Diệp Thần vừa mở mắt ra, liền thấy Tô Nhã bên cạnh với vẻ mặt quan tâm.
"Thiếu gia, lão gia nói người mất máu rất nhiều nói người nên ở trên giường tu dưỡng, ăn nhiều một chút thuốc bổ máu vài ngày, đợi cho thân thể tốt rồi mới được rời gường đi lại"
Tô Nhã nhìn thấy Diệp Thần vén lên chăn lụa muốn xuống giường đi lại vội vàng khuyên ngăn.
"Oh, cha ta đã tới sao?"
Diệp Thần mới hơi cử động đã thấy choáng váng biết mình mất máu rất nhiều tạm thời không thích hợp xuống giường đi lại liền nhìn Tô Nhã bên cạnh hỏi.
"Đúng ạ thiếu gia, lão gia nghe nói người ngã xuống đất hôn mê liền vội vàng từ thư phòng chạy tới, xác định người bị mất máu rất nhiều không có gì trở ngại, sau đó thì phân phó quản gia chuẩn bị một ít thuốc bổ và để cho ta ở lại phòng chiếu cố người. Sau đó liền trở về thư phòng"
Tô Nhã thấy Diệp Thần không rời khỏi gường thì vẻ mặt thả lỏng, vội vàng kéo lại chăn tơ lụa một lần nữa đắp lại cho Diệp Thần, giọng nói dịu dàng nói.
Là một trong mười hai Kim Hoa được bồi dưỡng tại Hương Các, Tô Nhã biết vận mệnh của mình từ khi được Diệp Thần mua cho tới nay. Mình có thể an tâm cuộc sống chỉ khi Diệp Thần an toàn vô sự, nên gắt gao cùng Diệp Thần quan hệ tốt.
Đồng thời nàng cũng âm thầm mình là may mắn được Diệp Thần thiếu gia trẻ tuổi anh tuấn mua mà không phải một thương nhân bụng to béo phệ hoặc là một quý tộc gần đất xa trời mua, trở thành đồ chơi cho bọn họ.
Nàng đối với tình huống hiện tại rất hài lòng không hy vọng bởi vì Diệp Thần xảy ra ngoài ý muốn, làm cho mình sa vào nguy cơ. Bởi vậy nàng đối với Diệp Thần sự an nguy phi thường quan tâm.
"Ta có chút đói bụng, ngươi đi cho ta lấy chút đồ ăn lại đây."
Cảm nhận thân thể hư nhược, Diệp Thần hướng về phía Tô Nhã phân phó nói.
"Vâng, thiếu gia!"
Tô Nhã nhẹ nhàng đáp một tiếng, rời khỏi phòng Diệp Thần hướng về phòng bếp bước đi.
Nhìn thoáng qua bóng lưng Tô Nhã rời đi, Diệp Thần liền nhắm lại hai mắt tựa vào trên thành giường tập trung tinh thần đem ý thức trong đầu của mình lẳng lặng hồi tưởng lại.
Huyền Thiên Bảo Điển chia làm ba phần, phần một nói về công pháp tu luyện Huyền Thiên thần công cùng phương pháp luyện chế pháp khí chuyên dụng, phần hai nói về luyện chế các loại đan dược phụ trợ tu luyện Huyền Thiên thần công, phần ba chính là tu luyện các loại pháp thuật thần thông cùng với bố trí các loại trận pháp.
Huyền Thiên Bảo Điển là một bộ tổng hợp tu chân Bảo Điển bao gồm tu luyện, luyện đan, luyện khí, linh dược linh thảo thu thập, pháp thuật, trận pháp mỗi một phương diện đều có kiến thức riêng. Bất luận tình huống thế nào cũng đủ cho Diệp Thần tu hành cảnh giới cao nhất.
Muốn tu chân trọng yếu không phải hay không có được công pháp hay có được tài lữ pháp mà là có được linh căn.
Linh căn là gì? Không có mấy người rõ ràng, nhưng là toàn bộ người tu chân cũng biết, không có linh căn thì không cách nào tu chân, cho nên linh căn là cơ sở tu chân.
Diệp Thần may mắn có được linh căn, tuy rằng linh căn có được là cấp thấp nhất hơn nữa còn là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ gió băng lôi tám hệ linh căn, thế nhưng ít nhất còn có thể tu chân chỉ cần có tư chất cũng có thể tới cảnh giới tu chân, tuy nhiên trong quá trình tu luyện sẽ gặp khó khăn.
Biết mình có được linh căn là tạp linh căn theo như Huyền Thiên Bảo Điển, Diệp Thần không có chút nào buồn bực mà còn lộ ra nụ cười nơi khóe miệng.
Tạp linh căn không sao cả chỉ cần có được linh căn miễn là có thể tu luyện Huyền Thiên Bảo Điển.
Diệp Thần ngay lập tức muốn tu luyện Huyền Thiên Bảo Điển để trở thành một gã duy nhất Tu Chân giả trên đại lục Phong Hỏa rộng lớn.
Do mất máu quá nhiều thân thể suy yếu không thể lập tức tu luyện Huyền Thiên thần công. Bởi vậy, Diệp Thần cẩn thận nghiên cứu Huyền Thiên thần công nghiền ngẫm súc tích.
"Thiếu gia, đây là canh gà chưng cách thủy với nhân sâm trăm năm, uống vào sẽ tẩm bổ do bị mất máu nhiều."
Hồi lâu sau, Tô Nhã ngồi ở bên giường tay trái bưng bát sứ tay phải cầm cái thìa ngọc nhẹ nhàng múc một thìa canh gà nhân sâm, đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng thổi mới đưa thìa ngọc lên miệng Diệp Thần.
Nhìn Tô Nhã với dung nhan tuyệt mỹ nhẹ nhàng dùng miệng anh đào nhỏ nhắn thổi thìa ngọc, mới chìa tay ngọc trắng noãn đưa thìa canh gà nhân sâm đến miệng mình, Diệp Thần trong lòng rung động mở miệng đem canh gà nhân sâm trong thìa uống xuống.
Đồng thời ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn Tô Nhã từ chiếc cổ cao thẳng, bộ ngực sung mãn liền nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ.
Cảm nhận được Diệp Thần ánh mắt tham lam, Tô Nhã mặt hơi đỏ lên giống như hoa anh đào trong mắt hiện lên một tia vui mừng hạnh phúc, được Diệp Thần yêu thích nàng thấy được tương lai chỗ tốt rất lớn.
Rất nhanh, Diệp Thần đem một chén canh gà nhân sâm uống xong. Tô Nhã đem bát sứ thu hồi đặt ở giữa cặp lồng gỗ lim mở cửa phòng đem đặt ở cửa để thị nữ mang đi.
"Thiếu gia, để ta hát cho người nghe được không?"
Một lần nữa Tô Nhã trở lại tới ngồi bên cạnh Diệp Thần, nhìn thấy Diệp Thần không còn mệt mỏi, tâm tư khẽ động mặt cười hơi đỏ lên ánh mắt né tránh nhìn lên Diệp Thần nói.
"Hảo!"
Diệp Thần nhìn thấy Tô Nhã mặt hồng ánh mắt né tránh khẽ mĩm cười nói.
Rất nhanh trong phòng Diệp Thần vang lên giọng ca trong trẻo dễ nghe.
Vẻ mặt chuyên tâm nhìn vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn thỉnh thoảng khép mở cùng giọng ca động lòng người, Diệp Thần ánh mắt hừng hực không tự chủ được vươn tay phải đem Tô Nhã ôm vào lòng.
Tô Nhã được Diệp Thần ôm vào lòng lập tức ngưng hát nhu thuận tựa đầu mình lên lồng ngực Diệp Thần, lắng nghe tim đập mạnh mẽ của Diệp Thần.
"Mềm mại quá! Thật là thích!"
Diệp Thần tay phải đặt lên bầu ngực sữa Tô Nhã nhẹ nhàng nắm bóp khiến đôi nhũ phong biến dạng một cỗ khoái cảm lan truyền từ tay vào lòng.
"Thiếu gia! Không nên!"
Cảm nhận được khoái cảm từ đôi nhũ phong được nhào nặn, Tô Nhã không kìm lại được cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra một tiếng rên rỉ mê người.
Thanh âm rên rỉ mê người khiến cho Diệp Thần một cỗ tà hỏa trong lòng bùng phát không tự chủ được hé miệng hôn lên đôi môi mê người của Tô Nhã.
Được hôn lên môi hồng, Tô Nhã cả người phát nhiệt phát ra từng tiếng rên rỉ mê người vươn ra chiếc lưỡi thơm tho cùng đầu lưỡi Diệp Thần đan vào cùng một chỗ.
Diệp Thần đang cao hứng, trong đầu Huyền Thiên Bảo Điển hơi động một cỗ thanh lương phóng xuất ra lập tức tà hỏa dần dần mất hẳn, đồng thời cảm giác hư nhược truyền ra. Diệp Thần biết thân thể của chính mình vẫn còn hư nhược muốn làm chuyện đó cũng là có lòng mà không có sức.
"Thiếu gia! Ngườii làm sao vậy?"
Tô Nhã cảm nhận được biến hóa Diệp Thần khuôn mặt hơi thay đổi, nhiệt hỏa bỗng nhiên hạ xuống, vẻ mặt quan tâm nhìn Diệp Thần hỏi.
"Ta không sao, chỉ có chút suy yếu ngươi đi xuống đi! Ta cần nghỉ ngơi!"
Thấy được sự quan tâm của Tô Nhã, Diệp Thần nhẹ nhàng vẫy vẫy tay ý bảo hắn cần nghỉ ngơi sau đó nhắm lại hai mắt chậm rãi rơi vào ngủ say.
Diệp Thần ngủ say giống như đang mong muốn một cái mộng đẹp khóe miệng lộ vẻ một tia tươi cười.
Tô Nhã nhìn Diệp Thần lâm vào mộng đẹp khóe môi nhếch lên ý cười, mang một chiếc ghế đến bên giường Diệp Thần ngồi lẳng lặng chờ đợi tỉnh giấc.
Nxét: với người mới, dịch theo đoạn ngắn thì hơi khó nói đúng sai nhưng vẫn có 1 số sạn nhìn rõ:
Trích:
Diệp Thần vừa mở mắt ra, liền thấy Tô Nhã với vẻ mặt quan tâm đập vào trong ánh mắt hắn.
Câu "đập vào trong mắt" này nghe nó nặng nề quá, chỉ cần đơn giản là: Diệp Thần vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Nhã vẻ mặt quan tâm đứng cạnh.
Trích:
"Thiếu gia, lão gia nói người mất máu rất nhiều nói rằng người nên ở trên giường tu dưỡng, ăn nhiều một chút thuốc bổ máu vài ngày, đợi cho thân thể tốt rồi mới được rời gường đi lại"
Câu này lỗi miêu tả dài dòng không cần thiết, chỉ đi vào ý chính: Thiếu gia, lão gia nói người mất máu rất nhiều, cần phải ở trên giường tu dưỡng, ăn chút đồ bổ máu vài hôm, đợi cho thân thể tốt hơn mới được rời giường đi lại.
Trích:
Diệp Thần vừa mới di động một chút thân thể cũng có chút choáng váng biết mình mất máu rất nhiều tạm thời không thích hợp xuống giường đi lại liền nhìn Tô Nhã bên cạnh hỏi.
Không nên máy móc convert khi tả động tác, kèm thêm không có ngắt câu bằng dấu phẩy: Diệp Trần mới hơi cử động đã thấy choáng váng, biết mình mất rất nhiều máu tạm thời không thích hợp xuống giường đi lại liền nhìn Tô Nhã bên cạnh hỏi.
Trích:
"Đúng ạ thiếu gia, lão gia nghe nói người ngã xuống đất hôn mê liền vội vàng từ thư phòng chạy tới, xác định người bị mất máu rất nhiều không có gì trở ngại, sau đó thì phân phó quản gia chuẩn bị một ít thuốc bổ và để cho ta ở lại phòng chiếu cố người. Sau đó liền trở về thư phòng"
Nghĩa thì không sai nhưng vẫn muốn sửa chút ở ngắt câu, nhất là câu cuối tách riêng thành 1 câu sẽ bị thiếu chủ ngữ:
- Vâng thưa thiếu gia! Lão gia nghe nói người ngã xuống đất hôn mê liền vội vàng từ thư phòng chạy tới, xác định người chỉ mất nhiều máu không có gì trở ngại mới phân phó quản gia chuẩn bị một ít thuốc bổ và để ta ở lại chiếu cố người, sau đó trở về thư phòng.
Trích:
Tô Nhã thấy Diệp Thần không rời khỏi gường thì vẻ mặt thả lỏng, vội vàng kéo lại chăn tơ lụa một lần nữa đắp lại cho Diệp Thần, giọng nói dịu dàng nói.
Chỗ này để là: dịu dàng nói là đủ, không cần giọng nói dịu dàng nó, lặp từ.
Trích:
Là một trong mười hai Kim Hoa được bồi dưỡng tại Hương Các, Tô Nhã biết vận mệnh của mình từ khi được Diệp Thần mua cho tới nay. Mình có thể an tâm cuộc sống chỉ khi Diệp Thần an toàn vô sự, nên gắt gao cùng Diệp Thần quan hệ tốt.
Đang là ngôi gián tiếp, nên không thể dùng "mình" làm đại từ nhân xưng, để là "nàng" hợp lý hơn: Chỉ khi Diệp Trần bình an vô sự nàng mới có thể an ổn mà sống, cho nên nhất định phải có quan hệ tốt với Diệp Trần.
Trích:
Đồng thời nàng cũng âm thầm mình là may mắn được Diệp Thần thiếu gia trẻ tuổi anh tuấn mua. Mà không phải một thương nhân bụng to béo phệ hoặc là một quý tộc gần đất xa trời mua, trở thành đồ chơi cho bọn họ.
Chấm câu đầu tiên trước chữ "mà" sai ngữ pháp, phải là phẩy, hoặc không có dấu.
Trích:
Nàng đối với tình huống hiện tại rất hài lòng không hy vọng bởi vì Diệp Thần xảy ra ngoài ý muốn, làm cho mình sa vào nguy cơ. Bởi vậy nàng đối với Diệp Thần sự an nguy phi thường quan tâm.
Phẩy thiếu, chấm không đúng chỗ. Chưa hết 1 ý, cần nối tiếp phải là dấu phẩy, kết quả của nguyên nhân vừa nêu ghép bằng từ "bởi vì" cũng hạn chế dùng dấu chấm vì sai ngữ pháp:
.....hiện tại rất hài lòng, không hy vọng bởi vì...., bởi vậy nàng.....
Trích:
Tô Nhã nhẹ nhàng đáp một tiếng, liền xoay người rời khỏi phòng Diệp Thần hướng về phòng bếp bước đi.
Nhìn thoáng qua bóng lưng Tô Nhã cao xinh đẹp tuyệt trần, Diệp Thần liền nhắm lại hai mắt tựa vào trên thành giường tập trung tinh thần đem ý thức trong đầu của mình lẳng lặng hồi tưởng lại.
+ Tránh câu theo conver bị máy móc như "rời khỏi phòng Diệp Thần hướng về phòng bếp bước đi" => rời khỏi phòng Diệp Thần, đi về hướng phòng bếp là đủ.
+ Nhìn thoáng qua bóng lưng Tô Nhã cao xinh đẹp tuyệt trần??
Tạm thế, còn 1 cái nữa là bên 4vn chuyên dịch hội thoại bỏ dấu "..." thay bằng xuống dòng, gạch đầu dòng, nên để ý cho nó theo cùng 1 tác phong
Last edited by †Ares†; 25-08-2014 at 04:27 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của †Ares†
Diệp Thần tỉnh dậy nhìn thấy Tô Nhã gối lên tay ngọc đang ngủ say.
Diệp Thần cảm thấy một giấc tỉnh lại cơ thể không còn hư nhược hẳn là tác dụng canh gà nhân sâm, liền nhìn qua Tô Nhã còn đang ngủ say, vén chăn tơ lụa trên người xuống giường đứng dậy
- Thiếu gia, cậu tỉnh rồi, để em múc nước rửa mặt cho cậu!
Tô Nhã thức giấc thấy Diệp Thần xuống giường vội vàng đứng lên nói.
Nói xong không chờ Diệp Thần phản ứng liền vội vàng chạy đã đi múc nước.
Nhìn thấy bóng lưng Tô Nhã rời đi, Diệp Thần khẽ lắc đầu mỉm cười, đi vào giày da hươu đến ngồi xuống ở cái bàn giữa phòng rót cho mình một chén trà nhẹ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó chống cằm nhắm mắt suy tư.
- Thiếu gia, em tới rửa mặt cho cậu!
Rất nhanh, Tô Nhã bưng một chậu nước trong mang theo đồ dùng rửa mặt trở về tới trong phòng.
- Tốt đấy!
Diệp Thần nhẹ gật gật đầu nói, rất nhanh dưới sự hầu hạ của Tô Nhã rửa mặt xong, thay quần áo sạch sẽ rồi cùng hướng đến đại sảnh phủ tướng quân đi tới.
Diệp Thần mang theo Tô Nhã tiến vào đại sảnh phủ tướng quân, Diệp Anh đang ngồi trong đại sảnh trên bàn bày bửa cơm sáng.
- Tô Nhã hài tử này không tệ ngươi không được phụ lòng người ta!
Diệp Anh đang dùng cơm nhìn thấy Diệp Thần mang theo Tô Nhã tiến vào, nhìn thoáng qua Diệp Thần thản nhiên nói.
Nói xong, Diệp Anh liền cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm sáng.
Diệp Thần có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua một bên Tô Nhã, hắn thật không ngờ Tô Nhã nhanh như vậy được lão đầu tử chấp nhận.
Cảm nhận được vẻ bất ngờ trong mắt Diệp Thần, Tô Nhã khuôn mặt ửng đỏ cúi thấp đầu không nói lời nào.
Nhìn bộ dáng Tô Nhã, Diệp Thần không nói gì khẽ cười một tiếng đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống cầm lấy một đôi đũa bắt đầu ăn.
- Phương Bắc Triệu quốc gần đây đang tập kết đại quân chuẩn bị xâm lược Vũ Quốc chúng ta. Ta mới nhận được mệnh lệnh Vũ vương hôm nay làm chủ soái đi đến trấn thủ phương bắc, chống lại tấn công đại quân Triệu quốc. Sự tình trong nhà giao cho ngươi xử lý.
Diệp Anh ăn xong dùng khăn lau miệng nhìn Diệp Thần thản nhiên nói.
- Ngày hôm qua Nhị hoàng tử Cáp Đạt Tư có ý hỏi ta có hay không hướng về phía bệ hạ cho ngươi một chức vị. Ta nói chờ hỏi qua ngươi sau đó mới có câu trả lời.
Nghe Diệp Anh nói chuyện, Diệp Thần liền đặt đôi đũa trong tay xuống nhìn Diệp Anh đối diện nói.
- Nhị hoàng tử Cáp Đạt Tư từ bé thông minh được quốc vương bệ hạ yêu thích còn nghe nói quốc vương bệ hạ có ý định cho y kế thừa vương vị, chẳng qua bởi vì phần đông đại thần chưa đồng tình nên quốc vương gác lại.
- Ngươi cùng Nhị hoàng tử Cáp Đạt Tư quan hệ thân thiết ta không ngăn cản. Chỉ cần nhớ kỹ một điểm chúng ta là thần tử Vũ Quốc chỉ trung với Vũ vương tuyệt đối không tham dự tranh đoạt vương vị, ngươi minh bạch chưa?
Diệp Thần vừa nói xong, Diệp Anh liền vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Con biết rồi lần sau gặp nhị hoàng tử điện hạ sẽ nói cho hắn biết: "Ngươi để cho ta ở nhà học tập vài năm, sau này sẽ giúp đỡ"
Diệp Thần thấy sắc mặt nghiêm túc của Diệp Anh biết không phải hay nói giỡn, liền chỉnh sắc trả lời.
- Ngươi biết là được rồi, ta đi rồi sự tình trong nhà toàn bộ giao cho ngươi xử lý. Còn nữa ngươi cũng đã trưởng thành cũng không nên tiếp tục vào thanh lâu như lúc trước nữa, hảo hảo bàn cùng với nàng làm Diệp gia cho chúng ta khai chi tán diệp.
Diệp Anh nhìn thoáng qua Tô Nhã phía sau Diệp Thần lộ ra một tia cười, rồi nói.
Hắn xuất thân bần hàn đối với Tô Nhã từ thanh lâu cũng không có gì phản cảm nhiều nhất cho rằng đáng thương, tuy rằng có thể không thể lấy làm vợ nhưng có thể làm tiểu thiếp, còn là có thể vì Diệp gia khai chi tán diệp.
Nói xong, Diệp Anh đứng lên mang theo bên người thị vệ rời phủ tướng quân hướng về quân doanh đế đô mà đi.
Sau khi Diệp Anh rời đi, Diệp Thần quay về phía sau Tô Nhã đang đứng nháy mắt nói
Nhìn thoáng qua thị vệ cùng tỳ nữ đứng hầu bên cạnh, Tô Nhã sắc mặt khẽ biến hồng nhẹ nhàng lắc đầu nói.
- Ta cho nàng ngồi xuống, nàng cứ ngồi đi. Nhanh lên!
Thấy Tô Nhã không muốn ngồi cùng mình ăn cơm Diệp Thần tức thì sắc mặt giận nói.
- Vâng, thiếu gia!
Thấy sắc mặt không vui của Diệp Thần, Tô Nhã do dự một chút do dự một chút rồi chậm rãi đến ngồi xuống cạnh Diệp Thần.
- Chúng ta ăn cơm đi!
Nhìn thấy Tô Nhã ngồi xuống, Diệp Thần lộ ra một tia cười cầm lấy đũa gắp một miếng bánh bắt đầu ăn.
Tô Nhã sớm đã đã trở thành thiếp thị của mình, Diệp Thần chờ mình tu luyện tới trúc cơ của Huyền Thiên Bảo Điển là có thể đem nàng thịt, hiện tại chỉ có thể chiếm tiện nghi không thể tiến nhập giai đoạn thực chất.
Diệp Thần qua một đêm tu dưỡng theo Huyền Thiên Bảo Điển hắn biết chính mình sắp trúc cơ thành công tốt nhất giữ lại đồng tử chi thân nếu không gặp khó khăn lớn hơn nhiêu. Suy nghĩ tương lai của mình, Diệp Thần không thể làm gì khác hơn là đem Tô Nhã tạm thời để ở một bên đợi đến lúc thời cơ chín mùi sẽ ăn nàng sau.
Bằng vào dục hỏa nhiều năm nhẫn nhịn như vậy, quả thực muốn đẩy ngã nàng mà ăn khi tỉnh lại sáng nay.
Diệp Thần ăn cơm xong liền ly khai để tỳ nữ thu dọn bàn ăn, đồng thời cũng cho Tô Nhã đi tìm quản gia để quen thuộc công việc trong phủ tướng quân. Còn bản thân trở về phòng tu luyện Huyền Thiên thần công.
Huyền Thiên thần công tổng cộng chia làm tám cảnh giới luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, phân tâm, Hợp Thể, Đại Thừa, chân tiên. Mà bây giờ Diệp Thần cần phải làm là cảm ứng linh khí trong không khí cũng chính là trụ cột.
Bất kỳ công pháp tu chân chính thống bước đầu tiên cũng là cảm ứng linh khí trong không khí, chỉ cần cảm ứng được linh khí mới có thể vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí rèn luyện thân thể cường hóa kinh mạch, cuối cùng chứa đựng trong đan điền hóa thành linh lực.
Theo lý luận chỗ nào cũng có linh khí, chỉ cần có không khí tồn tại tất nhiên linh khí tồn tại, chẳng qua là mức độ nồng đậm linh khí. Tu Chân giả có thể cảm ứng và hấp thu được như vậy có thể nói là rất tốt.
Môi trường địa phương kém cho dù ngươi có được thuộc tính linh căn tốt nhất cũng rất khó khăn cảm ứng được linh khí tồn tại. Nói thí dụ như thế kỷ hai mươi mốt Địa Cầu trong không khí linh khí sớm đã loãng đến một mức độ thấp nhất việc hấp thụ linh khí rất ít.
Mà hoàn cảnh địa phương tốt như thượng cổ hoang dã thời kì Thần Châu đại lục nơi nơi đều là cỏ linh chi tiên thảo trong không khí dồi dào linh khí, dù cho ngươi kém cỏi nhất có được tạp linh căn cũng có thể ngắn ngủn trong vòng vài thời gian cảm ứng được cảm ứng được linh khí tồn tại.
Thông thường mà nói tại trong hoàn cảnh linh khí nồng đậm đơn thuần thiên linh căn chỉ cần một giờ là có thể cảm ứng được tồn tại linh khí, tam linh căn cần một ngày, mà như Diệp Thần bát hệ linh căn thì cần một tháng mới có thể có chút cảm ứng được tồn tại linh khí.
Do đó trên đại lục Phong Hỏa độ nồng đậm linh khí dồi dào thì tốc độ tu luyện của Diệp Thần cũng sẽ nhanh, ngược lại linh khí loãng tốc độ tu luyện Diệp Thần cũng chậm lại.
Diệp Thần ngồi xếp bằng hai mắt nhắm lại, dựa theo phương pháp Huyền Thiên Bảo Điển thượng đã miêu tả chậm rãi thả lỏng tinh thần nỗ lực cảm ứng linh khí xung quanh trong không khí.
Một ngày sau Diệp Thần hai mắt mở ra chống tay lên cằm lẳng lặng suy nghĩ tìm tòi.
Thời gian một ngày đều không có cảm ứng linh khí, trong lời thuyết minh trên đại lục Phong Hỏa linh khí rất nồng đậm nhưng còn chưa bằng được đại lục Thần Châu thời kì thượng cổ hoang dã. Có thể nói do thể chất tạp linh căn quả thật cảm ứng được linh khí trong không khí rất khó tốc độ tu luyện Diệp Thần tất nhiên chậm chạp.
Muốn đề cao tốc độ tu luyện nhất định phải tìm một nơi linh khí nồng đậm hơn nữa, đế đô Vũ Quốc vốn là thành thị lớn nhất cư trú hơn một trăm vạn nhân khẩu hiển nhiên linh khí mức độ dày đặc tuyệt đối không có thâm sơn có linh khí nồng đậm ở mức này.
Ý kiến của mình là mấy chỗ "hướng... nói", "hướng... đi tới" hay "đem... <động từ>" thì nên đảo ngữ lại trừ một vài trường hợp nghe thuận tai thì để vẫn được
Ví dụ: ...thay quần áo sạch sẽ rồi cùng hướng đến đại sảnh phủ tướng quân đi tới.
Nên sửa lại thành: ...thay quần áo sạch sẽ rồi cùng đi đến đại sảnh của phủ tướng quân .
Với lại, nên chỉnh sửa vị trí của các tính từ với trạng từ cho phù hợp ngữ pháp vn
VD: A vào năm ngoái đã đến bái phỏng B tiên sinh. => Năm ngoài, A đã đến bái phỏng B tiên sinh.
Thêm một điều nữa, đó là nên để ý đến thân phận của nhân vật để xưng hô cho phù hợp. Ví dụ như câu này:
[Diệp Thần vừa nói xong, Diệp Anh liền vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Con biết rồi lần sau gặp nhị hoàng tử điện hạ sẽ nói cho hắn biết: "Ngươi để cho ta ở nhà học tập vài năm, sau này sẽ giúp đỡ"]
Mình chưa đọc truyện này nên chưa biết thân phận của Diệp Anh, nhưng đã gọi là nhị hoàng tử điện hạ rồi, sao lại còn kêu bằng hắn, xưng hô ta-ngươi, không phù hợp lắm. Do xưng hô của tiếng Trung chỉ có một, hai từ: 我-tôi, 你-bạn, 他(anh ta), 她(cô ta), 您(ngôi thứ hai để gọi một cách trang trọng - ngài, nhưng mình thấy truyện huyền huyễn và và lịch sử ít dùng, chắc là truyện đô thị sẽ thấy nhiều. Ngoài ra, còn có một số cách xưng hô khác như mỗ, ngô, trẫm, bổn..., thuộc hạ, ty chức, thảo dân, vãn bối... (ngôi thứ nhất); công, khanh, tiên sinh, tiền bối... (ngôi thứ hai) nhưng ít được sử dụng hơn. Nhưng đa số đều chỉ gọi một lần và sau đó đều dùng ngộ nị hết ngoại trừ một số trường hợp tỏ ý tôn kính mới giữ nguyên những cách xưng hô khách sáo trên. Cho nên chúng ta phải uyển chuyển trong cách xưng hô để cho hợp lý một chút
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Bạch Y♥