Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 6: Mâu thuẫn trong đại gia tộc.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thời gian họp gia đình cũng không quá lâu, tiếp theo sẽ không ngừng có đại nhân vật đến nhà chúc thọ.
Những đại nhân vật này, vô luận người nào coi như trải qua thêm hai mươi năm sau, vẫn là đại danh đỉnh đỉnh như cũ. Ở trong sử sách nước cộng hòa cũng đều lưu danh nhất bút.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng biết rõ ràng, sau đó không lâu, nói thụ thể hơn cũng chính là khoảng ba bốn tháng sau, vài người trong bọn họ sẽ vĩnh viễn cáo biệt sân khấu chính trị. Nhưng dù là như thế, những tác giả viết sử sách cho hậu nhân, cũng không thể ném bọn họ vòng qua một bên. Có những người, chẳng quản cuối cùng là thành công hay thất bại, đều sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với lịch sử xâu xa.
Lưu Vĩ Hồng kỳ thật cũng có ngôi cao này. Nhưng mấu chốt còn phải xem hắn có biết nắm chắc thời cơ dành cho mình hay không.
Ước chừng khoảng sau chín giờ, Lưu Thành Thắng đích thân dẫn em trai cùng em gái ra ngoài cửa đón khách. Hôm nay có tư cách đến nhà mình bái phỏng, đều là những đại nhân vật lãnh đạo tối cao đang cư trú ở bên trong khu Đại Nội, mỗi vị đều không hề tầm thường, đều được nhiều người trong thiên hạ ngưỡng mộ.
Quá trình đón khách cũng rất chú trọng. Con cháu đời thứ hai, cơ bản đều phải ra bên ngoài đông đủ. Chỉ riêng Đỗ Vu Hinh vợ của Lưu Thành Tháng là ngoại lệ, nàng là con dâu trưởng, cũng tương ứng là nữ chủ nhân, cần phải ở trong phòng khách an bài thủ tục tiếp đãi. Lão thái thái chắc chắn sẽ không quản tới những việc này, chỉ ngồi bên cạnh bồi tiếp lão gia tử mà thôi.
Con cháu đời thứ ba không có nhiều quy định, nhưng Lưu Vĩ Đông thì nhất định phải có mặt ở bên trong. Ngoài hắn ra, con cháu đời thứ ba cũng có thể vắng mặt. Dù sao đều là thanh niên trẻ tuổi, có ở nhà hay không cũng không thành vấn đề. Những năm qua cũng chỉ có một mình Lưu Vĩ Đông nán lại mà thôi. Bất quá năm nay thì đã có thêm Lưu Vĩ Hồng. Không ai mời hắn, nhưng hắn vẫn bước ra.
Đương nhiên cũng sẽ không có ai đuổi hắn đi. Thậm chí Lưu Thành Gia còn quẳng ném ánh mắt cổ vũ tới đây, thần sắc cũng không còn vẻ nghiêm khắc như thường ngày.
Bất kể như thế nào, biểu hiện trong ngày hôm nay của Lưu Vĩ Hồng đúng là không sai. Thế nhưng còn khiến cho lão gia tử liền miệng tán thưởng hai câu, quả thực là hiếm khi trông thấy. Cho dù là Lưu Vĩ Đông, dường như cũng chưa có qua điểm ưu ái này. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng không phải dựa vào thủ đoạn “làm nũng nói ngọt” trẻ con mà giành lấy tán thưởng. Hắn nói hữu tình hữu lý, có căn cứ và trật tự rõ ràng, những cán bộ lãnh đạo bình thường, vị tất đã có phần trình độ như thế này.
Đứa nhỏ này làm sao có biến hóa lớn như thế này đây?
Nhưng bất kể như thế nào, đây cũng là chuyện tốt. Lưu Thành Gia xác thực là vui mừng.
Thỉnh thoảng mới có khách nhân đến nhà bái phỏng. Cho nên Lưu Vĩ Đông dường như rất tùy ý cùng đứng bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, nói chuyện phiếm:
- Vĩ Hồng, đã quen với cuộc sống nông thôn chưa?
Đây cũng là điểm bất đồng giữa Lưu Vĩ Đông và những anh em họ hàng khác. Hắn không nói “ở nông thôn” mà chỉ nói “nông thôn” thôi. Không hổ danh là có nội hàm như cán bộ lãnh đạo.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:
- Hoàn hảo, tuy rằng điều kiện vật chất ở nông thôn kém cỏi, nhưng bầu không khí rất trong lành. Quan hệ giữ người với người cũng đơn thuần hơn, không có phức tạp như trên những thành phố lớn.
- Ha ha, Vĩ Hồng này, xem ra cuộc sống mấy năm ở nông thôn, quả thật đã làm cho cậu thay đổi rất nhiều. Nhãn quang nhìn vấn đề cũng tương đối khác biệt rồi.
Lưu Vĩ Đông liền bày ra hình dáng của ông anh cả, tán thưởng nói.
Mặc dù là cuộc nói chuyện phiếm của hai tiểu bối, nhưng đám trưởng bối liên quan trong nhà đều phi thường chăm chú lắng nghe. Địa vị của Lưu Vĩ Đông ở trong nhà họ Lưu không phải tầm thường, mà mọi người đối với những biến hóa của Lưu Vĩ Hồng, cũng cảm thấy rất tò mò. Nếu như Lưu Vĩ Đông khích lệ Lưu Vĩ Hồng, cũng là đang nói ra tiếng lòng của nhóm trưởng bối.
Lưu Vĩ Hồng ngày xưa tính tình ưa thích hồ nháo, trải qua vài năm cuộc sống ở nông thôn rèn luyện, cùng thực tại khác nhau quá nhiều. Chỉ riêng phần khí độ trầm ổn kia, dường như so sánh cùng Lưu Vĩ Đông cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa lời nói ra, đều hữu tình hữu lý. Nếu là đám thanh niên bình thường, kể về cuộc sống ở dưới nông thôn, khẳng định sẽ nhắc đến những hạn chế không được tiêu dao tự tại. Nhưng Lưu Vĩ Hồng mở miệng liền nhắc đến mối quan hệ đơn thuần giữa người và người.
- Không phải cậu vừa nói, quần chúng dưới đó tâm tình rất bất ổn sao?
Lưu Vĩ Đông hỏi vặn ngược lại, xem ra hắn đối với biểu hiện nổi bật của Lưu Vĩ Hồng, vẫn là canh cánh trong lòng như cũ. Nhưng lúc trước còn đang diễn trò trước mặt lão gia tử, không tiện nói nhiều. Lúc này tự nhiên đã không còn băn khoăn thêm nữa.
Lưu Vĩ Hồng chỉnh sắc nói:
- Đại ca, quần chúng dưới đó có tình tự đúng là sự thật. Rất nhiều cán bộ chúng ta, nhất là cán bộ ở dưới cơ sở, quan niệm đặc quyền tương đối nghiêm trọng, nên đã phát sinh ra rất nhiều mâu thuẫn.
Lưu Vĩ Đông cũng trở nên nghiêm túc hơn, nói:
- Vĩ Hồng này, chăm chú quan sát công việc bên người là tốt. Nhưng cũng không nên bị cái vỏ bên ngoài che mắt, không thể luôn mang theo ánh mắt soi mói vấn đề, để tìm hiểu cách biến hóa đối xử trong xã hội. Anh vẫn câu nói kia, phần lớn cán bộ chúng ta đều tốt, chân chính muốn nắm giữ đặc quyền, chỉ là một phần nhỏ con sâu làm rầu nồi canh mà thôi. Đây là nguyên tắc vấn đề đúng sai rõ ràng, cậu ngàn vạn lần đừng bị những người có âm mưu riêng làm ảnh hưởng tới chính mình. Hơn nữa cậu là con cháu trong nhà họ Lưu chúng ta, thân phận mẫn cảm, thì càng phải chú trọng hơn bình thường. Nếu một chút không cẩn thận, liền sẽ bị người khác lợi dụng ngay.
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng không khỏi dâng lên một cỗ tà hỏa. Lưu Vĩ Đông chẳng những đem chính bản thân mình gán thành truyền nhân nối nghiệp của nhà họ Lưu. Hơn nữa còn đem chính mình trở thành người nối nghiệp duy nhất. Dường như bất kỳ anh em họ hàng nào khoác lên người một chút biểu hiện, cũng đều bị hắn coi trở thành mối uy hiếp trong tương lai.
Ngươi là cháu ruột nhà họ Lưu, chẳng lẽ ta chỉ là ngoại nhân thôi sao?
Không thể hoài nghi, Lưu Vĩ Đông là không mong muốn cái địa vị “người nối nghiệp” của mình bị khiêu chiến, hy vọng khí lực nhà họ Lưu đều tập trung lên trên người của một mình hắn. Đương nhiên, sau khi bản thân hắn giành được địa vị cao, tương phản cũng sẽ chăm sóc đến các huynh đệ tỷ muội khác.
Nhưng có một điều cần phải khẳng định, Lưu Vĩ Đông hắn mới là người kế thừa trong nhà họ Lưu. Chăm sóc các huynh đệ tỷ muội khác, mặc dù là trách nhiệm và nghĩa vụ của hắn, nhưng quyền chủ động sẽ cần phải nắm chắc ở trong tay mình.
Nhưng rất nhanh Lưu Vĩ Hồng đã đem cỗ tà hỏa vô danh đè nén xuống. Biểu hiện trong dĩ vãng của hắn thật sự quá mức kém cỏi, không thể dùng một hai tiếng đồng hồ ngày hôm nay để dung hòa lòng người. Nếu như mình kích động một chút, nói gì đó khác thường, như vậy bao nhiêu vất vả mới chiếm được một chút ấn tượng tốt, sẽ lập tức trôi theo dòng nước. Đánh giá của mọi người trong nhà đối với hắn, sẽ giống như trước kia chỉ là một đống bùn nhão, không thể trát nổi lên tường.
- Đại ca, anh nói rất có đạo lý, con sâu làm rầu nồi canh chỉ là những phần tử cá biệt mà thôi.
Diễn cảm trên mặt Lưu Vĩ Hồng lại dâng lên vẻ mỉm cười. Thuận theo Lưu Vĩ Đông xác định một câu, sau đó xoay chuyển ngữ khí, nói:
- Bất quá vấn đề này cũng không thể khinh thường. Con đê ngàn dặm đều có thể bị phá hủy bởi một tổ kiến lửa. Nhất là cái loại cảm xúc bất mãn này, nếu bị những người lòng mang mưu đồ bất chính lợi dụng, thì sẽ phát triển thành vấn đề khá lớn trong xã hội, phát triển trở thành một phong trào giai cấp tư sản tự do hóa, không thể không đề phòng được.
- Phong trào giai cấp tư sản tự do hóa ư? Vĩ Hồng này, xem ra cậu cũng biết mấy cái danh từ tân kỳ này nhỉ. Nhưng chỉ nên nói ở trong nhà thôi, nếu ra bên ngoài cũng không thể tùy tiện nói bừa. Đây là vấn đề rất nghiêm túc trong đường lối chính trị, hiểu chưa?
Cuộc nói chuyện đến đây, đã khiến cho Lưu Thành Thắng quay đầu ngắm nhìn Lưu Vĩ Hồng, diễn cảm trên mặt phi thường ngưng trọng.
Thấy tình hình này, mọi người đều kinh hãi lắp bắp. Nếu như nói Lưu Vĩ Đông vẫn chỉ là “người nối nghiệp dự khuyết”, thì Lưu Thành Thắng xác thực chính là người nối nghiệp đời thứ hai trong gia tộc. Trừ bỏ lão gia tử, trong nhà họ Lưu...hắn có uy quyền nhất, chức vụ cũng cao nhất, tên đăng báo thì sắp xếp ở chính giữa trong hàng ngũ những người lãnh đạo.
Không chờ Lưu Vĩ Hồng kịp trả lời, Lưu Thành Thắng đã chen ngang nói:
- Vĩ Hồng, cháu đang công tác ở dưới nông thôn, cán bộ cơ sở quần chúng nói năng không chú trọng, thuận miệng trích dẫn một ít danh từ trên báo chí, tập mãi cũng thành thói quen. Khi cháu nói chuyện phiếm cùng họ, không chú trọng cũng không thành vấn đề. Nhưng khi quay về thủ đô, chuyện này cần phải đặc biệt lưu ý, không thể thuận miệng nói loạn. Nếu không sẽ bị người khác nắm bắt được nhược điểm.
Nói đến đây, diễn cảm của Lưu Thành Thắng cơ hồ là có chút thanh sắc câu lệ. Khiến cho mọi người đều hoảng hốt không thôi.
Lưu Thành Thắng qua năm mươi tổi, thì đã làm lãnh đạo cấp cao, những điều nhất quán là luôn chú trọng đến quan uy quan thể, rất hiếm khi thanh sắc câu lệ đối với người khác như thế này. Huống chi đang ở trong ngày mừng thọ tám mươi năm của lão gia tử, còn bày ra cái hình dáng này đối với đứa cháu ruột của mình.
Lâm Mỹ Như biến sắc, há miệng thở dốc, tựa như muốn mở miệng thanh minh, không ngờ Lưu Vĩ Hồng đã âm thầm vươn tay ra, nắm chặt lấy tay mẹ, ra hiệu cho bà không cần lên tiếng. Ở dưới tình huống đối đáp không thoải mái như thế này, nói như thế nào cũng đều là Lâm Mỹ Như đuối lý ba phần. Địa vị người giám hộ của Lưu Thành Thắng không phải nói đùa, rất có ý nghĩa trong thực tế.
Quy củ trong nhà họ Lưu, nhất quán đều cực kỳ nghiêm khắc.
Tuy rằng hắn muốn chèn ép Lưu Vĩ Hồng, nhưng trên thể diện cũng không thể nào quá mức phô trương. Hơn nữa bản thân Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, Lưu Thành Thắng còn chưa tới mức nông cạn tranh giành một chút nổi bật của đứa cháu trai, mà xuất đầu thay cho đứa con mình. Xem ra, chuyện này còn liên quan đến vấn đề lập trường tư tưởng.
Nghe bên ngoài đồn thổi, Lưu Thành Thắng và đồng chí Nguyệt Hoa có mối quan hệ rất gần gũi, quả nhiên cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Đồng chí Nguyệt Hoa luôn luôn chú trọng đến phương diện công tác tư tưởng. Lưu Thành Thắng tự nhiên cũng có quan điểm này.
Lưu Vĩ Hồng tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng chung quy vẫn là con cháu chân chính trong nhà họ Lưu, có những lời khi truyền ra ngoài, không hiểu sẽ tạo thành cái loại phong ba như thế nào.
- Dạ, bác cả, cháu xin ghi nhớ!
Lưu Vĩ Hồng cung kính nói, diễn cảm trên mặt không có....một chút hờn giận nào.
Vui buồn không lộ, đây chính là tâm lý cần phải có của một đại nhân vật. Lưu Vĩ Hồng mặc dù chưa làm quan lớn, lịch duyệt nhân sinh đều chỉ bó gọn trong hơn hai mươi năm thời gian. Bất quá sinh ra ở trong thế gia vọng tộc, xem như cũng là kiến thức quảng đại.
Lưu Thành Thắng im lặng ngắm nhìn Lưu Vĩ Hồng, tựa như đang lo lắng có thể tin tưởng vào lời hắn nói hay không.
Lâm Mỹ Như rốt cuộc nhịn không được, nói:
- Đại ca, Vĩ Hồng còn trẻ người non dạ, mong anh giáo dục nó nhiều hơn.
Lưu Thành Thắng khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều lời thêm nữa.
Khoảng tầm mười giờ sáng thì đồng chí Nguyệt Hoa mới đến. Thật lòng mà nói, tổng cộng qua hai kiếp làm người, đây mới là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng tận mắt nhìn thấy đồng chí Nguyệt Hoa. Những lần sinh nhật của lão gia tử trong quá khứ, tuy rằng Lưu Vĩ Hồng cũng từng tham dự buổi họp gia đình, nhưng không phải ngày lễ mừng thọ, lão gia tử còn đặc biệt phân phó không tổ chức. Cho nên các đồng chí lãnh đạo trung ương cũng không đích thân tới bái phỏng, chỉ phái người nhà hoặc thư ký đến tặng quà mừng, bày tỏ tâm ý mà thôi.
Hôm nay là ngày mừng thọ tám mươi năm tròn của lão gia tử, đoàn người tự nhiên là muốn đích thân đến nhà bái phỏng.
Lưu Thành Thắng đích thân nghênh đón đồng chí Nguyệt Hoa tiến vào trong phòng khách, cùng chào hỏi lão gia tử. Trừ bỏ Lưu Thành Thắng, con cháu đời thứ hai và Lưu Vĩ Đông đều không có đi theo vào bên trong.
Lão gia tử cùng đồng chí Nguyệt Hoa đàm luận.
Ngày hôm nay tương đối đặc thù, cho nên thời gian đàm luận giữa lão gia tử cùng đồng chí Nguyệt Hoa cũng không quá dài. Ước chừng khoảng hai mươi phút đồng hồ sau, Lưu Thành Thắng cùng đồng chí Nguyệt Hoa liền đi ra.
Đồng chí Nguyệt Hoa bộ dáng nghiêm khắc, bước đi vội vàng. Xem ra cuộc nói chuyện cũng không được hợp ý nhau.
Lưu Thành Thắng liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái. Nếu không phải Lưu Vĩ Hồng “ăn nói lung tung” ở trước mặt lão gia tử, thì tựu cũng sẽ không có buổi nói chuyện mất hứng ngày hôm nay.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 7: Đã gây ra họa ư?
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Buổi tiệc mừng thọ vui vẻ diễn ra trong bình lặng.
Nói bình lặng là vì tuy có nhiều cán bộ lãnh đạo cấp cao đến chúc mừng, nhưng đa phần cũng chỉ nán lại phòng khách ngồi chơi một chút, cùng lão gia tử và lão thái thái nói chuyện vài câu thăm hỏi, rồi xin cáo từ rời đi. Muốn lưu đám người này ở lại ăn một bữa cơm, thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, bởi như thế sẽ phát sinh ra bao nhiêu hàm ý chính trị bất đồng. Đại nhân vật cấp cao đến nơi này, cũng đều phải tránh phát sinh ra những chuyện mơ màng.
Lấy địa vị, thanh danh cùng với chức vụ đang đảm nhiệm của lão gia tử ở trong Đảng hiện giờ, bất luận người nào trong nước cộng hòa đều muốn tiến đến chúc thọ. Nhưng trên thực tế, chỉ riêng hai vị thủ trưởng tối cao và Đổng lão là phái con cháu tiến đến chúc mừng. Ngoài ra, những nhân vật tai to mặt lớn đều không ngoại lệ, tất cả đều phải đích thân đến nhà bái phỏng. Đồng chí Thường ủy đương nhiệm, trừ bỏ đồng chí Nguyệt Hoa ra, thì những người khác ở trước mặt lão gia tử, đều phải dùng lễ con cháu mà đối đãi. Cho dù đồng chí Nguyệt Hoa, tuy rằng niên kỉ chỉ kém hơn khoảng mười tuổi, nhưng luận tuổi Đảng, thì vẫn còn kém lão gia tử nhiều lắm.
Nói vui vẻ, xem ra là có hai tầng hàm ý!
Hàm ý thứ nhất thì không cần phải nói nhiều thêm nữa. Nhìn nhóm khách mời trong danh sách tới đây đông đảo, thì đã đủ thuyết minh hết thảy mọi chuyện rồi. Trong danh sách khách mời này, một vị tùy tiện bước chân ra ngoài Đại Nội, vô luận xuất hiện ở trong buổi mừng thọ nhà ai, đều sẽ trở nên mười phần long trọng, không phải đơn giản như bình thường đâu.
Hàm ý thứ hai cũng phi thường rõ ràng!
Giữa trưa bắt đầu nhập tiệc, người tham gia chỉ có con cháu chính hệ trong nhà họ Lưu cùng nhóm nhân viên phục vụ gia chánh. Trừ bao nhiêu đó ra, thì không có thêm bất kỳ ngoại nhân nào.
Mọi người chia thành ba bàn, Lưu Thành Thắng đại biểu cho nhóm con cháu vãn bối, hướng lão gia tử cùng lão thái thái kính một chén rượu mừng thọ. Nhân viên phục vụ gia chánh lớn tuổi nhất, đầu bếp lão Tôn, thì đại biểu cho nhóm nhân viên phục vụ gia chánh trong nhà kính rượu. Lão Tôn đã hơn năm mươi tuổi, theo lão gia tử cũng rất lâu rồi. Lão gia tử đối xử với hắn cũng coi như là con cháu trong nhà của mình bình thường, cho nên tự nhiên là có được phần vinh quang này.
Tuy mọi người chỉ ngồi ba bàn, hơn nữa đều im lặng dùng cơm, không có một chút thanh âm xôn xao. Nhưng tính ở bên trong khu Đại Nội, tràng cảnh ngày hôm nay vẫn được coi là náo nhiệt tột cùng.
Dùng cơm xong, con cháu trong nhà hướng lão gia tử cùng lão thái thái cúi đầu cáo lui. Lão gia tử niên kỉ đã cao, từ sáng sớm hôm nay đã phải tiếp đón rất nhiều quan khách, không ngừng nói chuyện phiếm, bận rộn khoảng bốn năm tiếng đồng hồ, đã muốn vượt ra ngoài cực hạn sức khỏe của ông rồi. Bác sĩ chăm sóc sức khỏe sớm đã có ý kiến. Đám con cháu trong nhà tự nhiên là không dám nán lại, quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của lão gia tử.
Ngay khi Lưu Vĩ Hồng đứng phía sau cha mẹ, hướng lão gia tử cùng lão thái thái khom lưng cúi chào. Thì lão gia tử thoáng liếc mắt nhìn hắn một cái, ngoại lệ nói nhiều hơn một câu:
- Vĩ Hồng, có tiến bộ đấy. Ngày sau cần phải nhìn nhiều học nhiều vào!
- Dạ, ông nội!
Lưu Vĩ Hồng kiềm chế cảm xúc vui sướng trong lòng, cung kính đáp.
Hắn biết, kế hoạch quay trở về gia tộc lần này, đã tiến vào được nửa bước chân đầu tiên rồi. Chỉ cần mình biểu hiện tốt thêm chút nữa, như vậy mọi người trong gia tộc cũng sẽ chấp nhận chính mình. Thậm chí muốn giành được sự coi trọng của lão gia tử, cũng không phải là không có khả năng. Mà sống yên ổn bên trong gia tộc, và chiếm được sự ủng hộ của lão gia tử, đó chính là mục đích thiết yếu trong kế hoạch thay đổi chính con người mình của Lưu Vĩ Hồng.
Trên đường về nhà, bầu không khí bên trong chiếc xe Jeep rõ ràng là hoàn toàn bất đồng so với lúc đi, tràn ngập chân khí hân hoan vui mừng. Ngay cả Lưu Thành Gia, Lâm Mỹ Như và Lưu Hoa Anh khóe miệng đều treo quanh một nụ cười mỉm. Thi thoảng Lâm Mỹ Như thoáng quay đầu nhìn về phía sau, liếc mắt nhìn đứa con trai của mình, biểu tình vô cùng hân hoan.
Ngắn ngủi vài tháng thời gian không gặp, biến hóa của con trai mình, thật là đáng mừng!
Lâm Mỹ Như cảm thấy tâm bệnh nhiều năm qua bỗng nhiên được giũ bỏ, tiền cảnh bừng sáng ngời ngời. Chỉ cần con trai mình không chịu thua kém ai, lấy hoàn cảnh gia đình nàng, còn có chuyện gì đáng phải lo lắng nữa đây?
Nhưng biểu tình của Lưu Vĩ Hồng, thì hoàn toàn tương phản cùng cha mẹ, hai hàng chân mày nhíu vào nhau, dường như đang có tâm sự nặng nề.
Lâm Mỹ Như nhịn không được hỏi:
- Vĩ Hồng, con làm sao thế? Không vui à?
- Không phải, mẹ....Con đang suy nghĩ mấy cái vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng giống như bừng tỉnh từ trong cơn mộng mơ, vội vàng đáp.
Lâm Mỹ Như không khỏi mỉm cười:
- Tuổi còn nhỏ, mà suy nghĩ nhiều như thế làm gì? Chẳng lẽ con quan tâm đến quốc gia đại sự ư?
Lưu Vĩ Hồng quả thật là đang suy nghĩ đến vấn đề này. Tuy rằng biểu hiện trong ngày hôm nay của hắn đã chiếm được tình cảm của lão gia tử, nhưng vẫn còn cách xa mục tiêu nhiều lắm. Chuyện khẩn cấp trước mắt chính là, tìm phương pháp nào để giúp hai cha con Lưu Thành Thắng tránh thoát khỏi cơn phong ba chính trị sắp bùng nổ. Nếu dòng lịch sử vẫn chạy theo quỹ đạo như trước, vậy thì mấy năm sau ngày lão gia tử quy thiên. Nếu Lưu Thành Thắng không tránh thoát khỏi cơn phong ba chính trị này, kết cục của nhà họ Lưu, vẫn sẽ phải trầm luân như trước.
Nếu trực tiếp hướng lão gia tử đưa ra lời tiên đoán. Thương lượng tiến thoái cùng nhân vật lãnh đạo cấp tối cao, nhất định sẽ là một chuyện không hề sáng suốt, cũng sẽ không được chấp nhận. Nhưng trải qua mấy tiếng đồng hồ trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng Lưu Vĩ Hồng đã có một cái kế hoạch lớn. Có thuận buồm xuôi gió hay không, thì vẫn còn phải nhìn xem đã. Nhưng bất kể như thế nào, Lưu Vĩ Hồng đều nhất định phải làm.
Nếu không làm thì sẽ vô pháp xoay chuyển hết thảy!
Nghe mẹ mình chòng ghẹo, Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười lắc đầu, cũng không muốn giải thích nhiều, mà chuyển hướng sang Lưu Thành Gia đang lái xe, nói:
- Cha, ngài có cần phải đi làm luôn không?
Lưu Thành Gia bình thản nói:
- Có đi.
- Ưm.
Lưu Vĩ Hồng ứng thanh một câu, dường như là có chút thất vọng.
Lưu Thành Gia trầm ngâm một lúc, sau đó nói thêm:
- Con có chuyện gì hả?
- Ưm. Có mấy ý kiến, muốn hướng cha báo cáo.
Lưu Vĩ Hồng dùng ngôn ngữ quan trường tiêu chuẩn. Đây cũng là nét đặc sắc trong gia đình của nhà hắn.
- Được!
Lưu Thành Gia đáp ứng không chút do dự, về phần có chậm trễ thời gian đi làm hay không, lúc này hắn cũng không quan tâm nữa. Lấy thân phận của Lưu Thành Gia, hôm nay còn là ngày mừng thọ tám mươi tuổi của lão gia tử, có đi làm hay nghỉ, sẽ không người nào dám truy cứu trách nhiệm. Vừa nãy Lưu Thành Gia nói rằng phải đi làm, cũng chỉ bởi vì ở nhà không có chuyện quan trọng nào khác mà thôi.
Lúc này ý cười trên khuôn mặt của Lâm Mỹ Như càng đậm hơn. Đây là hơn hai mươi năm qua, Lưu Vĩ Hồng lần đầu tiên chủ động muốn nói chuyện với cha.
Đứa con mình đã thật sự thay đổi rồi!
Tối thiểu, thì nó đã trở nên lễ phép hơn rất nhiều!
Khi xe chạy vào trong Quân khu Thủ đô, Lưu Hoa Anh không có vào nhà, mà hướng cha mẹ báo cáo rằng, nàng muốn đi tìm bạn học nói chuyện phiếm, sau đó liền chạy mất tăm hơi bóng dáng!
Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như cũng không quản. Bởi vì tâm tư của hai người lúc này, đều nhằm vào trên người thằng con trai duy nhất.
Vào trong nhà, Lưu Thành Gia sảng khoái ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, còn Lâm Mỹ Như thì muốn đi pha nước. Lúc này Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Mẹ ngồi xuống đi. Con sẽ đi pha trà cho cha.
Lâm Mỹ Như cùng Lưu Thành Gia thoáng liếc mắt nhìn nhau, cười đến mức không sao khép miệng vào nổi. Bất quá, sau khi Lưu Vĩ Hồng xoay người sang phía khác, thì trong ánh mắt của Lâm Mỹ Như nhìn về phía chồng mình, lại thoáng dâng lên một tia lo âu.
Lưu Thành Gia cũng hiểu được ý của vợ.
Bởi vì Lưu Vĩ Hồng chuyển biến quá nhanh, cũng quá mức đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn, đã làm cho Lâm Mỹ Như sản sinh ra một tia lo lắng bất an. Người ta thường nói “vô sự mà ân cần thì tất sẽ có âm mưu”. Chẳng lẽ ở dưới nông thôn Lưu Vĩ Hồng đã gây ra họa, muốn hướng cha mẹ mình cầu viện, cho nên mới biểu hiện ngoan ngoãn như vậy?
Lưu Thành Gia khẽ gật đầu, ý bảo vợ hãy an tâm chớ vội nóng nảy, để xem Lưu Vĩ Hồng muốn nói chuyện gì. Thật tình mà nói, trong lòng hắn cũng không phải là không cảm thấy lo lắng.
Thoáng chốc, Lưu Vĩ Hồng đã pha trà xong, mang tới rót cho cha mẹ trước, sau đó cũng rót cho mình một chén. Theo sau ngồi thẳng xuống phía đối diện cùng Lưu Thành Gia.
Lưu Thành Gia là quân nhân, đối với tác phong cá nhân mười phần để ý. Trước kia thường xuyên phê bình Lưu Vĩ Hồng đứng ngồi không theo quy củ. Hiện giờ nhìn thấy đứa con ngồi nghiêm chỉnh, thì trong lòng đã sản sinh ra ba phần vui mừng, ba phần tán thưởng.
- Thật xin lỗi cha mẹ, trước kia con không hiểu chuyện, thích cùng hai người đối nghịch, làm cho cha mẹ buồn bực không vui. Tất cả đều là do con không đúng, con sẽ tự kiểm điểm lại mình.
Lưu Vĩ Hồng không do dự, vừa ngồi xuống thì đã mở miệng ngay. Trong lúc nói chuyện diễn cảm phi thường chân thành.
Nghe vậy, Lâm Mỹ Như vui sướng thiếu chút nữa đã hôn mê, nhưng thoáng liếc mắt nhìn sang Lưu Thành Gia, phát hiện vẻ mặt của chồng mình vẫn đang nghiêm nghị, thì không khỏi lắp bắp nhìn Lưu Vĩ Hồng nói:
- Vĩ Hồng, có phải con đã gây ra rắc rối gì không?
Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã cười rộ lên.
Xem ra trước kia, hắn đã lưu lại cho cha mẹ ấn tượng thực không tốt về mình. Hiện giờ chuyển biến quá nhanh, khó trách cha mẹ không thể thích ứng kịp thời, tương phản còn đang hoài nghi mình đã gây ra họa, quay về nhà giở trò xum xoe cầu cứu. Chuyện này, muốn trách thì chỉ trách ngày trước mình quá mức hồ nháo mà thôi.
- Cha đừng hiểu lầm. Con không gây họa gì đâu. Năm ngoái, sau khi tốt nghiệp xong, được phân phối công tác ở trường nông nghiệp địa khu Thanh Phong, hoàn cảnh làm việc tuy khó khăn gian khổ một chút, nhưng các đồng nghiệp đều rất thân mật. Đối với con cũng rất quan tâm. Mọi chuyện quả thật vẫn đều tốt đẹp.
Lưu Vĩ Hồng chỉnh sắc nói.
Nghe vậy, Lâm Mỹ Như liền vội vàng hỏi:
- Vĩ Hồng à, phải chăng con không muốn công tác ở dưới nông thôn nữa. Mà muốn quay trở về thủ đô sao?
Không gây ra họa, thì hẳn là đang có chuyện muốn cầu xin rồi. Đây là suy nghĩ trong đầu của Lâm Mỹ Như!
Đứa nhỏ này công tác ở nông thôn một khoảng thời gian, ước chừng cũng đã cảm thụ được những khó khăn gian khổ dưới nông thôn. Dù sao cũng là người thành phố đi ra ngoài, hơn nữa còn sinh trưởng trong một gia tộc uy danh hiển hách, muốn quay về thủ đô cũng là chuyện tình mười phần hợp lí.
Đối với chuyện này, Lâm Mỹ Như vô cùng hoan nghênh. Nhà mình có duy nhất một đứa con trai, chẳng ai muốn nó phải sống kham khổ ở bên ngoài ah!
- Mẹ, bản thân con cũng muốn quay về thành phố, cả nhà mình mỗi ngày sống chung một chỗ. Đó là chuyện đáng mừng....Nhưng không phải bây giờ. Hiện tại con đang muốn rèn luyện ở dưới trường nông nghiệp thêm một khoảng thời gian. Kinh nghiệm công tác ở dưới cơ sở, dù sao vẫn là quan trọng hơn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, thẳng thắn đáp.
Trong giới quan trường, cái đáng chú trọng nhất chính là lý lịch, nhất là kinh nghiệm công tác ở dưới cơ sở tuyệt đối không thể thiếu. Nếu muốn thay đổi mình, thay đổi vận mệnh của nhà họ Lưu, thì Lưu Vĩ Hồng nhất định phải đi theo con đường này.
Nghe đến đây, hai hàng lông mày của Lưu Thành Gia khẽ nhíu lại, dường như đang suy nghĩ xem có thể tin được những lời này của đứa con mình hay không. Nhưng thoạt nhìn, biểu tình của Lưu Vĩ Hồng mười phần thản nhiên, không giống như là đang nói láo. Dù sao nó mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu, cũng không thể che giấu nổi tâm tư ở trước mặt hai đấng sinh thành ra nó đi!
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc sau, chân mày của Lưu Thành Gia mới chậm rãi buông lỏng, thản nhiên nói:
- Ưm, rèn luyện thêm ở dưới cơ sở cũng tốt. Con chính là muốn cùng chúng ta nói đến chuyện này hay sao?
Lúc này ngữ khí của Lưu Thành Gia đã mười phần bình thản, coi như không hoàn toàn đồng ý, nhưng ít nhất cũng là tán thành “dụng tâm” của đứa con trai. Lưu Thành Gia xem ra cũng vì chuyển biến của đứa con mà cảm thấy cao hứng.
- Không phải!
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:
- Chuyện con muốn thảo luận cùng cha, là vấn đề có liên quan đến chuyện tình cải cách trong quân sự.
- Cải cách quân sự?
Lưu Thành Gia nhất thời mở to hai mắt ra, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng.
Lúc này, ngay cả Lâm Mỹ Như cũng đang trợn mắt há mồm.
Không nghe lầm chứ?
- Phải, chính là chuyện tình liên quan đến cải cách quân sự.
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu, ngữ khí càng thêm trịnh trọng hơn.
Chương 8: Thế kỷ 21, có tiền có quyền là bố thiên hạ.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Phản ứng đầu tiên của Lưu Thành Gia chính là muốn trách mắng. Nguyên nhân bởi vì một tên mao đầu tiểu tử, chưa quá hai mươi hai tuổi, lại muốn cùng một vị trưởng ban tác chiến đại quân khu như hắn, đàm luận chuyện tình “cải cách quân sự.”
Bất quá khi nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của Lưu Vĩ Hồng, thì Lưu Thành Gia lại đem lời trách mắng bên khóe miệng nuốt ngược trở vào trong bụng. Đứa con trai này, hôm nay đã làm cho hắn cùng rất nhiều người phải kinh hỉ, nên cũng không ngại lắng nghe xem nó có “lời bàn cao kiến” gì!
- Được, con nói ta nghe xem!
Lưu Thành Gia ngữ khí bình thản nói.
Chiếu theo thông lệ, thời gian Lưu Thành Gia cùng người khác ở nhà đàm luận chuyện tình công việc, thì Lâm Mỹ Như sẽ tránh đi. Từ sau ngày vị lãnh tụ vĩ đại qua đời, “phu nhân bất tham chính” đã là quy củ bất thành văn của những danh gia vọng tộc ở kinh thành, Lâm Mỹ Như cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc. Nhưng hôm nay, bà không đứng dậy, hai cha con nói chuyện cũng không tính là việc công đi?
Hơn nữa, trong lòng Lâm Mỹ Như quả thật là đang tràn đầy tò mò.
- Cha, vấn đề này rất bao quát, con cũng chưa hoàn toàn nghĩ xong, chỉ đem mấy suy nghĩ trong lòng tâm sự cùng cha. Xem có thể tham khảo phát huy ra được một chút tác dụng nào hay không....
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, nhưng ngữ khí lại mười phần trấn định, vẻ mặt không hề khẩn trương bối rối chút nào. Chỉ tính riêng phần khí độ này, đã đủ khiến cho người khác phải ngẩng đầu mà nhìn lên rồi.
Lúc này, Lưu Thành Gia cũng không mở miệng, vốn tính khí của hắn trầm mặc kiệm lời. Bằng không lão gia tử, đã không để cho hắn phát triển theo nghiệp nhà binh rồi.
- Đầu tiên chính là xây dựng kiến thiết mạng lưới thông tin. Nếu con nhớ không nhầm, quân đội nước ta mấy năm trước mới hoàn toàn đào thải sức ngựa kéo. Mà những cường quốc quân sự khác trên thế giới, từ hai mươi năm trước đã tiến hành áp dụng cơ giới hóa lục quân rồi. Hiện tại, họ đều cho rằng xây dựng mạng lưới thông tin sẽ có tác dụng quan trọng đối với quân đội. Nếu tương lai xảy ra chiến tranh, chẳng những phải làm chủ quyền khống chế bầu trời, quyền làm chủ trên biển, mà còn phải tiến thêm một bước làm chủ quyền khống chế tin tức!
- Năm 1983, nước Mỹ đưa ra kế hoạch “chiến tranh giữa các vì sao”*, tuy rằng chúng ta nhận định kế hoạch này không có thực tế, lấy trình độ kỹ thuật công nghệ hiện giờ, căn bản là vô pháp đạt được trạng thái phòng ngự tiêu chuẩn không có khe hở. Muốn ngăn cản được vũ khí hạt nhân do quốc gia đối địch tập kích, hoàn toàn chính là kẻ ngốc nói mê. Cho nên, mục đích chủ yếu của kế hoạch chiến tranh giữa các vì sao, là tạo ra bầu không khí khẩn trương, để chống phá lại hành động của Liên Bang Xô Viết.....Nhưng ít nhất, kế hoạch chiến tranh giữa các vì sao, cũng có một phương diện phi thường ý nghĩa. Đó chính là xây dựng mạng lưới thông tin hóa ở trong quân đội. Chuyện này rất là quan trọng!
Lưu Vĩ Hồng không nhanh không chậm nói.
Cùng cha nghiên cứu thảo luận vấn đề cải cách quân sự, cũng là một trong những bộ phận cấu thành “kế hoạch lớn” mà hắn vừa nghĩ ra. Trước khi trùng sinh, mặc dù hắn không phải là chuyên gia nghiên cứu quân sự, nhưng trải qua hai mươi mấy năm tìm hiểu tin tức, cũng đủ cho hắn giải thích được hướng đi của ngành quân sự trên thế giới, cung cấp một vài ý kiến tham khảo, thì vẫn là dư dả.
Ngày trước chức vụ của cha hắn quá thấp, sau khi lão gia tử quy thiên, thì cũng hoàn toàn không có cách nào giành được một mảnh trời riêng. Sau đó ông bác Lưu Thành Thắng rơi đài, Lưu Thành Gia cũng liên lụy theo, bị thuyên chuyển nhậm chức quan nhàn hạ, rồi sau đó sầu não về hưu.
Nếu ở trong nhà bình thường, cán bộ cấp sư đoàn trưởng, đảm nhiệm chức danh trưởng Ban tác chiến ở trong đại quân khu, thì không thể nghi ngờ cũng là một cái chức vụ mười phần uy phong hiển hách, hoàn toàn xứng đáng là cán bộ cấp cao rồi. Nhưng ở trong nhà quyền thế như Lưu gia, cái chức vụ này quả thật không to tát bao nhiêu. Cho nên hắn cần phải tìm cách để hai cha con nhà bác cả tránh được tai kiếp lần này, và làm cho cha mình nhanh chóng thăng tiến lên cao.
Muốn tồn tại ở trong quan trường, thì bối cảnh là rất trọng yếu!
Nếu người bình thường trùng sinh, coi như gia tộc đang xuống dốc, mượn ưu thế thông tin, cũng sẽ có cơ hội trở thành nhân vật phú giáp nhất phương. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không thể, nếu hắn muốn thay đổi cuộc sống buồn chán ở trong tương lai, thì đầu tiên hắn phải cứu gia tộc thoát khỏi tràng kiếp nạn kia. Một khi lịch sử tái diễn, hắn nằm trong danh sách sổ đen, đừng nói là không có hy vọng lăn lộn trong giới quan trường, mà ngay cả thương giới, trải qua cuộc sống giàu sang, cũng là phi thường khó khăn.
Bởi vì những ngành có quan hệ, nhất định sẽ dành cho hắn sự “chăm sóc đặc biệt”.
Sinh ra ở trong nhà giàu sang quyền thế, trong tay nắm giữ quyền lực mới là sự đảm bảo duy nhất!
Nếu không có quyền lực, hết thảy đều chỉ là mây bay!
Lưu Vĩ Hồng hiểu được rõ ràng.
Lúc này trên khuôn mặt của Lưu Thành Gia rõ ràng lộ ra ánh mắt khiếp sợ, giương tay ngăn cản Lưu Vĩ Hồng đang thao thao bất tuyệt, nói:
- Kế hoạch chiến tranh giữa các vì sao là muốn đánh gục Liên Bang Xô Viết ư?
Suy luận này, ở trong tương lai chính là một cái kết luận phổ biến. Nhưng ở niên đại này, thì tuyệt đối vẫn là tin tức “kinh động lòng người.”
Bởi vì, hiện giờ Liên Bang Xô Viết còn chưa sụp đổ.
Cũng không người nào dám tưởng tượng, một cường quốc có lịch sử lâu đời như thế sẽ sụp đổ chóng vánh.
Bởi vì mối quan hệ láng giềng, cho nên những chuyện phát sinh ở vùng biên giới phương bắc, đều sẽ được chú ý gấp đôi.
- Đúng, kế hoạch này chính là muốn đánh đổ Liên Bang Xô Viết.
Lưu Vĩ Hồng thực khẳng định trả lời:
- Thực lực sản xuất và kinh tế của nước Mỹ bây giờ đang hơn xa Liên Bang Xô Viết, không có cân đối như thực lực quân sự của hai quốc gia. Ở dưới tình huống song phương đều nắm giữ vũ khí mang tính hủy diệt, muốn dựa vào vũ lực để chinh phục Liên Bang Xô Viết là tuyệt đối không có khả năng. Cho nên đành phải dựa vào phương diện kinh tế cường đại, làm cho đối thủ dần dần tha hóa suy sụp. Nền kinh tế của Liên Bang Xô Viết, bất kể như thế nào cũng vô pháp chạy đua vũ trang trường kỳ cùng với nước Mỹ.
- Những chuyện này, là ai nói với con?
Lưu Thành Gia hồ nghi dò hỏi.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, mang theo ngữ khí nhẹ nhàng bình đạm nói:
- Cha, cha không khỏi quá coi thường con trai của cha rồi. Chuyện như thế này, còn cần phải nhờ người khác chỉ dạy nữa hay sao? Con tự mình nghiền ngẫm, cũng có thể phân tích ra được cái vấn đề này.
Lâm Mỹ Như cười khổ nói:
- Vĩ Hồng à, chuyện này mẹ có phân tích ra được đâu chớ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười giải thích:
- Mẹ, thì hoàn toàn bất đồng. Mẹ là bác sĩ, tâm tư này không nằm trong đầu. Hơn nữa, đàn ông có lối suy nghĩ riêng, phụ nữ có lối suy nghĩ riêng, hoàn toàn bất đồng không giống nhau chút nào.
- A, ngay cả chuyện này con cũng nghiên cứu sao?
Lâm Mỹ Như hoảng hốt la lên.
- Mẹ, con đâu có thời gian nghiên cứu chuyện này. Con chỉ là thuận miệng nói thôi, bất quá đó là do con chiêm nghiệm từ trong cuộc sống mà ra.
Nghe đến đây, Lâm Mỹ Như cũng không sao phản bác được thêm nữa. Ngắm nhìn đứa con đột nhiên trở nên thông minh sáng suốt, biểu tình của bà tràn đầy kinh hỉ.
- Cha, sau hai năm nữa, đến nhiệm kỳ khóa tiếp theo của Liên Bang Xô Viết, thì nước Mỹ nhất định sẽ triển khai thành công kế hoạch chiến tranh giữa các vì sao. Cha hãy chờ xem nhé!
Lưu Vĩ Hồng không chút bận tâm nói. Phảng phất như chuyện này là một điều hiển nhiên.
- Làm sao con dám khẳng định là Liên Bang Xô Viết sẽ tan rã?
Lưu Thành Gia nhìn chằm chằm hỏi.
- Chuyện đó là chắc chắn rồi. Sau khi Gorbachev bước lên nắm quyền, thì tiến hành cải cách bộ máy nhà nước lung tung, ngay cả Boris Yeltsin cũng không hề tán thành, hành động này căn bản chính là tự hủy hoại cơ chế. Không có một bộ máy nhà nước nào, không có một cái xã hội đang ổn định trật tự nào, sau khi tiến hành cải cách sẽ phát huy ra tác dụng tốt đẹp, chỉ có thể gây ra những náo động bất ổn trong xã hội mà thôi.
- Còn vấn đề cải cách quân sự theo con nói, lại không phải như vậy! Hỏa lực, cơ động và chỉ huy là ba yếu tố lớn nhất hình thành nên ưu thế trong chiến tranh. Hỏa lực và cơ động sẽ nói đến sau, trước tiên nói về yếu tố chỉ huy. Muốn chỉ huy tốt, thì nhất định phải có đường lối phân tích đúng đắn, mà phân tích đúng đắn thì lại đến từ phương diện nắm bắt thông tin chuẩn xác. Nếu không có thông tin chuẩn xác trên chiến trường, dù quân đội có hỏa lực cường đại, tính năng cơ động nghiêm cẩn, cũng vô pháp giành được thắng lợi cuối cùng. Cho nên, nếu không muốn quân đội chúng ta rơi vào hoàn cảnh bị động trong tương lai, thì từ bây giờ trở đi, chúng ta nhất định phải xây dựng mạng lưới thông tin cường đại ở trong quân đội. Cha, cha là trưởng Ban tác chiến, đối với điểm này hẳn là còn rõ ràng hơn con.
Lưu Thành Gia đang ngồi uy nghiêm vững vàng, thiếu chút nữa thì đã té ngửa. Trầm ngâm liếc mắt nhìn đứa con, thực lâu sau mà vẫn không nói ra lời. Một lúc sau mới bưng chén trà lên trước mặt, liên tục nhấp vài ngụm.
Lưu Vĩ Hồng nhanh nhẹn đứng dậy, nhấc phích nước nóng lên, thong dong rót đầy nước vào trong ấm trà. Lúc trước hắn sớm đã đem phích nước nóng để vào địa phương tiện tay của mình rồi.
- Chuyện này....mấy chuyện này thật sự là do bản thân con phân tích ra ư?
Hồi lâu sau, Lưu Thành Gia mới không dám xác định dò hỏi.
- Dạ, bình thường những lúc rảnh rỗi con thường hay phân tích thế cục quân sự. Những hệ thống bên trong quân đội như chỉ huy tự động hóa, thông tin hóa, là xu thế tất nhiên trong tương lai. Nếu chúng ta không xây dựng mạng lưới thông tin vững mạnh, thì khẳng định là sẽ bị đào thải. Nhưng khi phát triển phương diện này, cũng sẽ đối mặt với không ít nguy hiểm. Nếu kĩ thuật công nghệ ở phương diện máy vi tính của chúng ta bị rớt lại phía sau, thì hệ thống chỉ huy cũng sẽ không được an toàn, tùy thời có thể bị địch nhân công kích mà rơi vào tình trạng hoàn toàn tê liệt mạng lưới thông tin.
- Coi như hiện giờ bắt đầu triển khai, thì chúng ta cũng đã rớt lại phía sau rồi. Nếu như không tích cực tiến bước, thì càng ngày chúng ta sẽ càng rớt lại phía sau. Ở những chiến trường có nước Mỹ tham gia, chúng ta sẽ nhận thấy khuyết điểm này một cách rõ ràng!
Lưu Vĩ Hồng nói xong, thì không khỏi nhớ đến cuộc chiến sẽ bùng nổ ở Kuwait cách đây không bao lâu sau.
Ở trong cuộc chiến này, quân đội tinh nhuệ của Iraq được xưng là lục quân trang thiết giáp. Nhưng ở dưới vũ khí công nghệ cao và quyền làm chủ thông tin tuyệt đối của nước Mỹ, thì hoàn toàn đã không chịu nổi một kích, ngay cả hiệu lập tập kết cũng đều không nổi, lại càng đừng nói đến hai chữ phản kháng. Thông thường khi quân đội vừa tập kết, liền sẽ gặp không kích và tên lửa viễn trình từ xa của quân đội nước Mỹ nối đuôi nhau giáng xuống. Quân đội Iraq liền trở thành tấm bia ngắm sống, hoàn toàn là một cuộc chiến tranh cực độ không cân xứng.
Trong cuộc chiến tranh này, chẳng những Iraq chấn kinh, mà các nước CHXHCN lâu nay coi trọng truyền thống xây dựng lục quân cũng chấn kinh không nhỏ. Bởi vậy mà trong quân đội của các nước CHXHCN đã nhấc lên một làn sóng cải cách quân sự mới.
Dụng tâm của Lưu Vĩ Hồng là muốn cha mình đem chuyện này nói ra trước một hai năm tới. Đương nhiên không phải nói chuyện phiếm bình thường, mà thông qua cách chính quy. Tỷ như làm báo cáo văn bản trình lên thượng cấp, hoặc phát biểu ở trên những trang báo quân đội chuyên nghiệp, để cho nhóm lãnh đạo thượng cấp coi trọng. Chờ sau khi cuộc chiến tranh ở Kuwait bùng nổ, đối chiếu hai chuyện này cùng nhau, báo cáo của Lưu Thành Gia liền sẽ được nhìn nhận một cách nghiêm túc.
Bản thân cha mình là trưởng Ban tác chiến của đại quân khu, nếu như được thượng cấp coi trọng, hơn nữa còn có lão gia tử uy danh hiển hách, muốn tiến cao hơn ở trong quân đội, thì cũng chỉ là chuyện tình một sớm một chiều mà thôi.
Đều nói thế kỷ hai mươi mốt, là niên đại có tiền có quyền thì có thể làm bố của người khác.
Mà sự thật thì ở một cái quốc gia lấy quan làm chủ, thời điểm nào có tiền có quyền thì cũng đều có thể làm được bố của người khác!
Quan nhị đại cùng phú nhị đại, tuyệt đối không chỉ là sản phẩm của thế kỷ hai mươi mốt.
Đối với chuyện này, Lưu Vĩ Hồng nhận thức phi thường rõ ràng.
Cho nên hắn nhất định phải thuyết phục Lưu Thành Gia nhìn nhận quan điểm của hắn. May mắn với tình hình trước mắt xem ra, Lưu Thành Gia cũng đã bị hắn làm cho chấn kinh rồi.
Lòng tin của Lưu Vĩ Hồng tăng vọt đến mức trước nay chưa từng có, hắn muốn tiếp tục trình bày lý luận “cải cách quân sự” cùng với cha của mình.
Chú thích:
- Kế hoạch chiến tranh giữa các vì sao:
Để phá vỡ thế cân bằng chiến lược quân sự của Liên Xô, tháng 3 – 1983, Ronald Wilson Reagan tổng thống Mỹ đã đề xuất sáng kiến phòng thủ chiến lược (SDI) được mệnh định là “cuộc chiến tranh giữa các vì sao” nhằm xây dựng hệ thống tên lửa nhiều tầng, từ 200 km đến 1000 km trên không nhằm vô hiệu hóa tên lửa tấn công, tạo ra một thách thức đối với Liên Xô.
Để đối phó, Liên Xô cũng tăng cường ngân sách quân sự, triển khai hệ thống tên lửa tầm trung ở Đông Âu và khu vực châu Á thuộc lãnh thổ Liên Xô.
Nhưng cuộc chạy đua vũ trang này kéo dài hơn bốn thập kỷ và “bao” về chi tiêu quân sự hầu khắp thế giới (trong thời gian chiến tranh lạnh, hai nước Xô – Mĩ đã gánh chịu từ 50% đến 55% chi tiêu quân sự toàn cầu) làm cho hai nước Xô – Mĩ quá tốn kém và suy giảm “thế mạnh” của họ về nhiều mặt so với các cường quốc khác.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Liên Bang Xô Viết rơi vào khủng hoảng kinh tế trầm trọng, dẫn đến những cuộc cải tổ cơ chế bắt đầu từ năm 1985, nhưng cải tổ càng khiến cho dân chúng rơi vào khủng hoảng, và sau đó tan rã vào ngày 25-12-1991.
+ Cuộc chiến tranh Kuwait: Là Chiến tranh vùng Vịnh năm 1991 (cũng gọi là Chiến tranh vịnh Péc-xích hay Chiến dịch Bão táp Sa mạc) là một cuộc xung đột giữa Iraq và liên minh gần 30 quốc gia do Hoa Kỳ lãnh đạo và được Liên Hiệp Quốc phê chuẩn để giải phóng Kuwait.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 9: Mục đích của Lưu Vỹ Hồng.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lưu Vĩ Hồng ngồi ở trong góc, ngay bên cạnh là một cô gái trẻ, trong tay hai người đều bưng chén rượu, trước mặt bày biện các món ăn linh tinh bình dân. Nhưng đây không phải khách sạn, mà là đang ở trong một tòa biệt thự.
Trong phòng khách ánh sáng có vẻ hôn ám, hơn mười đôi nam nữ thanh niên đang cùng nhau khiêu vũ, trực tiếp dùng phòng khách làm sân nhảy đầm. Tiếng nhạc phát ra từ máy quay đĩa cổ điển cũng không quá lớn, mang theo hương vị du dương, hơn mười cặp nam nữ thanh niên đang ôm nhau nhảy theo tiếng nhạc.
- Chị Vũ Thường, uống rượu nào...
Lưu Vĩ Hồng bưng chén thủy tinh lên, cùng cô gái đang ngồi bên người cụng chén một cái.
Thoạt nhìn bộ dáng của chị Vũ Thường khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mái tóc suôn dài, mặc một chiếc áo Tshirt dài tay màu trắng, cổ tay áo dùng những sợi tơ màu bạc kết thành mấy bông hoa nhỏ. Phía bên dưới là một chiếc váy dài, cũng dùng những sợi chỉ kim tuyến màu bạc, tạo thành những họa tiết hoa văn xinh xắn. Tuy ánh đèn hôn ám, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được, nước da của chị Vũ Thường cực trắng, phi thường mịn màng. Môi son không trang điểm quá đậm, hai hàng chân mày mười phần tinh xảo, mỗi khi giơ tay nhấc chân, đều mang theo một cỗ hương vị yêu kiều thướt tha, đó chính là cái loại khí chất quý tộc thản nhiên.
Đồ uống của hai người là bia, chị Vũ Thường uống trông thực thanh tú.
- Vệ Hồng, thật lòng cậu muốn công tác ở dưới nông thôn sao?
Chị Vũ Thường nhấp một ngụm bia, hạ thấp giọng hỏi.
Ngày Lưu Vĩ Hồng khai sinh, cũng chính là khoảng thời gian phong trào cách mạng đang ở trong giai đoạn sục sôi bừng bừng khí thế. Lưu Thành Gia đặt tên cho hắn là “Lưu Vệ Hồng”, nguyên bản Lưu Vĩ Đông cũng gọi là Lưu Vệ Đông, hai cái tên đều mang theo chân khí cách mạng, sau khi phong trào cách mạng thành công, thì mới sửa lại tên. Chị Vũ Thường là hàng xóm cùng nhà họ Lưu, nàng lớn hơn Lưu Vĩ Hồng vài tuổi, từ nhỏ cùng hắn lớn lên, thân như chị em ruột thịt. Cho nên nàng vẫn kiên trì gọi hắn bằng cái tên “Vệ Hồng” trước kia.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Ở nông thôn cũng được, bầu không khí mát mẻ thoáng đãng, thân thể khỏe mạnh hơn nhiều.
- Đừng tranh khí nữa, quay về nhà đi. Cô chú chỉ có mỗi mình cậu là con trai, lão gia tử cũng lớn tuổi rồi, đừng để người ta mắng cậu là cái thứ bất hiếu.
Chị Vũ Thường vẫn dùng ngữ khí nhẹ nhàng khuyên nhủ như lúc trước. Nhiều năm qua, nàng luôn luôn ra dáng một người chị cả. Khoảng thời gian mấy năm trước Lưu Vĩ Hồng thích hồ nháo, chị Vũ Thường cũng khuyên nhủ qua hắn, bất quá ngày đó không có bao nhiêu hiệu quả.
Nhìn qua chị Vũ Thường có bộ dáng tư văn nho nhã, mười phần khí chất quý tộc, trên mặt tản mát ra một loại khí chất thành thục cùng độ tuổi của nàng không hề tương xứng. Nhưng trong lòng cũng không phải ngoan ngoãn thành thật như vậy. Bằng không, làm sao có được uy tín cao thâm ở trong đám tiểu bối của những thế gia tại kinh thành. Rất nhiều đám thiếu gia tiểu thư hoàn khố, đều muốn kêu nàng bằng đại tỷ tỷ!
- Tỷ, chị hiểu nhầm rồi. Em không có tranh khí. Em nghĩ công tác một khoảng thời gian ở nông thôn, tích lũy một chút kinh nghiệm công tác dưới cơ sở, vị tất đã là chuyện xấu. Các bậc cha chú của chúng ta, có người nào mà không đảm nhận công tác ở dưới nông thôn đây chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Nụ cười của Lưu Vĩ Hồng thực dễ nhìn, mang theo cái loại hương vị không dễ miêu tả bằng lời, có chút điểm u buồn, cũng có một chút sáng lạn, hòa trộn cùng nhau, sinh ra một cỗ mị lực mười phần.
Chị Vũ Thường liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng mỉm cười nói:
- Lời này nghe có vẻ không giống như cậu đang nói đâu?
Lưu Vĩ Hồng cười cười:
- Vậy phải nói như thế nào, mới đúng là em nói?
Chị Vũ Thường nghiêng đầu, trầm ngâm suy tư một lúc, sau đó mới không xác định nói:
- Sao tôi cảm thấy cậu hình như đã thay đổi rồi....Lúc còn nhỏ....
- Con người thì luôn luôn không ngừng thay đổi. Em cũng không thể vĩnh viễn là Lưu Vĩ Hồng thích đi gây chuyện nghịch ngợm được.
Nghe lời này, chị Vũ Thường liền mỉm cười nhẹ nhàng cốc đầu của hắn, biểu tình trên mặt mười phần thân mật.
Hành động thân mật này, bị một nam thanh niên đang khiêu vũ ở trong phòng khách nhìn thấy, nhất thời có vẻ không vui “hừ” lạnh một tiếng. Sau đó sắc mặt cũng trầm xuống, cúi đầu khẽ phun ra một câu “tiểu bạch kiếm”!
- Làm sao thế? Có người nào chọc giận anh ư?
Cô gái trẻ đang khiêu vũ cùng hắn liền nghi hoặc dò hỏi. Hai người đều khoảng trên dưới hai mươi tuổi, xem phong cách ăn mặc, thì điều kiện trong nhà hẳn là khá giả.
Nguyên bản đây là một bữa tiệc nhỏ của nhóm con cháu thế gia trong kinh thành. Cuối thập niên tám mươi còn chưa có đầu thu kĩ thuật số, cho nên ngành karaoke tự nhiên cũng chưa phát triển. Ở trong thủ đô mà dùng hẳn một tòa biệt thự sang trọng như thế này để mở party, thì cũng không phải con nhà bình thường có khả năng làm nổi.
- Còn không phải thằng ôn Lưu Vĩ Hồng...Dạo này nó quấn lấy chị Vũ Thường không buông. Mẹ nó, làm phách trưởng thành cái gì chứ. Tởm không chịu nổi, ta khinh!
Nam thanh niên có vẻ mười phần khó chịu nói.
- Ủa, ghen tị hả?
Cô gái trẻ thoáng liếc mắt nhìn về phía góc sáng sủa mà Lưu Vĩ Hồng cùng Vũ Thường đang ngồi, dẩu môi lên nói, biểu tình có đôi chút hờn giận. Bất quá nàng hờn giận cũng chỉ là nhằm vào chị Vũ Thường mà thôi.
- Em mắc bệnh rồi hả? Anh ghen cái gì? Chị Vũ Thường là chị dâu của anh, người lớn hai nhà đã gặp nhau nói chuyện rồi. Lưu Vĩ Hồng thì tính là cái gì, chỉ như một miếng cao chó, dán lấy chị Vũ Thường không buông mà thôi.
Nam thanh niên khẽ mắng.
- Woa, chuyện này ước định từ khi nào? Sao em không biết nhỉ?
Biểu tình ghen tuông của cô gái trẻ nhất thời biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng. Mà tỏ ra hứng thú truy hỏi.
Nam thanh niên khinh thường nói:
- Chuyện gì anh cũng phải kể cho em nghe hả? Thời buổi này lòng dạ con người thâm sâu khó lường. Em không biết chút gì vẫn là tốt hơn. Ngoan ngoãn mà học hỏi đi.
Cái bộ dáng cả vú lấp miệng em này, làm cho sắc mặt của cô gái trẻ thoáng dâng lên một tia giận dữ. Bất quá rất nhanh đã nặn ra nụ cười miễn cưỡng, mang theo một chút hương vị làm nũng nói:
- Người ta vừa mới đến đây...Anh hiểu nhiều thì chỉ giáo cho người ta một chút...
Cô gái trẻ dường như rất kiêng kị gã nam thanh niên này. Nhưng không phải kiêng kị bản thân gã, mà chính là bối cảnh gia đình nhà gã. Tối hôm nay có thể xuất hiện ở trong căn biệt thự này, có người nào không phải là con cháu của danh gia vọng tộc!
Ngay từ đầu, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không lưu tâm đến tình huống bên trong sàn nhảy, mà chăm chú nói chuyện phiếm cùng chị Vũ Thường.
Kiếp trước, khi còn trẻ hắn phi thường ưa thích tham gia cái kiểu party như thế này. Thời kỳ trưởng thành, ai cũng có cảm xúc dao động bên trong nội tâm, một đám thanh niên trẻ tuổi tập trung cùng một chỗ, xem phim, uống bia, hát hò khiêu vũ, chỉ nhằm mục đích là phát tiết tinh lực dư thừa. Bình thường ở nhà đều bị cha mẹ quản chế nghiêm ngặt, chỉ khi tham gia những buổi party như thế này, thì mọi người mới có thể tận tình xả hơi.
Tuy nhiên hiện giờ đã hoàn toàn bất đồng. Mặc dù nội thất của tòa biệt thự này, coi như là hiện đại nhất toàn quốc, so sánh cùng một cái quán bar cao cấp trong tương lai vẫn còn lung linh hơn nhiều. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không có bao nhiêu hứng thú gặp gỡ cùng đám thanh niên trẻ tuổi này. Hôm nay hắn nhận lời mời đến đây tham dự buổi party, chính là vì có mục đích rõ ràng.
- Chị Vũ Thường, có chuyện này muốn nhờ chị giúp đỡ.
Lưu Vĩ Hồng nhấp một ngụm bia, dùng cái loại ngữ khí nghe thực thoải mái nói.
- Ủa, với chị mà còn khách khí nữa sao? Nói đi, chỉ cần nằm trong khả năng chị sẽ làm ngay.
Vũ Thường nhẹ nhàng mỉm cười, trên mặt mang theo biểu tình mê mang.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Chuyện này có thể sẽ hơi khó giải quyết. Chẳng lẽ chị vẫn đáp ứng sảng khoái như vậy sao!
Vũ Thường nhíu mày, tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn nói:
- Như thế nào, dùng phép khích tướng với chị nữa sao? Xem ra cậu đúng là trưởng thành rồi. Nói chuyện cùng chị mà cũng chơi cái trò tâm nhãn này.
Bên khóe miệng của Lưu Vĩ Hồng lại toát ra nụ cười u sầu thản nhiên. Trầm ngâm nói:
- Chuyện này thực sự không phải là chuyện nhỏ...
Nghe đến đây, Vũ Thường sắc mặt ngưng trọng hỏi:
- Chuyện nghiêm túc?
- Ưm, chuyện nghiêm túc. Em có viết một bài báo, khá dài, khoảng tầm hai vạn chữ, nói về bài xích giai cấp tư sản tự do hóa. Chị xem có biện pháp nào, đăng bài này ở trên tạp chí Hào Giác số tới hay không?
Lưu Vĩ Hồng ngập ngừng một chút, nhưng rốt cuộc vẫn nói ra mục đích của mình khi đến đây.
Sinh nhật của lão gia tử đã qua vài ngày, nhưng Lưu Vĩ Hồng không có vội vàng quay về công tác ở trường nông giáo Thanh Phong, mà nán lại thủ đô, suốt ngày nhốt mình ở trong phòng riêng, mân mê viết lách. Đề mục tên là < Cờ Xí Tiên Minh – Phản đối tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản.>
Tuy rằng Lưu Thành Gia là cán bộ cấp cao, trong nhà khá giả nhưng cũng không có máy vi tính. Bài luận văn dài hai vạn chữ này Lưu Vĩ Hồng chỉ dùng bút để viết. Nhưng may mắn kiếp trước làm công tác giáo viên cùng nghiên cứu khoa học, nên khi cầm bút viết lách cái gì đó cũng chưa bao giờ nản lòng buông xuôi. Hành văn trôi chảy, chỉ tốn khoảng bốn năm ngày thời gian, thì đã hoàn thành xong bài luận văn này rồi.
Nghe đến đây, Vũ Thường không khỏi lắp bắp kinh hãi nói:
- Bài xích tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản? Vệ Hồng, cậu muốn làm gì? Mà lại có hứng thú đối với chuyện này! Hiện tại trung ương đang có chính sách đẩy mạnh xây dựng kinh tế, gác lại tất cả mọi chuyện tranh luận ở trên phương diện tư tưởng...
Đây cũng là tư tưởng nhất quán mà đồng chí Nguyệt Hoa đã chỉ đạo!
Ở tương lai, có rất nhiều học giả nghiên cứu văn chương đều vạch ra, trong khoảng thời gian này phương diện tư tưởng cũng là hỗn loạn nhất.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói:
- Chị đừng quan tâm. Em muốn chị tìm giúp biện pháp đăng bài báo này lên. Em biết chị sẽ có cách. Chuyện này đối với em rất quan trọng, phi thường...phi thường quan trọng!
Vân lão gia tử, ông nội của chị Vũ Thường, cũng là một trong những người có công lớn khai quốc. Vân gia cùng Lưu gia giống nhau, đều là đại gia tộc con cháu đông đúc, thế lực cường đại. Bất quá Lưu Vĩ Hồng tìm Vân Vũ Thường cầu xin trợ giúp, nguyên nhân cũng không phải bởi vì Vân gia, mà nguyên nhân là vì Hạ gia.
Theo trí nhớ kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng, thì Vân Vũ Thường sẽ làm con dâu nhà họ Hạ, gả cho cháu đích tôn nhà họ Hạ, Hạ Mạnh Cường. Mà thế lực của nhà họ Hạ ở trong giới truyền thông là rất mạnh. Lưu Vĩ Hồng không thể dùng mối quan hệ mang danh nghĩa nhà họ Lưu để phát ra bài báo này, bởi vì ông bác Lưu Thành Thắng của hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý. Vì nội dung bài báo này, rõ ràng là bất đồng quan điểm cùng với đồng chí Nguyệt Hoa!
Lưu Vĩ Hồng đành phải dựa vào năng lực của riêng mình để giải quyết chuyện này mà thôi.
Niên kỷ của Hạ Mạnh Cường, cơ bản cũng tương đương với Lưu Vĩ Đông, so sánh cùng Lưu Vĩ Hồng thì lớn hơn khoảng năm sáu tuổi. Trước mắt đang là người phụ trách một văn phòng trong Ban tuyên giáo trung ương. Chỉ cần hắn nguyện ý hỗ trợ, thì bảy tám phần mười sẽ đăng được bài báo này ở trên tạp chí Hào Giác số tới.
Hào Giác là trang báo tranh luận có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong Đảng. Là một trong những tạp chí của trung ương Đảng, do người của ủy ban trung ương Đảng chịu trách nhiệm phát hành ấn phẩm, đảm đương nhiệm vụ tuyên truyền và giải thích lộ tuyến tư tưởng, phương châm, chính sách của Đảng cho cán bộ Đảng viên, theo đường lối đề cao chủ nghĩa Marx-Lenin, xúc tiến phát triển sự nghiệp của Đảng. Và là phương tiện quan trọng mà trung ương Đảng dùng để truyền bá dư luận trong cả nước.
Hào Giác ra mắt được gần ba mươi năm thời gian, là một trong lưỡng báo nhất san trọng yếu nhất của chính phủ.
Tác giả của những bài báo đăng trên tạp chí Hào Giác, thông thường đều là tầng lớp cán bộ hoặc người lãnh đạo trong Đảng. Đồng dạng cũng bao gồm cả tầng lớp cán bộ bên trong quân đội. Nếu nội dung của những bài báo đăng lên mẫn cảm, nhắm trúng mục đích thời sự, thì sẽ khiến cho các tầng lớp cán bộ Đảng viên thảo luận phi thường sôi nổi...
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 10: Đám cưới chính trị.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Vệ Hồng, chị không biết nữa...
Đôi mi thanh tú của Vân Vũ Thường khẽ nhíu lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng là đại tỷ của nhóm hoàn khố ở kinh thành, bất quá chung quy niên kỷ vẫn chưa nhiều, đối với chính trị cũng không am hiểu bao nhiêu. Kỳ thực ngay cả đại nhân vật tinh thông chính trị, thì người nào có thể phỏng đoán được, không bao lâu sau sẽ phát sinh kinh biến trọng đại?
Nhưng hiện tại Lưu Vĩ Hồng muốn phát ra bài văn có nội dung như thế này, thì quả thực đúng là tự chuốc lấy phiền phức.
- Chị, chuyện này em suy nghĩ lâu rồi. Chẳng những quan trọng đối với em, mà đối với nhà họ Lưu cũng mười phần quan trọng. Chị nhất định phải giúp đỡ em chuyện này.
Lưu Vĩ Hồng mang theo hương vị khẩn cầu nói.
Tuy rằng hắn trùng sinh, tâm tính trong lòng hơn bốn mươi tuổi, nhưng ở trước mặt Vân Vũ Thường dùng giọng điệu mềm mỏng nhờ vả, lại không hề có chút nào không thích ứng. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn vẫn luôn luôn duy trì mối liên hệ cùng Vân Vũ Thường. Nói đến quan hệ, Vân Vũ Thường là một trong những người bạn từ thuở tóc còn để chỏm cùng hắn. Mặc cho tương lai nhà họ Lưu gặp tai ương như thế nào, thì Vân Vũ Thường vẫn quan tâm đến hắn như trước. Ở tràng phong ba chính trị nhà họ Vân cũng gặp tao ương liên lụy, bất quá kết cục không có bi đát như nhà họ Lưu, tuy rằng quyền lực chỉ còn trung tầm, nhưng cơ bản nhân mạch vẫn còn giữ được. Cuộc sống của Vân Vũ Thường dễ chịu hơn bản thân hắn, cho nên cũng thường xuyên quan tâm chăm sóc đến hắn một chút.
Hắn trưởng thành, Vân Vũ Thường cũng đã trưởng thành!
Ở trong lòng của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường thủy chung sẽ mãi là người chị mà hắn có thể ỷ lại.
Có thể quay ngược trở lại hai mươi năm trước, ngắm nhìn tuổi thanh xuân thần thái sáng lạn của Vân Vũ Thường, thì cũng là một trong những chuyện tình vui sướng nhất cuộc đời của Lưu Vĩ Hồng.
- Không được!
Rốt cuộc Vân Vũ Thường đã suy nghĩ cẩn thận, kiên định lắc đầu nói.
Không thể giúp chuyện này!
Nếu muốn bảo vệ Lưu Vĩ Hồng, thì càng không được làm giúp chuyện này. Vân Vũ Thường hiểu rõ ràng, đăng một bài báo có nội dung như vậy ở trên tạp chí Hào Giác, sẽ gây nên náo động như thế nào và hậu quả cũng khó mà lường trước nổi. Nhưng khẳng định một điều, đó chính là đồng chí Nguyệt Hoa sẽ không cao hứng.
Đây không phải chuyện đùa, nếu không cẩn thận cả nhà họ Lưu sẽ bị liên lụy. Tuy rằng lão gia tử còn đang nắm giữ cương vị, sẽ không phát sinh chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng mà dù sao lão gia tử cũng tám mươi tuổi rồi, ai biết thân thể của ngài còn khỏe mạnh được bao nhiêu lâu nữa đây?
Nhưng đồng chí Nguyệt Hoa, ít nhất vẫn sẽ còn chấp chưởng quyền lực trong vòng nhiều năm thời gian nữa.
Chẳng lẽ...Lưu Vĩ Hồng muốn dùng thủ đoạn này để trả thù nhà họ Lưu?
Ý nghĩ này xuất hiện ở trong đầu Vân Vũ Thường, khiến cho nàng giật mình thon thót, trong ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng liền mang theo vài phần cảnh giác. Chuyện khác hồ nháo một chút cũng không sao, nhưng chuyện này thì nhất định là không được xằng bậy.
Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu mày, nguyên bản cũng hiểu chuyện này sẽ không dễ làm. Bởi vì chuyện này không đơn giản như đám hoàn khố bọn hắn trao đổi về một người bạn gái. Vân Vũ Thường cự tuyệt thì cũng là mười phần hợp tình hợp lý.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng hiểu rõ ràng, tầm quan trọng của chuyện này đối với nhà họ Lưu là có bao nhiêu phân lượng.
Hắn quá hiểu tính cách của Vân Vũ Thường, một khi cho rằng chuyện này bất lợi đối với hắn, thì bất kể như thế nào nàng cũng sẽ không đồng ý.
Trầm ngâm tính toán một chút, Lưu Vĩ Hồng giãn mày ra, mỉm cười nói:
- Chị không đồng ý cũng được. Đó chẳng phải chuyện gì to tát, chúng ta ra ngoài khiêu vũ đi.
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng liền đứng dậy, nhẹ nhàng xoay người làm ra một cái tư thế xin mời, đúng theo như bộ dáng của một thân sĩ.
Vân Vũ Thường khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đứng lên, đem cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương, đặt vào trong lòng bàn tay của Lưu Vĩ Hồng. Bàn tay của Vân Vũ Thường mười phần mềm mại, nói không có xương quả thật cũng chẳng khoa trương chút nào.
Sau khi đứng lên, Vân Vũ Thường mặc váy dài nên dáng người phi thường chắc chắn, hai tòa nhũ phong nhô cao đem chiếc áo Tshirt màu trắng căng phình lên trước ngực. Phần eo thon nhỏ, lộ ra những đường cong lung linh, đẹp mắt cực điểm.
Nhan sắc của Vân Vũ Thường có lẽ không tính là hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng khí chất và dáng người tuyệt hảo, đã khiến cho mị tính của nàng phóng xuất ra tràn ngập bốn phương tám hướng. Tuy rằng nam nữ thanh niên có mặt trong gian phòng này đều là người quen, nhưng vẫn thu hút ánh mắt nóng bỏng của không ít người.
Lưu Vĩ Hồng rất hiếu động, kiếp trước thời gian học cao trung, cũng là thành viên đội võ thuật nghiệp dư của thủ đô, trong môn thể thao bóng rổ cũng có thành tích phi thường tốt. Nhiều năm rèn luyện chưa từng chểnh mảng, nên vóc dáng trông cũng không đến nỗi nào, đạt tiêu chuẩn tay vượn eo báo.
Hai người vừa bước ra sàn nhảy, thì nhất thời trông đã cực kỳ chói mắt.
Thời đại này bình thường chỉ lưu hành khiêu vũ những bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng. Lưu Vĩ Hồng chóp mũi ngửi thấy mùi hương thơm thản nhiên trên người của Vân Vũ Thường, làm cho hắn ý loạn tình mê, có chút kìm lòng không được dán đến gần hơn. Hai tòa nhũ phong cao ngất của Vân Vũ Thường, cơ hồ là đè lên trên bờ ngực rắn chắc của hắn.
Vân Vũ Thường khóe miệng mỉm cười, lộ ra hàm ý cưng chiều, mặc cho hắn thao túng.
Nàng rất thích Lưu Vĩ Hồng quyến luyến bịn rịn đối với mình. Khi ở chung một chỗ cùng Lưu Vĩ Hồng, nàng luôn không chịu nổi mà tuôn tràn ra cảm xúc nhu tình. Đương nhiên đó chỉ là cái loại tình cảm cưng chiều mà thôi.
Buổi party của nhóm đệ tử hoàn khố nơi kinh thành, là phi thường thoải mái. Tòa biệt thự này công năng coi như đầy đủ, còn có riêng cả phòng chiếu phim. Ai muốn có thể sang xem phim điện ảnh Hongkong và phim ngoại quốc mới nhất. Như lúc này, có một nhóm nam nữ thanh niên đang xem phim ở phòng chiếu. Còn lại một nhóm người thì đang khiêu vũ ở đây.
- Chị, Hạ Mạnh Cường không tới đây sao?
Lưu Vĩ Hồng ghé xuống bên tai của Vân Vũ Thường, hạ thấp giọng hỏi.
Hắn biết Vân Vũ Thường sẽ được gả cho Hạ Mạnh Cường, nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ thì chưa kết hôn. Những chuyện liên quan đến Vân Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng đều nhớ phi thường rõ ràng.
Cái kiểu đám cưới ở trong danh gia hào môn này là mười phần bình thường. Thậm chí tỷ lệ bình thường còn cao hơn là tự do yêu đương kết hôn. Trong tương lai Vân gia có khả năng bình yên thoát khỏi cơn phong ba chính trị, không có nằm trong danh sách đại thanh trừng, cùng Hạ gia cũng có liên quan rất lớn. Thế lực của Hạ gia không kém gì nhà họ Lưu cùng nhà họ Vân, ở trong trường tranh đấu chính trị có lựa chọn chính xác, nên đã giành được hồi báo cực kỳ hậu hĩnh.
Đám hỏi giữa Vân gia cùng Hạ gia, không phải bắt đầu từ Vân Vũ Thường. Mà trước kia, chú của Vân Vũ Thường đã lấy cô của Hạ Mạnh Cường rồi.
Bởi vì tầng quan hệ này, cho nên nhà họ Vân mới xoay người nhẹ nhàng.
- Đừng nhắc tới hắn, đáng ghét!
Vân Vũ Thường không thích nhắc đến chuyện này, đôi mày liễu hơi nhướng lên.
Theo Lưu Vĩ Hồng biết, thì cuộc sống hôn nhân giữa Vân Vũ Thường và Hạ Mạnh Cường thực không vui vẻ lắm. Nhiều năm liền Vân Vũ Thường không sinh con, không biết vì nguyên nhân sinh lý hay là Vân Vũ Thường không muốn có con. Tuy là bạn tốt nhưng dù sao cũng là nam nữ hữu biệt, chuyện tình dạng như thế này, Lưu Vĩ Hồng quả thực là không tiện xâm phạm vào cuộc sống riêng tư của nhà người ta. Đám cưới chính trị, rất nhiều cuộc hôn nhân đều đang vướng mắc phải cái tình trạng này.
Có người phụng mệnh cha mẹ cưới vợ xong, sau khi kết hôn thì hai người hoàn toàn chưa bao giờ từng ngủ chung giường. Thủy chung chỉ duy trì cuộc sống hôn nhân ở mặt ngoài mà thôi. Nhưng cái kiểu vỏ bọc này, đối với ngoại giới vẫn là hữu hiệu. Nó đang chứng minh hai cái đại gia tộc vẫn còn giữ mối liên hệ chặt chẽ, tuy hai mà một.
Đó là điều mà chính trị cần, không phải là cuộc sống cần!
Tình trạng này, ở thế hệ của Lưu Thành Gia còn chưa rõ ràng lắm. Ngày xưa, đều tôn trọng gia đình an bài, trước kết hôn rồi sau đó mới phát sinh tình cảm yêu đương. Cho tới ngày nay, ở thế hệ đồng lứa cùng Lưu Vĩ Hồng, thì mỗi người một giường cũng đã trở thành một loại thực trạng khá phổ biến.
Trước mắt Vân Vũ Thường cùng Hạ Mạnh Cường chưa có kết hôn, nhưng Vân Vũ Thường đã buồn bực tới mức độ này, thì quả là nằm ngoài dự đoán của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng toát ra vẻ tươi cười.
- Làm sao? Vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa chăng!
Ánh mắt quan sát của Vân Vũ Thường rất mẫn tuệ, nên đã nhanh chóng chất vấn.
- Không, nào dám chứ....Em muốn nói, nếu chị đã không thích hắn thì đừng cưới nữa. Như vậy cũng sẽ không cảm thấy buồn phiền nữa đâu?
Lưu Vĩ Hồng có điểm cợt nhả nói.
Vân Vũ Thường cười mắng:
- Đốt sách mười tòa miếu, không bằng phá hủy một cặp hôn nhân. Đạo lý này cậu không hiểu sao?
- Nhưng bản thân chị không thích hắn mà, đây không phải là đang tự chuốc lấy phiền não ư?
Vân Vũ Thường khẽ thở dài. Đám cưới chính trị, nàng có tư cách nói thích hay không sao?
Nếu không, chị hãy gả cho em nhé!
Trong nội tâm Lưu Vĩ Hồng thoáng dao động, thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra những lời này. May mắn, vừa đến bên khóe miệng thì đã nuốt ngược trở vào. Đứa cháu nhà họ Lưu tranh giành con dâu của nhà họ Hạ, cũng không phải chuyện đùa. Hơn nữa, giữa hắn cùng Vân Vũ Thường tuy rằng tình cảm thâm sâu, nhưng không thể đánh đồng làm tình yêu nam nữ được. Ở dưới hình ảnh tôn nghiêm của Vân Vũ Thường, muốn vui đùa quá trớn, Lưu Vĩ Hồng còn chưa có lá gan này.
- Vệ Hồng, chị không muốn đi làm ở cơ quan. Chị muốn làm kinh doanh hơn.
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, đột nhiên Vân Vũ Thường nhỏ giọng nói.
Ở trong kí ức của Lưu Vĩ Hồng, cuối cùng Vân Vũ Thường chứng thực cũng theo con đường thương nghiệp. Nhưng đó là chuyện xảy ra sau tràng phong ba chính trị kia, Vân lão gia quy thiên, nhà họ Vân dần dần không còn nắm giữ nổi quyền lực, nhóm con cháu trong nhà bắt đầu chuyển sang nghiệp kinh doanh. Vân Vũ Thường cũng nằm trong số những thành viên này.
Con cháu danh gia hào môn chuyển sang nghiệp kinh doanh, muốn làm giàu cũng không khó khăn bao nhiêu.
Bất quá thời điểm này, muốn phát tài cũng không dễ dàng như ở trong tương lai. Cải cách vừa mở ra không lâu, nền kinh tế toàn quốc còn chưa phát triển sinh động như ở trong tương lai. Từ quyền lực có khả năng sinh ra “hiệu quả kinh tế và lợi ích” cũng chưa thể đánh đồng.
- Vì sao? Vì không muốn cùng Hạ Mạnh Cường?
Rất nhanh Lưu Vĩ Hồng đã đoán được nguyên nhân.
- Ưm.
Vân Vũ Thường cũng không phủ nhận.
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Chuyện này cũng có nhiều khả năng. Năm xưa lão gia tử công tác ở tỉnh Lĩnh Nam, có rất nhiều thủ hạ cũ ở bên đó. Chỉ cần chị chuyển đến thành phố Nam Phương, hoặc thành phố Giang Khẩu, muốn kiếm tiền cũng đều không khó. Nếu cần thiết em sẽ cấp cho chị vài cái ý tưởng.
Lão gia tử trong lời nói này, hiển nhiên là đang ám chỉ ông nội của Vân Vũ Thường. Khi mới thành lập đất nước, Vân lão gia chính là một trong số những cán bộ lãnh đạo ở tỉnh Lĩnh Nam. Đến hôm nay vẫn còn rất nhiều thủ hạ cũ đang nắm giữ chức vụ cao ở tỉnh Lĩnh Nam.
Là địa phương ngoài cùng khai mở cải cách, nền kinh tế của tỉnh Lĩnh Nam phát triển sinh động hơn đại lục rất nhiều. Ngay cả thủ đô cũng không thể so sánh bằng.
Coi như không có mối quan hệ của Vân lão gia, chỉ lấy ưu thế kiến thức trùng sinh của Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa với thân phận nữ trung hào kiệt của Vân Vũ Thường. Nếu muốn kiếm tiền thì cũng chẳng khó khăn bao nhiêu.
Cái loại tính cách của Vân Vũ Thường, kỳ thật cũng không thích hợp lăn lộn ở trong cơ quan nhà nước. Hiện giờ muốn ra ngoài kinh doanh, thì cũng là một cái cơ hội tốt để tránh né Hạ Mạnh Cường. Hạ Mạnh Cường là thành viên nổi bật trong đám đệ tử đời thứ ba của những gia đình làm cách mạng. Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha tiền đồ cẩm tú, để chạy đến tỉnh Lĩnh Nam theo nghiệp kinh doanh buôn bán.
Hơn nữa, Hạ Mạnh Cường không thiếu đàn bà.
Đàn bà cái dạng gì cũng đều không thiếu.
Hắn đối với Vân Vũ Thường chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tình cảm chân thành. Hôm nay hắn không đến tham gia buổi party này chính là bằng chứng rõ ràng. Hắn muốn cưới Vân Vũ Thường, hay là muốn cưới cái chiêu bài mạ vàng “nhà họ Lưu”!
- Là sao? Cậu nói nghe xem nào!
Có được sự tán thành của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường không khỏi hưng phấn lên, cười dài nói.
Hai người ở trong sàn nhảy thân mật như vậy, sớm đã làm cho em trai của Hạ Mạnh Cường căm giận sôi máu. Hắn chăm chú quan sát hai người, ánh mắt như muốn bắn ra tia hoa lửa.