Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 6: Cảnh hoa Chu Tử Y
Nguồn: MT
- Mau dừng lại cho bà.
Chu Tử Y chĩa thẳng loa về phía chiếc Gia Linh quát mắng.
- Để bà bắt được, xem bà có lột da không?
Nhưng vào lúc này chiếc Gia Linh màu đen phía trước đột ngột dừng lại. Chu Tử Y nhanh chóng phóng xe tới trước mặt Tiêu Thần, thở hổn hển mắng:
- Ngươi...ngươi là tên đáng chết. Không biết chạy xe như vậy có thể gây chết người sao?
Tiêu Thần tháo mũ bảo hiểm, vẻ mặt mỉm cười cầm chai nước suối đặt trên xe. Chu Tử Y theo bản năng lui lại liên tiếp, miệng vẫn không quên quát mắng. Đột nhiên nàng ý thức được có chuyện không đúng, chai nước suối bị nàng gạt rơi trên đất:
- Ngươi. Mau xuất chứng minh thư, giấy phép lái xe.
Tiêu Thần nhìn bốn xung quanh khiến Chu Tử Y cảm giác bản thân bị tiểu tử này trêu chọc. Bất ngờ nàng bị Tiêu Thần bắt lấy tay kéo lại, thân thể mất trọng tâm lập tức ngã vào lòng hắn.
- Thơm quá đấy người đẹp cảnh sát.
Tiêu Thần cúi xuống trước mặt Chu Tử Y làm bộ hít một hơi thật sâu, mùi hương xử nữ khiến vẻ mặt hắn mê say.
- Ngươi. Ngươi nhanh buông ta ra, đồ lưu manh.
Chu Tử Y bất ngờ bị tập kích lúc này mới kịp phản ứng, theo bản năng nàng đưa tay sang bên hông chuẩn bị rút súng. Tiêu Thần vột vàng nắm chặt cổ tay khiến Chu Tử Y không cách nào lấy súng.
- Ngươi. Ngươi muốn gì. Đây là hành vi tấn công cảnh sát.
Chu Tử Y kinh hoảng thét lên.
- Người đẹp. Trước hết không nên kích động. Ta không phải cố ý tổn thương nàng. Chỉ là ta cảm thấy nàng có chút kích động, vừa rồi bất quá ta chỉ dừng xe, tiếp đó vô tình kéo nàng xuống, hiện tại nàng đã kích động tới độ khiến ta cảm thấy khả năng nàng nổ súng là rất lớn. Bởi vậy trước tiên ta phải khiến nàng không được nổ súng, chỉ là hành động này khiến nàng cho rằng ta là người xấu. Thật sự xin lỗi.
Vẻ mặt Tiêu Thần rất vô tội, đôi tay nắm chặt tay Chu Tử Y cũng dần thả lỏng.
- Ngươi. Trước hết buông tay ta ra, đau tay quá.
Vẻ mặt Chu Tử Y có chút khó coi, hai tay nàng bị Tiêu Thần khống chế, cho dù cố gắng ra sao cũng không thể nhúc nhích mảy may. Mặt khác vị trí Tiêu Thần cùng nàng cũng có chút xấu hổ, muốn dùng chân đá hắn cũng không có khả năng.
- Ta có thể buông nàng ra nhưng phải ngoan ngoãn nghe lời...À. Cũng không được làm chuyện xằng bậy, ta là thanh niên tốt của xã hội đấy.
Tiêu Thần vừa cười vừa nói.
- Ngươi...ngươi. Được được...Ngươi yên tâm. Ta là cảnh sát có nguyên tắc, ta nhất định sẽ không làm loạn.
Chu Tử Y cảm giác bản thân đã không thể nhịn được nữa. Tiểu tử này đùa giỡn cũng không sao, hết lần này tới lần khác dùng lý lẽ lấn át nàng. Chuyện này nếu truyền ra ngoài sau này bản thân nàng cũng đừng mong có tiếng nói trong đội.
- Được rồi. Lát nữa ta đẩy nàng ra xa 5m sau đó ta chạy trốn, nàng đứng im tại đây. Okie?
Tiêu Thầm vừa cười vừa nói, đồng thời làm bộ sắp đẩy người đẹp cảnh sát đi.
- Được.
Chu Tử Y tạm thời nín nhịn nhưng trong đầu đã thầm mắng Tiêu Thần không biết bao lần.
- Một. Hai. Người đẹp thật sự nàng không nên làm bậy nhé. À. Ba...
Chữ " ba" vừa vang lên Tiêu Thần lập tức buông lỏng đôi tay đồng thời khẽ đẩy Chu Tử Y ra ngoài.
Hai tay Chu Tử Y rốt cuộc đã có thể hoạt động, bị Tiêu Thần đẩy đi trong nháy mắt nàng vung chân phải quét sang. Chỉ là nàng không khống chế tốt nửa thân trên khiến cả người bay lên không, song song cùng mặt đất.
- Ài. Sao nàng phải khổ vậy..
Tiêu Thần thở dài một tiếng, mắt thấy Chu Tử Y sắp té ngã vốn định nhanh chóng bỏ đi hắn đành đưa tay ôm nàng vào lòng, đôi tay cũng đặt lên nơi tròn tròn mềm mại.
- Hả.
Phần ngực bị tập kích Chu Tử Y lập tức thét lên chói tai, theo đó vội vàng xoay người lại, tay phải vung thẳng tới mặt Tiêu Thần.
- Bốp.
Tiêu Thần cũng không trốn mà cứng rắn chịu cái tát này. Cho dù da mặt hắn dày tới đâu nhưng chịu một cái tát đầy giận dữ của Chu Tử Y cũng không khỏi xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ ửng.
- Ngươi. Sao ngươi có thể lưu mạnh như vậy?
Chu Tử Y vừa để ý đã phát hiện bộ trang phục cảnh sát của nàng đã xộc xệch. Lúc này nghĩ tới hai mươi năm giữ gìn thân thể băng thanh ngọc khiến bị một gã lưu manh chiếm đoạt nước mắt nàng không nhịn được giàn giụa trên mi.
Chu Tử Y từng vô số lần suy nghĩ bản thân mình sẽ sánh đôi cùng bạch mã hoàng tử. Thậm chí đã không ít lần trong giấc mơ nàng thấy được bạch mã vương tử ngọt ngào hôn lên đôi môi, bầu ngực cùng giải đất thần thánh của mình, khi đó hắn khẽ nói vào tai nàng ba từ " Anh yêu em". Chỉ là sự thật trước mắt không phải vậy. Nam tử trước mắt này tuy vẻ ngoài tuấn tú nhưng hành vi rất mạnh bạo không những là một kẻ phóng xe điên cuồng, tính cách cũng lưu manh.
- Hu hu hu...
Chu Tử Y khóc lớn, kế đó nắm lấy cổ áo Tiêu Thần, mạnh mẽ đấm vào ngực hắn:
- Xe bay khốn kiếp. Lưu manh khốn kiếp...
Trên đường lớn khu Bắc lúc này người qua đường được chứng kiến một cảnh tượng quái dị. Một chiếc xe Gia Linh đen dựng cạnh chiến xe cảnh sát trắng toát, một nữ cảnh sát giao thông đang khóc như mưa như gió, tay không ngừng đấm lên ngực nam thanh niên cao lớn ưa nhìn. Người đi lại qua đường đều hướng ánh mắt tới cặp đôi này, có người bị nữ cảnh sát xinh đẹp cũng có mỹ nữ nhìn bạc tình lang ưa nhìn kia, cũng có người bỉ ổi hèn mọn phỏng đoán có phải vị cảnh quan kia đã bị người thanh niên để lại sản phẩm.
- Ta nói này người đẹp. Nàng đã ổn chưa? Bên cạnh có rất nhiều người đó.
Tiêu Thần trước đó còn đang suy nghĩ làm sao để nữ cảnh sát này thôi khóc hiện tại đã cảm thấy đau đầu. Không phải chỉ là sờ soạn ngực một chút thôi sao, đây cũng là vì cứu ngươi mà?
- Không ổn. Ta muốn đánh chết lưu manh ngươi.
Chu Tử Y chu cái miệng nhỏ xinh tức giận nói. Kế đó nàng tiến tới lấy góc áo Tiêu Thần lau nước mắt.
- Người đẹp. Hành động này khiến người ta tưởng nhầm ta đang bắt nạt nàng đó. Ta thừa nhận là ta dễ tính nhưng cũng không muốn nàng chiếm tiện nghi đâu.
Tiêu Thần mở miệng ý bảo Chu Tử Y ngó xung quanh. Tới đây nữ cảnh sát mới ý thức được, đồng thời nàng cũng phát hiện bản thân đang đứng giữa đường, một người một xe chiếm diện tích không nhỏ, hơn nữa vô số tài xế đang quan sát mình.
- Hây. Nữ cảnh sát hoài xuân rồi. Người anh em mau dẫn người ta đi mướn phòng đi. Ha ha...
- Phì. Mang một người đẹp ra giữa đường rất giỏi sao? Ngày nào đó ta cũng mang tám, mười người ra giữa đường phá các ngươi.
- Ôi chao. Đó là vợ ngươi chứ gì? Đừng véo lỗ tai ta nhé.
- Ngươi không phải nói sẽ dẫn tám, mười người tới sao?
- Nói nhầm, nói nhầm....
....
- Các ngươi im lặng, đã nói người đẹp cảnh sát thần thánh của chúng ta thành dạng gì rồi. Quả rất vớ vẩn.
Tiêu Thần thản nhiên đứng quát.
- Cũng là các ngươi miệng thối. Ta với người đẹp cảnh sát quan hệ rất trong sáng. Các ngươi nói như vậy vừa nhìn đã biết bị văn hóa nơi khác ảnh hưởng rồi.
Mặc dù biết Tiêu Thần đang trêu chọc bản thân mình như Chu Tử Y quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu để câu chuyện truyền tới đám đồng nghiệp e rằng nàng sẽ chết đuối bởi những lời đàm tiếu phỉ báng.
- Còn không mau đi?
Chu Tử Y trừng mắt nhìn Tiêu Thần, kế đó lập tức đội mũ bảo hiểm lên xe công vụ rời đi. Tiêu Thần khóe miệng xuất hiện nụ cười gian xảo, cũng lên chiếc Gia Linh đen chậm rãi bám theo nữ cảnh sát. Mãi tới nơi cách đó vài trăm mét ít người qua lại cả hai mới dừng xe.
Trải qua chuyện vừa rồi tâm tình Chu Tử Y lúc này đã bình tĩnh hơn, nàng dừng xe, Tiêu Thần cũng dừng theo.
- Đây là số điện thoại của ta, lần sau mời nàng ăn cơm nhé. Hiện tại ta còn có việc cần đi.
Lúc này Tiêu Thần mới nhớ tới cái hẹn của hắn với Đường Diễm Vân tại quán cafe Địch Khắc. Thời gian của cuộc hẹn đã qua lâu bởi thế Tiêu Thần nhanh chóng lấy danh thiếp trao cho Chu Tử Y.
- Hừ. Lưu manh như ngươi thì có chuyện gì?
Vẻ mặt Chu Tử Y lộ rõ vẻ khinh thường. Tiêu Thần cũng không có ý định nói nhiều với nàng, hắn mạnh mẽ trao danh thiếp vào tay nàng sau đs nhanh chóng lên xe. Vừa nổ máy hắn vừa nghiêng đầu cười nói:
- Ta còn chưa biết tên nàng đó?
- Phì. Ngươi đánh rắm hả? Sao ta phải nói cho ngươi?
Chu Từ Y trừng mắt nhìn Tiêu Thần, thấy hắn khởi động xe nàng cũng không có ý định ngăn cản, cũng không muốn phát sinh chuyện gì với lưu manh này.
- Ha ha. Không nói cho ta biết sao? Ta nói này người đẹp. Kỳ thực lúc nàng khóc rất đẹp đó.
Tiêu Thần vừa cười vừa nói, kế đó kéo ga phóng đi.
- Rất đẹp cũng không phải chuyện của ngươi.
Chu Tử Y nhìn Tiêu Thần dần biến mất khỏi tầm mắt thì thào nói. Đánh giá xung quanh không có ai nàng chỉnh trang cảnh phục chuẩn bị rời đi.
9h40' rốt cuộc Tiêu Thần cũng chạy tới quán cafe Địch Khắc đối diện tiểu khu Ngự Cảnh. Bên ngoài quán cafe có thể thấy Đường Diễm Vân mặc chiến quần tím ngồi ngay cửa sổ ưu nhã uống cafe, trên tay cầm quyển bút ký.
Vừa mới dừng xe đang chuẩn bị bước vào Tiêu Thần đã thấy một nam tử mặc tây trang trắng tiến tới phía Đường Diễm Vân. Mà Đường Diễm Vân khi thấy người này vẻ mặt nhất thời thay đổi, thậm chí lập tức đứng dậy rời khỏi quán cafe.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 7: Nàng là nữ nhân của ta
Nguồn: MT
- Em Vân. Sao gặp anh lại muốn rời đi vậy?
Lục Chân Vũ mới vừa bước vào quán đã thấy được tiểu mỹ nhân ngày đêm mong nhớ tâm tình rất tốt, hắn rút ra một hộp Tuyết Giáp, châm một điếu khẽ hỏi:
- Em Vân. Không phải vô tình vậy chứ?
- Lục đại công tử. Tôi nghĩ là anh đa tâm rồi. Tôi không có hứng thú với loại người cầm thú như anh.
Đường Diễm Vân không thèm nể mặt, vừa tránh qua một bên vừa nói.
- Ha ha. Em Vân không biết rồi. Anh mặc dù cầm thú nhưng rất có hứng thú với người đẹp. Nhất là người như em Vân vậy.
Lục Chấn Vũ cười nanh ác đưa một tay ngăn cản Đường Diễm Vân. Bất quá nàng lập tức dùng tay gạt ra theo sau chạy nhanh khỏi quán. Lục Chấn Vũ miệng ngậm điếu Tuyết Giáp đuổi theo.
- Tiêu Thần.
Vừa chạy ra khỏi quán Đường Diễm Vân đã thấy Tiêu Thần trước mặt, thấy được bóng hình cao lớn đó nàng vội vã chaỵ lại phảng phất như tìm được đường cứu mạng.
- Thằng nhãi kia mau tránh ra, đừng có cản đường Lục đại gia ngươi.
Lục Chấn Vũ vừa đuổi tới đã thấy Đường Diễm Vân lẩn trốn sau thân thể một nam sinh cao lớn đẹp trai. Bất quá hắn cho rằng Tiêu Thần chỉ là một người qua đường nên không nhịn được quát mắng.
Hai thanh niên đẹp trai tranh chấp một mỹ nữ khiến đám đông vây quanh tò mò. Lục Chấn Vũ lúc này vô cùng đắc ý, bộ dạng như hoa hoa công tử trước mặt đám đông sỉ nhục người khác khiến hắn có được khoái cảm khó tưởng tượng. Trước mặt bao người dọa được đối phương bỏ chạy, điều này càng thỏa mãn trái tim hư vinh của bọn họ.
- Tao cũng không cản đường chó.
Tiêu Thần vừa cười vừa nói:
- Nếu con chó này chịu gọi vài tiếng ba ba cho tao nghe, tao cũng không ngại thỏa mãn yêu cầu của nó.
- Ha ha...
Trong đám người xem kịch vang lên không ít tiếng cười tỏ vẻ đồng tình với câu mắng của Tiêu Thần.
- Phì.
Đường Diễm Vân trốn sau lưng Tiêu Thần bị hắn chọc cười tâm trạng cũng khá hơn không ít. Nhưng nàng lập tức cảm thấy lo lắng cho Tiêu Thần, phải biết Lục Chấn Vũ kia tại Lĩnh Hải là một trong số hoa hoa công tử nổi tiếng, Tiêu Thần bất quá chỉ là một học sinh mới tới, trước mặt nhiều người Tiêu Thần khiến Lục Chấn Vũ mất thể diện, nhất định hắn sẽ không bỏ qua.
Nghĩ tới đây Đường Diễm Vân kéo tay áo Tiêu Thần nhắc nhở hắn:
- Em không nên chọc vào hắn, để chị đối phó hắn là được.
Bị Tiêu Thần mắng là " con chó" Lục Chấn Vũ tức giận tới cứng người. Hơn nữa thằng khốn này trước mặt nhiều người làm ra bộ dạng bản thân hắn đang theo đuổi người phụ nữ của đối phương. Lục đại công tử vốn không phải người nhã nhặn, mặc dù ăn mặc rất có văn hóa nhưng trong người chảy đầy dòng máu lưu manh, nếu đối phương dám chửi mình như vậy cũng phải để thằng nhãi đó trả giá.
- Đúng vậy. Con chó này không biết tao hả? Tiêu gia của mày có một ngoại hiệu, Đông Phương Tầm Tử. Nếu mày có thể khiến bố mày chết, bố mày sẽ rất cám ơn.
Tiêu Thần bắt chước âm thanh diễn viên trong trích đoạn phim khiến đám người xung quanh càng hưng phấn cười lớn hơn, không ít người trực tiếp ôm bụng cười.
- Ha ha...Cười chết tao mất thôi...
Lục Chấn Vũ vẻ mặt đỏ bừng, chỉ vào đám người xung quanh quát mắng:
- Còn không câm mồm cho tao. Có tin tao gọi người chém chết chúng mày không hả?
Đám người hiểu chuyện biết Lục Chấn Vũ có khả năng này bởi thế dần lảng ra xa, chỉ còn một vài thanh niên nam nữ tò mò trốn đằng xa nhìn lại. Gương mặt Lục Chấn Vũ càng lúc càng đỏ, gã quay đầu nhìn chăm chăm Tiêu Thần sau đó nhìn Đường Diễm Vân mắng:
- Đường Diễm Vân, con điếm thối này mau quay lại đây cho tao. Đừng để tới lúc công ty phá sản mới quay lại cầu xin, tao sẽ không bỏ qua cho mày.
- Bốp bốp...
Lục Chấn Vũ vừa mở miệng mắng xong đã thấy một thân ảnh lao nhanh về phía gã. Gã chưa kịp né tránh hai bên má đã truyền tới cảm giác đau đớn. Đang muốn mở miệng mắng chửi gã chứng kiến ánh mắt khiến toàn thân tê dại. Chủ nhân ánh mắt cũng như hai cái tát vừa rồi đương nhiên là Tiêu Thần. Khi nghe Lục Chấn Vũ mắng chửi Đường Diễm Vân hắn lập tức xông tới thưởng cho gã hai cái tát.
Ỷ vào cha mình có quyền thế tại Lĩnh Hải, Lục Chấn Vũ đã hại đời không ít con gái nhà lành, cũng tạo ra không ít chuyện bạo lực tanh máu. Bởi mỗi một lần thuận lợi tới cực điểm, cho dù không thuận lợi thông qua quan hệ của cha kết quả cũng khiến gã hài lòng. Chẳng qua khi tiếp xúc với ánh mắt Tiêu Thần, Lục Chấn Vũ cảm giác hai chân mềm nhũn, đó là sát khí, là sát khí chân chính. Loại người ỷ quyền thế cha đùa bỡn người khác như gã lúc này thậm chí có cảm giác bên dưới sắp ướt.
- Mày. Mày muốn làm gì?
Giọng run run, Lục Chấn Vũ chân không đứng vững hoàn toàn ngã ra mặt đất, vẻ mặt trắng bệch.
- Thằng nhãi. Mặc kệ mày là ai tao cần phải nói cho mày biết. Nàng là người phụ nữ của tao, nếu mày muốn động tới nàng hay người nhà nàng, mày phải chết.
Tiêu Thần chăm chăm nhìn Lục Chấn Vũ, cỗ sát khí vô hình được hắn phóng thích toàn bộ khiến vị hoa hoa công tử này thật sự đã xuất phía dưới. Mười mấy người đứng gần đó xem lúc này không thể kiên nhẫn nổi đành bịt mũi chạy đi.
- Có hiểu không?
Tiêu Thần thu hồi sát khí, bịt mũi hỏi.
- Em biết rồi. Em biết rồi...
Luồng sát khí vô hình đột nhiên biến mất khiến Lục Chấn Vũ dễ thở hơn rất nhiều, dễ dàng như việc hắn vô thức tè ra quần vậy.
- Hiểu được là tốt. Tao không hi vọng ngày nào đó Diễm Vân nói với tao nàng vừa gặp chó điên. Nếu không ta sẽ không quan tâm mà tiễn cả nhà nó tới Tây Thiên.
Tiêu Thần cảnh cáo Lục Chấn Vũ. Lúc này gã hoa hoa công tử vội vàng gật đầu nên Tiêu Thần không dại đứng lại chịu đựng mùi vị khó ngửi nữa, hắn kéo Đường Diễm Vân lên chiếc Gia Linh phóng đi.
- Tiêu Thần. Em thật sự là học sinh sao? Trước đây không phải em là xã hội đen đấy chứ?
Ngồi trên chiếc xe di chuyển với tốc độ cao Đường Diễm Vân ôm chặt eo Tiêu Thần, hỏi lớn giọng.
- Chị thấy em giống xã hội đen sao? Em lớn lên yên bình. Mẹ em cũng nhắc nhở nên bình thường em làm việc rất ngoan ngoãn.
Tiêu Thần lớn tiếng trả lời.
- Em lảm nhảm gì thế? Hiện tại em chở chị đi đâu vậy, chúng ta đã rời khỏi nội thành rất xa rồi.
Đường Diễm Vân nói tiếp.
- Chị yên tâm đi. Em không phải mang chị đi thuê phòng, hơn nữa có đi thuê phòng người bị hại cũng là em. Em là thiếu niên mới lớn thôi mà.
Tiêu Thần quay đầu trả lời.
- Phì. Ta còn là thiếu nữ đấy.
Đường Diễm Vân nói xong cảm giác được thân thể mình gắn chặt vào lưng Tiêu Thần liền thò tay xuống nhéo vào eo hắn. Nhất thời trên đường vang lên âm thanh kêu gào thảm thiết của ai đó, bất quá không ai chứng kiến.
Nửa giờ sau chiếc xe máy dừng lại tại bờ biển phía Tây Lĩnh Hải.
Lúc này đã hơn 10h, mặt trăng như chiếc lưỡi liềm gắn phía chân trời, bên cạnh có vô số ánh sao lấp lánh, cũng không biết trăng làm nền cho sao hay sao làm nền cho trăng.
Tiếng sóng vỗ vào bờ tạo ra âm thanh tuyệt vời, những ngọn đèn thành phố tựa hồ trở nên xa xôi. Giờ phút này sự yên lặng trở thành chủ đạo, hai con người sóng vai ngồi trên tàng đá lớn, hưởng thụ sự yên lặng khó có được ấy.
- Tiểu Thần. Hôm nay đa tạ em. Nếu không chị thật sự không biết phải làm sao.
Đường Diễm Vân cảm giác đầy kích thích nói với Tiêu Thần.
- Chị Diễm Vân. Chị khách sáo quá. Chuyện của chị không phải chuyện của em, chỉ là em không muốn loại người này cản trở chúng ta nói chuyện nhân sinh mà thôi. Ha ha...
Tiêu Thần cười hắc hắc nói.
- Trò chuyện với em có gì tốt hả. Đầu óc đen tối, suốt ngày chỉ nghĩ tới những chuyện như vậy, thật sợ em rồi.
Đường Diễm Vân cười mắng vài câu. Nhớ tới vừa rồi Tiêu Thần cứu mình, sắc mặt nàng không khỏi đỏ ửng.
- Hài... Không có cách nào mà. Người thành thật nên bây giờ cũng chưa có bạn gái.
Tiêu Thần cảm thán nói:
- Không bằng chị giới thiệu giúp em vài người đi. Yêu cầu của em không cao lắm, bình thường như mọi người thôi.
- Được rồi. Không nên lảm nhảm với chị, không chịu nổi em nữa.
Đường Diễm Vân khẽ quát. Khẽ vuốt tóc mái bị gió biển thổi tung, nàng nghiêm túc nói:
- Thật ra hiện tại chị lo lắng nhất là việc Lục Chấn Vũ sau này sẽ trả thù em. Đừng nhìn thấy gã lưu manh vô lại, kỳ thực gã là một kẻ tiểu nhân kiên nhẫn. Hôm nay em sỉ nhục gã, hơn nữa làm to chuyện như vậy nhất định gã sẽ không để yên.
Tiêu Thần nghiêng đầu nhìn Đường Diễm Vân, gió biển thổi mái tóc dài của nàng về phía hắn, một vài sợi tóc bay cả vào miệng khiến hắn dàt dào cảm xúc mà ngậm lấy.
- Chị yên tâm đi. Em một thân một mình, Lục Chấn Vũ cho dù muốn tìm tới em cũng không sợ. Em chỉ lo hắn sẽ xuống tay với chị cùng người nhà.
- Em yên tâm đi. Gã không dám công khai đối phó với chị đâu.
Đường Diễm Vân nói. Đang muốn dịch thân thể nhưng nàng cảm thấy mái tóc bị Tiêu Thần giữ chặt.
- Á. Em giữ tóc chị làm gì?
- Không giữ được lưỡi của chị em chỉ có thể giữ tóc thôi.
Tiêu Thần thản nhiên cười nói.
- Em muốn chết hả? Dám đùa giỡn chị. Xem chị trừng phạt em thế nào.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 8: Nữ giáo viên trẻ tuổi.
Nguồn: MT
Hoa hoa công tử Lục Chấn Vũ đáng thương lần đầu bị hù dọa như vậy mấy ngày kế tiếp cũng không dám ra khỏi cửa. Chiếc quần ướt nhẹp bị gã ném vào thùng rác nào đó, số điện thoại đám bằng hữu đều bị gã xóa bỏ, mỗi lần nhớ tới Đường Diễm Vân gã sợ đến phát run. Cha của gã Lục Phách Thiên thấy bộ dạng con mình như vậy đi vào hỏi cũng bị gã đuổi ra khỏi phòng.
Mấy ngày nay Tiêu Thần đều dành thời gian theo đuổi cuộc sống chuẩn mực của mình, buổi sáng hắn học tập quyển sổ tay tổng hợp nhận của Đường Diễm Vân, buổi trưa nghỉ ngơi, xế chiều tu luyện Cầm Long Quyết. Buổi tối bạn Tiêu Thần của chúng ta kết thúc một ngày hoàn mỹ cùng Tần Vận. Bất quá Tần Vận oán hận Tiêu Thần không ít bởi công phu trên giường của hắn ngày càng mạnh mẽ khiến mỗi lần hoạt động nàng không thể xuống giường được. Ngày đầu còn đỡ, tới ngày thứ hai bị tiểu tử này khiêu khích nàng vừa cam tâm vừa không cam tâm lên giường cùng hắn.
Trong chớp mắt đã qua bảy ngày, mai là ngày Tiêu Thần thi tuyển vào Lục Trung Lĩnh Hải. Ngày mai cũng là ngày Tiêu Thần xác định được rốt cuộc kiến thức của hắn đến đâu. Bất quá Tiêu Thần không sốt ruột, buổi tối hắn vẫn tới nhà Tần Vận, hai người khỏa thân ôm nhau tựa vào thành giường.
- Chồng. Hôm nay vẫn tiếp tục làm bậy không lo ngày mai đi thi sao?
Tần Vận dựa vào lồng ngực rắn chắc của Tiêu Thần, đưa ngón tay dí vào mũi hắn nói.
- Làm bậy? Sao có thể nói là làm bậy được. Mấy ngày nay bổ sung không ít kiến thức sinh học. Anh thấy trong sách nói rất có lý, cơ thể con người phải vận động mỗi ngày mới hoàn thiện.
Tiêu Thần ra bộ dáng đại sư Phụ, tay phải càng không thành thật mà xoa ngọn nũi của Tần Vận.
Tần Vận gạt tay Tiêu Thần, vẻ nghiêm túc nói:
- Em nói cho chồng biết, không thể tiếp tục nữa, em chịu không nổi.
- Ngày mai anh thi tuyển nếu kết quả không tốt mang trứng ngỗng về vậy phải làm sao? Chẳng lẽ nhờ vợ nuôi sao?
Tiêu Thần làm bộ thở dài nói.
- Nếu không thì được em để chồng phụ trách một vị trí tại công ty được không?
Tần Vận chân thành nói. Trước mắt Tiêu Thần còn chưa nói mọi chuyện của hắn cho nàng nên Tần Vận chỉ coi chồng nhỏ của mình là một người bình thường mà thôi. Nếu không thể đi học sau này không lên được đại học, không tìm được công việc tốt, Tần Vận muốn tạo công việc cho hắn.
Tiêu Thần khẽ cười nói:
- Vợ thật tốt. Bất quá vợ nghĩ rằng anh không thể đỗ lớp cao nhị sao? Nói cho vợ biết, chồng là sao Văn Khúc hạ phàm, ngày mai sẽ đạt điểm tuyệt đối cho vợ thấy.
- Được. Nếu chồng thi đạt điểm tuyệt đối. Không, không cần điểm tuyệt đối, chỉ cần chồng vượt qua kỳ thi, em sẽ đáp ứng một yêu cầu của chồng? Thế nào?
Tần Vận nhìn Tiêu Thần đầy mị lực.
- Được. Kể cả yêu cầu cái kia sao?
Đôi mắt Tiêu Thần lóe lên cái nhìn gian xảo, vẻ mặt Tần Vận lập tức đỏ bừng nhưng cũng gật đầu.
- Vợ vạn tuế.
Tiêu Thần hưng phấn nhào tới:
- Trước hết ăn no ngày mai mới có sức khỏe thi tốt. Ha ha...
- Sao lại có thể xấu xa như vậy chứ?...
Màn đêm vừa buông xuống hoạt động nguyên thủy đã bắt đầu, nhiệt độ trong phòng điều hòa cũng tăng lên không ít.
9h sáng ngày 25 tháng 5 Tiêu Thần có mặt tại phòng làm việc của hiệu trưởng Dương Thiên Nhai. Hiện tại nơi này dùng làm phòng thi của Tiêu Thần, dùng nơi này làm phòng thi cũng thật khoa trương bởi thí sinh chỉ có mình hắn.
- Mẹ kiếp. Sao còn chưa đến? Không phải muốn mình sốt ruột phát điên chứ?
Tiêu Thần ngồi trên ghế da thầm mắng. Đã qua chín giờ mấy vị giáo viên coi thi còn chưa tới, Đường Diễm Vân cũng không có điện thoại cho hắn.
- Cạnh...
Lúc này từ cửa xuất hiện một cô gái khiến đôi mắt Tiêu Thần sáng lên.
Người đẹp này mặc vest đen, ống quần màu lam bó sát tôn lên vóc người cân đối. Nàng cao chừng 1m6, đi một đôi guốc xanh, trên tay cầm túi tài liệu.
- Bạn học. Dương hiệu trưởng hiện không có ở đây.
Nhìn thấy người đẹp đáng yêu này bước vào tâm tình Tiêu Thần tốt hơn nhiều, bộ dạng cười cười nói nói.
- Hả?
Mỹ nữ cắn đôi môi anh đào hỏi Tiêu Thần:
- Tiêu Thần đúng không?
- Đúng vậy.
Tiêu Thần kinh ngạc gật đầu.
Không ngờ nơi này có người nhận ra mình, thật sự chưa ra ngoài danh tiếng đã vang ngàn dặm hả? Bất quá người đẹp này hình như còn chưa từng gặp qua. Không phải là em gái nhỏ nào gần nhà thầm mến mộ mình nên tới tận trường đấy chứ? Chậc. Cần phải hạ thấp sức hấp dẫn xuống mới ổn.
Trí tưởng tượng của hắn đang bay cao bỗng nghe âm thanh mềm mại vang lên:
- Tôi tên Uông Tiểu Kỳ. Là giáo viên môn sinh vật lớp cao nhị. Đường tổ trưởng nói tôi phụ trách giám sát lần thi này. Em cứ ngồi xuống, chúng ta lập tức bắt đầu.
- Ngất...
Tiêu Thần cảm thấy thân thể có chút mất trọng tâm, kế đó vội vàng cười làm lành:
- Cô Uông. Vừa rồi thật có lỗi, tưởng nhầm cô là bạn học.
- Không sao. Rất nhiều người lần đầu gặp tôi cũng cho rằng tôi là học sinh trung học. Thật ra tôi cũng mới tốt nghiệp đại học. Cũng tại tôi tuổi còn khá trẻ. Ài...thật sự bất đắc dĩ.
Uông Tiểu Kỳ thở dài.
Thì ra đây là giáo viên trẻ, bất quá cũng khá tự kỷ. Toát mồ hôi.
- Ha ha. Cô Uông. Chúng ta thi thôi. Nếu không sợ rằng quá trưa cũng không xong.
Tiêu Thần vội vàng nói. Uông Tiểu Kỳ đang tự kỷ cũng tỉnh lại làm ra bộ dạng nghiêm túc. Nàng đọc qua nội quy khiến trán Tiêu Thần đầy gân xanh, nơi này có một mình hắn là thí sinh có cần phải đọc kỹ thế không?
Bởi lần thi này khá đặc biệt nên đề thi tổng hợp kiến thức của 6 môn Vật lý, Hóa học, Đại số, Tiếng Anh, Văn học, Sinh vật. Lượng kiến thức khá lớn nên thời gian thi kéo dài 3 tiếng. Lúc này là 9h, thời gian nộp bài tới tận 12h. Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiêu Thần đang miệt mài làm bài. Giáo viên Uông của chúng ta tựa hồ không biết được kì thi này quan trọng với Tiêu Thần nên ngồi một bên xoay tròn chiếc ghế. Sau nửa giờ ngồi ngắm móng tay, nàng ngửa đầu lên trần nhà nổi hứng hát tình ca. Kế đó nàng mở máy tính của Dương hiệu trưởng chơi game *cũng không biết sao nàng biết mật khẩu đăng nhập. Chơi game thì cũng thôi nhưng nàng không tắt âm thanh trong game.
- Có thể đánh bài nữa à? Ta ngất...
Uông Tiểu Kỳ nhìn màn hình máy tính lảm nhảm.
Một bên Tiêu Thần đang cố gắng đọc câu hỏi, hắn ngẩng đầu nhìn Uông Tiểu Kỳ mắng thầm vài câu sau đó lại vùi mặt làm bài.
Thời gian 3 tiếng cũng không dùng hết toàn bộ, khi đồng hồ chỉ tới con số mười một Tiêu Thần đã hoàn thành xong đại đa phần câu hỏi. Lúc này chỉ còn vài câu hỏi nhỏ Tiêu Thần cũng không xem lại. Vốn muốn cố gắng hoàn thành nhưng trong điều kiện hiện tại, hắn lựa chọn buông tay.
- Cô Uông. Em đã làm xong hết rồi.
Tiêu Thần cầm đáp án của mình đặt trước mặt Uông Tiểu Kỳ, lúc này nàng ta đang chơi một game " Tìm điểm khác biệt của người đẹp" trên QQ.
- Hả? Làm sao bây giờ. Có chỗ không giống sao?
Uông Tiểu Kỳ khẽ cắn môi, vẻ mặt lo lắng, hoàn toàn không thấy Tiêu Thần đã tới gần.
- Chỗ này không giống.
Tiêu Thần chỉ chỉ tay lên màn hình máy tính.
- Một người đeo nịt ngực, một người không.
- À. Đúng rồi.
Uông Tiểu Kỳ kinh hỉ kêu lên, đồng thời cũng kết thúc game.
- Sao em lại đứng ở đây?
Uông Tiểu Kỳ lúc này mới phát hiện sự có mặt của Tiêu Thần bên cạnh.
Tiểu tử này thật là người dễ nhìn, vừa rồi hắn ngồi xuống nên nàng không thấy được thân hình cao lớn đó.
- Em làm xong hết rồi cô Uông.
Tiêu Thần cầm đáp án trên tay cung kính đưa ra. Hắn không nghĩ sẽ dây dưa lâu cùng bà cô này.
- Hả? Mười hai giờ rồi sao? Cũng không khác lắm. Được rồi. Kết thúc tại đây thôi.
Uông Tiểu Kỳ nhận đáp án trong tay Tiêu Thần cho vào túi tài liệu bên cạnh, kế đó nàng tiện tay tắt máy tính không ngờ lại chạm phải ống bút cùng điện thoại trên bàn làm việc của Dương Thiên Nhai.
Tiêm Thần thầm nghĩ trong đầu: xem chừng nàng ta là một vị thiên kim đại tiểu thư tính tình cổ quái, hơn nữa còn có bản lĩnh gây chuyện.
- Hôm nay vất vả cho cô Uông rồi.
Tiêu Thần lập tức nói.
Kỳ thi kết thúc thuận lợi bản thân hắn cũng nên trở về nhận lời " chúc mừng" từ vợ yêu Tần Vận. Có lẽ buổi tối thực sự hắn sẽ đạt được giấc mơ kia.
Nghĩ tới đây khóe miệng Tiêu Thần nở nụ cười rất tươi. Hắn chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng đột nhiên Uông Tiểu Kỳ thấy được khẽ ho khan vài tiếng.
- Tiêu Thần. Tôi cảm thấy cần phải chỉ bảo em một chút.
Uông Tiểu Kỳ làm bộ dạng nghiêm túc, bất quá vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
- Hả?
Tiêu Thần không hiểu lý do.
- Em nói em là học sinh tốt sao lại nghĩ tới hình ảnh nịt ngực kia. Nghĩ tới còn chưa nói, không ngờ lại có vẻ say mê như vậy. Em có suy nghĩ như vậy sao có thể đủ tư cách học tập. Tôi đề nghị em nên kiếm trên mang mạng một số ảnh có chất lượng để quan sát.
Uông Tiểu Kỳ rất giống chuyên gia tâm lý đưa ra lời đề nghị với Tiêu Thần.
- Ta #^!#%....
Tiêu Thần cảm giác bản thân không chịu nổi, một mạch chạy trốn khỏi phòng Dương hiệu trưởng.
Không thể tưởng tượng có một cô gái như vậy...
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 9: Sơ nhập giáo viên dẫn lôi động.
Nguồn: MT
Lúc 11h đêm kết quả thi của Tiêu Thần đã có. Tổng tất cả các môn hắn được 325 diểm.
Khi thấy được kết quả này của Tiêu Thần Đường Diễm Vân choáng váng. Theo dự đoán của nàng Tiêu Thần có thể đạt 200 điểm đã là cao, không ngờ hắn đạt được 325 điểm.
Phải biết rằng trước đây Tiêu Thần còn chưa từng đi học. Hơn nữa hắn không được học thêm, trong tình huống như vậy điểm thi vẫn cao chót vót, quả thực rất đáng nể. Riêng lẻ các môn tuy Tiêu Thần không đạt điểm quá cao ở những môn khác nhưng đặc biệt là tiếng Anh hắn đạt điểm rất cao. Bản thân là giáo viên tiếng Anh Đường Diễm Vân sau khi chứng kiến thực lực của học sinh mình càng xuất hiện cảm xúc muốn bồi dưỡng hắn.
Trước hết Đường Diễm Vân gọi điện thông báo kết quả cho Dương hiệu trưởng mặc kệ hiện tại đã là 11h đêm.
- Tiểu Đường hả? Đã khuya thế này còn có chuyện gì?
Chuông kêu chưa lâu giọng Dương Thiên Nhai rất tỉnh táo, rõ ràng lão còn chưa ngủ.
- Dương hiệu trưởng. Thật xin lỗi, đã muộn thế này còn quấy rầy ngài. Tôi muốn báo cáo với ngài chuyện em Tiêu Thần.
- Hả? Kỳ thi kết thúc, có kết qua rồi sao? Thế nào? Tiểu Thần đỗ chứ?
Nhắc tới Tiêu Thần, Dương Thiên Nhai vô cùng hứng thú.
- Vâng. Kỳ thi kết thúc lúc 12h, hiện tại thành tích đã có. Kiểm tra 6 môn tổng hợp Tiêu Thần đạt 325 điểm.
Đường Diễm Vân nói chi tiết.
- Hả? Kết quả không tồi. Thành tích này khá đó chứ. Ha ha...
Dương Thiên Nhai cao hứng cười nói. Chẳng qua lão không cao hứng như trong tưởng tượng của Đường Diễm Vân.
- Vâng. Thành tích rất khá. Như vậy Tiêu Thần có thể nhập học rồi đúng không?
Đường Diễm Vân nói tiếp.
- Tiểu Đường hả? Tôi còn không biết ý cô sao? Có phải muốn Tiêu Thần vào học lớp cô?
Dương Thiên Nhai cười nói.
- Ha ha. Quả nhiên hiệu trưởng hiểu rõ tôi. Tôi quả thật muốn Tiêu Thần tới học lớp cao nhị do tôi phụ trách. Tiêu Thần cùng tôi có tiếp xúc qua, tôi cảm thấy em ấy rất hợp. Mặt khác tôi cảm thấy tính cách Tiêu Thần có chút mạnh mẽ, nếu để các chủ nhiệm khác quản lý không tốt tôi e rằng...
Đường Diễm Vân nói đồng thời nhớ lại bộ dạng hung thần ác sát của Tiêu Thần lúc đó không khỏi có chút lạnh lòng. Một thiếu niên như vậy nếu không quản lý tốt hậu quả thật khó tưởng tượng.
- Hả? Nếu là như vậy do cô quyết định đi. Hi vọng sau này có thể thấy trong trường chúng ta xuất hiện thêm một học sinh ưu tú. Ha ha...
Dương Thiên Nhai vừa cười vừa nói. Đối với Tiêu Thần lão cũng không để tâm nhiều. Học sinh do người cháu Tần Vận giới thiệu tới không thể không nể mặt nàng. Lúc trước lão có đôi chút lo lắng sợ thành tích của Tiêu Thần quá kém nhưng xem ra tiểu tử này rất khá. Chẳng qua lão không thể ngờ ngày sau Tiêu Thần mang tới bao nhiêu tai nạn tới cho Lục Trung Lĩnh Hải.
- Cám ơn hiệu trưởng. Tôi nhất định sẽ quản lý tốt.
Đường Diễm Vân cao hứng nói.
Sau khi hai người ngắt điện thoại, Đường Diễm Vấn lập tức gọi cho Tiêu Thần. Tiêu Thần bình tĩnh trả lời bởi hắn đã dự đoán được kết quả này, không vui không mừng bất quá nghe nói bản thân được chuyển vào lớp do Đường Diễm Vân chủ nhiệm hắn rất cao hứng.
- Được. Quả nhiên rất đẹp trai. Hi vọng chưa cần tiến vào lớp đã bị một đám mỹ nữ vây đến.
Đứng trước gương Tiêu Thần hài lòng nhìn bản thân mình. Lúc này hắn mặc một chiếc quần jean trắng, một chiếc áo sơ mi ngắn tay, chân đi giày trắng, trên vai khoác một túi xách nhỏ, hình tượng rất không tồi.
- Tốt lắm. Đại thiếu gia của tôi, nhanh đi thôi nếu không sẽ muộn...
Trong gương xuất hiện hình ảnh một phụ nữa cao gầy, gương mặt tuyệt mỹ, mái tóc búi cao, trên tai mang đôi khuyên lấp lánh.
Nhìn trong gương cả người Tiêu Thần ngây dại, miệng thì thào:
- Chị Diễm Vân. Chị biết lúc này em hi vọng nhất là chuyện gì không?
- Chuyện gì vậy? Cho dù là chuyện gì cũng chờ tan học trở về mới nói. Hiện tại đi nhanh.
Đường Diễm Vân kéo tay Tiêu Thần, bầu ngực căng tròn đè chặt lên cánh tay khiến hắn tê người.
" Trời ạ. Muốn ta phạm tội sao?" Cảm nhận cánh tay tiếp xúc với nơi tròn tròn mềm mại đó tâm trạng Tiêu Thần không khỏi căng thẳng, phần thân dưới bắt đầu rục rịch, một cỗ tà hỏa bốc lên.
Vừ mới xuống cầu thanh Tiêu Thần đã bị một chiếc BMW đỏ rực hù dọa, Đường Diễm Vân trực tiếp kéo hắn lên xe, nũng nịu nói:
- Thắt dây an toàn, không còn nhiều thời gian nữa đâu.
- Okie.
Tiêu Thần gật đầu không nói thêm gì. Sau khi hắn thắt dây an toàn chiếc BMW bắt đầu lao đi.
- Em nói này bà chị. Không cần gấp vậy chứ. Lá gan em rất nhỏ, chị đi kiểu đó dễ hù chết người lắm đó.
Tiêu Thần nghiêng đầu nói với Đường Diễm Vân. Hắn không ngờ người đẹp này mạnh mẽ như vậy, lái xe cũng rất phong cách.
- Em không cần sợ. Cho dù chết cũng có chị đi theo mà.
Đường Diễm Vân mỉm cười quyến rũ, chiếc BMW đồng thời lách qua một vài chiếc cùng chiều.
Khi chiếc BMW tiến vào khu vực để xe, đám đệ tử Lục Trung Lĩnh Hải như nổ tung. Đương nhiên không phải bởi vì chiếc BMW này mà chính bởi trong chiếc xe của Đường giáo viên xinh đẹo có thêm một người thanh niên. Hơn nữa người thanh niên này cao lớn tuấn tú, trong xe đang nói nói cười cười với Đường Diễm Vân. Đối với người có danh hiệu " Người đẹp băng giá" Đường Diễm Vân mà nói, điều này khiến đám đệ tử Lục Trung Lĩnh Hải không kiêng nể bình luận hồi lâu.
- Có thấy không? Hình như ngồi trong xe " Người đẹp băng giá" có người. Gã thanh niên kia là ai vậy?
- Là ai cũng mặc kệ. Dù sao cũng giống như Trư Bát Giới, vừa nhìn đã biết bị liệt dương.
- Tao thấy tên kia không giống bị liệt dương mà là một tên gay. Mày thấy " Người đẹp băng giá" cấp bậc ra sao? Liệu có hạ mình đi với nam nhân bỉ ổi?
- Đúng...đúng. Có lý.
- Em nói này chị Diễm Vân. Sao đám học sinh kia lại nhìn em với ánh mắt quái dị như vậy? Nhìn chăm chú khiến em có chút không thoải mái...
Ngồi trong chiếc BMW màu đỏ Tiêu Thần nhìn ra cửa xe có thể cảm nhận vô số học sinh đang chỉ chỏ vào hắn. Tiêu Thần có chết cũng nghĩ không ra bởi hắn ngồi cũng xe với Đường Diễm Vân nên đã trở thành kẻ địch chung của đại bộ phận nam học sinh Lục Trung Lĩnh Hải. Thật sự oan uổng quá.
- Chị cũng không biết. Em đừng suy nghĩ quá nhiều.
Đường Diễm Vân nói.
- Hả? Hi vọng là vậy. Có thể thấy em đẹp trai nên đám học sinh đó đố kỵ. Lần sau phải tự làm xấu mình một chút.
Tiêu Thần tự sướng vuốt tóc, nhìn Đường Diễm Vân lộ vẻ vui mừng.
- Chị Diễm Vân. Đây là lớp cao nhị sao?
Đứng bên ngoài một phòng học Tiêu Thần cảm thấy nơi này có chút khó tin.
Trong phòng học hiện tại vị giáo viên mang kính dày cộp đang viết lên chiếc bảng đen lớn chi chít công thức hóa học, đám học sinh bên dưới ngược lại như một mớ hỗn loạn. Có ba nữ sinh ghép bàn lại một chỗ nói chuyện, một gã mập mạp phía sau không ngừng kéo gỗ. Sáu nam sinh phía sau ngồi dựa vào bạn ngủ vùi. Mấy nữ sinh còn lại đang đọc tiểu thuyết, đứng bên ngoài phòng cũng nghe rõ nội dung câu chuyện của các nàng.
- Hả? Truyện mới của Thân Vương đây.
Một nữ sinh hưng phấn hô lên khiến mấy cô nữ sinh cùng hướng ánh mắt lại.
- Truyện mới tên gì? Mau nói đi, mình muốn đọc.
- Truyện mới của Thân Vương thể loại Đô thị ( Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu) điên cuồng đổi mới, mời các bạn đón đọc.
Nữ sinh đọc lớn lời văn của tác giả Thân Vương đăng trên trang web.
- Bốp bốp bốp...
Đường Diễm Vân đi tới cửa phòng học vỗ tay vài cái trong phòng lập tức yên lặng. Đám nam sinh ngồi đúng vị trí, ngay cả gã mâoj cũng vội vàng lau nước rãi nhỏ trên bàn. Mấy người nữ sinh sắp xếp lại bàn ghế gọn gàng. Điều này có thể thấy uy tín của trưởng ban Đường Diễm Vân rất mạnh.
- Thầy Củng. Xin quấy rầy ngài một chút.
Đường Diễm Vân nhìn vị giáo viên trên bục thăm hỏi, người này lập tức tháo chiếc tai nghe mini trong tai ý bảo không vấn đề gì.
- Các em yên tĩnh một lát, không nên tự tìm phiền phức. Hôm nay lớp cao nhị chúng ta đón một học sinh mới. Tiêu Thần. Vào chào hỏi mọi người đi.
Đường Diễm Vân nhìn ra cửa nói, lúc này Tiêu Thần mới tiến vào.
- Oài. Đẹp trai quá.
Cơ hồ tất cả nữ sinh trong lớp khi thấy Tiêu Thần đều có phản ứng này. Quả thực với chiều cao 1m8, gương mặt tuấn tú, thân thể khỏe mạnh, ánh mắc sắc bén Tiêu Thần đã ghi điểm lớn.
- Chào mọi người. Tôi tên Tiêu Thần. Hi vọng trong quá trình học tập được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.
Tiêu Thần mỉm cười giới thiệu bản thânm đồng thời lễ phép cúi chào.
- Tốt. Hi vọng các em sau này sẽ quan tâm nhiều hơn tới bạn Tiêu Thần. Tạm thời như vậy. Tiêu Thần. Em ngồi ở vị trí kia.
Đường Diễm Vân chỉ tay tới một vị trí bên trái. Tiêu Thần gật đầu đi tới vị trí thuộc về hắn.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 10: Thành Quan Hi cùng Chương Bạc Chi.
Nguồn: MT
Vừa bắt đầu kiếp học sinh của mình Tiêu Thần đã cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chẳng khác rớt từ thiên đường xuống.
Thầy giáo dạy hóa mang tai nghe đọc giáo án như vẹt, ánh mắt không thèm nhìn xuống đám học sinh bên dưới. Đám học sinh bên dưới người ngủ gật, người chém gió,...
Ngồi trong góc Tiêu Thần cẩn thận quan sát xung quanh. Trong lớp trừ hắn có 26 học sinh, 16 nam và 10 nữ. Cả phòng học có ba nữ sinh đọc sách nhưng không giống nhau. Nữ sinh chân dài vùi đầu vào đọc tiểu thuyết ngôn tình mùi mẫn. Mặc dù không thấy được gương mặt của nàng nhưng từ vị trí ngồi của mình Tiêu Thần có thể phán đoán đối phương có thân thể khá nỏng bỏng, chiều cao chừng 1m7, mặc váy ngắn, đi quần tất đen, cặp đùi vô cùng hấp dẫn. Nữ sinh mập mạp đọc chăm chú một quyển sách bìa vàng cũ kỹ. Bất quá từ khi tu luyện Cầm Long Bí Điển thị lực Tiêu Thần tốt hơn rất nhiều, hắn có thể thấy được góc bìa sách dòng chữ ********. Duy nhất cô nữ sinh còn lại đang đọc sách giáo khoa Hóa học. Nữ sinh này mặc một chiếc váy xanh da trời bộ dạng vô cùng hoạt bát đáng yêu. Cũng không biết nàng có hiểu thầy giáo giảng gì không nhưng thấy vừa nghe vừa ghi chép cẩn thận.
Trái lại 16 nam sinh trong phòng học càng không thể chấp nhận được. Gã mập lúc này không ngớt miệng ăn vặt, càng khiến Tiêu Thần bực mình hơn là gã mập này ngồi bên phải hắn. Bốn nam sinh khác tập trung một chỗ chém gió, thỉnh thoảng vài tiếng cười gian xảo vang lên từ chỗ họ. Một người bộ dạng khỏe mạnh thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng ngây ngốc. Ba người khác đang vây xung quanh bàn nữ sinh tám chuyện. Hai nam sinh kế đang chơi cờ vua, ba người bên cạnh đọc tiểu thuyết, hai người cuối cùng đang gặp gỡ Chu Công ( ngủ ).
- Dương Thiên Nhai. Ông không xong với tôi đâu. Đẩy tôi vào đây học hả?
Tiêu Thần ngồi trên ghế khóc không ra nước mắt.
Trong trí nhớ của Tiêu Thần đám bạn bè vui vẻ cắp sách tới trường, bản thân hắn cũng từng nhìn trộm giáo viên tiểu học trong thôn giảng bài. Khi đó đám bạn bè của hắn ngồi trong lớp chăm chú lắng nghe, tranh nhau trả lời câu hỏi của giáo viên, khi được giáo viên khích lệ trên gương mặt chúng lộ rõ nụ cười hạnh phúc. Cũng bởi có ký ức như vậy Tiêu Thần mới muốn sống đời học sinh, mới tới Lục Trung Lĩnh Hải. Nhưng thật sự hiện tại và quá khứ khác biệt quá lớn. Lớn tới độ ngay cả vua sát thủ như hắn cũng phát điên.
- Đinh...đinh...
Tiếng chuông hết giờ vang lên. Lúc này vị thầy giáo trên bục giảng đã quay đầu lại nói:
- Các em. Mai gặp lại.
Cũng không nói thêm người này đi thẳng. Trong phòng học đám học sinh cũng không phản ứng, tiếp tục công việc dang dở.
Tiêu Thần đứng dậy muốn ra bên ngoài hít chút không khí nhưng vừa đứng dậy đã có một cẳng chân thò ra ngáng đường.
- A. Anh bạn. Cao lớn đấy. Cố gắng chút nữa có thể trở thành Thành Quan Hi đó. ( không thể để tên giống nhau, nếu không sẽ có chuyện, xin thứ lỗi - ý tác giả muốn nhắc tới vụ Trần Quán Hi - Chương Bá Chi)
Một giọng nói the thé cất lên, nhất thời nữ sinh chân dài kia quay lại đồng thời thu hút sự chú ý của cả lớp học.
- Ngươi cũng khá lắm. Nghe nói được vợ Chương Bạc Chi gần đây mới sinh hả?
Tiêu Thần ha ha cười nói:
- Chúc mừng. Chúc mừng.
- Ha ha...
Tiêu Thần trả lời hài hước khiến cả lớp học cười vang.
- Phì. Có gì buồn cười. Câm miệng lại cho tao.
Nam sinh này quát lớn khiến đám nam sinh còn lại không dám cười nữa. Gã chậm rãi đứng lên, thân thể cao chừng 1m78 so với Tiêu Thần chỉ thua kém đôi chút. Chẳng qua thân thể gã không khỏe mạnh như Tiêu Thần, ngược lại có vẻ gầy gò, trên tai đeo đôi khuyên lớn.
Gã chỉ vào mũi Tiêu Thần mắng:
- Mẹ. Thằng kia. Mắt chó hả? Muốn sống thì nộp tiền.
- Nộp tiền. Thì ra là vậy. Đừng lo. Chờ mày chết hàng năm tao sẽ hóa vàng đầy đủ.
Tiêu Thần cười nói.
Tiêu Thần trả lời nhưng đám học sinh xung quanh ngại uy thế của gã nam sinh này nên không ai có dũng khí cười hùa theo, không khí trong lớp học nhất thời trở nên quỷ dị.
- Ha ha. Mày định đốt cho tao bao nhiêu?
Gã nam sinh cũng không hành động mà mở miệng hỏi lại. Tiêu Thần có đôi chút bội phục tên này, chí ít gã cũng hơn phế vật Lục Chấn Vũ.
- Ngươi muốn nhiều ít thế nào?
Tiêu Thần hỏi tiếp.
- Tao sau này ngoài phương tiện giao thông mày nên đốt chừng mười vạn, trăm vạn. À không nên đốt vàng, vàng không bị giảm giá, không giống tiền giấy.
Gã nam sinh nói.
- Uhm. Mày nói có lý, có tầm nhìn. Thế này đi. Để tao đốt theo mày một người đẹp có được không?
Tiêu Thần cười trả lời.
Nghe hai người nói chuyện đám học sinh trong phòng được mở rộng tầm mắt. Vốn tưởng sẽ được chứng kiến một trận chiến khốc liệt nhưng không nghĩ kết quả chỉ là cuộc nói chuyện.
- Được.
Gã nam sinh gật đầu đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Tay phải rút từ túi quần ra một chuôi dao sắc bén đâm thẳng vào Tiêu Thần.
- Đương nhiên được.
- Hả?
Gã nam sinh ngồi phía trước nữ sinh chân dài là người đầu tiên thấy được hành động này, theo đó the thé rú lên.
Ngay khi mũi dao sắp đâm trúng vai Tiêu Thần không biết từ bao giờ tay phải hắn đã nắm chặt cổ tay gã nam sinh, kế đó khẽ vặn nhẹ. " Rắc" cổ tay gã nam sinh trật khớp.
- A...
Gã nam sinh đau đớn rú lên thê lương.
Diễn biến vừa rồi rất nhanh bởi thế nhiều người chưa kịp thấy rõ động tác hai bên, chỉ có người đẹp chân dài chứng kiến hết thảy. Nàng thấy rõ động tác nhanh như chớp của Tiêu Thần, thấy rõ hắn một tay bẻ trật khớp Hà Chí Lương.
- Tiêu Thần. Bạn bình tĩnh lại.
Lúc này Tiêu Thần mới chú ý đến nữ sinh chăm chỉ học tập khi nãy, vừa lúc nàng tiến tới giữ lấy cánh tay Tiêu Thần.
Tiêu Thần đánh giá qua nữ sinh này, cô nàng rất xinh, chiếc áo sơ mi màu xanh che chắn thân thể nhỏ nhắn. Điều khiến Tiêu Thần chú ý nhất chính là đôi mắt trong veo của nàng, từ khi chứng kiến hành động của Tiêu Thần ánh mắt đó vẫn vậy, không chút pha lẫn tạp niệm.
- Bạn tên gì?
Tiêu Thần mỉm cười hỏi, cũng không buông tha cổ tay Hà Chí Lương.
- Tôi tên Lương Yến Yến. Là ủy viên học tập.
Lương Yến Yến ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần nói:
- Tiêu Thần. Bạn nên buông tay bạn Hà Chí Lương ra. Vừa rồi bạn ấy không cố ý, chỉ muốn đùa với bạn chút thôi.
- Ha ha...
Tiêu Thần nhìn Lương Yến Yến mỉm cười nói:
- Bạn Lương Yến Yến thật là tốt.
- Nể mặt bạn hôm nay tôi bỏ qua.
Tiêu Thần vừa dứt lời lập tức buông tha Hà Chí Lương. Vừa rồi chịu đau thấu ruột lúc này được tha Hà Chí Lượng đặt mông đánh phịch xuống ghế. Lương Yến Yến thấy Tiêu Thần tha cho Hà Chí Lượng, lại thấy trán Hà Chí Lượng xanh mét, mặt không còn chút máu muốn tới gần giúp gã. Chỉ là nàng không ngờ Tiêu Thần vươn tay kéo mình lại.
- Tôi chỉ có thể nể mặt một lần. Nếu lần sau còn con chó nào trước mặt tôi cắn cànm tôi sẽ không quan tâm mà hủy cả cánh tay của nó.
Tiêu Thần chăm chú nhìn Lương Yến Yến đồng thời liếc mắt khiến Hà Chí Lương toát mồ hôi lạnh:
- Bạn nào có lòng gọi giúp hắn một chiếc xe cứu thương đi. Tôi xem chừng hắn không đi được đâu.
Một phút sau khi Tiêu Thần rời đi Hà Chí Lương mới buông tiếng thở dốc. Đám học sinh còn lại trong lớp trán người nào người đó lấp tấp mồ hôi lạnh. Cán bộ lớp lập tức thông báo cho chủ nhiệm Đường Diễm Vân, kế đó đưa Hà Chí Lương tới phòng y tế. Bởi vậy ngay tiết sau Tiêu Thần bị gọi vào phòng làm việc của Đường Diễm Vân.
- Tiêu Thần. Em cho chị một lời giải thích?
Đường Diễm Vân nổi giận bừng bừng, không ngờ tiểu tử này chưa tới nửa giờ đã khiến nàng đau đầu.
- Em không có lời giải thích nào. Em nghĩ nếu chị tới phòng học tìm hiểu tình huống lúc đó sẽ rõ ràng ngay.
Tiêu Thần thản nhiên nói một câu, kế đó nguồi trước mặt nàng cẩn thận đánh giá căn phòng.
Chính giữa phòng có 2 chiếc bàn làm việc lớn, hiển nhiên nơi này còn có một người nữa, chỉ là xem cách sắp xếp trên bàn có thể thấy đây là bàn của nữ giáo viên. Trên hai chiếc bàn có phong cách sắp xếp hoàn toàn khác biệt. Bàn làm việc của Đường Diễm Vân rất đơn giản, chỉ có một chiếc máy tính, một cặp tài liệu, cùng vài cuốn sách tham khảo. Bàn nữ đồng nghiệp của nàng thì phong phú hơn nhiều, một chiếc máy tính tương tựm bất quá phía sau dán không ít hình ảnh phim hoạt hình, trên mặt bàn bày chi chít những đồ vật dễ thương giống như một trận chiến đồ chơi.
- Tiêu Thần. Em chú ý cho chị.
Đường Diễm Vân khẽ nói.
- Chị Diễm Vân. Bộ dạng tức giận của chị thật mê người.
Tiêu Thần cười hắc hắc nói.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius