Những cảm xúc bị đè nén sau một đêm giết chóc gặp phải hoàn cảnh như vậy thìđiên cuồng mạnh mẽ phát tiết ra ngoài.
Cặp nam nữ trẻ tuổi từ trong hồ lăn lên trên bờ, âm thanh thở dốc cùng rên rỉ củaTiểu Lamkhiến Trần Đạo Lâm hầu như muốn rơi lệ, hắn liều mạng tận sức ôm lấy cô gái với cặpđùi mê người vào, tựa như muốn dùng sức vò nát nàng rồi nhét vào bên trong thân thể mình vậy.
Hừng đông khi Trần Đạo Lâm tỉnh lại thìđã không thấy chân dài của mình bên cạnh nữa rồi…vươn đầu nhìn quanh thì thấyTiểu Lam đãăn mặc chỉnh tề, cầm chuôi dao phay cứng rắn của mình trong tay chăm chúra sứcmài lên một tảngđá.
Ngay cả khi Trần Đạo Lâm đi tới trước mặt thìTiểu Lam cũng chỉ bình tĩnh ngẩng đầu liếc qua hắn một cái mà thôi.
Ánh mắt bình tĩnh lập tức khiếnTrần Đạo Lâm vốntrong lòng còn đang hừng hực cháy ngọn lửa tình yêu nhanh chónglạnh lẽo mất vài phần.
Chân dài tiếptục mài đao, Trần Đạo Lâm đứng bên cạnh tựa hồ cảm thấy mình nên nói chút gì với nàng… nhưng dù sao thì hai người vẫn ngôn ngữ không thông nên hắn chỉđành đứng đực một chỗ. Chân dài căn bản cũng không ngẩng đầu lại nhìn hắn tí nào nữa.
Đạo Lâm đột nhiên cảm giác thấy vẻ mặt của mình cực kỳ ngượng ngùng ti tiện, trong lòng sinh ra một cỗ khinh bỉ đối với chính bản thân.
Cangái này còn không để ý, ông đây còn quan tâm cái rắm gì nữa!
Trong lòng mặc dù tự nhủ như vậy, thế nhưng hắn vẫn không khỏi có chút u oán… Con mẹ nó không phải bình thường đều là đàn ông rút chym ra cái là trở nên vô tình hay sao chứ? Làm sao giờ gặp gái cũng chơi kiểu dùng xong thì quẹt mỏ bỏđi a, coi ông như búp bê tình dục hay sao đây? !
Mang theo cơn ấmức, Trần Đạo Lâm lấy ra một miếngbánh mì từ trong balo ra ăn… Hắn còn đang vừa nhai vừa gặm nhấm cơn đau trong lòng thìTiểu Lam cũng đã đứng dậy đi tới, đem câydao phay vừa đượcmài sáng như tuyết đưa ra.
"Ây? Ngươi là... mài đao cho ta hả?"
Trần Đạo Lâm ngẩng đầu, đã nhìn thấy cặp mắt bạc kia củaTiểu Lamđang chăm chú nhìn mình.
Chỉ mộtánh mắt như thế… một trời u oán trong lòng bỗng hóa thành hư vô.
Mẹ… nói cho cùng, thằng này chính là hèn a!
Toàn bộ cả buổi sáng thìTiểu Lam đều cực lỳ bận bịu, nàng đem nỏ chữ thập màTrần Đạo Lâm mang theo loay hoay tỉ mẩn cả nửa ngày, tựa hồ đối với uy lực của thứvũ khí này rất là xem thường. Ngược lại là thanh dao phay kia khiếnTiểu Lam rất là hài lòng, dù sao thì xã hội hiện đại cũng phải có công nghệ luyện thép vượt xa thời đại này chứ nhỉ.
Trần Đạo Lâm ởmột bên làm đồ ăn, đem túi nước sốt đóng gói trong bao lấy ra, lại lấy thêmchútbánh gatô, bánh mì giá rẻ từ siêu thị chuẩn bị sẵn, cuối cùng còn lưu luyến moi ra một chai bia.
Nơi bãi cỏ ven hồ, hai người ngồi trên mặt đất, Trần Đạo Lâm nhìn cô gái chân dài trước mặt mà nghĩ vẩn vơ về phương thức giao lưu nguyên thủy nhất của loài người mà họđêm qua vừa thực hiện.
Mình sống hai mươi bốn năm mà hình nhưđây là lần đầu tiên mới được cùng một cô bé ở riêng với nhau ăn cơm dã ngoại a?
Hồ nước này sóng lặng như gương mênh mông vô bờ, khu rừng rậm rộng lớn mênh mông như biển...
Khí trời kháđẹp, tầm nhìn ven hồ rộng rãi, dưới nắng chiều ngồi ôm chân dài của mình ( xem như là của mìnhđi a? ), hưởng thụ khung cảnh cùng thú vui ăn cơm dã ngoại.
Mặc dù cô bé bên cạnh này nhìn qua có lãnh đạm một chút nhưng vẫn khiến Trần Đạo Lâm rất là vui.
Bánh mì, bánh gatô, nước sốt luộc…mấy thứ đồăn nàyTiểu Lam ngược lại không có biểu lộ thích thú gì mấy. Chỉ cóđiều ngay khi chai bia kia đượ mở ra thìTiểu Lamkhụt khịt mũi ngửi ngửi, trong ánh mắt toát lên một tia do dự… nàng tựa hồ có chút cân nhắc, nhưng khi quay qua nhìn Trần Đạo Lâm một chút thì vẻ mặt nàng xuất hiện một ít biến hóa, chậm rãi nhận lấy ly bia mà hắnđưa sang, lẳng lặng uống một hớp rồi ho khan...
"Oa? Một ngụm bia mà thôi, ngươi không phải là xưa nay chưa uống tí rượu nào chứ?" Trần Đạo Lâm ngạc nhiên đi tới nhẹ nhàng vỗ vỗ vàolưng chân dài… kỳ thực chỉ là nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi thôi.
Tiểu Lam ngắm hắn một chút, ngầm đồng ý móng vuốt của Trần Đạo Lâm thả xuống bờ vai của mình.
Một lúc sau thì nàng bỗng nhiên mở miệng nói ra một câu.
Chỉ một câu nói kia cũngđủ khiến Trần Đạo Lâm suýt chút nữa thì sợ đến đập đầu xuống đất!
"Ta...vốn không đượcphép uống rượu."
...
"Phốc! ! ! ! ! !"
Trần Đạo Lâm một ngụm bia phóng ra bay múa đầy trời, hai mắt trợn to sợ hãi nhìn cô gái, ngón trỏ run rẩy chỉ vào đối phương: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi làm sao có thể nói... A không đúng, sao ta có thể nghe hiểu ngươi? ! !"
Mặc dù cô gái rõ ràng vẫnđang dùng ngôn ngữ của thế giới này nhưng Trần Đạo Lâm hết lần này tới lần khác lại nghe hiểu, không hề vướng víu, tự nhiên mà thành, phảng phất như chính hắn từ nhỏ đãnói loại ngôn ngữ này vậy.
Cô nàng chân dài lẳng lặng nhìn Trần Đạo Lâm không nói gì thêm, Trần Đạo Lâm bị ánh mắt này liếc qua thì trong lòng bỗng nhiên thoáng giật mình, bật thốt lên: "A, chẳng lẽ là ngươi..."
Cô nàng chân dài gật đầu: "Là 'Thông Ngữ Thuật'. Lẽ nào ngươi chưa nghe nói qua loại ma pháp này hả?" Nói đoạn thìvẻ mặt nàng bỗng có chút cổ quái: "Ta đã từng tưởng rằng ngươi là một ma pháp sư cơ."
"Ma, pháp thuật, Ma Pháp Sư..." Trần Đạo Lâm bắt đầu rên rỉtrong lòng, đây quả nhiên là một cái thế giới thần kỳ khác a.
"Ừ, cái cây gậyphát ra tia chớp kia của ngườiấy… chẳng lẽ không phải là ma trượng của ngươi à?" Vẻ mặt cô nàng chân dài rất nghi hoặc: "Chỉ là đáng tiếc ma lực củangươi quá thấp, uy lực củatia chớp quá nhỏ."
"Ta..." Trần Đạo Lâm bỗng nhiên không biết nên giải thích thế nào, giờ khắc này trong đầu hắn loạn cảlên, chỉ theo bản năng hỏi lại: "Ngươi nói là'Thông Ngữ Thuật' ... A, lẽ nào ngươi là một ma pháp sư sao?"
"Ta... Không phải." Cô nàng chân dài vẻ mặt có chút thương cảm, nàng nhìn sâu sắc Trần Đạo Lâm một chút, ngữ khí có chút tối nghĩa: "Ta, là một kẻ khổ tu đến từ Quang Minh Nữ Thần thần điện."
"Quang Minh Nữ Thần thần điện, đó là cái gì?"
Vẻ mặt cô nàng chân dài càng cổ quái hơn: "Ngươi...Sao ngay cả cái này cũng không biết? Lẽ nào ngươi không phải người củaRoland đế quốc hả?"
Nóiãong, nàng hơi suy nghĩ một hồi rồi tiếp: "Màu da cùng tóc đen của ngươi đều không giống người Roland chúng ta, ngược lại ta có nghe nói người trên Tây Bắc thảo nguyên đều có loại màu da này, chỉ tiếc là ta chưa từng thấy. Ừm, còn có Nam Dương, có người nói tóc những thổ dân Nam Dương cũng đen. Ngươi đến cùng là từđâu đến chứ?"
Trần Đạo Lâm chột dạ, cười trừ ha ha, hàm hàm hồ hồ nói: "Rất xa… từ một nơi rất xa đi."
Cô nàng chân dài nhìn hắn một cái: "Ngươi không muốn nói, ta không hỏi là xong"
Sau đó, nàng còn tiếp tụcgiải thích thân phận của mình choTrần Đạo Lâm. Trần Đạo Lâm nghe màmơ mơ màng màng, bất quá miễn cưỡng vẫn nhớ được mấy chi tiết then chốt.
Thứ nhất, chính mình dường nhưđang ở mộtđịa phương tên là Roland đế quốc, đế quốc này rất lớn, cũng là đế quốc của loài người duy nhất trên cáithế giới này.
Thứ hai, Quang Minh Nữ Thần thần điện là quốc giáo của quốc gia này… còn cô nàng chân dài xuất thân là mộtkẻ khổ tu củathần điện.
Về phần kẻ khổ tu rốt cuộc là cái gì thì cô nàng chân dài là nói như vậy: kẻ khổ tu là một ít tín ngưỡng giả thiên phú xuất chúng màthần điện chọn lựa ra rồi phái đến chỗ nguy hiểm nhất gian khổ nhất trên thế giới đểtu luyện… tu luyện thành công thì mới lại về thần điện để đảm nhiệm cácthần chức trọng yếu. Còn vài chi tiết nhỏ nữa mà nàng tựa hồ không muốn giải thích quá nhiều. Chỉ lạ là khi nói đến cái vấn đề này thìtrong ánh mắt cô gãi bỗng toát ra một tia thương cảm nhàn nhạt.
Trần Đạo Lâm hỏi có chút vô sỉ: "Cái kia... Ngươi đã có thể Thông Ngữ Thuật, sao không sử dụng sớm hơn một chút a...Để hai người chúng ta như đứa ngốc chỉ chỉ trỏ trỏ tới hai ngày."
Trên khuôn mặt cô gái bỗng nhiên nổi lên một tầng ửng đỏ, nàng nhìn Trần Đạo Lâm thậtsâu.
"Ta... Ta tu chính là võ đạo, không phải Thần Thuật Sư, trong tình huống bình thường thì ta không thể sử dụng pháp thuật. Bất quá bởi vì ta xuất thân từ thần điện cho nên linh hồn ấn ký củata cũng sẽ có lưu cảdấu ấn của các loạiThần Thuật, chỉ có... Chỉ có..."
"Chỉ có cái gì?"
"Chỉ có tại tình huống đặc thù thì ta mới có thể mở ra phong ấn, sử dụng loại ma pháp nàymột lần. Thông Ngữ Thuật mặc dù không phải làpháp thuật uy lực cường đại gì, nhưng bởi vì cần dùng linh hồn giao hòa cho nên cũng không dễ dàng thi triển."
"Phải." Sắc mặt cô gái bình tĩnh nhìn Trần Đạo Lâm: "Trinh tiết!"
"Phốc!"
Lần này phún không phải bia, mà là ngụm nước.
Vẻ mặt Trần Đạo Lâm lập tức có chút ngượng ngùng, cũng có chút ti tiện, chột dạ liếc cô gái vài lần, sau đó ho khan: "Cái kia... Cái kia..."
Hắn dù sao cũng không phải kẻ ngốc... Chính mình bất quá chỉ là một gã tù binh kém cỏi, không tài không sắc, cô gái nàyđúng làkhông có lý do gì đểchủ động hiến thân cho mình a?
Kể cả là kẻ xuyên việt báđạo thì sao? Bá vương khí còn chưa tỏa ra nổithì cô nàng này cũng không có lý do gì để quỳ gối cúiđầu đi a?
Bất quá loại vấn đề này thì kể cả coi như là Trần Đạo Lâm có ngốc cũng biết không thể lỗ mãng hỏi ra... bằng không nhất định sẽ bị đánh thành đầu heo!
Hai người nhìn nhau trầm mặc một hồi lâu thì Trần Đạo Lâm mới không nhịn được nữa mà mở lời.
"Như thế... Chúng ta bây giờ đang ởđâu?"
"Phương bắc củaĐế quốc... Băng Phong Sâm Lâm, hồ Đại Viên ."
Băng Phong Sâm Lâm, hồ Đại Viên ...
Ừm, hồ Đại Viên cái tên này ngược lại không có vấn đề gì… chỉ cóđiều Băng Phong Sâm Lâm này thì...
"Ồ? Chỗ này ấm ápnhư thế, tại sao lại gọi là Băng Phong Sâm Lâm hả?"
Cô nàng chân dài nhìn Trần Đạo Lâm một chút rồi cau mày nói: "Ngươi hỏi vấn đề càng ngày càng cổ quái, ta thật sự bắt đầu tin rằngngươi nhất định là vừa từ Nam Dương đi tới Đại lục! Mỗi người ở Đại lục đềubiết những loại thường thức này rồi."
Dừng một chút, nàng chậm rãi nói: "Lại nói từ rất lâu trướcđây, bên trong Băng Phong Sâm Lâm đều là vạn dặm đóng băng, một năm bốn mùa đều là trời đất ngập tràn băng tuyết. Nhưng là ngay hơn một trăm năm trước khi những dị tộc tiến công vàođế quốc củanhân loại chúng ta thì khí hậu bỗng xuất hiện biến hóa to lớn, khí hậu nơi này dần dần ấm áp lên, cũng không còn trở lại lạnh giá như trước… Bởi vậy mới có bộ dạng như bây giờ."
Trần Đạo Lâm cảm thấyđầu óc mình sắp nổ tung...Mẹ kiếp tin tức này quá khó có thể tưởng tượng nổi a!
Hắn dùng sức nuốt nước bọt: "Cái kia... Ngươi nói, dị tộc tiến công nhân loại... Đó là cái gì?"
"Ải nhân, Thú nhân, Tinh linh." Cô nàng chân dài lạnh lùng nói: "Tràng chiến tranh một trăm năm trước kia kéo dài tới gần mười năm, sau đó Ải nhân tộc rời khỏi chiến tranh di chuyển về hướng tây tới Khất Lực Mã La sơn mạch định cư, Tinh linh tộc không thích chiến tranh nên cũng tiến vào mảnh đại sâm lâm này sinh sống... Bây giờ vẫnnhư trước đối địch với đế quốc cũng chỉ còn sót lại Thú Nhân tộc. Bất quá chiến tranh đã kết thúc gần một trăm năm nên mặc dù đôi bênvẫnkhông vừa mắt lẫn nhaunhưng miễn cưỡng vẫn coi như là hòa hoãn một chút."
Nàng chỉ về phía nam nói: "Đi về phía nam ra khỏi rừng rậm này là một mảnh bình nguyên đã bị Thú Nhân tộc chiếm, bây giờ là vương quốc thú nhân của bọn chúng. Mà xuyên qua vương quốc thú nhân kế tục đi về phía nam, vượt qua phòng tuyến Kasperskyvĩ đại thìđã là đế quốc Roland chúng ta rồi!"
"Chờ, chờ chờ, ngươi chờ chút đã..."
Trần Đạo Lâm bỗng nhiên nghe được một từ ngữ rợn người: "Ngươi nói phòng tuyến nào cơ?"
"Phòng tuyến Kaspersky a!" Cô nàng chân dài bỗng nhiên thần sắc lẫm liệt, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ là tôn sùng: "Một trăm năm trước, Công tước Hoa Tulipvĩ đại đầu tiên để chống lại Dị tộc tiến công nên đã xây dựngmột cái phòng tuyến hùng vĩ vĩnh viễn không thể công phá! Chính nhờ dựa vào phòng tuyếnnày mà chúng ta tại lúc khởi đầu của chiến tranh mới có thể chặn lại thế công ác liệt của Dị tộc, sau lại cũng nhờdựa vào phòng tuyến này mà tiến hành cuộcphản công vĩ đại để cuối cùng đánh bại những Dị tộc dã tâm bừng bừngnày, khiến chúng cuối cùng cũng phải cúi đầu!"
Kasper… Kaspersky?
Vẻ mặt Trần Đạo Lâm có chút suy sụp. Danh tự này cũng quá kinh hãiđi a?
Hắn lại lần nữa bản năng sinh ra một tia cảnh giác đến, bắt giữ lấy lời nói của đối phương bên trong những này mẫn cảm chi tiết nhỏ.
"Ngươi nói cái kia...Công tước Hoa Tulipđầu tiên sao? Chính là cái gã gì gìđóđã xây dựngphòng tuyến Kaspersky kiaấy, đến cùng thìhắn có lai lịch như thế nào?"
"Ăn nói cho cẩn thận!" Sắc mặt cô nàng chân dài nhất thời biến đổi, nhìn Trần Đạo Lâm, nghiêm trang nói: "Công tước đầu tiên là anh hùngtruyền kỳ củađế quốc! Gia tộc Hoa Tulipmà hắn truyền thừa xuống hiện nay lại càng là quý tộc cao cấp nhất có thể sánh với thế lực của hoàng gia, thế lực thâm căn cố đế trải rộng Đại lục, ngay cả hoàng thất cùng thần điện cũng phải nể mặt ba phần! Tại dân gian lại càng có uy vọng lớn lao. Nói tớiĐại Công tước Hoa Tulipđầu tiên thì càng là người người sùng kính, ngươi cần nhớ kỹ rằng tuyệt đối không thể dùng loại ngữ khí ngả ngớn này nhắc vềngài nữa! Nếu không thì coi như làđời sau của ngài không tìm ngươi gây sự thì người bên ngoài mỗi người một bãi nước miếng cũng có thểđem ngươi chết chìm rồi!"
"Lợi hại vậy sao?" Trần Đạo Lâm hít một hơi thật sâu.
"Ngươi không biết gia tộc Hoa Tulip nữa hả?" Cô nàng chân dài nhìn Trần Đạo Lâm, nghi ngờ nói: "Nhưng là trên ngực giáp củangươi rõ ràng có tộc huy củagia tộc Hoa Tulipa."
Vẻ mặtTrần Đạo Lâm cũng nghiêm túc lên.
Hoa Tulip tộc huy, cái đồ ántrên cánh cửa xuyên việt! Không ngờ lại cùng tộc huy gia tộc Hoa Tulipởthế giới này giống nhau! Màthế giới này lạicòn đã từng có một vị Công tước Hoa Tulip làm ra "Phòng tuyếnKaspersky"... Tất cả những cái trùng hợp này tính gộp lại liền thực sự không thể không khiến người khác nghi hoặc rồi.
"Vậy...VềCông tướcHoa Tulipđầu tiên, ngươi có thể kể tường tận với ta hay không?"
Cô nàng chân dài nhìn Trần Đạo Lâm, gật đầu, hít một hơi thật dài nói: "Đó là vịanh hùngtruyền kỳvĩ đại nhấtRoland đế quốcchúng ta, hắn có vô số danh hiệu huy hoàng hiển hách. Hắn làngười khai sánggia tộcHoa Tulip, làĐại công tướcHoa Tulipvĩ đại đầu tiên; đồng thời hắn còn là..."
Bỗng nhiên, thần sắc cô nàng chân dài biến đổi! Nàng đột nhiên nhảy lên, một đôi con ngươi tràn đầy cảnh giác, khẩn trương nhìn bốn phía, sau bất ngờ lại duỗi thân tay ở trong không khí bắt được một cái, sau đó đưa đến mũi ngửi ngửi.
"Này, đây chẳng lẽ là... Thú triều? !"
Thú triều? Đó là cái gì?
Không đợi Trần Đạo Lâm hỏi ra thì cô nàng chân dài đã kinh hô một tiếng, nhanh chóng túm lấy Trần Đạo Lâm rồi phi thân điên cuồng chạyhướng về rừng cây, tìm một gốc cây nhìn qua thô nhất cao to nhất rồi cứ như vậy xách Trần Đạo Lâm nhanh chóng nhảy lên… khi bay lên trên cây xong thì nàng mới đem Trần Đạo Lâm thả ra.
Chạc cây này cách xa mặt đất gần mười mét, cành lá tươi tốt hầu như đem thân ảnh hai người triệt để che giấu trong đó.
"Nắm chắc! Lát nữa ngàn vạn lần phải cẩn thận đừng để ngã xuống, càng đừng để bị phát hiện! Nếu không hai người chúng ta đều phải chết ở chỗ này!"
Ngữ khí củacô nàng chân dài nghiêm trọngchưa từng có, chỉ nghe thấy bản thân nàng thấp giọng tự nói: "Những thú nhân này lại to lớn tới vậy, dám ở quanh hồ Đại Viên chăn thả thú triều nữa! Chẳng lẽ không sợ Tinh linh tộc tức giận sao! Đáng chết!"
Trần Đạo Lâm vừa định mở miệng dòhỏi thì bỗng nhiên nghe thấy một tràng gầm rúkinh thiên động địatruyền đến từxa xa hướngBắc!
Tràng tiếng rú như cơn lốc gầm lên trên mặt biển! Phảng phất có tới hàng ngàn, hàng vạn dã thú đang đồng thời rống giận gào thét, tiếng gầm xa xa truyền đến, khiếp hãi lòng người!
Lập tức tựa như toàn bộ rừng rậm đều mơ hồ run rẩy lên, mặt đất chậm rãi chấn động, Trần Đạo Lâm ngồi trên cây khẩn trương gắt gao ôm rịt thân cây, lúc này mới không bị chấn động màngã xuống.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Đại địa mơ hồ rung động, âm thanh dày đặc tựa sóng triều phảng phất đang từ phương bắc nhanh chóng cuốn tới, Trần Đạo Lâm ngồi ở trên cây cao hướng về phía nam nhìn lại thì có thể thấy rừng cây vốn dày đặc um tùm đang có không ít cây cối bắt đầu xiên trái vẹo phải ngã xuống!
Trần Đạo Lâm run rẩy tâm can, Tiểu Lam cạnh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn… Trần Đạo Lâm quay lại nhìn cô gái này một chút, thấy trong cặp con ngươi màu bạc đẹp đẽ kia đang toát ra một tia an ủi thì trong lòng không khỏi xấu hổ lên.
Tiếng gào rít dày đặc càng ngày càng gần, rồi thì phía xa trong phút chốc xuất hiện một đường bóng đen, bóng đen lít nha lít nhít tựa thủy triều liên miên vọt tới.
Thú triều lao nhanh tựa lũ quét, lại tựa như triều cường phá đê!
Một mảnh đen nghịt kia từ trong rừng cây cuốn tới, đã có thể nhìn thấy vô số con thú đang ngoạc mồm gầm rú, có đủ loại sài lang hổ báo, trâu ngựa súc vật, to to nhỏ nhỏ nhiều vô số kể.
Trong nháy mắt, Trần Đạo Lâm chợt nhớ tới đến cảnh đã từng đã từng xem trên Discovery liên quan tới các cuộc di chuyển quy mô của động vật Châu Phi… lúc đó chính hắn cũng đã từng bị cái cảnh quần thể trâu rừng lên tới hàng ngàn, hàng vạn di chuyển băng băng trên TV chấn nhiếp...
Giờ khắc này lại thấy được tràng diện so với khi đó còn kinh khủng hơn nhiều!
Ầm ầm ầm… bầy thú nhanh chóng từ phía bắc ào đến, khi khoảng cách chúng cách vị trí cây đại thụ của Trần Đạo Lâm mấy trăm mét thì chấn động trên mặt đất cũng đã đủ để Trần Đạo Lâm choáng váng đầu óc.
Đợt thú triều này rộng khoảng mấy trăm mét, vạn thú chạy chồm… mà ở giữa thì Trần Đạo Lâm đã nhìn thấy một số con sói kỳ lạ mà khuya ngày hôm trước hắn gặp phải. Còn cả những loại dã thú càng kỳ quái hơn cũng nhìn được, có báo chạy băng băng như bay, có trâu toàn thân trắng bạc, còn có một số con hình dạng cùng loại với cá sấu nhưng toàn thân là vảy giáp tựa như địa long vậy.
Đám dã thú này toàn bộ quấn với nhau cùng một chỗ, có con chạy chậm một chút thì liền bị cuốn trong sóng triều, nháy mắt đã bị giẫm thành thịt nát. . .
Ngay khi đầu óc Trần Đạo Lâm đang bay bổng thì đằng sau đợt thú triều bỗng truyền đến từng đợt tiếng hô vang sắc bén mà ngắn ngủi.
Mấy chục cái bóng đen nhanh chóng từ hai bên cùng phía sau thú triều chạy vọt ra, chạy băng băng trong rừng, thân hình mạnh mẽ mà linh hoạt, tốc độ lại càng cực nhanh!
Tới gần, Trần Đạo Lâm giựt mình khi thấy rõ bộ dạng chúng nó.
Cái kia rõ ràng chính là... Lang kỵ mà mình đã từng thấy trong The lord of the ring a!
Từng gã từng gã chiến sĩ đầu sói toàn thân áo giáp, nét mặt hung ác răng nanh dữ tợn, có kẻ trong tay huơ loan đao, có đứa trong tay vung roi da, trong miệng mỗi tên đều ngậm một cái còi kim loại kỳ lạ. Thú cưỡi dưới háng đều là những con sói lớn thân hình cao to tựa tuấn mã! Loại sói lớn thân thể khổng lồ này chạy băng băng trong rừng cây, tốc độ nhanh như tia chớp!
Mấy chục gã Lang kỵ chạy kèm hai bên thú triều, trong lúc cưỡi sói chạy thì không ngừng dùng tiếng cười phát ra xung quanh. Tiếng cười này tựa hồ rất là kỳ lạ, cả đàn thú triều đang chạy dường như đều cực kỳ sợ hãi tiếng cười này… Dưới sự chấn nhiếp của tiếng cười thì mấy chục gã Lang kỵ vung lên roi da, một đường xua đuổi đàn thú triều hướng về phía nam mà đến!
Thú triều rất nhanh vượt qua cây to mà Trần Đạo Lâm cùng Tiểu Lam đang lẩn trốn… cũng may là Tiểu Lam chọn thân cây này cực kỳ tráng kiện, còn này không ít cây cối quanh vùng dưới sự bao phủ của thú triều đã sụp đổ, mà cây này lại vẫn may mắn đứng sừng sững.
Dưới sự xua đuổi của mười mấy tên Lang kỵ, thú triều hướng thẳng đến hồ Đại Viên mà đi, đến ven hồ thì cả đàn lại chạy vòng dọc theo ven hồ hướng về phía nam tiếp tục tiến lên.
Những chỗ trong rừng chúng đi qua đều là một mảnh tàn tạ, bụi bặm tung bay đầy trời. Trần Đạo Lâm bám trên cây cũng liên tục ho khan, chân dài Tiểu Lam thì lại mang sắc mặt âm trầm, nhìn theo đàn thú triều đangvòng qua hồ Đại Viên dưới sự xua đuổi của Lang kỵ, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm gì đó không rõ.
"Khục khục khục! Chuyện này... Xong rồi hả?" Trần Đạo Lâm ho khan vài tiếng, lại hắt hơi mạnh một cái.
". . ." Tiểu Lam không nói, nhưng bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng lên rồi dùng cả tay chân, nhanh chóng leo lên cao hơn dọc thân cây, trong chốc lát đã tới đỉnh chóp!
Nàng một tay giữ lấy tán cây, một tay để ngang trên lông mi nhìn chăm chú về phía nam, sau đó bỗng thất thanh hô: "A! Là Tinh linh tộc, chúng nó ra tay rồi!"
Tiếng hô vừa dứt đã thấy một đoàn hào quang chọc trời nở rộ từ cánh rừng phía nam dọc theo hồ Đại Viên!
Phảng phất tựa pháo hoa ngày lễ, vọt tới giữa không trung thì đột nhiên toả ra! Nhất thời hào quang đủ mọi màu sắc lan tràn trong rừng!
Bầy thú đang lao nhanh… thế mà mấy chục con ma thú hình thể khổng lồ nhất phía trước đang xông lên khi đụng phải hào quang đủ mọi màu sắc này thì nhất thời liền ầm ầm ngã xuống đất.
Thú triều đằng sau bị bầy thú ngã xuống phía trước cản lại thì nhất thời từng đợt liên tục lăn lộn, hàng trăm hàng ngàn dã thú vấp ngã.
Phải biết bầy thú quy mô như thế này trong khi toàn lực chạy băng băng thì nếu phía trước có con ngã xuống sẽ ngay lập tức sẽ trở thành cản trở với phía sau, theo một phản ứng dây chuyền như thế thì rốt cục bầy thú phía sau cũng dần dần cũng chạy không nổi nữa, bị chặn cứng ngắc ở trong rừng cây.
Lang kỵ binh chung quanh đã nhanh chóng nhảy lên, có kẻ vẫn ra sức thổi còi, có tên phát ra tiếng gào thét sắc bén vung lên loan đao, ánh đao sáng như tuyết khiến người hoa cả mắt!
Vị trí của Trần Đạo Lâm so với chân dài thì thấp hơn rất nhiều, nghe xong tiếng hô của nàng thì hắn cũng ngay lập tức nhìn về phía nam… tuy nhiên chỉ có thể thấy thú triều trong rừng đang khựng lại tựa như bị một cái đập lớn ngăn cản vậy.
Vô số dã thú ngã trái ngã phải, Lang kỵ binh kinh hô vọt tới.
Ngay lúc đó, từ chỗ sâu trong rừng bỗng xuất hiện khoảng một trăm bóng dáng màu vàng kim, những bóng dáng màu vàng kim này cứ thế bay ra từ trong rừng, trong nháy mắt liền tạo thành một đám mây hoàng kim dày đặc giữa không trung dày đặc...
Trong mắt Trần Đạo Lâm thì cảnh tượng này thực sự rất giống như khi chính mình hồi bé chọc phải tổ ong mật vậy.
Khoảng cách quá xa khiến hắn thực sự thấy không rõ, chỉ mơ hồ cảm giác được cái kia khoảng một trăm cái bóng dáng bay trong rừng phảng phất như từng cái bóng một đều mang hình người thì phải…
Hào quang màu vàng kim bao phủ khu vực đó, chỉ thấy mấy chục cái bóng dáng bay lượn vòng tới vòng lui thì đám Lang kỵ binh trên mặt đất đã dồn dập phát ra từng tràng gào thét phẫn nộ cùng thống khổ.
Tan nát dễ dàng!
Quả thực là tan nát dễ dàng!
Mấy chục gã Lang kỵ binh mới vừa xông lên chỉ trong phút chốc đã thất bại thảm hại, gần một nửa số Lang kỵ binh người ngã sói đổ ngay tại chỗ.
Số Lang kỵ binh còn lại lập tức kêu la gào thét hướng về phía bắc chạy trốn, mà đám bóng người màu hoàng kim đang bay lượn thì lại lập tức phân ra gần một nửa truy đuổi.
Rất nhanh chúng đã đuổi tới cách Trần Đạo Lâm gần trăm mét, hắn lúc này mới thấy rõ những này bóng người bay lượn đến cùng là cái gì!
Những kẻ này... Quả nhiên là người a!
Chỉ là thân hình chúng xem ra so với người bình thường thì nhỏ xinh hơn một ít, mỗi một kẻ đều mặc quần áo màu xanh lục dường như kết từ một loại lá cây nào đó, trong tay cầm cung ngắn tinh tế, bên hông mang bao đựng tên. Mà khiến cho Trần Đạo Lâm kinh ngạc nhất là những người này sau lưng đều có hai cánh bán trong suốt giống như chuồn chuồn vậy!
Đương nhiên, còn có cả hai bên đầu nữa, ở đó nhô ra đôi tai dài nhọn tinh tế mà nhân loại tuyệt đối không thể có nổi.
"Chuyện này... Đây là. . ."
Cô nàng chân dài đã không biết lúc nào đã từ trên chóp cây nhảy xuống đên bên cạnh Trần Đạo Lâm, một tay tóm lấy hắn lôi vào trong tán lá rậm rạp… hai người cứ như vậy núp ở trong đó, cô nàng chân dài dùng sức bưng kín miệng Trần Đạo Lâm, chỉ nghe thấy xung quanh đang không ngừng truyền đến những tiếng la hét thống khổ mà phẫn nộ của đám Lang kỵ binh, hết sức thảm thiết.
Mà khi những người tí hon màu vàng biết bay này tình cờ xẹt qua phụ cận đại thụ thì đều sẽ khiến cô nàng chân dài toàn thân căng thẳng.
May là, hai người trốn ở trong một tán lá rậm rạp nên cũng khá kín đáo.
Chỉ chốc lát, âm thanh bên ngoài dần lắng lại.
Trần Đạo Lâm cảm giác được bàn tay cô nàng chân dài che trên miệng mình buông lỏng ra, lúc này mới thở phào thật dài một cái, ló đầu ra ngoài nhìn.
Chỉ thấy cách đó không xa, đám Lang kỵ binh đã bị tóm sạch… mười mấy tên Lang kỵ binh mất đi thú cưỡi, tay không tấc sắt. Mỗi tên đều bị trói giật hai tay ra sau, sau đó còn bị dùng một cái dây thừng thật dài xâu lại tựa như xâu kẹo hồ lô, ủ rũ bị kéo đi về phía bắc.
Xung quanh, mấy bóng người màu vàng không ngừng bay tới bay lui trên đầu những tù binh này.
"... Chuyện này. . ."
Trần Đạo Lâm vừa mới mở miệng, cô nàng chân dài liền thấp giọng nói: "Những kẻ biết bay... là một bộ tộc trong Tinh linh tộc."
"Tinh linh tộc?" Trần Đạo Lâm ngớ ra.
Tinh linh tộc... Không phải là chủng tộc mà trong hết thảy các truyền thuyết xuyên việt đều đóng vai trò quan trọng sao?
. . .
Hai người vẫn ngồi trên cây đợi một hồi lâu nữa, mãi đến tận khi những Tinh linh này đem đám tù binh Lang kỵ toàn bộ mang đi, thú triều trong rừng cây cũng dần dần tản đi dưới sự xua đuổi của Tinh linh tộc... Lúc này sắc trời đã nhập nhoạng tối, hai người rốt cục mới dám từ trên cây nhảy xuống.
Cả cánh rừng tươi tốt đã trở nên khắp nơi hoang tàn.
"Hừ, đám Thú nhân tộc dã man, chỉ biết phá hoại!" Cô nàng chân dài oán hận lầm bầm một câu.
Trần Đạo Lâm nhìn xung quanh một chút, thấy rừng rậm nguyên bản mỹ lệ mà yên bình đã bị thú triều chà đạp xác thực không còn như trước nữa thì cũng không khỏi có chút cảm khái, bồi tiếp cô nàng chân dài đi tới bên hồ, tìm một chỗ sạch sẻ ngồi xuống, cô nàng chân dài thấp giọng nói: "Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này thôi... Thú nhân tộc tới đây chăn thả thú triều rồi bị Tinh linh tộc phá hỏng thì hẳn Thú nhân tộc sẽ không bỏ qua, sớm muộn cũng có thể quay lại gây sự, e rằng ở đây rất nhanh sẽ phát sinh một hồi xung đột rồi."
"Những Lang kỵ binh này chính là thú nhân sao? Còn có đám biết bay... Chính là Tinh linh hả?"
Chân dài nhìn Trần Đạo Lâm một chút: "Lang kỵ binh là Lang tộc trong thú nhân. Còn những Tinh linh biết bay này... là Thảo Mộc Tinh linh trong Tinh linh tộc, dựa theo phả hệ thì chỉ có thể coi là bộ tộc cấp thấp trong Tinh linh tộc. Ừm... Đúng rồi, phụ cận hồ nước này là lãnh địa của Thảo Mộc Tinh linh cho nên đám thú nhân này mới dám đến lỗ mãng. Nếu như là lãnh địa của Đại Tinh linh tộc cao quý thì có cho đám thú nhân này một trăm cái lá gan cũng không dám đến mạo phạm rồi."
"Đại Tinh linh? Cùng Thảo Mộc Tinh linh biết bay này khác nhau sao?"
"Đại Tinh linh là Vương tộc của Tinh linh tộc, cũng là bộ tộc có số nhân khẩu nhiều nhất, nắm giữ thiên phú pháp thuật cường đại cùng Tinh linh tộc vũ kỹ truyền đời. Là chiến sĩ trời sinh ma vũ song tu. Mà ngoại hình Đại Tinh linh tộc cùng nhân loại chúng ta gần giống... Có điều... Chúng nó càng đẹp hơn một ít."
Cô nàng chân dài nói tới đây thì bổ sung một câu: "Vương giả của Tinh linh tộc xưa nay đều xuất thân từ Đại Tinh linh tộc, Tinh linh Vương đương nhiệm cũng là Đại Tinh linh, thực lực có người nói là đã siêu phàm nhập thánh, ngay cả thủ lĩnh Thú Nhân tộc thấy được cũng đều phải hành lễ... Truyền thuyết năm đó khi những dị tộc này liên hợp lại tiến công nhân loại chúng ta thì liên quân thủ lĩnh là Vương của Tinh linh tộc. Từ đó có thể thấy được địa vị Tinh linh tộc tại những dị tộc này rồi."
"Thế mà đám thú nhân còn dám tới nơi này phá hoại nữa?" Trần Đạo Lâm há miệng.
"Địa vị cao thượng chỉ là một bộ lạc Đại Tinh linh mà thôi, những bộ lạc Tinh linh nhỏ khác thì Thú nhân tộc chưa chắc đã để vào trong mắt. Hơn nữa... Thú nhân tộc cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, thú nhân trời sinh năng lực sinh sản cường đại, hơn nữa sức ăn cũng lớn… Nên mặc dù chúng nó hiện tại chiếm cứ bình nguyên phía bắc Đại lục thành lập vương quốc nhưng qua trăm năm thì nhân khẩu càng ngày càng nhiều, lương thực sản xuất ra đã dần dần không cách nào thỏa mãn nhu cầu nữa. Hơn nữa trong Thú nhân tộc, ngoại trừ mấy tộc hươu nai ra thì lang tộc hổ tộc cũng đều ăn thịt, vậy nên cần một khối thổ địa lớn để chăn thả súc vật cùng dã thú. Thổ địa lại không đủ nên rốt cục cũng không thể làm gì khác hơn là đem chủ ý đánh tới Băng Phong Sâm Lâm... Vùng rừng rậm này diện tích bao la, có thể sánh với cỡ bốn cái tỉnh lớn của Đế quốc! Trong khu rừng khổng lồ như vậy sinh sống không biết bao nhiêu dã thú, những thứ này đều có thể làm thức ăn cho đám Thú nhân ăn thịt. Cho nên... Vì đồ ăn, chúng nó cũng không thể không liều lĩnh đắc tội Tinh linh tộc, hàng năm đều lén lút chạy vào bên trong Băng Phong Sâm Lâm chăn thả."
Trần Đạo Lâm yên lặng gật đầu.
Sau đó cô nàng chân dài chạy vào trong rừng cây, tìm được một con thú khá giống với con hươu đã bị dẫm chết trong thú triều. Dáng người nàng nhìn qua thì mảnh mai nhưng lại có thể trực tiếp đem con thú ít nhất hai trăm cân kia khiêng trở về.
"Đây là cái gì?"
"Một con Huyễn Lộc." Cô nàng chân dài thản nhiên nói: "Ma thú cấp thấp, trời sinh có túi hương tản mát ra mê huyễn hương khí khiến người ta sản sinh ảo giác, đồng thời nó còn có thể mô phỏng tiếng kêu các loại thú khác rất giống để ngụy trang mà tránh né thiên địch."
Trần Đạo Lâm nhìn con thú đáng thương bị ngàn giẫm vạn đạp mà chết, trong lòng âm thầm coi thường.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Cô nàng chân dài khiêng con hươu này đến bên hồ, moi ngực mổ bụng, rửa sạch, cắt ra hai cái chân hươu.
Trong lúc đó thì Trần Đạo Lâm đã sớm dùng cành cây làm xong một cái giá nướng, nhen xong đống lửa.
Sao đêm lung linh phủ kín bầu trời, nhóm lửa nướng đồ ven hồ buổi tối cũng có một sự thú vị khó nói a....
Mặc dù kỹ thuật nấu nướng của Trần Đạo Lâm cũng khá bình thường, thế nhưng dù sao khi còn ở thế giới hiện thực thì hắn tốt xấu cũng đã từng cùng bạn bè đi ăn qua những cái gọi là đồ nướng Hàn quốc gì gì đó… nên nướng thịt hắn cũng miễn cưỡng ứng phó nổi.
Huống hồ trong ba lô của hắn vẫn còn có mấy bình gia vị mua trong siêu thị! Dầu muối tương giấm không nói, còn có muối tiêu a..., tương ớt a... tương vừng a...
Giờ phút hắn lôi sạch ra.
Cũng phải nói rằng nướng thịt kỳ thật cũng không quá mức phức tạp, chỉ cần tẩm ướp rồi canh lửa cẩn thận đừng để quá cháy hoặc quá non là ngon rồi.
Huống chi những gia vị này của Trần Đạo Lâm tuyệt đối có thể có thể nói đại sát khí trên cái thế giới này.
Cho nên hắn không chút khách khí giành việc đứng bếp, đầu tiên dùng bàn chải chấm mật đem quét hết một lần hai cái chân hươu, sau khi thấy đã thơm nức thì lập tức lấy các loại gia vị rắc lên... nhất thời khiến một chân dài thân là "Khổ tu giả" ngồi bên cạnh tứa nước miếng!
Cô gái đáng thương a.... Trong quá trình nướng đồ, Trần Đạo Lâm nói chuyện cùng nàng thêm một chút mới biết được kiểu "Khổ tu giả" như nàng tại Băng Phong Sâm Lâm này trước nay cũng đều dùng sự chịu đựng gian khổ nhất trong sinh hoạt để mài giũa tinh thần.
Sao có nổi loại đồ ăn thơm ngon thế này chứ?
"Được rồi! Cái này gọi là chân hươu nướng!"
Nhìn chân dài bên cạnh liên tục nuốt nước miếng, Trần Đạo Lâm không khỏi mềm nhũn trong lòng, ôn nhu nói: "Tiểu Lam...Ngươi trước đây nhất định chịu không ít gian khổ a?"
Chân dài mở to mắt nhìn thoáng qua Trần Đạo Lâm, tựa hồ bị vẻ ôn nhu trong đôi tròng mắt người nam nhân này bao phủ, trong lòng nàng chợt có chút bối rối, lập tức né tránh ánh mắt rồi cau mày nói: "Ngươi...Có thể đừng gọi ta như vậy nữa hay không? Ta không thích bị gọi là Tiểu Lam, quá khó nghe."
"Vậy gọi ngươi thế nào chứ?"
"Lam Lam." Gò má chân dài phảng phất ửng hồng, cũng không biết là do ngồi gần bếp lửa nóng hay bởi lý do nào khác. Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt bình thường của nàng lại bất ngờ tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Ánh mắt Trần Đạo Lâm cũng có chút si ngốc… một thằng như hắn trước này mặc dù trong ngày thường làm người cũng có chút hèn mọn nhưng thực tâm lại cực kỳ đơn thuần. Cô bé này cùng mình đã có loại quan hệ kia, đàn ông còn gin đơn thuần của chúng ta liền theo bản năng coi nàng là nữ nhân của mình, trong lòng không khỏi nở rộ nhu tình vạn chủng.
Lam Lam bị hắn nhìn chăm chú thì có chút không thoải mái, không nhịn được sẵng giọng: "Ngươi, ngươi nhìn chằm chằm ta nhìn cái gì?"
"Đẹp a...." Trần Đạo Lâm nói hùng hồn tuyên bố.
Lời tuyên bố trực tiếp đó lại càng khiến trong lòng Lam Lam mỗi lúc một mềm mại, nàng nhìn Trần Đạo Lâm một chút, ngữ khí cũng nhu hòa hẳn đi mà thấp giọng nói: "Ngươi đừng gạt ta, ta sinh ra cũng không đẹp, trong lòng ta biết rõ."
"Ai nói?" Trần Đạo Lâm căn phẫn sục sôi.
"Người khác đều nói như vậy." thần sắc Lam Lam bỗng nhiên buồn bã, trong ánh mắt nàng chợt toát ra một tia không tự nhiên, chậm rãi nói: "Ta biết trong những khổ tu giả phụng dưỡng thần linh này ngược lại có mấy người chân chính là tuyệt sắc mỹ nữ đấy."
Trần Đạo Lâm trong lòng hơi động, nhìn Lam Lam ôn nhu nói: "Lam Lam, cùng ta nói một chút về chuyện của ngươi đi...Ngươi vì sao lại trở thành cái 'Khổ tu giả' gì gì thế?"
"Vì sao lại trở thành khổ tu giả ư?" Lam Lam nghe xong, giống như ngẩn ngơ, nhìn đống lửa trước mặt hơi có chút bần thần, lát sau mới khẽ lắc đầu nói: "Ta bị đưa vào cô nhi viện trong giáo hội từ khi mới lọt lòng. Đến lúc bắt đầu hiểu chuyện thì đã có nữ tu sĩ dạy chúng ta biết chữ, học tập giáo điển. Đợi đến lớn hơn một ít thì lại bị đưa đến các giáo đường phụ cận để đảm nhiệm tiểu tạp dịch. Về sau thì bị tiến cử làm người tu hành... Tất cả đó là thuận theo tự nhiên rồi, còn ngươi nói vì sao thì cái vấn đề này ta lại chưa từng nghĩ tới nữa."
Nàng nói nhẹ nhàng, chỉ là trong âm thanh lại ẩn chứa một tia mờ mịt nhàn nhạt.
Trần Đạo Lâm thở dài, nhìn cô gái này không khỏi cũng có chút đồng tình.
Hơi do dự một chút, hắn vẫn không nhịn được mở miệng thấp giọng nói: "Kỳ thực... Nhân sinh có rất nhiều lựa chọn. Sinh hoạt có thể có đủ loại, không hẳn là cứ phải…"
Lam Lam lắc đầu cắt đứt Trần Đạo Lâm, trong ánh mắt xuất hiện một tia thương cảm, nàng chậm rãi nói: "Ngươi không cần phải nói thêm. Ta chỉ biết là ta từ nhỏ lớn lên ở giáo hội, tất cả những gì ta có đều là giáo hội ban cho, ta đem chính mình kính dâng tất cả cho giáo hội cũng là chuyện đương nhiên. Ta đã sớm lập xuống lời thế rằng sẽ đem cả đời kính dâng cho thần linh, cả đời này của ta coi như làm một nhân viên thần chức phụng dưỡng thần linh cũng đủ rồi."
Nhưng nói đến cuối cùng thì cô gái lại chậm rãi lắc đầu, trong con ngươi màu bạc ứa lệ mà thấp giọng nói: "Đáng tiếc... Đáng tiếc... Những cái này cũng đã không thể nữa rồi."
"Tại sao?" Trần Đạo Lâm mới hỏi ra mồm, bỗng nhiên trong lòng hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt nhìn Lam Lam bỗng không khỏi chột dạ: "Không, sẽ không phải bởi vì tối hôm qua…"
"Đó là ta tự nguyện." Lam Lam nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm một chút, thần sắc chợt lạnh lùng.
Trần Đạo Lâm trong lòng hơi có chút đắc ý, đắc ý xong lại có chút ngượng ngùng, ráng nhịn mà rốt cục nhịn không được: "Cái kia... Là, là..."
"Là muốn hỏi ta tại sao?" Lam Lam bình tĩnh nhìn Trần Đạo Lâm một chút.
Trần Đạo Lâm ngượng ngùng nở nụ cười.
"Bởi vì ta không muốn giết ngươi." ngữ khí Lam Lam lúc này cũng bình tĩnh tựa như ánh mắt nàng lúc này vậy.
Trần Đạo Lâm mồ hôi lạnh ứa ra.
Giết, giết ta?
"Ta là khổ tu giả. Là thần điện chọn lựa ra, lấy kính dâng một đời phụng dưỡng thần linh làm căn cơ để thành khổ tu giả." Lam Lam bỗng nhiên cầm lấy một cái cành cây, nhẹ nhàng gẩy gẩy củi bên trong đống lửa, thấp giọng nói: "Căn cứ theo giáo lí, ta nhất định phải bảo trì thuần khiết... Bất kể là tâm linh hay là thân thể cũng vậy. Mà ngày ấy... Khi chúng ta gặp phải đám Ma lang kia thì ngươi đã cứu ta, đã thấy được thân thể ta..."
Nói tới đây, ngữ khí Lam Lam có chút gian nan: "Thân là khổ tu giả, ta chỉ có hai cái lựa chọn: hoặc là, ta giết ngươi để bảo trì sự thuần khiết! Nhưng là, ngươi đã cứu mạng ta, ta dù sao cũng không thể làm nổi chuyện giết người đã cứu mạng mình… cho nên ta. . ."
"Cho nên?"
Lam Lam bỗng nhiên thở dài, ngữ khí bỗng nhiên trở nên dị thường cổ quái: "Vẫn là lão sư của ta nói đúng, ta xưa nay cũng không phải là một tín ngưỡng giả kiên định gì. Ta khuyết thiếu nghị lực cùng dũng khí để hiến thân cho thần linh. Ta... ta chỉ là một người bình thường an phận mà thôi."
Chờ, chờ chút!
Coi như là tâm địa ngươi thiện lương nên không giết ta... Vậy cái vụ xếp hình trong hồ nước tối hôm qua, ngươi câu dẫn ta thì tính là do đâu chứ?
Cái này... Chỉ có không đành lòng giết ta nên cùng ta xếp hình sao?
Đây là chuyện con mẹ gì chứ...? !
Trần Đạo Lâm rối bời rồi! !
Đáng tiếc, Trần Đạo Lâm còn chưa kịp hỏi ra nghi vấn trong lòng thì Lam Lam cũng đã thở ra một hơi thật dài, dường như muốn đem sự khó chịu chất chứa trong lòng phun ra hết, rốt cục nàng đứng đậy cầm lấy chân hươu vàng óng đã chín, dùng dao găm cắt một miếng bỏ vào miệng, mặt lộ vẻ mỉm cười khen: "Quả nhiên rất thơm ngon!"
Nhìn khuôn mặt Lam Lam ánh lên nét cười, tựa như một em gái nhỏ nở nụ cười lần đầu tiên sau một ký ức mất mát sâu sắc bi thương... trong lòng Trần Đạo Lâm nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không biết tại sao mà hắn tự động đem vấn đề muốn hỏi nuốt lại vào lòng.
Lập tức trên mặt hắn nở nụ cười, ôn nhu đưa tới một bình muối tiêu nói: "Vẩy vào bên trên thịt rồi nếm thử lại lần nữa xem."
Lam Lam nheo mắt lại, nhận cái chai muối tiêu, nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm một chút.
"Kỳ thực, nhìn kỹ mà nói thì mặc dù ngươi không bô trai hào hùng cho lắm nhưng khi cười thì cũng khá hấp dẫn đấy chứ."
Đống lửa ấm áp, vầng trăng trên trời.
. . .
Hai người trẻ tuổi đầy bụng tâm sự, ngồi bên nhay cạnh đống lửa dưới trăng sáng, cười với nhau không tim không phổi, san sẻ cũng nhau một cái chân hươu.
Mà khi hai người mới lưng lửng dạ thì từ mảnh rừng phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng hỏi thăm nhẹ nhàng.
"Xin hỏi... Xin lỗi, quấy rầy."
Thanh âm này trong suốt mà tinh thuần, tựa như suối nhỏ lẳng lặng róc rách luồn qua khóm trúc. Khẩu khí ôn hòa hữu lễ, rơi vào tai khiến cho người ta như tắm gió xuân vậy.
Một bóng người trong rừng cây chậm rãi đi ra.
Nhìn xa vóc dáng người này thon dài, một thân áo choàng trắng như tuyết… Lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, bạch y như tuyết, giống như tất cả khói lửa nơi trần thế này cũng không liên can gì tới hắn.
Hắn chậm rãi đi tới, bước chân mềm mại, đi trong rừng rậm rộng lớn mà dường như đang thong thả dạo chơi trong vườn hoa sau nhà.
Mặc dù hắn đội mũ che đầu, thế nhưng dưới mũ che vẫn có thể thấy mấy sợi tóc màu vàng kim lộ ra.
Đến gần, đống lửa dần dần chiếu sáng khuôn mặt hắn… bất luận Trần Đạo Lâm hay Lam Lam đều trong nháy mắt không nhịn được hít một hơi thật sâu!
Khuôn mặt đẹp tới mức tựa như căn bản không nên thuộc về trần thế này nữa rồi! Ngũ quan kia phảng phất là do chính thần linh tự tay dùng đao điêu khắc mà thành, từng đường nét góc cạnh đều tinh xảo tới đỉnh của đỉnh! Ngay cả vầng trăng sáng giữa trời đêm tựa hồ cũng ảm đạm thất sắc!
Không nghi ngờ chút nào, vẻ mỹ lệ của người này là cái loại siêu việt giới tính, bất luận nam nữ già trẻ đều có thể không kìm nổi thú tình mà nhào vào hiếp dâm thằng này tới chết! Nếu người này là mữ thì chính là cái loại hồng nhan họa thủy nghiêng nước nghiêng thành! Còn nếu là nam thì khẳng định sẽ thâu tóm toàn bộ tình cảm của thiếu nữ trên đời đấy!
Mà quỷ dị nhất chính là phía bên phải khuôn mặt của người này lại có một đạo vết thương tinh tế… vết thương kia vô cùng nhạt, nhạt tới hầu như không thấy rõ… nhưng dù sao vẫn ở chỗ này. Điều này không khỏi khiến Trần Đạo Lâm cùng Lam Lam hai người trong lòng liền không hiểu sao sinh ra một loại tiếc nuối mãnh liệt.
Tựa như đang ngắm một bức tác phẩm hội họa của đại sư tuyệt thế mà bỗng thấy một vết xước rất nhỏ vậy.
Người này trên mặt mang theo nét cười nhợt nhạt, cười tới ấm lòng người, cười tới quên hết âu lo… nhưng khiến Trần Đạo Lâm có chút khó chịu chính là hắn bỗng phát hiện Lam Lam bên cạnh trong đôi tròng mắt đã bắt đầu sáng như sao.
(Mẹ kiếp, nữ nhân quả nhiên là giống mê trai a... nhìn thấy trai đẹp thì khe háng đã chảy nước ra kìa!)
Cho nên, trong nháy mắt Trần Đạo Lâm liền thanh tỉnh lại.
"Chào hai vị, ngày lành cảnh đẹp như thế này mà chúng ta có thể tương phùng âu cũng là duyên phận." Người này giọng nói cực kì dễ nghe, mấu chốt nhất chính là, thí dụ như mấy cái từ quý tộc rởm kiểu như "Ngày lành cảnh đẹp " rồi "Duyên phận" thế mà từ trong miệng hắn nói ra lại vẫn có thể mang vẻ thanh tân thoát tục.
Bất quá câu nói tiếp theo của hắn ngay lập tức đã khiến Trần Đạo Lâm cùng Lam Lam choáng toàn tập rồi.
Bởi vì hắn nói: "Vừa lúc ta vẫn chưa ăn cơm tối, thịt hươu mà hai vị vừa chế biến có thể chia cho ta một chút hay không?"
Trần Đạo Lâm còn chưa nói gì, Lam Lam đã nhìn chằm chằm cái người xa lạ mỹ lệ này, đang xem tới mặt đỏ tận mang tai, nghe thấy đối phương hỏi thế thì cô nàng này vụt trả lời ngay lập tức: "Không cần khách khí, mời ngài tùy ý dùng đi thôi."
"Cảm ơn."
Người này bật cười lớn, hào sảng ngồi bên cạnh đống lửa, cặp con mắt tựa bảo thạch đảo qua hai người, cuối cùng ánh mắt phảng phất tựa hữu ý mà vô tình rơi vào ngực giáp trên người Trần Đạo Lâm, giống như khi thấy được cái đò án Hoa Tulip trong lửa thì bỗng loé lên một tia dị sắc.
"Vẫn chưa tự giới thiệu với hai vị chủ nhân hiếu khách là sự thất lễ của ta rồi." Người này nhợt nhạt nở nụ cười: "Ta gọi là Lạc Tuyết... Xin đừng nên kỳ quái, bởi vì ngày ta sinh ra chính là vào mùa vạn dặm tuyết bay đấy."
Lam Lam mặt đỏ tới mang tai, ngơ ngác nhìn cái gã xa lạ trước mặt đẹp trai tới khiến đầu óc bay bổng, thầm nghĩ: "Lạc Tuyết... Tên lãng mạn quá! !"
Trần Đạo Lâm trong lòng khó chịu: "Lạc Tuyết? Tốt cmn tên! !"
PS: Nếu ta nhớ không nhầm thì Lạc Tuyết là tên của Tinh linh vương dẫn đầu Dị tộc tấn công nhân loại trong Ác Ma Pháp Tắc.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trần Đạo Lâm dùng ánh mắt vụng trộm ngắm cái đứa Lạc Tuyết này... Ách, hẳn là đàn ông a?
Lam Lam cũng đã cắt lấy một khối thịt hươu đưa tới.
Lạc Tuyết mỉm cười tiếp nhận, nhưng chỉ một mực nâng trong tay mà không ăn, trong đôi tròng mắt lại phảng phất như toát ra một tia cảm khái nhàn nhạt.
Một hồi lâu sau, mãi đến lúc thịt hươu nóng hôi hổi đã dần dần nguội đi nhiều thì Trần Đạo Lâm ở một bên nhịn không được mới thấp giọng nói: "Cái kia… vị huynh đài này, thịt là dùng để ăn chứ không phải để xem đâu đấy."
Lạc Tuyết nghe xong thì chỉ quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười nhạt: "Đa tạ đã nhắc nhở."
Nhưng sau đó hắn lại đem miếng thịt hươu này nhẹ nhàng đặt xuống, thở dài.
"Cái kia... Kỳ thật thịt này ăn rất ngon đấy." Lam Lam thấy sắc mặt Trần Đạo Lâm khó coi thì vô ý thức nói: "Mặc dù nhìn không được tốt lắm, nhưng ăn vẫn rất thơm ngon."
"Ta không có ý chê bai này nọ." Lạc Tuyết phong khinh vân đạm cười, nhìn Lam Lam liếc: "Kỳ thật... Ta không ăn thịt."
Không ăn thịt?
Trần Đạo Lâm lập tức cảm thấy trong đầu có hàng vạn chữ ĐCMM đang xếp hình như điên.
Đã không ăn, ngươi chạy tới đòi thịt làm cái mịe gì...!
Lam Lam cũng không khỏi nghi ngờ, kinh ngạc nhìn Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết chỉ nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt rơi vào trên người Trần Đạo Lâm, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Thịt này, là ngươi nướng đi sao?"
"Đúng." Trần Đạo Lâm gật đầu.
"Rất thơm." Cái thằng Lạc Tuyết này nở nụ cười, trong ánh mắt toát ra cảm khái sâu sắc.
"Kỳ thật... Rất nhiều rất nhiều năm trước, ta cũng đã từng gặp một tên, hắn nướng thịt cũng ngon vô cùng. Chúng ta biết nhau thật lâu, cũng từng đánh qua một trận, từng uống rượu chung… chỉ là rất đáng tiếc rằng mỗi lần hắn nướng thịt thì ta hoàn toàn chưa từng ăn lấy một miếng nào. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng ta cũng nhớ rõ cái hương vị đó, lờ mờ cũng thơm như thế này."
Nói xong, hắn nhìn Trần Đạo Lâm cảm khái: "Hương liệu ngươi dùng nướng thịt không ngờ lại có chút tương tự với người kia."
Trần Đạo Lâm trong lòng cực kỳ không tin… cái thế giới này tuyệt sẽ không có ai làm nổi ra tương chao a?
Mắt thấy Trần Đạo Lâm không nói lời nào thì ánh mắt Lạc Tuyết chuyển về phía Lam Lam, cẩn thận đánh giá rồi nhẹ nhàng cười nói: "Ta xem trang phục trên người của ngươi... Chẳng lẽ là người trong Quang Minh giáo hội? Khổ tu giả sao?"
Lam Lam rùng mình trong lòng! Không khỏi cảnh giác lên, nàng do dự một chút mới đáp: "Các hạ... Làm thế nào có thể nhìn ra được? Ừ, khẩu âm của ngài là tiếng tiêu chuẩn của đế đô Roland, hẳn là ngài cũng là đến từ đế đô đi?"
Lạc Tuyết giật mình, lập tức cười khổ nói: "Roland đế quốc sao, ta đã thật lâu chưa từng đi qua đó rồi. Bất quá... cái bằng hữu cũ kia của ta la người Roland đế quốc, quả thực hắn nói tiếng đế đô cực kỳ tiêu chuẩn đấy, đại khái là bị hắn ảnh hưởng không ít a."
Nói đến đây, Lạc Tuyết lắc đầu, phảng phất đang thấp giọng thở dài: "Ngược lại thật không nghĩ tới, người của gia tộc Hoa Tulip lại có thể ở cùng một chỗ với người của Quang Minh. Ai... Biến hóa trên đời thật đúng là khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười nữa."
Hắn bỗng nhiên nói một câu như thế khiến cả Trần Đạo Lâm lẫn Lam Lam đều có chút mờ mịt. Trần Đạo Lâm phản ứng cũng không chậm, lập tức liền ý thức được chỉ sợ đồ án trên ngực giáp của mình khiến thằng kia hiểu lầm rồi.
Lam Lam há to miệng, tựa hồ muốn giải thích, bất quá Lạc Tuyết cũng đã vung lên vạt áo khoác dài của hắn rồi lấy ra một cái túi da.
"Đa tạ miếng thịt hươu kia của các ngươi. Ta mặc dù chưa ăn nhưng thế cũng đủ để gợi lại ký ức về bằng hữu cũ, trong nội tâm thật là khuây khoả." Hắn cười tiêu sái: "Thứ này mặc dù không phải là rượu nhưng cũng xem như đồ uống quý hiếm rồi, năm đó người bạn cũ thích nướng thịt kia của ta cũng khá thích uống cái này đấy. Nếu hai vị không chê thì có thể nhấm nháp thoáng một cái, coi như là đền lại miếng thịt hươu kia rồi."
Nói đoạn đem cái túi da này đưa tới.
Trần Đạo Lâm do dự một chút rồi rốt cục cũng nhận lấy. Hắn lắc nhẹ nhoáng một cái, bên trong có tiếng nước ào ào thì trong lòng không khỏi hiếu kỳ, vừa mở nút thì ngay lập tức cảm thấy được một dòng thơm ngát xông vào mũi, cái mùi thơm thanh nhuận kia lan tỏa trong không khí, thấm vào tận đáy lòng người… lúc này chỉ cần hô hấp đã không khỏi cảm thấy vui sướng thoải mái rồi!
Lam Lam ở một bên ngửi được mùi vị kia thì cũng không khỏi chấn kinh rồi, giật mình mở to hai mắt nhìn Lạc Tuyết: "Cái này... Đây là..."
Trần Đạo Lâm trong nội tâm hơi chần chờ một chút nhưng dưới con mắt cười cợt của Lạc Tuyết thì hắn nhịn không được vẫn ngước cổ lên uống một ngụm.
Uống xong thì Trần Đạo Lâm lập tức liền thở hắt ra thật dài!
Chất lỏng đi vào tựa như nước cam tuyền, điềm mật, ngọt ngào thấm người, lại không có chút cảm giác ngọt gắt nào, thanh tịnh mà ngọt lịm, phảng phất như một dòng suối trong trẻo ôn nhuận từ cổ họng chảy vào trong bụng. Chỉ một cái hô hấp, một dòng mùi thơm ngọt ngào liền thấm vào cả tim phổi, trải rộng toàn thân! Khiến cho người ta thoải mái tới người, thoải mái tới suýt nữa liền muốn rên rỉ thành tiếng!
"Thứ tốt a...!"
Ánh mắt Trần Đạo Lâm lập tức sáng rực.
Nói qua, hắn nhịn không được lại uống hai phần, thoải mái đánh cho mấy cái run rẩy.
Lạc Tuyết nhìn Trần Đạo Lâm uống liền tù tì ba hớp thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc: "Nước ép từ hoa Già Lâu La này của ta mặc dù không phải là vật thánh thần gì nhưng cũng là thứ cực tốt dành cho việc tu luyện ma pháp. Người uống vào nếu như lập tức minh tưởng, dùng ma lực đem tự nhiên chi lực bên trong đó vận chuyển toàn thân thì mặc dù chưa hẳn có thể trực tiếp tấn cấp nhưng để cho tu vi ma lực thăng lên một nấc cũng không khó... Ai, ngươi lại lãng phí như vậy… chẳng lẽ ma lực của ngươi đã đến cấp độ không cần mượn nhờ ngoại vật để tăng lên cảnh giới sao?"
Trần Đạo Lâm lại ngẩn ngơ.
Ma lực? Thăng cấp?
Sắc mặt Lam Lam lại bỗng nhiên biến đổi, hai mắt trợn tròn nhìn Lạc Tuyết: "Già, Già Lâu La hoa? Ngươi nói đây là nước ép từ hoa Già Lâu La sao? ! !"
Nàng đột nhiên nhảy dựng lên, giật phắt lấy túi da trong tay Trần Đạo Lâm, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, sắc mặt kích động lẩm bẩm: "Ta, ta từng nghe lão sư nói qua cái tên này, lại là... Lại là hoa Già Lâu La, đây không phải là đồ cực quý hiếm của Tinh linh Vương tộc - bộ lạc Đại Tinh linh sao?" Nói đến đây, Lam Lam đột nhiên tỉnh ngộ lại, nhìn qua Lạc Tuyết "A..." một tiếng, sau đó thất thanh nói: "Ngươi... Ngươi là Tinh linh? Ngươi là một vị Đại Tinh Linh!"
Lạc Tuyết thần sắc thong dong, nhìn Lam Lam nhẹ nhàng cười cười không gì, lại đem mặt hướng về Trần Đạo Lâm: "Làm sao, ngươi không có nói cho người bạn gái đáng yêu này của mình chuyện gì sao?"
"Nói cái gì?" Trần Đạo Lâm cũng mơ mơ màng màng.
"Ai." Lạc Tuyết nhẹ thở dài, ánh mắt nhìn Trần Đạo Lâm toát ra chút vẻ thất vọng: "Ta xem thân hình ngươi thì tất không phải là kẻ theo đường võ tu, nhưng trên người ngươi thì ta lại không cảm giác ra chút ma lực chấn động nào. Ta thật không rõ... Hay là phương pháp tu luyện của ngươi vốn ta chưa gặp qua bao giờ hả?"
Trần Đạo Lâm gãi gãi đầu của mình, nhìn vị Lạc Tuyết tiên sinh trước mặt này ngượng ngùng cười cười: "Cái kia... Hẳn ngươi lầm rồi, ta căn bản không tu luyện cái gì cả... Ngươi nhìn không sai, ta không có luyện qua võ, về phần ma pháp thì lại càng dốt đặc cán mai. Ta chỉ là một người bình thường mà thôi."
"Người bình thường?" Lạc Tuyết nhịn không được bật cười khan lên, sau đó trên mặt cũng lộ vẻ hết sức kinh ngạc: "Ngươi thật là người bình thường sao?"
"Ta đúng là vậy a...." Trần Đạo Lâm nhún vai.
"Ngươi... sao có thể chỉ là một người bình thường chứ?" Lạc Tuyết nhíu mày.
Trần Đạo Lâm khó hiểu: "Ta vì sao không thể là một người bình thường chứ hả?"
Thần sắc Lạc Tuyết bỗng lập tức trở nên nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm, ánh mắt vốn ôn hòa đột ngột trở nên sắc bén như điện! Hắn nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm, gằn từng chữ một nói: "Hậu nhân của gia tộc Hoa Tulip sao có thể là người bình thường? Nếu như ngươi chỉ là người bình thường thì cần gì phải chạy tới nơi này phó ước hả?"
Hoa Tulip... Gia tộc Hoa Tulip?
Phó ước?
Trần Đạo Lâm rốt cục hình như bắt đầu hiểu được chút gì.
Hắn nhìn Lạc Tuyết, ngượng ngùng cười cười: "Cái kia... Lạc Tuyết tiên sinh, ta thấy ngươi có thể đã nhận lầm người a? Ta vốn không phải là người của gia tộc Hoa Tulip nào đó."
Lạc Tuyết thật sự giật mình.
Hắn kỹ càng đánh giá Trần Đạo Lâm vài cái thì bỗng không khỏi bật cười vài tiếng, nhẹ gật đầu: "Như vậy hẳn là ta nhận nhầm người rồi."
Nói đoạn hắn gật đầu tạ lỗi với Trần Đạo Lâm, nhẹ nhàng cười nói: "Xin lỗi, đơn giản vốn là ta cùng người bạn cũ có hẹn nhau ở chỗ này. Khi ta tới đây thì gặp hai người các ngươi, mà trên trang phục của ngươi lại có tộc huy của gia tộc Hoa Tulip nên ta mới hiểu lầm."
Trần Đạo Lâm vẫy vẫy tay, cười nói: "Không cần khách khí..." Nói xong, hắn nhìn Lạc Tuyết thật sâu, do dự một chút: "Vậy... Ngươi đúng là Tinh linh sao?"
Lạc Tuyết lại khẽ giật mình, gật đầu nói: "Không sai."
Trần Đạo Lâm cười hắc hắc: "Ầy... Ta từ trước tới nay còn chưa từng thấy qua Tinh linh thực sự nữa. Ngươi ngược lại là đã khiến ta giải tỏa được một điều tò mò từ rất lâu rồi đấy."
Lạc Tuyết nhìn ánh mắt chân thành của Trần Đạo Lâm thì không khỏi mỉm cười: "Ngươi cái nhân loại này ngược lại là thú vị. Một người bình thường như ngươi sao lại bỗng dưng chạy sâu tới tận chỗ này của Băng Phong Sâm Lâm chứ? Đi vào Băng Phong Sâm Lâm, một đường đến ven hồ Đại Viên, ma thú trong rừng rậm qua qua lại lại, một người bình thường sao có thể đi tới chỗ này được nhỉ?"
Dừng một chút, Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Lam Lam bên cạnh, lúc này đôi mắt của Lam Lam đã ghim chặt vào trên người Lạc Tuyết, miệng há hốc một chữ cũng không nói nên lời… Phản ứng này của nàng rơi vào trong mắt Lạc Tuyết thì hắn mới ngược lại cảm thấy là "Bình thường" .
Nghĩ tới đây, nhìn lại về bộ dạng không tim không phổi của Trần Đạo Lâm, trong lòng Lạc Tuyết chợt sinh ra mấy phần thú vị.
Lam Lam hít một hơi thật dài, sắc mặt có chút đỏ lên… đại khái là do kích động, nàng trịnh trọng hành một cái lễ tiết đối với Lạc Tuyết, cẩn thận từng li từng tí nói: "Ngài, ngài mới vừa nói định ngày hẹn hậu nhân của gia tộc Hoa Tulip... Chẳng lẽ ngài nói chính là Công tước Hoa Tulip đương đại sao? Ngài... Ngài..."
Lạc Tuyết nheo mắt nhìn thật sâu Lam Lam, ánh mắt của hắn bỗng nhiên vụt trở nên sắc bén.
Trần Đạo Lâm bên cạnh bỗng ánh mắt lóe lên, nhanh chóng dùng tay đè lên bả vai Lam Lam, ấn nàng ngồi xuống.
Sau đó Trần Đạo Lâm thong dong nhẹ nhàng cười cười, cố ý lớn tiếng nói: "Lam Lam, lời này của ngươi hỏi thừa rồi."
Nói đoạn hắn đối với Lạc Tuyết khoát khoát tay mỉm cười nói: "Lạc Tuyết tiên sinh không cần để ý. Ta và ngươi gặp nhau ở đây chính là hữu duyên, những chuyện thường tục chúng ta quản nhiều làm cái gì. Gia tộc Hoa Tulip cũng tốt, Tinh linh tộc cũng được, đều là vật tục trong phàm thế mà thôi. Đến trăng sáng trên đầu mà chúng ta còn không ngại ăn thịt uống rượu... Ừ, mặc dù không phải rượu, nhưng cái thứ nước ép hoa Già Lâu La này cũng thực sự có thể thay rượu."
Hắn cười cười ha hả, cầm lên túi da uống một ngụm lớn, cao giọng cười nói: "Hiện giờ trăng thanh gió mát, chuyện vui trong đời cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi. Có gió có rượu có thịt có bạn, rất tốt, rất tốt!"
Thấy hắn diễn một phen như vậy thì khóe miệng Lạc Tuyết cũng lộ ra nét cười. Trong ánh mắt Lạc Tuyết lúc này nhìn Trần Đạo Lâm cũng dần dần nhiều hơn mấy phần vui vẻ, bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng thở dài, nhìn Trần Đạo Lâm ý vị thâm trường nói: "Ngươi người này nói chuyện làm việc ngược lại thật sự có vài phần phong phạm của người bạn cũ kia của ta rồi... Người như ngươi mà không phải ở trong gia tộc Hoa Tulip thì quả thật khiến ta cũng có chút khó hiểu."
Nói rồi hắn vươn người đứng dậy, nhìn nhìn Trần Đạo Lâm rồi cười nói: "Gặp nhau tức là có duyên, chỉ tiếc ngươi không phải người mà ta muốn gặp. Bất quá nói lại thì ta cũng không nên lấy không của ngươi một miếng thịt nướng tốt như vậy..."
Lạc Tuyết phảng phất còn đang trầm ngâm thì Trần Đạo Lâm cũng tiêu sái khoát tay chặn lại, lớn tiếng nói: "Cái nước ép hoa Già Lâu La kia của ngươi cũng không phải là thứ mấy trăm cái chân hươu của ta đổi được rồi, hà tất còn nhăn nhăn nhó nhó? Nói đi nói lại vẫn là ta chiếm được tiện nghi của ngươi! Mọi người bèo nước gặp nhau, hà tất cứ phải theo khuôn sáo cũ, nếu như ngươi muốn đi thì đi nhanh đi thôi! Nếu như ngươi còn nói thêm nửa câu thì phải bồi thường thịt của ta đấy. Thịt hươu của ta chỉ tặng bạn tốt, không đưa tục nhân!"
"Cũng tốt." Lạc Tuyết mỉm cười, nhìn Trần Đạo Lâm: "Như vậy, có thể nói tên các hạ cho ta được không?"
"Hữu duyên thì sẽ gặp lại, nếu quả vô duyên thì lưu lại cái tên mà làm chi." Trần Đạo Lâm cười càng ngày càng thoải mái: "Lạc Tuyết tiên sinh, ta xem ngươi cũng là nhân vật tiêu sái ngổ ngược, hà tất cứ lề mề như vậy đâu."
Lạc Tuyết nhìn Trần Đạo Lâm thật sâu, ánh mắt cũng không biết là thưởng thức hay là hứng thú, lập tức không nói thêm gì mà chỉ nhẹ gật đầu, quay người bước đi. Trong chốc lát đã biến mất trong màn đêm.
Đợi đến khi Lạc Tuyết rời đi, Trần Đạo Lâm vừa mới mang nét cười phong khinh vân đạm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc lên, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng chảy xuống!
Nguy hiểm thật! ! !
Hắn nhìn Lam Lam thật sâu nói: "Ngươi biết không, câu hỏi vừa rồi của ngươi suýt chút nữa đã hại chết hai người chúng ta rồi."
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trần Đạo Lâm quay đầu nhìn thoáng qua Lam Lam đang mang nét mặt mờ mịt, thở dài nói: "Còn chưa rõ sao? Nếu không phải vừa rồi ta linh cơ khẽ động, thi triển ra phồng tôm đại pháp... thì chỉ sợ hiện giờ hai người chúng ta đều đã toi đời! May mà cái thằng Lạc Tuyết kia lại có vẻ như là bị lừa rồi."
Lam Lam há hốc mồm, trên mặt nghi hoặc: "Ngươi nói sao?"
Trần Đạo Lâm đầy mặt cảm khái, đưa mắt liếc chân dài nói: "Ngươi cảm thấy cái thằng Lạc Tuyết kia lợi hại bao nhiêu? So ngươi thì sao?"
Lam Lam nghĩ nghĩ: "Mặc dù còn chưa có động thủ, nhưng ta cảm thấy... nếu đánh lên thì hắn chỉ cần tùy tiện duỗi duỗi ngón tay là đã có thể đem ta đánh chết. Trên người hắn tựa hồ có một loại khí thế kỳ lạ, chỉ sợ ở trước mặt hắn thì ta ngay cả dũng khí rút đao cũng đều không có nổi."
"Vậy thì đúng rồi." Trần Đạo Lâm hừ một tiếng: "Ngươi không nghe hắn vừa nói sao? Hắn ở đây là để hẹn muốn gặp hậu nhân của cái cái gia tộc Hoa Tulip gì gì đó. Ngươi nghe cẩn thận một chút xem, hậu nhân gia tộc Hoa Tulip a...! Trước ngươi nói cái gia tộc Hoa Tulip kia lợi hại như vậy, thế mà Lạc Tuyết cũng dám hẹn người ta ở chỗ này! Cao nhân ước hẹn nhau... Ta đoán không phải quyết đấu thì cũng là luận võ mà thôi!"
"Vì sao?"
"Nói nhảm! Nếu là tới uống rượu nhậu nhẹt tán phét thì cần gì phải hẹn nhau ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này hả?" Trần Đạo Lâm lắc lắc đầu.
"Có thể là..." Lam Lam còn muốn nói tiếp cái gì.
Trần Đạo Lâm đã nhanh chóng ngắt lời: "Nếu bọn họ hẹn tới đánh nhau hoặc là quyết đấu gì gì đó… mà chúng ta chẳng may dính vào… vạn nhất người ta muốn giết chúng ta diệt khẩu thì làm sao bây giờ?"
"Không oán không cừu, làm sao lại..." Lam Lam lắc đầu: "Ta nghe nói người của gia tộc Hoa Tulip đều có tâm địa rất tốt đấy."
"Cái này chưa hẳn." Trần Đạo Lâm hít một hơi thật sâu, giờ khắc này nét mặt của hắn trở nên vô cùng nghiêm túc!
"Ta hỏi ngươi, Công tước đương đại của gia tộc Hoa Tulip ở trong các ngươi có được coi là nhân vật lợi hại không đây?"
"Đương nhiên." Lam Lam nghiêm mặt nói: " Công tước Hoa Tulip là trọng thần của đế quốc, lại nắm giữ binh quyền, từ trước tới nay đều là cột chống trời của Đế quốc!"
"Như vậy, ta nhớ được ngươi đã kể rằng đế quốc Roland các ngươi cùng những cái... Dị tộc kia là kẻ địch đấy, bao gồm cả Tinh linh tộc nữa… đôi bên quan hệ hẳn cũng không quá tốt đi?"
Thanh âm của Lam Lam dần dần thấp xuống: "... Cũng phải, mặc dù tới nay thì đã nhiều năm chưa từng có chiến tranh, bất quá quan hệ giữa Tinh linh tộc với chúng ta luôn luôn đều rất lạnh lùng. Ta nghe lão sư trong giáo hội nói qua, một khi chúng ta bộc phát chiến tranh với Thú nhân thì Tinh linh tộc nhất định sẽ giúp Thú nhân rồi."
"Vậy thì đúng rồi." Trần Đạo Lâm thở dài: "Truyền nhân của gia tộc Hoa Tulip thân là đế quốc trọng thần của các ngươi lại chạy đến vậy hoang vắng tới mức chim cũng không thèm đẻ trứng để ước hẹn một đại nhân vật trong Tinh linh tộc. Ngươi không biết loại chuyện này rất mẫn cảm sao? Ta cũng không muốn mình lơ ta lơ mơ bị kéo vào vũng nước đục này đâu."
Lam Lam yên lặng nhẹ gật đầu, suy tư một lát, trong ánh mắt nàng bỗng nhiên toát ra một tia dị sắc, nhìn Trần Đạo Lâm: "Những thứ này... đều là ngươi bỗng nhiên nghĩ ra được trong thời gian ngắn vừa rồi sao?"
Trần Đạo Lâm "Ừ" một tiếng nói: "Có tin hay không tùy ngươi." Nói đoạn hắn chỉ chỉ cái mũi của mình, nghiêm túc cười cười: "Kỳ thật ta rất thông minh đấy nhé."
Thấy hắn nói oai như cóc thế thì Lam Lam nhịn không được có chút muốn cười, nhưng khi nàng tưởng tượng lại hoàn cảnh vừa rồi thì chợt bỗng có chút cảm giác cười không nổi.
Nàng nhìn Trần Đạo Lâm, há to miệng, rốt cục không nói gì.
Trần Đạo Lâm vỗ vỗ bụi đất trên người, thở dài nói: "Nơi này chỉ sợ không an toàn nữa rồi, ai biết cai thằng lại cái kia còn quay lại đây nữa hay không, chúng ta sớm rời đi là hơn."
"Không đợi trời sáng sao?"
"Không." Trần Đạo Lâm thần thần bí bí dựng thẳng ngón trỏ lên: "Hành tẩu giang hồ trọng yếu chính là một chữ ‘Ổn’! Cẩn tắc vô áy náy."
Hắn nhìn Lam Lam, bỗng nhiên trong lòng có chút khổ sở.
Chính mình hiện cần phải quay lại chỗ cánh cửa xuyên việt rồi... Chẳng lẽ cứ thế này chia tay với chân dài sao?
Nguyên Trần Đạo Lâm vốn định lần này chỉ là đi tiền trạm xem xét quanh đây mà thôi, sau đó mới nắm thông tin để trở về chuẩn bị dồi dào hơn.
Lại nói chuyến đi này thu hoạch cũng không nhỏ… Chỉ một chiêu "Thông Ngữ Thuật" cũng đã giải quyết xong một cái phiền toái cực lớn cho mình rồi. Lần sau chuẩn bị đầy đủ hơn quay lại hẳn sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều đi.
Thế nhưng là...
Nhìn cặp con ngươi màu bạc của Lam Lam mà trong lòng Trần Đạo Lâm sinh ra một cổ lưu luyến mãnh liệt. Dù sao hắn cũng vẫn chỉ là một thằng còn gin cảm tình đơn thuần, mặc dù ngày bình thường vẫn có jquery... Jquery a... Nhưng khi thật sự có được một nữ nhân thân cận tiếp xúc da thịt với mình thì sẽ vẫn không nhịn được mà sinh ra một loại lưu luyến đấy.
Kỳ thật, con trai còn gin đều là một loại động vật vô cùng trọng tình cảm.
"Lam Lam..."
"Hả?" Chân dài ngẩng đầu lên nhìn Trần Đạo Lâm.
"Ừ... Không có gì." Trần Đạo Lâm hít một hơi thật sâu, vừa mới còn có thể bảo trì trấn định khi giả vờ phồng tôm với cái thằng Tinh linh lại cái kia thế mà giờ phút này trong lòng hắn lại cảm thấy có chút rối loạn.
Hắn làm bộ thoải mái, cởi giáp ngực của mình ra, lấy tay chỉ chỉ cười nói: "Ta nên đem thứ này cởi ra thôi, không gặp người lạ lại bị cho là người của gia tộc Hoa Tulip kia nữa thì cũng mệt."
Lam Lam phảng phất cười cười, không nói gì.
Trần Đạo Lâm lại lấy từ trong balo ra cục xà phòng thơm nọ, dùng sức nắm trong tay, nghĩ nghĩ rồi đưa cho Lam Lam, thấp giọng nói: "Thứ này, để con gái như người dùng thích hợp hơn đi."
Lam Lam nhìn đồ vật Trần Đạo Lâm đưa tới, bỗng nhiên ánh mắt biến đổi, tập trung tư tưởng suy nghĩ rồi nói: "Ngươi cho ta... Ngươi không cần nữa sao?"
"Ta... Ta còn có a..., ha ha."
ứắc mặt Lam Lam dần dần lạnh xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm: "Ngươi... Là sắp rời đi sao?"
"... Nào có." Đối mặt với ánh mắt này của chân dài, Trần Đạo Lâm bỗng nhiên có chút bồn chồn trong lòng, nhất thời không cách nào nói ra nói thật, đành phải cười ha hả nói lảng đi: "Chỉ có đưa tặng ngươi một khối xà phòng mà thôi, con gái các ngươi nghĩ ngợi lung tung quá?"
Ánh mắt Lam Lam lúc này mới ấm lại, nhìn Trần Đạo Lâm cười cười, cũng không đưa tay ra nhận lấy cục xà phòng mà nghiêng đầu tiếp tục thu thập đồ đạc của mình, qua một lát thì nàng mới nhẹ nhàng thủ thỉ một câu:
"Cứ để tại chỗ ngươi đi a, khi ta muốn dùng sẽ... Sẽ tìm ngươi lấy."
Trong lời nói này rõ ràng mang theo vài phần xấu hổ của người thiếu nữ, khiến cho Trần Đạo Lâm không cách nào phản bác lại.
Hai người thu thập đồ vật, đang chuẩn bị ly khai…
Thì…
Lão trời già hết lần này tới lần khác muốn đánh đu với Trần Đạo Lâm.
Ngay khi hai người chuẩn bị dập tắt đống lửa thì bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng nói ôn hòa khách khí từ trong rừng cây phía sau truyền đến.
"Thật xin lỗi, xin quấy rầy hai vị một chút."
Trần Đạo Lâm còn không kịp phản ứng thì Lam Lam đã lập tức nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, trên mặt lộ ra biểu lộ cảnh giác.
Từ trong rừng lại có một bóng người chậm rãi đi ra.
Một thiếu niên chậm rãi đi tới, bộ pháp nhẹ nhàng, một thân áo choàng tuy chỉ bằng vải đay có chút bình thường nhưng thần sắc thong dong của hắn lại phảng phất như mang theo một loại quý phái mơ hồ. Tuy bên hông treo một thanh kiếm nhưng điều đáng ngạc nhiên là hình dáng hắn thon dài, hoàn toàn không có nửa phần khí thế của võ giả, mà khuôn mặt trẻ trung thậm chí có chút non nớt lại tràn đầy phong độ nhã nhặn của người trí thức.
Trong tay hắn cầm một bó đuốc, cứ như vậy từ trong rừng cây đi ra.
Bước đi chầm chậm dưới trăng, ánh trăng màu trắng bạc đều đều rơi trên thân ảnh của hắn lại càng tôn lên vẻ điềm tĩnh thong dong lạnh nhạt trong bước đi của hắn.
Thiếu niên cứ như vậy bước dưới ánh trăng thản nhiên đến gần hai người, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng: "Thật xin lỗi, dường như ta đang lạc đường mất rồi… Xin hỏi... Nơi này là hồ Đại Viên sao?"
Trần Đạo Lâm không có trả lời, Lam Lam cũng không nói lời nào, ánh mắt của hai người đều đồng thời đang rơi vào mặt trên quần áo của thiếu niên này!
Ở một góc áo choàng bằng cây đay của thiếu niên này lại có thêu rõ ràng một đóa hoa Tulip bừng nở rộ trong lửa!
Trần Đạo Lâm hít vào một ngụm khí lạnh.
Hoa Tulip! !
Ta... Tối nay bị nữ thần may mắn ỉa vào đầu sao?
...
Lạch cạch, khi Trần Đạo Lâm ngẩn người thì bên tay đang dùng sức nắm xà phòng thơm bỗng trượt một cái rơi xuống trên mặt đất, nảy nảy mấy cái thì đã lăn đến dưới chân thiếu niên nọ.
Thiếu niên này nhìn thấy thế thì thoáng khẽ giật mình, lập tức đi đến hai bước, trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn vẫn mang nét tươi cười kèm theo vài phần ngượng ngùng cùng khiêm tốn, xoay người nhặt lên cục xà phòng đưa lại cho Trần Đạo Lâm.
Lời của hắn chân thành dễ mến, ánh mắt thanh tịnh ngây thơ…
"Các hạ, đây là xà phòng ngài vừa làm rơi a!"
"..."
Ngay lập tức vẻ mặt của Trần Đạo Lâm biểu lộ rõ ràng lại đang có hàng vạn câu ĐCMM đang xếp hình trong đầu hắn...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương