Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 6 : Tìm tại vạ.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Sáng sớm khi ánh mặt trời trên không trung vừa lóe lên thì Bùi Vũ Phu giống như là một người chủ trong nhà bắt đầu làm bữa ăn sáng cho Bùi Đông Lai .
Lấy gạo nấu cháo, làm trứng gà chiên.
Nếu như lúc này, bác gái chủ nhà thấy được động tác nhanh nhẹn của Bùi Vũ Phi thì chỉ sợ là sẽ rớt con mắt xuống đất.
Ngay khi ánh bình minh chiếu vào khu nhà cũ nát thì Bùi Vũ Phu gõ cửa phòng của Bùi Đông Lai kêu Bùi Đông Lai rời giường để đánh răng rửa mặt.
Dùng qua bữa sáng, Bùi Vũ Phu lái xe taxi chở Bùi Đông Lai tới trường hơn nữa còn nói cho Bùi Đông Lai biết buổi tối sẽ tới đón hắn về.
Bùi Vũ Phu mặc dù là một người đi khập khiễng nhưng kỹ thuật lái xe cũng không tầm thường, lái xe thật sự vũng vàng, chân ga cùng chân phanh cũng không có chút ảnh hưởng nào .
6h40’, xe taxi đến ngay cổng trường Trầm Thành Nhất Trung.
Tư
Bùi Đông Lai cùng với Bùi Vũ Phu vừa mới xuống xe thì bên tai lại truyền lên một hồi âm thanh chói tai.
Một chiếc Porsche Cayenne thắng gấp một cái, lốp xe ma xát cùng mặt đất liền tạo rai một vết tích rõ ràng rồi chiếc xe ổn định dừng ở bên cạnh người Bùi Đông Lai.
- Wey, Bùi Đông Lai, ngươi lại để cho cha ngươi đưa nguơi đến trường a. Đãi ngộ cũng không tệ.
Cửa kính xe mở ra, một gã thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, cách ăn mặc mode, vẻ mặt hài hước nhìn về phía Bùi Đông lai, cảm giác giống như hắn là một thần linh ngồi ở trên cao ngó xuống con kiến.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế là một cô gái, vẻ mặt của cô gái cũng xem thường, cảm giác kia giống như chỉ cần liếc mắt ngó Bùi Đông Lai một cái thì cũng cảm thấy giá trị của mình sẽ bị hạ xuống rất nhiều .
Mà trên thực tế, lúc trước mỗi lần nàng nhìn thấy Bùi Đông lai đều sẽ cảm giác được tâm trạng bất an, ánh mắt tràn đầy ái mộ nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Nàng không phải là người khác, nàng đúng là người chủ động hướng Bùi Đông Lai thổ lộ nhưng bị Bùi Đông Lai khéo léo từ chối, về sau lại vừa đánh trống vừa la làng đó chính là Cố Mỹ Mỹ.
Mà tên lái chiếc Cayenne là bạn trai của nàng tên là Trịnh Phi, là một nhân vật quan trọng nhất trong Trầm Thành Nhất Trung.
Bên tai vang lên lời nói chói tai của Trịnh Phi, trong con mắt xuất hiện diện mạo của hai kẻ xấu xa kia, Bùi Đông Lai không khỏi mỉm cười.
- Đông Lai, đi vào lớp đi, ta đi dây.
Nhìn thấy hành động nhíu mày của Bùi Đông Lai, hắn biết tính cách của Bùi Đông Lai nên mở miệng cười ngây ngô nói.
- Dạ!
Bùi Đông Lai gật gật đầu, đem Trịnh Phi cùng Cố Mỹ Mỹ trở thành không khí, hướng phía trường học đi đến.
Thấy một màn như vậy, Bùi Vũ Phu cũng yên lòng, đi lên ô-tô rời đi .
- Người què, ngươi có một chân thì nên đi cẩn thận, nếu không thì sẽ gặp tai nạn đó.
Mắt thấy Bùi Vũ Phu bước lên chiếc taxi cũ nát rời đi, vẻ mặt Trinhh Phi hài hước cười nói.
Trong một năm nay, Bùi Đông Lai sớm đã quen với đủ kiểu châm chọc, trình độ nhẫn nhịn thật kinh người, lại thêm sự tình tối hôm qua nữa, vốn hắn cũng thấy Cố Mỹ Mỹ cùng Trịnh Phi là hai người bỏ đi, phân cao thấp với bọn chúng thì không đáng. Nhưng mà, nếu Trịnh Phi cười nhạo hắn thì sẽ không sao cả, không nên đụng đến Bùi Vũ Phu.
Đó cũng là hắn vừa mới nghe nghe được lời châm chọc của Trịnh Phi.
Lúc này, nghe được lời bất kính của Trịnh Phi đối với Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai dừng cước bộ lại, quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trịnh Phi.
Nhìn thấy được Bùi Đông Lai tức giận, Trịnh Phi không những không sợ, mà ngược lại còn có chút hưng phấn đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngáp một cái:
- Như thế nào hả Bùi Đông Lai, chẳng lẽ ngươi cảm thấy khó chịu sao ?
Nói xong khóe miệng Trịnh Phi nở lên một nụ cười hài hước giống như đang nói, có dũng khí thì động đến một đầu ngón tay của người Trịnh gia thử xem ?
Có thể nhận thấy, Trịnh Phi xem ra nếu như Bùi Đông Lai có can đảm động đến một đầu ngón tay của hắn thì hắn có có một vạn cách để đùa chết Bùi Đông Lai.
Dù sao, ở Trầm Thành này hắn cũng nổi danh là một phú nhị đại, tài sản trong nhà xa xỉ, không cần nói những thứ khác nếu hắn dùng mấy vạn thì cũng đủ để chôn Bùi Đông Lai rồi .
- Trịnh Phi, anh xem lại anh đi, người ta Bùi Đông Lai ở trên sân bóng rổ đã bị anh vũ nhục, từ nay về sau hắn cũng không dám chơi bóng rổ. Mà còn thi thì chỉ đạt được có 280 điểm, có dũng khí bước vào cổng trường là khó lắm rồi, anh còn nhẫn tâm khi dễ hắn sao?
Mắt thấy xung đột sắp xảy ra thì Cổ Mỹ Mỹ liền ôm cánh tay của Trần Phi, thanh âm chói tai vang lên. Ánh mắt lại càng không rời khỏi người Bùi Đông lai, tựa hồ như đối với nàng mà nói Bùi Đông Lai càng phẫn nộ thì nàng lại càng cảm thấy vui mừng.
- Trịnh Phi, ta cảnh cáo ngươi, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không nên vũ nhục cha ta.
Bùi Đông Lai nhẹ nhàng xoay cổ một chút, sắc mặt lạnh như băng, hướng phía Trịnh Phi cùng Cố Mỹ Mỹ mà đi tới .
Nhìn thấy được vẻ sắc bén trong con mắt của Bùi Đông Lai, Cố Mỹ Mỹ liền cảm thấy sợ hãi, thậm chí ngay cả Trịnh Phi cũng cảm thấy sợ hãi.
Bọn chúng không hẹn mà đang cùng nhớ lại lúc trước, vào năm học lớp mười có một tên lưu manh cùng Bùi Đông Lai phát sinh xung đột sau đó tên lưu manh kia tìm mấy tên giang hồ đòi giáo huấn Bùi Đông Lai, kết quả bị Bùi Đông Lai một người đánh ngã toàn bộ bọn chúng xuống đất.
Hơn nữa, toàn bộ xương cốt của đám thanh niên bất lương kia đều bị cắt đứt.
Chuyện tình lần đó huyên náo đến nổi cảnh sát cũng phải can thiệp vào, cuối cùng bởi vì cuối cùng Bùi Đông Lai có thành tích học tập nghịch thiên nên thầy, cô trong trường đều bảo hộ cho hắn, chỉ đưa tiền thuốc men cho đám người kia. Hơn nữa, còn khai trừ tên học sinh kia ra khỏi trường.
Mà kể từ lúc đó, tất cả nam sinh trong Trầm Thanh Nhất Trung này cũng không một ai dám khiêu khích Bùi Đông Lai, nhất là dùng vũ lực để gây hấn với hắn.
- Bùi Đông Lai, chẳng lẽ những điều ta nói không phải là sự thật sao ? Người què lái xe, chính là lão hổ liếm miêu, muốn chết.
Mặc dù trong lòng có vài phần khiếp sợ nhưng Trịnh Phi vẫn cố tỏ ra vẻ kiên cường.
Hiện giờ hắn là người trong mộng của đa số nữ sinh trong trường, trong trường học này Trịnh Phi là một kẻ nổi bật nhất mà không ai bằng được.
Nhưng cái này cũng chỉ là trong vòng một năm nay mà thôi.
Trước đó một năm rưỡi, Trịnh Phi chẳng qua chỉ là kẻ làm nền cho Bùi Đông Lai mà thôi.
Chính vì như thế mà sau khi biết Bùi Đông Lai bị Cố Mỹ Mỹ cự tuyệt thì Trịnh Phi lập tức phát động thế công tình yêu đối với Cố Mỹ Mỹ, cố gắng dùng phương thức này để chính minh rằng hắn còn mạnh mẽ hơn so với Bùi Đông Lai.
Thượng đế dường như đã chiêu cố hắn, ngày thứ ba sau khi hắn theo đuổi Cố Mỹ Mỹ thì chẳng biết tại sao trên sân bóng rổ, Bùi Đông Lai liên tiếp mắc sai lầm, bị hắn hung hăng vũ nhục cho một phen.
Mà đúng vào ngày đó, hắn đã bắt được tâm hồn thiếu nữ của Cố Mỹ Mỹ làm tù binh, mà cũng bắt đầu từ lúc đó thì thành tích học tập cùng với năng lực trên sân bóng rổ cùa Bùi Đông Lai bắt đầu trượt dốc không phanh.
Đối mặt với lời khiêu khích của Trình Phi, Bùi Đông Lai cũng không có trả lời.
Hắn giống như với hai năm trước đây khi hắn đối mặt với bảy, tám tên thanh niên bất lương. Hai mắt híp lại thành một đường nhỏ.
- Đông Lai, không nên!
Ngay sau đó.
Lúc Bùi Đông Lai chuẩn bị nắm lấy tóc của Trịnh Phi, đem Trịnh Phi giống như một con chó chết kéo từ trong xe đi ra thì sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.
Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm. Tại lúc Cố Mỹ Mỹ cùng với Trịnh Phi đang hoảng sợ, quay đầu lại nhìn về chủ nhân của thanh âm kia.
Rất nhanh, một gã thiếu niên có dáng người khôi ngô chạy đến bên cạnh Bùi Đông Lai kéo cánh tay hắn lai, hung hăng liếc mắt nhìn Trịnh Phi một cái, nói:
- Đông Lai, đi thôi, chúng ta không cần chấp nhặt với loại người như thế này.
Nghe được lời nói của thiếu niên khôi ngô kia thì chân mày Bùi Đông Lai khẽ buông lỏng xuống, vẻ mặt cũng dần dần khôi phục lại bình thường.
- Hắc hắc, Tào Băng, không phải là ngươi muốn lấy lòng tên phế vậy Bùi Đông Lai này, kéo hắn gia nhập đội vào bóng rổ mới thành lập của các ngươi để cùng chúng ta tham gia trận thi đấu sao ?
Thấy Bùi Đông Lai không động thủ thì Trịnh Phi khẽ thở ra nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng.
Hiện giờ, cách thời gian thi Đại Học chỉ còn ba tháng, toàn bộ học sinh cấp ba đều đem tinh lực dồn vào việc học tập, bất quá vì nhà trường muốn giảm bớt áp lực của học sinh nên đã tổ chức một giải bóng rổ, trận đấu theo thứ tự là lớp 10, lớp 11 để chọn ra đội vô địch, mà sắp tới sẽ diễn ra trận thi đấu giữa 12/1 vs 12/6.
- Trịnh Phi, ngươi không cần cần phải ra vẻ tiểu nhân đắc chí, Bùi Đông Lai chỉ không muốn chấp nhặt với loại người như ngươi mà thôi.
Thân là bạn học cùng với Bùi Đông Lai hơn nữa lại là đồng đội cùng đội bóng với Bùi Đông Lai, Tào Băng là một trong những người ở trong trường học này không cười nhạo Bùi Đông Lai, ngược lại hắn còn an ủi Bùi Đông Lai nhưng lại không bao giờ nhắc đến muốn để cho Bùi Đông Lai trở lại sân bóng rổ.
Bỏi vì hắn hiểu được, đối với học sinh trung học mà nói, bóng rổ chỉ là một môn vận động mà thôi, học tập mới là quan trong nhật. Chẳng biết tại sao thành tích học tập của Bùi Đông Lai cứ tuột dốc cho nên hắn sẽ không có tâm tư chơi bóng rổ.
- Không chấp nhặt ?
Trịnh Phi được thế lấn tới nói:
- Ngươi hỏi hắn lại một chút đi, hắn dám lên sân bóng rổ sao ?
Nói xong thì vẻ mặt Trịnh Phi khinh thường thậm chí Cố Mỹ Mỹ ngồi ở bên cạnh cũng khinh thường, ở nàng xem ra trước đây Bùi Đông Lai đã bị Trịnh Phi đánh bại trên sân bóng rổ, rốt cuộc hắn cũng không dám bước lên sân bóng rổ, quả thật là một kẻ nhu nhược mà.
- Tại sao lại không dám.
Nhưng đột nhiên, Bùi Đông Lai lại nở nụ cười.
Ách
Lời nói thình lình của Bùi Đông Lai làm cho Trịnh Phi cùng Cố Mỹ Mỹ ngạc nhiên một trận, thậm chí ngay cả Tào Băng cũng ngẩn người ra.
Dường như, bọn họ không nghĩ tới Bùi Đông Lai sẽ nói như vậy.
Bọn họ còn không nghĩ được, sau đó, Bùi Đông Lai lại thản nhiên cười.
- Đông Lai, ngươi
Kinh sợ qua đi, Tào Băng mới cố gắng muốn nói cái gì đó.
- Bùi Đông Lai, đây chính là ngươi nói, xế chiều này hôm nay, nếu ngươi không dám tới sân bóng thì ngươi chính là cháu của ta.
Không đợi Tào Băng nói hết lời, Trịnh Phi liền lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
So ra mà nói, Cố Mỹ Mỹ ở bên cạnh thì lại càng hưng phấn, nàng thật sự hy vọng thấy được Bùi Đông Lai bị bạn trai của nàng hạ nhục thêm một lần nữa .
Bởi vì, kể từ sau khi nàng bị Bùi Đông Lai cự tuyệt thì mỗi lần nàng thấy Bùi Đông Lai gặp bị kịch thì nàng đềi sảng khoái đến ngất trời.
- Nếu như lớp các ngươi thua?
Bùi Đông Lai cắt đứt sự mơ màng của Cố Mỹ Mỹ và Trịnh Phi.
- Cái gì?
Trịnh Phi nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, ở hắn xem ra lần trước Bùi Đông Lai bị hắn sỉ nhục, trong lòng vẫn còn lưu lại bóng ma, hơn nữa cuộc sống bây giờ đều chú trọng vật chất cho dù ở trên sân bóng có giỏi tới đâu thì sẽ có chỗ làm sao? Mà kỹ thuật của hắn cùng với vài tên đồng đội trong lớp thì không cần phải nói, hơn nữa trải qua một năm thì phối hợp lại càng thêm ăn ý, làm sao có thể thất bại được?
- Trịnh Phi, xế chiều này nếu lớp ta thua thì ta Bùi Đông Lai sẽ quỳ xuống gọi ngươi ba tiếng gia gia.
Bùi Đông Lai nheo mắt lại, giọng nói cũng âm trầm hẳn lên:
- Nếu lớp các ngươi thua, thì sau này đối với những kẻ bỏ đi như các ngươi nếu thấy ta thì lăn càng xa càng tốt.
Các ngươi là đồ bỏ đi sao?
Lăn càng xa càng tốt.
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Trịnh Phi cùng Cố Mỹ Mỹ thiếu chút nữa là ngất đi, nhất là Cố Mỹ Mỹ khuôn mặt của nàng lại trở nên trắng bệch.
- Bùi Đông Lai, con mẹ nó, chiều này ta không cho người quỳ ở sân bóng thì ta sẽ không mang họ Trịnh.
Trịnh Phi hoàn toàn giận dữ, gào to như một con chó điên.
Bùi Đông Lai cười hờ hững, dẫn theo Tào Băng rời khỏi.
Nhìn bóng lưng đơn bạc của Bùi Đông Lai, trong đầu lại nhớ đến nụ cười của Bùi Đông Lai trước khi rời đi, Cố Mỹ Mỹ không khỏi giật mình.
Bởi vì.
Nàng có cảm giác rằng, Bùi Đông Lai của ngày hôm nay so với lúc trước có chút khác biệt.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 7 : Mong đợi cùng chờ đợi.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
- Mời vừa rồi, các ngươi có nghe được Bùi Đông Lai nói với Trịnh Phi những gì không?
Ngay khi Bùi Đông Lai mang theo Tào Băng rời khỏi đây thì một gã nam sinh nhiều chuyện tiến về phía mấy tên bạn học, hưng phấn mà hỏi .
- Bùi Đông Lai nói chiều này sẽ thi đấu hơn nữa sẽ cùng Trịnh Phi đánh cược nữa.
- Tham gia buổi thi đấu chia tay? Đánh cược? Nói nhanh lên, bà mợ nó, quả thực đây là một tin tức bất ngờ a.
- Này, có cái gì mà bạo phát ?
- Còn gì nữa, các ngươi thử nghĩ lại xem, Bùi Đông Lai bởi vì Cố Mỹ Mỹ mà luân lạc đến trình độ như ngày hôm nay. Mà lúc trước, trên sân bóng rổ Trịnh Phi đã hung hăng vũ nhục Bùi Đông Lai, lại còn bắt đi tâm hồn thiếu nữ của Cố Mỹ Mỹ nữa. Hiện giờ, sắp tốt nghiệp rồi, đột nhiên Bùi Đông Lai lại muốn thi đấu trận đấu chia tay này, không biết là có ý vị gì đây? Phản kích, ta dám nói, Bùi Đông Lai muốn thông qua trận đấu này để triển khai phản kích.
- Phản kích a, nhưng cũng đã quá muộn rồi, hiện giờ Bùi Đông Lai có tư cách gì mà mà thi đấu cùng vơi Trịnh Phi ?
- Đúng vậy, luận về học tập, luận về gia thế… cái gì thì Trịnh Phi cũng là số một. Cùng với Cố Mỹ Mỹ là một đôi trai tài gái sắc, trái lại Bùi Đông Lai thì sao, tuy rằng lúc trước hắn là một hoàng tử ếch nhưng hiện giờ ngay cả ếch hắn cũng không bằng, chỉ là một con cóc con mà thôi .
Nghe được đồng bạn nói như vậy thì tên nam nhân nhiều chuyện kia cũng có chút cứng họng, tâm tình nhất thời uể oải.
Hắn hiểu được những gì bạn của hắn nói đều là sự thật. Một năm trước, Bùi Đông Lai xuất thân từ bần hàn so sánh với Trịnh Phi cũng không đủ mà hiện nay hai người căn bản đã không ở cùng một đẳng cấp.
Chung quanh, đám học sinh sôi nổi nhìn về phía Bùi Đông Lai, trong đó không ít người trên gương mặt đều hiện lên vẻ trào phúng.
Ở đám bọn hắn xem ra, kỳ thi thử vừa rồi Bùi Đông Lai chỉ đạt được 280 điểm vậy mà bây giờ lại cố gắng muốn tranh phong với Cố Mỹ Mỹ và Trịnh Phi, đây quả thật là tự rước nhục vào người.
- Đông Lai..
Nhìn thấy được những ánh mắt khác thường của những học sinh chung quanh, Tào Băng nhịn không được mà lo lắng nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Tào Băng không có trí tuệ như Tần Đông Tuyết, không thể đoán được Bùi Đông Lai thất bại hoàn toàn đều không phải là do Cố Mỹ Mỹ, hắn cho rằng bởi vì Bùi Đông Lai thổ lộ bị cự tuyệt nên mới bị đả kích như vậy, mà sau khi Bùi Đông Lai thổ lộ, ở trên sân bóng rổ Trịnh Phi lại hung hăng nhục nhã hắn nữa, chẳng khác nào là xát muối vào vết thường. Bây giờ, Bùi Đông Lai muốn lấy lại danh dự cũng không có gì đáng chê trách.
Thế nhưng.
Hắn lo lằng Bùi Đông Lai chẳng những không trộm được gà mà còn mấy được nắm gạo.
Dù sao, hắn và Trịnh Phi đều là thành viên của đội bóng rỗ, hắn biết rõ trong vòng một năm này trình độ của Trịnh Phi tăng lên không ít. Mặc khác, trình độ của những tên khác trong lớp 12/6 cũng tăng lên, phối hợp cũng trở nên ăn ý hơn so với một năm trước.
Trái lại, tất cả thành viên trong lớp 12/1 kể cả Tào Băng đều là học sinh khá, giỏi tất cả tinh lực đều đặt vào việc học tập vì vậy trình độ phối hợp với nhau có chút thua kém hơn nữa vì Bùi Đông Lai đã lâu rồi không đụng vào bóng rổ nên trình độ cũng đã giảm xuống.
Dưới dạng tình hình như thế này, muốn lớp mình thằng được lớp 12/6 thì phải làm sao đây ?
Thấy được vẻ lo lắng của Tào Băng, Bùi Đông Lai cũng biết được Tào Băng không phải là lo lắng về trận đấu mà là hắn đang lo lắng sau khi kết thúc trận đấu, Trình Phi sẽ lại vũ nhục mình nếu như vậy thì mình sẽ trở thành trò cười trong mắt của toàn bộ học sinh.
Biết được điều này, Bùi Đông Lai lại cảm thấy ấm áp, hắn liền nở ra một nụ cười tự tin:
- Yên tâm đi Tào Băng, chiều nay chúng ta sẽ không thua.
Ân ?
Bên tai vang lên lời cam đoan của Bùi Đông Lai lại thấy được nụ cười tự tin trên miệng hắn, trong chốc lát Tào Băng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Trong trí nhớ của hắn đã thật lâu rồi hắn đã không thấy nụ cười tự tin như vậy xuất hiện trên mặt của Bùi Đông Lai.
Bá !
Ngay tại lúc Tào Băng đang ngây người thì Trịnh Phi đã lái chiếc Cayenne chạy qua mặt Bùi Đông Lai.
Trong ô tô, Cố Mỹ Mỹ không nhịn được mà thông qua kính chiếu hậu để liếc mắt Bùi Đông Lai một cái, trong con mắt hiện lên vài phần bất an.
Bất an đến tình tình huống khác thường của Bùi Đông Lai, đến từ Bùi Đông Lai đã từng là một người xuất sắc càng đến từ lời nói dối của chính bản thân mình .
- Hừ, xế chiều hôm nay trước mặt toàn trường, nhất định ta sẽ làm cho người phải quỳ xuống trước mặt ta, kêu ta là ông nội.
Cùng Cố Mỹ Mỹ bất đồng, Trình Phi cũng không có chút lo lắng, mà chính là cảm giác hưng phấn cũng tức giận.
Có lẽ là Bùi Đông Lai từ trên cao rớt xuống quá lâu, cũng có lẽ là lây nhiễm sự tự tin của Trịnh Phi, trong lòng Cố Mỹ Mỹ cùng giảm bớt vài phần bất an, trên mặt lộ ra biểu tình khó chịu:
- Trịnh Phi, chiều nay nhất định anh phải hảo hảo vũ nhục tên phế vật kia, cho hắn biết rằng, con cóc cuối cùng vẫn là con cóc, cho dù có chắp cánh cũng khó bay lên trời.
- Hắc hắc, điều đó là nhất định. Một năm trước, hắn giống như ánh mặt trời ban trưa ta còn có thể làm cho hắn mất mặt, huống gì là bây giờ ?
Trịnh Phi nói xong, khóe miệng lại hiện lên vẻ khinh thường, tựa hồ như là đang cười nhạo Bùi Đông Lai ngu muội không biết tự lượng sức mình.
Theo tiến bộ của thời đại, tốc độ truyền bá tin tức đã vượt ra sự tưởng tượng của mọi người.
Đồng dạng, tốc độ truyền bá của mấy bà tám cũng vô cùng kinh khủng, nhất là ở trong sân trường.
Chuyện tình Bùi Đông Lai tham gia trận bóng rổ chia tay, trong một thời gian ngắn đã truyền khắp cả vườn trường.
Trong lúc nhất thời, lúc Bùi Đông Lai thi được 280 điểm thì trở thành trò cười cho mọi người, đã trở thành đề tài câu chuyện lúc ngoài giờ học, đồng thời không ít người đối với trận bóng rổ chiều nay lại cảm thấy hứng thú, dự định sẽ đi xem.
Trong lúc nghĩ giải lao giữa tiết, Bùi Đông Lai đi theo các học sinh hướng sân thể dục đi tới.
- Các ngươi đều nghe kỹ cho ta, trận đầu chiều này, chúng ta không những phải thắng mà còn phải thắng đẹp, chúng ta không những phải thắng về điểm số mà còn phải hoàn toàn phong sát Bùi Đông Lai, tốt nhất là để hắn một điểm cũng lấy không đươc.
Trịnh Phi cũng giống như những người khác, ánh mắt nhìn theo bước chân của Bùi Đông Lai đồng thời còn dùng một giọng nói không thể nghi ngờ để nói với những tên đồng đội bên cạnh.
- Bùi Đông Lai tên phế vật này muốn khiêu khích chúng ta, quả thực là tự muốn rước nhục vào mặt mà.
- Đúng vậy, hắn còn muốn thông qua trận đấu này để biểu hiện trước mặt của Cố Mỹ Mỹ, quả thực là trò cười a.
Bên tai vang lên những lời cam đoan của đồng đôi, Trịnh Phi nở ra nụ cười, cười đến đắc ý.
Nhưng mà.
Nụ cười trên môi hắn rất nhanh liền dừng lại.
Cùng lúc đó, trên sân cũng vang lên một mảnh xôn xao.
Cơ hồ là toàn bộ ánh mắt của học đem đều nhìn về đạo thân ảnh ở phía trước.
Tần Đông Tuyết.
Tại lúc bọn họ đang chăm chú nhìn Tần Đông Tuyết thì nàng lại chủ động đi tới bên người Bùi Đông Lai.
Phải biết rằng, cho tới ngày hôm nay, Tần Đông Tuyết là nữ thần trong lòng của tất cả các nam sinh, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng các bạn học trong lớp nói chuyện thì đa số thời gian còn lại thì đều độc lai độc vãng, về phần cùng đi với một nam sinh thì chưa bao giờ xuất hiện.
Càng không nói nàng sẽ chủ động theo đuổi nam nhân.
Bao gồm cả Tào Băng ở bên trong, vài tên thành viên của đội bóng rổ trong lớp 12/6 đang cùng nói chuyện với Bùi Đông Lai, phát hiện được Tần Đông Tuyết tới gần thì đều kinh ngạc tới trợn tròn mắt.
- Bùi Đông Lai.
Tần Đông Tuyết đuổi kịp Bùi Đông Lai, khuôn mặt xán lạn liền hiện lên nụ cười.
- Có chuyện gì sao?
Bùi Đông Lai đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười hỏi.
Tần Đông tuyết không có chủ động trả lời mà mà không biết vô tình hay cố ý mà nhìn về phía mấy người Tào Phi một cái.
Ách…
Mấy người Tào Băng tiếp xúc với ánh mắt của Tào Đông Tuyết thì nguyên lai một đám từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, theo bản năng rời đi, để lại chỗ cho Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết.
- Nghe nói chiều nay bạn tham gia sẽ thi đấu bóng rỗ sao?
Mấy thấy đám người Tào Băng đã bỏ đi, Tào Đông Tuyết cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám học sinh xung quanh mà là sánh vai cùng Bùi Đông Lai mà đi.
- ừh.
Bùi Đông Lai gật đầu, trong lòng có chút nghi hoặc vì sao kể từ ngày hôm qua, Tần Đông Tuyết lại đặc biệt quan tâm đến biểu hiện của mình?
- Như thế nào lại muốn tham gia trận đấu bóng rổ kia?
Tần Đông Tuyết nói xong liền quay đầu lại nhìn về phía Bùi Đông Lai, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói thi đấu trận đấu này là muốn trả lại cho Trịnh Phi cùng Cố Mỹ Mỹ một cái tát, hơn nữa hắn lại muốn trợ giúp cho Tào Băng và mấy tên đồng đội trong đội bóng rổ của lớp 12/1. Bởi vì, lúc trước khi hắn rời khỏi đội bóng rỗ thì Tào Băng và đám người trong đội bóng lớp 12/1 đã bị Trịnh Phi vũ nhục, hơn nữa trong một năm nay mỗi lần bước vào sân bóng rỗ thì cũng bị Trịnh Phi và đám đồng đội của hắn vũ nhục.
Mà cả Tào Băng cùng đám đồng đội trong đội bóng rỗ lớp 12/1 cũng không giống các học sinh khác mà châm chọc đối với Bùi Đông Lai, cũng không có oán giận với hắn, mà là giống như một đám bằng hữu bình thường, thường xuyên quan tâm hắn, cổ vũ hắn mau chóng đứng lên.
Hoạn nạn thấy chân tình
Phần nhân tình này Bùi Đông Lai chưa từng nói qua nhưng hắn vẫn luôn luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Lúc này, nghe được câu hỏi của Tần Đông Tuyết, Bùi Đông Lai chỉ cười nhạt, giọng nói hờ hững tuy nhiên cũng tràn ngập vẻ tự tin:
- Có chút khinh người quá đáng, tính toán giáo huấn cho bọn chúng. Còn nữa, trong một năm này đám người Tào Băng bởi vì mình mà chịu không ít ủy khuất, mình không muốn chứng kiến bọn hắn ở trong trận đấu này bị khi phụ.
- Có tin tưởng thắng được khong?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, nhận thấy vẻ tự tin ấy một lần nữa xuất hiện lai trên người của Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết vốn là ngẩn ra, tiếp theo khóe miệng nở lên một nụ cười hưng phấn rất là mê người.
Dưới ánh mặt trời, nhìn thấy vẻ Tần Đông Tuyết lộ ra vẻ mê cười, Bùi Đông Lai có chút thất thần, sau đó lại gật đầu cười nói.
- Chiều nay, mình sẽ đi xem trận thi đấu.
Tần Đông Tuyết nháy nháy hàng lông mi xinh đẹp, nhè nhẹ cười một tiếng, trong đôi mắt đã hiện lên vẻ mong chờ.
Mong đợi chiều nay Bùi Đông Lai sẽ diễn xuất hoa lệ trên võ đài mà trước đây nơi đó thuộc về của hắn, mong chờ Bùi Đông Lai có thể tỉnh lại.
Ngày này, nàng đợi thật lâu… thật lâu rồi.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 8: Vì hắn đi.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Trầm Thành Nhất Trung tổ chức trận thi đấu cho các lớp 12 chủ yếu là muốn giảm sức ép học tập cho các học sinh.
Dựa vào sự an bài của nhân viên nhà trường, trận đấu được tổ chức vào lúc 4h chiều. Học sinh lớp 12 có thể được phép ra sân coi thi đấu cũng có thể ở trong phòng học mà tiếp tục học tập.
Lúc đồng hồ đã điểm sang 4h, đa số học sinh lớp 12 đều ở khán đài ngồi xem, trừ số đó ra cũng có một ít học sinh lớp 11 đến sân thể dục để xem, phủ kín cả sân bóng rổ.
Tát cả chuyện này, chỉ bởi vì lời đánh cuộc giữa Bùi Đông Lai và Trịnh Phi, tất cả mọi người đều chờ mong kết quả cuối cùng.
Trận bóng rổ này, lấy Trịnh Phi dẫn đầu tất cả thành viên trong đội lớp 12/6 đã có mặt ở trên sân, bọn hắn thay đổi đồng phục thi đấu của dội, ở trên sân tiến hành khởi động. Mà thân là hoa hậu giảng đường Cố Mỹ Mỹ cũng không quan tâm đến ánh mắt của đám học sinh kia, quang minh chính đại đứng chung một chỗ với Trịnh Phi.
- Trịnh Phi, 4h rồi, sao bên kia vẫn chưa đến, chẳng lẽ bọn hắn sợ tới mức không dám đến đây sao?
- Những người khác chắc hẳn là sẽ đến nhưng tên phế vật Bùi Đông Lai kia thì rất khó nói.
Mắt thấy thành viên của lớp 12/1 còn chưa tới, hai gã đội viên lớp 12/6 liền đi đến bên cạnh Trịnh Phi nói.
- Hừ, đánh cuộc là do hắn nói ra, hiện giờ toàn bộ giáo viên và học sinh đều biết được hết, mặc kệ hắn có tới hay không, hôm nay, nhất định hắn phải thua.
Vẻ mặt Trịnh Phi nở ra nụ cười tự tin, cảm giác như muốn nói Bùi Đông Lai ngươi gặp bi kịch rồi.
- Đến rồi, thành viên lớp 12/6 đến rồi.
Trịnh Phi vừa mới nói xong thì một gã học sinh kêu lên, hắn thấy Bùi Đông Lai đang dẫn đầu thành viên lớp 12/1 đi vào sân bóng rổ.
Lời hắn vừa nói ra thì toàn bộ mọi người đều không hẹn mà đem ánh mắt nhìn về phía cửa sân bóng rổ.
Đối với ánh mắt của mọi người thì vẻ mặt của Bùi Đông Lai cũng tỏ ra bình tĩnh nhưng mà Tào Băng cùng bảy tên thành viên khác thì có chút khẩn trương và lo lắng.
Mặc dù Bùi Đông Lai đã nói cho bọn hắn biết trận bóng rổ chiều này sẽ không thua, nhưng bọn hắn cho rằng trừ phi Bùi Đông Lai đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong cách đây một năm, nếu không thì sẽ rất khó thắng.
Mà đối với Bùi Đông Lai, một năm không rờ vào bóng rổ, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong thì đâu có dễ như vậy?
Bọn hắn cũng không biết trong vòng một năm qua, mặc dù Bùi Đông Lai không có chơi bóng rổ ở trong trường nhưng mà vào lúc cuối tuần hắn cũng chơi bóng rổ ở khu dân nghèo, trong khu dân nghèo có một sân bóng rổ ngoài trời, điều kiện sân bãi rất tệ. Bất quả, cuối tuần nào cũng sẽ có nhiều hài tử đến đây chơi bóng, Bùi Đông Lai là một trong số đó.
Một năm trước đây, ngoại trừ học tập ra thì bóng rổ chính là thứ mà Bùi Đông Lai thích nhất.
Mà trong quá khứ, bởi vì linh hồn Tiêu Phi tự nhiên tiến vào thân thể hắn, xuất hiện trí nhớ thường xuyên hỗn loạn, tâm tình đã xảy ra một ít biến đổi, có khi tính tình trở nên cực kỳ hỏng bét thì chơi bóng rổ chính là phương pháp duy nhất để giảm sức ép.
Dưới tình hình này thì trình độ chơi bóng rổ của hắn chẳng những không thụt lùi mà còn tiến bộ hơn trước.
- Xem ra lời đồn về Bùi Đông Lai thật chính xác a, hắn muốn trước khi tốt nghiệp thông qua bóng rổ để chứng minh bản thân mình.
- Lần trước trong cuộc thi thử hắn chỉ đạt được 280 điểm, thể diện của hắn đều mất hết. Chỉ có thể thông qua trận bóng rổ này để chứng minh bản thân mình thôi.
- Hắc hắc, theo ta thấy thì lý tưởng thật tốt đẹp nhưng sự thật lại tàn khốc a.
- Đúng vậy, một năm trước Trịnh Phi đã làm cho Bùi Đông Lai nhục nhã mà đi, huống chi là bây giờ ?
Đám người Bùi Đông Lai vừa vào sân bóng thì từ trên khán đài đám học sinh lại sôi nổi bàn luận, bao gồm những tên học sinh lớp 12/1 có mặt ở trong đó, cơ hồ tất cả toàn bộ đều cho rằng hôm nay Bùi Đông Lai sẽ gặp bi kịch.
Nghe những lời bàn luận của đám học sinh kia thì sắc mặt của Bùi Đông Lai cũng không đổi mà sắc mặt của đám người Tào Băng thì lại có chút khó coi, trong lòng lại càng thêm lo lắng.
Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không tiếp tục giải thích.
Hắn biết, nói nhiều cũng chỉ là lý luận suông chỉ có thực lực mới là vương đạo.
Cùng với Bùi Đông Lai bất đồng, đám người Trịnh Phi và các thành viên lớp 12/6 sau khi nghe được lời bàn luận thì dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía đám người Bùi Đông Lai, giống như đã thấy được được Bùi Đông Lai sẽ gặp bi kịch.
Cố Mỹ Mỹ vốn là bất an khi thấy được phát hiện được sự thay đổi của Bùi Đông Lai nhưng lúc này nghe được lời bàn luận của đám học sinh kia thì mới yên lòng, vẻ mặt tươi cười chờ đợi.
Dường như nàng đang muốn nhìn đến cảnh Bùi Đông Lai bị Trịnh Phi hạ nhục.
Năm phút sau, đám người Bùi Đông Lai cùng Tào Băng đã thay đồ xong, theo thứ tự từ bên trong kia đi ra , bắt đầu chuẩn bị khởi động.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của mọi người bao gồm cả Trịnh Phi đều nhìn về phía Bùi Đông Lai. Bọn hắn muốn biết sau một năm thì trình độ của Bùi Đông Lai rốt cuộc đã đạt đến mức nào rồi ?
Để cho bọn họ thất vọng là trong quá trình khởi động, Bùi Đông Lai cũng không úp rổ mà ngay cả ném rổ cũng không có, hắn đơn giản chỉ tiến hành luyện tập bắt bóng thôi.
Thất vọng không chỉ có toàn bộ đám học sinh mà đám ngươi Tào Băng cũng có chút thất vọng.
Vốn là bọn hắn còn ảo tưởng trong lúc khởi động, Bùi Đông Lai còn muốn hạ uy phong với lớp 12/6 nhưng Bùi Đông Lai ngay cả ném rổ cũng không có có ném.
- Đông Lai, tại sao không ném rổ?
Thất vọng qua đi, Tào Băng cũng không có lo lắng quá nhiều, trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng cho Bùi Đông Lai nghe.
Tào Băng vừa nói xong thì vẻ mặt của toàn bộ thành viên trong đội bóng đều khó hiểu nhìn về phía Bùi Đông Lai, đang đợi Bùi Đông Lai đưa ra câu trả lời thuyết phục.
- Không vội, chờ sau khi trận đấu bắt đầu ta sẽ cho bọn hắn một trận kinh hỉ.
Bùi Đông Lai cũng hiểu được nếu lúc này mình làm một cú Dunk (*) thì có thể cỗ vũ được sĩ khí của bên ta, làm cho đám người Tào Băng có thể tin tưởng được mình. Nhưng mà, ở hắn xem ra, nếu làm như vậy thì không bằng sau khi trận đấu bắt đầu thì sẽ làm ra một trận kinh hỉ, như thế mới có thể càng tăng được sĩ khí ở bên ta.
Nghe được lời giải thích của Bùi Đông Lai, đám người Tào Băng vốn là đang ngẩn ra, tiếp theo trong đầu không khỏi nhớ lại lúc trước Bùi Đông Lai ở trên sân bóng rổ giống như là thiên thần hạ phàm, cảnh tượng vô cùng uy mãnh, trong lòng bọn hắn đều có chút chờ mong.
- Mau nhìn kìa, giáo viên chủ nhiệm của lớp 12/1 với lớp 12/6 cũng đã đến, a, ngay cả Tần Đông Tuyết cũng đến.
Lúc 4h20’, thành viên của cả hai bên đều kết thúc khởi động, đang tính toán ngâm cứu chiến thuật. Thì lúc này, trên sân bóng rổ đã tràn kín chỗ ngồi, cơ hồ toàn bộ nam sinh đều không cầm lòng được mà đứng lên, ngẩng cố ngó nhìn Tần Đông Tuyết.
- Thật không nghĩ tới, Tần Đông Tuyết lại có thể đến đây a?
- Đúng a, phải biết rằng trong một năm qua, Tần Đông Tuyết chưa bao giờ xem trận đấu bóng rổ của lớp 12/1 a.
- Ngươi.. các ngươi nói thử có phải Tần Đông Tuyết bởi vì Bùi Đông Lai cho nên mới đến đây xem không? Nếu không vì cái gì mà trong một năm qua, nàng không xem một trận đấu nào mà ngày hôm nay lại đến đây xem?
- Tần Đông Tuyết người ta là ai, còn Bùi Đông Lai thì tính là thứ gì, làm sao có thể được ?
- Đúng vậy, ngay cả khi Bùi Đông Lai còn như ánh mặt trời ban trưa thì Cố Mỹ Mỹ cũng chán ghét hắn, làm sao Tần Đông Tuyết lại có thể nhìn trúng Bùi Đông Lai được ? Đây quả thực là chuyện không thể nào!
- Theo ta thấy a, Tần Đông Tuyết là lớp trưởng lớp 12/1 mà trận đấu này lại là trận đấu chia tay, cho nên nàng mới đích thân đến đây xem.
Không để ý đến tiếng bàn luận của khán giả, Tần Đông Tuyết đi ở phía sau cô chủ nhiệm lớp 12/1 tiến vào sân bóng, sau khi vào sân nàng liền tìm kiếm thân ảnh của Bùi Đông Lai.
Đột nhiên.
Nàng thấy được Bùi Đông Lai, trước mắt không khỏi tỏa sáng, khóe miệng nở lên một nụ cười mê người.
(*) Dunk/Slam dunk: úp rổ.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 9: Vương giả trở về.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Đợi sau khi giáo viên chủ nhiệm hai bên bắt tay với nhau xong thì Tần Đồng Tuyết liền theo cô chủ nhiệm Vương Hồng hướng về phía đám người Bùi Đông Lai đi tới .
- Vương lão sư
Đám người Bùi Đông Lai thấy vậy thì liền đứng dậy chào hỏi Vương Hồng.
- Ngay hôm nay, cô hy vọng các em có thể quý trọng cơ hội khi thi tham gia trận bóng rổ này , phát huy hết năng lực của mình. Nhưng mà, vẫn là câu nói kia, thứ nhất là hữu nghị, thứ hai là tranh tài. Ngàn vạn lần không thể vì thắng lợi mà phải liều mạng để tránh bị thương, ảnh hưởng đến việc thi Đại học.
Ánh mắt của Vương Hồng nhìn vào đám ngươi Tào Băng, chỉ riêng với Bùi Đông Lai thì nàng lại không ngó ngàng tới, hình như đã đem Bùi Đông Lai trở thành không khí.
Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không có để ý, hắn hiểu được kể từ khi thành tích của mình tuột xuống thì Vương Hồng cũng không có ý kiến gì với mình, mà huống gì hiện nay mình đã trở thành con ghẻ của lớp 12/1.
- Dạ, Vương lão sư.
Mấy người Tào Băng không hẹn mà cùng mở miệng trả lời.
Có lẽ là hành vi xem thường Bùi Đông Lai của Vương Hồng đã làm cho Tần Đông Tuyết không thoải mái, đám người Tào Băng vừa nói xong thì Tần Đông Tuyết liền mỉm cười đối với Bùi Đông Lai, nói:
- Bùi Đông Lai, cố lên.
Bên tai vang lên lời nói của Tần Đồng Tuyết lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, vô luận là cô chủ nhiệm Vương Hồng hay tất cả đám người Tào Băng đều ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của bọn hắn, Tần Đông Tuyết rất ít khi nào cười, cho dù là cười đi chăng nữa thì cũng chỉ là lễ tiết mà thôi. So với nụ cười lúc nãy với Bùi Đông Lai thì quả thực chính là Hoa cô nương lên kiệu hoa a.
- Ta kháo, ta không nhìn lầm chứ, làm sao nữ thần lại có thể cười với tên phế vật Bùi Đông Lai kia vậy chứ?
- Ta cũng nhìn thấy, mợ nó, rất không bình thường a…
- Có lẽ là Tần Đông Tuyết đang mỉm cười cỗ vũ đám người Bùi Đông Lai đó?
- Đúng đúng, đúng rồi, Tần Đông Tuyết cười với toàn bộ thành viên của lớp 12/1 chứ không phải là cười với Bùi Đông Lai.
Trên khán đài, những tên học sinh kia mặc dù đứng cách đó không xa, không có nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết nhưng chỉ thấy được Tần Đông Tuyết nở ra nụ cười đối với Bùi Đông Lai, nhất thời làm cho bọn chúng chấn động.
Bên tai vang lên những lời nghị luận chua chat của đám nam sinh kia, Bùi Đông Lai cũng không có để ý, chỉ mỉm cười nhìn Tần Đông Tuyết :
- Cảm ơn
Tần Đông Tuyết cũng không nói thêm gì, mà là trợn trừng hai mắt lên giống như là đang nói:
- Nhớ đó nghe, ngươi đã nói với ta rằng ngươi sẽ chiến thắng.
Giờ phút này, Tần Đông Tuyết lại lộ ra vẻ mặt đang yêu hiếm thấy ở trước mặt Bùi Đông Lai.
Phía trước, Cố Mỹ Mỹ cũng thấy hành động vừa rồi, lúc này lại nghe được tiếng nghị luận. nhất thời liền liên tưởng đến xế chiều hôm qua khi tan học Tần Đông Tuyết đã chủ động đuổi theo an ủi Bùi Đông Lai, trong lòng liền có chút khó chịu.
Hừ, Tần Đông Tuyết, thì ra là ngươi có ý tứ với tên phế vật Bùi Đông Lai kia sao? Một khi đã như vậy thì ta đây sẽ khiến cho hắn bị xấu mặt một phen.
Khó chịu, Cố Mỹ Mỹ liền cười lạnh sau đó bước nhanh đi đến bên cạnh Trịnh Phi nói:
- Trịnh Phi, hôm nay anh nhât định phải hung hăng làm cho tên phế vật kia càng nhục nhã càng tốt! Tốt nhất là để cho hắn mang theo cái đuôi cút ra khỏi trường học.
- Yên tâm đi Cố Mỹ Mỹ , một lát nữa cô sẽ thấy cảnh tượng, hắn quỳ xuống kêu ông nội.
Không đợi Trịnh Phi trả lời, một gã thành viên khác trong lớp 12/6 cười lạnh nói.
Trịnh Phi đắc ý ngẩng đầu lên, cũng không nói gì mà mang theo thành viên trong đội đi tới phía trước, cùng với đám người Bùi Đông Lai gặp nhau tại giữa sân bóng.
Cùng lúc đó, Tần Đông Tuyết đi theo Vương Hồng bước lên chỗ thính phòng ( chỗ giành cho khán giả), học sinh tại hiện trường cũng trở nên yên lặng trở lại, đem ánh mắt nhìn về phía sân bóng.
- Trận đấu hôm này là trận đấu chia tay, đối với các ngươi mà nói, chủ yếu là tham dự, thắng bại chỉ là thứ yếu, tất cả đã rõ chưa ?
Trọng tài là một gã lão sư dạy thể dục, hắn thấy vẻ mặt của thành viên hai đội có chút không thích hợp vì vậy sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị, cứng rắn nói.
Vẻ mặt Trịnh Phi đắc ý cười:
- Mã lão sư, thắng bại đã phân định rồi, đương nhiên là phải tham gia rồi.
- Thứ nhất là hữu nghị, thứ hai là tranh tài, nhất định phải chú ý đến động tác.
Mã lão sư nhíu mày, trầm giọng nói:
- Hai bên chuẩn bị, trận đấu lập tức bắt đầu.
Nguyên bản Bùi Đông Lai ở trong lớp 12/1 đứng ở vị trí hậu vê, bất quá trước khi thi đấu hắn đã nói với đội trưởng Tào Băng, khi nào trận đấu mở màn hắn sẽ đảm đương vị trí trung phong, tranh giành quyền khống chế bóng.
Tào Băng biết năng lực bật nhảy của Bùi Đông Lai vô cùng tốt cho nên cũng sẽ không cự tuyệt.
Nghe được lời nói của Mã lão sư, Bùi Đông Lai cùng với tên trung phong bên kia đều hạ trọng tâm xuống, làm ra tư thế lấy đà chuẩn bị nhảy lên, các thành viên khác còn lại thì lại bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng đón lấy đối phương.
Trong nhất thời, toàn bộ ánh mắt của toàn trường để tập trung vào giữa sân.
Trên thực tế, lúc bắt đầu đoạt quyền khống chế bóng, không những chỉ so năng lực bật nhảy mà còn phải so năng lực phản ứng, sự thật này cùng với thi đấu chạy trăm mét cùng là một đạo lý, phản ứng nhanh thì sẽ dễ dàng chiếm được tiên cơ.
Trước kia khi Bùi Đông Lai còn chưa có dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì tốc độ của hắn đã rất nhanh, hiện giờ đã thành công dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi, tương đương tốc độ sẽ trở nên x2, trung phong của đội kia làm sao có thể so sánh được với hắn kia chứ ?
Bá!
Mắt thấy Mã lão sư đem trái bóng rổ ném lên không trung, Bùi Đông Lai liền nhảy lên giành bóng, một phát liền bắt được trái bóng rổ.
Cùng lúc đó, tên trung phong của lớp 12/6 cũng nhảy lên, thân thể của hắn cùng tiếp xúc với Bùi Đông Lai, hắn cố gắng muôn thông qua phương thúc này để làm ảnh hướng đến Bùi Đông Lai, để cho trọng tâm của Bùi Đông Lai không ổn định.
Từ nhỏ thân thể của Bùi Đông Lai đã không tốt, mỗi ngày hắn đều uống thuốc Đông y hơn nữa còn ngâm mình trong dược thủy, 3 tuổi thì Bùi Vũ Phu liền yêu cần hắn đứng tấn.
Dưới tình hình như thế, nhìn qua thì thấy thân thể của Bùi Đông Lai đơn bạc nhưng thực tế là tràn ngập lực lượng, đừng bảo là người thường cho dù là người luyện võ cũng thì cũng sẽ không thể hơn hắn.
Lúc trước, ở ngoài trường học Bùi Đông Lai bị đám thanh niên kia chặn đường, rồi hắn có thể đem đám thanh niên kia đưa vào bệnh viện nằm nghỉ ngơi vài ngày, tất cả đều dựa vào thân thể biến thái này, nếu không thì với sức hắn thì làm sao có thể lấy 1 vs 7 đc ?
Bởi vì thân thể quá mức biến thái cho nên dưới sự tác động của tên trung phong lớp 12/6 thì Bùi Đông Lai cũng không bị ảnh hưởng gì cả, thân thể của hắn vẫn nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Vèo.
Sau khi hạ xuống, Bùi Đông Lai cũng không có ngừng lại mà là dẫn bóng chạy đi, trong nháy mắt đã thoát khỏi sự truy cản của hai gã thành viên lớp 12/6.
- Ta kháo, Bùi Đông Lai rất mạnh a.
Bùi Đông Lai vừa biểu diễn thì nhất thời làm cho cả hiện trường đề kinh hô.
Trong lúc nhất thời, phía trước chỉ còn lại hai người, trong đó có cả Trịnh Phi kẻ nhận nhiệm vụ làm hậu vệ.
- Để cho hắn đến.
Mắt thấy Bùi Đông Lai nhẹ nhàng thoát khỏi sự truy cản của đồng đội mình, Trịnh Phi vốn là ngẩn ra, tiếp theo lại quát lên một tiếng lớn, hướng phía Bùi Đông Lai vọt tới.
Là một trong những hậu chủ lực của Trầm Thành Nhất Trung , Trịnh Phi không những ngưu bài mà năng lực phòng thủ của hắn cũng không tầm thường.
Tuy không biết tại sao khi mới bắt đầu trận đấu thì Bùi Đông Lai lại giống như một con gà đá hung mãnh, nhưng mà hắn cũng cảm thấy Bùi Đông Lai không có khả năng dẫn bóng vượt qua mình.
Mắt thấy Trịnh Phi nhào lên, khóe miệng của Bùi Đông Lai liền nở ra nụ cười khinh thường, không đợi Trịnh Phi tức giận, hắn đã giả vờ đột phái về phái bên trái, Trịnh Phi thấy vậy thì chẳng những không tức giận mà đem trọng tâm dời về phía bên trái, tính toán ngăn cản đường dẫn bóng của Bùi Đông Lai.
Nhưng mà.
Ngay khi Trinh Phi vừa mới bước qua trái, thì trong nháy mắt Bùi Đông Lai đã làm ra một động tác xoay người, làm ra một động tác dẫn bóng xuất sắc, nhẹ nhàng vượt qua sự truy cản của Trịnh Phi.
Thấy Trịnh Phi đã bị rớt lại phía sau, một gã thành viên cuối cùng của lớp 12/6 biến sắc, theo bảng năng liền nhào tới phía Bùi Đông Lai.
Ngay sau đó.
Không đợi tên kia áp sát lại gần Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai đã cầm lấy bóng, mượn lực chạy nhanh cả người chạy hai bước rồi nhảy lên, giống như là một con đại bàng đang giương cánh, hướng bảng rỗ mà phi phác( bay nhanh) tới.
Cảm giác này giống như dù biết phía trước có một tòa núi lớn nhưng vẫn mạnh mẽ mà vượt qua, khí thế như cầu vòng.
Phía dưới bảng bóng rổ, tên thành viên cố gắng ngăn chặn Bùi Đông Lai, lại thấy hắn nhảy lên như thế, sợ tới mức không dám chạy lên ngăn cản, mà là lựa chọn né tránh.
Bởi vì hắn biết rõ, nếu như bản thân không né tránh thì hắn tuyệt đối sẽ bị Bùi Đông Lai làm cho bay ra ngoài.
- Kháo, hắn tưởng rằng hắn là Jordan (*) sao?
Chứng kiến Bùi Đông Lai làm ra động tác chỉ có trong NBA, Trịnh Phi vốn là ngẩn ra, tiếp theo vẻ mặt liền cười lạnh mắng, hắn đang chờ cảnh cảnh Bùi Đông Lai bị xấu mặt.
Rõ ràng là hắn không tin Bùi Đông Lai có thể Dunk thành công.
Này.. không thế nào ?
Không riêng gì Trịnh Phi không tin mà tất cả đám học sinh cùng thầy cô giáo cũng không tin, dù sao thì khoảng cách xa như vậy, ngay cả các cầu thủ chuyên nghiệp trong NBA cũng chưa chắc đã làm được, huống chi Bùi Đông Lai lại là một tên học sinh trung học bình thường?
Ngay sau đó.
Tại lúc mọi người đang chăm chú nhìn, thì Bùi Đông Lai bằng vào lực nhảy khủng bố của mình đã nhảy tới phía dưới bảng, hai tay ôm lấy bóng, nhắm ngay giữa bảng rổ rồi úp xuống.
Bang, bang.
Đang khi mọi người đang há mồm trợn mắt, thì nương theo một tiếng vang thật lớn, bóng đã bị Bùi Đông Lai hung hăng úp vào rổ, lực lượng thật lớn làm cho khung bóng rổ không ngừng rung động.
Không thể nào ?
Hai tay úp rổ.
Bùi Đông Lai dùng hành động thực tế để trả lời.
Ba…Ba.
Trong lúc nhất thời, trong sân bóng rổ liền yên lặng như tờ, chỉ có âm thanh của trái bóng rổ sau khi rớt xuống đất, tất cả mọi người đều choáng váng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cũng không có rơi xuống đất mà hai tay của hắn đang cầm lấy khung rổ, cả người đang đung đưa ở trên không, hắn chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực của mình.
Hắn không kim lòng nổi mà ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt nhìn xuống, theo thứ tự nhìn từng kẻ đã từng cười nhạo mình.
Một tên, hai tên, ba….
Cơ hồ, mỗi một tên từng khinh bỉ, sỉ nhục hắn đều cảm thấy khuôn mặt của mình có chút nóng lên, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
- Đồ bỏ đi.
Thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai liền dùng hết khí lực, ngửa lên trời gầm hét một tiếng.
Giờ phút này, hắn giống như là đang muốn đem toàn bộ sự ủy khuất và sỉ nhục trong một năm nay phát tiết ra ngoài.
Thanh âm kia giống như là tiếng hổ gầm, sấm rền, qua một hồi lâu cũng không tiêu tan.
Vương giả trở về!
(*) Michael Jeffrey Jordan (sinh ngày 17 tháng 2 năm 1963) là một cầu thủ bóng rổ nhà nghề nổi tiếng thế giới của Mĩ đã giải nghệ. Anh được xem như một trong những cầu thủ bóng rổ vĩ đại nhất mọi thời đại, một trong những ấn tượng lớn nhất trong cộng đồng thể thao ở thời đại của mình và là người đã đem lại sự phổ biến rộng khắp môn bóng rổ của NBA (National Basketball Association-Liên đoàn bóng rổ quốc gia_Mĩ) ra toàn thế giới trong thập niên 1980 và thập niên 1990.
Sau khi thi đấu một cách nổi bật trong màu áo của đại học Bắc Carolina, Jordan tham gia vào đội Chicago Bulls của NBA năm 1984. Anh nhanh chóng nổi lên như một trong những ngôi sao của đội tuyển. Mọi người trở nên thú vị với những màn ghi điểm thành công của anh. Cùng khả năng vượt trội của mình, Jordan đã toả sáng khi trình diễn khả năng Slam dunk (úp rổ) của mình ở vạch ném phạt trong Cuộc thi Slam dunk, điều này đã mang lại cho anh nick name "Air Jordan" ("Jordan không trung") hay "His airness" như một sự khen ngợi xứng đáng của khán giả. Anh cũng có được danh tiếng là một trong những cầu thủ bóng rổ phòng thủ tốt nhất. Năm 1991, anh chiến thắng và đạt được danh hiệu vô địch NBA lần đầu tiên với đội Bulls và tiếp sau đó là các danh hiệu vô địch năm 1992, 1993. Điều này giúp anh giành được "cú ăn ba" - 3 lần vô địch liên tiếp (lặp lại). Cho dù Jordan ra đi khỏi NBA một cách đột ngột vào tháng 10/1993 với tuyên bố giải nghệ ở tuổi 30 (sau cái chết của cha - là James Jordan - do bị ám sát, anh đã bị sốc) để theo đuổi sự nghiệp bóng chày, anh đã trở lại với Bulls vào năm 1995 và dẫn dắt đội chinh phục thêm các danh hiệu vô địch (vào các năm 1996, 1997 và 1998). Với đội Bulls của anh vào mùa giải 1995-96 đạt kỉ lục "NBA-record 72 regular-season games". Jordan giải nghệ lần 2 năm 1999 nhưng anh lại quay về với NBA sau hai mùa giải một lần nữa với tư cách là cầu thủ của đội Washington Wizards từ năm 2001 đến 2003.
Thành công cá nhân của Jordan đã thực hiện được bao gồm 5 giải thưởng NBA MVP (Most Valuable Player-"Cầu thủ xuất sắc nhất trong một mùa giải" của NBA), 10 lần được chọn vào đội hình chính của All-NBA (đội hình tập hợp các ngôi sao của NBA), 9 lần được vinh dự chọn vào đội hình chính của All-Defensive (đội hình phòng thủ tốt nhất), 14 lần tham dự thi đấu All-Star (đội hình thi đấu giữa các ngôi sao miền Đông và miền Tây của Mĩ) cùng 3 lần đạt All-Star MVP (Cầu thủ xuất sắc nhất trong trận All-Star), 10 danh hiệu ghi điểm, 3 danh hiệu về tranh cướp bóng, 6 lần NBA Finals MVP (Cầu thủ xuất sắc nhất vòng chung kết NBA) và giải thưởng "Cầu thủ phòng thủ hay nhất" năm 1988. Anh lập kỉ lục ghi điểm trung bình một trận cao nhất trong các mùa giải thường của NBA là 30.1 điểm/trận, cũng như kỉ lục 33.4 điểm/trận trong các vòng đấu playoffs. Năm 1999, anh được kênh truyền hình thể thao nổi tiếng ESPN bình chọn là "Vận động viên Bắc Mĩ vĩ đại nhất thế kỉ 20" và đứng thứ 2 sau Babe Ruth trong danh sách các vận động viên thế kỉ của AP (Associated Press).Anh sau khi kết thúc sự nghiệp của mình anh còn được nhớ đến như là một huyền thoại vĩ đại nhất trong lịch sử của NBA
Thần tượng 1 thời của mềnh
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 10: Nhục nhân giả, tất tự nhục! !
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Điều này làm sao có thể được!
Cái này, mẹ nó làm sao có thể được?
Bên tai vang lên tiếng rống giận của Bùi Đông Lai, trong đôi mắt Bùi Đông Lai hiện lên vẻ phẫn nộ, Trịnh Phi liền điên cuồng lắc đầu, tựa hồ như không tin một màn phát sinh lúc nãy là sự thật.
Dù sao, khoảng cách xa như vậy mà có thể Dunk được, ngay cả cầu thủ chuyên nghiệp cũng không thể bảo đảm sẽ làm được a.
Không riêng gì hắn mà ngay cả những tên học sinh lớp 12/6 cũng không thể tin được.
Ở cả nhóm bọn hắn xem ra, cho dù là một năm trước lúc Bùi Đông Lai đang ở thời kì đỉnh cao cũng không thể làm ra động tác Dunk này được.
- Đông Lai, tốt lắm.
Giọng nói của Tào Băng liền vang lên, tiếng nói vô cùng kích động, có cảm giác như vừa rồi người Dunk là hắn.
Tào Băng vừa mở miệng, vô luận các các cầu thủ đang thi đấu trong sân hay là các cổ động viên cũng từ trong khiếp sợ mà tỉnh lại.
- Thật không nghĩ tới, qua một năm, trình độ chơi bóng rổ của Bùi Đông Lai lại có thể đạt tới trình độ ngưu bức như thế.
- Đúng vậy a, chỉ bằng biểu hiện vừa rồi của hắn, ta dám đoán rằng trình độ bóng rổ của hắn so với một năm trước còn ngưu hơn.
- Đúng vậy, căn cứ vào động tác lúc nãy của hắn xem ra hôm nay lớp 12/6 sẽ thảm bại rồi a.
Trong lúc nhất thời, tất cả học sinh có mặt ở trong sân đều thảo luận sôi nổi, cơ hồ trong lòng tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nghĩ ra một ý niệm trong đầu: “ Hắn đã trở lại, tên kia từng là thiên kiêu chi tử của toàn bộ giáo viên cùng học sinh trong Trầm Thành Nhất Trung, hắn tường là người được tất cả mọi người ngưỡng mộ, Bùi Đông Lai hắn đã trở lại.
- Hắn đã trở lại sao ?
Bên tai vang lên những lời bạn luận của đám học sinh, khóe miệng của Tần Đông Tuyết khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Từa hồ nàng muốn dùng phương thức này để ăn mừng phán đoán của mình là chính xác.
Bá!
Đem tất cả những oán khí trong vòng một năm qua phát tiết ra, Bùi Đông Lai cảm thấy cả người khoan khoái dễ chịu, vẻ mặt liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hai tay buông xuống nhẹ nhàng rơi xuống đất, lưng thẳng tắp, hướng nửa phần sân bên kia đi đến.
- Nếu ta nhớ không nhầm thì Bùi Đông Lai đã cùng Trịnh Phi cá cược, nếu như Trịnh Phi thua cuộc thì Trịnh Phi cùng Cố Mỹ Mỹ, nếu hai người thấy Bùi Đông Lai thì phải lăn càng xa càng tốt a.
Như là cảm nhận được vẻ tự tin được phát ra từ trên người của Bùi Đông Lai thì có người liền mở miệng nghị luân, tựa hồ như hắn đã biết rằng trận đầu ngày hôm nay Bùi Đông Lai sẽ nắm chắc thắng lợi.
Bên tai vang lên lời nói của tên học sinh kia, Cố Mỹ Mỹ liền run rẩy, tựa hồ là đang nghĩ tới hình ảnh làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, sắc mặt của nàng mặc dù vẫn trang điểm nhưng vẫn trở nên trắng bệch.
Đồng thời, nàng cũng cảm thấy rằng toàn bộ học sinh ở trong trường đều xem nàng, cười nhạo nàng, một cổ khuất nhục tràn ngập trong lòng của nàng. Theo bản năng nàng lui về sau một bước, giống như là chó nhà có tang, mang theo cái đuôi lén ly khai khỏi chỗ đông người này, muốn kiếm một chỗ nào vắng vẻ để ngồi xuống.
Mà trên sân bóng rổ, sắc mặt của Trịnh Phi vốn đang khó chịu nhìn thấy Bùi Đông Lai, khóe mặt lại nhìn thấy hành động của Cố Mỹ Mỹ thì thiếu chút nữa mà ngất đi.
- Chỉ mới một trái mà thôi, không có gì lớn cả, tât cả đều giữ vững tinh thần, nói cho lớp 12/1 biết, kẻ nào mới là kẻ rác rưởi .
Căm tức, Trịnh Phi liền nắm chặt hai nắm đấm lại rồi lớn tiếng rống lên, cố gắng muốn thông qua phương thức này để khích lệ sĩ khí của đội mình, dường như hắn xem ra mới vừa rồi Bùi Đông Lai chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi, hoàn toàn là lừa gạt.
Hành động của Trịnh Phi cũng không có hiệu quả, những tên thành viên của lớp 12/6 giống như là binh lính bại trận, bộ dạng gục đầu ủ rũ.
Điều này cũng không thể trách bọn họ, thật sự là Bùi Đông Lai đã chơi một chiêu ra oai phủ đầu quá mức rung động, trực tiếp làm đánh bay lòng tin của bọn hắn.
- Trịnh Phi, ngươi nhanh chóng về nhà tắm rồi đi ngủ đi.
- Đúng vậy, ngươi cũng không nhìn lại lại ngươi nha, Bùi Đông Lai là trình độ gì còn ngươi thì trình độ gì ?
- Bản thân mình là đồ bỏ đi còn chưa tính, còn cố tình để cho mọi người biết. Ngươi thật sự là dọa người, không biết nông sâu a.
Lời nói của Trịnh Phi chẳng những không khích lệ sĩ khí của đám thành viên lớp 12/6 mà còn dẫn đến hàng loạt tiếng chê cười của đám hoàn khố dựa vào ông bà già mới có thể tiến được vào trường học.
Luận về gia cảnh thì bọn hắn cũng không kém so với Trịnh Phi nhưng thành tích học tập thì lại không bằng.
Mà bởi vì nguyên nhân này mà bọn hắn thường xuyên bị cha mẹ giáo huấn, hơn nữa Trịnh Phi còn cướp đi Cố Mỹ Mỹ, người mà bọn chúng cảm thấy có hứng thú.
Dưới tình huống này thì bọn chúng đã khó chịu với Trịnh Phi từ lâu, lúc này thấy một cảnh như vậy thì tự nhiên sẽ tranh thủ ném đá xuống giếng.
Nghe được những lời nói này của đám hoàn khố, Trịnh Phi tức giận mà không dám nói chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Đông Lai, mà Bùi Đông Lai thì giống như một người anh hùng bình thường trở về nửa sân của lớp 12/1 của mình .
- Bùi Đông Lai, tiếp tục tiến lên.
Mắt thấy Bùi Đông Lai quay trở lại phần sân của đội mình thì không ít người ở trên khán đài hưng phấn kêu to lên.
Thanh âm kia vừa thốt ra giống như là đã gây ra một trận cộng hưởng, đến cuối cùng người kêu càng ngày càng nhiều, thành âm cũng càng lúc càng lớn, tràn ngập cả sân bóng rỗ.
- Chuyền bóng cho ta.
Trận đấu lại được bắt đầu, Trịnh Phi thấy toàn bộ học sinh đều reo hò tên “ Bùi Đông Lai “ vì thế vẻ mặt liền trở nên dữ tợn, rống lớn một tiếng kêu đồng đội chuyền bóng đến cho mình.
Đồng đội của hắn thấy thế cũng không nói hai lời mà liền chuyền bóng qua cho hắn.
Nhận được bóng của đồng đội, Trịnh Phi liền hít sâu một hơi khuôn mặt trở nên nghiêm túc, liền ôm banh hướng phần sân của lớp 12/1 chạy tới .
- Để cho hắn phóng mã qua đây.
Mắt thấy Trịnh Phi ôm banh qua nửa sân, Bùi Đông Lai cũng không chút hoang mang hướng phía Trịnh Phi chạy tới đồng thời bảo đồng đội của mình không cần đi lên ngăn cản.
Trịnh Phi dự định thông qua đợt tiến công lần này để gỡ lại thể diện cho đội mình nhưng sau khi nghe được lời nói cuồng vọng của Bùi Đông Lai thì hắn liền ngạc nhiên. Hắn nói chỉ cần một mình hắn phòng ngự, nghe được lời này thì Trịnh Phi liền tức giận đến cả người run lên, xém chút nữa là đem bóng vượt ra khỏi sân.
- Bùi Đông Lai, lão tử cho ngươi cuồng.
Một lần nữa khống chế tốt bóng, Trịnh Phi giống như là một con heo phát điên, vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai, mang theo bóng chạy nhanh tới hướng của Bùi Đông Lai.
Rõ ràng là hắn không muốn ném bóng mà là hắn muốn vượt qua mặt Bùi Đông Lai sau đó lại úp rổ.
Đối mắt vơi sự đột phá của Trịnh Phi thì Bùi Đông Lai cũng không có ngăn cản.
Hắn tùy ý để cho Trịnh Phi mang bóng vượt qua mình.
Ân?
Thấy một màn như vậy, mấy gã thành viên của lớp 12/1 đứng gần ở bên đó nhìn ra được hình như là Bùi Đông Lai đang cố ý, vẻ mặt không khỏi có chút nghi hoặc.
Trịnh Phi cũng nghi hoặc nhưng hắn cũng không có nghĩ nhiều, sau khi vượt qua được Bùi Đôn Lai rồi thì hắn cũng không có ngừng lại mà trực tiếp ba bước lên rổ.
Trên thực tế, hắn muốn thông qua phương thức này để lấy lại mặt mũi nhưng mà hắn có lòng cũng không đủ lực. Bình thường chơi bóng rổ hắn cũng đã từng nhiều lần thử qua Dunk nhưng vì chiều cao khiêm tốn cho nên hắn cũng không thể làm ra được động tác kinh hồn nào cả.
Vèo.
Ngay khi Trịnh Phi đang định ba bước lên rổ thì Bùi Đông Lai cũng đã động.
Hắn đứng ngay tại chỗ mà nhảy chồm lên giống như một con báo săn bổ nhào về phía Trịnh Phi, khí thế vô cùng kinh người.
Trịnh Phi chỉ cảm thấy ở phía sau truyền đến một cỗ gió lạnh, trong lòng cũng căng thẳng nhưng mà cũng không có sốt ruột. Cổ tay của hắn rung lên đem bóng ném vào trong rổ.
Ba bước lên rổ là sở trường của hắn hay nói cách khác chỉ cần sau khi hắn thành công lên rổ thì xác xuất thành công là 100%.
Chẳng qua.
Lúc này lại, hình như lại có một chút ngoài ý muốn.
- Đi xuống cho ta!
Bá!
Một tiếng hét to vang lên, sau đó là một tiếng giòn vang.
Tiếng vang đi qua, đang lúc Trịnh Phi và mọi người đang hả mồm trợn mắt thì Bùi Đông Lai đột nhiên nhảy ra sau lưng của Trịnh Phi, tay phải của hắn vung lên, hung hăng đem bóng ở trong tay Trịnh Phi đánh bay ra ngoài.
Đắp mũ!
Đập ruồi ! ( Ai từng coi Slam Dunk rồi thì biết chiêu này của tên khỉ đột Takenori Akagi nhé )
Trịnh Phi nằm mơ cũng không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại xuất hiện vào đúng thời điểm mấu chốt nhát, dùng phương thức tàn nhẫn nhất, nhục nhã nhất để ngăn cản hắn tiến công ghi điểm.
- Ta kháo, thì ra là Bùi Đông Lai cố ý để cho Trịnh Phi đột phá a.
- Chắc chắn rồi, nếu không thì Bùi Đông Lai cũng sẽ không dùng chiêu đập ruồi a.
Nhìn thấy khí thế lấn áp của Bùi Đông Lai, sân bóng đang im lặng bỗng trở nên sôi nổi, hưng phấn mà bàn luận, lúc trước bọn hắn đều khó hiểu với hành động để cho Trịnh Phi thoải mái vượt qua, lúc này thấy được chiêu đập ruồi của Bùi Đông Lai thì liền bừng tỉnh.
Trong đầu dần hiện ra tình hình lúc nãy, bên tai lại vang lên những lời bàn tán của đám học sinh, nhìn vào bóng lưng cuồng ngạo của Bùi Đông Lai thì Trịnh Phi chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập một cỗ sỉ nhục, hắn muốn há mồm nói ra cái gì đó nhưng mà lý trí lại nói cho hắn biết nếu lúc này nói ra cái gì thì đều cũng là tự rước nhục vào người.
Trong lúc nhất thời, hắn giống như là một con heo bị chọc tiết, trừng mắt phẫn nộ nhìn Bùi Đông Lai, ánh mắt phẫn nộ kia hận không thể đem Bùi Đông Lai bâm thành vạn đoạn.
Giờ phút này hắn đã quên chuyện cách đây một năm, bởi vì Bùi Đông Lai không thể khống chế được thân thế cho nên đã bị hắn vũ nhục cũng bằng với diện mạo cuồng vọng kia.
Hắn cũng đã quên, kể từ sau khi Bùi Đông Lai phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn thì mỗi lần hắn cùng Cố Mỹ Mỹ nhìn thấy Bùi Đông Lai thì hắn cũng đều ôm cái eo thon nhỏ của Cố Mỹ Mỹ, cùng Cố Mỹ Mỹ châm chọc, vũ nhục Bùi Đông Lai.
Hắn càng quên tình huống buổi sáng ngày hôm nay, ở cổng trường hắn đã hung hăng càn quấy.
Nhục nhân giả, tất tự nhục! !
Thiếu niên diễn xuất, giờ mới bắt đầu…
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào