Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 6 : Anh ta mới là người tôi muốn chở.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***
Đường Quả đi theo hai chiếc xe đến bãi đua xe ở đằng sau Lang Sơn, trong lòng có chút hối hận. Đây không chỉ là bãi đua xe, mà còn rất giống sân đấu thú.
Sân đua xe Lang Sơn nằm ở khu ngoại thành Yến Kinh, dưới chân núi Lang Sơn. Đây vốn là một bãi đất trống hoang vu, nhưng giờ đây đã bị nhét đầy đủ các loại xe hơi. Đa số là các loại xe rẻ tiền, thậm chí còn có xe bánh mì, xe to chở hàng, nhưng cũng không thiếu những chiếc xe đẳng cấp như Ferrari.
Bài hát đang phát chính là danh khúc “LetThereBeRock” của ban nhạc Malcolm Angus nổi tiếng nhất Australia, giọng hát xé tim nát phổi và những loại nhạc khí gõ inh tai nhức óc.
Trong sân là vô số nhưng nam nữ thanh niên với những trang phục kì quái, họ hút thuốc, uống rượu. cười nói ầm ỹ, chửi bậy, hôn nhay trước mặt mọi người, thậm chí còn có đôi nam nữ làm chuyện đó ngay tại chỗ
Còn có cả những cô cậu con cái nhà giàu ăn mặc chỉnh tề đều là giới trí thức của thành phố, đã chán ghét việc uống rượu và hát karaoke, nên cũng đến đây tìm cảm giác kích thích trí mạng mà tốc độ cao mang tới. Họ cởi bỏ những bộ quần áo chỉnh tề trang nhã mà ban ngày họ phải mặc, thậm chí so với đám côn đồ còn côn đồ hơn, so với đám gái điếm hạ tiện còn hạ tiện hơn.
Đường Quả bị cái nơi đầy khí hormone này làm cho kinh hãi, há to cả miệng ra, vẻ mặt đầy khó tin nhìn vào tất cả mọi thứ. Trên thế giới này hoá ra vẫn còn những loại người như thế này tồn tại. Đây là những thứ mà cô ta trước đây chưa từng tiếp xúc và tưởng tượng đên.
Đường Quả ngồi trong xe, tay chân có chút luống cuống, chuẩn bị chào họ một tiếng rồi rời khỏi đây. Lúc này, tên con trai chọc đầu trên tai trái có đeo đầy những cái đinh tai màu vàng lại đi đến bên cạnh xe nói: “Thế nào? Nơi này kích thích không?”
“Tôi không thích” Đường Quả lắc đầu.
“Không thích? Không phải chứ? Nơi đây chính là thiên đường của chúng ta. Cô gái không có việc gì làm như cô đến vài lần sẽ thích thôi”.
“Không được. Tôi phải về” Đường Quả khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi.
“Về ư? Cô làm như vậy là không được rồi. Chúng tôi từ xa đưa cô đến đây, cô vẫn chưa thi đấu mà đã về, nghĩ chúng tôi là gì chứ? Bất kể là cô thích hay không thích nơi này, chúng ta đấu xong một trận sẽ thả cô về. Hơn nữa, cô suốt ngày chạy trên con đường nát đó mà không cảm thấy chán sao? Chạy một lần ở đường núi không phải là càng tăng kích thích sao?” Tên chọc đầu mềm rắn kết hợp khuyên.
Đường Quả có chút do dự. Cô ta cũng muốn đến xem sân đua xe Lang Sơn đã nghe nói từ lâu rốt cuộc trông như thế nào và chạy thử một lần đường núi. Nhưng không ngờ ở đây lại có những cảnh tượng như vậy, cô ta quả thật không thích ứng được.
Tên trọc đầu cũng biết những băn khoăn trong lòng Đường Quả, chỉ vào đám người nói: “Chúng nó đều là một đám gia súc, đừng coi chúng là người là được rồi. Nếu như thực sự không muốn nhìn, thì nhắm mắt lại là được”.
Đường Quả đang do dự, nhưng nhìn thấy tên chọc đầu đứng bên cạnh không ngừng nói, nghĩ rằng sớm chết sớm đầu thai nên nói: “Vậy chúng ta mau đua đi”.
“Không được. Chúng ta phải đợi trận sau. Bây giờ đã có người chiếm trước rồi” Tên chọc đầu chỉ vào hai chiếc xe đang chuẩn bị xuất phát ở bãi đất trống nói.
***
Tìm được một vệ sĩ, lại không biết lái xe?
Đây là vệ sĩ sao? Là ông chủ thì có.
Trầm Mặc Nùng vừa tìm địa chỉ của Lang Sơn trên GPS, vừa buồn bực nghĩ trong lòng. Nếu không phải nhìn thấy anh ta là đàn ông hơn nữa có thể đánh ngã Uông bá thì cô ta đã lập tức đuổi anh ta ra khỏi xe rồi. Giờ thì tốt rồi, chính mình lại trở thành tài xế cho anh ta.
Trầm Mặc Nùng trước đây chưa từng đến Lang Sơn, chỉ có thể dựa vào hệ thống điện tử chỉ đường. Giữa đường lại gọi hai cuộc điện thoại, Đường Quả đều không nhấc, lại càng làm cho cô ta sốt ruột
“Oa, đẹp quá… Thôn chúng tôi không có căn nhà đẹp như thế này…”
“Xe hơi nhiều thật. Nhiều hơn xe đạp ở huyện tôi nhiều…”
“Quần áo con gái mặc thật ít, mặc còn ít hơn cả Vương quả phụ ở thôn tôi…”
“…Oa, nhà cao thật. 1, 2, 3, 4… đầu choáng rồi…”
Trầm Mặc Nùng lòng nóng như lửa đốt, Diệp Thu bên cạnh lại đầy vẻ hiếu kì nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, còn liên tục thốt to thốt nhỏ kích động, cuối cùng làm cho cô ta không chịu nổi, hét lên với Diệp Thu: “Im đi.”
“Ồ” Diệp Thu ngoan ngoãn đồng ý. “Chúng ta đang đi đâu đây?”
“…” Trầm Mặc Nùng bây giờ mới nghĩ ra, mình chỉ mải lo lắng mà quên mất nói với anh ta mục đích ra ngoài. Nghĩ như vậy, lại cảm thấy lúc nãy vô duyên vô cớ quát anh ta có chút không đúng, trong lòng áy náy, nhưng lời xin lỗi lại không thể nói ra
… Nhưng xem dáng vẻ của anh ta, hình như cũng không để bụng.
Vì trong lòng có chút áy náy nên khi trả lời câu hỏi của Diệp Thu, giọng nói của cô ta cũng nhẹ đi rất nhiều, nói: “Chúng ta đi tìm Đường Quả. Nó lên Lang Sơn đua xe, nơi đó vô cùng hỗn loạn, hầu như ngày nào cũng sẽ có đánh nhau, mỗi tuần đều có xung đột bạo lực lớn, mỗi tháng đều sẽ có người chết… gọi điện nó cũng không nhấc, cũng không biết có phải xảy ra chuyện gì không”.
Càng nghĩ càng lo, Trầm Mặc Nùng lại tăng tốc một lần nữa.
Diệp Thu nhìn người con gái xinh đẹp bên cạnh đang lo lắng, trong lòng cũng có chút không đành. Nói với Trầm Mặc Nùng: “Chị Trầm, không phải vội đâu. Đường tiểu thư sẽ không sao đâu”.
Nghe thấy tên con trai vừa mới quen hôm nay gọi mình là chị Trầm, Trầm Mặc Nùng hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không nói câu từ chối.
Khi hai người theo chỉ dẫn của động cơ mà tìm được đến Lang Sơn, liền nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Đường Quả. Lúc này, chiếc xe đua của cô ta đã dừng song song với chiếc Porche bạc ở giữa, rất nhiều người không ngờ rằng đến đây đua xe lại là một mĩ nữ thanh tú động lòng người, hơn nữa chiếc xe mà cô ấy lái lại là chiếc Ferrari số lượng có hạn. Không khí cả trường đua được đốt lên, vô số người hò hét, huýt sao với cô ta.
“Cô gái, cứ theo quy định cũ, trong xe nhất định phải chở một người. Tôi đã có bạn gái rồi. Cô có cần tìm một bạn gái không?” Tên chọc đầu từ cửa xe nói với Đường Quả, bên cạnh hắn là một cô gái trang điểm sặc sỡ, lộ ra một bộ ngực làm Đường Quả thấy rất tự ti.
“Không chở không được sao? Tôi ở đây không quen ai cả” Trong đầu Đường Quả có chút mông lung, cô ta mới lần đầu tiên trải qua tình cảnh này.
“Không quen cũng không sao. Tôi giới thiệu cho cô một anh chàng đẹp trai nhé. Nếu như cô thắng, tối nay có thể đưa anh ta đi thuê phòng…. Đương nhiên, nếu như cô thích con gái, cũng không có vấn đề gì. Ở đây không ít những cô gái có sở thích như thế…”
“Tôi không cần” Đường Quả liên tục lắc đầu. Cô ta thật không có hứng thú làm chuyện đó với con gái.
Đàn ông? Đường đại tiểu thư vẫn chưa từng thử qua.
“Thế thì không được. Như vậy là phá vỡ quy tắc” Tên chọc đầu ánh mắt hung tợn liếc qua, vẻ mặt không nhịn được nói.
“Đường Quả, chúng ta không đua nữa. Về thôi” Trầm Mặc nùng chạy tới, bước bước lớn tới chiếc Ferrari của Đường Quả.
Lại nhìn thấy một người con gái nhan sắc tuyệt với khí chất uyển chuyển đi tới, không khí trường đua lại một lần nữa bị đẩy lên cao trào. Hơn nữa khí chất lạnh lùng kiêu ngạo đậm chất hiểu biết tuyệt vời trên người cô gái này càng làm cho trái tim đám đàn ông bị trinh phục, vô số tên đàn ông huýt sáo và làm những động tác hạ lưu với cô ta. Có một số tên sau khi nhìn thấy cô ta liền ẩn ngã bạn gái mình bên cạnh, nhìn mặt Trầm Mặc Nùng mà phi xe tới.
Đây là người con gái có thể làm đốt cháy hoàn toàn tình cảm mãnh liệt của đàn ông.
“Chị Mặc Nùng, chị sao lại đến đây?” Đường Quả vui mừng nói.
“Chị đến tìm em. Đi, ở chỗ này loạn lắm, chúng ta mau về thôi” Trầm Mặc Nùng ra dấu kêu Đường Quả cho xe quay đầu.
“Vâng” Đường Quả gật đầu đồng ý, nhưng lại phát hiện ra tên chọc đầu đã đứng trước mũi xe mình. “Này, anh ra đi, tôi không đua nữa”.
“Không đua? Cô gái, cô có hiểu quy tắc ở đây không? Đã đến đây thì nhất định phải thi.
Tự động bỏ cuộc cũng được, nhưng người nhận thua sẽ bị phạt. Phải để xe của mình lại đây” Tên trọc đầu cười khẩy nói.
Xe là món quà sinh nhật cha tặng, Đường Quả làm sao nỡ để xe lại cho chúng.
Trầm Mặc Nùng nghe thấy tên đầu chọc nói, liền cười lạnh lùng nói: “Lẽ nào đây là ép người khác đánh bạc? Đây là hành vi vi phạm pháp luật”.
“Vi phạm pháp luật?” Tên chọc đầu nghe Trầm Mặc Nùng nói, giống như là một câu chuyện cười hay nhất thế gian. “Anh em, họ muốn bỏ cuộc, anh em nói phải làm sao?”
“Lấy xe”.
“Lấy xe”.
“Lấy xe”.
Đám nam nữ trong trường đua vẫy vẫy tay, đồng thanh hô khẩu hiệu “Lấy xe”.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Đường Quả cắn răng nói: “Được. Tôi đua với anh.”
“Đúng. Như vậy mới đúng. Cô gái, cô không phải là không quen ai sao? Cô gái này không phải đã đến đúng lúc sao?” Tên chọc đầu chỉ vào Trầm Mặc Nùng nói, trong ánh mắt chứa đầy vẻ dâm hèn. Nếu như chuyện tối nay mà thành, không chừng mình có cơ hội thân mật với cô ta.
Đường Quả lắc đầu nói, chỉ tay vào Diệp Thu vẻ mặt mơ hồ còn đang không biết xảy ra chuyện gì nói: “Đó mới là...cô gái mà tôi muốn chở”.
Last edited by Tiểu Anh; 08-09-2010 at 05:09 PM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 7 : Quân tử động thủ không động khẩu.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***
Cả trường thi đua xe bỗng nhiên yên lặng lại, tất cả những chiếc xe xung quanh đều tắt hết động cơ, chỉ có hai chiếc mô tơ của hai chiếc xe đang chuẩn bị đua ở giữa trường đua là đang gầm rú, tư thế chuẩn bị xuất phát.
Một cô gái bên trên thì mặc Bra đỏ, bên dưới thì mặc chiếc quần bò ngắn màu đỏ hở đến nửa mông, đường cong đầy đặn, cơ thể lồi lỡm bốc lửa đi đến giữa hai chiếc xe, một tên con trai mọc đầy râu quai nón giơ loa hô lên: “Khi nhìn thấy đứa con gái đó giơ chiếc Bra màu đỏ lên, thì các bạn có thể xuất phát…”
Tay của cô gái mặc áo màu đỏ đưa ra sau lưng, ném một cái nhìn quyến rũ vào tên trọc đầu, lại liếm liếm đầu lưỡi nhìn Đường Quả, bất ngờ cởi chiếc Bra đỏ ném lên không trung, bộ ngực trắng nõn nà nảy lên trước mặt mọi người, nhưng trong lúc này, chiếc Porche màu bạc của tên trọc đầu đã lao lên phía trước…
Cô gái mặc áo màu đỏ dang hai tay ta nhắm mắt lại, cô ta rất muốn hưởng thụ cái cảm giác một luồng khí mạnh lướt qua bên người. Như thế có thể mới làm cho cô ta đạt đến cao trào.
Sau khi Diệp Thu nhìn không chớp mắt vào bộ ngực của cô gái áo đỏ một lúc lâu, mới vỗ vỗ vào Đường Quả đang nhắm mắt sợ hãi vì cảnh tượng đó nói: “Này, hắn đã chạy mất rồi…”
“Hả?” Đường Quả mở to mắt, lúc này mới nhìn thấy chiếc Porche đã chạy rất xa rồi, mà xung quanh khắp nơi đều là tiếng xuỵt với cô ấy. Một cái nhấn ga, bộ ngực căng tròn đã ngày càng rời xa Diệp Thu.
Diệp Thu tặc tặc lưỡi, có chút hối hận vì đã nhắc cô ta quá sớm.
“Này, anh đang nhìn cái gì đấy?” Đường Quả vừa tăng tốc bạt mạng để đuổi theo chiếc xe trước mặt, vừa tức giận hỏi. Xe đã chạy rất xa rồi, tên cầm thú ngồi bên cạnh lại không ngừng quay đầu lại.
“Không nhìn gì cả” Diệp Thu không dám thành thật trả lời. Khi nói xong mới nghĩ ra bên cạnh mình cũng là một mỹ nữ, sau đó ánh mắt không tự chủ được lại liếc nhìn bộ ngực của Đường Quả. Điều mà làm hắn không thấy dễ chịu lắm đó là ngực của Đường Quả không có lớn như cô gái lúc nãy, hơn nữa người ta lại rộng rãi hơn cô ta, bỏ lộ hoàn toàn cho người ta xem…
Đường Quả chuyên tâm đua xe, đường núi chạy không dễ như đường cái, mặt đường gập ghềnh không nói, lại còn không ngừng lượn lượn quanh co, một chút không cẩn thận thì sẽ ngã vào vách núi cao và dốc đến vạn trượng. Đường Quả cảm thấy được lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ lên vì căng thẳng, nếu như không phải cô ấy không chịu cái hậu quả của việc bỏ cuộc thì lúc này đã muốn lái xe quay về rồi.
Nhưng hình như tên tiểu tử hoang dã đến từ quê này lại rất thích cái trò chơi đầy tính kích thích này, tốc độ của xe đã đạt đến 280, tiếng gió kêu vù vù trong tai, người hắn không chỉ không có chút khác thường nào, mà lại có vẻ hưng phấn hết nhìn đông lại nhìn tây.
Đường Quả có chút hối hận, nếu như để chị Mặc Nùng ngồi lên thì cô ấy còn có thể ở bên cạnh mà cho mình ý kiến hoặc an ủi động viên mình, còn tên đàn ông bẩn thỉu này lại chẳng giúp được gì, lại còn làm bẩn chiếc xe yêu quý.
Nhưng cô ta để Diệp Thu lên xe cũng chẳng có ý tốt đẹp gì, cô ta biết loại đường núi này chạy xe nhất định là rất nguy hiểm, cô ta không muốn chị Mặc Nùng mạo hiểm cùng với cô ta.
Có người nói: “Yêu người ta thì cùng đi chết với người ta. Hận người ta mới kéo người ta chết cùng” Đường Quả đối với Diệp Thu tuy không thể nói là hận, nhưng sự chán ghét thì có.
Bỗng nhiên nghĩ lại, cô ta hoá ra đã từng xem một bộ phim tên là ‘Cạn vệ Trung Nam Hải, người vệ sĩ trong đó lái xe rất lợi hại, Đường Quả liền quay ra hỏi Diệp Thu: “Anh có biết lái xe không?”
“Không biết. Nhưng tôi rất nhanh sẽ học được thôi” Diệp Thu cười nói.
“Anh ngay cả lái xe cũng không biết lại còn học người ta làm vệ sĩ?” Đường Quả trong lòng vô cùng khó chịu, cũng không biết cha lần này làm sao nữa, tìm một đố phế thải về. Trong lòng vừa tức giận liền dùng hết sức đạp mạnh chân ga.
Chạy đường núi mà đi với tốc độ này làm cho Đường Quả sợ đến mức mặt trắng bệch, nhưng tên cầm thú bên cạnh lại kích động đến mức hát cả lên.
“Trong thôn tôi có một cô gái tên Nhị Nha, rất xinh đẹp lại lương thiện, một đôi mắt to đẹp… mái tóc đen lại dài…”
Nếu như không phải là do nguyên tắc của cuộc thi, thì Đường Quả đã đá cho hắn phát xuống rồi.
Tốc độ của tên con trai trọc đầu trên tai đeo đầy khuyên tai bạc không phải là nhanh, vừa để ý đường chạy phía trước lại vừa lưu ý đến tình hình phía sau. Nhìn thấy ánh đèn đầu xe luôn ở phía sau mình thì mới yên tâm.
Điện thoại reo lên, tên đầu chọc nhét cái tai nghe vào tai rồi nhận điện thoại.
“Tình hình thế nào rồi?” Giọng nghe vẻ u ám của một người đàn ông truyền đến.
“Giống như kế hoạch đã định lúc đầu. Chỉ là trong xe cô ta có thêm một tên đàn ông…” Tên đầu trọc vừa điều khiển chiếc xem vừa hồi báo tình hình với người đàn ông ở đầu bên kia.
“Đàn ông? Đàn ông nào?” Giọng nói đầu bên kia chùn xuống một chút. Hình như rất để ý đến người đàn ông bên cạnh Đường Quả.
Tên trọc đầu nghĩ một lúc, ngoại hình của Diệp Thu và bộ quần áo bẩn thỉu lộ rõ vẻ cặn bã căn bản nhìn không ra chút sức chiến đấu nào, nói: “Là một kẻ nhà quê, cũng không biết chui ra từ đâu. Yên tâm đi đại ca, em sẽ sớm giải quyết hắn”.
“Được rồi. Lần này nhất định phải thành công. Nếu như thất bại, số tiền bồi thường bên thuê chúng ta không gánh nổi đâu” Người đàn ông đó nói xong liền gác máy.
Tên đầu trọc tháo tai nghe ra, nhếch mép cười với cô gái bên cạnh, đột nhiên giẫm mạnh chân ga, xe liền lao như điên về phía trước. Đợi đến khi chạy đến nửa sườn núi Lang Sơn, đột nhiên áp sát vào bên trong đường núi rồi dừng lại. Sau đó mở cửa xe, quỳ xuống ra vẻ đang kiểm tra xe.
Đường Quả vốn nghĩ mình đã thua trong cuộc đua này rồi, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục vì muốn hoàn thành nốt chặng đua. Không ngờ phía trước chiếc xe Porche gặp phải chướng ngại đột nhiên dừng lại, Đường Quả trong lòng mừng rỡ, khuôn mặt lúc nãy còn lo lắng thì giờ đã tươi tắn mỉm cười, chiếc Ferrari xuyên qua bên cạnh chiếc Porche.
“Vượt lên rồi… Ya…” Đường Quả vui mừng hét lên.
Tên trọc đầu nhìn thấy chiếc Ferrari từ bên cạnh mình vượt lên thì biết cá đã mắc câu rồi, khoé miệng rộng nhếch lên một cái cười khẩy. Phía trước anh em mình đã bố trí sẵn rồi, mình ở phía sau truy đuổi, lần này Đường Quả đại tiểu thư nghìn vàng của tập đoàn Đường Thị chắp cánh cũng khó bay rồi.
Lại lên xe một nữa, vuốt mái tóc của cô gái có thân hình gợi cảm, ấn nhẹ vào đầu cô ta, khi cô ta đang mỉm cười quyến rũ thì vội phóng chiếc Porche đi thật nhanh.
Diệp Thu nghe thấy tiếng mô tơ đang ầm ầm ở đằng sau, liền quay đầu lại nhìn, hét lên: “Chạy nhanh… chạy nhanh, hắn đuổi đến rồi”.
“Lão nương sớm đã biết rồi, còn cần anh hét sao?” Đường Quả tức giận nói. Lại tăng ga một lần nữa, khó khăn lắm mới duy trì được vị trí đầu tiên, cô ta không muốn lại bị người khác vượt trước nữa.
“A… gần rồi… gần rồi… hắn đuổi tới rồi…” Diệp Thu vội vàng hét to.
“Này, cô gái, nhanh lên chứ. Phía trước cô là đích rồi… mau chạy hết để tôi còn đưa bạn gái tôi đi thuê phòng, tôi sắp không chịu nổi rồi…” Tên trọc đầu hét lên ở phía sau.
Đường Quả nét mặt căng thẳng, nói với Diệp Thu: “Chửi hắn giúp tôi”.
“Tôi không biết chửi người” Diệp Thu vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Trời ạ, chửi người cũng không biết. Anh làm sao làm vệ sĩ được?”
Diệp Thu quả thức không hiểu, mình biết hay không biết chửi người thì liên quan gì đến việc làm vệ sĩ thế nào?
Diệp Thu quay đầu lại nhìn chiếc xe đang áp sát phía sau, cầm lấy bình nước khoáng đã uống hết một nửa ở trước mặt Đường Quả nói: “Quân tử động thủ không động khẩu, tôi giúp cô đập hắn”
“Đừng, đó là phạm luật…”
Loảng xoảng!
Câu nói của Đường Quả vẫn chưa nói xong thì Diệp Thu đã ném bình nước ra ngoài.
Két… két… ầm…
Một loạt âm thanh inh tai nhức óc vang lên, chiếc xe Porche màu bạc đâm rầm vào tảng đá trên vách núi. Có tiếng kêu hô của đàn ông và tiếng hét chói tay của đàn bà, rất nhanh, mọi thứ yên bình trở lại.
Last edited by Tiểu Anh; 08-09-2010 at 05:09 PM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 8 : Âm mưu bắt cóc.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***
Tên đầu trọc rất hưng phấn, không chỉ trên cơ thể mà còn trong tâm linh. Nhiệm vụ bắt cóc Đường Quả, đứa con gái duy nhất của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đổng Thị - Đổng Bố Y là cơ hội làm ăn lớn nhất trong năm nay của chúng, chỉ cần thành công thì tiền thưởng sẽ đủ để chúng tha hồ uống rượu trai gái. Dưới kế hoạch và sự chuẩn bị trong nhiều ngày nay , đêm hôm nay sắp kết thúc rồi.
Đúng lúc tâm trí hắn đang lượn trên chín tầng mây thì tên tiểu tử nghèo xác xơ trên chiếc xe phía trước mà hắn vốn chẳng để tâm đột nhiên đứng lên, dưới ánh đèn soi đường của xe, hắn mỉm cười với mình, lộ ra hàm răng trắng có thể coi là ngay ngắn, sau đó ném đồ vật trong tay tới.
Tên đầu trọc cười khẩy, phía trước xe có tấm kính chắn gió, dựa vào một chai nước khoáng mà có thể đập vào mình sao?
Trong lòng vừa mới nẩy lên ý nghĩ đó, thì loảng xoảng một tiếng vang lên, chai nước khoáng liền đập vào cửa kính xe, cửa kính vang lên tiếng răng rắc, sau đó không chịu nổi áp lực lớn, bịch một tiếng vỡ ra, những mảnh vỡ bay ra tung toé.
Trong mắt tên đầu trọc cũng bị một mảnh vỡ văng vào, đau đến mức làm hắn kêu thét ầm ỹ, mà cô gái như con ong đang chăm chỉ hút mật cũng kêu a á lên, giống như đang lên cao trào, chỉ có điều tiếng cao trào có vẻ như rất đau đớn. Chiếc xe mất đi kiểm soát liền đâm vào vách đá, tên đầu trọc tuy cố gắng nén đau để quay vô lăng sang hướng khác, nhưng do dùng quá lực nên đầu xe đâm thẳng vào tảng đá trên vách núi, thoắt cái bốc lửa cháy.
Chiếc Ferrari màu đỏ chạy đến phía trước một đoạn, sau đó lùi lại, dừng lại ở một nơi cách chỗ Porche bị va chạm không xa.
“Bọn họ chết rồi sao?” Đường Quả kinh ngạc há hốc mồm, vẻ mặt khó tin nhìn chiếc Porche mà người ở bên trong không có động tĩnh gì, đầu xe lại đang âm ỷ cháy nói.
“Không biết” Diệp Thu có một chút buồn bực, người thành phố tại sao lại không biết đánh nhau như thế, vừa mới vứt chai nước khoáng xuống mà đã đập chết người rồi?
“Anh giết người rồi”.
“Tôi không phải cố ý”.
“Bây giờ làm sao đây?”
“Tôi về Lưu gia thôn”.
“…” Đường Quả hận không thể đâm cho tên cầm thú này một trăm lần, giết người rồi lại còn muốn chạy? Tôi thì làm sao đây? Còn là đàn ông không?
Đúng lúc trong đầu Đường Quả hiện lên một ý nghĩ bất lương, thì người trong xe đột nhiên động đậy.
Tên trọc đầu ngóc đầu dậy, con mắt đầy máu nhìn chằm chằm vào Diệp Thu đang ở trên chiếc Ferrari đỏ, rồi lấy tay nhấc đầu cô gái đang gục trên chân mình, cô ta đã ngất đi rồi, trên trán đọng một ít máu. Khi xảy ra sự việc cô ta cơ bản không có thời gian phản ứng, thậm chí cô ta còn không có đeo dây an toàn…
Loảng xoảng!
Tên trọc đầu đạp cánh cửa xe một cái, làm cho người cô gái bị đẩy sang một bên, rồi nhảy ra khỏi chiếc Porche. Đây là xe của đại ca, vì nhiệm vụ này mới mượn dùng mấy ngày, bây giờ bị mình huỷ rồi, nếu như người cũng chạy mất thì hắn – tên đầu trọc sẽ biến thành ‘quả dứa’ mất.
“Loảng xoảng… hai người… xuống xe cho tôi” Tên trọc đầu nhảy ra đứng trước chiếc Ferrari vỗ vỗ vào thùng xe, lớn tiếng quát.
Đường Quả coi chiếc xe này như bảo bối, nhìn thấy tên thô lỗ đó đối đãi với xe của mình như thế cũng bị chọc giận, trợn mắt lên nói: “Anh là ai chứ? Dựa vào cái gì mà muốn tôi xuống xe thì tôi phải xuống? Bà cô đây không xuống đấy”.
Tên trọc đầu cười khẩy, chỉ vào Đường Quả mắng: “Con **. Mày có biết đây là nơi nào không? Vẫn còn tưởng mình là thiên kim đại tiểu thư sao? Tao nói cho mày biết, đây là Lang Sơn. Con đường chúng ta đến đây đã bị người phong toả rồi, người khác tạm thời sẽ không thể đến được đây. Tao có làm nhục mày thì người khác cũng không thể làm gì tao… ngoan ngoãn mà xuống xe cho tao”.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Quả chưa từng bị người khác chửi như thế này. Cái loại từ sỉ nhục nặng nề này suýt chút nữa làm cho cô ta té ngửa ra sau. Chỉ vào tên trọc đầu nói: “Diệp Thu, hắn… hắn… chửi tôi…”
“Tôi nghe thấy rồi” Diệp Thu gật đầu nói.
“… Vậy anh còn ngồi đây làm cái gì? Anh là vệ sĩ mà cha tôi tìm về cho tôi, còn không lên cho hắn một trận sao…”
Đường Quả nhìn phản ứng của Diệp thu như vậy, tức đến chảy nước mắt.
“Ồ… nhưng nếu tôi đánh chết hắn thì sao?” Diệp Thu không yên tâm hỏi.
“Đánh chết hắn rồi thì anh sẽ đi tù” Đôi mắt to xinh đẹp của Đường Quả chớp chớp nhìn Diệp Thu. “Anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho người nhà anh, nếu như có thời gian, tôi sẽ đến nhà lao thăm anh”.
Đường Quả nhớ trong phim đều diễn như thế, cho nên cũng học theo, đưa ra lời hứa với Diệp Thu.
Tên trọc đầu không ngờ rằng Diệp Thu kẻ có tướng mạo chẳng làm ai sợ lại là vệ sĩ mà Đường Bố Y tìm về cho con gái, thế giới này điên rồi sao? Chủ tịch tập đoàn Đường Thị lẽ nào não ngập nước rồi sao?
Mặc dù hoài nghi khả năng của Diệp Thu, nhưng sự việc quan trọng, tên đầu trọc cũng đành phải thận trọng. Rút từ trong bụng ra một khẩu súng, chỉ vào Diệp Thu nói: “Mày xuống trước đi”.
“Ồ” Diệp Thu đẩy cửa xe đi ra.
“Giơ tay lên”.
Nghe thấy mệnh lệnh của tên đầu trọc, Diệp Thu có chút khó xử, chần chờ một lúc rồi hỏi: “Giơ một tay hay giơ hai tay?”
Khì khì!
Đường Quả che miệng cười, nếu không phải là tình hình bây giờ không đúng lắm, thì cô ấy đã ôm bụng cười lớn một trận rồi. Đường Quả bỗng nhiên phát hiện tên cầm thú này cũng có điểm đáng yêu.
Tên trọc đầu cho rằng Diệp Thu đang trêu chọc mình, không chịu được cơn tức liền bốc lên, dùng súng chỉ vào đầu Diệp Thu nói: “Mẹ mày, dám lắm mồm nữa thì tao sẽ cho mày một phát về quê luôn giờ… quỳ xuống đất, đặt hai tay lên đầu”.
Diệp Thu lần này nghe rõ rồi, rất biết điều mà quỳ xuống, lại còn đặt hai tay lên đầu như hắn nói.
Ồ… sao lại nghe lời như thế?
Tên đầu trọc có chút không dám tin vào sự thật trước mắt, còn cho rằng hắn là một nhân vật giả lợn ăn thịt hổ, nhưng nghĩ lại cũng đúng, xem tuổi của hắn, lại xem cách hắn ăn mặc và cơ thể yếu ớt không chịu nổi gió của hắn, tên đầu trọc hoài nghi là Đường Quả cố tình nói hắn là vệ sĩ để doạ mình…
Đáng tiếc, cô ta cho dù nói tên này là cận vệ Trung Nam Hải thì hôm nay cũng đừng mong thoát.
“Bây giờ, con đĩ… đến lượt mày xuống xe rồi đấy” Tên trọc đầu hướng khẩu súng về phía Đường Quả, cười một cách bỉ ổi.
“Anh có biết tôi là ai không?” Đường Quả sắc mặt trắng bệch nói, lại bị người ta mắng hai chữ này, cô ta sắp tức điên lên rồi.
“Đương nhiên là biết. Con gái bảo bối của Đường Bố Y, chủ tịch tập đoàn Đường Thị. Người mà đại gia hôm nay muốn tìm chính là cô. Đừng lảm nhảm nữa, mau xuống xe” Tên trọc đầu hất hất đầu súng nói. Nhìn thấy điện thoại trong tay Đường Quả đang reo lên, liền giật lấy ném một cách thô bạo xuống đất.
Đường Quả há to miệng, cho dù cô ta chưa có trải qua hết thế giới này, nhưng cũng biết bây giờ tình hình không ổn rồi. Đối phương rõ ràng là biết thân phận mình còn dám chĩa súng vào, nhất định là có chỗ dựa.
Bắt cóc? Nghĩ đến khả năng này, Đường Quả liền cảm thấy hơi thở có chút nghẹn lại.
Last edited by Tiểu Anh; 08-09-2010 at 05:09 PM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 9 : Tôi từng nhìn thấy trên Tivi.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***
Nhìn thấy khẩu súng đen xì trong tay tên trọc đầu, đại tiểu thư Đường Quả cũng không dám khinh xuất, đành phải ngoan ngoãn nghe lời, đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.
Dung mạo đẹp vô cùng cùng cơ thể đầy đường cong mềm mại của Đường Quả làm tên trọc đầu không nhịn nổi mà nuốt nước bọt. Thật đáng tiếc, cô gái này không phải là người mà mình có thể động đến.
“Hai đứa ngươi ngoan ngoãn mà đứng… không được động đậy, ai dám động, tao sẽ bắn vỡ sợ đứa đấy…” Sau khi tên trọc đầu giơ súng lên uy hiếp liền rút điện thoại trong túi ra, bấm số, nói qua loa: “Anh Sinh Khẩu, xe của em trên đường gặp chút sự cố, nhưng hai đứa nó đã bị em khống chế rồi, anh mau phái mấy người đến đây tiếp ứng…”
“Mẹ mày chứ, có một chút chuyện cũng làm không xong. Nếu như đụng hỏng xe của đại ca, ông ấy sẽ lột da mày ra. Đợi đấy. Chúng tao tới ngay” Người đàn ông bên đầu kia điện thoại chửi rủa nói, tiếng rất lớn, Diệp Thu và Đường Quả cũng nghe rất rõ.
“Trò gì vậy. Bình thường gọi ngươi một tiếng Đại ca, lại tưởng mình tài giỏi lắm” Tên trọc đầu lẩm bẩm chửi, cúp điện thoại.
Vừa mới kết thúc cuộc gọi, từ bên sườn núi liền phát ra ánh sáng chói loá. Một chiếc xe lao nhanh từ trên đỉnh núi xuống. Quả nhiên giống như tên trọc đầu nói, người của chúng đã đứng chặn ở phía trước, cho dù lúc nãy Đường Quả có lái xe bỏ chạy thì cũng tự mình rơi vào lưới.
Đèn của chiếc xe chiếu thẳng vào mắt tên trọc đầu, làm hắn hơi nheo nheo mắt lại, khẩu súng trong tay cũng bất giác có chút rủ xuống dưới, đột nhiên phát hiện phía trước có bóng người, thoắt một cái kẻ trước mặt đã biến mất, cái tên quê mùa cục mịch lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sự ý thức về nguy cơ do chiến đấu lâu dài làm cho hắn nhanh chóng quay người lại, rồi nhìn thấy tên thiếu niên quê mùa đang giơ hòn đá lên nhắm thẳng vào đầu mình.
“Bỏ khẩu súng xuống” Diệp Thu tủm tỉm cười nói.
Tên đầu trọc há to mồm ra, vẻ mặt khó tin.
Gặp quỷ rồi sao? Tốc độ của tên này sao lại nhanh như vậy?
“Há mồm to như thế làm gì? Đây là đá, không phải trứng gà. Hơn nữa, cho dù là trứng gà thì tôi cũng không cho anh ăn đâu. Tôi đã một ngày không ăn cơm rồi… bỏ súng xuống” Diệp Thu sau khi lẩm bẩm một hồi, lại ra lệnh một lần nữa. Ngữ khí đã có chút không tốt. Vừa nãy tên tiẻu tử này lại dám dùng súng chĩa vào đầu mình, quả thật không thể tha thứ.
Tên đầu trọc như muốn khóc. Đây được gọi là chuyện gì vậy, con vịt đến miệng cũng muốn bay. Con rùa này quả thật là giả lợn để lừa mình. Nguy cơ tài chính rồi, xe của đại ca thì hỏng, nhiệm vụ cũng thất bại, kiếm tiền ngày càng khó, vật giá ngày càng cao, những ngày này không có cách nào để sống rồi.
Tên đầu trọc càng nghĩ càng tức, lại càng tuyệt vọng, liền chĩa súng vào đầu Diệp Thu bóp cò. “Tao giết mày…”
Pằng!
Tiếng súng vang lên, nhưng lại không nhìn thấy máu tươi bắn lên tung toé như dự định, phát đạn này bắn hụt rồi.
Vẫn còn chưa kịp nghĩ xem nguyên nhân gì làm nó như vậy thì hòn đá trong tay Diệp Thu đã cách mắt mình càng lúc càng gần, rồi “Bụp” một tiếng, tên đầu trọc cảm thấy đầu mình đau vô cùng, mềm nhũn ra mà ngất đi lăn ra đất.
Cái ý nghĩ cuối cùng của hắn trước khi ngã xuống đất mất đi tri giác, chính là: Tên này ra tay thật hiểm ác.
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Đường Quả vẫn luôn không ngậm lại, cuộc đời con người thay đổi quả thật nhanh quá, làm cho cô ta một con người có tư tưởng cuộc sống đơn thuần có chút không tiếp nhận được.
“Anh giết chết hắn rồi sao?”
“Không có”.
“Vậy tại sao hắn lại nắm dưới đất?”
“Hắn đói bụng” Diệp Thu nghĩ, nếu như vẫn không cho mình ăn một chút gì, mình cũng sẽ nằm lăn dưới đất. Nhăn mày nhìn về phía ánh đèn đang di chuyển rất nhanh về hướng mình, Diệp Thu nói: “Mau lên xe. Người của bọn chúng đến rồi”.
“Ồ” Đường Quả cũng biết ở đây rất nguy hiểm, không phải là nơi để nói chuyện, liền ngoan ngoãn chạy lên xe. Căn bản cũng không nhận ra rằng ngữ khí khi cô ta nói chuyện với Diệp Thu lại có vẻ ngoan ngoãn nghe theo như thế. Diệp Thu kéo tên trọc đầu sang bên đường, nhặt khẩu súng dưới đất lên rồi cũng nhanh chóng nhảy lên xe.
“Xe của hắn chắn ở kia thì làm thế nào? Chúng ta không thể quay đầu…” Sau khi Đường Quả khởi động xe, mới phát hiện ra họ hoàn toàn không có đường đi. Con đường đến đây đã bị chiếc Porche của tên trọc đầu chắn đường rồi, còn nếu như chạy tiếp về phía trước thì sẽ va chạm với đám người đang đuổi đến đây, cũng bằng với tự chui đầu vào lưới
“Lái tới trước” Diệp Thu ánh mắt dứt khoát nói, giọng điệu không còn thuần phác như lúc trước nữa.
“Nhưng sẽ đụng phải đám người xấu” Đường Quả lo lắng nói, nhưng vẫn lái xe theo lời Diệp Thu nói
“Giao cho tôi giải quyết” Diệp Thu áng chừng khẩu súng trong tay nói. Vừa nãy hắn dùng chai nước khoáng ném vỡ kính chiếc Porche, cái chai chưa vỡ mà tấm kính đã vỡ rồi, là vì dùng lực tập trung ở điểm lồi của nút chai, hình thành một mũi nhọn cứng rắn, cho nên mới phá vỡ vụn được chiếc kính chắn gió. Bây giờ trong tay có khẩu súng, thì càng dễ giải quyết vấn đề.
Khoảng cách của hai chiếc xe ngày càng gần, chiếc Ferrari của Đường Quả ở bên trên sườn núi, chiếc Audi màu đen ở phía dưới sườn núi, hai chiếc xe rất nhanh sẽ chạm vào nhau, mà tên cầm thú ở bên cạnh vẫn không ngừng thúc giục Đường Quả lái nhanh một chút, nhanh một chút.
“Sắp va vào nhau rồi… làm sao đây?” Đường Quả giọng run run nói, với tốc độ bây giờ, hai xe sẽ rất nhanh va mạnh vào nhau.
“Không sao. Duy trì tốc độ này” Diệp Thu vỗ vỗ vào đùi Đường Quả an ủi nói… Thật là thích, mùa thu rồi mà cô gái này vẫn mặc quần đùi.
“Anh Sinh Khẩu, tình hình hình như có chút không ổn. Trên chiếc xe đối diện không có Đầu trọc, người lái xe vẫn là cô gái kia…” Người lái chiếc xe Audi phát hiện tình hình có chút không ổn, liền giảm tốc độ rồi báo cáo với tên đại ca bên cạnh.
“Mẹ nó, tên đầu trọc làm ăn kiểu gì vậy? Vừa nãy không phải là nói đã khống chế được chúng rồi sao?” Sinh Khẩu là người đàn ông có thân hình khô đét, ánh mắt thì âm u lạnh lùng, vừa chửi vừa gọi cho tên đầu trọc, nhưng đợi một lúc cũng không thấy ai nhấc máy.
“Xảy ra chuyện rồi. Mọi người cẩn thận. Làm cho chiếc Ferrari kia dừng lại” Sinh Khẩu nói, rồi rút súng từ trong eo ra, ấn cửa sổ phía sau xuống, thò đầu ra hét lên với chiếc Ferrarri đang chạy nhanh như bay tới: “Dừng xe lại, nếu không tao bắn…. Dừng xe lại, nghe thấy không? Nếu như còn lại gần tao sẽ bắn”.
“Cầm thú, làm sao đây, làm sao đây? Chúng có súng.” Đường Quả lòng bàn tay đầy mồ hôi, sắp đến lúc không cầm được vô lăng nữa rồi.
“Không sao. Chúng ta cũng có súng” Diệp Thu giơ súng lên nói.
“Nhưng anh có biết dùng không?”
“Đương nhiên là biết rồi. Thứ này không phải là ấn một cái là sẽ được sao? Tôi từng xem trên ti vi rồi” Diệp Thu có chút không vui nói. Cô gái này lại dám coi thường mình.
“…”
“Tiếp tục lái không?” Đường Quả hỏi. Cô ta đã nhìn thấy cái đầu thò ra ngoài cửa sổ chiếc xe đối diện và nòng súng đen sì.
“Lái” Diệp Thu híp híp mắt nói.
“Hắn sẽ nổ súng đấy…”
“Im đi”.
“…” Đường Quả ấm ức ngậm mồm lại, sắc mặt tên cầm thú này đột nhiên rất đáng sợ.
“Dừng xe lại. Nếu không tao sẽ nổ súng đấy” Sinh Khẩu hét lên thật to, nhưng đây là một tên rất vô lại, vì khi hắn nói thì súng đã nổ rồi. Tuy nhiên, phát súng này chỉ là để cảnh cáo họ thôi nên đã bắn vào đầu xe.
“Làm thế nào đây?” Đường Quả hỏi.
“Tăng tốc” Diệp Thu nói.
“Hả?”
“Tăng tốc” Diệp Thu nhắc lại một lần nữa.
Đường Quả có chút do dự, rồi đạp mạnh chân ga. Được rồi, chết thì chết, dù sao thì cũng có tên cầm thú này đi cùng mình, cũng không cần phải sợ hãi. Chỉ có điều quá dễ dãi cho đồ khốn đó, mình là một hoàng hoa đại khuê nữ hoàn toàn tự nhiên, tuyệt đối chưa từng qua một lần dao kéo nào.
Pằng!
Một phát súng nữa bắn ra, nhưng lần này không phải là cảnh cáo, mà là bắn vào mép xe, viên đạn bay lướt qua mặt Diệp Thu. Khả năng bắn súng của tên Sinh Khẩu này quả thật chẳng ra sao, lại bắn trượt rồi.
Khoảng cách còn không tới 100m, Diệp Thu liền đứng lên.
Còn 50m, Diệp Thu giơ khẩu súng trên tay lên.
Còn 30m, Diệp Thu kéo khoá bảo hiểm ra.
20m…
10m…
Hai xe trong nháy mắt sẽ va vào nhau, Đường Quả sợ hãi nhắm chặt mắt vào.
Pằng!
Diệp Thu bóp cò súng, chiếc Audi phía trước mặt đột nhiên nghiêng nghiêng, đầu chiếc xe chợt thay đổi hướng, bay vọt xuống vách núi sâu vạn trượng.
Last edited by Tiểu Anh; 08-09-2010 at 05:10 PM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 10 : Sẽ không sỉ nhục trí tuệ của con lợn.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***
Đường Quả cảm mình rất tủi thân, bao nhiêu điều tốt đẹp trên thế gian này đều chưa kịp thể nghiệm, chưa đi Sri Lanka xem đại Phật, chưa đi tắm nắng ở biển Caribe, Ferrari năm sau sẽ ra kiểu dáng mới, vẫn chưa có cơ hội ăn cơm tối với Vương Phi, chưa kịp yêu đương, cũng chưa có cơ hội ân ái… lúc sắp chết rồi, bên cạnh mình lại chỉ là một tên cầm thú bẩn thỉu làm người ta phải chán ghét.
Hơn nữa, cho dù là đụng xe không chết, thì cũng nhất định sẽ bị thiếu mất cánh tay hay cái chân, còn có thể bị huỷ cả dung nhan.
Vừa mới nghĩ đến khả năng bị huỷ dung nhan, trong lòng Đường Quả liền căng thẳng. Vốn bộ ngực không to bằng Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi đã làm cho cô ta tự ti rồi. Nếu như khuôn mặt lại bị huỷ, vậy thì sau này không thể ngẩng đầu lên làm người được nữa… chỉ có thể ngẩng đầu lên làm quỷ thôi.
“Aaaaa… mặt của tôi… mặt của tôi không bị huỷ chứ?” Đường Quả vội vang sờ lên mặt của mình, lo lắng hỏi.
“Tự mình không biết soi gương ư?” Diệp Thu ở bên cạnh nói một cách rất không lễ phép.
“Ồ…” Đường Quả mở to mắt ra, nhìn vào kính chiếu hậu của chiếc Ferrari, khuôn mặt vẫn trắng mịn màng như cũ, không một vết sứt, thậm chí ngay cả một xíu vết hằn cũng không có.
“A… mặt của tôi không sao?” Đường Quả tay chân khua loạn lên, dáng vẻ đắc ý, ôm lấy Diệp Thu bên cạnh, vội vàng hôn một cái.
Tuy thời gian rất ngắn, cũng chỉ tiếp xúc một chút giữa miệng của Đường Quả và mặt mình, hơn nữa vì mình lâu rồi chưa rửa mặt nên lớp bụi bẩn tích tụ trên đó đã làm mất đi một phần xung điện, nhưng trong đầu Diệp Thu vẫn có chút mơ màng. Trừ lúc 5 tuổi dùng một con chim rực rỡ sắc màu để đổi lấy cái hôn của Nhị Nha ra, thì chưa có bất kì một cô gái trẻ nào từng hôn hắn.
Đương nhiên, con chim đó rất nhanh đã bị chết, Nhị Nha khóc to ầm ỹ đòi Diệp Thu đền lại một cái hôn. Sau khi lớn lên, Nhị Nha luôn nghi ngờ con chim đó là do Diệp Thu bóp chết, nhưng khổ nỗi không có chứng cớ, cũng không giải quyết được gì.
Trong cái thế kỉ 21, đám con gái khi vừa mới đi mẫu giáo đã bắt đầu gọi chồng gọi vợ, không có chuyện gì cũng nắm tay nhau chơi trò hôn hôn, vậy mà Diệp Thu ngay cả bàn tay một cô con gái cũng không chạm được. Bạn có thể hiểu bao nhiêu năm như thế anh ta sống thế nào không?
Diệp Thu là đàn ông, cũng có điều mình muốn.
“Anh sao lại đần ra như thế?” Đường Quả cười hỏi.
“Cô hôn tôi” Diệp Thu nói.
“Ai hôn… a…” Đường Quả hét ầm lên. Cô ta đã nhớ ra lúc nãy quả thật mình đã ôm cái thứ bên cạnh và hôn một cái, hóa ra đó là đầu tên cầm thú này. Trời ơi, làm sao đây? Làm sao đây? “Phì… phì… phì…”
Đường Quả cảm thấy trong mồm mình có chút đất, còn có một mùi dầu rất nồng, nhổ một lúc lâu, cái mùi đó vẫn quanh quẩn không hết.
“Anh đền tôi đi… anh đền tôi đi…” Đường Quả càng nghĩ càng thấy ấm ức, không ngừng đấm đánh vào cánh tay Diệp Thu. Cô ta cảm thấy tên quỷ chủ mưu chuyện này chính là Diệp Thu, nếu như không phải hắn ngồi bên cạnh mình, thì mình có thể hôn hắn không? Nghĩ đến bộ quần áo bẩn thỉu của anh ta liền cảm thấy trong dạ dày trào lên cái nước gì đó chua chát.
Nhưng những lời này đến tai Diệp Thu thì anh ta lại cảm thấy Đường Quả rất ngốc, khi Nhị Nha 5 tuổi dùng một cái hôn để đổi lấy con chim là rất không có lợi, khi con chim chết đi lại muốn mình trả lại cô ấy một cái hôn, không ngờ một người lớn như thế này, chỉ số thông minh lại chỉ bằng Nhị Nha lúc 5 tuổi.
“Nếu như cô còn không lái xe đi, thì kẻ bắt cóc lại đến đấy” Diệp Thu thờ ơ nói, lau lau khẩu súng lúc nãy vừa dùng mấy cái rồi vứt nó bên đường…
“Này, chân của anh tại sao lại dẫm lên chân của tôi?” Đường Quả tức giận nói. Tuy rằng tên con trai này tối nay đã cứu mình, làm cho trong lòng cô ta có chút cảm kích, nhưng… hắn không thể bớt làm những chuyện khiến mình tức giận ư?
Khi chuẩn bị lái xe, lại phát hiện đôi giầy đen lâu ngày không giặt của hắn đang dẫm lên đôi giầy trắng của mình, không nhịn được những ý nghĩ dã man với hắn.
“Nếu tôi không dẫm lên, thì chiếc xe này có thể phanh lại không?” Diệp Thu liếc mắt một cái nói. Trong cái thời khắc quan trọng, cô gái này lại quên điều khiển xe, nhắm mắt lại, nếu không phải anh ta dẫm vào chân để dừng xe lại thì chiếc xe đã đâm vào đuôi chiếc Audi rồi.
Hoá ra là anh ta vì đạp phanh xe. Đường Quả tha thứ cho hành động đó, nhưng không thể tha thứ cho thái độ của anh ta, “Anh không phải là nói không biết lái xe sao? Tại sao lại biết chân phải tôi đang dẫm là phanh xe?”
“Chưa từng ăn thịt lợn hay chưa nhìn thấy lợn chạy sao?”
“Anh dám bảo tôi là lợn sao?”
“Tôi mới là không muốn sỉ nhục trí tuệ của con lợn”.
“… aaaaaa… điên rồi, tôi sắp điên rồi. Đổi người, tôi nhất định muốn cha đổi người. Tên vệ sĩ này cho dù đánh chết tôi cũng không muốn” Đường Quả có chút phát điên, gỡ gỡ mấy sợ tóc, khởi động xe tiếp tục chạy về phía trước. Đúng lúc tìm được một cái sân khá rộng có thể quay xe, sau đó men theo con đường tới đây lao xuống. Trước mặt còn có nguy hiểm gì thì vẫn chưa rõ, nhưng cô ấy cũng muốn nhanh chóng rời xa khỏi cái chốn thị phi này
***
Vì điện thoại trong tay Đường Quả bị tên đầu trọc ném vỡ rồi, cho nên những người khác không có cách nào liên lạc được với cô ta. Trầm Mặc Nùng gọi liên tục mà không có ai nhấc máy, sau đó còn nghe thấy tiếng đụng xe ở trên núi, Trầm Mặc Nùng cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức gọi điện cho Đường Bố Y, nói rõ tình hình của Đường Quả.
Đường Bố Y sớm đã mất vợ, coi đứa con gái như sinh mạng của mình. Làm sao lại có thể dễ dàng cho phép cô ta đi vào nơi nguy hiểm như thế? Lập tức kêu Trương quản gia chuẩn bị xe, vội vàng chạy tới chân Lang Sơn.
Sau khi biết đường hai bên núi đều đã bị người ta đứng chật cứng, Đường Bố Y lập tức dự cảm thấy chuyện chẳng lành, nhớ lại chuyện con gái bị bắt cóc lần trước, trên trán Đường Bố Y mồ hôi chảy xuống ròng ròng, liền gọi điện cho cục thành phố, cục trưởng cục thành phố Chính Dương đích thân dẫn một đội, lại dẫn theo một tốp lớn cảnh sát đến. Đám người vốn muốn ở lại xem lập tức chạy toán loạn, nhưng cái đám ô hợp địa vị thấp kém vẫn ở lại xem, nhưng một số lớn cũng đã về, không ai dám quang minh chính đại mà đánh dã chiến cả.
Xe dừng lại ở dưới núi, một đám người chạy lên núi. Người dẫn đầu chính là Đường Bố Y với thân hình hơi mập mạp đang thở hổn hển và Trầm Mặc Nùng vẻ mặt lo lắng. Theo đằng sau là đám vệ sĩ và cảnh sát. Đường phía trước bị đá chặn kín, xe không có cách nào đi qua. Đường Bố Y không thể nhẫn nại chờ họ xử lí xong được, liền bỏ lại xe mà chạy lên núi, những người khác cũng đành phải đi theo.
“Cha…” Đường Quả nhìn người cha đang thở hổn hển từng hơi một, khuôn mặt lại đầy mồ hôi, mắt có chút ươn ướt.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi” Đường Bố Y chạy tới ôm lấy cô con gái bảo bối của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng.
Trầm Mặc Nùng liếc nhìn Diệp Thu, rồi quay người đi an ủi cha con Đường gia.
“Diệp Thu… Diệp Thu đang bị cảnh sát thấm vấn”
Last edited by Tiểu Anh; 08-09-2010 at 05:10 PM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh