02-01-2012, 08:47 AM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 3.2
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Màn đêm ngày càng thâm. Giờ tý… giờ sửu… rồi giờ dần… Ánh dương từ từ nhô cao từchân trời đằng Đông.
Hôm nay đã là ngày 11 của tháng giêng.
Tại Lâm Y thành, Long Quốc, bên trong Cung Linh cư.
“Chúng ta lại gặp nhau.” Tiểu hài tử nở nụ cười tựa thiên thần nhìn nam tử hắc y, mái tóc thả tung bay trong gió.
“…” Độc Ma Tâm liếc nhanh tiểu hài tử rồi nhàn nhã đưa cốc trà Bích Loa Xuân lên miệng hớp một ngụm, làm ra vẻ không quan tâm.
“Chắc chắn thúc có nhớ ta. Tên ta là Lãnh Tử Kỳ. Hãy gọi Kỳ nhi. Ta sẽ gọi Yên thúc.” Tử Kỳ tiếp tục tự biên tự diễn.
“Yên thúc?” Độc Ma Tâm ngưng uống trà, nhẹ đặt cốc trà xuống chiếc bàn con, đôi chân đang bắt chéo mở ra, ngồi thẳng, cặp mắt màu hổ phách xoáy sâu nhìn nam hài.
“Tên thúc là Độc Cô Yên. Tử Kỳ gọi thế có gì sai sao?” Tử Kỳ hướng cặp mắt vô tội nhìn Độc Ma Tâm.
Độc Ma Tâm lòng chấn động. Giang hồ chỉ gọi y Độc Ma Tâm hay Tâm Yên Các chủ. Còn phía Tâm Yên Các cũng chỉ vài người biết tên thật của y. Sao tiểu hài tử này lại biết? Độc Cô Yên quét mắt khắp người Tử Kỳ, ánh mắt lạnh hơn vài phần. Cước bộ lúc tiểu hài tử tới gần hắn không giống người bình thường tựa hồ có võ công nhưng cố ẩn giấu. Ánh mắt không hề có chút sợ hãi khi hắn tỏa sát khí thị uy. Gương mặt nhìn vô hại nhưng trực giác y mách bảo không thể xem thường. Và quan trọng nhất tại sao y thấy gương mặt tiểu hài tử này lại thân quen đến kỳ lạ?
“Tử Kỳ có một mình à, ai cũng khi dễ hết, thúc cho Tử Kỳ đi theo nha…nha…” Tiểu hài tử tiến tới ôm cánh tay Độc Cô Yên lay lay, giọng nũng nịu, vòi vĩnh. Đôi mắt đen to tròn lấp loáng chút chờ mong.
Độc Cô Yên rất không thích người khác chạm vào mình, tuy nhiên với Tử Kỳ lại không khó chịu. Thấy lạ nhưng Độc Cô Yên lại không giải thích được. Bởi vậy chỉ đơn giản hỏi: “Không sợ ta sao?”
“Sao phải sợ a?” Tử Kỳ vô cùng thắc mắc hỏi lại, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngước nhìn nam tử chờ đợi câu trả lời.
“Đôi mắt.”
“Màu hổ phách rất đẹp. Mẹ luôn muốn có màu mắt của thúc. Mẹ còn muốn mái tóc màu lục nữa cơ.” Tử Kỳ ánh mắt rực sáng, hào hứng khi nói về mẹ.
Bàn tay Độc Cô Yên run nhè nhẹ, gắt gao nắm chặt gấu quần. Đây là lần thứ hai có người khen đôi mắt này đẹp, sau người ấy. Lần đầu gặp mặt ta đã thấy có thiện cảm với tiểu hài tử này. Chẳng lẽ là chúng ta có duyên. Độc Cô Yên cố trấn định lòng, trưng ra gương mặt không chút xúc cảm nhìn Tử Kỳ, nhưng giọng ôn nhu hơn nhiều:
“Mẹ?”
“À, cách gọi khác của nương. Mẹ thích được gọi thế.”
“Mẹ đâu? Sao đi một mình?” Bất giác, Độc Cô Yên bật ra câu hỏi quan tâm đến một người. Dường như đây là lần đầu tiên y chủ động kết thân với ai đó. Một cảm giác rất khó tả, lâng lâng trong lòng.
“Hì… Tử Kỳ trốn đi chơi, nhưng mẹ sẽ nhanh chóng tìm thấy Tử Kỳ thôi. Từ giờ Tử Kỳ đồng hành với thúc nha.” Nam hài cười hì hì, tựa hẳn vào người nam tử, vùi khuôn mặt bé nhỏ vào cánh tay to lớn của nam tử cọ cọ.
“Ừ.”
Tâm Độc Cô Yên mềm xuống, cảm giác thư thái dễ chịu lan tỏa khắp người. Lần thứ hai trong ngày, y không thể khống chế bản thân, bất giác bật ra tiếng ‘ừ’. Giật mình. Hơi hoảng hốt, đồng hành cùng một người chưa bao giờ là sự lựa chọn của Độc Cô Yên, huống chi là người mới gặp lần đầu. Cúi nhìn con mèo nhỏ dụi dụi nơi cánh tay, y khẽ cười, ánh mắt hàm chứa chút yêu thương ấm áp. Mặc kệ vậy.
Đề nghị bạn tham khảo các mẫu đăng bài của 4r và post đúng mẫu nhé: http://4vn.eu/forum/announcement.php?f=24&a=8
Tài sản của umizaze
Chữ ký của umizaze "Tôi mơ một giấc mơ. Tôi trở thành nữ chính trong chính tác phẩm tôi viết."
Last edited by umizaze; 02-01-2012 at 10:07 AM .
02-01-2012, 09:34 AM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Trích:
Nguyên văn bởi
shoptt81
Ủng hộ chủ thớt nhiệt tình luôn nè............................................
TKS!
Sự ủng hộ kịp thời này giúp ta vui hơn rất nhiều. Tại ta đang bối rối với vụ "post bài đúng mẫu 4r" ấy mà. Ta chẳng biết cách đưa bài vào khung ẩn hiện. Hic...
Tài sản của umizaze
02-01-2012, 06:17 PM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 3.3
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Ở một không gian khác. Mặt trời đứng bóng. Nắng gắt, không có tí gió.
“Tiểu thư có cần vào kia nghỉ một lát? Qua khỏi Từ Viên thành sẽ không có chỗ nghỉ chân.” Hắc y nam tử nghiêng đầu hỏi nhỏ.
Nhìn tửu lâu phía trước khá to, sạch sẽ, đông khách. Xích y nữ tử gật đầu. Cả hai bước vào Nhan Y lâu.
“Ta cần ngủ một lát. Ngươi ăn cơm trước đi.”
“Vâng.”
Không để ý cái nhìn của mọi người, Xích y nữ tử nằm xuống chiếc ghế dài, đầu gối lên đùi của mỹ nam, đôi mắt nhắm lại. Hắc y mỹ nam ôn nhu nhìn nữ tử, mỉm cười, mở tay nải lấy ra chiếc quạt bắt đầu phe phẩy.
“Tiểu nhị, cho một bình trà Bích Loa Xuân. Chuẩn bị sẵn 5 món ăn ngon nhất quán, 2 khắc nữa hãy đem ra.”
“Dạ, sẽ có ngay cho khách quan.” Tiểu nhị nhanh nhẹn đi phân phó nhà bếp.
Mọi người trong Nhan Y lâu bắt đầu thì thào bàn tán.
“Nam hay nữ thế nhỉ?” Vị thúc thúc ngồi gần cửa lớn hỏi nhỏ người cùng bàn.
“Chắc là nữ. Mặc xiêm y nữ mà.” Vị đại nương gần đấy lên tiếng.
“Cô nương ấy là ai nhỉ? Người nhìn rất bình thường, lại được mỹ nam ôn nhu săn sóc.” Một tiểu cô nương đánh tiếng, giọng nói có chút ghen tị.
“Bảo Bảo, mắt muội hư rồi à. Bình thường gì? Xấu quắc. Tóc ngắn ngủn. Ngực, mông không có. Người gầy đét. Chắc chắn là mỹ nam kia đã bị bỏ bùa.” Cô nương có nhan sắc phía góc trong bĩu môi, con ngươi đen trừng trừng về phía Xích y nữ tử, giọng nói không chút che dấu địch ý.
“Trân Trân nói đúng. Vị nam tử kia hẳn bị bùa mê. Nữ tử gì mà không có chút lễ giáo, giữa thanh thiên bạch nhật ôm ấp nam nhân trước mặt người khác.” Nam tử tuấn tú cùng bàn nói, không biết vô tình cố ý mà mọi người trong Nhan Y lâu đều nghe rõ.
Mỹ nam nhàn nhạt quét mắt 1 cái, trong phòng không lạnh mà run. Mọi người im bặt, không dám nhìn về phía mỹ nam. Đột nhiên nam tử tuấn tú vừa nói ban nãy đưa tay gãi liên tục; vài giây sau, không chịu nỗi nữa, hai cô gái cũng tận lực gãi, vứt bỏ hình tượng thục nữ qua một bên. Thêm vài giây, cả ba tông cửa mà chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa gãi khắp người trông rất giống lũ khỉ. Khách trong tửu lâu nghẹn cười đến đỏ cả mặt, trong lòng đều hiểu là tác phẩm của ai nên không dám nói gì nữa, lặng lẽ ăn uống cho xong việc.
Hai khắc trôi qua. Tiểu nhị lóng nga lóng ngóng nhìn về phía mỹ nam. Luồng khí vô hình vẫn bao quanh nơi ấy, tựa như tấm màn ngăn cách bảo vệ Hắc y mỹ nam và Xích y nữ tử ở giữa, không cho ai tới gần. Có nên đem thức ăn ra chưa? Tiểu nhị chỉ dám nghĩ thầm trong lòng mà chẳng thể nói ra, sợ mỹ nam vô cớ trút giận lên người. Ai da, khổ thân con quá. Con có làm gì đâu mà phải run rẩy đứng nơi đây? Tiểu nhị than thầm, rồi chợt nổi giận, hai cánh mũi phập phồng. Cớ sao 3 người lúc nãy lại vô duyên cớ đi chọc giận ôn thần chứ? Rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Chỉ biết gây họa cho người khác.
“Đem thức ăn ra đi.” Xích y nữ tử đột nhiên lên tiếng.
5 chữ đơn giản nhưng không thể phủ nhận rằng, thời khắc này nó đã cứu rỗi tâm trạng bi thương của tiểu nhị. Tiểu nhị mừng đến cơ hồ lệ sắp tuôn trào.
“Dạ, dạ, thức ăn khách quan yêu cầu sẽ được đưa lên bàn ngay.”
“Tiểu thư dậy rồi à?” Mỹ nam quay về phía tiểu nhị. “Đem 1 chậu nước sạch đến đây.”
“Dạ, dạ. Có ngay đây!” Tiểu nhị nhanh chóng quay vào bếp lấy nước, lòng nhẹ nhõm hẳn.
“Có tin gì chưa?” Xích y nữ tử đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trước mặt, cặp mắt còn ngái ngủ, hỏi.
“Hồi Tiểu thư, Kỳ thiếu gia hiện ở Lâm Y thành, đồng hành với Độc Cô Yên – Các chủ của Tâm Yên Các.”
“…” Xích y nữ tử lười biếng tựa vào người mỹ nam, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Tử Phong biết tính Tiểu thư nhà mình nên không nói nữa, tay gắp miếng thịt heo quay bỏ vào miệng. Ước chừng Hắc y nam tử ăn uống tương đối, Xích y nữ tử chậm rì rì ra lệnh:
“Ngươi đưa Vĩ nhi đến gặp ta.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Tài sản của umizaze
03-01-2012, 11:27 AM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 4.1
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Mỹ nam chớp mắt biến mất. Xích y nữ tử tiếp tục sự nghiệp ăn uống cao cả của mình. Phía cửa lớn, hai trung niên nam tử vừa đánh nhau vừa tiến vào quán. Một người khoảng 50 tuổi, quần áo rách rưới vá tùm lum chỗ, tóc tai bù xù, râu ria cứ như mấy năm không tỉa, dáng người gầy gò. Không cần đoán nữa. Chắc chắn là một lão khất cái. Người còn lại vận y phục màu lam, khoảng trên 40, dáng cao nhưng mảnh khảnh, nếu không có khuôn mặt dữ tợn kia thì người khác sẽ cho là một kẻ chỉ biết đọc sách thánh hiền.
“Ma kiếm, ngươi đứng lại cho ta.” Lão khất cái quát.
“Ta không đứng lại đấy. Ngươi làm gì được ta, hả Tần Hữu Giàu?” Lam y trung niên ha ha cười nhạo đáp trả.
“Giết ngươi.” Lão khất cái nghiến răng nói.
Lam y trung niên liếc trắng mắt phía lão khất cái cười trêu tức: “Ha…ha…ha… Có bản lĩnh thì đến đây…”
Nhan Y lâu, người người ngẩn ngơ nhìn tình huống trước mắt. Đột nhiên ai đó thét lớn:
“Ui, Ma kiếm đấy, mau tránh.”
Người trong quán lúc này mới tỉnh trí, hoảng loạn, xô nhau hướng cửa mà chạy. Vừa chạy vừa kêu quàng quạc:
“Mau, mau lui ra.”
Phút chốc, tửu lâu chỉ còn lại Xích y nữ tử. Mặc cho tình hình lúc này trông giống không khí của cuộc thanh trừng giữa hai băng đảng, Xích y nữ tử vẫn vô tư thưởng thức mỹ vị. Đôi mắt mơ màng, cảm nhận hương vị món ăn nhẹ:
“Ngon a! Thật đáng đồng tiền. Tiểu nhị, thêm 2 phần sủi cảo.”
Tiểu nhị sợ hãi, nhìn vị cô nương không chớp mắt. Lần đầu gặp một nữ tử như thế, trong lòng thán phục không ngừng. Giương mắt nhìn 2 người đàn ông rồi nhìn lại cô nương kia, tiểu nhị ái ngại cho tuổi đời ngắn ngủi của cô. Mong rằng thân xác vẫn còn nguyên vẹn. Tại hạ sẽ chôn cất cô nương thật tử tế, xem như tích đức cho tôn tử sau này. Hai bàn tay xoa xoa vào nhau, tiểu nhị thầm nghĩ.
Lúc này, Ma kiếm và Tần Hữu Giàu cũng ngoảnh đầu nhìn Xích y nữ tử. Trong mắt lộ vẻ tán dương, rất nhanh sau đó 2 người lại tiếp tục xông vào nhau. Keng... keng… hai thanh kiếm chạm vào nhau dữ dội. Rắc… rắc… Từng chiếc ghế, từng cái bàn lần lượt ra đi.
Và mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như dĩa sủi cảo của Xích y nữ tử không rơi xuống đất. Thế nhưng sự thật là sự thật a. Trên sàn nhà, sủi cảo nằm chỗ này một miếng, chỗ kia hai miếng, chỗ nọ lại ba miếng. Không khí chợt trầm xuống. Sấm sét ở đâu ầm ầm. Mọi người đồng loạt ngước nhìn vùng trời. Quá ngọ một chút, nắng chói chang, không có mây cũng chẳng có gió. Chỉ có ánh dương nóng bỏng đốt cháy da thịt, rọi thẳng vào mắt khiến cặp mắt hấp háy chớp chớp liên hồi.
“Đền cho ta dĩa sủi cảo khác rồi ra ngoài mà đánh nhau.” Xích y nữ tử dùng ngữ khí mềm mại nói, nét mặt tưởng chừng như vô hại.
Thế nhưng thanh âm vào đằng tai hai người kia lại ầm ầm như núi lở. Xưng ‘ta’, lại dùng ngữ khí mệnh lệnh với tiền bối. Muốn chết à! Thề có chúa, lần đầu tiên hai kẻ thù đứng cùng chiến tuyến. Cả hai không hẹn cùng gầm lên:
“Hỗn láo!!!!!!!!”
“…”
“Đó là thái độ gì hử?” Lại một lần nữa cả hai đồng thanh rít gào.
“…”
“AAAAAAA… Ta muốn giết ngươi!”
“…”
Cơn giận bùng nổ. Ma kiếm và lão khất cái nhoáng một cái, thân hình lao thẳng về phía Xích y nữ tử. Khi hai thanh kiếm sắp chạm vào yết hầu nữ tử thì đột nhiên bàn tay trái của Ma kiếm vận công nhanh như chớp định gạt thanh gươm lão khất cái qua một bên. Tình thế bất ngờ, lão khất cái không kịp kìm thế kiếm, thanh gươm theo quán tính xuyên qua bàn tay tả của Ma kiếm. Sững sờ. Nghi hoặc. Bầu không khí ngưng đọng. Tần Hữu Giàu nhíu mày. Roẹt. Thanh kiếm được rút ra. Tách… Tách… Máu tươi nhỏ giọt trên sàn, văng lên cả gương mặt nhỏ nhắn của Xích y nữ tử.
Khẽ cười, ánh mắt Xích y nữ tử thâm thúy nhìn Ma kiếm, giọng nói trong trẻo ngân vang:
“Tại sao?”
Tài sản của umizaze
04-01-2012, 09:26 AM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 4.2
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Ma kiếm nghi hoặc, bối rối nhìn nữ tử trước mắt. Thanh âm không mấy chắc chắn: “Không biết. Chỉ cảm thấy không nên.”
Quả thật bản thân Ma kiếm cũng rối bời. Tại sao lúc đầu muốn giết, lúc sau lại chịu đổ máu để cứu cô ta. Ah, mình bị gì vậy? Không phải là bệnh gì kỳ quái đó chứ.
“…” Xích y nữ tử không nói gì, một mực chú mục trên người Ma kiếm.
“Ngươi quá nguy hiểm. Làm một ác ma như Ma kiếm bất giác ra tay cứu giúp thì sau này võ lâm sẽ loạn. Nên diệt trừ sớm.” Tần Hữu Giàu đang đứng một bên chợt lên tiếng. Gương mặt đanh lại, trong mắt lộ cỗ sát ý, trường kiếm vung lên, xông thẳng về phía Xích y nữ tử.
Nhanh quá! Ma kiếm với tâm trạng bối rối chưa kịp định thần thì một lần nữa thanh kiếm màu đồng đã nhằm ngay yết hầu nữ tử đâm tới.
“Ah…”
Người xung quanh hô nhỏ, hoảng sợ, đoan chắc nữ tử kia chẳng thể tránh khỏi. Cười nhẹ. Mắt thấy trường kiếm gần trước mắt, Xích y nữ tử khẽ vung tay áo. Leng keng… hai đoạn kiếm gãy nằm trên sàn nhà. Chuyện gì đã xảy ra? Cô nương kia dùng vũ khí gì? Không ai thấy. Chẳng lẽ là nội công? Không, không. Một cô nương chưa tới 18 tuổi làm sao có nội lực thâm hậu như thế. Thế rốt cuộc là chuyện gì? Không một ai biết. Mọi người nhìn nhau, thấy trong mắt lẫn nhau tràn ngập sự nghi hoặc, băn khoăn. Cô nương này là ai? Chính hay tà?
“Ngươi nhìn người quá thiển cận, sống gần 50 năm trên đời thật uổng phí. Sớm siêu thoát cho ngươi sẽ tốt hơn.”
Xích y nữ tử vẫn dùng ngữ khí ôn nhu mềm mượt, nhưng lần này lại toát ra sát khí.
Vù…
Nhanh như chớp, Xích y nữ tử biến mất, rồi hiện ra sau lưng Tần Hữu Giàu, lại tái xuất hiện ở chỗ đứng ban đầu. Mọi người sửng sốt, lòng tràn ngập lo sợ và bất an, đứng chôn chân, tầm mắt không thể dời khỏi người Xích y nữ tử.
“AAAAAAAA… Đau quá... Ngươi mau giết ta. Mau... mau...” Tần Hữu Giàu đau đớn thống khổ, gương mặt méo mó, thân thể cong queo tựa hình dáng con tôm.
Hiện trường, không một ai biết rằng, ban nãy Xích y nữ tử đã ấn vỡ đốt xương sống thứ 7 của tủy sống khiến đau đớn muốn chết mà không được.
Ánh mắt khó hiểu của mọi người tập trung trên người lão khuất cái. Là nam tử đại trượng phu thà chết chứ quyết không chịu nhục. Hơn nữa, ‘Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ’. Tần Hữu Giàu là nam nhân, lại là trưởng lão Cái Bang; mọi người đương nhiên biết, bình thường ông ta thà chết chứ quyết không hé răng van cầu. Thế nhưng thời khắc này, Tần Hữu Giàu lăn lộn trên sàn, giãy dụa, đau đớn, nhịp thở gấp gáp, liên tục van xin:
“Cầu… cô... nương… nhanh.... giết… ta…”
Một mình một cõi tách bạch hẳn với người xung quanh, Xích y nữ tử lúc này trông giống hệt chiến thần. Tà áo nhẹ nhàng tung bay, cả người tràn ngập sát khí, mái tóc ngắn rối bời lòa xòa trong gió, gương mặt điểm vài vệt máu trông đồng bộ với xiêm y đỏ rực. Khóe miệng cong lên, Xích y nữ tử lướt nhẹ ra cửa lớn.
“Những kẻ động đến ta không thể chết quá dễ dàng.”
Thanh âm lạnh lùng, ngữ khí đầy mị hoặc ong ong trong đầu mỗi người tại Nhan Y lâu, sau đó Xích y nữ tử chuyển tông, hạ giọng nhẹ nhàng mà kiên quyết khiến người khác không thể nói không, tiếp lời:
“Ma kiếm! Theo ta hay không, tùy ngươi lựa chọn.”
Tài sản của umizaze
Từ khóa được google tìm thấy
bach luyen thanh tien , dam mi xuyen khong , dam my xuyen không , dam my xuyen khong , dam my xuyen khong hai , dam my xuyen khong hay , dam my xuyen khong hài , dam my xuyen khong hoan , dam my xuyen ko hay , dam my xuyen viet , doc truyen lanh tu hoa , doc truyen luc y nu tu , hoa dao xuyen khong , hoa tu dang 4vn , hoang thuong lanh lung , lãnh tử hoa , lanh tu hoa , lanh tu hoa 4vn , lanh tu hoa 4vn.eu , lanh tu hoa chuong 44 , lãnh tử hoa , luc y nu tu , moi ng goi ta la xu nu , nam xuyên không , nhac hoa xuyen khong , tang thu vien , than tien xuyen khong , truyen lam y nu tu , truyen lanh tu hoa , truyen xuyen khong 4vn , truyen xuyen khong hoa , truyen xuyen khong hoan , truyenhixx xuyen khong , tuchangioi xuyen khong , xuyên không đông hoa , xuyen khong , xuyen khong 4vn , xuyen khong b c , xuyen khong chung dien , xuyen khong co dai hoan , xuyen khong cung dinh , xuyen khong dam my , xuyen khong lam y , xuyen khong lanh tu hoa , xuyen khong new , xuyen khong sang tac , xuyen khong truyenhixx , xuyen khong tu chan goi , xuyen khong tu la chi nu , xuyen khong tu sang tac , xuyen khong tuchangioi , yy xuyen khong 4vn.eu