Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 6: Luyện kiếm
Dịch: _I_.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Diệp Quân Sinh ngồi xuống tập trung hồi tưởng lại, từng dòng ký ức bắt đầu tràn về.
Quả nhiên sau đó từng đạo kiếm ảnh đã từng xuất hiện trong giấc mơ, bây giờ lại hiện ra trong đầu hắn một cách chân thực. Từng chiêu thức hiện ra rõ ràng, sắc nét như đang xem phim trên màn ảnh rộng, hắn còn có thể thấy rõ đến từng chi tiết của mỗi động tác.
Sau khi toàn bộ bóng kiếm được biểu diễn xong thì hắn tổng kết lại có tám đạo kiếm ý. Gọi là "Vĩnh tự bát kiếm": "Điểm hoành thụ phiết, nại chiết câu đề".
Nhìn thấy cái tên này, Diệp Quân Sinh có cảm giác rất quen thuộc.
Đó không đơn giản chỉ là nằm mơ mà còn là phương pháp truyền dạy thực thụ .
Truyền dạy trong mơ.
Diệp Quân Sinh chợt nhớ tới chuyện phim được xem trên màn ảnh ở kiếp trước, quá trình Trạng nguyên Tô Khất Nhi luyện được võ công "Thụy la hán" cao thâm cũng giống y chang như chuyện vừa xảy ra với mình.
Hóa ra mình đã được truyền thụ một bộ kiếm pháp cao minh...
Thần sắc của hắn hơi quái lạ, đôi mắt nhìn bầu trời xanh mây trắng, trông yên lặng đến xuất thần.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài một hơi rồi bỗng cười ha hả làm một đám người đi đường giật mình liếc nhìn:
"Đó không phải là tên mọt sách của Diệp gia sao?"
"Đúng rồi, chính là hắn."
"Nghe nói cả phòng sách của nhà hắn đều bị người ta mang đi."
"Không phải là hắn bị kích động mạnh quá điên rồi chứ."
"Hóa ra là như vậy, thật đáng thương."
"Ài, cái đồ vô dụng như thế thì có gì mà đáng thương, chết sớm đi cho khỏe..."
Những ánh mắt khác thường cùng với những lời nói khó nghe nhắm vào hắn. Nhưng Diệp Quân Sinh không thèm để ý mà vẫn tiếp tục cười đến chảy cả nước mắt.
...
Một thanh mỏng, dài ba thước, đường kính cỡ ngón tay, nó không phải là kiếm mà chỉ là một thanh trúc đã được róc qua cho dễ cầm.
Tất nhiên là Diệp Quân Sinh không đủ khả năng mua kiếm rồi, thêm nữa thân phận của hắn cũng không thể mang kiếm bên mình. Dân thường mang binh khí đi lại trên đường phố mà để quan phủ bắt gặp được là tội lớn.
Với lại đang trong giai đoạn luyện tập nên có kiếm hay không cũng không quan trọng. Hắn có thể dùng cành cây hoặc cành trúc để thay thế.
Mấy ngày này, Diệp Quân Sinh đều lấy danh nghĩa đi chép sách để rời khỏi nhà, hắn tìm đến một chỗ hẻo lánh không người qua lại ở thành đông để luyện kiếm. Trong nhà còn năm mươi cân gạo đủ để ăn một khoảng thời gian, đỡ lo lắng đi nhiều lắm.
Khoảng thời gian này chính là thời điểm tốt cho hắn luyện kiếm.
Chỉ cần hắn nắm giữ được bộ kiếm pháp thần bí này là có thể bảo vệ được tính mạng bản thân và gia đình, đây là điều vô cùng trọng yếu với hắn.
Kỳ ngộ này đến với hắn thình lình như sét đánh, không kịp phản ứng gì.
Vì mới bắt đầu tập "Vĩnh tự bát kiếm", Diệp Quân Sinh chỉ có thể dùng kiếm thứ nhất là "Điểm bút kiếm ý". Hắn không thể nào triển khai các kiếm sau được bởi vì thân thể của hắn thực sự quá yếu, không cách nào phát huy được sự biến hóa của những chiêu kiếm ấy.
Đương nhiên, hắn sử ra được kiếm thứ nhất nhưng cũng không thể phát huy hết được uy lực của kiếm ý này. Trước mắt, mười phần uy lực có thể phát huy ra nửa thành là tốt lắm rồi. Nói hơi khó nghe thì hắn chỉ mới đang ở giai đoạn "nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo", nắm được hình mà chưa nắm được ý.
Nhưng với nửa thành uy lực mà dùng đũa làm kiếm đâm một phát có thể xuyên qua lớp da dầy thịt béo của Bành đại thiếu gia khiến hắn trọng thương nằm không dậy nổi, quả thực là lợi hại phi phàm, huyền diệu khó giải thích.
Phải biết rằng Diệp Quân Sinh căn bản không có nội lực, chỉ là nhấc tay điểm một cái kết hợp với ý cảnh của kiếm chiêu mà đâm trúng ngay chỗ hiểm.
Sự ảo diệu trong đó thực sự khó giải thích. Thế mới biết bộ kiếm pháp kia tuyệt đối không phải là võ công tầm thường.
Hắn luyện tập đến thành thục thì bất ngờ phát hiện ra: tìm hiểu kiếm ý còn có công dụng ảo diệu khác, điển hình là cường hóa thân thể.
Sau mỗi lần hắn luyện tập là toàn thân đổ mồ hôi, mỗi một lần đổ mồ hôi thì tinh khí thần cũng sảng khoái hơn, giống như loại bỏ được những độc tố trong thân thể. Ăn được nhiều cơm và ngon miệng hơn, ngủ ngon hơn, sáng ngày hôm sau rời giường thì tinh thần sung mãn, hơi thở bền bỉ.
Cứ thế thân thể vốn yếu ớt của hắn cũng chậm rãi mạnh mẽ dần, sắc mặt dần dần hồng hào, tay chân bắt đầu mạnh mẽ lên, thêm vào đó ngũ quan cũng nhạy cảm hơn.
Một tháng sau, Diệp Quân Sinh đã có thể phát ra được đạo kiếm ý thứ hai: "Hoành bút kiếm ý".
Ròng rã suốt một tháng đi sớm về trễ cộng với luyện tập điên cuồng, hắn đã như biến thành người khác.
Thời gian này trong nhà cũng không phát sinh chuyện gì lạ. Chỉ có điều vào mỗi buổi tối, Diệp Quân Sinh đều mở "Linh Hồ đồ" ra rồi nói chuyện với nó, giống như hắn tự nói chuyện với mình vậy.
Hắn vẫn luôn tin tưởng rằng hồ tiên kia nhất định nghe thấy những gì hắn nói, thậm chí hắn còn tưởng tượng đối phương ngồi yên trong bức tranh, lẳng lặng nghe hắn nói.
Đối với nó hoặc với hắn hay với nàng, trong lòng Diệp Quân Sinh cảm kích vô cùng: số mệnh của mình có thể thay đổi là nhờ duyên phận này.
Thời gian như có chân, trời sang thu và gió tây nổi lên, không khí đã dần mát mẻ hơn.
Hôm đó sau bữa tối, Diệp Quân Mi nói với Diệp Quân Sinh: "Ca ca ngồi xuống đây muội có chuyện muốn thưa."
"Ồ, có chuyện gì vậy?"
Diệp Quân Mi nhìn hắn - hiện tại trông ánh mắt ca ca có thần, tràn đầy sức sống. So với trước đây quả thực là thoát thai hoán cốt, nhìn mà thấy vui: "Ca ca còn nhớ Giang tiểu thư của Giang gia chứ?"
Diệp Quân Sinh hơi nhíu mày suy nghĩ, trong đầu xuất hiện tên một người: Giang Tĩnh Nhi, tiểu thư của Giang gia ở phía bắc huyện Bành thành, cũng là viên ngọc quý của Giang lão gia.
Nàng còn có thân phận khác là vị thê tử chưa xuất giá đã được "chỉ phúc vi hôn" [1] với Diệp Quân Sinh.
Nói về hôn sự này phải quay ngược về thời gia gia của Diệp Quân Sinh còn tại thế. Lúc đó Diệp gia cũng khá giả, lại là thế giao với Giang gia nên mới định ra hôn sự này.
Giờ đây cảnh còn người mất, Diệp gia gia rồi đến cha mẹ đều mất sớm, Diệp Quân Sinh lại không có chí cầu tiến khiến cho Diệp gia suy sụp đến thảm hại. Trong khi đó công việc kinh doanh của Giang gia vẫn phát triển không ngừng nên duy trì được sự thịnh vượng.
Vì vậy hiện giờ hôn sự này đã không còn môn đăng hộ đối nữa.
Đã nhiều năm nay, Giang gia cũng không đề cập gì tới chuyện này, thậm chí còn chưa từng tới thăm Diệp gia. Mà về phía hai huynh muội Diệp gia bên này, huynh trưởng thì si ngốc, tiểu muội thì còn nhỏ dại nên cũng chưa từng đi đến Giang gia để bàn chuyện.
Nhưng giờ đây, nhờ Diệp Quân Sinh tỉnh ngộ, "một lần nữa làm người" mà sự tình đã chuyển biến tốt.
Diệp Quân Mi nhớ mẫu thân trước khi lâm chung có dặn: đợi đến khi nào Diệp Quân Sinh không còn si ngốc nữa thì bảo hắn đến Giang gia cầu hôn...
Hiện tại chính là cơ hội tốt. Ca ca năm nay đã mười chín tuổi, không còn nhỏ nữa, nếu không phải vì si mê sách vở làm trễ nãi đại sự cả đời thì đã sớm kết hôn rồi.
"Ca ca, đáng lý ra vào tháng tám năm ngoái ca phải đón Giang tiểu thư xuất giá về nhà mình rồi, có điều lúc đó không thể thực hiện được, phải trì hoãn. Nhưng cũng không sao, trong tay chúng ta có hôn thư, hơn nữa Giang gia cũng chưa từng nói đến chuyện giải ước, vì vậy muội muốn ngày mai huynh đi đến Giang gia cầu hôn, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của cha mẹ chúng ta."
Diệp Quân Mi nói ra hết ngọn ngành mọi chuyện.
Diệp Quân Sinh thầm nghĩ: Thế này không phải là ép duyên sao? Mà trước giờ mình cũng chưa từng gặp Giang Tĩnh Nhi, ai biết bây giờ nàng như thế nào? Lại nói giao tình giữa hai nhà từ lâu đã sớm phai nhạt, căn bản là không còn đi lại với nhau, tám chín phần là đối phương không muốn thừa nhận hôn sự này, giờ mình tới nhà người ta cầu hôn không phải là tự rước lấy nhục sao?
Diệp Quân Mi trở về phòng lấy ra một tờ giấy đỏ giao cho Diệp Quân Sinh. Đây là hôn ước mà Diệp gia gia cũng Giang gia gia viết ra lúc trước, giấy đỏ chữ đen rất rõ ràng. Căn cứ vào đó thì trước mặt luật pháp không thể chối cãi được.
Thấy ánh mắt tràn đầy chờ đợi của muội muội, Diệp Quân Sinh gượng cười nói: "Được rồi, ngày mai ca sẽ đi đến Giang gia cầu hôn."
Diệp Quân Mi vui mừng hớn hở chạy về phòng bưng ra một cái hộp gỗ rồi mở ra, bên trong có một cây trâm bạc được bọc lại bởi vải gấm : "Nhà chúng ta nghèo túng, cây trâm bạc này là của mẫu thân để lại, ca ca cứ coi đây là sính lễ nha, thật khổ cho ca."
Nói đến đây một dòng lệ long lanh thoáng hiện trên đôi mắt nàng.
Thấy vậy, trong lòng Diệp Quân Sinh vô cùng chua xót mà thở dài một tiếng, phiền muộn mãi không thôi.
*Chú thích:
[1]: Chỉ phúc vi hôn
Chỉ phúc vi hôn: có nghĩa là “chỉ vào bụng ‘đang có bầu’ mà định hôn nhân”. Điều này thường xảy ra giữa hai gia đình quen thân với nhau khi 2 bà mẹ có bầu một lượt, hứa với nhau khi sanh ra nếu một bên sanh con trai, một bên sanh con gái thì khi chúng lớn sẽ thành vợ thành chồng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Hina; 12-12-2012 at 02:18 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ngưỡng Thiên Tiếu
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 7: Trở mặt
Dịch: _I_.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Người bình thường muốn cầu hôn đều phải nhờ đến bà mối. Nhưng hiện giờ Diệp Quân Sinh làm sao có đủ khả năng mời bà mối, hơn nữa hắn luôn luôn cho rằng việc hôn nhân theo hình thức “Chỉ phúc vi hôn” này rất vô lý, nhất là khi xảy ra trường hợp gia tộc của một bên suy tàn.
Vì vậy đối với hôn nhân này Diệp Quân Sinh cũng không hi vọng gì nhiều. Dù cho tiểu muội muốn hắn đi cầu hôn nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đi làm cái chuyện tự rước lấy nhục.
Trước tiên hắn chỉ định đến thăm và nhân tiện dò xem ý tứ của Giang gia thế nào.
Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Quân Sinh cẩn thận dặn dò tiểu muội rồi ra ngoài. Trên đường đi hắn mua chút lễ vật, tuy rằng đơn sơ nhưng có còn hơn không.
Ở huyện Bành Thành, Giang gia là danh gia vọng tộc. Diệp gia vốn đã suy tàn không thể nào so sánh nổi.
Đi tới cổng, Diệp Quân Sinh tự giới thiệu rồi nhờ gia đinh vào thông báo.
Gia đinh nhìn qua Diệp Quân Sinh một chút rồi lạnh nhạt nói : “Ngươi chờ chút”. Sau đó quay người đi vào trong nhà.
Khoảng nửa khắc sau gia đinh đi ra nói: “Phu nhân cho mời”.
Câu nói này chứa rất nhiều thâm ý, Giang gia gia chủ tuy rằng mất sớm nhưng lão gia chủ vẫn còn sống khỏe mạnh nắm vai trò chủ nhân của gia đình. Theo đạo lý thì hắn phải tiếp Diệp Quân Sinh mới đúng, cớ sao lại là phu nhân?
Theo gia đinh đi vào nhà, qua hết một hành lang lắt léo, trên đường đi nhìn thấy cảnh vật trong nhà bố trí rất đẹp và hài hòa.
Đến nơi thấy một vị phu nhân tuổi trung niên ngồi ở thượng tọa, dáng người đoan trang, mắt môi tô điểm, quần áo lụa là. Tuy nhiên trang điểm có vẻ hơi đậm, cảm thấy có chút giả tạo.
Mặc dù ký ức hơi mơ hồ nhưng Diệp Quân Sinh vẫn đoán chắc đó chính là mẹ của Giang Tĩnh Nhi. Do dự một chút hắn chắp tay hành lễ nói : “Bá mẫu”.
Nghe thấy đối phương nói giọng lạnh lùng, ko có từ “Xin mời”, một lúc vẫn không thấy nô tỳ dâng trà mời khách, trong lòng hắn đã tỏ tường nhiều chuyện.
“Quân Sinh đến chơi không biết có chuyện gì muốn nói?”
Diệp Quân Sinh trả lời : “Cũng không có chuyện gì, chẳng qua là đã lâu con chưa đến nhà thăm hỏi, sợ bá mẫu trách phạt nên đến vấn an”.
Câu nói này rất đúng mực, có khí độ.
Giang phu nhân hơi kinh ngạc nhìn hắn rồi nói : “Ra là vậy... Từ lâu đã nghe tiếng Quân Sinh say mê đọc sách đến mất ăn mất ngủ nên nhà ta cũng không dám làm phiền”.
Diệp Quân Sinh cười trong bụng: cái gì gọi là không dám làm phiền, chẳng qua là “Hàng xóm vô tình”.
Giang phu nhân nhếch mép cười : “Quân Sinh đọc sách nhiều năm như vậy có gì tâm đắc không?” Lời nói mang theo ý trào phúng rõ ràng.
Diệp Quân Sinh giả vờ không để ý mà cao giọng trả lời: “Tiểu chất đọc sách nhiều năm cũng có chút tâm đắc, sang năm định dự đồng tử thí tìm chút công danh”.
Hắn thật sự không quen với việc phải nói chuyện theo lễ nghi nho nhã như vậy nhưng nhập gia thì phải tùy tục, không theo cũng không được.
Sự việc nằm ngoài dự liệu của Giang phu nhân, vốn nghe Diệp Quân Sinh mọt sách đã lâu, ngớ ngẩn không biết gì khác, nhưng biểu hiện của hắn trước mắt lại tao nhã, lễ độ, không có chút nào gọi là si ngốc.
Chẳng lẽ lời đồn đại sai sự thật??
Nghe nói mấy ngày trước Diệp gia bị các chủ nợ xiết đi hết toàn bộ sách vở, chẳng lẽ nhờ bị đả kích nặng nên hắn hoàn toàn tỉnh ngộ rồi?
Thôi mặc kệ, Diệp gia thật sự đã lụn bại, hi vọng Diệp Quân Sinh ghi tên trên bảng vàng chẳng khác nào hi vọng lợn mẹ biết leo cây.
Giang phu nhân suy nghĩ mông lung một lát liền có quyết định, vỗ tay một cái. Bên cạnh có ngay nha hoàn bưng một cái mâm có phủ vải đỏ bên trên đưa đến trước mặt Diệp Quân Sinh.
Lật tấm vải đỏ ra thấy bạch quang chói mắt, hóa ra là thỏi bạc, có tất cả là mười thỏi theo chuẩn năm lạng một thỏi.
Mười thỏi bạc, có tới năm mươi lạng.
Diệp Quân Sinh ngẩn người hỏi: “Bá mẫu, đây là có ý gì?”
Giang phu nhân mỉm cười nói : “Chuyện đã đến nước này ta nói thẳng luôn cho ngươi biết. Mười nén bạc này đổi lấy tấm hôn thư của ngươi”.
Diệp Quân Sinh đã có dự liệu từ trước nên trả lời: “Như vậy có nghĩa là bá mẫu không muốn gả Tĩnh Nhi cho tiểu chất”.
“Đương nhiên không muốn.”
Thái độ của Giang phu nhân trở nên lạnh lùng
Diệp Quân Sinh hỏi: “Nếu Giang gia muốn giải ước tại sao Giang gia gia không ra mặt?”
Giang phu nhân nói: “Hôm trước Gia công đã đi Ký Châu bàn chuyện làm ăn, ta là mẹ của Tĩnh Nhi lại vốn không đồng ý chuyện hôn sự này cho nên không ai có thể làm trái”.
Diệp Quân Sinh cúi đầu không nói lời nào.
Giang phu nhân khuyên: “Quân Sinh, niệm tình hai nhà chúng ta là thế giao ta mới cho ngươi gọi một tiếng “Bá mẫu”, người cũng nên tự trọng, chớ được voi mà đòi tiên. Ngay cả tiểu muội của ngươi ngươi còn nuôi không nổi làm sao mà có thể chăm sóc thê tử? Tĩnh Nhi nhà ta đã quen sống trong nhung lụa, chắc chắn ta sẽ không gả nó cho ngươi để chịu khổ.
Diệp Quân Sinh hít một hơi dài vòng tay, nói : “Đã như vậy, cáo từ”.
Nói xong liền xoay người đi.
Giang phu nhân vỗ bàn đứng dậy nói: “Ngươi có thể đi nhưng nhất định phải để lại tấm hôn thư. Mười nén bạc này đủ cho huynh muội các ngươi sống mấy năm, ngươi nên suy xét cho kỹ”.
Diệp Quân Sinh xoay người lại nghiêm nghị nói: “Chuyện giải ước có thể được nhưng phải là lão gia tử trực tiếp làm bởi vì hôn ước này là do ông ấy tự tay ký”.
Giang phu nhân thấy hắn mạnh miệng không chịu nghe lời liền trở mặt: “Diệp Quân Sinh, cho ngươi thể diện mà ngươi không biết, ngươi nghĩ ngươi là ai mà đòi xứng đôi với Tĩnh Nhi nhà ta? Biết điều thì cầm tiền rồi trả lại hôn thư, nếu rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt thì sẽ không tốt lành gì. Ta nói luôn cho ngươi biết, Tĩnh Nhi nhà ta đang hẹn hò cùng Bành nhị thiếu gia, nếu ngươi vẫn nhất quyết dùng dằng không quyết, hừ hừ, đừng trách bá mẫu không nhắc ngươi trước…”.
Lời này không nói ra thì không sao, vừa nói ra thì lập tức kích phát một luồng khí tức giận trong lòng Diệp Quân Sinh, đến tượng đất còn không chịu nổi huống chi là người “xuyên việt” như hắn?
Thực sự nếu như Giang gia muốn giải trừ hôn ước, đối với hắn cũng là chuyện bình thường. Là thanh niên thời hiện đại hắn vốn không thích chuyện ép duyên. Huống chi hoàn cảnh của mình lúc này nghèo rớt mồng tơi, không xứng với người ta. Giải ước cũng không có gì là to tát đối với hắn nên hắn không mấy quan tâm.
Vấn đề là ở chỗ theo như tình hình trước mắt, Giang gia gia còn chưa đồng ý giải ước mà Giang phu nhân đã tự ý chủ trương, cho dù nàng là mẹ của Tĩnh Nhi nhưng đối với chuyện này căn bản nàng không có quyền quyết định.
Quan trọng nhất là thái độ của vị “Bá mẫu” này làm Diệp Quân Sinh cảm thấy rất khó chịu. Đối phương thể hiện bộ dạng cao cao tại thượng, trước tiên dùng tiền tài dụ dỗ không thành lại ngay lập tức trở mặt cưỡng bức, coi Diệp Quân Sinh chẳng khác nào người đất, muốn xoay sao thì xoay.
Hắn cứng cỏi trả lời: “Giang bá mẫu, nếu như Giang gia gia muốn giải ước con lập tức đồng ý mà không lấy một đồng nào. Nhưng nếu chỉ là chủ ý của riêng của người thì xin thứ lỗi cho tiểu chất rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chúng ta phải tôn trọng khế ước do thế hệ trước lập ra nếu không lại là thất lễ, người xem con nói có đúng không?”
Nói xong hắn liền vòng tay hành lễ rồi xoay người bỏ đi.
“Ngươi!”
Giang phu nhân nóng mặt thở hổn hển, bộ dạng đoan trang lúc đầu đã biến mất, hất tay khiến toàn bộ mọi thứ trên bàn rơi xuống đất, vỡ nát tùm lum.
Nàng vốn tưởng rằng Diệp Quân Sinh là kẻ ngu dại không hiểu chuyện, chỉ cần lừa gạt một chút là thành công, không ngờ lại là một kẻ khôn ngoan, vừa đấm vừa xoa đều không được, thật sự là tức chết.
“Hừ, cho rằng như vậy là ta không làm gì được ngươi sao? Muốn lấy lại tờ hôn thư dễ như trở bàn tay. Không được rồi, việc này phải làm sớm, lão gia tử vốn rất cố chấp, nếu như hắn biết tiểu tử kia bỗng nhiên tỉnh ngộ không còn ngu dại, ta sẽ không còn lí do nào để phản đối..”
Giang phu nhân nghĩ đến đó, hai mắt xẹt qua một vệt sáng lạnh lùng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Hina; 12-12-2012 at 02:19 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ngưỡng Thiên Tiếu
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 8: Không gặp
Dịch: _I_.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Ra khỏi Giang Phủ, Diệp Quân Sinh thở dài não nề. Lần này đến đây mặc dù đã xác định tư tưởng trước về việc Giang gia giải trừ hôn ước nhưng vừa nãy bị Giang mẫu khinh bỉ vẫn khiến hắn uất ức.
Hắn nhớ rõ ở kiếp trước gia cảnh nghèo nàn, bị người đời khinh bỉ, chế nhạo. Không ngờ sau khi xuyên qua đến kiếp này vẫn phải chịu uất ức vì chuyện tương tự. Từ đó có thể thấy ở đâu cũng vậy, bản tính của con người không thay đổi.
“Hừ, hiện tại có hồ tiên phù trợ, ta lại tu luyện một môn kiếm pháp cao minh chẳng lẽ lại sợ không cưới được vợ hiền?”
Diệp Quân Sinh thở ra một hơi dài xua tan hết mọi phiền muộn, rồi thoải mái bước đi.
“Có điều không biết phải nói sao với tiểu muội…”
Hắn thong thả vừa đi vừa suy nghĩ đến xuất thần.
Đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên xuất hiện một đám đông, bọn họ vừa đi theo sau hắn vừa hát hò vui vẻ:
“Bành Thành một gã thư si
Tuổi thì mười chín khôn thì chưa đâu
Lông bông vẫn khuyết duyên đâu
Thương cô em gái vẫn sầu việc huynh!”
Trong đó còn có một số người nhặt bùn đất ném loạn cả lên.
Diệp Quân Sinh nhíu mày thầm nghĩ cái tiếng thư sinh ngốc của mình ở huyện này đã chết danh rồi, muốn thay đổi chỉ còn cách hay nhất là thi đậu tú tài.
Vương triều Thiên Hoa quy định thi Đồng tử một năm một lần vào tháng hai đầu xuân hàng năm. Cuộc thi này chia làm ba giai đoạn là thi huyện, thi phủ và thi viện. Thi đậu toàn bộ thì mới đạt học vị tú tài, mưu cầu công danh.
Trở thành tú tài đồng nghĩa với có được công danh, cho dù là cấp thấp nhất cũng được hưởng rất nhiều quyền lợi. Ví dụ như được miễn trừ việc lao dịch, thấy tri huyện không phải quỳ, chính quyền địa phương cũng không thể tùy ý bắt phạt.
Tóm lại là một bước lên tiên.
Có điều không phải ai cũng có đủ tư cách tham gia đồng tử thí. Muốn tham gia báo danh cuộc thi thì hắn buộc phải có tên trong danh ngạch của làng đồng thời còn phải được một tú tài nâng đỡ giới thiệu (kiểu như lăng xê) mới đủ tư cách báo danh thi.
Diệp Quân Sinh có toàn bộ trí nhớ của thư sinh ngốc vốn là một người văn thơ lai láng nên hắn đầy tự tin với đồng tử thí. Trước mắt khó khăn là làm sao kiếm được đủ điều kiện để dự thi.
Tìm người giới thiệu thật ra là phải mất tiền bạc. Bản thân hắn vốn không quen thân với ai nên chắc chắn số tiền bỏ ra sẽ không nhỏ chút nào.
Diệp Quân Sinh thật sự đang cần tiền.
Nhưng mà quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo [1], người quân tử không bao giờ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Cho nên trước mắt hắn phải tìm một công việc đàng hoàng để kiếm tiền.
Đi qua hết hai con đường thì bỗng nhiên từ trong con hẻm nhỏ hẻo lánh có hai tên đại hán cao lớn vạm vỡ lao ra, mỗi người một bên túm lấy hai cánh tay của Diệp Quân Sinh lôi hắn vào trong hẻm.
“Các người muốn gì?”
Diệp Quân Sinh hoảng hốt hỏi.
Một tên cười gằn nói: “Ăn cướp chứ gì nữa! Tiểu tử ngoan ngoãn im lặng thì khỏi bị đau đớn.” Nói xong đưa hai tay lục soát khắp người Diệp Quân Sinh.
Ăn cướp ư?
Diệp Quân Sinh nghi ngờ thầm nghĩ: bản thân ăn mặc đơn sơ, mặc dù vì đến thăm Giang gia nên đã mặc bộ quần áo đẹp nhất hắn có nhưng vạt áo chắp vá loang lổ, người bình thường đều thấy được. Cớ gì bọn ăn cướp lại nhằm vào hắn, không lẽ bọn chúng đều đui mù đến mức không nhận ra đối tượng nào có tiền hay không có tiền mà cướp?
Lúc này đối phương đã lột hầu bao bên hông của hắn xuống, vội vàng giằng xé làm rơi ra một số đồ đạc, lẫn trong đó là một tờ văn tự cũng chính là tờ khế ước hôn nhân với Giang Tĩnh Nhi.
Tên ăn cướp cầm lấy tờ hôn thư liền vui mừng, không để ý gì đến thứ khác mà quăng hết xuống đất.
Diệp Quân Sinh thấy vậy thì linh quang lóe hiện, đã đoán ra đối phương vì tờ khế ước này mà đến tìm mình.
Là do Giang phu nhân làm chủ?
Không ngờ bà ta lại hèn hạ đến thế?
Diệp Quân Sinh tức giận trong lòng, nhìn xung quanh tìm vũ khí tự vệ.
“Giữa ban ngày ban mặt lại dám cướp đoạt của dân lành. Chà chà, các người đúng là coi thường vương pháp.”
Đột nhiên một giọng nói vang lên, âm điệu vừa thanh vừa hung tợn lại chát chúa dễ nghe gây cho người ta sự chú ý.
Lúc này cho dù là Diệp Quân Sinh hay hai tên đại hán đều ngây người ra nhìn lại. Thấy một thiếu niên tay cầm quạt giấy ung dung đi tới.
Thiếu niên này mặt mũi sáng sủa, thanh tú, thân mặc nho sam đầu quấn khăn văn sĩ, trong tay lại phe phẩy quạt giấy nhìn giống một quý công tử phong độ.
Diệp Quân Sinh lập tức bình tĩnh thầm nghĩ: đã có người tới giúp, cứ xem tình hình thế nào đã.
Hai tên đại hán kia nhìn nhau nháy mắt rồi cùng hét lên: “Chạy”. Rõ ràng bọn chúng không muốn dây dưa, chỉ muốn cầm tờ hôn ước về lĩnh thưởng.
“Còn muốn chạy sao?”
Đột nhiên thiếu niên nhìn có vẻ yếu đuối kia thu quạt giấy lại rồi nhẹ nhàng tung người bay lên thực hiện một loạt các cú đá liên hoàn.
“Ngươi…”
Hai tên đại hán bị bất ngờ không kịp phản ứng, ầm ầm, trúng cước vào ngực văng ra cách đó hơn trượng, nằm im như chết.
“Chà chà, võ nghệ kém cỏi vậy mà cũng dám đi ăn cướp.”
Thiếu niên tiếp đất với tư thế Kim kê độc lập đẹp mắt, phảy phảy bụi đất vương trên quần áo rồi đi tới cầm tờ hôn thư trên tay tên đại hán đã hôn mê kia, sau đó đưa đến trước mặt Diệp Quân Sinh.
"Này, vật quy nguyên chủ, lần sau ngươi cẩn thận chút”.
Diệp Quân Sinh tiếp lấy rồi nói: “Cảm ơn thiếu hiệp, xin hỏi tôn tính đại danh?”
Thiếu niên cong khóe miệng trả lời: “Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến nên cũng không cần lưu lại họ tên. Cáo từ.” Nói xong liền vòng tay xoay người rời khỏi, tay phe phẩy quạt giấy dáng vẻ nhàn nhã.
Diệp Quân Sinh cũng mặc kệ hai tên đại hán đang rên là thảm thiết nằm đó, nhặt lại đồ đạc của mình rồi chạy ra ngoài đường phố đang tấp nập người qua lại, nhưng thiếu niên kia đã biến mất từ lúc nào.
“Ha ha, có ý tứ…”
Diệp Quân Sinh ung dung thầm nghĩ.
Lúc nãy võ công của thiếu niên kia thể hiện ra thật không bình thường, hết sức mạnh mẽ; nhưng cái chính là qua quan sát một số chi tiết nhỏ, ví dụ như vành tai có lỗ nhỏ, ngón tay nhỏ dài mềm mại, hoặc có lúc thể hiện ra cử chỉ tự nhiên của nữ giới, Diệp Quân Sinh khẳng định đối phương là một thiếu nữ.
Một thiếu nữ võ công cao cường lại xuất hiện đúng lúc đánh gục hai tên ăn cướp. Sự việc có vẻ không đơn giản như vậy?
Trong lòng Diệp Quân Sinh nổi lên nghi ngờ.
Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng trước mắt việc quan trọng là hắn phải về nhà sớm để báo kết quả chuyến đi kẻo tiểu muội mong. Còn lại tính sau.
Nghĩ vậy hắn vội cất bước đi.
Sau khi hắn đi được một lát, cô gái kia lại xuất hiện nhìn theo, phe phẩy quạt giấy nói thầm: “Đúng là đồ thư sinh vô dụng, lần này mẫu thân tuy hành động quá đáng nhưng nhờ đó mà ta xác định được nỗi hoài nghi từ lâu, nam tử mà ta trao thân gửi phận sao có thể nhu nhược như vậy được?”
Giọng nói thì thầm, như có như không.
Một lát sau nàng xếp quạt giấy lại, quay người bước đi theo hướng khác.
“Công tử, người vừa đi đâu về? Mới rời mắt đã không thấy người đâu, làm ta lo lắng muốn chết”.
Một người hầu mặc áo xanh cũng là nữ giả nam trang bước nhanh tới rồi lẽo đẽo theo sau thiếu nữ kia, miệng luôn mồm kêu “Công tử”, hiển nhiên là đã được dặn dò trước.
Thiếu nữ cười nói: “Ta đi gặp người nhất định phải gặp thôi mà”.
“Người đã gặp được chưa?”
Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt đẹp mê hồn, lạnh nhạt nói: “Gặp rồi, nhưng gặp cũng như không gặp”.
Người hầu cười nói: “Công tử nói chuyện bí hiểm quá, A Cách không hiểu.”
Thiếu nữ cầm cây quạt gõ nhẹ vào đầu nàng: “Nhiều chuyện, đi về nhà thôi”.
[FONT=Tahoma][SIZE=4]
*Chú thích:
[1]: Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.
Trích từ trong sách Cảnh Hạnh:
Tham thị trục vật ư ngoại, dục thị tình động ư trung. Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. Quân tử ưu đạo bất ưu bần, quân tử mưu đạo bất mưu thực. Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích. Lượng đại phước diệc đại. Cơ thâm hoạ diệc thâm. Mạc vi phước thủ, mạc tác hoạ tiên. Các nhân tự tảo môn tiền tuyết, mạc quản tha nhân ốc thượng sương. Tâm bất phụ nhân, diện vô tàm sắc.
Dịch nghĩa:
Tham là đuổi bắt vật ở ngoài. Muốn là tình động ở trong. Quân tử yêu của nhưng lấy nó có đạo lý. Quân tử lo đạo chứ không lo nghèo. Quân tử mưu tính đạo lý chứ không mưu tính cái ăn. Quân tử bình thản thênh thang, tiểu nhân buồn lây lất. Lượng lớn phước cũng lớn, mưu sâu họa cũng sâu. Ðừng làm kẻ hưởng phước đầu tiên, đừng làm kẻ gây họa trước hết. Mỗi người tự quét tuyết trước cửa, đừng bận tâm sương phủ mái nhà người khác. Lòng không phụ người thì mặt không có sắc thẹn.
Nguồn: http://vothuong.jimdo.com/minh-tâm-bảo-giám/07-tồn-tâm/
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Hina; 12-12-2012 at 02:19 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ngưỡng Thiên Tiếu
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 9: Tuơng thỉnh
Dịch: _I_.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Diệp Quân Sinh vừa về đến nhà đã thấy Diệp Quân Mi ngồi đó như đang ngóng tin. Khi thấy ca ca trở về, khóe miệng Quân Mi giật giật muốn nói gì nhưng lại thôi, trên mặt có chút buồn bã.
Diệp Quân Sinh trầm mặc, chưa biết mở miệng giải thích thế nào, muội muội đã mỉm cười: “Ca ca, ca đã về rồi, chắc ca còn chưa ăn trưa, để muội đi nấu.”
Diệp Quân Mi nói rồi xuống bếp nấu ăn, không hề đả động đến chuyện hôn nhân đó một chút nào.
Muội muội thật tâm lý, sợ ca ca buồn nên nói sang chuyện khác. Thực ra trong lòng nàng cũng hiểu, muốn Diệp Quân Sinh đi cầu hôn Giang gia chỉ để hoàn thành nguyện vọng thôi. Nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc nguyện vọng thất bại. Còn việc muốn đi kiện, căn bản là nhà mình không có khả năng.
Trong nhất thời, Diệp Quân Sinh cũng không biết nói gì cho phải.
Ăn trưa xong, Diệp Quân Mi đi ra ngoài làm công bởi vì số gạo mà Diệp Quân Sinh “mang về” tháng trước đã ăn hết.
o0o
“Diệp thư sinh, Diệp thư sinh có nhà không?” Bỗng ngoài sân có tiếng ai đó gọi.
Diệp Quân Sinh cảm thấy kì lạ, hắn đi ra thì thấy một vị hòa thượng mặc tăng bào màu xám đang đứng ngoài cửa. Diệp Quân Sinh không hề nhận ra vị hòa thượng này. Trước đây con mọt sách không hề bước ra cửa một bước, chả có quan hệ với mấy người, mà đây đối phương là một hòa thượng.
“Người là?”
Hòa thượng kia thi lễ rồi nói: “Bần tăng là tăng nhân của Độ Vân tự, pháp hiệu 'Nguyên Khánh', xin chào Diệp tiên sinh.”
Diệp Quân Sinh có nghe nói về Độ Vân tự, đó là một ngôi chùa nằm trên ngọn Độ Vân phong ở ngoại ô huyện Bành Thành. Ở lân cận huyện Bành thành, Độ Vân tự rất có danh tiếng, thu hút được rất nhiều người tới thắp hương khấn phật.
“Đại sư tìm tiểu sinh có chuyện gì vậy?” Hắn cảm thấy buồn bực.
“Hiện bản tự muốn tìm người sao chép mười tám quyển kinh, nghe nói Diệp tiên sinh viết chữ rất đẹp, nên bần tăng tới đây để nhờ, không biết tiên sinh có bằng lòng làm hay không?”
Thì ra là vậy, Diệp Quân Sinh đã hiểu.
Tại Thiên Hoa triều, việc in ấn không phát triển nên in ấn sách vở có giá rất cao. Bởi vậy, có rất nhiều quyển sách cần có người sao chép mới có thể truyền bá rộng rãi. Vì thế những người có chữ đẹp thường được xem trọng.
Vốn Diệp Quân Sinh cũng mong muốn dùng nghề này tìm việc làm, chỉ là thanh danh không tốt nên không có người chịu thuê. Nhưng những tăng nhân Độ Vân tự không hề quan trọng vấn đề này, họ thấy có người viết chữ đẹp, có thể làm tốt việc sao chép sách là được. Dù sao người có chữ đẹp mà không có công danh, giá cả lại rẻ cũng khó tìm.
Diệp Quân Sinh cảm thấy phấn chấn: “Tiểu sinh đồng ý, chỉ là không biết đãi ngộ ra sao?”
Nguyên Khánh mỉm cười nói: “ Bao ăn, bao ở, một trăm chữ một đồng tiền.”
Đãi ngộ này không hề cao nhưng cũng không kém lắm, Diệp Quân Sinh đáp ứng ngay. Sau đó vội thu thập hành lý, rồi mang Nguyên Khánh đi tìm Diệp Quân Mi, báo cho nàng biết việc đi Độ Vân tự sao chép sách, có khả năng phải ở lại vài ngày...
Diệp Quân Mi đồng ý ngay: Ca ca có thể giúp chùa chiền chép sách chính là phật duyên, may mắn còn có thể được Phật tổ phù hộ.
Tạm biệt xong, Diệp Quân Sinh theo Nguyên Khánh ra khỏi thành đi đến Độ Vân tự.
o0o
Giang gia Bành thành, trong phòng lớn, Giang mẫu đang nói chuyện với một thiếu nữ giả nam. Thiếu nữ này chính là người đã giúp Diệp Quân Sinh đoạt lại tờ hôn thư.
“Tĩnh Nhi, mẹ thật không hiểu sao con lại giúp nó?”
Giang Tĩnh Nhi nói: “Mẹ à, mẹ làm vậy là không đúng, tại sao mẹ lại sai người làm chuyện đó? Gia gia đã nói, Giang gia chúng ta phải luôn luôn quang minh lỗi lạc, làm việc không thẹn với lương tâm.”
Giang mẫu thở hổn hển tức giận: “Không thẹn với lương tâm, để rồi gả con đi chịu khổ sao? Mẹ chỉ có một đứa con gái, sao có thể gả con cho tên mọt sách ngu ngốc đó”.
Giang Tĩnh Nhi đỏ mặt, sẵng giọng: “Mẹ nói kỳ quá… Dù sao bọn con cũng có hôn ước, mà dù muốn giải ước thì cũng phải để gia gia đi.”
“Hừ, thế nên mẹ muốn đoạt tờ hôn thư đó lại, như thế là xong chuyện. Ai biết con lại can thiệp, chẳng lẽ con có tình ý với nó?”
Giang Tĩnh Nhi giậm chân nói: “Mẹ, mẹ càng nói càng quá. Người chồng trong lòng Tĩnh Nhi phải văn hay võ giỏi, làm sao lại là một tên thư sinh yếu đuối như hắn…”
Nghe vậy, mặt mày Giang mẫu hớn hở lên ngay: “Đây mới là con gái ngoan của mẹ, văn hay võ giỏi, tìm cả huyện Bành thành ngoài nhị công tử của Bành gia thì còn ai xứng? Tĩnh Nhi, Thanh Sơn mới từ Ký Châu về đã mời con đi chơi, con không thể bỏ qua cơ hội này.”
Giang Tĩnh Nhi nhíu mày lại, biểu hiện ra nét hoạt bát đáng yêu của một thiếu nữ: “Mẹ, hắn là về thăm đại ca hắn, xem đại ca hắn có việc gì hay không thôi?”
Giang mẫu tò mò: “Chuyện này mẹ cũng nghe nói, Bành đại công tử bị tập kích ở quán trà, người bị thương nặng, thật là một việc lạ lùng.”
Trên mặt Giang Tĩnh Nhi chợt hiện thần thái phấn khích: “Một kích tất trúng là đi ngay, đúng là cao thủ, trừ hại cho dân, không hổ danh hiệp khách.”
Giang mẫu sợ hết hồn, liên tục khoát tay nói: “Im ngay, con đang nói hươu nói vượn gì đó?”
Giang Tĩnh Nhi le lưỡi: “Lẽ nào con gái nói sai sao? Hừ hừ, Bành Thanh Thành hoành hành ngang ngược, tiếng ác vang xa, hiệp khách thần bí kia thấy việc bất bình nên ra tay, đúng là hả lòng hả dạ mà.”
Giang mẫu đặt tay lên trán, cười khổ không ngớt: Sinh hạ được một cô con gái, cái gì cũng tốt, chỉ là thuở nhỏ theo gia gia học võ, tính tình dần dần biến thành ngang tàng. Sớm biết như vậy thì mình nên kiên quyết phản đối con gái học võ. Vốn cho nàng học võ để phòng thân, ai nghĩ nó ảnh hưởng tới con gái lớn như vậy. Bây giờ nàng tôn sùng võ hiệp vô cùng, thậm chí không muốn làm thiên kim tiểu thư, suốt ngày giả nam đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa.
Hành hiệp trượng nghĩa có gì tốt cơ chứ ?
Không được, mình không thể mặc kệ như vậy được. Phải cố gắng tác hợp con gái cùng Bành nhị công tử, khi trở thành vợ người ta rồi thì nó mới có thể an phận hơn. Mà Bành gia với gia đình mình vốn thân thiết, trở thành thông gia thì thân càng thêm thân…
Vừa suy nghĩ, vừa oán giận nói: “Tĩnh Nhi, không được ăn nói lung tung, nếu mà bị người khác nghe được rồi truyền tới tai Bành gia thì thật không tốt.”
Nhưng Giang Tĩnh Nhi không thèm quan tâm, đôi mắt đen lay láy mở lớn: “Hắn làm chuyện xấu chả nhẽ con nói không được sao.” Nàng là người yêu ghét rất rõ ràng.
Giang mẫu rất phiền muộn, biết là dây dưa tiếp cũng sẽ không có kết quả, liền chuyển đề tài: “Tĩnh Nhi, Thanh Sơn định mời con đi đâu chơi vậy?”
Giang Tĩnh Nhi nhếch môi lên: “Hắn bảo là lên Độ Vân tự chơi.”
Giang mẫu vui mừng ra mặt: ”Hay lắm, nghe nói Liễu Không đại sư chủ trì Độ Vân tự có pháp lực thông thiên, con phải đi cầu một thẻ mới được.”
Giang Tĩnh Nhi: “Nhưng con còn chưa đồng ý.”
“Cái gì?”
Giang mẫu kêu lớn: “Con gái ngốc, cơ hội tốt như vậy sao con không đồng ý? Thanh Sơn tuổi trẻ tài cao, hiện nay đang làm quan cửu phẩm, tiền đồ rực rỡ, văn võ song toàn, không biết có bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ…”
Đó đó, lại nữa rồi!
Giang Tĩnh Nhi cực kì có kinh nghiệm trong chuyện này, buông mày rũ mắt làm bộ lắng nghe nhưng kỳ thực đang suy nghĩ vẫn vơ: Nhắc tới cũng lạ, Bành Thanh Sơn tướng mạo xuất chúng, văn võ song toàn, là người phù hợp với lựa chọn của mình, không biết vì sao mình vẫn không có cảm giác với hắn?
Thôi thôi, suy nghĩ vấn đề này làm chi?
Đang suy nghĩ bỗng nhiên nhớ đến người hiệp khách thần bí tập kích Bành Thanh Thành tại quán trà, đúng là một cao nhân, thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu có thể kết bạn với người đó thì thật tốt biết bao…
Trong lòng thiếu nữ mới lớn bỗng dưng xuất hiện một tia gợn sóng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 10: Chữa thương.
Dịch: _I_.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Trời vừa sang thu, cây cối còn chưa kịp khoác lên mình lớp áo già úa. Ngọn Độ Vân phong như chiếc dùi cao chót vót, phía trên phần đỉnh nhọn có xây một ngôi miếu, chính là Độ Vân tự.
"Diệp thư sinh nghỉ tay ăn cơm cái đã."
Vừa dứt tiếng, hoà thượng Nguyên Khánh đã mở cửa thiền phòng bưng vào một bát cơm lớn và một đĩa đồ chay.
Diệp Quân Sinh để cây bút lông cầm trên tay xuống, đứng dậy đón lấy, nói: "Chăm chú làm việc, thời gian trôi qua thật nhanh."
"Vậy sao?"
Nguyên Khánh để thức ăn xuống, nhìn qua các quyển kinh thư một chút, thấy kinh thư được sao chép rõ ràng, từng chữ cân đối và thống nhất giống như được in lên vậy, không khỏi khen ngợi: "Chữ đẹp."
Diệp Quân Sinh bưng bát đũa, ăn như hổ như sói, bỗng nhiên nói: "Nguyên Khánh sư phụ, hôm sau có thể cho tiểu sinh thêm một bát cơm được không, ăn một bát cơm cảm thấy chưa no."
Nguyên Khánh ngẩn ra, nhìn lại hắn một chút rồi thầm nghĩ: đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tên mọt sách này ăn cũng khỏe đấy chứ... Nghe đồn hắn là một tên ngốc, không nghề nghiệp, nhưng hiện nay thấy thì có lẽ chỉ là nhầm lẫn.
Tuy nghĩ vậy nhưng Nguyên Khánh vẫn mở miệng cười nói: "Như thế thì từ ngày mai mỗi bữa sẽ tăng lên hai chén đi."
Nghe vậy Diệp Quân Sinh liền nói cảm ơn, sau khi ăn cơm xong để bát đĩa cho Nguyên Khánh đem đi.
Ăn cơm xong, Diệp Quân Sinh không tiếp tục chép sách mà đi dạo quanh chùa hỗ trợ tiêu hóa.
Giờ là hoàng hôn, từng bầy chim đang kêu ríu rít bay về tổ. Ở phương xa, mặt trời ngã về tây làm những ráng mây chuyển hồng trông thật trang nghiêm, hùng vĩ.
Độ Vân tự tọa lạc trên đỉnh ngọn Độ Vân phong, không gian yên tĩnh rất thích hợp cho việc tu tâm dưỡng tính.
Thực ra hòa thượng trong chùa cũng không nhiều, chỉ có chín vị mà thôi. Ở Thiên Hoa triều, làm hòa thượng cũng không phải dễ dàng, phải có độ diệp (thẻ đi tu), hồ sơ, được chủ trì chùa chiền tiếp nhận mới được.
Diệp Quân Sinh đi tới khu đất trống phía sau một miếu thờ, thấy bốn phía không có người bèn tìm một cành cây khô bắt đầu luyện kiếm.
Hồ tiên thần bí truyền thụ cho "Vĩnh tự bát kiếm" in vào trong đầu, hắn hận không thể dùng thời gian ngắn nhất học xong toàn bộ kiếm pháp này để dễ dàng sử dụng. Môn kiếm pháp này khi dùng chiếc đũa hoặc cành cây đều có thể phát ra kiếm khí đánh trọng thương đối thủ, quả thực là có thể so với truyền thuyết "Phi hoa trích diệp, thương nhân phá địch".
Nghĩ lại mình chỉ là một thư sinh yếu đuối, sau một thời gian luyện tập thì đã thoát thai hoán cốt trở thành một cao thủ kiếm đạo, điều đó cũng đủ để biết tám đạo kiếm ý đó không hề tầm thường, có công hiệu "thể hồ quán đỉnh" giống như là bản lĩnh của tiên gia, biến thứ tầm thường thành thần kỳ.
(Thể hồ quán đỉnh(醍醐灌顶): dịch nghĩa tưới sữa tươi lên đầu, trong phật giáo Phật giáo có nghĩa là: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ hay chợt có giác ngộ) (lấy từ bản dịch của anh Darth Athox)
Sau một hồi luyện tập xuất ra được hai đạo kiếm ý, mồ hôi đổ toàn thân, Diệp Quân Sinh quay về chùa tắm rửa, tinh thần trở nên thoải mái. Xong hết mọi việc rồi mới đi về thiền phòng.
Ban đêm không thể tiếp tục công việc sao chép sách vì đèn dầu và nến là hàng hóa xa xỉ, thường không thể sử dụng. Gia đình bình thường trời vừa tối liền đi ngủ, mà ở Độ Vân tự cũng chỉ thắp một ngọn đèn trước tượng Phật, những nơi khác chỉ có thể để bóng đêm bao phủ. Vốn Diệp Quân Sinh không hay ngủ sớm nên lấy bức họa "Linh Hồ đồ" từ hành lý ra, dựa vào ánh trăng yếu ớt mà nhìn.
Thời gian gần đây hồ tiên không còn hiển linh nữa, chẳng lẽ vì truyền dạy trong mộng tiêu hao rất nhiều sức lực nên cần tĩnh dưỡng?
Cũng có khả năng lắm...
Cũng như thường lệ, Diệp Quân Sinh ngồi nói một mình với bức họa một hồi, sau đó mới bắt đầu sắp xếp đồ vật rồi lên giường ngủ.
Sáng sớm, chim hót líu lo, Diệp Quân Sinh thức dậy, tẩy rửa, ăn sáng rồi bắt đầu làm việc.
Độ Văn tự có mười tám quyển kinh thư cần sao chép, nhưng thực ra tổng số chữ cũng chỉ khoảng mười ngàn. Với mức thù lao một trăm chữ một đồng thì cuối cùng có thể thu được khoảng trăm đồng tiền. Hơn nữa cái nghề chép sách này cũng không thể làm quá nhanh, vì chữ viết không chỉ cần đẹp mà còn không được sai, bằng không thì phải bỏ tờ đó đi viết lại từ đầu. Mặt khác, tiền mua những tờ giấy bị bỏ đó cũng sẽ bị trừ vào tiền công. Cho nên, một ngày Diệp Quân Sinh chỉ có thể sao chép được hai ngàn chữ. Tổng tất cả là mười ngàn chữ, một ngày hai ngàn chữ, nhanh nhất Diệp Quân Sinh cũng cần đến năm ngày mới có thể xong việc.
Thực ra Diệp Quân Sơn cũng không hề để ý việc này, ở đây có thức ăn miễn phí, hoàn cảnh sống lại tốt, ở thêm mấy ngày cũng được. Tất nhiên đây chỉ là mong muốn của hắn, chùa chiền cũng không phải nhà từ thiện, chỉ sao chép mười ngàn chữ kinh thư mà tốn đến nửa năm hoặc một năm thì ai chịu cho được.
o0o
Hôm nay thời tiết rất tốt, không khí trong lành, người lên Độ Vân tự thắp hương rất đông.
Lúc này có ba chiếc kiệu đang đi lên núi, đi xung quanh ba chiếc kiệu là các nô bộc khỏe mạnh cường tráng, chứng tỏ người trong kiệu không giàu có cũng cao quý, có lai lịch lớn.
Giang Tĩnh Nhi đang ngồi trong kiệu, bỗng nhiên ngáp một cái, hai tay nâng cằm, cảm thấy vô cũng buồn chán. Nàng không thể lay chuyển được ý nguyện của mẹ mình nên đành đồng ý cùng Bành Thanh Sơn lên Độ Vân tự chơi, nhưng thực ra tâm trí nàng lại đang để chỗ khác.
Sau khoảng thời gian chừng một chén trà, ba chiếc kiệu cũng lên đến đỉnh núi, tới trước cửa Độ Vân Tự thì hạ kiệu dừng lại.
Hôm nay Giang Tĩnh Nhi vẫn mặc nam trang như cũ, nhưng từ dung nhan kiều mị, ai để ý cũng có thể nhận ra nàng là gái giả trai. Còn nhị công tử của Bành gia Bành Thanh Sơn thì mặc một bộ trường bào trắng tinh, eo đeo thắt lưng bằng lụa, bên hông đeo một khối ngọc bội, dáng vẻ khí khái anh hùng, khí vũ hiên ngang.
Một lúc sau, người ngồi trong chiếc kiệu thứ ba cũng xuất hiện, nhưng người này lại được mang ra, nằm trên một cái cáng. Một cơ thể mập mạp như lợn, đúng là đại thiếu gia của Bành gia Bành Thanh Thành, tuy nhiên bây giờ Bành Thanh Thành nằm liệt một chỗ, hơi thở yếu ớt, sắc mặt thì vàng nhạt trông như bị bệnh tật.
"Tĩnh Nhi, giờ chúng ta đi gặp chủ trì Liễu Không đại sư".
Bành gia và Giang gia cũng coi là thế giao. Hai gia đình thường xuyên đi lại nên xưng hô cũng khá là thân thiết.
Giang Tĩnh Nhi nghe vậy lập tức tỉnh táo: "Nghe nói Liễu Không đại sư là cao thủ võ đạo, cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt."
Bành Thanh Sơn giới thiệu: "Liễu Không đại sư lấy võ nhập thiền, từ lâu đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, một bộ 'Bách bộ thần quyền' đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, dù cách xa trăm trượng cũng có thể đánh nát tảng đá cứng. Có thể nói nhìn cả võ lâm cũng hiếm thấy đối thủ."
"Liễu Không đại sư thật sự lợi hại như vậy?"
Giang Tĩnh Nhi nghe xong liền thè lưỡi ra. Tuy rằng nàng tập võ từ nhỏ, cũng được xem là nữ trung hào kiệt, đánh nhau với mấy tên côn đồ lưu manh còn được nhưng so với cao thủ chân chính thì không đáng nhắc tới.
Bành Thanh Sơn nho nhã nói: "Tất nhiên rồi, lúc nhỏ nhiều lần huynh lên núi muốn bái đại sư làm thầy nhưng đều bị từ chối khéo léo, luôn cảm thấy tiếc nuối."
Con ngươi của Giang Tĩnh Nhi đảo một vòng: "Thanh Sơn, huynh cũng đâu có tệ, chiến tích đầy mình, chả phải có lần chém giết mười tám tên trộm đó sao."
Được thiếu nữ mình thích tán thưởng, Bành Thanh Sơn cảm thấy đắc ý nhưng vẫn khiêm tốn: "Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến."
Vừa nói vừa đi theo vị tăng nhân tiếp khách, đoàn người đi vòng qua tiền điện, tiến đến một gian thiền phòng ở hậu điện, gặp mặp chủ trì.
Liễu Không đại sư năm nay đã hơn sáu mươi tuổi nhưng da dẻ mềm mại như trẻ con, cơ thể khỏe mạnh, hai mắt trong suốt, hiện rõ võ đạo đã tiến vào cảnh giới tiên thiên.
Ngồi đúng vị trí chủ khách, sau một lát chào hỏi, Bành Thanh Sơn liền đi thẳng vào vấn đề, mong muốn Liễu Không đại sư có thể chữa thương giúp đại ca của hắn là Bành Thanh Thành: "Đại sư, viết thương trên người đại ca Thanh Thành rất cổ quái, dù đã mời nhiều danh y, dùng nhiều loại thuốc nhưng không hề thuyên giảm, không có cách nào đành nhờ đại sư ra tay."
"Ha ha, Bành đại quan nhân quá lời rồi, người xuất gia lòng dạ từ bi, nếu làm sẽ làm hết sức."
Thực ra việc này Liễu Không đại sư đã được hạ nhân của Bành gia đến thông báo trước, không có khách sáo, lúc này đại sư đã đứng dậy đi tới bên người Bành Thanh Thành, hai ngón tay phải khép lại, nhẹ nhàng vén quần áo lên để quan sát vết thương. Mới đầu vẻ mặt Liễu Không đại sư còn ung dung nhưng sau đó liền biến sắc, run rẩy nói: "Vết thương...vết thương này là do thần thông gây ra!"
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long