Truyền Kỳ Tử Thần Tác giả :Kim Sa Lưu Thủy -----oo0oo-----
Chương 6: Trong căn nhà phủ đầy bụi.
Dịch: Rô méo
Biên tập:
Nguồn: TTV
Kim Lan tinh, khu dân nghèo.
Bước chân đi trên con đường quen thuộc, nhìn từng căn từng căn nhà thân quen, khóe mắt Vân Phong đột nhiên hơi rơm rớm.
Cuối cùng, hắn dừng lại phía trước một tòa nhà.
Khu dân nghèo, tòa nhà số 18.
Con số quen thuộc, cánh cửa quen thuộc.
Vân Phong đi vào tòa nhà, lên tầng trên.
"1301" - Nhìn đến số nhà quen thuộc trước cửa nhà, Vân Phong thở sâu.
Bàn tay khẽ vuốt nhẹ một cái trên cửa phòng, tinh thần lực cũng theo đó tràn vào.
Một hình chiếu bàn phím số dạng lập thể lập tức xuất hiện trước mặt, hắn dùng ý niệm đưa vào đó một chuỗi những con số.
- Rắc .... Keét !!! ...
Sau khi Vân Phong hoàn tất việc nhập mã, bàn phím liền biến mất. Một tiếng "két" nhỏ vang lên, cánh cửa liền mở ra.
- Cha!
Trong lòng Vân Phong kích động, vừa bước vào cửa liền lập tức la lớn.
- Ch...
Đang gọi, bỗng hắn im bặt.
Trên mặt bàn, trên mặt ghế, trên giường, ... theo ánh mắt Vân Phong lướt qua, đều bị phủ lên một lớp tro bụi dày.
Vân Phong chợt cảm thấy choáng váng, mắt hắn lập tức đỏ lên.
Chuyện gì đã xảy ra? Cha đã đi đâu rồi? Từ tình trạng của căn phòng, có thể thấy được cha đã rất lâu không quay trở lại đây rồi! Chẳng lẽ, sau khi tên đệ tử của gia tộc Bá tước kia giam hắn vào ngục giam Carlos rồi mà vẫn không chịu bỏ qua, còn ra tay với cha?
Đây đúng là chuyện mà hắn lo lắng nhất! Tại quân đội, hắn dốc sức liều mạng để kiếm thật nhiều quân công, hòng mong có thể được quay trở về sớm một chút. Phạm nhân đi ra từ ngục giam Carlos cần phải phục vụ 20 năm trong quân đội mới mong có thể được tự do. Trong khi đó mình không thể về nhà, cũng không thể liên hệ cùng với ngoại giới! Ngoại trừ đã phục vụ được 20 năm ra, còn có một phương thức khác có thể đổi được tự do, đó là tích góp từng chút quân công một để đạt tới tước vị Bá tước!
Hiện tại sở dĩ hắn có thể xuất ngũ, đó là một tình huống đặc biệt.
Nhưng giờ nhìn xem, việc mà hắn lo lắng đã xảy ra rồi. Cha đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Phong chợt dâng lên một cảm giác đau đớn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên trầm trọng!
Từ nhỏ hắn đã không có mẹ. Từ khi hắn còn rất nhỏ, thân thể cha hắn đã không được khỏe lắm, hai cha con vẫn luôn sống nương tựa vào nhau ...
Hắn chỉ có một người thân duy nhất là cha thôi!
Lúc hắn bị tên đệ tử của gia tộc Bá tước kia dùng quan hệ để đưa vào ngục giam Carlos, người mà hắn lo lắng nhất cũng chính là cha, lo cho cuộc sống của cha sau này sẽ thế nào, lo phản ứng của cha sau khi biết chuyện của hắn, lo cho bệnh của cha! Vào thời điểm ấy, bệnh của cha hắn đã bắt đầu chuyển sang nghiêm trọng rồi!
Cho nên, hắn vẫn luôn tự nói với mình, rằng mình không thể chết được! Hắn phải còn sống trở về, rửa sạch sỉ nhục, trở về trong vinh quang!
Hiện giờ ...
Hắn đã trở về rồi! Nhưng mà, hết thảy đều đã xong rồi sao?
Tại trong ngục giam Carlos, nhiều lúc huấn luyện rất gian khổ nhưng hắn không rơi một giọt lệ nào. Lúc tham gia 'Lồng giam tử vong', rất nhiều lần bản thân bị trọng thương, hắn cũng không khóc. Tại nhiệm vụ cuối cùng ấy, lúc ở nơi đó chỉ biết trơ mắt ra nhìn mười hai huynh đệ chết đi, hắn cũng không khóc. Nhưng lúc này ... trong mắt hắn, những giọt nước mắt ấy cũng không nhịn được nữa, lã chã rơi xuống.
- Ngươi ... Ngươi là Vân đại ca phải không?
Đúng lúc này, một thanh âm nhút nhát e lệ đột nhiên vang lên sau lưng Vân Phong.
Một người xuất hiện tại sau lưng, vậy mà hắn không phát giác?
Hây ...
Trong lòng Vân Phong thầm kinh hãi, đọt nhiên quay người một cách vô ý thức, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người kia, một cỗ khí thế ngưng tụ như thực chất tùy thế phát tán ra.
Mỗi người đều có tinh thần lực, sau khi tinh thần lực của một người đạt tới một cấp độ nhất định sẽ có thể ngưng tụ ra một cỗ khí thế, dùng để đối địch có thể trợ giúp cho uy thế, thực lực tăng lên nhiều, làm thực lực vượt xa những cao thủ bình thường. Cấp độ của tinh thần lực tổng cộng có chín mươi chín cấp, từ cấp một tới cấp chín thì dù thiên phú không thức tỉnh cũng có thể đạt tới. Từ cấp mười đến cấp mười chín thì lại cần thiên phú tu luyện thức tỉnh, người có thiên phú Linh cấp một mới có thể đạt tới. Từ cấp hai mươi đến cấp hai mươi chín, cần thiên phú Linh cấp hai. Cứ như vậy cho đến Linh cấp chín đều tính theo cách này.
Chỉ là, đẳng cấp thiên phú chỉ đại biểu cho giới hạn tối đa mà ngươi có thể đạt tới, chứ cũng không có nghĩa là thành tựu tinh thần lực mà cuối cùng ngươi sẽ đạt tới. Thiên phú ngươi tốt, nhưng lại không cố gắng tu luyện, vậy thành tựu về tinh thần lực của ngươi cũng chẳng cao đâu, hoặc là phương pháp tu luyện của ngươi không đúng thì cũng như như thế, không thể có thành tựu cao được!
Tại đế quốc Lam Nguyên, những người có được thiên phú Linh cấp bốn đều là tinh anh của đế quốc, người có thiên phú như vậy đều sẽ được đầu tư bồi dưỡng. Thường thì họ đều có thể đạt được đến tước vị quý tộc, hoặc giả có tài trí hơn người, như vậy cũng có lợi cho việc bồi dưỡng người đời sau. Dù sao rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, đời sau của người có thiên phú Linh cấp bốn thường thì cũng sẽ không quá kém. Giai tầng quý tộc là tầng lớp thống trị, cũng là lực lượng trụ cột của nhà nước, trong tổng số những công dân của đế quốc chỉ chiếm một phần rất nhỏ, chừng một phần vạn.
Dưới quý tộc chính là tầng lớp bình dân cùng với dân nghèo.
Tại đế quốc Lam Nguyên, thiên phú Linh của bình dân thường sẽ vào khoảng cấp hai và cấp ba, họ sẽ không được đế quốc bồi dưỡng đặc biệt. Nhưng nếu như xuất hiện một ai đó xuất chúng, vậy đế quốc cũng sẽ không hề keo kiệt với hắn. Giai tầng bình dân như vậy chiếm số lượng tối đa trong thành phần dân số, là cơ sở của đế quốc, chiếm đến 99%. Cuối cùng là dân nghèo, địa vị của họ là thấp nhất tại đế quốc Lam Nguyên, thiên phú Linh của họ thường chỉ có cấp một, cấp hai, dù có tu luyện mấy kiếp cũng đừng mong có được thành tựu lớn. Những người dân nghèo như vậy chiếm tỷ lệ không nhiều, nhưng cũng không phải là quá ít, chừng xấp xỉ 1%.
Chỉ có một số ít người là có thể tiếp nhận sự bồi dưỡng đặc biệt, còn đại bộ phận những người khác đều phải dựa vào sự cố gắng của chính mình. Bởi vậy, tốc độ tu luyện tinh thần lực của rất nhiều người cũng không nhanh, thường thì thành tựu của họ vĩnh viễn không thể nào đạt tới được cực hạn của bản thân. Những người có tinh thần lực vượt qua cấp chín có thể coi như là một cao thủ rồi. Sau khi tinh thần lực vượt qua cấp chín để đạt tới cấp mười, họ sẽ có thể ngưng tụ tinh thần lực lại thành một cỗ khí thế, đặc biệt là tại trong khu dân nghèo, người có thể đạt tới được thành tựu như thế tuyệt đối có thể xem như một cao thủ. Mà người có tinh thần lực đạt tới cấp hai mươi, dù là ở trong hàng ngũ bình dân cũng có thể được rất nhiều người chú ý rồi.
Vân Phong đã từng có thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn, lại thêm trải qua sự huấn luyện của ngục giam Carlos và năm lần hoàn thành thí luyện 'Lồng giam tử vong' nên đã sớm phát huy thực lực cùng tiềm lực của bản thân đến cực hạn. Tại lúc hắn luyện hóa chiếc Ngân Dực hạm cấp 47 đầu tiên, tinh thần lực của hắn đã đạt tới được cấp 47! Bằng không thì hắn đã không thể luyện hóa nổi được chiến hạm đẳng cấp như vậy. Vật phẩm trong vũ trụ này cũng được chia ra làm chín mươi chín cấp, tinh thần lực tối đa chỉ có thể luyện hóa được vật phẩm ngang cấp với nó. Chất lượng của Ngân Dực hạm cấp 47 là thuộc về vật phẩm cấp 47!
Tuy nhiên, bởi vì Linh của Vân Phong bị hao tổn, đẳng cấp của nó đã bị hạ xuống cấp ba, tinh thần lực cũng bị rớt xuống chỉ còn cấp 39, nhưng dù chỉ như thế này thôi, tại trong hàng ngũ những bình dân thì đã là một tồn tại vô cùng lợi hại!
Khí thế được hình thành từ tinh thần lực đẳng cấp cao như thế há lại có thể bình thường? Hơn nữa Vân Phong đã kinh qua vô số lần bên bờ sinh tử, trong khí thế của hắn có ẩn chứa một cỗ khí tức tử vong. Loại khí tức này càng là thứ mà người bình thường không thể nào có được! Uy năng của nó hơn xa những tu luyện giả đồng cấp bình thường, nếu như hắn cố ý, trực tiếp hù chết một người bình thường bằng khí thế này cũng không phải là không có khả năng.
Biệt danh 'Tử thần' này là được các phạm nhân trong ngục giam Carlos gán cho hắn. Có biệt danh như vậy, há lại là người đơn giản? Đây chính là kết quả của việc đạp lên vô số thi thể ở ngục giam Carlos mà có được đấy. Trong khí thế của hắn ngưng tụ ý niệm tử vong cùng không cam lòng của vô số oan hồn!
Thả ra khí thế, hắn chính là Tử thần! Khí tức của hắn, chính là khí tức của tử vong!
- A ...
Một tiếng hô bối rối vang lên.
Lúc này Vân Phong đã nhìn thấy, người vừa mới mở miệng nói chuyện này là một tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đang bị khí thế hắn tỏa ra dọa cho sợ đến trắng bệch, không nhịn được phát ra tiếng kêu.
Vân Phong sững sờ, vội vàng thu hồi lại khí tức của mình.
Vừa rồi tỏa ra khí thế chỉ là một hành vi trong vô thức của hắn, nhưng sau đó hắn lại lập tức nhớ tới, nơi đây đã không phải là ngục giam Carlos, cũng không phải là chiến trường nữa rồi! Đây là khu dân nghèo của một hành chính tinh cấp hai bình thường, là ở nhà của hắn, một nơi bình thường!
Hơn nữa hắn cảm giác được, cô bé trước mắt này cũng không có ác ý. Còn có "Vân đại ca" mà vừa rồi cô bé ấy gọi, hình như là gọi hắn thì phải?
Vừa thu lại khí thế, khí tức của Vân Phong lại bắt đầu trở nên ôn hòa ... giống như một đại ca ca thân thiết ở nhà bên, làm cho người ta làm cách nào cũng không nghĩ ra, một thiếu niên ôn hòa như thế này, vậy mà lại là một kẻ giống như Tử thần vừa tản ra khí tức tử vong dọa người kia!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Truyền Kỳ Tử Thần Tác giả :Kim Sa Lưu Thủy -----oo0oo-----
Chương 7: Ta ... Ta là Nam Nặc.
Dịch: Rô méo
Biên tập:
Nguồn: TTV
...
Đây cũng là điểm lợi hại của Vân Phong!
Bình thường, nếu một người sống ở một nơi nào đó rất lâu, vậy thì cũng sẽ có khí tức của nơi ấy, đây là đặc điểm của từng sinh mạng! Tại lúc đối mặt với cái chết, rất nhiều người sẽ sinh ra một ý niệm sợ hãi; cỗ ý niệm này cực kỳ tinh túy, là tinh hoa thiêu đốt sinh mệnh mà có. Sau khi bọn họ chết, một bộ phận ý niệm này sẽ tiêu tán đi, nhưng còn có một phần khác sẽ dính vào trên người của kẻ đã giết bọn họ.
Bởi vì ý niệm này của họ, đúng là phát ra vì những kẻ kia! Sau khi cỗ ý niệm này dính vào thân thể của người kia thì sẽ giống như tinh thần lực luyện hóa vật phẩm, dung nhập vào thân thể hắn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà một người chưa từng giết người sẽ cho ta có một cảm giác không giống với những sát thủ!
Mà sau khi một người bình thường giết chết vài người thì sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi, chính cỗ ý niệm này sẽ ảnh hưởng đến ý chí của kẻ giết người! Người có ý chí kém, có thể sẽ khủng hoảng bất an trong một khoảng thời gian dài, nhưng theo thời gian trôi qua, cỗ ý niệm này sẽ từ từ dung hợp cùng sinh mạng của kẻ sát nhân, cho đến khi trở thành một bộ phận của hắn, không hề tạo ra một chút ảnh hưởng nào!
Giết càng nhiều người, khí tức này trên người sẽ càng đậm, cả người sát khí ngùn ngụt. Chỉ riêng khí thế của người này phát ra, liền có thể trực tiếp hù chết một người bình thường! Có điều, nếu như thoáng một cái mà giết quá nhiều người, ý niệm phát ra trước khi chết quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể bị bản thân dung hợp; hoặc là cỗ ý niệm mà người kia phát ra trước lúc chết quá mạnh mẽ, không để cho kẻ giết họ dễ dàng luyện hóa, vậy nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ý chí bản thân người kia: Nhẹ thì phát điên, nặng thì tinh thần trực tiếp suy sụp! Tại ngục giam Carlos, những người bị chết bởi vì nguyên nhân này cũng không ít!
Ý niệm là một loại năng lượng tồn tại không giống với tinh thần lực và Linh. Muốn luyện hóa được loại lực lượng này cũng không dễ dàng, mà thứ quyết định năng lực luyện hóa là mạnh hay yếu, ngoại trừ phải xem vào ý chí của bản thân ra thì còn phải dựa vào cấp độ của Linh! Ý niệm của bản thân càng mạnh thì có thể thừa nhận ý niệm trùng kích càng lớn, mà Linh càng cường đại thì tốc độ luyện hóa ý niệm lại càng nhanh!
Luyện hóa càng nhiều ý niệm, ý niệm của bản thân càng trở nên cường đại! Đây là một vòng tuần hoàn. Nhưng mấu chốt trong đó chính là ở Linh! Linh cường đại mới là căn bản của hết thảy!
Vân Phong đúng là dựa vào siêu cấp thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn của mình mà nhanh chóng quật khởi tại ngục giam Carlos. Lúc ấy, có lẽ lực lượng cơ thể và lực lượng tinh thần của hắn không phải là rất mạnh, nhưng ý niệm của hắn thì cực kỳ lợi hại! Khí thế vừa phát ra, khí tức tử vong nồng đậm liền bao phủ lên người đối phương, làm hắn không thể phát huy nổi quá bảy thành thực lực, cuối cùng lập nên danh tiếng Tử thần tại đó!
Bởi vì lực lượng ý niệm này là tinh hoa của việc thiêu đốt sinh mệnh mà sinh ra, cho nên nó không dễ gì bị người ta luyện hóa. Rất nhiều người có khí tức cường đại thật, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất pha tạp, hỗn loạn, không thể khống chế thu phóng tự nhiên. Khí tức của bọn họ chỉ có thể phát ra, chứ không có năng lực thu liễm lại vào cơ thể.
Mà Vân Phong lại luyện hóa hoàn toàn các loại sát khí trên người, khống chế, thu phóng tự nhiên, lúc bình thường nhìn hắn cũng chỉ là có khí chất hơi bất phàm một chút.
Đây cũng là chênh lệch về cảnh giới!
- Ngươi là ai?
Quan sát cô bé, Vân Phong thầm đánh giá qua, sau đó thì nhíu mày, hỏi.
Cô bé này có một mái tóc dài màu đen mềm mại xõa đến đầu vai, trông rất thanh tú, cộng với gương mặt trái xoan trông rất xinh xắn. Một cô bé như vậy, nếu như hắn thật sự biết mà nói ... chắc có lẽ không thể quên được. Vân Phong xác định, mình không biết người này.
- Ta ... Ta là Nam Nặc, ngươi là Vân Phong đại ca à?
Vẻ mặt cô bé rất khẩn trương, nhìn Vân Phong hỏi.
- Ta là Vân Phong, ngươi là ai?
Vân Phong nhíu mày nhìn cô bé.
- A ... Ngươi ... Ngươi thật sự là Vân đại ca? Ngươi ... Ngươi trở về rồi à?
Thấy Vân Phong thừa nhận, đôi mắt đẹp của cô bé trở nên vui mừng, nhìn Vân Phong kích động nói.
Phản ứng của cô bé làm hai hàng lông mày của Vân Phong càng nhíu chặt hơn.
Hắn cố tìm lại trong ký ức của mình, nhưng dù có nghĩ thế nào thì cũng không nhận ra được hình bóng của cô bé trước mặt này.
"Chẳng lẽ là sau khi linh hồn bị thương thì trí nhớ cũng giảm sút?" - Vân Phong lắc đầu.
Không có khả năng này. Từ nhỏ đến giờ, những phụ nữ mà hắn biết cũng không nhiều, tiểu nha đầu trước mắt này trông rất xinh, không có vẻ gì là một người dễ làm cho người ta phải lãng quên. Hơn nữa nghe giọng nói của nàng thì có vẻ như có quan hệ rất gần gũi với mình, nếu như mình biết cô bé thật, vậy thì không thể nhớ không ra.
Hắn không biết cô bé, nhưng cô bé lại biết hắn ... Chẳng lẽ ... Trong đầu Vân Phong chợt vụt lên một ý nghĩ, chẳng lẽ là cô bé này là được đưa về đây sau khi mình đi, qua lời của hàng xóm và cha nên biết mình?
Nếu là như thế, vậy thì hẳn là nàng biết tình hình của cha bây giờ đi!
Nghĩ đến đây, Vân Phong bắt đầu kích động, liền vội vàng hỏi:
- Cô gọi là Nam Nặc à? Cô có biết cha tôi bây giờ đang ở đâu không?
- A ... Vân thúc thúc hiện giờ đang ở phòng của ta. Thúc ấy, thúc ấy bị bệnh rất nặng, ngươi hãy tranh thủ thời gian đi thăm thúc ấy đi. Nếu như thúc ấy biết là huynh đã trở về rồi, vậy thì hẳn người sẽ rất vui!
Cô bé sững sờ, nhanh nhảu nói tiếp. Trong giọng nói của nàng có đầy vẻ lo lắng, nhưng cũng có phần mừng vui.
Nghe thấy cha gặp phải chuyện không may, Vân Phong thầm thở phào một cái, nhưng ngay sau đó hắn lại lập tức kích động!
Cha đang bị bệnh, lại rất nặng à?
- Cô là ai? Làm sao mà cha tôi lại ở chỗ cô? Còn nữa, làm sao mà cô biết tôi đã về thế?
Đột nhiên, Vân Phong một lần nữa nhìn về phía cô bé có tên gọi Nam Nặc này, nghiêm túc hỏi.
- A ... ta ... ta ...
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Nặc vốn đang nhìn Vân Phong, nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi này thì lại lộ ra vẻ không biết phải làm sao. Nàng cúi đầu, mặt cũng đỏ lên, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng túm lấy góc áo, vẻ lúng ta lúng túng.
Thấy vẻ này của Nam Nặc, Vân Phong một lần nữa nhíu mày.
Tiểu nha đầu này lại dễ thẹn thùng như vậy, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì thế?
Hiện giờ hắn có thể khẳng định, trước kia chắc chắn là hắn không biết tiểu nha đầu này. Chỉ riêng cái vẻ này của cô bé, cho dù trước kia hắn chỉ thấy qua có một lần thôi thì cũng sẽ không bao giờ quên!
Nếu không phải là hắn cảm nhận được nàng không có một ý niệm nào khác, có lẽ giờ hắn đã hoài nghi không biết liệu nha đầu kia có phải là người được tên đệ tử của gia tộc Bá tước kia phái đến hay không? Liệu có phải là hắn đã biết được tin hắn không chết, biết hôm nay hắn trở về nên sai người ở đây chờ hắn, nắm lấy điểm yếu của hắn! Kinh nghiệm vô số sinh tử trong năm năm nay đã bồi dưỡng ra cho hắn một giác quan thứ sáu nhạy cảm vượt quá người thường! Tại tử địa đó, cũng may mà nhờ cái giác quan thứ sáu này nên mười tám người bọn hắn mới có thể chạy thoát được sáu người!
Hắn không nói gì, mà là chờ cô bé này nói tiếp.
Một lát sau, Nam Nặc ngẩng đầu lên một lần nữa. Tuy mặt cô bé vẫn còn đỏ bừng, nhưng tựa như là đã lấy được dũng khí để tiếp tục nói chuyện, có điều, nàng còn chưa kịp mở miệng thì một âm thanh đã truyền đến từ xa.
- Phong nhi!
Nghe thấy tiếng gọi này, Vân Phong run lên, vội vàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía góc rẽ hành lang không xa phía sau lưng.
Một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở nơi đó.
Ông ta đúng là Vân Phi Long, cha của hắn!
- Cha!
Nhìn bóng dáng quen thuộc phía xa, trên mặt Vân Phong tràn đầy vẻ kinh hỉ, kích động hô.
Vụt!
Vù một cái, Vân Phong liền chạy về chỗ Vân Phi Long đang đứng.
Người đàn ông trung niên này mặc quần áo màu trắng, toàn thân suy nhược, nhìn có vẻ rất yếu, nhưng trên người lại có một cỗ khí tức giống như thư sinh.
Nếu như có từ nào có thể hình dung, vậy đó chính là “Nho Nhã”!
Đây là hình tượng của cha trong lòng Vân Phong!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Truyền Kỳ Tử Thần Tác giả :Kim Sa Lưu Thủy -----oo0oo-----
Chương 8: Người cha bệnh nặng.
Dịch: Rô méo
Biên tập:
Nguồn: TTV
- Tốt! Tốt lắm! Phong nhi, con đã thực sự trở lại rồi! Ha ha ... khụ ... khụ ...
Vân Phi Long cầm lấy cánh tay Vân Phong, nhìn chằm chằm vào hắn, cười to nói. Nhưng ông chỉ mới nói được có một câu đã bắt đầu ho khan.
Vừa mới ho thôi, đã không thể ngừng lại.
- Cha, bệnh của cha lại nặng thêm rồi!
Vân Phong thu liễm lại nét vui mừng trên mặt. Hắn tiến lên dìu cha, lo lắng nói.
- Vân thúc thúc, sao thúc lại đi ra thế? Bác sĩ đã nói rồi, người không thể chịu được gió đâu ...
Lúc này Nam Nặc cũng chạy tới dìu ông, trên mặt đầy vẻ sốt ruột.
- Ha ha, bệnh của ta thì ta biết, Phong nhi trở về rồi, lúc này thực sự là ta rất vui ...
Ông xua tay ra vẻ như không có chuyện gì, cười nhạt nói.
- Con xin lỗi, cha, là do con bất hiếu đã gây họa, để cha bị liên lụy rồi!
Nghe cha nói như thế, Vân Phong thấy mũi cay xè, thấp giọng nói.
Hắn vừa mới ly khai, liền đã là năm năm! Vậy mà bệnh của cha đã trở thành nặng như thế, có lẽ không hẳn là không liên quan gì đến chuyện của hắn!
- Không, Phong nhi con làm không sau. Nếu như một người đàn ông mà không có một chút nhiệt huyết, vậy thì hắn cũng chỉ là phế vật!
Vân Phi Long lắc đầu, nhàn nhạt nói.
Nghe được những lời này của ông, ánh mắt Vân Phong sáng ngời. Trong lòng hắn không ngừng thấp thỏm, có hổ thẹn, có cảm kích, nhưng không đợi hắn nói gì, cha hắn lại tiếp tục:
- Con cũng không cần phải tự trách mình, lúc đó nếu không phải vì sự xúc động của con, một nha đầu tốt như Tiểu Nặc sẽ bị tên hỗn đản kia hại chết! Mấy năm nay may mà có Tiểu Nặc giúp đỡ ta, nếu không, chỉ có một một mình ta thì đã sớm chết vì bệnh rồi!
Ông vừa cười vừa nói, vừa nhìn về phía Nam Nặc. Ánh mắt ấy thật hiền lành.
- A?
Vân Phong sững sờ, vội vàng nhìn về phía cô bé.
- Ha ha, Tiểu Nặc chính là cô bé mà lúc trước con cứu khỏi tay tên kia đấy!
Ông cười nói.
- Vâng ... Xin lỗi, Vân đại ca, lúc trước đều là muội đã làm hại huynh ...
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, nhìn Vân Phong thỏ thẻ.
Vân Phong lập tức nhớ ra, thì ra cô bé này lại là cô bé mình đã cứu năm năm trước à?
Hắn cười khổ, lúc trước cũng là vì hắn ngứa mắt tên đệ tử gia tộc Bá tước kia bắt nạt một tiểu cô nương nhỏ như vậy nên mới động thủ ... Tiểu nha đầu này hiện giờ có vẻ cũng chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Năm năm trước, lúc còn nhỏ, không biết là như thế nào lại chọc vào cái tên kia ...
Có điều, hiện giờ xem ra lúc trước hắn đã không cứu nhầm người.
Theo như lời của cha, mấy năm nay đều là tiểu nha đầu này chăm sóc ông. Vân Phong thật sự phải cảm ơn cô bé rồi.
Hôm đó hắn cứu cô bé này cũng chỉ là do xung động nhất thời, chứ thực ra không biết thân phận là người gia tộc Bá tước của tên kia. Nếu hắn sớm biết tên kia có bối cảnh như thế, vậy cũng chưa chắc hắn sẽ làm như vậy. Nhưng tiểu nha đầu trước mắt này về sâu đã báo ơn, còn chăm sóc cho cha hắn như vậy, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được đâu.
Hắn có thể nhìn ra, điều kiện của tiểu nha đầu này cũng không phải là quá tốt. Cô bé đang mặc một bộ quần áo đã bạc màu, dù là tại tầng lớp bần dân thì cũng thuộc vào loại dưới chót.
Một cô bé nghèo, vậy mà có thể làm được như vậy, thật là đáng quý!
- Xin lỗi làm gì, đó là chuyện ta nên làm. Không phải Vân đại ca cũng không có việc gì sao? Với lại, lần này ta nhân họa đắc phúc*, có lẽ còn phải cảm ơn muội nữa ...
Nhìn vẻ áy náy của tiểu nha đầu này, Vân Phong vừa cười vừa nói, vẻ nhẹ nhõm.
(*) Nhân họa đắc phúc: Trong họa có phúc.
Có điều trong nội tâm, Vân Phong thầm thở dài. Đúng là bởi vì việc lần đó, hắn mới tiến vào ngục giam Carlos. Mà cũng là do tiến vào đó nên hắn mới có thể phát huy thiên phú của mình đến trình độ cực cao. Nếu như để tự hắn tu luyện, tinh thần lực cả đời này của hắn có thể đột phá được cấp 40 hay không cũng chưa rõ, lại càng không thể hình thành được cỗ khí thế đủ để có thể dọa chết người kia.
Nhưng cũng là bởi hắn quá chói mắt, vậy nên mới vô tình đắc tội với nhi tử thứ mười hai của Tây Bắc Vương. Rồi thì bị ám hại, vốn có siêu cấp thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn đã bị mất đi chỉ còn có một cỗ Linh cấp ba, tinh thần lực cũng bị giảm xuống chỉ còn cấp 39. Tổn thất này không thể nói là không lớn! Từng sự việc cứ đan xen vào nhau, dù có muốn nói rõ việc kia là phúc hay là họa cũng khó có thể nói được rõ ràng.
Lúc này, Vân Phong đã thấu hiếu được một câu nói của cổ nhân: "Họa hề phúc sở y, phúc hề họa sở phục*" ...
(*): Họa hề phúc sở y, phúc hề họa sở phục: Có thể hiểu là trong phúc có họa, mà trong họa thì cũng có phúc.
Mà sau lần đại họa này, cũng không hẳn là hắn không có thu hoạch gì. Mỗi lần nghĩ đến sự xuất hiện của đồ án tiểu tháp đỏ như máu kia, Vân Phong lại chờ mong từ tận đáy lòng.
"Ta thực sự là một phế vật sao? Vậy thì cứ chờ xem!"
- A ... Huynh còn muốn cảm ơn muội?
Đôi mắt xinh xắn của Nam Nặc mở lớn.
- Phong nhi, có phải con đã thức tỉnh thiên phú Tinh Thần hệ của mình rồi không?
Nghe thấy Vân Phong nói, trong đôi mắt của người cha xẹt qua một đạo tinh mang, nhìn hắn hỏi.
- Vâng, vào tháng thứ ba khi con tiếng vào ngục giam Carlos thì Linh đã thức tỉnh!
Vân Phong gật đầu nói.
- Cái gì? Ngục giam Carlos?
Người Vân Phi Long run lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn Vân Phong.
Nam Nặc cũng trừng lớn mắt nhìn hắn. Đại danh của ngục giam Carlos, công dân của tinh vực Tây Bắc đế quốc Lam Nguyên có rất ít người không biết. Vân đại ca trước mắt mình vậy mà đã từng bị đưa vào nơi khủng bố đó? Trong lòng Nam Nặc run rẩy, nàng đã từng nghe nói qua, nó bị người ta hình dung là vô cùng khủng bố. Vân đại ca trước mắt này, bởi vì nàng, mà đã bị người ta đưa vào đó!
Đột nhiên Nam Nặc nhớ tới lúc ban nãy mình vừa gặp Vân đại ca, cỗ khí thế kinh khủng phát ra từ trên người huynh ấy, chẳng lẽ ... nó là khí thế huynh ấy có được sau khi đi vào nơi ấy sao?
Cô bé cắn môi.
- Vâng ...
Vân Phong gật đầu.
- Khục ... Khục ...
Nhưng lúc này, Vân Phi Long lại tiếp tục ho khan.
- Phụt ...
Liên tục ho hai, ba lần, ông nhổ ra một ngụm máu đen.
- Cha!
Vân Phong biến sắc, vội vàng nói.
- Vân thúc thúc, đến giờ uống thuốc rồi ...
Nam Nặc sốt ruột.
Được cô bé dẫn đường, Vân Phong dìu cha đi về nhà của nàng.
Lúc này hắn mới biết, thì ra Nam Nặc ở dưới hắn một tầng. Sở dĩ trước kia hắn không biết cô bé, đó là vì tiểu nha đầu cũng không hay đi ra ngoài, cho nên hắn vẫn luôn chưa từng gặp mặt. Lúc đầu là nàng thường qua đây chăm sóc cho cha hắn, sau đó khi bệnh của ông ấy chuyển sang nghiêm trọng thì đã chuyển hẳn ông ấy sang bên căn hộ của mình. Bởi vì chỗ nàng ở còn lớn hơn chỗ của hai cha con một chút, mọi thứ cũng tiện lợi hơn.
Cô bé còn nói cho hắn, sau khi tên đệ tử của gia tộc Bá tước kia mang hắn đi thì cũng không tìm nàng gây phiền phức nữa. Vân Phong ngẫm lại cũng hiểu được, một tên đệ tử của gia tộc Bá tước, hắn muốn dạng đàn bà nào mà chẳng được? Lúc trước hắn khoái tiểu nha đầu này, có lẽ cũng chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi, có điều sau khi hắn làm ra những chuyện này thì tên kia đã muốn bỏ qua rồi.
Qủa nhiên, khi đến nơi tiểu nha đầu đang ở, Vân Phong thấy đây là một căn hộ có ba phòng, diện tích chừng hơn 100m², so với 10m² một phòng và một sảnh của hai cha con hắn thì lớn hơn rất nhiều.
Một căn phòng lớn như vậy, lại chỉ có một mình tiểu nha đầu ở.
Hỏi ra mới biết, vào lúc tiểu nha đầu được mười một tuổi, cha mẹ cô bé đã bị mất vì tai nạn giao thông, làm cho cô bé chỉ còn lại có một mình. Nghĩ đến chuyện này, Vân Phong lại càng thương xót cô bé hơn.
Hắn nhớ ra rồi, khi lần đầu tiên hắn trông thấy Nam Nặc, lúc ấy tiểu nha đầu đang ra sức kéo một túi phế phẩm lớn vừa mới nhặt được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà hắn thấy phẫn nộ khi có người bắt nạt cô bé đến như vậy ... Lúc này nghĩ lại, hẳn là do cha mẹ của cô bé đã qua đời, không có ai nuôi nữa, nên cô bé phải tự tìm cách nuôi sống chính mình đây.
Khái niệm pháp luật ở khu dân nghèo là rất kém; đánh nhau, giết người cướp của, những việc này không có lúc nào là không xảy ra. Chỉ cần không phải là quá lộ liễu hoặc động chậm đến lợi ích của tầng lớp bình dân hoặc quý tộc thì bình thường cũng chẳng có ai đến quản.
Những người có khả năng mua được phi xa* cũng không phải là người bình thường, sẽ chẳng có ai chịu xuất đầu vì hai người dân nghèo bị xe đụng chết đâu. Cho dù có kiện, người kia bị xử phạt đi nữa thì tiền bồi thường cũng sẽ không đến nổi tay của cô bé.
Đỡ cha lên giường, Vân Phong đi theo cô bé lấy thuốc. Lúc đến phòng thuốc, nhìn thấy trong đó đã đặt rất nhiều chai rỗng ... mũi hắn lại lần nữa cảm thấy cay cay.
- Cha, người cứ yên tâm, bây giờ con đã trở về rồi, nhất định con sẽ đi tìm bác sĩ tốt nhất để trị khỏi bệnh cho cha!
Đợi sau khi cha uống thuốc xong, Vân Phong kiên định nhìn ông, nói.
- Ha ha, bệnh của ta không dễ chữa thế đâu.
Vân Phi Long cười khổ lắc lắc đầu.
- Đúng rồi, Phong nhi, con thật sự từng tiến vào ngục giam Carlos à?
Không đợi Vân Phong kịp nói câu gì nữa, ông nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghiêm túc hỏi.
Vẻ mặt Nam Nặc cũng gấp gáp nhìn về phía hắn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Truyền Kỳ Tử Thần Tác giả :Kim Sa Lưu Thủy -----oo0oo-----
Chương 9: Tay nghề cực cao.
Dịch: Rô méo
Biên tập:
Nguồn: TTV
- Vâng, năm năm trước con đã bị đưa vào đấy, sau đó thì đã phải mất một năm mới có thể đi ra.
Vân Phong gật gật đầu.
- Ha ha! Tốt! Tốt! Không hổ là con của ta! Dù con có bị người ta đưa vào ngục giam Carlos thì cũng có thể tự đi ra! Con có thể đi ra được khỏi nơi đó, cha thật vui!
Ông cười to.
- Nói cho cha biết, thiên phú Linh của con khi thức tỉnh là cấp mấy thế?
Sau một lúc lâu, ông nhìn Vân Phong hỏi.
- Lúc ấy là chín cỗ Linh cấp bốn ...
Hắn cười khổ.
- Chín cỗ Linh cấp bốn? Chín cỗ?
Ông sững sờ, sau đó kinh ngạc nói.
Nam Nặc cũng há to miệng, giật mình quan sát Vân Phong.
- Nhưng hiện tại con chỉ còn có một cỗ Linh cấp ba thôi ...
Hắn thở dài.
- Gì cơ? Xảy ra chuyện gì thế?
Vân Phi Long thất sắc.
- Là như thế này ...
Vân Phong bắt đầu kể lại những chuyện từ những ngày bắt đầu ở ngục giam Carlos.
Mất trọn vẹn hai giờ đồng hồ, hắn mới đại khái nói xong một lượt những chuyện đã xảy ra với mình trong thời gian qua.
Đương nhiên có một số việc hắn cũng giản lược đi một chút, cũng có vài việc bỏ qua luôn, ví như chuyện ở nơi tử địa kia lấy được tiểu tháp huyết sắc, hắn cũng không nói.
Trong thâm tâm, hắn mơ hồ cảm thấy chiếc tiểu tháp huyết sắc này là một bảo vật rất lợi hại, trước khi hắn có đủ thực lực để giữ nó mà bộc lộ ra bên ngoài thì sẽ chỉ gây họa.
“Phúc và họa luôn đi kèm với nhau”. Những lý giải của hắn bây giờ với Thiên đạo, với nhân sinh thật vô cùng thấu triệt.
Không phải là hắn không tin cha và nha đầu Tiểu Nặc bên cạnh, mà là kinh nghiệm năm năm vừa qua đã làm tầm nhìn của hắn được mở rộng rất nhiều. Hắn hiểu, trên thế giới này có rất nhiều thứ mà cho dù ngươi không nói ra, nhưng nó cũng có thể biết được những bí mật của ngươi.
Có điều, dù chỉ là như thế thôi, những gì hắn nói cũng đã làm cho cha cùng Nam Nặc nghe mà phát khiếp.
- Vẫn luôn nghe nói rằng quy tắc trong ngục giam Carlos rất khủng bố, nhưng thật không nghĩ ra là còn ghê hơn so với ta tưởng. Không ngờ tỷ lệ đào thải lại cao như vậy, trong vài tỷ người mới có thể có một người còn sống sót đi ra ngoài! Phải biết rằng, từng tên tội phạm bị đưa vào trong đó, chẳng có tên nào là hạng đơn giản cả!
Vân Phi Long lắc đầu nói.
- Đúng vậy, nếu không phải là thiên phú của Vân đại ca kịp thời thức tỉnh, lại thêm vào 'Lồng giam tử vong' lần đầu tiên được người ta cố ý buông tha cho, có thể giờ phút này huynh đã chết ở đâu đó rồi ... Vậy mà Vân đại ca lại tự nguyện tham gia 'Lồng giam tử vong' lần thứ năm ...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nặc trắng bệch.
- Phải lâm vào thời khắc sinh tử mới hy vọng có thể có thu hoạch lớn! Làm người thì nên có dũng khí phải liều mạng!
Vân Phi Long khẽ gật đầu. Nói đến đây ông chợt ngừng, vẻ mặt chợt trở nên cô đơn, khổ sở nói:
- Đáng tiếc, thiên phú của Phong nhi con đã bị hủy rồi ...Thật đúng là số phận trêu ngươi ... Cho con có được thiên phú chín cỗ Linh, nhưng cuối cùng lại tước nó đi ...
Vân Phong cũng cười chua chát.
Hắn chỉ nói là thiên phú của mình đã bị hủy trong một lần thi hành nhiệm vụ!
Chuyện bị nhi tử thứ mười hai của Tây Bắc Vương - Lý Kiếm Nam ám toán, hắn cũng không nói. Chuyện này nếu cho người khác biết cũng không tốt. Toàn bộ tinh vực Tây Bắc đều là địa bàn của Lý gia, họ là vua của tinh vực khổng lồ này! Nếu để cho người khác biết hắn có cừu oán cùng với vương tử của Lý gia, cho dù hắn có thân phận quý tộc đi nữa thì chỉ sợ là sau này cả nửa bước cũng khó đi. Chuyện này sẽ rất bất lợi với những tính toán của hắn sau này.
- Muội từng nghe người ta nói một câu: "Sinh tử đã là gì, cho dù chán nản, nhưng cũng đã từng có một thời huy hoàng qua." Vân đại ca lợi hại như vậy mà ...
- Chưa kể, Linh cấp ba cũng không tệ đâu! Rất nhiều con cháu của quý tộc cũng chỉ có được Linh cấp bậc này thôi. Tinh thần lực của Vân đại ca vẫn là cấp 39, đây là tinh thần lực mà rất nhiều tên con cháu quý tộc cũng không có đấy!
Nam Nặc cúi đầu, tựa như nghĩ đến cái gì đó, rồi chợt ngẩng lên nói.
Nhìn vẻ thành thật của cô nàng, cái tiểu nha đầu này, đây là đang muốn an ủi Vân Phong hả?
- A?
Vân Phong cùng cha đều đồng thời nhìn về phía Nam Nặc.
Sinh tử đã là gì, cho dù chán nản, nhưng cũng đã từng có một thời huy hoàng qua?
Một tiểu nha đầu, vậy mà có thể nói ra những lời như vậy?
- Muội ... Muội nói sai rồi à ...
Thấy hai người đột nhiên nhìn về phía mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nặc lập tức trở nên đỏ bừng.
...
Lúc giờ cơm tối, Nam Nặc lấy đò ăn cung cấp năng lượng cho ba người. Vân Phong nhìn qua thì đây là loại cấp thấp nhất, chỉ đủ no mà thôi, dĩnh dưỡng bên trong rất ít.
Thường xuyên ăn những đồ ăn như thế này là chuyện không thể được. Vân Phong thở dài.
Vô luận tại ngục giam Carlos hay là quân đoàn 'Sát Lang', đồ ăn ở đó đều tốt hơn nhiều những thứ này. Cho dù là đồ cung cấp năng lượng thì cũng là loại rất cao cấp! Mục đích chủ yếu của ngục giam Carlos là nhằm giúp các phạm nhân khai phá ra tiềm lực sinh mệnh của mình tại những thời khắc sinh tử, bởi vậy, dinh dưỡng trong đồ ăn của họ cũng không được quá kém. Còn quân đoàn 'Sát Lang' thì càng không cần phải nói, đãi ngộ của quân đoàn tinh anh vốn nổi tiếng đế quốc từ trước đến nay!
"Xem ra cần phải cố gắng kiếm được tiền nhanh hơn nữa!" - Vân Phong thầm nghĩ.
Vô luận là chữa bệnh cho cha, hay là dùng vào những việc khác, hắn đều cần tiền.
Thân thể của cha hắn hiện giờ rất yếu, từ sau khi hắn trở về, tinh thần của ông ấy luôn ở trạng thái phấn khởi. Hiện giờ ông đã thấy hơi mệt, sau khi ăn xong thì liền đi ngủ luôn.
- Đây là muội làm đấy à?
Trong phòng khách, Vân Phong cầm lấy một thứ để trên mặt bàn, rồi nhìn Nam Nặc, tò mò hỏi.
Dung hợp tinh thần lực cùng vật phẩm được gọi là luyện hóa, sau khi luyện hóa được một vật phẩm thì từ nay về sau, nó chẳng khác gì một bộ phận của cơ thể mình, nắm rõ như lòng bàn tay, rất dễ sử dụng. Với kinh nghiệm đã từng luyện hóa rất nhiều chiếc chiến hạm cấp 47 của mình, Vân Phong dễ dàng nhìn ra được, đây là một cái động cơ trên phi xa. Dùng tinh thần lực thoáng dò xét một cái, tài liệu chế tác nó thuộc cấp 35, hẳn là động cơ dùng trên phi xa cấp 35.
Chỉ có điều, cái động cơ này rất tồi. Nhìn một vài công cụ và linh kiện trên mặt bàn, hiển nhiên là nó còn đang trong giai đoạn sửa chữa.
Vân Phong cũng không lạ gì mấy chuyện này, đào bới được một vài bộ kiện trong đống phế phẩm bị tổn hại không phải quá nhiều, sau đó lại lấy một vài linh kiện trên cái khác, chắp vá vào với nhau, tu sửa tốt một chút, rồi đem bán trên chợ đồ cũ ... Đây là cách kiếm sống của rất nhiều người dân nghèo, trước kia hắn cũng đã từng làm chuyện như thế này rồi.
- Vâng, đây là Vân thúc thúc dạy muội ... Chỉ là, cái động cơ này muội đã tu sửa hơn một tuần rồi, nhưng vẫn không thể sửa được ...
Nam Nặc khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại xấu hổ.
Thấy vẻ này của cô bé, Vân Phong cười cười. Tiểu nha đầu này dễ xấu hổ thật!
- Có phải muội rất ngốc không? ...
Thấy hắn cười, cô bé đỏ mặt, cẩn thận hỏi.
- Trong một tuần mà muội có thể sửa chiếc động cơ này được đến như thế đã là rất giỏi rồi. Sở dĩ muội không sửa được nó cho tốt là bởi vì trong nó có một nơi đã bị khóa chết. Nó bị hỏng ở bên trong, nhưng muội lại không nhìn được, cho nên mới không thể sửa xong. Chỗ này không dễ bị hỏng đâu, người bình thường cũng không biết vấn đề này.
Vân Phong cười cười, chỉ vào một chỗ trên động cơ cho Nam Nặc xem rồi nói.
- A? Để muội nhìn xem? Ở đâu thế?
Nghe Vân Phong nói như thế, cô bé sững sờ, vội vàng quay sang hỏi.
Hắn cười cười, vừa chọn lấy hai cái công cụ trên bàn vừa nói:
- Chỗ này không dễ tháo ra, công cụ bình thường là không thể nào làm được. Nhưng nếu phối hợp hai thứ này lại thì vẫn có thể!
Trong khi nói, hai tay Vân Phong phối hợp hai công cụ kia một cách thuần thục mở ra chỗ cần sửa, đồng thời chỉ cho tiểu nha đầu xem:
- Xem này, ở đây có mười tám sợi dây, trong đó có một sợi bị đứt!
- A, đúng là thế thật!
Nam Nặc tiến lên xem, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ vui mừng.
Vân Phong cầm lấy sợi dây kia, sau đó nối chúng lại với nhau, đồng thời thuận tay giải quyết nốt một số vấn đề nhỏ trên cái động cơ này. Một loạt quá trình, rất nhanh hắn đã sửa chữa xong, rồi xách tới trên một máy kiếm tra đo lường bên cạnh.
- Ônggg....
Một tiếng vang nhỏ vang lên, trên dụng cụ biểu hiện, chiếc động cơ này đã khôi phục lại bình thường.
- Như vậy là tốt rồi!
Vân Phong gật gật đầu nhìn về phía Nam Nặc, mỉm cười nói.
Nếu so sánh động cơ trên chiếc phi xa này với linh kiện trên cơ giáp và chiến hạm thì nó đơn giản hơn rất nhiều, cáp độ cũng thấp hơn. Với sự hiểu biết của hắn về cơ giáp và chiến hạm, việc tu sửa một cái động cơ này quả thực là một chuyện cực kỳ nhẹ nhõm, đơn giản giống như ăn cơm uống nước. Hắn nhắm mắt lại, chỉ cần thoáng nghe âm thanh một cái thôi là đã biết vấn đề nằm ở đâu!
Nhưng tất cả những thứ này ở trong con mắt của Nam Nặc thì lại rất thần kỳ. Phải biết rằng, chiếc động cơ này, nàng đã nghĩ đến nát óc ra mà cũng không biết vấn đề năm ở đâu, nhưng nhờ Vân Phong thì hắn chỉ cần động tay một chút là đã giải quyết xong rồi. Cả một vài vấn đề khác mà nàng không phát hiện ra cũng đều đã được giải quyết.
Chiếc động cơ này bây giờ, theo như biểu hiện trên dụng cụ đo lường thì cũng không kém một chiếc mới là bao!
Đây là chuyện mà một thợ sửa chữa máy móc rất khó làm được!
Hơn nữa, trong số những người thợ mà nàng đã gặp qua, phương pháp và tốc độ sửa chữa của Vân Phong là tốt nhất!
- Vân đại ca, huynh thật lợi hại!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nặc đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn đầy vẻ sùng bái.
Vân Phong cười khẽ, không nói gì. Nếu như ngay cả một cái động cơ trên phi xa của một nền văn minh cấp ba mà còn không sửa tốt, vậy mấy năm nay ở quân đoàn 'Sát Lang' chắc là đã uổng phí!
Quân đoàn 'Sát Lang' là quân đoàn tinh anh của đế quốc Lam Nguyên, mỗi thành viên trong đó đều là tinh anh của đế quốc. Bất kỳ một người nào trong số họ đều có năng lực sửa chữa cơ giáp trình độ văn minh cấp bốn. Vân Phong hắn trước đó lại còn là siêu cấp tinh anh trong quân, mức độ lý giải của hắn về chiến hạm và cơ giáp ngay cả Cavan - giáo luyện ma quỷ của ngục giam Carlos cũng phải ngợi khen, chứ đừng nói là sửa chữa cơ giáp. Liền chiến hạm hắn còn có thể sửa, bây giờ sửa chữa một cái động cơ trên phi xa như thế này chẳng khác gì là dùng dao mổ trâu để giết gà. Nếu như còn không sửa được cho tốt nữa, vậy thì hắn đã thật sự đúng là một phế vật rồi!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Truyền Kỳ Tử Thần Tác giả :Kim Sa Lưu Thủy -----oo0oo-----
Chương 10 - Ngứa mắt là giết!
Dịch: Rô méo
Biên tập:
Nguồn: TTV
Tích ... tích ... tích .... tích ....
Đúng lúc này, cửa phòng khách đột nhiên truyền tới một loạt những âm thanh điện tử.
Nghe thấy âm thanh này, Nam Nặc biến sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng lập tức trắng bệch.
Vân Phong khẽ chau mày.
"Bên ngoài đang có người cố tình đập phá à? Thanh âm vừa rồi chính là tiếng cảnh báo điện tử rằng có người đang phá cửa."
Vân Phong nhìn Nam Nặc.
Lúc này cô bé đang chạy ra cửa, mặt cắt không còn giọt máu.
Rầm!!! ...
Nhưng không đợi cô bé kịp chạy đến, cửa phòng đã bị người khác đạp đổ rồi.
- Móa! Một cái cửa mục thôi mà lại làm cho lão tử phải phí nhiều sức như vậy!
Vài tên lưu manh ăn mặc lòe loẹt đi vào, một tên tráng hán có chòm râu dài cầm đầu cả bọn nói.
- Ngươi ... Các ngươi muốn làm gì?
Tiểu nha đầu sợ tới mức nhảy dựng lên, sợ hãi hỏi mấy tên kia.
- Bọn ta muốn làm gì à? He he, cô nàng, câu này hẳn phải là bọn ta hỏi cô mới đúng chớ? Cô thiếu nợ bọn ta nhiều tiền như vậy, định lúc nào sẽ trả đây? Đã nói rồi đấy, hôm nay là ngày cuối cùng!
- Mẹ nó, tưởng bọn ta nói chơi đó hả, nếu mỗi người đều giống như cô, vậy chúng ta cạp đất mà sống à?
Huyết Lang bang? Phía đằng sau, Vân Phong vốn đang định tiến lên chợt nheo mắt dừng lại. Cái tên của bang phái này lại làm hắn nhớ đến quân đoàn "Huyết Lang" trong ba quân đoàn tinh anh của Lý gia!
Vân Phong cảm thấy nghiêm trọng. Chẳng lẽ Huyết Lang bang này có quan hệ cùng với quân đoàn Huyết Lang?
- Ta ... Ngày mai ta sẽ trả cho các người có được không, chiếc ... chiếc động cơ kia vừa mới được sửa lại rất tốt, ngày mai ta đem nó bán đi lấy tiền rồi sẽ trả lại cho các ngươi ...
Mặt cô bé trắng bệch, thấp thỏm nói.
- A, cái động cơ mới kia có giá bao nhiêu? Tiền cô nợ bọn ta cao hơn nó nhiều lắm!
Tên râu dài cười lạnh.
- Tưởng chúng ta là ăn mày thì không biết gì à?
- Ha ha! Tiền cô thiếu các ca ca có thể không cần trả nhiều như thế cũng được!
Một đám lưu manh đứng sau tên râu dài nhao nhao cười một cách quái dị.
- Tôi ... Ngày mai tôi sẽ trả tiền lại cho các người ...
Nam Nặc dường như đã phát khóc.
- Ha ha, tiểu mỹ nữ muốn khóc kìa ...
- Ôi, ôi ...
Một đám lưu manh cười lớn, trong đó có mấy tên càng không kiêng nể chút gì, chúng tiến lại gần soi mói toàn thân nha đầu từ trên xuống dưới một lượt.
- Nàng nợ các người bao nhiêu?
Đột nhiên, một bóng người ngăn lại trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói.
Đúng là Vân Phong. Lúc này hắn chắn trước mặt cô bé, mặt không chút biểu cảm gì nhìn một đám thành viên của Huyết Lang bang.
Cảm nhận được cô bé đằng sau còn đang run rẩy, hắn đưa một tay ra sau nắm lấy tay của tiểu nha đầu.
Tuy bề ngoài trông hắn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi giận. Nếu không phải vừa đúng lúc hôm nay hắn trở về, vậy không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Chỉ là, trải qua năm năm vừa qua, hắn đã sớm đạt đến mức hỉ nộ không lộ ra ngoài.
- Ồ? Dũng cảm thật! Tiểu tử ngươi mà cũng dám quản việc của Huyết Lang bang chúng ta à?
Tên râu dài rất thú vị đánh giá Vân Phong.
- Khà khà, dám quản chuyện của Huyết Lang bang chúng ta, tiểu tử này chán sống chắc?
- Xem ra thanh danh của bang ta còn cần phải đề cao hơn nữa nhỉ?
Một đám lưu manh vây Vân Phong lại rồi cười quái dị, từng tên đều có vẻ kích động.
Vân Phong ở một bên ban nãy đã sớm được bọn hắn chú ý, nhưng cũng chẳng bao nhiêu. Chỉ là một tên tiểu gia hỏa mà thôi, chắc là bằng hữu của tiểu nha đầu này, hắn thì làm được cái trò trống gì?
Bắt nạt người thì cũng phải có người ở bên chú ý thì mới kích thích, mà tên thiếu niên này chính là một nhân tuyển thích hợp hợp để sắm vai ấy. Để hắn trông thấy bằng hữu của mình bị khinh bạc, bị sỉ nhục, sợ hãi, phẫn nộ, nhưng lại không thể làm được gì, đó mới thật là thú!
Những phản ứng vừa rồi của Vân Phong đều lọt vào mắt bọn họ. Huyết Lang bang? Hê hê, tại khu dân nghèo này, có mấy kẻ không sợ Huyết Lang bang? Hiện giờ, trong mắt bọn hắn, thiếu niên này chỉ là không kiềm chế được nữa mà thôi! Có điều, chỉ một lát nữa, bọn họ sẽ làm cho hắn hiểu, làm người vẫn nên bớt nổi nóng một chút vẫn tốt hơn!
- Ta hỏi lại các người một câu, nàng nợ các người bao nhiêu?
Vân Phong lạnh lùng hỏi.
- Ôi, nổi giận, nổi giận cơ đấy. Tiểu tử này nổi giận thật rồi kìa, ha ha ...
Một tên lưu mạnh tóc đỏ chỉ vào Vân Phong, vẻ rất khoa trương, cười nói.
- Vốn không hiểu sao tiểu nha đầu này lại không muốn hầu hạ lão đại chúng ta, thì ra là có quan hệ thân mật với tên này, khặc khặc, trong nhà có một lão gia hỏa để hầu hạ còn chưa đủ sao? Thế mà lại đi tìm một tên như thế này, đúng là một tiểu dâm ...
Tên lưu manh tóc vàng bên cạnh cười lạnh.
- Rắc ... rạo ....
Một tiếng giòn tan vang lên, sau đó đình chỉ lại.
Chỉ thấy tên lưu manh tóc vàng vừa mới nói đang trừng to mắt, vẻ không thể tin. Cổ hắn đã bị Vân Phong vặn gãy.
Đến khi chết hắn vẫn không thể tưởng tượng được rằng hôm nay, ở chỗ này mình lại bị một thiếu niên trông rất yếu đuối chỉ dùng có một chiêu đã đánh chết. Dù sao thì hắn cũng là cao thủ có tinh thần lực đạt tới cấp 12, thể thuật đạt tới cấp 11! Vậy mà lại bị đối phương giết chỉ trong một chiêu!
Không cam lòng! Hắn rất không cam lòng! Đây là đánh lén!
Thể thuật cũng giống như tinh thần lực, chia làm 99 cấp. Thường thì đánh giá thực lực của một người phải xem vào cả hai mặt là tinh thần lực và thể thuật. Tinh thần lực cấp 12, thể thuật cấp 11, thực lực của tên này tại khu dân nghèo tuyệt đối có thể xem như một cao thủ!
Cứ như thế mà chết trên tay một thiếu niên vô danh, hắn sao cam tâm?
Một luồng ý niệm không cam lòng mãnh liệt, theo sự tử vong của hắn đánh tới Vân Phong!
Nhưng nó cũng giống như một giọt nước đổ vào biển lớn, sau khi luồng ý niệm không cam lòng này bổ vào Vân Phong thì ngay cả một gợn sóng cũng không tạo nên.
Ý niệm của Vân Phong, ngay tại khi còn ở trong ngục giam Carlos đã tu luyện được đến mức như biển cả mênh mông, làm sao có thể bị một luồng ý niệm nhỏ như giọt nước này rung chuyển? Ngay lập tức nó đã bị Vân Phong luyện hóa sạch.
Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn một đám thành viên Huyết Lang bang trước mặt.
Nói nghe ngứa tai là giết luôn!
Yên tĩnh! Cả gian phòng đều yên tĩnh lại!
Một đám lưu manh đều có vẻ mặt không cách nào tin nổi nhìn Vân Phong.
Lạnh! Trong nháy mắt, bọn côn đồ cảm nhận được xung quanh sinh ra một cỗ khí lạnh. Ý niệm không cam lòng mà tên lưu manh kia phát ra trước khi chết cũng không hoàn toàn chỉ hướng về một mình Vân Phong, mà còn phân tán về phía bọn hắn. Hắn hận Vân Phong ra tay với hắn, cũng hận những đồng bọn của mình vì sao lại không ngăn lại giúp hắn! Luồng ý niệm này tác dụng thẳng lên người họ.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi dám giết tóc vàng?
Tên lưu manh tóc đỏ tới gần Vân Phong chợt nhảy dựng lên, khiếp sợ chỉ vào Vân Phong, lắp bắp nói.
- Ta hỏi các ngươi một lần cuối cùng, Tiểu Nặc thiếu các ngươi bao nhiêu tiền?
Ngữ khí Vân Phong rất bình tĩnh.
"Hít ..."
Cả đám lưu manh đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Vừa giết người xong mà còn có thể bình tĩnh như thế?
Hơn nữa, giọng điệu này quá càn rỡ! Qủa thực là không để Huyết Lang bang bọn hắn vào mắt!
- Tiểu tử, ngươi cho rằng chuyện đến nước này rồi mà còn có thể dùng tiền để giải quyết à? Dám giết người của Huyết Lang bang chúng ta, tiểu tử ngươi chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội thôi!
Tên râu dài thở sâu, âm lãnh nói. Vừa nói xong, khí thế trên người hắn chợt dâng cao.
Lập tức giết người chấn trụ địch quân! Đây là chiêu mà Huyết Lang bang bọn hắn thường dùng để đối phó với những tiểu bang phái lúc đánh chiếm địa bàn! Tưởng giết Tóc Vàng là có thể chấn nhiếp được bọn hắn?
Nếu như thiếu niên trước mắt cho rằng là như vậy, quả thực là đã coi thường Huyết Lang bang rồi!
Nếu như Huyết Lang bang là một tiểu bang phái, đúng thật là cũng có khả năng bị một chiêu này của hắn chấn trụ, nhưng tiếc rằng, bọn hắn không phải! Chiêu giết người lập uy của thiếu niên trước mắt này đã bị dùng sai chỗ rồi!
Dám đụng vào người của bang phái họ, chỉ có một con đường chết!
"Hây!!! ...."
Râu dài động thủ, tay phải nắm thành quyền đập thẳng tới đầu Vân Phong.
Hắn xuất quyền cực nhanh, thậm chí còn nghe thấy tiếng gió rít.
Tinh thần lực cấp 19, nội kình thể thuật cấp 17!
Không cần phóng ra tinh thần lực của mình để cảm nhận, Vân Phong chỉ liếc mắt là đã nhìn ra thực lực của đối phương!
Ánh mắt hắn lạnh lùng mà bình tĩnh. Chút thực lực ấy tại khu dân nghèo thì có lẽ rất lợi hại, nhưng mà, nó còn chẳng bằng thực lực của một tên phạm nhân bình thường nhất trong ngục giam Carlos. Chỉ thế thôi mà cũng muốn bắt hắn phải chết để tạ tội? Còn kém nhiều lắm!
"Vù!!! ..."
Vân Phong lại xuất thủ!
Last edited by Hina; 26-09-2012 at 11:43 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™