Chapter 5 - 勇者たちは? - Tại nơi tập luyện của các Anh Hùng
Nguồn: sonoko.wiki.com
Manga: Konjiki no Word Master
Trong khi đó, 4 anh hùng đang luyện tập ma thuật.
Vale Kimble, thống lĩnh quân đoàn 2 thuộc quân đội Victorias, là người phụ trách của họ.
Taishi Aoyama
LVL 1
HP 35/35
MP 35/35
EXP 0
NEXT 10
ATK 28
DEF 23
AGI 13
HIT 19
INT 9
≪Thuộc tính ma thuật≫ Hỏa, Phong, Quang, Lôi
≪Ma thuật≫ – Hỏa cầu (Hỏa, Công)
- Phong Trảm (Phong, Công)
- Lôi sốc (Lôi, Công)
-Phát sáng (Quang, Ảnh hưởng)
≪Danh hiệu≫ Anh hùng, Du hành giới
Chika Suzumiya
LVL 1
HP 28/28
MP 30/30
EXP 0
NEXT 10
ATK 25
DEF 20
AGI 21
HIT 17
INT 12
≪Thuộc tính ma thuật≫ Hỏa, Thổ, Băng, Quang
≪Ma thuật≫ -Hỏa cầu (Hỏa, Công)
- Mộ (Thổ, Công)
- Băng Châm (Băng, Công)
- Phát sáng (Quang, Ảnh hưởng)
≪Danh hiệu≫ Anh hùng, Du hành giới
Shuri Minamoto
LVL 1
HP 18/18
MP 60/60
EXP 0
NEXT 10
ATK 9
DEF 10
AGI 15
HIT 10
INT 20
≪Thuộc tính ma thuật≫ Phong, Thủy, Quang
≪Ma thuật≫ – Phong trảm (Phong, Công)
- Thủy Đập (Thủy, Hỗ trợ)
- Phục hồi (Quang, Hồi phục)
≪Danh hiệu≫ Anh hùng, Du hành giới
Shinobu Akamori
LVL 1
HP 22/22
MP 52/52
EXP 0
NEXT 10
ATK 13
DEF 13
AGI 24
HIT 14
INT 24
≪Thuộc tính ma thuật≫ Thủy, Lôi, Quang
≪Ma thuật≫ - Sương (Thủy, Hỗ trợ)
- Tê liệt (Lôi, Ảnh hưởng)
-Phục hồi (Quang, Hồi phục)
≪Danh hiệu≫ Anh hùng, Du hành giới
Bốn người nói cho Vale nghe về <<Status>> của họ.
“Các bạn quả thật là siêu phàm.”
Vale tròn con mắt thốt lên ngạc nhiên khi biết về những thông số đó.
“Nó siêu phàm đến vậy sao?”
Taishi lên tiếng đại diện hỏi với ánh mắt hồ nghi.
“Thường thì một người chỉ có duy nhất một thuộc tính. Dĩ nhiên có những ngoại lệ hay các thiên tài bẩm sinh thì có thể có hơn một thuộc tính. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe có người có đến 3, 4 thuộc tính như thế này. Hơn nữa, lại còn có thuộc tính ánh sáng, thuộc tính chỉ có Pheoms mới sở hữu.”
Bốn người kia cười ngượng trước những lời tán tụng cường điệu.
Dù đó là những thông số đầy cheating (gian lận) nhưng họ vẫn cảm thấy vui trong lòng.
“Từ hệ ma thuật mà các bạn sử dụng thì cậu Taishi và tiểu thư Chika là thuộc loại vanguard (tiên phong) còn tiểu thư Shuri và tiểu thư Shinobu hợp với rearguard (hậu tập). Các chỉ số cũng chỉ ra điều đó.”
Căn bản là <<Status>> của Taishi và Chika thiên về công còn Shuri và Shinobu thiên về thủ và hỗ trợ.
Ma thuật của họ cũng phù hợp với tính trạng của họ.
“Đúng là một party đồng đều làm sao.”
“Haha, y như game online chúng ta hay chơi ấy.”
“Ừ”
Taishi và Chika nói cười với nhau.
Cả bốn đều là cựu thành viên của cùng party khi còn chơi game online RPG.
Thậm chí lúc ấy, Taishi và Chika chơi công trong khi Shuri và Shinobu chơi vị trí người hỗ trợ.
Và bây giờ họ cũng nhận cùng vai trò tương tự trong thế giới này.
“<<Status>> của chúng ta chắc cũng tăng lên phù hợp với từng vai trò khi chúng ta level up.”
“A ha, thế thì y chang RPG. Thế còn của "ngài" như thế nào, Thống lĩnh Vale”
“Cậu chỉ cần gọi tôi là Vale là được rồi, cậu Taishi.”
“Ồ, vậy sao? Vậy trình độ của anh đến đâu rồi, Vale?”
“Của tôi ấy ạ? Tôi là cấp 48.”
“Oa, đúng là thống lĩnh có khác. Chắc là do anh kiếm được nhiều điểm kinh nghiệm từ việc giết quái lắm?!”
“Quả là vậy. Ngoài ra thì hoàn thành các nhiệm vụ cũng nhận được các điểm kinh nghiệm.”
“Nhiệm vụ?”
Bốn người bị sốc.
“Chúa ơi, nhiệm vụ á?! Những thứ nhận từ Guild ấy hả?”
“Vâng, đúng vậy, các Mạo hiểm gia phải đăng kí tại Guild.”
Mắt chữ A mồm chữ O.
Nào nhiệm vụ rồi đến Guild đã khiêu khích sự thích thú của bốn người bọn họ, những người luôn mong muốn trải nghiệm thế giới game.
“Chúng tôi có thể đăng kí được không?”
“Tại sao không chứ. Sau khi giúp các bạn luyện tập những thứ cơ bản, tôi rất vui lòng đưa các bạn đi đăng kí để nâng cao kĩ năng.”
“Ồ yeah~!!”
Vale chớp mắt ngạc nhiên bởi sự hưng phấn của bốn người họ.
“C-Có vẻ các bạn hứng thú về mấy thứ đó sao? Nguy hiểm luôn rình rập Mạo hiểm gia. Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy các bạn phấn khích đến thế.”
“Ồ, thôi nào, đó là Guild đó! Mạo hiểm gia đó! Lại còn những nhiệm vụ nữa. Đối với game thủ thì còn gì hơn chứ! Phải không, các cậu!”
“Đúng, ngứa lắm rồi đấy.”
“Ừm, hơi run chút nhưng mọi người đi cùng nhau nên chắc sẽ ổn thôi.”
“Tốt quá~Ta chẳng thể làm được gì nếu không có Guild.”
Mỗi đứa lại chêm một câu.
“Những âm thanh đầy hứa hẹn làm sao!”
Tuy nhiên Vale đã hiểu nhầm về cái suy nghĩ lạc quan của mấy đứa nó, ông ta cảm thấy niềm hi vọng trên những lời “gan dạ” đó mà nở một nụ cười.
***
“À, về “cậu ta” thì sao?”
Taishi chợt nhớ cất tiếng hỏi. Chika phản ứng lại.
“Cậu ta?”
“Là Okamura ấy.”
“À…”
Chika đáp lời thờ ơ, không một chút hứng thú.
“Cậu ta bị vạ lây cũng bởi chúng ta, đúng chứ? Ý mình là mình cảm giác có lỗi với cậu ấy.”
“Ôi thôi nào, tên đó cũng đã nói không trách chúng ta rồi còn gì, lo làm gì cho nhọc công.”
“Nhưng…”
“Với lại ngay từ đầu mình không thích thái độ của tên đó.”
“Ơ?”
“Phải, tên ấy lúc nào cũng ở một mình cứ như ta đây có thể làm mọi chuyện ấy. Nhìn mà ghét.”
Cả ba người còn lại lặng thinh trước những lời giận dữ của Chika.
Đúng là họ ở cùng lớp nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau một lần.
Không chỉ mỗi thế, họ cũng chưa thấy cậu ta nói chuyện với ai cả.
Cậu ta cứ như người trên trời, hễ lơ mắt đi là biến mất.
Không trốn tiết thì cũng ngủ hay đọc sách trong giờ học.
“Thích thì cứ chết dẫm một mình ngoài đó đi!”
“Này, Chika, sao mà có vẻ cậu ghét cậu ta vậy?”
“Bởi hắn làm mình ức chế! Đã ít học mà sao điểm vẫn cao như thường! Công bằng ở đâu chứ?!”
“À mà, dù cậu có hỏi thì…"
Vâng, Okamura Hiiro chẳng đến lớp thường xuyên và có đến rồi thì cũng làm việc riêng.
Thế mà chẳng rõ lý do nào mà điểm số của cậu ta vẫn cao chót vót. Chika căm phẫn sự bất công đó.
“C-Có thể là cậu ấy xem lại và chuẩn bị bài ở nhà.”
Shuri không có ý nói đỡ cậu ta, cô chỉ muốn nêu ra ý kiến của mình.
“Hay trường luyện thi hoặc gia sư riêng thì sao.”
Shinobu nói thêm.
“Tớ không quan tâm!”
Chika bĩu môi quay đi. Taishi thở dài chán ngấy.
“Ngài Okamura là bạn của các bạn à?”
Việc Vale thêm “ngài” (dono) thay vì “cậu, tiểu thư” (sama) thể hiện cách nhìn nhận khác nhau giữa họ.
“Hắn không có bạn!”
“Anh có thể nói đó là… bạn cùng lớp, người học chung với chúng tôi.”
“Thì ra là vậy. Nhưng để ngài ấy như vậy có ổn không?”
“Hể?”
“Thế giới của chúng tôi ngập tràn nguy hiểm. Ngoài Evila khỏi nói ra thì tranh chấp trong cùng một tộc cũng không phải là hiếm. Để có thể sống sót thì ngài ấy phải trở thành Mạo hiểm gia. Nhưng không có vẻ gì là ngài ấy có khả năng chiến đấu như các bạn nên… ”
Cậu ta có thể sẽ chết.
Ai nấy đều nghĩ như vậy.
Cơn yên lặng đè nặng trong không khí.
Dù không phải bạn bè gì chăng nữa thì đúng là chẳng vui vẻ gì khi mất đi một bạn học.
Chika phá tan bầu không khí.
“À, mô! Thật tốn thời gian để mà lo nghĩ cho tên ích kỉ đó! Thay vào đó, mấy cậu lo nghĩ cách trở nên mạnh mẽ hơn đi!”
“Cậu mạnh mẽ thật đấy, Chika.”
“Hả, có vấn đề gì à?! Với lại, ta chỉ cần đánh bại Evila và lập lại nền hòa bình thì tên ấy cũng có thể sống thanh thản mà, đúng chứ?”
Ai nấy há miệng ngạc nhiên.
Đâu ai ngờ Chika, cô nàng còn nổi cáu vừa nãy lại có thể nêu lên quan điểm như vậy chứ.
“Chika, cậu thật là nhân hậu!”
Shuri nói trong sung sướng, cô nở một nụ cười khiến cho Chika mặt đỏ bừng và thét lên.
“Không-! Mình chỉ… A..A! Không nói chuyện này nữa! Không được nhắc lại nữa! Hiểu chưa?”
Những người khác vui vẻ đồng thanh “Rồi rồi”
“Tiểu thư Chika nói đúng lắm. Chúng ta giờ phải ưu tiên cho luyện tập.”
Mấy đứa đồng ý với Vale. Buổi luyện tập ma thuật bắt đầu.
***
Trong lúc đó, Hiiro đã kiếm được một nhà nghỉ và giờ đang nghiềm ngẫm xem nên mua gì.
Cậu tính toán rằng với số tiền trong túi thì cậu không thể sống hết ngày.
(Mình cần phải nhanh chóng kiếm thêm tiền. Có nhiều thứ mà mình muốn thử quá.)
Nghĩ thế, cậu nằm trên giường đắm chìm trong suy nghĩ trong căn phòng đơn của nhà trọ.
(…Tim mình đang đập rộn lên?)
Cậu nắm rồi thả tay lặp đi lặp lại. Bằng cách đó, cậu thấy cơ thể nóng lên bất thường, cậu đang phấn khích.
(Mình chưa từng phấn khích thế này? Haha, đúng là dù gì mình vẫn là một tên con trai mà.)
Một thế giới như RPG đang khiến cậu rộn ràng lên.
Một thế giới mà cậu chỉ mới kinh qua sách và game.
Ngay cả trong giấc mơ cũng chưa bao giờ cậu nghĩ mình có thể được trải nghiệm nó.
Hoàn thành nhiệm vụ, thử ma thuật. Và giờ chỉ cần thành thạo cái ma pháp bá đạo kia nữa thì đời còn gì đẹp hơn, dù ngay tại nơi đây.
(Mà nên ngủ sớm thôi.)
MP của cậu đã hồi hoàn toàn khi ăn món Mì hải sản gây nghiện hồi tối.
Thậm chí giờ cậu cũng có thể ra ngoài lên level ngay luôn cũng được nhưng quá nhiều chuyện xảy ra trong một ngày, đầu óc rã rời ra rồi.
Không thể chống nổi cơn mệt mỏi, cậu quyết định đi nằm cho thư thái đầu óc và mọi thứ sẽ bắt đầu từ ngày mai.
***
“Cậu chắc muốn nhận nhiệm vụ này chứ?”
“Đúng vậy.”
Điều đầu tiên cậu làm trong ngày mới là đến Guild tìm nhiệm vụ.
Săn Goblin: E
Giết 10 con trong rừng Clair
Thưởng: 35000 Rigin
p/s rigin có vẻ giống tiền của Malay rigit...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn: sonoko.wiki.com
Manga: Konjiki no Word Master
Cậu đã chọn được một nhiệm vụ vào ngày hôm qua.
Đó là một nhiệm vụ phù hợp đối một tân thủ và mức thưởng cũng khá hời.
“Goblins là một trong những loại quái yếu nhất nhưng chúng tấn công theo đàn nên cần phải cảnh giác.”
“Hiểu rồi.”
Cậu cụt lủn trả lời.
Cậu rời Guild và muốn rời khỏi thị trấn ngay song có thứ cần phải mua nên cậu hướng tới con phố buôn bán.
Cậu ghé vào một cửa hàng vũ khí, dù là quái yếu nhất chăng nữa thì đánh tay không cũng không dễ dàng gì, cậu nhìn quanh tìm xem cho mình món vừa túi tiền.
Với túi tiền hiện tại, cậu kiếm được một vũ khí ngắn nhìn như con dao. Trong cả đám, nó khá cứng với lưỡi dày và cầm khá vừa tay.
“Tôi lấy cái này.”
Cậu chìa con dao trước chủ cửa hàng.
“Sẵn lòng. Một con dao đặc, tất cả 2650 rigin.”
Trả tiền xong, cậu nhận thêm được chiếc vỏ dao như một tặng phẩm đi kèm.
Giờ tới phần giáp trụ. Một cái khiên cũng khá là hữu dụng nhưng cậu ngẫm rằng khi cần cậu có thể dùng “Ma ngôn” nên rời khỏi cửa hàng.
***
Rời khỏi thị trấn, cậu hướng về Rừng Clair ở phía tây. Cậu chỉ cần đi dọc con đường tên Toll này là có thể đến đó.
Trong khi đi tìm nhà trọ tối qua, cậu đã tạt qua một tiệm tạp hóa và mua 5 hạt “đậu giòn” có thể hồi máu và 3 “kẹo bơ” để hồi MP cùng một cái bản đồ thế giới.
Dù đó là khoản đầu từ cần thiết xong cũng làm túi cậu cạn đáy. Vậy nên bằng mọi giá phải hoàn thành nhiệm vụ này bằng không thì đêm nay cậu ngủ giữa muôn trùng vì sao. Nghe có như đùa nhưng nếu có thể cậu muốn tránh kiểu sống ma cà bông ấy.
Bất chợt cậu nhận thấy có gì đó là lạ ở trước mặt.
(Cái gì vậy…?)
Nó trông như quả bóng chày lớn.
Tuy nhiên hình dạng nó không cố định mà vặn vẹo như miếng bọt biển ngáng đường của cậu.
(Chờ đã, có lẽ nào…)
Một con quái nổi tiếng cho việc luyện cấp cho tân thủ của RPG đây mà…
“Một con slime!”
Giọng cậu đầy kích động.
Nghe giọng người, con slime đột ngột hướng vào phía cậu.
“Hể, chiến luôn à?!”
Cậu rút con dao ra khỏi vỏ.
Con slime khá chậm, nhưng Hiiro có chút rùng mình khi mường tựa phải chạm vào cái đống chất kinh tởm đó.
Con slime nhảy lên, cậu cầm dao chém xuống.
Không chống đỡ đươc, con slime bị cắt đôi làm hai nhưng cả 2 mảnh vẫn còn giãy.
Dù nói hơi lỗ mãng nhưng đúng là tởm thật.
“Đừng nói với tao là mày nhân đôi khi bị chém đấy nhé?”
Nếu là vậy thì con dao giờ vô dụng rồi, cậu đang phân vân không biết nên làm gì tiếp theo nhưng nhận ra con quái chỉ quằn quại đau đớn và giờ bất động hồi lâu.
Hiiro rụt rè lấy con dao chọc vào con quái.
(Hở, thế này có vẻ hơi nhanh thì phải!)
Cậu mở phần << Status >> . Phần NEXT (lượng kinh nghiệm cần để lên cấp độ) từ 10 đã giảm còn 8.
Đã nhận kinh nghiệm đồng nghĩa quái đã bị tiêu diệt.
“Ồ, nó đúng là quái mà. Mình đoán là nó cũng yếu như goblin. Chỉ được 2 EXP bọ.”
Dù vậy một góc nào đó cậu cũng thấy phấn khích với trận chiến đầu và chiến thắng.
Lúc đầu cậu cứ nghĩ sắp chết đến nơi rồi nhưng giờ mọi chuyện đã ổn thỏa.
“… vẫn giống y như game… mà đúng hơn là chẳng đã tí nào…”
Khi cậu bình tĩnh phân tích lại tình hình, cậu nghe tiếng loạt soạt sau lưng. Quay lại và có đến 3 con slime.
“Bọn chúng đúng là quá hoàn hảo để luyện cấp. Ước gì có 4 con cho nó vừa đủ.”
Nếu được vậy thì cậu đủ lên cấp luôn. Nhưng ngay khi vừa tặc lưỡi thì 3 con nữa xuất hiện sau lưng. Hiiro giờ hoàn toàn bị bao vây.
“Hừ, chơi gọng kìm với một tân thủ à?”
Vừa càu nhàu, cậu lao vào tấn công 3 con đằng trước.
Sau khi chém hạ con thứ nhất, con thứ hai thì cậu bị một lực mạnh đánh vào sau lưng.
Một con slime dường như đã tông vào cậu.
“Ư… không ngờ đau cũng thấm thế.”
Cảm giác như cậu vừa bị ai đó đập. Hiiro tạo khoảng cách, kiểm tra << Status >>, HP đã giảm đi 3.
“Có vẻ hết giờ chơi rồi.”
Cậu gồng mình lên giữ thế với con dao trong tay.
2 con slime tấn công cùng lúc, cậu tránh được và hạ thêm được một con.
Song 2 con còn lại tấn công từ phía sau.
“Đừng có hòng!”
Cậu vung dao, chém liền cả hai. Chỉ còn một con. Hiiro xử luôn nó.
Sau đó, cậu nghe có tiếng BINN nhỏ trên đầu, cậu mở <<Status>>.
Hiiro Okamura
LVL 2
HP 21/30
MP 120/145
EXP 12
NEXT 12
ATK 15 (25)
DEF 10
AGI 30
HIT 12
INT 25
≪Thuộc tính ma thuật≫ Không
≪Ma pháp≫ Ma ngôn (Đã mở khóa: Nhất tự)
≪Danh hiệu≫ Người ngoài cuộc vô tội – Du hành giới – Ngôn linh pháp sư
“Có vẻ là âm thanh lúc nãy báo hiệu lên cấp. Mà MP của mình tăng đáng sợ. Nhảy liền 25 một cấp. Đúng là không thể phàn nàn gì.”
Dù cậu khá ức chút là nó không hồi máu khi lên cấp.
Nhiều game thường có chế độ như vậy nên cậu muốn nó cũng có ở đây.
Trên đường tới rừng Clair, cậu đánh bại thêm vài con slimes.
Dù đến nơi ổn thỏa nhưng cậu không biết cách nào để kiếm được lũ goblin.
Do lũ slime thi thoảng lại xuất hiện nên giờ cậu đã lên cấp độ 3.
Không còn cách nào, cậu tiến sâu vào khu rừng và để lại dấu trên những thân cây để tránh bị lạc. Nó cũng sẽ giúp cậu có thể quay lại.
Tiếng bụi cây xào xạc lần nữa, cậu tưởng là goblin nên thủ thế, nhưng lại là một con smile.
“… lại là mày à.”
Dù khá bệnh với lũ chúng nó nhưng cậu toàn thẳng tay giết luôn nên giờ cũng thành quen.
Nhiệm vụ là xử 10 con goblin. Và để chứng minh, cậu phải mang về “răng nanh của goblin” về.
Ngẫu nhiên là slime cũng rơi ra “chất nhầy nhụa” giống với một nhiệm vụ nhưng cậu lờ nó đi vì trông nó tởm quá.
Đi qua rừng hồi lâu, cậu lại chạm trán thêm một con slime khác.
Đang cảm giác ức chế thì đột nhiên có gì đó nhảy ra từ bụi rậm bên hông cậu.
Nó tấn công cậu bằng một loại vũ khí.
***
Ọp!
Cậu ngả người tránh được nó nhưng người toát mồ hôi lạnh.
(Tí nữa thì… à, là một goblin.)
Y như bức hình trong cuốn sách tham khảo cậu đã xem.
Vóc người bé nhỏ như đứa con nít nhưng khuôn mặt thì xấu xí với một chiếc dùi cui trên tay.
“Bị cái đó đánh vào thì chắc đau phải biết…”
Đang tập trung nhìn goblin, cậu nhận thêm một đòn tấn công khác từ phía sau mà kêu lên.
Cậu quên mất về con slime. Nhân thế, con goblin nhảy vào tấn công.
(Chết tiệt. Goblin đến theo đàn, mình không thể lãng phí thời gian ở đây được!)
Cậu dùng con dao đỡ chiếc dùi.
Con goblin phát ra tiếng ken két như tiếng nghiến răng, nước dãi chảy ra từ miệng nó.
Hiiro không muốn bị cắn nên đá nó ra xa.
(Hừ, một con quái dạng người… Mình có thể giết được nó không đây?)
Tự ngẫm bản thân, cậu nheo mắt nhìn con goblin. Hơi thừa khi nói rằng cậu chưa từng giết ai bao giờ khi còn ở Nhật.
Mấy con ruồi muỗi thì rồi nhưng động vật cũng chưa bao giờ huống chi giờ là sinh vật có vóc dáng con người dù rằng nó là quái vật.
“… Ha, dù gì ta cũng phải sống sót cái đã.”
Cậu thì thầm lấy lại tự tin.
“Xin lỗi… nhưng ngươi sẽ là vật lót đường cho ta.”
Nói rồi, cậu lao về phía con goblin với tất cả tốc độ.
Hiiro có độ nhanh nhẹn khá cao dù cậu không biết vì sao.
Con goblin không di chuyển, có vẻ nó đợi cậu tiến gần mới ra đòn.
Xoẹt!!!
Cậu chém gục nó.
Bụng cậu có chút quặn đau, cậu cố chịu đựng và nhìn sang con slime.
“Đến lượt mày!”
***
Sau khi hạ xong con slime, một tiếng báo lên cấp kêu lên.
Giờ cấp độ cậu là 4.
Mọi chuyện đều ổn thỏa.
Niềm vui cậu chưa được bao lâu thì những con goblin khác đã xuất hiện.
Có vẻ trận đánh trước đã thu hút chúng.
Tuy nhiên, Hiiro đang chờ chúng. Cậu tập trung ma lực ở đầu ngón tay và viết một chữ lên mặt đất.
Cả nhóm goblin lao vào cậu cùng lúc.
(Ngon… có giỏi thì lao vào kiếm ăn!)
Ngay khi lũ goblin đến ngay trước cậu,
“Kích hoạt!”
Cậu hô lên và dòng điện phát ra từ con chữ.
Và khoảng khắc tiếp theo, những vật sắc nhọn xuất hiện từ mặt đất, đâm xuyên vào những con goblin.
“Haha, nó hoạt động rồi.”
Lũ goblin giãy giụa trong đau đớn cố thoát ra nhưng không thể.
Chúng ngừng nhúc nhích và chết.
Từ mà Hiiro đã viết là “Kim” {*kim trong kim khâu nhé}
Vùng tác động khoảng 6.5m2, giống như từ “Rắn” trước đây.
Cậu chờ lũ goblin vào tròng và xử cả đám.
(Hừ… mệt hơn mình nghĩ.)
Máu chảy ròng ròng từ lỗ bị đâm xiên trên thân lũ goblin.
Nhìn thấy vậy, Hiiro đau đớn nhận ra đây là cuộc chiến thực sự, rằng những gì cậu đã làm và rằng cậu có thể trở thành như lũ goblin đó nếu bất cẩn.
Một bài học bằng vũ lực.
(Hư, cái gì cũng có lần đầu của nó.)
Cậu thực hiện lại lần nữa. Lũ goblin còn lại bối rối trước đòn tấn công kì lạ của cậu mà không dám tấn công.
“Thử tiếp coi nào.”
Vừa nói, cậu nhặt viên đá và viết lên đó từ “Dừng”.
Nếu tốt đẹp thì nó sẽ làm lũ goblin bất động, Cậu ném viên đá vào một con goblin.
Ngay khi viên đá chạm vào vai nó, cậu kích hoạt nó.
Tuy nhiên, chỉ có viên đá dừng lại. Dừng ngay giữa không khí.
(Hừm, vậy ra nó không thể phát ma thuật.)
Nếu cậu viết lên một hòn đá thì chỉ hòn đá đó bị ảnh hưởng.
Hiiro đã mong là tác dụng từ hòn đá cũng truyền sang goblin nhưng đáng buồn là không được.
Chỉ mình hòn đá bị tác động còn con goblin thì không.
(Vậy thử cái khác vậy!)
Cái thứ tiếp theo cậu thử là từ “Dài” lên con dao.
Cậu giơ con dao lên và xoay cơ thể một vòng.
“Kích hoạt!”
XOẸT!!!!
Trong nháy mắt, con dao dài ra và cắt những goblin đứng đằng xa. Ba con goblin ngã gục xuống.
“Chỉ cần thêm hai con nữa là hoàn thành nhiệm vụ nhưng đừng hòng ta để cho chúng mày thoát đâu.”
Cậu vung con dao đã được kéo dài tàn sát lũ goblin, mải mê mặc tiếng kêu báo hiệu thăng cấp.
Sau khi diệt toàn bộ lũ goblin, cậu lượm những “Răng nanh Goblin”.
Những chiếc răng sắc nhọn ở trên hàm trên.
Nhưng trước đó, cậu biến con dao trở lại như trước bằng từ “Gốc”.
Ngay sau khi thu lượm xong, cậu cảm thấy cơ thể rã rời.
MP hoàn toàn cạn nên cậu dùng “kẹo bơ” để phục hồi nó.
(Phải rồi, mình cũng phục hồi nguyên trạng vùng đất này nữa.)
Với MP mới khôi phục, cậu sửa lại với từ “Gốc”.
Do lao vào cuộc chiến mà cậu không để ý nhưng đây chẳng khác nào một vụ thảm sát, dù cho chúng chỉ là lũ quái vật.
“Hừ, chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có những xúc cảm này!”
Cậu thở dài trong khi nói, cậu cũng không nghĩ rằng tinh thần cậu kiệt quệ đến mức này.
Nó khiến cậu nhận ra rằng đây không phải là một trò chơi.
Mùi của máu, cảm giác chém qua thớ thịt, những tiếng thét và xác chết.
Những xúc cảm ấy khiến Hiiro, một người dân thành phố của một đất nước yên bình, một cú sốc khủng khiếp.
Mệt lử, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng tiếng xào xạc báo hiệu có thứ gì đang đến. Một con goblin.
“Hừ, chắc là mình phải tiếp tục cho đến khi quen với nó…”
Cậu thở dài đầy cam chịu và lườm mắt vào con goblin.
“Tới coi! Tấn công ta đi! Cho đến khi ta quen cái cảm giác này!”
Tâm trạng rối bời, cậu vung con dao của mình.
“A, lả hết cả người!”
Hiiro đã quay lại thị trấn, ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài ven đường.
Lũ slime và goblin tấn công cậu không ngừng nghỉ.
Cậu đánh bại chúng và máu chúng dính hết lên người, cậu cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn hết sức lực.
(Dù rằng nhờ thế mà cấp độ mình tăng đáng kể.)
Hiiro Okamura
Cấp 7
HP 31/65
MP 34/250
EXP 222
NEXT 87
ATK 25 (35)
DEF 21
AGI 46
HIT 20
INT 37
≪Thuộc tính ma thuật≫ Không
≪Ma pháp≫ Ma ngôn (Đã mở khóa: Nhất tự)
≪Danh hiệu≫ Người ngoài cuộc vô tội – Du hành giới – Ngôn linh pháp sư
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
Cậu dự tính đến Guild để nhận thưởng cho nhiệm vụ sau khi ngồi nghỉ một lát.
Bộ dạng vấy máu thu hút sự chú ý, nhưng quá mệt mỏi nên cậu chẳng màng để ý.
(Ha,… có lẽ mình có thể làm sạch quần áo bằng ma thuật…)
Nghĩ vậy, cậu di chuyển đến chỗ không người chú ý và viết “sạch” lên bộ đồ.
Và khi kích hoạt, bộ quần áo vấy máu trở nên sạch sẽ ngay chốc lát.
(Có khi nào nếu mình viết lên người thì khỏi phải tắm luôn…?)
Cậu nghĩ sẽ thử nó sau. Nhưng nếu nó có tác dụng thì đúng là một ma pháp tiện lợi.
Ở quầy guild, cô nàng tiếp tân tròn mắt ngạc nhiên bởi cậu đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.
Trong khi chỉ cần săn 10 con goblin nhưng kết quả lại lớn hơn nhiều với tất cả 22 con.
Nhìn vào 22 “răng nanh goblin” mà cậu đưa ra làm bằng chứng cho yêu cầu nhiệm vụ.
“Tôi thật ngạc nhiên là cậu có thể săn được nhiều như vậy. Dù cậu chỉ mới đăng kí ngày hôm qua, Okamura-sama.”
“Gì cũng được, cô định giá hộ với.”
Cậu muốn kết thúc nhanh chóng để tránh dính vào phiền phức.
Cô tiếp tân nghe vậy tỏ ra hối lỗi và quay lại với công việc của mình.
“Theo thông cáo thì giải thưởng là 35000 Rigin nhưng tôi có thể thêm cho cậu 10000 Rigin cho toàn bộ số “răng nanh goblin ” này. Cậu thấy thế nào?”
“Rồi, cứ như thế đi.”
Cái đống “răng nanh goblin” này cũng chẳng hữu dụng gì đối với cậu.
“Xin cậu đợi một chút.”
Nói rồi cô lấy chiếc thẻ của cậu và đi đâu đó.
Khi quay lại, chiếc thẻ đã được nạp thêm tiền.
Cậu cầm chiếc thẻ lại gần ngực và niệm, chiếc thẻ biến đi.
Giờ cậu đủ tiền để thuê nhà trọ cũng như để mua thêm thuốc hồi MP.
Qua nhiệm vụ lần này, cậu nhận ra là những viên thuốc hồi MP rất cần thiết đối với người như cậu.
Để sử dụng ≪Word Magic≫, ma pháp đòi hỏi lượng lớn MP, nhiều lần thì có càng nhiều những viên thuốc hồi MP càng tốt.
***
(Mình thử nghiệm nhiều lần rồi nên cũng biết tầm quan trọng của mấy viên MP. Tốt nhất là mua lượng đủ mang đi.)
Cậu thẳng bước đến cửa hàng tạp hóa và mua những vật phẩm cần thiết cho những trận chiến, kể cả một món vũ khí mới.
Đó là một thanh kiếm rẻ nhất trong tiệm nhưng vẫn có giá tới 30000 rigin.
Cậu phải sắm món vũ khí mới bởi lưỡi dao của cậu đã bị mẻ.
Mà, đây là lẽ dĩ nhiên sau khi đánh bao nhiêu là quái như vậy.
Sau đó, cậu sắm thêm một chiếc áo choàng đỏ như đồ bảo vệ.
Cậu chọn nó bởi nó có khả năng kháng ma thuật cao cũng như chỉ số khả năng phòng thủ không ngờ.
Màu đỏ trông hơi hào nhoáng nhưng cậu không quan tâm, nghĩ rồi sẽ quen thôi.
(Chờ đã, không phải mình chỉ cần sửa vết mẻ con dao bằng ma pháp là được sao… Như viết từ ‘mới’ hay ‘gốc’ chẳng hạn… vả lại…)
Nhiều ý nghĩ chợt nảy trong đầu cậu nhưng cậu lỡ mua thanh kiếm mất rồi.
(Mà, dù gì cũng chỉ là một con dao. Từ giờ, mình sẽ dùng ma thuật.)
Con dao ấy cũng chỉ là mua tạm thời khi đang lúc khó khăn lúc bắt đầu và cậu cũng đã có ý định sắm một thanh kiếm khi dư giả hơn.
Nhưng sau này chắc cậu sẽ thử dùng ma thuật để sửa thanh kiếm trước khi có ý mua cái mới.
Và nếu khi thanh kiếm có mẻ thì cậu chỉ cần dùng ≪Word Magic≫ để sửa lại, nó sẽ y như mới với từ “mới”.
Khả năng của cái ma pháp này đúng là không có giới hạn.
Trong một tuần liên tục, Hiiro hoàn thành các nhiệm vụ từ sáng đến tối.
Ban đầu cậu chỉ định tiết kiệm tiền và lên cấp nhưng nó thực sự khá là thú vị.
Cậu thấy những bông hoa chưa từng biết và chạm trán với những con quái khác nhau.
Thật là kích thích khi cố tìm cách hạ chúng.
Cậu không coi mình là kẻ máu chiến nhưng cậu có vẻ phải suy ngẫm lại về bản thân bởi những cảm giác phấn khích bất chợt mỗi khi giết được đối thủ mạnh.
Một cảm giác hồi hộp thực sự của một RPG.
Và sau nhiều chuyện, cấp Guild của cậu tăng lên từ xanh dương F lên tím E.
Nó không phản ánh số tiền cũng như cấp độ của cậu.
Cô tiếp tân gọi cậu là ngôi sao mới nổi như là một tân thủ chỉ trong vòng một tuần thực hiện được 23 nhiệm vụ.
(Có vẻ sẽ rắc rối nếu cứ tiếp tục làm ở đây và câu chuyện sẽ đến tai lão vua.)
Cậu lo sợ sẽ bị kéo vào trận chiến của mấy tên anh hùng nếu cậu trở nên mạnh hơn, nếu là vậy thì thật là tồi tệ.
Tự do của cậu là thứ cậu sẽ không từ bỏ.
Cậu không muốn cái cuộc sống vui vẻ ở thế giới khác lại bị trói buộc vào mấy cái nghĩa vụ, bổn phận.
(Có vẻ đã đến lúc rồi.)
Cậu hạ quyết tâm sau khi kiểm tra lại chiếc túi lớn.
(Mai mình sẽ rời khỏi vùng này.)
Đúng vậy, cậu đang chuẩn bị cho một chuyến đi.
Với số tiền đủ dùng, cấp độ cũng ổn và trên hết, tinh thần đang lên cao.
Với tất cả những điều đó, một chuyến đi cũng chẳng bõ gì.
Hiiro Okamura
LVL 18
HP 210/210
MP 640/640
EXP 4672
NEXT 480
ATK 89 (100)
DEF 65 (80)
AGI 137 (139)
HIT 77 (85)
INT 102 (106)
≪Thuộc tính ma thuật≫ Không
≪Ma pháp≫ Ma ngôn (Đã mở khóa: Nhất tự)
≪Danh hiệu≫ Người ngoài cuộc vô tội – Du hành giới – Ngôn linh pháp sư
Thẻ Guild
Tên: Hiiro Okamura
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Đến từ: Không rõ
Cấp: E
Nhiệm vụ:
Trang bị:
-Vũ khí: Kiếm ngắn
-Giáp trụ: Áo choàng đỏ
-Phụ kiện:
Rigin: 567000
***
Ngày hôm sau, Hiiro lẩm bẩm trong khi dò bản đồ trên con đường Toll ngoài thị trấn.
Giờ là lúc nên quyết định sẽ đi đâu.
Cơ bản là cậu cũng đã có ý tưởng.
Đó là đi về phía nam, có một thị trấn lớn tên là Frentor, dù không thể sánh bằng Victorias nhưng nó nổi tiếng như là một thị trấn thương mại.
Nhưng Hiiro cảm giác nên đi về Surge, thị trấn ở phía tây hơn.
Surge gần biên giới vương quốc, ngay bên kia đại lục là nơi loài Gabranth sinh sống.
Đã đến thế giới khác thì dĩ nhiên là cậu muốn gặp những Ma sói và Yêu mèo rồi.
Nhưng hiện giờ do căng thẳng giữa các quốc gia với nhau nên cậu nghĩ là khó có thể qua được bên kia biên giới.
Tuy nhiên, như là một Mạo hiểm gia, cậu có nghe một vài tin tức.
Các nước thường tránh xâm phạm nhau nhưng khá nhiều Mạo hiểm gia Gabranth thường đi và cùng làm nhiệm vụ với các Mạo hiểm gia Humas.
Phép vua thua lệ làng. Nói cách khác, suy nghĩ của một vương triều không đại diện cho cả tộc.
Nhiều người vẫn làm việc chung với nhau.
Nhưng vẫn có những người trên thế giới này kì thị tộc khác.
Đặc biệt sau những hành động hiếu chiến của Evila.
Mặc vậy, Hiiro vẫn muốn kiểm chứng bằng mắt chính mình.
Ngay từ đầu, cậu đã không có hứng với lời dân thiên hạ, tự bản thân cậu sẽ đi tìm câu trả lời bằng chính trải nghiệm bản thân.
Vậy nên cậu quyết định đến Surge.
Vẫn luôn có cách này hay cách khác để vượt qua biên giới.
Nhưng Surge ở khá xa.
Một chuyến đi dài cần đôi chân chắc khỏe.
Trên đường, cậu phải qua Rừng Clair, nơi cậu từng đến khi trước.
Giờ khu rừng không còn quá dè chừng nhưng cậu phải đi xuyên qua nó.
Cậu vào rừng và diệt những con quái cản đường.
Với độ AGI (nhanh nhẹn) hiện tại thì tốc độ lũ quái so với cậu chẳng khác nào đứng yên. Chênh lệch sức mạnh quá lớn.
(Ta giờ đâu còn là tân thủ nữa.)
Hiiro đã kinh qua những trận chiến với những con quái mạnh hơn nhiều nên những con slime và goblin trong khu rừng chẳng đáng bận tâm.
Vượt qua khu rừng dễ dàng, cậu vào đường cái Tempus.
Dọc theo con đường, cậu tới thị trấn nhỏ tên là Ames.
Kế hoạch cậu là dừng chân một đêm ở đây và sẽ lên đường vào sáng mai.
“Ồ, có con slime đá quý ở nơi này sao?”
Cậu phát hiện ra một con slime lấp lánh ở trước mặt.
Nhờ cuốn sách tham khảo của Guild thì cậu nhớ kha khá các loại quái.
“Cái ‘nhân đá quý slime’ bán hơi được giá đó. Đừng mơ mà thoát, cậu nhóc ạ.”
Hiiro với con mắt của kẻ đi săn rút kiếm ra.
Tiền thêm không bao giờ thừa. Xử xong nó, cậu gật đầu mãn nguyện.
“Đúng là dấu hiệu tốt. Hừm? Giờ là thỏ vàng à.”
Con quái tiếp theo đúng là một con thỏ vàng theo đúng nghĩa đen.
Đòn tấn công của nó không quá mạnh nhưng rất nhanh.
Nhưng tốc độ đó không thể khiến Hiiro bối rối, cậu còn nhanh hơn cả nó.
“Chết nè!”
Cậu chém nó làm hai.
Có thêm 3 con xuất hiện nhưng 1 con có vẻ chạy trốn.
Cậu tiếp tục nhiệm vụ săn đồ rớt “Đuôi thỏ vàng”.
Vừa tiêu diệt những quái xuất hiện, cậu vừa hướng đến Ames.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Chapter 8 - 無償では動かない一般人 - Anh chàng không làm không công
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
_______
Đặt chân đến Ames, việc đầu tiên của Hiiro là đi tìm một nhà trọ.
May mắn là không mấy Mạo hiểm gia dừng chân ở chốn này nên có khá nhiều phòng trống, chỉ duy nhất một phòng đôi đã được đặt trước.
“Cho tôi một phòng đơn.”
“Ê, à, vâng. X-Xin lỗi… nhưng cậu có phải là… một Mạo hiểm gia?”
“… đúng vậy.”
“Tôi… hiểu rồi.”
“…?”
Hiiro nghiêng đầu cảm giác hình như cậu không được chào đón.
Đây là lần đầu cậu tới ngôi làng này nên chẳng có chuyện xích mích gì với họ cả.
Tên chủ nhà trọ tỏ vẻ dè chừng với cậu.
Nó làm cậu khó chịu tuy vậy do đã nhận được phòng nên cậu tính đi lượn quanh làng.
Nhưng có điều gì đó kì lạ.
Vì lí do nào đó, cậu cảm giác bị những ánh nhìn soi mói đến từ mọi phía.
Cảm giác như coi cậu như một vị khách không mời.
Như tên chủ quán trọ, họ ném cho cậu sự khó chịu.
Có vẻ như cái làng này không chào đón người ngoài.
Cũng chẳng sao, Hiiro chỉ nghỉ tạm một đêm nên để tâm làm gì.
***
“Này, ông kia.”
Bất chợt, có người gọi cậu.
Cậu quay người lại, một đứa bé đang ở đó. Một cậu trai khoảng 7 tuổi.
Tên nhóc lườm cậu với ánh mắt đầy ngờ vực. Hiiro lờ nó đi bởi cậu không ưa thái độ của nó.
“Này, đừng có mà lờ tôi!”
Tên nhóc giận dữ. Tại sao cậu lại dính vào tên nhóc nhiễu sự này chứ? Hiiro nhún vai.
“Gì đây, nhóc lùn?”
“Đừng có mà gọi tôi là lùn! Nhất là khi ông mặc cái áo choàng đỏ quái dị đó! Thật phát khiếp!”
“… Thế nhóc là bò mộng hay là gì à?!”
Không phải cậu mặc áo choàng đỏ để dọa nạt kẻ khác.
Nó chỉ đơn giản là một vật phẩm bảo hộ.
Dù nó thu hút khá nhiều sự chú ý vào cậu.
Thêm bộ đồ học sinh bên dưới, đúng là một sự kết hợp chẳng giống ai nhưng Hiiro chẳng quan tâm đến nó lắm.
“Ông kia, ông là Mạo hiểm gia phải không? Sao khi không lại tới nơi dị biệt như thế này.”
“Nơi dị biệt?”
“Đừng có mà gọi nó là nơi dị biệt!”
“Chẳng phải nhóc gọi trước sao.”
(Sao mà tên nhóc đó hống hách vậy…?)
Hiiro cũng chẳng cần biết, cậu lờ tịt và cố rời đi để tránh rắc rối.
“N-này, chờ đã!”
Lờ đi, lờ nó đi.
“Tôi bảo ông chờ đã!”
Nhắm mắt.
“Này, lão kia! Nghe tôi nói chứ!”
Bịt tai, lè lưỡi.
“Này… nè… đừng có mà lờ tui.”
Giọng tên nhóc bắt đầu run run.
Nó chắc cảm thấy tủi thân vì bị lờ đi.
Hiiro thở dài một phát và dừng lại.
“Thế nhóc muốn gì?”
Cậu thôi không lờ tên nhóc nữa bởi nếu cậu mà làm nó khóc ở đây thì có mà cuốn gói khỏi làng mất.
Thấy vậy, tên nhóc tươi rói như hoa, nhưng sau lại tiếp tục lườm cậu.
“H-ừ, ông đúng là tên nhỏ mọn! Tên Mạo hiểm gia nào cũng vậy!”
“Ta là ta. Đừng có mà đánh đồng ta với mấy kẻ khác, thật là khó chịu!”
Cậu ném cho tên nhóc cái nhìn bực bội làm cho nó co rúm người lại.
“…Hừ, Vậy có chuyện gì? Nhóc nên biết là ta đang bận đi xem xét quanh đây.”
“Ể? Sao ông lại phải đi xem xét?”
“Có vấn đề gì sao? Nó không liên quan tới nhóc.”
“Ư..ư”
Mắt tên nhóc lại ngấn nước, Hiiro bấm vào thái dương và thở dài.
“Hà, thì để giết thời gian. Ta vừa tới đây và có ý định ở qua đêm trước khi tiếp tục khởi hành.”
Cậu nhìn tên nhóc, mong là tên nhóc thỏa mãn câu trả lời.
“Ồ? Vậy ông không phải tới phá làng à?”
“Phá làng? Cái gì cơ?”
Theo tên nhóc thì mấy Mạo hiểm gia gần đây đến làng đã đột nhập vào các tiệm tạp hóa hay các cửa hàng vũ khí, và làm những gì chúng muốn.
“Có một nhóm hai người và chúng ép nhà trọ phải cho chúng ở miễn phí.”
Trong khi nghiến răng, tay cậu nhóc nắm chặt.
“Sao mấy người không khước từ chúng? Chỉ cần mấy người đồng tâm là tống cổ được chúng rồi mà.”
“Chúng tôi không thể.”
Người trả lời Hiiro không phải là cậu bé.
“A, bác Panis.”
Người đàn ông tên Panis là một người trung niên tầm hơn 30 tuổi.
Thực tế thì ông ta trông còn khá trẻ nhưng sắc thái ảm đạm lại khiến ông có vẻ già dặn hơn.
“Ông chú là?”
“Cậu có vẻ là một Mạo hiểm gia. Tên tôi là Panis, là chủ của một cửa hàng xập xệ.”
Nghĩa là ông ta là một trong những nạn nhân của hai tên Mạo hiểm gia kia.
“Có thật như tên nhóc này nói chứ?”
“Vâng, đúng vậy. Giờ chúng đang phá ở cửa hàng tạp hóa.”
“… Ông nói là các ông không thể ngăn được chúng, nghĩa là sao?”
Panis có vẻ bồn chồn, ông thở dài.
“Không biết vì sao nhưng chúng giữ bằng khoán của làng” *{bằng khoán:giấy chứng nhận quyền sở hữu đất}
“Hả? Sao chúng lại có chứ? Không phải thông thường thì trưởng làng phải giữ sao?”
“Vâng, nhưng chẳng rõ sao nó tự dưng lại biến mất khỏi nhà trưởng làng…”
Nói tóm lại là hai tên kia đã ăn trộm nó.
“Thật là bất cẩn! Mấy người gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.”
“Cậu nói chí phải.”
Một người khác xen vào trả lời Hiiro.
“Cậu là Mạo hiểm gia vừa đến? Ta là trưởng làng của Ames, Brey.”
“Bác làm gì lại ra đây, bác trưởng làng?”
Panis hỏi.
“Thì cũng như cậu. Tôi được báo có người ngoài đến nên tôi đến để kiểm tra.”
Sự xuất hiện đã ngay lập tức đến tai trưởng làng và ông ta tự đến kiểm chứng xem Mạo hiểm gia đó như thế nào.
Ông có chút nhẹ nhõm khi thấy Hiiro chỉ là một Mạo hiểm gia bình thường.
***
RẮC!!!
Đột nhiên có tiếng thân gỗ gãy vang lại.
Mọi người hướng về nơi phát ra âm thanh.
Cánh cửa căn nhà bị phá mở tan hoang và ai đó bị ném ra ngoài.
“Mick!”
Trưởng làng mở to mắt và kêu lên.
Người đàn ông tên là Mick bị ném ra nền đất đang quằn quại.
Hai kẻ bước ra từ ngôi nhà, nơi người đàn ông bị ném ra khỏi.
Một tên phệ với cái đầu trọc lốc và một tên mảnh dẻ với mái tóc nhọn như cây chổi.
Tên đầu nhọn khạc nhổ trong khi nhìn Mick.
“Ke! Thử nói lần nữa xem!”
Tên mảnh khảnh gầy như cái cà kheo quắc mắt nhìn.
Kế bên hắn, tên kia đang nhai một loại quả có lẽ hắn chôm được trong cửa hàng. Hiiro đặt tên hắn là trọc phì lủ.
Mick đã tuyệt vọng chống đối.
Chúng bắt phải đưa đồ cho chúng miễn phí nhưng ông từ chối.
Tuy nhiên tên cà kheo đã tức tối và đá vào mặt Mick.
Máu tung tóe khắp nơi. Nhìn thấy thế, dân làng quây lại chúng.
Tên cà kheo ném ánh nhìn sắc nhọn về phía trưởng làng.
“Hở? Xem ta có ai nè, trưởng làng. Ngài đến có chuyện gì à? Hử?”
Hiiro bình tĩnh quan sát, chúng chỉ là đám cướp hạng ba, không, là một lũ tội phạm.
“Th-êm thức ăn nữa.”
Tên Hói phì lủ cố quay vào ngôi nhà trong khi nhỏ nước dãi, chắc là đi kiếm thêm đồ ăn.
“Này, Junior, bỏ đi, chúng ta đi nào.”
“Nhưng đói lắm.”
“Xì, vậy nhanh lên.”
“Rồi.”
“Dừng lại được rồi đó!”
Không thể trơ mắt đứng nhìn, trường làng lên tiếng, nhưng co rúm lại khi tên cà kheo lườm ông ta.
Những người xung quanh cũng không dám đến gần vì sợ cái nhìn đầy đe dọa của tên cà kheo.
(Có vẻ như mấy người này hoàn toàn nhượng bộ mấy tên kia vì sợ sức mạnh của chúng hơn là vì cái bằng khoán kia.)
Dân làng không có một người nào đủ năng lực nên họ không thể chống lại để rồi bị giết vì dám thách thức chúng.
(Mấy người họ cũng có thể nhờ quân đội giúp nhưng chắc là do cái bằng khoán nên không dám làm càn. Ngoài ra chắc cũng sợ bị trả thù. Cách tốt nhất để giải quyết chuyện này là nhờ ai đó trị bọn chúng.)
Trong khi Hiiro còn đang cân nhắc, tên nhóc khi nãy ngước nhìn cậu.
Có vẻ như nó muốn nhờ vả cậu làm gì đó để giải quyết chuyện này.
“Ta chẳng biết nhóc muốn gì nhưng đừng lôi ta vào là được.”
“Gì cơ! Thế ông còn gọi mình là con người được à?!”
“Hử? Thế ta trông giống ác quỷ lắm sao?”
“Có đó! Sao ông không giúp chứ! Ông là đồng nghiệp của chúng nên ông phải dừng chúng lại mới phải!”
“Nghe này nhóc, ta có thể là một Mạo hiểm gia nhưng không phải là kẻ xả thân vì lẽ phải. Nếu đòi hỏi chính nghĩa thì đi mà cầu xin những kẻ gọi là Anh hùng ấy.”
Hiiro khoanh tay điềm tĩnh trả lời.
Cậu nhóc ném cho cậu cái nhìn tức tối, nhưng chẳng liên quan tới cậu.
“Quên nó đi! Đúng là lũ Mạo hiểm gia chung một ruột.”
Nói thế, tên nhóc hướng đến hai tên kia.
“Chờ đã, Nies! Đừng ra đó!”
Panis cố ngăn thằng bé nhưng tên nhóc Nies đã chạy ra khỏi tầm với.
Panis quay lại lườm Hiiro trong khi nghiến răng. Nhưng nhanh chóng, ông thả lỏng người và thở dài.
“Không, tôi hiểu mà. Chuyện này không hề liên quan tới cậu. Anh hùng là người vì người khác mà không màng danh lợi trong những câu chuyện cổ tích không hề tồn tại.”
“Hừm, tôi không biết họ có tồn tại hay không nhưng ít nhất thì tôi không phải là một trong số đó. Tôi không làm việc không công.”
Đối với Hiiro, làm mấy việc phi lợi nhuận là tốn công vô ích.
“… không công?”
“Hử? Gì cơ?”
Panis đột nhiên thì thầm nên Hiiro hỏi lại theo phản xạ.
“Vậy… nếu được trả công thì sao?”
“…”
“Cậu sẽ giúp chúng tôi?”
“…”
Panis nhìn cậu đầy nghiêm túc.
Thành thực mà nói thì chuyện chẳng liên quan đến cậu.
Tuy nhiên, vũ khí tốt nhất là sự mủi lòng. Chỉ cần chăm sóc mấy tên cặn bã thôi thì giá quá hời.
Trong khi nghĩ vậy, cậu trao đổi bằng mắt với Panis.
Nhìn chằm chằm vào nhau không chớp một hồi.
Sau cùng, Hiiro thở dài cam chịu.
“Rồi, tôi sẽ giúp một tay. Nhưng ông chú nhớ giữ lời.”
Mặt mày Panis rạng rỡ hẳn lên nhưng ngay sau đó lại quay về vẻ mặt u ám.
“Tôi… biết là mình là người nhờ vả nhưng… cậu có mạnh không?”
Ông ta hỏi trong khi nhìn Hiiro từ đầu tới chân.
“Ai biết. Nhưng đủ dùng đối với lũ chúng nó.”
Hiiro nói khi nhìn bộ đôi hói phì lủ vào cà kheo.
Panis há hốc mồm trước sự tự tin ấy nhưng Hiiro lờ đi và nhanh chóng hành động.
Nies nhặt một viên sỏi dưới đất ném vào tên cà kheo.
Cậu nhóc thỏa mãn khi viên đá đập ngay vào mặt hắn nhưng không cần phải nói, mặt tất cả dân làng xanh hết cỡ.
Tên cà kheo chậm rãi nhìn xuống Nies và cao giọng: Tên nhóc đó phải chết.
Cảm thấy sát khí, Nies chôn chân tại chỗ.
“D-Dừng lại!”
Trưởng làng cố che chắn trước Nies nhưng bị đấm bay không thương tiếc.
Sau đó tên cà kheo tuốt thanh kiếm bên hông và chỉ vào Nies.
Đơ người vì sợ, Nies không chút động đậy.
“Tên nhóc, có trăn trối gì không?”
“Đ-đừng…”
Nies lắc đầu trong khi lả tả nước mắt, nhưng không thể động lòng tên cà kheo.
Hắn cười lên sung sướng và giơ kiếm lên chém xuống.
Xoẹt!!!
Mọi người nuốt nước bọt và nhắm chặt con ngươi.
Tất cả đã nghĩ mạng Nies đến đây là hết.
***
Tuy nhiên!
“Á Á Á Á Á Á!!!”
Một tiếng kêu thất thanh và máu phun ra từ tên cà kheo.
Có cái gì đó đâm xuyên qua cánh tay cầm kiếm của hắn.
Tất cả đứng lặng một lúc. Một thanh kiếm, đúng vậy, là một thanh kiếm.
Tay hắn đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua.
Nhưng chiều dài của nó rõ ràng là dài bất thường.
Và họ nhìn vào cuối chuôi của nó, người cầm nó, người đã ra đòn tấn công.
Đó là Okamura Hiiro.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
“Ông bảo sẽ cho tôi thứ vũ khí tốt nhất. thế nó đâu?”
“Hahaha, tôi vui là cậu đã hỏi.”
Nụ cười ông ta khá là ngứa tai. Không có chút giữ kẻ nào.
Sau đó, ông ta quay vào trong cửa hàng và bước ra cùng một thanh kiếm.
“Nó đây!”
“Ô hô.”
“Nó được gọi là Piercer. (Mũi giùi)”
Latest-2
Hình dáng và chiều dài nó như một thanh kiếm Nhật.
Chỉ có điều khác là lưỡi nó sáng trong như băng. Nó là một thanh kiếm tuyệt đẹp.
“Nó là một thanh katana chuyên dùng để đâm. Nó là loại kiếm được làm bởi người Gabranth. Không giống kiếm rèn bởi Humas là phải dùng sức để chặt, với lưỡi dao sắc nhọn, nó dùng tốc độ để chém đối phương thay vì dùng lực.”
Là con dân Nhật Bổn nên cái đó dĩ nhiên là Hiiro biết nhưng cậu vẫn im lặng.
“Dĩ nhiên, tôi đảm bảo độ sắc bén của nó nhưng nó đặc biệt với những đòn đâm. Như cái tên của nó, thanh katana có thể xuyên thủng bất cứ cái gì. Nhìn mảnh dẻ vậy thôi chứ nó cứng đến ngờ đấy.”
“Ông chú kiếm đâu ra loại kiếm này vậy?”
“Qua một vài mối quan hệ. Tôi định giữ lại cho đời sau như vật gia truyền.”
“Thật ngạc nhiên là hai tên kia không thó nó đi đấy.”
“Thì tôi đã giấu nó dưới tầng hầm mà.”
Ông nói trong khi tay nắm chặt ngực.
Nó chắc là rất quan trọng với ông ta.
“Thực sự là tôi có thể lấy nó chứ? Nó là vật gia truyền phải không? Nói chung là hàng không phải để bán. Tôi nghĩ là ông chú sẽ đưa tôi thứ gì đó trong cửa hàng chứ?”
Vì nó không được trưng bày nên Hiiro đoán là nó không phải hàng để bán.
“Mà, có hơi đáng tiếc nhưng tôi cảm giác có thể tin tưởng giao phó nó cho cậu.”
“…Không phải như thế quá hời cho tôi sao? Không phải tôi hạ bọn chúng vì tôi muốn. Và cũng như tôi đã nói với tên nhóc, tôi không phải là một anh hùng.”
“Không có vấn đề chi.”
“Hử?”
“Cậu đã cứu ngôi làng này. Chúng tôi trân trọng điều đó, không quan trọng cách cậu làm như thế nào.”
Hiiro nhìn một lần nữa vào thanh kiếm và có gì đó thôi thúc cậu cầm lấy nó.
“… Tôi có thể chứ?”
“Chắc chắn rồi, hãy nhận lấy.”
“Vậy thì cảm ơn nhiều.”
Nói vậy, cậu chấp nhận Piercer.
Dù là lần đầu tiên chạm vào nó, nó dính vào tay cậu cứ như cậu đã dùng nó lâu lắm rồi.
Cậu giữ nó bên hông, nó vừa khít. Khuôn mặt cậu rạng rỡ hẳn lên.
Với tư cách thằng trai dân Nhật, có một thanh kiếm Nhật bên hông thì còn gì khoái chí hơn.
(Đúng là may mắn làm sao.)
Vừa lên cấp lại được kiếm ngon, có gì mà phải phàn nàn.
Sau khi Panis cảm ơn cậu lần nữa, cậu rời cửa hàng, do không còn gì để làm nên cậu quay lại phòng trọ.
Nhưng có ai đó chặn đường cậu.
***
“Ông kia, đợi một chút được chứ?”
Đó là Nies. Tên nhóc giận dữ khi thấy Hiiro thở dài.
“Ông thấy phiền đến thế sao!”
“… Hah.”
“Lại nữa!”
Hiiro muốn nói thằng bé không được chỉ tay vào người khác nhưng sẽ dây mơ rễ má một khi đã dính vào nó nên cậu muốn kết thúc càng nhanh càng tốt.
Tên nhóc ngoác mồm vì sốc nhưng cứ thế này thì còn phải tốn nhiều thời gian nữa nên Hiiro quyết định xưng tên mình.
“Ta là Hiiro, Hiiro Okamura.”
“Hero (Anh hùng) á… Thật tuyệt!” *{Hiiro tên nhóc nghe nhầm ra Hero nhé}
“Hả?”
Hiiro không hiểu sao mà thằng nhóc tự dưng nhìn cậu với con mắt ngưỡng mộ.
“Thì ra là vậy~ Là Hero à~”
“…Ta không hiểu nhóc đang nhầm lẫn gì không nhưng không phải nhóc nên về báo cáo với cha nhóc sao? Vậy thì đi đi chứ?”
“Dạ, vâng! Cha đang bận xử lý mấy tên kia! Gặp lại anh sau nhé!”
“Rồi rồi.”
Nies chạy đi trong khi nhiệt tình vẫy tay chào, khiến Hiiro nghĩ được trẻ lại thì sướng biết bao.
Dù bản thân cậu cũng chưa thạo đời là bao.
Cậu lắc đầu, sau cùng, cậu mới 17 bẻ gãy sừng trâu chứ mấy.
Sau đó, cậu quay về nhà trọ và được lão chủ nhà y như người khác đối đãi nồng hậu.
Cậu được phục vụ những món xa hoa dù không hề gọi, trong khi đang khoan khoái vì nó, cậu tự hỏi thái độ ông ta sẽ thế nào nếu cậu tỏ vẻ khó chịu, nhưng chắc thôi.
Một lúc sau thì Nies xuất hiện cùng lão trưởng làng. Ông ta đến để cảm tạ cậu lần nữa về vụ hồi chiều.
Và khi cậu đi dạo quanh làng, ai nấy lại đến cảm ơn cậu, thế nên Hiiro nhốt mình trong phòng trọ tránh khỏi phiền hà.
Sức mạnh vật lý không có vấn đề nhưng về mặt tâm lý thì cậu chịu hết nổi rồi.
Cậu kiểm tra ≪Status≫ lần nữa.
Hiiro Okamura
Cấp 20
HP 320/320
MP 900/900
EXP 5672
NEXT 520
ATK 139 (200)
DEF 100 (115)
AGI 210 (212)
HIT 112 (120)
INT 189 (193)
≪Thuộc tính ma thuật≫ Không
≪Ma pháp≫ Ma ngôn (Đã mở khóa: Nhất tự, Không khắc tự)
≪Danh hiệu≫ Người ngoài cuộc vô tội – Du hành giới – Ngôn linh pháp sư – Thức tỉnh nhân – Đồ tể (Ripper)
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos