Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác Giả: Cao Nguyệt
-----oo0oo-----
Quyển 1: Dương gia hữu nam sơ trưởng thành
Chương 7: Quý khách Dương phủ
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đã một năm rưỡi trôi qua, Nguyên Khánh lúc này đã năm tuổi, lúc này là năm Khai Hoàng thứ mười bốn, năm mới vừa qua, không khí vẫn còn tràn ngập sự vui vẻ.
Nguyên Khánh và Nữu Nữu đã học hết “ Luận ngữ”, chuẩn bị bắt đầu học “ Mạnh tử”, hai đứa trẻ này đã học tới vài nghìn từ trong bụng rồi. Với kiến thức bây giờ trong đầu của chúng, toàn bộ những đứa trẻ trong gia tộc cũng không thể bằng được.
Sáng mùng bảy tháng giêng, Thẩm Thu Nương đi lên phố mua đồ ăn sáng, Nữu Nữu chạy đi tìm con gái của người quản lí bếp là thím hai Lưu ra sân chơi đá cầu, còn Nguyên Khánh một mình ở trong sân chẻ củi. Tháng này mới là đầy bốn tuổi, tuổi mụ là năm tuổi, nhưng trông cái đầu hắn phải tương đương với đứa trẻ bảy tám tuổi, bộ dạng vô cùng cường cường tráng.
Thật ra nhà họ không cần chẻ củi, căn bếp lớn của nhà họ Dương luôn có sẵn củi, nhưng Nguyên Khánh lại thích chẻ củi, đây là hắn đang luyện võ. Từ lúc một năm rưỡi trước đây, hắn đã bắt đầu học đao pháp tới nay, mỗi ngày đều phải dùng một chiếc đao cùn chặt năm trăm nhát, xung quanh mấy chục cái cây đều bị hắn tra tấn cho tới mức gần chết gốc hết rồi.
Tuy rằng hắn ta không học được Trúc Cơ nhưng luyện đao lại rất có hiệu quả, ra tay vô cùng nhanh, hơn nữa cánh tay nhỏ lại rất có lực, đánh nhau hung ác có tiếng, bọn trẻ cùng tuổi trong phủ Dương không ai là không sợ hắn ta.
Thẩm Thu Nương vẫn tưởng rằng hắn ta chỉ chơi một chút chứ không hề nghĩ rằng hắn ta đã kiên trì một năm rưỡi rồi, cũng không thể không khâm phục nghị lực của hắn. Mặc dù Thẩm Thu Nương có lòng chỉ bảo cho Nguyên Khánh nhưng võ công của cô không thích hợp cho con trai, hơn nữa cô nhìn ra Nguyên Khánh rất có khí phách, hắn ta hẳn là được sư phụ giỏi dạy dỗ.
Nguyên Khánh chặt củi rất có ý tứ, hắn ta thích đem mấy chục bó củi lớn xếp quây chính mình thành một cái vòng tròn lớn, giống như một đoàn kị binh đang bao vây lấy mình. Sau đó hắn hô to một tiếng giống như Triệu Vân tái thế vậy, một tay cầm đao, một tay cầm củi, chặt trái chặt phải, dũng mãnh không thể chặn được. Một lát sau toàn bộ cây củi đã bị chẻ làm đôi.
Sau đó vô cùng đắc ý thưởng thức thành quả của chính mình, những bó củi bị hắn đá lăn lốc, coi như các kỵ binh bị chặt nhưng vẫn chưa chết lại thêm một đao nữa.
Lúc hắn đi tìm cái chưa chết kia, chỉ nghe thấy tiếng khóc vang đến, Nữu Nữu khóc lóc chạy vào trong sân, bím đuôi sam bị tả tơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia giống như bị đánh vậy, quả cầu cũng chỉ còn lại một chiếc lông chim.
- Nữu Nữu, có chuyện gì vậy, ai ăn hiếp muội à?
Nguyên Khánh vô cùng tức giận hỏi, Nữu Nữu giống như bị đánh một quyền, bên mắt trái còn có chút xanh thâm, khiến cho Nguyên Khánh vừa đau lòng vừa rất phẫn nộ.
Nữu Nữu thút thít khóc nói:
- Là béo tam lang bọn chúng đánh muộn, cướp quả cầu của muội. Bọn chúng có sáu người đánh lại một mình muội, muốn bắt muội làm áp trại phu nhân, còn mắng muội là con hoang không có cha.
Nguyên Khánh siết chặt nắm tay, ánh mắt lửa giận cháy hừng hực, béo tam lang kia chính là đứa nhỏ béo năm đó Dương Nguy, năm nay bảy tuổi, trông bộ dạng cũng cao lớn. Mẹ y là người đàn bà chanh chua, mắng chửi người rất hạ lưu, y cũng học được những điều đó.
- Muội đi rửa mặt đi, để huynh đi dạy dỗ bọn chúng.
Nguyên Khánh và Dương Nguy đêm 30 đã tranh đoạt tiền thưởng đã đánh nhau một trận, con cháu Dương gia căn bản không phải là đối thủ của hắn, bọn họ đánh không lại chính mình liền đến ức hiếp Nữu Nữu. Hơn nữa bọn chúng không ngờ rằng nhục mạ thím, chính là thể hiện sự dạy dỗ của cha mẹ chúng. Nguyên Khánh sớm đã coi Thẩm Thu Nương là mẹ, vì thế hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bất kì kẻ nào dám nhục mạ thím của hắn.
Nguyên Khánh chạy một mạch trên đường, hắn biết chỗ nào có thể tìm được bọn chúng, trong đình có một gốc cây hạnh, đã có khoảng hơn trăm tuổi, bốn phía dùng đá xanh rải thành một cái bồn hoa cao khoảng 3 phân, phạm vi một trượng, Dương Nguy liền chiếm chỗ làm địa bàn của chúng. Một mặt cắm cờ, trên viết “ Dương gia trại”, y tự phong mình là Bắc Uy Đại vương. Y có bộ dạng to béo, mới có năm sáu tuổi mà đám con cháu ở nhà họ Dương đều đi theo y làm tay sai, ở trong phủ y xưng vương xưng bá, chuyên môn ức hiếp con cái của đầy tớ và nô bộc trong nhà.
Nguyên Khánh sớm đã không vừa mắt với bọn chúng, chỉ có điều hắn không muốn gây chuyện, nhưng hôm nay tên khốn này dám bắt nạt Nữu Nữu, còn nhục mạ thím của hắn, không đấm cho bọn chúng thật nặng thì hắn quyết không bỏ qua.
Triều Tùy và đời sau bất đồng, võ phong thịnh hành, nhân dân dũng mãnh, là một thời đại chỉ phục cường nhân, những người chỉ biết chịu đựng thì vĩnh viễn bị người khác bắt nạt, hơn nữa ở Dương Tố quý phủ lại chỉ tin tưởng vào thực lực, Nguyên Khánh thân phận thấp kém, Dương gia từ trên xuống dưới đều xem thường hắn.
Nếu như lần này hắn nhẫn nhịn được, nhát gan yếu đuối, như vậy thì những đứa trẻ ức hiếp hắn sẽ được nước lấn tới, thậm chí cả con cái của những người quản gia cũng sẽ coi thường hắn, không có ai thương hắn, cũng không có người nói lý, nếu mình không phản kháng thì chính là xứng đáng.
Đây không phải là vấn đề gặp rắc rối mà là chuyện liên quan tới địa vị sinh tồn, cho dù sau chuyện này sẽ bị người lớn trách đánh nhưng đứa trẻ kia sẽ bị hắn đánh làm cho sợ hãi, về sau không dám ức hiếp hắn và Nữu Nữu, không dám nhục mạ thím hắn nữa.
Nguyên Khánh đã cảm nhận được sâu sắc cái đạo lí cá lớn nuốt cá bé ở đây, hắn muốn không bị người khác bắt nạt thì hắn cần phải tàn nhẫn hơn, hung hãn hơn, không có con đường thứ 2.
Hắn theo cửa bên nhảy vọt vào trong đình, liếc mắt một cái liền thấy Dương Nguy với mấy đứa trẻ, từng đứa một mặc áo gấm sáng sủa, đầu đội tiểu kim quan. Nguyên Khánh lại thân áo vải, phụ thân Dương Huyền Cảm đã quên hắn từ lâu rồi, mà ông nội Dương Tố cũng đã hai năm không gặp, cuộc sống của họ rất khó khăn, đều là thím mua quần áo cho hắn.
Năm sáu đứa trẻ cùng đứng trên bồn hoa, trong tay cầm đao gỗ, vẻ mặt hung ác, pha lẫn bộ dạng của thổ phỉ.
- Hắn đến rồi!
Một đứa nhìn thấy Nguyên Khánh, hô lên một tiếng, Dương Nguy nhảy xuống. Y so với Nguyên Khánh phải cao hơn một cái đầu, vừa béo vừa to, trong tay cầm một cái kiếm gỗ. Y dùng kiếm chỉ vào Nguyên Khánh:
- Đồ tiểu tử, quỳ xuống đất đầu hàng, ông nội sẽ tha cho ngươi một mạng!
Nguyên Khánh cười lạnh lùng một tiếng, đồ tiểu tử thối tha!
Hắn đi lên trước, sáu đứa trẻ con lập tức vây quanh hắn, Nguyên Khánh nhìn thấy xem ra bọn chúng chỉ là sáu bó củi khô. Nguyên Khánh rút ra ở bên hông một cây gậy dài, thừa lúc sáu người kia đang nghĩ cách cướp cái cây gậy, Nguyên Khánh liền chuyển động.
Động tác của Nguyên Khánh cực nhanh, lực khí lại lớn, trong nháy mắt đã đánh bay những binh khí trong tay bọn trẻ con kia, Nguyên Khánh dùng quyền cước đấm đá, giống như một con mãnh hổ, hung hãn vô cùng, ra tay không chút nể tình nào. Nếu đã đánh rồi, thì phải đánh cho bọn chúng hoàn toàn sợ hãi. Hắn đánh sáu đứa nhỏ tới mức khóc gọi cha gọi mẹ, lăn lộn đầy dưới đất, áo gấm bị xé nát. Thảm nhất là Dương Nguy, bị Nguyên Khánh một gậy đánh trúng vào trước trán, vỡ đầu chảy máu.
- Dừng tay!
Có người hô to một tiếng:
- Ngươi mau dừng tay lại!
Nguyên Khánh thấy có người tới can mới bèn chậm rãi dừng tay lại, vỗ vỗ tay, ném cây gậy đi. Chỉ nhìn thấy trong đình đi ra hai người, phía trước một người hổn hển chạy tới, Nguyên Khánh nhận ra đó là Phong Đức Di, là tâm phúc bên cạnh ông nội Dương Tố, hai mươi bốn hay hai mươi lăm tuổi, dáng người gầy gò, ánh mắt gian xảo, hiện rõ là người vô cùng tinh quái.
Người đi phía đằng sau, Nguyên Khánh chưa từng gặp qua, ước chừng phải năm mươi tuổi, dáng người rất cao to, người này làn da trắng nõn nà, cặp mắt dài nhỏ, ánh mắt thâm thúy mà sáng ngời, người này mặc một áo bào màu tím, đầu đội mũ sa đen, chân đi hài da đen. Mặc dù cách ăn mặc giống bộ dạng quan văn nhưng Nguyên Khánh bằng cảm giác biết được rằng người này cũng luyện võ, trên người có một một khí thế uy nghiêm không nói ra lời.
Người đàn ông trung niên từ xa đã nhìn thấy Nguyên Khánh phát ra uy lực, sáu đứa trẻ bị đánh ngã xuống đất lăn lộn khóc lóc, trong lòng có chút kinh dị sự hung hãn của Nguyên Khánh.
Phương Đức Di phụng lệnh dẫn quý khách tới thăm hỏi Dương Tố, đang trên đường đi khen ngợi Dương gia canh gác cẩn thận, nghiêm túc, huynh đệ hòa thuận, chị em dâu thân như tỷ muội, không nghĩ tới trung đình lại gặp một đám trẻ con đánh nhau, hơn nữa lại đánh rất thảm thương, không ngờ lại gặp cảnh máu me này khiến Phong Đức Di vô cùng mất mặt, ông vừa tức vừa giận, xông lên phía trước hô to dừng tay.
Ông đã từng gặp qua Nguyên Khánh, không khỏi giọng căm giận trách móc hắn:
- Sao lại là ngươi, tại sao lần nào ngươi cũng đi ăn hiếp người khác?
Nguyên Khánh thấy ông ta không hỏi cho rõ ràng mà đã đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, liền hừ mạnh một tiếng:
- Quân tử không cầu công lý, có gì là không thể?
- Nói không sai!
Triều Tùy rất thích cường nhân, người đàn ông trung niên phía sau nhìn thấy một mình Nguyên Khánh có thể đánh được sáu người, trong ánh mắt lộ ra một vẻ tán thưởng, đi lên phía trước cười nói:
- Cháu là cháu của Dương tướng quốc à? Rất biết nói chuyện nhỉ!
Phong Đức Di lắc đầu nói.
- Cao tướng không biết, nó chính là con trai của Huyền Cảm, là đứa con vợ kế vô dụng nhất. Ngoại trừ việc đánh nhau lợi hại ra, những cái khác không đúng chút nào, hôm nay mới mùng bảy, nó đã bắt đầu gây chuyện.
Nguyên Khánh nghe thấy Phong Đức Di xưng với vị Cao tướng trẻ tuổi này, suy nghĩ của Nguyên Khánh lại thay đổi, người này không phải là Đệ nhất tướng quốc Cao Quýnh của triều Đại Tùy chứ!
Ở thời đại Tùy Văn Đế, Cao Quýnh được xếp vào vị quyền thần đứng thứ nhất, Dương Tố chỉ có đứng thứ 2. Nguyên Khánh lâu nay đã nghe qua đại danh, hắn lập tức nghĩ có thể ở trước mặt Cao Quýnh thể hiện một chút, nói không chừng lại có cơ hội cho chính mình.
Phong Đức Di thấy hắn đứng dậy một cách ngốc nghếch, có chút linh tính, không có vừa rồi còn khen Dương gia con cháu mỗi người đều rất thông minh, bây giờ gặp phải chuyện của mấy đứa trẻ con này, ông ta chỉ cảm thấy đau hết cả đầu.
- Ta nhất định bảo cha ngươi dạy dỗ quản lý ngươi cho tốt!
Nguyên Khánh liếc mắt nhìn ông ta, hắn sớm đã biết được Phong Đức Di này là kẻ hai mặt, gió chiều nào xoay chiều ấy, hơn nữa lại thích cáo trạng sau lưng. Hôm nay hắn giáo huấn đám tiểu tử này, không sợ bị phạt nhiều, nhiều lắm bị đánh một chút. Nhưng nếu như Phong Đức Di thêm mắm thêm muối, vấn đề sẽ trở nêm rất nghiêm trọng, Nguyên Khánh lo sợ Trịnh phu nhân sẽ xử phạt thím. Nguyên Khánh gặp được vị danh tướng Cao Quýnh này đối với mình cũng có chút tán thưởng, hắn đảo mắt, liền có biện pháp đối phó với Phương Đức Di.
Hắn tiến lên hướng chỗ Cao Quýnh cúi xuống thật thấp hành lễ.
- Tiểu tử ngang bướng, đã làm phiền nhã hứng của đại nhân, tiểu tử xin được đền tội với đại nhân!
Người trung tuổi đúng là đệ nhất tướng quốc Cao Quýnh của triều. Hôm nay là ngày mùng bảy tháng giêng, ông ta đến tìm Dương Tố thương lượng việc cải tạo xây dựng cung Nhân Thọ, vừa lúc gặp Nguyên Khánh và đám trẻ con đang đánh nhau. Cao Quýnh nhìn thấy Nguyên Khánh còn có chút hiểu biết lễ nghĩa, hơn nữa vóc dáng mặc dù cao nhưng mặt mày đúng là đứa trẻ, không khỏi tò mò bèn hỏi hắn:
- Cháu tên là gì, năm nay mấy tuổi?
- Khởi bẩm đại nhân, tiểu tử Dương Nguyên Khánh, năm nay năm tuổi!
- Năm tuổi!
Cao Quýnh lại ngạc nhiên, sáu đứa trẻ bị hắn đánh thương bộ dáng của phải bảy tám tuổi, hắn ta mới năm tuổi, đúng là một đứa trẻ dũng mãnh!
Cao Quýnh chỉ vào sáu đứa trẻ đã xếp thành một hàng, giơ ngón tay cái lên khen hắn bé.
- Cháu có sự di truyền của ông nội, rất lợi hại!
Nguyên Khánh cũng không thèm liếc nhìn sáu người kia, lãnh đạm nói:
- Nếu như là mấy kẻ ăn chơi trác táng còn đánh không lại, tương lai dùng cái cái gì để diệt Đột Quyết!
Những lời này không chỉ khiến cho Cao Quýnh phồng mà trợn mắt, đến cả Phong Đức Di cũng không kìm nổi sự khâm phục trong lòng. Ông ta luôn tự xưng là người khôn khéo, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, có thể cảm thấy chính mình so với đứa bé này vẫn có chút thấp kém.
Cao Quýnh cười ha hả.
- Tốt! Nói hay lắm!
Ông ta lại thở dài nói với Phong Đức Di.
- Hôm nay ta có thể thấy được gia phong của Dương tướng quốc, có ông như vậy ắt có cháu thế này, quả nhiên là không thể so sánh với người bình thường.
Phong Đức Di thấy Cao Quýnh khen Nguyên Khánh, lập tức ông ta phải hạ thấp chính mình, lập tức chuyển biến giọng điệu.
- Ha ha, đứa trẻ này mặc dù thân phận thấp hèn, nhưng cũng có điểm kỳ dị, Cao tướng, Dương tướng quốc chờ đã lâu, mời đi theo tôi!
Cao Quýnh lại nhìn Nguyên Khánh một cái thật kĩ càng, ghi nhớ dung mạo đứa bé, liền gật đầu đi theo Phong Đức Di xuyên qua trung đình, hướng đi tới thư phòng Dương Tố.
Cao Quýnh vừa đi, sáu đứa trẻ lập tức chỉ vào Nguyên Khánh khóc lóc thảm thiết rồi chửai bậy.
- Ngươi ăn hiếp bọn ta, bọn ta sẽ đi tố cáo ngươi!
Nguyên Khánh chậm rãi nhặt cây gậy lên, ánh mắt quét qua, cười lạnh lùng với bọn chúng, sáu đứa trẻ lập tức sợ tới mức rùng mình, té chạy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác Giả: Cao Nguyệt
-----oo0oo-----
Quyển 1: Dương gia hữu nam sơ trưởng thành
Chương 8: Tức giận sinh thề
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
- Ngiệp chướng, ngươi quỳ xuống cho ta.
Trong phòng, Dương Huyền Cảm lửa giận đùng đùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyên Khánh, hận tới mức phun ra lửa được.
Dương Huyền Cảm từ khi đảm nhiệm Thứ sử Tống Châu, bởi vì năm mới, hắn hồi kinh tham gia lễ hội, ngày mai sẽ trở về Tống Châu. Không ngờ một ngày trước khi rời nhà, hắn lại là một đứa con thất vọng, lại còn gây nên họa cho hắn.
Dương Huyền Cảm gần như đã quên mất Nguyên Khánh, đêm giao thừa bởi vì Nguyên Khánh và Dương Nguy tranh đoạt tiền thưởng nên mới đánh nhau, y mới nghĩ lại chính mình còn có một đứa con riêng.
Mà khi y gặp lại lần thứ hai lại thấy Nguyên Khánh đang ra sức đánh Dương Nguy, vốn dĩ Dương Huyền Cảm đang cùng với huynh đệ Dương Huyền Tưởng nói chuyện, nhưng Dương Tích Thiện đưa Dương Nguy đến cáo trạng, khiến cho sự hòa thuận của huynh đệ trong phòng đương nhiên không còn.
Dương Tố có sáu đứa con trai, trong đó có ba con trai trưởng Huyền Cảm, Huyền Tưởng, Huyền Túng còn có ba con của vợ lẽ là Tích Thiện, Vạn Thạch, Hành Nhân. Trong đó Dương Tích Thiện lớn tuổi nhất, địa vị cũng cao hơn.
Lúc này Dương Nguy bị phụ thân là Dương Tích Thiện nắm tay, liền đứng ở bên cạnh Dương Huyền Cảm. Dương Nguy bị đánh cho đầu rơi máu chảy, nửa bên mặt đều là vết máu, bộ mặt trông dữ tợn, tóc tai bù xù, áo gấm mới tinh cũng bị xé rách. Bắc Uy Đại Vương đã không còn, chỉ thấy giống một con gà bại trận máu tươi đầm đìa sau trận đấu.
Nguyên Khánh quỳ gối ở cửa, cúi đầu không nói một câu. Trong dự tính của hắn phụ thân hẳn là cũng không thật sự tức giận. Nhưng phải để cho Dương Tích Thiện chút thể diện, không thể không đem ba phần tức giận mà phóng đại thành bảy phần được.
Dương Huyền Cảm trong lòng cũng rất phiền muộn, ngày mai y đi rồi, đệ đệ của hắn không ngờ còn chạy tới cáo trạng, nói rằng con trai của mình đánh con trai của hắn. Chuyện này đúng là chuyện lớn, một chút cũng không được xem nhẹ. Nhưng y không thể không để cho Dương Tích Thiện chút thể diện, hơn nữa Nguyên Khánh luôn khiến cho y gặp rắc rối, cũng nên giáo huấn hắn một chút.
Y bèn đập bàn:
- Nghiệp chướng, ngươi còn không chịu nhận lỗi!
Nguyên Khánh thà rằng bị đánh phạt còn hơn là chịu nhận lỗi, giọng hắn đầy căm hận nói:
- Thế gian không có chuyện vô duyên vô cớ yêu, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ hận, phụ thân vì sao không hỏi nguyên nhân?
- Ngươi còn dám bao biện!
Dương Huyền Cảm lại một tiếng mắng chửi, y thầm muốn đuổi Dương Tích Thiện sớm đi, không để Nguyên Khánh bị uất ức, lại càng không nghe hắn giải thích. Y thấy Nguyên Khánh không chịu nhận sai, trong lòng càng thêm căm tức.
Nhưng nhị đệ Dương Huyền Tưởng ở bên cạnh lại rất hứng thú với những lời này của Nguyên Khánh, gã thấp giọng hồi tưởng một lần:
- Thế gian không có chuyện vô duyên vô cớ yêu, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ hận. Không tồi, những lời này có chút thú vị, đứa trẻ này nói rất khá.
Gã ở bên cười hòa giải:
- Đại ca, bọn trẻ con đánh nhau không phải là chuyện bình thường sao? Đệ nhớ rõ hồi nhỏ, chúng ta cũng đánh nhau không ít, cũng không thấy ai chạy tới trước mặt phụ thân cáo trạng mà, không cần phải nổi giận như vậy đâu.
Gã nói những lời này đúng là nói với Dương Huyền Cảm, cũng là châm chọc Dương Tích Thiện chuyện bé xé ra to. Dương Tích Thiện mặt đỏ lên, y nghe thấy trong lời của Dương Huyền Tưởng như có gai. Vốn dĩ y cũng không nghĩ nhiều chuyện nhưng hôm nay con trai y thực sự bị đánh rất tàn độc, y mới không nuốt nổi cơn tức giận này.
Dương Tích Thiện lạnh lùng nói:
- Con trai ta bị đánh tới mức đầu rơi máu chảy, nếu không phải nó chạy trốn nhanh thì cái mạng nhỏ hẳn đã mất rồi. Chăng lẽ tới lúc mất mạng rồi mới đáng để noỏi giận ư?
Dương Huyền Cảm cũng biết hôm nay nên để cho tứ đệ một chút thể diện, mặc kệ nói thế nào đi nữa mình là con trưởng Dương phủ, phải có nghĩa vụ quản giáo nghiêm khắc con trai mình.
Mặt y trầm xuống, cũng không để cho Nguyên Khánh có cơ hội giải thích, lớn tiếng quát:
- Đem hắn xuống đánh hai mươi gậy!
Bên cạnh tiến lên hai gã gia đinh kéo Nguyên Khánh, Nguyên Khánh liều mạng giãy giụa kêu lên:
- Phụ thân, là nó nhục mạ con là đứa con hoang trước, nếu như không phản kháng thì sẽ bị sáu người bọn chúng đánh chết. Phụ thân vì sao không biện đúng sai?
- Súc sinh, ngươi còn dám chỉ trích ta sao?
Dương Huyền Cảm vỗn chỉ nghĩ để cho Dương Tích Thiện chút thể diện, nhưng Nguyên Khánh lại còn nói hắn không biện đúng sai, hơn nữa ba chữ “ đứa con hoang” khiến y không thể xuống nước được. Lập tức y tức giận không thể át được, đập bàn liên tục.
- Lôi nó xuống cho ta, đánh mạnh vào, đánh chết tên nghiệp chướng này.
Dương Huyền Tưởng thấy đại ca nóng tính, vội vàng khuyên nhủ:
- Đại ca, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, hai mươi gậy sợ rằng sẽ tai nạn chết người, có thể cảnh cáo thôi!
Dương Tích Thiện trong lòng vô cùng hạnh phúc. Hai năm trước, y bị Nguyên Khánh trêu đùa, vẫn còn canh cánh trong lòng. Tốt nhất hôm nay đem tên tiểu tạp chủng này đánh chết, cho y một hơi ác khí, bèn một bên giả vờ giả vịt nói:
- Đại ca, nếu như thật làm khó thì thôi vậy, tiểu đệ xin chịu thiệt thòi một chút.
- Không được!
Dương Huyền Cảm cương quyết tự chối:
- Tên tiểu tử súc sinh gây đại họa, từ nhỏ không trói buộc nó cho tốt, lớn lên sẽ đi hại chết người ta. Hôm nay nhất định phải giáo huấn nó thật mạnh, lôi nó xuống cho ta.
Dương Huyền Tưởng thấy đại ca nổi cơn thịnh nộ biết có khuyên cũng không được, chỉ biết lắc đầu thở dài, không phải khuyên bảo nhiều lời.
Vốn hai gã gia đinh chỉ định vờ vịt kéo đi, cũng không phải thật sự kéo Nguyên Khánh đi, nhưng bọn họ thấy lão gia có ý muốn đánh thật nên phải ra sức kéo Nguyên Khánh đi.
Nguyên Khánh không nghĩ rằng phụ thân lại vô tình như vậy, căn bản không để tâm tới sự sống chết của hắn, giống như đánh chết một con chó vậy. Lại nghĩ ông ta cũng vô tình đối với cái chết của mẫu thân, lại còn hai năm liền không quan tâm gì tới mình, trong lòng Nguyên Khánh vô cùng phẫn nộ.
Hắn giãy dụa trong tay bọn gia đinh, nhìn thật sâu phụ thân của hắn, liền chỉ vào phụ tử Dương Tích Thiện, dùng một âm thanh yếu ớt la lên:
- Ta Dương Nguyên Khánh từ nay xin thề, hôm nay không chết ngày sau sẽ trả lại gấp trăm lần.
Thời khắc đó ánh mắt hắn đầy thù hận và âm vang một lời thề, khiến tất cả mọi người trong phòng đều một trận tim đập nhanh. Dương Tích Thiện bèn nuốt nước miếng, không nói lên lời nào, y cảm thấy đứa con ở bên cạnh cũng phát run lên.
Cả Dương Huyền Cảm cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh, y có chút hối hận, nhưng thể diện thì không thể bỏ đi được, y liền quát:
- Kệ nó, lôi xuống đánh cho ta.
Đúng lúc này chỉ nghe tiếng hét lớn:
- Khoan hãy đánh!
Chỉ thấy Phong Đức Di cầm theo áo choàng vội vàng chạy vào, Nguyên Khánh nhìn thấy y lập tức thoải mái hẳn, mình được cứu rồi. Phong Đức Di là phụ tá tâm phúc của Dương Tố, huynh đệ Dương Huyền Cảm cũng có chút tôn kính đối với y. Hành lễ xong, Dương Huyền Cảm cười hỏi:
- Phong tiên sinh có chuyện gì chỉ bảo?
Phong Đức Di chỉ vào Nguyên Khánh nói:
- Dương tướng quốc và Cao tướng muốn gặp hắn.
Dương Huyền Cảm ngây ngẩn cả người, y và Dương Huyền Tưởng ngơ ngác nhìn nhau, phụ thân sao lại muốn gặp Nguyên Khánh? Hơn nữa còn có Cao tướng quốc, có chuyện gì thế này?
Dương Tích Thiện trong lòng sợ hãi, vội vàng hỏi:
- Phong tiên sinh không nhầm chứ! Phụ thân và Cao tướng quốc sao lại muốn gặp một đứa trẻ năm tuổi?
Phong Đức Di biết là chuyện gì xảy ra, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Cao tướng quốc không dứt lời khen Nguyên Khánh, nói hắn không giống người bình thường, khiến cho tướng quốc rất thích thú. Vì vậy sai ta tới dẫn hắn đi, các ngươi không thể đánh được, tướng quốc hẳn sẽ tức giận lắm.
- Thế này…
Dương Huyền Cảm trong lòng nóng lên, biết trong đó chắc có ẩn ý, chính mình cũng hơi lỗ mãng, may mà đó là con trai mình mới cớ đường sống quay lại. Y không khỏi tức giận nhìn Dương Tích Thiện, đều là những kẻ ngu xuẩn, giấu diếm chân tướng đến cáo tội, việc gì phải cho hắn thể diện chứ.
- Sau này ta nói chuyện với các người, tướng quốc đợi lâu rồi, ta đưa thằng bé đi trước đã.
Phong Đức Di liền nắm tay Nguyên Khánh đi ra ngoài, Dương Huyền Cảm trong lòng bấn loạn, lạnh lùng nói với Dương Tích Thiện:
- Giờ ngươi đã vừa lòng rồi chứ!
Dương Tích Thiện trên mặt xấu hổ vô cùng, lắp bắp nói:
- Đệ cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào, thật là có lỗi!
Y nhìn thoáng qua đứa con, lập tức nổi giận không đánh một chỗ, tát một cái rất mạnh vào gáy nó, lại nâng chân hắn lên, chửi ầm ầm:
- Đều là ngươi gây chuyện, ta đánh chết ngươi!
Dương Nguy bị đánh cho gào khóc, thanh âm phát ra chói tai vô cung, Dương Huyền Cảm càng thêm tức giận.
- Được rồi, không cần làm mất mặt thêm nữa đâu.
Dương Tích Thiện trong lòng vừa giận vừa hận, không biết Nguyên Khánh trước mặt phụ thân sẽ cáo tội y như thế nào, y bèn kéo đứa con, vừa mắng vừa đánh, rồi đem Dương Nguy đi.
Dương Huyền Cảm thở dài nói với Dương Huyền Tưởng:
- Thật không hiểu sao phụ thân lại coi trọng một đứa trẻ mới năm tuổi.
Dương Huyền Tưởng lại thoáng chút suy nghĩ.
- Đại ca, đệ đang suy nghĩ lại lời thề lúc nãy, thời khắc đó đệ cảm thấy nó căn bản không phải là đứa trẻ năm tuổi. Nó thật sự rất quái dị, trên người nó có một thứ gì đó không nói ra được, không giống mọi người. Đệ có trực giác đứa nhỏ này sao này lớn lên không phải là người đơn giản.
Dương Huyền Cảm giật mình:
- Là phúc hay là họa đây?
Dương Huyền Tưởng lắc đầu.
- Đệ cũng không biết, nhưng nếu bồi dưỡng nó tốt thì hẳn là chuyện phúc.
Dương Huyền Cảm trầm tư một lúc, y nghĩ đến thê tử không chịu bao dung Nguyên Khánh, liền lẩm bẩm:
- Nếu phụ thân coi trọng nó thì để phụ thân bồi dưỡng, chúng ta sẽ không phải quản nhiều, ta nghĩ phụ thân còn hiểu rõ hơn chúng ta.
Dương Huyền Tưởng thầm thở dài, mình là đại ca, rất sợ vợ.
... . .
Phong Đức Di đưa Nguyên Khánh tới trước thư phòng Dương Tố, hạ giọng căn dặn hắn.
- Thả lỏng tâm tư ra, để cho ông nội ngươi chút thể diện, đối với tương lai sau này của ngươi mới có lợi.
Vống Nguyên Khánh khá phản cảm với Phong Đức Di, nhưng thời khắc này lại cảm thấy Phong Đức Di không sai, những câu nói đều đúng tâm khảm của hắn. Tuy rằng đối nhân xử thế là khéo đưa đẩy nhưng ít ra y cũng rất biết cách làm người, đây cũng là một loại bản lĩnh.
Hắng kiếng mũi chân, vỗ vào vai Phong Đức Di cười tủm tỉm nói:
- Lão Phong, đa tạ ngài hôm nay cứu ta, tương lai ta sẽ báo đáp.
Phong Đức Di bị hắn vỗ vai dở khóc dở cười:
- Tốt lắm, lớn lên rồi báo đáp ta, bây giờ thì đi vào cùng ta, đừng để ông nội ngươi sốt ruột chờ.
Hắn lập tức cao giọng bẩm báo:
- Tướng quốc, Nguyên Khánh đã đến rồi.
- Đưa nó vào!
Là tiếng của Dương Tố, tâm trạng dường như không tồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác Giả: Cao Nguyệt
-----oo0oo-----
Quyển 1: Dương gia hữu nam sơ trưởng thành
Chương 9: Cháu muốn học võ
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Cao Quýnh mãi không quên câu nói “Mấy cái tên ăn chơi trác táng còn đánh không lại thì mai sau lấy gì mà tiêu diệt được Đột Quyết cơ chứ?” của Nguyên Khánh. Câu nói này thật khí phách vô cùng hơn nữa lại từ miệng của một hắn mới bốn, năm tuổi. Điều này khiến cho ông ta không khỏi nhắc đến chuyện này với Dương Tố.
Tuy rằng Nguyên Khánh lúc mới đến thì rất được Dương Tố yêu mến nhưng Dương Tố lắm con nhiều cháu. Hơn nữa một năm trước ông ta lại thay Tô Uy đảm nhiệm chức Thượng thư hữu phó xạ. Việc triều chính bận rộn nên rất nhanh chóng liền quên Nguyên Khánh. Đến hôm nay Cao Quýnh nhắc đến cái tên Nguyên Khánh, ông ta mới sửng sốt hồi lâu không nhớ nổi đó là đứa cháu nào của mình nữa?
Cũng may có Phong Đức Di nhắc nhở thì ông ta mới nhớ đến đứa cháu gặp cách đây hai năm.
Ông ta mới dần nhớ lại cái cảnh gặp Nguyên Khánh hai năm trước đây. Đứa bé đó có chút khác biệt. Cũng không biết bây giờ nó thế nào? Tự nhiên nghe thấy Cao Quýnh tán dương nó khiến ông ta cũng rất nhớ Nguyên Khánh.
Lúc đó, cửa mở rồi, Nguyên Khánh bước nhanh chân từ bên ngoài vào. Nó rất khôn khéo quỳ xuống vái ba cái với Dương Tố, rồi lại vái Cao Quýnh một cái, phân biệt rõ ràng chủ khách.
- Cháu Nguyên Khánh vấn an ông nội, xin kính chào Cao tướng quốc!
Dương Tố khẽ vuốt râu dài, trong lòng âm thầm gật đầu “Đứa nhỏ này ngay cả chuyện dập đầu hành lễ này cũng đã rất chú ý đến rồi, Chẳng trách Cao Quýnh lại nói nó lễ phép như thế. Quả không sai!”
Ông ta lập tức mỉm cười nói:
- Cháu ngoan, đứng lên đi.
Nguyên Khánh đứng lên. Dương Tố lại chăm chú liếc nó một cái, thấy nó dáng người cường tráng, da tuy rất trắng nhưng lại không yếu. Khí lực mạnh mẽ. Toàn thân toát lên vẻ khỏe mạnh, đầy sức sống. Chẳng trách có thể một mình mà đánh sáu người. Hơn nữa nó hình như mới có năm tuổi nhưng lại giống như một hắn bảy, tám tuổi vậy. Nhớ lại cách đây hai năm gặp hắn này đã cảm giác hắn lớn hơn người bình thường. Thực sự là một nhân tài có thể đào tạo nên được.
- Nguyên Khánh, hai năm nay, ông nội đều không quản lý cháu. Cháu học được những gì rồi?
Nguyên Khánh khom người hành lễ, cung kính đáp:
- Xin bẩm ông nội, cháu luôn ở trong phủ đọc sách luyện chữ, thời gian rảnh thì ra võ trường xem võ sư dạy võ cho gia đinh.
Cao Quýnh ở bên cạnh nghe thấy Nguyên Khánh trả lời đâu ra đấy, trật tự rõ ràng liền không kìm nổi hỏi hắn:
- Nguyên Khánh, cháu đã học “Luận ngữ” chưa?
Nguyên Khánh vội vàng trả lời:
- Khởi bẩm tướng quốc đại nhân. “Luận ngữ” năm ngoái cháu đã học xong rồi. “Kinh thì” cháu cũng đã học xong. Bây giờ cháu đang học làm thơ.
Nguyên Khánh không hề nói ngoa. Từ đầu tháng trước Thẩm Thu Nương đã bắt đầu thử dạy mấy đứa trẻ làm thơ ngắn. Nguyên Khánh hiểu biết không hề ít về thơ Đường Tống về sau này. Nhưng thực sự muốn bảo hắn làm thơ thì lại làm rất tệ. Hơn nữa hắn cũng không có cảm hứng với việc làm thơ.
Cao Quýnh nghe thấy hắn học được nhiều như vậy liền có ý muốn thử hắn một chút. Ông ta khẽ cười nói:
- Nếu đã học viết thơ rồi thì đã viết được bài thơ nào chưa cháu?
Nguyên Khánh hơi do dự. Hắn đã viết được hai bài rồi. Tuy là bản thân cảm thấy cũng không tệ nhưng thím nói rằng thơ hắn viết không phải là thơ mà là ghép vần chữ mà thôi. Nếu như thực sự đưa ra thì sợ sẽ làm mất mặt ông nội. Còn nếu như mượn thơ của người đời sau thì hắn lại cảm thấy trơ trẽn, xấu hổ.
Hắn nhìn trộm Dương Tố một cái, thấy ông chỉ cười mà không nói gì, dường như không có gì. Nhưng trong mắt ông lại như tràn đầy sự khẩn thiết, lại có sự lo âu căng thẳng. Giống như lời Phong Đức Di nói, ông nội đang đợi hắn giành về thể diện.
Hắn biết ông nội Dương Tố là một người vô cùng thích sĩ diện. Nếu như hôm nay hắn thể hiện không tốt, mất thể diện của Dương Tố thì sợ rằng về sau hắn cũng không còn có cơ hội ngóc đầu lên được. Còn ngược lại nếu như hôm nay hắn thành công thì hắn có thể mượn cơ hội này để đưa ra yêu cầu của Trúc Cơ. Hắn đã mong chờ một năm rưỡi rồi, nghĩ đến việc có thể học võ từ đây thì trong lòng hắn không khỏi kích động.
Dù sao viết thơ chỉ là một cách thức để là bàn đạp, là hòn đá kê chân đạt đến nguyện vọng của mình thì có đâu cần quan trọng nó có phải là thơ mình viết ra hay không. Quan trọng là Trúc Cơ. Chỉ cần đạt được mục tiêu của mình thì đừng nói là đạo một hai bài thơ Đường mà đạo đến toàn bản ba trăm bài thơ Đường thì hắn cũng không thấy áy náy.
Hắn khoanh tay bước một bước đi tới, dường như học Tào Tử Kiến bảy bước thành thơ vậy. Trên thực tế hắn đang suy nghĩ xem nên dùng bài thơ nào là hay nhất. Hiện tại là thời kỳ thơ cổ đại. Hắn không thể tùy ý đọc ra thơ Đường, Tống từ được. Hắn chưa có được cái tư cách lập ra trường phái mới.
Tháng trước hắn đã chỉnh lý được hơn mười bài thơ. Vốn là muốn khoe với thím nhưng cuối cùng lại thôi. Thím của hắn thì rõ hơn ai hết, căn bản sẽ không tin là do hắn viết ra. Hôm nay thì có thể thử được rồi.
Hắn nhớ rất rõ, có một bài thơ rất hợp cảnh hợp tình. Nhưng cách đây hơn một tháng thì hắn đã hơi quên mất rồi. Hắn bước đi từng bước, không phải là bảy bước. Ít nhất cũng phải đến ba mươi bước rồi hắn mới nhớ ra.
- Bây giờ có thể bắt đầu được rồi ạ?
Hắn nghiêng đầu hỏi Cao Quýnh.
Cao Quýnh thấy bộ dạng hắn rất đáng yếu, cười gật đầu.
- Cháu nói đi. Ta sẽ chăm chú lắng nghe.
Nguyên Khánh không trực tiếp đọc ra bài thơ đó mà hắn muốn hâm nóng lên một chút trước. Hắn cao giọng nói:
- "Nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca, bạch phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba."
Vịnh con ngỗng (nguồn: saimonthidan.com)
Ngan ngan ngan
Ngỏng cổ hướng trời kêu vang
Lông trắng nổi trên nước biếc
Chân hồng đạp chuyển sóng trong
Đây là thơ của Lạc Tân Vương viết khi bảy tuổi, rất phù hợp với tuổi của hắn. Cao Quýnh ha hả mỉm cười, tấm tắc khen:
- Hay đấy, rất có sự thú vị của trẻ thơ!
Dương Tố vẫn cười mà không nói gì. Ông ta thực sự trong lòng có chút thất vọng. Bài thơ tuy là mới mẻ nhưng lại thiếu đi một chút khí phách. Ông hy vọng đứa cháu của mình có thể đọc ra được một bài thơ với cái khí phách như kiểu diệt được Đột Quyết, phải khiến cho Cao Quýnh hoàn toàn phải lặng người đi cơ. Chứ không phải là mấy câu nói có tính thú vị của thiếu nhi như thế này.
Dương Tố luôn luôn âm thầm đọ sức với Cao Quýnh. Cao Quýnh văn võ song toàn, tài năng thống trị thiên hạ thì ông ta không thể nào sánh kịp. Không chỉ có vậy, Cao Quýnh có mấy người con trai cũng đều rất tài năng. Người con trưởng Cao Biểu Nhân xuất chúng hơn người. Mấy năm trước lấy con gái của Thái tử Dương Dũng làm vợ. Dương Tố có chút ghen tị. Con cháu của ông ta phần lớn là tài năng bình thường mà thôi.
Mấy khi được Cao Quýnh khen cháu mình có khí phách, ông ta liền rất hy vọng Nguyên Khánh có thể đem lại sĩ diện cho mình để áp chế được Cao Quýnh. Nhưng bài thơ vịnh ngỗng này của Nguyên Khánh lại khiến ông ta thất vọng vô cùng.
Dương Tố không kìm nổi hỏi:
- Nguyên Khánh, không còn bài thơ khác hay sao?
Nguyên Khánh vội vàng khom người đáp:
- Bẩm ông nội, bài thơ vịnh ngỗng này là con làm cách đây một năm. Nhưng gần đây con tâm niệm quân công nên lại viết thêm một bài thơ thể hiện ý chí nữa. Con chỉ lo Cao tướng quốc lại không hứng thú thôi.
- Cậu nhóc này thật tinh quái.Ta có lúc nào không có hứng đâu chứ?
Cao Quýnh cười mắng hắn.
- Cháu mau đọc bài thơ thể hiện ý chí đi. Làm hay ta sẽ có thưởng.
- Vậy thì cháu sẽ đọc.
Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút rồi đọc:
Phong hoả chiếu Tây kinh
Tâm trung tự bất bình
Nha chương từ Phượng khuyết
Thiết kỵ nhiễu Long thành
Tuyết ám điêu kỳ sắc
Phong đa tạp cổ thanh
Ninh vi bách phu trưởng
Thắng tác nhất thư sinh
(Tòng quân hành – tg: Dương Quýnh)
Khúc ca tòng quân (Bản dịch của Phụng Hà – nguồn hoasontrang.us)
Lửa hiệu chiếu Tây Kinh,
Trong lòng nảy bất bình.
Ấn ngà rời cung khuyết,
Ngựa sắt rảo Long Thành.
Tuyết che lá cờ trận,
Gió lẫn hồi trống canh.
Thà làm cai trăm lính,
Còn hơn gã thư sinh
- Hay lắm!
Dương Tố không kìm nổi cao giọng khen:
- Hay lắm, “Thà làm bách phu trưởng, hơn làm một thư sinh !”
Ông ta đắc ý vô cùng, quay sang hỏi Cao Quýnh:
- Cao tướng quốc, bài thơ này thế nào?
Cao Quýnh đang trầm ngâm suy nghĩ. Ông không tin lắm bài thơ này một hắn năm tuổi có thể làm được. Nhưng chẳng cần biết ông ta nhớ thế nào thì vẫn không thể nhớ nổi bài thơ này đã từng đọc rồi. Chắc chắn không phải là sao chép rồi. Ông ta đương nhiên là không thể nhớ ra được rồi. Bài thơ này là do Dương Quýnh đời Đường hơn mười năm sau viết cơ mà.
Cao Quýnh trên mặt rốt cục là một nụ cười gượng gạo. Ông ta có thể cảm nhận được sự đắc ý của Dương Tố. Ông ta nhẹ nhàng vuốt đầu của Nguyên Khánh, nhẹ nhàng một câu:
- Thật là thần đồng!
Ông ta ngồi xổm xuống ấn nhẹ bả vai non nớt của Nguyên Khánh, mắt nhìn chăm chú hắn nói:
- Cháu thật là một hòn ngọc thiên tài cần đào tạo. Họ Cao Bột Hải nhà ta là danh môn thế gia. Huynh trưởng Cao Quần thì học trò khắp nơi. Ta sẽ bảo ông ta thu nhận cháu là đệ tử. Cháu thấy thế nào?
Dương Tố thấy Cao Quýnh rốt cục bị đứa cháu mình thuyết phục thì vui mừng khôn xiết. Nếu như có thể trở thành con cháu nhà nho nổi tiếng Cao Quần thì cũng không tồi. Ông ta đang định thay Nguyên Khánh đồng ý thì lại nhìn thấy Phong Đức Di đánh mắt ra hiệu với mình. Ý là đừng đồng ý. Tuy không biết nguyên nhân là gì nhưng Dương Tố vô cùng tín nhiệm Phong Đức Di cho nên ông ta cũng thay đổi ý định, cười đáp:
- Nguyên Khánh, cháu cứ theo suy nghĩ của mình. Không cần miễn cưỡng ép buộc mình.
Nguyên Khánh nghe ra ông nội có ý cự tuyệt, hơn nữa bản thân hắn cũng không muốn. Cho nên hắn chậm rãi lắc đầu nói:
- Cháu không muốn học văn. Cháu muốn học võ.
Cao Quýnh cảm thấy Nguyên Khánh tài năng văn chương càng có sự phát triển. Tuổi nhỏ mà có thể viết ra những câu thơ đầy khí thế như vậy. Nếu như được bồi dưỡng đào tạo thêm thì tương lại sẽ là nhân tài của Đại Tùy. Ông ta cũng nghe ra Dương Tố không muốn để cho Nguyên Khánh theo mình học văn. Nhưng Cao Quýnh vẫn là muốn thử một lần xem sao. Ông ta liền dỗ Nguyên Khánh:
- Tại sao nhất định phải học võ chứ? Bây giờ thiên hạ đã yên bình rồi. Học văn thì càng giúp vua trị quân được, thống trị thiên hạ, như thế càng không phải càng dễ thể hiện khát vọng trong lòng hay sao?
Nguyên Khánh vẫn là kiên quyết lắc đầu:
- Khát vọng trong lòng cháu là “Thà làm bách phu trưởng, hơn làm một thư sinh”. Đột Quyết chưa diệt, Tây Vực chưa lấy, tướng quốc làm sao có thể nói là thiên hạ đã thái bình được chứ?
Cao Quýnh ngây ngẩn cả người. Một lúc sau mới xúc dộng thở dài:
- Cao Quýnh ta làm phụ tá quân vương mười bốn năm nay, được coi là tướng đầu khai quốc nhưng kiến thức lại chẳng bằng một cậu bé năm tuổi. Thật là hổ thẹn!
Dương Tố âm thầm tán thưởng. Thằng bé này không kiêu ngạo không siểm nịnh, gan dạ sáng suốt hơn người, dám thẳng thắn khiển trách Tướng quốc. Trong lòng ông ta vừa hối hận vừa cảm thấy thật may mắn. Hối hận vì cảm thấy mình hồ đồ, không biết mình có đứa cháu giỏi thế này. Thấy may mắn là vì ông ta dù sao cũng kịp thời phát hiện ra và vẫn còn kịp để bồi dưỡng đào tạo nó.
Giờ phút này, Dương Tố cũng đánh giá được Nguyên Khánh. Thằng cháu này tương lai nhất định sẽ là hy vọng của nhà họ Dương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác Giả: Cao Nguyệt
-----oo0oo-----
Quyển 1: Dương gia hữu nam sơ trưởng thành
Chương 10: Sư phụ là ai?
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Cao Quýnh cáo từ ra về với cảm giác cảm thán và tiếc nuối. Dương Tố tiễn ông ta ra khỏi phủ, rồi lại quay lại thư phòng. Trong thư phòng chỉ có hai người Phong Đức Di và Nguyên Khánh. Dương Tố lập tức hỏi Phong Đức Di:
- Tiên sinh vừa rồi vì sao không cho ta đáp ứng Cao tướng quốc?
Nguyên Khánh ngồi ở chiếc ghế hổ ở bên cạnh. Cậu bé cũng muốn biết vì sao Phong Đức Di không cho Dương Tố đáp ứng việc mình vái anh của Cao Quýnh làm thầy? Cậu bé đương nhiên biết rằng không phải vì lý do mình muốn học võ mà chắc chắn là có lý do gì khác.
Phong Đức Di âm âm cười, hỏi lại Dương Tố:
- Ngài nghĩ Thánh Thượng lên trăm tuổi, Thái Tử đăng cơ, sẽ dùng ai làm Tả thừa tướng?
Dương Tố ngẫm nghĩ một chút nói:
- Khi đó Cao Quýnh là quốc trượng. Đương nhiên ông ta sẽ là Tả thừa tướng
Dương Tố bỗng nhiên hiểu ra ý của Phong Đức Di. Dương Dũng lên ngôi, tất nhiên sẽ tiếp tục trọng dụng Cao Quýnh. Như thế thì Dương Tố liền vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu lên. Nhưng…. điều này thì có liên quan gì đến Nguyên Khánh cơ chứ?
Phong Đức Di thản nhiên cười:
- Nguyên Khánh là hòn ngọc quý của nhà họ Dương, là hy vọng của Dương công. Làm sao lại để cho nó là học trò nhà họ Cao cơ chứ?
Nguyên Khánh cũng không thể không khâm phục được sự biết suy xét của Phong Đức Di. Anh ta đã nhìn ra được thế cạnh tranh giữa Dương Tố và Cao Quýnh.
Lúc này, Nguyên Khánh bỗng nhiên cũng hiểu ra. Trong lịch sử Dương Tố sở dĩ tận hết sức lực ủng hộ Tấn vương Dương Quảng có một nguyên nhân trong đó chính là vì ông ta muốn thay thế Cao Quýnh. Mà Cao Quýnh lại đã kết thông gia với Thái Tử Dương Dũng. Với Dương Dũng thì Dương Tố không còn cơ hội đầu tư thêm nữa. Vì thế nên mới ngược lại chuyển sang ủng hộ Dương Quảng.
Chỉ sợ căn nguyên suy nghĩ này của Dương Tố chính là bắt nguồn từ câu nói này của Phong Đức Di.
Đây là tính ngẫu nhiên và tính tất yếu của lịch sử. Không có Dương Tố ủng hộ, Dương Quảng căn bản là không có khả năng đăng cơ. Mà Dương Quảng không đăng cơ, cuối cùng cũng sẽ không xuất hiện Lý Đường.
Dương Tố chậm rãi gật đầu:
- Tiên sinh nói không sai. Qủa thật không thể để cho Nguyên Khánh là học trò nhà họ Cao được. Ta thiếu chút nữa là thiếu tính toán. May mà có tiên sinh nhắc nhở.
Ông ta lại liếc sang Nguyên Khánh một cái, vuốt ve cái đầu nhỏ của hắn:
- Xem ra ông nội phải tìm thầy khác cho cháu rồi.
Phong Đức Di nhìn thấy sự coi trọng của Dương Tố đối với Nguyên Khánh, trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Phải đầu tư một phen với đứa nhỏ này.”
Phong Đức Di liền vừa cười đề nghị:
- Tướng quốc, ta có quen một người. Tuy chỉ là một quan quân cấp thấp nhưng võ nghệ siêu quần, gan dạ sáng suốt hơn người. Ta đề cử người này làm thầy của Nguyên Khánh.
Dương Tố ngẫm nghĩ một chút. Ông ta vốn định để Nguyên Khánh và con cháu nhà họ Dương cùng nhau luyện võ. Nhưng ông ta cũng biết rằng những người gọi là võ sư này không có bản lĩnh thật sự gì cả, sẽ bỏ lỡ Nguyên Khánh. Còn cha của Nguyên Khánh là Huyền Cảm võ nghệ vô cùng tốt. Đáng tiếc là ông ta không có thời gian dạy con. Dương Tố liền đồng ý luôn.
- Xuất thân có thể không cần so đo. Tuy nhiên tiên sinh cứ đưa anh ta đến gặp ta đã.
Nguyên Khánh trong lòng cũng tràn đầy hứng thú, là anh hùng cuối đời nhà Tùy nào đây? Hắn vội vàng hỏi Phong Đức Di:
- Không biết tiên sinh nói chính là ai?
Phong Đức Di ha hả cười nói:
- Có nói thì ngươi cũng không biết, cam đoan là sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.
Ông ta lại nháy mắt với Dương Tố. Dương Tố vỗ vào đầu Nguyên Khánh.
- Cháu đi trước đi, sư phụ đến đây thì ông nội sẽ cho tìm cháu.
Đợi Nguyên Khánh rời khỏi thư phòng, Phong Đức Di liền cười nói:
- Tướng quốc, bỉ chức còn có một đề nghị.
Lúc này, Dương Tố rất tín nhiệm Phong Đức Di, liền gật gật đầu nói:
- Tiên sinh nói đi!
- Tướng quốc, Mạnh Tử Vân sống trong gian nan khổ cực, chết nơi yên vui. Nguyên Khánh sở dĩ có thể siêu việt hơn những đứa tre khác thì phần lớn là vì hắn sinh ta trong gian nan khổ cực. Cho nên bỉ chức đề nghị tướng quốc không cần thay đổi cuộc sống của nó. Không thể hậu đãi nó, càng đừng để cho người nhà biết Tướng Quốc xem trọng nó.Cứ để cho nó trưởng thành trong hoàn cảnh khó khăn. Tướng quốc thấy đề nghị của bỉ chức thế nào?
Dương Tố là một người có trí tuệ. Phong Đức Di nói quả là không sai. Bản thân mình chỉ muốn tìm danh sư cho Nguyên Khánh là được rồi. Thực sự là không để để cho nó sa đọa trong cao sang phú quý được. Bản thân ông ta đã dạy con cháu quá nhiều. Ông ta vui vẻ gật đầu đáp ứng:
- Làm như lời tiên sinh nói đi.
Nhưng Dương Tố nằm mơ cũng không thể tưởng được Phong Đức Di kỳ thật là có tư tâm. Hiện tại chỉ có một mình Phong Đức Di một người biết Dương Tố coi trọng Nguyên Khánh. Cái cơ hội đầu cơ kiếm lợi này ông ta phải để lại cho chính mình chứ tuyệt đối không muốn để những người khác của nhà họ Dương biết.
Phong Đức Di tư tâm khiến cho cuộc sống của Nguyên Khánh không có bất cứ cải thiện nào, vẫn lớn lên trong nghèo khó và kỳ thị tộc người. Có điều cũng là như thế khiến cho Nguyên Khánh không bị mất đi người mẹ nuôi dưỡng Thẩm Thu Nương. Sự gặp gỡ trong cuộc đời khó mà nói được là được hay là mất.
... . .
Ngay sáng sớm hôm sau, quản gia liền tìm được Nguyên Khánh, bảo là vì Thái lão gia muốn nó sang. Thẩm Thu Nương biết, đây là muốn để Nguyên Khánh bái thầy. Cô thay cho Nguyên Khánh một bộ quần áo mới, chỉnh sửa quần áo cho hắn, vừa dặn dò:
- Phải lễ phép với thầy, không được để thím mất mặt đó. Đã nhớ chưa?
- Cháu nhớ rồi!
Nguyên Khánh lại có chút lo lắng hỏi:
- Ông nội sẽ để cháu rời xa Thím, đi ở cùng sư phụ sao?
Thẩm Thu Nương cười an ủi hắn.
- Chắc là không đâu. Hôm qua chẳng phải cháu đã nói rồi sao? Phong tiên sinh giới thiệu cho cháu một quan quân. Mà đã là quan quân thì sẽ không dẫn cháu đi đâu. Mà cháu mới năm tuổi, ông nội cũng không để cháu rời khỏi nhà họ Dương đâu.
Nguyên Khánh gật gật đầu. Hắn quay đầu lại tìm một vòng, không thấy Nữu Nữu, liền hỏi:
- Thím, Nữu Nữu đâu?
- Cái cháu bé đó, về sau cháu không chơi với nó, nó có chút không vui. Không sao đâu, thím sẽ dỗ nó là được rồi. Cháu đi đi, đừng để người ta đợi lâu.
- Thím, cháu đi đây.
Nguyên Khánh đi theo quản gia rời khỏi tiểu viện, đi về phía cung đình giữa. Thẩm Thu Nương vẫn nhìn theo bóng dáng nho nhỏ của hắn đến khi biến mất rồi mới cúi đầu than thở. Thực ra trong lòng cũng cô đầy nỗi lo lắng. Nguyên Khánh có còn quay trở về bên cạnh cô nữa hay không?
Cô trở lại phòng, nhìn thấy con gái Nữu Nữu khóc trộm ở một góc tường. Cô đau lòng, liền bước về phía đó, ngồi xổm xuống ôm lấy con:
- Nữu Nữu, con sao vậy?
Nữu Nữu đầy nước mắt, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, khóc thút thít nghẹn ngào nói:
- Con cũng muốn học võ cũng Nguyên Khánh ca ca!
Thẩm Thu Nương ôm con bé vào lòng, áp mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, dịu dàng nói:
- Nữu Nữu, sau này mẹ dạy con luyện võ. Giống như Nguyên Khánh ca ca được không?
- Không được, con muốn học cùng Nguyên Khánh ca ca cơ.
Thẩm Thu Nương lau đi nước mắt cho con, cười nói:
- Con ngốc à, Nguyên Khánh ca ca tối sẽ về mà. Chúng ta sẽ đọ với anh ấy xem là Nữu Nữu của mẹ lợi hại hay Nguyên Khánh ca ca lợi hại nhé?
- Vâng,
Nữu Nữu gật đầu thật mạnh.
... . .
Nguyên Khánh cùng quản gia đi tới trước cửa thư phòng Dương Tố. Quản gia bẩm báo:
- Lão gia, công tử Nguyên Khánh đã đến.
- Cho vào đi!
Nguyên Khánh đẩy cửa ra đi vào thư phòng, thấy trong thư phòng chỉ có ba người, một là ông nội Dương Tố, một là Phong Đức Di và một người còn lại là một quan quân trẻ tuổi với làn da ngăm đen chừng khoảng ba mươi tuổi. Người này để lại ấn tượng ban đầu cho Nguyên Khánh là một người cường tráng vô cùng. Ông ta cao chừng sáu thước rưỡi (thời Tùy 1 thước = 29.5 cm), lưng hùm vai gấu, hai cánh tay khỏe mạnh vô cùng. Ông ta có gương mặt trầm tĩnh, quả quyết mà oai hùng dị thường. Đôi mắt ông ta dài nhỏ một cách đặc biệt, từ trong đôi mắt đó toát lên vầng hào quang mạnh mẽ.
Ông ta đang đánh giá Nguyên Khánh. Ông ta trong lòng có chút kinh ngạc. Ông ta không ngờ rằng cháu của tướng quốc Dương lại mặc một bộ quần áo vải. Trong tưởng tượng của ông ta thì Nguyên Khánh hắn phải là ăn ngon mặc đẹp, phú quý vô cùng. Nhưng hắn trước mặt này đây thì ông ta không thấy được điều đó. Tuy mới năm tuổi nhưng cơ thể không những to lớn mà bước đi rất bình tĩnh, vững vàng. Trong mắt hắn có sự trưởng thành và bình tĩnh mà những đứa trẻ cùng trang lứa không có.
Ông ta nghe Phong Đức Di nói, đứa nhỏ này không phải là hung hãn bình thường. Nhưng cái mà ông ta nhìn thấy không phải là sự hung hãn mà là một sự tự tin và quật cường. Mắt ông ta hơi nheo lại. Ấn tượng lần đầu của ông ta đối với Nguyên Khánh rất tốt. Đây là một đứa bé có thể chịu khổ được.
Nguyên Khánh hai đầu gối quỳ xuống, hành lễ với ông nội:
- Nguyên Khánh tham kiến ông nội!
Dương Tố thấy Nguyên Khánh sạch sẽ hơn ngày hôm qua, càng có tinh thần hơn. Ông ta trong lòng thích thú dịu dàng nói với Nguyên Khánh:
- Hôm qua ông nội đã nói với cháu rồi. Ông sẽ tìm thầy cho cháu, dạy cháu võ công. Hôm nay thầy đã đến rồi. Cháu chào thầy đi!
Ông chỉ sang người đàn ông dáng vóc khôi ngô và giới thiệu cho Nguyên Khánh:
- Vị này chính là mãnh tướng trong quân đội. Họ Trương, tên là Tu Đà. Về sau cháu sẽ học võ cũng thầy này !
Nguyên Khánh cả người chấn động. Hôm qua hắn háo hức một đêm. Sư phụ của hắn sẽ là ai? Có thể là Lý Tĩnh không? Nghe nói Dương Tố và Lý Tĩnh quan hệ tốt lắm. Có thể là một trong mười sáu hảo hán cuối đời Tùy hay không? Nhưng đó là những nhân vật trong Diễn nghĩa, chưa chắc đã là lợi hại nhất. Nhưng hắn không ngờ rằng sư phụ của mình lại là mãnh tướng Trương Tu Đà cuối đời Tùy.
Nguyên Khánh không khỏi trong lòng mừng rơn. Hắn liền cúi xuống bái:
- Đồ đệ Nguyên Khánh bái kiến sư phụ!
Trương Tu Đà lúc này danh khí rất lớn nhưng vẫn chưa nổi tiếng. Ông ta là tâm phúc yêu quý của đại tướng Sử Vạn Tuế. Quân chức không cao nhưng là một Việt Kỵ Giáo Úy. Còn Sử Vạn Tuế là bộ hạ của Dương Tố. Bởi vì phải nịnh Dương Tố nên quen với Phong Đức Di. Trương Tu Đà cũng bởi vậy mà quen được Phong Đức Di. Dáng người hùng tráng kia để lại cho Phong Đức Di ấn tượng sâu sắc. Hơn nữa Sử Vạn Tuế cũng khen thêm về Trương Tu Đà, khen ông ta dũng mãnh vô địch, gan dạ sáng suốt hơn người, chỉ có điều thời vận không tốt lắm. Phong Đức Di liền lập tức nghĩ đến đề cử Trương Tu Đà làm thầy của Nguyên Khánh.
Đối với Trương Tu Đà thì đây cũng là một cơ hội để ngẩng đầu lên, có thể dạy cháu trai của Tướng quốc thì điều này rất tốt cho tiền đồ của ông ta. Ông ta vội vàng nâng Nguyên Khánh lên và trầm giọng nói với hắn:
- Học võ theo ta thì sẽ phải chịu khổ đó. Con có chịu được không?
Nguyên Khánh cũng không chút do dự nói:
- Đồ đệ không sợ chịu khổ, chỉ sợ không được chịu khổ mà thôi.
- Tốt lắm, vậy thì bây giờ đi với ta.
Trương Tu Đà hành lễ với Dương Tố:
- Tướng quốc, bỉ chức bây giờ sẽ mang Nguyên Khánh đi.
Dương Tố cũng biết uy danh của Trương Tu Đà. Ông ta nheo mắt thản nhiên nói:
- Ta chỉ có một câu. Đừng coi nó là cháu của ta.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác Giả: Cao Nguyệt
-----oo0oo-----
Quyển 1: Dương gia hữu nam sơ trưởng thành
Chương 11: Ra tay tàn độc
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Trương Tu Đà thúc chiến mã theo hướng ao Khúc Giang phía Đông Nam Đại Hưng Thành mà đi. Thời này Đại Hưng Thành còn chưa được gọi là Trường An, mà thường được gọi Tây Kinh hoặc Kinh Thành. Hôm nay là mùng tám tháng giêng, trời còn lạnh, tuyết trắng rơi đầy trời, Đại Hưng Thành đều bị tuyết trắng bao trùm.
Trương Tu Đà cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, từ đầu đến cuối, không nói lời nào, Nguyên Khánh vui vẻ mà ngồi trước y. Hắn rất thích thú với việc cưỡi ngựa, ở đời trước hắn cũng không biết cưỡi ngựa, hắn luôn mơ ước mình có thể ngồi trên một con chiến mã, tay cầm kiếm dài, uy phong lẫm liệt mà hét,
- Lại đây xưng danh!
Hắn cũng có thể làm một tên hảo hán thực sự.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn được cưỡi lên con tuấn mã, cuộc đời hắn từ nay về sau cũng bắt đầu bước sang trang mới, cũng không biết Trương Tu Đà sẽ giáo dục hắn thế nào, sẽ cho hắn dùng đan dược, hay dạy hắn ngồi xuống luyện khí? Trong lòng hắn đều cảm thấy rất hưng phấn.
Sở dĩ Trương Tu Đà cưỡi ngựa chạy chầm chậm, chủ yếu là muốn tìm hiểu tình trạng cơ thể của Nguyên Khánh, đồng thời suy nghĩ là thế nào để dạy dỗ người này. Nguyên Khánh ngồi phía trước y, y có thể cảm nhận được gân cốt của Nguyên Khánh, có thể cảm nhận được gân cốt của Nguyên Khánh rất chắc chắn, dường như đã từng luyện võ công.
- Ngươi từng học võ công với ai chưa?
Trương Tu Đà lạnh lùng hỏi.
- Đồ nhi chỉ tự học, bắt đầu học từ khi ba bốn tuổi, mỗi ngày dùng dao chặt cây, mỗi ngày cũng được năm trăm phát.
- Là ai dạy ngươi phương pháp?
Vẻ mặt Trương Tu Đà có vẻ dịu đi một chút.
- Đồ nhi là nghe lén lời võ sư dạy trong Dương phủ, không có ai dạy cả.
Nguyên Khánh không nói thật, hắn không muốn nói với Trương Tu Đà rằng hắn đã từng học đao pháp Trương thị, dù sao hắn cũng không học đến mức cơ bản lắm, nên cũng không ảnh hưởng đến việc luyện võ của hắn sau này.
Thật ra đây cũng là những điều mà Trương Tu Đà lo lắng, bước đầu tiên của việc học võ là vô cùng quan trọng, nếu Nguyên Khánh đã bị người khác Trúc Cơ (xây dựng cơ bản), thì bất luận sau này y có dạy như thế nào, Nguyên Khánh cũng không thể luyện được võ nghệ của y, giống như một tờ giấy, giấy trắng thì hắn mới có thể vẽ lên đó được, nếu bị người khác vẽ bậy lên đó rồi, vậy cái mầm tốt của Nguyên Khánh cũng bị hủy hoại rồi.
Trương Tu Đà cũng không phải lo lắng việc Nguyên Khánh lại bái sư phụ khác, mà là lo không có cách nào để thay Nguyên Khánh Trúc Cơ, y suy nghĩ một lúc, rồi không nói gì nữa.
Một lúc sau, họ đến ao Khúc Giang, ao Khúc Giang đã bị băng tuyết phủ mất, mặt băng như gương. Có không ít du khách đang trượt băng trên mặt hồ, Trương Tu Đà đi đến một khúc sông có những dấu chân, buộc dây ngựa xong, y ngồi xổm xuống trước mặt Nguyên Khánh, giữ bả vai hắn, nhìn vào mắt hắn trầm giọng hỏi:
- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, theo ta học đạo, ngươi thực sự không hối hận chứ?
Nguyên Khánh cũng cực kỳ nghiêm túc nói:
- Đồ nhi tuyệt đối không hối hận!
- Được! Bây giờ chúng ta bắt đầu!
Trương Tu Đà rút cây đao của y ra, đây là cây đao tổ truyền, là đao Thất Lãnh Nguyệt, sắc bén vô cùng. Y nhẹ nhàng thả người, lại nhảy xa hai trượng trên mặt băng, dùng lực mạnh ở cánh tay, ‘sát’ một tiếng, mặt băng bị cắt một nhát dày một thước, sau đó tách tảng băng ra, nhưng nhìn y cứ như cắt một miếng thịt vậy, trong nháy mắt đã có thể cắt được một khối băng hình tròn có đường kính một trượng.
Trọng lượng của khối băng lên đến mấy trăm cân, hai tay y chỉ hơi dùng lực, lại có thể nâng cao nó lên, ném lên trên bờ, trên mặt băng xuất hiện một hố băng có chiều rộng gần một trượng.
Nguyên Khánh vừa kính ngạc vừa thán phục bởi thần lực của Trương Tu Đà. Nhìn tảng băng, hắn cũng có thể hiểu được ý của Trương Tu Đà, chẳng lẽ đây chính là Trúc cơ của y sao?
Trương Tu Đà dùng đao chỉ vào hố băng, lạnh lùng nói:
- Nhảy xuống đi!
Nguyên Khánh chậm rãi đi đến bên bờ sông, có chút sững sờ nhìn hố băng lạnh lùng, hắn mới 5 tuổi, làm việc này có khi phải mất mạng, sẽ ảnh hưởng đến sự dậy thì của hắn, trên TV cũng đã từng nói, trẻ nhỏ không nên bơi trong mùa đông.
- Để con…cởi quần áo trước.
Không đợi hắn nói xong, hai chân hắn liền nhẹ nhàng hẳn, Trương Tu Đà nâng hắn lên không trung giống như một con gà, đi từng bước lớn đến trước hố băng, ném mạnh hắn xuống hố.
‘Bõm’ một tiếng, Nguyên Khánh rơi xuống hố băng, cảm thấy như có vô số cái kim châm đâm tới hắn, những tế bào trong cơ thể co rút lại, cái cảm giác rét lạnh xâm nhập trong từng xương tủy đó, đau đến mức khiến hắn không chịu nổi, hắn kêu rên thảm thiết.
Hắn bất chấp tất cả mà trèo lên bờ, nhưng vừa mới leo lên được một nửa lại bị Trương Tu Đà đá rớt xuống, khí lạnh trong nước, khiến máu hắn cũng như đông lại, hắn cảm thấy như mình sắp chết rồi, cái cảm giác sợ hãi trước cái chết khiến hắn không chịu nổi mà cầu cứu Trương Tu La,
- Xin ông cho tôi lên bờ đi! Con thật sự không chịu nổi nữa, cầu xin sư phụ…
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Trương Tu Đà tát cho một cái, hung tợn quát:
- Câm miệng cho ta!
Nguyên Khánh bị đánh đến mức mắt thấy toàn sao, trong lòng rất uất hận, chửi ầm lên:
- Họ Trương kia, sẽ có ngày ông đây sẽ chém đầu ngươi, ông đây sẽ không tha cho ngươi!
Trương Tu Đà lại cười ha ha:
- Chửi hay lắm! Chửi thêm đi, mắng luôn cả tổ tông tám đời của ta đi!
- Họ Trương kia, ông đây giẫm đạp lên tổ tông tám đời nhà ngươi!
….
Trương Tu Đà ngồi trên một thân cây, ngậm một ngọn cỏ trong miệng, ngạo nghễ nhìn Nguyên Khánh, lúc này y đã không quan tâm nữa, Nguyên Khánh có thể bò lên bờ, nhưng tiểu tử này lại có tính tình bướng bỉnh, không chịu cầu xin y nữa, Trương Tu Đà cũng không ép hắn, xem hắn có thể bướng bỉnh được bao lâu?
Nửa tiếng sau, Trương Tu La đập tảng băng vừa mới kết băng ra, kéo Nguyên Khánh sớm đã bị đông lạnh đến tái xanh người lên bờ. Y thật ra cũng chỉ đang thử thách sự dũng cảm của Nguyên Khánh, thấy tiểu tử này lì lợm, trong lòng cũng thấy thích thú.
Y lấy từ trong túi ra một bình rượu, lại lấy thêm hai viên đan dược màu hồng, giống như hạt cây hạnh đào, đem một viên nghiền nát ra bỏ vào trong rượu. Một lúc sau, đan dược liền nhanh chóng dung hòa vào trong rượu, Trương Tu La lại mở miệng Nguyên Khánh ra, đổ đan dược vào, để hắn nuốt xuống, nhanh chóng lột bỏ quần áo Nguyên Khánh, đem rượu đổ lên người hắn rồi xoa bóp, xoa bóp như vậy trong mấy phút, sắc mặt Nguyên Khánh lại hồng hào trở lại, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Câu đầu tiên hắn nói khi tỉnh dậy chính là:
- Cậu nhỏ của ta có bị đông cứng mất không?
Khuôn mặt lạnh như băng của Trương Tu Đà cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, một tay đỡ hắn đứng dậy,
- Đã cho ngươi uống thuốc rồi, bây giờ đến lúc chạy bộ, chạy mười tám dặm!
- Vậy quần áo ta đâu?
- Không cần quần áo, không có cô gái nào có hứng thú với ngươi đâu!
Trương Tu Đà lên ngựa, dùng sống đao đánh lên lưng hắn,
- Chạy mau cho ta, ngươi mắng tổ tông mười tám đời của ta, ta sẽ cho ngươi chạy mười tám dặm, chạy!
Nguyên Khánh ưỡn người, bước thấp bước cao mà chạy, chỉ cảm thấy một nguồn nhiệt lớn của mình đang phát tác ra ngoài, khiến hắn nóng toàn thân, không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Trương Tu Đà cưỡi ngựa đi theo phía sau, hễ Nguyên Khánh hơi lười biếng, y liền dùng sống đao đánh lên lưng hắn một cái.
Rất nhiều du khách trượt băng ở ao Khúc Giang đều được nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi, một cậu bé toàn thân lõa lồ liều mạng chạy, còn sau lưng nó, là một người đàn ông khôi ngô cưỡi ngựa đi theo, thỉnh thoảng lại dùng sống đao đánh lên lưng cậu bé, vô cùng hung ác, khiến cho người ta thấy thương cảm.
Có người muốn tiến lên ngăn lại, nhưng nhìn sự hung ác của người đàn ông đó, khiến họ không dám bước đến, trong lòng tràn đầy sự đồng tình với cậu bé đáng thương đó.
…
Cho đến lúc hoàng hôn, Nguyên Khánh trong tình trạng kiệt sức gần như là bò vào tiểu viện, áo quần của hắn đã được gió thổi khô tự nhiên. Thẩm Thu Nương cứ nơm nớp lo sợ nhìn thấy Nguyên Khánh cuối cùng cũng đã về, cô vui mừng rạng rỡ, tiến lên đón,
- Tốt quá, cuối cùng cháu cũng về!
Cô đỡ lấy Nguyên Khánh, thấy cả người hắn đều biến hình, không khỏi kinh ngạc,
- Nguyên Khánh, cháu làm sao vậy?
Nguyên Khánh lấy một gói thuốc từ trong người ra, đưa cho cô, uể oải nói:
- Buổi tối cho cháu ngâm thuốc trong hai giờ.
Thẩm Thu Nương nhận lấy gói thuốc, mở ra, bên trong là một loại dầu cao màu đen, lại ngửi ngửi, có mùi thơm, liền kỳ lạ hỏi:
- Đây là cái gì?
- Cháu không biết, cháu sắp bị tên khốn nạn kia tra tấn chết rồi.
Lúc này, Nữu Nữu từ trong phòng chạy ra, trong tay cầm một cây kiếm bằng trúc, vui vẻ nói:
- Nguyên Khánh ca ca, muội cũng luyện võ, chúng ta cùng tỷ thí đi!
Nguyên Khánh uể oải cười khổ một tiếng,
- Chúng ta cùng tỷ thí ăn cơm, xem ai ăn được nhiều hơn.
Nguyên Khánh một mạch ăn tám bát cơm, lập tức có tinh thần hẳn, hắn mới bỗng nhiên hiểu ra được, mình quả thật cũng quá đói.
Cơm nước xong, Thẩm Thu Nương nấu một nồi nước ấm, lại chuẩn bị hai thùng tắm, đưa cao thuốc của Nguyên Khánh hòa vào nước, cô cũng hòa cho Nữu Nữu một loại cao để ngâm người, là loại thích hợp cho con gái sử dụng.
Ngâm nước thuốc là một cách làm cơ bản của việc rèn căn cơ của cơ thể, dường như tất cả những người luyện võ đều phải làm như vậy, chỉ khác là dùng những loại thuốc khác nhau, hơn nữa cũng phối hợp dùng và uống thuốc. Vốn dĩ Thẩm Thu Nương muốn đợi cho ba tháng nữa khi Nữu Nữu đủ năm tuổi mới xây dựng căn cơ cho nó, nhưng nếu Nguyên Khánh đã bắt đầu, thì cô cũng làm sớm hơn.
- Thím, thím sao không nói cho cháu biết, thím cũng biết võ?
Trong căn phòng nóng bừng bừng, Nguyên Khánh và Nữu Nữu ngâm mình trong thùng nước, Nguyên Khánh chỉ để lộ ra cái đầu, lười biếng oán trách:
- Sớm biết thím biết võ, thì cháu đã không bái tên ác ma kia làm sư phụ nữa, y biến thái quá, hôm nay lại bảo cháu ngâm mình trong nước băng đến hai lần, cháu gần như sắp chết.
Thẩm Thu Nương gõ vào đầu hắn một cái, giáo huấn hắn,
- Thứ nhất, võ công của thím nam nhi không thể học được; Thứ hai, thím không cho cháu mắng sư phụ mình là ác ma; Thứ ba, cháu không được nói với bất cứ ai là thím biết võ, nhớ chưa?
- Cháu nhớ rồi!
Nguyên Khánh lại tò mò hỏi:
- Thím, nếu thím đã biết võ, tại sao còn ở lại trong phủ Dương?
Thẩm Thu Nương khẽ thở dài, xoa xoa đầu hắn,
- Nói cháu cũng không hiểu.
Nguyên Khánh suy nghĩ, đột nhiên hỏi:
- Thím, là vì báo thù?
Thẩm Thu Nương chợt run lên, giật mình nhìn chằm chằm vào Nguyên Khánh,
- Ai nói cho cháu?
- Cháu tự đoán, không ai nói hết!
Nguyên Khánh thấy vẻ mặt của cô thì biết mình đã đoán đúng rồi, trong lòng hắn rất kinh ngạc, vội hỏi:
- Thím, không phải thím muốn giết ông nội cháu chứ?
Thẩm Thu Nương lắc đầu cười nói:
- Đồ ngốc, đừng nghĩ tầm bậy, kẻ thù của thím không phải ông nội.
Cô nhìn chằm chằm Nguyên Khánh, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nguyên Khánh, cháu đừng nói tầm bậy lung tung, nếu không thím và bé gái sẽ không sống nổi, cháu nhớ lời của thím, đừng nói lung tung.
Nguyên Khánh im lặng gật đầu,
- Thím, cháu hiểu rồi, thím yên tâm đi! Kẻ thù của thím cũng là kẻ thù của cháu, về sau cháu nhất định giúp thím báo thù!
Thẩm Thu Nương cảm động, âu yếm xoa khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Nguyên Khánh, ai nói mình không có con trai chứ
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius