CHAP 7 : GẶP LẠI
Cảm giác mong đợi điện thoại anh giờ đã biến thành áp lực , mệt mỏi . Có lúc tôi thầm mong tình yêu này hãy biến mất đi . Vì nhẽ gì mà lấy đi sự tự do của tôi . Quản lí tôi ? Đừng hòng .
Gọi điện tôi không nghe , nhắn tin cũng chẳng trả lời . Ồn ào quá tôi tắt luôn máy . Mặc kệ anh , để xem anh làm được gì .
Ngoài dự đoán , hai tuần sau con người đó chân chân thực thực đứng trước mặt tôi . Gì thế này ? Gương mặt kia là sao ? Nhìn anh khác đến mức nếu không nhìn kĩ có lẽ cũng không nhận ra . Mắt chũng thâm quầng , da mặt xanh xao , hàng ria mép tạo độ lớn tuổi , cả khuôn mặt toát lên vẻ mệt mỏi , kiệt sức . Tôi lại làm gì vậy ? Chưa kịp định thần đã bị cánh tay rắn chắc đó kéo vào lòng ôm chặt .
- Em không sao chứ ? Sao lại tắt máy ? Có biết anh lo lắm không , đồ ngốc ? Dù cãi nhau giận dỗi gì , em mắng anh , ghét anh cũng được, chỉ xin em đừng để anh không tìm được em .
Tôi khóc oà , lấy tay đấm lên ngực anh , trách anh sao không tin tôi . Cứ thế cứ thế chìm trong sự vỗ về , an ủi của anh .
Ngừng khóc ... tôi trợn tròn đôi mắt ngơ ngác hỏi :
- Sao anh lại về ?
- Anh không tìm được Em .
- Bác cũng đồng ý cho anh về ah ?
- Mẹ anh không biết .
- Trời ơi ! Sao lại thế ? Thế anh đi đi . Sang đó đi . Kẻo bác lại lo .
- Anh không đi . Ai kêu em chơi trò mất tích @@
- Ai kêu anh suốt ngày nghi ngờ em . Em có phải tội phạm đâu . Hứ >.<"
- Ai kêu em ...
- Làm sao làm sao :o
- Ai kêu vệ tinh xung quanh em nhiều quá . Anh bắn tỉa , bắn thẳng ...đủ kiểu mà vẫn không hết .
- Ở đâu ? Làm gì có ai ? Có anh ý , trong mắt chỉ nhìn thấy tình địch .
Anh cốc nhẹ đầu tôi , cười nói :
- Đồ nhóc con ngốc nghếch . Sẽ có một ngày em hiểu .
- Ơ ... Anh thì lớn lắm ý mà chê em @@
- hè hè . Chúng mình đi chơi đi . Anh hẹn Hải , Việt rồi đó .
- Các anh ý biết anh về rồi ?
-Tất nhiên rồi . Bạn thân mà không biết thì hai đứa nó đang tội chết . Haha
- Bạn thân anh biết nhưng tại sao giấu người yêu anh ? - tôi phụng phịu nói .
- Anh giấu ? Nếu chẳng phải vì em mất tích thì anh cũng đâu có về .
- Đi thôi . Các anh ý giục rồi .
Tôi ngại ngùng xấu hổ kệ anh đi một mạch về phía trước . Trời ơi là trời ! Bắt lỗi người ta nhưng lại quên mất nguyên nhân là do mìh . Đúng là chuốc hoạ vào thân mà .
- Ớ !!!
Hoá ra là anh. Thật vẫn chưa quen được anh đã trở về . Anh nhéo má tôi , nắm tay tôi , bước :
- Mới xa nhau nửa năm mà em đã quên mất anh rồi hả ?
- Đâu ... Tại ...
- Haha . Em đỏ mặt trông rất đáng yêu .
Tôi tức giận , vung tay anh ra :
- Kệ em !
- Haha . Nhóc con ! Chờ anh với ! Đi từ từ chứ , ngã bây giờ . Haha.
- Áaaaaaa ... Kệ em ! Đồ đáng ghét ! >:p
- Nhóc con gây cười ! Có hòn đá.....
!!!
Thế là thôi ! Thật ước bên cạnh là một cái lỗ để chui vào . Đen ! Quá đen mà ! Mất hết cả thể diện . Haizz . Chắc anh lại được mẻ cười vỡ bụng đây .
Nhưng ... hiện thực thì đi ngược lại với suy nghĩ . Anh chạy lại , vẻ mặt hốt hoảng , rối trí :
- Em sao không ? Anh xem nào ? Xem có bị liên quan đến xương không . Em đau lắm không ? Đi đứng cẩn thân chứ . Haizz
- Em không sao ! Hứ .
Nói xong , tôi vùng vằng đẩy anh ra , đứng dậy . Ai dè ... may có anh đỡ lại , không thì đúng là ... không có lỗ mà chui nữa :(.
- Thôi đừng giận nữa . Anh ở đây rồi , rất gần . Hãy dựa vào anh nhé . Cho anh cơ hội bảo vệ em , được không ? ...
- Để em suy nghĩ đã ...:p :))
Miệng nói vậy nhưng lòng thì như đang mở cờ. Lời nói ngọt ngào tràn đầy tình cảm như thế , lại thêm biểu lộ lo lắng kia ... có đứa con gái nào mà không tan chảy cơ chứ .
Chúng tôi nắm tay nhau , trò chuyện , cười nói . Cuộc sống bình bình thản thản như vậy thôi là cũng đủ lắm rồi .
Được hơn một tuần thì anh phải gấp rút trở về . Mẹ biết tin anh về Việt Nam , vốn sức khoẻ không tốt , lại gặp sự cứng đầu của con trai , giận quá mà ngất đi , nhập viện . Cũng đúng thôi , đường xa như thế , mẹ nào mà chẳng lo lắng , nhất anh lại là duy nhất của mẹ anh .
Lại tiễn anh ra phi trường , đó là điều tôi không thích nhất . Sợ sự tiễn biệt , ngại đối diện với xa cách . Người ở thì thương nhớ người đi thì không đành lòng . Nhưng lần này , trước mặt anh , tôi không hề khóc , đã có thể cố gắng cười , nở một nụ cười rực rỡ nhất để anh an lòng mà bước đi , vẫy tay chào tạm biệt . Bóng anh dần mờ đi , xa khuất khỏi tầm nhìn , tôi mới dám thu về nụ cười gượng gạo cùng bàn tay vẫy chào tạm biệt . Quay người đi , như mất sức , tôi ngồi thụp xuống . Chuyện gì thế này , sức lực của tôi phải chăng đã dồn hết cho nụ cười kia ? Yếu đuối , bản thân quá hèn nhát rồi .
Việt vỗ nhẹ vai an ủi tôi . Đưa khăn giấy trong sự ngỡ ngàng của tôi :
- Ơ , em đâu cần khăn giấy ?
- Nụ cười khó coi . Em thà khóc , bọn anh còn thấy dễ chịu hơn ý . Con bé này , buồn thì hãy khóc đi . Cứ giấu trong lòng làm gì . Dồn nén nhiều lúc tức nước vỡ bờ mà ngập lụt , bọn anh không chịu trách nhiệm đâu đấy . Haha
- Cái anh này ... =.="
Ít nói như Hải cũng phải lên tiếng bảo vệ tôi :
- Thôi đi thằng kia . Cứ bắt nạt em nó . Anh họ tôi mà biết , ông chết chắc . Haha.
- Tôi sợ gì . Đằng nào thì nó cũng lên máy bay rồi . Quá lắm thì chỉ gặp khi nó thả dù nhảy xuống thôi . Haha .
Chúng tôi đang cười đùa thì bị tiếng điện thoại làm gián đoạn . Hải giơ máy cho Việt , nói :
- Vừa nhắc đến tào tháo , tào tháo xuất hiện luôn . Ông chết , anh tôi biết ông bắt nạt Linh rồi . Haha
Miệng vừa nói , anh vừa nhấn nút nghe:
- Alo , anh vẫn chưa lên máy bay à mà còn gọi điện thế ?
Giọng nói từ đầu dây bên kia không biết nói gì , chỉ thấy ánh mắt Hải hướng về phía tôi :
- Điện thoại em đâu ?
Nghe thế , tôi lục tìm trong túi xách , kiểm tra túi áo túi quần , đều không thấy .
- Chết rồi . Điện thoại em để đâu ý nhỉ ?
Hải thở dài một cái rồi nói vào điện thoại :
- Chắc Linh lại để quên điện thoại ở nhà rồi . Tý em sẽ phụ trách đi kiểm tra . Cứ tưởng nhớ đến mìh , ai dè không tìm được người yêu thì mới gọi cho mìh .
Giọng Hải có vẻ dằn dỗi rồi đưa máy cho tôi . Cùng lúc cầm máy thì nghe thoang thoáng :
- Thằng kia đưa máy mau .
Thật hài quá đi . Tôi nhịn cười , trở về chất giọng bình thường :
- Anh ah !
- Nói em bao lần rồi . Có cái điện thoại mà cũng quên thế hả ? Chết dở . Thế này thì cũng có lúc quên luôn người ở đâu thôi . Haizz .
- HeHe . Tại vội quá . Với lại sợ xa anh nên đầu óc cứ rối tung lên , việc j cũng chả nhớ . Tất cả là tại anh ý mìh ạ . Hihi
Giọng anh như cười :
- Đồ quỉ . Em thật giỏi nói . Anh xin hàng . Hehe . Sau em nhớ cẩn thận nhé . Không có anh ở bên lại càng phải để ý , phải biết lo cho bản thân mìh , nhớ chưa ?
- Em biết rồi . Anh đi giữ gìn sức khoẻ nhé . Gửi lời chào hộ em tới hai bác , anh nhé ^^
Anh sững lại một lúc , mới ậm ừ nói :
- ừm . Anh biết rồi . Em nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy . Anh phải tắt máy rồi . Yêu em :*
- A ... Khoan đã ...
- Anh đây ..
- Em ... anh ... hãy tin em nhé ! Em chờ anh !
- ......
- Alo alo ...anh còn đó không ?
- Anh đây . Cảm ơn em vì đã yêu anh . Anh tin em . Hãy chờ anh . Mãi luôn yêu em , nhóc ah ! Anh yêu em .
Không nhìn nhưng cũng đủ cảm thấy hai má ửng hồng nong nóng ngại ngùng , tôi mỉm cười .
- Em cũng yêu anh .
Dập máy . Vẫn luôn là tôi dập trước . Đó nghiễm nhiên trở thành quy định anh dành cho tôi . Nhớ có lần anh nói , sau tiếng cúp điện thoại , tiếng tít tít thật sự rất lạnh lẽo , cô đơn . Vậy nên anh muốn tôi luôn là người cúp máy trước , bảo vệ tôi tránh xa những trạng thái ảo não nhất . Anh vẫn luôn thế , chỉ cần liên quan đến tôi , anh sẽ để ý lưu tâm ngay cả khi đó là những điều nhỏ nhặt . Đang loay hoay trong kí ức , thì nghe thấy tiếng ai đó trêu chọc :
- Thôi được rồi . Nghe cô cậu nói chuyện mà những thằng F.A như chúng tôi sởn hết cả da gà . Tình cảm đến phát ói . Lại còn ngây người ra như thế nữa chứ . Haha .
- Tưởng ai dám chọc vào ổ kiến lửa , hoá ra là anh Việt nhà ta . - tôi quay ra ném cái lườm sắc lẹm về phía anh .
- Khiếp quá khiếp quá . Tôi sợ rồi . Được cả đôi . Haha .
- hehe . Vậy thì anh mau kiếm người yêu đi , để đỡ phải suốt ngày thấy ớn với những yêu thương . Haha .
Anh sững lại , nín cười , nhìn tôi chằm chằm :
- Anh ....
Chưa kịp nghe hết lời đã thấy Hải chen vào :
- Lúc anh đi , em có khóc thế này không ?
Vừa dứt lời liền bị Việt phát nhẹ đầu :
- Ơ cái thằng này , không được mong Linh khóc , biết chưa ?
- Ông để yên nào . Haha . Anh em tôi đang nói chuyện tự dưng nhảy vào .
- Không nhầm thì ông mới là người chen ngang đấy . Chẹp .
Đi ? Khóc ? Là sao ?
- Anh Hải , anh đi đâu ? Là sao ? - tôi ngạc nhiên hỏi anh .
- Nó sang đó với anh họ . Em kệ nó đi . Hehe .
- Pháp ? Tại sao thế ?
- Anh với Hoàng học cùng ngành , để sau này giúp công ty phát triển ý mà . Hehe .
- ah vâng ... Khi nào đi thế ak ?
- Tháng nữa anh đi rồi .
- Sao nhanh thế ? - trợn tròn mắt hỏi anh .
- Nhanh gì đâu em . Thủ tục làm xong lâu rồi . Đáng nhẽ theo dự định thì hôm nay là ngày đi của anh. Nhưng vì sợ em thêm buồn nên quyết định ở lại thêm một tháng an ủi em . Hehe .
- Cái thằng này . Chém ít thôi . Nó không muốn xa anh ý mà . Em kệ nó đi . Hehe .
Vậy đó , ba chúng tôi rời sân bay trong tiếng cười đùa móc nghéo . Nhớ lại , thời gian xa anh , nhớ anh ... cũng nhờ hai người đó luôn ở bên an ủi , động viên , không cho tôi chút thời gian rảnh rỗi để buồn rầu . Cảm thấy mình thật quá may mắn , vừa có người yêu tốt lại vừa có hai người anh trai hết mực quan tâm , lo lắng , bảo vệ cho tôi . Quen anh , yêu anh - là điều ý nghĩa , sáng suốt nhất tôi đã làm từ trước đến nay .