Cái đầu tiên đập vào mắt cậu là mái trần bằng kim loại cách nhiệt quen thuộc màu bạc. Ánh sáng từ khung cửa sổ chiếu và, kết hợp với màu sơn trắng trên bức tường, làm cho căn phòng nhỏ này lúc nào cũng ngập trong một thế giới màu trắng. Thành ra, nếu bạn chỉ quen ngủ trong bóng tối, sẽ khó mà ngủ nướng tiếp tục được. Gỡ bỏ IMI's Gear, thiết bị dùng để đăng nhập thế giới thứ hai khi chìm vào giấc ngủ sâu, Hans lật đật rời giường.
Ăn sáng, đánh răng, rửa mặt. Làm những công việc thường nhật, chào tạm biệt ba mẹ và em gái, Hans lững thững đi ra khỏi cửa. Đến trạm xe bus, tiếp tục ngủ nướng.
Trạm xe bus ở cái xứ này luôn yên ắng như không khí ở mây cái nghĩa điạ, tất cả mọi người cũng đã quen với việc này, là một chỗ rất tốt, yên tĩnh để làm một giấc. Cho đến khi có một tiếng động phá hoại sự tĩnh mịch này.
“Này anh, bác ấy nhìn có vẻ đang rất khổ sở, chỗ tiền đó có lẽ để dùng vào việc rất gấp. Ăn cắp cũng phải có lương tâm chứ !?”
Ngáp ngắn ngáp dài, Hans đột nhiên nói một câu bâng quơ làm giật thót một thanh niên khác, ngồi cách cậu ta khoảng 1m về bên trái. Mọi người ở bến xe bus nghe vậy, đồng loạt nhìn vào túi xách của mình, sau cùng, ánh mắt họ đều nhìn về phía người thanh niên vừa giật thót. Trên tay hắn vẫn cầm cái ví của một bác gái bên cạnh, đang lóng ngóng không kịp nhét vào.
Thanh niên bị tất cả mọi người bắt quả tang, luống cuống không biết làm sao, lại thêm tiếng bác gái kia kêu thét vang trời, làm hắn ngượng chín mặt. Nóng giận ném cái ví đi xa, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó quay đầu chạy biến. Trước đó không quên để lại một câu kinh điển với Hans:
“Tao nhớ mặt mày rồi.”
Cậu ta dường như cũng không mấy để tâm, gật đầu với câu cám ơn rối rít của bác gái và mấy tiếng tán dương nhạt nhẽo của người qua đường, lững thững bước lên chiến xe bus phản trọng lực, với hình dáng như một con sâu lớn rời đi.
...
Trung học phổ thông Thiên Thanh. Tọa lạc ở khu dân cư số 5 trên mặt trăng, là chỗ mà Hans phải đến 5 ngày mỗi tuần.
Nhắc mới nhớ, sống ở khu dân cư số 5 này, hầu như đều là người châu Á, thành ra mấy công trình kiến trúc cũng đặt tên kiểu Á luôn.
Dù ngôn ngữ thông dụng đã phổ biến 31 năm nay, nhưng vẫn có nhiều người thích dùng ngôn ngữ bản địa của họ hơn. Nếu không phải có phiên âm nho nhỏ bên cạnh, Hans cũng chẳng biết đọc hai chữ này như thế nào. Xã hội thay đổi, nhiều người thích có đồ chơi công nghệ cao, xe phản trọng lực đắt tiền. Nhưng cũng lắm người hoài cổ, muốn nhớ về quê hương của họ ở trái đất. Dù rằng cái kiểu cổ - tân kết hợp này làm con cháu họ kêu khổ không thôi.
Tiết học cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ giới thiệu một học sinh mới chuyển đến. Hình như từ một nước gọi là Việt Nam... lạ hoắc. Tên cũng khó gọi – Tường thì phải. Hans cũng chẳng buồn nhớ. Được cái tên này cao ráo, vẻ mặt lạnh băng, đối đáp gọn lẹ, nên cũng được kha khá các bạn nữ chú ý.
Chẳng buồn quan tâm đến hắn. Hans thoải mái đánh một giấc đến tận lúc về.
Căn bệnh chung của những game thủ cấp cao là đều có hơi tự kỉ ở thế giới thực. Hans cũng không ngoại lệ.
Lúc chiều về, có một chuyện làm Hans khá thấy hứng thú.
Tên ăn cắp vặt lúc sáng bị cậu ta bắt quả tang, lúc này đã trở lại, khuôn mặt đằng đằng sát khí, cùng mấy anh em hùng hổ đứng chờ sẵn ở bến xe bus. Thấy Hans vừa xuống xe, cả đám cười lạnh, kéo nhau tiến đến, hình thành một thế bao vây trấn lột tiêu chuẩn.
“Nhóc, mày muốn ăn đòn ở đây cho mất mặt, hay vào trong ngõ.” Thằng đầu đàn hất hàm hỏi.
“Trong ngõ đi.” Hans thành thật đáp với dáng vẻ vô hại.
Thế là cả đám lục đục kéo nhau vào trong ngõ.
“Chờ đã.”
Bỗng có tiếng gọi lanh lảnh của con gái sau lưng bọn họ. Hans ngạc nhiên quay đầu lại, đám côn đồ cũng ù ù cạc cạc quay sang.
Một cô gái trẻ, mặc đồng phục cùng trường với Hans, đang thở hồng hộc đứng đó. Cô gái cao ráo, khuôn mặt cũng khá dễ thương, nếu không muốn nói là đẹp nhất trong số cá sấu quanh đây. Mái tóc dài ngang lưng, màu đen thuần túy, thẳng mượt, làm cô trông tràn đấy sức sống.
“Mấy người muốn làm gì !? Ban ngày ban mặt mà dám chặn đường ăn cướp à !? Có tin tôi báo cảnh sát không !?”
“Linh, em đừng xen vào, thằng này rất bố láo, sáng nay đã cản trở bọn anh làm việc một lần rồi. Không cho nó một bài thì lần sau nó không biết sợ.” Không ngờ, mấy tên côn đồ này lại có vẻ quen biết với cô gái.
“Làm việc cái gì, mấy anh toàn đi móc đồ với trấn lột quanh đây, đừng tưởng tôi không biết. Đợi anh Thành về, tôi sẽ mách ảnh, xem ảnh sử mấy người ra sao.” Cô gái tên Linh lớn tiếng quát, không ngờ có thể dọa lui đám côn đồ lại vài bước.
“Ổng bỏ đi mấy năm nay rồi còn gì, biết bao giờ mới về. Nhưng thôi được rồi, nể mặt em, bọn này tha cho nó một lần.” Thằng côn đồ cầm đầu, thở dài, tiu nghỉu đáp.
“Nhóc, đừng để bọn tao gặp lại mày đấy.”
“A, còn dám đe dọa nữa, thấy oai lắm phải không !? Về chăm chỉ làm việc đi cho tôi nhờ.” Linh mất kiên nhẫn xô xô đám người liên tục, mấy tên này cũng không dám làm quá đáng, chỉ đành hậm hực bỏ đi. Coi như xui xẻo. Cô bé này không đáng sợ, nhưng anh trai nó là quân nhân ưu tú, nổi tiếng trong cả khu này, chọc vào coi như xui xẻo.
Cuối cùng chỉ còn Hans đứng đó, ánh mắt hứng thú đánh giá cô gái, miệng tủm tỉm cười.
“Nhìn cái gì !? Chưa thấy ai ngốc như cậu, chúng nó bảo đi mà cũng đi theo. Muốn ăn đòn thế à !?” Cô gái bị Hans nhìn từ đầu đến chân một lượt, có chút ngượng ngùng gắt lên.
“A... vậy thì không nhìn nữa, được rồi, tớ có việc, cám ơn nhé.” Hans bật cười, vẫy vẫy tay tạo một dáng chào tiêu chuẩn rồi tiêu sái dời đi, để lại cô gái ngơ ngác trong con hẻm.
“Alo, Danny Armstrong xin nghe, chúng tôi nhận chở bất cứ thứ gì...”
“Danny, là tôi... Hans đây.”
“Ồ, chàng trai, lâu lắm không gặp, cậu vẫn khỏe chứ !? Haha...”
“Lâu lắm của anh là ba ngày trước ấy hả !? Tôi khỏe, ít nhất thì tôi ở thế giới này vẫn luôn khỏe mạnh.”
“Thế giới này !? Hans, cậu luôn nói chuyện như thể mình đến từ thế giới khác ấy !? Thế giới thứ hai tuy hay, nhưng đây mới là nơi chúng ta thực sự sống, đừng bao giờ lầm lẫn...”
“Tôi tìm được rồi.”
“Hả... ớ... tìm được cái gì cơ !?”
“Răng nanh của vua sư tử hai đầu, bao giờ anh có thể dùng nó làm thanh kiếm cho tôi như đã hứa đây !?”
“Tìm được !? Thật !? Ôi chúa tôi... Hans, nói tôi nghe, làm thế nào cậu làm được !? Không, không quan trọng, cậu có thể bán lại cho tôi cái map dẫn đến chỗ đó được không !? Lạy chúa... item cấp SS quý hiếm vô cùng, hình như chỉ có trong truyền thuyết ấy chứ... bán lại đi, bán cho tôi nhé...”
“Tôi cho anh luôn cũng được. Nhưng ích gì !? Mỗi lần đụng độ con người, vua sư tử sẽ đổi chỗ ở của nó, làm gì có chỗ ở cố định. Nói chung là anh có định làm không đây !? Hay để tôi tìm một thợ rèn khác !?”
“Có có... tôi làm chứ !! Lạy chúa, Hans, nếu như có thể đăng nhập thế giới thứ hai vào ban ngày, ngay bây giờ, tôi thề tôi sẽ bỏ việc, đấm một cú vào mặt lão sếp của tôi, sau đó cho lão mấy ngày lương cùi bắp kia, tôi...”
“Được rồi, vậy ba ngày nữa gặp ở Midgar, tôi cúp đây.”
“Ơ, khoan đã, này này...ê..”
Cúp máy điện thoại, Hans ray ray lỗ tai của mình, Danny là một thợ rèn cậu ta quen được ở thủ đô Midgar ở thế giới thứ hai, ở thế giới thực thì là nhân viên giao hàng của một công ty nào đó. Hai nghề nghiệp chẳng liên quan, nhưng đó mới là điểm làm thế giới thứ hai trở nên hấp dẫn.
Bạn có thể sống một cuộc đời khác, vui vẻ, theo ý thích của mình.
Hans còn biết có một thầy giáo mặt lạnh như tiền ở trường, nhưng khi tham gia thế giới thứ hai lại thành một play boy khét tiếng các sòng bài và các câu lạc bộ đêm. Chẳng ai quản, sống ở thế giới thứ hai không phức tạp như thế giới thực này, có quá nhiều gò bó. Nơi đâu cũng có camera an ninh, cùng robot giữ vệ sinh và trật tự công cộng.
Ngồi vào bàn học, bắt đầu làm bài tập về nhà như bao học sinh cấp ba tiêu chuẩn khác, Hans vẫn còn thấy bên tai mình có chút nhức. Có lẽ do Danny đóng vai thợ rèn đã ba năm nay, cổ họng anh ta lúc nào cũng phát ra sóng siêu âm tra tấn màng nhĩ của bất cứ ai vô phúc nghe được mỗi khi anh lải nhải. Một thợ rèn lắm chuyện, lại thích lên giọng dạy mấy bài đạo đức tiêu chuẩn, dù vậy tính cách hào sảng của anh ta vẫn hấp dẫn được nhiều khách hàng, kể cả loại player độc lập độc hành như Hans.
Từ khi gặp được tiểu tinh linh Lilith, Hans cắt đứt hết liên lạc với những người quen cũ của mình, điên cuồng mạo hiểm luyện cấp, cho đến bây giờ đã vượt xa bọn họ, có ngẫu hứng ra ngoài đánh quái cũng chẳng còn gặp một gương mặt quen thuộc nào nữa.
Bỏ hết lại đồng bọn cũng không làm Hans gặp khó khăn hơn trong việc luyện cấp, Lilith dường như biết hết mọi ngóc ngách trong thế giới thứ hai, những nơi nào có quái vật yếu, nhưng cho nhiều điểm kinh nghiệm, những map bí ẩn mà chưa có player nào khám phá ra. Hay chỉ đơn thuần là những vùng có cảnh sắc tuyệt đẹp cho Hans đến đó ngủ trưa, dưới nắng và tiếng chim hót. Nói chung, nhờ có Lilith, thế giới thứ hai như mở rộng ra cho Hans một vùng đất mới, với cảnh sắc muôn màu, cuộc đời phiêu lưu độc hành, những mối quan hệ mới, những kỹ năng, bảo vật mà thế giới thực khó có thể thấy được. Với IMI’s gear, Hans có thể đi khắp thế giới thứ hai rộng lớn vô cùng và càng lúc càng yêu thích nó.
Gác lại cơn tự sướng mông lung, Hans chăm chỉ làm tiếp bài tập về nhà của mình. Danny nói cũng có phần đúng, dù sao vẫn phải học hành, kiếm việc gì đó mà làm, mới có thể nuôi được cơ thể này để có thể tiếp tục sống trong thế giới thứ hai.
...
“Không tìm ra được à !?” Stellar vẻ mặt mệt mỏi nói. Đống giấy tờ trên bàn cứ chất đống mỗi ngày khiến cô muốn điên đầu. Thế giới thứ hai cung cấp cho tập đoàn IMI nguồn tài lực và lượng thông tin tình báo vô cùng lớn, nhưng những thông tin thu được, trải qua vô số chuyên viên xử lý, đưa ra kết luận ngắn gọn nhất đến chỗ cô vẫn nhiều ghê người. Nếu không phải có thể lực cực tốt, Stellar đôi lúc hoài nghi mình có thể bệnh chết vì mớ văn kiện này không.
“Vẫn chưa, thưa cô, nhưng chúng tôi đã giăng quân đội bao vây mọi lối trở về thị trấn bắt đầu từ khu rừng. Chỉ cần hắn quay trở lại, chắc chắn sẽ bắt được.” Người trung niên mặc bộ áo giáp màu đen trong quán rượu, hôm nay đã trở lại bộ vest quen thuộc, kính cẩn nói.
“Không cần giải thích, đi làm việc đi, tôi chỉ cần kết quả.” Stellar tháo kính, dụi dụi đôi mắt, duỗi lưng ra sau một cái, để lộ ra thân hình tuyệt mỹ. Nhưng người đàn ông trung niên không dám nhìn chút nào, cẩn trọng gật đầu, sau đó đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa.
Căn phòng rộng lớn xa hoa, lại chỉ còn mình cô gái trơ trọi đơn độc, với những tiếng lật giấy xột xoạt.
Như mọi lần, vì trở mình thì Hans sẽ rơi bộp từ trên cây xuống thảm lá phía dưới. Nhưng lần này, do có sự chuẩn bị sẵn, cậu ta chỉ bị treo ngược trên cành cây thôi. Cảm giác màu dồn lên não liên tục đã đánh thức Hans dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng.
Nhờ thế mà không cảm thấy buồn ngủ.
Hans tháo dây thừng quấn quanh người mình ra, nhẹ nhàng đáp xuống, khẽ nghiến răng nghiến lợi vì cơ thể vẫn còn đau. Đây là di chứng do sử dụng skill cấp 9x : Light speed.
Dù cơ thể đã được cường hóa mạnh gấp mấy chục lần người thường, nhưng để cho những kia điện nổ lách cách chạy qua cơ thể, sau đó di chuyển với vận tốc sấm sét, vẫn không phải là gánh nặng mà Hans có thể chịu được lúc này. Dù sao lv hiện tại của cậu ta mới chỉ là 56.
Cưỡng chế sử dụng kỹ năng mà mình chưa được phép, cái giá phải trả của Hans là điểm sức mạnh và tốc độ giảm xuống chỉ còn một phần mười, trong một ngày. Cùng với cơn đau ê ẩm khắp cơ thể.
Liếc nhìn xung quanh, vẫn còn đang ở khá sâu trong khu rừng ngoại vi. Tốc độ bị giảm chỉ còn một phần mười, có chạy cũng chẳng nhanh hơn đi bộ là bao, lại còn làm chậm trễ việc hồi phục. Thôi thì dứt khoát đi bộ.
Thực ra thì sáng sớm đi dạo ở trong khu rừng này cũng không tệ. Cảnh sắc thiên nhiên chưa được con người khai phá, lá phong đỏ au bay bay khắp con đường mòn. Dưới chân là thảm lá vàng nâu, trải dài một đường phía trước. Hai bên đường có những sinh vật nhỏ, bay qua lượn lại, màu sắc sặc sỡ. Nhất là trong không gian văng vẳng tiếng chim hót. Một thứ rất hiếm có ở thời đại mà Hans đang sống. Thế giới thứ hai mô phỏng thế giới thực đến 99%, nhưng không phải ai cũng cảm nhận được.
Đi dạo theo con đường mà Lilith đã chỉ dẫn từ trước. Dù lúc này đang yếu như sên, nhưng Hans vẫn còn tâm tình để ngắm cảnh – vì không có con quái nào quá mạnh mẽ có thể uy hiếp được cậu. Đi đến địa điểm cách hang của vua sư tử hai đầu 2km, Hans chợt dừng lại, cười hứng thú, sau đó khẽ nói:
Skill: Summon Elf.
Vốn dĩ như bình thường, kĩ năng này sẽ gọi ra một tinh linh to bằng bàn tay người, trên lưng mang đôi cánh như chuồng chuồn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ với nhiều chức năng như soi đường, trị liệu v...v. Nhưng khi Hans sử dụng, kỹ năng này lại gọi ra một cô gái với vóc dáng mảnh khảnh, nhưng tuyệt đối giống một con người tiêu chuẩn, hơn nữa vô cùng xinh đẹp.
“Chào buổi sáng, Hans.”
Vẫn là câu nói như thường lệ, mỗi khi Lilith mở mắt. Dường như mỗi khi được Hans gọi ra, cô ấy đều đang ngủ. Dáng vẻ lúc Lilith mới tỉnh dậy cực kỳ khả ái dễ thương, chính vì vậy Hans cũng chẳng bao giờ buồn hỏi xem, tại sao cô ấy ngủ nhiều đến vậy.
Hans vui vẻ gật đầu, sau đó lấy tay chỉ về một hướng.
Xa xa, thân hình lắc lư của Man eater plant (thực nhân thụ) đang khẽ đong đưa. Dường như chính nó cũng đang ngon giấc, từng cành lá rung rinh, lên xuống đều nhịp, chẳng khác nào một con người đang hô hấp. Cái miệng đỏ lòm của nó đã khép hờ, thỉnh thoảng có một chất lỏng chảy ra – Hans lần này đã quả quyết đấy là nước rãi.
Người quen cũ gặp lại, đôi khi mang lại cho người ta những cảm xúc rất vui vẻ.
“Anh đoán, mấy ngày nay, chưa có ai đến làm phiền người canh cổng của chúng ta rồi.” Hans cười khẽ.
“Sao anh biết !? Nhỡ may nó vừa mới quay lại đây thôi thì sao !?” Lilith tò mò hỏi. Dù có thể nắm bắt vị trí tương đối của mọi sự vật trong thế giới thứ hai, nhưng những con quái tự do như thực nhân thụ này lại không hề có nơi ở cố định. Chúng lang thang trong rừng kiếm mồi, đôi khi đóng vai một cái cây vô hại, rất khó phân biệt.
“Nó không thể rời khỏi chỗ này được.” Hans cười khẽ, lấy tay chỉ chỉ.
Dưới gốc thực nhân thụ to lớn, là một cái cây non, nhìn rất giống hoa hướng dương. Nhưng ở giữa nụ hoa lại có một điểm đỏ như máu. Ai cũng có thể dễ dàng đoán ra, đây là một gốc thực nhân thụ khác, chỉ có điều, cái cây này còn quá bé, bộ rễ của nó vẫn chưa thể rút lên khỏi mặt đất được. Những năm tháng đầu đời, chúng vẫn phải ở cố định một chỗ.
Mấy cái chân rễ to lớn của thực nhân thụ bao quanh gốc cây non này, che trở cho nó, như gà mái mẹ bảo vệ cho con. Có lẽ vì vậy mà mấy ngày nay nó không hề di chuyển đi kiếm mồi, chỉ thủ hộ ở đây. Đó cũng là lý do tại sao Hans không xuống tay với nó lần trước.
Gốc thực nhân thụ này rất thú vị.
Hans tủm tỉm cười, rồi nhìn sang Lilith đang say sưa đánh giá một màn mà cô cho là rất cảm động kia.
Hans mải mê nhìn ngắm con quái, hoàn toàn không nhận ra bên cạnh mình, khuôn mặt thiếu nữ đã có phần si ngốc.
“Anh luôn như vậy ! Hans.”
“Hử, làm sao cơ !?”
“Anh luôn đối xử với mọi thứ trong thế giới thứ hai như thể chúng có linh hồn của mình ấy.” Lilith cười thật tươi, nhẹ giọng nói.
Hans đưa một tay lên gãi gãi má, cười trừ nói.
“Ừm, thì ... nói thế nào nhỉ !? Anh cảm thấy, biết đâu những thứ đó cũng sẽ giống em, một ngày nào đấy, biết độc lập suy nghĩ, muốn làm theo ý mình. Người sáng tạo ra thế giới thứ hai thật vĩ đại. Mọi vật dường như đều có thể tiến hóa để gần với thế giới thực hơn.”
“Chẳng hạn nhé, vết áo rách của NPC ăn xin nơi cổng thành Midgar sau một tuần đã có vết vá. Ông Smith được thiết lập luôn sợ vợ hôm kia đã đánh lại bà ấy để lấy tiền đi đánh bài. Nếu hòa mình vào, thật tâm cảm nhận, thế giới thứ hai chẳng khác thế giới thực chút nào. Con người ở đây, sinh vật ở đây cũng đều đang sống, và hoàn thiện chính mình, theo một quỹ tích khác với thế giới của anh mà thôi.”
“Vậy nên Lilith, anh yêu thế giới thứ hai này. Yêu cảnh cãi vã mỗi ngày giữa vợ chồng nhà ông NPC Smith, yêu người ăn mày kia, yêu gốc thực nhân thụ này, và yêu cả em nữa.”
Tay chàng chẳng hiểu từ lúc nào đã nắm lấy tay nàng, đưa lên ngang người. Vẻ mặt ôn hòa, chan chứa tình cảm. Giọng nói có phần mê say.
“Em... em cũng thích Hans nữa.”
Đến đây thì tới lượt Hans ngớ ra. Sau đó bật cười, rồi lại phải cố nén lại sao cho gốc thực nhân thụ kia không nghe thấy. Hans xoa xoa đầu Lilith vui vẻ nói:
“Tất nhiên rồi Lilith, người ta sao có thể ở chung được khi ghét nhau chứ.”
“Không phải thích kiểu...kiểu đó...là thích...thích...” Lilith phụng phịu nói. Có phần cuống lên vì Hans chẳng biết ý tứ gì cả.
Hans lại càng vui vẻ hơn:
“Được rồi Lilith, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi !?”
“Một tuổi rưỡi... à không, hai tuổi rồi.”
“Thế đấy, anh vẫn còn chưa muốn vào tù vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên đâu. Dù đó có là một AI (trí tuệ nhân tạo) đi chăng nữa.” Hans nhún vai tùy ý nói. Sau đó cười ha ha chạy quanh khu rừng với tiếng la giận dỗi của Lilith.
Xa xa, gốc thực nhân thụ chợt tỉnh giấc, ráo giác nhìn quanh, khịt khịt mấy tiếng, sau đó lại tiếp tục ngủ nướng.
...
Bên ngoài khu rừng.
Không biết từ lúc nào, mấy cái lều trắng đã trải khắp bìa rừng, bên cạnh đó là toán lính áo giáp màu xám, đang túm năm tụm ba ngồi bốc phét.
“Ôi, phải chờ đến bao giờ đây !? Ngày nào cũng trực ở đây mười mấy tiếng, tao nhớ Mimi quá.”
“Mày làm ơn đừng có cách nửa tiếng lại lải nhải câu này một lần được không !? Thế tay mày đang làm gì đó, nhắn tin còn nhanh hơn đạn bắn thế kia mà mồm vẫn kêu gào được. Tao phục mày rồi đó.”
“Thằng forever alone như mày làm sao hiểu được vị ngọt của tình yêu !? Xa nhau một khắc bằng cả ngàn năm, ôi... tao dám thề, giờ này có ai chia rẽ tao với cô ấy, tao sẽ liều mạng, kể cả đó có là chủ tịch đi nữa.”
Một tên lính lải nhải, không hề để ý đồng bọn đang lắc đầu nguây nguẩy, liều mạng nháy mắt cho anh ta dừng lại.
“Rất tốt Roland, ngày mai tôi hi vọng thấy đơn xin thôi việc của cậu trên bàn. Giờ cậu có thể đi được rồi.” Người trung niên đối thoại với Stellar trong văn phòng, giờ này đã trở lại thành một đội trưởng kị sĩ giáp đen tiêu chuẩn. Không biết từ lúc nào, ông ta đã đứng sau lưng anh lính tên Roland kia mà anh ta không hề hay biết.
“Ặc, sếp Marcrot, em chót dại. Cắm rơm cắn cỏ lạy sếp, nhà em còn mẹ già và ba con nhỏ...” Roland mặt mũi xanh lét, nước mắt nước mũi lưng tròn, giọng nói thảm thiết....
“Rồi rồi, tôi đùa thôi. Đứng đây ba ngày rồi, nếu đến đêm mai mục tiêu vẫn không xuất hiện, chắc cũng phải rút quân thật. Mấy cậu chịu khó đi.” Người trung niên tên Marcrot vỗ vỗ vai Roland, ray ray trán nói. Lần nào thằng này cũng lôi một bài ra, làm ông nghe đến đau cả đầu.
Sau đó ông nhìn ra phía bìa rừng, nhíu mày đăm chiêu.
Nếu kẻ đó sở hữu lỗi có thể phá bỏ mọi quy tắc trong thế giới thứ hai. Vậy cũng có khả năng hắn không cần rời khỏi khu rừng bằng những lối mòn này. Nhưng đó là trong trường hợp hắn biết trước có người mai phục... tâm lý mà... những kẻ bình thường thì luôn muốn tỏ ra ưu việt, còn những người thật sự ưu việt lại thích đóng vai những kẻ bình thường. Đạo lý này, ở thế giới thứ hai vẫn áp dụng được. Ông cũng đang đánh cược vào khả năng này.
Ngoài rừng đám lính chờ đợi mỏi mòn.
Trong rừng Hans và Lilith vẫn đang nô đùa vui vẻ. Hiếm có cơ hội Lilith có thể ở ngoài nhiều như vậy, dù sao việc mình có một trí tuệ nhân tạo vẫn là cấm kị ở thế giới thứ hai, Hans ít khi dám triệu hồi cô ở chỗ đông người.
Chàng và nàng cùng nhau vui vẻ dạo chơi trong rừng. Tay nắm tay, mắt đối mắt, nhưng có tình yêu gì đó hay không thì trời biết, đất biết và Hans biết mà thôi.
Không phải không cảm nhận được Lilith thật sự thích mình. Nhưng Hans vẫn còn có chút vướng mắc.
Nói sao nhỉ !? Nếu một ngày nào đó, từ trong máy tính, window xp nhảy ra và nói nó rất thích bạn. Thì bạn sẽ hiểu suy nghĩ cổ quái trong đầu Hans lúc này.
Lilith không phải con người. Nói đúng ra, Hans cũng chẳng rõ cô ấy là thứ gì ở thế giới thứ hai này. Ngày đầu tiên sử dụng skill summon gọi ra Lilith, Hans cũng tá hỏa một trận. Sau đó cậu ta còn định gọi GM (người điều hành game) để khiếu nại. Nhưng dừng ngay lập tức, chủ yếu là vì Lilith quá dễ thương. Và không summon được một con elf - chỉ để trang chí là chính thì cũng chẳng ảnh hưởng lắm.
Cô ấy như một đứa bé, không hiểu chuyện, cái gì cũng đánh giá với thái độ tò mò, ngây thơ. À... nói thế cũng không đúng. Vì tất cả kiến thức thuộc thế giới thứ hai đều nằm trong đầu cô ấy. Và mọi quy tắc ở đây đều không thể ràng buộc Lilith. Có tắt skill summon, cô ấy vẫn có thể ở lại. Đi xuyên tường, không bị thần ru ngủ ảnh hưởng. Tùy ý chạm vào người player ở trong thành v...v. Nếu Lilith không phải là con riêng của chủ tịch tập đoàn, có lẽ chỉ có thể là bug game. Hans thầm nghĩ, nhưng tất nhiên, cậu ta rất sáng suốt, không bao giờ nói ra miệng.
Dù tâm tình phức tạp, nhưng nói chung, cùng người đẹp đi dạo giữa thảm thực vật xanh, hoa lá muôn sắc này, dẫu có muốn u sầu cũng chẳng được.
Bởi thế trong rừng cây, tiếng cười nói chan hòa, vang vọng không dứt. Gió lay, cây cỏ động, lá rơi nhuộm màu con đường họ đi qua, tô điểm thêm cho đôi nam nữ này, một khung cảnh đẹp như tranh.
...
Đêm xuống.
Hans vẫn chưa khôi phục. Với tình trạng này mà muốn băng qua chỗ được thực nhân thụ trấn thủ, thì nó sẽ tặng cậu một vé về làng miễn phí luôn.
Bất đắc dĩ. Đành phải hao phí một viên ngọc ẩn hình nữa, ngủ lại trong rừng thêm một đêm.
Khi bóng dáng của thần ru ngủ hiện ra, mọi thứ lại trở về với sự yên tĩnh. Giấc ngủ bắt buộc này không một sinh vật nào trong thế giới thứ hai có thể kháng cự được. Tất nhiên trừ Lilith.
Khi gốc thực nhân thụ cũng đã ngủ say. Một cô gái thân hình mảnh dảnh, cõng trên vai một chàng trai áo trắng, đang ngủ li bì, khó nhọc bước qua con quái vật to lớn. Nặng nhọc lê từng bước, nhưng cô gái vẫn nở nụ cười trên môi, có vẻ rất vui.
...
Hans ngáp dài một cái bên bến xe bus yên ắng, tạo ra một tiếng động nhỏ nhoi, phần nào át đi cái không khí tĩnh mịc nơi này.
Sống, đi học, đi làm, rồi chết.
Luẩn quẩn và luẩn quẩn. Có mấy ai được tự do chạy nhảy trong những khu rừng vắng, thỏa chí anh hùng, phiêu bạt khắp nơi với một thanh kiếm, đương đầu với những con quái vật hùng mạnh, gặp gỡ những cô gái xinh đẹp...
Đâu thì không rõ chứ ở cái thế giới này thì không thể rồi. Trước hết, bới ra một con quái vật đã khó, muốn tìm một rừng cây ở cái mặt trăng này còn khó hơn. Còn những cô gái xinh đẹp !? Nhìn quanh, chỉ toàn thấy mấy bác gái đã qua kỳ mãn kinh, khuôn mặt khó đăm đăm như xử nữ già. Cũng chẳng trách được họ, khu dân cư số 5 vốn là chỗ cùi bắp nhất trên mặt trăng. Những người ở đây đều là lớp người đầu tiên tình nguyện lên mặt trăng sống thử những năm mới xây dựng. Những đại gia nhà giàu bỏ tiền ra mời họ lên đây, kiểm tra chất lượng cuộc sống trước khi bỏ tiền ra xây những biệt thự tiện nghi cho riêng mình ở khu dân cư số 1.
Có chỗ ở, có nhà, có việc đấy, nhưng nghèo vẫn hoàn nghèo thôi. Không làm thì cạp đất mà ăn. Bởi vậy vẻ mặt của ai nấy cũng vô cùng hối hả mà vội vã.
Nhưng nói quanh đây toàn mấy bác gái cũng không đúng lắm.
Ít nhất thì cô ta là ngoại lệ.
Hans lười biếng dựa vào thành ghế, nghiêng nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt tò mò, ý hỏi rõ ràng. Nhưng chẳng buồn mở miệng nên cậu ta cứ giữ nguyên cái tư thế kỳ cục đó.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy con gái bao giờ à !?”
Bên trái, cách Hans khoảng 1m, cùng với vị trí bác gái bị móc túi ngày hôm qua, Linh đang ngồi chỉn chu ở đó, cảm nhận được ánh mắt của cậu ta cứ chăm chăm lên người mình, cô khó chịu nói một câu.
“Thật trùng hợp.”
“Chả trùng hợp tý nào. Đi học cùng đường một năm nay rồi, bây giờ cậu mới nhìn thấy tôi.”
“Cùng đường thật sao !?” Hans ngơ ngác.
“Và còn cùng lớp nữa đấy.” Linh bực mình nói rồi bước lên xe bus.
Hans gãi gãi đầu có vẻ ngượng nghịu, rồi cũng bước lên theo.