thân thể Lâm Sơn đã run lên, một cỗ lực lượng mãnh mẽ nhanh chóng từ quyền đầu vọt tới. Sau đó hắn liền hoảng sợ cảm giác được song quyền cứng như gỗ đá lại truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn.
"Thông Bối Quyền, ba tiếng vang? Làm sao có thể?!"
Giờ khắc này, trong mắt Lâm Sơn hiện ra sự kinh hãi càng nên nồng đậm. Thông Bối Quyền tự nhiên hắn cũng đã nghe qua, vũ kỹ này trong nhất phẩm võ học cũng có chút nổi bật, nguyên bản hắn cũng muốn tu luyện loại quyền pháp này, nhưng sau khi tu luyện qua mười ngày lại không thể phát ra tiếng vang liền đem vứt bỏ. Ai có thể nghĩ được, Lâm Động từ trước đến nay đều không phải là đối thủ của hắn, lại có thể tu luyện thành công?
"Không phải là ba tiếng vang, mà là bốn tiếng vang!"
Lâm Động cười một tiếng, ánh mắt chợt lạnh lùng, cánh tay run lên, lại là một đạo âm thanh thanh thúy vang lên, lại phát ra một quyền nặng nề, trực tiếp oanh trên hai cánh tay Lâm Sơn.
"Thình thịch!"
Đối mặt với Thông Bối Quyền có bốn tiếng vang, Lạc Thành Quyền của Lâm Sơn trực tiếp tan vỡ, cước bộ không vững lui nhanh, cuối cùng lảo đảo một chút. Ở xung quanh, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn Lâm Sơn suýt té lật trên mặt đất.
Bất quá, ngay khi Lâm Sơn sắp ngã xuống đất, một bàn tay đột nhiên lộ ra, nắm bờ vai của hắn nhấc lên nhẹ nhàng, rồi làm cho hắn ổn định lại.
"Ca!"
Lâm Sơn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh hiện ra phía sau, nhất thời mừng rỡ, màn sắc mặt những người xung quanh lại càng biến đổi, trong mắt còn có sự sợ hãi chớp động.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Nhìn thân ảnh ở phía sau Lâm Sơn, Thanh Đàn cùng với Lâm Trường Thương sắc mặt liền có chút ít biến hóa, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Lâm Động nét mặt cũng căng thẳng, ánh mắt đồng dạng quẳng ném về phía sau Lâm Sơn, nơi đó, một thân ảnh thiếu niên mặc bạch y đang dùng bàn tay nắm bả vai Lâm Sơn, khiến cho hắn không cách nào té ngã xuống đất được.
Niên kỷ thiếu niên này thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi có điểm tuấn tú, trên khuôn mặt ẩn hiện nụ cười, bất quá nụ cười rơi vào trong mắt Lâm Động, còn mang theo một chút lạnh lẽo.
Lâm Hoành là thân ca ca của Lâm Sơn, trong Lâm Gia tương đối ưu tú, lúc chưa tới mười lăm tuổi, nhưng sớm đạt tới trình độ Thối Thể đệ ngũ trọng, mà dưới loại trình độ này, mới có thể tu luyện ra Nguyên Lực mầm mống, khi đó, dõi mắt tại đồng lứa tiểu bối bên trong Lâm Gia, tất nhiên là tồn tại loại tiền tam giáp bàn (ứng cử viên lọt vào top ba).
“Ca!” Lâm Sơn mặc dù đối với người khác thịnh khí lăng nhân, nhưng ở trước mặt Lâm Hoành nhìn qua có vẻ ôn hòa, cũng là ngoan ngoãn giống như một con cừu non.
“Một chút bổn sự ấy cũng không tu luyện cho tốt vào, lại còn đi ngoài làm mất mặt xấu hổ?” Lâm Hoành buông tay ra, cười nhạt nói.
“Ta chỉ là khinh thường mà chịu thua thiệt thôi, nếu như đánh một lần nữa, ta sẽ không sợ hắn!” Nghe vậy, khuôn mặt Lâm Sơn nhất thời đỏ ửng lên, chỉ bất quá ở thời điểm đang nói lại hơi có chút lo lắng, mới vừa rồi một quyền kia của Lâm Động, đúng là rất mạnh.
“Thông Bối Quyền bốn tiếng vang, không phải ngươi có thể đở được” Lâm Hoành ánh mắt quẳng ném về phía Lâm Động, nhìn nhìn một hồi lâu, mới chợt nói: “Lâm Động biểu đệ, xem ra giấu diếm đã lâu rồi nha … “
Thông Bối Quyền tu luyện rất khó khăn, Lâm Hoành cũng hiểu được điều này, muốn đem quyền pháp này tu luyện ra bốn tiếng vang, dù nói thế nào đi nữa cũng cần phải đếm số tháng, nhưng mà trước đây, hắn lại chưa từng nghe nói qua, Lâm Động có công phu như vậy.
“Tiểu đệ…, sao bằng Lâm Hoành biểu ca được”
Khóe miệng Lâm Động giật giật, mở miệng nói, có lẽ là bởi vì khoảng cách giữa phụ thân với nhau, cho nên quan hệ giữa huynh đệ Lâm Hoành cùng Lâm Động là cực kém, mà đồng dạng, Lâm Động đối với bọn họ cũng không có cảm tình gì.
Vẻ bề ngoài Lâm Hoành thoạt nhìn hòa hòa khí khí, bất quá Lâm Động lại biết, người này, kỳ thật ngược lại so với vẻ bên ngoài chính là hung thần ác sát, Lâm Sơn còn muốn ghê tởm hơn. Lâm Sơn sở dĩ có thể ở trong đám tiểu bối Lâm Gia tung hoành ngang ngược, ngoại trừ vị phụ thân ra, cũng không thiếu vị Lâm Hoành này làm chỗ dựa.
Dĩ nhiên, điều trọng yếu nhất là, ở nửa năm trước, Lâm Động từng nghe từ miệng Lâm Khiếu nói qua, Lâm Hoành này nghĩ muốn đính hôn ấu thân cùng với Thanh Đàn, bất quá chuyện này đã bị Lâm Khiếu trực tiếp một ngụm cự tuyệt.
Mà cũng từ chuyện này, làm cho quan hệ song phương vốn đã không tốt, càng ác liệt thêm không ít.
“Lâm Động ca, chúng ta đi về trước ha”
Thanh Đàn len lén kéo kéo chéo áo Lâm Động, thấp giọng nói. Mặc dù lúc trước Lâm Động thế nhưng đánh bại Lâm Sơn làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc, nhưng mà ở trong mắt Lâm Hoành này, bất luận là tâm cơ hay võ lực so với Lâm Sơn kia, muốn đối phó cũng khó khăn gấp mấy lần.
“Ha hả, Thanh Đàn, chúng ta đã nhiều ngày rồi chưa gặp mặt a” Lâm Hoành cười một tiếng, ánh mắt nhìn nhìn Thanh Đàn, trong ánh mắt nhịn không được lóe lên một chút tia sáng kỳ dị. Thanh Đàn mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng dĩ nhiên là một mỹ nhân tương lai nghiêng nước đổ thành, mà ở bên trong Thanh Dương Trấn này, không ít người đồng trang lứa đều đối với nàng có ý âm thầm ái mộ, mà hắn, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
“Lâm Sơn là người từ trước tới nay làm việc rất lỗ mãng, bất quá ngươi nếu cần linh dược chỉ cần tới tìm ta là được, còn Xích Dương Thảo chỉ là linh dược Nhất phẩm thôi mà, tóm lại một chút cấp bậc cũng không có”
Nghe được lời kia Lâm Hoành phảng phất cực kỳ quen thuộc, Thanh Đàn đôi lông mày cong cong không nhịn được nhíu lại, bất quá vì ngại thực lực của đối phương, nàng mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không có mở miệng phản bác.
“Con mẹ nó, người này thật ghê tởm, sau này nhất định phải đánh chết hắn mới được” Lâm Trường Thương trong lòng cũng không thoải mái gì, ở phía sau Lâm Động thấp giọng thì thầm.
“Đa tạ hảo ý của Lâm Hoàng biểu ca, bất quá chúng ta vẫn là thích chính mình tìm kiếm hơn, gia tộc cực khổ kiếm tiền cũng đã không dễ dàng rồi, có lẽ tiết kiệm được chút ít cũng không tồi” Đối với Lâm Trường Thương thì thầm ở phía sau, Lâm Động cũng không cần để ý tới, mở miệng cười nói, nếu lúc trước hắn nhìn thấy Lâm Hoành này chỉ có thể cắn răng mà trở lui, nhưng bất quá hiện tại không cần thế nữa, hắn có Thạch Phù thần bí, vượt qua Lâm Hoành chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Nga? Lâm Động biểu đệ có cốt khí a, cũng giống như phụ thân ngươi vậy, thật không hỗ là cha truyền con nối” Lâm Hoành cười một tiếng, lời này rơi vào tai người khác, cũng là mang theo ý nghĩa trào phúng.
Nghe vậy, Lâm Động trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ tức giận.
“Ha hả, nếu Xích Dương Thảo này là do Thanh Đàn kiếm được, vậy tự nhiên là trả lại rồi, Thanh Đàn yên tâm, đợi sau khi trở về, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ tên lỗ mãng này một trận” Lâm Hoành đem Xích Dương Thảo từ trong tay Lâm Sơn lấy ra, hướng về phía Thanh Đàn mỉm cười giơ giơ lên.
Nhìn thấy cử động hắn như vậy, Thanh Đàn mím mím cái môi nhỏ nhắn, trong lúc nhất thời không dám tiến lên phía trước, nàng đang cân nhắc trước sau có phải hay không mượn đề tài nói chuyện này mà tìm Lâm Động phiền toái, nếu vậy, không bằng bỏ gốc Xích Dương Thảo này thôi.
Thấy thế, Lâm Hoành khóe miệng không khỏi có chút nhếch lên.
“Vẫn là Lâm Hoành biểu ca có độ lượng a”
Bất quá, nụ cười trên khóe miệng hắn còn chưa khuếch tán, lúc này Lâm Động cười lên một tiếng, chợt dưới ánh mắt nhìn soi mói của mọi người sải bước đi tới trước mặt Lâm Hoành, cũng không chút khách khí nào vươn tay ra, cầm lấy Xích Dương Thảo.
Lâm Động cử động bất ngờ cũng làm cho sắc mặt Lâm Hoành cứng đờ lại, hắn chợt nhìn chằm chằm người ở trước mặt, trong con mắt ẩn hiện chớp động sắc lạnh, cử chỉ của Lâm Động, như là ở trước mặt mọi người chửi vào mặt mũi của hắn vậy.
Đối với ánh mắt kia của hắn, Lâm Động cũng xem như không thấy, thủ chưởng nắm Xích Dương Thảo khẽ dùng sức một cái, đã phát hiện bàn tay Lâm Hoành giống kìm sắt nắm chặt Xích Dương Thảo, lập tức cười nói: “Sao thế? Lâm Hoành biểu ca cũng coi trọng Xích Dương Thảo này rồi à?”
Nghe vậy, Lâm Hoành khóe mắt co giật một chút, chợt chậm rãi buông tay ra, mắt lộ hàn quang nhìn chằm chằm Lâm Động, cười lên một tiếng, nói: “Lâm Động biểu đệ, Thông Bối Quyền kia của ngươi, bản thân ta có một chút hứng thú, không bằng chúng ta luận bàn một hồi, được chứ?”
Lời nói sau cùng vừa xong, hắn cũng không đợi Lâm Động trả lời, mạnh mẽ tiến lên một bước, một chưởng hướng lồng ngực Lâm Động bổ tới, chưởng kia mang theo kình phong đập vào mặt, so với Lâm Sơn trước đây, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Vừa thấy Lâm Hoành nói xong thế nhưng nói đánh là đánh, sắc mặt Lâm Động cũng trầm xuống, hai cánh tay nhanh chóng đưa lên trước ngực đánh chặn, bảo vệ tốt những chỗ yếu hại.
“Bình … bang!”
Quyền chưởng giao nhau, Lâm Động nhất thời cảm thấy được từ cánh tay truyền đến một lực đạo cực mạnh cùng với đau nhức, lập tức cước bộ thối lui mười mấy bước, bất quá cũng may trụ cột cơ bản vững chắc, lúc này mới không ngã xuống đất.
“Nguyên Lực? Thối Thể đệ lục trọng?!”
Ổn định thân hình, Lâm Động ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Lâm Hoành, trầm giọng nói, trước đây, hắn nhìn thấy rõ ràng tại trên bàn tay Lâm Hoành hiện lên quang mang vô cùng nhạt, đây hiển nhiên là lực lượng Nguyên Lực.
Vậy, nói cách khác, Lâm Hoành này đã bước chân vào cấp bậc Thối Thể đệ lục trọng, hơn nữa bên trong nội thể, cũng đã cho ra đời một tia Nguyên Lực mầm mống.
Lâm Hoành liếc mắt nhìn Lâm Động một cái, chân mày nhíu lại, đối với một chưởng mới vừa rồi lại không thể đem Lâm Động đánh bại, làm hắn cũng lộ ra vẻ rất không hài lòng, bất quá hắn có lòng tin, trong năm chiêu, chắc chắm đánh bại Lâm Động, đây là điều tự tin của Thối Thể đệ lục trọng a.
“Lâm Động biểu đệ thật sự rất bãn lãnh a, đánh tiếp nha!”
Ánh mắt chợt lóe lên sắc bén nhọn, Lâm Hoành hiển nhiên cũng không tính là bỏ qua cho Lâm Động, cười nhạt, một lần nữa hướng về phía trước vọt tới. Lần này, không ít người đều có thể nhìn thấy ở trên thân thể của Lâm Hoành xuất hiện quang mang vô cùng nhạt bắt đầu khởi động, lập tức không ít người đó cũng đều hít sâu vào một hơi.
Nhìn Lâm Hoành là người gây sự, sắc mặt giận dữ của Lâm Động càng đậm hơn, mà hắn đang ở cắn răng chuẩn bị toàn lực thi triển Thông Bối Quyền cùng liều mạng với hắn, chợt một đạo thanh âm quát mắng hàm chứa sự tức giận, đột ngột vang lên.
“Dừng tay lại cho ta!”
Lâm Hoành cước bộ cũng bởi vì đạo thanh âm này mà tạm ngừng, ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ đang tự tự động tách đám người đi ra, trên khuôn mặt đẹp hiện lên đầy tức giận.
Thiếu nữ này thân mặc hồng y, niên kỷ thoạt nhìn ước chừng mười bảy mười tám tuổi, số tuổi so với với những người khác ở đây lớn hơn một chút, dung mạo cũng có chút xinh đẹp, tóc màu nâu thắt kiểu đuôi ngựa thẳng đứng, cái eo nhỏ nhắn, hai hàng lông mày dựng lên, lộ ra vẻ nam nhi hơn, anh khí đàn ông hơn.
“Là Lâm Hà tỷ!”
Vừa nhìn thấy nàng đi ra, nhất thời chung quanh liền vang lên vài tiếng kinh hô.
“Nguyên lai là Lâm Hà tỷ” Khi Lâm Hoành nhìn thấy hồng y thiếu nữ, liền cười lên một tiếng, nói.
“Lâm Hoành, đều là người của Lâm Gia, lúc luận bàn cũng không cần phải thi triển ra Nguyên Lực chứ?” Thiếu nữ được gọi là Lâm Hà kia, nhìn thoáng qua tình hình trong sân, nhíu mày nói.
“Chỉ là vui đùa một chút thôi mà, nếu Lâm Hà tỷ đã nói như vậy, tự nhiên là không có chuyện gì rồi” Lâm Hoành không chút để ý nói.
Lâm Động giờ phút này đã thu quyền lại, cũng gọi lên một tiếng Lâm Hà tỷ, nàng này chính là nữ nhi của đại bá, tuy nói thân là nữ nhi, nhưng hiện giờ tại trong đám tiểu bối Lâm Gia là người có thực lực xuất chúng nhất, nghe nói vào khoảng nửa năm trước nàng đã đạt đến cấp bậc Thối Thể đệ lục trọng, và cũng không biết bây giờ có tinh tiến không nữa.
Danh tiếng Lâm Hà, cho dù là đồng trang lứa tại bên trong Thanh Dương Trấn, cũng được xem là kha khá, vì vậy ở trong Lâm Gia, địa vị của nàng tương đối cao, cho dù là Lâm Hoành cũng không dám đắc tội với nàng.
“Chơi đùa với chính huynh đệ của gia tộc mình thì có bản lãnh gì chứ? Chờ đến khi Thanh Dương Trấn bắt đầu mở hội săn thú, ngươi nếu có năng lực cùng với những tiểu bối đồng lứa của những gia tộc khác chơi đùa, đó mới gọi là bản lãnh” Lâm Hà trách mắng, dù ra vẻ là đại tỷ, những cũng tương đối chân chính.
“Lâm Hà tỷ nói rất đúng a”
Lâm Hoành lại dương dương tự đắc đáp một tiếng, sau đó nắm Xích Dương Thảo đến gần Lâm Động, đem nó vứt cho hắn, chợt dùng một loại âm thanh chỉ có hai người nghe, thản nhiên nói: “Tộc Hội nửa năm sau, ta sẽ tiến vào Tiền Tam (top ba), sau đó thỉnh cầu gia gia mở miệng để cho ta cùng với Thanh Đàn đính hôn ấu thân (ý đính hôn khi còn nhỏ, tên này lợm quá – DG), cho nên, thay ta hảo hảo chiếu cố Thanh Đàn, đây chính là vợ tương lai của ta đó”
Nói xong, hắn còn vỗ vỗ bả vai Lâm Động tựa như là thân thiết lắm, lúc này mới cười híp mắt xoay người, mang theo Lâm Sơn nghênh ngang rời đi.
Nhìn bóng lưng Lâm Hoành, Lâm Động nắm quả đấm thật chặt, trong con ngươi lãnh ý chớp động, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Thanh Đàn gả cho cái loại người đần độn này!
“Muốn Tiền Tam (lọt tóp ba) sao, không dễ dàng như vậy nha cưng!”
Tuy nói đã bị Lâm Hoành bỏ xa xa một đoạn, nhưng Lâm Động đã có được Thạch Phù, như có thêm lòng tin, phối hợp với sự cố gắng không ngừng nghỉ của hắn, tất nhiên có thể ở trước khi Tộc Hội diễn ra, vượt qua Lâm Hoành.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Nhìn thấy hai người Lâm Hoành đã đi xa, Lâm Hà lúc này mới đi về phía mấy người Lâm Động, cười nói: - Lâm Động biểu đệ, không sao chứ?
- Vâng, đa tạ Lâm Hà tỷ. Lâm Động gật đầu, Lâm Hà này cùng với phụ thân của nàng từ nhỏ đối với hắn cũng không tệ lắm, vì vậy quan hệ của hai người cũng coi như là tốt, chẳng qua là những năm gần đây Lâm Hà chỉ lo chăm chú tu luyện, nên thời gian nói chuyện với nhau tính ra là rất ít.
- Lúc nãy, ta đã xem đệ giao thủ cùng với Lâm Sơn, hẳn là đạt đến Thối Thể đệ tứ trọng rồi đúng không? Lâm Hà có chút kinh ngạc nói, nàng biết được thời gian tu luyện của Lâm Động thật ra vẫn chưa tới một năm, không tới một năm mà có thể đạt đến Đệ Tứ Trọng, tốc độ đó đã là tương đối không chậm rồi.
- May mắn thôi. Thối Thể đệ tứ trọng cũng không thể dễ dàng giấu diếm, dù sao đây chỉ là biểu hiện ở bên ngoài thân thể thôi, cho nên Lâm Động cũng cũng không có giấu diếm gì, lập tức gật đầu.
- Xem ra thiên phú tu luyện của cha đệ cũng được đệ kế thừa a. Lâm Hà cười duyên một tiếng, chợt nghiêm mặt nói: - Bất quá đệ bây giờ cùng với Lâm Hoành vẫn còn có chênh lệch rất lớn, theo ta được biết, hắn e rằng đã đạt đến Thối Thể đệ lục trọng từ ba tháng trước rồi, trong cơ thể đã sinh ra Nguyên Lực mầm mống, cho nên đệ hay là nên tận lực đừng có ngạnh đấu với hắn, để tránh phải bị thua thiệt.
- Vâng, đệ biết rồi. Lâm Động cũng không có ra vẻ cậy mạnh, hắn bây giờ đúng là còn chưa phải là đối thủ của Lâm Hoành kia, bất quá, nhưng hắn rất có niềm tin sẽ vượt qua được tên kia!
- Hì hì, vậy đệ nên cố gắng nhiều hơn nữa đi, ta cũng phải đi về rồi, Tộc Hội nửa năm nửa cũng nhanh tới thôi, đệ nên gắn sức hơn nữa nha, cha đệ thật ra rất coi trọng Tộc Hội lần này đấy. Lâm Hà cười duyên vỗ vỗ đầu Lâm Động, sau khi cùng với hai người Thanh Đàn ở bên cạnh chào hỏi một tiếng, liền xoay người hất mái tóc đuôi ngựa tiêu sái rời đi.
- Hắc hắc, Lâm Hà tỷ thật là uy phong nha, ngay cả Lâm Hoành kia ở trước mặt tỷ ấy cũng không dám lớn lối, gia gia đối với nàng cực kỳ sủng ái nàng, có đôi khi đích thân dạy võ học cho nàng. Nhìn bóng hình xinh đẹp thon thả của Lâm Hà, Lâm Trường Thương có chút hâm mộ nói.
- Là do bản thân ngươi lười biếng mà thôi. Lâm Động lườm hắn một cái, sau đó cũng không tiếp tục lưu lại nữa, dẫn Thanh Đàn xoay người rời đi, Lâm Trường Thương chạy theo một đoạn, nhìn thấy sắc trời đã chuyển tối, cũng không thể làm gì khác hơn là phải mang theo một chút không đành lòng mà rời đi.
- Lâm Động ca, thật xin lỗi a, muội sau này sẽ không bao giờ... lén đi hái thuốc nữa... Khi hai người đang đi trên sơn đạo trở về nhà, Thanh Đàn kéo kéo chéo áo của Lâm Động, đáng thương nói.
- Không có việc gì, chờ sau này huynh trở nên mạnh mẽ rồi, sẽ không để ai dám khi dễ muội. Lâm Động vốn còn muốn trách cứ một chút, nhưng nhìn thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của thiếu nữ kia, cơn tức trong đầu cũng là giảm bớt xuống, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chợt vừa vỗ ngực cười nói.
- Muội cũng muốn tu luyện. Thanh Đàn hếch hếch cái mũi thon, đột nhiên nói.
- Muội không phải nói sợ tu luyện sẽ làm cho người tu luyện trở nên xấu xí sao? Lâm Động cười nói.
- Đâu có, huynh nhìn Lâm Hà tỷ không phải là xinh đẹp như vậy sao, muội nếu như có thể được giống như tỷ ấy, Lâm Hoành kia cũng không dám khi dễ Lâm Động ca rồi. Thanh Đàn thè chiếc lưỡi phấn hồng, dáng điệu thật khả ái nói.
Lâm Động lắc đầu cười, ngón tay gõ lên cái trán bóng loáng của Thanh Đàn, nói: - Sau khi trở về đừng có nói chuyện ngày hôm nay đó, có biết không?
- Nha… Thanh Đàn nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm kéo dài quanh quẩn ở trên sơn đạo.
***
Tuy nói Lâm Động cùng Thanh Đàn đều chưa từng nói đến chuyện lúc xế chiều, bất quá chuyện này hiển nhiên cũng không thể giấu diếm được bao lâu.
- Lúc xế chiều ngươi lại cùng huynh đệ Lâm Sơn đánh nhau hả? Lúc cơm tối, Lâm Khiếu đặt chén đũa trong tay xuống, thản nhiên nói.
Nghe được lời này, Lâm Động cùng Thanh Đàn ở bên cạnh thân thể nhất thời căng thẳng lên, Liễu Nghiên ở một bên cũng bất đắc dĩ lắc đầu, giận dữ nhìn hai người một cái.
- Cha, chuyện không liên quan đến Lâm Động ca, là ta… Thanh Đàn e sợ nói.
Lâm Khiếu liếc hai người một cái, trên khuôn mặt không có quá lớn ba động, ánh mắt của hắn chẳng qua nhìn chằm chằm Lâm Động, nói: - Nghe nói, ngươi đã đánh bại Lâm Sơn?
Lâm Động khẽ ngẩng đầu lên, chỉ có thể gượng cười gật đầu.
- Đưa tay cho ta xem. Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Lâm Khiếu trong mắt nhất thời nổi lên vẻ ba động, hắn vươn thủ chưởng to lớn ra, trực tiếp cầm lấy cánh tay của Lâm Động, nhẹ nhàng điểm một cái, trên khuôn mặt bình thản rốt cục thì hiện lên một tia vui mừng khó có thể che dấu: - Thối Thể đệ tứ trọng rồi sao?
- Dạ. Lâm Động lần nữa kiên trì gật đầu.
- Ha ha, tốt! Nhận được xác nhận từ Lâm Động, Lâm Khiếu rốt cục thì cười lớn thành tiếng, trong tiếng cười đầy rẫy vẻ vui mừng cùng thích ý.
Nhìn thấy Lâm Khiếu cười vui vẻ như thế, trong lòng Lâm Động cũng là thở phào nhẹ nhõm, xem ra là sẽ không bị mắng rồi…
Liễu Nghiên ở một bên, nhìn thấy Lâm Khiếu đang cười sung sướng, cũng là không khỏi hé miệng cười một tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Động đầy sủng ái, trong nội tâm của nàng rõ ràng Lâm Khiếu đối với Lâm Động dốc vào tâm huyết lớn đến cỡ nào, hắn cho là năm đó, hắn làm cho Lâm Gia tổn thất đi một thiên tài, cũng như chôn vùi hi vọng của Lâm Gia, cho nên với tính cách có chút bướng bỉnh của hắn, những năm này hắn vẫn luôn muốn trả lại Lâm Gia một thiên tài, mà hắn chờ đợi nhất chính là một thiên tài - tất nhiên là Lâm Động.
- Ngươi tiến vào Đệ Tam Trọng tựa hồ cũng mới chừng có mười ngày thời gian đúng không? Làm sao lại nhanh như vậy? Ngoài việc vui mừng, Lâm Khiếu đột nhiên có chút nghi ngờ nói, chừng mười ngày thời gian, bắt đầu từ Đệ Tam Trọng đạt tới Đệ Tứ Trọng, tốc độ đó thực sự là quá nhanh, mà Lâm Động cũng không có dựa vào linh dược nào, vì sao tốc độ lại nhanh như vậy?
- Con cũng không biết… Từ sau khi ăn Xích Tham lần trước, con cảm giác lúc tu luyện bình thường hiệu quả tựa hồ tốt lên rất nhiều. Nghe Lâm Khiếu hỏi đến vấn đề này, Lâm Động trong lòng giật mình, ở trong nội tâm sau khi chần chờ một chút, rốt cục vẫn bày ra mặt không đổi sắc mà nói dối, chẳng biết tại sao, hắn luôn là cảm thấy, bí mật của Thạch Phù, tốt nhất là không nên tùy ý bộc lộ, nếu không, chỉ sợ sẽ có đại họa lâm đầu.
- Nga? Nghe vậy, Lâm Khiếu cũng nhíu nhíu mày, Xích Tham bất quá chỉ là linh dược Nhất phẩm, làm sao có thể có hiệu quả lớn như vậy được?
- Chẳng lẽ nguyên nhân là thân thể Động nhi hấp thu đối với linh dược đặc biệt mạnh sao? Ta từng nghe nói qua có một ít người gặp may mắn, mức độ hấp thu của thân thể đối với linh dược so với người thường mạnh hơn mấy lần.
Liễu Nghiên ở một bên cười nói.
- Ừ, có lẽ là do nguyên nhân này. Lâm Khiếu cũng gật đầu, hắn cũng nghe nói qua chuyện như vậy, bất quá nếu như Lâm Động thật sự có thể chất kỳ dị như loại này mà nói..., vậy tốc độ tu luyện như thế này... cũng tịnh không phải là tự nhiên mà có.
- Xem ra trước kia cũng thật sơ sót a, Động nhi nếu thật sự có được thiên phú này, muốn ở Tộc Hội lấy được thành tích tốt, cũng không phải là chuyện không thể nào xảy ra. Lâm Khiếu vui mừng cười một tiếng, bàn tay thò trong ngực mò mẫm một lát, sau đó lấy ra một cái khăn vải, cẩn thận đem đặt ở trên bàn mở ra, nhất thời một cổ mùi thơm tràn ngập ra, một gốc cây cùng với cành khô màu vàng nhạt xuất hiện ra trong mắt mấy người.
Cành khô toàn thân vàng óng ánh, song ở bên trong lớp vàng óng ánh đó, cũng là có thể nhìn thấy được chất lỏng màu xanh biếc nhàn nhạt đang chậm chạp di động, giống như một loại ngọc tủy vậy.
- Đây là. . . Nhị phẩm linh dược - Kim Ngọc Chi? Nhìn thấy cành khô màu vàng này, Liễu Nghiên nhất thời che miệng kinh hãi nói.
- Đây chính là Nhị phẩm linh dược sao? Lâm Động cũng là tò mò rồi nhìn thoáng qua cành khô màu vàng kia, sau đó khóe miệng âm thầm khẽ hếch lên, vật này mặc dù nhìn như bất phàm, bất quá tựa hồ linh khí ẩn chứa trong đó, như cũ vẫn còn kém cái thần bí chất lỏng thẩm thấu ra ở trong Thạch Phù.
- Ha hả, ngày hôm qua đi một chuyến vào trong núi, vận khí không tệ, gặp được vật này, Liễu Nghiên, ngày mai liền đem Kim Ngọc Chi này sắc cho Động nhi uống. Lâm Khiếu cười nói, song không có cười bao lâu, sắc mặt liền hơi tái đi, kịch liệt ho khan hai tiếng.
- Cha, ta không cần, cha hay là cầm lấy để chữa thương đi. Thấy thế, Lâm Động vội vàng nói.
- Không có việc gì, lúc lấy thuốc gặp phải một con súc sinh khó dây dưa nên giao thủ làm động khí huyết mà thôi, không có gì đáng ngại, hơn nữa tổn thương của cha cũng đã nhiều năm như vậy, những thứ linh dược này, cũng đã không có tác dụng quá lớn. Lâm Khiếu khoát tay áo, nói: - Còn có mấy tháng nữa là tới Tộc Hội rồi, trong khoảng thời gian này, ngươi nên tận lực tu luyện đi, chuyện linh dược, cha sẽ nghĩ biện pháp.
Nhìn thấy trên khuôn mặt Lâm Khiếu mà thường ngày có chút nghiêm nghị lộ ra nụ cười, ánh mắt Lâm Động có chút đỏ lên, chợt không nói thêm gì nữa, khe khẽ gật đầu, sau đó hắn thì thầm ở trong lòng, lẩm bẩm tự nói: - Cha, yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngài thất vọng.
- Thời gian không còn sớm nữa, đi nghỉ trước đi, ngày mai còn phải tu luyện. Lâm Khiếu phất phất tay, nói.
- Dạ
Lâm Động đáp một tiếng, sau đó cùng với Thanh Đàn rời bàn ăn, sau khi đi ra khỏi cửa phòng, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Lâm Khiếu ở bên trong, tiếng cười như vậy bọn họ đều là thật lâu chưa nghe được...
Nắm nhẹ quả đấm, Lâm Động quay đầu sang, vừa định bảo Thanh Đàn cũng nên đi trở về nghỉ ngơi, nhưng lại thấy vào thời khắc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như một loại phấn ngọc được mài dũa tỷ mĩ của nàng bất chợt xanh mét trắng bệch, một tia hàn khí mà mắt thường có thể nhìn thấy được đang chậm rãi từ trong cơ thể kia thẩm thấu ra, làm cho mặt đất ở phụ cận, cũng là xuất hiện vụn băng nhỏ.
- Nguy rồi… Hàn khí lại phát tác!
Nhìn thấy Thanh Đàn bất chợt xảy ra biến cố này, sắc mặt Lâm Động cũng chợt biến đổi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91