Long Thần Quyết
Tác Giả : Hắc Diệm Ma Quân
Nguồn : 4vn.eu
Chương 5 : Đồ Đệ
Mọi người trong điện đang nói chuyện thong thả, dường như đang thảo luận việc gì.
Vị đạo sỹ trẻ dẫn hắn đến ngoài cửa, chỉnh đốn lại y bào, rồi cung kính thưa:
"Chưởng môn, các vị sư thúc, đệ tử Thường Tiễn phụng mệnh đưa Thái huynh đệ đến gặp sư phụ và các vị sư tôn.''
Thái đưa mắt quanh đại điện thầm đánh giá. ''Cổ kính và trang nghiêm.''
Phía trước thần vị, trên đại điện, có mấy chục người đang đứng, có kẻ tu hành có người phàm tục, xem ra đều là môn hạ của Thanh Vân Môn. Phía trước đám người ấy, đặt chừng bảy cỗ đại kỷ, bên trái bên phải mỗi bên ba cái, chính giữa, nơi đầu hai dãy đặt một cái, trên đó có sắn bảy người ngồi. Trong đó, bảy người ngồi trên ghế, khí độ càng có vẻ xuất chúng, hơn hẳn mọi người khác. Trong sáu người này, có ba người là tu hành, ba người là tục gia, đặc biệt nguời ngồi chính giữa, mình khoác hắc lục đạo bào, tiên phong hạc cốt, hai mắt ôn nhuận long lanh, tất nhiên chính là vị chưởng môn đại danh đỉnh đỉnh của Thanh Vân Môn, Đạo Huyền Chân Nhân, trung niên béo tốt phúc hậu ngồi ở dưới cùng hàng ghế bên phải là Điền Bất Dịch.
Tránh thất lễ Thái không dám nhìn tiếp vội bước lên ôm quyền, cất giọng nói mười phần bắt chiếc phim kiếm hiệp, nhìn thẳng Đạo Huyền Chân Nhân và sáu vị chủ phong.
''Tại hạ họ Nguyễn tên Thái, nhà ở Việt Nam cách đây rất xa, do vô tình bị truyền tống tới Thanh Vân Môn. Khoảng thời gian qua đã được Thanh Vân Môn Đại Trúc Phong chăm sóc tận tình, tại hạ vô cùng cảm kích.''
Chúng nhân nghe vậy, trên mặt đều không kìm được nét cười, mọi ánh mắt đều dồn về phía Thái.
Thanh niên ngọc thụ lâm phong, anh khí bừng bừng, mặc quần áo kì lạ có vẻ là trang phục địa phương, tóc ngắn tuy thân lâm đại biến, trong người có thương thế lại đối diện với cao nhân danh động thiên hạ như Đạo Huyền Chân Nhân, mà nói năng vẫn đâu ra đấy, rõ ràng mạch lạc, quả là điềm đạm trầm tĩnh.
Cổ truyền tống trận ở khu rừng nhỏ hư hỏng đã lâu, cao tầng Thanh Vân đã tra xét nhiều năm không có thông tin gì, lại mang tới một người kèm theo dị tượng.
Dị tượng thanh thế rất lớn, đều làm cho cao tầng Thanh Vân Môn chú ý, nhận được thông báo điều tra của Đại Trúc Phong, Đạo Huyền Chân Nhân vô cùng kinh ngạc, bèn cho mời người thanh niên thần bí tới cùng triệu tập thủ toạ của sáu chi phái kia đến thương lượng.
Những nhân vật gánh vác được trách nhiệm thủ toạ của bảy chi phái, tất nhiên là những nhân vật đỉnh cao trong Thanh Vân Môn; mà những nhân vật đỉnh cao trong Thanh Vân Môn, cũng chính là những nhân vật tuyệt luân trong hàng ngũ đạo sỹ tu chân luyện đạo trên thế gian. Những người đang ngồi đây, ai nấy đều nhìn xa trông rộng, lúc này trong lòng chỉ biết nhận xét một câu: "Đúng là một miếng ngọc đẹp, tư chất tâm tính rất cao!"
Đạo Huyền Chân Nhân khe khẽ mỉm cười, nói:
''Không có chuyện ơn huệ gì ở đây, tiểu huynh đây gặp nạn ở gần núi Thanh Vân chúng ta tất nhiên không thể bỏ mặc không lý đến đó đâu phải là tác phong của nhất đạo chính phái Thanh Vân ta. Tuy thế ta có vài câu muốn hỏi, mong rằng tiểu huynh sẽ trả lời cho rõ."
''Vâng Chân nhân cứ hỏi biết gì ta sẽ nói lấy.''
Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, nói: "Thương thế hiện tại của huynh đệ ra sao. Làm sao mà lại bị kéo vào kiếp nạn này?"
''Haizzzz! Nói ra thì rất dài dòng. Tại hạ là một người bình thường ở Việt Nam, có lẽ cách đây rất xa, cậy có một thân võ nghệ cao mà đi thám hiểm một di tích cổ vô tình mà bị đưa đến đây, ;lại ngất xỉu mấy ngày . Thật là tai bay vạ gió.''
Thái nửa thật nửa giả trả lời dù sao thì cũng không thể nói rằng ta táy máy nghịch truyền tống trận bị đưa từ dị giới tới đây sao.
Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm một lát, nói: "Nói như vậy, huynh đệ đây đối với việc mấy hôm trước, không hay biết gì hết."
''Vâng.''
Đạo Huyền Chân Nhân thở dài, gọi một tiếng: "Tống Đại Nhân, Trương Tiểu Phàm."
"Có đệ tử."
Hai đệ tử Thanh Vân ứng tiếng bước ra, một người dáng khôi ngô cao lớn, một thiếu niên chất phác phục trang cả hai theo lối tục gia. Chỗ họ vừa đứng là ở sau lưng Điền Bất Dịch.
Đạo Huyền Chân Nhân nói:
"Hai ngươi là người đầu tiên phát hiện ra chuyện ở miếu hoang, ngươi hãy đem việc lúc đó nói lại một lượt nữa!"
Tống Đại Nhân cất giọng thô sảng:
"Vâng. Ngay sau khi xảy ra dị tượng, đệ tử và tiểu sư đệ được lệnh sư phụ tới lân cận điều tra, đạp không trung mà đi. Lúc ngang qua trên miếu hoang thấy cảnh tượng tan hoang, cây đổ xiêu vẹo, miếu hoang đã sập. Bọn đệ tử vội vàng hạ xuống xem xét, thì tìm được Thái huynh đệ đây, thấy Thái huynh hôn mê bất tỉnh, thương thế rất nặng bèn đưa về Đại Trúc Phong chữa trị.''
''Thái huynh đệ, sự việc từ hôm đó là như vậy, huynh đệ bây giờ không thể trở về được nữa, truyền tống trận ở đây hầu như đều bị hư hỏng hoàn toàn, không thể chữa trị, sau này có dự tính gì không.'' Đạo Huyền Chân Nhân nói.
Thái ngay lập tức đáp lời:
''Tại hạ vốn tứ cố vô thân, nay gặp nạn được Thanh Vân Môn cưu mang giúp đỡ, mọi việc xin nhờ Chân Nhân định đoạt.''
Đạo Huyền Chân Nhân khe khẽ thở dài, tay trái nhẹ phất.
''Huynh đệ thương thế vừa khỏi hãy đi nghỉ ngơi trước, xuống y sư của Thông Thiên Phong xem qua thương thế một chút.''
Đoạn quay qua đạo sĩ bên cạnh:
''Thường Tiễn, ngươi đưa Thái huynh đệ đi xem xét thương thế một chút.''
''Đa tạ chân nhân.'' Hoàng ôm quyền cúi đầu cảm ơn một cách thật lòng.
Sau khi hai người rời đi.
Đạo Huyền Chân Nhân xua xua tay, chúng đệ tử đang đứng lần lượt hành lễ, rồi theo thứ tự lui ra. Trong đại điện, chỉ còn lại bảy người bọn họ.
Lúc ấy, Điền Bất Dịch nói:
''Chưởng môn sư huynh, theo đệ xem xét mọi chuyện có lẽ là như vậy, Thái tiểu huynh đệ không giống gian tế ma giáo, không có vẻ nói dối, dị tượng cũng không có gì bất thường, truyền tống trận cũng đã hư hỏng toàn bộ, huynh định xử trí thế nào?"
Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn đạo nhân ngồi đầu hàng bên trái, hỏi: "Thương Tùng sư đệ, ý đệ ra sao?"
Thương Tùng Đạo Nhân thân hình cao lớn, diện mạo trang nghiêm, là thủ toạ chi phái Long Thủ Phong của Thanh Vân Môn. Trong Thanh Vân Môn, ngoài chi phái chính của Đạo Huyền Chân Nhân ra, thanh thế của Long Thủ Phong là lớn nhất.
Thương Tùng bản tính nghiêm khắc, ngoài việc quản lý các đệ tử trong chi phái của mình ra, còn kiêm quản những việc xử phạt trong Thanh Vân Môn. Thanh Vân đệ tử bình thường đối với chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân cố nhiên kính ngưỡng vô cùng, nhưng khiếp sợ nhất lại chính là vị Thương Tùng thủ toạ ít khi cười nói này.
Bấy giờ, Thương Tùng Đạo Nhân cau đôi mày rậm, một lát sau mới đáp:
"Câu chuyện rất nhiều nghi vấn, trong lúc vội vàng e là khó mà tra xét cho rành mạch được. Nhưng theo đệ thấy, hắn ngộ tính và tâm tính đều rất tốt độ tuổi, hoàn cảnh lại phù hợp tứ cố vô thân. Đệ thấy chúng ta nên thu nạp hắn vào làm môn hạ, từ từ theo dõi đánh giá sau. Nếu điều tra ra hắn lừa dối thì ngay lập tức...!"
Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, nói:
"Không sai, ta cũng có ý như vậy. Thái huynh đệ thân phận cô khổ, chúng ta phải chiếu cố một chút. Chỉ có điều ta đã rất nhiều năm không thu nạp đồ nhi, chẳng hay có vị sư đệ nào có thể nhận chúng không?"
Nói đoạn, ông ta đưa mắt nhìn khắp mọi người.
Với đạo tu chân, tư chất là cực kỳ quan trọng, thế gian thường có cái gọi là thiên tài ngộ đạo, tức là cái thuyết vượt được tu hành trăm năm. Mà người trong Thanh Vân Môn rất thấm nhuần điều này.
Năm xưa khi Thanh Vân Môn cùng đồ mạt lộ, chỉ nhờ vào Thanh Diệp tổ sư kinh tài tuyệt diễm, tuy tuổi còn trẻ, nhưng thiên tư hơn người, tham phá cổ thư của tiền nhân, tu hành vượt xa tất thảy tiên nhân, mà khiến một Thanh Vân Môn hấp hối trở nên dồi dào sức sống, thịnh vượng vô song, rồi trở thành lãnh tụ chính đạo trong thiên hạ ngày nay.
Thêm nữa, danh sư tuy nhiên khó cầu, nhưng đệ tử tư chất thượng thừa như vậy cũng khó kiếm, Thái thiên tư hơn người, căn cốt kỳ giai, thủ toạ của các chi phái Thanh Vân Môn cũng đều có ý thu vào làm môn hạ.
Sau một hồi im lặng, Điền Bất Dịch ho lên, rồi nói:
"Hà hà, chưởng môn sư huynh, huynh biết Đại Trúc Phong của đệ từ xưa tới nay vốn neo người, hắn lại ở Đại Trúc Phong mấy ngày nay đã quen thôi thì để đệ giải quyết giúp huynh chuyện này đi!"
Nhưng thủ toạ của Triêu Dương Phong là Thương Chính Lương ngồi bên cạnh đã nhổm dậy trước, chắn ngang đường nói với Đạo Huyền Chân Nhân:
"Chưởng môn sư huynh, hôm nay đệ vừa nhìn thấy thanh niên này này đã cảm thấy rất hợp với nó, chắc là có mối túc duyên, chẳng bằng để nó đầu nhập môn hạ đệ!"
Thanh Vân Môn lịch sử lâu đời, các chi phái ngoài mặt luôn giữ hoà khí, nhưng bên trong đều có ngầm ý giao kình, nhìn thấy Thái tư chất hơn người, chưa chừng có thể là một Thanh Diệp tổ sư nữa, huống hồ thu nạp môn hạ ít nhất cũng là thêm được một đệ tử, không thể để chi phái khác nắm được cơ hội.
Vì có uy vọng tu hành của Đạo Huyền Chân Nhân, vốn chẳng ai dám tranh, đằng này Đạo Huyền tự nói là không thu nạp, chuyện tốt như vậy đời nào có thể bỏ qua?
Lúc ấy Thương Chính Lương vừa nói dứt câu, liền có thủ toạ của Lạc Hà Phong là Thiên Vân Đạo Nhân ở bên cạnh nói: "Thương sư huynh, môn hạ huynh đã có đến hai trăm đệ tử, nếu ai ai cũng có túc duyên với huynh, e rằng túc duyên của huynh khó tránh khỏi là quá nhiều đấy."
Thương Chính Lương đỏ lựng mặt, toan nói, Điền Bất Dịch đã tranh tiên: "Thiên Vân sư huynh nói rất đúng á! Luận về số lượng đệ tử, các vị ít nhất cũng trên trăm người, Đại Trúc Phong của ta lại chỉ có tám người, chẳng ra cái thể thống gì. Chi bằng..."
Lúc ấy Thương Tùng Đạo Nhân lập tức ngắt lời lão: "Điền sư đệ, Thái tiểu chất thân thế đáng thương như vậy, cần mang lại cho hắn sự chăm lo, chứ không phải là chú ý đến việc số người của chúng ta nhiều hay ít." Nói đoạn, ông ta ngoảnh đầu sang Đạo Huyền Chân Nhân, vòng tay nói: "Chưởng môn sư huynh, Thái tiểu huynh đây quả là một nhân tài, xin để đệ thu nạp nó làm môn hạ, đệ nhất định sẽ hết lòng dạy dỗ, giúp nó thành tài, gây dựng uy danh Thanh Vân ta."
Thủy Nguyệt đại sư đang nhắm mắt điều tức chợt lạnh giọng
''Ồn ào quá, thật chả ra thể thống nào cả, hắn đã ở Đại Trúc Phong từ trước tới nay, mang ơn Đại Trúc Phong cứ để hắn làm môn hạ Đại Trúc Phong còn tranh giành cái gì.''
Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm một lát, bọn Thương Tùng, Thương Chính Lương trong lòng đều biết thế là thôi rồi, quả nhiên một lát sau, Đạo Huyền Chân Nhân bảo:
''Thủy Nguyệt sư muội nói cũng có lý, vậy thì để nó đầu nhập môn hạ Đại Trúc Phong đi.''
Mọi người rục rịch định cất lời muốn phân biện, nhưng Đạo Huyền lại giành lấy cơ hội, không cho họ nói:
"Được rồi, chuyện này ấn định rõ ràng như vậy, các vị sư đệ, sư muội cũng phải chú ý điều tra việc kia, hiểu cả chưa?"
Bọn Thương Tùng cùng đứng dậy, đồng thanh đáp: "Vâng."
Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, ho khẽ mấy tiếng, không nhìn đến thái độ của mấy người, bước mau vào hậu điện. Bóng ông ta khuất rồi, trên Ngọc Thanh Điện liền vang tiếng cười lớn của Điền Bất Dịch.
Long Thần Quyết
Tác Giả : Hắc Diệm Ma Quân
Nguồn : 4vn.eu
Chương 6 : Bái Sư và Truyền Nghệ
Trên đường trở về khuôn mặt của Điền Bất Dịch như tắm gió xuân phơi phới có vẻ khoái chí lắm độn quang ngay lập tức về Đại Trúc Phong.
Làm cho Thái, cùng Trương Tiểu Phàm độn quang chậm đằng sau chẳng hiểu gì đành phải ngơ ngác hỏi Tống Đại Nhân
Tống Đại Nhân tuy là một đại hán, lúc này trong lòng cũng rất vui vẻ, y nói:
"Tiểu huynh đệ, sau này chúng ta là người một nhà rồi."
Thái đờ ra một lúc, hỏi: "Người một nhà là thế nào?"
Tống Đại Nhân mỉm cười đem chuyện Điền Bất Dịch thu nạp hắn làm đồ đệ kể qua một lượt.
Trương Tiểu Phàm lắng nghe, nhất thời vui vui mừng tột độ, trong mắt một nó Thái là một người đáng thương như mình cũng không có người thân, Thanh Vân Môn Đại Trúc Phong gồm toàn những người vui vẻ chan hòa, nó coi đây như là nhà bây giờ có thêm một thành viên mới, sao có thể không là việc đáng mừng.
Trương Tiểu Phàm bèn cất giọng gọi: "Thái sư huynh."
Tống Đại Nhân mỉm cười gật đầu: "Tốt lắm, tiểu sư đệ, lần này tiểu sư muội lại có thêm một vị sư huynh rồi?"
Đại Trúc Phong.
Vừa chạm chân xuống đất Trương Tiểu Phàm vội vàng chạy vào Thủ Tĩnh Đường muốn báo tin ngay lập tức cho Điền Linh Nhi bóng hồng trong lòng nó, kéo theo một cái đuôi là con chó lông vàng to lớn trông vô cùng tức cười, vừa đuổi theo vừa sủa ồn ào náo nhiệt.
Tống Đại Nhân cười: "Nào, sư đệ, chúng ta đi vào, tiện thể ta nói cho đệ nghe qua tình hình bản môn, sau đó cùng đi bái kiến sư phụ sư nương, gặp qua các vị sư huynh, sư đệ sư muội khác."
Tống Đại Nhân vừa dắt Thái vừa đi, vừa nói: "Đại Trúc Phong của chúng ta không bằng các chi phái đồng môn khác, người rất là ít, nếu tính thêm đệ vào, tổng cộng không quá mười người, vì thế phòng ốc đều rộng rãi."
Qua tóm tắt sơ qua của Tống Đại Nhân với giọng nói vô cùng tự hào.
Thanh Vân Môn có lịch sử rất lâu đời, từ khi sáng lập đến giờ đã hai ngàn năm có lẻ, đứng đầu trong hai phái chính tà hiện nay.
Nghe nói tổ sư khai phái vốn là một thầy tướng trong giang hồ, nửa đời thất vọng, buồn bực bất đắc chí. Năm 49 tuổi, ngao du khắp nơi, trên đường đi qua núi Thanh Vân, vừa nhìn đã nhận ra nơi đây có vẻ thiêng liêng kỳ tú, tụ được linh khí của trời đất, là một nơi tốt đẹp vào bậc nhất. Lập tức đăng sơn, ăn gió nằm sương, tu chân luyện đạo, chưa được bao lâu, lại tìm đuợc một quyển sách cổ không tựa đề trong một hang sâu bí mật, trên đó ghi chép những thuật pháp môn kỳ ảo, thâm thuý cao xa, mà lại diệu dụng vô cùng, uy lực cực lớn.
Thầy tướng nọ được mối kỳ ngộ này, dốc lòng tu tập. Thấm thoắt hai mươi năm, có chút tựu thành, bèn xuất núi. Trải qua mấy trận mưa gió giang hồ, tuy không thể độc bá thiên hạ, nhưng cũng trở thành người hùng một phương. Bèn ở trên núi Thanh Vân, khai tông lập phái, đặt tên "Thanh Vân". Vì nội dung trong quyển sách không có tựa đề kia rất gần với đạo gia, nên ông ta bèn phục trang đạo nhân, tự xưng hiệu Thanh Vân Tử, đệ tử đời sau tôn xưng là Thanh Vân Chân Nhân.
Thanh Vân Tử thọ 167 tuổi, sinh thời thu nạp mười đệ tử, lúc lâm chung có dặn rằng: "Ta nửa đời đã học đến tận cùng về tướng thuật, tinh yếu nhất chính là tướng phong thủy. Núi Thanh Vân này là linh địa hiếm có trong nhân gian, phái Thanh Vân ta giữ ngọn núi này, về sau nhất định sẽ hưng thịnh, các ngươi quyết không thể bỏ được. Nhớ lấy, nhớ lấy!"
Lúc ấy mười đệ tử đều gật đầu, tin tưởng chắc chắn rồi, Thanh Vân Tử mới nhắm mắt tắt nghỉ. Không ngờ trong vòng một trăm năm sau đó, chẳng biết là có phải ý trời ghẹo người, hoặc căn bản là Thanh Vân Tử tướng thuật không tinh, Thanh Vân Môn không chỉ không phát triển, mà mỗi ngày một suy vi.
Trong mười đệ tử, có hai người chết sớm, bốn người bỏ mạng trong những cuộc huyết sát giang hồ, một người tàn phế, một người mất tích, chỉ truyền lại hai chi phái.
Trải qua năm mươi năm, trong vòng một trăm dặm quanh núi Thanh Sơn đã xảy ra những thiên tai địa chấn chưa từng có, ngập lụt khủng khiếp, đất rung núi chuyển, tử thương vô số, lại dứt tuyệt đi một chi phái. Mà còn lại mỗi một người, nhưng tư chất có hạn, bản lĩnh thấp kém, vốn chẳng thể khôi phục được phong quang năm xưa của Thanh Vân Tử, lại còn vì duyên cớ quyển sách cổ kia, kích động kẻ thù bên ngoài đến tranh đoạt, mấy phen huyết chiến, nếu không phải là nhờ mấy pháp bảo lợi hại mà Thanh Vân Tử để lại, thì e rằng Thanh Vân Môn đã bị người ta diệt tận rồi.
Tình cảnh này kéo dài đúng bốn trăm năm, Thanh Vân Môn không hề khởi sắc, hầu như có thể dùng từ "ngắc ngoải" để hình dung. Đến phút cuối, thậm chí còn bị người bắt nạt đến tận cửa nhà, trong bảy ngọn núi cao của Thanh Vân, ngoài ngọn chính Thông Thiên Phong, sáu ngọn còn lại đều bị ngoại địch chiếm hết, trong đám ngoại địch đó còn có cường đạo hãn phỉ, lấy làm cứ điểm, cướp bóc bốn phương, hoành hành ngang ngược.
Những người không rõ nội tình phần lớn đều hiểu nhầm, cho rằng Thanh Vân Môn đã sa sút mất rồi, mặc dù đệ tử Thanh Vân giải thích rất nhiều, rằng cũng có lòng giết địch, hiềm nỗi lực bất tòng tâm, thật đáng thương. Đến nay nghĩ lại, lúc ấy quả thực là quãng thời gian cay đắng nhất của cả phái Thanh Vân.
Mãi cho đến thời điểm một nghìn ba trăm năm trước, tình hình mới có thay đổi.
Có lẽ là tướng thuật của Thanh Vân Tử rốt cục cũng hiển linh, hoặc là trời già mệt rồi, không muốn trêu cợt Thanh Vân Môn nữa, đến lúc ấy, trong đám truyền nhân đời thứ mười một của Thanh Vân Môn, lại xuất hiện một nhân vật tuyệt luân, kinh thế hãi tục đứng lên dẫn dắt - Thanh Diệp Đạo Nhân.
Thanh Diệp tục gia họ Diệp, vốn là một thư sinh nghèo khổ, thiên tư đĩnh ngộ hơn người, nhưng ứng thí rất nhiều lần mà không trúng, sau này cơ duyên xảo hợp, được Vô Phương Tử chưởng môn đời thứ mười của Thanh Vân Môn thu làm đệ tử, lúc ấy tuổi mới 22.
Sau khi Thanh Diệp nhập môn, chỉ qua một năm đã lĩnh hội quán thông hết thảy những kiếm thuật pháp đạo do Vô Phương Tử truyền cho, độc chiếm hàng đầu trong đám đệ tử. Lại qua một năm, đến Vô Phương Tử cũng chỉ có thể dựa vào sự tu hành thâm hậu mới cố gắng đánh được ngang tay với y. Vô Phương Tử vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, quyết định lấy quyển sách cổ mà tổ sư truyền lại đem cho Thanh Diệp tự tham tường tu tập. Thanh Diệp bèn bế quan ở Huyễn Nguyệt Động đằng sau ngọn Thông Thiên Phong, lần bế quan này kéo dài mười ba năm.
Nghe nói lúc y phá cửa thoát ra, là vào một đêm trăng tròn. Đêm ấy trăng lạnh treo cao, cả ngọn Thông Thiên Phong núi Thanh Vân sáng rực như ban ngày. Thốt nhiên cuồng phong ập tới, đằng sau núi lại có tiếng hú ngân dài, vang động đến trăm dặm, ai nghe thấy không khỏi biến sắc. Sau, có ánh sáng tốt lành tím nhạt dâng lên ngập trời, một tiếng động cực lớn, Huyễn Nguyệt Động phủ rộng rãi sáng tỏ, Thanh Diệp râu tóc bạc hết, mặt điểm nụ cười, thân mình có thanh quang, chậm rãi bước ra, mọi người kinh ngạc, tưởng đã thành tiên.
Sau đó, Thanh Diệp chính thức xuất gia, lấy họ Diệp của mình, thêm vào chữ Thanh trong Thanh Vân, lấy tên là Thanh Diệp.
Ngày hôm đó y cười bái biệt ân sư Vô Phương Tử, nói: "Sư tôn xin hãy đợi, đệ tử đi làm mấy việc, một ngày là sẽ quay về."
Mọi người không rõ ý tứ, một ngày đêm sau Thanh Diệp chống kiếm quay về, ngoại địch ở sáu ngọn của Thanh Vân đã bị mai phục chém sạch. Thanh Diệp Đạo Nhân đạo pháp thâm sâu, thủ đoạn tàn độc, một thời gian đã danh động thiên hạ, thanh thế của Thanh Vân Môn đại thịnh.
Lại qua một năm, Vô Phương Tử đem chức vị chưởng môn truyền cho Thanh Diệp, còn mình thì chay tịnh thanh tu, không lý đến những chuyện lặt vặt trong môn nữa. Thanh Diệp chấp chưởng rồi, dốc sức vì môn phái, hết lòng trợ giúp đồng môn, nghiêm khắc tuyển chọn truyền nhân, lại nhờ những điều đã lĩnh hội được từ quyển sách cổ, có được cái uy quỷ thần vô lượng.
Thanh Vân Môn từ đó ngày một tăng tiến, trong vòng 50 năm, đã trở thành trụ cột trong chính đạo, thêm hai trăm năm sau, đã trở lành lãnh tụ của các môn các phái chính đạo.
Thanh Diệp Chân Nhân thọ đến 550 tuổi, cả đời thu nạp đồ đệ rất nghiêm khắc, chỉ truyền thụ cho có bảy người, chia bảy ngọn núi cho họ, lệnh cho thất chi phái cùng nhau truyền hương hoả. Trong đó trưởng môn ngụ ở ngọn chính Thông Thiên Phong, là chi phái trọng tâm.
Cho đến nay, đệ tử của Thanh Vân Môn đã gần một nghìn người, cao thủ như mây, thanh uy hiển hách, cùng với Thiên Âm Tự, Phần Hương Cốc tề danh tam đại môn phái. Chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân, công tham tạo hoá, siêu phàm nhập thánh, là một nhân vật tuyệt thế bậc nhất đương thời.
Chi phái Đại Trúc Phong là do Trịnh Thông, toạ hạ tứ đệ tử của Thanh Diệp tổ sư khai sáng, truyền tới Điền Bất Dịch ngày nay là sáu đời, tình hình luôn luôn như vậy, lúc nào cũng neo người. Hiện giờ vào hàng sư trưởng ở đây, ngoài thủ toạ Điền Bất Dịch, còn có một vị sư thúc là Tô Như, cũng chính là thê tử của Điền Bất Dịch.
Họ chỉ sinh được một con gái là Điền Linh Nhi, năm nay 16 tuổi, hơn Trương Tiểu Phàm hai tuổi.
Trong số đệ tử của Điền Bất Dịch thì Tống Đại Nhân là đại sư huynh, tiếp theo có Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, Hà Đại Trí, Lữ Đại Tín, Đỗ Tất Thư, Trương Tiểu Phàm mới nhập môn hai năm 14 tuổi là nhỏ nhất xứng danh tiểu sư đệ.
Thủ Tĩnh Đường.
Điện chính của Đại Trúc Phong. Lúc ấy tất thảy mọi người từ trên xuống dưới trong Đại Trúc Phong đều đang tập trung tại Thủ Tĩnh Đường, nhà lát gạch đỏ, mái tươi cột đá, nền đất có khắc hình Thái Cực rất lớn, trần thiết nói chung là khá giản dị.
Trước sảnh bày hai cỗ trường kỷ, trên có hai người ngồi, một người là Điền Bất Dịch, người kia là một thiếu phụ xinh đẹp đoan trang điềm đạm, khoảng hơn ba mươi tuổi, phong tư yểu điệu Tô Như, đứng cạnh bà ta là một thiếu nữ, mặt mày thanh tú, đôi con ngươi long lanh, trông rất hoạt bát, đáng yêu chính là Điền Linh Nhi.
Thái phỏng đoán.
Năm nam đệ tử kia, xếp thành hình chữ nhất, đứng ở bên dưới, hoặc cao hoặc thấp, hoặc béo hoặc gày, lúc ấy ánh mắt đều tập trung vào Thái.
Tống Đại Nhân đi đến trước sảnh, cung kính thưa: "Sư phụ, sư nương, đệ tử đưa sư đệ đến đây."
Điền Bất Dịch ra vẻ nghiêm trang lạnh lẽo hừ một tiếng, bảo: "Bắt đầu thôi!"
Thái chậm rãi đi đến trước mặt Điền Bất Dịch và Tô Như quỳ xuống, dập đầu ba cái rồi hô lên: ''Sư phụ, Sư nương.''
Thật ra Thái cũng đang rất hào hứng khi gia nhập Đại Trúc Phong, nơi này là nơi duy nhất hắn ở nơi dị giới này có thể coi là nhà, mọi người đối xử với hắn rất tốt, có ơn chăm sóc hắn, cái dập đầu gọi sư phụ này hắn rất thật lòng không có bất kì khúc mắc nào.
Điền Bất Dịch ngập tràn sự vui mừng, nghĩ đến việc sau này có thêm một đồ đệ tư chất thượng thừa hơn xa mấy tên đồ đệ ngu ngốc của mình nhất là tiểu đồ mới thu hai năm trước một cách biệt khuất, niềm vui sướng đã to của lão dường như lại phình to hơn. Khuôn mặt Tô Như cũng tràn đầy sự hòa ái.
''Tốt, Tốt, Tốt''
''Mau mau đứng dậy.'' Tô Như tiếp lời.
"Thôi được rồi, cứ như vậy đi!" Điền Bất Dịch khuôn mặt nghiêm túc dặn dò.
''Quy củ của Đại Trúc Phong chúng ta là, đệ tử vừa nhập môn, mỗi ngày đều phải lên núi chặt trúc nhưng do thân thể ngươi có tu luyện võ công thế tục đã gần đại thành tố chất thân thể cũng như kinh mạch rất cáo không cần phải luyện tập nữa.
Tuy ngươi có tư chất thượng thừa, tâm tính cũa rất tốt nhưng không được lười biếng tu luyện, cầu đạo không tiến ắt lùi.
Điều thứ nhất trong môn quy của bản môn là tôn sư, trọng đạo...''
Thái nghe mà muốn nhức đầu mãi mới đến phần quan trọng nhất.
''Bản phái đạo pháp rất trọng căn cơ, ngươi mới nhập môn, ta sẽ truyền cho ngươi đạo thuật, nhớ kỹ rồi thì sau này phải tự hành tu luyện, nếu có chỗ nào chưa rõ thì có thể thỉnh giáo các sư huynh muội, sư nương, hoặc trực tiếp gặp ta, biết chưa?"
Điền Bất Dịch nét mặt trang trọng, nghiêm nghị nói: "Còn một chuyện nữa, ta phải cảnh báo: kỳ thuật bản môn tinh thâm thần diệu, tà ma yêu nhân lúc nào cũng rình mò. Ngươi phải lập trọng thệ, sau khi học xong, trừ phi là đệ tử bản môn, quyết không được truyền cho người ngoài."
Thái cũng nghiêm trang kiên quyết, đáp:
"Dạ. Có trời xanh trên cao, đệ tử Nguyễn Thái ngày sau nếu tiết lộ bí mật đạo pháp của Thanh Vân Môn, tất sẽ bị thiên lôi đánh chết không có chỗ chôn."
Điền Bất Dịch xua xua tay, chúng đệ tử đang đứng lần lượt hành lễ, rồi theo thứ tự lui ra kể cả sư nương Tô Như, trong Thủ Tĩnh Đường chỉ còn hai người bọn họ.
Điền Bất Dịch đưa hắn về phòng bảo hắn ngồi xuống trước bàn, rồi dạy cách đả toạ, mặc tưởng, lại nói sơ qua cách vận hành kinh mạch và tinh khí, cuối cùng là truyền cho hắn pháp môn tu hành Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Dặn dò vài câu rồi ra ngoài.
Trời vừa vặn đã tối, một ngày bắt đầu tất cả đã kết thúc.
Long Thần Quyết
Tác Giả : Hắc Diệm Ma Quân
Nguồn : 4vn.eu
Chương 7 : Long Dịch Cảnh
Ngồi trong bóng tối nắm Long Châu, cảm giác độ ấm mà nó truyền vào tay mình, suy nghĩ về Thái Cực Huyền Thanh Đạo mới được truyền thụ, nó là căn bản của tất thảy những diệu pháp kỳ thuật trong Thanh Vân Môn, cũng chính là điều mà Thanh Vân Tử đã ngộ ra từ cuốn cổ thư kia hai ngàn năm về trước, trải qua quá trình tinh nghiên của các tông sư Thanh Vân Môn, cho đến nay, đã trở thành một đạo pháp vô thượng, định đoạt được cả chuyện thiên địa tạo hoá của thế giới này. So sánh nó với Long Thần Quyết ghi trong Long Châu không biết ai hơn ai kém
Thái Cực Huyền Thanh Đạo gồm ba cảnh giới Ngọc Thanh, Thượng Thanh và Thái Thanh.
Long Thần Quyết gồm năm cảnh giới trong đó Long khí cảnh là thuộc phạm trù thế tục tu tập vào Long dịch cảnh mới có thể coi là bắt đầu tu tiên.
Tương ứng với ba cảnh giới Ngọc Thanh, Thượng Thanh và Thái Thanh của Thái Cực Huyền Thanh Đạo là Long Dịch Cảnh, Long Đan Cảnh, Long Anh Cảnh cùng với Hóa Long Cảnh tối cao xa xôi nữa ai mà biết được Thái Cực Huyền Thanh Đạo có cảnh giới thứ tư tối cao hay không.
Đệ tử Thanh Vân Môn, kể cả những người thông minh tài trí, suốt cuộc đời giỏi lắm là đột phá được đến Ngọc Thanh Cảnh, nhưng cũng chỉ loanh quanh tại đó, mà tu hành được đến tầng cao nhất của Ngọc Thanh Cảnh cũng đã là một việc hiếm thấy xưa nay.
Quá trình tu tập Thái Cực Huyền Thanh Đạo là từ dễ tới khó, phần lớn mọi người ngay năm đầu tiên đều có thể tựu thành tầng thứ nhất của Ngọc Thanh Cảnh, nhưng sau đó trở đi bắt đầu đụng phải những chỗ thâm thuý khó hiểu; với tầng thứ hai, người bình thường phải tu tập mất năm năm; tầng thứ ba lại càng một trời một vực, người nào tư chất hơi kém thì cả đời sẽ dừng mãi ở chỗ này, người khá hơn một chút tu tập đến năm sáu mươi năm cũng không phải là chuyện lạ.
Trong Thanh Vân Môn, người đông đến gần một nghìn, nhưng có thể đột phá được Ngọc Thanh Cảnh để tiến lên Thượng Thanh Cảnh, ngoài chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân, bất quá có chừng hơn mười người nữa mà thôi. Nhưng chỉ với mười mấy người này, Thanh Vân Môn đã đứng được vào hàng những môn phái có thực lực mạnh nhất thâm ảo nhất trong giới tu chân ngày nay. Còn về Thái Thanh cảnh giới vô thượng trong truyền thuyết, nghe nói mới có mỗi Thanh Diệp tổ sư là tu tập tới.
Pháp môn tu hành chủ yếu của Thái Cực Huyền Thanh Đạo, đến tầng thứ ba là hầu như truyền thụ hết, từ đó trở đi phần nhiều phải dựa vào tu vi và tư chất của bản thân, sư trưởng trình độ cao thâm có thể chỉ điểm chút ít, nhưng cũng chỉ là về mặt kinh nghiệm, để đệ tử tránh rẽ theo đường vòng mà thôi. Đương nhiên, cái gọi là đường vòng ở đây phải tính bằng đơn vị thời gian từ một trăm năm trở lên.
Trong Thái Cực Huyền Thanh Đạo, tu luyện đến tầng thứ tư của Ngọc Thanh Cảnh là tựu được căn bản của mọi pháp thuật, có thể bắt đầu đồng thời tu tập những kỳ thuật diệu pháp khác và rèn tập pháp bảo của mình.
Pháp bảo hau bảo bối vốn có nguồn gốc lâu đời, trong thần thoại truyền thuyết, các vị thần linh phần nhiều đều có bảo bối riêng, uy lực tuyệt luân. Còn trong nhân gian, những người tu chân luyện đạo dùng nó để chế ngự dần thiên địa tạo hoá, uy lực cũng rất đáng kể, nhỏ thì có thể đằng không, cưỡi gió bạt mây mà đi, lớn thì có thể làm trời rung đất chuyển, phá được núi ngăn được sông.
Vật liệu để luyện bảo bối cũng lắm màu nhiều vẻ, thiên kỳ bách quái, nhưng có điều, vật liệu sẽ quyết định uy lực của bảo bối sau khi luyện thành, nếu lấy sắt thường để thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết , thì chưa kịp tấn công kẻ địch, kiếm đã cùng với chủ nhân biến thành tro bụi rồi.
Trong các đệ tử Đại Trúc Phong, đại sư huynh Tống Đại Nhân tu hành súc tích nhất, đã luyện tới tầng thứ năm của Ngọc Thanh Cảnh trong Thái Cực Huyền Thanh Đạo, sát ngay sau là lão tứ Hà Đại Trí, luyện tới tầng thứ tư. Tuy thời gian y nhập môn ngắn hơn Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, nhưng trong số các đệ tử ở đây y thuộc hạng thông minh nhất, vì vậy tuy đi sau mà lại về trước.
Trong khi ấy, lão nhị Ngô Đại Nghĩa, lão tam Trịnh Đại Lễ, lão ngũ Lữ Đại Tín, lão lục Đỗ Tất Thư, đều đang chật vật ở tầng thứ ba Ngọc Thanh Cảnh.
Còn Trương Tiểu Phàm tiểu sư đệ do tu tập cả hai pháp môn Đạo Phật mà một năm nay tu vi tiến triển gần như dậm chân tại chỗ tuy nhiên không ai chú ý tới do tư chất của hắn thường thường Điền Bất Dịch cũng không chú ý.
Còn tiểu sư muội Điền Linh Nhi thì thông tuệ hơn người, từ nhỏ đã được cha mẹ hết lòng giáo hối, tuy mười tuổi mới bắt đầu bài tập chặt trúc, nhưng tu tập Thái Cực Huyền Thanh Đạo đã khá nhiều năm.
Cô bé còn nhỏ, nhưng năm mười ba tuổi đã luyện tới tầng thứ tư Ngọc Thanh Cảnh, có thể khu dụng pháp bảo, là một trong những hài đồng khôn sớm nổi tiếng ở Thanh Vân Môn, cha mẹ yêu chiều, các vị sư huynh quan tâm thương mến. Tô Như cũng đã đem dải Hổ Phách Chu Lăng trứ danh của mình tặng cho con gái làm pháp bảo phòng thân.
Hai bản công pháp Thái Cực Huyền Thanh Đạo và Long Thần Quyết tuy có tương tự nhưng khác nhau ở một chỗ chính Thái Cực Huyền Thanh Đạo nói Đạo trời lấy chỗ thừa bù chỗ thiếu, Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu nhưng Long Thần Quyết lại khẳng định Thế gian có thể không công bằng nhưng Đạo trời vốn công bằng, Thiên địa bao la nuôi sống tất cả, ác nghiệt do mình không oán trời cao. Tạm thời không nói tới đúng và sai vì mỗi bản đều là tâm huyết bao đời của nhiều tiền bối đúc kết.
Không cần suy nghĩ nhiều tuy Thái Cực Huyền Thanh Đạo cao thâm khó lường nhưng Thái vẫn lựa chọn ngay sẽ tu tập Long Thần Quyết của chính đất nước mình, hắn tin tưởng bằng vào tư chất thượng thừa của mình đã được chứng minh trong điều kiện thiếu linh khí như ở Trái đất, hắn có thể tu luyện Long Thần Quyết đến Long Khí Cảnh bình cảnh sắp đột phá Long Dịch Cảnh là đủ chứng minh rồi, so với đệ tử Thanh Vân Môn tu luyện nhiều năm thân thể và thần thức của hắn còn cao hơn nhiều. Ngoài ra Long Thần Quyết còn vô cùng phù hợp với huyết thống con rồng cháu tiên Việt Nam, là đúc kết của vô số tiền bối anh hùng đất Việt, hắn phải truyền thừa nó khiến nó vang danh dị giới này.
Bất giác hắn đã có niềm tin tưởng vào tương lai, có mục tiêu của cuộc sống, khát khao sức mạnh hơn bao giờ hết.
Long Thần quyết được Lạc Long Quân tổng hợp từ vô số công pháp trên thế gian qua sửa chữa của người vợ mang dòng máu tiên nhân Âu Cơ để dành cho 100 người con mang dòng máu tiên rồng tu tập, nhớ ơn tiền nhân nên bao đời gọi là Long Thần Quyết .
Mỗi người con Đất Việt từ khi sinh ra đều có một hạt mầm trong đan điền ai ai cũng có không cách nào phát hiện ra.
Nếu có tu luyện hạt mầm ấy sẽ được nuôi dưỡng bằng linh khí trời đất mà sinh sôi dần dần, trải qua linh khí bồi dưỡng hạt mầm ấy âm thầm phát triển đó là Long Khí Cảnh.
Hạt mầm ấy phát triển thành măng non, măng non nuôi dưỡng bằng linh khí trời đất cô đặc dạng dịch trong kinh mạch đó là Long Dịch Cảnh.
Linh khí đậm đặc dạng dịch đông kết thành một viên châu trong cơ thể nuôi dưỡng măng non trưởng thành thành cây tre non đó là Long Đan Cảnh.
Cây tre trưởng thành dần dần cao lớn, mỗi đoạn rễ tre là một kinh mạch, thân tre dung hòa vào cột sống, lá tre phát triển, thần thông trổ ra, viên châu vốn để nuôi dưỡng cây tre ấy vỡ nát sinh ra long hồn như trứng nở thành con quấn quanh thân tre ấy là Long Anh Cảnh.
Cảnh giới cao hơn là Hóa Long Cảnh cực kì xa xôi, Long hồn lớn mạnh, bất tử thần thông thọ cùng trời đất ấy là thần công Tre già măng mọc Việt Nam ta.
Đóng kĩ cửa phòng.
Xếp khẩu quyết Thái Cực Huyền Thanh Đạo vào trong óc, Cầm lên Long châu ôm bằng hai tay hồi tưởng khẩu quyết Long Thần Quyết, hắn hô hấp thật sâu, rồi tĩnh tâm, chầm chậm trèo lên giường, theo đúng tư thế đả toạ ghi trong Long Thần Quyết, cảm thụ linh khí dồi dào ở Đại Trúc Phong, phải gấp mấy trăm lần trái đất, có lẽ cả ngọn Thanh Vân Sơn nằm trên linh mạch thượng thừa, mà ôn tuyền long mạch có lẽ là ở cấm địa hậu sơn Thông Thiên Phong.
Long Khí Cảnh, người tu tập phải tĩnh toạ, mở rộng tâm niệm, khống chế những phiền não, dẫn linh khí của trời đất vào vần chuyển vòng tròn trong người, tiến tới cảm ngộ được thiên địa tạo hoá. Nếu có thể dẫn linh khí đó liên thông khắp ba mươi sáu huyệt đạo, làm cho kinh mạch vận chuyển một luồng linh khí dồi dào, thì kinh mạch trong mình sẽ vững vàng, hạt mầm càng khỏe mạnh đến lúc nào đó mầm mọc thành măng có thể tu luyện lên cảnh giới cao hơn đó là Long Dịch Cảnh.
Dừng lại tại Bình cảnh Long Khí Cảnh đã lâu, do nguyên nhân không đủ linh khí để đột phá. Cảm nhận linh khí chạy trong kinh mạch khắp cơ thể chậm rãi cho chúng tụ tập dần đần đưa các luồng linh khí chạy khắp cơ thể qua 36 huyệt đạo.
Linh khí xung quanh tụ tập như một cái kén nhỏ xung quanh Thái mà hắn không biết, điên cuồng bị hút vào cơ thể một cách nhanh chóng dường như làm đau rát cả làn da hắn nhưng hắn không dám dừng lại mà cắn răng tiếp tục hấp thu linh khí xung quanh.
Thái biết giây phút đột phá đã tới.
Vì hạt mầm trong đan điền hắn đang nhúc nhích có lẽ muốn nảy mầm.
Ngăn lại niềm vui sướng, Thái nhanh chóng cung cấp linh khí toàn bộ cho hạt mầm.
Lúc này, linh khí bên trong cơ thể Thái đã đạt tới cực điểm, cuối cùng hắn đã cảm nhận được tiếng đập của kinh mạch mình. Cả cơ thể lập tức trở lên nhẹ nhàng đồng thời cảm nhận được một linh khí cô đặc thành dịch từ đan điền dâng lên, hơn thế nữa, tất cả còn trở lên rõ ràng vô cùng toàn lực đưa dòng dịch vào hạt ầm nhỏ ấy.
Không biết qua bao lâu, quên cả đau đớn, vui mừng tiến nhập trạng thái Vong Ngã tỉnh lại trong đan điền hắn đã có một cây măng nhọn hoắt hướng lên trời cao có vẻ rất khỏe mạnh tỏa hào quang xanh lục rễ măng nối liền với toàn bộ kinh mạch trong cơ thể. Toàn thân tràn đầy sức mạnh do trong quá trình đột phá đã được linh khí đi khắp toàn thân như những dòng sông bồi đắp phù sa cho thân thể, kinh mạch, thần thức đều được nâng cao, tinh thần sáng láng kiên định. Đây chính là Long Dịch Cảnh hay sao?
Kìm hãm được sự sung sướng, Thái bỗng muốn gào to lên một tiếng. Sau nhiều lần chờ đợi, cuối cùng hắn đã đạt tới Long Dịch Cảnh rồi.
Một mùi cực kỳ hôi thối bỗng xộc vào mũi Thái, nhìn xuống cơ thể mình, khắp người hắn đang bọc trong một chất dịch như nhựa đường nhớp nháp và cự kỳ hôi thối.
Thái đột nhiên triển khai thần thức tối đa, phạm vi 50m quanh mình hắn cảm giác vô cùng rõ ràng gió thổi cỏ lay côn trùng kêu... cảm giác nắm giữ tất cả xung quanh thật tốt.
Cùng lúc ấy phát hiện mấy người bên ngoài làm hắn vô cùng xấu hổ. Đám người Điền Bất Dịch Tô Như cùng mấy sư huynh đệ đều tập trung bên ngoài có lẽ hắn đột phá tạo dấu hiệu quá lớn, mọi người đều đến xem xét.
Xấu hổ mở cửa bước ra ngoài.
Hắn vừa bước ra ngoài một mùi khó ngửi cũng tỏa ra theo.
Mọi người trợn tròn mắt nhìn hắn, ngay sau đó Điền Bất Dịch bỗng nhiên cười vang lên một cách sảng khoái, trong khi đó mấy người còn lại vội đưa tay lên che mũi nhất là Điền Linh Nhi nhanh nhất đưa tay bịt lấy cái mũi xinh đẹp mà đưa mắt nhìn hắn sau đó cười vang.
Thái vô cùng xấu hổ, nói gì thì nói nếu với cái bộ dạng hiện giờ của hắn đi tới trước mặt một tiểu mỹ nhân như Đường Linh Nhi đúng là một việc bất lịch sự.
''Ha ha cuối cùng thì Đại Trúc Phong cũng có một thiên tài tuyệt đỉnh hai canh giờ tiến tới tẩy kinh phạt tủy hoàn thành tầng thứ nhất trong Ngọc Thanh Cảnh của Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Ha ha Có tiền đồ , có tiền đồ.''
Trong tiếng cười của mọi người sư nương Tố Như nhanh nhất kêu Thái đi tắm rửa sạch sẽ, nhìn hắn chật vật chạy đi tắm rửa mà mọi người không nhịn được cười.
Long Thần Quyết
Tác Giả : Hắc Diệm Ma Quân
Nguồn : 4vn.eu
Chương 8 : Thiên Hỏa Pháp
Thủ Tĩnh Đường. Sáng hôm sau.
Không khí vui vẻ tràn ngập nơi này.
Mọi người cười nói vui vẻ trong khi Thái đang vô cùng xấu hổ vì tất cả mấy sư huynh đệ tỷ muội lấy cái bộ dạng hôm qua ra trêu chọc hắn
''Sư huynh à, huynh tu luyện cái kiểu gì mà nhanh như vậy đã qua giai đoạn tẩy kinh phạt tủy hoàn thành tầng thứ nhất trong Ngọc Thanh Cảnh của Thái Cực Huyền Thanh Đạo , muội phải mất 2 năm mới có thể tu tập đến đó. Mà công nhận cái cảm giác đó quả thật khó chịu...'' Linh Nhi khịt khịt cái mũi nhỏ phàn nàn.
Mọi người lại tiếp tục cười vang:
''Ha ha, cái bộ dạng hôm qua của đệ chật vật quả thật rất tức cười ..'' Đỗ Tất Thư tiếp lời ngay.
''Chẳng lẽ mấy người cũng không trải qua việc như vậy ư mà còn cười ta.''
''Ai bảo huynh gây động tĩnh lớn như vậy cơ chứ, làm mọi người đều chạy qua xem cái bộ dạng chật vật của huynh làm gì?'' Lại là Linh Nhi
''Đúng vậy, khi đột phá Tẩy tủy chúng ta đều gặm nhấm nỗi đau một mình đâu có ai nhìn thấy đâu, haha..''
Tiếng cười lại vang lên.
''Huynh thật lợi hại hai canh giờ đã vượt qua đệ khổ tu cả năm, ta cũng phải cố gắng không chịu thua huynh mới được.'' Giọng nói đầy sùng bái của Trương Tiểu Phàm.
Thái nhẹ giọng an ủi:
''Không sao chỉ cần đệ cố gắng chắc chắn sẽ thành công. Quê hương ta có câu rằng có công mài sắt có ngày lên kim mà.''
Đúng lúc đó một giọng nói ồm ồ vang lên :
''Đúng lắm, có công mài sắt có ngày lên kim, ta đang định khuyên con không nên tự mãn, tự phụ với thành công trước mắt, cần phải chăm chỉ tu luyện, tu đạo không tiến ắt lùi nhưng xe ra con đã tự hiểu ra rồi.''
Bóng dáng Điền Bất Dịch và Tô Như đang mỉm cười ngoài cửa, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ trong khi Linh Nhi lại chạy ngay tới làm nũng bên cạnh hai người.
''Cha, mẹ''
''Sư phụ, Sư Nương''
Điền Bất Dịch và Tô Như ngồi vào ghế trên ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Quét mắt xung quanh, dừng lại ở Đồ đệ mới thu ngày hôm qua, càng nhìn càng vừa lòng, ngọc thụ lâm phong,tư chất tốt, tâm tính cũng được biết cách ăn nói quả là không chê vào đâu được. Nhìn đến mấy tên đồ đệ xung quanh càng nhìn càng bực mình, ngoài con gái Điền Linh Nhi và Đại sư huynh Tống Đại Nhân có vẻ còn tạm chấp nhận được còn lại thì chả ra làm sao cả.
''Đúng là không có tiền đồ mà.''
Trong lòng lão lúc này cũng cực kỳ vui vẻ, cuối cũng thì Đại Trúc Phong cũng có một đệ tử tốt sau bao năm ăn hành ở Thất mạch hội võ.
Bữa sáng trôi qua trong tiếng cười vui vẻ của mấy sư huynh đệ.
''''Mấy đứa cố gắng tu luyện kì Thất mạch hội võ lần sau cũng đừng làm mất mặt ta.''
Dứt lời liền đứng dậy, chẳng ngoái đầu lại, bước ra sau hậu đường, chúng đệ tử cúi mình, hô: "Cung tiễn sư phụ."
Đúng lúc ấy, Tô Như đột nhiên làm một động tác kỳ cục, tựa như là giãn gân cốt, cái đầu quay tít một vòng, khác hẳn với khí chất đoan trang từ nãy đến giờ của bà ta. Chỉ trong nháy mắt, tất thảy chúng đệ tử của Đại Trúc Phong, kể từ Tống Đại Nhân trở xuống, đang cười đùa đều bỗng nín bặt, đều câm hầu tắc họng, trông y như thể sắp đương đầu với đại hoạ. Tô Như hắng giọng, nói: "Các con..."
"Sư nương," có tiếng ai đó, thì ra là Tống Đại Nhân trán lấm tấm mồ hôi, vừa vội vàng kêu lên.
Sáu sư đệ còn lại không hẹn mà cùng hét: "Đại sư huynh, huynh định làm gì?"
Tống Đại Nhân vội vàng thưa: "Sư nương, sư đệ vừa mới nhập môn, trong người đang có thương thế con đưa sư đệ về phòng."
Tô Như trầm ngâm một lát, gật đầu bảo: "Nói cũng phải, con đi đi."
"Cái gì?" Sáu đệ tử còn lại đồng thanh la lên.
Tống Đại Nhân cười khan hai tiếng, không nói một lời, tiến lên kéo lấy Thái, rồi chẳng để ai cất tiếng hỏi han, lập tức kéo hắn quay ra ngoài đi mất, miệng nói:
"Sư đệ, để sư huynh đưa đệ về phòng nghỉ ngơi, thương thế của đệ chưa khỏi hẳn."
Điền Linh Nhi cười cười chạy theo, kêu lớn vẻ thú vị, chỉ nghe thấy sau lưng có người mắng vuốt: "Đại sư huynh, huynh thật là vô sỉ!"
"Đồ hèn!"
Thái chậm rãi theo sau, che miệng cười trộm không thôi có lẽ mấy vị sư huynh sư đệ ăn hành no khỏi ăn trưa rồi.
Tô Như hét lên ngắt đoạn, âm thanh chói lói chọc vào tai, như chém băng phạt tuyết: "Câm mồm!"
Trên điện thốt bỗng lặng như tờ.
Rồi tiếng Tô Như nói: "Các con mấy đứa học hành, tu luyện chẳng ra gì, vừa thấy ta muốn kiểm tra xem tu luyện ra sao rồi thì sợ đến mức như thế đấy xem xem lão Thất kìa tu luyện hai canh giờ bằng các ngươi kéo cày cả năm . Năm năm nữa là đến Thất Mạch Hội Võ của Thanh Vân Môn, một giáp mới có một lần, lần trước các con đã làm ta và sư phụ tức gần chết, lần này nếu không nỗ lực, hai ta còn xấu hổ chết với đồng môn! Mau lên, sáu đứa cùng lên đây..."
Tống Đại Nhân đi mỗi lúc một nhanh, sải bước thật rộng, ra khỏi cửa điện bèn nhằm thẳng phòng của Thái chạy nhanh như chạy trốn, theo sát sau là Điền Linh Nhi.
Sư huynh đệ ba người chạy nhanh hơn thỏ về phòng. Lúc ấy mặt trời đã lên, chiếu sáng cả Đại Trúc, ba người ngồi uống trà chém gió, chẳng biết từ nơi đâu đưa lại một tràng tiếng chó sủa, lẫn với tiếng la đau đớn của đám người nào nghe rất đáng thương.
Điền Bất Dịch, thủ toạ của Đại Trúc Phong, vốn có tính lười biếng, rất ưa chuyện thể diện nhưng xưa nay luôn ngại quản giáo đệ tử, cứ truyền thụ đạo thuật pháp môn xong là không quan tâm gì nữa, mặc cho đệ tử tự hành tu tập.
Nhưng Tô Như, thê tử của lão, thì tính tình cứng rắn, hiếu võ, thời trẻ danh tiếng khá nổi, rất đỗi phong quang. Sau khi thành hôn với Điền Bất Dịch, tính tình đã điềm đạm nhiều, nhưng một là xưa nay vẫn nóng nảy thiếu kiên nhẫn, hai là toạ hạ đệ tử không có chí phấn đấu, Thanh Vân Môn theo lệ mỗi giáp tổ chức một lần đại thí Thất Mạch Hội Võ , mà mấy kỳ liên tiếp, đệ tử của Đại Trúc Phong cứ tham chiến là thất bại, ngoài đại sư huynh Tống Đại Nhân thi thoảng thắng được một trận, những người còn lại toàn bại cáo chung, lâu dần trở thành một đề tài đàm tiếu cho mọi người trong Thanh Vân Môn.
Tô Như cả đời hiếu cường, làm sao mà chịu được điều tiếng ấy, bèn thường xuyên ra tay thay phu quân Điền Bất Dịch giáo hối đám đệ tử. Vẻ ngoài của bà ta tuy nhu mỹ, nhưng tính tình thì rất nóng nảy, tu hành thì cực cao, hễ không cẩn thận là đánh cho đám đệ tử ôm đầu tháo chạy, thương tích cùng mình, đến nỗi mọi người sợ hãi vị sư nương diễm lệ tuyệt mỹ này còn hơn cả sư phụ béo lùn.
Trong khoảng thời gian này trong Thanh Vân Môn có một lời đồn đại lan truyền rất nhanh, Đại trúc Phong xuất hiện một đệ tử thiên tài, lập được một kỷ lục đệ nhất Thanh Vân Môn kể từ thời khai sáng : chỉ dùng hai canh giờ hoàn thành tầng thứ nhất trong Ngọc Thanh Cảnh của Thái Cực Huyền Thanh Đạo, tức là có thể tuỳ ý khống chế khổng khiếu toàn thân, dẫn linh khí trời đất nhập thể vận hành ba mươi sáu huyệt đạo, tẩy kinh phạt tủy toàn thân.
Không ai là không ngạc nhiên, thủ tọa mấy phong còn lại thì chỉ biết nén giận ghen ghét đã bỏ qua một đệ tử tốt.
Chỉ là việc này cũng đã tạo nên một phong trào tu luyện trong các đệ tử trẻ tuổi, chuẩn bị cho Thất mạch hội võ năm năm sau.
Thái đã bước bước chân đầu tiên vào con đường tu luyện,hắn đã đột phá Long dịch cảnh, hạt mầm trong đan điền đã chuyển thành một cây măng nhỏ, khắp các kinh mạch chảy xuôi một luồng linh khí như những dòng nước trong suốt mềm mại chảy vào những mầm rễ nhỏ nuôi sống cây măng trong đan điền.
Thân thể của hắn không biết đã mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần, thần thức nếu thi triển toàn diện trong vòng 50 mét xung quanh gió thổi cỏ lay sẽ không thoát khỏi tầm mắt của hắn như một cái rađa vậy.
Tâm pháp Long Thần Quyết đi vào Long Dịch cảnh về sau có thể sử dụng thần thức điều tra xung quanh, tu tập được một số thần thông cơ bản, cũng như có thể dùng thần niệm điều khiển pháp bảo giết địch.
Muốn tiến về Long Đan cảnh người tu luyện cần phải, đem linh khí chuyển thành nguyên khí chạy xuôi như những dòng nước về đan điền nuôi cây măng phát triển đây là một quá trình áp súc và tinh luyện một cách tinh tế và tỉ mỷ.
Tại trong quá trình ấy, tu chân giả kỳ thật đang trong quá trình không ngừng ma luyện thân mình cùng ý chí, đồng thời đạt tới rèn luyện '' Thần thức''
Đáng nhắc tới chính là, muốn đạt tới Ngọc Thanh tầng thứ tư "Khu vật" cảnh giới, niệm lực mạnh yếu là cực kỳ trọng yếu chỉ tiêu.
Còn Thái tu luyện Long Thần Quyết, thân thể và thần thức hầu như đều tăng lên một cách đáng sợ, ngay khi bước vào Long Dịch Cảnh hắn cũng đã có thể điều khiển pháp bảo.
Nhìn viên Long Châu bay lượn xung quanh trong phòng Thái suy nghĩ thất thần.
Trong Long Châu ngoài thiên Long Thần Quyết là công pháp tu luyện chân nguyên chính còn có ghi lại rất nhiều pháp thuật uy lực tuyệt luân với nhiều loại pháp quyết thâm ảo dị thường.
Ứng với công pháp Long Thần Quyết có nhiều loại pháp quyết tương ứng với nhiều thể chất khác nhau kim, mộc thủy, hỏa, thổ, phong,lôi...
Mỗi loại thể chất có một pháp quyết tu luyện ứng với các loại thần thông khác nhau, người có thân thể thuộc tính hỏa tu tập pháp quyết thuộc tính hỏa sẽ có tốc độ nhanh hơn so với các loại pháp quyết ứng với thuộc tính khác.
Đình chỉ suy nghĩ, điều khiển long châu bay về phí trước mặt trôi lơ lửng.
Thái phải dò xét thuộc tính cơ thể mình.
Đưa một luồng chân nguyên nhỏ vào long châu, viên ngọc màu đen bỗng bùng lên ngọn lửa đỏ chót nhiệt độ rất cao, làm cho không khí mát mẻ trong phòng bỗng chốc tăng lên nhiều độ.
''Thể chất Hỏa ư!''
Mạnh mẽ và thiêu đốt bất diệt chính là mục thiêu tu luyện của người có thuộc tính hỏa, trong long châu có ghi lại một môn pháp quyết cho hỏa thân thể ''Thiên Hỏa Pháp'' tu luyện tận cùng có thể thiêu đốt vạn vật, bùng cháy bất diệt, vật cực tất phản có thể tạo ra ngọn lửa địa ngục đóng băng linh hồn.`
Xác định rõ sẽ tu luyện ''Thiên Hỏa Pháp'' trong ''Long Thần Quyết'' hắn phải nghiên cứu thật rõ lộ tuyến hành pháp của Thiên Hỏa Pháp và hướng dẫn chân nguyên trong cơ thể chuyển thành Hỏa chân nguyên tích trữ trong thân măng lúc cần có thể điều động thi triển thần thông diệt địch.
Long Thần Quyết
Tác Giả : Hắc Diệm Ma Quân
Nguồn : 4vn.eu
Chương 9 : Hạ Sơn
Đại Trúc Phong.
Một thân ảnh đang ngồi im đả tọa trong căn phòng trống không , xung quanh không có vật dụng gì cả ngoài một chiếc giường, một cái bàn và hai cái ghế nhỏ tất cả đều làm bằng gỗ đơn sơ.
Thân ảnh ngồi đó như đang hòa mình vào trời đất, đang dùng tốc độ cực nhanh hút vào từ xung quanh linh khí qua các lỗ chân lông, linh khí ở bên cạnh thân ảnh như một lớp kén thắng xóa và dày đặc.
Lần đả tọa tu luyện này không biết đã qua bao lâu.
Chỉ có thời gian trôi qua, trăng saovẫn đang quay theo quỹ đạo hàng ngày của mình.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, ngày mới mặt trời lại lặn...
Thái cuối cùng cũng từ trong nhập định thức tỉnh, chỉ cảm thấy trước mắt rất sáng lạn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào mắt hắn, cảm giác đói khát làm hắn thức tỉnh, cảm giác bây giờ hắn có thể ăn cả một bữa ăn lớn.
"Đây là tu luyện không ngày tháng sao?"
Lần đầu nhận thức tu chân sinh hoạt Thái buột miệng cảm thán.
Bởi vì sống tại nơi này thời gian còn không quá dài, Thái cũng chưa học được cách dựa vào hướng mặt trời,mặt trăng mà xác định thời gian.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy trong phòng có chút ánh sáng sớm mai, mà ngoài cửa sổ cũng đã có chim hót dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
''Không biết phòng bếp có thức ăn hay không, có lẽ Trương sư đệ có để phần cho ta chứ''
Cửa phòng bị gõ vang ''Cốc, cốc''
''Lão Thất''. Một giọng nói dịu dàng ngoài cửa vang lên, đúng là sư nương Tô Như.
Hắn vội vàng đứng dậy, mở cửa.
Ngoài cửa là sư mẫu.
''Đói bụng không, nửa canh giờ trước ta có đi qua xem tình hình luyện công của ngươi, thấy ngươi đang nhập định ta đoán là khoảng nửa canh giờ nữa là ngươi sẽ tỉnh. Ngươi xem Sư mẫu tới vừa kịp lúc.''
Thái đang muốn khách khí vài câu bỗng vang lên tiếng động ''Ọt..'' làm khuôn mặt đẹp trai của hắn đỏ bừng. Dạ dày của hắn đã trực tiếp bán rẻ hắn.
Nói thật là người phụ nữa trước mặt bất luận khuôn mặt hay dáng người đều phù hợp con mắt thẩm mỹ của hắn, xinh đẹp dịu dàng, tuy rằng biết rõ là đối phương có thể hơn hắn 200 tuổi nhưng trên mặt tâm lý cũng chẳng thể nào tiếp nhận đối phương còn hơn tuổi bà nội của hắn nhiều.
Mà trước mặt mỹ nữ như vậy mà lại xảy ra chuyện này, quả thật vô cùng xấu hổ.
''Ha ha, xem ngươi kìa trước mặt sư mẫu còn xấu hổ.''
Vừa nói vừa làm, Tô Như cũng đã đem đồ ăn đưa lên trên bàn, một món chay, hai món mặn, canh, cơm đủ cả.
Thanh Vân Môn tuy là môn phái đạo gia nhưng không phải là tất cả đệ tử đều xuất gia. Trong môn quy cũng không có cấm ăn mặn cùng dựng vợ gả chồng. Chỉ là đang trong đạo môn nên món ăn mặn cũng ít khi xuất hiện tránh phạm húy tôn chỉ đạo môn.
Loại thói quen ăn như vậy đối với Thái, thanh niên hiện đại, không ngại vết bẩn không có thịt không vui quả là giày vò.
Nhưng trong lúc này cơn đói bụng cồn cào mấy món ăn này quả là như sơn hào hải vị, hắn ăn như gió cuốn mây tan, ngấu nghiến.
''Chậm một chút thôi, ngươi xem..''
Tô Như nhìn bộ dáng ăn cơm của Thái, không tránh khỏi nói một câu. Chỉ là sau khi nói xong, trên mặt lại hiện lên vẻ mặt yêu thương:
"Ngươi mấy ngày nay bế quan khổ tu, sư phụ ngươi cùng ta đều cảm thấy rất vui mừng. Chỉ là con đường tu luyện, chú ý khi nắm khi buông, ngươi thân thể còn yếu, vẫn là lấy thân thể làm trọng. Nhớ kỹ không?"
"Đệ tử nhớ kỹ..." Thái ấp úng hàm hồ nói một câu.
Thái là một cô nhi, từ nhỏ chỉ có cha mẹ nuôi là đối tốt với hắn như vậy, nhưng bất hạnh là hai người mất sớm đã từ lâu hắn không có trải qua nhận được sự quan tâm của người khác như vậy.
Có lẽ có một vị sư nương như vậy cũng là việc tốt.
Thời gian thoáng qua.
Hai năm sau.
Khoảng thời gian hai năm qua là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Thái kể từ khi cha mẹ hắn qua đời,cuộc sống vô lo vô ưu như thần tiên vậy.
Hàng ngày tu luyện, vui chơi với mấy sư huynh đệ, tỉ muội Đại Trúc Phong, buồn chán thì tổ chức mấy trò chơi hiện đại như chơi cờ caro, chơi bài với mọi người trong đó hăng hái nhất là Đỗ Tất Thư mặc dù càng chơi càng thua, thỉnh thoảng kể tiểu thuyết, truyện cười cho Tiểu Sư muội và mọi người.
Tâm trạng vui vẻ thanh thảnh làm cho tiến cảnh tu luyện của hắn cũng rất nhanh đã đạt tới đỉnh phong Long Dịch Cảnh (tương tự như Ngọc Thanh cảnh) sắp đột phá Long Đan Cảnh (Thượng Thanh Cảnh) có thể nói là một tiểu cao thủ rồi.
Điền Bất Dịch cứ ba tháng kiểm tra tu vi của hắn một lần mỗi lần đều tăng lên một bậc làm ông ta vui vẻ mãi không thôi, dần dần cũng không hỏi gì về tiến cảnh của hắn nữa bởi vì tiến cảnh tu vi của Thái quá thần tốc rồi, ngộ tính lại cao. Haizzz!Kiểm tra mãi cũng thành quen chỉ tổ đả kích thần kinh chính mình.
Trong vòng hai năm từ một người bình thường liên tục đột phá 4 cảnh giới của Ngọc Thanh Cảnh bề ngoài là như thế thật ra hắn đã đạt tới trình độ Ngọc Thanh Đỉnh phong rồi. Thành tích như vậy cũng đủ để ngạo thị giới trẻ Thanh Vân Môn rồi.
Trong hai năm hắn ở Đại Trúc Phong cao tầng Thanh Vân Môn cũng có điều tra về hắn nhưng không có kết quả, cũng không thấy hắn có biểu hiện bất thường, tâm tính lại không giống gian tế ma giáo chỉ có thể kết luận rằng đúng là hắn bị truyền tống tới đây lâu dần mọi người cũng không nhắc về việc này nữa.
Trong hai năm này Trương Tiểu Phàm Và Điền Linh Nhi vẫn lên núi chặt trúc con khỉ Tiểu Hôi vẫn chưa xuất hiện cũng như Phệ Hồn Bổng vẫn chưa xuất thế.
Từ khi tu luyện có thể khu vật hắn cũng đã suy nghĩ về pháp bảo của mình hắn cũng đã có lúc đánh chủ ý tới Nhiếp Hồn, nhưng Trương Tiểu Phàm đối với hắn rất tốt, Thái cũng chẳng muốn cướp đoạt đồ vật của sư đệ mình mặc dù cũng chưa thể nói là đồ vật của hắn.
Mặc dù sự hấp dẫn của Nhiếp Hồn là rất cao, có thể lấy nó làm phôi chế tạo phi kiếm nhưng tránh ảnh hưởng tới Trương Tiểu Phàm vì Trương Tiểu Phàm cần có Nhiếp Hồn khắc chế Phệ Huyết Châu ảnh hưởng tới cơ thể nên Thái vẫn kìm chế ham muốn đối với nguyên liệu chế phi kiếm hoàn hảo này.
Vào bữa cơm tối, mọi người trong Đại Trúc Phong tập trung lại trong nhà ăn.
Đợi vợ chồng Điền Bất Dịch ngồi xuống rồi, Tống Đại Nhân trước tiên bẩm báo tình hình của Trương Tiểu Phàm, Điền Bất Dịch cười nhạt, cũng chẳng thèm nhìn Trương Tiểu Phàm lấy một cái.
Tô Như mỉm cười nói: "À! Tiểu Phàm con đến Đại Trúc Phong chúng ta cũng đã ba năm rồi nhỉ, còn Thái cũng hai năm rồi!"
Trương Tiểu Phàm, cùng Thái vội đáp: "Vâng, sư nương."
Tô Như khẽ thở dài, than"Ôi! Thời gian trôi nhanh thật đó, chớp mắt ba năm đã trôi qua rồi."
Nói đoạn, ngừng lại một lúc, rồi cao giọng nói với sáu đệ tử còn lại: "Các con có cảm thấy thế không?"
Chúng đệ tử Đại Trúc Phong nhất tề ngồi thẳng dậy, đáp: "Có ạ!"
Tô Như hừ một tiếng, nói: "Bây giờ đến tiểu sư đệ các con cũng đã lớn rồi, thế mà ba năm nay các con một chút tiến cảnh cũng không có, phải chăng là muốn làm cho ta và sư phụ tức chết, à ngoại trừ lão thất!"
Mọi người không dám nói năng gì, nhưng đều hướng ánh mắt về phía Tống Đại Nhân và Thái.
Tống Đại Nhân trước sự thôi thúc của các sư đệ, đành trân mình thưa: "Sư nương yên tâm, chúng con lần này nhất định tỏ ra xứng đáng!"
Trên mặt Tô Như hiện ra rõ rệt hai chữ "không tin", nhưng vừa định nói, Điền Bất Dịch thốt nhiên xen ngang: "Lão Thất."
Thái ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ, người gọi con ạ?"
Điền Bất Dịch mỉm cười nói
''Lão Thất cũng đã đến lúc hạ sơn tìm pháp bảo rồi ta thấy con có lẽ đã đạt tới khu vật cảnh giới rồi phải không?''
Tô Như kêu "Í", hỏi: "Thái, thế là thế nào, mới có hai năm thôi mà?"
Thái do dự một lúc lâu, khe khẽ đáp:
''Đã từ nửa năm trước rồi ạ, sư phụ có kêu con hạ sơn nhưng do muốn củng cố cảnh giới mới đột phá mà lần nữa đã lâu.''
Mọi người biến sắc, cảnh giới "Khu Vật" là cơ sở căn bản để luyện thành pháp bảo trong Thanh Vân Môn đạo pháp, trừ phi đạt tới tầng thứ tư trong Ngọc Thanh Cảnh của Thái Cực Huyền Thanh Đạo thì không thể tưởng đến.
"Ồ", mọi người ồn ào, thảy đều kinh ngạc vui mừng, lão lục Đỗ Tất Thư ngồi bên cạnh vỗ mạnh vào vai Thái, mặt mày tươi rói.
Điền Bất Dịch gật gật đầu, nét mặt thì chẳng lộ vẻ gì, nhưng trong mắt lướt qua một ánh hoan hỉ, hỏi: "Cũng đã đến lúc rồi?"
Tô Như ngồi đối diện đó cũng vui vẻ cười: "Hảo tiểu tử, không ngờ con lại tiến bộ nhanh như vậy?"
Điền Bất Dịch mỉm cười
''Con là người nhanh nhẹn linh mẫn, nhập môn tuy muộn, nhưng chẳng ngờ đi sau lại về trước."
Mọi người đều cười, nhao nhao chúc mừng, giữa đám ấy Điền Linh Nhi chen vào kêu lên: "Thất sư huynh, thế huynh đã quyết định là tu luyện pháp bảo gì chưa?"
Tô Như mỉm cười nói: "Không gấp, mấy ngày này con hẵng từ từ nghĩ, có điều tính khí của sư phụ các con cũng biết rồi, từ xưa đến nay đều không ép các con phải tu luyện tiên kiếm, con thích cái gì, thì suy nghĩ cho kỹ rồi tìm chất liệu đi!"
Trương Tiểu Phàm đứng một bên ngưỡng mộ kinh khủng, cười ngoác đến cả mang tai, lại nghe Điền Bất Dịch nói: "Lão thất này."
Thái vội vàng đáp: "Sư phụ."
Điền Bất Dịch nói: "Theo tiền lệ của Thanh Vân Môn chúng ta, đệ tử tu hành đến tầng thứ tư Thái Cực Huyền Thanh Đạo, là phải hạ sơn ngao du thiên hạ, đồng thời tìm kiếm chất liệu tốt và linh vật để tu luyện bảo bối, ngoài ra may nhờ cơ duyên tạo hoá của con, còn có thể tìm được thần vật ngưng tụ linh khí của trời đất nữa. Con chuẩn bị đi, mấy ngày nữa hạ sơn. Nhớ quay lại trước Thất mạch hội võ cũng chỉ còn có 3 năm bữa thôi.''
Đoạn quay sang mấy người khác:
''Các ngươi cũng phải cố gắng tu luyện, không thể lười biếng, nhớ chưa.''