|
|
11-08-2008, 08:38 AM
|
|
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 5
ÃC MỘNG CHƯA CÃO CHUNG
Nhá» uống khá nhiá»u cà phê nên TÆ° Dao má»›i là m việc được cả buổi sáng rất có năng suất, nói năng hùng hồn vá» kế hoạch quảng bá, tuyên truyá»n dá»± án má»›i trÆ°á»›c Há»™i đồng quản trị, quên hẳn vị trà của mình hiện chỉ là má»™t nhân viên văn thÆ° bình thÆ°á»ng.
Phó tổng giám đốc phụ trách thị trÆ°á»ng Ä‘Ãch thân Ä‘á» nghị cho TÆ° Dao trá»±c tiếp báo cáo vượt cấp trÆ°á»›c Há»™i đồng thá»±c là má»™t Ä‘iá»u bất ngá». Bá»—ng nhiên được tin cáºy, má»™t cÆ¡ há»™i tốt khó gặp, chẳng có lý do gì để không nắm bắt; nhất là trong khi cuá»™c sống của cô Ä‘ang xáo trá»™n nhÆ° thế nà y. Từ khi Ä‘i là m, TÆ° Dao luôn tá»± nhắc mình không thể để bất cứ chuyện gì là m ảnh hưởng đến công tác hà ng ngà y.
Äồ uống của bữa trÆ°a cÅ©ng là cà phê, nếu không thì e rằng ngay tiếng chuông Ä‘iện thoại di Ä‘á»™ng cÅ©ng không nghe thấy.
Má»™t tin nhắn hiện ra trên mà n hình máy di Ä‘á»™ng, đó là bốn chữ Ä‘á» tÆ°Æ¡i: "Äau thÆ°Æ¡ng đến chết".
Suýt nữa thì cô buông Ä‘iện thoại rÆ¡i xuống mặt bà n, may mà đã nhanh mắt nháºn ra số máy gá»i đến là của ThÆ°á»ng Uyển, cô má»›i yên tâm; cô láºp tức gá»i Ä‘iện trừng phạt.
"Äồ khỉ ThÆ°á»ng Uyển, định hù doạ mình đấy à ?"
ThÆ°á»ng Uyển nói nhÆ° Ä‘ang mếu máo: "Mình nói tháºt đấy, mình bye-bye gã khốn kiếp ấy rồi, rất buồn". ThÆ°á»ng Uyển bắt đầu yêu từ hồi trung há»c, thay ngÆ°á»i yêu còn nhiá»u hÆ¡n thay di Ä‘á»™ng, nhÆ°ng lần nà o cÅ©ng yêu hết mình, má»—i lần thất tình là má»™t lần Ä‘au khổ.
"Dù thế nà o thì cáºu cÅ©ng đừng dùng bốn chữ ấy thể hiện Ä‘au khổ. Cáºu là m cho mình sợ quá. Tối nay cùng Ä‘i ăn cÆ¡m, mình sẽ an ủi cáºu".
Lên hết cầu thang xoáy trôn ốc của hiệu ăn "Luân Hồi", từ xa TÆ° Dao thấy ThÆ°á»ng Uyển ngồi cúi đầu, mắt Ä‘á» hoe. Xem ra lần nà y cô ấy lại yêu tháºt lòng. Ôi, cô gái nà y khó bá» cứu vá»›t!
Mình nghÄ© thế nà y liệu có quá thạo Ä‘á»i không? ChÃnh mình cÅ©ng khắc khoải chỠđợi má»™t tình yêu đẹp kia mà ? Trong đầu cô lá» má» hiện lên má»™t bóng hình quen thuá»™c.
Không thể là anh ta, hãy biến ngay!
TÆ° Dao cố xua Ä‘i hình bóng ấy, suốt mấy năm qua, liệu đã có ai tháºt sá»± đáng để yêu sâu nặng, có thể chiếm trá»n trái tim mình? NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, cÅ©ng chỉ có mối tình đầu. Những năm tháng nà y tất cả Ä‘á»u in Ä‘áºm dấu ấn của ham muốn váºt chất, tìm má»™t tình yêu chân tháºt còn khó hÆ¡n chuyện xua Ä‘uổi những cÆ¡n ác má»™ng kia.
Thế là mình lại nghĩ đến những cơn ác mộng đáng ghét ấy!
"Sao váºy, trông cáºu còn có vẻ Ä‘au khổ hÆ¡n cả mình nữa? Nà ng Dao Dao luôn tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa biến đâu mất rồi? Mình Ä‘ang đợi cáºu đến an ủi đấy!" ThÆ°á»ng Uyển trách móc.
Tư Dao vội nói: "Không có gì, chỉ vì áp lực ở công ty căng quá".
"Cáºu đừng nói dối, lẽ nà o..." ThÆ°á»ng Uyển tháºt sá»± đã trở thà nh ngÆ°á»i bạn tâm tình của TÆ° Dao, đón nháºn má»i ná»—i buồn vui há»n giáºn của cô.
TÆ° Dao không giấu nữa: "Äúng, cáºu ấy lại đến tìm mình. Mình vốn đã nghÄ©, chuyển nhà để thoát khá»i những cÆ¡n ác má»™ng ấy chỉ là hạ sách trong lúc tuyệt vá»ng; chuyện tối qua khiến má»i hy vá»ng của mình hoà n toà n tiêu tan. Viên Thuyên thông minh là thế, sao cÅ©ng lại ủng há»™ và xui mình chuyển nhà ? Chuyển nhà là m sao có thể giải quyết được vấn Ä‘á»?"
"Váºy cáºu định thế nà o?" ThÆ°á»ng Uyển tuy là bạn tri ká»·, nhÆ°ng lại là má»™t ngÆ°á»i không có chút chÃnh kiến nà o, đây cÅ©ng là lý do tại sao cô luôn thất tình.
"Còn có thể là m gì được nữa? Không thể lại chuyển nhà . Mình Ä‘Ã nh phải liá»u chịu Ä‘á»±ng, mong sao thá»i gian có thể chữa là nh tất cả".
ThÆ°á»ng Uyển cúi đầu nghÄ© ngợi: "Äiá»u quan trá»ng nhất là phải nói lặp Ä‘i lặp lại vá»›i bản thân rằng tất cả không phải lá»—i của cáºu, cáºu tháºt sá»± là ngÆ°á»i vô tá»™i, những chuyện đó chỉ là sá»± trùng hợp của má»™t số Ä‘iá»u không may".
TÆ° Dao cảm Ä‘á»™ng gáºt đầu: "Thôi được, nói chuyện của cáºu Ä‘i".
"Äừng nhắc đến nữa, những anh chà ng nhÆ° thế vẫn rất bát nháo. Äến khi mình Ä‘iên tiết lên, anh ta má»›i chịu khai ra... Cáºu Ä‘oán xem, hắn nói y hệt nhÆ° gã lần trÆ°á»›c, nói rằng "Em là má»™t cô gái dá»… thÆ°Æ¡ng, ăn mặc rất mốt, nhÆ°ng vá» chất ngÆ°á»i thì chÆ°a đủ... chÆ°a đủ gợi cảm, chÆ°a Ä‘a dạng". Có phải đầu bá»n há» cháºp IC không?" ThÆ°á»ng Uyển tức trà o nÆ°á»›c mắt.
Nhân viên phục vụ Ä‘i đến há»i TÆ° Dao muốn uống gì, TÆ° Dao không còn tâm trà nà o để say sÆ°a, nên chỉ gá»i má»™t cốc bia Yến Kinh. Sau đó lặng yên nghe ThÆ°á»ng Uyển kể mãi vá» chuyện thất tình.
Không biết cốc bia đã đặt bên tay cô từ lúc nà o. An ủi ThÆ°á»ng Uyển má»™t hồi, cô thấy khát tháºt sá»±, cầm lên uống má»™t ngụm, bá»—ng cảm thấy rất khác thÆ°á»ng.
Sao bia lại sặc mùi máu tanh nồng?
Cô cúi nhìn, bia trong cốc lẽ ra mà u và ng óng thì lại thà nh mà u đỠsẫm!
Cô hãi hùng kêu lên, cốc bia tuá»™t khá»i tay, đổ nghiêng trên mặt bà n. Tấm khăn trải bà n trắng tinh cÅ©ng loang máu Ä‘á» từ từ hoá thà nh bốn chữ: "Äau thÆ°Æ¡ng đến chết"
Cổ Tư Dao như bị đôi tay ai đó bóp nghẹt, muốn kêu nhưng không ra tiếng, ngay thở cũng rất khó khăn.
"Dao Dao, cáºu sao thế?" ThÆ°á»ng Uyển sợ Ä‘á» ngÆ°á»i hồi lâu má»›i há»i được câu nà y.
"Cáºu thấy chÆ°a? Máu..." TÆ° Dao cố hết sức nói thà nh lá»i.
"Máu gì?"
TÆ° Dao gá»i "Anh Æ¡i" rồi ngoảnh đầu tìm ngÆ°á»i phục vụ vừa mang bia đến, nhÆ°ng cô lại Ä‘á» ra kinh hãi.
Ở má»™t bà n ăn gần đó, phục vụ viên Ä‘ang cầm má»™t chiếc ấm có cái vòi dà i rót trà cho khách. NÆ°á»›c trà từ cái vòi dà i ấy rót và o chiếc chén nhá» rất chÃnh xác (1).
Äiá»u là m cho TÆ° Dao không dám tin ở mắt mình là mà u của nÆ°á»›c trà cÅ©ng Ä‘á» tÆ°Æ¡i nhÆ° máu!
NÆ°á»›c "trà " ấy bắt đầu trà n ra ngoà i miệng chén, lại bắn toé trên khăn trải bà n trắng tinh còn phục vụ viên giống nhÆ° má»™t nhà thÆ° pháp Ä‘ang biểu diá»…n, thoải mái khua bút, trên mặt bà n hiện lên bốn chữ: "Äau thÆ°Æ¡ng đến chết"
Nhìn từ phÃa sau, ngÆ°á»i ấy nhá» nhắn mảnh khảnh, cà ng nhìn cà ng thấy quen quen. TÆ° Dao nhÆ° ngồi phải bà n chông, láºp tức đứng báºt dáºy, Ä‘i ra phÃa ấy nhÆ° bản năng xui khiến. Äá»™t nhiên, ngÆ°á»i ấy ngoái lại, má»™t khuôn mặt trắng bệch, má»™t đám tóc Ä‘en Æ°á»›t xoã trên trán.
ChÃnh là Kiá»u Kiá»u!
TÆ° Dao kêu lên má»™t tiếng kinh hoà ng, quay ngoắt tất tả chạy xuống tầng dÆ°á»›i, tai vẫn nghe thấy ThÆ°á»ng Uyển gá»i: "Dao Dao, đợi đã, cáºu là m sao váºy?"
Suốt quãng Ä‘Æ°á»ng, tim TÆ° Dao Ä‘áºp dồn dáºp, trong đầu cứ hiện ra cảnh tượng khủng khiếp vừa nhìn thấy, và bốn chữ khiến cô hồn xiêu phách lạc: "Äau thÆ°Æ¡ng đến chết"
Ảo giác, nhất định chỉ là ảo giác. ThÆ°á»ng Uyển gá»i di Ä‘á»™ng khẳng định má»i chuyện xảy ra trÆ°á»›c mắt TÆ° Dao Ä‘á»u chỉ là những tưởng tượng vô căn cứ. Tại sao lại thế nà y? Hình nhÆ° má»—i lần lại cà ng nghiêm trá»ng hÆ¡n. Chắc là cái chết của Viên Thuyên, bức ảnh phong cảnh gá»i kèm theo quả cầu pha lê, Tiểu Mạn đùng đùng "há»i tá»™i"... đã tác Ä‘á»™ng khiến cô rụng rá»i hồn vÃa.
"Ở đây à ?" NgÆ°á»i lái tắc-xi dừng xe, ngoảnh lại há»i.
Lúc nà y TÆ° Dao má»›i bừng tỉnh, nói "xin lá»—i anh", nhanh chóng trả tiá»n rồi xuống xe.
Tắc-xi vừa chạy Ä‘i, TÆ° Dao liá»n cảm thấy hình nhÆ° trong bụi cây phÃa dÆ°á»›i gốc cây to bên kia Ä‘Æ°á»ng có má»™t đôi mắt Ä‘ang chăm chú nhìn mình.
Cô vẫn luôn cho rằng "giác quan thứ sáu" của mình rất khá, tin rằng đúng là có ngÆ°á»i Ä‘ang theo dõi. Cô từ từ Ä‘i tá»›i phÃa đôi mắt thoắt ẩn thoắt hiện kia, má»›i biết là không có gì cả. Lại là ảo giác Æ°? Bụi cây bá»—ng phát ra má»™t tiếng "soạt" khe khẽ.
Cô vá»™i quay ngÆ°á»i chạy vá» phÃa cổng nhà , tay run run mở khoá, chui tá»t và o trong, đóng kÃn cổng. Äèn hà nh lang không báºt, cô tá»±a lÆ°ng và o cá»a, đứng thở gấp trong bóng tối.
Lúc nà y Tư Dao cảm thấy hình như không chỉ có mình cô ở trong bóng đêm đặc quánh.
Cô đứng chôn chân tại chá»—, không dám Ä‘á»™ng Ä‘áºy, cÅ©ng không biết nên là m gì.
Mắt cô rất nhanh quen vá»›i bóng tối, cô trông thấy lá» mỠở chá»— tiếp giáp giữa phòng ăn và phòng khách má»™t bóng Ä‘en! Ngoà i kia má»™t chiếc xe tắc-xi quay đầu, ánh đèn pha loáng qua cá»a sổ, cô thấy ánh lên má»™t vệt sáng má» bên cạnh bóng Ä‘en.
Hình như là một con dao!
TÆ° Dao thấy giáºn mình vì tâm trạng rối bá»i nên khả năng tuỳ cÆ¡ ứng biến cÅ©ng mất theo. Sau khi hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, cô liá»n báºt công tắc đèn lên.
Trong bếp, Lịch Thu mặc chiếc váy Ä‘en Ä‘ang đứng đó. Tay phải cô ta cầm má»™t con dao nhá», tay trái cầm quả táo đã gá»t được má»™t ná»a.
"Là cô à ? Tôi sợ chết khiếp". TÆ° Dao má»m nhÅ©n ngÆ°á»i ngồi váºt xuống chiếc ghế sa lông phòng khách.
"Sao cô và o nhà mà không báºt đèn?" Lịch Thu há»i lại, ánh mắt cô ta hÆ¡i khác thÆ°á»ng, nhÆ° nhìn ra được Ä‘iá»u gì đó.
Mối ngá» vá»±c bá»—ng trá»—i dáºy trong đầu TÆ° Dao: "Tôi còn Ä‘ang thấy lạ, sao cô lại gá»t táo trong bóng tối âm thầm nhÆ° thế?"
Lịch Thu lạnh nhạt: "Mắt tôi quá nháºy cảm vá»›i ánh sáng, đối vá»›i tôi, đèn bếp và phòng khách Ä‘á»u quá sáng. Tôi quen là m má»i việc trong bóng tối rồi, gá»t táo chỉ là má»™t Ä‘á»™ng tác quen tay, tôi không cần nhìn cÅ©ng là m được".
TÆ° Dao vẫn thấy đáng ngá», nhÆ°ng không tiện há»i thêm, Ä‘Ã nh gượng cÆ°á»i: "Tháºt váºy à ? Thảo nà o cô chỉ toà n mặc váy Ä‘en".
"Còn kÃnh râm của tôi nữa, chắc chắn nhiá»u hÆ¡n số già y dép của cô". Lịch Thu tiếp tục gá»t táo, quả nhiên, cô ta không cần nhìn tay mà chỉ nhìn và o TÆ° Dao, vá» táo cÆ° từng vòng thõng xuống.
Con mèo Linda của Tư Dao nghe thấy tiếng chủ nhân và o nhà , không biết từ đâu chui ra, nhảy và o lòng cô nằm nũng nịu. Lúc nà y Tư Dao mới thấy yên tâm hơn.
Lịch Thu từ từ Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm và o TÆ° Dao: "Nà y, tôi thấy sắc mặt của TÆ° Dao không ổn, có phải là muá»™n thế nà y vẫn chÆ°a ăn không? Hay là cứ ăn tạm quả táo nà y Ä‘i".
Từ lúc ở hiệu ăn ra, TÆ° Dao chÆ°a có hạt cÆ¡m nà o và o bụng. Cô do dá»± má»™t chút, thấy Lịch Thu rất chân thà nh, bèn cÆ°á»i nói: "Vâng, rất cảm Æ¡n, tôi báºn bịu đến táºn bây giá» chÆ°a ăn cÆ¡m. Nói tháºt, tôi vỠđây đã lâu, bốn ngÆ°á»i thuê phòng chúng ta ai cÅ©ng quá báºn, cÅ©ng chÆ°a trò chuyện nhiá»u được. Hay là má»™t hôm nà o đó, tôi má»i má»i ngÆ°á»i Ä‘i ăn cÆ¡m, nhân tiện có thể giao lÆ°u má»™t chút; Ä‘á»u là những ngÆ°á»i cùng trang lứa, chắc chắn sẽ có tiếng nói chung". Trong thâm tâm cô hiểu rõ mình Ä‘ang muốn nhanh chóng thoát khá»i những buồn phiá»n và há»—n loạn lâu nay, cách tốt nhất là hÆ°á»›ng ngoại để lấp đầy những khoảng trống còn lại của cuá»™c sống.
Lịch Thu cÆ°á»i bình thản: "à hay đấy, nhÆ°ng cô là ngÆ°á»i má»›i đến, nên để những ngÆ°á»i cÅ© chúng tôi chà o mừng cô má»›i phải. Hay thế nà y váºy: ngà y mai tôi là m và i món ăn, bảo hai anh chà ng kia Ä‘i mua bia, chúng ta cùng ăn ở nhà , chẳng phải là cà ng thoải mái và thá»±c tế hÆ¡n à ?"
TÆ° Dao mÆ¡ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, không ổn ở đâu nhỉ? Cô cố nghÄ© mãi má»›i nháºn ra: "Sao? Cô... biết nấu ăn à ?" Äiá»u nà y đã phá vỡ ấn tượng "không ăn thức ăn của nhân gian" của mình đối vá»›i Lịch Thu thì phải?
"Sao gá»i là "biết nấu" gì được? Tôi có nói là tôi biết nấu cho ngon đâu!" Lịch Thu vừa nói vừa quay và o bếp, cầm ra má»™t quả táo khác, chỉ và i Ä‘Æ°á»ng dao đã gá»t xong vá» táo.
Mở nÆ°á»›c nóng đầy bồn tắm, hÆ¡i bốc lên ngùn ngụt, chÆ°a tắm nhÆ°ng TÆ° Dao đã cảm thấy toà n thân dá»… chịu, má»—i thá»› thịt Ä‘á»u được thả lá»ng, trong lòng cÅ©ng thấy bình thản.
Cảm giác nhÆ° thế nà y đến hÆ¡i cháºm, hÆ¡i Ãt, nên sá»›m nghÄ© cách để Ä‘iá»u chỉnh nhÆ° thế nà y má»›i phải.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên cô vẫn còn nhá»› cô đã phải ná»— lá»±c rất nhiá»u dÆ°á»›i sá»± giúp đỡ của các bác sÄ© để khắc phục được ná»—i sợ hãi khi ở trong buồng tắm nhá» hẹp. Cô thấy tá»± hà o vá» Ä‘iá»u nà y và cà ng vững tin cô mãi mãi là m chủ váºn mệnh của mình.
Cô nằm xuống chỗ dốc của bồn tắm, ngâm mình trong nước nóng, hai mắt khép lại.
Má»i ná»—i u uất, sợ hãi, lo lắng rồi sẽ qua Ä‘i, không thể để những mặt trái của sá»± việc đã qua choán hết toà n bá»™ cuá»™c sống, tất cả cuối cùng sẽ Ä‘i và o đúng quỹ đạo. Lúc má»›i chuyển công ty, cô chẳng đã từng lo rằng những bÆ°á»›c khởi đầu là m lại sá»± nghiệp sẽ rất gian nan hay sao. Bắt đầu là m từ chân thÆ° ký quèn của công ty má»›i, cÅ©ng chỉ trong và i tuần ngắn ngủi đã nhiá»u lần cô được phó tổng giám đốc phụ trách thị trÆ°á»ng khen ngợi, cho nhảy cóc vượt qua nhóm ý tưởng quyết sách của phòng quảng cáo, trá»±c tiếp giao cho cô má»™t mình phụ trách kế hoạch tuyên truyá»n của hai dá»± án.
Kiá»u Kiá»u, Viên Thuyên, các cáºu đã Ä‘i khá»i cuá»™c sống của mình, hãy để cho mình được tá»± do, hãy nhá»› rằng mình đã Ä‘au Ä‘á»›n thế nà o vì cái chết của hai cáºu.
Äau thÆ°Æ¡ng đến chết
Bốn chữ nà y không hiểu từ đâu chợt hiện ra, TÆ° Dao Ä‘á»™t nhiên mở to mắt, nhổm ngÆ°á»i nhìn xung quanh: phòng tắm nho nhá» chẳng có gì khác thÆ°á»ng, rất yên tÄ©nh, chỉ thỉnh thoảng có má»™t giá»t nÆ°á»›c rÆ¡i ra từ cái vòi chÆ°a vặn chặt, rÆ¡i xuống nÆ°á»›c trong bồn tắm, kêu "tách" má»™t tiếng.
Cô thở phà o, lại nằm xuống ngâm mình trong nước, cảm thấy cô đã nhạy cảm vô căn cứ.
Nhưng có thể chỉ toà n trách mình không?
Äúng là có những việc cô đã là m sai, vẫn còn có thể sá»a chữa lại, có thể yên ổn; song có những sá»± lá»±a chá»n sai lầm cô sẽ phải hối háºn suốt Ä‘á»i, có lẽ chuyến Ä‘i ấy là má»™t và dụ.
Cô không sao quên được cái đêm mÆ°a mịt mùng ấy, cái vùng rừng núi còn tối Ä‘en hÆ¡n cả bóng đêm, mấy khuôn mặt đầy sợ hãi và mệt má»i dÆ°á»›i ánh đèn pin, nÆ°á»›c rÆ¡i từ vách đá, những giá»t máu tà tách nhá» xuống mặt nÆ°á»›c Ä‘á» thẫm.
Một tiếng "tách".
TÆ° Dao lại sợ hãi mở to mắt ra nhìn, thấy hối háºn tại sao vừa rồi không vặn chặt cái vòi chết tiệt và o.
Lại một tiếng "tách".
Má»™t giá»t Ä‘ang rÆ¡i xuống trÆ°á»›c mặt cô, lan ra trên mặt nÆ°á»›c trong bồn tắm. Cô dÆ°á»ng nhÆ° có thể khẳng định đây không phải là nÆ°á»›c bình thÆ°á»ng.
Lại một tiếng "tách".
Là má»™t giá»t máu!
NÆ°á»›c ấm ở quanh ngÆ°á»i bá»—ng nhÆ° lạnh ngắt, cô rét run cầm cáºp, co ro áp đến gần vòi, giá»t nÆ°á»›c Ä‘ang Ä‘á»ng ở miệng vòi chÃnh là giá»t máu. Cô giÆ¡ tay quệt rồi Ä‘Æ°a lên ngá»i, má»™t mùi tanh nhức mÅ©i.
Tư Dao chưa kịp kêu lên thì một nắm gì đó từ trên trần rơi xuống bồn tắm, một tiếng "tõm" vang lên, nước trong bồn phút chốc nhuốm đỠmáu tươi.
Sau tiếng "Ôi" kinh hoà ng, Tư Dao thấy con mèo Linda ướt đầm từ bồn tắm ngoi ra, nhảy xuống đất, lắc mạnh toà n thân, rũ cho nước bắn ra, kêu meo meo.
"Linda! Mà y nhảy và o từ khi nà o thế?" TÆ° Dao phát cáu vá»›i con mèo. Trong bồn tắm chỉ có bá»t sữa nổi lên, chứ không há» có vết tÃch gì của máu. Hoá ra vì mình ngủ thiếp Ä‘i, tất cả vừa rồi chỉ là ảo má»™ng mà thôi.
Cá»a nhà tắm vang lên tiếng gõ "cá»™c cá»™c", tiếng Lịch Thu vá»ng và o: "TÆ° Dao, không sao chứ?"
Tại sao lại như thế?
TÆ° Dao không dám tắt đèn, nằm trên giÆ°á»ng, vẫn nghÄ© đến ảo giác khủng khiếp vừa rồi trong bồn tắm. Cảnh tượng đó dù không giống nhÆ° cảnh Kiá»u Kiá»u đứng ngoà i cá»a sổ, nhÆ°ng cÅ©ng tạo thà nh chuá»—i ác má»™ng liên hoà n quấy nhiá»…u cô. Tại sao lại là Linda? Vì nó là "ngÆ°á»i thân" duy nhất của mình trên Ä‘á»i hay sao?
Phải chăng mình là má»™t sinh váºt xúi quẩy? Tại sao những ngÆ°á»i ở bên cạnh mình cứ lần lượt ra Ä‘i?
Cô nhá»› đến cha mẹ cô năm ngoái mất vì bệnh táºt khi còn chÆ°a đến tuổi 60, có thể là tại lao Ä‘á»™ng trà óc quá nhá»c nhằn, nhÆ°ng còn từ mùa hè năm nay Kiá»u Kiá»u và Viên Thuyên cÅ©ng lần lượt ra Ä‘i, khiến cô nghi ngá» vá» chÃnh mình: hay là đá»u tại mình?
NghÄ© đến Kiá»u Kiá»u, cô bất giác ngồi dáºy nhìn ra cá»a sổ, cô bá»—ng sởn tóc gáy.
Kiá»u Kiá»u lại xuất hiện, đứng ngoà i cá»a sổ!
Không thể! Äây không phải là sá»± tháºt!
"Cáºu nghÄ© lại Ä‘i, có phải đêm hôm ấy cáºu đã cố hết sức không? Có tháºt mình chắc chắn phải chết không?" Kiá»u Kiá»u há»i thẳng.
"Mình không có gì phải hổ thẹn với lòng". Tư Dao đáp uể oải, nhạt nhoà .
"Váºy tại sao cáºu lại sợ phải đối mặt vá»›i mình? Vì lòng cáºu có Ä‘iá»u gì thầm kÃn đúng không? Má»—i lần cáºu nhá»› đến tình yêu đẹp đó, hình ảnh của anh ấy lại ngáºp trà n tâm trà đúng không? Mình thá»±c sá»± Ä‘ang giúp cáºu, giúp cáºu khai thác tiá»m thức".
"Cáºu muốn đạt được cái gì?"
"Má»™t lá»i giải thÃch khiến cho mình thoả mãn, mình không muốn chết uổng nhÆ° thế".
"Mình đã rất Ä‘au buồn vì cái chết của cáºu, mà cáºu lại đối xá» nhÆ° thế vá»›i mình sao?"
"Tháºt ra cáºu cÅ©ng không nhất thiết phải Ä‘au buồn, chúng ta sá»›m muá»™n sẽ gặp nhau ở thế giá»›i bên kia bởi vì không ai có thể thoát khá»i sá»± sắp đặt của số pháºn". Kiá»u Kiá»u vừa nói vừa vÆ°Æ¡n cánh tay trái ra phÃa trÆ°á»›c, giống nhÆ° cầu cứu, lại giống nhÆ° kéo TÆ° Dao và o địa ngục.
"Không!" Tư Dao hét lên.
Má»™t tiếng "rầm" vang lên, cá»a phòng bá»—ng báºt mở. BÆ°á»›c chân gấp gáp của Lâm Nhuáºn đã đến phÃa sau TÆ° Dao, nhìn ra ngoà i khung cá»a trống không, hồ nghi không hiểu có chuyện gì. Lịch Thu cÅ©ng chạy tá»›i, dừng ở cá»a ra và o.
Lâm Nhuáºn bÆ°á»›c lên phÃa trÆ°á»›c, quan sát kỹ TÆ° Dao, thở dà i nói: "TÆ° Dao, lúc nãy anh nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của em, đã xảy ra chuyện gì thế? Gần đây tình hình trị an ở Giang Kinh không tốt lắm, chúng ta phải quan tâm, há»— trợ nhau. Anh đánh liá»u xông và o, mong em tha lá»—i".
"Cám Æ¡n hai ngÆ°á»i, không có chuyện gì đâu, tại con mèo là m em sợ". TÆ° Dao vẫn chÆ°a định thần, cảm thấy rất mệt, cô mong má»i chuyện dừng ở đây.
Lịch Thu há»i: "TÆ° Dao nói tháºt xem, đêm nay ở nhà má»™t mình được không? Có cần tôi sang ở cùng không?"
Tất cả những chuyện nà y nhất định phải kết thúc!
"Nếu có chuyện gì khó khăn trong sinh hoạt, cô nhất định phải nói với chúng tôi, tốt hơn là chỉ mình mình hay". Lịch Thu lại nói.
TÆ° Dao bá»—ng nắm lấy cánh tay của Lịch Thu: "Nếu hai ngÆ°á»i không ngại đêm đã khuya, xin hãy ngồi lại đây, đúng là tôi... trong cảnh bế tắc, nói được ra có lẽ sẽ tốt hÆ¡n".
------------------
(1) Một cách biểu diễn rót trà ở Trung Quốc và và i nước trong khu vực, ấm có vòi rất dà i, đứng khá xa rót "vồng" đúng và o chén.
|
11-08-2008, 08:45 AM
|
|
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 6
NHá»®NG VỊ KHÃCH CỦA U Cá»C
Tất cả Ä‘á»u bắt đầu từ bức thÆ° Ä‘iện tá» nhìn có vẻ bình thÆ°á»ng nhÆ°ng lại bà hiểm khôn lÆ°á»ng ấy!
Sau khi tốt nghiệp Äại há»c Giang Kinh (gá»i tắt là Giang Äại), TÆ° Dao vẫn thÆ°á»ng xuyên liên lạc và gặp gỡ vá»›i những ngÆ°á»i còn lại của "Năm tráng sÄ© núi Lang Nha", vẫn giữ quan hệ vá»›i Há»™i du lịch của trÆ°á»ng. Năm cô gái quen thân nhau, Ä‘á»u là những thà nh viên tÃch cá»±c ở Há»™i du lịch nà y; Viên Thuyên còn là m Há»™i trưởng hai năm. Năm ngÆ°á»i kết bạn vá»›i nhau, há» không những đã đến nhiá»u Ä‘iểm du lịch nổi tiếng nhÆ° Hoà ng SÆ¡n, Quế Lâm, mà xa hÆ¡n nữa há» còn tá»›i Äôn Hoà ng và Tây Tạng, khám phá phong cảnh vùng biên ải. Những ká»· niệm quý giá và trải nghiệm cùng nhau đâu có thể lãng quên. Bởi thế sau khi ra trÆ°á»ng, há» vẫn để địa chỉ email trên danh sách há»™p thÆ° của Há»™i du lịch, má»—i khi Há»™i có tin gì há» Ä‘á»u nháºn được rất sá»›m; há» thÆ°á»ng tranh thủ tham gia các hoạt Ä‘á»™ng của Hiệp há»™i để được khoác lên mình trang phục giản dị thá»i sinh viên, quay vá» trÆ°á»ng cÅ© ôn lại cuá»™c sống ngà y xÆ°a.
Má»™t ngà y tháng 6 năm nay, trong há»™p thÆ° của TÆ° Dao xuất hiện má»™t bức thÆ° của Há»™i du lịch trÆ°á»ng gá»i đến, tiêu Ä‘á» là "Chuyến Ä‘i đầu tiên của kỳ nghỉ hè năm nay là đến Tân ThÆ°á»ng Cốc (1) (New Dress Valley)". Bắt mắt nhất là má»™t nhóm ảnh chụp phong cảnh rất nét, đúng là sÆ¡n thuá»· hữu tình. Chỉ thoáng nhìn, TÆ° Dao đã ngẩn ngÆ°á»i, không chỉ vì phong cảnh trong ảnh quá đẹp chẳng khác gì tiên cảnh, mà cô còn rất ngạc nhiên vì cảnh sÆ¡n thuá»· đó dÆ°á»ng nhÆ° cô đã từng trông thấy ở đâu rồi!
Trông thấy ở đâu rồi nhỉ?
Câu mở đầu của bức thư là :
"Có phải bạn đã từng thấy cảnh đẹp trong ảnh?"
Äúng, khá lắm! Có thể nói câu quảng cáo nà y của các vị đã thà nh công!
Nội dung tiếp theo:
"Nếu bạn lặng yên nhìn không rá»i mắt, Ä‘iá»u đó nói vá»›i chúng tôi rằng bạn là má»™t ngÆ°á»i thÃch nằm mÆ¡.
Cảnh đẹp thế nà y chỉ xuất hiện trong giấc mơ của bạn.
NhÆ°ng đây không phải là mÆ¡, cÅ©ng không phải cảnh giả được tạo nên bằng đồ hoạ vi tÃnh, đây Ä‘Ãch thá»±c là điểm du lịch nổi tiếng tá»›i đây sẽ Ä‘i. Ở miá»n tây bắc của núi VÅ© Di non xanh nÆ°á»›c biếc, ở phÃa nam của núi Hoà ng CÆ°Æ¡ng du khách luôn tấp náºp, có má»™t kho báu đẹp mê hồn chÆ°a được biết đến để cho bạn thá»±c hiện giấc mÆ¡ đẹp khám phá thiên nhiên.
Cảnh sÆ¡n thuá»· đẹp không gì sánh nổi, có những bức Thạch khắc (2) bay bổng nên thÆ¡ trải trên vách núi, có hang quan tà i treo huyá»n bà xa xăm, và còn có rất nhiá»u niá»m vui bất ngá» khó bá» tưởng tượng, Ä‘á»u Ä‘ang chỠđón bạn đến. Suối Cá»u Khúc ở khu giải trà núi VÅ© Di đẹp không gì tả nổi, nhÆ°ng so vá»›i miá»n đất tuyệt vá»i mà ngÆ°á»i dân nÆ¡i đây gá»i là "Tân ThÆ°á»ng Cốc" nà y thì vẫn có phần thua kém. (Vì các thảm thá»±c váºt đủ mà u trong thung lÅ©ng cá»±c kỳ phong phú, các loà i hoa Ä‘ua nhau nở, các thảm cỠđổi máu. Nhìn ra xa, cả thung lÅ©ng tá»±a nhÆ° má»—i ngà y Ä‘á»u thay áo má»›i, nên má»›i có tên "Tân ThÆ°á»ng Cốc".)
Những báºc đá thiên tạo dẫn lên núi, cà ng là m tăng thêm hứng thú du lịch thám hiểm nÆ¡i hoang dã, chỉ cần dá»±a và o bản đồ được gá»i kèm theo đây là có thể đến thăm các Ä‘iểm chủ yếu của thung lÅ©ng; từ "đỉnh Kim Lôi", vách "Niết Bà n" tuyệt đối không thể bá» qua (tÆ°Æ¡ng truyá»n rằng nếu uống má»™t ngụm nÆ°á»›c suối dÆ°á»›i vách núi Niết Bà n, rồi thầm Æ°á»›c má»™t Ä‘iá»u, thì chắc chắn sẽ thà nh hiện thá»±c), cho đến "hang Tháºp Tịch" có những quan tà i treo của ngÆ°á»i thượng cổ (3)".
Sau đó là một đoạn giới thiệu bằng tiếng Anh, cho thấy chủ nhân quảng cáo cũng đang chú ý thu hút du khách nước ngoà i.
Ngoà i bản đồ ra, email còn có file Ä‘Ãnh kèm các thông tin vá» chuyến bay, chuyến tà u và chuyến ô tô. Giang Kinh là má»™t thà nh phố lá»›n, TÆ° Dao rất dá»… dà ng tìm được má»™t tour du lịch khả thi.
Loại thông tin du lịch thế nà y TÆ° Dao thÆ°á»ng xuyên nháºn được nhÆ°ng Ä‘a phần cô Ä‘á»u chỉ lÆ°á»›t qua, còn bức email nà y lại khiến cô thấy nao nao.
Từng cảnh trên các bức ảnh hình nhÆ° cô Ä‘á»u đã có ấn tượng. Có lẽ đây chÃnh là cảnh sÆ¡n thuá»· hoà n mỹ trong trà tưởng tượng của cô.
"Năm tráng sÄ©" dÆ°á»ng nhÆ° cùng lúc online trên mạng QQ, TÆ° Dao liá»n gõ ra ba chữ "Tân ThÆ°á»ng Cốc".
Gần như cùng một lúc, một loạt các dòng tin nhắn liên tiếp hiện ra trước mắt Tư Dao.
"Äã xem quảng cáo vá» Tân ThÆ°á»ng Cốc chÆ°a?"
"Äi chÆ¡i Tân ThÆ°á»ng Cốc sẽ rất tuyệt đấy!"
"Tân ThÆ°á»ng Cốc quá đẹp!"
Câu cuối cùng là của Kiá»u Kiá»u, cô ấy vẫn nhÆ° xÆ°a, luôn cháºm má»™t chút so vá»›i má»i ngÆ°á»i. "Tiếc rằng không có Ä‘Æ°á»ng lên núi".
Trên mạng yên lặng má»™t lúc, TÆ° Dao vừa nghÄ© ra má»™t từ hay hay thì lá»i của Viên Thuyên đã truyá»n đến "Lá»— Tấn tiên sinh từng nói..."
TÆ° Dao kêu lên "Äáng ghét", thì má»™t câu thoại của Viên Thuyên lại tiếp luôn: "Yêu Yêu, mình hiểu cáºu Ä‘ang nghÄ© gì, mình nhanh hÆ¡n cáºu. ;-) "
"Năm tráng sÄ©" ai cÅ©ng thông minh, Ä‘á»u biết câu danh ngôn của Lá»— Tấn mà Viên Thuyên dẫn ra: "Mặt đất vốn không có Ä‘Æ°á»ng, ngÆ°á»i ta Ä‘i mãi, thì thà nh Ä‘Æ°á»ng thôi".
TÆ° Dao rất mong có thể xúc tiến chuyến Ä‘i táºp thể nà y của "Năm tráng sÄ©", cô biết Viên Thuyên Ä‘ang trong giai Ä‘oạn "yêu thắm thiết", tháºm chà còn nói đến chuyện cÆ°á»›i xin; có trá»i biết còn mấy cÆ¡ há»™i năm ngÆ°á»i được Ä‘i du lịch cùng nhau nữa, cho nên cô phát Ä‘i má»™t câu "Nhìn kỹ lại Ä‘i, đẹp say lòng ngÆ°á»i".
Trên mạng lại lặng yên má»™t lúc nữa, Kiá»u Kiá»u nói "Nhìn thì rất đẹp nhÆ°ng mà mình vẫn hÆ¡i PAPA (sá» sợ)".
"Ôi!" Kiá»u Kiá»u kinh ngạc kêu lên, nắm chặt tay Lâm Mang.
TÆ° Dao cÆ°á»i nói: "Thế nà o, không chỉ là "nhìn thì rất đẹp" chứ?"
Äang 9 giá» sáng, không thể là trong mÆ¡; nhÆ°ng đúng là chỉ nằm mÆ¡ má»›i có thể thấy cảnh đẹp tuyệt vá»i thế nà y.
Ngoà i "Năm tráng sÄ©" ra, bạn trai Viên Thuyên là LÆ°u Dục Chu và bạn há»c cùng trÆ°á»ng vá»›i năm cô là Lâm Mang cÅ©ng tham gia chuyến du lịch. Khi TÆ° Dao trông thấy Lâm Mang và Kiá»u Kiá»u đồng thá»i xuất hiện ở khách sạn, cô rất kinh ngạc, lòng cô rá»™n lên bao ná»—i niá»m.
Ở trÆ°á»ng đại há»c, Lâm Mang là ngÆ°á»i yêu của TÆ° Dao trong má»™t năm rưỡi. Khi TÆ° Dao lên năm thứ ba, cô ngà y cà ng chÃn chắn hÆ¡n, nên cảm thấy Lâm Mang còn có tÃnh xốc nổi thÆ°á»ng thấy ở nhiá»u chà ng trai. Bên anh, cô không có cảm giác an toà n, chắc chắn. Là má»™t cô gái luôn vui tÆ°Æ¡i, có ná»™i tâm phong phú, hay nghÄ© ngợi và nhạy cảm, cô khao khát má»™t tình yêu đẹp và phải thá»±c tế. Äiá»u kiện má»i mặt của Lâm Mang có thể coi là số má»™t, nhÆ°ng cái táºt "hão huyá»n" - thÃch khoe tà i khôn vặt, thÃch so Ä‘á» vá»›i ngÆ°á»i, hay nói "má»™t tấc đến giá»i" của Lâm Mang khiến TÆ° Dao băn khoăn. TrÆ°á»›c khi anh tốt nghiệp, TÆ° Dao đã trăn trở rất nhiá»u, cuối cùng nói lá»i chia tay vá»›i anh. Nghe nói lần thất tình ấy là má»™t cÆ¡n sóng rất lá»›n đối vá»›i con thuyá»n luôn "thuáºn buồm xuôi gió" Lâm Mang. Thoạt đầu anh biệt tăm Ãt hôm, khiến TÆ° Dao còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, sau đó liên tục nhiá»u ngà y anh ngồi uống say bà tỉ để chia tay vá»›i các bạn há»c, rất bê tha nhếch nhác. Sau khi tốt nghiệp anh rá»i Giang Kinh, cÅ©ng không buồn nói má»™t lá»i tạm biệt vá»›i TÆ° Dao.
Sau đó ba năm, tình cá» có tin vá» Lâm Mang, rằng anh thà nh đạt thế nà o, gái đẹp cặp kè ra sao... TÆ° Dao chỉ cÆ°á»i, biết váºy.
Lần gặp gỡ nà y, Lâm Mang nói là vì cô bạn thân Kiá»u Kiá»u má»i Ä‘i cùng. TÆ° Dao nghÄ©, anh ta và Kiá»u Kiá»u không ở cùng phòng khách sạn, có vẻ không phải là đang yêu nhau, vì váºy vẫn cứ cÆ°á»i nói vá»›i anh nhÆ° thÆ°á»ng, mãi đến khi cảm thấy ánh mắt và vẻ mặt của Kiá»u Kiá»u khang khác, cô má»›i rõ mình đã vô tình gây nên rắc rối, nên vá»™i phanh lại ngay.
Nhưng có phải là đã quá muộn rồi không?
Lúc nà y bảy ngÆ°á»i Ä‘ang đứng ngắm cảnh đẹp, hết thảy Ä‘á»u im lặng. Hai hôm trÆ°á»›c há» du ngoạn ở núi Hoà ng CÆ°Æ¡ng và suối Cá»u Khúc, cảm nháºn được vẻ đẹp không gì tả nổi. Giá» thì há» má»›i tin bức email đó không há» khoa trÆ°Æ¡ng, so vá»›i suối Cá»u Khúc thì vẻ đẹp của Tân ThÆ°á»ng Cốc nà y tháºt sá»± khiến ngÆ°á»i ta kinh ngạc, trầm trồ ngợi ca nó là tuyệt mỹ!
Theo bản đồ, Ä‘i qua má»™t ngá»n núi nhá» giống nhÆ° má»™t tấm bình phong (núi "Nam Bình"), há» thấy ngay Tân ThÆ°á»ng Cốc. Bên ngoà i vách núi cao phÃa xa xa, má»™t thác nÆ°á»›c trải xuống nhÆ° má»™t bức rèm ngá»c, chắc chắn đó là vách núi Niết Bà n, nghe nói mặt bên kia của vách núi có Thạch khắc; dÆ°á»›i thác nÆ°á»›c chắc là "khe Ngấn Sa". Chân thác nÆ°á»›c và khe Ngấn Sa bị má»™t mảng rừng thông ráºm rạp tốt tÆ°Æ¡i che khuất, có lẽ là "Thuá»· tùng lâm - nÆ°á»›c lá»›n nhất Trung Quốc" mà bản đồ đánh dấu. Sau rừng thông là sÆ°Æ¡ng mù lãng đãng bay, quanh năm bao phủ lÆ°ng chừng vách núi bên kia, dần dần chuyển thà nh mây má»ng bồng bá»nh trôi quanh vách núi, ẩn nÆ¡i chân núi, tất cả hệt nhÆ° bức tranh thuá»· mặc rất nên thÆ¡ khiến tâm hồn trở nên tinh khiết.
"Ôi!" Kiá»u Kiá»u lại trầm trồ, ánh mắt cô nhìn Lâm Mang chứa chan trìu mến.
Äúng thế, cảnh sắc của thung lÅ©ng nà y đẹp nhÆ° bức tranh thuá»· mặc, nhÆ°ng mà u sắc lại không Ä‘Æ¡n Ä‘iệu nhÆ° tranh. DÆ°á»›i mà n sÆ°Æ¡ng má»ng và mây mù là muôn loà i hoa khoe sắc vá»›i những mà u xanh Ä‘áºm nhạt khác nhau; những cây cao chá»c trá»i, những nhánh lan non mÆ°á»›t bò trên đá, những vách núi Ä‘á» thẫm, những dây leo xanh sẫm... dệt nên má»™t bức tranh thiên nhiên diá»…m lệ.
Viên Thuyên đứng kia đã chá»n được tÆ° thế, chiếc máy ảnh kỹ thuáºt số trong tay ngÆ°á»i yêu - Dục Chu Ä‘ang không ngá»›t "tách tách".
ThÆ°á»ng Uyển quan sát Viên Thuyên hồi lâu rồi há»i: "Viên Thuyên, đây có phải là lần cuối cùng cáºu Ä‘i chÆ¡i vá»›i các "tráng sÄ©" chúng mình không? Khi nà o sẽ mở tiệc rượu? Mình Ä‘ang chá» là m phù dâu cho cáºu đấy!"
Viên Thuyên khẽ "xuỳ" một tiếng: "Chỉ nói linh tinh! Bi quan thế? Sao lại là lần cuối cùng? Dù kết hôn rồi, chúng ta vẫn có thể cùng đi chơi giống như thế nà y".
ThÆ°á»ng Uyển nhìn sang TÆ° Dao: "Mình và Dao Dao rất hiểu cáºu, cáºu và anh Dục Chu gần đây Ä‘ang đắm trong ngá»t ngà o, chỉ e đến lúc đó sẽ chẳng thiết gì bá»n mình nữa. Dao Dao mau ủng há»™ tá»› vá»›i!"
TÆ° Dao không nháºn ra ánh mắt của ThÆ°á»ng Uyển, cÅ©ng không nghe thấy mấy câu đó, mà đang chìm đắm trong ngỡ ngà ng và nghi hoặc. Cô ngỡ ngà ng trÆ°á»›c vẻ đẹp của Tân ThÆ°á»ng Cốc, sức mạnh của thiên nhiên muôn mà u. Sá»± nghi hoặc của cô dần dần cà ng rõ, cô cảm thấy mình đã từng đến nÆ¡i nà y, đã từng nhìn thấy cảnh sắc nà y.
Kiá»u há»c khoa há»c tá»± nhiên, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải phụ trách việc định vị và tìm Ä‘Æ°á»ng. Lâm Mang và Dục Chu muốn giúp, nhÆ°ng bị Tiểu Mạn - thÆ°á»ng thÃch là m việc theo ý riêng - từ chối.
"Có lẽ mình đã nhìn thấy trong mÆ¡". TÆ° Dao vẫn chÆ°a có được câu giải thÃch mà cô có thể thoả mãn.
"Ừ, có thế chứ!" Mấy ngÆ°á»i cùng đồng thanh. Con ngÆ°á»i ta hay có má»™t thứ cảm giác kỳ lạ: lần đầu nhìn thấy má»™t nÆ¡i mình chÆ°a từng đến thì lại ngỡ hình nhÆ° nó đã từng xuất hiện trong mÆ¡.
"Tấm bản đồ in rất rõ rà ng, mình nghÄ© chúng ta không lo sẽ Ä‘i lệch hÆ°á»›ng cÆ¡ bản. Tuy nhiên khi và o trong núi, địa hình phức tạp, nhiá»u lúc chỉ có thể dá»±a và o cảm giác mà thôi, cho nên má»i ngÆ°á»i phải chuẩn bị tÆ° tưởng, có khả năng sẽ bị Ä‘i lòng vòng. Chúng ta Ä‘i khám phá vùng núi rừng còn trinh nguyên thì phải thế! Mình còn ngá» rằng chúng ta là tốp du khách duy nhất ở đây". Tiểu Mạn vừa xem bản đồ rất tỉ mỉ, vừa xoay xoay la bà n.
Viên Thuyên nói: "Há»™i trưởng Há»™i du lịch đại há»c Y Giang Kinh đã nói trÆ°á»ng ta chẳng còn ai có ý định đến đây nữa. Anh ta gá»i bức email đó đến cho tụi nữ sinh đại há»c Y Giang Kinh, nghe nói và i đứa nhóc Ä‘ang lăm le muốn Ä‘i, không biết hỠđã Ä‘i chÆ°a".
Tiểu Mạn gấp bản đồ lại: "Äi thôi! Tranh thủ Ä‘i hết các Ä‘iểm chủ yếu trong má»™t ngà y".
"Äược! Äặc biệt là hang quan tà i treo, nhất định phải Ä‘i, xem nó bà hiểm đến mức nà o". TÆ° Dao bÆ°á»›c sát theo Tiểu Mạn.
Kiá»u Kiá»u nói: "Äược ngắm phong cảnh đẹp thế nà y, mình thấy chuyến Ä‘i nà y tháºt bõ công. Má»™t cái hang đặt quan tà i thá»i xa xÆ°a thì có gì hay mà xem? Các cáºu định là m nhà khảo cổ à ?" Mấy cô gái thoáng nháºn ra Kiá»u Kiá»u có ý nói ngược vá»›i TÆ° Dao.
TÆ° Dao cà ng thêm quyết ý tránh xa hai ngÆ°á»i Kiá»u Kiá»u và Lâm Mang, nhÆ°ng vì rất muốn xem hang quan tà i treo, nên cô Ä‘Ã nh phản bác: "Sao lại nói là đã bõ công gì được? Những tour du lịch bình thÆ°á»ng Ä‘á»u không thể có cÆ¡ há»™i được nhìn quan tà i treo ở cá»± ly gần, phải đứng xa mà nhìn. Cái hang nà y vẫn còn bá» ngá», chứng tá» chÆ°a bị Ä‘Æ°a và o bảo tồn, nếu năm sau đến e rằng muốn xem cÅ©ng không được nữa!"
Lâm Mang đã "không thức thá»i", nên nói thêm: "Dao Dao nói có lý, quan tà i treo là thứ bà hiểm, được xem má»™t lần thá»±c không Ä‘Æ¡n giản!" Kiá»u Kiá»u bất mãn nguýt anh ta má»™t cái.
Viên Thuyên cÆ°á»i: "Kiá»u Kiá»u, hay là đến đó cáºu ngồi ngoà i cá»a hang, để bá»n mình và o xem, bá»n mình "gần gÅ©i thân máºt" vá»›i quan tà i trong hang?" Viên Thuyên dẫn lá»i trong bức thÆ° quảng cáo.
Cả nhóm vừa rảo bÆ°á»›c vừa nói chuyện, rất nhanh, đã tá»›i chân thác nÆ°á»›c ở vách Niết Bà n. Những bụi nÆ°á»›c li ti hôn lên mặt, lên trán vô cùng dá»… chịu, khiến má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tỉnh táo hẳn lên. TrÆ°á»›c khi trở thà nh dòng chảy của khe Ngấn Sa, nÆ°á»›c từ thác chảy và o má»™t cái hồ xanh biếc, không sâu, trong vắt nhìn rõ táºn đáy, dù không khát nhÆ°ng nhìn thấy cÅ©ng không kìm được ý muốn thá» uống má»™t ngụm xem sao.
TÆ° Dao say mê nhìn là n nÆ°á»›c, nghÄ© bụng: nếu lòng ngÆ°á»i trong sạch thế nà y thì tốt biết bao!
"Các cáºu nhá»› không: thÆ° quảng cáo nói rằng nếu uống má»™t ngụm nÆ°á»›c suối rồi thầm Æ°á»›c má»™t Ä‘iá»u, thì sau nà y Ä‘iá»u Æ°á»›c sẽ thà nh hiện thá»±c". TÃnh ThÆ°á»ng Uyển cứ hay nhá»› những Ä‘iá»u không cần nhá»›.
Tiểu Mạn không buồn quay đầu lại: "Cáºu chỉ hay xem phim Hà n Quốc có bá»n nhóc xinh xinh ấy là m trò! Năm nay cáºu mÆ°á»i mấy tuổi hay sao mà còn tin những trò đùa ấy?"
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u báºt cÆ°á»i. TÆ° Dao lấy là m lạ, khi há»c đại há»c Tiểu Mạn gần nhÆ° đã Ä‘á»c hết má»i cuốn truyện tình yêu trên thị trÆ°á»ng sách, cÅ©ng rất thÃch mải miết theo Ä‘uổi tình yêu, chất lãng mạn nhÆ° có từ trong máu thịt; ThÆ°á»ng Uyển cÅ©ng được cô ta "hun đúc" rất nhiá»u. Sao hôm nay Tiểu Mạn lại tá» ra "trần tục" nhÆ° thế?"
ThÆ°á»ng Uyển "hứ" má»™t tiếng, là u bà u: "Năm nay mình má»›i 16 tuổi thôi, cáºu tin không? Lá»i nói hay, thì thà cứ tin còn hÆ¡n là không tin, ai mà chẳng thế!" Nói rồi ngồi xuống trÆ°á»›c tiên, vốc nÆ°á»›c uống.
TÆ° Dao cÅ©ng vốc nÆ°á»›c lên, trong lòng bà n tay hiện ra khuôn mặt cô má» má», và chỉ sau má»™t thoáng, nÆ°á»›c đã theo kẽ các ngón tay chảy xuống hết. Mình vẫn luôn kiếm tìm hạnh phúc, nhÆ°ng tại sao hạnh phúc - cÅ©ng giống nhÆ° nÆ°á»›c ở trong tay - có thể gặp mà không giữ nổi? CÅ©ng nhÆ° năm ấy chỉ vì muốn có má»™t tình yêu hoà n hảo nên mình đã đánh mất Lâm Mang, để hôm nay phải má»™t thân má»™t mình. Không nên nghÄ© thế. Xem ra Lâm Mang và Kiá»u Kiá»u Ä‘ang rất hạnh phúc. Mình còn có thể Æ°á»›c Ä‘iá»u gì đây? Tại sao tá»›i táºn hôm nay, mình muốn Ä‘iá»u gì mà cÅ©ng chẳng rõ? Cha mẹ kÃnh yêu đã qua Ä‘á»i, mấy lần yêu không đến Ä‘Ãch, trÆ°á»›c mắt còn thứ gì có thể nắm được? Rốt cuá»™c mình muốn có được thứ gì? Má»™t tình yêu khắc cốt ghi tâm, bá»n chặt vÄ©nh viá»…n chăng?
Tiểu Mạn đã nói đó chỉ là chuyện đùa cho vui, mình bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin những trò đó?
NhÆ°ng mình tháºt sá»± hy vá»ng có được má»™t tình yêu, có lẽ không cần phải khắc cốt ghi tâm, chỉ cần có thể ở bên nhau mãi mãi. Viên Thuyên và ThÆ°á»ng Uyển luôn nói mình kỹ tÃnh quá nên khó tìm được bạn trai.
Có lẽ, mình má»›i tháºt sá»± là ngÆ°á»i cần có tháºt nhiá»u tình yêu.
Bá»—ng cô cảm nháºn có má»™t ánh mắt nóng bá»ng... ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Lâm Mang Ä‘ang nhìn mình chăm chú. Vừa gặp ánh mắt của cô, anh láºp tức cúi đầu, uống vốc nÆ°á»›c ở trong tay.
"Có và i ngÆ°á»i hình nhÆ° đã Æ°á»›c xong rồi nhỉ?" Tiếng Tiểu Mạn lạnh lùng vang lên khiến TÆ° Dao hÆ¡i chá»™t dạ. Cô chợt nhá»› ra, ở đại há»c, Tiểu Mạn cÅ©ng đã từng nhìn Lâm Mang bằng ánh mắt ngưỡng má»™, đã từng nhìn cô vá»›i ánh mắt ghen tỵ.
"Hay là thôi không Æ°á»›c gì nữa, để khá»i phải thất vá»ng quá lá»›n".
Má»i ngÆ°á»i Ä‘i sau Tiểu Mạn, chiếu theo bản đồ Ä‘i xuyên núi, Ä‘Æ°á»ng dù chÆ°a được mở nhÆ°ng cÅ©ng không quá khó tìm lối để Ä‘i, vả lại há» Ä‘á»u có nhiá»u kinh nghiệm Ä‘i Ä‘Æ°á»ng rừng, biết cách tránh những chá»— hiểm trở; bản đồ cÅ©ng rất rõ rà ng tÆ°á»ng táºn, cho nên há» Ä‘i khá thuáºn lợi. Äến khoảng ba giá» chiá»u hỠđã thưởng ngoạn được phần lá»›n các thắng cảnh mà bản đồ đánh dấu. Sau khi xuống khá»i Kim Lôi Phong, thì chỉ còn lại hai Ä‘iểm chÆ°a Ä‘i là thạch khắc ở vách Niết Bà n và quan tà i treo ở hang Tháºp Tịch.
"Là m gì có thạch khắc nà o nhỉ?" Tiểu Mạn buông ống nhòm xuống, rồi lại chăm chú nhìn bản đồ. "Bản đồ chỉ dẫn là đứng trên Bá»™ Nhai LÆ°Æ¡ng có thể nhìn rõ thạch khắc trên vách Niết Bà n bằng mắt thÆ°á»ng, chúng ta rõ rà ng Ä‘ang đứng trên Bá»™ Nhai LÆ°Æ¡ng, đã nhằm đúng phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng. Chú thÃch của bản đồ cÅ©ng rất rõ rà ng: Bá»™ Nhai LÆ°Æ¡ng là má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng đá bằng phẳng dà i khoảng 30m, rá»™ng khoảng 1m, giống nhÆ° má»™t chiếc cầu nối liá»n hai sÆ°á»n núi. Má»™t địa hình hiếm có nhÆ° thế nà y chẳng lẽ lại sai? Vách Niết Bà n cách đây không xa lắm, nhÆ°ng đừng nói là mắt thÆ°á»ng, ngay cả dùng ống nhòm có hệ số phóng đại cao nhÆ° của mình cÅ©ng không nhìn thấy vết tÃch gì".
Lúc nà y đúng là má»i ngÆ°á»i Ä‘ang đứng trên má»™t cây cầu đá tá»± nhiên bắc ngang qua hai sÆ°á»n núi, mặt cầu hẹp khiến ngÆ°á»i ta tim Ä‘áºp chân run. PhÃa trÆ°á»›c mặt không xa, chÃnh là sau lÆ°ng của vách Niết Bà n, nhÆ°ng trên vách núi ngoà i cá» má»c ráºm rì thì chẳng có dấu tÃch gì của thạch khắc cả.
"Có lẽ kÃch cỡ của chữ khắc hÆ¡i nhá», hoặc là nhà quảng cáo đánh máy sai!" ThÆ°á»ng Uyển nói rất tá»± nhiên, vừa xoa nắn bắp chân Ä‘ang bị căng má»i.
TÆ° Dao lắc đầu: "Chắc không phải nhÆ° váºy, ngÆ°á»i gá»i email đã chuẩn bị rất đầy đủ, rất tỉ mỉ, đến lúc nà y vẫn chÆ°a phát hiện ra chá»— nà o chÆ°a chuẩn, đặc biệt là bản đồ phức tạp nhÆ° váºy mà không há» sai, phải không Tiểu Mạn?"
Tiểu Mạn mắt vẫn không rá»i bản đồ: "Äúng nhÆ° váºy, tấm bản đồ nà y vẽ rất chuyên nghiệp, nhÆ°ng... Ä‘iểm đến cuối cùng là hang Tháºp Tịch hình nhÆ° có vấn Ä‘á»; dá»±a và o linh cảm vá» phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i của mình, nếu nhÆ° Ä‘i đúng theo bản đồ, có lẽ sẽ đến mép vách núi... ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng rất khó nói, tóm lại vì đây là trong núi sâu, chÆ°a biết chừng chúng ta sẽ bị Ä‘i vòng thúng".
Khó khăn tháºt sá»± đã bắt đầu thấy rõ.
Nhìn trên bản đồ thì hang Tháºp Tịch cách Bá»™ Nhai LÆ°Æ¡ng không xa, nhÆ°ng bảy ngÆ°á»i Ä‘i liên tục má»™t tiếng đồng hồ vẫn không nhìn thấy hang Ä‘á»™ng nà o, trái lại - đúng nhÆ° Tiểu Mạn dá»± Ä‘oán - hỠđã quay vá» bên vách Niết Bà n!
Tiếng thác nÆ°á»›c đổ xuống ầm vang dÆ°á»›i chân bá»n há», nhìn ra xa, khe Ngấn Sa uốn lượn chảy qua mấy ngá»n núi, không biết kết thúc ở đâu. Trong núi đã không còn sáng sủa nhÆ° lúc trÆ°a, lại thêm nhiá»u bóng râm cùng sÆ°Æ¡ng mù lãng đãng bay lên.
"Vá», quay vá» thôi! Äi nhÆ° ngá»±a vÃa thế nà y, mình sắp chết mệt rồi đây!" rõ rà ng Kiá»u Kiá»u không có hứng thú "gần gÅ©i thân máºt" vá»›i quan tà i treo.
ThÆ°á»ng Uyển cÅ©ng phụ hoạ theo.
"Hai cáºu tháºt thá»™n quá, hồi trÆ°á»›c đã bảo các cáºu nên tham gia câu lại bá»™ thể hình thì không nghe, giỠđã thấy rõ mình thiếu rèn luyện chÆ°a?" Viên Thuyên nói không chút nể nang.
Thấy nét mặt ThÆ°á»ng Uyển lá»™ vẻ không đồng tình, TÆ° Dao cháºm rãi nói: "Äã là điểm cuối cùng rồi, sao không cố Ä‘i nốt cho trá»n vẹn? Quan tà i treo rất thú vị, các cáºu nhìn thấy chắc chắn sẽ không thất vá»ng đâu. Tiểu Mạn nhìn kỹ lại bản đồ xem. Hay là để Lâm Mang giúp cáºu xem, mình nhá»› trÆ°á»›c đây anh ấy tìm Ä‘Æ°á»ng rất "có nghá»". Vừa nói xong, TÆ° Dao chợt nháºn ra mình đã "nói há»›".
Quả nhiên, Lâm Mang không chút khiêm nhÆ°á»ng: "Äược. Thì ra em vẫn nhá»› trÆ°á»›c đây chúng ta..."
"Em chẳng nhá»› gì cả, già rồi, trà nhá»› ngà y cà ng kém". TÆ° Dao đã nháºn thấy ánh mắt khó chịu của Kiá»u Kiá»u, Ä‘Ã nh cố tá»± giá»…u mình để "chữa cháy", cô cÅ©ng thấy mình tháºt vô duyên.
Tiểu Mạn lắc đầu nói: "Mình thấy bà rồi, rõ rà ng là đi theo đúng bản đồ, giá» chẳng còn khái niệm gì nữa. Nếu anh Lâm Mang nháºn ra Ä‘Æ°á»ng, em xin trao quyá»n ngay".
Viên Thuyên bá»—ng chỉ tay, nói nhá»: "Nhìn kìa, có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi đằng kia!"
-----------------
(1) Thung lÅ©ng Ão Má»›i
(2) Chữ Hán (thÆ° pháp) hoặc bÃch hoạ cổ xÆ°a trên vách núi
(3) Không chôn, chỉ đặt lên hốc đá hoặc treo "hong gió"; má»™t cách an táng ngÆ°á»i chết. Còn gá»i là Phong táng.
|
11-08-2008, 08:47 AM
|
|
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 7
BỎ LỠNIẾT BÀN
Trên tảng đá cao cách bá»n há» hÆ¡n chục mét là má»™t tượng ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi bất Ä‘á»™ng! Nói đúng ra là má»™t pho tượng. Bởi vì ngÆ°á»i đó ngồi quá lặng im, nên ngÆ°á»i tinh tế nhất nhóm là Viên Thuyên cÅ©ng phải căng mắt má»›i nháºn ra được.
NgÆ°á»i ấy mặc má»™t chiếc áo mÆ°a sẫm mà u, Ä‘iá»u là m cho má»i ngÆ°á»i ngạc nhiên hÆ¡n là trong lúc trá»i nắng thế nà y ông ta vẫn sùm sụp chiếc mÅ© áo mÆ°a chóp nhá»n trên đầu, khiến không ai nhìn rõ mặt.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, già ná»a ngà y trá»i má»›i gặp má»™t ngÆ°á»i lạ, lại ăn mặc nhÆ° thế, ai cÅ©ng thấy sá»ng sốt. Kiá»u Kiá»u bất giác lùi vá» sau mấy bÆ°á»›c, nắm chặt tay Lâm Mang.
Bá»—ng Viên Thuyên kéo Tiểu Mạn, bảo: "Äi vá»›i mình!" Dục Chu cÅ©ng bÆ°á»›c nhanh lên theo, ba ngÆ°á»i đến sau lÆ°ng ngÆ°á»i mặc áo mÆ°a, Viên Thuyên há»i to: "Phiá»n ông có thể chỉ Ä‘Æ°á»ng giúp không?"
NgÆ°á»i ấy không ngoái lại, dÆ°á»ng nhÆ° lẩm bẩm gì đó.
Viên Thuyên nghe chÆ°a rõ, há»i lại: "Ông có thể nói to hÆ¡n má»™t chút được không ạ?"
NgÆ°á»i đó Ä‘á»™t nhiên gầm lên, giá»ng vang nhÆ° sấm: "Quay lại Ä‘i!"
"Gì ạ?" Viên Thuyên không dám tin sẽ nháºn được câu trả lá»i nhÆ° thế nà y.
Cuối cùng ngÆ°á»i đó quay ná»a ngÆ°á»i vá» phÃa Viên Thuyên, cả khuôn mặt vẫn bị khuất sau chiếc mÅ© áo mÆ°a, chỉ có thể cảm giác đây là má»™t ông già . Ông ta nói cháºm rãi, giá»ng khà n khà n cá»±c kỳ già nua, khiến ngÆ°á»i nghe có cảm giác nhÆ° tim mình Ä‘ang bị chà xát.
"Lẽ nà o ta nói chưa đủ to hay sao? Quay lại!"
"Tại sao ạ? " Tiểu Mạn hình như cũng thấy sợ ông già , cô nắm lấy tay Viên Thuyên.
"Biết đây là chá»— nà o không? " Ông ta há»i.
"Vách Niết Bà n à ". Viên Thuyên vẫn không nao núng, nhìn chằm chằm và o mắt ông già .
"Biết thế nà o là "Niết Bà n" không? "
Viên Thuyên cÆ°á»i nhạt, rồi nói: "Cháu biết ông cho rằng bá»n cháu Ä‘á»u không hiểu văn hoá, nhÆ°ng Ãt ra cháu cÅ©ng biết đại khái Niết Bà n có nghÄ©a là tái sinh. Hiểu được nó, là rất quan trá»ng hay sao? "
Ông già cÆ°á»i nhạt: "Bây giá» các ngÆ°á»i quay lại, chÃnh là từ chá»— chết mà được sống lại, đến lượt cô nói xem có quan trá»ng hay không?"
Cả bá»n Ä‘á»u hÃt sâu má»™t hÆ¡i khà lạnh. Ông ta Ä‘ang nói gì thế nhỉ?
"Kỳ lạ tháºt, ông còn chÆ°a biết chúng cháu muốn Ä‘i đâu, sao có thể nói đến sống chết gì váºy? " Viên Thuyên vẫn chÆ°a chịu thôi.
"Trên núi nà y, thứ hấp dẫn má»i ngÆ°á»i và cÅ©ng khó tìm nhất là hang quan tai. Ta sống núi nà y đã nhiá»u năm, bị ngÆ°á»i ta há»i nhiá»u nhất là hang quan tà i, ta nghÄ© các ngÆ°á»i cÅ©ng không ngoại lệ"
"Ông nói đến hang Tháºp Tịch phải không? Lẽ nà o đã từng có nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘i tìm rồi? " Lúc nà y TÆ° Dao đã hết sợ Ä‘i lên mấy bÆ°á»›c há»i.
"Hang Tháºp Tịch? Các ngÆ°á»i nghe ở đâu ra cái tên thanh nhã thế? NgÆ°á»i đến tìm nó cÅ©ng không nhiá»u, năm nay, các ngÆ°á»i là tốp đầu tiên." Ông già quay Ä‘i lại ngồi đối diện vá»›i thung lÅ©ng sâu.
"Hang đó đã thu hút nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° thế, tại sao không có ngÆ°á»i đến xem? Rất gần Ä‘iểm du lịch chÃnh thức ở núi VÅ© Di, tại sao vẫn chÆ°a được khai thác?" Viên Thuyên rõ rà ng đã nghÄ© ngợi xa hÆ¡n.
"Vì rất Ãt ngÆ°á»i biết đến thung lÅ©ng nà y, rất Ãt ngÆ°á»i biết đến hang đó."
"Váºy tại sao những ngÆ°á»i đã từng và o cái lại không quảng bá vá» má»™t nÆ¡i đẹp thế nà y?"
"Vì những ngÆ°á»i đã từng và o hang đó, không còn ai sống sót." Ông ta nói rất bình thản, nhÆ° thuáºt lại má»™t sá»± tháºt hết sức bình thÆ°á»ng.
Cả bá»n kinh hãi, gió thổi tá»›i, ai cÅ©ng cảm thấy là nh lạnh.
"Ông là ai? Xin lá»—i phải há»i câu nà y, vì cháu thấy ông nói tiếng phổ thông rất chuẩn, không giống dân địa phÆ°Æ¡ng sống lâu năm trong thung lÅ©ng sâu nà y." Viên Thuyên nói: Cả bá»n Ä‘á»u thầm khen cô tháºt sắc sảo, rất biết quan sát và suy nghÄ© thấu đáo.
"Từ nhỠđã xa quê, đến già ta má»›i vá». Ta sinh ra ở đây, thá»i thanh niên phiêu bạt bên ngoà i, sau khi nghỉ hÆ°u lại vỠđây. Ta biết câu há»i của cô tháºt ra là "sao có thể tin lá»i ông nói? " Ta không ép cô phải tin bất cứ kết luáºn nà o, nhÆ°ng ta cÅ©ng không cần thiết phải nói dối. Doạ các ngÆ°á»i sợ, ta có được lợi gì đâu! Những ngÆ°á»i đã từng và o hang quan tà i, cuối cùng Ä‘á»u đã chết, vấn Ä‘á» chỉ là sá»›m hay muá»™n mà thôi. Trong thôn nÆ¡i ta sống, từ xa xÆ°a ngÆ°á»i ta đã kháo nhau nhÆ° váºy. Ta cÅ©ng từng chứng kiến ngÆ°á»i quen trong thôn sau khi và o hang trở vá» Ä‘á»u chết mà chẳng rõ tại sao."
"Äã chết nhÆ° thế nà o ạ? "
"Äau thÆ°Æ¡ng đến chết." Ông ta nhấn và o từng chữ.
"Gì ạ?!"
"Lần đầu tiên ta nghe được bốn chữ nà y từ miệng má»™t thầy giáo tiểu há»c trong thôn. HÆ¡n chục năm trÆ°á»›c, ông ấy là má»™t thanh niên từ nÆ¡i khác đến, không tin chuyện ma quái, không nghe dân thôn khuyên nhủ, cứ Ä‘i và o Ä‘á»™ng quan tà i, má»™t tháng sau thì chết. Bác sÄ© trên huyện nói phủ tạng ông ta bị suy kiệt. TrÆ°á»›c lúc chết hai mắt ông ta nhìn trừng trừng cứ nhÆ° là gặp ma giữa ban ngà y rồi thốt ra bốn chữ "Äau thÆ°Æ¡ng đến chết". Sau khi ta nghỉ hÆ°u, suốt ngà y Ä‘i khắp vùng núi nà y, má»›i biết bốn chữ ấy quả là rất không bình thÆ°á»ng.
"Rất không bình thÆ°á»ng nhÆ° thế nà o ạ?" Viên Thuyên truy há»i.
"Rốt cuá»™c các ngÆ°á»i có quay lại không?" Ông già há»i lại má»™t cách hăm doạ.
"Chuyện ông kể hình như quá ư ly kỳ". Tư Dao nói. "Nhưng lại khiến cháu cảm thấy hang quan tà i cà ng bà hiểm hơn".
"Ta phải nói thế nà o nữa thì các ngÆ°á»i má»›i quay lại?" Ông già xoay ngÆ°á»i lại nhÆ° là sắp gầm lên, nhÆ°ng láºp tức nói ôn hoà : "Ta sẽ không cho các ngÆ°á»i biết Ä‘Æ°á»ng và o hang quan tà i. Nếu hôm nay các ngÆ°á»i nhất định muốn Ä‘i, tốt nhất là hãy bảo vá»›i ngÆ°á»i thân, bạn bè, chuẩn bị trong vòng ná»a năm, thu xếp háºu sá»±; bởi vì cuối cùng các ngÆ°á»i sẽ phải... Ä‘au thÆ°Æ¡ng đến chết".
Nói xong ông già đứng lên, vóc ngÆ°á»i cao gầy nhÆ°ng lÆ°ng vẫn còn thẳng. Ông ta Ä‘i luôn xuống núi, TÆ° Dao bá»—ng gá»i vá»›i theo: "Ông Æ¡i, đợi đã!"
Ông già dừng bÆ°á»›c nhÆ°ng không quay đầu lại: "Ta biết cô là ngÆ°á»i không tin ta nhất, ta không tin cô sẽ thay đổi ý định".
"Cháu chỉ muốn há»i ông, hiện giá» mặt trá»i Ä‘ang rá»±c rỡ, sao ông lại mặc áo mÆ°a?"
"Dù bây giá» trá»i Ä‘ang nắng, nhÆ°ng buổi tối không thể có mÆ°a hay sao?"
"Cảm Æ¡n ông, ông Ä‘i nhé!" TÆ° Dao cÆ°á»i cÆ°á»i.
Äợi ông già đi xa, Kiá»u Kiá»u kêu lên: "Chẳng cần biết ông ấy nói là tháºt hay không, mình cÅ©ng không Ä‘i và o chá»— chết đâu!"
TÆ° Dao báºt cÆ°á»i: "Äiá»u ông ta nói Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thể là tháºt, ai lại tin những lá»i hão huyá»n ấy? Huống hồ, mình đã nháºn ra là ông ta nói dối: sáng nay dá»± báo thá»i tiết thông báo rõ rà ng trá»i sẽ nắng trong hai ngà y, thế mà ông ta lại nói "lẽ nà o buổi tối không thể có mÆ°a". Chẳng qua là ông ấy cố ý nói cho có vẻ bà hiểm mà thôi!"
Tiểu Mạn nói: "Với mình thì đi hay không cũng chẳng sao, vả lại cũng rất khó tìm cái hang ấy. Hơn nữa nếu tìm ra, rồi tối mịt mới vỠthì gay go!"
Viên Thuyên "hứ" má»™t tiếng, nói: "Cáºu cứ nói thẳng ra là cáºu quá sợ rồi! Còn cáºu ThÆ°á»ng Uyển, liệu có phải "đánh trống thu quân" không?"
"Äừng kéo mình và o cuá»™c nữa, mình mệt rồi, rất muốn vá» Trung tâm lữ hà nh tắm gá»™i, thế thì có gì là sai?"
TÆ° Dao bảo: "Äã đến táºn đây rồi thì cố tìm xem sao, trÆ°á»›c khi trá»i tối nếu vẫn chÆ°a tìm thấy thì chúng ta quay vá», được không? Nghe ông ta nói nhÆ° váºy, mình lại cà ng thấy hứng thú. Anh Dục Chu, anh Lâm Mang nghÄ© sao?"
Dục Chu nhìn Viên Thuyên, cÆ°á»i: "Bà chủ gia đình chúng ta Ä‘ang ở đây, tôi chỉ là m theo mệnh lệnh thôi".
Lâm Mang nói: "Anh không cho rằng lá»i ông ta nói là tháºt, em biết đấy, anh chỉ tin những thứ mắt anh nhìn thấy, còn những thuyết đại loại nhÆ° cầm tinh con gì, thuá»™c chùm sao nà o, nhóm máu gì... anh Ä‘á»u không báºn tâm".
Tiểu Mạn vốn rất tin những thuyết nà y nên cô "xuỳ" một tiếng.
Kiá»u Kiá»u thì tá» ra ngán ngẩm, lừ mắt nhìn Lâm Mang. TÆ° Dao cÆ°á»i nói: "Thôi nà o, Kiá»u Kiá»u cứ Ä‘i vá»›i mình, đến đó mình sẽ và o hang; nhÆ° Viên Thuyên nói, cáºu có thể đứng ngoà i mà ngắm cảnh, chỉ cần không bị khỉ bắt vá» là m vợ là được!"
Tiểu Mạn vừa tức vừa buồn cÆ°á»i: "Nà y, TÆ° Dao trông cÅ©ng ẻo lả nhÆ° Kiá»u Kiá»u, mà lại to gan nhỉ?"
Tư Dao nói: "Thế thì chỉ có thể trách mẹ tôi thôi, bà ấy cũng ẻo lả nhưng lại to gan, việc gì cũng dám là m. Tiếc rằng mẹ mình không còn nữa, nếu không, bà cũng xông xáo đi xem hang quan tà i ngay!"
"Váºy cứ quyết định thế Ä‘i, chúng ta tìm thêm má»™t hồi nữa, để xem xem ai sẽ Ä‘au thÆ°Æ¡ng đến đâu, có thể chết vì Ä‘au thÆ°Æ¡ng không?" Viên Thuyên quyết định. TÃnh cô vẫn hay nói năng thẳng thắn và cô rất bức xúc vá»›i cái câu "Äau thÆ°Æ¡ng đến chết".
Tiểu Mạn lại chăm chú xem bản đồ má»™t hồi, rồi nói: "Hết cách rồi, Ä‘Ã nh Ä‘i liá»u váºy, Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đông, hÆ°á»›ng mà ông già đó vừa xuống núi".
Bảy ngÆ°á»i lại Ä‘i tiếp khoảng ná»a tiếng, nhìn thấy nhiá»u cảnh rất đẹp và lạ mắt, nhÆ°ng vẫn chÆ°a thấy cái hang nà o. TÆ° Dao luôn im lặng trên Ä‘Æ°á»ng lúc nà y bá»—ng nói: "Mình cà ng nghÄ© cà ng cảm thấy nếu cứ Ä‘i thế nà y, chắc chắn không tìm được cái hang đó. Chúng ta nên quay vá» vách Niết Bà n, chá»— vừa nãy gặp ông già kỳ lạ đó, tìm kỹ ở xung quanh xem sao vì tấm bản đồ hà y hầu nhÆ° không có gì nhầm lẫn, tại sao lại không tin chắc và o nó? Nếu không tìm được chúng ta sẽ quay vá»".
Viên Thuyên gáºt đầu: "May quá, mình cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© thế".
TÆ° Dao cÆ°á»i: "Bạn tri âm có khác, nói má»™t chút đã hiểu!"
Tiểu Mạn và Kiá»u Kiá»u dù không vừa ý nhÆ°ng phải phục tùng Ä‘a số, cả bá»n lại quay vá» vách Niết Bà n.
Bảy ngÆ°á»i tìm kỹ xung quanh, tháºm chà nằm nhoà i ra mép vách đá nhìn xuống dÆ°á»›i, mà vẫn không tìm thấy hang quan tà i.
Viên Thuyên bá»—ng kêu lên: "Má»i ngÆ°á»i nhìn kìa!"
Tất cả xúm lại, thấy Viên Thuyên chỉ vách núi trước mặt.
"Gì cÆ¡? Bá»n mình chẳng nhìn thấy gì cả!" ThÆ°á»ng Uyển há»i.
"Äau thÆ°Æ¡ng đến chết". Viên Thuyên dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang cố gắng kìm nén ná»—i kinh hoà ng.
"Äâu có gì? Chúng ta đã tìm thấy hang quan tà i đó đâu?" Dục Chu cÅ©ng cảm thấy kỳ lạ.
TÆ° Dao "ôi" má»™t tiếng: "Lẽ nà o là nhÆ° váºy? Mình hiểu ý Viên Thuyên rồi, cáºu nói là những đám dây leo ở bên dÆ°á»›i vách núi trÆ°á»›c mặt chứ gì?"
Viên Thuyên gáºt đầu: "Äúng, má»i ngÆ°á»i nhìn xem, những đám song mây đó má»c dà y đặc, dÆ°á»ng nhÆ° không theo quy luáºt gì, nhÆ°ng nếu để ý má»™t chút, chá»— vách núi không bị chúng che khuất, nhìn từ trên xuống, có phải có bốn chữ không?"
"Äau thÆ°Æ¡ng đến chết!" Tiểu Mạn suýt đánh rÆ¡i chiếc ống nhòm xuống dÆ°á»›i thung lÅ©ng.
Vùng nham thạch nà y ở núi VÅ© Di là điển hình của "địa mạo Äan Hà " (1), còn chất đá ở vách núi trÆ°á»›c mặt lại cà ng Ä‘á» gắt hÆ¡n. Lúc nà y dÆ°á»›i ánh hoà ng hôn, bốn chữ Hán viết theo thể Tân Nguỵ (2) nằm giữa đám song mây nhÆ° được viết bằng máu tÆ°Æ¡i, nhìn tháºt khiếp hãi.
"Xem ra, ông già đó không hù doạ bá»n mình đâu. ChÆ°a biết chừng nó chÃnh là thạch khắc". Giá»ng ThÆ°á»ng Uyển run run.
"Sao thế ThÆ°á»ng Uyển? Chỉ thế mà đã sợ rồi à ? Trá»i đã tối đâu!" TÆ° Dao cÅ©ng rất kinh ngạc, trở nên cảnh giác nhÆ°ng lòng hiếu kỳ còn lá»›n hÆ¡n, vì cô cảm nháºn rõ hình nhÆ° cô đã thấy cảnh nà y ở đâu rồi, dù quang cảnh trÆ°á»›c mắt có mà u Ä‘á» son kỳ lạ và rất đặc biệt.
Mình nhìn thấy ở đâu nhỉ? Tư Dao cảm giác như trong ký ức của mình có một khoảng trống.
Kiá»u Kiá»u thì gần nhÆ° khẩn cầu: "Vá» thôi, ông già ấy không lừa bá»n mình đâu. Mình không muốn bị Ä‘au thÆ°Æ¡ng đến chết!"
TÆ° Dao chỉ ráng chiá»u ở chân trá»i: "Váºy lý do gì mà ông ta mặc áo mÆ°a? CÅ©ng rất đúng sao? Những câu nói vá»› vẩn vô lý ấy, là thứ thông tin vỉa hè thứ thiệt!"
"Kìa, Dao Dao, sao cáºu lại Æ°Æ¡ng gà n thế nhỉ?" Kiá»u Kiá»u mặt sa sầm tá» ra rất bá»±c tức.
Lâm Mang nói vá»›i vẻ hả hê khoái trá: "Cô ấy vốn vẫn thế, chẳng lẽ em không biết à ?" Kiá»u Kiá»u tức tối nghiến răng.
"Bởi vì... mình nháºn ra hình nhÆ° mình đã từng thấy cảnh nà y ở đâu đó rồi, quả là rất kỳ lạ". TÆ° Dao không biết lý do nà y có đủ sức thuyết phục không.
Tiểu Mạn nói: "Bây giá» vấn Ä‘á» quan trá»ng nhất là trá»i sắp tối rồi, chúng ta vẫn chÆ°a thấy bóng dáng hang quan tà i, chẳng lẽ cứ tìm kiểu vu vÆ¡ thế nà y à ?"
Khi mấy ngÆ°á»i Ä‘ang tranh luáºn, Viên Thuyên đứng bên má»™t tảng đá cao, hết nhìn xuống dÆ°á»›i lại nhìn ra xa. Cô bá»—ng khẽ kêu lên, chỉ và o vách núi trÆ°á»›c mặt: "Nói tháºt, mình cÅ©ng không mấy ủng há»™ việc tiếp tục Ä‘i cho đến tối; nhÆ°ng mình cảm thấy chúng ta có thể sẽ láºp tức tìm thấy cái hang đó. Các cáºu nhìn vá» phÃa kia, nhìn vách núi kia, có nháºn ra Ä‘iá»u gì không? Có gì khác thÆ°á»ng không?"
Vách núi trÆ°á»›c mặt Ä‘ang tắm trong ánh chiá»u tà đỠrá»±c.
TÆ° Dao cÅ©ng kêu lên: "Äau thÆ°Æ¡ng đến chết!"
ThÆ°á»ng Uyển hoảng sợ há»i: "Cáºu nói gì?"
Tiểu Mạn gáºt đầu: "Mình cÅ©ng nháºn ra rồi, nhìn mà xem, giữa vách núi trÆ°á»›c mặt, có và i mảng đá Ä‘á» khác thÆ°á»ng nhô ra, bị ánh dÆ°Æ¡ng chiếu và o, Ä‘á» nhÆ° mà u máu, nếu nhìn liên hoà n má»™t mạch, các mảng đá Ä‘á» sẫm nà y sẽ má» má» tạo thà nh bốn chữ - "Äau thÆ°Æ¡ng đến chết". Khá»›p lại thì được bốn chữ nà y, không thể nói là thÆ° pháp gì nhÆ°ng cÅ©ng tháºt là kỳ lạ!"
Nghe Tiểu Mạn nói, má»i ngÆ°á»i cÅ©ng Ä‘á»u nhìn thấy rõ. Ai cÅ©ng lặng yên suy nghÄ© xem tất cả những thứ nà y nghÄ©a là gì.
"Mình nghÄ©, đây chẳng qua là cảnh quan nhân tạo thôi, là m gì có ai đó Ä‘au Ä‘á»›n đến ná»—i muốn chết, đã là m ra trò nà y". TÆ° Dao cÅ©ng thấy hÆ¡i thấp thá»m. "NhÆ°ng sao lại nói là có thể láºp tức tìm thấy hang Tháºp Tịch?"
Viên Thuyên chỉ xuống dÆ°á»›i thung lÅ©ng nói: "Các cáºu nhìn kỹ mà xem, nhìn tổng thế mấy chữ nà y Ä‘á»u bá» thế rất thoáng, duy chỉ có chữ "chết", các nét ngang, phảy, móc câu ở bên phải dÆ°á»ng nhÆ° chen sát nhau, chỉ vá» má»™t hÆ°á»›ng ở vách núi. ChÃnh ở chá»— kia... đứng đây có thể thấy thấp thoáng phÃa trên của khe Ngấn Sa. Mình nghÄ©, hình nhÆ° rất có lý đấy: hồi trÆ°á»›c mình đã xem ảnh chuyên Ä‘á», quan tà i treo ở vùng núi VÅ© Di nà y chủ yếu là quan tà i hình thuyá»n, và đá»u đặt gần nÆ°á»›c, hình nhÆ° có nghÄ©a là thuyá»n chở thi thể, theo dòng nÆ°á»›c trôi đến Thiên quốc (3), cho nên rất có khả năng nÆ¡i ấy chÃnh là vị trà của hang quan tà i."
Tiểu Mạn há»i: "Váºy rốt cuá»™c cáºu có ý gì?"
Viên Thuyên đáp: "Mình còn phải tra xét them đã. Nà o, ai vẫn muốn đi xem hang quan tà i?"
TÆ° Dao giÆ¡ tay không chút do dá»±, Lâm Mang hÆ¡i ngần ngừ rồi cÅ©ng giÆ¡ tay, Kiá»u Kiá»u cố gắng kéo tay anh ta xuống nhÆ°ng không ăn thua. Dục Chu nhìn Viên Thuyên, sẵn sà ng tá» ra nhất trà cao Ä‘á»™ vá»›i ngÆ°á»i vợ chÆ°a cÆ°á»›i.
"Dao Dao tháºt sá»± hứng thú chứ?" Viên Thuyên lại há»i má»™t lần nữa.
TÆ° Dao gáºt đầu, bá»—ng Lâm Mang nói: "Vẫn còn má»™t cách, nếu các cô Ä‘á»u không muốn Ä‘i, thì đừng nên tá»± ép mình; tôi có thể Ä‘i vá»›i Dao Dao, bây giá» mấy ngÆ°á»i cứ vá» trÆ°á»›c Ä‘i, có lẽ sẽ xuống đến chân núi trÆ°á»›c khi trá»i tối đấy".
Kiá»u Kiá»u kêu lên: "Anh đừng đùa thế được không?"
Lâm Mang thản nhiên nói: "Anh là ngÆ°á»i lá»›n, anh chịu trách nhiệm vá» hà nh vi của mình".
Kiá»u Kiá»u bắt đầu rÆ¡m rá»›m nÆ°á»›c mắt.
Tiểu Mạn tặc tặc lưỡi châm biếm. Lòng TÆ° Dao lại chùng xuống: sao Tiểu Mạn cứ nhìn mình không rá»i mắt thế?
Viên Thuyên chau mà y, thở dà i: "Thế nà y váºy, chúng ta cứ thá» lần cuối xem suy Ä‘oán của mình ra sao, nếu không thấy thì thôi, sẽ xuống núi ngay; còn nếu thấy thì và o xem, chứ mình kiên quyết không tán thà nh hà nh Ä‘á»™ng riêng rẽ".
Tiểu Mạn cÆ°á»i nhạt: "Viên Thuyên chỉ toà n há»— trợ Dao Dao".
Viên Thuyên quay lại nói: "Vì mình cÅ©ng giống cáºu ấy, rất tò mò!"
----------------
(1) Danxia Landform.
(2) Thịnh hà nh và o thá»i Nguỵ, thế ká»· thứ 5 sau Công nguyên.
(3) Miá»n đất lý tưởng, theo tưởng tượng.
|
11-08-2008, 08:49 AM
|
|
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 8
HANG THẬP TỊCH - QUAN TÀI TREO - VÀ MÃU
Trá»i sáºp tối nhanh hÆ¡n cả bÆ°á»›c chân ngÆ°á»i.
Ãnh sáng đèn pin không xua nổi bóng tối, mà còn khiến nó cà ng thêm nặng ná». Nhất là phải Ä‘i xuyên qua núi rừng rá»™ng lá»›n, ngÆ°á»i ta cà ng thấm thÃa thế nà o gá»i là "lần mò" và "dò dẫm trong đêm tối".
Kiá»u Kiá»u rất tức Lâm Mang. Thể lá»±c cô kém nhÆ°ng suốt chặng Ä‘Æ°á»ng nhá» có Lâm Mang dìu đỡ nên má»i ngÆ°á»i má»›i không phải chỠđợi cô. TÆ° Dao không ngá»›t ngó nhìn bóng tối bao quanh bốn bá». Cô chợt thấy sá» sợ. Không phải vì sợ bóng tối, mà vì cô nghÄ© lại vá» sá»± cố chấp của mình. Khu rừng ráºm nà y nếu có mãnh thú thì sao? Nếu gặp kẻ xấu thì phải là m gì?
Xung quanh những tiếng sá»™t soạt không ngá»›t vá»ng đến. TÆ° Dao cà ng nghÄ© cà ng khiếp hãi. Linh cảm chẳng là nh má»—i lúc má»™t nhiá»u hÆ¡n. Äã và i lần cô định nói nên quay vá» song lại sợ má»i ngÆ°á»i cho rằng mình tÃnh khà thất thÆ°á»ng. HÆ¡n nữa tÃnh hiếu kỳ vẫn mạnh hÆ¡n cả vì thế cô tiếp tục dấn bÆ°á»›c trong ná»—i thấp thá»m.
May sao, nhÆ° phán Ä‘oán của Tiểu Mạn, hÆ°á»›ng Ä‘i căn bản đúng là vòng vá»; và nếu Viên Thuyên tÃnh toán không nhầm thì, xem xong hang Tháºp Tịch rồi trở vá» Ä‘Æ°á»ng Ä‘i không quanh co quá nhiá»u.
"Mình cảm thấy sắp đến rồi!" Tiểu Mạn nói.
"Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u theo kịp cả đấy chứ?" Viên Thuyên cất tiếng há»i.
"Chá» má»™t chút, chúng tôi lên ngay đây. Hình nhÆ° Kiá»u Kiá»u không được khoẻ". Lâm Mang nói vá»ng lên từ chá»— không xa mấy.
TÆ° Dao cà ng thấy áy náy hÆ¡n, bèn gá»i: "Kiá»u Kiá»u, cáºu có sao không?"
"Vẫn ổn! TÆ° Dao phải gió ạ, nếu cáºu sá»›m thÆ°Æ¡ng tôi thì hay biết mấy!" Kiá»u Kiá»u phụng phịu pha chút oán trách.
Äi đầu là LÆ°u Dục Chu, anh lên tiếng: "Má»i ngÆ°á»i phải đặc biệt cẩn tháºn: phÃa trÆ°á»›c là má»™t Ä‘oạn khá dốc, phải hết sức chú ý từng chá»— đặt chân, giẫm và o các nhánh dây nhợ ở các kẽ đá, thì chắc ăn hÆ¡n, tôi ngá» rằng cái hang ấy ở gần vách núi".
Leo núi ở quãng nà y và o ban đêm sao mà cháºt váºt, khiến ngÆ°á»i ta thấy ánh sáng ban ngà y tháºt cần biết bao. CÅ©ng may, hỠđã ra khá»i thảm thá»±c váºt ken dà y lá»›p trên lá»›p dÆ°á»›i, lúc nà y có thể nhá» và o chút ánh sáng trên bầu trá»i, tầm mắt đã thoáng hÆ¡n lúc nãy.
"Tôi nhìn thấy cá»a hang thì phải!" Dục Chu phấn chấn kêu lên.
Lúc nà y TÆ° Dao má»›i thấy yên tâm. Vất vả nhÆ° thế cÅ©ng bõ công, khi nà o nhìn thấy những cá»— quan tà i treo bà hiểm, chắc má»i ngÆ°á»i sẽ lượng thứ cho sá»± cố chấp của mình! Cô ngẩng nhìn. Thảo nà o đứng xa không thể nhìn thấy cá»a hang, thì ra dây leo chằng chịt dà y đặc rủ xuống đã che kÃn cá»a hang; nếu không có má»™t ánh chá»›p sáng loà nhoáng lên thì dù có đứng ngay trÆ°á»›c cá»a hang cÅ©ng khó bá» nháºn ra.
Ãnh chá»›p ấy tại sao lại sáng đến nhÆ° váºy?
Má»™t chuá»—i những tiếng sấm ầm ầm dồn dáºp vá»ng đến, rồi má»™t tiếng nổ "ùng" vang trá»i!
Mưa như trút nước!
TÆ° Dao sững sá», linh cảm chẳng là nh bá»—ng khiến tim cô thắt lại.
CÅ©ng nhÆ° má»i ngÆ°á»i, cô nghÄ© ngay đến ông già ná» - ông già mặc áo mÆ°a giữa lúc trá»i nắng.
Ông ta nói không sai. Dá»± Ä‘oán của ông ta tháºm chà trái hẳn vá»›i dá»± báo thá»i tiết.
Còn những Ä‘iá»u ông ta nói vá» hang quan tà i thì sao? Những ai đã bÆ°á»›c và o hang, nhất định phải Ä‘au thÆ°Æ¡ng đến chết, liệu có chÃnh xác không?
TÆ° Dao gắng bÆ°á»›c lên và i bÆ°á»›c, Ä‘i đến cá»a hang; Viên Thuyên đã đứng đó, cả hai nhìn nhau im lặng. Hai cô thân nhau bao năm, Ä‘á»u rất hiểu bạn mình Ä‘ang nghÄ© gì: liệu trong hang có những Ä‘iá»u kỳ dị tháºt không? Dục Chu gạt má»› dây leo Ä‘ang buông rủ, soi đèn pin và o trong hang. Ãnh đèn chẳng khác gì bị hút và o hố Ä‘en trong vÅ© trụ.
"Có lẽ, nếu có quan tà i treo tháºt, thì nó phải ở sâu trong hang". Dục Chu Ä‘oán váºy.
Viên Thuyên nói: "Nơi nà y khác với các hang quan tà i ở vách núi, ở những chỗ đó quan tà i không đặt quá sâu".
Tiểu Mạn và ThÆ°á»ng Uyển cÅ©ng đã bÆ°á»›c tá»›i, đứng dÆ°á»›i mÆ°a cả năm ngÆ°á»i Ä‘á»u Æ°á»›t nhÆ° chuá»™t lá»™t.
"Äịnh và o tháºt à ?" Tiểu Mạn há»i. Có vẻ nhÆ° cô dần dần cà ng thấy tin lá»i ông già mặc áo mÆ°a.
"Tôi không hiểu nổi ngoà i dã thú hoặc kẻ xấu ra, trong hang đặt quan tà i treo còn có gì khác mà sợ?" TÆ° Dao hiểu rõ, nếu tối nay há» không nhìn thấy quan tà i treo thì cô cả Ä‘á»i sẽ không thể yên.
Viên Thuyên há»i Dục Chu: "Anh Chu có mang theo chiếc gáºy ấy không?"
Anh hiểu ý, gáºt đầu: "Có! Anh đã nhá» ngÆ°á»i sá»a lại, có thể dùng nó nhÆ° chiếc dùi cui cảnh sát; xá» lý và i ngÆ°á»i hoặc dã thú thông thÆ°á»ng, không vấn Ä‘á» gì".
TÆ° Dao nghÄ© ngợi: "Äúng! Viên Thuyên là bạn chà thân của mình, má»i việc Ä‘á»u phải dá»±a và o mình". Má»i ná»—i buồn ngà y cà ng nặng ná» bấy lâu nay, sá»± hẫng hụt trong tình cảm, những mối lo vẩn vÆ¡ ở công ty... phút chốc dÆ°á»ng nhÆ° tan biến. Cô cÆ°á»i nói: "Thế thì chúng ta còn đứng mãi đây là m gì? Cứ và o Ä‘i, Ãt ra cÅ©ng có thể tránh mÆ°a". Nói rồi cô chiếu đèn pin, gạt đám dây leo Ä‘an kÃn tưởng nhÆ° gió cÅ©ng không thể lá»t, và bÆ°á»›c và o trÆ°á»›c tiên.
"Cẩn tháºn đấy!" Viên Thuyên bÆ°á»›c theo ngay.
Cái hang khá rá»™ng, ná»n cÅ©ng tạm coi là bằng phẳng, chỉ hiá»m Ä‘ang ngáºp nÆ°á»›c. TÆ° Dao tháºn trá»ng thăm dò xem nông sâu ra sao, cô bÆ°á»›c Ä‘i chừng và i mét, hình nhÆ° đây là má»™t cái ao.
"Dặn má»i ngÆ°á»i phÃa sau, nếu muốn và o hang không bị Æ°á»›t già y leo núi hoặc già y thể thao, thì tốt nhất là cởi già y ra. NÆ°á»›c sâu đến đầu gối, đáy là đá cuá»™i, không Ä‘au chân đâu! NÆ°á»›c rất trong, na ná nhÆ° nÆ°á»›c suối". Cô cúi xuống Ä‘Æ°a tay vục nÆ°á»›c, nhấp thá» má»™t ngụm. "Uống cÅ©ng dá»… chịu, hÆ¡i ngòn ngá»t, nó là nÆ°á»›c khoáng chÃnh cống đây!"
Viên Thuyên và Dục Chu soi đèn pin Ä‘an nhau cùng quan sát, chỉ thấy vách hang nhô ra các má»m đá to nhỠđủ má»i hình thù; tá»±a nhÆ° các hang Ä‘á»™ng thÆ°á»ng gặp.
"Chao ôi!" Tiếng reo kinh ngạc và mừng rỡ của Tư Dao. Nhưng chẳng ai nhìn thấy bóng cô.
Cả hai vội bì bõm lội tới, đi vòng qua một vách nhỠthì thấy Tư Dao đang đứng chôn chân dưới nước ngẩng nhìn lên. Cả hai cũng nhìn theo và cùng kêu to.
PhÃa trên cao bá»—ng thoáng rá»™ng hẳn ra, ánh đèn pin sáng quắc cho thấy nóc hang cao đến và i chục mét, nở rá»™ng Ãt ra cÅ©ng đến hai chục mét. Ba cá»— quan tà i treo từ nóc buông xuống, hai cá»— khá to gần mặt đất hÆ¡n, là kiểu quan tà i thuyá»n (1) Ä‘iển hình; cá»— thứ ba nhá» hÆ¡n, hình khối há»™p chữ nháºt thÆ°á»ng thấy, trông Ä‘en xỉn, được treo rất cao cách nóc hang chừng chục mét.
Nhìn kỹ, hỠthấy hai cỗ quan tà i to kia được treo trên hai thanh xà ngang bằng đá nhô ra từ vách hang; cỗ quan tà i cao nhất được treo bằng dây chão rất lớn thả từ nóc hang xuống. Dây chão ấy bằng kim loại hay thứ gì khác thì nhìn không rõ.
Tư Dao rất hà o hứng nhưng cũng có phần kinh hãi: vì toà n cảnh quan tà i treo nà y trông quen quen.
Tiểu Mạn và ThÆ°á»ng Uyển ngoà i cá»a hang gá»i và o: "Trong đó có gì hay không?"
Viên Thuyên không giấu nổi niá»m vui, đáp luôn: "Chẳng có gì hay, chỉ thấy và i cá»— quan tà i treo thôi. Chẳng đáng để các vị chiếu cố và o xem đâu!" Cô rất hiểu tÃnh mấy ngÆ°á»i bạn thân nà y, ngấm ngầm khÃch há» má»›i là thượng sách.
"Äừng nói dối nhau, cả ba đã và o lâu nhÆ° thế, chắc chắn phải có chuyện rất thú vị!" Rà nh rà nh là Tiểu Mạn đã "trúng kế". Äúng thế, tiếng lá»™i nÆ°á»›c vang lên.
"Liệu Kiá»u Kiá»u và anh chà ng Lâm Mang có và o không?" Viên Thuyên há»i Tiểu Mạn và ThÆ°á»ng Uyển Ä‘ang rất ngạc nhiên vì lần đầu nhìn thấy quan tà i treo.
Trầm trồ hồi lâu, ThÆ°á»ng Uyển má»›i nói: "Thôi nà o! Hai ngÆ°á»i ấy Ä‘ang xoắn lấy nhau. Kiá»u Kiá»u thì không dám và o, Lâm Mang thì mắt không rá»i cá»a hang, nói là Kiá»u Kiá»u cứ đợi; anh ấy Ä‘ang rất muốn và o".
Tiểu Mạn cÆ°á»i khẩy: "Không Ä‘Æ¡n giản đâu! Tôi thấy anh ấy mắt không rá»i TÆ° Dao thì có. Nà y TÆ° Dao, có phải ngà y trÆ°á»›c cáºu và anh ấy đã cắt đứt tháºt sá»± không?"
TÆ° Dao đáp: "Tất nhiên! Äã thá»±c thi chÃnh sách "ba không": không thÆ° từ, không Ä‘iện thoại, không gặp gỡ, đã được coi là triệt để rồi chứ? Chỉ chÆ°a Ä‘Ã o táºn gốc trốc táºn rá»… mà thôi!" Ai nấy Ä‘á»u báºt cÆ°á»i.
"Xem chừng có những anh chà ng tháºt trÆ¡ trẽn, cứ muốn ngÆ°á»i ta phải nói trắng ra, rồi má»›i thấy tiếc nuối. Anh Dục Chu đừng nghÄ© là ám chỉ mình". Tiểu Mạn tỠý bất bình.
Dục Chu định phản bác, nhÆ°ng chợt nghe thấy tiếng lá»™i nÆ°á»›c ở phÃa cá»a hang, Viên Thuyên thì bóp và o tay anh, anh bèn im lặng.
"Váºy là Kiá»u Kiá»u vẫn và o! Rất đáng khen đấy!" Viên Thuyên cÆ°á»i nói.
Kiá»u Kiá»u kinh ngạc nhìn ba cá»— quan tà i treo, tháºt sá»± tấm tắc: "Ôi! Rất đáng để và o đây!" Cô chiếu đèn pin và o cá»— quan tà i nhá»: "Nó được treo cao tháºt!"
Cô cảm thấy có má»™t giá»t nÆ°á»›c từ quan tà i rÆ¡i xuống, trúng và o mÅ©i.
Trong hang ẩm Æ°á»›t, nÆ°á»›c rá» xuống là chuyện bình thÆ°á»ng, Kiá»u Kiá»u chẳng báºn tâm.
Lại má»™t giá»t nữa rÆ¡i lên trán.
Cô thấy là lạ, hình nhÆ° không giống nhÆ° nÆ°á»›c bình thÆ°á»ng, nó hÆ¡i dinh dÃnh. Cô quệt đầu ngón tay lên trán rồi giÆ¡ ra trÆ°á»›c ánh đèn pin: má»™t đốm mà u Ä‘á» tÆ°Æ¡i!
Cô xoa tay lên mũi và soi nhìn lòng bà n tay: một vệt đỠtươi.
Kiá»u Kiá»u kinh hãi thét lên, chiếc đèn pin rÆ¡i luôn xuống nÆ°á»›c.
"Máu... máu..."
"Kiá»u Kiá»u sao thế? Bị xÆ°á»›c da ở đâu?" TÆ° Dao há»i.
"Không! Mà là máu rơi từ quan tà i xuống".
Các ánh đèn pin Ä‘á»u lia lên cá»— quan tà i treo cao nhất. Äúng thế, bên ngoà i cá»— quan tà i Ä‘en hình nhÆ° có má»™t vệt dÃnh Ä‘á»ng.
Viên Thuyên rá»i đèn lần lên theo vệt đó, tìm chá»— bắt đầu rỉ ra, đó là khe nắp quan tà i; bên trên hình nhÆ° dây chão cÅ©ng có vết thấm Æ°á»›t "máu".
Chiếu đèn lên cao nữa. Trá»i Æ¡i!
"Vệt máu" từ má»™t cái móc sắt to tÆ°á»›ng chìa ra từ vách hang để buá»™c sợi chão, rồi loang và o vách hang; thoạt đầu chỉ là má»™t Ä‘Æ°á»ng, loang mãi đến chá»— cách mặt ná»n chừng 20 mét thì hợp thà nh bốn chữ đại tá»± theo lối Hà nh - Thảo (2) mà u Ä‘á» thẫm.
Äau thÆ°Æ¡ng đến chết
Nét cuối cùng của chữ "chết" tiếp tục loang xuống đến má»™t má»m đá hình cái mÅ©i nhô ra, cách mặt ná»n chừng ba mét. Thỉnh thoảng má»™t "giá»t máu" rÆ¡i xuống má»™t vÅ©ng nÆ°á»›c phÃa dÆ°á»›i, lắng nghe có thể thấy tiếng tà tách...
Äến gần hÆ¡n, há» nhìn thấy má»™t vÅ©ng nÆ°á»›c rá»™ng chừng má»™t mét, nằm ở vị trà cao hÆ¡n ná»n hang chừng ná»a mét, nó là má»™t cái "ao máu" tháºt sá»±! Cúi xuống ngá»i, thấy mùi tanh tanh.
Tư Dao run run nhúng tay trái và o "ao máu" rồi rút ra, cả bà n tay cô "nhuốm máu"!
ChÃnh lúc cô rút tay ra thì ao máu đó rùng rùng khá mạnh, má»™t "bóng Ä‘en" vá»t lên quấn lấy cổ tay phải của cô Ä‘ang cầm đèn pin. Cô hoảng hốt kêu len và vá»™i vẩy tay, má»™t con rắn nÆ°á»›c thân to bằng ngón tay cái, chuồi nhanh khá»i tay cô trÆ°á»n và o ao nÆ°á»›c mà má»i ngÆ°á»i Ä‘ang đứng. Má»i ngÆ°á»i thi nhau hét inh á»i, không rõ vì cái ao máu, bà n tay nhuốm máu hay vì con rắn kia. Lâm Mang vá»™i hùng hồn lên tiếng: "Má»i ngÆ°á»i đừng nháo nhác lên, đừng sợ, rắn nÆ°á»›c thÆ°á»ng không có ná»c Ä‘á»™c; nó không cắn TÆ° Dao thì cÅ©ng sẽ không cắn ai cả. Thôi, chẳng đứng đây lâu là m gì nữa, ta rút ra ngoà i cá»a hang, cố gắng bình tÄ©nh Ä‘i!"
"NÆ°á»›c dÃnh tay Dao Dao và Kiá»u Kiá»u không phải là máu tháºt à ?" Viên Thuyên há»i.
"Thấy tanh tanh, dinh dÃnh, nhÆ°ng mình không dám nếm thá»". TÆ° Dao vẫn còn run rẩy.
"Äừng nếm là m gì". Kiá»u Kiá»u cÅ©ng thấy sợ nhÆ°ng cô vẫn xoay mình lại, móc trong túi ra má»™t lá» thuốc nho nhá», dốc cho tháºt sạch, má»™t tay bám và o cánh tay TÆ° Dao, tay kia múc "nÆ°á»›c máu". "Mình phải Ä‘em vá», nhá» ngÆ°á»i xét nghiệm xem có những thà nh phần gì".
Má»i ngÆ°á»i lần ra cá»a hang, vẫn ổn cả. Há» vá»™i rảo bÆ°á»›c ra ngoà i. MÆ°a vẫn nhÆ° trút nÆ°á»›c, chá»›p sáng sấm rá»n bất táºn, nên há» Ä‘Ã nh lùi và o trong cá»a hang.
"Ta nên là m gì? Chá» mÆ°a tạnh hay là cứ xuống núi ngay bây giá»?" Tiểu Mạn có phần ngán ngẩm. Cô không nói rõ ý nhÆ°ng ai cÅ©ng hiểu rằng, nếu còn nán lại trong hang chẳng biết còn chuyện gì khác nữa; nhÆ°ng nếu xuống núi ngay thì mÆ°a to Ä‘Æ°á»ng trÆ¡n, sẽ rất khó khăn.
Kiá»u Kiá»u nói: "Mình chịu không dám ở lại thêm nữa, cứ Ä‘i khá»i đây rồi tìm má»™t chá»— khác trú mÆ°a cÅ©ng được. Vả lại, trên nà y quá cao, gió thổi mạnh, rét quá..."
"Äược, thế thì xuống núi. Nếu tìm được chá»— tá» tế hÆ¡n để trú mÆ°a thì quá hay". Viên Thuyên lom khom lần bÆ°á»›c xuống dốc trÆ°á»›c tiên, và gá»i ngay: "Má»i ngÆ°á»i phải cẩn tháºn, đá trÆ¡n lắm. NhÆ°ng cÅ©ng chẳng còn lối nà o khác, Ä‘Ã nh dò dẫm mà đi xuống váºy, coi chừng bị trượt chân!"
"Lẽ ra chẳng nên đến xem cái hang nà y má»›i phải!" Kiá»u Kiá»u oán trách.
"Lúc nà y nói thế cÅ©ng vô Ãch thôi. Vá», cứ bắt TÆ° Dao và Viên Thuyên chiêu đãi má»™t chầu là được!" ThÆ°á»ng Uyển nói xong, cÅ©ng dò dẫm bÆ°á»›c theo Tiểu Mạn.
TÆ° Dao buồn bã nhìn cảnh gió mÆ°a, có phần áy náy; cô nói vá»›i Kiá»u Kiá»u giá»ng năn nỉ: "Äúng là tại mình. Cáºu đừng trách móc nữa. Vá» rồi, mình xin má»i cáºu Ä‘i ăn".
Kiá»u Kiá»u phì cÆ°á»i: "Biết lá»—i rồi sá»a má»›i là ngoan! Khỉ tháºt, mình cÅ©ng có chân kia mà , cÅ©ng là tại mình! Äã nói là không muốn Ä‘i, thế rồi lại Ä‘i, thì sao trách cáºu được?" Cô hÆ¡i bá»±c mình nhìn sang Lâm Mang.
Lâm Mang có ý xin lá»—i: "Äược, Kiá»u Kiá»u. Anh biết lá»—i rồi. VỠđến Thượng Hải ngà y nà o anh cÅ©ng sẽ má»i cÆ¡m... và nấu cÆ¡m cho em ăn cÅ©ng được".
TÆ° Dao cảm thấy hai ngÆ°á»i đó bắt đầu đến lúc chá»›t nhả, nên tránh Ä‘i thì hÆ¡n, cô bèn quay ngoắt ngÆ°á»i bÆ°á»›c xuống luôn.
Äoạn nà y Ä‘á»™ dốc rất khiếp, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u rất tháºn trá»ng dần dần lần xuống. Tiếp đó là má»™t rẻo Ä‘Æ°á»ng rất hẹp, tráºn mÆ°a to khiến nó hết sức lầy lá»™i; cÅ©ng may, khi lên núi hỠđã Ä‘i qua lối nà y; nó hÆ¡i thoai thoải, không cần phải chân Ä‘i tay bám nhÆ° Ä‘oạn dốc vừa nãy.
Thế là có thể coi nhÆ° không bị giam trên núi. TÆ° Dao nghÄ©, có đúng là mình đã có má»™t quyết định sai lầm hay không? Những lá»i của ông già bà hiểm ná», Ä‘á»u là tháºt không? Nếu những câu tiên Ä‘oán ấy Ä‘á»u ứng nghiệm, thì mình chỉ nói má»™t lá»i xin lá»—i là sẽ xà xoá được cả hay sao?
Quá Æ° hão huyá»n! Nà y TÆ° Dao ạ, chá»› nên vÆ°á»›ng và o thứ suy luáºn vu vÆ¡ ấy!
MÆ°a ngá»›t rồi lại mÆ°a tiếp. Äoạn Ä‘Æ°á»ng tiếp theo không gặp trở ngại mấy. Lâm Mang rảo bÆ°á»›c lên phÃa trên, vừa Ä‘i vừa nói vá»›i Dục Chu mấy câu vá» công việc. Anh báºt đèn pin chiếu trở lại phÃa sau, rồi bá»—ng thất thanh: "Kiá»u Kiá»u đâu? Không thấy Kiá»u Kiá»u đâu cả!" Anh láºp tức chạy trở lại.
------------------
(1) Khoét thân cây to, rồi đặt tỠthi và o.
(2) Thể chữ Hán gần vá»›i thể Thảo thÆ°, các nét hầu nhÆ° dÃnh liá»n.
|
11-08-2008, 10:54 AM
|
|
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 9
RÆ I
Nghe tiếng Lâm Mang gá»i, TÆ° Dao chá»™t dạ. Má»™t linh cảm chẳng là nh bá»—ng áºp đến. Quay ngÆ°á»i lại thấy Tiểu Mạn và ThÆ°á»ng Uyển cÅ©ng vừa Ä‘i lên, cô vá»™i há»i ngay: "Hai ngÆ°á»i có thấy Kiá»u Kiá»u không?"
"Không! Bá»n mình Ä‘i cuối cùng mà !" Nét mặt Tiểu Mạn đượm vẻ lo lắng. "Hay là nó bị rá»›t lại?"
Viên Thuyên nói to: "Lâm Mang đừng chạy thế kia, hai bên Ä‘Æ°á»ng thoai thoải nhÆ°ng nếu trượt chân xuống thì gay đấy!"
Lâm Mang rõ rà ng là không nghe thấy tiếng Viên Thuyên. Anh vừa chạy vừa gá»i: "Kiá»u Kiá»u Æ¡i! Kiá»u Kiá»u!"
Má»™t ý nghÄ© chợt loé lên trong đầu TÆ° Dao: "Suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng Kiá»u Kiá»u tá» ra Ä‘uối sức. Bị tụt háºu thì phải gá»i để má»i ngÆ°á»i chá» má»›i đúng chứ..." Cô không kịp nghÄ© nhiá»u nữa, cÅ©ng lia đèn pin quay trở lại tìm bạn.
Tiếng gá»i "Kiá»u Kiá»u... Kiá»u Kiá»u..." má»—i lúc má»™t xa, trong đêm tối. Hoà n toà n không thấy bóng Lâm Mang đâu nữa. Thấy anh mải miết chạy vá» phÃa trÆ°á»›c, TÆ° Dao bÆ°á»›c cháºm lại, chú ý quan sát tìm kiếm hai bên Ä‘Æ°á»ng. NhÆ° Viên Thuyên vừa nói, quãng Ä‘Æ°á»ng nà y hẹp lại quá lầy lá»™i, rất có thể Kiá»u Kiá»u đã bị trượt chân xuống dốc dÆ°á»›i kia. Tuy không dốc lắm nhÆ°ng nếu phải bò từ dÆ°á»›i lên cÅ©ng chẳng dá»… gì.
Äi chừng ba trăm mét, TÆ° Dao chợt nháºn ra má»™t mái dốc bên Ä‘Æ°á»ng có những vết hằn lá»™n xá»™n. Lia đèn xuôi theo, cô thấy hình nhÆ° mảng cá» cÅ©ng có vết nhà u nát bết lại. Nhìn xa hÆ¡n nưã... cô hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu: mái dốc nà y rất dà i và lại khá dốc. Rá»i đèn pin không thể nhìn rõ cuối dốc. Cô gá»i "Kiá»u Kiá»u Æ¡i..." nhÆ°ng tiếng gá»i dÆ°á»ng nhÆ° lá»t thá»m trong tiếng gió mÆ°a và rừng cây rú rÃt, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thấy hồi âm.
Cô khom ngÆ°á»i, tháºn trá»ng lần xuống mái dốc. Tiểu Mạn và ThÆ°á»ng Uyển cÅ©ng đã đến kịp, há»i vá»ng xuống: "Äã tìm thấy chÆ°a?" TÆ° Dao vừa tìm dấu chân vừa đáp: "Quanh đây có vẻ đáng nghi, các cáºu hoặc là xuống vá»›i mình hoặc là đi tiếp, nhìn xem có chá»— nà o có vết trượt ngã không".
Tiểu Mạn cân nhắc má»™t lát rồi nói: "Bá»n mình sẽ Ä‘i quá lên để tìm, nếu cáºu thấy gì thì phải gá»i nhé!"
"NhÆ°ng đừng Ä‘i xa, gió mÆ°a khiếp quá, sẽ không nghe thấy đâu!" TÆ° Dao gá»i vá»›i lên.
"Thế thì bá»n mình xuống theo cáºu váºy". ThÆ°á»ng Uyển Ä‘ang định lần xuống dốc.
"Äược!... á»i..." TÆ° Dao trượt chân, và thế là cô lăn tuá»™t ngay xuống xa và i chục mét. CÅ©ng may vì đã có ý Ä‘á» phòng nên cô gắng dùng đèn pin và tay cà y bám mặt dốc; rồi dừng lại được. Phải bám chặt mặt đất, cô lẩm bẩm "sợ chết khiếp!"
Äúng lúc nà y cô nghe thấy má»™t giá»ng quen thuá»™c: "Má»i ngÆ°á»i cứu tôi vá»›i!" nhÆ°ng tiếng rất nhá», hình nhÆ° vá»ng lại từ khá xa. ChÃnh là Kiá»u Kiá»u!
"Kiá»u Kiá»u Æ¡i!" TÆ° Dao cố hét tháºt to.
"Mình Ä‘ang ở đây..." Tiếng nói từ cuối dốc vá»ng lên, áng chừng phải cách và i chục mét.
Tiếng gá»i của TÆ° Dao vá»ng lên trên Ä‘Æ°á»ng, Tiểu Mạn há»i luôn: "Äúng Kiá»u Kiá»u phải không?"
"Äúng! Mình đã nghe thấy tiếng Kiá»u Kiá»u. Các cáºu xuống đây giúp mình vá»›i. Phải cẩn tháºn đấy!" TÆ° Dao nói.
"Mau lên, mình sắp nguy rồi!" Giá»ng Kiá»u Kiá»u rất yếu.
TÆ° Dao chợt sững sá»: cáºu ấy bị chấn thÆ°Æ¡ng hay sao? Bèn vá»™i gá»i: "Cáºu hãy cố chịu Ä‘á»±ng, mình sẽ xuống ngay đây!"
TÆ° Dao vừa tá»± nhủ phải rất tháºn trá»ng vừa lần xuống dÆ°á»›i. Cô nghÄ© thầm: "Kiá»u Kiá»u hãy cố trụ cho vững..." Rồi gá»i to: "Mình đã đến rất gần cáºu, sắp tá»›i ngay bây giá»!"
"Dao Dao hãy cẩn tháºn, cuối dốc nà y là vách núi dá»±ng đứng!" Tiếng Kiá»u Kiá»u đã rất gần.
Tư Dao chợt bà ng hoà ng: chẳng lẽ...
Äúng thế, trÆ°á»›c mặt cô là má»™t cảnh tượng đáng sợ không sao tưởng tượng nổi: cuối dốc là vách đá gần nhÆ° thẳng đứng, ná»a ngÆ°á»i trên của Kiá»u Kiá»u Ä‘ang cố áp chặt và o vách đá, hai chân chÆ¡i vÆ¡i giữa khoảng không phÃa dÆ°á»›i, hai tay cố bám chặt và o má»™t vấu đá bên trên; nhÆ°ng hai bà n chân dò mãi vẫn không thể tìm được má»™t Ä‘iểm tỳ cho chắc. Vách đá nà y dá»±ng đứng và quá trÆ¡n.
"Kiá»u Kiá»u yên trÃ, mình sẽ kéo cáºu lên!" NhÆ°ng TÆ° Dao biết việc nà y đâu có dá»…! Nếu không có chá»— bám bên trên, thì chẳng những không thể kéo bạn lên mà chÃnh cô cÅ©ng rất dá»… bị trượt xuống dÆ°á»›i kia.
"Tạ Æ¡n trá»i đất, Dao Dao đã đến! Hai tay mình rã rá»i rồi". DÆ°á»›i ánh đèn pin, thấy rõ ánh mắt Kiá»u Kiá»u Ä‘ang hy vá»ng.
Bao năm nay tuy cùng Ä‘am mê du lịch nhÆ°ng TÆ° Dao và các bạn chỉ quen đến các Ä‘iểm du lịch, chứ chÆ°a tháºt sá»± leo núi bao giá». Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u chÆ°a được huấn luyện vá» cấp cứu tình huống nguy hiểm, và tất nhiên là không há» có kinh nghiệm. Lần đầu gặp tình huống nhÆ° thế nà y, cô hết sức lúng túng.
TÆ° Dao cố trấn an, rồi nhìn quanh má»™t lượt: mép vách đá có và i bụi cây và cây con, cô bèn má»™t tay nắm chặt thân cây rồi chìa tay kia cho Kiá»u Kiá»u. NhÆ°ng lại há»i: "Mình không rõ mình có đủ sức hay không, hay là cáºu cố giữ thêm má»™t lát, chá» Tiểu Mạn và ThÆ°á»ng Uyển đến, được không?"
"Mình sắp tuá»™t tay đến nÆ¡i, cứ kéo mình Ä‘i! Mình không cố nổi má»™t phút nữa đâu!" Giá»ng Kiá»u Kiá»u nhÆ° mếo máo nà i nỉ. Má»™t tia chá»›p loé sáng, khuôn mặt Kiá»u Kiá»u trắng bệch, những mảng tóc Æ°á»›t tả tÆ¡i trên mặt, đôi mắt đỠđẫn dÆ°á»ng nhÆ° đã hết cả khát vá»ng sinh tồn.
"Äể mình thá» xem". TÆ° Dao nắm lấy cổ tay trái của Kiá»u Kiá»u nhÆ°ng cổ tay quá trÆ¡n, toà n thân Kiá»u Kiá»u hÆ¡i nhúc nhÃch, TÆ° Dao gắng hết sức má»›i nắm chặt được tay bạn, nhÆ°ng cô Ä‘ang ở tÆ° thế quá thấp nên không thể kéo nổi bạn lên. Cô rất mong Tiểu Mạn và ThÆ°á»ng Uyển đến kịp để cùng kéo, nên vá»™i gá»i to: "Tiểu Mạn, mình ở đây! Kiá»u Kiá»u Ä‘ang nguy ngáºp, hai cáºu mau lại giúp mình vá»›i!"
Tiểu Mạn ừ má»™t tiếng, nghe chừng đã đến khá gần. NhÆ°ng TÆ° Dao cảm thấy tay Kiá»u Kiá»u Ä‘ang run dữ dá»™i. Tay của cả hai Ä‘á»u quá trÆ¡n. TÆ° Dao thấy tay mình má»—i lúc má»™t chuồi Ä‘i. Cô rất lo sợ nhÆ°ng không dám thể hiện ra nét mặt. Cô cố váºn sức nhÆ°ng vẫn không thể thắng nổi trá»ng lá»±c.
"Tại sao cáºu lại bị rÆ¡i xuống đây?"
"Mình sÆ¡ ý... không hiểu sao bá»—ng thấy chóng mặt, Ä‘ang Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng vấp ngã, rồi lăn xuống dốc, trượt xuống táºn đây. Dao Dao... nắm chặt tay tá»› Ä‘i. Tá»› mệt quá, buồn ngủ quá... tá»› không chịu nổi nữa".
"Kìa, cáºu cố lên... không được ngủ lúc nà y! Tay cáºu quá trÆ¡n, cáºu dùng cả hai tay nắm tay tá»› được không?"
Tay phải của Kiá»u Kiá»u Ä‘ang bám và o má»m đá run bần báºt. Cô sắp phải buông tay ra đến nÆ¡i.
"Nguy rồi... mình sắp kiệt sức... mệt quá, buồn ngủ quá..."
"Cáºu cố lên!"
Lại má»™t ánh chá»›p. TÆ° Dao kinh ngạc nháºn ra đôi mắt đỠđẫn của Kiá»u Kiá»u lúc nà y ánh lên nét kinh hoà ng, vẻ mặt cÅ©ng biến dạng vì sợ hãi. "Mình phải chết, đúng không?" Kiá»u Kiá»u nói.
"Cáºu nói vá»› vẩn gì thế?" TÆ° Dao kêu lên.
"Mình đã nhìn... đã nhìn thấy...!"
"Ai?" TÆ° Dao ngoái lại nhìn, chỉ thấy lá» má» bóng Tiểu Mạn và ThÆ°á»ng Uyển. Rồi vá»™i quay lại tiếp tục cố nắm tay bạn.
Giá»ng Kiá»u Kiá»u cà ng nhá» dần: "Mình quá mệt, rất buồn ngủ... TÆ° Dao nắm chặt nữa Ä‘i..."
TÆ° Dao bá»—ng trà o nÆ°á»›c mắt, tay Kiá»u Kiá»u cà ng run mạnh hÆ¡n, bà n tay phải đã rá»i má»m đá. TÆ° Dao bá»—ng thấy lá»±c kéo tay mình nặng ghê gá»›m, tay Kiá»u Kiá»u lại cà ng trÆ¡n hÆ¡n.
Mình sắp bị mất Kiá»u Kiá»u!
"Kiá»u Kiá»u cố lên. Tiểu Mạn sắp đến ngay đây mà !"
"Sao Dao Dao không nắm chặt tay mình?" Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt Kiá»u Kiá»u đầy vẻ ảo não, má» nhoà , tuyệt vá»ng; những lá»n tóc Ä‘en dà i Æ°á»›t sÅ©ng, rối bá»i phủ trên khuôn mặt má»™t cách bất lá»±c.
Khi Tiểu Mạn và ThÆ°á»ng Uyển đến sát sau lÆ°ng TÆ° Dao thì tay Kiá»u Kiá»u đã tuá»™t khá»i tay TÆ° Dao. Cô rÆ¡i xuống thung lÅ©ng sâu dÆ°á»›i kia nhÆ° má»™t chiếc lá rụng. Những tiếng kêu thét xé lòng của ba cô gái vang lên trong tiếng gió mÆ°a.
Kiá»u Kiá»u vÄ©nh viá»…n không thể trả lá»i há» nữa.
Mưa vẫn rơi.
NÆ°á»›c mÆ°a và nÆ°á»›c mắt Ä‘á»u mằn mặn, hoà và o nhau khiến TÆ° Dao không sao chịu nổi nữa. Bá»n há» Ä‘i xuống núi, những tiếng khóc thút thÃt đã bị tiếng gió mÆ°a lấn át; nhÆ°ng nếu im lặng thì lại cà ng buồn khổ hÆ¡n. Cõi lòng Lâm Mang nhÆ° trống rá»—ng. Anh đỠđẫn, miệng mấp máy gá»i tên "Kiá»u Kiá»u"; anh dÆ°á»ng nhÆ° có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nà o. Thỉnh thoảng chợt nhìn thấy tình cảnh ấy, lòng TÆ° Dao lại quặn Ä‘au nhÆ° dao cắt.
"Dao Dao đừng nên thế nà y, không phải lá»—i ở cáºu!" Viên Thuyên không nhá»› nổi mình đã an ủi TÆ° Dao câu nà y bao nhiêu lần.
"Nếu tôi không khăng khăng đòi đi xem hang quan tà i ngay buổi tối, nếu sức tôi khá hơn nữa..." Tư Dao nghẹn ngà o nói.
Tiểu Mạn cố kìm nén, nhÆ°ng rồi cô không nén nổi nữa, vừa khóc vừa há»i: "Kiá»u Kiá»u nói rằng "Sao Dao Dao không nắm chặt tay mình?" nghÄ©a là gì?"
Viên Thuyên vá»™i chặn ngang: "Kiá»u Kiá»u nói và o lúc tuyệt vá»ng, cáºu cho rằng nghÄ©a là gì? Nếu Dao Dao đủ sức nắm chặt, thì đã chẳng để bạn mình phải nhÆ° thế. Cáºu cÅ©ng đã chứng kiến tình hình lúc đó, nếu là cáºu, cáºu có dám chắc sẽ nắm nổi không?"
Tiểu Mạn liếc nhìn Lâm Mang Ä‘ang nhÆ° ngÆ°á»i mất hồn, thở dà i, rồi im lặng.
Lâm Mang bá»—ng dừng bÆ°á»›c, đầu gục xuống. Lúc nà y má»i ngÆ°á»i đã vỠđến chá»— ban ngà y đã Ä‘i qua: Bá»™ Nhai LÆ°Æ¡ng - cây cầu đá chÆ¡i vÆ¡i nối liá»n hai vách núi.
Tư Dao bỗng dưng nghĩ, nếu nhảy từ trên nà y xuống thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
"Lâm Mang chá»› nghÄ© chuyện dại dá»™t!" Viên Thuyên cảnh cáo. Còn LÆ°u Dục Chu thì Ä‘i sát ngay sau Lâm Mang, chỉ lo anh ta có hà nh Ä‘á»™ng gì khác thÆ°á»ng...
Lâm Mang ngẩng nhìn trá»i, thở dà i. Bá»—ng má»™t là n chá»›p xẹt ngang, đầu anh dÆ°á»ng nhÆ° bị giữ chặt cứng, miệng ú á»› mấy tiếng. Má»i ngÆ°á»i cùng ngẩng nhìn. Ai cÅ©ng há hốc miệng trong các ánh chá»›p đến liá»n sau đó. DÆ°á»›i các ánh chá»›p nhoang nhoáng ấy há» nhìn thấy trên vách núi Niết Bà n trÆ°á»›c mặt hiện lên bốn chữ đại tá»± Ä‘á» sẫm theo lối Thảo ThÆ°.
Äau thÆ°Æ¡ng đến chết!
Cuối má»—i nét chữ hình nhÆ° Ä‘á»u có máu Ä‘ang nhá» xuống.
NhÆ°ng đây lại tháºt sá»± là chữ khắc trên vách núi!
Mắt ai nấy Ä‘á»u bị ngợp bởi bốn chữ "Äau thÆ°Æ¡ng đến chết" nà y.
Sau chuá»—i sấm rá»n vang, Viên Thuyên nghiêm giá»ng nói: "Chúng ta mau rá»i khá»i đây thôi!"
|
|
|
| |