Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 6: Bảo tàng
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Sau khi tẩy tủy phạt cốt, thực lực của Phương Thận so với trước kia còn mạnh hơn mấy lần.
Cấp độ hiện tại của hắn, tất nhiên là cảnh giới đầu tiên: Ngưng Lục. Cảnh giới Ngưng Lục tất nhiên là căn cơ của pháp môn tu luyện, quan trọng nhất, tất cả chia làm chín tầng, bây giờ tu vi của Phương Thận chính là Ngưng Lục tầng một.
Bổn mạng chi lục chính thức ngưng tụ rồi sau đó sẽ không ngừng khuếch trương ra bốn phía, thực lực cũng theo đó mà không ngừng tăng lên. Sau khi đạt đến đỉnh phong thì mới có thể tiến vào cảnh giới kế tiếp.
Phương Thận tự mình quan sát trí nhớ trong đầu một lúc.
“Thiên Nhãn, mở.” Phương Thận đột nhiên đứng thẳng dậy, tay hắn chỉ điểm vào mi tâm, sau đó mi tâm của Phương Thận như bị nổ lớn, hắn bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Đến lúc hồi phục lại tinh thần thì trước mắt Phương Thận đã xảy ra thay đổi cực lớn.
Chỉ thấy hết thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ không rõ, hắn chỉ thấy những địa phương bên ngoài cách mình mấy km đột nhiên sáng lên ánh hào quang. Phương Thận đưa mắt nhìn ra, chỗ đó chính là hồ nước nhỏ nơi hòn đảo ba ngày trước lựa chọn gieo hạ linh chủng, trong hồ đang tỏa ra tầng tầng ánh sáng trắng bao phủ diện tích 10m xung quanh. Không chỉ có thế, dưới mặt đất 10m cũng có ánh sáng trắng lan tới.
Phương Thận đã hiểu, đây là bổn mạng chi lục của mình, phạm vị ánh sáng trắng bao phủ chính là phạm vi lớn nhỏ của bổn mạng chi lục hiện tại. Phương Thận cảm nhận được mối liên hệ với thân thể, hắn có thể cảm nhận rõ ràng đến từng tấc đất.
“Ồ.” Bên trong bổn mạng chi lục, bùn đất cát đá đều như trong suốt, nhưng lại có hai khối nhỏ phân biệt tản ra ánh sáng nâu, đen sáng bóng, rõ ràng hai thứ đó không phù hợp với cảnh vật xung quanh.
“Vận khí của ta tốt như vậy sao, rõ ràng mới thoáng cái đã tìm được thiên tài địa bảo ư?” Phương Thận kinh hỉ.
Thiên Nhãn là một trong những năng lực cơ bản của Địa Tu, sau khi chính thức nhập môn thì có thể mở ra và từ đó có được thị giác đặc biệt. Hiện tại vừa mới mở ra nên công năng cũng có hạn, tu vi sau này càng ngày càng tăng lên thì Thiên Nhãn cũng tăng lên. Vốn Phương Thận chỉ muốn làm quen một chút với năng lực này, không nghĩ tới hắn lại có thể phát hiện thiên tài địa bảo ngoài ý muốn.
Màu xám là thiên tài địa bảo cấp một, cũng chính là cấp thấp nhất, mà màu đen thì là loại thứ hai…, cấp cao hơn so với màu xám không ít.
Tuy nói là cấp thấp nhất nhưng đó cũng là thiên tài địa bảo, chính là chỗ tụ tập tinh hoa của trời đất, không giống với bình thường.
“Niềm vui ngoài ý muốn, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.” Cho dù là ở dị giới, muốn tìm được thiên tài địa bảo cũng là việc rất gian nan, Phương Thận quá may mắn, chính mình là Địa Tu đầu tiên trên Địa Cầu, cảm giác không có người cạnh tranh thật là tốt.
Lúc ánh sáng ban mai chiếu xuống, Phương Thận lập tức xuất phát đi đến hòn đảo đó. Không cần tự mình động thủ thì hai thiên tài địa bảo kia cũng tự động bị bổn mạng chi lục sắp xếp ra một chỗ. Đây là do Phương Thận tu luyện vẫn còn yếu kém, đợi bổn mạng chi lục khuếch trương được một thời gian, sau khi tiến vào cảnh giới cao thì căn bản không cần lần nào cũng đi đến, có thể đứng tại chỗ của hắn mà lấy đồ vật đó ra ngoài.
Hai thiên tài địa bảo này, cái màu xám kia chính là một khối đá đen thui lớn cỡ lòng bàn tay, cái màu đen thì là một Bạch Ngọc trong suốt sáng long lanh, có thể nhìn thấy bên trong Bạch Ngọc có một vòng màu xanh lục đang chuyển động, nó làm cho người khác có cảm giác sinh cơ tràn đầy.
Khi nhìn thấy Bạch Ngọc trong suốt kia Phương Thận lập tức lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Thiên Nhãn có thể phân tích được chúng, thứ này gọi là Ngọc Tàng Tủy. Bạch Ngọc bên ngoài không đáng nhắc tới, thứ trân quý chính là lục dịch bên trong kia, có thể dùng để tu luyện, dùng làm thuốc cứu người càng hiệu quả hơn, nếu dùng tốt…, tuy không thể cứu sống người chết nhưng có thể kéo dài tuổi thọ. Đừng nhìn một chút lục dịch này mà khinh thường, có thể gia tăng ba năm tuổi thọ, đối với lão nhân sắp chết hai tay buông xuôi mà nói, còn cái gì quý trọng hơn tính mạng nữa đây.
Về phần hòn đá màu đen kia, nó được gọi là Định Hồn Thạch, có hiệu quả với hồn phách con người, nhưng lại vô dụng với tu luyện. Phương Thận lập tức quyết định, sau khi trở về sẽ treo nó lên website của mình. Còn Ngọc Tàng Tủy có giá trị cực cao, cho dù là dùng để tu luyện hay bán ra thì cũng phải nâng giá trị của nó lên cao nhất, nhưng dùng cách của trang web cũng không thích hợp, Phương Thận cần phải cân nhắc một phen.
Buổi chiều, đoàn du lịch bắt đầu lên xe bus quay trở về.
Xe chạy êm ru, phần lớn mọi người đều buồn ngủ, năm ngày vui chơi khiến mọi người rất hứng thú. Phương Thận cũng cảm thấy chuyến đi này không tệ, hắn ngồi tại vị trí của mình bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Đi được nửa đoạn đường, bỗng nhiên xe bus phanh gấp đột ngột, làm mọi người đang trong cơn mơ bừng tỉnh lại. Phương Thận nhìn ra ngoài, hắn chỉ thấy phía trước không xa có một chiếc xe nhỏ chặn ngang đường đi.
Lái xe hùng hổ xuống xe đi tới đằng đó, hướng dẫn Tô cũng xuống xe, nàng cau mày đang muốn đi lên hỏi chuyện.
Nhưng không đợi mấy người họ đi đến, cửa chiếc xe tải con bị một lực lượng rất mạnh kéo mở, có vài tên nam tử vẻ mặt hung ác từ trong xe chạy ra. Bọn chúng không nói hai lời lập tức động thủ, một người trong đó cầm một thanh gậy hung hăng đập vào đầu lái xe, máu tươi trên đầu chảy ròng ròng, gã lái xe nằm co quắp trên mặt đất. Mấy người còn lại thì cầm trong tay gậy sắt, các loại đao kiếm, ai nấy vẻ mặt hung dữ bước đến chỗ xe bus.
“Cướp, cướp, cứu mạng.” Hướng dẫn Tô lớn tiếng hô to, nàng bị một gã nam tử tát một cái trên mặt, gò má nửa bên mặt bị tát lập tức sưng phồng.
“Bớt la hét đi, lão tử là cầu tài, các ngươi không muốn chết thì lập tức lấy hết đồ quý giá trên người mang xuống.” Một tên đầu nhím cùng một tên có xăm hình rồng trên người lao lên xe bus, hai người bọn hắn vung vẩy đao kiếm hung hăng uy hiếp.
“Nhanh, chần chờ cái gì, nhanh tay lên một chút cho ta.” Nam tử đầu nhím một phát giật lấy túi tiền của một gã trung niên phúc hậu ngồi đằng trước, hắn khinh thường chửi bới mấy câu.
Những người còn lại không dám chậm trễ, mọi người sợ hãi đem hết tất cả tài sản trong người lấy ra, có người động tác chậm một chút lập tức bị gã nam tử đầu nhím đấm đá một hồi, cực kỳ hung ác.
Ánh mắt Phương Thận lạnh như băng, lúc gã nam tử đầu nhím đi đến trước mặt hắn, Phương Thận đột nhiên ra tay. Bàn tay hắn nắm lấy cổ gã đầu nhím rồi hung hăng ném sang một bên.
“Loảng xoảng…”
Xe bus rung rung một hồi, miệng mũi gã đầu nhím đều có máu tươi tràn ra, xương sườn trên người đã gãy mấy cái.
Một màn bất ngờ đã làm tất cả mọi người chấn kinh, những lữ khách đã chuẩn bị tốt tinh thần chấp nhận rủi ro cũng ngây ngốc nhìn lại.
Nhìn thảm trạng của gã đầu nhím đã dọa tên có xăm hình rồng phải sợ hãi, lúc hắn hồi phục tinh thần đang muốn bắt người bên cạnh làm con tin, nhưng không đợi hắn thực hiện được việc đó, Phương Thận lao tới như một cơn gió. Cánh tay mạnh mẽ đập tới làm toàn thân đau nhức, một cái cổ tay hắn đã bị Phương Thận chặt đứt rồi, tiếp đó lại đến bụng bị một quyền cực mạnh đấm vào, cả người hắn bắn về phía sau dính lên trên cửa sổ xe. Lực lượng to lớn làm cho tất cả cửa kính trên xe đều rạn nứt như hình mạng nhện.
“Đầu nhím, đại Long, các ngươi làm cái quái gì vậy?” Tình trạng lạ lùng trên xe bus khiến hai người khác chú ý đến, hai người bọn hắn không lên xe mà đứng bên ngoài cảnh giới và coi chừng hướng dẫn Tô cùng lái xe.
Đợi đến lúc bọn hắn đi về phía trước vài bước nhìn rõ thảm trạng của đồng bọn thì Phương Thận đã xuống xe, bước chân trùng điệp đạp mạnh lên mặt đất, thân thể Phương Thận bay bắn ra như mũi tên. Gã nam tử bên người hướng dẫn Tô giống như bị đạn pháo đụng phải, thân thể hắn bay bắn ra xa, xương cốt gãy mấy phần. Tên còn lại hoảng hốt đang muốn chạy trốn thì bị Phương Thận bước vài bước đuổi theo, một cước đá ra, cả người tên cướp đã treo trên cây, toàn thân mềm nhũn.
“Phương tiên sinh, ngài…” Hướng dẫn Tô vuốt vuốt má, dường như cái tát đau rát trên mặt đã biến mất vậy, nàng ngây người nhìn Phương Thận.
“Ta đi trước, chuyện ở đây giao cho các ngươi.” Phương Thận không quay lại mà chui vào xe tải nhỏ của bọn cướp, hắn khởi động xe rồi rời đi rất nhanh.
Hắn ra tay hơi quá, tuy là phòng vệ chính đáng, thấy việc nghĩa nên làm, nhưng ít nhiều cũng có phiền toái. Hắn không muốn đi một chuyến đến đồn công an, chắc hẳn công an cũng không quản được hết ven biển, chính bản thân mình cũng không có làm gì sai quá lớn, hắn liền dứt khoát rời đi.
Bên trong xe bus, tất cả mọi người đều giật mình sững sờ, thấy Phương Thận nghênh ngang rời đi tất cả mới dần dần hồi phục tinh thần. Bọn họ lập tức nhao nhao bàn luận nhiệt tình. Những người lưu lại danh thiếp của Phương Thận cũng lặng yên sờ lên ngực, không hiểu sao tâm tình đều ổn định lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 7: Quỷ ốc
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Đi đến gần một thị trấn nhỏ, Phương Thận bỏ lại chiếc xe tải, hắn mua một vé xe trực tiếp trở về Thành phố Minh Châu, Tỉnh Lâm Hải.
Trước tiên Phương Thận cầm điện thoại gọi cho Tạ Nhã Tuyết thông báo bình an, đồng thời hắn cũng hỏi về tình hình trang web đấu giá.
“Ngươi là đồ không biết xấu hổ.” Tạ Nhã Tuyết ở đầu dây bên kia trợn trừng mắt. Phương Thận vừa đi một chuyến đã mấy tháng, trong thời gian đó không thể liên lạc điện thoại với hắn được. Lúc Tạ Nhã Tuyết cùng Mạc Thông sắp xếp thiết kế trang web gặp phải vài vấn đề không thể giải quyết, vất vả lắm mới đợi được Phương Thận trở lại, ngay lập tức nàng hỏi liền một mạch mấy vấn đề.
Phương Thận trả lời từng cái một, trên thực tế trang web cũng đã làm không sai biệt lắm, Tạ Nhã Tuyết cam đoan ngày mai Phương Thận có thể nhìn thấy một trang web đấu giá hoàn mỹ.
“Các ngươi vất vả rồi, đến lúc đó ta sẽ mời các ngươi ăn tiệc lớn.” Bạn bè tầm đó đã không cần phải nói cảm ơn nhiều nữa. Phương Thận cúp điện thoại, vấn đề chỗ ở đang khiến hắn thấy đau đầu.
Tạ Nhã Tuyết đã cố gắng nhưng không có hiệu quả, hắn vẫn bị Đại Học Lâm Hải khai trừ. Phương Thận có thể khẳng định chắc chắn có bàn tay Lâm Chi Vinh nhúng vào. Phương Thận không vội, đến lúc đó hắn sẽ tính sổ với Lâm Chi Vinh sau.
Không thể quay về phòng ngủ của trường học được nữa, bất động sản trong nhà cũng đã sớm bị xâm chiếm hết, lúc này đương nhiên Phương Thận rơi vào cảnh vô gia cư. Việc cấp bách bây giờ là tìm một chỗ ở, rồi sau đó mới chậm rãi bắt đầu kế hoạch của mình.
Hắn tìm đến một phòng môi giới nhà đất. Phương Thận vừa mới đi vào đã thấy bên trong vang lên một tiếng hét chói tai.
Người phát ra âm thanh này là một nữ hài khoảng mười tuổi, ngoại hình xinh đẹp, so với Tạ Nhã Tuyết còn đẹp hơn vài phần. Thân thể thon dài, làn da trắng nõn, trên lưng đeo một ba lô nhỏ đáng yêu, nhưng lúc này trên mặt nữ hài đang hiện lên vẻ xoắn xuýt cùng sợ hãi.
Phương Thận nhìn nàng một cái, cũng không phải nàng có điểm hấp dẫn gì nhiều, mà chỉ là nhìn nàng hơi quen mắt. Dường như hắn đã thấy qua ở chỗ nào đó.
Thấy mọi người trong đại sảnh đều đang nhìn về phía mình, mặt nữ hài bỗng thoáng đỏ lên, nàng lôi kéo nữ tiếp tân về phía mình rồi nói thầm: “Thật hay giả? Ta lớn từng này rồi mà vẫn chưa nghe qua việc như thế bao giờ, thật sự là có cái kia hả?”
Nữ nhân viên tiếp tân nhẹ gật đầu: “Ngươi nên nghĩ lại, nếu như không phải là có quỷ…, biệt thự này có thể dễ dàng thuê như thế không?” Kỳ thực nàng cũng bất đắc dĩ lắm, làm việc này các nàng không được đẩy khách hàng đi, không thêm mắm thêm muối cực lực chào mời đã là tốt lắm rồi, nào có chuyện dám dọa đuổi khách hàng đi chứ.
Lúc chủ phòng đưa phòng này đi cho thuê cũng đã nói rồi, các nàng phải giải thích rõ điều đó với người muốn thuê. Các nàng cũng đã thử giấu diếm, nhưng sau khi có người vào ở trong đó, cũng không lâu lắm, tất cả bọn họ đều bị dọa sợ đến sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh tại chỗ, khẩn cấp đưa đến bệnh viện mới cứu chữa được. Cảm giác như mình bị công ty môi giới lừa, người thuê phòng đương nhiên không vui, bọn họ đã kiện đến tận nơi muốn công ty môi giới phải dùng tiền bồi thường phí tổn thất tinh thần, việc này làm các nàng rất đau đầu.
Bởi vì chủ phòng đã nói rõ nguyên nhân từ trước, tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu công ty môi giới, sau một hai lần, việc mua bán thua lỗ như vậy không có ai nhận làm nữa. Cũng là do người chủ cho thuê đã quyết định từ trước, hiện tại các nàng sẽ tiết lộ chuyện ma quái cho người muốn thuê biết trước.
Mặt mũi nữ hài tràn đầy vẻ xoắn xuýt, căn biệt thự này nàng thực sự ưa thích, hơn nữa tiền thuê lại rất rẻ. Lần này nàng náo loạn gây cãi cọ trong nhà nên tức giận trốn đi, trên người cũng không mang nhiều tiền lắm. Nhìn thấy căn biệt thự này rất vừa ý, nhưng nhân viên tiếp tân lại nói có chuyện lạ cũng đã làm dao động quyết tâm của nàng.
Trong lòng Phương Thận khẽ động, hắn đi tới cầm tư liệu phòng ốc lên nhìn một chút, lập tức hai mắt Phương Thận sáng lên.
Đây là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, vị trí không tệ, phong cảnh xung quanh hoàn hảo, còn có thêm một hoa viên nhỏ nữa, mới đảo qua hai mắt Phương Thận đã chăm chú vào căn biệt thự này. Thật ra còn có vài tấm ảnh chụp trong ngoài của căn biệt thự nữa, hình chụp rất gần, Phương Thận cũng thấy thỏa mãn. Từ nhỏ hắn không phải người cực khổ, khi phụ thân còn sống, nhà ở của hắn còn tốt hơn vài lần so với căn tốt nhất ở đây, xét về điểm thoải mái đương nhiên là không ở đâu tốt hơn.
Nhưng mà giá thuê nhà lại rất rẻ, một tháng chỉ cần một ngàn, đây đúng là tặng không. Hiện tại Phương Thận đang ngại vì ví tiền rỗng tuếch, giá tiền thuê nhà như này hắn có thể chịu đựng được.
Còn chuyện ma quái, Phương Thận cũng không để vào mắt. Dù sao hắn cũng là tu luyện giả, dùng Thiên Nhãn quét qua, có phải là ma quỷ hay không vừa xem sẽ biết ngay, hơn nữa với hoàn cảnh Địa Cầu như này thì trên cơ bản là không có chỗ thích hợp cho ma quỷ tồn tại.
“Ta muốn thuê căn biệt thự này.” Phương Thận nói với nhân viên tiếp tân.
“Này, này, căn này là ta nhìn thấy trước đấy.” Nữ hài cố ra vẻ rất bất mãn, thế nhưng nàng lại đang thầm phàn nàn. Thật sự nếu để cho một mình nàng đi ở chỗ đó, nhất định là nàng sẽ không dám.
“Nhưng thưa tiên sinh, căn biệt thự này là một quỷ ốc (địa ốc có quỷ), đã có vài người thuê nó, tất cả đều bị dọa sợ phải nhập viện.” Nhân viên tiếp tân làm hết phận sự của mình nhắc nhở hắn.
“Không sao đâu, ta trời sinh gan lớn.” Phương Thận mỉm cười.
Phương Thận đã nói như vậy rồi thì nhân viên tiếp tân cũng không còn gì để nói nữa.
Mắt thấy hai người kia đã quyết định, nữ hài mười phần ảo não, nàng lưu luyến không rời mắt khỏi tấm ảnh chụp biệt thự. Con ngươi nữ hài dao động một vòng, đột nhiên nàng giữ chặt Phương Thận: “Này, một mình ngươi ở trong một căn phòng lớn như vậy không thấy trống trải ư? Bằng không chúng ta cùng thuê đi, cho dù thật sự có chuyện ma quỷ, hai người ở cùng một chỗ lá gan cũng lớn hơn.”
Phương Thận kinh ngạc nhìn nàng một cái, nàng sẽ không sợ một người xa lạ như mình sao?
“Đừng coi thường người khác, nhìn ta thế thôi nhưng lại là chủ lực Taekwondo của trường đấy, thoáng cái ta có thể đánh bại hai tên gia hỏa như ngươi.” Thấy ánh mắt của Phương Thận, nữ hài hừ hai tiếng tự hào nói.
Phương Thận bật cười, hắn ngược lại có chút động tâm với đề nghị của nữ hài. Với tình hình hiện tại của hắn, có thể có một người chia sẻ tiền thuê nhà cùng cũng bớt một gánh nặng. Biệt thự hai tầng lớn như vậy, một người ở hoàn toàn đúng là rất trống trải, hắn cũng không phải loại người xấu xa gì, không kiêng kị việc có người cùng thuê. Hơn nữa, đối phương khiến hắn cảm thấy hơi quen quen.
“Ta lầu trên ngươi lầu dưới.” Phương Thận nhẹ gật đầu.
“Quyết định thế nha, làm quen một chút, ta tên là Lý Nghiên.” Không nhận được lầu hai như ý muốn, nữ hài có hơi phật ý. Thế nhưng rất nhanh đã bày ra bộ mặt tươi cười, nàng vươn tay ra về phía Phương Thận.
“Lý Nghiên? Người gia tộc Lý thị sao?” Tâm tư Phương Thận hơi động, nhưng bàn tay hắn lại đưa ra, nắm chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé của Lý Nghiên.
“Ta tên Phương Thận.”
--------------------oOo--------------------
Đứng trước biệt thự hai tầng, hiện tại chỉ còn Phương Thận cùng Lý Nghiên. Nhân viên tiếp tân kia sau khi dẫn đường xong, nàng lập tức rời khỏi giống như gặp ma vậy, dường như nếu ở lại thêm chút nữa nàng có thể sẽ bị ma quỷ quấn lấy thân. Việc này làm cho sắc mặt Lý Nghiên hơi trắng bệch.
“Thật có chút cổ quái.” Nhìn qua căn biệt thự này, Phương Thận nhíu nhíu mày.
Rõ ràng là quang cảnh buổi chiều, mặt trời chiếu trên cao, nhưng mà đứng trước biệt thự này hắn lại cảm thấy từng đợt cảm giác man mát quỷ dị, không biết là đến từ đâu.
Mở Thiên Nhãn ra, lướt qua chỗ biệt thự, Phương Thận cũng không phát hiện ra cái gì khác thường. Có thể do dương khí ban ngày quá thịnh, Phương Thận cũng bỏ qua thu Thiên Nhãn lại, hắn gọi Lý Nghiên bắt đầu dọn nhà.
Hành lý của hai người cũng không nhiều, Lý Nghiên có vài cái vali, Phương Thận lại càng không khác người tay không là bao, thế nhưng dọn dẹp biệt thự lại tiêu tốn không ít thời gian. Sau một hồi bận rộn, trên người đổ đầy mồ hôi, huyết khí tràn đầy, cái cảm giác mát mẻ liền trở nên mở nhạt rất nhiều, Lý Nghiên cũng khôi phục vẻ bình thường cười cười nói nói.
Tiểu nữ hài không có chút nào tâm cơ, nàng để cho Phương Thận moi được một ít tin tức. Hắn xác định Lý Nghiên là người của Lý gia.
Lý gia cũng là thế gia đại tộc Lâm Hải, xét về thực lực thì còn mạnh hơn so với Phương gia. Dường như địa vị của Lý Nghiên này ở Lý gia không thấp, Phương Thận đã từng gặp qua nàng một lần ở chỗ nào đó cho nên mới nhận ra. Còn về phần hắn, trước kia lúc còn ở Phương gia rất ít xuất hiện, hắn là loại người có cũng như không, bởi vậy Lý Nghiên không có chút ấn tượng nào về hắn, nên nàng cũng không nhận ra hắn.
Một bên tán gẫu cùng Lý Nghiên, một bên Phương Thận lẳng lặng đợi trời tối.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 8: Định Hồn thạch
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
“U-a..aaa, ngủ ngon nhé, ta đi ngủ trước.” Sau một hồi mệt nhọc, buổi tối, Lý Nghiên không nhịn được mà ngáp liên tục. Sau khi nói một câu với Phương Thận, nàng lếch thếch đi vào phòng ngủ của mình.
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ mặt đất.
Trong đại sảnh, Phương Thận đun một ấm nước, rót cho mình một chén Thiết Quan Âm (tên một loại trà) rồi chậm rãi thưởng thức. Thiết Quan Âm này là của Lý Nghiên mang đến, Phương Thận cũng không khách sáo với nàng.
Hương trà thoang thoảng quanh chóp mũi, Phương Thận yên lặng chờ đợi. Đến tận lúc nhiệt độ trong đại sảnh đột nhiên hạ xuống, còn có cả từng cơn gió lạnh thổi qua, lúc này Phương Thận mới lạnh lùng cười một tiếng.
“Rốt cục cũng ra rồi.” Phương Thận tắt tivi, sau đó hắn ngưng thần, Thiên Nhãn mở ra.
Dưới thị giác đặc thù của Thiên Nhãn, Phương Thận có thể nhìn thấy rõ ràng, không biết từ lúc nào mà trong đại sảnh có nhiều thêm từng sợi sương mù màu xám không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Những sợi sương mù này tùy ý phiêu phù bốn phía, không chỉ có ở đại sảnh, trong phạm vi cả căn biệt thự, chúng đều phiêu tán ra tới.
Trong phòng dưới lầu một, Lý Nghiên đang ôm cái gối to nằm ngủ, không biết nàng đang mơ cái gì, trên mặt hiện lên bộ dáng tươi cười ngọt ngào như trẻ con mới sinh. Nhưng lúc những sợi sương mù màu xám này xuất hiện trong gian phòng, Lý Nghiên không nhịn được rùng mình một cái, cơ thể cuộn tròn lại thành một khối. Trong đó có một đám sương mù màu xám quanh quẩn bên người Lý Nghiên, lập tức có một bộ phận phân ra xâm nhập vào cơ thể nàng. Trong lúc ngủ mơ, Lý Nghiên hiện ra vẻ thống khổ giãy giụa, thoáng cái giấc mơ đẹp biến thành ác mộng.
“Đám sương mù màu xám này chính là cái mà người ta gọi là sát khí sao?” Phương Thận nhíu mày, xem ra cái biến căn biệt thự này thành quỷ ốc không phải là quỷ quái gì cả mà là đám sát khí này.
Đối với người bình thường thì sát khí chẳng có chỗ nào tốt, sinh hoạt trong hoàn cảnh có sát khí nồng đậm sẽ gặp ác mộng liên tục, nghỉ ngơi không tốt, thời gian dài thân thể sẽ trở nên suy yếu, rồi sau đó sinh ra các loại ảo giác. Cái mà mọi người nói là chuyện ma quái cũng chính là như vậy.
Thể chất của Phương Thận không e ngại những sát khí này, nhưng nếu sinh hoạt lâu dài trong hoàn cảnh sát khí nồng đậm như vậy, cũng không có lợi với thân thể của hắn.
Cẩn thận dò xét một hồi, Phương Thận phát hiện sát khí này có nguồn phát ra từ lòng đất dưới chân. Nhưng khi dùng Thiên Nhãn quét qua Phương Thận không thấy tràng cảnh thi cốt chồng chất, rõ ràng sát khí này không đơn giản sinh ra. Không phải như bình thường là do nhiều xác người chôn cùng một chỗ tạo thành, chắc hẳn nguyên nhân là vì địa thế đặc thù. Nhưng hiện tại Phương Thận vừa mới có tu vi, mở ra Thiên Nhãn không lâu, hắn không nhìn thấu cái gì cả.
Không thể nhìn ra thì không có cách giải quyết. Phương Thận đã quyết định, ngay khi trời sáng sẽ kêu Lý Nghiên chuyển đi, chính bản thân hắn cũng không có ý định ở lại đây lâu.
“Ồ.” Phương Thận phát ra thanh âm kinh dị. Hắn phát hiện sát khí trong đại sảnh đột nhiên như bị cái gì đó hấp dẫn, tất cả tụ tập về một góc đại sảnh rồi sau đó ào ào biến mất.
Triệt tiêu Thiên Nhãn, Phương Thận lập tức đứng lên, thị giác và Thiên Nhãn hoàn toàn khác nhau, nhưng Phương Thận cũng đã nhớ kĩ vị trí kia. Dựa theo trí nhớ của mình, hắn phát hiện ra chỗ đó chính là nơi hắn để đống hành lý ít đến đáng thương của mình.
Mình cũng chẳng có cái gì có thể hấp thu sát khí, nếu nhất định phải nói có lẽ…, chính là hai kiện thiên tài địa bảo mình lấy được từ quần đảo Đông Hải kia.
Nội tâm vừa động, Phương Thận lấy ra Ngọc Tàng Tủy cùng Định Hồn Thạch, mở Thiên Nhãn ra nhìn. Quả nhiên là có phát hiện mới, Ngọc Tàng Tủy không có gì bất thường, nhưng Định Hồn Thạch lại đang không ngừng hấp thu sát khí.
Thứ này thế mà có thể hấp thu sát khí! Phương Thận hơi kinh ngạc, nhưng đây là chuyện tốt. Đại sảnh là ngọn nguồn của sát khí, sát khí xung quanh biệt thự đều là từ trong đại sảnh tràn ra, chỉ cần mạnh mẽ hấp thu sát khí ở chỗ này thì sẽ không còn bất kì nguy hiểm nào. Hắn và Lý Nghiên cũng có thể an tâm ở lại đây rồi.
Hơn nữa chỗ sát khí này cũng có thêm công dụng khác nữa. Phương Thận là Địa Tu mới nhập môn, hắn còn thiếu thốn thủ đoạn công kích. Không thể chuyện gì cũng dựa toàn bộ vào thân thể động thủ được, ở xã hội hiện đại không thể hơi tí là động chân động tay được, như thế còn dễ bị người ta nắm thóp. Nhưng chỗ sát khí này lại có thể bù đắp khuyết điểm thủ đoạn công kích đó cho hắn.
Sát khí chính là vũ khí lợi hại, giết người không dao, nhưng hiện tại Phương Thận thu thập sát khí còn chưa đủ, không có khả năng sử dụng.
Định Hồn Thạch có thể thu nạp rất nhiều sát khí. Đợi đến lúc cần sử dụng, mình chỉ cần dùng tinh thần dẫn động là có thể ngay lập tức phóng thích ra sát khí bên trong Định Hồn Thạch, sẽ tạo ra lực sát thương như nào cũng có thể nghĩ được.
Đợi sau này tu vi của mình cao hơn, hắn cũng có thể dẫn sát khí tiến nhập vào thần thức để tinh luyện, hình thành công kích tinh thần. Chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể làm cho hàng trăm ý nghĩ của người khác biến thành cát bụi, sinh ra ảo giác, giết người không dao.
Trong lòng đã có kế hoạch, Phương Thận đặt Định Hồn Thạch ở chỗ khuất trong đại sảnh rồi đi lên phòng của mình nằm ngủ.
Sát khí dần dần bị hấp thu số lượng lớn, sương mù màu xám phiêu đãng xung quanh biệt thự càng ngày càng ít. Vẻ đau đớn trên mặt Lý Nghiên cũng tiêu tán hết, một lần nữa lại hiện lên vẻ mặt tươi cười hồn nhiên…
Ngày hôm sau, trải qua một giấc ngủ ngon, tinh thần Phương Thận tràn đầy, hắn vừa xuống lầu liền thấy Lý Nghiên đang đi tới đi lui trong đại sảnh, vẻ mặt nàng nghi thần nghi quỷ.
Thấy Phương Thận đi xuống, Lý Nghiên lập tức chạy tới nói liến thoắng: “Phương Thận, Phương Thận. Tối qua ngươi ngủ thế nào, ta sợ muốn chết đây. Lúc vừa mới bắt đầu ngủ say còn tốt, sau đó đột nhiên ta thấy mình tiến vào băng thiên tuyết địa, tiếp đó có thật nhiều yêu ma quỷ quái hiện ra truy sát ta ah… Uy, ngươi nói xem, chỗ này có quỷ thật hay không?”
“Quỷ ở đâu ra.” Phương Thận cười một tiếng. Lời hắn nói cũng là sự thật, chính xác không có quỷ, tất cả đều là do sát khí nhập vào cơ thể mà sinh ra ảo giác thôi.
Mặt mũi Lý Nghiên đầy vẻ nghi ngờ, xem ra ác mộng liên tục tối qua đã ám ảnh nàng một chút.
Phương Thận không giải thích gì nữa, dù sao chỉ cần ở đây thêm một thời gian ngắn, sau này không phát sinh sự tình tương tự nữa, chắc chắn nghi ngờ này sẽ giảm đi. Với niên kỷ cùng sức sống của Lý Nghiên, có lẽ rất nhanh sẽ khôi phục lại, sát khí này cần thời gian dài mới nguy hại, chỉ một hai đêm thì không có gì đáng để nhắc tới, nhiều nhất cũng chỉ gây ra ác mộng mà thôi.
Một lát sau, Lý Nghiên đến trường, tuy nàng tức giận bỏ nhà đi, nhưng trường học thì không bỏ được.
Phương Thận mượn máy ảnh kĩ thuật số cùng máy tính của Lý Nghiên, hắn đến chỗ mặt bàn đặt Định Hồn Thạch. Trải qua một đêm hấp thu sát khí, Định Hồn Thạch nhìn vẫn như cũ, chẳng có gì đặc sắc, không thu hút tí nào.
Cầm máy ảnh kĩ thuật số, chụp vài tấm hình Định Hồn Thạch, sau đó Phương Thận mở máy tính ra. Căn biệt thự này điện nước đầy đủ, có lẽ cũng có thể truy cập mạng, lúc trước Tạ Nhã Tuyết đã gọi điện tới nói trang web đã làm xong.
Đăng nhập vào trang web đấu giá, Phương Thận nhìn chăm chú một lát. Hắn phát hiện ra, quả nhiên Tạ Nhã Tuyết không nói khoác, trang web được thiết kế vô cùng hoàn hảo, công năng cũng đầy đủ, từng thông tin Phương Thận thông báo chi tiết, tỉ mỉ cũng không sót tí nào.
Vào chỗ admin, Phương Thận đăng ảnh chụp Định Hồn Thạch lên đó, hắn viết cả những thông tin bản thân biết về Định Hồn Thạch lên luôn. Tại chỗ đề giá khởi điểm, Phương Thận tiện tay viết vào con số mười vạn, thiết lập thời gian đấu giá là vô hạn. Về phần mỗi lần tăng giá, Phương Thận nghĩ một chút, sau đó hắn viết lên một con số dọa người, 1000 vạn.
Với bảng giá như này, trên cơ bản thể hiện đây là đồ trưng bày không bán, sẽ không có ai bỏ ra 1000 vạn để đấu giá một cục đá không có điểm nào thu hút như vậy. Hơn nữa hiện tại Lưỡng Giới Đấu Giá cũng không có danh tiếng gì hết, đừng nói là 1000 vạn, ngay cả mười vạn cũng chưa chắc có người bỏ ra mua đồ.
Có kinh nghiệm tối qua, Phương Thận có thêm nhận thức về tác dụng của Định Hồn Thạch. Có tác dụng hấp thu sát khí, giá trị của nó liền tương đối xa xỉ rồi. Người bình thường bày nó trong nhà cũng có thể dùng để trấn thủ chỗ ở, đảm bảo gia đình bình an, thuận buồm xuôi gió.
Đương nhiên, nếu thực sự có người chịu bỏ ra 1000 vạn thì Phương Thận cũng không có ý định bán Định Hồn Thạch này đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 9: Sinh ý đầu tiên
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Sau khi định giá cả xong, Phương Thận tắt máy tính. Nhàn nhã hơn nửa ngày, lúc này Phương Thận bị chuông điện thoại đánh thức.
“Phương Thận, ngươi điên rồi! Bày lên một cục đá mà cũng dám rao bán 1000 vạn ư?” Vừa mới bắt máy, âm thanh hổn hển của Tạ Nhã Tuyết đã truyền đến, qua đường điện thoại cũng có thể cảm nhận được nàng đang rất tức giận.
Nhe răng cười, Phương Thận cẩn thận đưa di động ra xa một chút, trong lòng hắn dấy lên một chút tình cảm ấm áp.
Phương Thận có hơi áy náy một chút, bởi vì nha đầu kia rất để tâm tới sự nghiệp của hắn. Nàng cũng đã cố gắng hết sức hỗ trợ hắn tìm kiếm trang web.
Tạ Nhã Tuyết thở dồn dập.
Nàng luôn nhớ đến sự việc của trang web đấu giá, vất vả lắm mới đợi được Phương Thận quay trở về. Sau khi giải quyết mấy vấn đề về thiết kế sắp đặt của trang web, bận rộn đến hai ba giờ sáng mới thỏa mãn. Ngủ không đủ giấc, làm hại nàng ban ngày đi học phải ngủ gật. Sau khi tan học, nàng lập tức chạy về phòng ngủ, muốn cân nhắc một chút lần cuối cùng, kết quả là nhìn thấy Phương Thận đăng lên hình Định Hồn Thạch, nhìn xuống phía dưới nàng lập tức nổi điên lên.
Định Hồn Thạch, 1000 vạn.
Đến cả kim cương cũng không đắt như vậy ah, đừng có nói là đồ vật này còn không rõ lai lịch, nhìn như nào cũng chỉ là một cục đá mà thôi. Tạ Nhã Tuyết thấy Phương Thận đúng là hồ đồ rồi. Dựa theo suy nghĩ của nàng, chậm rãi tiến hành đấu giá một vài món đồ vật tinh xảo đẹp đẽ, dần dần gia tăng danh dự đến lúc có danh tiếng, hơn nữa còn không ngừng khai thác nguồn cung cấp. Đó mới là con đường kinh doanh đúng đắn.
Bởi vậy nàng rất bất mãn với cách làm của Phương Thận. Sau khi hung hăng trách mắng Phương Thận trong điện thoại một trận, lúc này nàng mới cảm thấy thỏa mãn mà cúp máy.
“Linh ~~ ”
Vừa cúp điện thoại, đang định uống một ngụm nước, Tạ Nhã Tuyết kinh ngạc quay đầu lại. Xác nhận đó là tiếng điện thoại di động của mình, nàng hoài nghi cầm lên nhìn, đó là một dãy số lạ.
“Đây là…” Lẩm bẩm một câu, Tạ Nhã Tuyết bấm máy nhận điện thoại.
Một lát sau, Tạ Nhã Tuyết nghiêm trọng điều chỉnh âm thanh vang lên trong phòng ngủ: “Cái gì, ngài muốn mua... Cục đá kia?”
--------------------oOo--------------------
Thành phố Minh Châu, khu dân cư bên bờ sông. Phương Thận từ trên xe taxi đi xuống, ánh mắt hắn nhìn về phía khu biệt thự trước mặt.
Những người có thể ở chỗ này, không phú thì quý, đương nhiên vẫn có một vài phú hào đỉnh cấp lại nhìn nơi này rất chướng mắt. Giống như Phương gia chính là như vậy, bất kể là trước hay sau khi nghèo túng, Phương Thận đều chưa từng đặt chân tới đây.
Nhận được điện thoại của Tạ Nhã Tuyết, Phương Thận cũng lắp bắp kinh hãi.
Thế mà lại có người hứng thú với Định Hồn Thạch. Bởi vì lúc sáng lập trang web bán đấu giá, tất cả vẫn còn chưa đầy đủ hoàn mỹ, cộng thêm việc không thể liên lạc được với Phương Thận, vì thế Tạ Nhã Tuyết đã lưu lại số điện thoại của mình trên trang web.
Đối phương trực tiếp tìm tới Tạ Nhã Tuyết, tỏ vẻ có hứng thú với Định Hồn Thạch, nhưng cái giá trên trời một ngàn vạn kia thật sự không hợp lẽ thường. Hiển nhiên đối phương vẫn còn do dự chưa quyết định, không nỡ vung tiền ra, đồng thời cũng sợ bản thân bị lừa, may mắn là không có nghiêm khắc từ chối, mà đối phương muốn gặp mặt nói chuyện.
Bởi vì đây là sinh ý đầu tiên, Tạ Nhã Tuyết rất nghiêm túc đối đãi, nàng để cho Phương Thận đến nơi hẹn gặp. Nếu như không phải lên lớp học..., chỉ sợ chính bản thân Tạ Nhã Tuyết cũng sẽ đi theo qua đó.
Bảo vệ trước cửa khu nhà cảnh giác nhìn Phương Thận, tuy Phương Thận khí độ phi phàm, cộng thêm một loại cảm giác làm tên bảo vệ thấy sợ, nhưng cách ăn mặc của Phương Thận lại không được tốt lắm. Sau khi suy nghĩ, tên bảo vệ cũng không dám đi lên xua đuổi Phương Thận.
“Tôi tới tìm gia đình này.” Phương Thận trực tiếp đi tới, đưa phương thức liên lạc ra cho tên bảo vệ xem.
“Đây là, nhà Từ tổng.” Sắc mặt tên bảo vệ thay đổi. Sau khi liên hệ, xác nhận đối phương không nhầm, hắn lập tức cho Phương Thận đi qua, đồng thời còn ân cần chỉ dẫn cho Phương Thận đi tới đó như thế nào.
Đi đến căn nhà mục tiêu, Phương Thận ấn chuông cửa. Rất nhanh bên trong liền có động tĩnh, người ra mở cửa đứng đối mặt với Phương Thận làm cho hắn phải lắp bắp kinh hãi. Không ngờ đó lại là người phụ nữ trung niên đi cùng đoàn du lịch kia với hắn, bà cũng là người đầu tiên nhận danh thiếp của hắn.
“Tiểu Phương, quả nhiên là cậu. Mau vào nhà.” Người phụ nữ trung niên nhiệt tình đón tiếp Phương Thận đi vào.
Nhìn thấy bà ta, trong lòng Phương Thận đã có một chút suy đoán.
“Tô a di, có phải là a di gọi điện thoại cho chúng cháu không?” Phương Thận còn nhớ rõ, người phụ nữ trung niên này họ Tô. Trong lúc ở đoàn du lịch, dường như bà ta có tâm tư gì đó, bà đã gặng hỏi hắn sự tình về Lưỡng Giới Bán Đấu Giá.
Nói đến việc này, hai mắt Tô Tú đỏ lên: “Tiểu Phương, a di biết cậu là người có bản lĩnh, cậu nhất định phải giúp a di ah.”
Phương Thận nhíu mày rồi sau đó hắn khẽ gật đầu một cái.
Lau nước mắt, Tô Tú chậm rãi kể lại.
Thì ra, chồng của Tô Tú mắc phải một căn bệnh kì lạ, nửa năm trước không biết có chuyện gì xảy ra, cả người đột nhiên hóa điên. Ông ta làm rất nhiều sự việc điên cuồng, làm cho người nhà sợ hãi không thôi.
Lúc phát bệnh, chồng Tô Tú lục thân không nhận, sự việc gì cũng làm bừa bãi, không có logic. Giống như một người hoàn toàn khác vậy, nguyên một công ty bị ông ta ra mệnh lệnh lung tung, gần như phải đóng cửa. Điều đặc biệt chính là, sau khi khôi phục lại bình thường, ông ta không nhớ chút nào những việc mình làm lúc phát bệnh, hoàn toàn trống rỗng. Gần đây, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, trong cuộc sống hàng ngày hay lúc công tác đều bất tỉnh mà không có dấu hiệu báo trước nào, sinh cơ yếu ớt, gần như là ... chết rồi. Hết lần này tới lần khác, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ bất kì điều gì, có hỏi gì cũng không biết.
Vì căn bệnh quái lạ của chồng mà Tô Tú đau đớn tâm can, bà đưa chồng đi khám ở không ít những bệnh viện nổi tiếng.
Mặc kệ là bệnh viện nào, Trung Y hay Tây Y, cũng không quản phải mời nhiều chuyên gia Trung, Tây, nhưng tất cả đều không phát hiện ra vấn đề gì. Kết quả kiểm tra đều là bình thường, thân thể rất khỏe mạnh.
Lần này tham gia đoàn du lịch, cũng là do tinh thần lao lực quá độ, bà được nhi tử dẫn ra ngoài tham quan giải sầu. Nhìn thấy Phương Thận tam quyền lưỡng cước đã đánh hạ hết mấy tên cướp kia, tiếp sau đó lại nhớ đến Phương Thận giới thiệu về Lưỡng Giới Bán Đấu Giá, trong lòng Tô Tú lập tức sinh ra một chút hi vọng. Hiện tại bà giống như người chết đuối, chỉ là một cọng rơm rạ cũng muốn bắt lấy.
Phương Thận không để lại phương thức liên lạc, Tô Tú không có cách nào khác, may mắn là không làm mất danh thiếp, bà đăng nhập dựa theo địa chỉ trang web trên danh thiếp. Sau khi nhìn thấy dòng giới thiệu về Định Hồn Thạch, bà lập tức động tâm, liền có suy nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống, bấm máy gọi một cuộc điện thoại.
“Tiểu Phương, cái kia, cái kia 1000 vạn có phải là quá đắt không?” Tô Tú ấp úng, ngượng ngùng nói.
Với gia cảnh của bà, 1000 vạn cũng có thể chi ra được, nhưng cầm 1000 vạn đi mua một cục đá, bà không có điên mà làm một việc như vậy.
“Cháu hiểu.” Phương Thận nhẹ gật đầu, hắn không có chút nào ngoài ý muốn.
Treo giá 1000 vạn, vốn cũng là không có ý định bán, ý nghĩa tồn tại của trang web chủ yếu chỉ là nơi triển lãm vật phẩm, chính thức bán đấu giá vẫn là phải đợi tới lúc xây dựng được phòng đấu giá. Nếu như Tô Tú không nói hai lời, lập tức lấy ra 1000 vạn mua Định Hồn Thạch, đó mới là chuyện lạ.
Đương nhiên, Định Hồn Thạch đúng là thiên tài địa bảo, tuyệt đối không có khả năng Phương Thận tiện tay bán đi như thế.
“Tiểu Phương, cháu xem có biện pháp nào giúp đỡ lão Từ nhà ta không?” Tô Tú hỏi, trong lòng bà tràn đầy hi vọng nhìn về phía Phương Thận. Bà sợ hắn nói ra hai chữ “không thể”.
“Đồ vật kia cháu có thể mang đến, nhưng Tô a di, có tác dụng hay không, trước tiên cháu muốn xem qua chồng a di mới biết được.” Phương Thận thản nhiên nói.
Vừa rồi hắn có dùng Thiên Nhãn đảo qua trước một lượt, trong căn phòng này không có sát khí cũng như mấy cái gì đó không sạch sẽ, hắn nghĩ có thể căn bệnh quái lạ của chồng Tô Tú là do nguyên nhân khác.
Trước khi nhìn thấy người, Phương Thận sẽ không nói là có thể hay không.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 10: Linh hồn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Bảy giờ tối, Từ Kiến Quân, chồng của Tô Tú về đến nhà.
“Vị này là?” Về đến nhà, thấy có người lạ mặt, Từ Kiến Quân kinh ngạc nhìn Phương Thận vài lần, ông quay sang hỏi Tô Tú.
“Tiểu Phương là con trai của một lão bằng hữu ở biệt thự phía đông, nó đến nhà mình chơi.” Tô tú liếc nhìn Phương Thận, bà hơi khẩn trương nói.
Phương Thận cũng không suy nghĩ gì thêm, đây là lí do thoái thác mà hai người đã sớm thương lượng tốt với nhau.
Tuy Từ Kiến Quân mắc phải căn bệnh quái lạ, nhưng tự bản thân ông ta cũng không biết, sau khi phát bệnh liền mất trí nhớ. Nhưng cảm giác trí nhớ trống rỗng này ông ta vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa người xung quanh cũng đã kể lại rõ ràng. Sau khi biết mình mắc một căn bệnh kì quái, ông ta cũng luôn phối hợp với những yêu cầu trị liệu của người nhà.
Nửa năm nay, thử qua các loại phương pháp trị liệu, nhưng không có chút hiệu quả nào, ngay cả những thủ đoạn mê tín gần đây bị phỉ nhổ cũng đã thử, đạo sĩ pháp sư gì đó cũng mời đến không ít. Nhưng mà không có một ai, không một phương pháp nào thực sự có tác dụng, tất cả chỉ là thủ đoạn lừa gạt tiền bạc. Gần đây còn có một người tự nhận là thầy tu lừa gạt hơn mười vạn rồi biến mất không thấy tăm hơi, vì thế mà bản thân Từ Kiến Quân căm hận đến tận xương tủy.
Giày vò không ngừng, tốn tiền không ít, những việc đó ngược lại khiến cho bệnh tình càng tăng thêm. Từ Kiến Quân cũng phát cáu, không cho phép bất kì ai nói đến việc chữa bệnh với ông nữa.
Từ Kiến Quân ‘ah’ xong một tiếng, cũng không hoài nghi điều gì. Trước kia trong nhà cũng có nhiều khách đến chơi, nửa năm qua bởi vì căn bệnh kì quái của ông lúc nào cũng có thể phát tác, dọa không ít người phải sợ, thế nên cũng không còn ai đến chơi nữa.
“Tiểu Phương không cần khách sáo, cứ coi như đây là nhà của mình.” Từ Kiến Quân nói qua một câu, thấy thần sắc Phương Thận lãnh đạm, không có bao nhiêu ý tứ tôn kính, trong lòng ông có cảm giác không thích, phối hợp đi vào thư phòng.
Tu luyện giả nào cũng có sự kiêu ngạo của mình, trong mắt Phương Thận, Từ Kiến Quân không tính là gì, đương nhiên hắn không có nửa điểm kính sợ.
“Thế nào?” Tô Tú khẩn trương hỏi.
Phương Thận trầm ngâm không trả lời, chỉ từ vẻ bề ngoài mà xem thì Từ Kiến Quân chỉ là một trung niên nam tử bình thường. Với cách ăn mặc của người thành đạt, bước chân vững vàng, ông ta hoàn toàn khỏe mạnh, không nhìn ra chút vấn đề nào.
Nếu chỉ dễ dàng như vậy..., thì đã sớm bị người khác điều tra ra rồi.
Tự cười một tiếng giễu cợt, thần sắc Phương Thận thay đổi, hắn suy nghĩ rồi bất động thanh sắc mở Thiên Nhãn ra, nhìn về chỗ thư phòng.
Dưới thị giác đặc thù của Thiên Nhãn, vách tường thư phòng căn bản là không tồn tại, Phương Thận đơn giản nhìn thấy Từ Kiến Quân.
Vừa xem xét Phương Thận lập tức đã nhìn thấy vấn đề.
Người bình thường dưới thị giác của Thiên Nhãn chính là một thể mơ hồ, nhưng trên người Từ Kiến Quân lại có một bóng dáng khác nữa.
Bóng dáng này cùng với Từ Kiến Quân, hai người dính kết chặt chẽ với nhau, nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách rất nhỏ, giống như là vốn từ một cơ thể tách ra làm hai vậy. Từ Kiến Quân và bóng dáng kia, tuy hai mà một, từ một cơ thể bị kéo ra, kết quả là xuất hiện hai người.
“Ly Hồn.”
Có trí nhớ của linh hồn dị giới, Phương Thận liếc mắt cũng nhận ra được, cái bóng kia chính là xuất phát từ hồn phách của Từ Kiến Quân. Hồn phách của người bình thường dung hợp với thân thể, ngay cả Thiên Nhãn cũng không nhìn ra, nhưng hồn phách của Từ Kiến Quân lại ly khai thân thể ông ta.
Đương nhiên, vẫn chưa đến mức triệt để chia lìa, hồn phách ly thể, có thể là tiên nhân hoặc người chết, nhưng Từ Kiến Quân không phải loại nào trong hai loại trên.
“Khó trách sao lại không điều tra ra được bệnh tình của ông ta.” Phương Thận đã hiểu.
Cái Từ Kiến Quân mắc phải đó chính là chứng Ly Hồn, liên quan đến phương diện linh hồn, khoa học kỹ thuật hiện đại đương nhiên không thể điều tra ra được. Không phải bởi vì thân thể ông ta suy kiệt không thể ước thúc hồn phách, mà thân thể này của ông ta rất khỏe mạnh, Từ Kiến Quân mắc phải chứng Ly Hồn, chắc hẳn có nguyên nhân đặc thù.
Nhìn biểu hiện bên ngoài, Từ Kiến Quân không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thường xuyên sẽ bị mất trí nhớ, làm một vài việc không tưởng tượng được. Nhưng Phương Thận biết rõ, sau một thời gian nữa, khi hồn phách triệt để chia lìa, thân thể sẽ lập tức suy yếu xuống, thậm chí là tử vong, giống như bất đắc kì tử.
Phương Thận nhíu mày.
Tuy đã xác định được nguyên nhân căn bệnh của Từ Kiến Quân, nhưng hắn lại không có biện pháp nào. Nếu như tu vi đạt đến Ngưng Lục tầng năm thì loại bệnh trạng này có thể tiện tay hóa giải. Hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào Định Hồn Thạch mà thôi.
Ánh mắt Phương Thận nhìn về phía Định Hồn Thạch, chỉ thấy nó tản mát ra ánh sáng màu xám bóng yếu ớt, có thể thấy được ánh sáng yếu ớt đó đang chậm rãi lan tỏa ra toàn bộ căn biệt thự.
Phương Thận tập trung tư tưởng suy nghĩ rồi nhìn lại, hắn chú ý tới thân thể cùng hồn phách của Từ Kiến Quân. Trong lúc ánh sáng đang lan tỏa có một loại chuyển động thần bí, làm cho liên lạc giữa hai người như gần như xa. Đây là bản năng cầu sinh của thân thể phát huy tác dụng, muốn lôi kéo hồn phách trở về trong cơ thể. Nhưng mà hồn phách ly thể muốn quay trở lại thì không dễ dàng như vậy.
Một khi liên lạc giữa hai người yếu đi, hồn phách rời khỏi thân thể xa hơn một chút, Từ Kiến Quân sẽ bất tỉnh, hoặc có thể sẽ biến thành người khác.
Lúc Từ Kiến Quân vừa trở về, loại chuyển động liên lạc này đã phi thường yếu ớt rồi, mắt thấy không bao lâu nữa chứng Ly Hồn sẽ phát tác. Ngay lúc này, ánh sáng màu xám bóng nhàn nhạt chiếu rọi tới đây, dưới ảnh hưởng của nó liên lạc giữa thân thể cùng hồn phách Từ Kiến Quân thoáng chốc đã chặt chẽ hơn nhiều.
“Quả nhiên có tác dụng.” Thấy thế, Phương Thận liền vui vẻ. Không hổ là thiên tài địa bảo, có khả năng tọa trấn chỗ ở, trong phạm vi ảnh hưởng của nó, chứng Ly Hồn không thể phát tác được, dần dần, hồn phách còn có thể quay hẳn về trong cơ thể, lúc đó chứng Ly Hồn không thuốc mà khỏi.
“Tiểu Phương?” Thấy Phương Thận mở mắt, Tô Tú lập tức khẩn trương nhìn sang.
“Có biện pháp rồi, còn cứu được.” Phương Thận nhẹ gật đầu nói.
Nghe được câu này, thân thể Tô Tú buông lỏng, bà cảm thấy như có tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất. Cũng không quản lời nói của Phương Thận có thật hay không, bà liên tục nói lời cảm tạ Phương Thận không thôi.
Phương Thận cân nhắc một hồi, nếu muốn chữa triệt để cho Từ Kiến Quân, thì phải để Định Hồn Thạch ở chỗ này lâu dài. Đương nhiên việc đó là không thể.
Biệt thự bên kia vẫn cần Định Hồn Thạch hấp thu sát khí, Tô Tú lại không có khả năng chi ra 1000 vạn mua Định Hồn Thạch. Vậy thì cũng chỉ còn lại có một biện pháp thôi.
Để cho Tô Tú đun nước, sau đó Phương Thận cho Định Hồn Thạch vào nước sôi, nấu một canh giờ, tiếp đó nhận được một chén nước đục ngầu.
Dưới Thiên Nhãn của Phương Thận, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, có số lượng lớn vật chất màu xám chậm rãi chảy vào trong nước, chén nước này có thể chữa trị chứng Ly Hồn.
Đương nhiên, hiệu quả của chén nước đục này sẽ không kéo dài quá lâu, sau một thời gian vật chất màu xám sẽ phát huy hết, khi đó sẽ không còn bất kì tác dụng nào.
“Chén nước này, thật sự có thể chữa trị căn bệnh của chồng ta ư?” Nhìn chén nước đục trước mắt, mặt mũi Tô Tú tràn đầy vẻ bối rối. Những tên đạo sĩ giả đến chữa bệnh lúc trước cũng đều có đồ vật ly kì cổ quái như vậy, nhưng mà một chút tác dụng đều không có. Khi mang đi xét nghiệm thì thấy tất cả đều là vật chất có hại với cơ thể con người.
Chén nước này của Phương Thận, nhìn như nào cũng không thấy tốt hơn so với những thứ lừa đảo kia.
“A di có thể thử một lần, nếu như không có hiệu quả, chúng cháu không lấy một xu.” Phương Thận đứng dậy, trời đã tối, hắn còn phải trở về.
Phương Thận không sợ Tô Tú quỵt nợ, chứng Ly Hồn không dễ dàng chữa trị như vậy, cần phải có Định Hồn Thạch trấn áp lâu dài mới có hiệu quả. Một chén nước này nhiều nhất cũng chỉ có thể giảm bớt bệnh tình mà thôi, trị được phần ngọn nhưng không trị được gốc, ít nhất cần phải uống hơn mười chén mới có khả năng trị tận gốc.
Tiễn Phương Thận về, lúc Tô Tú quay trở lại phòng, bà liền nhìn thấy Từ Kiến Quân vẻ mặt âm trầm từ trong thư phòng đi ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R