Ngày hôm sau, cùng với Mailson, người phiên dịch kiêm nhân viên an ninh và giờ đấy, thông qua anh ta, là người đại diện của nàng, nàng nói sẽ chấp nhận lời đề nghị của người đàn ông Thụy Sĩ, với điều kiện là nàng phải có một văn bản được lãnh sự quán Thụy Sĩ chứng nhận. Người đàn ông nước ngoài này, có vẻ rất quen thuộc với những đòi hỏi như vậy, nói rằng đây cũng là điều mà ông ta muốn, vì nếu nàng định làm việc ở đất nước của ông ta thì nàng cần có một vài giấy tờ chứng minh rằng không ai ở đó có thể làm công việc mà nàng đang dự định - và điều này không có gì đặc biệt khó khăn cả, bởi chắc chắn là phụ nữ Thụy Sĩ không có tài năng để nhảy vũ điệu samba rồi. Họ cùng nhau đến trung tâm thành phố và nhân viên an ninh kiêm phiên dịch kiêm người đại diện đề nghị một khoản tiền mặt đặt cọc ngay sau khi ký hợp đồng, ba mươi phần trăm của năm trăm đô la mà nàng nhận được. Truyện "11 phút " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Đó là khoản đặt cọc trả cho một tuần. Một tuần, cô hiểu không? Từ bây giờ, cô sẽ kiếm năm trăm đô la một tuần, không bị khấu trừ, bởi vì tôi chỉ lấy tiền hoa hồng trong lần trả đầu tiên thôi.”
Cho tới lúc đó, du lịch và ý nghĩ về những chuyến đi xa vẫn chỉ là một giấc mơ, mà mơ thì rất dễ chịu và vui vẻ chừng nào bạn không bị buộc phải biến giấc mơ của mình thành hiện thực. Với cách đó, chúng ta tránh được tất cả những nguy hiểm, sự vỡ mộng và khó khăn, rồi khi chúng ta già đi, chúng ta luôn có thể đổ lỗi cho người khác - tốt nhất là đổ lỗi cho bố mẹ chúng ta - vì thất bại của chính chúng ta khi thực hiện những giấc mơ của mình.
Đột nhiên, cơ hội nàng tha thiết chờ đợi từ lâu đã đến, nhưng điều mà nàng hy vọng thì sẽ không bao giờ đến! Làm thế nào nàng có thể đương đầu với những thử thách và những nguy hiểm của một cuộc đời mà nàng không hề biết đến? Làm thế nào nàng có thể bỏ lại phía sau mọi thứ mà nàng không biết, cũng như những người đi biển phải đi qua đây nhưng không biết gì về vùng biển này. Nàng luôn có thể nói “không”, nhưng sau đó nàng sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời mà ủ ê suy nghĩ về nó, cũng như nàng vẫn làm thế với những kỷ niệm về chàng trai - mối tình đầu của nàng, người hỏi mượn một cây bút chì và sau đó biến mất. Nàng có thể nói “không”, nhưng tại sao lại không gắng nói “đồng ý” lần này chứ?
Bởi một lý do rất đơn giản: nàng là một cô gái đến từ vùng đất nghèo nàn, xa xôi của Brazil, không có kinh nghiệm sống gì ngoại trừ kinh nghiệm có được từ một ngôi trường tốt, những hiểu biết kha khá từ các chương trình ủy mị trên truyền hình, và một điều chắc chắn là nàng đẹp. Điều đó không đủ để đối mặt với thế giới này.
Nàng nhìn một nhóm người đang cười đùa ngắm biển, và thấy sợ đi xuống biển. Hai ngày trước, nàng cũng đã cảm thấy như thế, nhưng bây giờ nàng không còn thấy sợ nữa; nàng có thể xuống nước bất cứ khi nào nàng muốn, như thể nàng được sinh ra từ đó. Nhưng ở Châu Âu sẽ không giống như vậy phải không?
Maria lặng lẽ cầu nguyện và một lần nữa cầu xin Đức Mẹ Đồng Trinh Mary một lời khuyên, và chỉ vài giây sau, nàng dường như hoàn toàn thoải mái với quyết định của mình, tiến về phía trước, bởi vì nàng đã có cảm giác được che chở. Nàng luôn luôn có thể quay lại, nhưng nàng sẽ không có được cơ hội nào khác cho một chuyến đi như thế này. Nó đáng để mạo hiểm, miễn là giấc mơ này vượt qua được hành trình trên chiếc xe bus kéo dài bốn mươi tám tiếng về nhà trong điều kiện thiếu không khí, và miễn là người đàn ông Thụy Sĩ này không thay đổi ý định.
Maria đang có tâm trạng vui vẻ khi ông ta mời nàng ra ngoài ăn tối một lần nữa. Nàng muốn xuất hiện thật quyến rũ và cầm lấy tay ông ta, nhưng ông ta rút tay lại ngay lập tức, và Maria nhận ra - với một cảm giác lẫn lộn giữa lo sợ và nhẹ nhõm - rằng ông ta hoàn toàn nghiêm túc với những gì ông ta đã nói.
“Ngôi sao của vũ điệu samba!” Người đàn ông nói. “Một ngôi sao samba Brazil đáng yêu! Sẽ đi vào tuần tới!
Điều này thật tốt, nhưng “đi vào tuần tới” là vấn đề chưa được bàn đến. Maria giải thích rằng nàng không thể quyết định mà không xin ý kiến của gia đình. Người đàn ông Thụy Sĩ tỏ vẻ rất giận dữ, chỉ cho nàng xem bản sao hợp đồng, và lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi.
“Hợp đồng!” Ông ta nói.
Mặc dù đã quyết tâm về nhà, nàng quyết định tham khảo ý kiến của anh chàng đại diện Mailson trước; xét cho cùng thì anh ta được trả tiền là để cho nàng lời khuyên mà.
Thế nhưng, lúc đó Mailson dường như đang để tâm lo lắng tới một vị khách du lịch quyến rũ người Đức nhiều hơn, người này vừa đến khách sạn và đang để ngực trẩn tắm nắng trên bãi biển, cô ta có vẻ tin rằng Brazil là quốc gia tự do nhất trên thế giới (cô ta đã thất bại khi gây sự chú ý bằng việc là người phụ nữ duy nhất trên bãi biển với bộ ngực để trần và mọi người thì đang nhìn trừng trừng vào cô ta với thái độ không dễ chịu chút nào). Thật khó khăn để kéo sự chú ý của anh chàng đại diện vào những điều Maria đang nói. Truyện "11 phút " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thay đổi ý định?” Maria khăng khăng.
“Tôi không biết trong hợp đồng nói gì, nhưng tôi cho rằng ông ta có thể khiến cô bị bắt giam.”
“Ông ta không bao giờ có thể tìm ra tôi”.
“Chính xác. Vậy thì tại sao cô còn phải lo lắng chứ?”
Ở phía kia, người đàn ông Thụy Sĩ, người đã chi năm trăm đô la, cũng như trả tiền cho đôi giày, bộ váy, hai bữa tối và đủ các loại phí cho việc làm giấy tờ ở tòa lãnh sự, bắt đầu thấy lo lắng. Vì vậy mà từ lúc Maria khăng khăng rằng cần phải nói chuyện với gia đình nàng trước, ông ta cũng đã quyết định mua hai vé máy bay và đi cùng nàng tới nơi nàng được sinh ra - chỉ cần mọi việc có thể được quyết định trong vòng bốn mươi tám tiếng và họ vẫn có thể lên đường đến Châu Âu vào tuần tới, thì ông ta đồng ý. Một nụ cười ở đây đáp lại nụ cười ở kia. Maria bắt đầu hiểu rằng tất cả đã nằm trên giấy tờ và nàng đã đặt bút ký, rằng khi sự việc đã đi tới những cám dỗ, những cảm xúc và những bản hợp đồng, thì người ta không bao giờ có thể chối quanh được.
Một sự ngạc nhiên và là sự khởi nguồn của một niềm tự hào đối với thị trấn nhỏ này khi được chứng kiến đứa con gái Maria đáng yêu của nó trở về cùng với một người ngoại quốc muốn giúp nàng trở thành một ngôi sao lớn ở Châu Âu. Tất cả mọi người xung quanh thị trấn đều biết, và bạn bè cũ ở trường thì hỏi nàng: “Chuyện đó xảy ra như thế nào?”
“Chỉ là mình may mắn thôi”.
Họ muốn biết có phải những điều như vậy vẫn thường diễn ra ở Rio de Janeiro hay không, bởi vì họ đã thấy những kịch bản tương tự trên các chương trình truyền hình. Maria sẽ không vướng vào chuyện này, nếu nàng không cố nâng cao giá trị bằng những trải nghiệm của bản thân và làm cho lũ bạn tin rằng nàng là một người đặc biệt.
Maria và người đàn ông đi về ngôi nhà của nàng, ở đây ông ta đưa ra những tờ rơi, với từ “brasil” được phát âm bằng chữ “z”, và tờ hợp đồng, trong khi Maria giải thích rằng bây giờ nàng đã có một người đại diện và dự định đi theo sự nghiệp của một nữ diễn viên. Mẹ nàng, vừa nhìn thấy những bộ bikini bé tí tẹo được những cô gái trong các bức hình mặc, ngay lập tức đưa trả chúng lại cho ngườI đàn ông ngoại quốc, và chọn cách tốt nhất là không hỏi gì cả; tất cả vấn đề ở đây là con gái bà có lẽ sẽ hạnh phúc và giàu có, hoặc là bất hạnh, nhưng ít nhất vẫn giàu có.
“Tên ông là gì?”
“Roger”
“Rogerio! Tôi có một người họ hàng tên là Rogerio!”
Người đàn ông mỉm cười và vỗ tay, tất cả bọn họ đều nhận ra là ông ta không hiểu lấy một từ nào. Bố của Maria nói:
“Có lẽ ông ta gần bẳng tuổi bố”.
Mẹ Maria nói với chồng rằng ông không được cản trở hạnh phúc của con gái. Vì tất cả các bà thợ may đều nói cho khách hàng của họ biết về những thỏa thuận làm ăn lớn nên họ thu nhận được những hiểu biết không nhỏ về hôn nhân và tình yêu, bởi vậy lời khuyên của bà dành cho Maria là:
“Con yêu, thà không hạnh phúc với một người đàn ông giàu có còn hơn là hạnh phúc với một người đàn ông nghèo khổ, và hơn tất cả, con sẽ có nhiều cơ hội trở thành một người phụ nữ không hạnh phúc nhưng giàu có. Ngoài ra, nếu mọi chuyện không thuận lợi, con có thể lên xe bus và về nhà”.
Có thể Maria là một cô gái đến từ vùng đất quê mùa, hẻo lánh nhưng nàng thông minh hơn mẹ nàng, hoặc người chồng tương lai trong tưởng tượng của nàng, và nàng nói, đơn giản chỉ để trêu chọc bà:
“Mẹ ơi, không có xe bus từ Châu Âu đến Brazil. Hơn nữa, con muốn có được sự nghiệp của một nghệ sĩ, con không tìm kiếm một cuộc hôn nhân.
Mẹ nàng nhìn nàng với cái nhìn gần như tuyệt vọng:
“Nếu con có thể tới đó, thì con luôn có thể quay về. Là một nghệ sĩ, một nữ diễn viên, điều đó là tốt với những cô gái trẻ, nhưng nó chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt, và họ bắt đầu lãng quên con khi con bước vào tuổi ba mươi. Bởi vậy hãy làm điều tốt nhất ngay bây giờ. Tìm một ai đó trung thực, yêu con, cưới anh ta. Tình yêu không quan trọn. Mẹ không yêu bố con từ đầu, nhưng tiền mua được tất cả, thậm chí cả tình yêu chân chính. Hãy nhìn bố con xem, ông ấy thậm chí cũng chẳng hề giàu có!”
Đó là một lời khuyên tồi tệ từ một người bạn nhưng lại là một lời khuyên tốt từ một người mẹ. Bốn mươi tám tiếng đồng hồ sau, Maria quay lại Rio, và không thể không kể đến một chuyến viếng thăm, nàng đã đến chỗ làm việc cũ một mình để nộp đơn xin thôi việc và để nghe ông chủ cửa hiệu nói:
“Đúng là tôi đã nghe nói rằng có một ông bầu lớn người Pháp muốn đưa em đến Paris. Tôi không thể ngăn cản em tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng tôi muốn em biết một vài điều trước khi em đi”.
Ông ta móc túi và lấy ra một chiếc mề đay gắn trên một chuỗi hạt dài.
“Nó là chiếc Mề đay kì diệu của Đức Mẹ Đồng Trinh cao quý. Người có một nhà thờ ở Paris, vì vậy hãy đến đó và cầu nguyện để được Người che chở. Nhưng này, có một vài từ được khắc quanh hình Đức Mẹ.”
Maria đọc: “Hỡi ơi, Đức Mẹ Mary, Người thụ thai mà không phạm tội, cầu nguyện cho chúng ta, những kẻ luôn hướng về Người. Amen.”
“Hãy nhớ nói những từ này ít nhất một lần mỗi ngày. Và…” Truyện "11 phút " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ông ngập ngừng, nhưng đã muộn rồi.
“…Nếu em trở về, tôi sẽ vẫn đợi em. Tôi đã để lỡ cơ hội nói với em một điều rất giản dị: Tôi yêu em. Bây giờ, có thể là quá muộn nhưng tôi muốn em biết điều đó.”
Để lỡ mất cơ hội. Maria đã biết rất rõ điều ấy có nghĩa là gì. “Tôi yêu em”, mặc dù là ba từ nàng thường được nghe trong suốt hai mươi năm qua, nhưng đối với nàng giờ đây chúng có vẻ hoàn toàn trống rỗng, bởi vì chúng chưa bao giờ tiến đến một điều gì nghiêm túc và sâu sắc, chưa bao giờ được chuyển sang một mối quan hệ lâu dài. Maria cảm ơn ông chủ vì những lời ông nói, ghi chúng lại trong ký ức của nàng (một người không bao giờ biết được cuộc đời có thể mang đến cho họ điều gì, và sẽ thật tốt nếu biết được nơi nào là lối thoát an toàn trong trường hợp khẩn cấp), tặng ông một nụ hôn trong trắng lên má và ra đi không hề ngoảnh lại.
Họ trở lại Rio, và trong vòng một ngày nàng đã có hộ chiếu (Brazil đã thật sự thay đổi, Roger vừa nói vậy), vừa dùng vài từ Bồ Đào Nha và rất nhiều dấu ra hiệu, mà Maria hiểu ý ông ta là “trước đây việc đó từng mất rất nhiều thời gian”. Với sự giúp đỡ của Mailson, nhân viên an ninh kiêm phiên dịch kiêm người đại diện, mọi thương vụ mua bán đều được thực hiện (quần áo, giày dép, đồ trang điểm, mọi thứ mà một phụ nữ như nàng có thể mong muốn). Vào buổi tối trước chuyến khởi hàng đến Châu Âu, họ đến một câu lạc bộ đêm, và khi Roger nhìn thấy Maria nhảy, ông ta cảm thấy rất hài lòng với sự lựa chọn của mình; ông ta rõ ràng đang thấy được sự hiện diện của một ngôi sao lớn trong tương lai của Hộp đêm Cologny, đó là cô gái da màu đáng yêu này, với đôi mắt màu xanh xám và mái tóc đen như cánh của một con grauna (một loài chim của Brazil thường được các tác giả ở đất nước này liên tưởng đến khi mô tả một mái tóc đen). Công việc này đã được lãnh sự quán Thụy Sĩ cho phép và đã sẵn sàng bởi vậy họ đóng gói hành lý. Ngày hôm sau, họ đã bay phía trên vùng đất cảu chocolate, của những chiếc đồng hồ và phomat, cùng lúc ấy Maria đang bí mật lên kế hoạch để khiến người đàn ông này phải yêu nàng - xét cho cùng thì ông ta cũng không quá già, không xấu và cũng không nghèo. Nàng còn muốn gì hơn nữa chứ?
Maria đã đến nơi và cảm thấy kiệt sức vì chuyến đi, khi còn ở trên máy bay, trái tim nàng bỗng nhiên vướng phải một nỗi sợ hãi: nàng nhận ra mình đang hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông ngồi bên cạnh – nàng không biết gì về đất nước này, ngôn ngữ này và cả cái rét ở nơi này nữa. Thái độ của Roger thay đổi sau mỗi giờ đồng hồ trôi qua; ông ta không còn cố gắng để tạo ra không khí dễ chịu, thoải mái nữa, và không những ông ta không bao giờ cố gắng hôn nàng hay mơn trớn vuốt ve ngực nàng, mà ánh nhìn trong mắt ông ta càng lúc càng trở nên xa cách hơn. Roger sắp xếp cho Maria ở trong một khách sạn nhỏ, giới thiệu với nàng một người phụ nữ trẻ Brazil khác, người này có nét mặt buồn bã, tên là Vivian, chị ta sẽ là người chịu trách nhiệm chuẩn bị cho Maria làm quen với công việc.
Vivian nhìn nàng với vẻ lãnh đạm và coi thường, không có lấy một chút biểu hiện cảm thông dành cho một người rõ ràng là chưa bao giờ ra nước ngoài cả. Thay vì hỏi xem Maria cảm thấy thế nào, chị ta đi thẳng vào chuyện công việc.
“Đừng tự lừa dối bản thân mình. Ông ta luôn bay đến Brazil mỗi khi một trong những vũ công của ông ta lập gia đình, dạo này điều đó xảy ra thường xuyên hơn. Ông ta biết cô muốn gì, và tôi chắc rằng cô cũng thực sự muốn như vậy: gần như chắc chắn cô đang tìm kiếm một trong ba điều sau – sự phiêu lưu mạo hiểm, tiền bạc, hoặc một ông chồng.”
Làm thế nào mà chị ta biết được? Chẳng lẽ mọi người đều tìm kiếm những điều đó sao? Hoặc có thể Vivian có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác chăng?
“Tất cả các cô gái ở đây đều tìm kiếm một trong ba thứ đó”, Vivian tiếp tục và Maria thật sự tin là chị ta có thể đọc được suy nghĩ của người khác “nếu vì một chuyến phiêu lưu mạo hiểm, thì thời tiết ở đây quá lạnh để thực hiện bất cứ kế hoạch nào, bên cạnh đó cô cũng không thể kiếm đủ tiền mà nghỉ ngơi du lịch đâu. Và nếu vì tiền, thì một khi tiền thuê phòng và tiền ăn ở đây hàng tháng đã bị khấu trừ đi, cô sẽ phải làm việc gần như quanh năm chỉ để có đủ tiền trả cho chuyến bay về nhà mà thôi. ”
“Nhưng…”
“Tôi biết, đó không phải là điều cô chấp nhận. Nhưng sự thật là vậy, như những người khác, cô đã quên không hỏi. Nếu cô cẩn thận hơn, nếu cô đọc bản hợp đồng mà cô ký, cô sẽ biết chính xác cô đang lao mình vào cái gì, bởi vì người Thụy Sĩ không nói dối, họ chỉ trông cậy vào sự im lặng để giúp họ thôi.”
Maria cảm thấy như đất dưới chân nàng đang lún xuống.
“Và nếu là vì một ông chồng, thì mỗi khi có một cô gái kết hôn đó sẽ là một tổn thất tài chính lớn đối với Roger, bởi vậy chúng ta bị cấm không được nói chuyện với khách hàng. Nếu sở thích của cô lại nằm trong điều cấm kỵ đó, thì cô sẽ phải đương đầu với những mạo hiểm lớn đấy. Đây không phải chỗ chứa gái làng chơi như Rue de Berne.”
Rue de Berne?
“Đàn ông đến đây với vợ của họ, và một số khách du lịch muốn tìm kiếm một bầu không khí gia đình, còn muốn kiếm đàn bà thì phải đi nơi khác. Tôi đoán là cô biết nhảy, tốt, nếu cô có thể hát nữa thì càng tốt, lương của cô sẽ tăng nhưng cô sẽ bị các cô gái khác ghen tỵ, nên tôi gợi ý rằng, cho dù cô có là ca sĩ hát hay nhất ở Brazil thì cũng hãy quên tất cả những điều đó đi và đừng cố thử làm gì. Và trên hết là đừng có dùng điện thoại. Cô sẽ tiêu hết tất cả tiền cô kiếm được vào đó, mà số tiền ấy cũng chẳng nhiều nhặn gì đâu.”
“Ông ta hứa tôi sẽ được năm trăm đô la một tuần”
“Ố…Ồ…”
Trích từ nhật ký của Maria, vào tuần lễ thứ hai ở Thụy Sĩ:
Mình đã đến câu lạc bộ đêm đó và gặp người phụ trách các vũ công, anh ta đến từ nơi nào đó có tên là Morocco, và mình đã phải học mọi bước nhảy của cái mà anh ta – người chưa bao giờ đặt chân đến Brazil – nghĩ là điệu samba. Mình thậm chí đã không có cả thời gian để nghĩ ngơi sau một chuyến bay dài. Mình đã bắt đầu phải mỉm cười và nhảy ngay trong buổi tối đầu tiên đến đây. Bọn mình có sáu người, không ai thấy vui vẻ cả, và cũng không có ai biết mình đang làm gì ở cái nơi này. Những vị khách uống rượu và vỗ tay, hôn gió và làm những cư chỉ khiêu dâm một cách kín đáo, nhưng đó là mức xa nhất có thể được.
Mình đã được trả lương ngày hôm qua, chỉ có một phần mười của số tiền mà hai bên đã thỏa thuận, phần còn lại theo như hợp đồng sẽ được trả cho chi phí chuyến bay và chi phí sinh hoạt của mình ở đây. Theo tính toán của Vivian, sẽ phải mất một năm thì khoản tiền này mới được khấu trừ hết, như vậy có nghĩa là trong suốt một năm ấy mình sẽ không có lối thoát nào hết.
Mà giải thoát gì cơ chứ? Mình vừa mới đến nơi này. Mình vẫn chưa biết gì cả. Có điều gì quá kinh khủng với việc phải nhảy bảy tối một tuần cơ chứ? Mình đã từng nhảy như thế để giải trí ở nhà, và bây giờ mình làm điều đó là vì tiền và sự nổi tiếng; chân mình không bị đau, nhưng điều khó khăn nhất là phải luôn duy trì một nụ cười thường trực trên môi.
Mình có thể lựa chọn trở thành một nạn nhân của thế giới này hoặc trở thành một kẻ thích phiêu lưu mạo hiểm trên con đường tìm kiếm kho báu cuộc đời. Đó là cách nhìn cuộc đời của mình.
Maria đã lựa chọn trở thành một kẻ phiêu lưu kiếm tìm kho báu- nàng gạt sang một bên những cảm xúc của bản thân mình, nàng thôi không khóc hàng đêm nữa, và nàng quên đi tất cả những gì liên quan đến con người cũ của mình. Nàng phát hiện ra nàng có đủ sức mạnh để thể hiện nàng là một con người mới được tái sinh, vì vậy không có lý do gì để nàng bỏ lỡ bất kỳ điều gì cả. Tình cảm có thể đợi, giờ đây cái nàng cần làm là kiếm tiền, tìm hiểu về xứ sở này và trở về nhà trong tư thế của kẻ chiến thắng.
Nhìn chùng, mọi thứ xung quanh nàng đều giống như ở Brazil và cái thị trấn nhỏ quê nàng: những người phụ nữ nói tiếng Bồ Đào Nha, họ than phiền về bọn đàn ông, nói chuyện lớn tiếng, khóc lóc về những giờ làm việc mệt mỏi, đến câu lạc bộ muộn, thách thức ông chủ, và nghĩ rằng họ là những phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian, rồi kể những chuyện về các chàng Hoàng Tử Quyến Rũ của họ- những anh chàng luôn ở cách họ rất xa hoặc đã kết hôn, hoặc không có tiền và sống ăn bám vào họ. Trái ngược với những gì nàng tưởng tượng khi xem những tờ rơi Roger mang theo sang Brazil khi trước, câu lạc bộ của Roger chính xác giống như những gì Vivian đã nói: nơi đó có bầu không khí gia đình. Các cô gái ở đây- như được miêu tả trong hợp đồng được phép nhận những lời mời hoặc đi chơi với khách hàng. Nếu họ bị bắt gặp đang nhận những mẩu ghi số điện thoại của ai đó, họ sẽ bị đình chỉ, không được làm việc trong suốt hai tuần lễ. Maria đã từng hy vọng một cái gì đó sống động hơn và cuồng nhiệt hơn ở nơi đây, nhưng dần dần nàng đành để bản thân mình đầu hàng trước sự buồn bã và chán nản.
Trong suốt hai tuần đầu tiên, Maria rất ít khi rời khỏi khu nhà trọ nơi nàng ở, đặc biệt là khi nàng phát hiện ra ở đây không ai nói ngôn ngữ của nàng cả, ngay cả khi nàng có nói R…Ất CH…Ậm đi nữa họ cũng không hiểu gì. Nàng cũng ngạc nhiên khi biết rằng, không giống như ở đất nước của nàng, thành phố nàng đang ở có đến hai cái tên khác nhau: đối với người dân nơi đây, nó tên là Genève, còn đối với những người Brazil thì tên nó lại là Genebra.
Cuối cùng, sau một thời gian, trải qua những giờ đồng hồ chán ngán ở trong căn phòng nhỏ của mình, không có cả tivi, nàng đã đi đến kết luận rằng:
a. Nàng sẽ không bao giờ tìm được những gì nàng mong muốn nếu nàng không thể hiện rõ con người mình. Để làm được điều đó nàng cần phải học ngôn ngữ của đất nước này.
b. Vì tất cả đồng nghiệp của nàng cũng đang săn tìm một thứ, nên nàng cần phải làm khác đi. Riêng về vấn đề này nàng vẫn chưa kịp nghĩ ra giải pháp hay cách thức nào cả.
Trích từ nhật ký của Maria, bốn tuần sau khi đến Genève Genebra:
Mình đã ở đây trong một khoảng thời gian dường như vô tận, mình không nói được ngôn ngữ ở đây, mình dành cả ngày ngồi nghe nhạc trên radio, nhìn quanh phòng, và nghĩ về Brazil, mong chờ đến giờ làm việc, còn khi đa g làm việc lại mong mau chóng được trở về căn phòng trọ của mình. Nói theo cách khác là mình đang sống vì tương lai chứ không phải sống vì hiện tại.
Một ngày nào đó, trong tương lai xa xôi, mình sẽ mua một chiếc vé máy bay về nhà. Mình có thể về Brazil, cưới ông chủ hiệu vải và phải chịu đựng những lời nhận xét hiểm ác của bạn bè, những kẻ chưa bao giờ dám thử mạo hiểm và chỉ nhìn thấy thất bại từ người khác. Không, mình không thể quay về như thế. Mình thà nhảy ra khỏi máy bay khi nó đang bay qua đại dương còn hơn.
Và vì không thể ở được cửa sổ máy bay (mình cũng chưa bao giờ mong làm như vậy. Thật đáng xấu hổ khi không thể hít thở một bầu khôngkhí trong lành!), nên mình sẽ chết ở đây. Nhưng trước khi chết, mình muốn đấu tranh vì cuộc sống. Nếu mình có thể đi trên đôi chân của chính mình, thì mình có thể đến bất cứ nơi nào mình thích.
Ngày hôm sau, Maria tham gia một khóa học tiếng Pháp, lớp học này dạy vào các buổi sáng. Ở đó, Maria đã gặp nhiều người thuộc tất cả các tín ngưỡng, các đức tin, và ở mọi lứa tuổi. Những người đàn ông mặc những bộ quần áo sáng màu và đeo rất nhiều vòng tay, những người phụ nữ thì luôn mang khăn trùm đầu, trẻ con thì học nhanh hơn là người lớn, đó là điều nên thế vì sự trưởng thành đồng nghĩa với sự trải nghiệm nhiều hơn. Maria cảm thấy tự hào khi nàng phát hiện ra rằng mọi người đến đây đều biết về đất nước của nàng – về vũ hội Carnival, vũ điệu samba, bóng đá, và người nổi tiếng nhất trên thế giới, Pele. Đầu tiên, nàng muốn được là một người tốt và cố gắng sửa phát âm của họ cho đúng (là Pelê! Pelê!), nhưng chỉ một lát sau, nàng từ bỏ ý định đó, vì họ cũng khăng khăng gọi nàng là Maria, những người ngoại quốc điên rồ ấy luôn thích thay đổi cái tên nước ngoài và tin chắc rằng họ đúng.
Vào các buổi chiều, để thực hành ngôn ngữ mới học được, Maria đi dạo quanh thành phố có hai cái tên này. Nàng khám phá ra những loại chocolate thơm ngon, một loại phó mát mà trước đây nàng chưa từng được ăn, một đài phun nước khổng lồ ở giữa hồ, tuyết (thứ mà những người ở quê nàng chưa từng được chạm vào), những con cò, và các nhà hàng với chiếc lò sưởi (mặc dù chưa từng bước vào trong, mà chỉ đứng ngoài nhìn những ngọn lửa cháy sáng rực lên cũng gợi ý cho nàng một cảm giác dễ chịu, vui vẻ). Maria cũng rất ngạc nhiên khi biết rằng không phải tất cả các biển hiệu cửa hàng đều quảng cáo đồng hồ; ở đây cũng có ngân hàng, nhưng nàng không hiểu vì sao lại có nhiều ngân hàng đến thế, trong khi cư dân không có nhiều, và tại sao nàng hiếm khi nhìn thấy có người ở những nơi đó. Tuy nhiên, Maria quyết định sẽ không thắc mắc bất cứ điều gì nữa.
Sau ba tháng bó chặt mình với công việc, dòng máu Brazil trong nàng – vỗn vẫn được coi là dòng máu của những ham muốn xác thịt – đã lên tiếng; nàng phải lòng một anh chàng Ả Rập cùng tham gia khóa học tiếng Pháp với nàng. Cuộc tình này kéo dài được ba tuần, cho tới một tối nàng quyết định nghỉ làm để thăm một ngọn núi ở vùng ngoại ô của Geneva; điều đó dẫn tới một lệnh triệu tập đến văn phòng Roger đã chờ sẵn ngay khi nàng trở lại làm việc vào ngày hôm sau.
Khi Maria vừa mở cánh cửa và bước vào, nàng nhận được tin sa thải một cách ngắn gọn, lý do là vì nàng đã nêu gương xấu cho các cô gái cùng làm việc ở đây. Ông Roger bị kích động, giận điêu lên đã nói rằng, lại một lần nữa, ông ta có thể kết luận là phụ nữ Brazil không thể tin cậy được (ôi trời! sự điên cuồng này đã khiến ông ta vơ đũa cả nắm). Maria cố gắng giải thích với ông ta rằng nàng đã bị sốt cao do sự thay đổi khí hậu đột ngột, nhưng người đàn ông này không bị nàng thuyết phục, mà thậm chí ông ta còn tuyên bố rằng ông ta sẽ ngay lập tức bay trở lại Brazil để tìm một người thay thế khác và rằng tốt hơn là ông ta nên tổ chức một buổi trình diễn âm nhạc Yugoslav (tên vùng thuộc Nam Tư cũ) cùng những vũ công Yugosla vì họ là những người xinh đẹp hơn và đáng tin cậy hơn.
Có thể Maria còn trẻ nhưng nàng không hề ngu ngốc, đặc biệt là khi người tình Ả Rập nói với nàng rằng luật lao động Thụy Sĩ rất nghiêm khắc và, vì câu lạc bộ đêm vẫn giữ một phần lớn lương của nàng, nên nàng có thể dễ dàng tuyên bố rằng nàng đã bị lạm dụng sức lao động.
Maria trở lại văn phòng của Roger, lần này nàng nói bằng một thứ tiếng Pháp vừa phải, trong đó giờ còn bao gồm cả từ “luật sư”. Và nàng rời khỏi văn phòng của Roger với vài lời lăng mạ cùng năm trăm ngàn đô la tiền bồi thường- một số tiền vượt xa cả những giấc mơ điên cuồng nhất của nàng- và tất cả là nhờ một từ nhiệm màu “luật sư”. Bây giờ Maria đã được tự do để dành thời gian ở bên người tình Ả Rập của nàng, mua sắm vài món quà, chụp vài tấm ảnh về tuyết, và trở về nhà với một chiến thắng vẻ vang.
Việc đầu tiên Maria làm là gọi điện thoại về cho người hàng xóm của mẹ nàng để nói rằng nàng đang sống rất hạnh phúc, có một sự nghiệp thành công và bố mẹ không phải lo lắng gì cho nàng cả. Rồi sau đó, do đã rời căn phòng trong khu nhà trọ mà Roger đã sắp xếp cho, nàng không còn lựa chon nào khác là đến ở cùng người bạn trai Ả Rập, hẹn thề về một tình yêu bất diệt, cải đạo theo anh ta và kết hôn, thậm chí nếu nàng phải mang theo cả những chiếc khăn trùm đầu kỳ lạ đi chăng nữa thì xét cho cùng, như mọi người đều biết, tất cả những người Ả Rập đều cực kỳ giàu có và vậy là đủ.
Thế nhưng, anh chàng Ả Rập này, còn rất xa mới đạt được mức giàu có ấy, có lẽ ở Ả Rập, một đất nước mà Maria chưa từng nghe đến, thì anh ta ở dưới đay của xã hội đó. Maria tạ ơn Đức Mẹ Đồng Trinh vì đã không để nàng phản bội lại tôn giáo của mình. Bây giờ nàng đã có thể nói một thứ tiếng Pháp kha khá, đủ tiền để mua vé về nhà, cùng một giấy phép hành nghề “vũ công samba” và một thị thực hiện hành; nàng biết rằng mình luôn luôn có thể trở về và kết hôn với ông chủ cũ bất cứ lúc nào vì vậy nàng quyết định thử kiếm tiền bằng sắc đẹp của mình.
Ở Brazil, Maria đã đọc một cuốn sách kể về một người chăn cừu, anh ta đi tìm kiếm kho báu, gặp muôn vàn khó khăn, thử thách, và chính những khó khăn đó đã giúp anh ta có được thứ anh muốn; chính xác là, nàng cũng đang ở trong tình thế như vậy. Giờ đây nàng ý thức được rằng chính lý do khiến nàng bị sa thải là cơ hội để nàng có thể tìm thấy số mệnh thực sự của mình, trở thành một người mẫu.
Nàng thuê một căn phòng nhỏ để ở (không ti vi, nhưng nàng phải sống thanh đạm cho đến khi nàng kiếm được thật nhiều tiền), và ngày hôm sau nàng bắt đầu đi một vòng đến gặp các hang đại diện. Tất cả bọn họ đều nói với Maria rằng nàng cần chụp vài bức ảnh chuyên nghiệp, điều này, xét cho cùng thì cũng là một sự đầu tư cho sự nghiệp của nàng- những giấc mơ không tốn kém. Maria chi phần lớn số tiền nàng có cho một thợ chụp hình giỏi, người này rất ít nói nhưng đòi hỏi cực kỳ khắt khe: anh ta có một bộ sưu tập tuyển chọn vô số các loại trang phục trong studio của mình, và Maria đã mặc rất nhiều kiểu trang phục khác nhau để tạo các tư thế chụp, từ đứng đắn, đúng mực đến ngông cuồng, điên loạn, và thậm chí nàng còn chụp cả hình mặc bikini, loại bikini mà chỉ có duy nhất một người nàng biết ở Rio de Janeiro, nhân viên an ninh kiêm phiên dịch kiêm người đại diện của nàng, Mailson, sẽ thấy tự hào và hài lòng khi nhìn thấy. Nàng yêu cầu rửa thêm mấy kiểu và gửi chúng về cho gia đình kèm theo một lá thư nói rằng nàng đang hạnh phúc như thế nào ở Thụy Sĩ. Tất cả bọn họ sẽ nghĩ là nàng giàu có và làm chủ một tủ quần áo đáng ghen tỵ, và rằng nàng đã trở thành cô con gái nổi tiếng và đáng tự hào nhất của thị trấn bé nhỏ ấy. Nếu mọi thứ đúng như kế hoạch (và nàng đã đọc đủ những cuốn sách về “suy nghĩ tích cực” để tự thuyết phục rằng chiến thắng đã được đảm bảo chắc chắn), thì nàng sẽ được chào đón bởi một ban nhạc kền đồng khi nàng trở về nhà và nàng sẽ thử thuyết phục ngài thị trưởng đặt lại tên quảng trường theo tên của nàng.
Vì không có địa chỉ cố định, nên nàng đã mua một chiếc điện thoại di động, loại thẻ trả trước, và những ngày tiếp theo sau đó, chờ đợi những lời mời làm việc. Nàng ăn ở những nhà hàng Trung Quốc (nơi đồ ăn rẻ nhất), và thời gian cứ trôi đi, nàng thấy sốt ruột và khó chịu.
Nhưng thời gian thì cứ dài lê thê còn điện thoại thì không chịu đổ chuông. Maria ngạc nhiên khi không có ai đến gần làm phiền nàng khi nàng đi dạo bên bờ hồ, ngoại trừ bọn bán ma túy luôn quanh quẩn ở cùng một nơi, dưới chân những cây cầu nối giữa khu công viên cổ và khu vực mới của thành phố. Nàng bắt đầu thấy nghi ngờ sắc đẹp của mình cho đến khi một đồng nghiệp cũ mà nàng tình cờ gặp trong một quán cà phê, nói với nàng rằng đó không phải là lỗi của nàng, đó là lỗi của những người Thụy Sĩ vì họ ghét làm phiền người khác, và đặc biệt là những người ngoại quốc, vì họ sợ bị bắt vì tội “quấy rối tình dục”- một khái niệm được phát minh để làm cho phụ nữ ở khắp nơi cảm thấy bản thân mình tồi tệ, xấu xí hơn.
Trích từ nhật ký của Maria, một tối khi nàng cảm thấy thiếu dũng khí để bước chân đi ra ngoài, để sống hay thậm chí là để tiếp tuch chờ đợi những cuộc điện thoại không bao giờ đến:
Mình dành cả ngày hôm nay ở một hội chợ. Vì mình không thể “nướng” hết món tiền còn lại của mình, nên mình đã nghĩ tốt nhất là chỉ nên nhìn ngắm mọi người thôi. Mình đã đứng một lúc lâu bên cạnh đoạn đường ray gấp khúc của một trò chơi, và nhận thấy hầu hết mọi người đều trèo lên đường ray đó để kiếm tìm sự vui vẻ, phấn khích, nhưng khi trò chơi bắt đầu thì họ lại sợ hãi và muốn dừng chiếc xe lại.
Họ mong muốn cái gì chứ? Khi đã lựa chọn phiêu lưu, chẳng lẽ họ không chuẩn bị tinh thần cho hành trình đó sao? Hay có phải họ nghĩ rằng điều thông minh nhất nên làm là tránh những đoạn đường lên lên rồi lại xuống xuống đó và dành thời gian để chơi trò ngựa gỗ cho an toàn vì nó chỉ chạy vòng quanh trên một vòng tròn mà thôi?
Vào giây phút đó, mình cảm thấy thật cô đơn khi nghĩ về tình yêu, nhưng mình phải tin rằng nó sẽ đến, mình sẽ tìm được một công việc và mình ở đây bởi vì mình đã chọn số mệnh này. Con đường ray gấp khúc đó chính là cuộc đời của mình; cuộc đời là một trò chơi quay cuồng, nhanh đến chóng mặt; cuộc đời là một trò nhảy dù; nó mang đến cho ta những cơ hội, chúng lộn nhào và lại vút lên; cuộc đời là một chuyến leo núi; nó muốn leo lên đến đỉnh cao nhất của bạn và cảm thấy giận dữ, bất mãn khi bạn không điều khiển được nó.
Thật không dễ dàng gì khi phải sống xa gia đình và nói thứ ngôn ngữ mà mình không thể dùng nó để diễn đạt hết tất cả những cảm xúc và tình cảm cảu mình. Nhưng từ giờ trở đi, bất cứ khi nào mình cảm thấy buồn chán, mình sẽ nhớ đến cái hội chợ đó. Nếu mình buồn ngủ và giật mình tỉnh dậy trên một con đường gấp khúc như thế, thì mình sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?
À, mình sẽ cảm thấy như bị mắc bẫy, thấy mệt mỏi, sợ hãi khi đến những chỗ cua cong gấp khúc, và muốn từ bỏ. Nhưng nếu mình tin rằng con đường ray đó là số phận của mình và rằng Chúa Trời đang vận hành cỗ máy này, để khiến những cơn ác mộng trở nên rùng rợn và đáng sợ hơn, thì số phận chính là cái trò chơi đó: một đường ray gấp khúc, an toàn và là một món đồ chơi đáng tin cậy, nó chắc chắn sẽ dừng lại, nhưng trong khi cuộc hành trình vẫn đang tiếp tục thì mình cần phải nhìn ra xa, ngắm quang cảnh xung quanh và hò reo với niềm phấn khích.
Mặc dù Maria có khả năng viết ra những suy nghĩ rất khôn ngoan, nhưng nàng lại kém trong việc thực hiện những lời khuyên của chính mình. Những thời kỳ chờ đợi trong tuyệt vọng bắt đầu thường xuyên hơn và chiếc điện thoại vẫn từ chối đổ chuông. Để tạm thời lãng quên mọi thứ trong thời gian dài trống trải, và cũng để thực hành vốn tiếng Pháp của mình, Maria bắt đầu mua những cuốn tạp chí viết về những nhân vật nổi tiếng, nhưng rồi nhận ra mình dang điêu quá nhiều tiền, nàng tìm đến một thư viện gần nhất. Người thủ thư nói với nàng rằng họ không cho mượn tạp chí về nhà, nhưng nàng có thể mượn một vài cuốn sách để củng cố khả năng tiếng Pháp của mình.
“Tôi không có thời gian để đọc sách.”
“Cô không có thời gian nghĩa là sao? Cô đang làm công việc gì vậy”
“Rất nhiều việc: học tiếng Pháp, viết nhật ký, và…”
“Và gì nữa?”
Maria chuẩn bị nói là “đợi chuông điện thoại reo”, nhưng nàng nghĩ tốt hơn hết là không nói gì.
“Cô gái của tôi ơi, cô còn rất trẻ, cô có cả cuộc đời phía trước. Đọc sách. Hãy quên hết những gì cô đã được nghe về những cuốn sách và chỉ đọc thôi”
“Tôi đã đọc hàng đống sách”
Đột nhiên, Maria nhớ ra Mailson, nhân viên an ninh đã từng nói với nàng về “sự rung cảm”. Và người phụ nữ này, Maria cảm thấy đó là một người dịu dàng, nhạy cảm, một người có thể sẵn sàng giúp đỡ nàng nếu tất cả mọi việc của nàng đều không ổn. Nàng thấy cần phải lôi kéo bà ấy về phía mình; bản năng của nàng nói cho nàng biết rằng người phụ nữ này có thể trở thành một người bạn của nàng. Vì vậy nàng nhanh chóng thay đổi chiến thuật.
“Nhưng tôi muốn đọc nhiều hơn nữa. Bà có thể giúp tôi chọn một vài cuốn sách được không?”
Người phụ nữ đưa cho Maria cuốn Hoàng tử bé. Nàng bắt đầu đọc lướt cuốn truyện ngay trong đêm đó, ngắm những hình minh họa trên trang bìa, trông nó có vẻ giống một chiếc mũ, nhưng cái hình đó, theo như tác giả thì tất cả trẻ em sẽ ngay lập tức nhận ra là giống hình một con rắn nuốt một con voi. “Ồ, mình không ngờ là mình có thể nghĩ như một đứa trẻ thế”, Maria nghĩ, “với mình, nó giống một cái mũ hơn”. Trong hoàn cảnh không có ti vi để xem, Maria đã đồng hành cùng cậu bé hoàng tử trong suốt cuộc hành trình của cậu, nàng cảm thấy buồn mỗi khi từ “yêu” xuất hiện, nàng đã cấm bản thân mình không được nghĩ về chủ đề ấy vì nghĩ đến nó nàng lại cảm thấy muốn tự vẫn. Tuy nhiên, ngoài những cảnh đau buổn, lãng mạn giữa cậu bé hoàng tử với một con cáo và một bông hồng, thì cuốn sách thật sự rất thú vị, và nàng đã thôi không kiểm tra pin của chiếc máy di động cứ năm phút một lần như trước nữa (vì nàng rất sợ có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội lớn chỉ vì thói bất cẩn).
Maria trở thành khách hàng thường xuyên của thư viện, ở đó nàng nói chuyện với người thủ thư, bà ta có vẻ là một người phụ nữ rất đáng mến. Maria xin bà gợi ý cho nàng thêm vài cuốn sách nên đọc và bàn luận với bà về cuộc sống cũng như về tác giả - cho tới khi số tiền của nàng sắp cạn kiệt. Thêm hai tuần nữa thì thậm chí nàng sẽ không còn có đủ tiền để mua vé máy bay trở về Brazil.
Và, vì cuộc đời luôn luôn đợi cho những cơn khủng hoảng xảy ra rồi mới hé lộ tia sáng của nó, chuông điện thoại cuối cùng cũng reo.
Ba tháng sau khi phát hiện ra từ “luật sư” và sau hai tháng sống bằng tiền bồi thường nhận được cuối cùng thì người ở công ty người mẫu đã gọi điện hỏi liệu đây có phải là số máy của Senhora (tiếng bồ đào nha, là cách gọi quý cô, quý bà một cách lịch sự và tôn trọng) Maria không. Câu trả lời lạnh lùng để không tỏ ra quá mong đợi, háo hức đã được Maria luyện tập lâu, “đúng”. Nàng được thông báo rằng có một quý ông người Ả Rập, làm việc trong ngành công nghiệp thời trang đã bị hấp dẫn bởi những bức ảnh của nàng và muốn mời nàng tham gia một buổi trình diễn thời trang. Maria nhớ những nỗi thất vọng gần đây nhất của mình, nhưng vì số tiền mà nàng đang cần một cách tuyệt vọng, nên nàng chấp nhận lời đề nghị.
Họ sắp xếp cuộc gặp mặt trong một nhà hàng lịch sự. Maria để ý người đàn ông Ả Rập lịch thiệp này, già hơn nhưng có sức cuốn hút hơn Roger rất nhiều. Ông ta hỏi: “Cô có biết ai là tác giả của bức tranh đằng kia không? Đó là Miró. Cô đã nghe nói đến Joan Miró* chưa?”
Maria không nói gì, làm như thể nàng đang tập trung chú ý vào món ăn, quả thật món ăn ở đây khác với những món ăn trong nhà hàng Trung Hoa mà nàng thường ăn. Trong lúc đó, nàng đã ghi nhớ: lần tới đến thư viện, nàng sẽ hỏi mượn một cuốn sách về Miro.
Nhưng người đàn ông Ả Rập lại đang nói:
“Đây chính là cái bàn nơi Fellini luôn ngồi. Cô có biết những bộ phim của ông ta không?”
Maria trả lời nàng rất thích những bộ phim ấy. Người đàn ông bắt đầu hỏi những câu hỏi thăm dò nhiều hơn và Maria biết rõ rằng mình sẽ trượt bài kiểm tra này, nên nàng quyết định phải thẳng thắn với ông ta:
“Tôi sẽ không dành cả buổi tối hôm nay để giả bộ với ông nữa. Tôi chỉ có thể nói về sự khác nhau giữa Coca-Cola và Pepsi mà thôi, nhưng đó là khi chúng ta nói về nó. Tôi đã nghĩ rằng chúng ta đến đây là để thảo luận về buổi trình diễn thời trang chứ.”
Người đàn ông có vẻ đánh giá cao tính cách thẳng thắn của nàng.
“Chúng ta sẽ bàn bạc vấn đề đó khi chúng ta dùng xong bữa tối.”
Một khoảng ngập ngừng, trong khi họ nhìn nhau, mỗi người đều cố gắng tưởng tượng xem người kia đang nghĩ gì.
“Cô rất đẹp”, người đàn ông nói. “Nếu cô cùng tôi lên phòng và uống với tôi một ly, tôi sẽ trả cô một nghìn franc.”
Maria hiểu ngay lập tức. Đó có phải là nhầm lẫn của công ty người mẫu không? Hay đó là sai lầm của nàng? Đáng lẽ nàng nên tìm hiểu kỹ bản chất của buổi tối nay trước chứ? Không, đó không phải sự nhầm lẫn của công tay người mẫu, không phải lỗi của nàng hay của người đàn ông này: đây đơn giản là cách mọi việc diễn ra. Đột nhiên, Maria thấy nhớ thị trấn quê hương mình, nhớ Brazil, nhớ vòng tay mẹ. Nàng nhớ ra Mailson, ở trên bãi biển, khi anh ta nói đến một món tiền phí ba trăm đô la; lúc đó nàng chỉ nghĩ rằng nó thật khôi hài, và quá nhiều so với số tiền nàng mong nhận được cho việc ngủ qua đêm với một người đàn ông. Thế nhưng, giờ đây, Maria nhận ra rằng nàng không có một ai ở bên cạnh, hoàn toàn không có ai trên thế giới này nàng có thể nói chuyện cùng, và không có kinh nghiệm nào có thể giúp nàng quyết định xem nên trả lời ra sao.
“Làm ơn rót thêm cho tôi chút rượu nữa.”
Người đàn ông Ả Rập rót đầy ly của nàng, và những ý nghĩ của nàng lướt rất nhanh hơn cả khi chàng Hoàng tử bé trong những chuyến du hàng đi tới tất cả các hành tinh. Nàng đã bước vào cuộc hành trình tìm kiếm sự phiêu lưu, tiền bạc và một người chồng nếu có thể; nàng đã biết rằng nàng sẽ kết thúc việc đạt được những kế hoạch đó giống như thế này, bởi vì nàng không ngây thơ, không trong trắng và đã quá quen với đàn ông. Nhưng nàng vẫn tin vào những công ty người mẫu, tin vào địa vị của một ngôi sao, tin vào việc có một người chồng giàu sang, một gia đình, những đứa con, những đứa cháu, quần áo đẹp, và một chuyến trở về quê hương đầy vẻ vang. Nàng đã mơ vượt qua được tất cả những khó khăn chỉ bằng sự quyết đoán thông minh của nàng, bằng vẻ quyến rũ và sức mạnh sẵn có của nàng.
Nhưng thực tế đang đổ sập xuống người nàng. Trước sự ngạc nhiên của người đàn ông, nàng bắt đầu khóc. Ông ta không biết phải làm gì giữa một bên là nỗi lo sợ sẽ xảy ra một vụ scandal và một bên là khao khát, bản năng muốn bảo vệ nàng. Ông ta gọi người phục vụ để thanh toán, nhưng Maria đã ngăn ông ta lại.
“Không, đừng làm thế. Rót cho tôi thêm chút rượu vang nữa và hãy để tôi được khóc một lúc.”
Và nàng nghĩ về chàng trai nhỏ đã hỏi mượn cây bút chì, về chàng trai trẻ đã hôn nàng và cách nàng vẫn giữ cho miệng mình mím chặt khi hôn, về Rio, về người đàn ông đã lợi dụng nàng và không để lại cho nàng thứ gì cả, về những đam mê và tình yêu đã mất suốt quãng đường dài nàng vừa trải qua. Bất chấp sự tự do đang có, cuộc đời nàng chỉ toàn là những giờ đồng hồ dài bất tận ngồi đó chờ đợi một phép màu, một tình yêu đích thực, một cuộc phiêu lưu với cùng một kết thúc lãng mạn mà nàng đã thấy trong những bộ phim và đọc trong các cuốn sách. Một nhà văn đã từng nói không thể thay đổi tâm trí một con người bằng tri thức; thứ duy nhất có thể làm thay đổi tâm trí một con người là tình yêu. Thật vớ vẩn. Người viết này rõ ràng mới chỉ biết một mặt của vấn đề thôi.
Tình yêu, không nghi ngờ gì, là một thứ sức mạnh có thể làm thay đổi toàn bộ cuộc đời một con người, từ giây phút nó xuất hiện. Nhưng đó mới chỉ là một mặt,mặt kia là khi nó có thể khiến sự tồn tại của một con người bước vào một hành trình hoàn toàn khác với những gì anh ta hay cô ta đã lên kế hoạch; và điều đó được gọi là sự tuyệt vọng. Đúng thế, có lẽ tình yêu có thể khiến con người hoàn toàn thay đổi, nhưng sự tuyệt vọng làm công việc đó còn nhanh hơn. Nàng nên làm gì đây? Nàng có nên tiến một bước nhỏ về phía trước, xét cho cùng thì cũng chỉ có một đêm thôi, mà lại ở trong một thành phố nơi nàng không biết ai và cũng chẳng ai biết nàng cả. Phải chăng sẽ là một đêm và những đồng tiền dễ dàng đó có nghĩa là chắc chắn nàng sẽ tiếp tục cho đến khi nàng chạm đến điểm tột cùng mà nàng sẽ không thể có đường lui nữa? Điều gì đang xảy ra ở đây- một cơ hội lớn hay là một thử thách mà Đức Mẹ Mary đặt ra cho nàng?
Người đàn ông Ả Rập đang nhìn quanh những bức tranh của Joan Miró, nhìn chỗ ngồi nơi Fellini đã từng ăn trưa, nhìn cô gái làm nhiệm vụ giữ áo khoác và nhìn những người khách khác đến và đi.
“Cô đã không hiểu rõ phải không?”
“Thêm rượu vang nữa, làm ơn”. Maria nói, vẫn đẫm nước mắt.
Nàng đang cầu nguyện rằng người phục vụ sẽ không đi về phía này và sẽ không thấy điều gì đang xảy ra. Còn người phục vụ, vẫn quan sát mọi việc từ xa, không để điều gì lọt khỏi tầm mắt thì lại đang cầu mong người đàn ông và cô gái sẽ mau chóng thanh toán hóa đơn đi, bởi vì nhà hàng đang đầy ắp khách đang chờ bàn.
Cuối cùng, sau những điều có vẻ như kéo dài vô tận ấy, nàng nói:
“Có phải ông đã nói một nghìn franc để uống một ly rượu không?”
Chính Maria cũng bị ngạc nhiên khi nghe âm sắc trong giọng nói của mình.
“Đúng vậy”, người đàn ông trả lời, cảm thấy hối tiếc vì đã đưa ra lời đề nghị đó ở chỗ hạng nhất này. “Nhưng tôi thực sự không muốn…”
“Hãy thanh toán hóa đơn đi và chúng ta sẽ uống một ly ở khách sạn của ông.”
Một lần nữa, dường như nàng giống một người xa lạ với chính bản thân mình. Cho tới khi đó, nàng đã luôn là một cô gái tốt bụng, tươi tắn, được dạy dỗ tốt, và nàng sẽ không bao giờ nói nhưng điều như thế với một người xa lạ. Nhưng cô gái đó, dường như đã chết vĩnh viễn rồi: trước khi cô ta bước vào một sự tồn tại khác, nơi mà uống một ly rượu đáng giá một nghìn franc, hay nếu dùng một loại tiền tệ khác thì nói khoảng sáu trăm đô la.
Và mọi thứ diễn ra đúng như mong đợi: nàng đến khách sạn của người đàn ông Ả Rập, uống champagne đến gần như say mèm, giạng chân, và đợi ông ta có một cơn cực khoái (điều đó thậm chí còn không xảy ra đến với nàng để nàng có thể giả vờ là mình cũng có sự thỏa mãn như vậy), nàng tắm trong phòng tắm bằng cẩm thạch, nhận tiền, và tự cho phép mình được xài sang là trở về nhà trên một chiếc taxi.
Nàng buông mình xuống giường và chìm vào một giấc ngủ không mộng mị cho tới sáng
Trích từ nhật ký của Maria, ngày hôm sau:
Tôi nhớ rõ mọi điều, dù không nhớ rõ lắm thời điểm mà tôi đưa ra quyết định đó. Thật kỳ lạ, tôi không hề có cảm giác tội lỗi gì cả. Tôi đã từng nghĩ rằng những cô gái lên giường với đàn ông vì tiền là do họ không có lựa chọn nào khác, và giờ đây tôi thấy nó không giống những gì tôi đã nghĩ. Tôi có thể nói “đồng ý” hoặc “không”; không ai ép buộc tôi phải chấp nhận bất kỳ điều gì.
Tôi đi dạo trên phố và nhìn ngắm tất cả mọi người, tôi tự hỏi liệu họ có lựa chọn cuộc sống cho mình không? Hay họ cũng giống tôi, “lựa chọn” bằng số phận? Bà nội trợ mơ trở thành người mẫu, nhân viên ngân hàng muốn trở thành nhạc công, người nha sĩ cảm thấy mình có thể viết sách và hiến dâng bản thân cho văn chương, cô gái trẻ muốn được một ngôi sao truyền hình yêu nhưng lại thấy mình đang làm nhân viên kiểm soát ở một siêu thị.
Tôi không hề cảm thấy nuối tiếc cho bản thân mình. Tôi không phải là một nạn nhân,bởi vì tôi có thể rời khỏi nhà hàng đó với phẩm giá còn nguyên vẹn và một cái túi rỗng. Tôi có thể cho người đàn ông ngồi đối diện lúc đó một bài học về đạo đức hay cố gắng để ông ta thấy rằng trước mặt ông ta là một nàng công chúa và nàng sẽ không bao giờ bán đi phẩm giá của mình. Tôi có thể đối đáp lại bằng tất cả các cách khác, nhưng- giống hầu hết mọi người- tôi đã để số phận lựa chọn con đường tôi nên đi.
Tôi không phải là người duy nhất, thậm chí dù số phận có đặt tôi ra ngoài vòng pháp hay bên lề xã hội. Tuy nhiên, trong hành trình kiếm tìm hạnh phúc, tất cả chúng ta đều bình đẳng như nhau; không có ai trong chúng ta được hạnh phúc- không phải nhân viên nhân hàng/ nhạc công, người nha sĩ/ nhà văn, cô gái làm nhân viên kiểm soát ở siêu thị/ nữ diễn viên, hay bà nội trợ/ người mẫu.