Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 006: Tạm dừng công tác để tự kiểm điểm.
Nguồn: MT
Không lâu sau, Khâu Minh Sơn rời khỏi phòng làm việc để đi lên tỉnh.
Trong phòng Thư ký 2, đồng chí Phạm Hồng Vũ đang ngồi hút thuốc, đọc báo.
Ngoài những điều này ra thì hắn không còn việc gì khác để làm.
Từ phòng làm việc của Phó bí thư Khâu trở về, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên biến thành một ‘quả bom hẹn giờ’, tất cả đồng nghiệp đều tránh xa, ai cũng không dám nói chuyện với hắn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng né tránh hắn.
Đương nhiên, bàn làm việc thì không thể di dộng được, cho nên những người bình thường ngồi gần bàn với Phạm Hồng Vũ thì cũng chuyển qua chỗ khác ngồi. Nhưng thái độ ‘tôn trọng nhưng giữ khoảng cách’ lại thể hiện rõ ràng. Vốn những đồng nghiệp đang âm thầm đánh giá hắn, thì chỉ cần ánh mắt Phạm Hồng Vũ chuyển qua thì vội vàng cúi đầu xuống, không ai muốn đụng chạm với hắn.
Ai cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Hai người biết nội tình là Khâu Minh Sơn và Thái Dương thì cùng đi Hồng Châu rồi. Còn những đồng nghiệp ở lại thì chỉ có thể đoán mò mà thôi.
Nhưng, chắc chắn là Phạm Hồng Vũ đã gây ra đại họa rồi.
Nếu không, thì Phó bí thư Khâu sẽ không vội vã lên tỉnh như vậy.
Chỉ có điều, một hậu sinh miệng còn hôi sữa như Phạm Hồng Vũ thì có thể gây ra đại họa gì cơ chứ?
Thật là khó hiểu.
Tạm thời vẫn chưa có người nào nghĩ đến việc sửa chữa bài viết của Phó bí thư Khâu.
Chuyện như vậy, gần như là chuyện không tưởng. Người bình thường thì không thể có cái lá gan đó được. Bởi vì quan trọng là làm như vậy thì có ích lợi gì? Nếu như không có ích lợi gì mà chỉ có nguy hiểm thì chẳng ai dại gì đi làm cả.
Phạm Hồng Vũ cảm thấy rất nhàm chám.
Tự nhiên trở về hai mươi năm trước, những chỗ vui chơi giải trí ít, khó trách Phạm Hồng Vũ lại cảm thấy khó thích ứng.
Ngồi một lúc, Phạm Hồng Vũ đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đi ra, văn phòng liền xôn xao, như thể sắp nổ tung vậy.
Vấn đề của Phạm Hồng Vũ, ngàu thứ ba thì có quyết định của tổ chức là – Tạm thời dừng công tác để tự kiểm điểm.
Ngày thứ ba, Khâu Minh Sơn cuối cùng cũng ở tỉnh trở về.
Trưởng phòng Thư ký 2 – Thái Dương lập tức gọi Phạm Hồng Vũ lên, mặt mày sa sầm, tuyên bố quyết định xử lý của Văn phòng Địa ủy đối với hắn.
Tuy nhiên việc Phạm Hồng Vũ phải tạm dừng công tác để tự kiểm điểm không giống với việc bị cách chức thông thường. Nói như vậy, những đồng chí khác nếu như bị tạm dừng công tác để tự kiểm điểm thì đều có hạn chế thời gian, hoặc yêu cầu người bị xử phạt phải kiểm điểm sâu sắc, sau đó xem tình hình mà quyết định có cho về đơn vị cũ làm việc hay không.
Tuy nhiên của Phạm Hồng Vũ lại khác.
Không gia hạn thời gian, cũng không yêu cầu hắn phải kiểm điểm sâu sắc gì cả, còn về việc kiểm điểm ở đâu, phải chấp hành những quy định gì, lúc nào được quay trở lại làm việc thì đều không nói.
Thái Dương sau khi tuyên bố quyết định xong, liền ngậm miệng lại, anh ta cũng không nhìn Phạm Hồng Vũ lấy một cái, cũng không nói thêm điều gì khác. Dường như lúc này Phạm Hồng Vũ biến thành không khí vậy.
Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì, chỉ cười cười và xoay người bước đi.
Phạm Hồng Vũ thu dọn hành trang, trong ngày hôm đó liền quay về quê là huyện Vũ Dương luôn.
Bỗng nhiên lúc đó hắn rất nhớ ba mẹ mình.
Khi mặt trời dần khuất sau những rặng núi, trên chiếc xe khách xóc nảy người, Phạm Hồng Vũ chỉ mang theo một ít đồ, đi tới Huyện ủy Vũ Dương.
Thị trấn Thành Quan huyện Vũ Dương cách Ngạn hoa chỉ có hơn năm chục cây số, tuy nhiên thời điểm ấy đường xá đi lại còn khó khăn, dù Phạm Hồng Vũ có sức khỏe tốt nhưng sau khi xuống xe cũng cảm thấy toàn thân rã rời, mình đau ê ẩm…
Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu lên nhìn trụ sở của Huyện ủy, sau đó xách ba ô đi thẳng lên đó.
Nơi này, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Hơn hai mươi năm trước, hắn đã từng ở đây sống một thời gian ngắn. Ba hắn là Phạm Vệ Quốc được bổ nhiệm chức Phó chủ tịch huyện Vũ Dương thì Phạm Hồng Vũ đang học đại học, hàng năm chỉ về được hai đến ba tháng trong thời gian nghỉ hè và nghỉ đông. Sau khi tốt nghiệp ĐH, thì hắn ở nhà tập thể của cán bộ Địa ủy Ngạn Hoa. Mấy tháng sau, Khâu Minh Sơn bị thôi chức, Phạm Vệ Quốc cũng rơi xuống theo, từ đó Phạm Hồng Vũ không còn trở lại nơi này nữa. Cho dù đến lúc hắn được điều động đến đội Hình sự Công an huyện Vũ Dương công tác thì hắn cũng rất ít khi đến nơi này.
Một cảnh sát bình thường cũng chẳng có việc gì liên quan nhiều đến Ủy ban huyện cả.
Đi dưới hàng cây vắng lặng dưới sân trụ sở huyện, trong lòng Phạm Hồng Vũ không khỏi cảm thán.
Ít nhất, không khí nơi này rất trong lành.
Đại viện Huyện ủy Vũ Dương có mấy dãy nhà tập thể, trong đó hầu hết là những dãy nhà ngang kiểu cũ, chỉ có hai tòa mới được xây mới, để phân cho cán bộ cấp trưởng phòng trở lên.
Là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, Phạm Vệ Quốc được phân ở tầng ba đơn nguyên ba của tòa thứ nhất, là một trong những chỗ tốt nhất ở đây.
- Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nhấn chuông, cửa phòng lập tức mở ra, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đi ra, giọng vui mừng kêu lên một tiếng.
- Mẹ…
Phạm Hồng Vũ co chút nghẹn giọng.
Người mẹ đứng trước mặt hắn, còn trẻ như vậy, tóc đen nhánh, sống lưng thẳng tắp…so với hình tượng một người mẹ già trong suy nghĩ của hắn đúng là khác nhau một trời một vực. Trong phút chốc, Phạm Hồng Vũ không ngừng kích động trong lòng.
- Hồng Vũ, sao con quay về thế này? Hôm nay đâu phải cuối tuần hay lễ tết gì đâu.
Quản Lệ Mai cũng không cảm nhận được sự khác thường của con trai mình, vừa mở cửa cho con vào vừa hỏi. Trong hai đứa con trai, một đứa con gái của mình Phạm Hồng Vũ là người mà bà quan tâm nhiều nhất. Trước khi lên đại học, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là đứa ngoan ngoãn gì, lớp 10 đã nổi danh ‘Hỗn Thế Ma Vương, đánh đấm nhau, không thiếu việc xấu nào. Gần như cứ vài ngày là Quản Lệ Mai hoặc Phạm Vệ Quốc đều nhận được điện thoại của nhà trường về Phạm Hồng Vũ.
Thời điểm đó Phạm Vệ Quốc vẫn chưa phải là lãnh đạo huyện mà chỉ là trưởng phòng Nông nghiệp huyện mà thôi. Tuy nhiên dù lớn bé gì thì cũng là một lãnh đạo, vì Phạm Hồng Vũ mà không ít lần Phạm Vệ Quốc phải muối mặt đến trình bày với nhà trường.
Cũng may mà Phạm Hồng Vũ tuy nghịch ngợm nhưng vẫn là đứa rất thông minh. Trong ba năm học cấp ba tuy chỉ học phất phơ nhưng cuối cùng cũng thi đỗ vào đại học, lúc đó Phạm Vệ Quốc mới thở phào nhẹ nhõm được.
Ít nhất sau này cũng không phải lo cơm ăn nữa.
Sau khi Phạm Hồng Vũ được Khâu Minh Sơn sắp xếp đến Địa ủy công tác thì khỏi phải nói Quản Lệ Mai và Phạm Lệ Quốc đã vui mừng như thế nào.
Phạm Hồng Vũ cười đáp:
- Không phải, chỉ là con nhớ nhà thôi.
Là người mẹ, thấy con trai ăn nói dịu dàng như vậy, Quản Lệ Mai cũng không hỏi nhiều nữa, liền cười tủm tỉm đi nấu nướng. Bởi vì Phạm Hồng Vũ tự nhiên về nhà như vậy, cho nên Quản Lệ Mai quyết định làm thêm mấy món nữa.
Phạm Hồng Vũ cũng không ngồi yên, liền vào bếp nói chuyện phiếm với mẹ.
Trông thấy con trai dường như qua một đêm mà hiểu biết lên nhiều, Quản Lệ Mai càng vui mừng hơn.
Chỉ có điều, không khí ấm áp này rất nhanh đã bị phá vỡ.
Chừng 10 phút sau, Phạm Vệ Quốc về đến nhà.
- Anh đã về rồi đấy à. Cứ ngồi chờ em một lát nhé, đồ ăn sắp xong rồi.
Quản Lệ Mai trong bếp nói vọng ra, tâm tình rất là mừng rỡ.
- Ba.
Phạm Hồng Vũ vội vàng ra đón, tay phải cầm lấy chiếc cặp của Phạm Vệ Quốc.
Không ngờ Phạm Vệ Quốc trông thấy Phạm Hồng Vũ liền tức giận quát:
- Phạm Hồng Vũ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con to gan lớn mật thật đấy.
Phạm Hồng Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Xem ra, chuyện này đã được truyền đến tai ông rồi.
Điều này cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả, ở cơ quan chẳng có bí mật nào mà giữ được lâu cả.
- Sao thế, sao thế?
Quản Lệ Mai nghe thấy vậy liền đi từ trong bếp ra, liên thanh nói. Vẻ mặt tỏ ra rất ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ Hồng Vũ lại gây họa rồi sao?
- Em đi mà hỏi nó ấy.
Đúng là coi trời bằng vung mà.
Phạm Vệ Quốc nổi giận đùng đùng, đi đến chỗ ghế sô pha biên, đặt mông ngồi xuống…
- Hồng Vũ, con lại gây họa rồi sao?
Nhìn con trai, Quản Lệ Mai lo lắng hỏi.
- Mẹ, không phải gây họa, mà con chỉ nói lên một số quan điểm của mình mà thôi.
- Con còn ngụy biện nữa à.
Phạm Vệ Quốc đập một cái xuống bàn, giận dữ quát.
- Anh, anh nhỏ giọng một chút xem nào.
Quản Lệ Mai vội vàng nhắc nhở chồng, sau đó chạy ra đóng cửa lại.
Việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài được.
Phạm Hồng Vũ từ từ đi đến chỗ ghế sô pha, cũng ngồi xuống, nhìn Phạm Vệ Quốc, vẻ mặt bình tĩnh.
- Hồng Vũ, con lại gây họa gì thế?
Quản Lệ Mai cũng ngồi xuống, vội vàng hỏi han.
- Hừ, nó to gan lớn mật thật đấy, dám tự tiện sửa bài viết của Phó bí thư Khâu, còn đăng lên báo tỉnh nữa chứ. Bây giờ việc này cả địa khu đều đang ầm ĩ cả lên kia kìa. Nghe nói Phó bí thư Khâu bị Chủ tịch tỉnh phê bình một trận.
Phạm Vệ Quốc cả giận nói.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Ba, Phó bí thư Khâu bị Chủ tịch tỉnh Lôi phê bình thật sao?
Phạm Vệ Quốc trợn hai mắt:
- Sao hả, con không tin đúng không? Con cho rằng đây là trò đùa sao?
- Vậy, ý kiến của Bí thư Vinh thì sao?
Phạm Hồng Vũ lại hỏi tiếp.
Phạm Vệ Quốc lúc này vừa tức vừa buồn cười, đã đến lúc nào rồi mà nó vẫn còn quan tâm đến ‘quốc gia đại sự’ cơ chứ? Nó coi mình là một nhân vật lớn rồi sao?
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói:
- Ba, việc này rất quan trọng.
- Bí thư Vinh còn có thể có ý kiến gì chứ? Ông ta đương nhiên là nói tốt rồi. Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đã đề cử bài viết này cho Quần Chúng nhật báo và tạp chí Hiệu Giác rồi.
Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng Phạm Vệ Quốc vẫn trả lời câu hỏi của con.
- Thật tốt quá.
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi hoan hô một tiếng.
- Con…con muốn ba phải tức chết hay sao? Con thành thật nói mau, việc này rốt cuộc là ai xui con làm? Con ơi là con, sao mày lại không có đầu óc như vậy chứ? Việc như vậy mà mày cũng dám làm à?
Phạm Vệ Quốc sắc mặt đã tái nhợt rồi.
Phạm Hồng Vũ thở dài một tiếng, giống như tảng đá treo trong lòng mình được gỡ xuống vậy.
Hắn đang lo việc này không biết làm thế nào, thì Bí thư Vinh đã ‘đến hỗ trợ’ rồi.
- Ba, việc này ba đừng lo quá, con sẽ tự xử lý.
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ nói.
- Con sẽ xử lý? Khẩu khí lớn gớm nhỉ? Con xử lý như thé nào? Con là Bí thư Tỉnh ủy hay là lãnh đạo Trung ương? Con bây giờ không phải đã bị cho tạm dừng việc để tự kiểm điểm rồi sao.
Phạm Vệ Quốc tức giận đến nỗi không còn cách gì khác, chỉ gầm lên mà chất vấn.
- Cha, binh vô thường thế, thủy vô thường hình, chuyện chính trị không nói chính xác được đâu.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 007: Bí thư Địa ủy triệu kiến khẩn cấp.
Nguồn: MT
Chương 007: Bí thư Địa ủy triệu kiến khẩn cấp.
Phạm Hồng Vũ vốn định về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng ở đời đôi khi việc lại không được như mong muốn của mình. Đang lúc không khí gia đình trở nên căng thẳng, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Phạm Vệ Quốc vẫn sa sầm mặt mày, ngồi ở bàn hút thuốc, không thèm để ý đến chuông điện thoại.
Quản Lệ Mai thấy bộ dạng chồng như vậy, liền trở nên do dự, không biết là có nên đi nghe hay không.
Phạm Hồng Vũ cười cười đứng dậy chuẩn bị đi nghe điện thoại.
Phạm Vệ Quốc trừng mắt nhìn hắn, lập tức nhấc máy.
- A lô.
Phạm Hồng Vũ nói to một tiếng.
- Xin chào, cho hỏi có phải Phó chủ tịch huyện Phạm không? Tôi là Lý Trường Thắng.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhã nhặn.
Phạm Vệ Quốc lập tức đứng thẳng người lên, vẻ mặt gượng cười, cố gắng nhẹ giọng nói:
- Xin chào, Chủ nhiệm Lý.
Lý Trường Thắng là Phó chánh văn phòng Địa ủy, thư ký chính thức của Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa. Thông thường, Lý Trường Thắng rất ít khi gọi điện đến nhà của cán bộ cấp dưới. Lần này lại gọi đến như vậy, trong lòng Phạm Vệ Quốc đã phỏng đoán Bí thư Lương lại hỏi tội về chuyện của Phạm Hồng Vũ rồi đây.
Việc này cũng quả thật khiến cho người ta cảm thấy tức giận.
- Ha ha, xin chào Phó chủ tịch huyện Phạm. Là thế này, xin hỏi có phải đồng chí Phạm Hồng Vũ đã về nhà rồi không?
Hai hàng lông mi của Phạm Vệ Quốc dựng đứng lên, không ngờ Lý Trường Thắng gọi điện đến lại hỏi Phạm Hồng Vũ như vậy. Ông không kìm nổi, liền liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, gật đầu đáp:
- Vâng, Chủ nhiệm Lý, nó đã về nhà rồi.
- Vậy cậu ấy có ở đấy không? Nếu có thì cho tôi gặp đồng chí Phạm Hồng Vũ một chút.
Lại là “đồng chí Phạm Hồng Vũ”.
Lý Trường Thắng hoàn toàn với điệu bộ đang giải quyết việc công.
Phạm Vệ Quốc càng thêm giật mình, không biết Lý Trường Thắng gọi riêng Phạm Hồng Vũ như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì. Nghiêm chỉnh mà nói, hẳn không phải là Lý Trường Thắng tìm Phạm Hồng Vũ mà là Lương Quang Hoa đang tìm Phạm Hồng Vũ. Tuy nhiên trong lúc này Phạm Vệ Quốc cũng không do dự, lập tức chuyển máy cho Phạm Hồng Vũ.
- Xin chào, Chủ nhiệm Lý.
Phạm Hồng Vũ mặc dù chưa nghe thấy giọng nói của Lý Trường Thắng, nhưng có thể đoán ra được chính là ông ta.
Lúc này, Bí thư Địa ủy tìm hắn, coi như là chuyện rất bình thường. Lương Quang Hoa chắc chắn cũng muốn làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
- Xin chào, đồng chí Phạm Hồng Vũ, tôi là Lý Trường Thắng. Bí thư Lương Quang Hoa muốn lập tức gặp cậu…
- Chủ nhiệm Lý, bậy giờ tôi đang ở Vũ Dương…
Lý Trường Thắng không chút do dự nói:
- Đừng lo, mời Phó chủ tịch huyện Phạm điều xe cho cậu, cậu lập tức trở về ngay, Bí thư Lương đang ở văn phòng chờ cậu.
- Được.
Phạm Hồng Vũ cũng không nhiều lời nữa, mà lập tức đồng ý luôn.
Lý Trường Thắng lại nói chuyện với Phạm Vệ Quốc, theo chỉ thị của Bí thư Lương, yêu cầu ông phải lập tức điều xe cho Phạm Hồng Vũ trở về địa khu.
- Sẽ không có chuyện gì chứ?
Quản Lệ Mai lo lắng hỏi.
Bí thư Địa ủy là nhân vật cỡ nào chứ? Bỗng nhiên gọi một ‘thằng nhóc’ như Phạm Hồng Vũ trở về, chắc chắn là rất coi trọng đối với chuyện của hắn. Đây chắc chắn là không phải chuyện tốt đẹp gì.
Phạm Vệ Quốc thở dài, nói:
- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh cũng không được. Mặc cho số phận đi.
Thấy ba mình buồn rười rượi nói như vậy, Phạm Hồng Vũ liền nói:
- Ba, ba đừng lo, sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Con tưởng đơn giản thế à? Việc này nếu giải quyết không tốt sẽ trở thành việc chính trị đấy.
Phạm Vệ Quốc thì không lạc quan như con trai. Nhưng dù gì thì sự tình cũng đã xảy ra rồi, cho dù có trách cứ Phạm Hồng Vũ thế nào thì cũng chẳng có ích gì. Phạm Vệ Quốc lắc lắc đầu, bấm máy gọi điện cho trực ban Huyện ủy, yêu cầu họ điều một chiếc xe đến.
Không lâu sau, một chiếc xe jeep quân dụng đã đỗ ở dưới lầu.
Thời điểm đó, những địa khu tương đối giàu có ở các vùng duyên hải đã bắt đầu thải loại kiểu xe jeep quân dụng cũ kỹ này rồi, tuy nhiên nhưng ở trong nội địa, nhất là ở những nơi còn khó khăn thì xe jeep quân dụng vẫn là phương tiện giao thông phổ biến. Thậm chí phải là những cán bộ có cấp bậc khá cao mới được sử dụng.
- Ba, mẹ, con về địa khu trước đây.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy đi ra ngoài.
- Trời ơi, con còn chưa ăn uống gì mà.
Quản Lệ Mai vội vàng nói.
Phạm Hồng Vũ cười khổ một tiếng, nói:
- Không còn kịp rồi mẹ ạ.
Bí thư Địa ủy còn đang ở Văn phòng đợi hắn.
Quản Lệ Mai vội vàng đi vào trong bếp, cầm lấy hai quả táo cố nhét vào tay cho con, để trên xe còn có cái mà ăn tạm cho đỡ đói.
Vừa bước ra đến cửa, Phạm Vệ Quốc bỗng nhiên gọi hắn lại, trầm giọng nói:
- Con nhớ kỹ, gặp Bí thư Lương, không được nói năng lung tung, chỉ cần nói rõ vấn đề của mình là được rồi.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, nói:
- Vâng, con biết rồi.
Thấy Phạm Hồng Vũ đã đi ra khỏi nhàm Quản Lệ Mai lo lắng hỏi:
- Anh à, có đáng lo lắm không?
Phạm Vệ Quốc sắc mặt trầm xuống, khẽ lắc đầu thở dài.
Việc này còn không đáng lo hay sao?
Hơn tám giờ tối, xe jeep mới đi đến đại viện Địa ủy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười chào lái xe một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn theo thói quen, chỉ nhìn thấy phòng làm việc trên tầng ba điện vẫn còn sáng. Lương Quang Hoa và Khâu Minh Sơn đều vẫn chưa nghỉ ngơi.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi đi lên chiếc cầu thang bằng gỗ, sau đó đi thẳng đến văn phòng làm việc của Lương Quang Hoa.
- Chủ nhiệm Lý.
Lý Trường Thắng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, trong ánh mắt có chút gì đó tò mò.
Không thể ngờ được rằng, ‘cậu nhóc’ đang đứng trước mặt mình đây lại trở thành một nhân vật tiêu điểm của đại viện Địa ủy Ngạn Hoa.
- Cậu đi theo tôi.
Vài giây sau Lý Trường Thắng mới gật đầu đáp lại, sau đó dẫn Phạm Hồng Vũ vào văn phòng của Lương Quang Hoa.
Bố cục phòng làm việc của Lương Quang Hoa cũng gần giống với của Khâu Minh Sơn. Nhưng những đồ dùng làm việc đều tương đối cao cấp, ghế dựa là loại ghế xoay mới, chỗ tiếp khách là bộ sô pha bằng da nhân tạo, trông có vẻ xa hoa hơn một chút so với bộ sô pha bằng gỗ của Khâu Minh Sơn.
Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, thần thái uy nghiêm.
Lương Quang Hoa tuổi đã gần sáu mươi, dáng người trung bình, ông cũng là điển hình của ‘cán bộ kiểu cũ’, rất chú ý đến quan uy, quan thể.
- Bí thư Lương, Phạm Hồng Vũ đến rồi.
Đứng trước bàn làm việc của Lương Quang Hoa chừng hai mét, Phạm Hồng Vũ hơi cúi đầu, cung kính nói:
- Bí thư Lương, xin chào ngài.
Lương Quang Hoa đưa tay vuốt cằm một cái, ‘ừ’ một tiếng, sau đó nhìn Phạm Hồng Vũ từ đầu đến chân. Tuy rằng Phạm Hồng Vũ đã đến công tác ở Địa ủy hơn hai tháng, nhưng đây là lần đầu tiên Lương Quang Hoa nhìn thấy hắn. Đương nhiên là Phạm Hồng Vũ đã gặp Lương Quang Hoa nhiều lần, nhưng không đồng nghĩa với việc ông ta cũng gặp Phạm Hồng Vũ.
Lương Quang Hoa cũng không ngờ lại có ngày mình ngồi ở trong phòng làm việc để đợi một ‘tiểu cán bộ’ mới ra trường suốt hai tiếng đồng hồ như vậy.
Lý Trường Thắng lui ra ngoài.
Lương Quang Hoa cũng không bảo Phạm Hồng Vũ ngồi xuông, mà cứ như vậy đánh giá hắn một hồi. Một lúc sau mới mở miệng hỏi:
- Cậu là Phạm Hồng Vũ?
- Vâng, đúng vậy thưa Bí thư Lương.
Phạm Hồng Vũ lễ phép đáp.
Vừa rồi, khi mà Lương Quang Hoa đang quan sát hắn thì hắn cũng quan sát Lương Quang Hoa, chỉ có điều ánh mắt không trực tiếp như vậy mà thôi.br />
- Lá gan của cậu không nhỏ nhỉ?
Hai hàng lông mày của Lương Quang Hoa hơi cau lại, có vẻ không hài lòng nói.
Mặc dù ánh mắt của Phạm Hồng Vũ đã khéo léo che giấu, nhưng vẫn khiến cho Lương Quang Hoa cảm thấy không hài lòng. Bao nhiêu năm làm lãnh đạo rồi, ngoại trừ mấy năm có náo động lớn ra thì chưa có một cán bộ cấp dưới nào lại dám ‘đánh giá’ ông ta một cách vô lễ như vậy.
Phạm Hồng Vũ này, quả là không biết trời cao đất dày là gì.
Mặc dù nói ngựa non háu đá, nhưng đã vào cơ quan rồi thì phải chấp hành quy củ của cơ quan. Người trẻ tuổi nếu không trị đến nơi đến chốn thì mãi mãi không biết được nước ở đại viện Địa ủy này sâu thế nào.
- Mời Bí thư Lương chỉ rõ.
Phạm Hồng Vũ lập tức thu lại ánh mắt của mình, bình tĩnh nói.
- Hừ, cậu còn giả ngây giả ngô nữa hả? Cậu nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc là ai đã xui khiến cậu làm như vậy? Bài viết của đồng chí Khâu Minh Sơn mà cũng dám tự tiện sửa, lại còn đăng trên báo tỉnh nữa chứ. Cậu có biết tính chất của sai lầm này thế nào không?
Lương Quang Hoa lập tức nghiêm mặt lại, hừ lạnh một tiếng, nói.
- Bí thư Lương, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, tôi không sửa chữa gì bài văn của Phó bí thư Khâu cả. Tôi chỉ giúp Phó bí thư Khâu sao chép bản thảo rõ ràng thôi. Bài viết được đăng trên báo tỉnh, đã được Phó bí thư Khâu xét duyệt rồi mà.
Phạm Hồng Vũ không do dự nói.
Trên đường đến đây, Phạm Hồng Vũ đã sớm suy nghĩ là sẽ trả lời câu hỏi của Lương Quang Hoa thế nào rồi.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, phải nên trung thành với tổ chức. Thái độ của cậu như vậy là thế nào? Ngụy biện…
Lương Quang Hoa tức giận, đập bàn một cái, nói.
Ông ta không nghĩ tới việc Phạm Hồng Vũ cũng dám nói những lời bịa đặt trước mặt mình. Mình có thân phận như thế nào, Phạm Hồng Vũ có thân phận như thế nào chứ?
Nhất định không thể có lý đó được.
Phạm Hồng Vũ mím môi, không lên tiếng.
- Tôi hỏi cậu một lần nữa, ai xui khiến cậu làm việc này?
Cũng giống như những người khác, Lương Quang Hoa cũng không tin việc tày đình như vậy lại xuất phát từ chủ kiến của Phạm Hồng Vũ. Nhất định phải có người đứng sau lưng hắn bày mưu. Có một nhân vật giấu mặt như vậy ở cơ quan Địa ủy, Lương Quang Hoa không thể không làm cho rõ được.
- Bí thư Lương, không có ai xui khiến tôi cả, tôi cũng không sửa chữa gì bài viết của Phó bí thư Khâu. Tôi chỉ phụ trách việc nộp bản thảo mà thôi.
Phạm Hồng Vũ trong lòng cười lạnh một tiếng, thản nhiên đáp.
Lương Quang Hoa muốn dọa Phạm Cảnh Quan, nhưng cũng không hề dễ dàng. Phải biết rằng việc hù dọa người Phạm Cảnh Quan đã làm mười mấy năm rồi.
- Được, được lắm. Cậu cứ ngoan cố đến cùng đi, đừng tưởng chúng tôi không có cách nào để làm rõ chuyện này. Tôi nhắc lại cho cậu biết, cậu phải nhận hết tất cả những hậu quả của việc lừa dối tổ chức này.
Thái độ không thèm để ý này của Phạm Hồng Vũ hoàn toàn đã chọc giận Lương Quang Hoa, hai mắt ông ta nhìn Phạm Hồng Vũ chằm chằm nói.
Phạm Hồng Vũ lại im miệng lại.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 008: Tôi đang đợi cậu.
Nguồn: MT
Phạm Hồng Vũ chỉ ở trong phòng làm việc của Lương Quang Hoa một lúc, chín giờ hơn, hắn trở về phòng của mình ở khu nhà tập thể.
Điều kiện của nhà tập thể dành cho cán bộ của Địa ủy ở những năm tám mươi, coi như cũng tạm được. Một sinh viên mới ra trường như Phạm Hồng Vũ cũng có một phòng riêng nho nhỏ, chứ không phải ở chung với ai cả.
Phòng của hắn ở tầng hai của dãy thứ 9. Đó là dãy nhà ngang kiểu cũ.
Đi đến trước cửa phòng mình, Phạm Hồng Vũ đang định rút chìa khóa ra mở cửa, thì một phòng khác cũng cùng dãy nhà đó cánh cửa mở cái ‘két’. Một bóng hình duyên dáng đi ra.
- Tiểu Phạm, đã về rồi đấy à?
Một giọng nói dịu dàng trong trẻo vang lên.
- Chị Cao?
Phạm Hồng Vũ liền quay sang chào một tiếng.
Người mà Phạm Hồng Vũ gọi là chị Cao này, ước chừng khoảng 24-25 tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt mỹ lệ, mái tóc dài hơi có chút cuộn sóng. Họ Cao tên Khiết, cũng là một Phó trưởng phòng của Phòng Tuyên giáo Huyện ủy. Nghe nói được điều từ trên tỉnh xuống. Cô là hàng xóm của Phạm Hồng Vũ đã hơn hai tháng nay, giữa hai người cũng coi như khá là quen thuộc.
- Đã muộn thế này rồi chị còn chưa nghỉ à?
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi. Không ngờ, Cao Khiết nói:
- Còn đợi cậu đó!
- Đợi tôi ư? Có việc gì sao?
- Đúng, vào phòng tôi ngồi một lát đi.
Cao Khiết mở lời mời. Đó là tác phong của cô. Đừng chỉ nhìn vào bề ngoài xinh đẹp, giống như một đại tiểu thư của cô. Trong công tác cô còn là người rất nghiêm túc, rất nhanh nhẹn, quyết đoán, là một ‘tài nữ’ nổi danh ở Ban Tuyên giáo Địa ủy. Cô thường xuyên có bài đăng trên váo tỉnh và một số tạp chí khác, ngoài ra cô còn là thành viên của Hội Nhà văn địa khu Ngạn Hoa, ở thời điểm đó như vậy được coi là rất giỏi rồi.
Theo Phạm Hồng Vũ được biết, việc các nhà văn bị ‘giảm giá trị’ là tình hình dần xuất hiện ở đầu thế kỷ hai mốt. Ở giữa những năm tám mươi của thế kỷ trước, việc có bài đăng trên báo, tạp chí thì rất được mọi người ngưỡng mộ.
Phạm Hồng Vũ do dự một chút.
Thời gian cũng khá muộn rồi, cô nam quả nữ ở trong phòng như vậy thì cũng không tiện cho lắm.
Cũng may mà tuổi tác giữa hai người cũng có khoảng cách nhất định. Trong mắt mọi người, Cao Khiết được coi là lãnh đạo, lại được điều từ tỉnh xuống, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Tuyệt đối không có ai vì giới tính và tuổi tác của cô mà khinh thường cô cả. Còn Phạm Hồng Vũ thì còn quá ít tuổi, một hậu sinh miệng còn hôi sữa, không phải là đối tượng để người ta có thể ‘liên tưởng’ này nọ.
Vẻ do dự của Phạm Hồng Vũ đương nhiên không thể thoát được ánh mắt của Cao Khiết, cô liền cười nói:
- Như thế nào, cậu phong kiến quá đấy.
Xem ra không cần nói đến trong mắt người khác, mà ngay cả trong lòng Cao Khiết, cũng chưa coi Phạm Hồng Vũ là bạn cùng lứa tuổi với mình.
Con gái vốn chín chắn sớm, cùng tuổi nhau nhưng tâm lý của con gái thường chín chắn hơn con trai nhiều.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Thông thường mà nói, mang tiếng là phong lưu thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến đàn ông đâu.
Cao Khiết liếc mắt nhìn hắn, hiện lên vẻ kinh ngạc, miệng nói tiếp:
- Cũng chưa chắc đâu. Thời đại thay đổi, nam nữ cũng vậy. Hơn nữa ở cơ quan, thanh danh của đồng chí nam cũng rất quan trọng.
Cao Khiết nói đúng, ở cơ quan, thanh danh của đàn ông quan trọng hơn phụ nữ nhiều.
Cũng chẳng biết là từ bao giờ, mà mọi người có thành kiến rất sâu sắc đối với những nữ đồng chí công tác ở các cơ quan nhà nước, nhất là những nữ đồng chí trẻ tuổi, xinh đẹp, tính cách hướng ngoại là lãnh đạo. Họ thường cho rằng, sở dĩ những nữ đồng chí này có thể nhận được trọng trách là do ‘có người ở trên’, dần dà thì cũng không còn thấy kỳ lạ nữa.
Ngược lại đối với những đồng chí nam có năng lực tốt, thì thường được coi như một ‘thánh nhân’ hoặc một người ‘hoàn hảo’, chỉ cần có một khuyết điểm rất nhỏ thôi thì cũng có thể khiến ‘hình tượng’ của người đó bị giảm sút một cách nghiêm trọng.
Đương nhiên, nhiều khi đây không phải là nhan tố mang tính quyết định, chỉ là ảnh hưởng đến uy tín của đồng chí đó mà thôi.
Cao Khiết là cô gái có tính cách hướng ngoại, nếu không thì đã không nói với Phạm Hồng Vũ như vậy.
Phạm Hồng Vũ liền đi sang phòng của Cao Khiết.
Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, thì ấn tượng đối với Cao Khiết rất sâu sắc. Bởi vì, trước khi được quay ngược lại thời gian, thì Cao Khiết đã là Chủ tịch thành phố Ngạn Hoa, trước đó khi xuống thị sát công an huyện Vũ Dương thì đã từng bắt tay với Phạm Hồng Vũ, có lần còn nói với nhau mấy câu.
Hơn hai mươi năm trôi qua, ‘hàng xóm’ ngày xưa giờ đã khác nhau một trời một vực, người thì ở trên cao, được mọi người cung kính, thì người kia thì vẫn chỉ là lính quèn, chỉ có thể đợi lãnh đạo đến tiếp kiến.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự kính phục của Phạm Hồng Vũ đối với Cao Khiết.
Tiếng tăm của Cao Khiết vẫn rất tốt, đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Ngạn Hoa, cũng đã làm được rất nhiều việc cho nhân dân, xứng đáng nhận được sự kính phục của Phạm Hồng Vũ.
Đi đến trước cửa phòng của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ chần chờ một chút.
Cao Khiết giơ tay gõ hắn một cái, cười mắng:
- Cậu nhóc, vào đi.
Một người có tâm lý hơn bốn mươi tuổi lại bị một cô gái gọi là cậu nhóc, trong phút chốc, khiến Phạm Cảnh Quan không khỏi sầu não.
Quy cách của các phòng riêng ở khu nhà tập thể này đều chỉ rộng khoảng hai chục mét vuông, chỉ kê đủ một chiếc giường, một chiếc tủ sách và một cái bàn gỗ nho nhỏ. Tuy nhiên phòng của Cao Khiết thì khác hẳn so với phòng của Phạm Hồng Vũ. Vừa mở cửa vào, một mùi thơm thoang thoảng xộc đến, trong nháy mắt khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
- Ngồi đi.
Cao Khiết nói một tiếng, sau đó lấy nước nóng pha trà cho Phạm Hồng Vũ.
Đây là lần đầu tiên Phạm Hồng Vũ vào phòng của Cao Khiết, cho nên cũng âm thầm đánh giá căn phòng một chút. Chỉ thấy phòng tuy nhỏ, nhưng được sắp xếp rất gọn gàng đâu vào đấy, đâu có giống với phòng của đồng chí Phạm Hồng Vũ, quần áo dày dép đều ném tung lung, trông chẳng khác gì một cái chuồng heo cả.
Đúng là nam nữ khác nhau thật.
- Uống nước đi.
Cao Khiết pha một cốc chà nóng, đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ, sau đó đi ra khép cửa lại, tất nhiên là chỉ khép hờ lại mà thôi.
Xem ra, hôm nay Cao Khiết đúng là muốn nói chuyện với Phạm Hồng Vũ thật.
Cao Khiết khẽ quay trở lại bàn tiếp khách, nhưng cô vẫn không ngồi, mà cứ đứng như vậy, từ trên cao nhìn Phạm Hồng Vũ, lập tức vẻ mặt của cô trở nên rất nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ vẫn không đứng lên, mà chỉ hơi ngước đầu lên nhìn Cao Khiết. Từ góc độ này nhìn qua, đường cong dịu dàng của đôi gò bồng đảo trở nên cao ngất, khiến cho người ta không thể không chú ý được.
- Tiểu Phạm, tại sao hôm đó cậu lại sửa bài viết của Phó bí thư Khâu vậy?
Một lúc sau, Cao Khiết chậm rãi hỏi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, cầm chén trà lên nhấp một miếng, nói:
- Chị Cao, chị nhầm rồi, tôi không sửa bài viết đó, tôi chỉ đi đưa bản thảo mà thôi.
Cao Khiết cũng mỉm cười, khóe miệng hiện lên một nụ cười chế nhạo, nói:
- Vậy à? Thế cậu không cảm thấy quan điểm của Phó bí thư Khâu thay đổi quá đột ngột lắm không?
Phạm Hồng Vũ nhún vai, nói:
- Tôi không biết. Tâm tư của đại nhân vật, ai có thể đoán được chứ? Hơn nữa, việc giải phóng tư tưởng và phản đối tự do hóa giai cấp tư sản không hề mâu thuẫn, mà chỉ là hai phương diện của một vấn đề mà thôi. Phó bí thư là người công bằng, coi trọng hai mặt này cũng là chuyện hết sức bình thường thôi mà.
Cao Khiết khẽ cười, cô không đứng nữa mà ngồi xuống đối diện với Phạm Hồng Vũ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc sau đó nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ trêu tức nói:
- Tiểu Phạm, dựa vào những gì mà cậu nói, thì cũng có thể chứng minh, bài viết đó là bút tích của cậu. Những thứ khác thì tôi không dám chắc, cũng không dám nói liều. Chuyện bài viết đó, tôi tự tin vào con mắt của mình, quan điểm của Phó bí thư Khâu không thể thay đổi 180 độ như vậy được. Tôi chỉ có chút hiếu kỳ, vì sao cậu lại sửa bài viết đó?
Phạm Hồng Vũ lại trở nên nghiêm túc, nói:
- Chị Cao, tôi nói lại một lần nữa nhé, tôi không sửa vài viết của Phó bí thư Cao.
- Được rồi, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa.
Cao Khiết lập tức xua xua tay nói.
- Tiểu Phạm, cậu là nhân viên công tác bên cạnh Phó bí thư Khâu, vậy thì cậu có thể phân tích cho tôi một chút rằng tại sao Phó bí thư Khâu lại quyết định cho đăng bài viết vào thời gian này được không? Phương diện này, rốt cuộc là có ngụ ý chính trị gì?
Xem ra, Cao Khiết cũng là người thông minh, tấn công thẳng không được, thì tấn công theo đường ngoằn ngoèo.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Chị Cao, cái này tôi không biết. Vẫn câu nói cũ, tâm tư của đại nhân vật không hề dễ đoán, tôi cũng không dám tùy tiện đoán. Nếu đoán sai thì hậu quả rất nghiêm trọng.
- Ha ha, hóa ra là cậu cũng biết hậu quả nghiêm trọng à? Cậu có biết là ở trên tỉnh Phó bí thư Khâu đã cãi nhau với Chủ tịch tỉnh Lôi một trận không? Ông ấy cũng kiên quyết nói đó là do ông ấy viết đấy.
Cao Khiết nói xong, hai mắt trở nên rạng rỡ. Tất nhiên là sự ‘trượng nghĩa’ của Khâu Minh Sơn đã làm cho cô cảm động.
Ở trong thời điểm quan trọng như vậy, Khâu Minh Sơn vẫn luôn tìm cách bảo vệ Phạm Hồng Vũ.
- Hiện giờ cho cậu tạm thời dừng công tác để tự kiểm điểm, thật ra là ông ấy đang bảo vệ cho cậu đấy. Hành vi của cậu như vậy, hình thức cho tạm dừng công tác để tự kiểm điểm là nhẹ nhất rồi, thậm chí có thể coi là không xử phạt, mà chỉ vì bảo vệ cho cậu mà thôi.
Cao Khiết tiếp tục nói.
Ẩn ý trong lời nói của cô, là khẳng định bài viết hôm đó là do Phạm Hồng Vũ sửa.
Điểm này, Phạm Hồng Vũ cũng nhận ra.
- Người tốt thì sẽ được đền đáp thôi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói.
Khâu Minh Sơn vì để bảo vệ cho hắn, mà khăng khăng nhận bài viết đó là do mình viết, điều này chính là điều mà Phạm Hồng Vũ muốn nhìn thấy. Trong tương lai không xa, khi mà hướng gió trên tầng cao thay đổi thì có thể giúp cho Khâu Minh Sơn tránh được tai họa ngập đầu.
- Tiểu Phạm, hình như cậu đã thay đổi rồi…
Cao Khiết nhìn Phạm Hồng Vũ, nói.
- Dường như qua một đêm cậu đã biến thành một người khác vậy, không còn là Phạm Hồng Vũ của trước kia nữa…Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?
Tim của Phạm Hồng Vũ đột nhiên đập thình thịch.
Trực giác của phụ nữ, đúng là rất lợi hại.
- Ha ha, tôi vốn đã trưởng thành lên nhiều mà, chẳng qua là chị không để ý đó thôi.
Trong lòng hoảng sợ, nhưng Phạm Hồng Vũ không hề để lộ ra bên ngoài, chỉ cợt nhả nói.
- Cậu thì ghê rồi.
Cao Khiết ‘khinh khỉnh’ nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 009: Bị đá ra khỏi cơ quan Địa ủy.
Nguồn: MT
Chương 009: Bị đá ra khỏi cơ quan Địa ủy.
Phạm Hồng Vũ tuy nói đùa Cao Khiết như vậy, nhưng trong lòng hắn rất hiểu, sự lo lắng của Cao Khiết, không phải là không có lý. Buổi tối hôm nay, hắn đã đắc tội với Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa. E rằng Lương Quang Hoa sẽ không dễ gì tha thứ cho thằng nhóc miệng còn hôi sữa dưới trướng của mình nhưng lại không chịu khuất phục mình như vậy. Huống hồ, quan hệ của mình với Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc cũng chẳng tốt đẹp gì.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ tính tình như vậy, trong lòng biết rõ là không ổn, nhưng lời nói ra vẫn ương ngạnh như vậy, bất quản người hắn đang đối diện là ai.
Qua hai ngày, Phạm Hồng Vũ sáng ngủ dậy, tập thể dục và ăn sáng xong thì lại trở lại căn phòng tập thể bừa bộn của mình, nằm trên giường bắt chéo hai chân, trông rất nhàn nhã.
Dù sao hiện tại mình cũng đang bị tạm thời bị cách chức để tự kiểm điểm.
Đang nằm lười trên giường thì bỗng nhiên cửa phòng bị đập ầm ầm.
- Tiểu Phạm.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đại Lý – Đồng nghiệp của Phạm Hồng Vũ ở phòng thư ký 2.
Phạm Hồng Vũ liền xuống giường, đi ra mở cửa, hỏi:
- Anh lý, có chuyện gì thế?
Trong phòng thư ký có hai đồng nghiệp họ Lý, người tên Đại Lý này năm nay cũng chỉ mới hai mấy tuổi.
- Mau lên, sang phòng của Phó bí thư Khâu đi…
Đại Lý thở hổn hển nói.
- Được, đợi chút, em thay quần áo cái đã.
Đại Lý lắc lắc đầu, thằng nhóc này thật là điềm tĩnh, nhưng trông hắn cũng rất có phong độ của một đại tướng.
Rất nhanh, Phạm Hồng Vũ đã đi đến cửa phòng làm việc của Khâu Minh Sơn, thấy Thái Dương đang ở bên trong sắp xếp lại văn kiện, Phạm Hồng Vũ lên tiếng chào một câu. Thái Dương liếc mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt rất phức tạp, đang định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói câu nào, bèn dẫn Phạm Hồng Vũ vào trong phòng làm việc của Khâu Minh Sơn.
Điều khiến Phạm Hồng Vũ bất ngờ chính là lần này Khâu Minh Sơn không ngồi sau bàn làm việc nữa, mà là ngồi trên chiếc ghế gỗ ở khu bàn tiếp khách hút thuốc, trước mặt có đặt một tờ báo.
- Phó bí thư Khâu, Phạm Hồng Vũ đến rồi.
- Ừ, vào ngồi đi.
Khâu Minh Sơn khẽ vuốt cằm nói.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, hơi khom lưng chào Khâu Minh Sơn một cái, sau đó liền đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống. Ánh mắt hắn liếc qua tờ báo đang để trên bàn kia, rõ ràng là ‘Quần chúng nhật báo’, một tờ báo của Đảng, dòng tiêu đề ‘Thời khắc cảnh giác tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản…’ liền đập vào mắt hắn.
Sắc mặt Phạm Hồng Vũ hơi biến đổi.
Khâu Minh Sơn cười nhạt một tiếng, nói:
- Thế nào, có ý kiến gì không?
Phạm Hồng Vũ thẳng người lên, thu lại ánh mắt đang liếc nhìn tờ báo, nhìn thẳng vào Khâu Minh Sơn cười nói:
- Rất tốt ạ, động tác của Bí thư Vinh thật nhanh. Cái này, cháu không lo bị người khác thẩm vấn nữa rồi.
Vẻ mặt Khâu Minh Sơn lập tức xám xịt lại.
Cái này, thật sự không phải là câu trả lời mà ông muốn nghe.
- Phạm Hồng Vũ, hoặc cậu là một thiên tài, hoặc là một kẻ điên.
Một lúc sau, Khâu Minh Sơn mới nói.
Vẻ mặt Khâu Minh Sơn lập tức xám xịt lại, hắn không nghĩ là Khâu Minh Sơn lại nói ra những lời này.
- Bí thư Khâu, thiên tài và kẻ điên, vốn chỉ cách nhau một bước ngắn mà thôi. Hit-le nếu như không phát động thế chiến 2 mà chỉ phục hưng nước Đức không thôi thì ông ta sẽ là một thiên tài. Vương Mãng(1) nếu như không cướp ngôi vua thì ông ta cũng là một thiên tài.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói.
(1): Vương Mãng (45 TCN - 6 tháng 10 năm 23) là vị Hoàng đế duy nhất của nhà Tân trong lịch sử Trung Quốc. Từ vai trò ngoại thích trong triều đình nhà Hán, Vương Mãng đã từng bước lên nắm những chức vụ cao nhất, thao túng việc triều chính và cuối cùng cướp ngôi nhà Hán. Tuy nhiên chỉ sau 16 năm, triều đại nhà Tân mà ông sáng lập đã sụp đổ cùng cái chết của ông.
- Ha ha, chí hướng của cậu cũng không nhỏ nhỉ?
Khâu Minh Sơn lắc đầu nói một câu.
Thằng nhóc này, không lấy ví dụ thì thôi, đã lấy thì toàn những nhân vật lớn cả…
Nó cho rằng mình rất cao sao.
- Nếu như đây là kết quả mà cậu mong muốn thì cậu nói thử xem, kế tiếp sẽ như thế nào?
Khâu Minh Sơn lập tức nói, giọng điệu thì vẫn tùy ý như trước, giống như đang thử Phạm Hồn Vũ vậy. Còn việc ngồi bàn luận đại sự với Khâu Minh Sơn thì Phạm Hồng Vũ còn chưa đủ tư cách.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Phó bí thư Khâu, có thật là chú muốn nghe ý kiến của cháu không?
Khâu Minh Sơn thản nhiên đáp:
- Đây chẳng phải là điều mà cậu mong muốn sao? Tôi cho cậu cơ hội này.
- Vâng, vậy thì cháu múa rìu qua mắt thợ một phen vậy.
Phạm Hồng Vũ không khách khí nữa, lập tức gật gật đầu.
Khâu Minh Sơn trong lòng cảm thấy rất buồn cười, hiếm khi thằng nhóc đó lại nói ra một câu khiêm tốn như vậy.
- Phó bí thư Khâu, quan điểm của cháu thì cháu đã trình bày rồi, cháu không nói lại nữa. Chúng ta luận sự. Nếu như bài viết này đã được đăng trên báo của Đảng thì điều đó chứng tỏ, đại thế đã định rồi. Tiếp theo thì chúng ta cũng chỉ có thể thuận thế mà làm thôi.
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm nói, giọng nói rất thong thả, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
Khâu Minh Sơn lạnh lùng nói:
- Ý của cậu là muốn tôi làm một kẻ tiểu nhân hèn hạ nay thế này mai thế khác?
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Phó bí thư Khâu, không nghiêm trọng như vậy đâu. Ý kiến của cháu vẫn như vậy, việc giải phóng tư tưởng và đề phòng nghiêm ngặt tư tưởng tự do hóa giai cấp vô sản là hai phương diện của một vấn đề, chúng không mâu thuẫn với nhau. Trong công tác xây dựng nền kinh tế, chúng ta phải giải phóng tư tưởng. Nhưng ở phương diện toàn bộ hình thái ý thức, ở phương diện quốc dân tín ngưỡng, chúng ta đương nhiên phải kiên định nguyên tắc. Điều chúng ta cần tham khảo là kinh nghiệm và quan niệm kinh doanh của những nước phương Tây phát triển, chứ không phải là hình thái ý thức và hình thái chính trị của họ. Thả con săn sắt bắt con cá rô là đúng đắn, nhưng tham một bát bỏ một mâm là chuyện không nên.
Khâu Minh Sơn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:
- Lý luận thì ai mà chẳng biết nói chứ?
Trên thực tế, lần này Khâu Minh Sơn đã bị Lôi Vân Cương coi như là một kẻ phản bội rồi. Thường thường việc tranh cãi lý luận thậm chí có thể sẽ dẫn đến một cuộc chiến giữa các phe phái với nhau.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt trịnh trọng hẳn lên, nói:
- Phó bí thư Khâu, Chủ tịch tỉnh Lôi…
Phạm Hồng Vũ không nói tiếp nữa, chỉ khẽ lắc lắc đầu.
Theo Phạm Hồng Vũ suy nghĩ, thì kết cục của Lôi Vân Cương đã định rồi, không phải bài viết này là có thể cứu lại được. Đến cấp như của Lôi Vân Cương rồi thì cho dù muốn thay đổi cũng không dễ dàng.
Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, ở thế giới kia, đã từng có một vị lãnh đạo cao cấp trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, trong thời khắc quan trọng đã làm những việc thế này, kết quả bị đám nguyên lão phê bình cho môt trạn, con đường làm quan lập tức trở nên không còn bằng phẳng như trước nữa. Ngược lại cũng có những đồng chí giữ vững ý kiến của mình, mặc dù những ngày đầu có thể gian nan, nhưng đại đa số là ‘sau cơn mưa trời lại sáng’, thậm chí có những người đã trở thành những lãnh đạo cao cấp.
Trong nhóm người này, dường như không có Lôi Vân Cương.
Vì sao Lôi Vân Cương không có cơ hội như vậy, nguyên nhân cụ thể thế nào thì Phạm Hồng Vũ cũng không rõ ràng lắm. Mặc dù hắn là người được trùng sinh, nhưng cả cuộc đời của kiếp trước, hắn cũng chỉ là một cảnh sát quèn, đối với đại thế tầng cao thì hắn cũng chỉ nghe được từ những thông tin vỉa hè mà thôi. Một số xu hướng đại thế hắn có thể biết, cụ thể Lôi Vân Cương sẽ gặp kết cục gì thì hắn đương nhiên là biết rất rõ.
Thắng bại trong chính trị, ngoại trừ việc vận dụng pháp thuật thế, còn có liên quan đến vận may của người đó có tốt hay không nữa. Chỉ cần một chỗ bị sơ hở thì cũng có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn khác.
- Phó bí thư Khâu, cháu có một đề nghị.
- Nói đi.
- Phó bí thư Khâu, chú là hiệu trưởng của trường Đảng địa khu, cháu có cảm giác mấy năm nay tác dụng của trường Đảng địa khu phát huy không được rõ ràng cho lắm. Trên thực tế, trường Đảng là một nơi rất quan trọng để đào tạo cán bộ, tác dụng của nó không được coi thường được. Cháu hy vọng, là hiệu trưởng của trường, chú sẽ coi trọng vấn đề này. Việc luân phiên rèn luyện cán bộ toàn khu, cháu cho rằng bắt buộc phải triển khai…
Phạm Hồng Vũ nói rất nghiêm túc.
Trong mắt Khâu Minh Sơn lại hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đề nghị này rất sâu sắc.
“Người này nếu không phải là kẻ điên thì chính là một nhân tài.”
Khâu Minh Sơn lại cảm thán trong lòng như vậy, tuy nhiên Khâu Minh Sơn khả năng cũng không ý thức được rằng, định vị trong lòng ông đối với Phạm Hồng Vũ đã thay đổi rồi.
Lúc này đây, kẻ điên đang ở phía trước, thiên tài ở phía sau.
Nói cách khác, trong tiềm thức của Khâu Minh Sơn đã coi Phạm Hồng Vũ là một thiên tài chứ không phải là một kẻ điên.
- Tuy nhiên, Phó bí thư Khâu, giáo trình và nội dung giảng dạy ở trường Đảng cần phải được bổ sung nâng cao, phải bắt nhịp được với thời đại, không nên toàn thuyết giáo dập khuôn theo văn phong của đảng, như vậy thì sẽ chẳng có ai muốn nghe đâu.
- Vậy thì cậu đến trường đảng biên soạn giáo trình đi.
Khâu Minh Sơn bỗng nhiên nói.
Phạm Hồng Vũ có chút ngẩn người.
- Phó bí thư Khâu quá đề cao cháu rồi, cháu đâu có tư cách đó chứ.
Hắn nói không đủ tư cách đó, chứ không phải là không có năng lực để làm.
Thằng nhóc này, bất cứ lúc nào cũng có thể kiêu ngạo được.
- Cậu cũng biết là mình không đủ tư cách kia à!
Khâu Minh Sơn khẽ hừ một tiếng nói.
- Phạm Hồng Vũ, từ nay trở đi, cậu không còn là nhân viên của cơ quan Địa ủy nữa. Căn cứ vào việc nghiên cứu tập thể của Văn phòng Địa ủy, cậu không thích hợp để công tác ở đây. Cậu lập tức đến nhà máy cơ khí nông nghiệp báo danh đi. Bí thư Lương cho rằng, cán bộ trẻ tuổi phải được rèn luyện nhiều ở cơ sở mới được.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
- Phó bí thư Khâu, nói như vậy, cháu vẫn là một cán bộ như trước?
Khâu Minh Sơn lại hừ một tiếng.
- Cảm ơn Phó bí thư Khâu.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, hơi cúi đầu trước Khâu Minh Sơn cung kính nói.
Có thể giữ được thân phận cán bộ mà không để tổ chức xử phạt, đó cũng là cố gắng hết sức của Khâu Minh Sơn rồi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 10: Nhà máy cơ khí nông nghiệp Vũ Dương
Nguồn: MT
Chương 10: Nhà máy cơ khí nông nghiệp Vũ Dương
Nhà máy cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương.
Phạm Hồng Vũ chắp tay sau lưng, đứng trước cửa nhà máy, ngẩng đầu lên nhìn hàng chữ to loang lổ ngoài cổng, mà không khỏi cười khổ trong lòng.
Không ngờ, ở kiếp trước hắn được công tác ở thành phố Ngạn Hoa rồi mới bị đá sang Công an huyện, còn kiếp này chỉ ở được có ba tháng đã bị đá trở lại huyện Vũ Dương rồi.
Hơn nữa, còn không phải được đến Công an huyện mà là đến nhà máy cơ khí nông nghiệp.
Đối với tình hình của nhà máy cơ khí nông nghiệp, Phạm Hồng Vũ lại rất quen thuộc.
Lúc hắn còn thiếu niên, hơn chục năm cơ bản đều trải qua ở nhà máy cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương. Mẹ hắn Quản Lệ Mai đã công tác ở nhà máy này mười mấy năm, cách đây không lâu đã được điều lên phòng Nông nghiệp huyện. Phạm Hồng Vũ cũng đã từng ngủ ở nhà tập thể của nhà máy.
Thời kỳ kinh tế kế hoạch (1), nhà máy Cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương vẫn vô cùng náo nhiệt, hiệu quả làm việc rất cao, mức đãi ngộ của công nhân viên cũng không tệ. Là một trong những nhà máy thuộc quản hạt của huyện. Quy mô cũng được coi là lớn, thậm chí cấp bậc còn tương đương với một phòng trực thuộc Ủy ban nhân dân huyện. Điều này cũng được coi là một ngoại lên, cấp bậc của nhà máy xí nghiệp đều được quản lý rất nghiêm, nếu như không có thành tích vượt trội thì một nhà máy trực thuộc huyện như vậy rất khó được coi như một phòng.
(1)Kinh tế kế hoạch (còn được gọi là nền kinh tế kế hoạch tập trung hoặc nền kinh tế chỉ huy) là một nền kinh tế trong đó Nhà nướckiểm soát toàn bộ các yếu tố sản xuất và giữ quyền quyết định việc sử dụng các yếu tố sản xuất cũng như phân phối về thu nhập. Trong một nền kinh tế như vậy, các nhà làm kế hoạch quyết định loại và khối lượng hàng hóa nào sẽ được sản xuất, các xí nghiệp thực thi việc sản xuất này, trái ngược với một nền kinh tế phi kế hoạch. Ở Trung Quốc nền kinh tế Kế hoạch tồn tại trong thời kỳ Đại nhảy vọt (1958-1960)
Nhà máy Cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương có hơn một trăm công nhân viên chính thức, nhà xưởng và khu nhà tập thể đều ở cùng một chỗ, cho nên diện tích của nó cũng khá lớn.
Môi trường cảnh quan của nhà máy thì cũng tạm ổn, tuy nhiên do thiếu người quét dọn cho nên vẫn có vẻ hơi lộn xộn.
Phạm Hồng Vũ không mang theo cái gì, đến ba lô cũng không mang theo, cứ như vậy đi tới ban Nhân sự của nhà máy. Một năm trước, Quản Lệ Mai còn là Phó trưởng ban Nhân sự này, cho nên những người ở đây đa số đều quen biết Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ vừa đến, Trưởng ban kế nhiệm Vương tỏ ra rất kinh ngạc. Liền đứng lên chào hỏi Phạm Hồng Vũ một tiếng:
- Ồ, là Phạm Hồng Vũ à. Sao cháu đến đây? Lãnh đạo đến để thị sát nhà máy à?
Nói xong, lão Vương liền thò đầu ra ngoài ngó xung quanh, thần sắc có chút căng thẳng.
Phải biết rằng Phạm Hồng Vũ đã từng là Cán bộ của Văn phòng Địa ủy, bỗng nhiên ‘giá lâm’ đến nhà máy nhỏ bé này, lão Vương đương nhiên nghĩ đến việc lãnh đạo Địa ủy xuống để thị sát nhà máy.
Đây là một việc lớn chứ đâu phải chuyện chơi.
Hơn nữa, ba của Phạm Hồng Vũ là Phạm Vệ Quốc hiện giờ còn là Phó chủ tịch thường trực huyện, là ông chủ lớn cai quản nhà máy này. Cho nên đối với một ‘con ông cháu cha’ như vậy đâu thể chậm trễ được.
- Chú Vương, không có lãnh đạo đến thị sát. Cháu đến đây để trình diện đấy.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói, cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống bàn đối diện với Trưởng ban Vương, rút thuốc lá ra mời ông ta một điếu.
Lão Vương là một người hiền lành, ở nhà máy cơ khí nông nghiệp này công tác cũng đã hai chục năm, mà vất vả lắm mới lên được vị trí này.
- Trình diện, trình diện cái gì thế?
Lão Vương nhận lấy thuốc lá, không hiểu chuyện gì bèn lên tiếng hỏi.
- Chú Vương, đây là quyết định điều động của cháu, từ hôm nay trở đi, cháu là cán bộ của nhà máy Cơ khí nông nghiệp này, chú giúp cháu làm thủ tục đi.
Phạm Hồng Vũ châm một điếu thuốc, hít một hơi, sau đó lấy từ túi áo ra một tờ công văn đưa cho Trưởng ban Vương.
- Cái gì?
Trưởng ban Vương sau khi nhận tờ quyết định này, lập tức hoa mắt chóng mặt.
Người đang rót nước cho Phạm Hồng Vũ là chị Kiều cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc.
- Đây…đây là có chuyện gì vậy? Hồng Vũ, cháu, cháu không phải là cán bộ của cơ quan Địa ủy sao?
Trưởng ban Vương nhìn đi nhìn lại tờ quyết định, ấp úng hỏi.
Điều này quá là ‘ly kỳ’ rồi, cán bộ của cơ quan Địa ủy không ngờ lại bị điều đên nhà máy Cơ khí nông nghiệp này. Việc như thế này, lão Vương công tác ở ban Nhân sự đây đã bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải. Mà lại là con của cán bộ to ở huyện nữa chứ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cán bộ của cơ quan Địa ủy cũng có thể bị điều động đi mà.
- Không, không phải, Hồng Vũ, cái này…Phó chủ tịch huyện Phạm và Chủ nhiệm Quản đã biết chuyện này chưa?
Trưởng ban Vương vội vàng hỏi.
Người mà Trưởng ban Vương gọi là Chủ nhiệm Quản kia, chính là Quản Lệ Mai – mẹ của Phạm Hồng Vũ, hiện đảm nhiêm chức Phó bí thư tổ đảng, kiêm Chủ tịch Công Đoàn phòng Nông nghiệp huyện Vũ Dương.
Trưởng ban Vương tuy không biết đã xảy ra biến cố gì, nhưng kinh nghiệm nói cho ông biết, lần này đã xảy ra vấn đề lớn rồi. Nếu không, thì con trai cuar Phó chủ tịch huyện sẽ không bị đày đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp này.
- Chú Vương, chú đừng có suy nghĩ nhiều, chỉ là một sự điều động bình thường thôi. Lãnh đạo Địa ủy có chỉ thị rằng, cán bộ trẻ tuổi phải đi cơ sở rèn luyện nhiều.
- Nhưng cũng không cần áp dụng phương pháp rèn luyện như vậy chứ? Cháu là thư ký của Văn phòng Địa ủy, nếu như phải xuống cơ sở rèn luyện thì xuống xã, thị trấn là được, cần gì phải đến nhà máy này làm cái gì? Hồng Vũ, cháu, cháu không phải…
Trưởng ban Vương kinh nghi bất định, câu tiếp theo dù không nói ra nhưng ai cũng có thể hiểu được.
Phạm Hồng Vũ chắc là đã gây ra đại họa gì rồi?
- Chú Vương, việc này nói ra rất dài dòng, chú cứ làm thủ tục cho cháu trước đi, về sau có thời gian chú cháu ta nói chuyện sau.
Phạm Hồng Vũ vẫn điềm tĩnh tự nhiên, thần sắc không chút bất thường.
- Ừ….được..
Trưởng ban Vương vội gật đầu đồng ý. Trong con mắt của ông, Phó chủ tịch huyện Phạm là lãnh đạo rất lớn, còn lãnh đạo Địa ủy thì lớn vô cùng. Vừa nghĩ đến việc Phạm Hồng Vũ đã đắc tội vị lãnh đạo Địa ủy nào đó, trong lòng Trưởng ban Vương không khỏi cảm thấy giật mình, nhưng cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
- Hồng Vũ, cháu cứ ngồi uống nước đi, chú đi báo cáo với Bí thư Phương một chút. Bí thư Kiều, và giám đốc Ngô đều đi công tác hết rồi, hiện tại những công việc của nhà máy đều là do Bí thư Phương phụ trách.
Trưởng ban Vương nói, sau đó cầm tờ quyết định của Phạm Hồng Vũ vội vàng đi ra cửa.
Vị Phó bí thư Phương này, chính là Phó bí thư Đảng ủy nhà máy Phương Văn Phong, trong những lúc Bí thư Kiều đi vắng thì những công việc thường ngày đều là do Phương Văn Phong phụ trách, đều là những người quen cũ cả.
Chuyện lớn như vậy, Trưởng ban Vương cũng không dám tự chủ trương, mà phải đi xin chỉ thị của lãnh đạo.
- Hồng Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trưởng ban Vương vừa đi ra khỏi phòng, chị Kiều liền ngồi xuống ghế đối diện với Phạm Hồng Vũ, quan tâm hỏi han.
Chị Kiều này tên đầy đủ là Kiều Phượng, tuổi tác cũng không lớn, chỉ khoảng hai ba hai bốn tuổi, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ…Đúng là có ‘lực sát thương’ rất lớn đối với cánh mày râu.
Kiều Phượng là con gái của Bí thư Kiều, nói ra thì cũng là bạn chơi cùng Phạm Hồng Vũ từ tấm bé, hồi đó cô vẫn thường quan tâm đến Phạm Hồng Vũ. Tuy nhiên, đường học hành cũng không thuận lợi lắm, thời trung học phổ thông, cơ bản chỉ chơi bời. Cứ như vậy, danh tiếng của cô cũng không được tốt cho lắm, hai ba hai bốn tuổi rồi, đừng nói đến chuyện lấy chồng sinh con mà ngay cả bạn trai cũng chưa có. Mọi người ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp này mỗi lần nói đến Kiều Phượng thì ai cũng bĩu môi khinh thường, mà lẩm bẩm một tiếng: “chén lớn”.
Cái biệt danh này cũng không ra sao.
Tuy nhiên Kiều Phượng cũng không thèm để ý đến điều này.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không có việc gì đâu, chỉ là xuống cơ sở rèn luyện chút thôi mà.
- Vậy, số cán bộ xuống cơ sở rèn luyện thì có bao nhiêu người.
Kiều Phượng cũng không phải là người dễ gạt, lập tức nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ hỏi
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chỉ có một mình tôi thôi, Bí thư Địa ủy Lương điểm danh muốn tôi xuống cơ sở rèn luyện.
Kiều Phượng lập tức im miệng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lời này nói rất rõ ràng, người mà Phạm Hồng Vũ đắc tội không phải ai khác, mà chính là nhân vật số 1 Địa ủy. Kiều Phượng cũng không dám nói gì nữa. Ở một địa khu, nếu như đắc tội Bí thư Địa ủy thì sẽ có hậu quả thế nào chứ?
Không khí trong phòng của ban Nhân sự lập tức trở nên im lặng.
Cũng may không lâu sau, Trưởng ban Vương vội vàng đi vào, nói với Phạm Hồng Vũ:
- Hồng Vũ à, cháu sang gặp Phó bí thư Phương đi. Ông ấy muốn nói chuyện với cháu.
- Vâng, cảm ơn chú Vương.
Phạm Hồng Vũ nho nhã nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Kết cấu của trụ sở nhà máy, Phạm Hồng Vũ đều rõ như trong lòng bàn tay, cho nên không phải nhờ Trưởng ban Vương dẫn đường.
Trụ sở làm việc của nhà máy Cơ khí nông nghiệp có tất cả năm tàng, ban Nhân sự ở tầng thứ hai, các phòng của lãnh đạo nhà máy tập trung ở tầng ba. Phương Văn Phong cách đây mấy năm là Bí thư Chi đoàn sau đó được đề bạt lên Phó bí thư Đảng ủy nhà máy, tuổi còn khá trẻ, mới chỉ hơn ba mươi tuổi. Tướng mạo đứng đắn, nói chuyện hay làm việc thì đều rất nho nhã, lịch sự, thậm chí còn có chút ẻo lả nữa.
Phạm Hồng Vũ mỗi lần nhìn thấy Phương Văn Phong, thì đều cảm thấy có chút không thoải mái.
Phải biết rằng, hắn không quen giao tiếp với những người đàn ông như vậy.
Tuy nhiên, lần này đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp công tác, thì cũng phải đi gặp lãnh đạo Đảng ủy một lần.
Phương Văn Phong rất khách khí, Phạm Hồng Vũ mới bước vào thì anh ta đã đi ra bắt tay Phạm Hồng Vũ. Tuy rằng Phương Văn Phong cũng biết Phạm Hồng Vũ lần này được điều động đến đâu, có thể là do hắn đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng nào đó. Nhưng chỉ cần Phạm Vệ Quốc vẫn còn ngồi trên ghế Phó chủ tịch thường trực huyện thì vẫn phải khách khí đối với Phạm nhị thiếu gia này.
- Hồng Vũ, nghe nói lãnh đạo Địa ủy yêu cầu cán bộ trẻ xuống cơ sở rèn luyện?
Phương Văn Phong vừa pha nước cho Phạm Hồng Vũ, vừa hỏi.
- Vâng, Phó bí thư Phương.
- Haiz, đừng có gọi khách khí như vậy mà, cứ gọi là anh Phương như trước đây đi.
Phạm Hồng Vũ nói với giọng giống như đang trách cứ.
- Anh Phương.
Phạm Hồng Vũ ‘ngoan ngoãn’ làm theo.
- Thế mới phải chứ…Hồng Vũ à, hoan nghênh cậu đến đây công tác, nhà máy của bọn anh đúng là đang rất cần những cán bộ trẻ tuổi có năng lực như cậu. Lãnh đạo Địa ủy thật tinh mắt, tin tưởng vào cậu, công tác của nhà máy chúng ta sẽ nhanh chóng được nâng cao cho mà xem.
Phương Văn Phong ngồi xuống, tươi cười nói.
- Phó bí thư Phương quá khen rồi, em vừa mới tốt nghiệp, đã có kinh nghiệm gì đâu, sau này cần phải nhờ Phó bí thư Phương giúp đỡ nhiều.
Phạm Hồng Vũ khách khí nói.
Lần này, Phương Văn Phong không sửa lại xưng hô của hắn nữa.
Phó bí thư là Phó bí thư, mà anh em là anh em, không thể dung nhập làm một được..
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius