Quyển 1: Phách Châu Đinh Gia
Chương 6: Đinh đại tiểu thư.
Tác giả: Nguyệt Quan
Nguồn: Sưu tầm
Đinh Thừa Nghiệp ngẩng đầu lên thấy, kỳ quái nói:
" Tỷ, đệ nói thế nào mà tỷ lại gây khó dễ cho đệ, đệ quản giáo gia nô, gia pháp nghiêm khắc, là sai sao?"
" Đúng hay sai, cũng phải kiểm tra qua mới biết, không thể tự dưng luận tội cho người!"
Đinh gia đại tiểu thư Đinh Ngọc eo thon chân dài, một đôi giày da hươu bước trên mặt đất rung động leng keng, chỉ thấy vị đại tiểu thư này quần áo lông cừu, thân thẳng dài như ngọc, trên đỉnh đầu mũ lông chồn màu trắng bạc, khuôn mặt như tranh vẽ, dung mạo uyển mị mang theo một chút anh khí đặc biệt của nữ nhân phía bắc Trung Quốc.
Dương Thị năm đó là nha đầu của Đinh gia thượng phòng, tuy nói sớm bị trục xuất khỏi nội viên, nhưng năm đó cũng có vài tỷ muội thân thiết hiện giờ đều là những nhân vật cấp a di trong nội viện, người này người nấy trong tay đều được quản một chút chuyện rồi, ở trước mặt phu nhân cùng tiểu thư nói. Dương thị cũng biết mình thấp kém, lời nhẹ, vị tất ngăn được nhị thiếu gia đang bốc đồng, vội vàng nhờ người nhắn vào trong nội viện, thông qua vài người bạn tốt trong khuê trung, nói sự tình cho đại tiểu thư biết.
Đinh Ngọc vừa nghe thấy liền phát hỏa, Đinh gia mấy ngàn hộ tá điền, hơn một ngàn người ở, còn có mấy trăm người là gia nô nha hoàn trong đại viện Đinh gia, một phần tài sản lớn như vậy, có thể gọn gàng ngăn nắp, cao thấp có trình tự, là dựa vào quy củ nghiêm cẩn, thưởng phạt phân mình, há có thể để Đinh Thừa Nghiệp dính vào chuyện như vậy, cho nên lập tức chạy tới.
" Tiểu Thanh, đi tới quản sự phòng bếp, hỏi hắn có bao nhiêu thịt hoẵng, rồi mang sổ sách lại đây cho ta, lập tức!"
" Vâng, tiểu thư!"
Thị nữ Thanh Nhi nhìn đại tiểu thư, rồi nhìn lại nhị thiếu gia, rời đi nhanh như chớp.
Đinh Ngọc liếc mắt nhìn Đinh Thừa Nghiệp một cái, đi tới một bên ghế thản nhiên ngồi xuống. Đinh Thừa Nghiệp nhìn hai bên, đột nhiên cười lạnh một tiếng, cũng ngồi thẳng xuống.
Đinh Hạo cố hết sức đi tới bên cạnh Dương Thị, nâng bà nằm dậy khỏi mặt đất, nhẹ nhàng lau máu tươi trên trán, thân thiết kêu lên một tiếng:
" Mẹ, đầu mẹ bị thương có sao không?"
Dương thị kinh ngạc nhìn đứa con luôn luôn nhát gan chất phác này, nó không thèm để ý tới chủ nhân đang ngồi ở trên, không coi ai ra gì tới bên nâng bà dậy, cùng bà trò chuyện, trong lòng ngạc nhiên, lại cảm thấy vui mừng nhưng có chút ý tứ không vui vội thấp giọng nói:
" Ta không có việc gì, đại tiểu thư cùng nhị thiếu gia đang ngồi, con không được vô lễ, nhanh quỳ xuống."
Đinh Hạo làm như không nghe thấy, giúp đỡ bà lùi qua một bên, ổn định lại thân mình rồi lạnh lùng nhìn hai tỷ đệ đang ngồi trên ghế cao kia. Tỷ đệ hai người đều nghiêm mặt, không ai nhìn ai, chính là biểu hiện khí độ Đinh Hạo làm cho Đinh Ngọc Lạc có chút kỳ quái, dường như nàng mới biết Đinh Hạo vậy, nhịn không được nghiêng đầu cẩn thận nhìn hắn một cái.
Trong nhà tĩnh trở nên yên tĩnh, chỉ có thanh âm nhựa thông từ cây đuốc bị cháy rơi xuống. Một lát sau, quản sự Lưu Minh mập mạp của phòng bếp đang cầm trên tay một quyển sổ sách, vội vàng chạy theo Tiểu Thanh tới, tên này đã ăn no uống chán, sớm cởi quần áo lên giường ôm vợ mình mà cố gắng cày cấy rồi, Tiểu Thanh cô nương ở bên ngoài hô gọi, sợ tới mức những khối thịt trên người hắn khô quắt lại.
Nghe nói đại tiểu thư cùng nhị thiếu gia đang đợi hắn, hắn không hiểu được có chuyện gì, lập tức bất chấp mặt đất lạnh lẽo thấu xương, nhanh chóng mặc vội quần áo, xỏ giầy liền chạy tới. Hiện giờ nội khố hắn không mặc, tất không đi cũng không có áo choàng đứng không được tự nhiên, tóc tai bay toán loạn, vẻ mặt béo núc ních của hắn thật sự là buồn cười.
Đinh đại tiểu thư ôn nhu thản nhiên nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi:
" Lưu Minh, quý phủ chúng ta đặt mua hàng hóa cho năm mới, có thịt hoẵng sao, nếu có, vào bao nhiêu, ngươi kiểm kê thời điểm này còn bao nhiêu, thành thật khai báo cho ta, một chữ cũng không được lầm!"
" Ách… vâng, vâng…" Lưu quản sự không biết đại tiểu thư sao lại chỉ hỏi về thịt hoẵng, chạy nhanh tới mở quyển sách ra nói:
" Thưa đại tiểu thư, trang đặt mua hàng tết, có mười lăm con hoẵng, tiểu nhân vừa mới kiểm ra qua, mười lăm con hoẵng này đều đang được đông lạnh, đều ở trong đó cả, một con cũng không thiếu."
Nhạn Cửu cướp hỏi:
" Ngươi xem lại coi, quả thật một con cũng không thiếu, thật sự chỉ có mười lăm con chứ?"
Lưu quản sự chỉ lên trời thề thốt nói:
" Đích xác, đúng vậy chỉ có mười lăm con, trên sách đã viết, ta cùng với lão Tôn quản khố đã cẩn thận đêm rồi, quả thật một con cũng không thiếu."
Đinh đại tiểu thư đôi mắt xinh đẹp nhìn Đinh Thừa Nghiệp, chỉ thấy mặt hắn không chút thay đổi ngồi ở đằng kia, sau một lát, bỗng nhiên vươn vai ngáp một tiếng, lười biếng đứng dậy nói:
" Mệt quá, tiểu Cửu, đốt đèn lồng đi, chúng ta trở về ngủ."
" Vâng."
Nhạn Cửu khơi đèn lồng, nhìn Nhị thiếu gia, lại nhìn đại tiểu thư, chạy nhanh ra phía trước nhà chính. Hắn vừa mới ra khỏi cửa, Đinh Thừa Nghiệp theo sát phía sau đã hung hăng đạp một cước vào mông hắn, Nhạn Cửu bị một cước này đạp ngã xấp ra, đèn lồng bị văng ra xa, kêu “ hô” một chút.
" Ôi chao, nhị thiếu gia, sao ngài lại đá ta?"
Đinh Thừa Nghiệp không hé răng, vén áo dài lên, nâng giày trực tiếp bước qua người Nhạn Cửu, Nhạn Cửu mờ mịt nhìn bóng dáng hắn, mấp máy miệng, lúc này mới quay về với thực tại, vì thế chạy nhanh lên, giống như một cái đuôi chó vậy, chạy theo sau hắn.
Đinh đại tiểu thư giương mắt nhìn tráng đinh hai bên, thản nhiên phân phó nói: " Đều trở về nghỉ ngơi đi."
" Vâng." Hán tử cao lớn thô kệch cầm câu gậy lớn rời khỏi nhà chính, đinh đại tiểu thư nhìn Đinh Hạo bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài:
" Ngươi… từ nhỏ đã theo hầu nhị thiếu gia, còn không biết tính tình hắn? hắn tính như trẻ con, kéo không đi, đánh không lùi, tuyệt không chấp nhận người khác nói hắn không hiểu đạo lý, ngươi làm gì mà phải quật cường như vậy, hắn là loại người đâu cần biết tới sự thật gì đâu, con hoẵng kia mặc kệ có phải của người lấy cắp hay không, chỉ cần người thừa nhận, khấu đầu nhận sai, thì tuyệt đối sẽ không bị đánh, núi vàng núi bạc còn bị hắn ném ra ngoài, thì tiếc gì con hoẵng con."
" Tạ ơn đại tiểu thư đã chỉ điểm."
Đinh Hạo dùng khẩu khí không ổn định nói. Trong lồng ngực hắn khí huyết lại dâng lên, hôm nay Đinh Thừa Nghiệp là một mực tìm hắn gây phiền toái, nếu hắn thừa nhận, còn thê thảm hơn nữa, nhưng là những lời này không thể nói rõ với vị đại tiểu thư kia được.
Đinh Ngọc Lạc đôi mắt chuyển quanh người hắn rồi thu trở lại nói:
" Ngươi nếu biết, về sau sẽ không lên quật cường như vậy. Ngươi là nô bộc của hắn, ta chỉ giúp ngươi nhất thời, không giúp được một đời, nên đôi khi phải chịu thua thiệt, chịu ủy khuất một chút, cũng đừng vì cảm thấy mình chịu ủy khuất mà tâm lung lay, nếu không làm gì có trái cây mà ăn. "
Đinh Hạo lòng dạ bất bình, nghe lời này lập tức phản kháng nói:
" Đại tiểu thư, ta là hạ nhân không sai, nhưng hạ nhân cũng là người. Có vài thứ có thể chịu, là bởi vì không chạm tới những cái mà hắn đã giữ gìn trong lòng. Mỗi người trong lòng đều có một thứ có thể bất chấp cả tính mạng để giữ gìn nó, nếu không ngay cả một com chó, con heo cũng không bằng?"
Đinh đại tiểu thư kinh ngạc nhìn hắn, lại một lần nữa nhìn vào người cùng cha khác mẹ này, người ca ca thân phận và cảnh ngộ hoàn toàn khác mình: “ Đây có phải là Đinh Hạo nhát gan ngại ngùng không vậy?”
Nàng nhấp môi hé miệng, vươn đôi bàn tay trắng nõn ôm lấy áo da, đứng dậy nói:
" Quay về đi ngủ đi, tiểu Thanh, đưa cho bọn họ ít kim sang được."
" Cám ơn đại tiểu thư, không cần đâu."
Đinh Ngọc Lạc nhẹ nhàng đi tới cửa, nghe tiếng lần nữa quay đầu lại, chăm chú nhìn hắn thật sâu, liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mỉm cười nói:
" Có cốt khí là tốt, nhưng là người không có sở trường gì, lại một thân ngạo cốt, thì là không thức thời rồi, bị chết cũng không ai xót…"
Last edited by Thinhbobo; 06-03-2011 at 12:26 PM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 1: Phách Châu Đinh Gia
Chương 7: Tương thân.
Tác giả: Nguyệt Quan
Nguồn: Sưu tầm
Dương thị cùng con và Tiết Lương ba người đỡ nhau chậm rãi trở về lại căn phòng nhỏ của Đinh Hạo và Tiết Lương, tiểu Thanh cô nương cũng đã nhanh nhẹn tới chỗ lang trung lấy thuốc kim sang dược đưa cho mấy người. Một chút ánh sáng được thắp lên từ ngọn đèn dầu, Dương Thị lo lắng hỏi:
" Con à, mau nằm sấp xuống, cho ta xem thương thế của con thế nào còn bôi thuốc."
Đinh Hạo túm lấy đai lưng có chút ngượng ngùng nói:
" Mẹ, không cần đâu, chút nữa con cùng Lương ca tự thoa thuốc cho nhau cũng được."
Dương Thị nao nao, khẽ gắt một cái nói:
" Đứa nhỏ này, con là khối thịt trong người mẹ sinh ra, còn phải hoảng hốt cái gì chứ? Ài, cũng là, bất tri bất giác con đã lớn tới thế này rồi, nếu là người thường, cũng đã có vợ cả rồi, nhưng con lại… tất cả đều tại mẹ làm khổ con mà."
Thốt ra những lời này đôi mắt bà lại đỏ lên, lệ muốn chảy rồi, Đinh Hạo vội vàng an ủi nói:
" Mẹ đừng nói nữa, con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo. Người đã cho con thân hình với tính mệnh này, thì là ân tình lớn nhất rồi, chẳng lẽ con đường đường là một đấng nam nhi lại không dựa vào chính mình làm lên một phần gia sản, không dựa vào năng lực chính mình cho mẫu thân an hưởng tuổi già sao, còn nghĩ giận cha mẹ cho hắn tính mạng không có dâng cho một phần vinh hoa phú quý, đó mới là không có chút tiền đồ gì cả."
Dương thị không nghĩ tới con mình có thể nói ra những lời như vậy, trong lòng vừa cảm động vừa vui mừng. Đinh Hạo đang nằm trên sạp nhảy xuống, đặt Dương thị ngồi xuống, cẩn thận vén tóc bà lên, nhẹ nhàng bôi thoa kim sang dược. Sau đó lại từ từ lấy một mảnh vải buộc chặt, Dương thị nằm trong tay đứa con, trong lòng tràn ngập cảm giác an tường cùng hạnh phúc. Con của bà sau lần bệnh này, rốt cuộc cũng thông suốt, không hề còn ngơ ngác, đứa con đã trưởng thành đó là thỏa mãn lớn nhất trong lòng người mẹ.
Tiết Lương trong tay cầm theo đồ vật màu đen tuyền, vẫn đứng ở bên cạnh. Trong phòng đơn sơ, không bàn không ghế, ngoại trừ cái sạp nằm ra thì không còn thứ gì, cho nên thứ trên tay hắn cũng không có chỗ đặt xuống. Băng bó cho mẫu thân xong rồi, Đinh Hạo quay đầu lại nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên hỏi:
" Trư nhi, trên tay cầm theo cái gì vậy?"
Tiết Lương cười hàm hồ nói:
" Thịt hoẵng, nếu ném đi thì thật đáng tiếc, ta đã kiếm trở về, bên ngoài đã có chút cháy xém như bên trong vẫn còn rất thơm."
" Tốt, tới đây, huynh cũng ngồi đi, chúng ta ăn thịt hoẵng …"
Tiết Lương đang cầm thịt hoẵng nướng ngồi xuống bên cạnh, Đinh Hạo xé một bên chân thịt hoẵng, bên ngoài mặc dù cháy xém, nhưng bên trong thịt vẫn còn khá tươi, ẩn chút khí nóng phả lên.
" Mẹ, nếm thử một chút đi, rất thơm đó."
Ừ, Dương thị cắn nhẹ miếng thịt hoẵng trên tay đứa con, chậm rãi nhấm nuốt, lệ dần dần hiện lên trong hai mắt, bà vội vàng xoay đầu ra chỗ khác, lặng lẽ lau nước mắt vương trên má, sau đó quay đầu lại, nhìn từng miếng thịt hoẵng của con và Tiết Lương, vui mừng tràn ngập.
Người mẹ này, vốn trong lòng Đinh Hạo vốn không có cảm giác huyết mạch tương liên. Người không phải huynh đệ nhưng tình như huynh đệ tiết Lương, ở trong lòng Đinh Hạo vốn cũng không khác gì người qua đường. Hắn kế thừa trí nhớ của Đinh Hạo, nhưng không có kế thừa cảm tình của hắn, nhưng lúc này hắn lại cảm giác được, có chút tình mẫu tử sâu sắc, tình huynh đệ, đang dâng lên tận trong đáy lòng hắn.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy trên cuộc đời này hắn cũng không phải là chỉ có hai bàn tay trắng.
Đinh gia gia chủ Đinh Đình Huấn hai ngày nay đã tới trong thành gặp gỡ với một vị lão bằng hữu. Vị bằng hữu này họ Lý, kêu là Lý Ngọc Xương, là một vị thương gia buôn muối. Đinh lão gia gia có ruộng tốt vạn khoảnh, sản lượng vô số, đều bán cho quân đóng ở biên giới Tây bắc, quân biên giới không có nhiều ngân lượng để trả tiền, liền viết hóa đơn cho bảo quan phủ cho hắn độc quyền về bán muối, làm cho hắn đưa muối về trong nội địa buôn bán, dùng tiền bán muối đó hoàn trả phần nào tiền mua lương thực.
Đinh Đình Huấn có thân phận, có công danh là địa chủ hương thân, lo liệu buôn bán vốn đã có chút tự hạ thân phận, cộng với đã có chút cao tuổi, không khỏi khó muốn rời cố thổ, không nghĩ tới việc đi ra ngoài lo liệu việc buôn bán tạo dựng sản nghiệp, vì thế luôn luôn đem việc bán muối giao cho người bạn tốt này, hắn dẫn theo người đi buôn muối, lợi dụng mạng lưới buôn bán, phát ra khắp các xứ khác.
Hai người hợp tác nhiều năm, tình bạn vững bền, hiện giờ không chỉ là bằng hữu buôn bán, càng đã muốn thành công kết làm thông gia với nhau. Đinh Đình Huấn vốn định mời lão bằng hữu của hắn về quý phủ ở tạm, nhưng bị Lý Ngọc Xương từ chối, Đinh Đình Huấn kinh ngạc hỏi, mới biết được cháu ngoại hắn Đường Diễm Diễm lần này theo hắn tới Phách Châu Thành, xử lý một số chuyện thương trường rồi đưa nàng về Quảng Nguyên.
Lý Ngọc Xương này gia đình buôn muối cực kỳ giàu có, em rể hắn Đường Bách Tuyền lại càng cao hơn, Đường thị chính là thế gia giàu có nhất nhì toàn bộ khu tây bắc này, phú quý địch quốc. Đường gia cùng Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng có quan hệ thông gia, Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng là dượng của Đường Diễm Diễm, lần này Đường Diễm Diễm đại biểu cho Đường gia tới mừng thọ bảy mươi của mẫu thân dượng mình.
Đinh Đình Huấn biết rõ ràng Đường Gia, Lý Gia, Trình Gia này quan hệ rắc rối phức tạp, lại nghe nói vị Đường tiểu thư này vẫn còn là khuê nữ, bất giác nổi lên tâm sự. Hắn thương yêu nhất là đứa con thứ hai Đinh Thừa Nghiệp, mắt thấy đã hai mươi tuổi tới nơi rồi, nhưng so với đại ca hắn trầm ổn ngưng trọng thật sự kém quá xa, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, đã chơi bời lêu lổng lại thường xuyên trăng hoa khắp nơi, thật sự là làm cho hắn rất đau đầu. Hắn vẫn cân nhắc tìm cho đứa con thứ hai này một người vợ tử tế, hy vọng sau khi thành hôn hắn có thể chững chạc hơn.
Chính là gần với thế lực Đinh gia, ở Phách Châu này rất khó tìm được một gia thế tương đương, tìm được lại vị tất có khuê nữ thích hợp, đứa con của hắn dường như đã là con ngựa hoang thoát khỏi cương không giữ được rồi, nhưng là nếu là Đường gia…vậy không giống à…Đường gia luận tài luận thé, đều cao hơn rất nhiều sao với Đinh gia của hắn, có thể kết thân được cửa này, địa vị của Đinh gia ở Tây bắc sẽ vững hơn núi Thái, hơn nữa Đường gia Đại Tiểu Thư còn sợ không quản được bản thân mình kia tất không chịu thua kém đứa con mình?
Thêm nữa mặc dù đứa con thứ hai Đinh Thừa Nghiệp của mình chơi bời lêu lổng, quần là áo lụa, nhưng chính là diện mạo cũng phi phàm anh tuấn, mi thanh tú mục, môi hồng răng trắng, không rõ chi tiết người ngoài nhìn vào cũng chỉ biết tướng mạo bên ngoài tô vàng nạm ngọc của hắn, không khỏi khen một tiếng giai công tử?
Đinh Đình Huấn càng nghĩ, liền nhờ rượu lấp liếm, hướng tới Lý Ngọc Xương tỏ vẻ muốn kết thân, Lý ngọc Xương cũng không biết bản chất vốn có nhị thiếu gia của Đinh Gia, mỗi lần lão tới Phách Châu đều là vội vàng cả, Đinh Thừa Nghiệp tuấn tú lịch sự, trước mặt lão đều trả lời khéo léo, nhã nhặn lễ phép, thực rất hợp nhãn lão. Nói Đinh gia mặc dù luận tài thế không bằng Đường gia, nhưng miễn cưỡng cũng khá xứng đôi. Muội phu của hắn chết sớm. Đường gia hiện tại là cháu trai ( bên ngoại) lão làm chủ, lão là vì cháu ngoại của mình mà quan tâm tới hôn sự một chút hẳn cũng được, vì thế liền đáp ứng, ước định ngày cho hai bên gặp mặt trong Phách Châu thành, nếu có ý với nhau, hướng tới Đường gia cầu thân cũng không muộn.
Đinh Đình Huấn nghe vậy mừng rỡ, nhưng không trở về phủ ngay mà ở lại cùng Lý Ngọc Xương yến tiệc mời khách, tới tận tối mới vội vàng viết một phong thư, cho người mang về phủ, bảo Đinh Thừa Nghiệp ngay sáng hôm sau tới Phách Châu Thành, ở Bách phong lâu tẩy trần đón Lý thế thúc, thuận tiện an bài cho con trai cùng Đường đại tiểu thư gặp mặt.
Đinh nhị thiếu vừa thấy thư tín thì không vui, tiểu thư nhà giàu hắn đã gặp nhiều rồi, lớn lên xinh đẹp không nhiều lắm, tính tình không tốt, nghe nói Đường gia kia so với Đinh gia thế lực còn hơn rất nhiều, hắn càng không có hứng thú với tiểu tổ tông này làm hắn mất đi những tháng ngày tiêu dao, nhưng lệnh phụ thân không dám cãi, sáng sớm hôm sau hắn có bộ dạng bực dọc, nha hoàn gia đinh mang ra đánh mắng, làm người hầu của hắn cũng không dám ló mặt ra.
Đợi khi mặt trời lên cao, Nhạn cửu chuẩn bị tốt xe ngựa, gấp tới độ như kiến bò quanh chảo nóng vậy, Đinh Thừa Nghiệp với khoan thai đi tới, ngồi lên xe ngựa.
Nhạn Cửu đuổi theo xem, dặn dò:
" Mau mau lên, đưa nhị thiếu gia tới Bách Phong lâu, hôm nay chính là ngày lành của nhị thiếu gia, người ta chính là đại tiểu thư của Tây bắc Đường gia, các ngươi mà chậm trễ, trở về ta lột da các ngươi!"
Tiết Lương run lên dây cương, xe ngựa phi nhanh như bay, Tiết Lương ngồi không yên, tới gần Đinh Hạo nói thầm:
" Nhị thiếu gia hôm nay đi xem mặt? đáng thương à, Đường gia tiểu thư kia đời này coi như xong rồi…"
Đinh Hạo khóe miệng hơi nhếch một chút, nhẹ nhàng nói:
" Xem mặt không phải là thành thân, phải gặp gỡ nhau lâu, không dễ dàng như vậy đâu…"
Tiết Lượng nháy mắt mấy cái:
" Sao lại nói như thế được? nhị thiếu gia của chúng ta gia thế như vậy, tướng mạo như kia, còn không được sao?"
Đinh Hạo ko có nói tiếp, hắn rung cổ tay giơ cây roi lên, “ ba” đánh vào không khí một cái, khóe môi lộ lên nét cười:
" Có thù không báo, không phải là quân tử à.."
Last edited by Thinhbobo; 06-03-2011 at 12:26 PM.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Bách Phong lâu là khách điếm lớn nhất của Phách Châu thành, lầu cao năm tầng, rường cột chạm trổ, trước cửa lại có rất nhiều màu sắc vui vẻ, thập phần tráng lệ, trong tửu quán bố trí bàn ăn hấp dẫn, ăn uống chung bàn cùng với giải trí, cực kì được khách nhân hoan nghênh.
Buổi trưa vừa tới, bên trong đã ồn ào tiếng người. Lầu một là bàn đơn, từng bàn khách nhân đang đưa chén cụng ly, tửu bảo, người hầu trà, người tính tiền xen kẽ nhau, chào hàng những món điểm tâm, rượu, ăn sáng, hoa quả.
Tiểu nhị xướng lên thực đơn cũng không dùng giấy bút, chỉ có thể ghi nhớ kỹ các loại trái cây thức ăn của mỗi khách nhân ở mỗi bàn, rồi nói một hơi mấy chục món ăn cho đầu bếp ở trong, âm điệu đầy nhịp điệu, giống như xướng ca vậy, tuyệt không làm người khác cảm thấy khó chịu. Tiểu nhị mang đồ ăn từ phòng bếp ra, mỗi lần từ tay tới bả vai đều có hơn mười món đồ ăn vững vàng đặt ở trên, mặc dù hắn chạy lầu trên lầu dưới như bay, nhưng ngay cả một giọt nước cũng không rơi xuống.
Trên sân khấu, vài tay biểu diễn kỹ năng xiếc ảo thuật, hơn hai mươi cái chén lớn bị hắn ném lên không trung, nhanh hơn bình thường, làm người xem hoa cả mắt. Hai bên hành lang là những nữ tử ăn mặc tươi mát đang bồi rượu, tay cong dáng chuẩn bị chờ tiếp đón khách, lại có ca nữ hát dong cùng nam nhân đánh đàn đang chậm rãi đi lên lầu, đi lên lầu trên để kiếm khách mưu sinh.
Từ lầu ba trở lên thì tiếng động lớn đã ít đi nhiều rồi, thanh tĩnh, lịch sự cùng tao nhã hơn rất nhiều, cấp bậc cũng tương đối hoành tráng hơn ở lầu hai rồi, những nữ nhân giang hồ bồi rượu cũng không có tư cách lên lầu này. Ở trong này khách tới ăn cơm đều là đại thương nhân lưng dắt vạn quan tiền, hoặc là các quan viên, thân hào bản địa, không ai là không chú ý tới tư tưởng nhã nhặn cả.
Lúc này, lầu bốn trong phòng chữ thiên, Đinh Đình Huấn cùng bằng hữu thâm giao của lão là Lý Ngọc Xương thần sắc có điểm xấu hổ. Hai vị trưởng bối này vì lần gặp mặt của hai hậu bối mà có chút đường đột, còn cố ý mời rất nhiều vị tai to mặt lớn ở Phách Châu thành tới uống rượu, như vậy cho hai tiểu bối gặp mặt, có vẻ tự nhiên hơn một chút.
Không ngờ tiệc rượu quá ba tuần, Đinh Thừa Nghiệp còn chậm chạp chưa thấy bóng dáng, Đinh Đình Huấn trên mặt không nhịn được mà tức giận thầm mắng thằng nghịch tử. Mà Lý Ngọc Xương thấy Đinh Thừa Nghiệp chưa tới, ngược lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Lão cũng có nỗi khổ của mình, buổi sáng ngày hôm nay, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, đem chuyện gặp mặt ra nói cho cháu ngoại của mình, ai ngờ nha đầu kia vốn đã đáp ứng tham gia tiệc rượu, vừa nghe tới đưa nàng đi gặp mặt thì lại cố ý không tới, làm cho lão mất mặt quá đi.
“ Ài, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có cha, đều là muội muội của ta dạy dỗ làm hỏng nó rồi.” Lý Ngọc Xương hiện tại có điểm hối hận rồi, lão làm bà mối không được à.
Đúng lúc này, xe ngựa của Đinh gia đã tới dưới lầu Bách Phong, Tiết Lương buông bàn đạp, Đinh Thừa Nghiệp nắm chặt da cừu, chậm rãi đi ra khỏi xe. Hắn ổn định thân mình, quay đầu hỏi: " Lão gia đang ở phòng nào?"
Đinh Hạo đáp một câu:" Bẩm thiếu gia, lão gia đang ở phòng chữ Thiên lầu bốn ạ!"
" Ừ!" Đinh Thừa Nghiệp ngửa đầu nhìn đại tửu lâu nguy nga đồ sộ bĩu môi nói:
" Các ngươi ra phía sau đi."
Nói xong đi vào trong quán.
Nhìn hắn đi vào trong, Đinh Hạo lập tức hướng Tiết Lương nói:
" Trư Nhi, huynh cất xe ngựa đi, đệ đi ra đây một chút."
" Đệ đi đâu vậy, đừng để lão gia cùng thiếu gia trở xuống không gặp cậu."
" Không có việc gì, đệ đi tìm chỗ tiện lợi một chút thôi."
Đinh Hạo vẫy vẫy hắn, chạy vào trong một ngõ nhỏ.
Từ nhỏ sống ở trong cô nhi viện mà trưởng thành, sớm đã biết người lương thiện là sao, đạo lý người đè đầu cưỡi cổ người lương thiện. Đặc thù hoàn cảnh cuộc sống làm cho hắn hiểu được nên phản kích nhất định phải phản kích, nên ẩn nhẫn thì nhất định phải ẩn nhẫn, không thể kinh xuất dùng thời điểm không tốt.
Ở xã khu khi đi phục vụ những đối tượng kia, hắn là không có biện pháp, cũng không phải hắn lòng dạ hẹp hòi, cũng không phải là người có tinh thần không được tốt, có thể khác với Đinh nhị thiếu, hiện giờ Đinh Hạo không phải là một nô tài từ nhỏ đã chịu cuộc sống nhẫn nhục, hắn biết không thể cứng rắn với vị thiếu gia này được, nhưng khi có cơ hội, hắn vẫn là ra tay cho bõ tức. Nhưng là loại chuyện xấu này, trong đại viện Đinh gia có ai có hỏa nhãn kim tinh mà nhìn ra được?
“ Giang Nam.. xuân dược điếm? không tồi, chính là nó.” Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn tấm biển [Giang Nam Xuân Dược Điếm] kéo cái mũ rách của mình xuống, lại dùng khăng quàng cổ kéo lên che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nghênh ngang đi vào trong dược điếm.
Nghe nói Đinh Thừa Nghiệp phải vào Bách Phong Lâu tính chuyện gặp mặt, Đinh Hạo cân nhắc trừng trị cho tên công tử quần là áo lụa ngang ngược này một chút, trong lòng có một chút ác khí. Phương pháp này hắn đã nghĩ tới rồi, cái này hắn biết từ một tên vô lại khi công tác tại xã khu.
Cái tên vô lại kia ở chợ làm lũng đoạn thị trường, bị ngưu chủ nhiệm phạt, vì thế ác ý chỉnh ngưu chủ nhiệm một phen. Thủ đoạn cũng làm cho Ngưu chủ nhiệm một phen thê thảm, quấy nhiễu làm cho vợ của hắn thô bạo tựa như con mèo nhỏ vậy, ở nhà không được yên tĩnh, tới đơn vị cũng không ngẩng đầu lên được, mặc kệ là đồng nghiệp trong đơn vị hay quần chúng tới, hai mi vẫn khép chặt không ngẩng đầu lên được. Mãi tới hai tháng sau tên vô lại kia sau khi say rượu mới thổi phồng chuyện lên kể cho người, chuyện này mới có chân tướng rõ ràng, Ngưu chủ nhiện mới hết bị oan, khi đó Ngưu chủ nhiệm nguyên bản vòng lưng ba thước bốn đã gầy đi còn hai thước sáu, nhưng lại tiến theo một bước tới xu thế phát triển eo thon nhỏ.
Đinh lão gia Đinh Đình Huấn không phải rất để ý tới mặt mũi đại thân sĩ của mình sao? Phương pháp này sẽ làm phụ tử lão mất mặt, gặp mặt sao? Khiến cho gia đình thân gia với lão làm sao đối phó nổi đứa con dở hơi của lão đây, kha kha tát cho bọn họ một cái tát vang dội đi.
Thời tiết lạnh giá, cách ăn mặc của hắn giống như nhiều người qua đường, cho nên tiểu nhị trong dược điếm cũng không để ý. Bởi vì trong thời gian rét mướt này, nhiều người cảm lạnh, nóng, cho nên dược điếm cũng rất thịnh vượng, bọn tiểu nhị đều bận rộn phục vụ khách nhân mua thuốc, nghiền dược, thỉnh thoảng còn có vài thanh âm ho khan của khác truyền tới, có vẻ rất ồn ào.
Đinh Hạo đi hai vòng trong dược điếm, chậm rãi bước thong thả tới bên người một lão lang trung đang ngồi thiền tay bưng chén trà nóng. Lão lang trung này hơi hơi cười nhìn vài người trung niên đang xem mạch tìm bệnh, bản thân rất ít ra tay, xem ra hẳn là một sự phụ già.
" Khụ! Lão tiên sinh, ta…muốn nhờ ngài cấp cho phương thuốc…" Đinh Hạo cố ý dùng thanh âm sợ hãi nói.
Lão lang trung nâng mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái, thanh âm kéo dài nói: " Ngươi bệnh ở đâu?"
" Người bệnh… không có tới."
" Người không tới, làm sao lão phu kê đơn thuốc cho ngươi được."
" Bệnh này… hắn không cần người tới."
Đinh Hạo bỗng nhiên cúi xuống bên tai lão lang trung thì thầm vài câu. Lão lang trung nghe xong hiểu ý cười, thực đồng tình liếc mắt nhìn hắn một cái thầm nghĩ:
“ Trông ngươi bộ dạng lén lút, lão phu ăn muối còn nhiều hơn so với ngươi ăn cơm, ngươi còn muốn gạt lão phu? Cái gì mà bằng hữu người có chứng bệnh bất lực, chỉ sợ là chính ngươi thôi, tuổi không lớn, cũng quá đáng thương mà, nam nhân có tật xấu này, thật đúng là nâng cũng không ngẩng đầu lên được.”
Lão lang trung vuốt chòm râu suy nghĩ trong chốc lát, nhấc bút viết một cái phương thuốc, Đinh hạo đi qua xem, chần chờ hỏi han: " Lão tiên sinh, phương thuốc này, dùng được không?"
" Ha hả, dùng dược, dùng được, đương nhiên là dùng được, lão phu làm nghề y đã vài chục năm, bằng điểm đó đã chắc chắn là dùng được rồi, phương thuốc này tên là [linh quy triển thế] ngươi tự chiếu theo phương thuốc mà bốc thuốc, bảo đảm ngươi ăn vào ba lần, hùng phong đại chấn. Cho dù là cái đó mềm nhũn như sên cũng nó thành kim cương hàng ma diệt yêu, muốn cho lão nhân ăn… khụ khụ… lão phu ngồi tại Giang Nam này đã hơn hai mươi năm rồi, ngươi còn không tin sao…"
Lão lang trung đại khái nói lỡ miệng, vội vàng cúi đầu viết, đem bốn chữ khải thư xinh đẹp “ Linh Quy Triển Thế” viết to lên trên phương thuốc, che dấu sự xấu hổ của mình.
" Cái đó…còn có…tiên sinh có thể viết ra…cái việc đó ấy… khụ khụ…phương thuốc?" Đinh Hạo nhăn nhó nói.
Lão lang trung nghe xong sắc mặt nhất thời trầm xuống, hắn trầm ngâm một lát, mới phụng phịu nhấc bút, viết tiếp phương thuốc nữa. “ Liễu Ám Hoa minh” sau đó nét mặt bình tĩnh nói: " Người trẻ tuổi, phải yêu quý thân thể mình à, nếu như hồ thiên tửu địa như vậy, thân thể bằng sắt cũng không chịu đựng nổi à."
" Vâng, vâng, vâng, đa tạ lão tiên sinh, đa tạ lão tiên sinh."
Đinh Hạo cầm phương thuốc chen vào đám người, đi tới quầy thuốc mua thuốc, rồi lại một bộ dạng sợ sệt rụt rè ngượng ngùng cầm phương thuốc đi ra, lão lang trung nhìn bộ dạng không tiền đồ của hắn mà khinh thường xoay người đi mất.
Một lát sau, thừa dịp lão lang trung kia đang xem mạch cho người, Đinh Hạo lén lút đi ra dược điếm. Hắn vội vàng tiến tới một góc kín đáo, lấy ra từ trong lòng một bao dược thuốc, đó là dược liệu chữa bệnh cảm mạo của hắn, bởi vì hắn đột nhiên khỏi hắn, thuốc này liền không dùng nữa, chỉ còn giấy bọc thuốc mà thôi.
Đinh Hạo tháo chỉ buộc bao thuốc ra, đem hai phương thuốc kia, đường đường chính chính đặt lên, cố ý cố ý đem hai cái tên phương thuốc kia đặt ở chính giữa, sau đó gói lại, cần theo gói thuốc thản nhiên đi tới Bách phong lâu…
Last edited by Thinhbobo; 06-03-2011 at 12:27 PM.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 1: Phách Châu Đinh Gia
Chương 9: Nhất thiếp dược.
Tác giả: Nguyệt Quan
Nguồn: Sưu tầm
Tiểu nhị đón khách ở Bách Phong Lâu gặp một người quần áo rách nát đứng ở cửa nhìn vào trong, lại băn khoăn không dám đi vào, liền đi tới mắng người:
“ Đi, đi, đi, nơi này ngươi không ở lại được, đừng cản trở việc buôn bán của nhà ta.”
Đinh Hạo cúi đầu khom lưng cười nói:
“ Tiểu nhị ca, đây là một gói thuốc mà một vị khách quan quên ở quý điếm nhà ta, vị đó nói phải tới phòng chữ Thiên của Bách Phong lâu dự tiệc, đi vội vàng, thuốc này ta mới gói vào bao, thì vị khách quan kia đã lên xe đi rồi, chưởng quầy bảo ta đuổi tới đây, ngươi xem, đưa lên dùm ta đi, thật là phiền toái tiểu nhị ca quá…”
“ Khách nhân của phòng chữ Thiên?” Tiểu nhị nghĩ thầm, rằng: “ khách nhân của phòng chữ Thiên, đều là những chủ nhân rộng rãi, thuốc này đưa lên, không chừng được mấy đồng tiền thưởng.” Liền thay đổi thái độ tươi cười nói:
“ Được được, nhưng nhìn hình dáng khó coi của nhà ngươi, sao có thể đi vào Bách Phong lâu được? Ta mang lên dùm cho ngươi vậy.”
“ Vậy cũng được, đa tạ tiểu nhị ca, đa tạ đa tạ, ngài nhớ kỹ, vị khách nhân kia họ Đinh, Đinh nhị công tử…”
Đinh Hạo nhìn tiểu nhị nhận gói thuốc nhanh như chớp chạy vào trong quán, mỉm cười, cũng rời thân lánh đi.
Bách Phong lâu phòng chữ Thiên, Đinh Thừa Nghiệp không vui vẻ gì đi lên lầu, thấy phụ thân, Lý thế thúc cùng vài vị trưởng bối thúc bá, chỉ nói trên đường tuyết lớn khó đi, cho nên muộn vài canh giờ, mặc dù như thế, vẫn bị phụ thân quở trách trước mặt mọi người một phen. Đợi khi hắn ngồi xuống, thì thấy Đường gia tiểu thư kia không có lộ diện, trong lòng không khỏi hờn giận, thấy không được tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, vẻ tức giận không cách nào che lấp hiện diện trên mặt hắn.
Đinh, Lý hai người mở tiệc vui vẻ mời khách nhân chính là những lão bằng hữu hiện thời, mọi người cũng không để ý tới tiểu bối, chỉ vui vẻ hòa thuận, chỉ có Đinh, Lý hai vị chủ nhân lòng đầy tâm sự, nhưng là miễn cưỡng ứng đối. Thường thường thừa dịp người không để ý, Đinh lão thái gia còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn đứa con một cái.
Đúng lúc này, tiểu nhị bị kích động kia đi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ chân tiến vào, đứng ở cửa cười nói:
“ Các vị quan khác, vị nào là Đinh nhị công tử à?”
Hắn vừa hỏi, con mắt vừa tìm kiếm khắp nơi, liền nhìn thấy Đinh Thừa Nghiệp, những người đang ngồi ngoại trừ Đinh Thừa Nghiệp trẻ tuổi ra còn lại cao thấp cũng ngoài bốn mươi rồi, hẳn hắn chính là Đinh nhị công tử.
“ Ôi chao, công tử gia, đây là dược thuốc ngài để quên trong quán dược điếm gì đó, tiểu nhị mang tới cho ngài.”
Tiểu nhị hai tay cầm gói thuốc, cong lưng giơ cánh tay, mũi chân điểm nhẹ, giống như lúc thu tiền nhanh như nước chảy mây trôi vậy, cung kính đặt gói thuốc ở trước, hai tay thu lại, còn làm tư thế gởi lại đồ vật nữa, tư thế hoa mỹ nghĩ: “ Xem ra công tử này quần áo ngăn nắp hoa lệ, tiền thưởng ít chỉ sợ hắn không lấy ra.”
“ Ta quên gì ở dược điếm? ta có khi nào…”
Đinh Thừa Nghiệp vừa cúi đầu thấy bên trên phương thuốc, sắc mặt nhất thời biến đổi, nâng tay tát cho tiểu nhị một cái:
“ Ngươi tên hỗn đản, sao lại cầm một bao đồ vật khó coi như thế này mang tới cho bản thiếu gia, ngươi…”
Hắn vênh mặt hất hàm, nhấc chân muốn đá, đột nhiên nhớ ra chung quanh còn rất nhiều thúc bá đang ngồi, hắn là một tiểu bối không nên không có phép tắc như thế, lúc này mới nhịn xuống một khẩu ác khí trong lòng, nhưng vẫn tức giận tới đỏ cả mặt, ho không dứt.
Tiểu nhị kia bụng đầy ủy khuất nói:
“ Công tử gia, sao nói như vậy, sao lại còn đánh người nữa, tiểu nhị kia nói, nói ngài mua thuốc trong quán, rồi nhớ ra việc tới tửu lâu dự tiệc, kết quả lên xe vội quá mới để quên phương dược, người ta mới vội vàng cho người đưa tới, Đinh nhị công tử phòng chữ Thiên, có sai sao?”
Đinh Thừa Nghiệp nếu có trầm tĩnh được thì những vị thúc bá ở đây vị tất đã nhìn ra tên bao dược liệu kia, nhưng đổi lại ai có thể nhìn thấy hai phương thuốc kia mà có thể trầm tĩnh được chứ?
Hai người tranh cãi nhau, vài vị thân sĩ liền tò mò tới xem bên trên gói thuốc kia viết những gì, một hàng chữ to viết là “ Linh Quy Triển Thế” một phương thuốc khác viết là “ Liễu Ám Hoa Minh” đang ngồi cũng có thể hiểu được, nhất thời sinh ra vẻ chán ghét, lặng lẽ ngó ra sau, ra trái phải nghe ngóng, lại nhìn về hướng Đinh Thừa Nghiệp, ánh mắt cũng lộ ra một loại cổ quái.
Tiết mục kế tiếp thì không cần phải nói, mặc kệ là ai, mắc phải bệnh này, trước mặt người khác đều chết không thừa nhận, hiện giờ tiểu nhị chỉ đích danh, lại bị mọi người nhìn thấy, hắn càng thấp thỏm không yên, bị cắn ngược lại một cái, đó là biểu hiện bình thường, mọi người đang ngồi ở đây trực tiếp phản ứng.
Nói cho cùng hôm nay hắn xác thực là tới chậm hơn các vị trưởng bối, lại nói cái gì mà đi bị chậm, theo như lời của tiểu nhị kia nữa thì vội vàng thanh toán bạc xong ngay cả dược liệu cũng quên mất, hai chuyện xác minh rõ ràng, còn không phải ván đã đóng thuyền sao?
Lý Ngọc Xương không mời được cháu ngoại mình tới, vốn đối với lão hữu vẫn có vài phần áy náy, vừa nhìn thấy hai vị dược liệu kia, trong lòng một phen có lửa, thiếu chút nữa đã bị thiêu cháy.
Buồn cười, tuổi còn trẻ mà đã ăn “ Linh quy triển thế” loại dược liệu hổ lang này, người này không phải sớm bị tửu sắc làm cho không ra thân người nữa sao? Cháu ngoại ta mà gả cho gã chẳng phải sống cô quả cả đời à. Hơn nữa hắn còn mắc phải bệnh đường sinh dục, nhìn tên Đinh nhị này nhân mô cẩu dạng ( bên ngoài là người mà bên trong là cẩu), thật là không biết kiềm chế gì cả.
Còn có Đinh Đình Huấn chẳng lẽ ngay cả con mình mà lão cũng không biết tính tình sao? Bằng hữu nhiều năm như vậy mà lão cũng không biết xấu hổ định hãm hại ta, ta nếu đem cháu ngoại mình tiến vào Đinh gia, sau này mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, ta còn có mặt mũi đi gặp người họ Đường sao?
Lý Ngọc Xương càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng buồn bực, khuôn mặt từ hồng chuyển sang trắng, cuối cùng trở lên xanh mét, hơi thở cùng ồ ồ lên. Đinh Đình Huấn cũng thấy được chữ trên gói thuốc kia, hắn là người thích thể diện, vừa thấy đứa con hỗn đản này đã làm mình mất mặt trước mọi người, khuôn mặt đỏ như máu gà. Lại nhìn tới phản ứng của các lão bằng hữu, Đinh Đình Huấn tức giận tới tay chân lạnh lẽo, hắn chỉ vào Đinh Thừa Nghiệp nối giận gầm lên một tiếng:
“ Ngươi, tên nghịch tử này, lão phu thực sự tức chết mà!”
Nói xong giơ tay đánh liền.
Đinh Thừa Nghiệp dù có sai cũng không chịu thành thật thì sao chịu bị đánh, huống chi hắn còn đúng chứ không sai, lập tức chớp động thân hình tránh đi ngạnh cổ cãi:
“ Thuốc này không phải con mua, không có bằng chứng, phụ thân sao lại đánh người lung tung?”
“ Ngươi tên nghịch tử còn dám cãi nữa!”
Đinh Đình Huấn trong cơn giận dữ, nâng tay muốn đánh tiếp, Lý Ngọc Xương ở bên cạnh lạnh lùng nói:
“ Đình Huấn huynh, muốn dạy con, cũng lên về nhà mà nói, ở đây là trong Bách Phong lâu, làm trò trước mặt mọi người, chẳng phải mất thể diện sao?”
“ Đinh lão huynh, hôm nay nhận được thịnh yến khoản đãi của huynh, tiểu đệ còn một chút việc riêng cần sử lý, xem ra Đinh lão huynh cũng có một ít việc cần phải lo liệu, vậy, lão đệ xin cáo từ.”
“ Ngọc Xương hiền đệ, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm…”
Lý Ngọc Xương phẩy tay áo một cái, cũng không thèm quay đầu đi xuống lầu, vài vị thân sĩ nổi tiếng cũng hai mặt nhìn nhau, đều có chút không hiểu. Bọn họ đều biết Lý Ngọc Xương cùng Đinh Đình Huấn giao tình thân thiết, hiện giờ Đinh gia nhị thiếu gia hoang đường phóng đãng không biết sĩ diện, hắn tức cái gì? Những người này đều là những người lão luyện , nhất thời còn không rõ là chuyện gì, ai chịu dây vào, vì thế đều chắp tay cáo từ. Đinh Đình Huấn mắt thấy mọi người nhất nhất rời đi, tức giận đến cả người phát run, hắn hét lớn một tiếng, hất tung cái bàn lên trời, sau đó cầm cái ghế tựa ném tới Đinh Thừa Nghiệp như sao rơi…
“ Đinh lão gia, ngài làm gì vậy, hay là Trần mỗ có chỗ nào đắc tội với ngài?”
Một chiếc ghế đập tan cửa sổ phòng, phá một lỗ hổng lớn, từ cửa một người đi vào lên tiếng, giầy tơ tằm sạch sẽ, quần áo như một viên ngoại, khuôn mặt đường đường chính chính, mang theo vài phần tức giận. Thì ra tiểu nhị kia chờ phần thưởng không thấy, lại thấy họ vung tay vung chân trong nhà, nhanh như chớp đã đi gọi chủ quán tới.
“ A, Tằng đông chủ…” Đinh Đình Huấn vừa thấy chủ nhân của Bách Phong Lâu Tằng Phi, vội vàng chắp tay cười gượng nói:
“ Đắc tội, đắc tội, Đinh mỗ bị tức giận tới nỗi không giữ được mình, làm nhiễu loạn tới sinh ý của Tằng đông chủ, xin lỗi.”
Tằng Phi hừ lên một tiếng kì quái nói:
“ Đinh lão gia, ngài hân hạnh tới Bách Phong Lâu thiết yến mời khách, đó là đã cất nhắc cho Tằng mỗ rồi, nhưng là ngài ở chỗ này giáo huấn con cái, tựa hồ không thỏa đáng? Nếu Tằng mỗ mang theo con mình tới Đinh phủ vừa đánh mắng vừa đập đồ này nọ, ngài nói ta giáo huấn con mình, có phải là làm khó cho Đinh lão gia không?”
Đinh Đình Huấn bị hắn nói trên mặt vừa đỏ vừa trắng, lại không phát tác được, lão lấy trong tay áo ra một thỏi bạc, đặt xuống chiếc ghế còn chưa đổ, khom người chắp tay nói:
“ Đinh mỗ lỗ mãng, thỏi bạc này xem như Đinh mỗ bồi thường, cáo từ!”
Đinh Đình Huấn hung hăng liếc nhìn thằng con quý tử một cái, bước ra ngoài. Đinh Thừa Nghiệp nhìn thấy phụ thân ánh mắt phẫn nộ cực điểm, không khỏi trong lòng phát lạnh:
“Lúc này phụ thân đang giận thật sự, ta mà về nhà lúc ông ấy đang nổi nóng, không chừng bị đánh gẫy hai chân mất?”
Đinh Thừa Nghiệp càng nghĩ càng sợ, nhìn bao dược liệu đã bị rượu cùng thức ăn làm bẩn, hắn nghiến răng nghiến lợi, hắn biết tiểu nhị nói như vậy là không sai, không phải đưa nhầm dược liệu, mà là có người dùng thủ đoạn để chỉnh hắn, chính là hắn tìm cừu nhân lại không thể rõ được. Bình thường đắc tội với nhiều người, trong đó người dũng cảm làm việc này cũng không nhiều lắm. Người khác không nói, hắn thông đồng với rất nhiều phụ nữ lương dân, rất nhiều gia đình trong đó là dựa vào Đinh gia của hắn mà sinh sống qua ngày, những người này nếu ai phát hiện ra mình bị cắm sừng, mới có thể ra tay âm hiểm như thế.
Đinh Thừa Nghiệp nghĩ tới những người mình đã kết thù oán, nhưng duy nhất lại không ngờ tới người trong phủ bị từ trên xuống dưới gọi là a ngốc Đinh Hạo, nhất thời hắn nghĩ không ra, hắn mới bắt đầu lo lắng tình cảnh của mình, tuy nói xưa này phụ thân sủng ái mình nhất, nhưng chính là hôm nay mình làm phụ thân quá mất mặt, trở lại Đinh Phủ là bị đánh trốn không thoát, vậy phải làm thế nào cho phải?
Càng nghĩ, Đinh Thừa Nghiệp càng bắt đầu sinh ra ý nghĩ trốn tránh: “ Mẹ nó, lão tử trước tiên đi Hùng châu tránh gió bão đã, chờ lão gia không còn giận nữa hẵng quay về.”
Gia đình của nguyên phối phu nhân của Đinh Đình Huấn năm đó gặp phải nạn trộm cướp, tất cả đều chết hết trong loạn thế. Nhưng là vẫn còn lại một vị huynh đệ, bởi vì đang ở bên ngoài thư viện đọc sách, nên tránh được một kiếp nạn. Cậu của Đinh Thừa Nghiệp lúc này đang làm phán quan ở Hùng Châu, tình thế cấp bách, Đinh Thừa Nghiệp muốn tới chỗ cậu tránh đầu sóng ngọn gió.
Ngồi ở trên xe lâu Tiết Lương buồn bực nói:
“ A Ngốc này, sao lại như thế nhỉ, lão gia không phải đang ở bên trong thiết yến mời khách sao, sao lại nổi giận đùng đùng bước ra?”
Đinh Hạo uể oải nói:
“ Đệ làm sao biết được trong đó có chuyện gì?”
Last edited by Thinhbobo; 06-03-2011 at 12:35 PM.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 1: Phách Châu Đinh Gia
Chương 10: Xuân thiên tòng kim dạ khai thủy.
Tác giả: Nguyệt Quan
Nguồn: Sưu tầm
Làm một người có tri thức có thân phận có thể diện phải đi quét rác, hay đẩy ngã một đại cô nương cao cao tại thượng cả nhân gian thèm muốn, đều thực làm cho người ta cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ khoái cảm cùng cảm giác thành tựu, cho nên tiểu nhị của Bách Phong lâu há miệng to truyền bá truyện này ra khắp nơi, Đinh gia Nhị thiếu gia Đinh Thừa Nghiệp chuyện phòng the bất lực, lại bị nhiễm bệnh đường sinh dục làm cả Phách Châu thành đều biết, hơn nữa một đồn mười mười đồn trăm mỗi lần mỗi khác nhau, làm cho hình tượng của Đinh gia nhị thiếu càng thêm thê thảm.
Vì thế, đã làm cho một số các cô nương thanh xuân của Khúc họa quán khẩn trương hồi hộp. Các nàng ngượng ngùng không dám ra mặt, phần lớn phái các nha hoàn tâm phúc ra ngoài, tới các dược điếm mua dược liệu để khử trùng cơ thể, chỉ mua thuốc đắt không mua loại rẻ, tết âm lịch sắp đến, các cửa hàng dược điếm được một sinh ý thật lớn.
Đinh nhị thiếu gia đi Hùng Châu, Tiết Lương cùng Đinh Hạo thoải mái hơn rất nhiều, mỗi ngày đều cho ngựa ăn, lấy cỏ khô, dọn dẹp sân tam tiền viện, vốn bọn họ cũng không có việc gì nhiều.
Ngày 23 tháng chạp, Đinh gia bắt đầu tẩy trần, quét dọn chung quanh, rửa sạch các loại khí cụ, tháo giặt chăn đệm màn, vẩy nước quét sáu cổng đình viện, lấy phất trần phủi mạng nhện, khai thông cống ngầm. Tiết theo là hàng tết, thịt vịt, thịt bò, trà rượu, dầu mỡ, tương muối, hạt rang bắc nam, đường nhị trái cây, còn có một ít quà tặng mừng năm mới chuẩn bị đem biếu bằng hữu, tăng thêm diện mạo mới.
Trên sân lớn của Đinh gia khắp nơi đều bắt đầu dán các câu đối chữ vàng mừng xuân, tài thần cùng chữ phúc, trong phòng dán đầu các bức tranh mừng năm mới, trên các song cửa sổ được cắt tranh dán giấy xinh đẹp, việc này làm cho cả nhà trên dưới thực là bận rộn muốn chết.
Các quản sự cũng vội vàng, phải thu lệ phí hàng năm, chuẩn bị hàng tết, làm cơm tế thần, tế tổ,… tất cả mọi sự, cái gì là tam sinh ngũ sinh, ngũ cốc lục trai , hương nến, gạo, quả, trái lựu không thể để lên bàn, thân cá phải có vẩy, …mọi chuyện tạp nham cần chú ý nhiều lắm, làm cho bọn họ cứ chạy loạn cả lên.
Nội quản sự Nhạn Cửu nhiều năm rồi đều thay mặt Đinh gia phụ trách mở tiệc chiêu đãi tá điền, người ở, tặng cho bọn họ hàng lễ tết hàng năm, nhưng là hiện giờ hắn không có ở trong phủ, nghe nói nhị tiếp gia đi xe tới gặp cậu ở Hùng Châu, Nhạn Cửu trung thành và tận tâm lập tức tới gặp Đinh lão gia, dập đầu thỉnh cầu lão cho mình tới Hùng Châu chăm sóc nhị thiếu gia.
Đinh Đình Huấn lúc này đã sinh bệnh. Đứa con thứ hai không ra gì, làm cho lão mất hết thể diện, nhất là lại làm cho người ta biết được tật xấu trơ trẽn, muốn giải thích cũng chưa có cơ hội, muốn phủ nhận cũng không có khả năng, cho nên lão đi tới chỗ nào cũng đều bị người ta ở đằng sau lưng chỉ trỏ, làm như cường hào ác bá một phương, đau ở chỗ hàng năm lão cần phải đi lại nhiều nơi trong vùng hơn, nhưng lại không thể ra khỏi nhà, vì thế lại càng mất mặt hơn.
Lão bằng hữu nhiều năm Lý Ngọc Xương trong lòng cũng có khúc mắc, tuy nói lão đã mặt mo tới tạ tội với Lý Ngọc Xương, cuối cùng cũng dịu đi, nhưng là thần sắc Lý Ngọc Xương vẫn luôn lãnh đạm, quan hệ khăng khít giữa hai ngươi đã không như trước nữa. Nhiều chuyện như vậy hỗn loạn cùng một chỗ, Đinh Đình Huấn tâm tình buồn bực, lại mệt nhọc quá độ, rốt cuộc đã bị sốt cao.
Người khi sinh bệnh, tâm tính trở nên mềm yếu, đứa con trai mặc dù kém cỏi nhưng dù sao cũng là đứa con mình sủng ái nhất, một người chạy đi vào trăm dặm, lão cũng có lo lắng chứ. Thêm nữa đứa con lớn đang chuyển lương thực tới phủ tướng quân quảng nguyên, cũng không biết có kịp trở về lễ mừng năm mới hay không, mình phải tế thần tế tổ, bên người không thể không có con trai hầu hạ, tưởng tượng như vậy, mặc dù lão vẫn còn lạnh, nhưng cũng đã dịu đi khá nhiều rồi.
Vì thế Nhạn Cửu lập tức khởi hành đi Hùng Châu, việc mở tiệc chiêu đãi tá điền, người ở, phân phát hàng tết liền giao cho quản sự phòng bếp Lưu Minh. Lưu quản sự quen thân với Dương đại nương, nên rất quen thuộc Đinh Hạo, Tiết Lương, hắn quản phòng bếp, sợ mình không đảm đương nổi nhiều việc, liền hướng tới viện quản sự mượn hai người tới, tới lúc này hai người đi theo Lưu quản sự đã có vài ngày vui vẻ.
Ngày lễ tết mở tiệc chiêu đãi tá điền, người ở, tặng lễ vật hàng năm cho bọn họ, đều là lệ thường trong nhà các thân hào địa chủ, cái giống cường hào ác bá trong phim điện ảnh, nóng lòng muốn sai khiến đám tá điền người ở, tới lúc thu tô thuế thì bọn gia đinh thường mang theo súng, roi, một tiếng không giao nộp là ra tay ngay căn bản không không có, thực sự mà nói tài chủ đối đãi không tốt với đám tá điền hay người ở, không quá vài năm sẽ lụn bại.
Thân hào địa chủ dù sao cũng không phải là quan phủ, nếu như các gia đình quyền quý không nắm quyền sinh sát trong tay, tá điền cũng sẽ thông suốt chu toàn, còn kè mặc cả, đường sống sẽ lớn hơn. Gặp phải tá điền xảo quyệt, khất nợ, nhu cầu nhiều, ăn cắp tư sản, áp sản, phản lấy lại ruộng, bỏ ruộng, bãi công, trốn thuế nếu không nữa thì chuyển ruộng, ỷ mạnh, kiện tụng, giao “ ngũ cốc ướt” hay “ ngũ cốc bẹp méo” cũng đủ làm ông chủ nháo tâm.
Thu không được thuế thì động thủ đánh? Sang năm khẳng định chẳng còn nhà nào ở đất của ngươi. Đánh người? đả thương chính là gia công đường giải quyết, cho dù ngươi vô tội chẳng lẽ không phải mất bạc chắc, đó là với ai không bị gây khó dễ. Cho nên đối với việc đối sử với tá điền, mỗi một ngày hội trọng đại, ông chủ đều phải mở tiệc chiêu đãi một phen, phân phát tặng thịt khô cùng rượu trắng làm lễ vật tặng quà.
Tá điền bình thường hoặc con ở mà có chút bệnh nặng, tài chủ cũng phải bố thí chút dược vật gọi là trợ giúp. Đứa ở cũng là như thế, “ sống ở trong tay” nếu ông chủ cùng đứa ở đối nghich, đứa ở sẽ không dám phản kháng cứng rắn, biện pháp có khi là bãi công tiêu cực, có khi là ở làm việc nhà nông thì động tay động chân, chịu thiệt khi thu hoạch vụ mùa vẫn là ông chủ. Cho nên cứ mười lăm ngày có một bữa ăn ngon, ngày lễ tết đưa lương thực tới, cuối năm còn cấp tiền lì xì, đây đều là bổn phận cùng thủ đoạn của thân hào địa chủ nếu muốn giữ nhóm người ở này ở lại lâu dài.
Chân chính chịu khổ chính là gia nô, một loại khế ước gia nô bán mình, giống như Dương đại nương vậy. Một loại khác chính là các đứa nhỏ làm nô tài trong gia đình, cũng chính là con cái của các gia nô, bọn họ sinh ra đã phải phục vụ cho cái gia đình này, những người này tuy rằng bản thân được tự do, nhưng là bở vì có quan hệ với cha mẹ trưởng bối, hơn nữa từ nhỏ đã sống cuộc sống này rồi, hoàn toàn không có năng lực tự lập, vì thế cũng gần như là gia nô.
Loại gia nô này nếu gặp phải người chủ tốt còn đỡ, bằng không thật đúng là thê thảm mà, địa vị thì gần như tá điền tự do, nhưng còn thấp kém hơn người ở tới cả trăm lần. Đinh Hạo lúc này mới hiểu được vị thế của mình so với tá điền còn đê tiện hơn. Tá điền cũng là người ở, bọn họ cũng là nô, nhưng quan hệ lại cách biệt một trời một vực.
Hiểu được điểm này, Đinh Hạo lại càng không muốn ở lại Đinh gia. Ở trong này, hắn vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được, nếu muốn sống khác đi, không ly khai là không được. Nhưng là, người mà trong lòng hắn không phải là mẹ thân sinh kia lại có ân tình sâu nặng như mẹ, hắn thật không nhẫn tâm bỏ đi? Ly khai người này, hắn hai tay trống trơn, có năng lực làm gì đây?
Xa xa gần gần, chốc chốc lại vang lên tiếng pháo nổ, hôm nay là đêm 30. Lúc này cả phủ trên dưới mọi người đều nghỉ ngơi cả rồi, chỉ có nha hoàn nội viện, và người hầu là còn một chút việc linh tinh mà thôi. Đinh Hạo rảnh rỗi, nằm ở trên đống rơm rạ cao cao trong đình viện, nhìn lên trên trời cao phơi náng. Ở trên đống rơm rạ đào một hốc nhỏ, nằm ở bên trong thật mềm mại, đỉnh đầu lại có thái dương chiếu, chung quanh gió lại không thổi tới, thực ấm áp.
- A Ngốc, nghĩ cái gì thế?
Bên cạnh đống rơm rạ truyền tới thanh âm của Tiết Lương.
Đinh Hạo chắp tay vào nhìn lên trời xanh, sâu kín nói:
- Đệ đang suy nghĩ, làm sao có thể rời khỏi Đinh gia đại viện đây.
- Đi ra ngoài làm gì, lúc này, lúc này còn ngẩn ngơ cái gì, hôm nay chính là ngày 30 rồi, tối nay trừ tịch, chúng ta hôm nay có thể ăn một bữa ngon rồi.
Tiết Lương vuốt bụng thỏa mãn thở dài:
- Nếu quanh năm suốt tháng đều có thể ăn tốt như vậy, thì thật là tốt biết bao…
Đinh Hạo trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói:
- Ta đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể ra khỏi Đinh gia đại viện này mãi mãi được, thẳng thắn mà nói, đệ đang nghĩ tới cuộc sống sau này.
- A? đệ nói cái gì vậy, thẳng thắn cái gì, có phải là lúc khiêng thịt heo ra ăn không? Ta nói đệ đừng lấy một miếng thịt heo lớn như vậy, đệ còn có thể …
Tiết Lương từ trong đám cỏ đi ra ngoài, hé lộ ra cái bản mặt trư to béo đen xì của hắn được khoát lên vài nhánh cỏ trên mép, quan tâm nhìn Đinh Hạo:
- Ý định chợt hiện ra đại khái là không được, chuẩn bị không tốt liền trở thành hỏng cả thôi, cả đời này không làm được việc nặng gì, nếu không ta đi thảo điếm lấy rượu thuốc xoa bóp cho ngươi?
Đinh Hạo trong lòng có một chút lo lắng, hắn lấy nhánh cây rơm rạ trên cằm của Tiết Lương ra nhẹ nhọng nói:
- Trư Nhi, nếu có một ngày, ta có bản lĩnh, nhất định sẽ cho huynh mỗi ngày ăn thịt cá, nửa đời sau đều có thể thư thái dễ chịu.
- Ta không cần.
Tiết Lương đỏ mặt như trẻ con nói:
- A Ngốc, nếu một ngày đệ thật sự làm lên chuyện, thì làm cho đại ca một cô vợ đi.
Hắn dùng hai cái tay béo núc ních của mình nâng cái cằm lên, mặt đầy suy tư nói:
- Người ta nói, cả đời này nếu không ngủ với nữ nhân, sẽ không tính là đàn ông, qua năm này ta đã hai mươi rồi, đối với nữ nhân còn chưa có dính tới dù chỉ 1 lóng tay thôi.
Đinh Hạo “ Ăn” cười nói:
- Trông viễn cảnh của huynh kìa, nếu ta còn tiền, liền giúp huynh cưới vợ, không, cho huynh tới hai cô.
- Vậy ta vui rồi.
Tiết Lương cười hắc hắc, hắn trở mình con ngươi tập trung nhìn vào một đóa mây trên trời, miệng chúm lại như trẻ con, hướng tới xa xăm mà nói:
- A Ngốc, đệ nói… ngủ với nữ nhân thì có tư vị gì nhỉ? Ta xem Lưu quản sự vừa nói đi vào phòng liền mặt mày hớn hở, ta không nghĩ ra, chẳng lẽ ngủ với nữ nhân tư vị còn hơn so với mùi hương của thịt lớn nướng sao? Tất cả đều không rõ à…
Last edited by Thinhbobo; 06-03-2011 at 12:27 PM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo