Lệ Quỷ Khiếu Thiên Tác giả : Nhan Như Phong Quyển 1: Quỷ Giới.
-----oo0oo-----
Chương 6: U Minh sơn gặp nạn.
Converter: Vô Tình Khách
Biên dịch: Khán Nguyệt
Biên tập: Thụy An An
Nguồn: ************
Bởi vì hết sức chuyên tâm nghiên cứu Minh pháp nên Dạ Vũ không hay biết mình đã ở trong Tàng Thư Các một đoạn thời gian khá dài.
Đem Mị Ảnh U Pháp nhét vào ngực áo rồi che đậy kỹ lưỡng, Dạ Vũ liền cầm cuốn U Minh Đoản Đao kia bước ra khỏi Tàng Thư Các.
Do trước đó Diêm La Vương đã có lời dặn dò nên hai thủ vệ ngoài cửa cũng không lục soát thân người của Dạ Vũ mà trực tiếp để hắn rời đi.
Trở lại căn phòng mà Diêm La Vương đã an bài cho chính mình, Dạ Vũ nhanh chóng rút từ trong ngực áo ra cuốn công pháp huyết cấp Mị Ảnh U Pháp và bắt đầu đọc.
Bỏ qua trang đầu, Dạ Vũ trực tiếp đi đến trang thứ hai…
“Ảnh như quỷ mị, cước như u hồn, hư vô như thực, tàn ảnh khó truy”, mười sáu chữ đập vào mắt của Dạ Vũ.
Tiếp tục đọc thêm Mị Ảnh U Pháp, Dạ Vũ nhanh chóng chìm vào suy tư, đột nhiên…
“Cốc cốc cốc…”, tiếng đập cửa vang lên liên hồi đem Dạ Vũ từ trong tình trạng say mê nghiên cứu công pháp trở về với đời thực.
Sau khi mở cửa, Dạ Vũ phát hiện người đến truyền tin chính là tâm phúc dưới tay Diêm La Vương, hắn nói rằng Diêm La Vương có lời mời.
Đi vào U Minh Điện, sau khi nhìn thấy Diêm La Vương, Dạ Vũ lập tức nói rằng mình đã chọn xong công pháp, muốn nhanh chóng đến U Minh Sơn để bắt đầu chuyên tâm học tập Minh võ.
Diêm La Vương gật đầu chậm rãi nói, “Ừm, ta lập tức phái người dẫn ngươi đến U Minh Sơn, nếu ngươi khăng khăng muốn trở về Nhân giới, như vậy trước tiên ngươi phải đánh thắng ta, hy vọng lần tới trông thấy ngươi, ta có thể cùng ngươi đánh một trận”.
Vừa nói dứt lời, Diêm La Vương trong nháy mắt biến mất khỏi ghế Thái tuế trên bậc thang đại điện, cơ hồ cùng thời gian đó hắn liền xuất hiện trước mặt Dạ Vũ, trọng kiếm nặng chịch giơ lên bằng một tay...đặt trước yết hầu của Dạ vũ.
Chậm rãi thu hồi trọng kiếm vào thân thể, Diêm La Vương bước lên những bậc thang trên đại điện rồi ngồi xuống ghế Thái tuế.
“Trương Hổ, ngươi phụ trách hộ tống Dạ Vũ đến U Minh Sơn, dọc đường đi nếu có người ngăn trở, chỉ cần giơ lệnh bài này lên là được. Sau khi đến U Minh Sơn, ngươi trở về một mình, rõ chưa?”, Diêm La Vương vừa nói vừa đem khối lệnh bài trên người ném cho một trung niên đang đứng dưới điện.
Đó cũng chính là người vừa rồi đến phòng gặp Dạ Vũ truyền lời nhắn của Diêm La Vương.
Không mang theo hành trang gì, Dạ Vũ đem hai bản công pháp Minh võ cất kỹ trong ngực áo, tay cầm thanh đoản đao kia rồi đi sau Trương Hổ tiến thẳng đến U Minh Sơn.
Bởi vì Quỷ giới không có mặt trời nên cũng không phân chia ngày và đêm. Toàn thể vong hồn đều mệt thì nằm ngủ, đói thì kiếm ăn, từ miệng của Trương Hổ, Dạ Vũ rốt cuộc biết được Quỷ giới phân định thời gian như thế nào.
Nguyên lai tại Quỷ giới cứ cách một đoạn thời gian thì dòng nham thạch nóng chảy trên bầu trời sẽ xuất hiện điểm dị thường, một trận mưa dung nham kịch liệt dưới dạng những quả cầu lửa sẽ rơi ầm ầm từ trên không trung xuống Quỷ giới, hiện tượng này được gọi là “hỏa vũ” (mưa lửa).
Bởi vì hiện tượng trên xuất hiện tương đối cố định nên đoạn thời gian giữa hai cơn hỏa vũ được định là một năm, mà bởi vì tốc độ dòng chảy thời gian bất đồng nên tại Quỷ giới xuất hiện ba nghìn lần cơn mưa lửa thì Nhân giới cũng chỉ mới trải qua một năm mà thôi.
Đoạn đường từ Không U Thành đến U Minh Sơn tương đối yên ổn, thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài vong hồn mon men đến gây sự nhưng đều bị một chữ “Diêm” trên lệnh bài dọa lui.
Nguyên lai Trương Hổ cũng là người trầm mặc kiệm lời như Dạ vũ, dọc đường hai người sánh vai nhau mà đi nhưng lại rất hiếm khi trò chuyện với nhau, nếu ngẫu nhiên có mở miệng trò chuyện thì cũng chỉ qua loa vài câu rồi kết thúc.
Vừa đặt chân vào địa phận của U Minh Sơn thì Trương Hổ liền xoay người cáo từ, hắn theo đường cũ trở về Không U Thành, để lại một mình Dạ Vũ cô độc nơi này.
“Con bà nó chứ, một mình thì cũng tốt, bất quá trước tiên nên tìm chỗ cư trú trước mới được!”, Dạ Vũ tự an ủi.
Khi còn sống, Diệp Vũ trước kia là một nam nhân không thích vận động bởi vì toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt vào công việc và công việc.
Trừ bỏ duy nhất một lần tham gia buổi dã ngoại do công ty tổ chức, hắn cơ hồ chưa từng trải qua cuộc sống ngoài hoang dã bao giờ.
Bất quá có một điểm mà Dạ Vũ đã nói đúng, việc tìm một nơi cư trú thích hợp tại nơi hoang sơ này là điều vô cùng quan trọng.
Bước vào địa phận U Minh Sơn, nhìn cảnh tượng hoang vắng trước mắt, Dạ Vũ không khỏi nhớ lại kí ức khi còn sống.
“Tương Lệ, tiện nhân nhà ngươi, ta rơi xuống tình trạng này đều là do ngươi ban tặng, chờ đấy, có một ngày lão tử sẽ trở về xử lý ngươi!”, Dạ Vũ âm lãnh nhỏ giọng nói.
Nghĩ đến Tương Lệ cùng nam nhân không biết tên kia hợp mưu hại chết mình, Dạ Vũ quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ vì những chuyện lúc còn sống mà thương cảm.
Từ nay về sau, trong lòng hắn chỉ còn thù hận, bất cứ thời khắc nào hắn cũng lặp đi lặp lại hình ảnh đôi cẩu nam nữ tàn nhẫn kia đã đối đãi với hắn như thế nào.
Muốn báo thù, tất nhiên phải trở lại Nhân giới, nếu muốn trở lại Nhân giới, trước tiên phải đánh bại Diêm La Vương.
Đương lúc Dạ Vũ tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh thì đột nhiên cảm giác một vật cứng đập vào sau gáy của mình, tuy rằng cú đập không mạnh nhưng vẫn rất đau đớn.
Nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại phía trước, Dạ Vũ phát hiện một tiểu hầu tử (con khỉ nhỏ) đang cầm đá trong tay cố gắng đập vào mình thêm một lần nữa.
“Trông ta dễ bắt nạt lắm sao?”, nhìn thấy tiểu hầu tử nghịch ngợm kia, Dạ Vũ lạnh lùng nói.
Nghiêng người tránh khỏi hòn đá do tiểu hầu tử ném đến, Dạ Vũ cầm đoản đao trong tay nhanh chóng lao đến chỗ nó, tựa hồ như sắp sửa làm thịt nó đến nơi.
Chỉ là, tiểu hầu tử kia nhìn có vẻ như chưa trưởng thành nhưng dù sao cũng là một động vật di chuyển linh hoạt, Dạ Vũ muốn đuổi theo nó e rằng không dễ dàng như vậy.
Cắm đầu chạy như điên, Dạ Vũ đuổi theo tiểu hầu tử kia tiến sâu vào U Minh Sơn.
“Không đúng!”, Dạ Vũ dường như phát hiện điều gì đó liền hô to một câu rồi lập tức dừng bước.
Nguyên lai Dạ Vũ phát hiện xung quanh cây cối rậm rạp, tiểu hầu tử kia hoàn toàn có thể đu lên một thân đại thụ để trốn thoát hắn, chỉ là nó vẫn chạy băng băng trên mặt đất, tựa như đang cố ý dụ dỗ chính mình đuổi theo phía sau.
Bất quá, khi Dạ Vũ phát hiện có điều không đúng thì hết thảy đã quá muộn!
“Khẹc...khẹc...”, chỉ nghe tiểu hầu tử kia kêu lên vài tiếng, tiếp theo đó liền xuất hiện một sinh vật khổng lồ từ trên thân đại thụ bên cạnh bò xuống đất.
Đại gia hỏa kia chính xác là một con khỉ, nhưng kích cỡ thân hình thì có thể sánh ngang với một con hổ đã trưởng thành.
“Đây là khỉ gì a? Chẳng lẽ khỉ ở Quỷ giới lại to lớn như vậy?”, trong lòng Dạ Vũ vô cùng nghi hoặc.
Cùng lúc đó, tiểu hầu tử kia vừa nhảy loi choi vừa kêu gào tố cáo gì đấy, sau khi đại gia hỏa kia nghe xong liền điên cuồng xông thẳng về hướng Dạ Vũ.
Chứng kiến tốc độ của cự hầu (con khỉ lớn) kia, Dạ Vũ tự biết bản thân căn bản không có khả năng trốn thoát, vì thế hắn cắn răng nắm chặt đoản đao trong tay chuẩn bị trực diện đối đầu với đòn công kích của nó.
Dũng khí tuy rằng đáng khen nhưng do Dạ Vũ khi còn sống lười vận động, đối với võ công lại càng dốt đặc cán mai, lúc này thân thể bị sức ép như thế, toàn thân của hắn không khỏi bắt đầu run lẩy bẩy.
Vài giây sau, song phương trực tiếp va chạm, Dạ Vũ cầm đoản đao trong tay dùng sức đâm vào ngực của cự hầu.
Gầm vang một tiếng thật lớn, cự hầu đứng thẳng dậy vung tay gạt phắt đoản đao trong tay Dạ Vũ, cùng lúc đó, nó nhẹ nhàng nhảy lên dùng hai chân hung hăng đạp thẳng vào bụng của Dạ Vũ.
“Hự...!”, miệng Dạ Vũ phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, bản thân lại bị cự hầu đạp bay xa cả chục thước.
Không có thời gian xem xét vết thương của mình, một kẻ không biết chút gì về kỹ xảo võ công như Dạ Vũ đột nhiên nhớ lại một chiêu ghi trong công pháp U Minh Đoản Đao.
Đây cũng chính là chiêu duy nhất mà Dạ Vũ đã nhớ rất kỹ khi nghiên cứu công pháp tại Tàng Thư Các của Diêm La Vương.
Cự hầu lại một lần nữa phóng tới trước người Dạ Vũ, có chút điểm khác biệt so với lần trước chính là lúc này đây Dạ Vũ làm một thế nghiêng người tránh thoát đòn công kích của nó.
Lúc này, một Dạ Vũ vốn hoàn toàn không có chút tế bào vận động nào lại giống như một con khỉ bướng bỉnh, hắn xoay người một cái liền ngồi gọn lên thân cự hầu.
Hai tay nắm chặt cán đao, Dạ Vũ dùng toàn lực cắm mạnh xuống đầu đại gia hỏa trước mắt.
“Choang!”, khi đoản đao tiếp xúc với đỉnh đầu của cự hầu lại phát ra một tiếng kim loại va chạm.
Biết tình hình không ổn, hắn vừa định nhảy xuống khỏi thân thể cự hầu thì đã không còn kịp nữa rồi!
Cự hầu dùng hai tay chống đỡ, chiếc đuôi vòng lên phía trước tóm lấy quần áo của Dạ Vũ quần áo mà quật mạnh xuống.
Mất trọng tâm, thân thể Dạ Vũ một đường đập thẳng vào một gốc cây nhỏ, sau một tiếng cây gãy răng rắc, Dạ Vũ trọng thương ngã trên mặt đất không gượng dậy nổi.
“Ta không thể chết được! Ta còn phải trở về báo thù!”, Dạ Vũ dùng tay gạt phắt vết máu đen trên miệng rồi lạnh lùng nói.
Nhìn sinh vật hung hãn trước mắt, giờ phút này Dạ Vũ cũng không có chút e ngại nào, bởi vì trong lòng hắn chỉ có thù hận.
“A!!!”, Dạ Vũ ngửa mặt lên trời thét dài, toàn thân hắn đột nhiên bị một quầng khí màu đen bao phủ.
Cùng lúc đó, cự hầu kia cũng đã nhanh chóng xông đến gần, nó muốn bắt đầu lần công kích thứ ba.
“Ta không thể chết được! Ta muốn báo thù!”, gầm to một tiếng không cam tâm, Dạ Vũ nhắm mắt cầm chặt đoản đao trong tay mà xông thẳng tới cự hầu.
Trong nháy mắt đó, quầng đen bao phủ toàn thân hắn vừa nãy liền lập tức biến mất không thấy dấu vết, thế nhưng Dạ Vũ ngạc nhiên phát hiện chuôi đao trên hai tay hắn giờ phút này lại ẩn hiện hai ấn ký Hắc long (rồng đen).
“Phập!”, một thanh âm vang lên, không còn nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau như lần trước, trước bụng của con khỉ lớn lúc này chính là hai tay cầm cán đao của Dạ Vũ, lưỡi dao sắc bén đã cắm vào trong thân thể của cự hầu.
“Thành công!”, Dạ Vũ vui mừng hô to một tiếng, vừa mới chuẩn bị chúc mừng thắng lợi, hắn đột nhiên bị cự hầu tát một cái văng ra vài thước.
Lúc này, thân thể cự hầu vốn đã bị đoản đao cắm phập vào, nhưng nó làm theo quán tính rút đao từ trong thân thể ra.
Dính đòn nghiêm trọng này, Dạ Vũ căn bản không có khả năng tiếp tục đứng lên, nhìn thấy cự hầu kia ôm miệng vết thương trên bụng đi về hướng mình, Dạ Vũ hoàn toàn tuyệt vọng!
Dạ Vũ nằm trên mặt đất cười lạnh, “Mẹ bà nó chứ! Phải chết rồi sao? Xem ra ta thật sự vô dụng a!”
Lệ Quỷ Khiếu Thiên Tác giả : Nhan Như Phong Quyển 1: Quỷ Giới.
-----oo0oo-----
Chương 7: Thợ săn Thang Vũ.
Converter: Vô Tình Khách
Biên dịch: Khán Nguyệt
Biên tập: Thụy An An
Nguồn: ************
“Phựt…”, một thanh âm ngắn ngủi mà bén nhọn cắt ngang sự yên lặng của U Minh Sơn.
Dạ Vũ vẫn nhắm mắt nằm trên mặt đất đợi tử vong buông xuống.
Chỉ là thanh âm đứt đoạn kia vang lên gần mình như vậy, Dạ Vũ không thể không mở mắt xem xét tình huống.
Điều khiến Dạ Vũ cảm thấy ngạc nhiên chính là ở trước mặt mình lúc này đây không có thân ảnh của cự hầu, thay vào đó là một lão nam tử mình khoác áo da thú.
Vị lão nhân kia cầm trên tay một thanh đao, trên mũi đao còn nhỏ tong tong xuống vài giọt máu tươi màu vàng.
Một cánh tay lông xù rơi trên mặt đất bên cạnh chân lão nhân kia, xem hình dạng cùng kích cỡ…đúng là cánh tay của cự hầu.
Dạ Vũ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa dưới một cây đại thụ, cự hầu ngồi dưới đất tựa vào gốc đại thụ, cánh tay trái quả thật đã bị cắt cụt, nó đang dùng bàn tay phải bịt miệng vết thương không ngừng chảy máu.
“Cút!”, vị lão nhân nhìn cự hầu lạnh giọng nói.
Lại thêm một tiếng kêu rên, cự hầu lập tức xoay người rời đi, tiểu hầu tử kia ở bên cạnh nó cứ “khẹc khẹc” không ngừng liền bị cự hầu một chưởng đánh bay.
“Người trẻ tuổi, ngươi không sợ chết sao? Không biết võ công lại dám một mình tiến vào U Minh Sơn?”, vị lão nhân kia nhìn Dạ Vũ nói.
“Sợ! Ta chỉ sợ không thể trở về nhân gian báo thù!”, Dạ Vũ lạnh lùng nói.
Lão nhân cũng không để ý đến lời nói của Dạ Vũ mà lớn tiếng nói, “Trước tiên theo ta học săn thú đi, chờ ngươi có thực lực muốn một mình tiến vào U Minh Sơn thì ta sẽ để ngươi đi!”
“Săn thú? Có thể khiến ta trở nên mạnh mẽ sao?”, Dạ Vũ vẫn như cũ sắc mặt không chút thay đổi.
Nhìn thấy lão nhân gật đầu, Dạ Vũ vô cùng kiên định nói, “Tốt, ta đi theo ngươi.”
“Ừm, đi thôi! Ta cõng ngươi về nhà!”, lão nhân nhặt cánh tay của cự hầu từ dưới đất lên rồi kẹp vào nách, sau đó lại đem Dạ Vũ cõng trên lưng rồi xoay người đi lên núi.
Dọc đường đi, hai người rất ít nói chuyện, Dạ Vũ đột nhiên cảm thấy vừa đói vừa khát, bụng cũng ùng ục sôi lên.
“Nhanh thôi, sắp tới rồi! A, ngươi tên gì?”, lão nhân lấy từ trong ngực áo ra một chiếc hồ lô nhỏ, hắn vừa đưa cho Dạ Vũ trên lưng vừa hỏi.
“Ta gọi là Dạ Vũ, “Dạ” là đêm tối, “Vũ” là mưa”, nói rõ ràng tên mình hai chữ, Dạ Vũ nhận chiếc hồ lô từ tay lão thợ săn rồi đặt lên miệng tu một hơi, là rượu a!
Lão nhân gật đầu, mặt không chút thay đổi, “Ừm, Dạ Vũ, một cái tên âm lãnh!”
“Lão nhân gia, xin hỏi con cự hầu vừa rồi bị ngươi cắt cụt cánh tay kia khi trưởng thành sẽ bao lớn?”, Dạ Vũ lại uống thêm một ngụm rượu, sau đó vừa trả lại hồ lô cho lão thợ săn vừa hỏi.
Nhận lấy hồ lô, lão thợ săn cũng uống một ngụm rồi chậm rãi nói, “Cự hầu kia không phải động vật bình thường, nó là một Minh thú cấp hai, tên là Hồng Mao Bát Hầu”
“Minh thú? Minh thú là gì? Nói cấp hai…không lẽ chúng cũng có phân cấp bậc sao?”, Dạ Vũ tiếp tục đặt câu hỏi.
“Minh thú là động vật đặc thù của Quỷ giới, hình thể của chúng nó to lớn hơn so với động vật bình thường, hơn nữa cũng hung hăng hơn nhiều. Mặt khác, Minh thú cũng có trí tuệ, dựa theo thực lực có thể phân thành chín bậc, cấp bậc càng cao thì trí tuệ càng cao”.
Dường như sực nhớ ra điều gì đó, lão thợ săn nhìn Dạ Vũ hỏi, “Nói đến cấp bậc, vong hồn của Vũ tiểu huynh đệ đây thuộc loại nào?”
Dạ Vũ có chút không kiên nhẫn, “Ta đang nói thật. Cấp bậc vong hồn của ta là lệ quỷ cấp chín!”
“Dạo trước ta có nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên, là vì ngươi mà vang lên?”, nhìn thấy Dạ Vũ không giống như đang nói dối, lão giả gật đầu hỏi.
Dạ Vũ gật đầu, lão thợ săn cũng không nói gì thêm mà cúi đầu vừa đi vừa lâm vào trầm tư.
Một đường không ai nói gì, lão thợ săn cõng Dạ Vũ đi đến một căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi, hắn mở khóa cửa rồi tiến vào.
Dạ Vũ trăm triệu lần không ngờ cánh tay bị cắt cụt của cự hầu lại có thể trở thành bữa ăn đỡ đói của bọn họ, tựa như làm ảo thuật, lão thợ săn đem cánh tay lông xù kia biến thành từng tảng thịt xông khói thơm phức khiến người khác thèm nhỏ dãi.
Bởi vì bản thân bị trọng thương, Dạ Vũ chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi trên đống chăn đệm dưới đất mà hưởng thụ khối thịt thơm ngon kia, một tay cầm chén lớn, một tay bê hũ rượu ngon, Dạ Vũ ăn đến đã ghiền.
“Không ngờ thịt của con khỉ này không những hương vị thơm ngon mà ăn vào cũng cảm thấy phục hồi tinh thần, thật thống khoái!”, Dạ Vũ vừa ăn vừa buông một lời cảm khái.
Lão thợ săn vừa ăn vừa nói chuyện với Dạ Vũ, thẳng đến khi hai người ăn sạch hết đống thịt mới ngừng lại.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Dạ Vũ rốt cuộc biết được lão thợ săn tên gọi Thang Vũ, mà Dạ Vũ cũng không giấu diếm mục đích đến U Minh Sơn của chính mình.
“Đánh bại Diêm La Vương? Trở lại nhân gian?”, nghe được mục đích đến U Minh Sơn của Dạ Vũ, Thang Vũ vô cùng ngạc nhiên.
Dạ Vũ vốn tưởng lời nói của mình sẽ rước lấy một trận cười nhạo của lão nhân, nào ngờ Thang Vũ chỉ nhìn mình rồi thật lòng nói, “Chờ thương thế của ngươi tốt hơn rồi bắt đầu theo ta học săn thú, nếu muốn đạt mục tiêu trong lòng, ngươi phải cố gắng gấp mười lần!”
Gật đầu liên tục hai lần, Dạ Vũ cũng không nói chuyện với Thang Vũ nữa mà lập tức nằm xuống đất bắt đầu nghỉ ngơi, bởi vì không có thuốc men trị thương nên giấc ngủ mới chính là thuốc tốt.
Bởi vì Quỷ giới không có định nghĩa thời gian nên Dạ Vũ luôn cố gắng duy trì tình trạng ngủ đầy đủ, thương thế cơ bản đã khỏi hẳn.
Từ trên đống chăn nệm đứng lên, Dạ Vũ thử vận động nhẹ gân cốt, cảm giác thương thế trên người đã không còn gì đáng ngại, vì thế hắn đi ra ngoài căn nhà gỗ để hít thở chút không khí trong lành.
“Ha ha! Đã có thể rời giường rồi sao? Khôi phục rất nhanh, thế nào, muốn bắt đầu theo ta học tập săn thú chưa?”, thấy Dạ Vũ đi tới, Thang Vũ đang đứng bên ngoài rèn luyện thân thể liền cười nói.
Lúc này lão thợ săn đang đứng trung bình tấn, sau khi nhìn thấy thân thể của hắn, Dạ Vũ im lặng cả nửa ngày.
Dạ Vũ không biết Thang Vũ rốt cuộc đã trải qua tử vong kề cận bao nhiêu lần, chỉ là trên người hắn có không dưới năm trăm vết sẹo lớn có nhỏ có, xem ra kinh nghiệm mà hắn có được quả không ít.
Nước da toàn thân màu ngăm đen sáng bóng, Thang Vũ một thân cường tráng lại phối hợp với vô số vết sẹo này khiến hắn thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, cả người toát lên một cỗ dương cương khí.
Nhìn lại thân thể của mình, Dạ Vũ đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.
“Ta đến đây! Lão sư, từ giờ trở đi, hãy giúp ta trở nên cường tráng giống như người!”, Dạ Vũ muốn trở nên mạnh mẽ nhưng lại không biết nên tập luyện thế nào, có vị lão sư này ở đây…tuyệt đối là chuyện tốt!
“Ngươi xác nhận muốn bắt đầu sao?”, Thang Vũ híp một mắt nói.
Nhìn thấy Dạ Vũ gật đầu kiên định, Thang Vũ chỉ nói, “Vậy hãy thử chạy một vòng quanh U Minh Sơn, để ta kiểm chứng thể lực của ngươi như thế nào?”
Không hề phản bác chút nào, Dạ Vũ lòng tràn đầy thù hận chỉ muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, bởi vì hắn nhất định phải đánh bại Diêm La Vương, bởi vì hắn muốn trở về Nhân giới báo thù.
Chạy quanh U Minh Sơn, Dạ Vũ không oán hận câu nào, hắn biết trụ cột thân thể mình quá kém, nếu muốn học tập Minh võ, đầu tiên phải rèn luyện thân thể thật tốt.
U Minh Sơn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, Dạ Vũ cảm giác mình đã chạy thật lâu, vẫn luôn duy trì một tốc độ, lúc này thể lực của hắn rõ ràng đã giảm xuống, hai chân cũng bắt đầu có chút run rẩy không chống đỡ nổi.
Dạ Vũ cắn răng kiên trì chạy, chỉ là núi lớn vẫn ở bên cạnh, vẫn chưa đến được nơi mình quen thuộc.
Hai chân dường như đang đeo chì, Dạ Vũ gần như hoàn toàn không nhấc lên nổi, hơn nữa mí mắt cũng bắt đầu díp lại một cách…không có tiền đồ.
“Ta không thể ngã xuống, ăn khổ bấy nhiêu đây còn không chịu nổi, còn báo thù cái quái gì!”, Dạ Vũ tự nói khích lệ mình.
Mạnh mẽ giữ vững tinh thần, Dạ Vũ kiên trì chạy tiếp, cảnh sắc ven rừng đẹp như một bức tranh nhưng hắn lại không hề để tâm.
Trong lúc bất tri bất giác, thể lực của Dạ Vũ chậm rãi tiến gần đến cực hạn, đột nhiên hắn cảm thấy tinh thần chấn động, sau đó thân thể giống như lại tràn ngập sức mạnh.
Kỳ thật bản thân Dạ Vũ cũng không hay biết, đây chính là một loại trạng thái đặc biệt khi thân thể đột phá cực hạn, và cũng chỉ có thể thông qua cách thức không ngừng tiến vào loại trạng thái này thì cơ thể mới có thể trở nên linh hoạt cường tráng.
Cuối cùng cũng đến được nơi quen thuộc, Dạ Vũ điên cuồng chạy thẳng về căn nhà gỗ nhỏ, lúc này hắn chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt, trừ việc đó ra, hết thảy hắn đều không hứng thú.
“Làm gì mà chậm rề rề như vậy? Thế này mà cũng gọi là chạy bộ sao? Lần sau phải bò nhanh hơn! Có nghe hay chưa? Bây giờ ai cho phép ngươi ngồi xuống, lại càng không cho phép ngươi ngủ, chậm rãi đi vài vòng quanh đây rồi tiếp tục huấn luyện!”, lời nói của Thang Vũ khiến Dạ Vũ kinh ngạc không thôi.
Mệt đến chết như vậy mà cư nhiên còn tiếp tục huấn luyện, Dạ Vũ quả thật không tin được lỗ tai của mình.
Tuy rằng Dạ Vũ không ngại khổ nhưng hắn cảm thấy cách làm của Thang Vũ quá mức cực đoan, chẳng những không khiến thân thể đề cao thực lực mà nói không chừng sẽ làm chính bản thân mình bị thụ thương.
“Ngươi đang mưu sát a!”, Dạ Vũ cực kỳ giận dữ, bởi vì hơi thở vẫn chưa điều chỉnh lại được nên hắn vừa thở hổn hển vừa nói.
“Không muốn học có thể không học! Nhìn thân thể của ngươi xem, ngươi cho là chỉ cần tùy tiện rèn luyện một chút liền có thể một bước lên trời? Nằm mơ đi!”, lão thợ săn cũng kích động không kém.
Dạ Vũ vừa định mở miệng thì Thang Vũ đã nói tiếp, “Mới bắt đầu đã muốn đầu hàng, cho dù ngươi là lệ quỷ cấp chín thì đã sao? Ngươi bây giờ ngay cả một con khỉ cũng đánh không lại! Ngu ngốc!”
Nghe xong lời giáo huấn của lão thợ săn, Dạ Vũ không còn dũng khí phản bác, bởi vì những gì Thang Vũ nói đều là sự thật.
“Thật xin lỗi! Từ nay về sau ta sẽ không oán giận nữa!”, Dạ Vũ cau mày nói.
“Nếu là người khác, ta có thể sẽ không huấn luyện hắn, nhưng thân thể hiện tại của ngươi quá kém, chỉ có thể không ngừng đột phá cực hạn thì mới đạt được hiệu quả cao nhất”, Thang Vũ gật đầu rồi nói.
“Lão sư, ta đã rõ, tiếp tục huấn luyện đi!”
Nhìn thấy hô hấp của Dạ Vũ đã gần bình ổn, Thang Vũ lớn tiếng, “Tốt lắm! Hiện tại nằm xuống chống đẩy một trăm cái rồi muốn nói gì thì nói!”
Không do dự chút nào, Dạ Vũ bắt đầu huấn luyện với một tư thế vô cùng tiêu chuẩn…hít đất.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lệ Quỷ Khiếu Thiên Tác giả : Nhan Như Phong Quyển 1: Quỷ Giới.
-----oo0oo-----
Chương 8: Thay đổi.
Converter: Vô Tình Khách
Biên dịch: Khán Nguyệt
Biên tập: Thụy An An
Nguồn: ************
Trước khi Dạ Vũ xuất hiện, Thang Vũ cơ hồ tiêu tốn phần lớn thời gian lên núi săn thú, sau đó lấy một vài món có giá trị trên động vật cùng Minh thú để vào thành bán lấy tiền.
Mỗi lần từ trong thành trở về, lão thợ săn đều cõng trên lưng vài hũ rượu, còn chiếc hồ lô nhỏ đựng rượu kia thì hắn lúc nào cũng đeo theo trên người.
Chỉ là từ lúc bắt đầu huấn luyện Dạ Vũ, Thang Vũ hoàn toàn bỏ quên cuộc sống vốn có, thân là thợ săn nhưng hắn cũng chỉ ngẫu nhiên vào núi săn vài con thú làm thịt ăn đỡ đói.
Thậm chí lúc trước rượu đối với hắn là vật bất ly thân, thế nhưng hiện tại cũng đã khá lâu rồi hắn không vào thành mua rượu.
Không ai biết, Thang Vũ đem toàn tâm toàn ý dạy Dạ Vũ đến tột cùng là xuất phát từ hảo tâm hay còn có dụng ý khác.
Bất kể thế nào, từ sau khi buông một lời kiên định, Dạ Vũ quả thật không nói thêm câu oán hận nào, toàn bộ huấn luyện đều dựa trên kế hoạch của Thang Vũ mà thi hành.
Trong khoảng thời gian này, huấn luyện của Dạ Vũ đạt đến một mức độ kinh người, bởi vì không có khái niệm thời gian nên trừ những lúc đi ngủ, thời gian còn lại hắn đều dùng để thực hiện huấn luyện.
Sau khi đi vào Quỷ giới, đây là lần đầu tiên Dạ Vũ nhìn thấy hiện tượng hỏa vũ.
Dòng nham thạch nóng chảy trên trời bỗng sôi sùng sục rồi cuộn xoáy điên cuồng, cả Quỷ giới bị nhuộm thành một màu đỏ, thỉnh thoảng còn có vài quả cầu lửa hoặc lớn hoặc nhỏ từ trên không trung rơi xuống.
Hỏa vũ không ngừng rơi xuống mặt đất, sau đó lại bắn lên văng tứ tung, ở nơi mà nó va chạm liền tạo thành một hố cháy đen, đồng thời ánh sáng của quả cầu lửa cũng tắt ngúm và cô lại thành một khối đen xì.
Cơ hồ toàn bộ vong hồn tại Quỷ giới đều lựa chọn đủ loại phương thức tránh né thiên tai, lúc này Dạ Vũ cùng Thang Vũ đang trốn trong sơn động, bởi vì chưa từng gặp qua hỏa vũ nên Dạ Vũ từ trong sơn động ló đầu ra quan sát.
Không kéo dài quá lâu, hỏa vũ cuối cùng cũng kết thúc, trừ một vài phòng ốc bị phá hư bên ngoài, hết thảy Quỷ giới đều khôi phục lại như ban đầu.
Sau trận thiên tai không thể trốn tránh như vậy, căn nhà gỗ nhỏ của Thang Vũ lại có thể may mắn không bị đổ sụp thật sự khiến hai người vui sướng không thôi.
Hỏa vũ vừa mới chấm dứt không lâu, tại chân núi phía bắc U Minh Sơn.
“Nhanh! Nhanh! Nhanh! Mới bơi qua lại có mười mấy lần đã chìm nghỉm rồi sao? Ngươi đến tột cùng đang làm gì đó?”, Thang Vũ đứng bên bờ sông rít gào.
Đó là một nhánh sông lớn dài đến năm, sáu trăm mét, lúc này Dạ Vũ đang ở giữa sông liều mạng bơi ngược dòng về phía trước.
Đây đã là lần thứ hai mươi hắn bơi ngược trở lại, lúc này ý thức của Dạ Vũ cũng sắp mất đi, chỉ là theo ý tứ của Thang Vũ thì hắn vẫn chưa được phép nghỉ ngơi.
“Nhanh! Tiếp tục bơi thêm hai vòng nữa liền lên bờ nghỉ ngơi!”, Thang Vũ ở trên bờ rống lớn.
Tựa như người bình thường nhìn thấy hy vọng trước mắt, Dạ Vũ lại lên tinh thần liều mạng bơi nhanh hơn, chỉ là sau khi hoàn thành xong hai vòng cũng không thấy Thang Vũ trên bờ hét bảo hắn dừng lại.
“Tốt! Đúng rồi! Tiếp tục kiên trì nào, tiếp tục bơi thêm hai vòng nữa là thật sự được nghỉ ngơi rồi!”, Thang Vũ lại một lần nữa tăng lượng huấn luyện cho Thang Vũ.
Kỳ thật hình huống như thế này thường xuyên xuất hiện, Thang Vũ đều dùng cách này lừa gạt Dạ Vũ, mỗi lần hắn đều lấy việc nghỉ ngơi để làm mồi rồi cố ý tăng thêm lượng huấn luyện của Dạ Vũ.
Thế nhưng Dạ Vũ cũng không có lấy nửa câu oán hận, hắn tin chắc lão thợ săn yêu cầu nghiêm khắc như vậy chính là vì đang xây dựng một trụ cột kiên cố cho thân thể của mình.
Ai có thể ngờ được, lão thợ săn Thang Vũ thoạt nhìn bình thường như vậy nhưng lại trở thành điểm mấu chốt cho việc bồi dưỡng nên một Dạ Vũ không tầm thường sau này.
Kỳ thật kẻ nào cũng không rõ ràng bằng Dạ Vũ, thân thể của chính hắn đang dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà phát triển vững chắc.
Sông dài thẳng tắp suốt sáu trăm mét, Dạ Vũ giữ nguyên tốc độ bơi qua bơi lại hai mươi lần, nói cách khác hắn đã không ngừng bơi…mười ba nghìn mét!
Vẫn không nghe được mệnh lệnh cho ngừng của Thang Vũ, lúc này trong đầu Dạ Vũ trống rỗng, chỉ là tay chân vẫn không ngừng thực hiện những động tác máy móc.
Đột nhiên, Thang Vũ từ trên bờ trực tiếp nhảy vào nước, hắn bơi thẳng đến giữa sông với một tốc độ kinh người.
Nguyên lai, sau khi thân thể phát sinh đột phá cực hạn sẽ tạo ra một loại sức mạnh, sau khi Dạ Vũ hoàn toàn sử dụng hết toàn bộ lượng sức mạnh này liền ngất xỉu giữa sông.
Bằng tốc độ cực nhanh tìm được vị trí của Dạ Vũ, lão thợ săn Thang Vũ lặn xuống tóm lấy Dạ Vũ mang lên bờ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mà cũng không ai biết trong lòng Thang Vũ đang suy nghĩ điều gì, Dạ Vũ đã nhiều lần ngất xỉu trong khi đang huấn luyện, chỉ là sau những lần như vậy, lão thợ săn lại không hề giảm bớt cường độ huấn luyện.
Sau khi đem Dạ Vũ cứu lên bờ, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, Thang Vũ cau mày tự nhủ, “Là ta đòi hỏi quá nhiều sao?”
Chưa nói hết câu thì Thang Vũ đã lắc đầu, sau đó hắn cõng Dạ Vũ đang hôn mê bất tỉnh trở về căn nhà gỗ nhỏ.
Không thay đổi phương pháp huấn luyện, Dạ Vũ vẫn luôn duy trì hình thức huấn luyện điên cuồng này, thời gian trôi qua nhanh, Quỷ giới lại một lần nữa nghênh đón một trận hỏa vũ mới.
Sau khi thiên tai hỏa vũ ngưng lại không lâu, trước căn nhà gỗ nhỏ của lão thợ săn Thang Vũ.
Một thanh niên cởi trần nửa người đang dùng hai cánh tay cùng đầu ngón chân chống đẩy thân thể, trên lưng hắn là một tảng đá nặng trên trăm cân, mồ hôi không ngừng từ trên gương mặt của thanh niên nhỏ giọt xuống đất.
“Một trăm tám mươi lăm, một trăm tám mươi sáu, ...”, một lão giả thân thể cường tráng đứng bên cạnh không ngừng đếm số.
Vị lão giả trang nghiêm kia chính là lão thợ săn Thang Vũ, còn người thanh niên đang không ngừng hít đất này là ai?
Dạ Vũ? Nằm mơ sao? Hắn hoàn toàn không có chút gì tương đồng với kẻ thân thể yếu dặt yếu dẹo kia nha!
Đúng vậy! Chẳng qua là Dạ Vũ của bây giờ đã không còn là nam tử nhu nhược trước kia nữa, sự thay đổi ở hắn khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Bởi vì cả ngày cởi trần rèn luyện thân thể, tuy rằng Quỷ giới không có mặt trời nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà làn da của Dạ Vũ lại trở nên ngăm đen, thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh.
Không chỉ có làn da, sự thay đổi của thân thể càng lớn hơn, khối cơ ngực phía trước thoạt nhìn vô cùng rắn chắc, mà cơ bụng vốn khó luyện nhất cũng đã hình thành sáu múi rõ ràng.
Lúc này, thân thể của Dạ Vũ đã cường tráng không kém chút nào so với lão thợ săn Thang Vũ, hơn nữa bước đi cũng có phần trầm ổn hơn. Mặt khác, nếu có một điều mà hắn không giống với Thang Vũ thì chính là trên người hắn không có những vết sẹo khó coi này.
“Lão sư, người nói thực hiện xong lần huấn luyện này thì ta có thể bắt đầu học săn thú, có thật không?”, Dạ Vũ vừa hít đất vừa nói.
Trên lưng có một tảng đá hơn trăm cân đè nặng như vậy nhưng lúc Dạ Vũ nói chuyện lại thản nhiên như không.
“Đúng vậy! Dạ Vũ, hiện tại thân thể của người đã đạt yêu cầu, bất quá đừng tưởng sau khi học săn thú liền có thể không cần tiếp tục huấn luyện, nếu thật sự nghĩ như thế thì ngươi đúng là đang nằm mơ!”, Thang Vũ vẫn đối xử nghiêm khắc với Dạ Vũ như vậy, “Ai cho phép chậm lại, mới đẩy hai trăm lần, thêm năm mươi lần nữa!”, Thang Vũ lớn tiếng quát.
Trên mặt Dạ Vũ không có nửa điểm phản ứng, chỉ là hắn không ngừng chống đẩy lên xuống, đối với hắn mà nói, hình thức hít đất thế này có thể xem là hạng mục đơn giản thoải mái nhất trong toàn bộ kế hoạch huấn luyện.
Cấp tốc thực hiện năm mươi lần hít đất, Thang Vũ rốt cuộc cũng cho phép Dạ Vũ ngừng lại, chỉ là, lần huấn luyện này cũng chưa chấm dứt ở đây, vẫn còn một hạng mục cuối cùng phải hoàn thành.
“Được rồi! Hạng mục cuối cùng, ngươi biết nên làm gì rồi đó, vào đó đến khi chịu không nổi nữa hẳn trở về!”, Thang Vũ lại một lần nữa ra lệnh.
Dạ Vũ chạy về phía nam U Minh Sơn.
Lễ rửa tội dưới thác nước, sau mỗi lần huấn luyện, Dạ Vũ đều đứng dưới thác nước chịu đựng sức nước mạnh mẽ từ trên cao ập xuống nhằm mục đích rèn luyện thân thể của chính mình.
Tới được thác nước rồi, Dạ Vũ vô cùng thành thạo nhảy xuống hồ dưới chân thác, bản thân không chút do dự đứng dưới dòng thác đổ.
Dòng thác bạc cuồn cuộn đổ xuống hồ nước bên dưới, cảnh sắc hùng vỹ thật khiến người say mê, mà dưới thác nước lại bắt gặp một thân thể cường tráng khiến người nhìn vào càng thêm kính nể.
Mỗi lần tới đây, Dạ Vũ luôn kiên trì đến giây cuối cùng, thẳng đến khi hai chân rốt cuộc không chống đỡ nổi dòng nước đập xuống thì hắn mới ngừng lại cách huấn luyện gần như điên cuồng này.
Biết Thang Vũ muốn dạy mình cách săn thú, giờ phút này Dạ Vũ hưng phấn không thôi, vậy nên hắn kiên trì khoảng thời gian dưới dòng thác lâu hơn trước đây khá nhiều.
Không biết qua bao lâu, áp lực dòng nước rốt cục cũng khiến hai chân Dạ Vũ run lên, hiện tượng này xuất hiện chứng tỏ huấn luyện đã đến lúc nên ngừng lại.
Quả nhiên không lâu sau, Dạ Vũ bị dòng nước ép đến khụy hai đầu gối xuống, hắn đã đạt đến cực hạn.
Chạy về căn nhà gỗ nhỏ, Dạ Vũ phát hiện bên trong trống trơn, không biết Thang Vũ đã đi đâu.
Lấy từ trong lòng ngực ra hai quyển công pháp Mị Ảnh U Pháp và U Minh Đoản Đao đã cũ nát te tua đến không chịu nổi, Dạ Vũ giữ hai quyển công pháp này bên người khá lâu rồi, chỉ là hắn vẫn chưa có cơ hội học nội dung bên trong.
Cũng không phải là hắn không muốn học, nghĩ đến thân thể của mình thật sự quá kém, căn bản không thích hợp học tập Minh võ, vậy nên từ khi kế hoạch huấn luyện của Thang Vũ bắt đầu, Dạ Vũ liền quyết định đợi cho thân thể của mình trở nên cường tráng rồi hẳn trở lại học tập Minh võ.
Lập tức muốn cùng Thang Vũ học tập săn thú, Dạ Vũ biết đây là thời cơ chín muồi, rốt cục hắn đã có thể bắt đầu nghiên cứu hai bản công pháp minh võ kia.
Ở trong Quỷ giới, sau hai năm điên cuồng huấn luyện thân thể, Dạ Vũ bây giờ như nhộng phá kén trở thành bướm, từ nay về sau hắn muốn bắt đầu giương cánh bay cao!
Bởi vì biết tố chất thân thể rất quan trọng đối với việc luyện tập minh võ nên Dạ Vụ mới thừa nhận hết thảy kế hoạch huấn luyện của lão thợ săn Thang Vũ mà không có lấy nửa câu oán hận.
Thay đổi đến hoàn mỹ!
Cởi bỏ chiếc túi da bao bọc lấy thân thể nhu nhược trước kia, thứ còn lại bây giờ chính là một tấm thân rắn rỏi như sắt cùng ý chí từ sớm đã vượt qua người thường.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lệ Quỷ Khiếu Thiên Tác giả : Nhan Như Phong Quyển 1: Quỷ Giới.
-----oo0oo-----
Chương 9 : Nghiên cứu Minh võ.
Converter: Vô Tình Khách
Biên dịch: Khán Nguyệt
Biên tập: Thụy An An
Nguồn: ************
Đã hoàn thành xong hạng mục huấn luyện cuối cùng, Dạ Vũ lê lết trở lại căn nhà gỗ nhỏ của Thang Vũ, nếm qua món gà lôi nướng do lão sư chế biến rồi lăn ra ngủ thật say.
Bị tiếng chim hót từ bên trong U Minh Sơn đánh thức, Dạ Vũ cong lưng từ trên đống chăn đệm bật người dậy, thể lực vốn đã tiêu hao đến cạn kiệt lúc này ngập tràn trong cơ thể hắn, thậm chí còn có phần gia tăng hơn trước.
Nhìn thấy lão thợ săn Thang Vũ vẫn đang chìm trong giấc mộng, Dạ Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài thư giãn duỗi lưng một chút.
Tựa hồ đã hình thành thói quen sau khi rời giường liền bắt đầu huấn luyện, Dạ Vũ không đợi Thang Vũ thức dậy mà chạy bộ một vòng quanh U Minh Sơn.
Thẳng đến khi Dạ Vũ chạy xong vòng thứ ba thì lão sư Thang Vũ mới rời giường, hai người lại cùng nhau rèn luyện một chút, sau khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi mới chạy đển sông lớn ở phía bắc kia mà sảng khoái tắm rửa một trận.
“Được rồi! Dạ Vũ, theo ta đi vào núi, từ giờ trở đi ta sẽ dạy ngươi săn thú!”, Thang Vũ nhìn Dạ Vũ nói.
Dạ Vũ gật đầu liền đi theo lão sư rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ rồi xuất phát lên núi.
Hai sư đồ vừa lên núi vừa tập trung quan sát tình hình xung quanh, dù sao đây cũng là vùng rừng núi hoang sơ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm.
“Dạ Vũ, săn thú nói đơn giản thì cũng đơn giản, chỉ ba chữ: Nhanh, Chuẩn, Độc, nhưng muốn thực hiện ba chữ này lại không đơn giản như vậy”, Thang Vũ vô cùng chân thành truyền thụ một ít kinh nghiệm săn thú cho Dạ Vũ.
Đột nhiên, một cánh tay tráng kiện ngăn trước người Dạ Vũ, chủ nhân của cánh tay kia chính là lão thợ săn Thang Vũ.
“Suỵt!”, Thang Vũ đặt ngón tay lên môi ra dấu yên lặng.
Chỉ thấy cách đó không xa là một con sơn dương đang cúi đầu ăn cỏ.
“Dạ Vũ, dùng đoản đao trong tay ngươi thử xem có thể một kích đoạt mạng nó hay không!”, Thang Vũ chỉ vào con sơn dương kia rồi nói.
Nhận được mệnh lệnh này, sắc mặt Dạ Vũ nhìn qua không chút thay đổi nhưng kỳ thật trong lòng hắn lại thập phần hưng phấn, huấn luyện lâu như vậy, rốt cuộc cơ hội ra tay lần đầu tiên cũng đến.
Điều chỉnh tâm tình, Dạ Vũ hít sâu một hơi rồi chậm rãi tiếp cận con sơn dương kia.
Khi khoảng cách đến mục tiêu chỉ còn không đầy hai thước thì Dạ Vũ hành động, hai chân hắn đạp mạnh lên mặt đất rồi phóng người vụt tới trước con sơn dương kia.
Bởi vì Thang lão sư đã dặn một kích đoạt mạng nên Dạ Vũ quyết định trong nháy mắt: tấn công vào bộ phận thân thể yếu nhất của con sơn dương kia, chính là cổ họng.
Mắt thấy cơ hội đã đến, Dạ Vũ vô cùng nhanh chóng đâm ra một đao thẳng đến cổ họng sơn dương.
Ý thức được nguy hiểm, sơn dương phát ra một tiếng tru hoảng sợ rồi trong nháy mắt tránh né về phía bên phải.
“Phập” một tiếng vang giòn, đoản đao của Dạ Vũ không đâm vào cổ họng như dự tính mà đâm trúng thân bên của sơn dương.
Một khắc này, mắt Dạ Vũ hoàn toàn choáng váng, lần ra tay đầu tiên của mình không ngờ lại thất bại, giờ phút này hắn quả thật chán nản không thôi, hoàn toàn không cách nào tỉnh táo lại.
Thừa dịp Dạ Vũ phân tâm, sơn dương bị thương kia nhanh chóng giãy dụa vùng khỏi đoản đao mà liều mạng chạy thoát thân.
Thang Vũ đi đến gần Dạ Vũ đang vô cùng uể oải chán nản, hắn nghiêm túc nói, “Dạ Vũ, vừa rồi ngươi tổng cộng phạm hai sai lầm. Thứ nhất, ngươi ra tay quá sớm, để con mồi đoán trước phương hướng tấn công của ngươi mà tránh né, vậy nên đoản đao của ngươi mới bị lệch khỏi mục tiêu.” Thoáng dừng lại một chút, Thang Vũ nói tiếp, “Thứ hai, coi như một chiêu sai lầm không thể giải quyết con mồi thì ngươi cũng tuyệt đối không nên phân tâm mà phải lập tức tung ra chiêu tấn công thứ hai, nếu vừa rồi mục tiêu của ngươi không phải là một con sơn dương mà là một con Minh thú, chỉ sợ lúc này ngược lại ngươi đã bị nó giết chết!”
“Đã rõ! Lần sau tuyệt đối không tái phạm!”, Dạ Vũ kiên định gật đầu nói.
Một câu thoạt nghe đơn giản nhưng lại giống như một vết sẹo sâu trong đáy lòng hắn, Dạ Vũ nói là làm, nếu đã nói lần sau tuyệt đối không tái phạm thì tình huống tương tự vừa rồi sẽ không bao giờ phát sinh lại trên người hắn.
Sau đó một đao gọn gàng chém rụng đầu con trâu rừng hình thể to lớn hơn đã chứng minh Dạ Vũ tuyệt đối không nói suông.
Hai sư đồ khiêng một đầu trâu rừng thật lớn bắt đầu xuất phát trở về căn nhà gỗ nhỏ, mặc dù không đụng độ Minh thú nhưng lần đầu tiên săn thú này đã dạy cho Dạ Vũ không ít bài học.
“Nhanh, Chuẩn, Độc”, ba chữ đơn giản được Dạ Vũ khắc sâu vào lòng.
Một thợ săn thật sự chính là người có thể phát huy tối đa ba chữ kia.
Ròng rã hai năm ăn thịt do lão sư Thang Vũ bắt được, hiện tại lần đầu tiên nếm thử thịt trâu rừng do chính mình đi săn, Dạ Vũ cảm thấy hương vị của nó đặc biệt thơm ngon.
No bụng rồi, bởi vì tuổi tác đã cao nên Thang Vũ lại nằm xuống chăn đệm dưới đất mà tiến vào mộng đẹp.
Đi ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, Dạ Vũ tìm một chỗ yên tĩnh ở vùng gần đó rồi lấy từ trong ngực áo ra hai cuốn công pháp để bắt đầu học tập.
Cuốn công pháp đầu tiên mà Dạ Vũ tìm hiểu chính là U Minh Đoản Đao, sau khi đọc kỹ hai ba lần, dám chắc đã nắm rõ nội dung bên trong, Dạ Vũ bắt đầu tập luyện những chiêu thức sát thương trong cuốn công pháp này.
Điều khiến người khác không tưởng tượng được là Dạ Vũ học tập Minh võ hoàn toàn không bị bất cứ trở ngại nào, bất kể luyện thử chiêu thức nào thì hắn cũng đều tiến hành trôi chảy lưu loát, tuyệt đối không dài dòng.
“Đây chính là ưu thế của Lệ quỷ cấp chín sao! Thật không ngờ!”, Dạ Vũ trừng lớn hai mắt phát biểu cảm thán trong lòng.
Điều khiến Dạ Vũ cảm thấy buồn bực chính là công pháp này chỉ giới thiệu những chiêu thức độc lập, hoàn toàn không nhắc đến phải làm sao mới có thể liên kết chúng lại với nhau.
Không cảm thụ được thân thể có chút thay đổi, Dạ Vũ vô cùng nghi hoặc không biết cấp bậc Minh võ là thế nào, càng không biết làm sao để gia tăng nó.
Bất đắc dĩ buông cuốn U Minh Đoản Đao trong tay xuống, Dạ Vũ lại lôi ra cuốn Mị Ảnh U Pháp kia rồi bắt đầu đọc, hy vọng có thể từ trong cuốn thứ hai này tìm được thứ mình cần.
“Tại sao cũng không có chút nào liên quan?”, Dạ Vũ xem vội một lần cũng không tìm thấy phần giới thiệu cấp bậc Minh võ.
“Đành mặc kệ vậy! Cứ thử luyện trước rồi nói sau!”, Dạ Vũ lớn tiếng nói rồi bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
Đem nội dung bên trong cuốn công pháp ghi nhớ trong đầu, Dạ Vũ liền bắt đầu luyện thử những chiêu thức trong công pháp đó.
“Đúng là…cường hãn a!”, bởi vì không thể tìm được từ nào khác để hình dung nên Dạ Vũ đành dùng hai chữ “cường hãn”.
“Ảnh như quỷ mỵ, cước như u hồn, hư hư thật thật, tàn ảnh khó truy!”, mười từ sau lời đề tự không ngừng hiện lên trong đầu Dạ Vũ.
Có lẽ chỉ có vong hồn Lệ quỷ cấp chín như hắn mới có thể trong thời gian ngắn như thế mà cảm nhận được chỗ tinh diệu của Mị Ảnh U Pháp.
Sử dụng cách di hành cơ bản nhất trong Mị Ảnh U Pháp, Dạ Vũ không ngừng chuyển động cước bộ hoàn toàn không theo quy luật nào, thân ảnh của hắn quỷ mỵ tựa như phiêu đãng bốn phía trong một phạm vi nhất định.
Dựa vào tư chất đã vượt qua người thường, tốc độ học tập Minh võ của Dạ Vũ quả thật có thể dùng từ “thần tốc” để miêu tả, bởi vì cùng một chiêu thức cho dù phức tạp đến đâu thì hắn cũng chỉ cần luyện thử hai lần liền có thể nhớ kỹ, hoàn toàn không cần luyện đến lần thứ ba.
Bất quá điều khiến Dạ Vũ cảm thấy thắc mắc chính là sau khi tu luyện Mị Ảnh U Pháp thì hắn cũng không cảm giác được cơ thể có bất kì thay đổi gì, nói cách khác, hắn vẫn không biết cấp bậc của Minh võ đến tột cùng là gì.
Cân nhắc một chút, trước sau vẫn không tìm được kết luận khiến mình thỏa mãn, Dạ Vu liền dẹp nó sang một bên mà bắt đầu tập trung luyện tập hai bộ công pháp.
“A! Hai bản công pháp này, một quyển là tấn công, một quyển là thân pháp, nếu ta đem hai quyển này kết hợp làm một thì sao đây?”, trong lòng Dạ Vũ đột nhiên nảy sinh một ý tưởng điên cuồng.
“U Ảnh Ám Thuật”, thậm chí Dạ Vũ còn nghĩ luôn một cái tên chính xác cho nó.
Ý tưởng đã có, bước tiếp theo đương nhiên là thử, hiện tại không ai có thể nói chính xác việc đem hai loại công pháp này kết hợp với nhau rốt cuộc sẽ thành công hay không.
Lần đầu tiên thử xong, Dạ Vũ nở nụ cười! Đúng vậy, từ sau khi tiến vào Quỷ giới, rất khó trông thấy hắn cười.
“Ha ha! Nguyên lai là như vậy! Cấp bậc Minh võ nói đến cùng chính là mức độ kết hợp giữa thân thể và chiêu thức, lúc trước là vì phân biệt luyện tập hai loại công pháp nên hoàn toàn không cảm nhận được thế nào là Minh võ!”, Dạ Vũ cười lớn nói.
Hóa ra sau khi đem hai loại công pháp hoàn mỹ kết hợp với nhau, ba yếu tố thân pháp, công kích cùng thân thể của Dạ Vũ đồng thời kết hợp trơn tru khiến hắn cảm giác được thế nào là Minh võ.
Nhờ vào thân Lệ quỷ cấp chín, hắn đã thành công mang một công pháp xích cấp kết hợp với một thân pháp huyết cấp.
Cấp bậc Minh võ không chỉ là một danh hiệu, lần thay đổi này khiến Dạ Vũ cảm thấy cơ thể phát sinh biến hóa không nhỏ.
Lúc này, Dạ Vũ phát hiện trong đan điền của mình có sự tồn tại của một luồng khí nho nhỏ, đó chính là…minh khí.
Chậm rãi chuyển hướng đến gần một tảng đá, Dạ Vũ không dùng đoản đao mà trực tiếp đứng trung bình tấn rồi giáng một chưởng lên tảng đá nọ.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, tảng đá lớn một thước vuông chợt vỡ vụn, khu vực bị bàn tay của hắn đánh trúng biến thành bột mịn.
Đem minh khí trong đan điền di động một lúc, sau lại tập trung ở những bộ phận công kích, Dạ Vũ vui mừng phát hiện uy lực đòn tấn công của mình tăng lên rất nhiều.
“Đây chính là Minh võ sao? Xem ra ta đã quá coi thường nó!”, Dạ Vũ tự nhủ như thế.
Nhớ lại lúc trước bản thân hoàn toàn không có hứng thú với Minh võ, tuy nói khoa học kỹ thuật của Nhân giới phát triển nhưng vũ khí dù sao cũng là vật chết, đạn dược công nghệ cao thì số lượng cũng có hạn, nếu mình tu luyện Minh võ đến mức tận cùng thì thật không thể tượng tượng được uy lực của nó sẽ như thế nào.
Bởi vì chuyên tâm nghiên cứu Minh võ nên Dạ Vũ cũng không biết mình đã ngồi ngây người ở nơi này đến tột cùng là bao lâu, vì thế hắn vội vàng đem hai bản công pháp Minh võ nhét trở vào ngực áo rồi nhanh chóng chạy về hướng căn nhà gỗ nhỏ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lệ Quỷ Khiếu Thiên Tác giả : Nhan Như Phong Quyển 1: Quỷ Giới.
-----oo0oo-----
Chương 10 : Sống hay chết?
Converter: Vô Tình Khách
Biên dịch: Khán Nguyệt
Biên tập: Thụy An An
Nguồn: ************
“Dạ Vũ, ta vào thành mua rượu, ngươi phụ trách lên núi săn ít thịt, chờ sau khi trở về hai sư đồ chúng ta uống một trận thống khoái”
Sau khi trở lại căn nhà nhỏ, Thang Vũ cũng không có ở nhà, Dạ Vũ chỉ tìm được mảnh giấy này để trên bàn.
“Nói nhảm! Để ta một mình đi săn thú! Cứ chờ xem!”, Dạ Vũ vô cùng tự tin nói.
Đem đoản đao gắt bên hông, Dạ Vũ hai tay không chạy lên U Minh Sơn, bởi vì không biết bản thân đã tiêu tốn mất bao nhiêu thời gian cho việc luyện công nên hắn muốn nhanh chóng săn vài con thú rồi trở về gấp.
Một thân ảnh màu đen băng xuyên giữa núi rừng, lúc này trong lòng Dạ Vũ vô cùng hưng phấn, dù sau đây cũng là lần đầu tiên hắn một mình lên núi săn thú.
Dạ Vũ nhanh chóng phát hiện mục tiêu đầu tiên, đó là một con báo, tuy rằng thịt của nó rất đắng khó nuốt nhưng da báo lại là vật tốt để đổi lấy minh tệ.
Không cần rút đoản đao bên hông ra, Dạ Vũ dự định dùng tay không giải quyết con vật hung mãnh này dù bản thân không nắm chắc phần thắng là bao. Loài báo có tính cảnh giác rất cao, một khi ở khu vực gần đó phát ra bất kỳ thanh âm gì thì nó sẽ lập tức leo lên cây.
Dạ Vũ đột nhiên nhớ lại một chiêu thức độc đáo được giới thiệu trong Mị Ảnh U Pháp, vì thế hắn liền dựa theo khẩu quyết trong trí nhớ mà bắt đầu di động thân thể.
Công pháp huyết cấp quả nhiên bí hiểm, chỉ thấy thân ảnh quỷ mị của Dạ Vũ trong nháy mắt phóng tới phía trước con báo đen, trong khi đó con mồi lại không hề có bất kì phản ứng gì.
“Rắc!”, một thanh âm khô khốc truyền đến, một cánh tay Dạ Vũ vòng qua cổ họng con báo, một cánh tay còn lại ôm cứng đầu của nó mà giật mạnh một cái, một chiêu đoạt mạng.
Sở dĩ Dạ Vũ sử dụng chiêu này là bởi vì hắn đột nhiên nhớ lại một cảnh phim trên Nhân giới, đây chính là cách thức giết người mà binh lính hải quân lục chiến Mỹ ưa chuộng nhất: bẻ cổ.
Trận đầu thắng lợi, Dạ Vũ vô cùng vui vẻ, bất quá hắn không biểu lộ niềm vui trên gương mặt mà vẫn lầm lầm lì lì như cũ.
Đem thân báo gần hai trăm cân vác trên vai, Dạ Vũ dùng tốc độ như cũ băng xuyên giữa núi rừng và bắt đầu tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Đôt nhiên, chân phải dường như bị thứ gì đó chắn ngang, Dạ Vũ lảo đảo suýt ngã đập mặt xuống đất, xác báo vốn dĩ đang vắt trên vai hắn cũng thuận theo đà rơi phịch xuống đất.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là một thân cây khá to khô quắt queo, Dạ Vũ mắng hai câu rồi tiếp tục khiêng xác báo tiếp tục đi về phía trước.
“Phì…phì…”, thứ âm thanh kỳ quái bỗng từ phía sau truyền đến khiến Dạ Vũ lập tức dừng bước.
Quay đầu nhìn lại, Dạ Vũ phát hiện thân cây khô vừa rồi đang…thong thả đi động.
Lại gần một chút, Dạ Vũ rốt cuộc đã trông thấy rõ kia là thứ gì.
Cự Mãng (rắn lớn)! Đúng vậy, vừa rồi Dạ Vũ đã vấp phải “thứ này”, mà “thứ này” cũng chính là một cự mãng có đường kính thân thể vượt quá mười phân.
Con rắn kềnh càng kia tựa hồ vẫn chưa phát hiện Dạ Vũ, bởi vì đầu của nó đang hướng về phía bên kia, đầu lưỡi khổng lồ không ngừng thụt ra thụt vào phì phèo như thể đang đánh hơi con mồi.
Không hề do dự, Dạ Vũ nhanh chóng thi triển kỹ năng ưu việt nhất của mình mà lão thợ săn Thang Vũ đã dạy cho hắn cách đây không lâu, nói là bất cứ vong hồn nào có thể sử dụng Minh võ đều thực hiện được.
Minh mục, cơ hồ toàn bộ vong hồn trong Quỷ giới đều thuần thục nắm vững kỹ năng này, nó dùng để nhìn thấu cấp bậc của Minh thú và những vong hồn khác có cùng cấp bậc.
Dùng ngón trỏ và ngón giữa khép lại đặt lên ấn đường, Dạ Vũ thử đem minh khí tích tụ trong đan điền tụ tập lại bộ vị này.
Một chùm tia sáng trong suốt từ mi tâm bắn thẳng vào thân thể cự mãng kia, cơ hồ cùng một một thời gian, trong đầu Dạ Vũ tiếp thu một tin tức được truyền đến, “Minh thú, cấp ba trung cấp!”
Đại khái giống như Minh võ, cấp bậc của Minh thú cũng chia thành ba cấp, điều duy nhất khác nhau chính là cấp bậc của chúng chỉ chia thành ba cấp: sơ cấp, trung cấp, cao cấp.
Chạy! Đây là phản ứng đầu tiên của Dạ Vũ, tuy bản thân cũng đã bắt đầu học Minh võ nhưng nếu bảo hắn đối phó với một con Minh thú cấp ba trung cấp thì quả thật chẳng khác gì người điên nói nhảm.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, đang lúc Dạ Vũ chuẩn bị xoay người chạy trốn thì cự mãng kia cũng đồng thời phát hiện ra hắn.
“Phì…Phì…”, thanh âm phì phì từ chiếc lưỡi không ngừng thụt ra thụt vào kia lại càng điên cuồng, cự mãng liều mạng thay đổi vị trí thân thể hướng Dạ Vũ phóng tới.
Ba bước thành hai bước, Dạ Vũ cũng liều mạng chạy xuống chân núi.
Hình thể của cự mãng thật lớn, Dạ Vũ nhìn ra thân thể của nó ít nhất cũng khoảng tám thước, nước da bóng loáng thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Bởi vì hình thể khổng lồ nên cự mãng đang chậm rãi rút ngắn lại khoảng cách với Dạ Vũ ở phía trước.
Quay đầu nhìn lại, Dạ Vũ liều mạng chạy nhanh hơn một chút, hắn biết một khi cự mãng đuổi kịp thì bản thân chỉ sợ sẽ bị nó nuốt sống.
Tuy rằng tình huống vô cùng nguy cấp nhưng Dạ Vũ vẫn cố chấp không buông xác báo đang vác trên vai.
Đến dưới chân núi U Minh Sơn, Dạ Vũ tiếp tục chạy thẳng về hướng căn nhà gỗ nhỏ, mà cự mãng kia cũng không hề có ý buông tha, nó vẫn như cũ đuổi bám con mồi.
“Ha ha! Tiểu tử ngươi to gan thật! Lại còn dẫn đại gia hỏa này đến tận đây!”, bên tai Dạ Vũ chợt truyền đến một thanh âm quen thuộc.
“Lão sư, mau giúp ta! Ta đánh không lại nó!”, nghe được thanh âm kia, Dạ Vũ giống như bắt được hy vọng liền la lớn.
Chỉ thấy ở cách đó không xa, Thang Vũ lưng đeo một bọc to, bên trong đựng vài hũ rượu ngon, mà hai tay của hắn mỗi phía còn ôm thêm một vò rượu.
Đem vò rượu đang ôm trong tay nhẹ nhàng đặt xuống đất, sau đó hắn ngồi xổm xuống chậm rãi đem bọc vải cất một bên, nhìn thấy Dạ Vũ dẫn theo cự mãng chạy về hướng mình, Thang Vũ nhanh chóng rút phác đao đang cột sau lưng.
“Tránh ra! Để ta đối phó với nó!”, lão thợ săn Thang Vũ lớn tiếng nói.
Ngay tại khoảnh khắc hai người sắp sửa chạm mặt nhau thì Dạ Vũ làm một cú chuyển người khéo léo vọt sang hướng bên trái.
“Chuyển luân đao!”, Thang Vũ hét lớn một tiếng, hai tay luân phiến đem phác đao xoay tít thành vòng tròn.
Dạ Vũ kinh ngạc phát hiện vòng xoay đao kia tựa như một bánh xe thông thường, nhưng khi nó tiếp xúc với thân thể cự mãng thì lại bắn ra rất nhiều tia lửa.
“Đao pháp thật sắc bén a! Lớp da thật cứng rắn a!”, Dạ Vũ như rút được gánh nặng mà vỗ vỗ ngực phát ra một tiếng cảm thán.
Thấy đợt tấn công đầu tiên của mình vẫn chưa thu được hiệu quả, Thang Vũ không do dự bật người lên, giữa không trung hắn làm thành một tư thế xoay tròn hoàn mỹ, thuận thế rút đao chém xuống một nhát.
Đây không phải là đòn công kích bình thường, Dạ Vũ phát hiện phác đao trong tay lão sư dường như phát ra ánh đen mơ hồ.
“Phập” một tiếng, tiếp đó là thanh âm da bị xé rách toạt, chỉ thấy phần eo của cự mãng xuất hiện một miệng vết thương dài nửa mét, máu tươi màu vàng từ miệng vết thương đó không ngừng bắn ra ngoài.
Tuy rằng thân thể bị thương nhưng cự mãng kia dường như không hề chú ý đến, nó lại lao thẳng đến tấn công Thang Vũ.
“Phịch” một tiếng vang giòn, lão thợ săn bị hất bay ra ngoài, khi ngã xuống mặt đất còn lăn thêm một vòng.
Không hề ngừng lại, Thang Vũ lập tức từ trên mặt đất bật người dậy mà xông thẳng đến chỗ cự mãng.
Cũng cùng một chiêu thức kia, khi phác đao mang theo minh khí kia đánh trúng thân thể cự mãng thì miệng vết thương kia lại càng sâu hơn.
Chỉ là lần công kích này của Thang Vũ cũng phải trả giá, lại thêm một đợt quật mạnh, lão thợ săn bị đánh ngã nhào trên mặt đất.
Sau đó, Thang Vũ cùng cự mãng nhiều lần giao phong, thân thể cự mãng máu tươi đầm đìa, mà thân thể của Thang Vũ cùng đầy thương tích.
Luôn cự tuyệt thỉnh cầu được hỗ trợ của Dạ Vũ, Thang Vũ bằng vào sức của mình đơn đả độc đấu với cự mãng, Dạ Vũ từ sớm đã dùng Minh mục tra xét rõ ràng cấp bậc vong hồn của lão sư, “Vong hồn, minh sư sơ cấp!”
Bởi vì thể lực giảm xuống nên động tác của Thang Vũ chậm hơn rất nhiều, tại một khoảnh khắc không cẩn thận liền bị cự mãng quấn chặt thân thể.
Mắt thấy thân thể lão sư bị cự mãng xiết càng lúc càng chặt, trong lòng Dạ Vũ nóng như lửa đốt, bởi vì hắn biết chiêu thức lợi hại nhất của cự mãng chính là xiết chết con mồi.
“A…!!!”, rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh được nữa, Dạ Vũ điên cuồng hét lớn một tiếng rồi lao vào cự mãng.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện cùng lúc hai công pháp U Minh Đoản Đao và Mị Ảnh U Pháp, Dạ Vũ thử đem một chiêu trong U Minh Đoản Đao kết hợp với Mị Ảnh U Pháp.
Đạp nhẹ một cách quỷ mị trên thân thể cự mãng, Dạ Vũ leo lên đầu của cự mãng rồi dùng hai chân kẹp lấy cổ nó như một chiêu thức thông thường.
Hai tay cầm thật chặt chuôi đao, Dạ Vũ đem toàn bộ minh khí trong đan điền tập trung vào cánh tay phát lực đâm thẳng vào sau gáy của cự mãng.
“Choang!”, thanh âm va chạm giống như khi hắn tấn công cự hầu trước kia, đoản đao căn bản không thể đột phá phòng ngự của cự mãng.
Bất quá, chiêu này tuy không thu được hiệu quả nhưng nó lại có một ý nghĩa phi thường!
“A!!!”, chỉ thấy Dạ Vũ nắm chặt hai tay đặt bên hông, miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, trong ánh mắt phát ra một tia hồng sắc.
Trong nháy mắt, vô số tia bạch sắc từ thân thể Dạ Vũ bắn ra tạo thành một chiếc lồng bạch sắc bao quanh thân thể hắn, thế nhưng chỉ trong giây lát, chiếc lồng lại hóa thành vô số tia bạch sắc chui ngược vào thân thể hắn.
Những hiện tượng vừa phát sinh ban nãy chính là dấu hiệu cấp bậc tăng lên, bởi vì dưới tình thế cấp bách sáng tạo nên chiêu thức công kích kết hợp giữa hai bản công pháp bí tịch khiến cho cấp bậc Minh võ của Dạ Vũ bất ngờ tăng lên.
Thành công thăng tiến minh võ sơ cấp, Dạ Vũ đột nhiên cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh, hắn nóng lòng muốn phát tiết ra ngoài.
“A!”, Dạ Vũ điên cuồng hét lên một tiếng, hắn sử dùng cùng phương thức tấn công ban nãy mà cầm đoản đao đâm mạnh vào gáy cự mãng.
Một dòng chất lỏng màu vàng sềnh sệch phun thẳng vào mặt Dạ Vũ, dòng chất lỏng này không chỉ là máu tươi mà còn pha lẫn óc của cự mãng trong đó.
Đại não bị thương khiến đôi mắt cự mãng lảo đảo không vững!
Mặc dù chỉ phát sinh trong giây lát nhưng khoảnh khắc đó đã tuyên cáo tử hình cho sinh mệnh của cự mãng.
Tuy rằng như thế nhưng cự mãng kia vẫn xiết chặt lấy Thang Vũ thẳng đến thời điểm sinh mạng của chính nó kết thúc.
Dạ Vũ tích tụ toàn bộ minh khí lên hai tay rồi điên cuồng chém xuống thân thể cự mãng để cứu lão sư ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất bị phủ kín bởi từng đoạn từng đoạn thân thể cự mãng, máu vàng tựa như mưa phùn từ trên không rơi xuống.
Chém xuống một nhát cuối cùng cắt đứt phần thân thể của cự mãng đang quấn lấy Thang Vũ, Dạ Vũ rốt cuộc cũng đã cứu được lão sư ra ngoài.
Thế nhưng sau khi cứu xong, Thang Vũ vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết đến tột cùng là còn sống hay đã chết.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào