Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguỵêt Tân Lương
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Nguồn convert: Vficland.info
Edit : khachquaduong, Juanna, boaspri
Chương 6:
Giờ phút này sắc trời đã hơi ảm đạm, đây là thời gian khách làng chơi tìm mua vui tấp nập ở Bách Hoa Lâu, bên trong là tiếng đàn hát dễ nghe, bên ngoài người xe nhộn nhịp.
Ở một nơi phồn hoa náo nhiệt như vậy nhưng trong mắt Tịch Nhan lại chỉ có bốn chữ có thể hình dung “Chướng khí mù mịt”.
Nàng đứng ở cửa một lúc lâu, có cô nương bước ra tiếp đón, nói những lời lẽ rất khó nghe làm Tịch Nhan rất khó chịu.
Cũng may nàng có thói quen kiểm chế cảm xúc bản thân, cũng thoải mái tùy ý cô nương đó muốn nói gì thì nói, nàng chỉ nói thẳng mình muốn tìm Nam Cung Ngự công tử.
Cô nương kia vừa nghe đến tên Nam Cung Ngự, đôi mắt nhất thời thời lóe sáng, nhanh chóng kéo Tịch Nhan lại: “Nguyên lai là bằng hữu của Nam Cung công tử, công tử đi theo ta.”
Tịch Nhan lần đầu tiên rơi vào trường hợp này, bị nàng lôi kéo, nhịn không được âm thầm than thở.
Bước lên lầu, vừa xoay người đã đối diện một công tử trong trang phục xa hoa.
Nhưng thấy ánh mắt nam tử kia nguy hiểm lại lạnh lùng như băng, nhìn thẳng vào nàng, Tịch Nhan chỉ nở nụ cười đạm mạc, ánh mắt cũng lạnh lẽo không kém.
Nàng nghe kia cô nương nhiệt tình tiếp đón: “A, Cửu gia, vừa mới đến sao lại đi rồi?”
Tịch Nhan nghe được xưng hô kia, trong lòng không khỏi động, bất động thanh sắc đánh giá nam tử tuấn mỹ kia, trong đầu nhanh chóng tính toán .
Nhưng thấy nam tử kia hờ hững bước qua, nét mặt vẫn bình tĩnh như trước, vội vàng đi xuống lầu.
Cô gái thanh lâu kia vẫn nhìn theo bóng dáng hắn đi ra cửa, mới lưu luyến quay đầu đi, trong mắt rõ ràng còn vương vấn sự ái mộ không giấu diếm
Đến phòng Nam Cung Ngự đang ở, vừa vào cửa đã tràn ngập mùi son phấn.
Tịch Nhan nhịn không được che lại miệng mũi, vừa ngẩng đầu, phát hiện trên nhuyễn tháp trong phòng, Nam Cung Ngự vẫn ung dung ngồi đó, uống rượu dùng bữa, bộ dáng rất tiêu diêu tự tại!
Thấy Tịch Nhan, hắn vẫn không ngạc nhiên, cũng không động lập tức, hồi lâu sau mới lưu luyến bảo nữ tử bên cạnh ra khỏi phòng, nghiêng thân mình trên nhuyễn tháp, ung dung nhìn Tịch Nhan, cười nói:“Tới nhanh như vậy sao?”
Tịch Nhan vẫn che mũi, bước nhanh đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, lập tức trong phòng lập tức có ngọn gió lạnh đêm hè tràn vào, nhưng lại “Phốc” một tiếng dập tắt ngọn đèn trên bàn.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại ánh trăng chiếu sáng, Tịch Nhan thấy hắn không có ý định thắp đèn lại, bước đến trước mặt hắn hỏi: “Dược đâu?”
Trong ánh sáng mông lung, Tịch Nhan thấy không rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy thanh âm hắn không hề trong trẻo giống như trước:“Tối nay sẽ tiến hành sao?”
Tịch Nhan gật gật đầu, hắn lại đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Nhan Nhan, hiện tại muội hối hận vẫn còn kịp.”
Đã lâu rồi hắn mới gọi nàng như vậy, Tịch Nhan nhịn không được ngẩn ra, sau một lát mới nói: “Huynh có biết ta sẽ làm theo ý của tổ mẫu, người muốn ta đến nơi đây ta sẽ đến. Nhưng người cũng không nói muốn ta gả cho ai, cũng không nói chuyện gì khác nên ta có thể tự mình quyết định.”
“Tốt lắm.” Nam Cung Ngự thản nhiên nói, sau đó nhét vào trong tay nàng một bình sứ hoa xanh nhỏ,“Đây là thứ muội muốn.”
Last edited by acmakeke1111; 21-01-2013 at 05:51 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acmakeke1111
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguỵêt Tân Lương
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Nguồn convert: Vficland.info
Edit : khachquaduong, Juanna, boaspri
Chương 7:
Đêm hôm đó, dịch quá trong kinh thành thình lình xảy ra đại hỏa, thổi quét toàn bộ tây sương.
Thật ra thị vệ của dịch quán tới kịp lúc thế nhưng không biết là vì nguyên nhân gì mà ngọn lửa kia trong một thời gian ngắn lại lan ra và bốc cao, cho nên không một ai đi vào!
Cuối cùng, ngọn lửa cũng suy yếu rồi tắt dần, tin dữ cũng truyền đến.
Tịch Nhan quận chúa vừa mới từ Tây Càng đến Bắc Mạc hòa thân sau trận đại hỏa bị xa ngang đè trúng, tuy rằng vẫn chưa tạo thành vết thương trí mệnh, nhưng mà trên người có nhiều chỗ bị bỏng, dung nhan tuyệt sắc cũng gần như bị hủy.
Tin tức mới vừa truyền ra, lập tức kinh động toàn bộ kinh thành, ngay cả hoàng đế cũng quan tâm tới.
Đầu tiên là ngự y đã xem qua thương thế của Tịch Nhan bẩm tấu, thuật lại tình trạng của Tịch Nhan hiện tại, tất cả mọi người nhịn không được thở dài.
Vẫn có một người không tắt hi vọng là Lục hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hoành.
Sau khi kết thúc buổi lâm triều, hắn liền lập tức thỉnh chỉ hoàng đế, lấy cớ thay mặt hoàng đế thăm hỏi Tịch Nhan.
Nửa canh giờ sau, hắn đã đến dịch quán, đi vào chỗ ở của Tịch Nhan, chỉ nghe bên trong có âm thanh lách cách không ngừng.
“Đem tất cả gương soi quăng hết đi, các vật có thể phản quang đều quăng hết, ta biết các ngươi đều muốn cười nhạo ta, các ngươi cứ xem đi, xem cho đã đi…”
Tiếp theo là một loạt âm thanh loảng xoảng lang canh, cùng với thanh âm của các tỳ nữ thỉnh tội cầu xin tha thứ.
Thị vệ canh cửa cũng thật cẩn thận thông truyền:“Quận chúa, Lục gia phụng ý chỉ Hoàng Thượng, đến thăm hỏi quận chúa.”
Bên trong im lặng một chút, sau đó truyền ra thanh âm của Tịch Nhan, cũng đã bình tĩnh đi rất nhiều:“Lục gia, mời vào.”
Hoàng Phủ Thanh Hoành vào trong phòng, chỉ thấy dưới đất một đống hỗn độn, mười mấy thị nữ quỳ gối bên tường, lạnh run. Mà Tịch Nhan ngồi ở trên giường, tầng tầng lớp lớp màn che buông xuống, che dấu nàng rất cẩn thận.
“Thanh Hoành phụng mệnh phụ hoàng đến thăm hỏi quận chúa, không biết thương thế quận chúa như thế nào?” Hoàng Phủ Thanh Hoành đi đến trước giường, hai mắt hoa đào thâm sâu vừa nói vừa nhìn trước màn che mắt.
Trong giọng nói của Tịch Nhan chất chứa một tia ẩm ướt : “Đa tạ Lục gia.”
Hoàng Phủ Thanh Hoành nghe được thanh âm kia, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, đối với chuyện nàng bị hủy dung nhan đầy hoài nghi, chỉ nói: “Thỉnh quận chúa tha thứ cho Thanh hoành đường đột, Thanh Hoành muốn chính mắt thấy thương thế của quận chúa để hồi báo cho phụ hoàng.”
Sau một lúc lâu trầm mặc, âm thanh trầm thấp của Tịch Nhan bỗng truyền đi ra: “...... Chỉ sợ làm kinh hách Lục gia......”
“Quận chúa, sao lại nói vậy.” Hoàng Phủ Thanh Hoành nói xong, tự mình động thủ vén màn che, một tầng lại một tầng, cho đến khi chỉ còn tầng che cuối cùng, có thể thấy thấp thoáng thân ảnh Tịch Nhan, đột nhiên truyền đến một mùi hương khó ngửi.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, vén mạnh bức màn che cuối cùng lên, cùng lúc đó, Tịch Nhan cũng quay đầu về phía hắn.
Chỉ một thoáng, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành chỉ còn một màu xám xịt như tro!
Sau một lát, thị vệ gác cửa dịch quán cửa chứng kiến ngày đó Lục hoàng tử tông cửa xông ra, mà sắc mặt hắn thoáng chốc tái nhợt rất đáng sợ!
Hôm sau, hoàng đế trên triều xác nhận dung nhan Tịch Nhan bị hủy là sự thật. Các vị hoàng tử lúc trước bất luận là vì lý do gì muốn cưới Tịch Nhan lúc này không dám nói gì nữa.
Trong tình cảnh này, nếu trước mặt hoàng đế mà nhắc đến vấn đề cầu thân, như vậy có vẻ quá mức dối trá.
Không có một vị hoàng tử nào lại dám làm một chuyện khả nghi như vậy.
Last edited by acmakeke1111; 21-01-2013 at 05:51 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acmakeke1111
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguỵêt Tân Lương
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Nguồn convert: Vficland.info
Edit : khachquaduong, Juanna, boaspri
Chương 8:
Trong dịch quán, Tịch Nhan ngồi trước gương trang điểm, ngay cả bản thân cũng không dám nhìn dung mạo của mình, bèn cho gọi người mang khăn đen đến, một lần nữa đem che dấu khuôn mặt mình.
Nhưng chỉ cần nhớ lại hôm qua Hoàng Phủ Thanh Hoành cố ý muốn vén màn che, sau khi vén mản , sắc mặt hắn biến đổi chỉ trong phút chốc, Tịch Nhan liền nhịn không được trong lòng cười lạnh.
Lần này nàng không biết hòa thân quận chúa dung nhan bị hủy còn nơi nào để đi?
Vừa nghĩ tới đây, nàng lại không khỏi nghĩ tới ngoại tổ mẫu -- Thái Hậu Tây Càng nhìn xa trông rộng. Bà là người cơ trí và quyết đoán nhất mà Tịch Nhan từng gặp, một người phụ nữ đa mưu túc trí, không biết hôm nay nàng đi bước này bà có đoán trước được hay không?
Buổi chiều, trong cung có người đến tuyên đọc thánh chỉ. Hoàng đế ân điển cho cho Tịch Nhan an tâm tịnh dưỡng, mọi việc không cần quan tâm, hết thảy đều có hoàng đế vì nàng làm chủ.
Nói cách khác, việc tứ hôn việc cũng tạm thời không bàn đến.
Trong lòng Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó, Nam Cung Ngự đến thăm nàng, vừa mới nhìn thấy nàng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sửng sốt một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhất thời dở khóc dở cười: “Muội...... Như thế nào lại đem mình thành bộ dáng như vậy?”
“Không tốt sao?” Tịch Nhan thản nhiên liếc mắt nhìn hắn,“Huynh không nghe nói các vị hoàng tử cũng không dám nhắc lại việc cưới ta sao?”
Nam Cung Ngự gật gật đầu, để tay trên bàn, cố nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn là “Xì” bật cười một tiếng: “Tốt lắm, vì ăn mừng muội hủy dung thành công, sư huynh cùng muội uống một chén. Chỉ là Nhan Nhan, muội tự biến mình thành bộ dạng như vậy, tính không lập gia đình sao?”
“Không quan trọng.” Tịch Nhan thản nhiên phun ra ba chữ.
Nam Cung Ngự giơ chén rượu lên, hai mắt gian xảo mị hoặc: “Không quan hệ, bất cứ khi nào muội quay đầu, sư huynh đều có thể cưới muội.”
Tịch Nhan trả lời hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, không thèm chấp.
Tiễn bước Nam Cung Ngự, Tịch Nhan ra lệnh tỳ nữ hầu nàng đi tắm, sau đó mới thả lỏng tâm tình, bình yên đi vào giấc mộng.
Nhưng mà không ai nghĩ đến, giấc ngủ bình yên đó chỉ đến trong một đêm thôi --
Giữa trưa hôm sau, bỗng nhiên có thánh chỉ truyền tới.
Trực giác Tịch Nhan cho biết có điềm chẳng lành. Theo lý hôm qua, thánh chỉ đã xem như cấp cho nàng công đạo, hôm nay thế nào lại còn có thánh chỉ khác?
“Mục Cầm, thân mình ta không thoải mái, ngươi đi thay ta tiếp chỉ.” Tịch Nhan nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời không tìm được chủ ý khác, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, cũng đồng thời tự trấn tĩnh bản thân.
Nghe vậy, Mục Cầm liền đi ra tiếp chỉ, nhưng chỉ một lát liền quay trở lại, trong tay cung kính nâng thánh chỉ màu vàng, nâng lên trước mặt, ngữ khí bình thản trước sau như một: “Nô tỳ chúc mừng quận chúa, hoàng thượng hạ chỉ, tứ hôn quận chúa cho Thất hoàng tử.”
“Thứ ” Tịch Nhan đang ngồi sau màn giường, bởi vì dùng sức nên để lại lỗ hổng to tướng trên tấm màn xanh nhạt
Mục Cầm nghe tiếng ngẩng đầu lên, bắt gặp dung nhan Tịch Nhan lúc này trắng bệch rất đáng sợ, lại cúi đầu xuống.
Last edited by acmakeke1111; 21-01-2013 at 05:52 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acmakeke1111
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguỵêt Tân Lương
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Nguồn convert: Vficland.info
Edit : khachquaduong, Juanna, boaspri
Chương 9:
Vẫn cải nam trang như trước, Tịch Nhan lại một lần nữa đi vào trà lâu trước kia.
Vừa vào đến cửa trà lâu, nghe được bên trong tiếng cười vang lên.
“Lời này là thật sao? Thất hoàng tử thật sự muốn cưới Tịch Nhan quận chúa bị hủy dung sao?”
“Chưa hết đâu! Nghe nói, do chính Thất hoàng tử tự mình thỉnh chỉ, Hoàng Thượng lập tức liền đáp ứng, lúc này chỉ sợ thánh chỉ đã đến tay quận chúa!”
“Ha! Tuyệt phối a, tàn vương xứng xú phi, quả nhiên là tuyệt phối!”
Tàn vương? Tịch Nhan cảm thấy hơi chấn động, nhấc chân đi vào bên trong, ngồi ở một góc khuất trong quán, tiếp tục nghiêng tai lắng nghe.
“Ngươi nghĩ xem Thất hoàng tử cũng thật là, cho dù thân bị tàn phế, tốt xấu gì cũng là một vị hoàng tử, nếu thật sự muốn kết hôn, cô nương nào mà cưới không được chứ, lại đi cưới một nữ tử bị hủy dung nhan. Lúc dung mạo quận chúa còn hoàn hảo, cũng chưa từng thấy ngài ấy thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn?”
“Theo ta thấy a, vị thất gia này thường ru rú trong nhà, hiếm khi lộ diện, chỉ sợ bản thân ngài ấy cũng có điều ám muội, cưới một xú phụ như vậy mới có thể an tâm!”
“Ha ha ha --”
Trong lúc nhất thời, trong trà lâu tiếng cười nổi lên bốn phía.
Tịch Nhan chỉ cảm thấy chói tai, ném bạc lại, vội vàng ra khỏi nơi này.
Vị Thất hoàng tử này thì ra là thân thể tàn phế? Không trách lần trước tại nơi này không một ai đề cập tới hắn.
Mà hiện tai, nàng thật sự sắp gả cho vị Thất hoàng tử này?
Tịch Nhan trầm tư một chút, lại đi đến Bách Hoa Lâu.
Bởi vì lúc này là giữa trưa, bên trong Bách Hoa Lâu không náo nhiệt như đêm đêm trước.
Trong lúc nhất thời Tịch Nhan có chút chần chờ, chưa kịp hồi phục tinh thần bỗng nhiên nghe thấy truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, vừa ngẩng đầu bỗng nhìn thấy một khuôn mặt nam tử trẻ tuổi giống như đã từng quen biết, trong lòng cả kinh, vội quay đầu đi, né tránh tầm mắt người đó.
Người vừa tới đúng là người nàng đã từng gặp mặt một lần Thập Nhị hoàng tử, lúc này Tịch Nhan tất nhiên là sợ bị hắn nhận ra, vừa muốn tránh đi, không nghĩ vị Thập Nhị hoàng tử này đã xoay người xuống ngựa: “Này, ngươi đứng lại!”
Tịch Nhan mới vừa đi hai bước, không ngờ bị hắn đập lên vai, nhất thời tức giận hất tay hắn ra, lạnh lùng nhìn về phía Thập Nhị hoàng tử.
“Ngươi......” Hoàng Phủ Thanh Tuyên nhìn nàng,“Vị tiểu huynh đệ này trông rất quen mặt, ta gặp qua ngươi ở nơi nào vậy?”
Đáng chết! Tịch Nhan cắn răng thầm nghĩ, tiếp theo liếc mắt thấy ánh mắt mê đắm miên man của hắn dường như vẫn chưa nhận ra nàng, nàng cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn, lạnh lùng nói :“Công tử nhận sai người rồi?”
Hoàng Phủ Thanh Tuyên nhìn thấy gương mặt trước mắt tuy rằng ngăm đen, nhưng vẫn không thể che dấu khuôn mặt tuấn mỹ động lòng người, bỗng lâm vào trạng thái mê đắm. Nhất thời chợt nhớ tới điều gì, chính là chuyện Hoàng Phủ Thanh Hoành từng ở nơi này sủng ái nam nhân. Hắn xưa nay đối loại chuyện này không có hảo cảm, bởi vậy chưa từng truy cứu sâu thêm, chỉ ý vị thâm trường “Nga” một tiếng, vui cười xoay người đi vào Bách Hoa Lâu.
Tịch Nhan cau mày vỗ vỗ vai mình, đợi hắn đi vào một lúc lâu sau mới chậm rãi đi thong thả đi vào.
Last edited by acmakeke1111; 21-01-2013 at 05:52 PM.
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguỵêt Tân Lương
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Nguồn convert: Vficland.info
Edit : khachquaduong, Juanna, boaspri
Chương 10:
Tịch Nhan trong lòng có chút hoang mang, tuy nói Nam Cung Ngự thường có hành tung bất định, nhưng mà tuyệt đối không có công đạo đã hành xử như vậy, không nói một tiếng liền biến mất không thấy. Trong lòng nàng biết hắn đã lưu lại một thời gian do chuyện chỉ hôn của nàng nên muốn rời đi nhưng sự tình bất ngờ chuyển biến, không biết khi hắn biết được sẽ phản ứng thế nào.
Cũng may bình dược kia đã lấy được.
Tịch Nhan chậm rãi xoa mặt mình, trong lòng hơi buông lỏng, lập tức cười lạnh một tiếng --
Bất kể hắn là vị hoàng tử nào, bất kể hắn bộ dáng ra sao, đơn giản binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn thôi, nàng là Hoa Tịch Nhan, làm sao nhu nhược e ngại hắn?
Ngày hôm sau, Tịch Nhan vừa mới thức dậy, trong cung lại đột nhiên truyền đến thánh chỉ, tuyên nàng tiến cung yết kiến.
Tịch Nhan trong lòng không nhịn được cười lạnh, ngày đó dung mạo nàng hoàn hảo không cho nàng tiến cung, nay dung nhan bị hủy, ngược lại muốn nàng vào cung để làm trò cười cho những người đó.
Nơi yết kiến là Trường Nhạc cung, nơi ở của hoàng hậu.
Tịch Nhan dùng khăn đen che mặt, sau khi được thái giám thông truyền, ung dung đi vào.
Bên trong đại điện, hơn hai mươi phi tần đang tập trung, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hướng về Tịch Nhan.
Nhưng khi bắt gặp khăn đen trên đầu Tịch Nhan, vẻ mặt mọi người lại biến hóa khác nhau.
Tịch Nhan tiến lên hành lễ với tất cả mọi người, bỗng nhiên nghe một phi tần nói: “Quận chúa không cần đa lễ, nơi này đều là người trong nhà cả, sao quận chúa không tháo khăn che mặt xuống cho mọi người xem mặt?”
Trong điện bỗng vang lên vài tiếng cúi đầu cười nhạo. Khóe miệng hoàng hậu cũng gợi lên ý cười lãnh đạm.
Tịch Nhan lơ đễnh, đáp lời vị phi tần vừa nói chuyện: “Hồi nương nương, không phải là Tịch Nhan không chịu lấy hình dáng thật của mình gặp người, chính là...... Sau trận đại hỏa đáng sợ kia, ngay cả bản thân mình còn kinh hãi dung mạo của chính mình nên chỉ ngại làm kinh động đến các vị nương nương.”
“Đúng rồi, ta còn nghe nói lúc lão Lục nhìn mặt ngươi, sợ tới mức chạy trối chết, có phải hay không?” Bỗng nhiên có một phi tần khác lên tiếng, che miệng cười nhẹ.
Khóe miệng Tịch Nhan gợi lên một tia cười lạnh, thanh âm như trước mềm mại: “Đúng vậy.”
Thấy thế, hoàng hậu rốt cục ra mặt giảng hòa:“Thôi, không bàn đến chuyện này nữa, đừng làm cho quận chúa cảm thấy khó xử.”
Vừa dứt lời, gian ngoài lại đột nhiên lại truyền đến thanh âm thông báo: “Trầm cô nương yết kiến --”
“Đây là chính phi của lão Cửu phải không?” Hoàng hậu mỉm cười nhìn Dung phi, thấy Dung phi gật đầu mới nói cung nữ bên cạnh: “Truyền nàng vào đi, cho mọi người chúng ta nhìn xem một chút người làm cho lão Cửu điên cuồng như vậy đến tột cùng là mỹ nhân thế nào.”
Vì thế, ánh mắt mọi người lại hướng về phía cửa, Tịch Nhan tựa hồ như bị quên đi, nhưng nàng lại mừng rỡ tự tại, lặng yên lui sang một bên, cũng nhìn về phía cửa.
Nữ tử đi vào, quần áo màu lam, dáng người yểu điệu, đôi mắt trong suốt đen tuyền như hai viên ngọc, đôi môi xinh đẹp giống như hoa sen mới nở, đứng ở nơi đó, thướt tha như tiên nữ giáng trần.
Quả thật là một mỹ nhân! Trong lòng Tịch Nhan thầm than, chỉ tiếc cũng là một mỹ nhân băng lãnh.
Đôi mắt đen, phẳng lặng không một chút gợn sóng giống như hàn băng vạn năm, dù có một giọt nước cũng sẽ lập tức đóng thành băng.
Nhìn từ xa, Tịch Nhan cảm thấy trên người chợt rét lạnh, nhưng trong lòng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác vừa tò mò vừa rối rắm.
Nàng nhìn Trầm cô nương tiến lên vấn an, âm thanh lạnh như băng :“Nô tỳ Trầm Đạm Tuyết, tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến các vị nương nương.”
Đạm Tuyết! Trong lòng Tịch Nhan thầm than, người quả thật lãnh đạm như băng tuyết, trong sáng như vậy, băng lãnh như vậy, nhưng lại làm rung động lòng người đến vậy.
Last edited by acmakeke1111; 21-01-2013 at 05:52 PM.