Lưu Manh Thần Tiên Tác Giả: Vĩnh Dạ Quyển 1: Đệ Nhất Lưu Manh Đản Sinh. Chương 6: Tuyệt Đối Là Quái Vật (Thượng)
Dịch: cachepden
Nguồn: Banlonghoi.com
Ngươi thiếu một chút nữa thôi là thập toàn thập mỹ rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa. Hiện giờ chỉ có thể nói là thập toàn cửu mỹ mà thôi.
Thiếu một cái mỹ?
Chính là cái mỹ bên ngoài.”
(Nghe nói khi viết xong mấy câu trên, Băng Tuyết Nữ Vương đã lặng lẽ đi thiêu hủy nhật ký của chính mình.)
------------------------------------------
"Ở đây, ở đây này." Lăng Vân nâng ngón tay chỉ vào mặt mình: "Ta chính là một chiến sĩ thượng hạng, một chiễn sĩ với ý chí bền bỉ kiên cường!"
"Stop...!" Lần này ngay cả Vi Tiên cũng phải giơ ngón giữa lên.
Lăng Vân chớp chớp ánh mắt vô tội, trên trời có một đám chim điêu đang chao lượn...
Đoàn người cãi nhau ầm ĩ không ngừng, tiếp tục đi sâu vào bên trong rừng rậm, ánh dương quang cơ hồ bị những tán cây cổ thụ cao lớn, rậm rạp che khuất, bóng tối chậm rãi vây kín bốn phía tiểu đội mạo hiểm, vô số những âm thanh quái vật như có như không từ phương xa không ngừng truyền đến. Hoàng Chinh đi chậm lại, hướng đội ngũ phía sau cảnh báo, đã tiến vào rất gần lãnh địa của Hỏa Diễm Hắc sư.
Mấy người đều là Mạo Hiểm Giả đã có kinh nghiệm tương đối, tại địa phương tranh tối tranh sáng như thế này, mọi người đều phải cẩn thận đi từng bước một, mỗi một bước đều thử hai ba lần, đến khi cảm thấy an toàn mới dám đứng vững chân, và luôn đảm bảo đội ngũ phía sau bắt kịp mình.
Vi Tiên ngâm xướng một câu chú ngữ, một quả cầu chiếu ánh sáng nhu hòa xuất hiện trước mặt mọi người, xóa bớt đi không gian tối tăm xung quanh. Đến gần lãnh địa Hỏa Diễm Hắc Sư, mỗi một chút ma pháp lực đều rất quý giá.
Bời vì Hoàng Chinh đi phía trước thả chậm tốc độ, cả đội ngũ đều tiến vào trạng thái đề phòng cẩn thận, chỉ có một người là ngoại lệ.
Hoàn cảnh xung quanh vô cùng yên tĩnh, làm cho Lăng Vân mới khôi phục không lâu cảm thấy mệt mỏi, thế nên đang nằm trên lưng Hỏa Kỳ Lân đánh một giấc, Hỏa Kỳ Lân không có Lăng Vân chỉ thị nên không hề thả chậm cước bộ. Một đường hướng bước về phía trước, cảm giác thư giãn thoải mái thích thú.
Hỏa kỳ lân vốn là thần thú, từ xưa đến nay mọi người vẫn đem bức họa của kỳ lân dán lên cửa nhà dùng để trừ tà, chút bóng tối này đối với Hỏa Kỳ Lân căn bản không đáng để nó quan tâm, ngay cả những sinh vật tà ác thoát ra, cũng bị nó cho một cái bợp tai chết ngay trên đường cơ mà.
Hoàng Chinh nín thở ngưng thần cẩn thận quan sát toàn bộ không gian xung quanh, chợt nghe đằng sau có âm thanh truyền đến. Quay đầu lại thấy đồng đội mới là Lăng Vân đang ngủ trên lưng hỏa kỳ lân, không hề có ý giảm tốc độ, tiếp tục hướng phía trước đi tới. Thanh âm này làm cho hắn hoảng sợ không thôi, liên tục ra hiệu cảnh báo, nhân gia hỏa kỳ lân tựa như không nghe thấy, tiếp tục tung tăng hướng phía trước mà bước.
Hoàng Chinh hoảng hốt, nếu phía sau mà bị công kích, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, hắn vội vàng đuổi theo hỏa kỳ lân.
Thời điểm Hoàng Chinh chạy theo, phía trước đột nhiên phát sinh một trận âm thanh ô ô, hắn kinh hãi lập tức dừng bước. Một tiếng rống đột nhiên xuất hiện làm cho cả vùng đất đều bị chấn động, ngay sau đó ở nơi tối tăm nhất, hai đốm lục quang hung ác độc địa dữ tợn như hai đạo Phệ Nhân Hỏa Diễm sáng lên, từ chỗ lục quang ấy bùng lên một ngọn lửa cao hơn đầu người.
Lục giai vương cấp ma thú! Hỏa diễm hắc sư! Một lớn một nhỏ!
Hoàng Chinh trừng to mắt, nhìn hai con Hỏa Diễm Hắc Sư một lớn một nhỏ này mà cảm thấy tuyệt vọng, con hỏa Diễm Hắc Sư này đang bảo vệ hài tử của nó. Ma thú trong thời điểm này rất dễ dàng bị kích động, chỉ cần một cơn gió thoáng qua lung lay ngọn cỏ sẽ hung hăng nhảy ngay tới đả thương người, hơn nữa sẽ không phải là công kích thăm dò thôi đâu, nhất định là sẽ mạnh mẽ hết sức bình sinh tung ra một kích lôi đình.
Hoàng Chinh cách đội ngũ chừng năm mươi mét, nhìn thấy Hỏa Diễm Hắc Sư đang bảo vệ hài tử, cũng bất chấp Lăng Vân phía trước, xoay người lấy đà rồi bật lại phía sau như tên rời cung, phản xạ cực nhanh.
Hoàng Chinh lui nhanh về phía sau, Hỏa Diễm Hắc Sư công kích không chậm, Hỏa Diễm Hắc Sư cho rằng hắn muốn gây bất lợi cho con của mình, móng vuốt nâng lên bá bá bá vài cái, Hoàng Chinh xoay người, vài đạo khí lưu cắt sượt qua mặt hắn, tuy không trúng nhưng cũng khiến hắn cảm thấy đau nhức.
Sau khi đã tránh né công kích đầu tiên, tiếp tục quay đầu chạy về phía đội ngũ của mình. Thấy trươc mặt một đạo thiểm điện bổ tới, chính là Vi Tiên phát ra Tinh Vân Liên Tỏa - Thiểm Điện Liên. Lôi hệ ma pháp ngoại trừ lực sát thương so với hỏa hệ ma pháp yếu hơn một chút, còn các phương diện khác đều cao hơn hỏa hệ. Đặc biệt về mặt tốc độ, cơ hồ muốn tránh cũng khó.
Một đạo Tinh Vân Liên Tỏa - Thiểm Điện Liên đánh lên người Hỏa Diễm Hắc Sư làm nó run rẩy một trận, ngay sau đó từ trên người Hỏa Diễm Hắc Sư thoát ra một tia thiểm điện đánh trúng ấu sư cách đó không xa, đem ấu sư đánh cho gào thét, uể oải nằm trên mặt đất.
Ở bên trong hệ thống ma pháp, trừ hắc ám hệ cùng vong linh hệ ra, lực sát thương cường đại nhất đúng là hỏa hệ. Nhưng đối với Hỏa Diễm Hắc Sư mà nói trên căn bản là miễn dịch với công kích của hỏa hệ ma pháp, Vi Tiên đành phải bỏ qua sở trường của chính mình là Địa Ngục Dung Nham, đổi thành Thiểm Điện Liên công kích hắc sư.
Hỏa Diễm Hắc Sư chứng kiến con của mình bị đánh nằm uể oải trên mặt đất, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào rống, hỏa diễm toàn thân thiêu đốt vô cùng mãnh liệt. Một đoàn lam sắc hỏa diễm hướng tiểu đội mạo hiểm bắn tới. Hoắc Ân Tư mắt thấy không kịp tiến tới, dùng xa luân đại phủ trong tay hung hắng ném thẳng vào người ma thú. Lam sắc hỏa diễm cùng xa luân đại phủ va chạm trên không trung phát ra chấn động kịch liệt, nhiệt độ nóng rực làm cho vài người không ngừng lui về phía sau. Vi Tiên vội vằng khởi động là chắn ma pháp bảo vệ đội ngũ, có thể vừa rồi khi xuất ra Tinh Vân Liên Tỏa Thiểm Điện Liên cơ hồ đã tiêu hao phân nửa ma lực, hiện tại xuất ra lá chắn ma pháp bao trùm phạm vi lớn như thế, bề mặt lá chắn ma pháp còn chưa đụng phải công kích, đã cảm thấy bị ảm đạm đi rất nhiều rồi.
Hiện tại trong đội ngũ đã có hai người bị mất vũ khí, Ải Nhân còn chưa kịp chạy lên phía trước, ma lực Vi Tiên rõ ràng đã sắp khô kiệt.
Hoàng Chinh cười khổ một tiếng.
Lúc Hỏa Diễm Hắc Sư con bị đánh thì con Hỏa Diễm Hắc Sư lớn kia đã xuất ra bản lĩnh xuất chúng nhất của nó, trong hệ thống ma pháp thì lam sắc hỏa diễm là hỏa diễm thuộc về cao giai, chỉ có thể xuất hiện trong đại hình ma pháp mà thôi.
Sau một phen súc tích, lam sắc hỏa diễm cuối cùng cũng từ trong miệng Hỏa Diễm Hắc Sư bay ra, ngoại trừ nhiệt độ cực nóng ra còn có chứa lực lượng rất mạnh mẽ bên trong, vừa đập vào lá chắn ma pháp của Vi Tiên, lá chắn ma pháp đã hiện ra dấu vết vỡ vụn.
Vi Tiên hừ nhẹ một tiếng, một tia máu từ khóe miệng nàng chảy ra, không đến ba giây thời gian, lá chắn ma pháp rút cuộc cũng không duy trì được nữa, phát ra một tiếng vang dội thanh thúy, hóa thành nguyên tố ma pháp tóe ra đầy trời rồi từ từ biến mất.
Nghe được âm thanh đại biểu cho nơi ẩn núp đã bị sụp đổ hoàn toàn, mấy người nhắm mắt lại, đợi chờ phán quyết cuối cùng.
“Các ngươi đang đùa cái gì vậy?” Thành viên của tiểu đội mạo hiểm đã cảm giác được sức nóng của hỏa diễm đang đến, đột nhiên một âm thanh mang theo cảm giác mát mẻ từ sau lưng họ đi tới.
Người này tất nhiên chính là Lăng Vân.
Tuyết Nhi mở mắt đầu tiên, vừa rồi chỉ có mục sư là chưa có tiêu hao lực lượng. Nàng thấy rõ ràng, Lăng Vân vung tay lên, một ánh sáng màu vàng bắn ra, đem lam sắc hỏa diễm đánh bật trở lại.
"Ngươi chạy đi nhanh lên!" Tuyết Nhi chỉ tay hướng con sư tử đang phát uy: "Con sư tử đó bị điên rồi!"
"Chạy?" Lăng Vân dở khóc dở cười.
Tại kiếp sống Thiên tiên dài dằng dặc, Lăng Vân đã từng đi qua không ít hang ổ thần thú và tiên thú, nếu so với con Thanh Long ở Vạn Nhận Sơn, con Hỏa Diễm Hắc Sư này so với con mèo ngoan ngoãn cũng không có gì khác nhau. Bất quá tiểu cô nương này có trái tim rất tốt, mình thân ở trong nguy hiểm mà vẫn còn nghĩ đến người khác. Không tệ không tệ. Lăng Vân nhìn Tuyết Nhi từ trên xuống dưới tinh tế mấy lần.
"Lục tiên, thấy không? Con mèo nhỏ phía trước so với ngươi thấp hơn một cấp bậc, ngươi mà không thu thập được nó, sau này ta sẽ gọi ngươi là Chi Chi." Lăng Vân mỉm cười vỗ đầu Hỏa Kỳ lân.
Hỏa Kỳ lân rống dài một tiếng biểu thị sự bất mãn của mình, nhìn cũng không thèm nhìn Lăng Vân một cái.
"Chi Chi a, nhớ năm đó ngươi còn là một quả trứng, mà ta nhặt được, ta đã thiên tân vạn khổ đem ngươi ấp ra, Ngươi tưởng dễ lắm sao? Ngươi ba tuổi đái dầm, năm tuổi đã biết nhìn lén tiên nữ tắm rửa ở Dao trì..." Lăng Vân bắt đầu vạch lên đầu ngón tay vài cái.
“Rống!” Kỳ Lân rốt cuộc nghe không nổi nữa, quay sang Hỏa Diễm Hắc Sư gào lên một tiếng điên cuồng.
"Lúc này mới ngoan." Lăng Vân cười hì hì nhảy khỏi lưng Hỏa Kỳ lân, đi đến giữa tiểu đội mạo hiểm ngồi xống, "Đừng khách khí, mọi người, nhìn Khủng Khủng nhà ta thu thập con mèo nhỏ kia như thế nào đi."
Lăng Vân kịp thời xuất hiện, làm cho áp lực trên người tiểu đội mạo hiểm lập tức giảm bớt. Vài người mở to mắt nhìn một cái vòng kim sắc đang đem cả tiểu đội bao lại xung quanh, thân ở trong đó, một cỗ thanh lương nhàn nhạt thấm đượm tâm can, làm người ta cảm thấy thích thú nói không ra lời, tinh thần mỗi người cũng được buông lỏng, mềm nhũn ngồi trên dưới đất.
Những người khác thì khá tốt, Vi Tiên sắc mặt đã tái nhợt. Tiểu mục sư không ngừng đem đủ loại quang hoàn hướng trên đầu nàng xuất ra liên tục: Trị liệu thuật, khôi phục thuật, thuyên dũ thuật..... chỉ cần nàng biết phép thuật gì là cứ hướng trên đầu Vi Tiên xuất ra liên tục, nhưng sắc mặt của Vi Tiên vẫn tái nhợt không thấy chuyển biến tốt hơn.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Tuyết Nhi có điểm sốt ruột, hai mắt xinh đẹp đã bao phủ một tâng hơi nước.
Lăng Vân quay đầu lại xem, vung tay lên, một đạo quang mang màu vàng xuất hiện, chia làm ba đoạn rót vào trong cơ thể Vi Tiên, chỉ chốc lát sau, sắc mặt tái nhợt của Vi Tiên đã bắt đầu hồng nhuận lên.
"Thục hồn (chuộc hồn hay đại loại là cái gì đấy ~~)!?" Tiểu mục sư con mắt trừng lớn, phảng phất ngồi bên cạnh mình chính là Hỏa Diễm Hắc Sư.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
"Thục hồn!?" Tiểu mục sư mắt trừng lớn, giống như ngồi bên cạnh mình chính là Hỏa Diễm Hắc Sư vậy.
"Thục cái rắm, xem Chi Chi biểu diễn kìa." Lăng Vân ngón tay hướng Hỏa Kỳ Lân phía trước đang đối mặt với Hỏa Diễm Hắc Sư chỉ.
Tiểu mục sư ánh mắt nhìn Lăng Vân cũng đã thay đổi. Người nam nhân này thật sự quá vĩ đại, hắn là một Hồng Y Đại Giáo Chủ sao? Nhất định là Hồng Y Đại Giáo Chủ của Thần Thánh giáo đình rồi! Sự nhân từ, lương thiện của hắn có thể chiếu sáng cả bầu trời đêm!
Cũng không trách tiểu Tuyết Nhi kích động như thế. Vô luận là ma pháp gì cũng có hình thái riêng của nó, trong đó phân biệt khó khăn nhất là thần thánh hệ ma pháp. Thời điểm phát ra ma pháp còn kèm theo quang mang màu vàng phát ra sẽ làm cho người bình thường cảm thấy chói mắt. Đối với mục sư bản thân đã học thần thánh hệ ma pháp mà nói, một chiêu này của Lăng Vân đã làm cho nàng hoàn toàn rung động.
Ba đoạn quang mang màu vàng trước sau tiến vào thân thể con người. Cái này đại biểu cho lời chúc phúc của chư thần mà chỉ có Hồng Y Đại Giáo Chủ nhân vật cao cấp của giáo đình mới có thể phóng xuất, lực lượng trị liệu cao nhất có thể khởi tử hồi sinh.
Ngay khi Tuyết Nhi đang miên man suy nghĩ, một tiếng rống kéo nàng trở về hiện thực. Trước mắt là một mảnh lam sắc hỏa diễm, hù nàng đến choáng váng thoáng cái đã rúc vào trong ngực Lăng Vân.
Đối với mục sư của giáo đình mà nói, bất luận thứ gì trên người Hồng Y Đại Giáo Chủ cũng đều là của thần thánh, chỉ sợ, một cọng lông cũng để cho người ta quỳ bái. Việc này đã siêu việt vượt qua cả phòng tuyến nam nữ rồi.
Lăng Vân vẻ mặt hưởng thụ, cô bé này bình thường mặc pháp bào mục sư rộng thùng thình, bình thường nhìn không ra, hiện tại dán chặt trên bắp đùi mình, nguyên lai lại đồ sộ như vậy..... Thần a, kế hoạch song tu của ta có thể thực hiện..... Ta rút cuộc cũng có cơ hội kết thúc kiếp sống xử nam hơn vạn năm rồi a....
Bất ngờ nhận được chỗ tốt, Lăng Vân ánh mắt ám chỉ Hỏa Kỳ Lân cho hình thức nó lớn hơn một chút. Hỏa Kỳ Lân vốn vì cái tên mới của mình đã khó chịu lắm rồi, nào ngờ còn phải giúp hắn tán gái, lập tức một ngụm đem lam sắc hỏa diễm của Hỏa Diễm Hắc Sư phát ra hút hết, ánh mắt khinh thường như nhìn một con mèo nhỏ.
Hừ, ngươi muốn cho lão tử làm cho hình thức lớn hơn để giúp ngươi tán gái, không có cửa đâu! Hỏa Kỳ Lân hung dữ nghĩ. Vừa rồi một ngụm đem lam sắc hỏa diễm hút trọn, đem tràng diện phá hư giảm xuống mức thấp nhất, cái đầu to lớn lắc lư cực kỳ sảng khoái, đây là sự sảng khoái phát ra từ nội tâm, thỉnh thoảng còn hướng Lăng Vân gầm nhẹ một tiếng.
Vừa mới còn có ma pháp hỏa diễm phô thiên cái địa, đem cả vùng đất cung bị đốt cháy, Hỏa Kỳ Lân người ta giận dỗi, đem cả lửa với đất hút không còn một mống. Làm Lăng Vân tức giận đến run cả người.
"Lăng Vân đại ca, ngươi làm sao vậy?" Tuyết Nhi cảm giác được Lăng Vân không đúng, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vân hỏi, cảm giác hùng vĩ dưới đùi Lăng Vân lập tức biến mất tiu.
"Ngươi là tên Kỳ Lân lụn bại!" Lăng Vân hung dữ nguyền rủa trong lòng: "Đẻ trứng không có vỏ trứng!"
“Không có gì. Ta bị kích động.” Lăng Vân dở khóc dở cười nói.
Hỏa Diễm Hắc Sư vốn là đang áp súc ma pháp chuẩn bị phóng hỏa diễm, bỗng nhiên phát hiện không liên hệ được với ma pháp nguyên tố, dùng sức cũng chỉ phun ra được vài ngụm khói đen, ngay cả một ngọn lửa bé tẹo cũng không có. Đảo mắt nhìn, một đầu ma thú hình dáng chưa thấy qua bao giờ đang chạy bộ tới, so với mấy người bị nó hành hạ thì vẻ mặt rất chi là thoải mái, hoàn toàn không để nó vào trong mắt.
Hỏa Diễm Hắc Sư khi nào đã bị khinh thị như vậy, lập tức nhẩy lên hướng cổ Hỏa Kỳ Lân táp tới.
Đang lúc cùng Lăng Vân hờn dỗi mắt to trừng mắt nhỏ, Hỏa Kỳ Lân còn chưa chú ý tới, đột nhiên thấy cổ mình nhói đau, con mèo nhỏ đã đánh tới. Con mèo nhỏ một kích đắc thủ, nhanh chóng hướng về sau thối lui, xem ra trí khôn cũng có chút tiến hóa. Người bị con mèo nhỏ cắn còn chảy máu, đừng nói là Hỏa Diễm Hắc Sư. Hỏa Kỳ Lân dù cho lân giáp cứng thế nào, nhưng người ta cũng là một đầu Vương cấp ma thú hàng thật giá thật, cho dù toàn thân có mạnh hơn nữa, lấy máu của ngươi hoàn toàn không tính là khó.
Hỏa Kỳ Lân ngẩn người, trên cổ có lỗ nhỏ không ngừng chảy máu. Hắn ngược lại không kịp phản ứng, con mèo nhỏ này muốn nghịch thiên hả? Còn dám cắn Kỳ Lân.
Hỏa Kỳ Lân ngẩn người, Lăng Vân cũng đùa cợt nữa. Từ trong không gian giới chỉ lấy ra cái Bạch Ngọc bình liền xông ra ngoài. Hoàng Chinh và Hoắc Ân Tư còn đang nghỉ ngơi thấy ma pháp sư xông ra, chính mình mặc dù không có vũ khí, nhưng tốt xấu gì thân thể cũng coi như là cường tráng. Theo sau phía Lăng Vân xông ra.
Chỉ thấy Lăng Vân phi thân vài cái đã đến gần Hỏa Kỳ Lân, hành động gọn gàng. Hoàng Chinh đáy lòng cũng thầm khen mấy câu, đang chuẩn bị đi theo Lăng Vân tới công kích Hỏa Diễm Hắc Sư, nhìn thấy động tác tiếp theo của Lăng Vân thiếu chút nữa té cắm đầu xuống đất.
Lăng Vân ôm cổ Hỏa Kỳ Lân dùng cái bình hướng cổ Hỏa Kỳ Lân hứng mấy giọt máu chảy ra. Hỏa Kỳ Lân vẫn còn đang sững sờ tại chỗ.
"Meo meo con heo! Muốn cắn thì cắn sâu thêm một chút nữa đi! Hại lão tử mất nửa ngày mời chỉ hứng được có một chút! Làm ma thú có tinh thần chuyên nghiệp không vậy! Ngươi cắn sâu thì chẳng sâu, nông cũng chẳng nông, để cho ta như thế nào mà thu thập! Ngươi có biết hay không, máu Kỳ Lân phi thường có giá trị a!" Lăng Vân chính là đang mắng một hồi. Tuy Lăng Vân thân là Thiên tiên, nhưng nếu người muốn trông cậy vào một tên chuyên nhìn lén tiên nữ tắm rửa sẽ không mắng chửi người, ngươi đã sai mười phần rồi.
Âm thanh Lăng Vân chửi không hề nhỏ, Hỏa Diễm Hắc Sư nghe không hiểu, Kỳ Lân đã kịp phản ứng.
Dám cắn ta! Chết chắc rồi!
Hỏa Diễm Hắc Sư bên kia đang lúc bị Lăng Vân chửi ầm lên, muốn chuẩn bị công kích lần thứ hai, chợt thấy trước mắt thấy một đạo hồng sắc lóe lên, một cỗ không khí cực nóng táp ngay vào mặt. Hỏa Kỳ Lân đang trong trạng thái tức giận, thân hình khổng lồ hoàn toàn phồng lên ngăn chặn đường đi của nó, toàn thân cao thấp phát ra khí tức hỏa diễm cực nóng làm cho Hỏa Diễm Hắc Sư thân là hỏa diễm đế vương cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Hỏa Kỳ Lân ra tay rất gọn gàng, không có chiêu thức hoa lệ, trực tiếp giơ móng vuốt lên hạ xuống, một bợp tai ngay trên đầu làm Hỏa Diễm Hắc Sư không kịp tránh, nhất thời toàn thân mất thăng bằng, đầu cắm xuống đất, lực lượng dẫn dắt làm toàn thân theo đó mà ngã nhào trên mặt đất.
Hỏa Diễm Hắc Sư đau đớn ngửa mặt lên trời, nổi giận gầm lên một tiếng, giãy dụa từ dưới đất đứng lên, nhảy về phía sau hơn mười thước, cảnh giác nhìn Hỏa Kỳ Lân. Gầm lên một tiếng giận dữ, lam sắc hỏa diễm lại hướng Hỏa Kỳ Lân phóng ra. Thế công hỏa diễm mãnh liệt trực tiếp sẹt qua thân thể Hỏa Kỳ Lân, đánh vào màn bảo vệ màu kim sắc của Lăng Vân. Lần này đến lượt Vi Tiên cũng bị hù rúc vào trong ngực Lăng Vân.
Hỏa Kỳ Lân cả người không có việc gì, đầu tiên cả người tắm rửa trong lam sắc hỏa diễm một cái, sau đó lại bị con mèo nhỏ cắn một cái, mặc dù có chút đau, nhưng vết thương này thật không đáng vào đâu, hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Hỏa Kỳ Lân ngay cả Thiên Sát diễm cũng có thể một ngụm nuốt vào, quan tâm làm gì đến chút điểm lửa ấy chứ. Hỏa Kỳ Lân đứng nguyên tại chỗ chờ hắn rặn ra ngọn lửa tiếp, nhìn Lăng Vân trái ôm phải ấp vẻ mặt sảng khoái, há mồm khẽ hấp, ngọn lửa lại không còn một mống.
Lăng Vân bị chọc giận sắc mặt trắng bệch.
Hỏa Kỳ Lân quay đầu liếc Lăng Vân, sau đó trực tiếp hướng Hỏa Diễm Hắc Sư nhào tới, nháy mắt đem con mèo nhỏ đè lên mặt đất. Hỏa Diễm Hắc Sư không ngừng dãy dụa, chân trước cơ hồ đem mặt đất dưới chân đào ra một cái động, làm như ở đó có "Trấn Sơn Kỳ Lân", "mỹ dự Kỳ Lân trảo", thật là hăng hái quá đi.
Hỏa Kỳ Lân cứ như vậy thoáng cái đem Hỏa Diễm Hắc Sư giẫm dưới chân, Hỏa Diễm Hắc Sư vừa mới rồi còn hung hăng, bây giờ thì toàn thân đầy máu, thật có chút khí thế Võ Tòng đả hổ. Vài chục giây sau, Hỏa Diễm Hắc Sư không còn nhúc nhích được nữa, há mồm thật to, hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu. Xác định con mèo nhỏ không còn hỗn xược được nữa, Hỏa Kỳ Lân liền nhấc móng vuốt ra khỏi đầu nó, lắc cái đuôi quay trở lại.
Trong tiểu đội mạo hiểm ngoại trừ Lăng Vân ra, còn lại đều bị lực lượng của Hỏa Kỳ Lân làm cho kinh hãi nói không ra lời. Có thể giẫm được vương cấp lục giai ma thú dưới chân không thể nhúc nhích, giống như người lớn khi dễ con nít, cái này.... Đây là ma thú cấp bậc lĩnh chủ sao?
Nghĩ đến việc ma thú cập bậc lĩnh chủ giống như Bảo Thạch Long, Hỏa Kỳ Lân giờ đang bị Lăng Vân nắm lỗ tai răn dạy.... Thần a, cứu chúng ta a, chúng ta đây không phải là đang mơ đó chứ, hết thảy cái này đều là hư ảo, ta căn bản là không có sinh ra trên cái thế giới này, đây chỉ là ác mộng trong địa ngục....
"Ngươi véo ta cái xem sao." Vi Tiên đẩy Tuyết Nhi ở bên cạnh.
"A!" Hét thảm một tiếng, nước mắt lưng tròng tuôn rơi, đúng như người ta nói: "Thần thật vất vả ban cho ta một lão công, còn là một lão quái vật nữa chứ."
Lúc này Lăng Vân ngồi xuống nhìn Hỏa Diễm Hắc Sư dưới mặt đất đã không còn sinh khí. Vốn là cái bờm màu đen mềm mại, bị Hỏa Kỳ Lân giẫm loạn thất bát tao, bị hỏng không còn hỏng thêm được nữa, từng bước từng bước chia đều trên thân thể.
"Trong thân thể của nó có tinh hạch, tinh hạch của Hỏa Diễm Hắc Sư là cực phẩm hỏa hệ tinh hạch, bán nó ra hẳn là đủ cho chúng ta tiêu dùng vài năm." Xác định không phải đang nằm mơ, Hoàng Chinh tiến về phía trước nói.
Lăng Vân nhẹ gật đầu, hướng Hỏa Diễm Hắc Sư hoa tay múa chân một chút, từ trong không gian giới chỉ móc ra một thanh lục sắc phi kiếm, quay đầu sang hỏi Hoàng Chinh: "Tinh hạch nằm ở đâu?"
Hoàng Chinh chỉ vào đầu Hỏa Diễm Hắc Sư: "Nơi này, bình thường tinh hạch ma thú đều ở đây."
Lăng Vân dựa theo chỉ dẫn của Hoàng Chinh, ngay trên đầu Hỏa Diễm Hắc Sư mở ra một cái lỗ, bên trong liền rơi ra một khỏa tinh hạch to bằng nắm tay màu hỏa diễm đỏ như máu, tinh hạch rơi trên mặt đất khiến mặt đất xung quanh lập tức bị đốt nóng thành đất khô.
"Thứ tốt." Hai mắt Lăng Vân sáng lên.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Lưu Manh Thần Tiên Tác Giả: Vĩnh Dạ Quyển 1: Đệ Nhất Lưu Manh Đản Sinh. Chương 8: Shopping Trong Sâm Lâm (Thượng)
Dịch: cachepden
Biên: Khiết
Nguồn: Banlong.us và Sieucapthuankhiet.com
“Ta là tiên nhân, trải qua kiểm nghiệm chứng thực của Tiên giới đã đạt chất lượng ISO9002, đây là sự thật. Đừng đem ta ra so sánh với mấy tên lưu manh bình thường.”
(Tinh Hàn Lĩnh Chủ trích lời Lăng Vân)
---------------------------------------------------------------------------------
Ở Thiên Phong đại lục, Ma Pháp Sư có thể dựa vào ma pháp lực của mình mà phóng xuất ra các loại ma pháp. Nhưng nếu muốn ma pháp uy lực mạnh mẽ hơn, tốc độ phóng thích nhanh hơn mà tiêu hao ma pháp lực ít nhất, như vậy nhất định phải có sự trợ giúp của trang bị ma pháp đi kèm.
Ở bên trong trang bị ma pháp, trừ vài món mà ai cũng biết, vài món làm trang bị gia tăng độ biến thái do những tài liệu trên người ma thú Lĩnh Chủ gia công mà thành ra, đại bộ phận trang bị ma pháp đều được chế tạo từ những tinh hạch ma thú để gia tăng uy lực. Tinh hạch bình thường chỉ nhỏ bằng cỡ ngón tay, máu sắc càng tinh khiết, thể tích càng lớn thì chất lượng càng cao.
Những tinh hạch này đều không có ngoại lệ, phải liệp sát ma thú mới có. Mà đẳng cấp ma thú càng cao thì tinh hạch thu được chất lượng càng tốt. Tương tự, muốn tìm được tinh hạch tốt phải hướng ma thú cấp bạc cao mà khiêu chiến. Thành công thì trong một đêm thành đại gia, thất bại thì cái gì coi như là xuống Địa Phủ buôn muối mà thôi.
Trang bị Hỏa hệ ma pháp nổi tiếng nhất Thiên Phong đại lục là “Thẩm Phán Chi Nộ” do vài Dong Binh đoàn lớn, hơn vạn người là cao giai Dong Binh không ngừng khiêu chiến với ma thú Hỏa Diễm Bạo Quân, khi mà chỉ còn không đến 100 người cuối cùng đã thành công liệp sát được ma thú Hỏa Diễm Bạo Quân, ma thú cấp bạc Lĩnh Chủ. Viên tinh hạch to cỡ đầu của con nít được Đạt Lạp Tư Đế Quốc dùng 230.000.000 kim tệ mua, sau đó thuê luyện kim thuật sư ưu tú nhất chế tác thành Thẩm Phán Chi Nộ này.
230.000.000 kim tệ, tương đương với nửa năm thu nhập từ thuế của Đạt Lạp Tư Đế Quốc.
Mà sự thật đã chứng minh, Quốc vương Đạt Lạp Tư Đế Quốc cực kỳ sáng suốt. Bằng vào Thẩm Phán Chi Nộ, lãnh đạo thủ tịch Hoàng Gia Ma Pháp Sư quân đoàn, thủ tịch ma pháp Hoàng gia Ngải Nhĩ Khắc tiên sinh, ở trên chiến trường đã thành công phóng xuất ba lần đại hình cấm chú ma pháp “Chung Cực Thẩm Phán” đem lãnh thổ của Đế Quốc Đạt Lạp Tư mở rộng ra gần 300 vạn km vuông.
Từ lúc đó, giá tiền tinh hạch vỗn đã cao kinh người lại càng tăng cao đến nỗi có tiền chưa hẳn đã mua được. Không ít Hoàng thất Đế Quốc cũng những đại gia tộc cổ xưa dùng ức vạn kim tệ để thuê Dong Binh đi làm nhiệm vụ, dù như vậy mà cũng không có mấy dong binh lĩnh nhiệm vụ này.
Dù sao, tiền tài so với tánh mạng, hiển nhiên quan trọng hơn nhiều...
Tinh hạch với Tiên Thạch Lăng Vân thường xuyên sử dụng là khác nhau. Tiên Thạch có thể cung cấp năng lượng, mà tinh hạch chỉ có thể sử dụng số năng lượng lưu trữ trong nó mà thôi. Lực lượng của mình lại không thuộc về thế giới này, mặc dù vật này có năng lượng ba động cực kỳ cường đại, nhưng đối với mình mà nói....
Vô dụng, một điểm hữu dụng cũng không có. Lăng Vân có điểm ảo não.
“Miễn dịch ma pháp hệ Hỏa, thời gian phóng xuất ma pháp giảm một nửa, ma lực tiêu hao cũng được giảm bớt, gặp phải công kích tự động phóng xuất ma pháp cấp ba, có thể phóng xuất ba đại hình ma pháp trong nháy mắt...”
Hoàng Chinh cầm tinh hạch yêu thích không nỡ buông tay. Qua một hồi, nhiệt độ trên tinh hạch cũng đã tán đi.
“Ngươi cần gì phải dài dòng như vậy, ngươi cứ nói thẳng vật này có thể bán được bao nhiêu tiền đi.”
Lăng Vân ôm Vi Tiên cùng Tuyết Nhi ở trên nhánh cây đại thụ. Nhìn Hoàng Chinh có điểm kích động không biết nói gì.
Tuyết Nhi nhận định Lăng Vân phóng thích ba đoạn cao cấp thần thánh ma pháp chính là “Thục Hồn”, không có trái tim chính nghĩa cùng ý chí kiên định thì không thể nào phóng xuất ra thần thánh ma pháp cao cấp như vậy, hiện tại Lăng Vân ở nơi nào, tiểu cô nương cũng đi theo, quả thực là “bó tay” mà. Vi Tiên thì nhận định nam nhân này là do thần ban cho mình, nàng nửa bước cũng không rời, dính chặt trên người Lăng Vân, hai ngọn núi đôi mềm mại một trái một phải kẹp chặt lấy Lăng Vân, chiếc sandwith bỉ ổi này hiện giờ đang nở nụ cười ngọt ngào.
“Bán? Thật sự muốn bán? Không cần phải bán có được không?”
Vi Tiên tội nghiệp nhìn Lăng Vân. Có tinh hạch này trong tay tối thiểu có thể làm cho nàng đề thăng thực lực lên hai cấp bậc, hiện tại đang là trung cấp Ma Pháp Sư, trực tiếp bỏ qua đẳng cấp cao cấp Ma Pháp Sư nhảy lên đẳng cấp Đại Ma Pháp Sư đó a.
Lấy thân phận Ma Pháp Sư mà nói, sơ cấp Tiểu Hỏa Cầu chỉ cần vất vả minh tưởng tích góp từng tí ma lực, bất kỳ ai tu luyện rồi cũng sẽ có một ngày phóng xuất ra được. Muốn trở thành chức nghiệp Ma Pháp Sư, cái này cần phải có thiên phú, 90% số người tu luyện đã dừng ở đẳng cấp Ma Pháp Sư học đồ cả đời, mặt khác 10% còn lại sẽ tấn cấp lên sơ cấp Ma Pháp Sư. Tại sơ cấp Ma Pháp Sư có thể tấn cấp thành trung cấp Ma Pháp Sư vẻn vẹn chỉ chiếm 5%.
Khi đã đạt đến trung cấp Ma Pháp Sư, rất dễ dàng nhận được công việc có thù lao hậu hĩnh. Có không ít người đạt cấp độ này đã không còn ý chí cố gắng mà lười nhác buông tha cho việc tu luyện.
Mà 5% này theo số liệu thì chỉ có 3% có thể tấn cấp đến cao cấp Ma Pháp Sư. Cao cấp Ma Pháp Sư không phải cứ cố gắng là được, mà còn phải dựa vào đại lượng trang bị cùng tích góp từng chút ma lực khổng lồ một.
Cho nên, có thể tấn cấp tới Ma Pháp Sư sẽ được các quốc gia hay các đại gia tộc mời chào, về phần ma đạo sư, đó đã là tồn tại tiếp cận của Thần rồi. Toàn bộ đại lục chỉ có bốn người.
Lần này có thể đạt tới cảnh giới Đại Ma Pháp Sư, làm sao mà Vi Tiên không thể không kích động được cơ chứ.
“Nói nhảm. Không bán chúng ta ăn cái gì? Uống cái gì?”
Lăng Vân trắng mắt liếc Vi Tiên một cái. Đối với tiền, chỉ cần là địa phương có người thì sẽ có chỗ dùng. Cho dù là Tiên giới, đồ vật không có được gọi là “Tiền”, nhưng cũng có tác dụng không khác gì tiền, đó chính là Tiên Thạch.
“Nhưng đây là chúng ta vất vả lắm mới tìm được....”
Vi Tiên đoạt lại tinh hạch trong tay Hoàng Chinh, cầm trong tay giống như cầm bảo bối, ánh mắt hơi nhấp nháy nhìn một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ trên tinh hạch, Hỏa nguyên tố dị thường thuần khiết khiến cô nàng Ma Pháp Sư cảm thấy vô cùng vui vẻ, yêu thích không nỡ buông tay.
“Stop đê, không phải là của chúng ta, là của ta. Chuẩn xác mà nói là do sủng vật Chi Chi của ta lấy được.” Vẻ mặt Lăng Vân cười đê tiện.
“Đúng. Là ngươi lấy được, nhưng ta là lão bà của ngươi, cũng có quyền lợi được chia sẻ!”
Vi Tiên vẻ mặt đứng đắn, bộ ngực cao ngất đung đưa, âm thanh ngọt lịm có chút nỉ non: “Chúng ta giữ lại, có được hay không vậy?”
Lăng Vân há miệng trợn mắt nhìn Vi Tiên, đương nhiên là không dám nói gì.
“Ha ha, hiện tại Vi Tiên rút quộc đã tìm được đức lang quân như ý. Ta đồng ý với ý kiến của ngươi.”
Hoàng Chinh hai tay cầm đại kiếm màu trắng, một thân đầy mồ hôi đi tới.
“Thanh kiếm này thật sự là cực phẩm chi kiếm. Ngươi còn dùng nữa không vậy?”
“Cứ dùng thoải mái đi.”
Lăng Vân mắt trắng không còn chút máu, cho ngươi mượn, chẳng lẽ lão tử còn phải đi cướp lại sao?
“Thật hả?” Hoàng Chinh hai mắt trừng lớn như cái lồng đèn.
“Ngươi đừng để ý đến hắn, hắn là đang đố kị đấy.” Ải Nhân đang cầm theo một cây đại phủ lớn đi khắp nơi đập đá. Trong không gian giới chỉ của Lăng Vân lấy ra cây búa này khiến Ải Nhân mừng rỡ như điên, “Ai bảo chính hắn không có bản lĩnh.”
“Hàng của ngươi cũng độc phết.” Hoàng Chinh mắt liếc Ải Nhân đang ngồi trên khối đá trước mặt: “Sao ta trông như thế nào cũng thấy ngươi giống Địa Tinh thế nhỉ?”
“Ngươi mới là Địa Tinh! Cả nhà ngươi mới giống Địa Tinh!” Ải Nhân xoay đầu lại mắng: “Có tin ta đây cho ngươi một búa mềm đầu không?”
Hoàng Chinh hai tay khua đại kiếm lên cười hắc hắc: “Tới chém đi, nhanh lên nào, đừng nên hoãn sự sung sướng này lại, ta đang phát sầu không thấy ai để ta thử vũ khí mới đây.”
Vừa dứt lời, một quả trái cây hướng đầu Hoàng Chinh ném tới, trái cây bể nát chảy ra một chất lỏng hồng sắc, dị thường tiên diễm.
“@#@$@! Ngươi có bản lĩnh xuống đứng trước mặt ta!”
Hoàng Chinh hai tay khua kiếm hướng Hầu tử trên cây hô.
“Chi! Chi! Chi!”
Một bạch mao Hầu tử ngồi xổm trên cây, hướng Hoàng Chinh nháy nháy mắt.
“Ngươi xuống đây!”
“Chi!”
“Có ngon thì ngươi xuống đây!”
“Chi! Chi! Chi!”
“Nó ngồi chồm hổm trên cây ngưới chém không được. Còn kêu gào cái rắm.”
Hoắc Ân Tư ngồi trên tảng đá hướng Hoàng Chinh đang ngẩn người nhắc nhở.
Hoàng Chinh không nghĩ nhiều, không nói hai lời, nắm chắc thanh kiếm, bay thằng đến gốc cây mà Hẩu tử đang ngồi mà ra sức “đốn củi”. Bạch sắc cự kiếm cực kỳ sắc bén, chỉ một kiếm đã chém hơn phân nửa thân cây, chém nhát thứ hai, cái cây này đã triệt để kết thúc sứ mạng đời sống thực vật, ầm ầm đổ xuống.
“Chi Chi!”
Hầu tử nhảy lên một cây khác bên cạnh, vẫn ung dung nhìn Hoàng Chinh.
“Tên hầu tử nhà ngươi đừng nhảy nhót được không?”
Hoắc Ân Tư hắc hắc cười nhìn Hoàng Chinh mồ hôi đầy đầu nói: “Chém cây này nó nhảy cây khác, ngươi muốn làm vận động viên đốn củi sao?”
“Ngươi quả nhiên là Địa Tinh!” Hoàng Chinh quay đầu chửi ầm lên.
“Ngươi mới là Địa Tinh! Cả nhà ngươi mới là Địa Tinh!” Hoắc Ân Tư không chút nào yếu thế.
Bởi vì có vài người mất đi vũ khí, là một thành viên trong tiểu đội mạo hiểm. Lăng Vân lấy trong không gian giới chỉ của mình ra một thanh thước bản rộng, bởi vì khi mới dùng phi kiếm ngự không sợ té ngã nên mới làm thanh cự kiếm bản rộng, như vậy sẽ không bị ngã nữa. Về sau thay thế bằng thanh phi kiếm nhỏ. Chính vì như vậy mà Hoàng Chinh mới có vũ khí thích hợp mà dùng. Còn cây búa trước kia khi đang còn ở tu chân giới có được, phẩm chất xem như không tệ. Mặc dù hai tên kia không có chân nguyên lực để sử dụng, nhưng nếu so sánh các vũ khí khác thì lợi hại hơn nhiều. Mà ngay cả Tiểu Tuyết cũng có một cái hạng liên kim quang lấp lóe.
Duy nhất chỉ có Vi Tiên là không có , khiến nàng tức giận, dỗi luôn. Thân là lão bà của Lăng Vân mà cái gì cũng không có, điều này khiến cho nàng cực kỳ ấm ức.
“Vi Tiên, là Lăng Vân muốn ngươi ngạc nhiên. Đồ đạc của ngươi bảo đảm là so với của chúng ta thì còn tốt hơn.” Hoàng Chinh vội vàng ôm chặt thanh kiếm của mình, “Mà ngươi có nhận ra, Chi Chi giờ đã biến mất rồi không?”
Vi Tiên sững sờ, ngẩng đầu xem xét, thấy Hỏa Kỳ Lân đang ngậm một cái túi trong miệng, đang đứng sau lưng Hoàng Chinh.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Hỏa Kỳ Lân miệng ngậm cái túi đang đứng phía sau Hoàng Chinh, đôi mắt lớn như chuông đồng híp lại lóe ra quang mang nguy hiểm.
“Rống?” Hỏa Kỳ Lân buông cái túi trong miệng ra ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hoàng Chinh.
“Nó hỏi ngươi, vừa rồi có phải ngươi gọi nó là Chi Chi không?” Lăng Vân nói: “Có phải thế không?”
Hỏa Kỳ Lân lão đại gật đầu, “Là ta gọi.”
Hoàng Chinh cứ như vậy gật gật đầu, một giây sau, cả người hắn cùng mặt đất tiếp xúc thân mật.
Ngày hôm nay phiến Sâm Lâm này cực kỳ náo nhiệt, một âm thanh gào thét như heo bị thọc tiết quanh quẩn phía nam Hải Chi Sâm Lâm. Nhiều năm sau, một vài Dong Binh tung ra tin tức, ở phiến Sâm Lâm này có thể là có Vong Linh quanh quẩn, để cho rất nhiều Mạo Hiểm Giả phải lùi bước. Những Mạo Hiểm Giả dũng khí hơn người mới dám tiến vào vùng đất này đã phát hiện trên phiến Sâm Lâm rộng rãi có một cái hố hình người sâu khoảng 20m, các Mạo Hiểm Giả rối rít suy đoán, cái hố kỳ quái này là cửa vào đi thông tới địa ngục chăng....
“Cái này nếu đổi thành tiền, đủ để ta ăn vịt nướng cả đời.” Ải Nhân vuốt bụng.
“Ta muốn có một bộ Hoàng Kim Khôi Giáp do Tinh Kim chế tạo...” Hoàng Chinh tỏ vẻ đồng ý.
“Thần a, xin hãy tha thứ cho những kẻ tham lam nầy, ta có thể kiến tạo cho người một cái thần điện, làm cho quang huy của ngài luôn chiếu sáng nhân gian.” Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào đống tinh hạch rơi đầy mặt đất, cảm thán thần linh.
Vi Tiên cũng không thèm để ý đến hình tượng thục nữ của mình, cả người nhào vào đống tinh hạch trên mặt đất miệng kêu to: “Của ta! Đây đều là của ta, là lão công tìm đến cho ta! Đều là của ta!”
Lăng Vân cùng Hỏa Kỳ Lân hai mắt nhìn nhau, lần đầu tiên hợp tác ăn ý, cả hai bên đều không nói gì.
Cũng khó trách có vài người kích động như thế, dưới mặt đất tinh hạch đủ chủng loại màu sắc chồng lên nhau, đến cả con ngươi trong mắt cũng muốn đổi màu, tinh hạch ở dưới đất ước chừng khoảng bốn năm trăm khỏa. Ánh mắt mọi người bây giờ giống hệt tên khất cái nhìn thấy xe chở tiền chạy đến chỗ vắng bị lật xe vậy.
“Đem ma trượng của ngươi lại đây cho ta, ta sẽ làm cho ngươi cây trượng mới.” Lăng Vân hướng Vi Tiên nói.
Vi Tiên còn đang kích động chưa kịp hồi phục tinh thần, lập tức lấy Ma Pháp Trượng trong ma pháp bào ra đưa vào tay Lăng Vân. Lúc rút Ma Pháp Trượng do áo bào rộng thùng thình mà bị xốc lên một khoảng, làm cho Lăng Vân thấy được một mảnh da thịt sáng bóng, thậm chí còn tặng cho hắn một ánh mắt mị nhãn phong tình vạn chủng. Dù đã xếp Vi Tiên vào danh sách song tu, nhưng bây giờ vẫn khiến cho thâm tâm Lăng Vân cực kỳ ngứa ngáy muốn làm ngay.
Lăng Vân đem ma trượng của Vi Tiên cầm trong tay, thả ra một tia thần lực bao quanh Ma Pháp Trượng, ở trên đỉnh Ma Pháp Trượng có một khỏa tinh hạch lớn bằng đầu móng tay màu đỏ hồng, trên viên tinh hạch hơi có những lực lượng ba động phát sinh. Là vật trung gian để phát ra đại lượng ma lực trong cơ thể, Ma Pháp Trượng và pháp khí Tiên gia tuy bất đồng, nhưng đều có cùng đạo lý ấy. Hơn nữa bản thân Ma Pháp Trượng to lớn như thế càng có thể khắc lên không ít trận pháp bên trong, làm cho tinh hạch sinh ra hiệu quả tăng phúc lên gấp nhiều lần, sau đó mới phóng ra.
Lăng Vân suy nghĩ đại khái, quyết định dùng viên tinh hạch của Hỏa Diễm Hắc Sư để luyện chế Ma Pháp Trượng.
“Ta có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?” Lăng Vân cúi đầu hướng Vi Tiên hỏi.
“Cái gì?” Vi Tiên nhìn Lăng Vân mê muội trầm tư, “Ngươi cứ hỏi.”
Lăng Vân nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Bình thường ngươi mặc Ma Pháp Bào thì không có mặc nội y bên trong sao?”
o0o
Không ít Mạo Hiểm Giả đang ở khu vực trong Hải Chi Sâm Lâm, chợt thấy phía nam Hải Chi Sâm Lâm lóe lên kim quang mạnh mẽ, cho rằng đó là ma thú gì đó cực kỳ lợi hại, đều nhanh chóng rút lui tránh xa ra khỏi phạm vi Sâm Lâm ấy.
Vài Mạo Hiểm Giả ngơ ngác nhìn một trận pháp cổ quái trước mắt cùng với một đạo hồng sắc quang mang theo sự điều khiển của Lăng Vân bay tới bay lui, biến hóa linh động. Quang hoa như có linh tính, vòng vo vài vòng sau đó đứng trước mặt Lăng Vân. Viên tinh hạch trước mặt lớn bằng nắm tay này chính là của Hỏa Diễm Hắc Sư được Lăng Vân dùng Thiên Sát Diễm luyện hóa mà thành, hiện tại viên tinh hạch không còn to như nắm tay, chỉ còn cỡ ngón tay màu hồng hồng.
Ma pháp vũ khí được luyện kim thuật sư luyện chế mà thành, sau đó Ma Pháp Sư lại liên thủ gia trì thêm tính chất ma pháp vĩnh cửu. Tuy nhiên vài người đều chưa từng nhìn thấy cách thức luyện kim thuật, nhưng biết rõ hiện tượng trước mắt tuyệt đối không phải là luyện kim thuật.
“Đem tất cả các ma pháp mà ngươi có thể phóng xuất toàn bộ niệm ra một lần.”
Lăng Vân hai tay hư không điều khiển một đoản côn màu hồng sắc, một đám tơ màu vàng đenm Vi Tiên và thanh đoản côn màu hồng liên hệ cùng một chỗ. Vi Tiên nhẹ gật đầu, cái này thật sự làm cho nàng quá rung động. Ma Pháp Sư tự nhiên rõ ràng cách thức chế tạo trang bị ma pháp, mà cách thức Lăng Vân đang dùng nàng mới chỉ thấy lần đầu, Lăng Vân này còn có bao nhiêu bí mật bị cất giấu vậy?
Nàng lập tức niệm Hỏa hệ thuật pháp từ hỏa diễm sơ cấp Hỏa Cầu Thuật cho đến cao cấp hỏa hệ thuật pháp công kích phạm vi lớn “Lưu Tinh Hỏa Vũ” mà nàng mới chỉ miễn cưỡng thi triển được yên lặng niệm xong một lần. Mỗi khi niệm xong một đoạn chú ngữ, đoản côn hồng sắc khẽ chớp động, hồng sắc càng thêm tiên diễm, đến khi Vi Tiên niệm xong “Lưu Tinh Hỏa Vũ” thanh đoản côn phát ra màu hồng quang, quả thật không thể dùng mắt nhìn thẳng.
Lăng Vân nhẹ gật đầu, nhìn chằm chằm vào thanh đoản côn màu hồng sắc ngẫm nghĩ một hồi. Dù sao đều là hỏa thuộc tính gì gì đó, vậy thì phải làm cho hoành tráng một chút. Sau đó từ không gian giới chỉ lấy ra một khỏa thượng phẩm Hỏa Tinh, Tinh Thần Sa, một đoạn Trấn Long Mộc.
Đầu tiên hắn dùng Thiên Sát Diễm đem viên thượng phẩm Hỏa Tinh hòa tan thành thể lỏng. Tinh thạch cùng tinh hạch bất đồng chính là, tinh thạch bên trong có chứa năng lượng khổng lồ, mà tinh hạch chỉ có thể phóng đại năng lượng.
Lăng Vân dùng ngón tay điều khiển dịch thể bao trùm lên hồng sắc đoản côn, trong nháy mắt đem màu hồng chói mắt biến thành màu đỏ sậm, sau đó dùng Tinh Thần Sa trộn đều trát lên khắp bề mặt, lập tức đoản côn đạt đến độ cứng rắn trước nay chưa từng có. Hắn không ngừng thúc dục Tiên Linh Chi Lực, đem ba loại tài liệu này dung hợp hoàn mỹ nhất, chỉ là tinh hạch cùng Tinh Thần Sa dung hợp khá tốt, còn Hỏa tinh làm cho hắn hao phí một nửa Tiên Linh Chi Lực mới có thể dung hợp thành công.
Vừa lúc đó Lăng Vân đột nhiên giật mình, cảm giác được sự trói buộc ở khỏa kim đan thứ hai bị Triền Hồn Ti bao quanh nới lỏng ra một ít. Điều này làm cho hắn không khỏi mừng rỡ. Lập tức yên lặng vận chuyển chân nguyên kiểm tra thể nội, chỉ thấy một cỗ lam quang không ngừng quay xung quanh khỏa kim đan thứ hai bị Triền Hồn Ti quấn lại.
Cái lam quang này dị thường quen thuộc, lại nhất thời không nghĩ ra đã từng gặp nó ở đâu...
Quên đi, trước tiên hoàn thành cây ma trượng này đã rồi nói sau. Lập tức vận khởi toàn thân Tiên Linh Chi Lực, quang mang Thiên Sát Diễm trên hai tay đại thịnh, làm hồng quang nóng bỏng kia càng ngày càng mờ đi, không hề chói mắt như lúc trước nữa, cũng không còn đỏ sậm. Màu sắc nhẹ nhàng, tản mát ra ánh sáng nhu hòa. Cả ma trượng đã sơ hiện.
“Huyễn kiếm hiện!”
Theo tiếng hét lớn, tinh hạch xung quanh đã tản mát ra hư không lúc trước, giống như có một sức mạnh vô hình dẫn dắt toàn bộ hướng ma trượng bắn tới.
Âm thanh phách phách, bạch bạch bên tai không dứt. Cuối cùng, đoạn Trấn Long Mộc được khắc lên trận pháp tăng phúc, sau đó hai tay đem Trấn Long Mộc và Ma Pháp Trượng hợp lại một chỗ, Trấn Long Mộc vỡ vụn.
Đệ nhất Ma Pháp Trượng cổ quái nhất của Thiên Phong đại lục đã ra đời. Phía trên Ma Pháp Trượng thô to, toàn thân đầy vết lồi lõm hình dạng như viên bi. Trên mặt nổi lên những đường tuyến giống như kinh mạch đem tất cả năng lượng của tinh hạch chuyển lên phía trên.
Không đơn thuẩn chỉ mình Vi Tiên choáng váng, bốn người khác cũng choáng váng. Chỉ có Hỏa Kỳ Lân nháy nháy mắt ngáp một cái.
Ma Pháp Trượng này không thể không nói là cổ quái. Chiều dài bằng cánh tay người bình thường, trên thân Ma Pháp Trượng được khảm đầy đủ loại tinh hạch, làm cho Ma Pháp Trượng thủy chung luôn bao quanh một tầng quang mang nhàn nhạt, đầu trượng to bằng nắm tay tản mát ra năng lượng ba động khổng lồ, làm cho trái tim Vi Tiên cơ hồ đình chỉ nhịp đập.
Nàng tiến về phía trước, hai tay run rẩy nắm lấy Ma Pháp Trượng, ai biết vừa mới nắm ở trong tay, Ma Pháp Trượng phát ra một âm thanh kim thiết rung trời. Nàng sợ tới mức buông lỏng tay ra.
Ma Pháp Trượng rơi xuống lại cắm vào trong viên đá.
Đây là kiệt tác của Lăng Vân.
Ma Pháp Trượng trộn với Tinh Thần Sa sẽ không có thêm thuộc tính gì. Nó cũng sẽ không xung đột với bất kỳ loại tài liệu nào khác. Điều đặc biệt duy nhất của nó chính là sự sắc bén. Chỉ cần cho thêm một ít Tinh Thần Sa, bất cứ thứ gì cũng đều trở lên sắc bén vô cùng. Chỉ cần không phải là chủ nhân, người bên ngoài đụng vào là bị tổn thương. Còn viên Hỏa Tinh cỡ nắm tay ngoại trừ dung luyện một tầng bên ngoài ra, còn lại thì tạo thành thực thể để nhanh chóng bổ sung lực lượng. Chỉ cần Vi Tiên không sử dụng lực lượng vượt quá trạng thái hiện giờ của Lăng Vân, viên Hỏa Tinh kia đủ để bổ sung toàn bộ năng lượng ma pháp của nàng trong nháy mắt.
Đây tuyệt đối là tới gần có thể đâm, xa có thể phóng ma pháp bắn lén, vũ khí chuyên dụng giết người giệt khẩu a.
Ngoại trừ cảm thán vũ khí cường đại ra, Hoàng Chinh còn cất dấu trong lòng một câu không dám nói ra, “Mẹ nó cái này như thế nào mà lại giống “thứ kia” đến như vậy???”
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Sau khi nghiệm chứng vụ Hỏa Kỳ Lân giẫm tơi tả Hỏa Diễm Hắc Sư dưới chân, Tinh Hạch cũng đã tới tay, ở lại Sâm Lâm cũng không còn ý nghĩa gì. Sau khi ăn uống no nê, mọi người không biết làm gì, lúc sau đoàn người đành phải cất bước về nhà.
Rừng rậm sáng sớm không khí khá tươi mát. Trong gió xen lẫn mùi thực vật và mùi bùn đất có hương vị làm người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, cho dù bây giờ còn ngái ngủ cũng sẽ không cánh mà bay. Trong rừng không biết tiếng chim gì hót, tiếng côn trùng kêu vang, đương nhiên còn kèm theo tiếng cười nói hài hòa của đoàn người, làm cho khu rừng tràn ngầm hơi thở sức sống dồi dào
- Vi Tiên, ngươi không biết là cầm cái thứ này cọ đi cọ lại trên mặt là phi thường bất nhã sao?
Hoàng Chinh đang đi phía trước, quay lại nhìn “hàng nóng” Vi Tiên đang cầm hỏi.
- Có cái gì bất nhã? Đây là lễ vật tốt nhất mà cả đời ta bây giờ mới lấy được.
Vi Tiên lại tiếp tục cầm “hàng khủng” chà đi chà lại trên mặt, hai mắt hàm tình nhìn Lăng Vân.
Lăng Vân lại hắc hắc cười.
- Ta cũng đề nghị như vậy. Vật này phi thường giống một loại khí quan.
Vẫn là tiểu Ải Nhân thành thật, nghĩ gì nói cái đó.
- Cái gì khí quan?
Vi Tiên tò mò hỏi.
- Là vật dùng để đi tiểu.
Ải Nhân thành thực cùng địa tinh hèn hạ, Thú Nhân cường hãn cùng với nhân loại xảo trá nổi danh. Ải Nhân trời sinh chiến sĩ, bọ họ có tâm địa thiện lương, đối với lời nói dối là không… dám chắc. Trong một đội mạo hiểm đoàn, Ải Nhân là đồng đội đáng tín nhiệm nhất, vô luận phát sinh tình huống nào, những chiếc Xa Luân Chiến Phủ luôn luôn đứng ra đầu tiên.
- Ta cảm thấy được chuyến đi Sâm Lâm lần này thu hoạch lớn nhất chính là gặp được Lăng Vân đại ca, đây là hảo bằng hữu. Lăng Vân ca ca, ngươi khi nào có thể dạy cho ta thần thánh ma pháp?
Tuyết Nhi không chịu trách nhiệm giật ra chủ đề.
- Ta làm sao biết cái gì là thần thánh ma pháp.
Lăng Vân nhếch miệng:
- Cái đó gọi là Nguyên Linh Quy Tâm mà
- Không có khả năng!
Tiểu mục sư kiên định lắc đầu, một thân thể mềm mại kiều diễm đi tới nói:
- Lăng Vân ca ca, ngươi có phải hay không cảm thấy ta tư chất thấp? Ngươi nói ta phải làm như thế nào mới được?
- Như vậy mà ngươi cũng nhìn ra….
Lăng Vân có điểm chột dạ:
- Ngươi trước tiên hãy trị thương cho Hoắc Ân Tư cho tốt, để ta xem tư chất ngươi như thế nào, nói không chừng sẽ truyền thụ cho ngươi…..
- Cứu…Cứu mạng……
Hoắc Ân Tư hiện tại cảm giác hả giận chưa tan, tức giận đã tới.
- Quay lại, thực lực của mấy người các ngươi mà cũng dám chạy loạn trong Sâm Lâm thuần túy là chụi chết, cái này là khảo nghiệm xem ai ngốc hơn à?
Lăng Vân sờ sờ bộ da của Hỏa Diễm Hắc Sư bên dưới mông đít, da của Hỏa Diễm Hắc Sư có năng lực phòng ngự cực cao, hơn nữa màu lông bóng loáng, so với lông của hồ ly còn mềm mại hơn nhiều. Lăng Vân tận dụng tư tưởng “tiết kiệm” của mình đem bộ lông của Hỏa Diễm Hắc Sư xui xẻo này làm cái thảm ngồi thầm nói: “Nếu không có ta ra tay, ta nghĩ các ngươi cả một cái rắm của nó cũng không chịu nổi.”.
- Xem ra Hỏa Diễm Hắc Sư so với Phượng Hoàng ôn nhu hơn a.
Hoàng Chinh vẻ mặt cười khổ nói:
- Ta lấy bản thân ra làm thí nghiệm cho ngươi xem. Gặp Hỏa Diễm Hắc Sư nếu như vận khí của ta tốt nói không chừng có thể chém chết nó, nhưng nếu đem nó so với Phượng Hoàng vận khí cho dù có tốt hơn nữa cũng phải nằm xuống. (DG – thậm chí còn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.)
- Phượng Hoàng ta có nghe nói qua, thịt của nó so với gà quay ăn khá ngon a?
- Chỉ đùa một chút thôi.
Lăng Vân nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Hoàng Chinh vội vàng nói:
- Phượng Hoàng ta chưa từng gặp qua, rất lợi hại phải không?
- Phượng Hoàn được xưng là bất tử điểu. Công kích bình thường của nó đã có uy lực của trung cấp hỏa hệ ma pháp, lại được xưng là cấp bậc gần với viễn cổ Cự Long, có thể nói chính là ma thú có cấp bậc Sử Thi.
Hoàng Chinh thở ra một ngụm khẩu khí nói tiếp:
- Mà Hỏa Diễm Hắc Sư chỉ tương đương với Vương cấp ma thú mà thôi, đưa ra trước mặt ai cũng chọn cái sau mà đập.
- Ngươi thật là không có chí khí.
Lăng Vân đối với lời nói của Hoàng Chinh là cực kỳ khinh thường.
- Ngươi nhìn xem, trên tay ngươi là đang cầm cái gì? Là vật mà lúc lão tử còn trẻ đã dùng qua! Ngươi có biết người ta gọi nó là cái gì không? Ỷ Thiên Kiếm! Người bình thường đừng nói là cầm, chỉ cần liếc mắ nhìn đều muốn tăng thọ mười năm. Ngươi hiện tại đang cầm Ỷ Thiên Kiếm mà ăn nói ủ rũ như vậy sao? Nếu thật sự không được, không phải còn có ta sao? Còn có Chi Chi? Chúng ta muốn uống cái gì, Phượng Hoàn còn không phải là bưng ra phục vụ chúng ta sao!
- Đúng rồi, ta quên mất là ngươi rất biến thái…. Bất qua….
Chứng kiến Hoàng Chinh còn muốn nói điều gì, Lăng Vân lập tức ngắt lời nói:
- Không phải ta nói ngươi, ngươi có biết thứ trọng yếu nhất của cường giả là gì không? Là dũng khí, dũng cảm dám đối mặt hết thảy mọi thứ, cùng với ý chí và lòng tự tin kiên định a! Năm đó ta là một vị đại hiệp, di?
Đang lúc Lăng Vân đang muốn tiếp tục tẩy não cho Hoàng Chinh, hắn đột nhiên dừng lại, nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng, ánh mắt hướng phía trước nhìn lại. Tại hướng Lăng Vân đang nhìn, mấy chục thân ảnh rất nhanh đã tiếp cận bọn họ, trong rừng mặc dù ánh sáng không đầy đủ, có vẻ có chút hôn ám. Hoàng Chinh đang bị Lăng Vân giáo huấn, tâm tình rất khó chịu, chợt nghe phía trước có tiếng la vang lên, một đám đại hán quần áo đủ loại chạy từ trong rừng nhảy ra, động tác nhanh chóng đem tiểu đội mạo hiểm bao vây xung quanh.
Đám người kia tổng cộng có mười mấy người, mỗi người thân cao cũng không qua một mét. Lại còn ăn mặc trang bị không đồng đều, khôi giáp một nửa, bố y một nửa, vũ khí cũng đủ loại, thoạt nhìn là một đầu lĩnh cầm một cây sắt giống như trường thương, trên lưng còn đeo móc thêm bản mã đao. Mà trang bị kém cỏi nhất là một đại hán trong tau cầm một cây gỗ thô khảm đầy đinh phía trên.
- Bọn chúng hình như là cường đạo.
Tuyết Nhi xem bọn này đủ loại hán tử suy đoán nói.
- Cường đạo?
Lăng Vân thấy hứng thú đi đến:
- Các ngươi là muốn tới cướp tiền?
Tuyết Nhi thích núp ở trong lồng ngực Lăng Vân không nhúc nhích, Hoàng Chinh đang chọn chỗ để ra tay, Vi Tiên vẫn như cũ ôm “Hàng hót” của mình nhưng mắt vẫn hướng Lăng Vân không ngừng vứt mị nhãn. Lăng Vân nhớ tới hắn đã từng đọc qua “Thủy Hử”, cường đạo đều bị buộc vào rừng làm cướp a (DG - Cường đạo và cướp có gì khác nhau nhỉ?)… ngắn ngủi hơn mười hơi thở, hơn mười tên cường đạo đã đi tới trước năm người.
Trong đó có đại hãn giống như đầu lĩnh, cẩn thận đánh giá năm người, khi ánh mắt nhìn thấy tuyệt thế dung nhan của Vi Tiên và Tuyết Nhi, lập tức thần hồn điên đảo, nhìn “hàng khủng” Vi Tiên cầm trên tay làm cho bọn cường đạo cái cằm muốn cắm xuống đất.
- Các vị, các người nhiều người đến nơi này như vậy, không phải là bởi vì ngưỡng mộ chúng ta mà cố ý đến đón tiếp đó a?
Lăng Vân hai tay ôm quyền.
Tựa hồ bị tiếng nói Lăng Vân làm cho bừng tỉnh, đầu lĩnh cao giọng nói:
- Chúng ta là Hỏa Điểu Cường Đạo đoàn! Tiểu tử, muốn sống hãy đem những thứ cùng hai tiểu nữu kia lưu lại.
- Các ngươi thật cũng là không quá chuyên nghiệp đi! Như thế nào cũng phải nói: “Đường này do ta mờ, cây này do ta trồng, muốn đi qua nơi này, hãy nộp tiền mãi lộ.” Thiên cổ danh ngôn như vậy mới đúng nha! Thật là khiến ta thất vọng!
Lăng Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Bọn cường đạo hiển nhiên không ngờ rằng người bị cướp không ngờ còn trấn định như thế, trong lúc nhất thời đều biểu lộ ra kinh ngạc.
- Ngươi quản được sao! Chúng ta cướp bóc với ngươi có quan hệ? Ta cho ngươi biết, đừng có làm ra vẻ bề trên nếu không cũng không có kết cục tốt, kém nhất cũng là đời sống thực vật!
- Đến đi !
Hoàng Chinh hướng bên cạnh tránh ra nhường lối :
- Ta cùng bọn họ không quen biết.
- Ta đề nghị các người đừng làm như vậy.
Lăng Vân và Hỏa Kỳ Lân cũng tránh ra.
- Ta đang nghĩ về món vịt quay, lại bị các ngươi phá hư ! Ôi đói muốn tuột quần! (DG - đoạn này đành tự chế thôi.)
Tiểu Ải Nhân vác theo cây búa hướng Vi Tiên chỉ vào, Ải Nhân thành thực làm cho hắn phải trả giá, một thân quần áo bị đốt sắp thành vịt quay uất ức nói.
- Tên Ải Nhân này đang nói cái gì?
Tên đầu lĩnh chỉ vào Ải Nhân có bộ dạng vô cùng thê thảm hỏi:
- Ngươi nói gì? Có thể hay không nói rõ ràng chút!
- Không rõ lắm.
Lăng Vân nhún vai, mở miệng nói chuyện cùng với bọn cường đạo:
- Chúng ta cùng nàng không quen, ngươi cướp đi, cái pháp trượng rất đáng tiền đó.
Nghe xong Lăng Vân nói, thủ lĩnh cường đạo ánh mắt lần nữa hướng Vi Tiên rồi rơi xuống cây pháp trượng trên tay. Đỉnh cây pháp trượng được khảm một viên tinh hạch màu hỏa hồng lớn như nắm tay, toàn than pháp trượng được khảm đầy loại Tinh Hạch phát ra ánh sáng hoàng kim khiến người ta nhìn mà nhỏ dãi. Cho dù không tính Tinh Hạch, chỉ riêng cây pháp trượng này thôi thì giá trị cũng rất xa xỉ rồi.
- Nữ nhân kia! Đưa cây gậy giao ra đây!
Thủ lĩnh thổ phỉ hướng Vi Tiên hô một tiếng.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của one_zero