Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 1 : Đạo Tâm Ma Chủng
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Qua hơn một năm, Dương Diệc Phong đã đem toàn bộ các loại trúc cơ công pháp của cả hai trường phái Ma và Đạo đọc qua một lần. Hắn phát hiện ra Đạo Môn công pháp chú trọng đến việc tích lũy linh khí, công pháp ôn hòa, hoàn toàn không có bất kỳ hung hiểm gì trong lúc luyện. Tuy nhiên tiến triển lại chậm chạp. Qua 50 năm mới có thể trúc cơ thành công. Mà trúc cơ công pháp của Ma Môn lại chủ yếu là mượn ngoại vật, mạnh mẽ đả thông nhị kiều , thôn phệ linh khí. Tiến triển cực kỳ nhanh nhưng tính phiêu lưu cao.
Dương Diệc Phong chọn đi chọn lại cuối cùng chọn một môn công pháp bị vứt xó tên là “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp”. Môn công pháp này tiến triển cực kỳ nhanh, hầu như không có một chút hung hiểm nào, chỉ là vô cùng khó luyện. Theo Ma Môn điển tịch ghi lại, môn công pháp này vốn có từ đời thượng cổ, nó là môn trúc cơ công pháp của tông chủ đời thứ nhất Ma Tông. Thế nhưng ngoại trừ vị tông chủ thứ nhất, cũng chỉ có tông chủ đời thứ ba và tông chủ đời thứ mười ba là dựa vào hắn mà trúc cơ thành công, sau đó tung hoành thiên hạ vô địch thủ. Còn lại không thấy ai thành công, một số người không tin cố thử, cuối cùng đành ôm hận mà chết. Trải qua hơn mười đời, cuối cùng không còn ai luyện môn công pháp này.
Nguyên nhân là môn công pháp này quá tà môn, các môn công pháp khác đều là tích lũy linh khí để đả thông Thiên Địa Nhị Kiều rồi tiến nhập thiên tiên. Còn môn “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp” này lại chú trọng tinh thần tu vi, đem ta trở thành thiên địa, thiên địa trở thành ta. Nếu đã là như thế thì cần gì phải đánh thông Thiên Địa Nhị Kiều ? Nhưng có một vấn đề, không đánh thông Thiên Địa Nhị Kiều thì làm sao có thể tiến nhập thiên tiên chi cảnh? Đây chính là điểm trắc trở nhất của Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp nhưng cũng chính là điểm thần kỳ nhất của nó.
Con người có thất tình lục dục, lấy đạo làm tâm , lấy ma làm thể, lấy tình nhập đạo, trước yêu sau hận, trải qua đại hỉ đại bi mượn cảm ngộ này để cảm ngộ thiên địa, dùng nó đánh thông Thiên Địa Nhị Kiều trực tiếp bước vào thiên tiên chi cảnh. Trước tiên, tại thiên linh cái hình thành một vòng xoáy linh khí dùng nó hút lấy linh khí ở bên ngoài, mượn sức mạnh đó để đả thông Thiên Địa Nhị Kiều. Sau khi thành công, dòng linh khí này vẫn tồn tại vô cùng hữu dụng cho việc tu luyện sau này.
Môn công pháp này quả thật giống như vì Dương Diệc Phong mà sinh ra, tất cả các điều kiện Dương Diệc Phong đều phù hợp, chỉ cần tập trung luyện công là sẽ thành công.
Sau khi Dương Diệc Phong tìm được môn bí quyết trúc cơ liền tự mình làm một cái mao ốc ở ngay trong Thiên Ma Hạp Cốc, hắn giờ đây không cần quan tâm đến việc ăn uống. Hôm nay, Dương Diệc Phong đang tại mao ốc đả tọa tu luyện “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp” thì phát hiện kinh mạch toàn thân tràn đầy linh khí chuẩn bị đột phá. Hắn vận khởi toàn thân linh lực hướng về phía thiên linh cái. Dương Diệc Phong quên hết mọi thứ xung quanh, say sưa với cảm giác linh lực chảy khắp thân thể rồi đi về phía thiên linh cái. Loại ý cảnh này theo như tên gọi của đạo gia chính là Thanh Tĩnh Vô Vi.
Trong cơ thể của Dương Diệc Phong,lực lượng của Long Tu Quả lần thứ hai bị kích phát. Hóa ra môn Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp này còn có khả năng kích phát tiềm lực cơ thể. Hèn gì sau khi dùng nó để trúc cơ thì tốc độ tu luyện tăng lên rất nhanh.
Lúc này đây, Dương Diệc Phong không biết những gì đang xảy ra, trên người hắn toát ra Thất Thải Thần Quang giống như Thất Thải Thần Quang ở Huyền Thiên Hư Cảnh. Tuy nhiên lần này thần quang không chỉ lóe lên mà quang mang không ngừng chạy khắp thân thể hắn. Không biết trải qua bao lâu, Thất Thải Thần Quang càng ngày càng sáng chói, phạm vi phát sáng cũng ngày càng rộng. Lúc này tại thiên linh cái của Dương Diệc Phong bỗng nhiên phóng ra một thanh kiếm nhỏ màu trắng. Từ trong kiếm bỗng phát ra tiếng nói :
- “A, rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, cũng thật là mau. Tên tiểu tử kia quả nhiên có tiềm lực. Lần trước ta đem linh lực của Long Tu Quả áp chế để ẩn dấu khí tức cho hắn, thiếu chút nữa đã tiêu hao toàn bộ năng lượng mà ta khổ công tích lũy cả vạn năm. Hư Không Giới Chỉ rơi vào tay hắn, có lẽ hắn là người được chọn. Thôi thì giúp hắn một tay”
Thanh tiểu kiếm kia nói xong liền chui vào thiên linh cái của Dương Diệc Phong. Sau đó tại thiên linh cái của hắn bỗng xuất hiện một cổ hấp lực thật lớn. Ngay cả Thất Thải Thần Quang đang lan tỏa cũng dần dần hướng về phía thiên linh cái của hắn.
“Bình” . Dương Diệc Phong bỗng nhiên ngã ra giường, mọi thứ lập tức khôi phục lại như cũ.
- “A , Khỏe thật !!”
Dương Diệc Phong nằm trên giường la lớn, sờ lên sờ xuống thấy không có chuyện gì mới vươn vai ngồi dậy. Một cổ tinh thuần năng lượng từ thiên linh cái chạy thẳng xuống đan điền, làm cho hắn sướng đến mức muốn gào lên.
Dương Diệc Phong không khỏi nghĩ thầm:
- “Đây là chân nguyên phải không nhỉ? Ta cảm thấy chân nguyên di chuyển, thì ra loại di chuyển này lại sướng như vậy. Ha ha .. ta đã là cao thủ sao ?”
- “Mới như vậy đã thỏa mãn hả? Thật sự điếc không sợ súng , tiểu tử ngươi giờ mà đi ra ngoài , chỉ cần một con mèo hay một con chó cũng thịt được”
- “Thằng nào? Thằng nào vừa nói, nhanh lăn ra đây cho lão tử”
- “Đừng nói nhảm nữa, có người đang tới, ứng phó với hắn xong rồi quay lại hỏi ta là nhé cu”
Dương Diệc Phong nghe xong liền cố dỏng tai lên nghe xem có tiếng người không nhưng chẳng nghe thấy gì. Thế nhưng không bao lâu đã có người đi đến , là Thất Dạ đến. Hắn đến tìm Dương Diệc Phong để xem xét tiến bộ của Dương Diệc Phong. Hắn với Dương Diệc Phong vừa gặp đã quen, rất là thưởng thức Dương Diệc Phong. Nếu không như vậy sao lại đưa Dương Diệc Phong làm sư đệ. Đối với vị sư đệ này hắn thực sự rất quan tâm. Vừa bế quan xong đã chạy đi tìm Dương Diệc Phong.
- “Sư đệ, thế nào? Có thu được gì không? Sư huynh ta đến tìm ngươi để uống rượu đây. Ngươi có gì không hiểu thì nói cho ta nghe. Sư huynh giúp ngươi chỉ điểm đôi chút.”
Người còn chưa bước đến cửa thì tiếng đã sang sảng truyền đến. Dương Diệc Phong đứng dậy chạy ra
- “A sư huynh, có rượu để uống hả ?? Vậy thì tốt quá , nhanh lại đây mau lên”
Dương Diệc Phong vừa nói xong liền đoạt lấy chai rượu trong tay Thất Dạ. Mở nút chai làm liền hai tợp
- “A , rượu ngon ha ha ha”
Thất Dạ cũng cầm một bình rượu khác uống theo, vừa uống vừa quan sát Dương Diệc Phong. Vừa nhìn hắn đã kinh ngạc :
- “Hả, sư đệ, ngươi trúc cơ thành công rồi sao? Ngươi đã biến linh khí trong cơ thể thành chân nguyên rồi ?”
- “Không sai, ta vừa mới thành công, hiện tại chắc ta đã là Khai Quang Kỳ phải không ?”
- “Đúng, chúc mừng ngươi !! Chỉ mất có hai năm đã trúc cơ thành công lên Khai Quang Kỳ, ngươi quả thật là thiên tài”
- “Ta trước đây đã không cần ăn uống, giờ tăng thêm một cấp có gì đặc biệt không?”
- “Luyện Khí, Thai Tức, Toàn Chiếu, Tích Cốc … 4 kỳ này gọi là Dưỡng Khí. Khai Quang Kỳ mới chính thức đưa linh khí tồn trữ trong cơ thể chuyển thành chân nguyên lực. Chỉ một bước này thôi cũng không dễ đâu, sư huynh ta năm xưa cũng phải mất 12 năm thời gian để vượt qua. Như vậy cũng đã tự thấy là rất giỏi rồi”
- “A, Thì ra là như vậy”
- “Ngươi trúc cơ bằng công pháp gì mà nhanh như vậy ?”
- “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp”
- “A , Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp? Đó là mật pháp khó luyện nhất Ma Môn mà ngươi cũng luyện thành công sao?
Thât Dạ ngạc nhiên đến nỗi hai mắt mở trừng trừng
- “Đúng a, ta đã thành công. Thật ra ta thấy cũng không khó luyện lắm”
- “Ai, thực sự là ghen tị à nha, cái môn công pháp trúc cơ này của Ma đạo rất thần kỳ không gì có thể sánh được. Ta năm xưa cũng đã từng thử nhưng không nắm bắt được trọng điểm. Trong lịch sử của Ma Tông cũng chỉ có 3 người luyện thành. Ngươi chính là người thứ 4. Ha ha ta quả thật đã vì Ma Tông tìm được một vị thiên tài. Chưa đến ba năm đã trúc cơ thành công, tốc độ này từ trước đến nay chỉ có mình ngươi. Chúc mừng sư đệ”
Thất Dạ trong lời nói mang đậm chân thành không hề có một chút đố kị, đây chính là mị lực về nhân cách của Thất Dạ. Phải biết rằng người trong ma đạo, chỉ cần một lời khó nghe là động đao động thương, thậm chí ngay cả thầy trò hay huynh đệ cũng thường xuyên nghi kỵ , hãm hại nhau. Tại Ma Tông, tuyệt đối không có chuyện này . Đây chính là bí quyết giúp Ma Tông đứng đầu ma đạo hàng vạn năm.
- “Ha ha, cảm tạ sư huynh, có rượu ngon này là đủ rồi”
- “Cạn ly, chúng ta hôm nay không say không về”
- “Được, cạn ly”
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 2 :Bế quan
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Dương Diệc Phong tỉnh lại thì Thất Dạ đã đi rồi. Hôm qua cùng Thất Dạ uống rất nhiều, vốn muốn say ba ngày ba đêm nhưng mới có một đêm đã tỉnh, hơn nữa không hề xuất hiện cảm giác đau đầu sau khi uống.
Dương Diệc Phong cũng phải cảm thán một câu, hóa ra tu chân lại có chỗ tốt như vậy (Dịch giả : Ta cũng muốn tu chân a a a)
- “Tiểu tử, tỉnh rồi hả?”
- “Thằng nào ? À vị tiền bối nào chọc tại hạ vậy ?”
- "Ha ha, ngươi làm sao biết ta là tiền bối? ?"
- “He he, hôm qua ngài có thế phát hiện ra sư huynh của ta từ xa mà sư huynh ta lại không phát hiện được ngài. Chắc chắn pháp lực của ngài phải cao hơn cả sư huynh của ta”
- “Ha ha, phân tích không sai, sư huynh của ngươi là cái đinh rỉ gì ? Ta chỉ cần một ngón tay cũng đủ thịt hắn rồi”
- “Tiền bối, ngài đang ở đâu vậy ?”
- “Khỏi cần tìm, ta đang ở ngay trong cơ thể của ngươi”
- “Trong cơ thể của ta ??”
Dương Diệc Phong kinh hãi.
- “Ngồi im, ta đưa ngươi đến chỗ ta”
Dương Diệc Phong ngồi im trên giường, bỗng nhiên thấy tâm thần dường như bay lên, trước mắt chói lòa.
- “Mở mắt ra”
- “Đây là nơi nào?”
Dương Diệc Phong nhìn quanh dò xét, hình như đây là …
- “Không cần đoán, mọi thứ ở đây đều là ảo ảnh. Nơi này nằm trong ý thức hải của ngươi. Ngươi còn nhớ cái địa phương mà lần đầu tiên ngươi tỉnh lại không ?”
- “Đương nhiên là nhớ, ta ở đó cũng rất lâu a.”
- “Đây chính là Huyền Thiên Mật Cảnh, là không gian do Thái Cổ Đại Thần “Hư Vô” sáng tạo ra. Hư Vô Đại Thần tu hành và ẩn cư tại đây. Năm xưa, lúc Hư Vô Đại Thần ly khai nơi này đã từng phân phó rằng người nào có thể tiến nhập nơi đây sẽ kế thừa y bát của hắn. Có thể tu luyện Huyền Thiên Thần Lục, đồng thời sẽ trở thành chủ nhân của Kinh Thiên Thần Kiếm ta. Cái nhẫn đeo trên ngón tay ngươi chính là Hư Không Giới Chỉ, là một cái Thần Cấp trữ vật giới chỉ. Bên trong có các tài liệu, linh đan, linh khí, pháp bảo được đại thần thu thập trong hàng triệu năm. Tuy nhiên ngươi không nên quá ỷ vào ngoại vật. Đan dược ngoài việc trị thương, còn lại căn bản là vô ích với ngươi. Còn đây là Huyền Thiên Thần Lục, ngươi cầm đi”
Vừa nói xong, một đạo ngân quang tiến nhập vào mi tâm của Dương Diệc Phong. Nhất thời , một đống khẩu quyết, bí quyết luyện đan, kiếm quyết vân vân… xuất hiện trong đầu hắn. Thì ra Hư Vô là Thái Cổ Đại Thần, tại hỗn độn sơ khai tu luyện thành Thần. Thần thông của hắn quảng đại vô biên . Tại Thượng Cổ vu yêu đại chiến, Đại A La Ma Giới Ma Chủ dẫn quân xâm lược. Lúc này Hư Vô Đại Thần chính là vị thần phụ trách thủ hộ cửa khẩu (Dịch giả : Chắc là hải quan) .
Lần đó Ma Chủ lén dẫn quân xâm lược khi hắn còn đang ngủ đã làm cho hắn bị mất mặt nên hắn phải trở về. Trước khi đi, hắn để lại Huyền Thiên Thần Lục và an bài cẩn thận rồi mới rời đi. Về phần Hư Vô trở về kết quả thế nào cũng không ai biết, chỉ biết quân xâm lược bị dẹp trong vòng mười ngày.
Dương Diệc Phong từ trong ý thức hải đi ra, sau đó nhắm mắt cảm thụ Huyền Thiên Thần Lục trong đầu.
Thì ra tu tiên hay tu ma đều cùng là một con đường, dù tiên hay ma , cái bọn họ truy cầu chính là thành Thần. Nhưng tu tiên hay tu ma cũng đều phải tu Nguyên Anh, lấy Nguyên Anh làm bình đựng chứa pháp lực. Mỗi khi cảnh giới đề thăng, bình chứa sẽ lớn hơn , chứa được nhiều pháp lực hơn. Cho đến khi trở thành Kim Tiên thì Nguyên Anh và thân thể sẽ dung hợp lại với nhau biến thành Bất Diệt Đại La Kim Tiên thân thể. Lúc đó mới từ từ tu thần. Tu luyện đến Tiên Đế phải “trảm điệu tam thi” thu được Hỗn Nguyên Chính Quả. Đây thực sự là một đường vòng rất lớn, thử hỏi thượng cổ đại thần có vị nào phải tu luyện Nguyên Anh ? Có vị nào không phải thân thể trực tiếp thành thánh, tiêu diêu tự tại ?
Chính vì vậy Huyền Thiên Thần Lục khác với các công pháp khác, hắn là trực tiếp tu thần công pháp. Đúng thế, trực tiếp tại nhân gian tu thần.
Phân Thần Nguyên Kỳ, Thần Đan Kỳ, Thần Thể Kỳ, Đại Thành Kỳ, Vô Thượng Kỳ. Năm cảnh giới, rất đơn giản, nếu ngươi có thể minh ngộ, ngươi có thể thành Thần mà không cần phải tu chân hay tu tiên.
Dương Diệc Phong tại hơn hai năm gần đây đã đọc qua rất nhiều mật pháp điển tich của các tông các phái. Kết hợp với Huyền Thiên Thần Lục liền phát hiện ra các công pháp đều có một điểm chung chính là “Xây nhà”. Đúng vậy, “xây nhà” , ngươi muốn nâng cao cảnh giới thì ngươi phải xây nhà cao hơn, mỗi một tầng phải tìm cách lắp ráp cho phù hợp. Ngươi giống như một nhà thiết kế vậy, hiểu thông , sắp xếp ổn thỏa thì chúc mừng ngươi vì ngươi có thể lên tầng trên rồi. Nếu không thông, làm ơn lưu lại xếp tiếp cho đến khi xong.
Huyền Thiên Thần Lục tuy rất ghê gớm nhưng cũng nằm trong quy tắc xây nhà. Điểm bất đồng ở đây là hắn dùng công nghệ cao nhất để xây. Mỗi một lần xây được ít nhất là 20 tầng.
Dương Diệc Phong suy nghĩ, nếu muốn vươn lên cao , bay lên trời xanh sao lại phải xây nhà ? Sao không dùng phi thuyền trực tiếp bay ra ngoài vũ trụ?
Luồng suy nghĩ này cứ hiện lên trong đầu hắn làm cho hắn không thể tĩnh tâm. Hắn bèn chạy đi tìm Thất Dạ.
- “Sư huynh có mật thất không ? Ta muốn bế quan”
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 3 : Hư Không Ngưng Kiếm thuật
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Thất Dạ chuẩn bị cho Dương Diệc Phong một phòng mật thất. Trong mật thất, Dương Diệc Phong nằm rung đùi tán chuyện cùng Kinh Thiên ở trong ý thức hải.
- “Kinh Thiên, lẽ nào trong lục giới không có một loại công pháp nào không cần phải ngộ đạo vẫn có thể tu luyện ?”
- “Không có”
- “Tại sao?”
- “Không biết. Ngươi muốn dùng lực chứng đạo ? Không có khả năng đâu, ngày xưa Hư Vô Đại Thần thần thông quảng đại cũng không làm được. Mà thôi, nói nhiều cũng vậy, ta cũng không muốn phí nước bọt với ngươi. Ta chỉ muốn nói cho ngươi việc đó là không có khả năng. Các vị thần trong Thượng Cổ ai cũng dùng ngộ đạo để tu luyện. Tiểu tử ngươi có Huyền Thiên Thần Lục, là mật điển vô thượng dùng để tu thần của Đại Thần Hư Vô. Tu luyện nó không bị thiên kiếp, dễ dàng thành Thần. Hơn nữa, ngươi đã ăn Long Tu Quả, cướp đi của nó hàng tỉ năm linh lực tích lũy, ngươi còn muốn cái gì nữa ??? Hả , ngươi có nghe không thằng kia, Long Tu Quả tác dụng không phải ai cũng biết đâu.
- “Lấy lực chứng đạo, lấy lực chứng đạo, lấy lực chứng đạo … “
Bốn từ này cứ ám ảnh hắn, lúc này hắn bỗng nhiên nghĩ đến ý nghĩa của Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp. Nó dùng linh lực cường đại để mạnh mẽ đột nhập thiên tiên chi cảnh, sau đó dùng lực phản chấn đánh thông Thiên Địa Nhị Kiều. Tại sao nó không đem pháp lực mạnh mẽ đột phá tấm chắn mà lại dùng lực phản chấn bên trong để đánh vỡ tấm chắn. Có lẽ do pháp lực không đủ, muốn đánh vào từ bên ngoài thì phải dùng pháp lực gấp đôi mới hoàn toàn đả thông được…
Dương Diệc Phong miên man suy nghĩ , miên man tự hỏi.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, chỉ thấy thân thể của Dương Diệc Phong đang ra sức hấp thu linh lực, linh lực như bị hút vào hoàn toàn vây kín khắp thân thể của hắn. May mà ở đây không có ai, nếu không hắn sẽ bị hù chết. Linh lực cô đọng nhiều như vậy … có trời mới biết tại sao.
Lúc này Dương Diệc Phong đã tỉnh lại. Không, hắn đang ở trong ý thức hải bỗng phát hiện dị tượng trên thân thể mình, hắn cũng hết hồn. Những linh khí cô đọng này so với pháp lực của bản thân hắn phải cao gấp hai lần. Chuyện gì đang xảy ra ???
“Long Tu Quả !!!”
Trong đầu hắn bỗng nhớ đến lai lich của Long Tu Quả mà Kinh Thiên đã từng nói. Long Tu Quả là linh căn trong trời đất, hằng tỉ năm qua chỉ có một quả. Quả này điên cuồng hấp thu thiên địa vạn khí. Chỉ có hấp thu mà không có thải ra, bá đạo vô cùng.
- “Lẽ nào vì ta ăn Long Tu Quả nên cũng có thể hấp thu thiên địa linh khí ??? “
Cái suy nghĩ này bỗng dưng lóe lên trong đầu, hắn vội vào quay vào ý thức hải tham khảo gấp Huyền Thiên Thần Lục , các mật pháp của các phái và kiến thức của Kinh Thiên Thần Kiếm.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm . Tại thế giới bên ngoài, một tên đệ tử ngoại tông của Ma Tông tên là Hoàng Tuyền vô tình nhặt được một viên ma tinh. Hơn nữa viên ma tinh này lại là thượng phẩm ma tinh. Tại Tu Chân Giới, dù là tu tiên hay tu ma đều không thể thiếu linh khí. Nhưng nếu tự bản thân hấp thụ linh khí trong thiên địa thì rất chậm nên phải hấp thu qua tinh thạch. Tinh thạch được tạo ra bởi thiên địa linh khí trong trong lòng các dãy núi , trải qua nhiều năm tháng tích lũy rồi dung nhập vào một loại nham thạch đặc thù mới tạo thành năng lượng tinh thể. Nếu lượng nham thạch trong tinh thạch càng ít thì lượng linh khí bên trong càng nhiều. Loại tinh thạch như vậy chất lượng càng cao, càng khó tìm. Tiên tinh chứa tiên giới linh khí còn ma tinh chứa ma giới ma khí. Không có khả năng tiên ma khí cùng tồn tại ở Tu Chân Giới.
Thay đổi về số lượng sẽ dẫn đến thay đổi về chất lượng. Trong tinh thạch, linh khí sau đạt được một mật độ dày đặc qua nhiều năm tháng tích lũy liền chèn ép, phá hủy nhau mà biến thành tiên tinh hoặc ma tinh. Những tinh thạch kiểu như vậy không chỉ dùng để tu luyện mà còn dùng để luyện khí. Một viên ma tinh xuất hiện sẽ làm cho một kiện tiên khí pháp bảo xuất thế.
Điều này làm cho các phái ra sức tranh đoạt để cướp ma tinh, mặc dù Ma Tông là ma đạo đại phái nhưng chỉ cần sau khi cướp đi , chạy đến phạm vi ngoài thế lực của Ma Tông rồi ẩn thân ở đó vài chục năm, vài trăm năm để hấp thu ma tinh. Hấp thu xong thì còn sợ gì Ma Tông các ngươi ?? Đó chính là suy nghĩ của các Tán Tu, bình thường chả ai dám đắc tội với Ma Tông nhưng đây là vì lợi ích, có gì mà không dám làm ? Hiện tại ma tinh đã xuất hiện, nó giống như một miếng thịt béo ngậy thơm phức ai cũng muốn có . Có hắn có thể một bước lên trời, đạt được lực lượng vô cùng cường đại , có thể trở thành đại nhân vật hô mưa gọi gió, ta còn sợ đếch gì Ma Tông chúng mày. Không chỉ có đám Tán Tu nhòm ngó, ngay cả một số phái có chút tiếng tăm trong ma đạo, bình thường đối với Ma Tông vô cùng cung kính, hiện tại cũng muốn trở mặt. Tuy nhiên bọn họ cũng vẫn còn biết điều, lén lút phái ra nhân mã chứ không dám đối mặt trực tiếp với Ma Tông. Cướp được thì tốt, không cướp được Ma Tông ngươi cũng không có chứng cứ. Trong các phái này thì Yêu Vương Điện là hung hăng nhất, phái ra nhân mã toàn là chủ lực.
Bọn người trong chính đạo cầm ma tinh cũng không có tác dụng gì nhưng thế thì sao? Nếu như ma đạo ngươi có được khối ma tinh này, đương nhiên lực lượng sẽ tăng mạnh. Gặp phải con chó điên sau khi chiếm được ma tinh để hấp thu rồi chạy qua cắn chúng ta thì không phiền phức sao? Chi bằng chúng ta cướp về rồi hủy nó đi để ma đạo các ngươi thực lực không tăng lên. Suy nghĩ như vậy nên mấy lão già trong chính đạo tạo thành liên mình, ẩn giấu trong đám ma đạo. Đợi các ngươi tranh đoạt xong , chúng ta ra tay cướp lại. Không những thế còn thu được mỹ danh “trừ ma vệ đạo”. Quả thật là dối trá đến cực điểm.
Lúc này tạo một đại sảnh trong Ma Tông, Thất Dạ và chin vị trưởng lão đang nghị sự.
- “Chín vị trưởng lão, các vị thấy sao?”
Đại trưởng lão ra vẻ đang ngủ, nhắm mắt không nói. Nhị tam tứ trưởng lão cũng không mở miệng. Còn lại mấy vị trưởng lão đều hướng ánh mắt về phía cửu trưởng lão.
Cửu trưởng lão mắng thầm trong bụng, chỉ vì ta bối phận nhỏ nhất nên lúc nào các ngươi cũng đem khó khăn đổ lên đầu ta. Nếu nói đúng thì các ngươi đồng ý, nói sai thì ta bị chửi hội đồng. Nếu biết trước như vậy thì lúc sư phụ phi thăng đề cử ta làm trưởng lão ta đã từ chối cho xong. Nhìn bọn Ma Lôi, Ma Vũ, Ma Điện tiêu diêu tự tại bên ngoài, thỉnh thoảng mới ngó nghiêng vụ sự, nhàn nhã tiêu dao mà ta thèm muốn chết. Ai, dù hối hận cũng đã muộn, thôi thì nói vài lời
- “Tông chủ, ta cho rằng ma tinh này đối với chúng ta là vô cùng cần thiết. Trước hết viên ma tinh này là do đệ tử chúng ta tìm được, vốn nó thuộc về chúng ta. Ma tinh chính là bảo bối của Tu Chân Giới, tông chủ hiện tại cũng là Hợp Thể Kỳ phải không? Nếu như có hắn, ngài nhất định đôt phá Hợp Thể Kỳ , tiến nhập vào Độ Kiếp Kỳ. Ma Tông chúng ta có Độ Kiếp Linh Bảo, đương nhiên là không sợ thiên kiếp. Đến lúc đó , tông chủ dễ dàng vượt qua thiên kiếp, thực lực của Ma Tông chúng ta càng mạnh. Thứ nhất, có thể uy hiếp được ma đạo quần ma, thứ hai có thể cũng bên ngoài tranh đấu”.
Nói đến đây hắn dừng một chút quan sát thấy mấy vị trưởng lão thoáng gật đầu, tông chủ cũng lim dim mắt lắng nghe, hắn liền nói tiếp : (Dịch giả : thằng này khôn thật đấy, ta thích)
- “Ma Tông chúng ta nhiều năm qua thu liễm tích sức, để cho Vong Tình Ma Cùng và Yêu Vương điện tùy ý quật khởi. Đó chỉ là vì muốn cho chính đạo bớt nhòm ngó chúng ta. Thế nhưng hiện tại chúng nó lên mặt, nghĩ rằng Ma Tông chúng ta dễ bị coi thường. Chúng nó quên mất uy phong trước đây của Ma Tông. Mượn cơ hội này, chúng ta phải cho chúng biết, ta mới là tông phái số một của Ma đạo”
- “Được, truyền lệnh cho 3 người Ma Lôi, Ma Điện , Ma Vũ dẫn theo một trăm người của Hộ Tông Thập Tam Đình, đứa nào dám khiêu khích Ma Tông uy nghiêm, giết không tha”
- “Đợi chút, ngoài ra chúng ta nên xuất động thêm nhân lực của Ám Ảnh Đường để giám sát mọi cử động của bọn người chính phái. Nếu chúng nó muốn chiếm tiện nghi, lập tức ra tay”
Nhị trưởng lão mở miệng nói.
“Oanh ~~~~ !!!!”
Một tiếng nổ lớn vang lên từ mật thất phía sau núi làm cho toàn bộ đại sảnh cũng phải lung lay
- “Chuyện gì vây ?? “
Cửu trưởng lão hỏi.
- “Âm thanh từ mật thất phía sau núi truyền đến, các ngươi theo ta”
Thất Dạ dẫn đầu hướng phía sau núi bay đi.
Đi đến bên ngoài mật thất chỉ thấy Dương Diệc Phong một người một kiếm đang đứng giữa không trung. Cả người hắn tỏa ra quang mang chói mắt, một lúc sau, quang mang bỗng nhiên vô tung vô ảnh tiêu thất đi, giống như toàn bộ bị Dương Diệc Phong hút vào trong cơ thể.
- “Cuối cùng đã thành công ha ha ha ha ha, số mệnh của ta từ nay là do ta không do trời !! Lão tặc thiên, ngươi hãy căng mắt mà xem ta !!!”
Dương Diệc Phong giơ hai tay lên trời hét lớn (Dịch giả : Ước gì có một tia sét đánh vào nó lúc này)
Lúc này thanh kiếm trong tay cũng biến mất nhưng không một ai chú ý đến.
- “Sư đệ, chuyện gì xảy ra vậy ? Ngươi không sao chứ ?”
Thất Dạ hô lớn.
- “Không có việc gì, chỉ là đột phá cảnh giới mới. Ta không khống chế được lực đạo cho nên hủy mất mật thất . Ha ha”
- “Gian mật thất thôi, có gì đâu. Chỉ cần ngươi không việc gì là được. Ngươi làm ta hết hồn tưởng rằng sau núi có chuyện”
Lúc này đại trưởng lão nhìn chằm chằm vào Dương Diệc Phong một lúc lâu, sau đó nhãn tình sáng lên
- “Thiên tài, ngươi là thiên tài. Chưa đến một trăm năm đã tu thành Nguyên Anh Kỳ, người chính là người đầu tiên của Ma Tông làm được điều này. Theo lịch sử ghi chép, người thiên tài nhất của Ma Tông cũng phải tốn 200 năm mới đạt đến Nguyên Anh Kỳ. Ha ha ha ha”
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 4 : Xuống núi
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Chương 4 : Hạ sơn
- Sư đệ, tu vi của ngươi đã là Nguyên Anh Kỳ rồi sao ? Trước khi bế quan ngươi mới là Khai Quang Kỳ, chưa tới trăm năm ngươi đã đạt đến Nguyên Anh Kỳ ? Ha Ha Ha, Thiên Sinh Đạo Thể quả thật ghê gớm vậy sao ?
- Không, nếu chỉ có Thiên Sinh Đạo Thể cũng không lợi hại được như vậy
Một vị trưởng lão trả lời.
- Thiên Sinh Đạo Thể tuy là ngàn năm khó tìm, không thể cưỡng cầu nhưng trong lịch sử Ma Tông ta cũng không thiếu Thiên Sinh Đạo Thể, những người đó thành tựu tuy rằng bất phàm nhưng không có ai so sánh được với hắn. Hắn sau này chắc chắn là tiền đồ vô lượng
- Ha ha, các vị trưởng lão đánh giá quá cao tiểu tử ta rồi, ta còn non lắm.
- Không kiêu ngạo, không nóng nảy. Tốt , ánh mắt của Tông chủ thật là cao, tìm được một thiên tài cho Ma Tông chúng ta
- Ha ha, cái đó đương nhiên, Dương Diệc Phong là sư đệ của Thất Dạ ta, đương nhiên không phải ai cũng có thể so bì.
- Được rồi sư huynh, nói nữa ta xấu hổ ha ha
Dương Diệc Phong vội vàng ngăn cản Thất Dạ.
Giao lại đống tàn tích của mật thất cho bọn đệ tử đi thu dọn, Dương Diệc Phong theo Thất Dạ và các vị trưởng lão trở về đại sảnh. Thất Dạ đem chuyện ma tinh nói cho Dương Diệc Phong biết, muốn hắn cho biết ý kiến
- Người không đụng ta, ta cũng không đụng người . Nếu người chọc đến ta, đuổi tận giết tuyệt
Dương Diệc Phong tỏa ra một loại khí thế vô hình. Mọi người trong phòng nghe thấy cũng liên tục gật đầu
- Được, không hỗ là sư đệ của ta , có tính cách ha ha ha. Ý của ngươi cũng giống thảo luận của chúng ta. Hừ, lần này ta muốn cho cả thiên hạ biết sự lợi hại của Ma Tông chúng ta. Sư đệ, ngươi về thu dọn một chút, ngày mai ngươi cũng hạ sơn. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Ngươi hiện tại đã là Nguyên Anh Kỳ, có tu luyện tiếp cũng không tiến triển , cần phải nhờ chút cảm ngộ mới tăng tiến
- Được, sư huynh
Dương Diệc Phong không hề phản đối, dù sao hắn cũng muốn xuống núi. Tuy nhiên trong lòng cũng chửi lén một câu. Cảm ngộ là cái đếch gì ? Giờ ta đã sáng tạo ra tầng thứ nhất của Hư Không Ngưng Kiếm Thuật, tuy nó mới chỉ là tầng thứ nhất đã có pháp lực như bây giờ ha ha.
Thì ra, Dương Diệc Phong bế quan gần một trăm năm thực sự đã nghiên cứu ra vô thượng mật pháp có thể lấy lực chứng đạo. Hắn dự vào thân thể đã được cải tạo bởi Long Tu Quả, kế thừa khả năng hấp thu linh lực độc đáo của Long Tu Quả, dùng lực khống chế, phản đạo mà đi. Hắn đưa pháp lực bản thân đẩy ra ngoài cơ thể để câu thông với thiên địa linh khí, sau đó đưa linh khí dẫn nhập vào trong cơ thể, làm cho linh khí bên trong và bên ngoài cơ thể hòa nhập với nhau, giống như những giọt nước mưa rơi vào biển rộng. Sau đó thay đổi chân nguyên toàn thân, tạo ra một loại không còn giống với chân nguyên gọi là kiếm nguyên. Kiếm nguyên tràn ngập khắp thân thể, đưa vào đan điền. Hắn đem Kinh Thiên Thần Kiếm trở thành bản mạng pháo bảo, dựa vào nó không ngừng chuyển hóa chân nguyên thành kiếm nguyên. Cuối cùng dùng linh khí ở bên ngoài hình thành nên một thanh kiếm, nhân kiếm hợp nhất.
Hư không hóa vật vốn là bản lĩnh của Thần nhưng Dương Diệc Phong chỉ bằng pháp lực của Nguyên Anh Kỳ đã có thể hư không hóa kiếm. Điều này hoàn toàn trái với quy tắc chung của trời đất. Thât ra hư không hóa vật chính là sự nắm giữ bản chất về năng lượng của Thần, họ dùng năng lượng biến ảo mà thành. Còn Dương Diệc Phong lại dựa vào kiếm nguyên tràn ngập trong cơ thể để chuyển hóa năng lượng thành kiếm. Tuy nhiên loại năng lượng kiếm này phải nhờ kiếm nguyên duy trì, nếu mất đi kiếm nguyên thì thanh kiếm sẽ bị phân giải trở lại thành linh khí. Còn hư không hóa vật của Thần, dù có triệt tiêu pháp lực sau khi tạo thành thì vật thể cũng vĩnh viễn không mất đi.
Nếu nói như vậy không phải kiếm nguyên của Dương Diệc Phong sẽ tiêu hao nhanh chóng hay sao? Thật ra không phải. Thứ nhất, Dương Diệc Phong nhờ có Long Tu Quả có thể biến năng lượng tự nhiên thành nguồn bổ sung cho hắn đồng thời dựa vào Huyền Thiên Thần Lục để tu luyện nguyên thần. Nhờ nguyên thần cường đại để điều khiển việc thu nạp năng lượng nên không mất chút pháp lực nào. Thứ hai, nếu ngưng tụ linh khí thành kiếm thì thanh kiếm trong tay trở thành một bộ phận của cơ thể, có thể dễ dàng huy động . Thứ ba, dù cho pháp lực của Dương Diệc Phong đạt tới Nguyên Anh Kỳ nhưng hắn không hề có Nguyên Anh cũng không hề có Kiếm Anh. Theo suy nghĩ của hắn, những thứ này ràng buộc sự phát triển của bản thân.
Tại đan điền của hắn chỉ có Kinh Thiên Thần Kiếm đang xoay tròn trong Thất Thải Chân Hỏa. Trong cơ thể chỉ có kiếm nguyên màu trắng liên tục di chuyển qua 360 đại huyệt tạo thành một vòng tuần hoàn. Nếu như có kính hiển vi tại đây sẽ thấy những nguyên khí màu trắng này do các hạt hình kiếm tạo thành. Những hạt này tràn ngập khắp huyết nhục , tế bào , kinh mạch của Dương Diệc Phong. Quả thật vô cùng huyền ảo, chúng lưu chuyển có trật tự , mỗi lần lưu chuyển lại làm cho hàng triệu lỗ chân lông trở thành lỗ đen điên cuồng hấp thu thiên địa vạn khí.
Vì vậy, Dương Diệc Phong với Hư Không Ngưng Kiếm Thuật này mỗi phút mỗi giây đều đang luyện công, mọi việc hoàn toàn diễn ra một cách tự động. Lúc chiến đấu cũng như vậy, không những không hề tiêu hao mà nhờ vận động kịch liệt làm cho việc hấp thu nhanh hơn , so với luyện công bình thường còn tiến bộ nhanh hơn. Môn Hư Không Ngưng Kiếm Thuật này bản chất của nó chính là sự điều khiển và chỉ huy năng lượng. Nó đưa năng lượng trong thiên địa điều khiển hóa thành một bộ phận của cơ thể. Loại phương pháp này ngoại trừ một ít Thái Cổ Đại Thần như : Nữ Oa, Hồng Quân , Hư Vô … còn lại không thể nào làm được. Những người nọ vốn là trời đất dựng dục tạo ra , họ đương nhiên có năng lực này. Còn Dương Diệc Phong chỉ là một con người trong hàng tỉ con người. Nhưng dù sao Hư Không Ngưng Kiếm Thuật cũng chỉ là một pháp môn đề thăng lực công kích, không thể nào so với thần thông quảng đại của Thái Cổ Đại Thần.
Hiện tại, Dương Diệc Phong mới chỉ sáng tạo ra tầng thứ nhất, cao lắm cũng chỉ có thể điều động một lượng linh khí gấp khoảng 5 lần pháp lực bản thân. Tuy vậy cũng đủ để tăng sức chiến đấu của Dương Diệc Phong ngang với Phân Thần Kỳ cao thủ. Dù cho gặp phải Hợp Thể Kỳ cao thủ , Dương Diệc Phong nhờ vào Hư Không Ngưng Kiếm Thuật cũng có thể bỏ chạy.
Dương Diệc Phong kể từ khi gia nhập Ma Tông đến nay mới được xuống núi, hắn muốn truy cầu cảnh giới cao hơn, lấy lực chứng đạo, không ngừng hoàn thiện Hư Không Ngưng Kiếm Thuật. Làm cho nó trở thành công pháp số một kể từ lúc hỗn độn sơ khai đến nay. Hắn muốn chứng mình với lão tặc thiên rằng hắn Dương Diệc Phong có thể thoát khỏi vận mệnh của ông trời. Chỉ cần một mình hắn cũng đủ để xoay trời chuyển đất.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 5 : Hoàng Tuyền (phần đầu)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Tại một quận nhỏ của nước Sở, trên đường mọi người qua lại rất tấp nập, ai ai cũng tươi cười. Có người đứng bắt chuyện với người quen, có người đi bán dạo. Bên đường từng người bán hàng rong đang rao khản cả tiếng. Trên tửu lâu văng vẳng tiếng cười cùng tiếng đàn réo rắt.
Tại cái quận nhỏ này có một ngôi nhà. Trong nhà, Dương Diệc Phong đang ngồi ở vị trí của chủ nhân, bên trái và bên phải có khoảng 60 nô bộc đang đứng cung kính. Dương Diệc Phong cầm lấy chén trà Bích Loa Xuân uống một ngụm.
- A, uống rượu vẫn hơn, lần sau nhớ thay trà bằng rượu cho ta
- Dạ
Lão bộc đang đứng khom lưng lại càng khom hơn.
- Người kia tới chưa?
- Dạ đến rồi
- Đưa đến đây
- Gọi hắn vào đi
Lão bộc lên tiếng gọi rồi nhanh chóng lui ra ngoài
Chỉ trong chốc lát, một người bước vào. Hắn mặc trường bào màu đen, cao khoảng 1m85 , hai mắt lấp lánh thần quang, toàn thân tỏa ra sát khí, đúng vậy là sát khí ! Người này ít nhất phải sống sót qua hơn mười lần đại chiến mới luyện ra được loại sát khí này. Hắn chắc chắn có nhiều kinh nghiệm trong việc giết chóc, nếu không sẽ không có sát khí như vậy. Về điểm này Dương Diệc Phong cũng tự thấy không bằng.
Thật là một hảo hán tử !!
- Bái kiến sư thúc, thuộc hạ là đội trưởng đội thứ ba của Ma Kiếm Đường, tên là Hoàng Tuyền
Hắn quỳ gối nói, trên mặt tràn ngập sự kiêu ngạo, sát khí trên người tỏa ra hừng hực.
Phải biết rằng Ma Tông phân thành : Tam Môn, Lục Đường, Hộ Tông Thập Tam Đình.
Tam Môn bao gồm : Thiên Ma Môn, là thánh môn của Ma Tông. Các tông chủ từ xưa đến nay đều xuất thân từ môn này, trong môn chỉ nhận thiên tài trong thiên tài, tinh anh trong tinh anh. Dương Diệc Phong và chín đại trưởng lão đều thuộc Thiên Ma Môn.
Huyết Sát Môn : Bên trong đều là tinh anh, tất cả đều là hạng người rất thích tranh đấu , thích giết chóc. Các thành viên chủ yếu tu luyện các loại công pháp chiến đấu trong Ma Tông.
Mị Ảnh Môn : Tất cả các thành viên đều là nữ, tất nhiên cũng là tinh anh. Các thành viên tu luyện mê hoặc, ám sát và các loại công pháp dành cho nữ nhân.
Lục Đường gồm có :
Ám Ảnh Đường : Chuyên phụ trách theo dõi và ám sát. Nếu không có sự đề cử của Đường này thì đừng mang hy vọng gia nhập tông.
Thiên Cơ Đường : Chuyên phụ trách việc phân tích tình báo
Hoa Ảnh Đường : Nơi này chuyên môn thu thập và huấn luyện mỹ nữ (amen) , sau đó phân tán khắp thiên hạ để thu thập tình báo. Những mỹ nữ đẹp nhất đều gửi đến các phái trong chính đạo. Nói thẳng ra đây là nơi đào tạo mỹ nữ phục vụ cho công tác gián điệp
Thần Hành Đường : Nơi đây chuyên môn huấn luyện các tay trộm cắp chuyên nghiệp. Chuyên để chôm chỉa thiên tài địa bảo trong hoàng cung hoặc bảo bối, công pháp của các phái.
Chính Ảnh Đường : Nơi đây chuyên đối phó với các chính phái quang minh chính đại. Ví dụ như mời mọc , lừa đảo các cao thủ trẻ tuổi của chính đạo gia nhập ma đạo (oài)
Ma Kiếm Đường : Nơi này chuyên môn cung cấp nhân lực, bình thường thì các thành viên lao đầu vào tu luyện, nếu Đường khác thiếu người thì có thể tìm bọn họ
Hộ Tông Thập Tam Đình : Tổng cộng gồm có mười ba đội, Các thành viên đều tuyệt đối trung thành và pháp lực cao thâm. Nhiệm vụ chính là bảo vệ tông môn, số thành viên không hạn chế. Lúc nhiều thì có thể có đến 10 vạn thành viên, lúc ít thì khoảng 3000. Cảnh giới của tất cả các thành viên đều ngoài Nguyên Anh Kỳ. Bọn họ có thể sẵn sàng liều chết vì Tông môn.
Mỗi vị trưởng lão trong Ma Tông chỉ huy một hệ của Tam Môn và Lục Đường.
Hoàng Tuyền là một trong những đệ tử tinh anh của Ma Kiếm Đường, hơn nữa hắn là thân truyền đệ tử của Tông chủ Thất Dạ Ma Quân. Vốn dĩ, hắn là người của Huyết Sát Môn nhưng hiện tại đang được huấn luyện về võ công và kiến thức ở Ma Kiếm Đường . Trong nội bộ của Ma Tông, dù ngươi có là đệ tử thân yêu của đại nhân vật nào thì cũng phải ở ngoại đường khảo hạch thành tích , phân định thứ bậc. Người có thành tích tốt nhất mới được tiến vào Thánh môn Thiên Ma Môn.
Hoàng Tuyền đi đến ngoại tu cũng đã hơn một trăm năm, hắn đi ngay trước khi Dương Diệc Phong bế quan. Hiện tại dù xưng hô Dương Diệc Phong là sư thúc nhưng Dương Diệc Phong lại không biết hắn. Dương Diệc Phong từ khi gia nhập Ma Tông nếu không ở Tàng Điển Các thì cũng là bế quan. Trong tông hắn chỉ nhận biết chín đại trưởng lão và Tông chủ sư huynh. Có thể hắn không biết Hoàng Tuyền nhưng Hoàng Tuyền lại biết hắn. Bỗng nhiên sư phụ có đâu ra một vị sư đệ, mình có đâu ra một lão sư thúc thì tất nhiên hắn phải tò mò.
Hoàng Tuyền vừa đến phòng khách đã phóng ra sát khí chính là muốn thử xem vị sư thúc này có đủ phân lượng hay không.
Dương Diệc Phong là người như thế nào ? Cái chuyện tranh giành gì trong thế tục mà chưa từng gặp qua ? Hắn vừa nhìn đã biết ngay tên sư điệt này với mình có chút không phục. Hắn lại nhớ đến lời Thất Dạ dặn hắn trước khi xuống núi :
- Sư đệ, tên tiểu tử Hoàng Tuyền vốn kiêu ngạo vô lễ. Hắn cũng khá mạnh. Ngoại trừ ta và chín đại trưởng lão ra, hắn không phục một ai cả. Ngươi lần này giúp ta dạy dỗ hắn một chút để cho hắn biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút, tên tiểu tử đó tu vi đã đạt đến Nguyên Anh Hậu Kỳ nên pháp lực còn cao hơn ngươi. Nhưng dù sao ta cũng có thể khẳng định ngươi có thể giáo huấn hắn. Mọi chuyện ta mặc kệ ngươi dùng cách gì ha ha ha”
Nói xong Thất Dạ cười to ly khai.
- Không cần đa lễ, mau đứng lên đi
Dương Diệc Phong cười nói nhưng lại không rời khỏi chỗ ngồi, hắn không hề cấp cho Hoàng Tuyền một chút mặt mũi nào. Hừ, tiểu tử ngươi kiệu ngạo nhưng lão tử ta càng kiêu ngạo hơn.
- Lần này ngươi làm rất tốt, sư phụ ngươi vô cùng cao hứng. Hắn phái ta đến đây để đưa ngươi về. A, nhân tiện thử một chút xem ngươi có tiến bộ gì không. Ở đây hơi chật chội, ngươi theo ra ra ngoài này.
Nói xong Dương Diệc Phong đứng lên đi thẳng ra ngoài.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc