Lục Tử Minh thản nhiên cười nói: “Trên đỉnh núi sao? Ha ha… ta không thấy thế đâu, hoàn cảnh của họ lúc này chắc cũng chẳng khá hơn các người! Mấy nghìn năm nay chưa từng có ai leo lên đến đỉnh thì càng không nói đến bạn của các người.”
“Cậu khoa trương quá rồi, ngọn nùi này không cao lắm, đến cả núi Himalaya, đỉnh núi cao nhất thế giới loài người nói lên là lên được. Ngọn núi này chẳng qua chỉ rậm rịt chút thôi, làm gì đến nỗi thần bí như cậu nói?” Cậu béo Tề Dương bĩu môi.
“Cao không phải là thứ duy nhất khiến người ta thấy núi đáng sợ, ai! Ta cũng hi vọng chỉ là ta lo xa thôi.” Lục Tử Minh ngậm ngùi thở dài, quét mắt qua bốn người cười nói: “Coi bộ các người đều đói cả rồi phải không? Ở đây ta có chút đồ ăn, các người ăn lót bụng trước đi, lát nữa chúng ta sẽ khởi hành, trước khi trời tối nhất định phải tìm ra một nơi an toàn để tá túc.” Lục Tử Minh vừa nói vừa mở bọc, trong bọc có mấy miếng thịt hươu khô.
Bốn người cũng đã đói lắm rồi, đón lấy ăn ngấu nghiến không khách khí. Thịt hươu tuy hơi cứng nhưng mùi vị lại cực kì tươi ngon, bốn người ăn hợp khẩu vị, chỉ một loáng đã ăn hết lương khô dùng trong ba ngày của Lục Tử Minh. Nhìn cái bọc trống trơn, Tề Dương vẫn còn chút thòm thèm, chép chép miệng nói: “Thứ thịt ngon thế này đời tôi mới được ăn lần đầu, sao đã hết rồi thế này? Ây.”
“Được rồi, tên béo đáng chết kia cậu đã ăn bao nhiêu rồi! Chúng ta đã ăn hết thức ăn của người ta, người ta biết làm sao?” Lam Tâm bất mãn trách móc Tề Dương mấy câu, sau đó lại nhìn Lục Tử Phong có phần xấu hổ.
Lục Tử Phong cười nhạt nói: “Không sao cả! Trong núi này thức ăn không thiếu. Xong rồi, ta thấy các người nghỉ ngơi cũng đủ, chúng ta lên đường thôi!”
“Nhưng….nhưng la bàn của chúng tôi hỏng rồi, nếu đi sai hướng chẳng phải càng nguy hiển hơn sao?” Hạ Phàm hỏi.
“La bàn? Trong rừng này có mọc một loại cây gọi là Thiết mộc ! Bản thân loại cây này trên thân có thể phát ra một loại từ trường. Mấy trăm cây thiết mộc mọc tụm lại một chỗ, từ trường trái đất trong một phạm vi nhất định có thể bị nhiễu hay thậm chí biến đổi, kim la bàn tự nhiên không còn tác dụng rồi!” Lục Tử Minh đáp.
Bốn người nghe xong trong lòng đều sửng sốt kinh ngạc, Tống Đan càng lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao? Thầy cô và các bạn cũng phải dựa vào la bàn để xác định phương hướng…”
“Thế nên ta nói, bọn họ phần nhiều là không lên tới đỉnh được, nói không chừng bây giờ cũng đang lạc đường giống các người.” Lục Tử Minh chau mày đáp, trong lòng cũng hơi lo. Lạc đường không phải là thứ đáng sợ nhất, Long Ẩn phong rất nhiều dã thú, nếu như đụng phải một bầy sói hay sư tử là chết.
“Vậy…vậy chúng ta phải làm gì đây?” Bốn người trẻ tuổi đều hết cách, chỉ đành đem hết hi vọng đặt lên mình Lục Tử Minh người ít tuổi hơn cả họ. Biểu hiện của Lục Tử Minh rất trầm ổn và ung dung khiến tâm tình bốn người bớt căng thẳng đi rất nhiều. “Có khi chúng ta trên đường gặp được họ cũng nên. Nào, từ giờ phút này mọi người đều phải theo sự chỉ huy của ta, bám sát theo ta, nếu như không duy trì được thì lên tiếng, nhất định không được vọng động, hiểu chưa?”
Lục Tử Minh tuy tuổi còn nhỏ nhưng dưới tình huống thế này, tự nhiên có một thứ uy nghiêm khiến người ta không cách nào kháng cự, bốn người nghe lời gật đầu.
“Long Ẩn phong quanh năm gió Bắc thổi, cành lá của cây cối phía Bắc bị trúng đầu tiên, so với cành lá phía Nam thì thưa thớt hơn vài phần, chỉ cần chúng ta để ý quan sát thì không nhất thiết cần đến la bàn mới xác định được phương hướng….” Suốt dọc đường, Lục Tử Minh không ngừng truyền thụ những kiến thức cơ bản để sống sót trong núi cho bốn người, làm bốn con búp bê thành thị ăn ngon mặc đẹp được đại khai nhãn giới, càng lúc càng thêm bội phục Lục Tử Minh.
Lục Tử Minh đang đi phía trước bất ngờ dừng lại, Lam Tâm theo sát phía sau không kịp dừng bước, đâm sầm vào sau lưng Lục Tử Minh, Trên người Lục Tử Minh tỏa ra khí tức mãnh liệt của bậc nam tử Hán, làm cô không kìm được khẽ kêu lên, khuôn mặt đẹp ửng hồng.
Nghe được động tĩnh phía sau, Lục Tử Minh áy náy quay người lại, liên thanh xin lỗi Lam Tâm. Lam Tâm cúi đầu, trước những lời khiêm tốn của Tử Minh thì trong lòng càng thêm xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết lắp bắp hỏi: “Tại sao dừng lại thế?”
Lục Tử Minh ngoái đầu nhìn đám sương mù dày đặc như chất lỏng trước mắt lặng lẽ nói: “Chướng khí dày quá!” Nghe Lục Tử Minh nói, bốn người cùng nhìn lên phía trước, vừa nhìn ai nấy liền thất sắc, ở phía trước không xa phóng mắt nhìn ra, tất cả là một vùng khí mịt mù bao phủ, tối om, cuồn cuộn khiến người ta trông thấy mà lạnh cả người.
“Vẫn biết trong núi sương dày! Nhưng màn sương này chẳng phải quá đậm đặc sao?” Tề Dương lẩm bẩm.
Lục Tử Minh khẽ mỉm cười nói: “Đây không phải là dương dày, mà là chướng khí! Trong khu rừng phía Nam này cành lá xum sê, độ ẩm rất cao! Cả năm ánh mặt trời không chiếu tới được nên thực vật chết đi, thi thể động vật không phân hủy kịp, quanh năm suốt tháng thối rữa hình thành nên loại chướng khí này.”
“A! Tôi biết rồi, tôi đã đọc trên sách, loại chướng khí này có kịch độc, người hít phải chướng khí nếu không kịp thời giải độc sẽ bị độc phát mà chết, có đúng không?” Lam Tâm kích động nói.
Lục Tử Minh nhẹ cười với cô đáp: “Không sai! Chính là như thế. Xem ra chướng khí trước mặt rất dày, có vẻ là rất độc, chỉ e nguy đến tính mạng!”
Hạ Phàm căng mắt nhìn một lúc phát hiện ra trừ phía sau, hướng nào cũng bị màn chướng khí dày đặc che phủ đất trời này bao kín, nếu không muốn quay lại thì chỉ còn nước xông qua màn chướng khí đó mà đi! Bất giác cảm thấy khó khăn, đành nhìn Lục Tử Minh với ánh mắt cầu cứu nói: “Làm sao đây? Nếu không đi qua gần như chẳng còn đường nào khác! Nhưng chướng khí này có kịch độc….”
Nghe Hạ Phàm nói, ba người kia liền chần chừ khó xử, lúc thì nhìn chướng khí trước mặt, khi lại ngoái nhìn sau lưng không biết làm gì, Lúc ba người không có ý định gì thì ngạc nhiên phát hiện Lục Tử Minh đang tập trung tìm kiếm cái gì đó trên mặt đất.
“Này, cậu tìm gì thế? Nói ra đi chúng tôi cùng giúp cậu tìm!” Lam Tâm không kìm được hỏi. Lục Tử Minh cười đáp: “Thế giới này xem ra phức tạp nhưng kì thực lại rất giản đơn, chỉ cần nhở kĩ một chuẩn tắc – một vật hàng một vật thì không gì là không làm được! Chướng khí trong núi tuy độc, nhưng muốn khắc chế nó lại không hề khó! A, có rồi!” Lục Tử Minh cúi người trên một gốc cây kì lạ, nửa giống tiên nhân chưởng nửa không giống, hái xuống một vật tròn nhỏ giống như trái cây.
“Đây là cái gì? Trước đây tôi chưa thấy bao giờ.” Hạ Phàm tò mò cẩn thận đón lấy từ trên tay Lục Tử Minh rồi nâng lên, Lục Tử Minh cười nhẹ đáp: “Đây là Cầu quả, ngậm nó trong miệng tự nhiên có thể khắc chế độc chướng đầy trời này!”
“Thật sao, cậu không phải đang gạt người đấy chứ? Nếu không giống như cậu nói thì chúng ta thảm rồi!” Lam Tâm hơi lo lắng hỏi Lục Tử Minh. Lục Tử Minh không nói gì cả, hái xuống một trái Cầu quả lẳng vào trong miệng, sau đó thân hình khẽ lắc đã đi vào vùng sương dày có xòe tay cũng không thấy ngón. Bốn thiếu niên bị cảnh đó dọa cho chết khiếp, đến khi định thần lại thì không thấy bóng dáng Lục Tử Minh đâu.
“Ê, cậu ở đâu thế? Đừng có dọa chúng tôi, cậu ra đây mau đi! Ê….” Lam Tâm cuống quýt hô hoán. Một trận gió thổi làm vang lên tiếng tà áo bay bay phần phật, Lục Tử Minh vụt ra từ trong sương mù, cười ha hả đứng trước mặt bốn người.
Trông thấy Lục Tử Minh không có chuyện gì, bốn người thở phào một hơi. Lam Tâm không khỏi thốt lên: “Cậu điên à? Đấy là độc chướng, nếu cậu có mệnh hệ gì, tôi….chúng tôi biết làm sao?” Trông bộ dạng tức giận của Lam Tâm, Lục Tử Minh khẽ cười: “Nhà ta ở đây, chút thường thức này dĩ nhiên phải biết, các người không cần lo lắng!” Nói rồi lại bứt xuống mấy trái Cầu quả đưa cho mỗi người một trái, trịnh trọng nói: “Ngậm vào miệng, thế nào cũng không được nhả ra, nếu không là chết chắc!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc trang trọng của Lục Tử Minh, bốn người ngoan ngoãn gật đầu. Luc Tử Minh lại nói: “Trong màn sương dày này khó phân biệt bốn phương tám hướng. Ta ở phía trước, Hạ Phàm theo sau. Mọi người nắm lấy tay nhau, dưới bất kì tình huống nào cũng không được buông tay.” Nói xong liền xòe tay ra.
Lam Tâm vội vàng nắm lấy tay Lục Tử Minh đầu tiên, nắm chặt cứng, Tống Đan tất nhiên phải nắm tay Hạ Phàm, còn Tề Dương đứng giữa Lam Tâm và Hạ Phàm. Bốn người xếp hàng dài rồng rắn. Nhìn màn độc chướng dày đặc cuồn cuộn trước mắt, trong lòng bốn thiếu niên đầy lo âu, hai chân có chút nhũn ra. Nhưng thấy khuôn mặt thong dong cương quyết của Lục tử Minh, bốn người không khỏi thấy hơi hổ thẹn. Lục Tử Minh tất nhiên không biết lúc ấy họ nghĩ gì, cậu cũng chẳng quan tâm nhiều đến thế, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đưa bốn người an toàn rời khỏi Long Ẩn phong.
“Ngậm Cầu quả vào miệng!” Lục Tử Minh trầm giọng nói, bỏ trái Cầu quả vào mồm. Bốn người cũng bắt chước. Lam Tâm và Tống Đan cùng kêu lên, nhất là Lam Tâm nước mắt ứa ra dàn dụa, vội nhà trái Cầu quả ra: “Đây là thứ gì thế? Vừa chát vừa cay! Ngậm vào khó chịu chết mất!”
Lục Tử Minh cúi người nhặt Cầu quả lên, dùng vạt áo lau sạch, nghiêm túc nói: “Muốn đi qua nhất định phải ngậm nó, bất kể có đắng chát thế nào!” Nhìn ánh mắt trong sáng của Lục Tử Minh, Lam Tâm xấu hổ, lại bỏ trái cầu quả vào mồm, mặc dù mùi vị cay nồng của nó vẫn khiến cô kinh sợ, nhưng cô vẫn cô chịu. Lục Tử Minh cười tán thưởng khiến Lam Tâm giật mình cảm thấy mùi vị quả Cầu quả trong miệng cũng không tệ.
Lục Tử Minh dẫn đầu nhảy vào vùng độc chướng, bốn thiếu niên trong lòng thấp thỏm đi sau Lục tử Minh vào trong chướng độc. Trong màn chướng khí ngút trời, thị giác không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có xúc giác chỉ dẫn cho năm người dò dẫm bước đi. Tuy trước sau không trông thấy người nhưng vì nắm chặt tay nhau nên lại khiến Lam Tâm không thấy phấp phỏng sợ hãi gì cả. Trong đầu tràn ngập hiếu kì về Lục Tử Minh. Thiếu niên này rốt cuộc là ai? Chỉ mới quen nhau chưa đến nửa ngày mà trong lòng cô đã coi Lục Tử Minh như một chỗ dựa kiên cố, khiến cả người có chủ kiến nhất là Hạ Phàm từ trong ánh mắt của cậu Lam Tâm cũng có thể rõ ràng cảm thấy cậu ta cũng giống như mình, sớm đã coi Lục tử Minh là người đứng đầu, cam tâm tình nguyện nghe lời cậu.
“Thật là một thiếu niên kì lạ!” Lam Tâm trong đầu có chút hoang mang, trong màn sương dầy không có cách nào xác định phương hướng, không ai biết đôi gò má Lam Tâm đã ửng đỏ. “Ây da!” Bàn chân Lam Tâm bị thứ gì đó ngáng lại, cơ thể mất thăng bằng liền ngã nhào về phía trước, không khỏi kêu lên một tiếng. Lam Tâm đang định kêu cứu lập tức nhớ ra trong miệng vẫn còn ngậm Cầu quả, nhưng đã không còn kịp nữa. Chỉ trong chớp mắt, cầu quả trong miệng Lam Tâm đã rơi ra ngoài, “Cầu quả….”Lam Tâm định kêu cứu, nhưng chưa đợi cô nói hết, đã thấy trong miệng ngọt lịm, giống như có gì đó chảy vào, ngay sau đó đầu ọc như bị người ta nện mạnh, trở nên hôn mê, tứ chi càng mềm oặt vô lực.
Ngay lúc Lam Tâm cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên bàn tay phía trước nắm tay mình chặt lại, kéo cả người cô qua, sau đó trong cơn mơ hồ, cô thấy miệng mình bị cái gì đó cạy ra, rồi một trái cầu quả ấm áp rơi tọt vào miệng, mùi vị cay nồng quen thuộc dần dần quay trở lại, tinh thần của Lam Tâm lập tức chấn động, khí lực phục hồi lại rất nhiều. Đưa đẩy trái cầu quả trong miệng, trong lòng Lam Tâm chợt kinh ngạc, không nhịn nổi kêu lên: “Đây là cầu quả của cậu, cho tôi rồi cậu biết làm sao?”
Hỏi mấy lần mà Lam Tâm không nhận được câu trả lời nào của Lục Tử Minh, chỉ thấy Lục tử Minh nắm bàn tay cô càng ngày càng chặt, cậu từ đi bộ chuyển thành chạy, chạy nhanh như điên. Bọn Hạ Phàm theo sau còn chưa biết có chuyện gì, đã thấy tốc độ tăng lên rất nhiều, lập bập chạy đuổi theo.
Sau khi đưa cầu quả của mình cho Lam Tâm, Lục tử Minh vội vàng phong bế hô hấp, đem nội lực hồn hậu không ngừng ngăn chặn độc chướng xâm nhập cơ thể. Nhưng độc chướng này đúng là độc tính vô bì, Lục Tử Minh cứ nghĩ mình chống đỡ được, nhưng mau chóng biết mình đã sai. Tuy phong bế hô hấp nhưng độc chướng vẫn không ngừng thông qua từng lỗ chân lông trên người mà thấm vào trong cơ thể. Nhanh như cắt, Lục tử Minh liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong lòng hoảng hốt, dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi để cơn đau kịch liệt miễn cưỡng làm tỉnh táo, cậu nhất định trước khi ngã xuống phải đưa bốn người này ra khỏi vùng chướng độc, nếu không thì kết cục duy nhất của họ chính là lạc đường trong độc chướng rồi bị vây hãm đến chết.
Lam Tâm trong lòng trống rỗng và sợ hãi, bởi vì cô phát hiện ra bàn tay đang nắm chặt tay mình bắt đầu co giật kịch liệt, tuy không nhìn thấy nhưng Lam Tâm có thể cảm thấy chủ nhân của bàn tay đang phải chịu khổ sở thế nào! Cước bộ của Lục tử Minh cuối cùng cũng trở nên lảo đảo.
Nhớ lại những thống khổ cô phải chịu khi cầu quả rơi mất, nghĩ đến việc Lục tử Minh vì lỗi lầm của mình mà đang khổ sở vật lộn với đau đớn, Từ khóe mắt Lam Tâm những hạt châu lã ta tuôn rơi.
Đợi một chút, rốt cuộc phía trước đang có chuyện gì vậy?” Hạ Phàm bọc hậu cuối cùng không nhịn nổi lớn tiếng hỏi. Tống Đan cũng vừa thở vừa hỏi theo “Đúng đấy, mệt lắm rồi, mình không chịu nổi nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại phải chạy nhanh như thế này?” Lam Tâm đã sắp khóc đến nơi, cô đương nhiên biết ở lại trong làn khói độc này thêm một phút thì mối nguy hiểm của Lục Tử Minh càng cao hơn : “Đừng hỏi nữa, nhanh nữa lên, nhanh nữa lên”
Tiếng khóc nức nở của Lam Tâm, Lục Tử Minh một mực lặng im không nói, nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Hạ Phàm lại chất chứa một dự cảm mơ hồ.
Lục Tử Minh đã sắp đến giới hạn chịu đựng rồi, độc chướng đáng sợ trong cơ thể cậu như trong chốn không người tùy ý phát tác. May mắn là Lục Tử Minh đã từng luyện đến bức thứ tư của Mạnh Lan Kim kinh, nên nội lực có thể coi là hùng hậu. Trong nội thể của cậu như đang có một trận đại chiến, sức mạnh của Mạnh Lan Kim kinh với hơi độc xung đột với nhau rất dữ dội. Từng trận từng trận hành hạ Lục Tử Minh, vô cùng đau đớn, cuối cùng cậu không chịu được nữa hét lên một tiếng, một búng máu tươi phụt ra khỏi miệng.
“Này…. này cậu làm sao vậy? Đừng dọa tôi” Nghe thấy tiếng hét đau đớn của Lục Tử Minh , Lam Tâm không cầm nổi nước mắt hỏi to. Lục Tử Minh đấu tranh không để bản thân gục ngã, nghiến chặt răng, dồn toàn lực lảo đảo tiến lên phía trước, chỉ có điều tốc độ đã chậm hơn nhiều. Trong lòng Lục Tử Minh đang dần dần tụ hội một nỗi bi ai, nghĩ đến trưởng thôn đang đợi mình mang thuốc giải trở về, nghĩ đến bốn mạng người Lam Tâm, trong lòng Lục Tử Minh kiên định một ý chí, thầm nhủ: “Không được, mình không thể gục ngã ở đây”, liền tập trung toàn bộ công lực trong cơ thể lại, bỏ mặc không bảo vệ những cơ quan khác, chỉ dùng một cỗ nội lực bảo vệ tâm mạch, một cỗ nội lực bảo vệ chút ít linh đài trong sáng, chỗ nội lực còn lại dồn hết vào hai chân lúc trước vốn nặng nề biết bao đột nhiên lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tốc độ Lục Tử Minh đột nhiên lại tăng thêm lần nữa.
Mắt nhìn thấy phần cuối cùng của vùng chướng khí ở phía trước, Lục tử Minh lại càng phấn chấn, một âm thanh như rồng gầm chấn động đất trời, lực dồn vào hai cánh tay, bốn người Lam Tâm chỉ cảm thấy có một luồn lực rất lớn từ phía trước truyền tới, theo sát tống bốn người rời khỏi mặt đất bắn lên không trung, hướng về tận cùng của vùng độc chướng rơi ra, trong giây phút thân thể mình bay lên, Lam Tâm sợ hãi phát hiện Lục Tử Minh không còn nắm chặt tay cô nữa
“Sau khi ra khỏi, đừng quay đầu lại, cứ hướng về phía trước, các người nhanh chóng có thể lên được đến đỉnh núi, nhớ lấy, nhất định không được quay đầu lại” bên tai nghe lời căn dặn cuối cùng của Lục Tử Minh, mắt Lam Tâm nhòe lệ, vừa khóc vừa hét to “Cậu mau ra đây đi, đi cùng chúng tôi” Lục Tử Minh gượng cười một tiếng, ngồi xếp bằng một cách vô lục, nghĩ thầm trong lòng “ Ta làm gì còn sức mà đi……..”
Mắt bốn người Lan tâm bỗng thấy sáng bừng, chỉ thấy phía trước không còn là làn khói độc đang cuồn cuộn, mà là một cảnh sơn thanh thủy tú. Bốn người biết rằng cuối cùng đã ra khỏi độc chướng rồi, nhưng trong lòng họ không một chút vui, nhất là Lam Tâm càng như người mất hồn, nhìn lại màn chướng khí sau lưng lặng im không nói, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Lam Tâm, vừa rồi trong làn chướng khí rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu ấy không ra cùng mọi người?” Hạ Phàm, Tống Đan và Tề Dương quây xung quanh Lan Tâm, Hạ Phàm nghi hoặc hỏi.
“Cậu ấy…. cậu ấy chỉ vì cứu chúng ta, tại tớ không chịu thua, phải trách tớ……” Lam Tâm vừa khóc vừa kể lại chuyện phát sinh trong làn chướng khí. Ba người nghe xong, ai nấy đều đờ người ra, mãi lúc sau Hạ Phàm mới nhẹ nhàng nói “Cậu ấy vì cứu chúng ta mà hi sinh thân mình, nhưng thật đáng tiếc đến tên tuổi cậu ấy chúng ta cũng không biết”
“Không được, chúng ta không thể để cậu ấy một mình nằm lại trong làn chướng khí ấy được, chúng ta nhất định phải cứu cậu ấy ra ngoài, cho dù là…là thi thể cũng phải mang ra ngoài” Lam tâm kích động đứng bật dậy, định xông vào màn độc chướng.
Hạ phàm nhanh tay kéo cô lại, trách “Cậu bình tĩnh lại một chút đi, làn chướng khí thò tay vào đã không thấy năm ngón tay đâu cả, cậu lại không biết phương hướng, cậu mà vào là không ra được nữa đâu!” Lam tâm khóc nói “Tớ bất chấp tất cả, tớ chỉ biết cậu ây vì cứu chúng ta mới chết, chúng ta không thể cứ thế này mà đi được, nếu không cả đời này lương tâm tớ không yên”
“Lam Tâm, cậu bình tĩnh lại đi!”, Tề Dương bất chợt quát lên một tiếng, Lan tâm nghe thấy tiếng quát ấy mà ngơ người ra, Tề dương đau thương nói “Cậu cũng thấy rồi đấy, cậu ấy đem sinh mệnh của bản thân để đổi lấy mạng sống của bốn chúng ta, nếu như chúng ta lại xông vào đấy, cuối cùng bị bức chết trong độc chướng, như vậy chẳng phải cậu ấy chết vô ích sao? Lam Tâm, cậu bình tĩnh lại, cậu ấy là đại ân nhân của chúng ta, sau khi chúng ta trở về, sẽ phái các nhà khoa học ưu tú nhất thế giới đến đây, họ nhất định có cách ứng phó với làn chướng khí này!”
“Đúng, Tề Dương nói đúng, Lam Tâm, cậu nhất định phải bình tĩnh lại!” Tống Đan cũng vội vàng khuyên bảo Lam Tâm. Lan Tâm vô lực khuỵu xuống, chăm chăm nhìn vào làn Chướng khí cuồn cuộn, nước mắt như mưa nói “ Đợi tôi, nhất định tôi sẽ quay lại, cậu sẽ không phải đợi lâu đâu”
Bốn người nhìn làn chướng khí lần cuối, rồi cắn răng quay người hướng về phía đỉnh Long Ẩn Phong bắt đầu xuất phát
Lại nói về Lục Tử Minh một mình gặp nạn trong làn chướng khí, toàn thân không còn chút khí lực nào, thân thể như một cái máy bơm nứơc, không ngừng hút khí độc xung quanh vào cơ thể, sức mạnh của Mạnh Lan Kim kinh bị làn khói độc mỗi lúc một mạnh dồn ép làm cho càng yếu thế, mắt thấy sắp bị lấn át hoàn toàn. Trong lòng Lục Tử Minh thầm than thở, biết mình đã bất lực để xoay chuyển, nhưng lại không muốn bó tay đợi chết như thế này. Dứt khoát sử dụng nốt chút sức lực cuối cùng của mình dựa theo bức thứ tư của Mạnh Lan Kim kinh mà vận công. Kết quả đã phát sinh ra một việc làm Lục Tử Minh kinh ngạc vô cùng, đi đôi với việc nội lực trong cơ thế đã được vận hành theo qui luật, làn khí độc cũng bắt đầu trào lên.
Dần dần, Lục tử Minh lại cảm thấy một thứ cảm giác rất kỳ diệu, những khí độc này dường như là một loại tương tự như nguồn năng lượng của Mạnh Lan Kim kinh. Phúc chí tâm linh, Lục Tử Minh liền điều khiển ngay chỗ khí độc này để công phá của ải bức vẽ thứ tư mà trước đây cậu chưa thể làm được .
Bỗng nhiên ầm ầm một tiếng vang dội trong đầu óc Lục tử Minh, mấy cái huyệt đạo ngoan cố liền bị chướng khí uy mãnh công phá, bức họa thứ tư bỗng nhiên đã đại công cáo thành, độc Chướng theo quỹ tích biểu hiện trên bức họa thú tư vận hành tự do, mỗi khi vận hành được một vòng, Lục Tử Minh lại kinh ngạc phát hiện ra sự dung hợp của độc chướng và năng lực của Mạnh Lan Kim kinh lại tăng thêm một bậc, cứ như thế ba mươi sáu chu kì, khí độc thâm nhập vào nội thể dung hợp hoàn mĩ với năng lực của Mạnh Lan Kim, hai luồng năng lượng một vàng một đen dung hợp với nhau thành màu ám kim, giống như một dòng sông kéo dài chảy từ từ bất tuyệt trong cơ thể.
Đại khái là trong cơ thể đã dung hợp được độc chướng, cho nên đối với độc chướng xung quanh Lục Tử Minh gần như không còn thấy đáng sợ nữa, thậm chí còn sinh ra một thứ cảm giác thân thiết. Lặng lẽ vận hành ba mươi sáu chu kì, trong đầu Lục tử Minh chợt hiện lên những chỗ tinh yếu của bức họa tượng thứ năm, cậu hơi động tâm, hai tay luân phiên đánh ra ấn quyết, ám kim nội lực trong cơ thể lập tức giống như thủy triều bị minh nguyệt dẫn động điên cuồng gào thét, cùng lúc đó chướng khí bao bọc quanh người Luc Tử Minh bị một lực lượng vô hình kéo dắt, cuồn cuộn xoáy tít, hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ kinh người, dưới sức phá hoại của vòng xoáy, từng đạo chướng khí bị tung ra, sau đó bị cơ thể Lục Tử Minh dẫn dụ, không ngừng thông qua huyệt Bách Hội mà chảy vào nội thể.
Càng ngày càng nhiều chướng khí độc lưu chuyển như thiên hà chảy ngược chui vào cơ thể Lục Tử Minh. Lục Tử Minh vội vàng ngồi xuống, ngũ tâm hướng thiên, mặc niệm những niệm quyết trên bức tranh thứ năm. Dưới sự dẫn dắt của Ám Kim nội lực trong cơ thể, những độc chướng mới nhất chui vào thể nội như thể không ngừng gia tăng sinh lực, điên cuồng công kích những huyệt đạo bị bế. Mỗi khi khai thông một huyệt lại có một đạo kim quang lóe lên, sau đó trào ra từng dòng kim sắc năng lượng. Dòng kim sắc năng lượng vừa xuất hiện Lục Tử Minh đã có thể cảm nhận rõ ràng khí độc đột nhiên trở nên hưng phấn, nhanh chóng bọc lấy dòng năng lượng đó. Không lâu sau đã dung hợp thành Ám Kim nội lực cuồn cuộn. Tuy Lục Tử Minh không biết Ám Kim nội lực này rốt cuộc là thứ sức mạnh nào, nhưng phàm là nơi Ám Kim nội lực lưu chuyển, cậu đều cảm thấy thư thái.
Bức tranh thứ năm sắp đả thông huyệt đạo cuối cùng nơi gót chân là huyệt Dũng Tuyền, nhưng lúc khí độc xông vào huyệt Dũng Tuyền giồng như thủy triều va vào đập đá, cho dù có xung kích thế nào huyệt Dũng Tuyền vẫn không nhúc nhích. Xung liền mấy lượt, Lục Tử Minh hiểu rằng muốn công phá huyệt Dũng Tuyền cuối cùng này không thể trông chờ vào sức mạnh của độc chướng nên cũng không cố sức cưỡng cầu, cậu thu công đứng dậy.
Duỗi duỗi chân tay, lập tức một tràng âm thanh răng rắc trong xương cốt vang lên. Lục Tử Minh hú dài, thân thể đột nhiên xoáy tít, kình khí mạnh mẽ liền lấy cậu làm trung tâm hình thành một chuỗi tiếng nổ mạnh, lại một tiếng rồng gầm, nội lực cuồn cuộn khắp cơ thể như biển khói mênh mang xông thẳng xuống lòng bàn chân, thân thể Lục Tử Minh đột nhiên nhảy vọt lên mấy trượng, xông thẳng ra khỏi độc chướng dày đặc, lơ lửng trong khoảng không phía trên độc chướng. Hít thở bầu không khí trong lành, cái cảm giác thư thái sảng khoái khiến Lục Tử Minh không khỏi rùng mình một cái, khẽ băng mình, chân đạp lên độc vùng khí độc bồng bềnh lướt ra ngoài phạm vi độc chướng.
Nhẹ nhàng hạ xuống không làm gợn lên chút bụi, quay đầu nhìn lại, độc chướng vẫn cuồn cuộn như nước triều, nhớ lại những gì bản thân đã trải qua trong đó, Lục Tử Minh không khỏi cảm thán. Nhân sự vô thường biết đâu họa phúc! Trong lòng lo lắng cho mấy người Lam Tâm, Lục Tử Minh lắc mình hóa thành một làn khói lướt về phía đỉnh núi.
Lại nói bốn người Lam Tâm mang theo nỗi đau mất đi Lục Tử Minh, lặng lẽ trèo lên đỉnh. Chẳng ai nói câu nào, không khí trầm muộn cực điểm. Tề Dương chịu không nổi, vốn dĩ leo núi đối với cậu đã là cực hình rồi, hai chân mỏi nhừ, liền ngồi bệt xuống đất không chịu đứng dậy nữa, miệng lải nhải: “Tớ không lết nổi nữa, không đi nữa đâu!” Ba người Hạ Phàm nhìn nhau, cũng cảm thấy đã thấm mệt, ai nấy dựa vào thân cây ngồi xuống.
“Các cậu nói xem….cậu ấy chết thật hay chưa?” Bốn người lặng lẽ hồi lâu, Lam Tâm không nhịn được nhỏ nhẹ hỏi. Tống Đan buồn bã đáp: “Độc chướng đó độc thế nào chúng ta đều rõ, cậu ấy ở trong độc chướng lâu như thế, quá nửa là…..” Lam Tâm lắc đầu nói: “Không! Tớ có cảm giác cậu ấy chưa hề chết, cậu ấy đang đuổi theo chúng ta!” Hạ Phàm hơi lo lắng nhìn Lam Tâm: “Lam Tâm, bọn mình biết cậu rất thương tâm, nhưng cậu nhất định phải tỉnh táo lại, đừng khiến mọi người phải lo nghĩ….” Lam Tâm bĩu môi: “Các cậu không tin thì thôi, dù sao đi nữa tớ biết cảm giác của tớ luôn chuẩn nhất!”
Ba người Hạ Phàm bất lực nhìn nhau chẳng biết nói gì. Bất chợt cậu béo dỏng tai lên lắng nghe một lúc rồi nói: “Hình như có tiếng người, các cậu nghe thấy không?” Lời của Tề Dương làm cho ba người kia kinh ngạc, vội vàng cẩn thận nghe ngóng.
“Không sai, là tiếng người! Ây da, tớ nghe thấy tiếng cô Âu Dương, cả thầy Lưu Kiếm nữa, là đội của chúng ta!” Tống Đan hưng phấn vô cùng gọi toáng lên, liền đó Lam Tâm và Hạ Phàm cũng phấn chấn trở lại, Tề Dương chỉ phía tay phải nói: “Âm thanh phát ra từ bên kia, chúng ta mau đuổi theo!” Nói xong thì hết cả mệt mỏi, thân hình ục ịch phi vào bụi cây. Hạ Phàm, Tống Đan vội vàng đi theo. Lam Tâm ngoái đầu nhìn lại con đường vừa đi, trong lòng thầm nhủ: “Cậu nhất định phải đi theo đấy!”
Việc bốn người Hạ Phàm mất tích là một cú sốc lớn đối với Âu Dương Băng Dung. Từ đó trở đi, trên mặt cô chưa hề nở một nụ cười. Tâm trạng háo hức lúc mới đến từ lâu đã không còn tồn tại. Tuy Lưu Kiếm cực lực an ủi mong cô vui vẻ trở lại, nhưng Âu Dương Băng Dung luôn chau mày ủ rũ, khiến người ta trông thấy phải đau lòng!
“Yên tâm đi, Băng Dung, Đợi đến khi tới đỉnh, anh lập tức sẽ bảo đội cứu hộ vào trong núi tìm kiếm, nhất định sẽ tìm thấy bọn trẻ!” Lưu Kiếm chân thành nhìn Âu Dương Băng Dung nói. Âu Dương Băng Dung thất thần nhìn Lưu Kiếm, từ khóe mắt lệ hoa tuôn xuống đáp: “Có thật sẽ tìm thấy không? Ở đây đâu đâu cũng đầy rẫy hiểm nguy, còn có bao nhiêu dã thú, em sợ bọn trẻ lúc này đã gặp phải nguy hiểm, hoặc là….”
Lưu Kiếm cười xòa nói: “Trông em kìa, nghĩ ngợi lung tung cái gì đấy! Chẳng có lòng tin vào học sinh của chúng ta chút nào, trong lòng anh bọn nhóc là cừ nhất, một ngọn núi cỏn con này không làm khó nổi chúng đâu! Huống hồ Hạ Phàm cũng ở đó, nó là học sinh xử sự bình tĩnh trầm ổn nhất mà anh từng thấy, còn có Lam Tâm thông minh linh lợi, Tống Đan kĩ lưỡng tỉ mỉ, bọn chúng nhất đĩnh sẽ vượt qua được khó khăn này!”
Âu Dương Băng Dung lệ hoa lã chã đáp: “Sao anh không nói còn có cả Tề Dương bướng bỉnh nhiều chuyện và chày bửa nữa?” Lưu Kiếm cười ồ: “Cái này là em không đúng rồi, ai lại đi nói học sinh của mình thế bao giờ, vả lại Tề Dương đâu phải cái gì cũng không tốt, ít nhất là nó rất khở, gặp nguy hiểm có thể giúp bạn khác một tay! Bốn học sinh này vốn là nhóm vàng đánh đâu thắng đấy, hiện giờ anh còn nghĩ bọn chúng có khi đang đợi chúng ta trên đỉnh cũng nên!” Âu Dương Băng Dung nghe lời Lưu Kiếm thì tâm tình nhẹ nhõm, sẵng giọng nói: “Được rồi, đúng là anh khéo ăn nói, chúng ta mau lên đường thôi!”
Ngay lúc ấy, Trong bụi rậm cạnh chỗ họ, một tràng âm thanh loạt soạt vang lên. Lưu Kiếm lập tức trở nên khẩn trương, một tay kéo Âu Dương Băng Dung ra sau lưng, nói với các học sinh khác: “Mọi người cẩn thận, có thể có dã thú đấy!”
Bước ra không phải là dã thú mà lạ bạn học của họ - Hạ Phàm. Chỉ thấy Hạ Phàm vừa thò đầu thò mặt ra trông thấy mọi người đã mừng ra mặt, nhịn không nổi reo lên: “Cô Âu Dương!” Âu Dương Băng Dung sững người, mắt thấy những học sinh bấy lâu nay cô luôn canh cánh , trong lòng bỗng nhiên pha tạp bao nhiêu xúc cảm, không khỏi nhảy ra từ sau lưng Lưu Kiếm, chạy liền mấy bước đến trước mặt Hạ Phàm, nắm chặt cánh tay cậu mà quan sát một lượt, thấy không bị thương mới yên tâm. Không đợi cô hỏi câu nào, Lam Tâm, Tống Đan và cả cậu Tề Dương ục ịch đã ùa ra từ trong bụi cây.
Tống Đan và Lam Tâm đúng là con gái, gặp một vố kinh hãi như thế, bất ngờ gặp được người quen thì tất nhiên không thể nhẫn nại, nhào cả vào lòng Âu Dương Băng Dung, khóc rống lên. Lo âu trong mấy ngày hốt nhiên tan biến, Âu Dương Băng Dung cũng vui mừng khôn xiết, một lớn hai bé ôm nhau mà khóc. Lưu Kiếm lắc đầu đến bên Hạ Phàm và Tề Dương, hỏi han đầy quan thiết: “Các em chạy đi đâu thế? Mọi người lo cho các em đến chết!” Hạ Phàm lau mặt hồ hởi nói: “Một lời không thể kể hết được, đợi em nghỉ một lát sẽ báo cáo lại cho thầy!”
Lưu Kiếm xoa đầu Tề Dương hỏi: “Đi lạc lâu như thế nhất định đói lắm phải không?” Dứt lời liền quay sang bảo những học sinh khác: “Các em ai có lương khô đem một ít ra đây!” Nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt bất lực của mọi người. Do thiếu kinh nghiệm, ba mươi mấy người đến lương khô cũng không chuẩn bị đủ, hơn nữa lại bị lạc giữa đường, đến bây giờ đã sớm hết sạch lương thực, vác cái bụng rỗng mà đi thì nói gì đến việc đưa cho bọn Hạ Phàm.
Tề Dương cười ha ha nói: “Thầy ơi không cần đâu, bọn em không đói chút nào.” Nhớ đến món thịt khô của Lục Tử Minh, Tề Dương vẫn không nhịn nổi liếm mép. Lưu Kiếm kinh ngạc hỏi: “Sao lại không đói, bốn người các em đều không đem theo nhiều lương khô, đi loanh quanh lâu như thế chỉ sợ hết sức từ lâu rồi ấy chứ!”
Hạ Phàm đáp: “Thưa thầy, chúng em ăn rồi, thật sự không đói mà! Nếu thầy nghĩ là đói thật thì cái bị thịt Tề Dương sao có thể vui vẻ thế được?” Lưu Kiếm lại nhìn Tề Dương, quả đúng là Tề Dương vui đến tít cả mắt, không giống bộ dạng một người đang đói tí nào, trong lòng thắc mắc hỏi: “Các em đã ăn gì trên đường? Hiện giờ lương thực của mọi người đều đã hết, muốn leo lên đến đỉnh núi thầy thấy nếu tất cả thuận lợi cũng mất hai ngày, mọi người không thể vác bụng rỗng mà leo núi được đúng không?”
Đồ ăn của chúng em là do người khác cho.” Ở bên kia dưới sự vỗ về an ủi của Âu Dương Băng Dung, Lam Tâm và Tống Đan đã bình tĩnh trở lại, bước đến nói.
“Các em nói, các em đã gặp được người? Ở cái chốn hoang vu hẻo lánh này?” Lưu Kiếm ngạc nhiên vô cùng, không kìm nổi lên tiếng hỏi. Nhớ đến Lục Tử Minh, trong lòng Lam Tâm liền đau nhói, nước mắt vừa ngơi đã lại trào ra. Âu Dương Băng Dung thấy thế nói: “Bên trong nhất định có chuyện gì đặc biệt, cô thấy trời cũng không còn sớm nữa, mọi người đi đường cả ngày chắc chắn đã mệt rồi, chi bằng tối nay cắm trại ở đây đi! Tiện thể nghe luôn câu chuyện của Lam Tâm.”
Suốt thời gian dài lang thang khiến cho bọn trẻ mệt mỏi rã rời, lúc ấy nghe thấy cắm trại liền hoan hô rào rào, ba mấy người lập tức rút lều đóng cọc bận rộn ríu rít.
Lều đã dựng xong, bếp đã đắp, nhưng chẳng có cây cỏ nào đem nấu được, mọi người nhìn nhau không biết phải làm sao. May mà quê Lưu Kiếm ở nông thôn, đối với rau dại có chút hiểu biết liền đưa mọi người đi nhổ ít rau dại về ăn lót bụng. Mấy thiếu niên này không ai là không xuất thân từ gia đình giàu có, ngày nào cũng ăn ngon mặc đẹp, rau dại ở nơi rừng rú này không phải là thứ họ có thể nuốt trôi, đến quá nửa thà chịu đói. Cuối cùng vẫn phải nhờ Âu Dương Băng Dung và Lưu Kiếm khuyên nhủ mãi bọn họ mới chịu ăn mấy miếng, nhưng lúc ăn ai nấy đều nhăn mày nhăn mặt như thể ăn thuốc độc vậy.
Ăn xong món ăn cả đời họ khó mà quên được, mọi người lại quây quần bên đống lửa nghe câu truyện bọn Lam Tâm gặp phải trên đường. Nghe đến chỗ hồi hộp tiếng hô hét không ngừng vang lên, nhất là khí Lam Tâm dùng những lời lẽ hoa mĩ nhất thế gian để hình dung ra phong thái của Lục Tử Minh, tất cả mọi người, kể cả Âu Dương Băng Dung, Lưu Kiếm đều chăm chú, chỉ muốn được gặp cậu một lần. Khi Lam Tâm dùng những lời lẽ bi thương nhất, kể lại tỉ mỉ chuyện Lục Tử Minh trong màn chướng khí ngút trời đã hi sinh tính mạng của mình để đổi lấy mạng bốn người, không nói đến nữ sinh, cả một nhóm nam sinh cũng rơi nước mắt.
Âu Dương Băng Dung vừa nghe Lam Tâm kể, vừa nhìn ra xa, ở đó phảng phất có một thiếu niên cô chưa từng gặp mặt đang vẫy tay nhìn cô mỉm cười, nhất thời, trên khuôn mặt Âu Dương Băng Dung, một dòng lệ tuôn xuống.
“Tuy tôi chưa từng được gặp cậu thiếu niên ấy nhưng tôi nghĩ cậu ấy sẽ sống mãi trong lòng các em! Hi vọng các em trong cuộc sống sau này hãy sống thật tốt, bởi các em không chỉ sống cho mình mà còn phải sống thay cho cậu thiếu niên ấy nữa!” Lời nói trầm ngâm của Lưu Kiếm khiến bốn người Lam Tâm gật đầu lia lịa.
“Gaow…..” Trong lúc Âu Dương Băng Dung đang ngẩn người, đột nhiên một tiếng sói tru trầm trầm truyền đến, bốn phương tám hướng quanh họ liền đó đều vang lên tiếng sói tru như vậy. Sắc mặt Lưu Kiếm liền biến đổi, có chút kinh hãi nói: ‘Hình như là đàn sói, chúng ta bị bao vây rồi!” Lời của anh chưa dứt, từ bụi cây xung quanh rầm rầm truyền đến tiếng bước chân dã thú.
Mấy cô nữ sinh nhát gan sợ đến nỗi hoa dung thất sắc, rú lên. Mấy cậu nam sinh bạo gan bộ dạng bồn chồn như muốn xông lên liều mạng, như thể muốn cùng với đàn sói đại chiến ba trăm hiệp. Thấy Lưu Kiếm không ngừng lắc đầu, ngầm nói bọn nhóc thật không biết trời cao đất dày. Dĩ nhiên lúc này anh không thể nào lại nói ra những lời làm nhụt chí, nếu mất cả lòng tin chiến đấu thì bọn họ chỉ còn đường chết.
“Nam sinh ở bên ngoài làm thành vòng tròn, ngăn lấy nữ sinh bên trong.” Lưu Kiếm hô hoán, một vòng tròn lớn liền hình thành, bọc lấy mấy nữ sinh và Âu Dương Băng Dung. Nam sinh bên ngoài trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy gỗ, cẩn thận phòng bị.
Đánh nhau với sói, hơn nữa còn là đàn sói, Lưu Kiếm biết rõ liều mạng là chết chắc, nếu đổi lại là người khỏe mạnh lực lưỡng cũng không có cơ thắng thì nói gì đến đám trẻ này. Đảo mắt kiếm tìm bất chợt nhìn thấy đống lửa, trong lòng mừng thầm thét lên: “Mọi người nép vào đống lửa bên kia, sói sợ lửa!” Lời của Lưu Kiếm lập tức làm dẫn đến một trận náo loạn, mọi người ào ào sáp lại gần đống lửa. Thấy vậy, Lưu Kiếm thở dài, bây giờ chỉ có thể làm đến thế, còn lại phải trông chờ xem tạo hóa thế nào.