Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 4: Nước mắt rất mặn.
Trương Thần ói đến tâm liệt phế , Trương Thần ói vô cùng đau khổ , Trương Thần phun ra cả bữa ăn sáng hôm trước.
Hắn vốn là khom người , sau đó là quỳ một chân xuống đất , đợi cho không thể phun hết nữa thì thân thể hắn xụi lơ , cả người đều nằm trên đất .
Khí lực toàn thân đều bị lấy hết rồi, hắn hiện tại giống như một tên phế nhân .
Trương Thần nước mũi giàn giụa , khóe miệng còn có nước lưu lại , bộ dáng vô cùng thê thảm .
- Anh…Anh không sao chứ?
Lý Tư Niệm tỏ ra lo lắng, , hốc mắt phiếm hồng , như muốn khóc:
- Tại sao có thể như vậy à? Em rất chú tâm nấu món canh này mà, chẳng lẽ khó uống như vậy sao?
Trương Thần ngẩng đầu nhìn vào cô gái ở trước mặt, muốn nở nụ cười để an ủi nàng nhưng mà bây giờ hắn cười lên còn khó coi hơn cả khóc, thanh âm khàn khàn vô lực nói:
- Em…Em đã bỏ cái gì vào đó?
- Bỏ cái gì sao?
Vẻ mặt Lý Tư Niệm tỏ ra vô số tội, nghiêm túc nghĩ đi nghĩ lại , nói:
- Bỏ vào đó sườn lợn, đương quy, củ mài, khổ sâm, ngư linh thao, dạ minh sa, ngũ linh chi…
- Ngũ linh chi?
Dạ dày Trương Thần lại run lên, yết hầu giật giật như muốn ói tiếp, tức giận nói:
- Đó là phân khô của sóc bay, em lại bỏ nó vào trong bát canh sao?
- Ngũ Linh Chi cũng là một loại thuốc Đông y a, nó được dùng để bổ máu, ví dụ như con gái đến tháng mất nhiều máu, dùng thứ đó sẽ rất tốt. Anh thích chơi bóng rổ, thân thể sẽ thường xuyên va chạm, em dùng Ngũ linh chi để giúp anh lưu thông máu, cái này có gì không đúng sao?
- Em…Em…
Trương Thần ngón tay run rẩy chỉ vào Lý Tư Niệm , một câu
Chứng kiến thần tượng nôn thành như vậy , những fan hâm mộ khác xúm lại.
- Tiểu Thần Thần, ngươi không sao chứ? Em rất đau long a.
- Trương Thần, anh làm sao vậy? Có phải là bị bệnh hay không?
- Này, cô là ai? Cho Thôi Tiểu Tâm của chúng ta uống cái gì?
…
Đám fan cuồng này vốn đã đố kị vẻ đẹp của Lý Tư Niệm, người mới tới này có một khí chất rất mê người.
Thấy Trương Thần rất chiếu cố Lý Tư Niệm , từ chối đồ uống đã làm cho các nàng khó chịu rồi, không nghĩ tới sau khi dùng canh của Lý Tư Niệm thì lại không ngừng ói ra, các nàng tự nhiên muốn đứng ra chỉ trích.
- Tôi chỉ là…
Lý Tư Niệm tỏ ra hoảng sợ, đột nhiên đề cao âm thanh:
- Chỉ là cho anh ấy uống một chén cánh phân mà thôi.
- Cô nói cái gì?
Đám fan cuồng tức giận cm nr, chuẩn bị muốn lên động thủ .
Chân Lý Tư Niệm đạp một cái, cái ấm giữ nước canh từ dưới đất bay lại trên tay của nàng.
Nàng có chút tiếc rẻ nhìn vào ấm canh này, thở dài nói:
- Đây là ấm đựng canh mà tôi quy nhất, nhưng đáng tiếc bị một con heo lãng phí hết rồi."
Tay nàng dùng lực, chỉ nghe một tiếng “ Rắc”, ấm canh được làm bằng vật liệu đặc thù kia đã vỡ thành những mảnh nhỏ.
“ Xôn xao”
Đám fan cuồng vừa mới chạy lên liền thối lui lại.
Lý Tư Niệm bỏ những mảnh vỡ kia lên trên người Trương Thần, dùng khăn tay lau đi những giọt canh còn dính ở trên tay của mình.
Khăn tay rất trắng , tay nàng còn trắng hơn cả khăn tay.
Sau đó, dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Lý Tư Niệm ngẩng đầu lên rồi đi ra ngoài.
Lúc gần đi đến bảng rỗ trên sân, đột nhiên Lý Tư Niệm xoay người lại, giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Phải ngoan ngoãn, không nên tiếp tục khi dễ anh của em nha.
- Anh của cô là ai?
Có người hỏi.
- Lý Mục Dương.
"---------- "
…
“Ầm”
Trương Thần đập bàn một cái , tức giận quát:
- Lý Mục Dương, mày đứng lên cho tao.
Lý Mục Dương vẫn đang ngủ say , hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng .
Trương Thần biết thói quen của Lý Mục Dương , sau đó càng thêm dùng sức vỗ cái bàn .
“Ầm Ầm…”
Giờ là lúc giải lao giữa tiết, thấy Trương Thần mang một đám người vọt tới bên người Lý Mục Dương, ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều nhìn lại đây.
Thôi Tiểu Tâm đang chăm chú đọc sách, nghe được tiếng đập bàn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.
Cũng không phải là có ý muốn bênh vực kẻ yếu mà là nàng không thích bị tạp âm làm quấy nhiễu.
Trong sự chờ mong của mọi người, rốt cuộc Lý Mục Dương cũng tỉnh ngủ, khẽ ngẩng đầu lên thì đã thấy Trương Thần đang đứng ở trước mặt:
- Cậu lại muốn khi dễ tôi sao?
"---------"
Trương Thần hốc mắt đỏ lên , chỉ kém không có khóc thành tiếng.
Rốt cuộc là ai khi dễ ai?
Hắn cố gắng dằn cơn tức trong long, khí thế hung hăng nhìn chằm chằm Lý Mục Dương , chất vấn nói:
- Lý Mục Dương , tại sao mày lại hèn hạ như vậy?
- Hèn hại?
Lý Mục Dương gãi đầu tóc còn bù xù của mình.
- Mỗi ngày tôi không ngủ thì cũng chuẩn bị để ngủ, trừ lúc bị các cậu khi dễ ra thì những lúc khác cũng không có bất cứ cảm giác tồn tại nào, tại sao cậu không biết xấu hổ mà dùng từ như vậy để hình dung tôi?
- Lý Mục Dương, mày là một tên tiểu nhân hèn hạ , mày hai mặt , mày giả trư ăn cọp.
Trương Thần càng nghĩ càng giận , hơn nữa dạ dày còn đang quay cuống hắn cảm giác mình sắp điên mất rồi:
- Rõ ràng là mày mang tuyệt kỹ lại giả vờ như yếu kém lắm. Lúc ở Lạc Nhật hồ tại sao mày lại đấm ra một quyền như vậy, đáng hận hơn chính là mày để em gái của mày hãm hại tao ăn canh….
- Lý Tư Niệm?
Lý Mục Dương chau mày , ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trương Thần , hỏi:
- Nó ra sao rồi?
Mặc dù nhỏ lúc còn rất nhỏ nha đầu kia liền la hét cần bảo vệ mình , hơn nữa mỗi một thứ thì nó lại mạnh hơn mình cả trăm lần, nhưng dù sao nó vẫn là một đứa con gái, là em của mình. Nếu Trương Thần dám làm gì nó thì nhất định Lý Mục Dương sẽ xông lên cùng liều mạng với hắn.
- Nó ra sao ư? Tại sao mày không hỏi rằng tao ra sao rồi?
Trương Thần nổi trận lôi đình , thân thể còn không có nhảy dựng lên , lại nhanh chóng ôm bụng ngồi xổm xuống .
“Bủm”
Thẳng khi hắn đám rắm một cái thì bụng của hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng mà bụng hắn dễ chịu nhưng mà người khác cũng không thoải mái a.
Nhìn mọi người trong lớp trừng mắt nhìn mình, còn có người che mũi quạt gió , Trương Thần có loại xúc động tìm một cái lổ để chui vào.
Từ nhỏ đến lớn , hắn đều nhận được hoa tươi cùng tiếng khen ngợi , lúc nào từng chịu sỉ nhục như vậy?
- Các anh em, đánh hắn cho ta.
Trương Thần tức giận quát .
Mấy tên đội viên đi ở phía sau Trương Thần lập tức xúm lại, chuẩn bị giáo huấn Lý Mục Dương, trút giận thay đội trưởng của mình.
Lý Mục Dương vươn một bàn tay ra rồi quơ quơ, nhìn Trương Thần nói:
- Cậu bị tôi đấm bay đấy.
"---------- "
Những người nhìn thấy cảnh Trương Thần bị Lý Mục Dương đấm bây liền ngừng lại lui về phía sau, những người chưa thấy cũng bắt chước lui theo.
Người khác đều lui , nhất định là người kia rất lợi hại rồi.
Vì thế , trừ Trương Thần còn đứng ở bên người Lý Mục Dương, những người khác đều tránh ra rất xa.
Một tay Lý Mục Dương bịt mũi, tay khác thì rút quyển sách quạt quạt, rất là tức giận nói với Trương Thần:
- Tôi ngửi được mùi ngư tinh thảo, dạ minh sa, ngũ linh chi… cái rắm này của cậu rất tộc, cậu để mọi người phân xử đi, rốt cuộc trong hai chúng ta ai mới là kẻ hèn hạ?
Lỗ mũi Trương Thần chua sót, nước mắt rơi xuống.
Khóc rồi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 5: Vật đổi sao dời !
Lý Mục Dương là một người thiện lương , từ nhỏ đến lớn hắn không có khi dễ người khác .
Ở trong ký ức của hắn , chuyện như vậy cho dù là một lần cũng không có.
Hơn nữa hắn còn luôn luôn bị người khác khi dễ , cái này sẽ nhận được bao nhiêu huân chương của tổ quốc vì đã làm giảm bớt đi những thanh thiếu niên phạm tội a?
Nếu những thiếu niên kia mỗi ngày không có việc gì làm đều khi dễ vào hắn một phen, chỉ sợ sẽ làm ra những chuyện cực kỳ đáng sợ khác cho những người khác.
Cho nên , Lý Mục Dương lại không thể không nhớ tới một vấn đề: Một nam nhân giống như Thiên sứ như vậy thì làm sao lại bị sét đánh đây?
Chuyện bị sét đánh trúng làm cho Lý Mục Dương luôn canh cánh ở trong long, từ sâu trong long hắn thì hắn luôn cảm thấy vô cùng tự ti.
Mọi người hãy suy nghĩ một chút, ông trời vừa mới đưa một người đến thế giới này thế như lại hối hận không kịp mà nghĩ cách muốn lấy ngươi trở lại, nếu là ai đó gặp phải chuyện này thì chắc chắn là sẽ cảm thấy bản thân bị vũ nhục, có đúng không?
Cũng chính bị sét đánh cho nên vừa mới ra đời thân thể của Lý Mục Dương đã không được tốt rồi.
Con của người khác thì được ngâm trong bình mật mà lớn lên thì Lý Mục Dương thì được ngâm trong ấm thuốc.
Từ khi hắn biết được chuyện thì trong nhà thường xuyên xuất hiện một lão đạo sĩ.
Quanh năm suốt tháng lão đạo này chỉ mặc một bộ áo bào bẩn thỉu, chỗ tay áo dính đầy dầu mỡ giống như trong đó có một con gà quay vậy. Mỗi lần đến đều mang theo một bao dược liệu lớn, sau đó lao vào trong bếp nấu thuốc rồi bưng ra một chén thuốc Đông y còn kinh hơn ống tay áo của lão, bắt Lý Mục Dương phải uống hết.
Ngay từ đầu Lý Mục Dương sẽ cự tuyệt, lão đạo sĩ cũng không miễn cưỡng , sau khi vỗ tay một tiếng thì Lý Mục Dương liền cảm thấy ngu ngờ mà uống chén thuốc đấy.
Lý Mục Dương vẫn cảm thấy mình làm chuyện như vậy thì trong lòng sẽ cảm giác khó chịu , khi còn trẻ không biết có tìm được từ thích hợp để hình dung cảm giác ngay lúc đó.
Sau đó trong lúc vô tình hắn lại phát hiện được một từ làm cho toàn thân của hắn có cảm giác tê liệt đó là bị coi thường.
Chờ đến lúc Lý Mục Dương 11 thì thì lão đạo sĩ đấy lại sờ loạn trên người của hắn sau đó vui mừng nói với cha mẹ của Lý Mục Dương rằng:
- May mắn là lão đạo đã không làm nhục mệnh , cuối cùng đã bảo vệ tánh mạng của tiểu thiếu gia, thiên lôi nhập vào cơ thể, thân thể con người có thể thừa nhận được cũng đã là một kỳ tích rồi. Tiểu thiếu gia phúc lớn mạng lớn , ngày sau sẽ có phú quý, tuy rằng bảo vệ tính mạng của hắn nhưng mà thân thể của hắn vẫn rất khác người thường, không thể tập võ luyện kiếm, hơn nữa đầu…
- Đầu bị hỏng sao?
Cha của Lý Mục Dương là Lý Nham gấp giọng hỏi.
- Vậy thì không có.
Lão đạo lắc đầu nói , ý bảo Lý Nham không cần kinh hoảng , nói:
- Chẳng qua là bởi vì sấm đánh ảnh hưởng , não vực của hắn nhận lấy trùng kích cực lớn, có thể sẽ trở nên sự ngu dại một ít. Có lẽ lúc trưởng thành, tiểu thiếu gia hồng phúc tề thiên , một ngày nào đó có thể sẽ bình phục lại.
- Vậy là đầu nó có bị hư hay không?
Lý Nham mặt xám như tro tàn:
- Đại sư, ngài hãy nghĩ biện pháp đi. Đứa nhỏ này mạng khổ , vừa ra đời liền gặp nhiều kiếp nạn như vậy, ngài có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Ngài ở Giang Nam mấy năm nữa, tôi cam đoan mỗi ngày đều có rượu thơm thịt ngon, không không không chúng tôi cam đoan ngài sẽ sẽ có được sự chiêu đãi tốt nhất, có được không?
- Làm hết khả năng , nghe thiên mệnh.
Lão đạo cười cự tuyệt , nói:
- Gần đây lão đạo cũng có một kiếu, cũng cần đi chuẩn bị . Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.
Lão đạo đi rồi , Lý Mục Dương rất nhớ lão ấy.
Bởi vì chỉ có lão ấy mới gọi con của một tài xế taxi là “ Tiểu thiếu gia”, Lý Mục Dương rất thích kiểu xưng hô này nhưng đáng tiếc là từ đó về sau không có người gọi hắn như vậy.
Phần lớn mọi người đều gọi hắn là cục than đen.
Chuyện gì mà người ta làm dăm ba năm cũng đều biết rõ, huống chi là Lý Mục Dương đã uống thuốc Đông y mười mấy năm cho nên từ mùi rắm của Trương Thần có thể nghe được các vị thuốc Đông y. ( Thằng ni thích ngửi rắm cmnr ))) )
- Thời thế thay đổi, vật đổi sao dời, Trương Thần, tôi không biết tại sao cậu lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy để báo thù tôi, mỗi lần đều là do cậu khi dễ tôi, chuyện ở Lạc Nhật hồ có thể trách tôi sao? Cậu chạy đến đánh tôi, tôi đỡ một chút, cậu liền bay ra ngoài, có thể trách tôi sao?
Lý Mục Dương nói không được nữa , bởi vì hắn phát hiện Trương Thần khóc .
Là khóc thật a, nước mắt rơi như mưa, giống như là có ai đó đã thông ass hắn vô số lần rồi.
Lý Mục Dương ngẩn người , nhỏ giọng hỏi:
- Cậu làm sao vậy?
- Đừng nói nữa.
Trương Thần lau nước mắt nói:
- Xin ngươi đừng nói nữa.
Vẻ mặt Lý Mục Dương tỏ ra cảnh giác nói:
- Không phải là đang hát bài ca đau thương đó chứ?
- Lý Mục Dương…
Trương Thần ôm bụng , thân thể đều không thể đứng thẳng lên được rồi.
- Ngươi có thể đừng khi dễ, dồn người ta vào chỗ chết hay không?
Lý Mục Dương nhìn quét bốn phía , chứng kiến ánh mắt mọi người đang nhìn về phía 2 người.
Lý Mục Dương có chút kinh hoảng , nhanh chóng giải thích nói:
- Các bạn đều thấy rồi, là người này đến khi dễ tôi, tôi cũng không làm gì cả…
- Cậu nói trong rắm Trương Thần có độc sao?
Có người bênh vực kẻ yếu nói
Giờ khắc này , có không ít người bắt đầu đồng tình với Trương Thần rồi.
Tuy rằng bình thường bọn hắn không thích Trương Thần , cảm thấy được Trương Thần rất thích khoe khoang , còn thường xuyên khi dễ bạn học trong lớp.
Nhưng mà gặp qua vũ nhục người , chưa thấy qua cảnh vũ nhục người thành cái dạng này.
- Trong rắm của hắn quả thật có mùi ngũ linh chi, không tin thì mọi người ngửi đi.
Vẻ mặt Lý Mục Dương thành thật nói, hắn vốn là một người nghiêm túc, lúc ngủ còn thật sự, lúc giải thích cũng rất thật:
- Hắn tìm ai không tìm, lại cố ý đứng bên cạnh tôi, không phải là vì muốn trả thù chuyện trước kia thì là gì đây?
"----------- "
Trương Thần cảm giác mình lại bị người chọc phải một đao .
“ Reng Reng”
Tiếng chuông vào học vang lên.
Giáo viên môn Sử là Triệu Minh Châu đi vào lớp, đang chuẩn bị giảng bài thì phát hiện học trò cưng của mình là Trương Thần đang lệ rơi đầy mặt đứng ở ên cạnh Lý Mục Dương, trong lòng tức giận không khỏi , rống to:
- Lý Mục Dương, trò lại làm chuyện xấu gì?
Lý Mục Dương thấy ánh mắt Triêu Minh Châu phát hỏa nhìn vào mình, chắc chắn suy đoán của mình, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Trương Thần , nói:
- Tôi biết ngay là cậu cố tình an bài mà.
"--------- "
Lý Mục Dương ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Triêu Minh Châu, nói:
- Cô Triệu, em không làm gì cả.
Triêu Minh Châu càng thêm tức giận, dạy học mười năm , từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lý Mục Dương loại học sinh ngu ngốc không chịu nổi lại không muốn phát triển.
Nàng đằng đằng đi đến trước mặt Lý Mục Dương, vỗ mạnh xuống bàn rồi quát:
- Lý Mục Dương, trò cho tôi là kẻ ngu sao? Trò không làm gì thì Trương Thần sẽ biến thành như vậy sao? Trương Thần sẽ đứng trước mặt trò mà khóc như vậy sao? Trò có thể thông minh hơn một chút được không? Trò cho rằng chúng ta cũng có IQ như trò sao?
- Cô Triệu, em không làm gì cả mà.
Lý Mục Dương cười khổ nói:
- Trương Thần vọt tới trước mặt của em rồi vỗ xuống bàn, còn mắng em là kẻ hèn hạ…
- Vậy nói rõ trò là một người hèn hạ rồi.
Triêu Minh Châu cắt ngang lời giải thích của Lý Mục Dương:
- Trò là hạng người gì , chẳng lẽ ta còn không rõ ràng lắm sao? Ngay từ đầu nhìn thấy trò ta đã biết trò là loại người trâu bò rồi.
Triêu Minh Châu là danh sư ở Giang Nam, chuyên tới trường Phục Hưng để dậy Sử, vì muốn giúp các học sinh có được thành tích thi tốt nghiệp tốt.
Không nghĩ tới chính là , ngày đầu tiên nàng chuyển tới đây thì đã gặp một chuyện không vui, có người dám ngủ ở tiết của nàng.
Đây là thái độ không tôn trọng, coi rẻ cũng như khiêu khích nàng.
Triệu Minh Châu giận tím mặt , hô vài tiếng nhưng không có câu trả lời sau đó nàng liền cầm lấy miếng chủi bảng gõ xuống bàn thẳng cho đến khi miếng chùi bản bể tanh bành.
Triêu Minh Châu hỏi Lý Mục Dương có thể đừng ngủ ở trên tiết của nàng không, thế nhưng Lý Mục Dương lại lăc đầu trả lời là “ Không thể”
Từ nay về sau , nàng liền xem càng thấy ngứa mắt với người học sinh này, chỉ cần có cơ hội liền trào phúng hắn vài câu , coi hắn trở thành học sinh xấu điển hình ngay cả từ “ Heo” cũng là bắt đầu từ miệng của nàng.
Bất quá vô luận nàng đả kích hạ nhục Lý Mục Dương như thế nào, Lý Mục Dương đều ngây ngô cười vài tiếng, sau đó lại một lần tiến vào mộng đẹp .
- Cô Triệu, em nghĩ cô đã hiểu lầm em rồi, cô không biết tình huống lúc đó …
- Hiểu lầm?
Triêu Minh Châu cười lạnh, nàng xoay người nhìn những học sinh phía sau, hỏi:
- Tôi có hiểu lầm Lý Mục Dương hay không?
Không người nào dám lên tiếng .
Ai cũng nhìn ra Triệu Minh Châu muốn níu lấy không buông Lý Mục Dương, ai nguyện ý ra mặt nói giúp Lý Mục Dương vài câu đây?
- Lý Mục Dương, biết hoàng đế khai quốc của đế quốc Tây Phong chúng ta là ai không? Biết rõ “ Tân Nguyệt chi trị” bắt đầu vào năm nào không? Biết rõ” 'Văn Thành Vũ Đức' là chỉ hai vị thánh nhân nào hay không?
- Lý Mục Dương, trò cái gì cũng không biết, cả ngày trò hết ăn rồi lại ngủ. Tôi rất kỳ quái, cha mẹ trò cho tiền để trò đến trường chỉ để ngủ thôi hay sao? Nếu trò thích ngủ như vậy thì về nhà mà ngủ đi, sẽ không có người nào trách móc trò, lại không lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ trò.
- Cô Triệu…
- Đi ra ngoài cho tôi…
- Thưa cô…
- Đi ra ngoài.
- Cô Triệu, cô sai rồi.
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thấy người nói chuyện, thái độ của Triêu Minh Châu trở nên hòa ái hơn nhiều, cười nói:
- Thôi Tiểu Tâm, trò vừa nói gì đó? Chỗ này không lên quan đến trò, mau ngồi xuống.
Thôi Tiểu Tâm là học sinh tốt, là người No.1 trong lớp cũng là No.1 của khối, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì nàng nhất định sẽ thi đậu vào ĐH Tây Phong.
Triệu Minh Châu thích nàng , thích cô gái trẻ tuổi cố gắng học tập lại có thiên phú này.
Quan trọng nhất là Thôi Tiểu Tâm rất xinh đẹp làm cho Triêu Minh Châu nhớ tới mình lúc còn trẻ .
- Cô Triệu, em nói cô đã sai rồi.
Thôi Tiểu Tâm đứng thẳng tắp, nói.
Triệu Minh Châu sắc mặt trở nên khó chịu , lãnh khốc nghiêm túc nói:
- Thôi Tiểu Tâm , ngồi xuống.
- Cô Triệu, cô phải xin lỗi Lý Mục Dương.
Thôi Tiểu Tâm cũng không có ý lui bước, nói:
- Xung đột này không có liên quan gì đến Lý Mục Dương, cậu ấy là người bị hại.
Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm nghi ngờ nhìn Thôi Tiểu Tâm, nhìn Lý Mục Dương, bộ dạng tỏ ra vô cùng đau đớn:
- Thôi Tiểu Tâm, tại sao trò lại có thể giúp người như Lý Mục Dương được?
- Cô Triệu, em cũng không giúp ai cả, em chỉ nói những gì mà mình nên nói, nhưng mà gì mà tận mắt thấy mà thôi.
Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm trở nên lạnh lung cũng không bị khí thế của Triêu Minh Châu áp đảo.
Thôi Tiểu Tâm nhìn quét toàn trường , toàn bộ những người đối diện với ánh mắt của nàng xấu hổ mà cúi thấp đầu
- Bọn họ không dám nói, phải có người đứng ra nói, nói cách sai, là đúng sai hắc bạch thì vĩnh viễn tìm không thấy đáp án. Chuyện này là do Trương Thần tới vỗ vào bàn của Lý Mục Dương, quấy rầy sự nghỉ ngơi của các bạn học trong lớp, Lý Mục Dương cũng không làm gì Trương Thần, còn vì sao Trương Thần khóc thì cô hãy tự mình hỏi Trương Thần đi.
Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thôi Tiểu Tâm, nói:
- Thôi Tiểu Tâm, em và Lý Mục Dương có quan hệ gì?
- Chúng em chỉ có quan hệ là bạn học với nhau.
- Thôi Tiểu Tâm, em phải chú ý ảnh hưởng a.
Ánh mắt Triêu Minh Châu ngoạn vị nói:
- Sau chuyện ở Lạc Nhật hồ thì có người nói với tôi rằng quan hệ giữa trò và Lý Mục Dương đã càng trở nên chặt chẽ. Cẩn thận, Lý Mục Dương đã cam chịu, dựa theo thái độ học tập của trò ấy bây giờ thì không thể thi đậu vào trường ĐH gì cả, em và trò ấy bất đồng, em sẽ thi vào ĐH Tây Phong là trường ĐH tốt nhất quốc nội. Càng là thời khắc quan trọng thì càng không thể lơi lỏng, các trò khác cũng phải như vậy.
Triệu Minh Châu khoát tay áo , nói:
- Chú ý, em ngồi xuống đi, Trương Thần trở lại vị trí của mình, Lý Mục Dương trò bị phạt đứng trước cửa.
- Cô Triệu…
Thôi Tiểu Tâm còn muốn giải thích.
- Thôi Tiểu Tâm bạn học.
Lý Mục Dương lên tiếng ngăn cản . Hắn nhếch môi cười cười , dường như cũng không chú ý lắm:
- Không sao, tôi ở bên ngoài cũng có thể ngủ, tôi sẽ không quấy rầy thời gian quý giá của các bạn, chúc các bạn có thể thi được thành tích tốt.
Nói xong, Lý Mục Dương liền đi ra ngoài phòng học.
Lý Mục Dương là một người như vậy , hắn không hy vọng cha mẹ thương tâm không hy vọng Tư Niệm mạo hiểm, cho nên tới bây giờ đều không nói với bọn họ rằng mình bị người khác khi dễ
Hắn không muốn làm cho Thôi Tiểu Tâm bởi vì chuyện của mình mà cùng Triệu Minh Châu phát sinh xung đột , cho nên hắn cũng có thể giả vờ đối không để ý tất cả những chuyện này.
Mình là một cục bùn, tại sao có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của những người khác?
Thấy Lý Mục Dương nở nụ cười rực rỡ của mình, nhìn thấy các bạn học trong phòng nhìn bóng dáng Lý Mục Dương rời đi, trong long Thôi Tiểu Tâm cảm thấy rất khó chịu.
Dường như chuyện này cũng không có quan hệ gì với mình nhưng tại sao mình lại cảm thấy bị ủy khuấ đây?
Cắn cắn môi , Thôi Tiểu Tâm đẩy ghế ra rồi chạy ra khỏi phòng học.
- Thôi Tiểu Tâm, trò làm gì đó?
Triêu Minh Châu hô.
- Em đi giúp Lý Mục Dương học bổ sung bài.
Tiếng nói của Thôi Tiểu Tâm truyền lại.
…….
Trong quán cà phê , Thôi Tiểu Tâm gọi một ly Latte, mà Lý Mục Dương cũng không có xem menu, nói với phục vụ:
- Cho tôi một ly Latte.
Sau đó , hai tay của hắn khoanh cùng một chỗ để lên bàn , ánh mắt sáng ngời mà nhìn Thôi Tiểu Tâm ngồi ở đối diện.
Cho tới bây giờ , Lý Mục Dương đều không có biện pháp tin tưởng sự thật trước mắt .
Một người được cho là “ Heo” của trường Phục Hưng lại ngồi uống CF cùng với nữ thần của trường, đây là chuyện mà trước kia cho dù là mộng xuân thì Lý Mục Dương cũng không dám nghĩ tới.
Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm , lên tiếng hỏi:
- Cậu sẽ giúp tôi học sao?
Thôi Tiểu Tâm nhíu mày , nhìn Lý Mục Dương nói:
- Nếu cậu không tự trọng thì làm sao có thể hy vọng người khác thích cậu, chuyện xa vời như vậy? Nếu cậu không biết tự trọng thì làm sao có người tôn trọng cậu? Tôi biết cậu không ngốc, ngay từ lần chúng ta nói chuyện thì tôi đã biết cậu là một người thông minh. Cậu chỉ cần cố gắng một chút, khi đi học không nên ngủ, thành tích của cậu sẽ không kém như vậy, các giáo viên sẽ không có thành kiến lớn như vậy với cậu, các bạn học khác cũng không cảm thấy cậu kéo chân mọi người lại…
Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm , hỏi:
- Cậu có trách tôi kéo chân của mọi người lại không?
- Trách.
Thôi Tiểu Tâm không chút do dự nói:
- Có vài lần chúng ta đều có thể đứng đầu khối nhưng mà đều do cậu kéo mọi người lại, nói cách khác, cô Triệu sẽ không tức giận như vậy.
"---------- "
- Cậu không biết là , làm một nam sinh, không gãy tây không mất chân nhưng tại sao tuổi trẻ như vậy mà cả ngày cứ mơ mơ màng màng, không bao giờ chịu trách nhiệm về việc gì cả sao?
Tuy rằng Thôi Tiểu Tâm đang trách Lý Mục Dương, lên án hắn không có chí tiến bộ nhưng giờ phút này Lý Mục Dương lại cảm thấy rất vui vẻ, từ ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm hắn có thể thấy được sự quan tâm , thấy được lo lắng , thấy được sự kỳ vọng.
Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy ở cha mẹ, ở em gái của mình.
Giờ phút này, hắn cũng đã nhìn thấy ánh mắt như vậy ở một cô gái không hề có quan hệ gì với hắn.
- Tôi bị sét đánh.
Lý Mục Dương nói.
Hắn quyết định nói thẳng với Thôi Tiểu Tâm, mặc dù nói ra sẽ làm cho người nào đó cảm thấy xấu hổ, thậm chí sẽ làm cho đối phương buồn cười.
Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm tỏ ra kinh ngạc, khuôn mặt tuyết trắng biến thành đỏ rồi tím, trong mắt của nàng tràn đầy vẻ thất vọng, tức giận nói:
- Lý Mục Dương, cậu thật sự là không có thuốc chữa nữa rồi.
Nói xong , liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nàng đã tức giận hơn nữa là thất vọng, lúc đi ra ngoài này thì có chút đo dự nhưng giờ phút này thì nàng lại cảm thấy hối hận.
Hắn bị oan uổng, bị đuổi ra khỏi lớp thì có quan hệ gì với mình? Tại sao mình lại mất mặt mà tiến vào chuyện này.
- Thôi Tiểu Tâm, Thôi Tiểu Tâm, mày phải cẩn thận hơn một chút mới được.
Lý Mục Dương kinh hoàng thất thố , hắn không biết mình nói sai hoặc làm sai cái gì.
Hắn chỉ muốn nói cho Thôi Tiểu Tâm rằng mình không phải là không muốn cầu tiến mà là mình không cầu tiens được, chính mình cũng không muốn mơ mơ màng màng, ngược lại hắn lại càng rất muốn học tập hơn bất kỳ người nào.
Chỉ là hắn bị sét đánh.
Trừ em gái của mình là Lý Tư Niệm ra thì Lý Mục Dương hoàn toàn không có kinh nghiệm nói chuyện với những cô gái cùng trang lứa huống chi lại là nữ thần mà mình vẫn thầm ái mộ.
Lý Mục Dương cũng đứng dậy theo , hắn vụng về giải thích , nói:
- Bạn học Thôi Tiểu Tâm, bạn không nên hiểu lầm, tôi cũng không nói là bạn bị sét…
"--------- "
- Không phải, ý của tôi cũng không phải nói là bị sét…
"-------- "
Lý Mục Dương càng giải thích thì càng làm Thôi Tiểu Tâm tức giận .
Thôi Tiểu Tâm càng tức giận thì Lý Mục Dương càng sốt ruột .
Thôi Tiểu Tâm chạy tới cửa , bàn tay của nàng đã cầm lấy cửa thủy tinh.
Chỉ cần nàng đẩy cửa đi ra thì Lý Mục Dương và nàng sẽ không còn mối quan hệ quen biết gì cả.
Đúng như nàng đã nói trước kia.
Lý Mục Dương luyến tiếc bởi vì đây là người thứ nhất cũng là một cô gái duy nhất không phải là em gái của mình quan tâm đến hắn.
Sự quan tâm của nàng không giống với Lý Tư Niệm.
Em gái là thân tình mà Thôi Tiểu Tâm chính là bạn bè.
Lý Mục Dương rất khát vọng có được tình bạn này, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ có bạn cả.
- Thôi Tiểu Tâm.
Lý Mục Dương hô.
Thôi Tiểu Tâm cước bộ do dự , vẫn xoay người nhìn lại .
Lý Mục Dương yết hầu mấp máy , thở hồng hộc . Cho dù chỉ là nói mấy câu nhưng bởi vì cảm xúc quá kịch liệt cũng làm cho hắn cảm thấy mệt không chịu nổi.
Nhìn ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm, giọng nói khàn khàn mang theo một chút ngại ngùng , lắp bắp nói:
- Vừa rồi tôi đã quên nói, kiểu tóc đuôi ngựa của bạn thật đẹp.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 7:
Hiện tại là thời gian lên lớp, hai học sinh mặc đồng phục của trường xuất hiện ở quán CF quả thật có một chút chói mắt .
Cho nên, những người khách ở các bàn bên cạnh đều nhìn vào Thôi Tiểu Tâm cùng Lý Mục Dương.
Lại nói, Thôi Tiểu Tâm xinh đẹp như vậy lại đi cùng một chỗ với Lý Mục Dương một thanh niên đen thui xấu xí như vậy, theo suy nghĩ của bọn họ thì phải có thứ gì đó đáng giá để theo đuổi.
Có một cặp tình nhân lại lấy vấn đề này để nói chuyện với nhau.
- Lại là kẻ điển hình cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nam sinh có thể thổ lộ, loại nam nhược nữ cường này, nam sinh tuyệt đối không thể dễ dàng mà mở miệng a.
- Hừ, cô gái đó đang tức giận.
- Cô bé đi rồi lại bị chàng trai gọi lại, cô bé tên là gì nhỉ? Thôi Hiếu Tâm sao? Cái tên rất hay, bất quá xem bộ dạng chàng trai thì muốn giữ lại, thật sự là một kẻ quật cường không biết tự lượng sức mình.
- Cái gì? Hắn nói cái gì? Mái tóc đuôi ngựa rất đẹp sao? Thứ cho ánh mắt kém coi của tôi, không nghĩ tới chàng trai này lại là cao thủ a.
…
Thôi Tiểu Tâm trừng hai mắt cũng không có đẩy cửa ra.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt rối rắm, ánh mắt bối rối, muốn nói nhưng lại không nói được của Lý Mục Dương, Lý Mục Dương đang muốn thổ lộ với mình sao?
Bất quá , cho dù là nói vậy , mình cũng sẽ không tiếp nhận .
Lý Mục Dương nói, bởi vì quá mức khẩn trương nên đều có chút cà lăm.
Điều này làm cho hắn có chút chán nản , lo mình sẽ làm mất đi hiệu quả của câu nói kia. Cái mà Lý Tư Niệm dặn chính là những thứ tự nhiên, đừng để cho người ta có cảm giác mình cố ý.
Biểu hiện của mình hôm nay có phải là làm cho người ta cảm thấy không tốt sao?
Thôi Tiểu Tâm ngừng lại một lát rồi xoay người đi tới chỗ của Lý Mục Dương.
Điều này làm cho các vị khách trong quán CF mở rộng tầm mắt, thật không nghĩ tới người trẻ tuổi kia lại có bản lĩnh như vậy, một câu nói thôi đã làm cho cô gái xin đẹp như vậy đang tức giận liền tước vũ khí đầu hàng .
Nàng lại ngồi xuống trước mặt Lý Mục Dương, như là chuyện gì đều chưa từng xảy ra.giống
Phục vụ đưa CF đến, nàng gật đầu, đây là tiêu chuẩn lễ nghi của quốc nội, có lẽ là ngay cả Thôi Tiểu Tâm cũng không có phát hiện đến hành động nhỏ này của mình.
Ngược lại Lý Mục Dương vẫn không rõ mọi chuyện trước mắt, hắn không biết nên làm cái gì nữa đây/
Thôi Tiểu Tâm bưng ly CF lên rồi uống một ngụm, nói với Lý Mục Dương:
- Cậu cũng nếm thử đi, tuy rằng hơi ngọt, đi ngược lại hương vị hơi chua của dòng CF này nhưng đây là phong cách của Giang Nam, cũng coi như là một tách CF khá ngon.
Lý Mục Dương liền nghe lời ngồi xuống , bưng ly CF lên uống một ngụm, gật đầu:
- Rất ngon.
Thứ mà hắn uống nhiều nhất là thuốc bắc, CF là chất cấm bởi vì lão đạo sĩ kia nói thứ này sẽ kích thích đến trái tim .
Cho nên chỉ cần uống những thứ ngon hơn thuốc bắc thì hắn vô cùng thỏa mãn .
- Đây là lần đầu tiên cậu nói những lời này với con gái sao?
Lý Mục Dương mặt đen ửng đỏ .
- Còn có đứa em gái của tôi.
Lý Mục Dương ngượng ngùng nói:
- Mỗi khi làm nó tức giận chỉ cần tôi khen nó xinh đẹp, khen nó có ánh mắt như viên minh châu, khen làn da của nó trắng như tuyết, khen nó ăn mặc rất hợp thời gian thì nó liền tiêu tan mọi hiềm khích với tôi, liền cầm lấy ống tay áo của tôi mà hỏi có thật như vậy không?
- Nó nói chiêu này là đường cong cứu nước, khi con gái tức giận tuyệt đối không nên dây dưa hay giải thích, có thể tìm một cách khác để nói chuyện, đây là những thứ mà nó dạy cho tôi.
Thôi Tiểu Tâm ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Lý Mục Dương.
Khi Lý Mục Dương nhắc tới em gái của mình thì giọng nói liền tỏ ra có tình cảm hơn.
Có thể nhìn ra được tình cảm anh em của bọn họ rất tốt.
Thôi Tiểu Tâm bị xúc động, nàng nhớ lại ở Thiên Đô mỗi khi mình bị uy hiếp thì có một người ngăn mình ở phía sau, ôn nhu hỏi:
- Cậu có yêu em gái của em không?
- Có.
Lý Mục Dương gật đầu:
- Nhưng tôi có cảm giác nó càng yêu tôi hơn.
Khóe miệng Thôi Tiểu Tâm hiện lên một chút tiếu ý, hỏi:
- Vậy cậu nhất định sẽ rất cưng chiều nàng?
Lý Mục Dương lắc đầu , thở dài nói:
- Vốn sẽ phải như vậy, làm anh phải chiếu cố em gái của mình, “Khi em bé khóc Anh phải dỗ dành Nếu em bé ngã Anh nâng dịu dàng Mẹ cho quà bánh Chia em phần hơn Có đồ chơi đẹp Cũng nhường em luôn”, nhưng mà tôi là một ngươi anh không xứng chức, đa số là nó chiếu cố quan tâm tôi.
- Nó thông minh hơn tôi, vĩ đại hơn tôi. Khi còn nhỏ nó liền la hét phải bảo vệ tôi, hơn nữa vì thế luôn cố gắng. Khi thành tích của tôi xếp đội sở ở toàn trường thì nó dễ dàng đoạt lấy vị trí đứng đầu. Nó rất kiêu ngạo nói cho người khác biết rằng anh của tôi không ngốc, chỉ là không muốn học mà thôi. KHi nàng nhìn thấy tôi bị người khác đẩy ngã thì nàng liền theo một lão đạo sĩ học một công phu tên là “ Phá Khí thuật”, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục , một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày cũng không gián đoạn.
Khi lão đạo sĩ đến chữa bệnh cho Lý Mục Dương thì Lý Tư Niệm liền kéo lão đạo sĩ ấy ra ngoài, thỉnh cầu dạy võ công cho mình.
Thái độ của lão đạo sĩ với Lý Tư Niệm còn thân mật hơn với Lý Mục Dương, mỗi lần đều mang những món ăn ngon cho nàng, thấy Lý Tư Niệm đi học về thì khuôn mặt già nua của lão liền tươi cười.
Lão không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu gì của Lý Tư Niệm, sau khi cùng nói chuyện với cha mẹ của Lý Mục Dương, liền thu Lý Tư Niệm làm đệ tử ký danh.
Sau đó, tận mắt Lý Mục Dương thấy một quyền của Lý Tư Niệm đánh gãy một gốc cay to cỡ miệng chén.
Lý Mục Dương cũng muốn học, cố nén ghê tởm lôi kéo ống tay áo của lão đạo sĩ để muốn bái sư .
Còn học ngữ khí làm nũng của em gái mình:
- Đạo sĩ gia gia đạo sĩ gia gia, ngài hãy dạy cho cháu.
- Thật dễ nói chuyện .
Lão đạo sĩ vung ống tay áo , lạnh lùng quát .
Lý Tư Niệm cười đến đầu lăn xuống sàn nhà.
- “ Phá Khí thuật”?
Thôi Tiểu Tâm nghĩ nghĩ , cười nói:
- Có chút quen tai.
- Là một giang hồ lang trung dạy nó, có thể tùy ý lấy cái tên.
Lý Mục Dương cười nói:
- Nếu có người trào phúng IQ của tôi, thì nó sẽ dùng thành tích của mình để đáp trả lại. Nếu có người khi dễ tôi gầy yếu vô lực, nó sẽ dùng võ lực của mình để đáp trả lại. Là một người anh như tôi có phải là rất thất bại hay không?
Thôi Tiểu Tâm lắc đầu , nói:
- Hoàn toàn khác, cậu là một người anh rất thành công bởi vì cậu có một người em gái rất thương yêu mình.
- Cho nên ở trước mặt cậu, nó là một cô gái duy nhất mà tôi muốn nhắc đến.
Lý Mục Dương nhìn thẳng ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm, nói:
- Tuy rằng tôi không muốn thấy cảnh bởi vì một tên phế vật như tôi mà phát sinh xung đột với cô Triệu, nhưng mà cậu làm như vậy làm tôi rất cảm kích. Ở vô số lần khi một mình tôi bước ra khỏi phòng học thì nghe được phía sau có tiếng bước chân dồn dập âm truyền đến, tôi đã từng chờ mong vô số lần rằng những tiếng bước chân đấy sẽ đến vì tôi.
Thôi Tiểu Tâm Tiểu Tâm lại một lần nữa bị Lý Mục Dương cảm động , nàng cảm thấy người này nếu đi đóng phim làm thật là bá cháy con bọ chét, nhưng có điều là phải che mặt lại.
- Biết cái gì vì sao tôi quay trở lại không?
- Không biết.
Lý Mục Dương lắc đầu .
- Bởi vì cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy nam sinh khen ngợi người khác mà lại lộ ra sự vụng về như vậy.
Thôi Tiểu Tâm nói thẳng.
Sắc mặt Lý Mục Dương ửng đỏ, một lần nữa trở nên lắp ba lắp bắp , vội vàng giải thích nói:
- Tôi quả thật không có nhiều kinh nghiệm, chuyện như vậy không phải là rất khó mới có thể làm được sao?
- Quả thật rất khó mới có thể làm được .
Thôi Tiểu Tâm nói:
- Chỉ là các nam sinh thích khiêu chiến những phần yếu của mình, khiêu chiến nhiều lần , tự nhiên cũng quen tay hay việc rồi.
"----------- "
- Như vậy thì hãy kể lại câu chuyện của cậu đi.
Thôi Tiểu Tâm thấy bộ dạng á khẩu không trả lời được của Lý Mục Dương, híp mắt nở nụ cười , nói:
- Kể câu chuyện cậu bị sét đánh, tôi rất hiếu kỳ, dù sao không phải mỗi người ở trong nước đều sẽ phải gặp chuyện như vậy, nếu không cậu sẽ làm lãng phí thời gian của tôi đấy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 8: Sát thủ Ô Nha !
- Vừa ra đời đã bị sét đánh?
Thôi Tiểu Tâm trừng to mắt , lên tiếng kinh hô .
Bởi vì chuyện này chuyện quá mức không thể tưởng tượng , mặc dù là tính cách trầm tĩnh kiến thức rộng rãi như Thôi Tiểu Tâm cũng phát ra tiếng than sợ hãi.
Tầm mắt của tất cả mọi người trong quán CF đều nhìn về phía này, sau đó vẻ mặt mọi người trở nên hài hước quỷ dị .
- Vì muốn để cho cô gái ấy cảm thấy vui vẻ, tiểu tử đó không từ một thủ đoạn nào a.
- Bị sét đánh còn có thể sống? Cho rằng chúng ta là kẻ ngốc sao?
- Cũng không phải là không thể được , bằng không anh giải thích vì sao hắn lại đen như vậy?
…
Thôi Tiểu Tâm cũng biết giọng nói của mình hơi lớn một ít, sẽ mang đến một ít phiền toái cho Lý Mục Dương, mặt mang vẻ áy náy nói:
- Lý Mục Dương, không phải tôi cố ý, tôi cảm thấy được loại chuyện này thật sự làm cho người ta rất khó mà tiếp nhận .
- Tôi hiểu được.
Lý Mục Dương gật đầu , lòng tràn đầy chua sót nói:
- Đừng nói là cậu không có biện pháp tiếp nhận, tôi đã trả qua mười mấy năm rồi mà cũng không có biện pháp tiếp nhận sự thật này nữa.
- Chuyện này là thật sao?
- Thiên chân vạn xác .
Lý Mục Dương vô cùng khẳng định gật đầu .
Thôi Tiểu Tâm tin , nàng có thể từ ánh mắt của Lý Mục Dương đọc được sự thẳng thắn thành khẩn cùng với vẻ thống khổ của hắn.
Có thể lý giải , mặc cho ai bị sét đánh đều sẽ không cảm thấy đây là một chuyện khoái trá gì.
- Cho nên thân thể của cậu luôn không tốt sao?
- Ừh, nghe nói tôi vừa mới sinh ra toàn thân đều là máu chỉ thiếu chút nữa là đi bán muối rồi. Sau đó cha mẹ của tôi mời bên ngoài một lão đạo sĩ giang hồ về, chính là lão đạo đã dạ “ Phá Thể thuật” cho em gái của tôi. Mỗi ngày lão ấy đều bắt tôi uống vô số thuốc, duy trì hơn mười mấy năm mới có được thân xác như ngày hôm nay. Bất quá cũng có rất nhiều di chứng , tôi không thể uống đồ uống có tính kích thích bởi vì tim của tôi rất yếu. Không thể ăn những vật kích thích, không thể vận động quá mức, không có biện pháp để học tập công phu, ngay cả môn “ Ngũ Cầm Hí” đơn giản nhất cũng không thể nào học được.
Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm , vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Lúc rời đi lão đạo sĩ nói rằng não của tôi bị trùng kích cho nên luôn mệt mỏi. Loại chuyện này không ai có thể trị được, không phải là tôi không muốn học chỉ là mỗi lần tôi mở sách vở ra thì đầu óc liền cảm thấy mơ mơ màng màng. Tôi đã thử rất nhiều biện pháp như cột tóc của mình trên xà nhà, đâm kim vào đùi của mình, dùng dầu nóng và tiểu xoa vào huyệt Thái Dương nhưng cũng không có chút tác dụng gì, tôi đã bị cơn buồn ngủ đánh bại, mọi chuyện sau đó cậu đều biết, tôi đành cam chịu thôi.
Thôi Tiểu Tâm vô cùng đồng tình với Lý Mục Dương, nói:
- Chỉ là 1 tháng nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp, nếu cậu không chuẩn bị thì cuộc sống sau này của cậu sẽ như thế nào? Cũng không thể ngủ cả đời được.
- Tôi đã nghĩ, mỗi ngày đều suy nghĩ nhưng mà có ích gì?
- Từ hôm nay trở đi tôi sẽ kèm giúp cậu học.
Thôi Tiểu Tâm cắn răng, nói:
- Ở chỗ này.
Lý Mục Dương xua tay cự tuyệt , nói:
- Thôi Tiểu Tâm, tôi vô cùng cảm ơn ý tốt của cuậ nhưng mà tôi không thể làm phiền cậu được. Trước kia Lý Tư Niệm cũng muốn giúp tôi học nhưng mà nó cũng đã thất bại.
- Tôi không tin.
Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm kiên định nói, nàng vốn là một cô gái cố chấp chỉ cần chuyện nàng nhận định thì nhất định sẽ không bỏ qua:
- Tôi không tin trên thế giới này có chuyện không thể làm được, từ hôm nay trở đi tôi sẽ giúp cậu học. Bắt đầu từ các môn cơ bản, cậu muốn học cái gì, muốn hỏi cái gì thì tôi cũng có thể trả lời. Cho dù là thời gian ít một chút nhưng mà dù sao cũng tốt hơn là không làm gì cả.
- Nhưng mà tôi sợ…
- Không có nhưng nhị gì hết .
Thôi Tiểu Tâm cắt ngang câu nói của Lý Mục Dương:
- Không nên cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của tôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi, tôi nhất định sẽ đậu vào ĐH Tây Phong.
"--------"
Cô bé này tự tin bộ dáng làm cho người ta váng đầu hoa mắt.
- Lý Mục Dương, đáp án của cậu đâu?
- Vậy thì xin nhờ rồi.
Lý Mục Dương trầm giọng nói .
Thiếu nam thiếu nữ nhìn nhau cười, điều này đã kích động long của Lý Mục Dương.
Cảm giác như thế thật tốt
- Tiểu thư, các vị có muốn dùng trái cây khong?
Một phục vụ bưng mâm trái cây đưa tới.
Lý Mục Dương nhìn hắn một cái , nhìn thấy là một khuôn mặt tuấn tú tiểu suất ca , cũng không phải là nhân viên đưa CF vào lúc nãy, cười nói:
- Cảm ơn.
Hắn học lễ nghi quý tộc như Thôi Tiểu Tâm, giống như đúc làm cho hai mắt Thôi Tiểu Tâm tỏa sáng, giống như ngồi ở trước mặt nàng là một vị kỵ sĩ vậy.
- Cậu gọi trái cây à?
Thôi Tiểu Tâm lên tiếng hỏi .
- Không có.
Lý Mục Dương lắc đầu:
- Chẳng lẽ không phải là cậu gọi sao?
- Tôi không…
Khuôn mặt Thôi Tiểu Tâm tái nhợt, há mồm muốn nói cái gì đó.
Phản ứng của nàng rất nhanh nhưng chung quy vẫn đã chậm một bước .
Tên phục vụ kia nở ra nụ cười tàn nhẫn, trong tay hắn xuất hiện một con dao sắc bén, đâm thẳng về phía cổ của Thôi Tiểu Tâm.
Cổ là một trong các bộ phận yếu ớt nhất trong cơ thể, chỉ cần trúng một chút thì thân thể kia sẽ tan thành mây khói .
Đây là mục tiêu hắn đến Giang Nam lần này.
- Nguy hiểm.
Lý Mục Dương cảm thấy khí tức nguy hiểm .
Giống như là người ở trong núi hoang , có một con quái thú đang đứng trước mặt.
Tim hắn đập nhanh, mỗi sợi long tơ đều dựng đứng lên.
Lý Mục Dương ngồi ở đối diện Thôi Tiểu Tâm, cho nên phản ứng đầu tiên của hắn khi nhìn thấy tên sát thủ kia rút dao ra là đánh vào gáy của hắn.
Không có lựa chọn tốt hơn , hắn cũng không biết còn có lựa chọn khác hay không
Trốn? Đó cũng là một lựa chọn không tôi nhưng mà ý nghĩ như vậy căn bản sẽ không xuất hiện trong đầu của hắn.
Hắn há mồm muốn gọi , lại không kêu ra thanh âm .
Trái tim của hắn đập nhanh, thậm chí hắn lo lắng tim của mình sẽ đập ra khỏi lồng ngực.
Lý Mục Dương cũng rất sợ hãi , sợ phải chết
Nhưng mà hắn vẫn vươn tay về phía tên sát thủ kia.
Hắn bổ nhào vào, hắn muốn dùng thân thể của mình để che ở trướ mặt Thôi Tiểu Tâm.
Trước kia xuất thủ, tên sát thủ kia đã sớm lưu ý đến tình huống của bên này .
Trừ vị thiên kim của quốc nội này ra thì cũng chỉ có một tên thiếu niên da đen ngồi ở đối diện với nàng.
Là sát thủ xếp hạng trong top 20 của quốc nội, Ô Nha có thân thủ cao siêu cùng ánh mắt sắc bén .
Hắn cùng tin phán đoán của mình , tên thiếu niên xấu xí chỉ là một người bình thường, thậm chí còn yếu hơn cả người bình thường. Chỉ nói vài câu mà thôi thì trán của hắn cũng đã ra mồ hôi, khi đứng thẳng thì hai chân cũng run run.
Hắn thấy tận mắt Lý Mục Dương giữ lại Thôi Tiểu Tâm khi phát sinh tất cả mọi chuyện, càng thêm cẩn thận so với tất cả mọi người.
- Đồ không biết sống chết.
Ô Nha trong lòng khinh miệt thầm nghĩ .
Hắn cũng không muốn ra tay với Lý Mục Dương, dù sao hắn chỉ là một người nhận tiền để làm việc, làm sát thủ cũng không có chuyện mua một tặng một.
Hắn đã từng đoán rằng tên ngu ngốc kia khi thấy mình động thủ thì sẽ không thể động đậy nhưng không nghĩ tới tên ngu ngốc này lại dám chơi trò anh hung cứu mỹ nhân.
Anh hùng nào có kết cục tốt hay sao? Mỹ nhân không phải dễ cứu như vậy.
Lý Mục Dương còn không có xông lại , Ô Nha cũng đã bưng mâm trái cây lên rồi nện vào đầu Lý Mục Dương.
“Bịch”
Mâm trái cây nện trúng đầu Lý Mục Dương, thân thể Lý Mục Dương hơi khựng lại.
Mà tay phải của Ô Nha cũng không nhàn rỗi.
Dao trái cây trong tay hắn giống như một cây Đào Hoa đao, hướng về phía cổ của Thôi Tiểu Tâm.
Hắn muốn điêu khắc một đóa hoa trên chiếc cổ trắng nõn của Thôi Tiểu Tâm, để cho dù máu đỏ thẩm kia khi bắn ra ngoài thì nở rộ giống như một đóa hoa kiều diễm.
- Giết.
Con dao đã đâm vào trúng da thịt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius