|
|
21-03-2012, 06:22 PM
|
|
秋霞
|
|
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
|
|
Có lẽ là yêu
Tác giả: Lý Lý TÆ°á»ng
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Edit: Ishtar
Vệ Khanh sao có thể để cho cô má»™t lần nữa không coi hắn ra gì mà công khai bá» Ä‘i, liá»n nhanh chân Ä‘uổi theo. Chu Dạ nghe được bÆ°á»›c chân phÃa sau, nhìn lại, liên tục lùi vá» phÃa sau, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, trên mặt nÆ°Æ¡Ìc măÌt vẫn chÆ°a khô. Tháng 8 âm lịch, trá»i có chút lạnh, trăng tròn, len lá»i chút ánh trăng chiếu trên mặt cô, nÆ°á»›c mắt nhÆ° hạt mÆ°a sa, cà ng khiến lòng ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng cảm.
CÆ¡n giáºn của Vệ Khanh nhất thá»i biến mất nhÆ° chÆ°a từng tồn tại, ôn nhu há»i: “Là m sao váºy? Cãi nhau vá»›i bạn trai rồi chia tay sao?†Äá»™ng tá»›i ná»—i Ä‘au của Chu Dạ.
Chu Dạ sợ hắn mÆ°u đồ gây rối, vừa háºn hắn chạm và o ná»—i Ä‘au của mình, nổi giáºn đùng đùng nói: “Kiền khanh haÌ€ sÆ°Ì£!†Sợ hắn lại Ä‘uổi theo, khiến má»i ngÆ°á»i chú ý, nhanh nhÆ° chá»›p chạy Ä‘i.
Vệ Khanh đứng yên má»™t chá»—, kìm lòng không được mà cÆ°á»i ra tiếng. Chu Dạ lúc chá»i báºy cÅ©ng lôi Ä‘iển cố ra mà nói. Thá»i NgÅ© Äại[3], một baÌ€i tÆ°Ì€ của PhuÌ€ng Duyên Kỷ khá nổi tiếng, trong đó có câu †Phong sạ khởi, xuy trứu nhất trì xuân thủy[4] “, Nam ÄÆ°á»ng trung chủ LyÌ Cảnh có má»™t lần nói đùa : †Xuy trứu nhất trì xuân thủy, kiá»n khanh hà sá»±[5]!†Chu Dạ sáng tạo nhanh nhẹn, dùng lá»i nà y châm chá»c Vệ Khanh, mà vừa đúng trong tên tá»± của Vệ Khanh lại có má»™t chữ “Khanhâ€, không thể khéo léo hÆ¡n. Bởi vì hắn hiểu được ngụ ý trong đó, cho nên nhịn không được cÆ°á»i cÆ°á»i.
Chu Dạ trở vá» ký túc xá, không có ai trong phòng. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘i ra ngoà i mừng ngà y lá»…, có má»™t đôi tình nhân còn ồn à o muốn Ä‘i Thiên An Môn xem kéo cá». Giá» nà y còn Ä‘i xem kéo cá», chẳng khác nà o Ä‘i chịu tội, muốn đòi ná»a cái mạng con nhà ngÆ°á»i ta đây mà . NgÆ°á»i ngÆ°á»i tấp náºp, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘i không chạm đất, lÆ¡ lá»ng giữa không trung.
Ký túc xá láºp tức an tÄ©nh trở lại, có chút không quen. Chu Dạ ủ rÅ© nằm trên giÆ°á»ng, trong miệng lẩm nẩm †Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thÃch thÃch. Sạ noãn hoà n hà n thì háºu, tối nan tÆ°Æ¡ng tức…..[6]†Thá»±c cảm thấy có Ä‘iểm thê lÆ°Æ¡ng. Vì thế báºt máy tÃnh lên xem “Võ lâm ngoại truyệnâ€, phần đông diá»…n viên biểu diá»…n kỹ cà ng, chuyện xÆ°a hà i hÆ°á»›c, là m ngÆ°á»i ta phải ôm bụng cÆ°á»i to, Æ°u phiá»n tạm vÆ¡i Ä‘i, tâm tình tốt hÆ¡n rất nhiá»u.
Vì thế trong buổi tối ngà y quốc khánh, Thiên An <ôn pháo hoa bay đầy trá»i, giống nhÆ° mÆ°a tinh quang váºy, mà Chu Dạ má»™t mình ở kà túc vừa xem “ Võ lâm ngoại truyện†vừa cÆ°á»i ầm Ä©, ngủ tá»›i tối ngà y hôm sau má»›i tỉnh dáºy, lúc cô đầu bù tóc rồi ngóc đầu dáºy thì đã là ná»a đêm. Bên ngoà i ban công, từng đợt gió vẫn thổi, ánh trăng rÆ¡i đầy bên sân, tháºt khó có thể ngủ tiếp được. Cô trằn trá»c tá»›i ná»a đêm, thở dà i, bắt chÆ°á»›c Hách TÆ° Giai tá»± an ủi mình, ngà y mai sẽ là má»™t ngà y má»›i.
Ngà y cuối nghỉ lá»… Quốc khánh, cô từ thÆ° viện trở vá» gặp Lâm Phỉ Ä‘ang xách má»™t đống hà nh lý trong tay. Vá»™i há»i: “NgÆ°Æ¡i vá» nhà sao? Có mang đồ ăn lên không thế?†Äa phần sinh viên nÆ¡i đây Ä‘á»u xa nhaÌ€, phần lá»›n Ä‘á»u táºn dụng dịp nghỉ quốc khánh vá» nhà má»™t chuyến..
Lâm Phỉ không chút khách khà đưa túi xách trên tay cho cô cầm, lau mồ hôi trên trán nói nói: “Không phải, má»›i từ Thượng Hải bay trở vá», nóng muốn chết!â€
Chu Dạ nhìn túi xách của bạn, cùng vá»›i valy là nguyên má»™t bá»™, sợ hãi kêu lên: “LV! Lâm Phỉ, ngÆ°Æ¡i rất xa xỉ ! Nữ phá gia!â€
Lâm Phỉ lá»™ ra biểu tình đắc ý, nói: “Äược rồi, lần sau cho ngÆ°Æ¡i mượn dùng là được!†Chu Dạ vá»™i và ng gáºt đầu, nà ng còn chÆ°a bao giỠđược chạm và o má»™t cái túi LV! Lại tiến lên há»i: “Hà nh lý của ngÆ°Æ¡i Ãt thế thôi sao?â€
Lâm Phỉ thản nhiên nói: “Không, có ngÆ°á»i mang bá»›t lên rồi .†Chu Dạ láºp tức không lên tiếng, thức thá»i không tiếp tục truy vấn. NgÆ°á»i có thể mua túi LV, không cần nói cÅ©ng biết. Láºp tức chuyển Ä‘á» tà i: “Sao tá»± nhiên ngÆ°Æ¡i lại Ä‘i Thượng Hải? Du lịch?†Lâm Phỉ lắc đầu: “Là m sao mà được thảnh thÆ¡i nhÆ° váºy. Có má»™t công ty ở Thượng Hải tổ chức má»™t buổi biểu diá»…n trang phục, trÆ°á»ng miÌ€nh có nhiá»u sinh viên khoa nghệ thuáºt Ä‘i cùng.â€
Chu Dạ trong lòng nói thầm, ngÆ°á»i tặng cô ấy tuÌi LV không phải là tá»›i Thượng Hải má»›i quen biết đấy chứ . CÆ°á»i: “NhÆ° váºy nhất định được thưởng rất nhiá»u tiá»n!†Lâm Phỉ lắc đầu: “Mua má»™t bá»™ quần áo cÅ©ng không đủ. TrÆ°á»ng há»c cùng ngÆ°á»i ta hợp tác, chúng ta Ä‘i cùng, há»— trợ ý tứ, là m gì có được tiá»n đâu! Còn mệt muốn chết.â€
Chu Dạ liá»n nói: “Coi nhÆ° là lữ hà nh , váºy ngÆ°Æ¡i mau nhanh trở vá» nghỉ ngÆ¡i Ä‘i.†ÄÆ°a Lâm Phỉ đến dÆ°á»›i lầu má»™t tòa kà túc khác, bị ngoắc lại: “NgÆ°Æ¡i cùng lên phòng ta Ä‘i, ta chá»n cho ngÆ°Æ¡i má»™t món quà . Ở trong valy đó, nhìn xem có thÃch hay không!†Chu Dạ vừa nghe có quà , mặt mà y há»›n hở, cùng bạn cùng tiến lên lầu.
Sinh viên khoa nghệ thuáºt cùng vá»›i lÆ°u há»c sinh, nghiên cÆ°Ìu sinh ở cùng má»™t tòa nhà , cho phép ra và o thoải mái. Má»—i phòng có hai ngÆ°á»i, Ä‘á»u có máy sưởi, còn có phòng vệ sinh riêng, Ä‘iá»u kiện so vá»›i dãy nhà cô ở tốt hÆ¡n rất nhiá»u rất nhiá»u, giá tá»± nhiên cÅ©ng đắt hÆ¡n rất nhiá»u rất nhiá»u.
Lâm Phỉ láºt tá»›i láºt lui ná»a ngà y, tìm ra má»™t cái há»™p nhá» mà u xanh lam nhạt, mặt trên còn buá»™c lại má»™t sợi ruy băng má»ng, thá»±c tinh xảo. Nói: “Äây, cho ngÆ°Æ¡i đấy, xem có thÃch hay không.†Chu Dạ mở ra vừa thấy, là má»™t đôi vòng tai rất lá»›n, lòe lòe tá»a sáng, khéo léo tinh tế, xem tÃnh chất hẳn là bạch kim mạ bạc , nói: “Äắt lắm phải không?†Dù thế nà o cÅ©ng phải và i trăm.
Lâm Phỉ tá»±a và o đầu giÆ°á»ng, lÆ°á»i biếng nói: “Rất đẹp. Ta vừa thấy cái nà y, liá»n cảm thấy ngÆ°Æ¡i Ä‘eo rất đẹp. Sau đó má»™t ngÆ°á»i bạn mua cho, quyết định Ä‘Æ°a cho ngÆ°Æ¡i. Ta Ä‘eo không đẹp.†Chu Dạ biết, cô ấy là muốn mượn hoa hiến pháºt , chỉ cần có tình cảm là được, cần gì biết ai là ngÆ°á»i mua. HÆ°Ìng trà đeo thá».
Lâm Phỉ ngồi bên cạnh ngắm, cÆ°á»i: “Vẫn là ta tháºt tinh mắt, rất hợp vá»›i là n da ngÆ°Æ¡i, không tin chÃnh ngÆ°Æ¡i nhìn xem.†Chu Dạ rất vui vẻ, nói muốn má»i cô ăn cÆ¡m. Lâm Phỉ nằm xuống giÆ°á»ng, hữu khà vô lá»±c nói: “Lần sau Ä‘i, giá» ta chỉ muốn ngủ. Rất mệt má»i.†Chu Dạ giúp nà ng đóng cá»a Ä‘i ra ngoà i.
Chu Dạ cùng Lâm Phỉ, Tất Thu TÄ©nh bất luáºn là tác phong, thói quen, cách sống Ä‘á»u hoà n toà n khách nhau, tÃnh cách, nhân sinh quan cÅ©ng má»™t trá»i má»™t vá»±c, nhÆ°ng vẫn có thể ở chung má»™t chá»— vá»›i nhau, nguyên nhân ở chá»— cô là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Æ¡n giản, rất nhiá»u chuyện cÅ©ng không xem nhÆ° nghiêm trá»ng. NhÆ°ng dù Ä‘Æ¡n giản tá»›i đâu cÅ©ng phải có ranh giá»›i của nó, tuyệt đối không vượt qua. Bất kể là đối nhân, đối sá»±, thái Ä‘á»™ vá»›i tiá»n tà i váºt chất Ä‘á»u nhÆ° thế, không phải không theo Ä‘uổi, mà vì cô là ngÆ°á»i biết chừng má»±c.
Äó gá»i là tá»± biết giả minh, biết nhân giả trÃ. Cô dù cho không là m được, nhÆ°ng luôn luôn cảnh giác chÃnh mình.
Ngay cả biết khi biết Vệ Khanh có ý không tốt vá»›i mình, cuối tuần cô vẫn tá»›i “VÆ°Æ¡ng triá»u†là m. Cô không nợ tiá»n hắn, sợ cái gì, thản nhiên không ngại.
Khách tá»›i đặc biệt nhiá»u, không rảnh để thở. Có ngÆ°á»i khách uống say, lại thấy cô khà chất Ä‘á»™c đáo, tuổi trẻ xinh đẹp, liá»n nổi sắc tâm, ôm chặt thắt lÆ°ng cô, khiến cô không thể Ä‘á»™ng Ä‘áºy. Chu Dạ rất muốn Ä‘áºp cái khay và o đầu hắn, đổ hai chén rượu lên đầu hắn, dám lá»™ ra bản mặt cầm thú tá»›i đây! Tháºt không phải là ngÆ°á»i.
Ở mặt ngoà i khách khách khà khà có lệ, bất Ä‘á»™ng thanh sắc tưởng rá»i Ä‘i, không nghÄ© tá»›i có ngÆ°á»i khách khác cản Ä‘Æ°á»ng Ä‘i của cô. Những ngÆ°á»i nà y đã say rượu, không còn phân biệt được gì, xem ra có vẻ phiá»n toái. Vì thế nháy mắt vá»›i nữ phục vụ bên cạnh kêu Thịnh tổng ra giải quyết vị khách nà y.
Má»™t ngÆ°á»i xiêu vẹo đứng lên, cầm chén rượu cứng rắn muốn ép cô uống. Chu Dạ nghÄ© rằng, mình cÅ©ng không phải là gái tiếp khách, vì sao phải uống, vì thế chối từ, ngữ khà cÅ©ng có chút không tốt . NgÆ°á»i ná» thấy cô thế nà o cÅ©ng không chịu uống, nổi giáºn, Ä‘em rượu hắt và o mặt cô. Cô nhanh chóng tránh né, nhÆ°ng vẫn không tránh bị mấy giá»t rượu rá»›t và o ngÆ°á»i.
Lá»a giáºn tăng vá»t, “bốp†má»™t tiếng, hung hăng tát cho ngÆ°á»i kia má»™t cái, lá»›n tiếng quát: “Má»i ngÆ°á»i đến đây để thÆ° giãn, anh muốn gì hả?†giá»ng nói lá»›n khiến má»i ngÆ°á»i chú ý.
NgÆ°á»i ná» bị cô gái cho má»™t bạt tai, vô cùng mất mặt, không khá»i thẹn quá thà nh giáºn, liá»n muốn Ä‘á»™ng thủ. Chu Dạ biết thá»i thế, quay đầu bá» chạy. Cô cÅ©ng không phải đứa ngốc, ngồi chá» bị đánh. Không may chạy được và i bÆ°á»›c, liá»n đâm sầm và o lồng ngá»±c má»™t ngÆ°á»i.
Vệ Khanh cÆ°á»i cÆ°á»i: “Vừa đến đã được chứng kiến má»™t mà n hay.†Äem cô đẩy ra phÃa sau lÆ°ng, liếc mắt má»™t cái, đám ngÆ°á»i Ä‘i cùng Vệ Khanh cÅ©ng không phỉa thiện nam tÃn nữ, đồng loạt xông lên.
Gã khách vừa rồi nhìn thấy đám ngÆ°á»i của Vệ Khanh ngÆ°á»i đông thế mạnh, lai lịch không nhá», rượu tỉnh má»™t ná»a, chần chá» không dám tiến lên. Vệ Khanh là ai chứ, không có việc gì là m, còn phải Ä‘i gây chuyện cho đỡ nhà m chán, huống chi đã để ý, lại không buông tha cho ngÆ°á»i nà o đó, sao lại dá»… dà ng buông tha cho cái gã say rượu nà y được. Liá»n vung tay lên, mắt thấy đôi bên chuẩn bị xông và o đánh nhau.
Thịnh tổng bên cạnh mồ hôi lạnh rÆ¡i đầy trán đứng ra Ä‘iá»u đình, “Vệ thiếu, coi nhÆ° nể mặt tôi, bá» qua Ä‘i.†Má»™t khi cảnh sát tá»›i, Vệ Khanh không sợ, nhÆ°ng hắn thì không chịu nổi.
Vệ Khanh quay đầu, thấy Chu Dạ sắc mặt trắng bệch, đứng yên lặng trong góc, tháºt đáng thÆ°Æ¡ng, cái ngÆ°á»i vừa nãy lá»›n tiếng đánh ngÆ°á»i đã biến Ä‘i đâu mất. NghÄ© rằng nhÆ° váºy là đủ rồi, chẳng may đánh nhau tháºt, cô sẽ cà ng sợ hãi hÆ¡n, vì thế vẫy tay: “Äừng để tao nhìn thấy bá»n mà y má»™t lần nữa.†Những ngÆ°á»i đó nhÆ° được lệnh đại xá, tránh không kịp, chen chúc mà ra. Chỉ một loaÌng Ä‘ã Ä‘i sạch.
Vệ Khanh rót rượu Ä‘Æ°a cho cô, trấn an nói: “Äừng sợ, uống chén rượu và o, sẽ bình tÄ©nh hÆ¡n.†Rất cẩn tháºn quan tâm cô. Có cảm giác nhÆ° bạch mã hoà ng tá», anh hùng cứu mỹ nhân, Chu Thị giá» phút nà y, không phải không cảm kÃch . Cô đánh ngÆ°á»i xong má»›i biết sợ, nếu không phải có Vệ Khanh ra tay, chuyện nà y không biết còn dẫn tá»›i đâu, háºu quả tháºt khó lÆ°á»ng. Vì thế nâng chén, tá»± đáy lòng nói: “Tháºt sá»± là cám Æ¡n anh.â€
Vệ Khanh lấy khăn ra, “Ừ, lau Ä‘i, Æ°á»›t hết rồi.†Những giá»t rượu theo cằm chảy xuống cổ áo, trÆ°á»›c ngá»±c nhÆ° ẩn nhÆ° hiện, phong cảnh kiá»u diá»…m, khiến ngÆ°á»i ta mÆ¡ mà ng. Chu Dạ vẫn đắm chìm trong suy nghÄ© vá» vụ việc vừa rồi, trái tim băng giá, không buồn xem xét. Vệ Khanh vốn không phải ngÆ°á»i tốt, thấy tình cảnh nhÆ° váºy, không khá»i miệng khô lưỡi nóng. Vá»™i và ng uống má»™t ngụm rượu, Ä‘em xúc Ä‘á»™ng áp chế Ä‘i. Hắn dù là tiểu nhân, cÅ©ng không lợi dụng lúc ngÆ°á»i khác khó khăn mà uy hiếp.
Hắn đứng lên, Ä‘á» nghị: “Tôi nghÄ© em quá sợ hãi rồi, vẫn là trở vá» nghỉ ngÆ¡i Ä‘i.†Thịnh tổng cÅ©ng biết chuyện cô bị hắt rượu, rất rá»™ng rãi cho cô trở vá» nghỉ ngÆ¡i, tiá»n lÆ°Æ¡ng vẫn tÃnh nhÆ° cÅ©. Xem nhÆ° trong há»a có phúc.
Chu Dạ quay vá» phòng nghỉ tháo trang sức thay quần áo, mặc áo pull, quần jean, Ä‘eo balo trên vai, láºp tức trở vá» hÆ¡i thở thanh thuần, thoạt nhìn giống nhÆ° há»c sinh trung há»c. Má»›i từ cá»a sau Ä‘i ra, đã thấy Vệ Khanh chỠở cá»a, kéo tay nà ng: “Muá»™n quá rồi, em là con gái, Ä‘i Ä‘Æ°á»ng má»™t mình không an toà n. Tôi Ä‘Æ°a em vá», Ä‘i thôi.†Trải qua má»™t buổi tối nhÆ° hôm nay, cô không còn sức mà cá»± tuyệt.
Ở trên xe, Chu Dạ nhá»› ra là phải trả lại cho hắn cái vòng cổ, nhÆ°ng nà ng lại để ở ngăn kéo trong phòng, sợ mất còn cố ý mua má»™t cái khóa. Ngẫm nghÄ©, phải tìm cÆ¡ há»™i trả lại cho hắn má»›i được. Vô duyên vô cá»› lấy đồ của hắn, cho dù hắn không để ý, đối vá»›i hắn không đáng giá, nhÆ°ng vá»›i cô, quan trá»ng hÆ¡n, chÃnh là cảm giác bất an.
Chu Dạ bảo hắn dừng xe ở xa trÆ°á»ng, cô rất sợ bị ngÆ°á»i quen nhìn thấy, rÆ°á»›c lấy những lá»i lẽ phiá»n toái. TrÆ°á»ng nà ng lắm kẻ buôn chuyện, tốt nhất chÃnh mình bảo vệ mình cho tốt. Vệ Khanh hiểu được tâm tÆ° của cô, không nói gì, lẳng lặng dừng xe.
Chu Dạ lại nói lá»i cảm tạ, muốn rá»i Ä‘i. Vệ Khanh nói: “Chu Dạ, đợi chút.†Hắn không có gá»i cô là Tây Tây, mà là gá»i cô là Chu Dạ, thái Ä‘á»™ đã khác trÆ°á»›c.
Từ phÃa sau xe lấy ra má»™t đồ váºt Ä‘Æ°a cho cô. Chu Dạ không nháºn, há»i: “Là cái gì váºy?†Vệ Khanh cÆ°á»i: “Yên tâm, vốn là đồ của em.†Xem ra là má»™t bức há»a được cuá»™n tròn lại.
Chu Dạ nhÃu mà y, tháo sợi ruy băng Ä‘á», cháºm rãi mở ra, dÄ© nhiên là chÃnh là bá»±c tá»± “Háºu XÃch BÃch phú†chÃnh cô tá»± viết, cô vốn nghÄ© là không cần, không ngá» Vệ Khanh Ä‘em vá» trang hoà ng lại. Liếc mắt má»™t cái xuống dÆ°á»›i, phát hiện dòng chữ cuối cùng “chúc mừng sinh nháºt Lý Minh Thà nh†đã không còn, chỉ lÆ°u lại “Thi Thi – Bắc Kinh†. Không biết là dùng cách gì xóa Ä‘i. Äèn trong xe má» má» nên cÅ©ng không nhìn thấy rõ rà ng lắm.
Cô có chút hốt hoảng, nghÄ© đến Lý Minh Thà nh, trong lúc nhất thá»i cÅ©ng không biết cảm giác ra sao. Vệ Khanh muốn là m ngÆ°á»i tốt, tháºt sá»± là là m ngÆ°á»i ta khó có thể cá»± tuyệt. Hắn quan sát nét mặt ngÆ°á»i ta mà nói, thế nên má»›i nói trúng tim Ä‘en, tiếu ngạo tình trÆ°á»ng.
Vệ Khanh cÆ°á»i: “Cái nà y không phải em viết rất lâu sao? Chỉ cần chỉnh má»™t và i chá»—, hi vá»ng không là m há»ng mất trá»ng Ä‘iểm. Ném Ä‘i thì tháºt đáng tiếc, bằng không Ä‘em vá» cất Ä‘i là m kỉ niệm.â€
Chu Dạ cuá»™n bức tranh lại, nói: “Vệ tiên sinh, tháºt sá»± là cám Æ¡n anh.â€
Vệ Khanh nhÃu mà y, “Ủa, em cảm Æ¡n tôi vì chuyện gì váºy?†Liếc mắt nà ng má»™t cái, lại có ý tán tỉnh.
Chu Dạ nghiêm nghị nói: “Cám Æ¡n anh hôm nay giải vây giúp tôi, còn có Ä‘Æ°a tôi trở vá», Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên ——†chỉ chỉ bức há»a trên tay, “Còn có cái nà y!†Hắn nếu lấy lá»… đối đãi, cô tá»± nhiên cÅ©ng dùng lá»… đáp lại. Hắn nếu đã có ý không tốt, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cô cÅ©ng không khách khÃ, nà ng tá»± nhiên lấy lá»… hồi chi. Có má»™t câu hát nhÆ° thế nà o nhỉ, …à , bạn bè tá»›i thì có rượu ngon, chó sói tá»›i ắt có súng săn.
Tuy Chu DaÌ£ há»c vẽ, có khà chất nghệ thuáºt, nhÆ°ng vẫn là ngÆ°á»i có lý trÃ, không phải là tÆ° tưởng phóng khoáng quá mức của dân là m nghệ thuáºt, má»i chuyện luôn rõ rà ng, không dá»… bị xúc Ä‘á»™ng là m ảnh hưởng. Vá» tÃnh cách nà y, chịu ảnh hưởng quá sâu của Lý Minh Thà nh.
Vệ Khanh không có hà nh Ä‘á»™ng gì thêm, có chừng có má»±c. Chúc ngủ ngon xong, liá»n quay đầu rá»i Ä‘i.
Trở lại phòng ngủ, LÆ°u Nặc nói ngà y mai há»p lá»›p, má»™t tiếng oán than dáºy trá»i đất, Ä‘á»u nói không có việc gì thì há»p lá»›p là m gì. Chu Dạ trÆ°á»›c đó há»i thăm: “Giáo sÆ° có nói là có chuyện gì không?†LÆ°u Nặc lắc đầu: “Còn có thể có chuyện gì! Vẫn nhÆ° má»i lần, giao bà i táºp, là m công tác tÆ° tưởng, có cái gì đâu chứ .†Cô cÅ©ng cảm thấy bá»±c mình.
Sáng sá»›m ngà y hôm sau, đám trạch nữ lá»›p 804 không thể không thức dáºy, vừa Ä‘i lên giảng Ä‘Æ°á»ng vừa than thở. Rất nhiá»u ngÆ°á»i có thói quen thức tá»›i 3,4 giá» sáng, bình thÆ°á»ng chÆ°a tá»›i 12h chÆ°a rá»i giÆ°á»ng. Mà hôm nay 8h đã phải tá»›i phòng há»c, má»™t đám buồn ngủ, tinh thần uể oải không phấn chấn.
Tiếu giaÌo sÆ° vá»— bục giảng rống to: “Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh! Buổi tối là m gì hả! Sáng bảnh mắt rồi mà má»™t chút tinh thần Ä‘á»u không có, còn ra thể thống gì! CÅ©ng không biết những ngÆ°á»i tuổi trẻ các ngÆ°á»i là m gì nữa…†Tiếu giaÌo sÆ° là giảng viên chuyên phụ đạo, bình thÆ°á»ng cÅ©ng là m công tác tÆ° tưởng, giải quyết vấn Ä‘á» há»c táºp cùng vá»›i má»™t số vấn Ä‘á» trong cuá»™c sống, táºn tâm tẫn lá»±c, má»—i tá»™i là nói hÆ¡i nhiá»u. Nếu là giảng viên chuyên nghiệp khoa mỹ thuáºt tạo hình, chỉ sợ còn cá tÃnh hÆ¡n cả đám sinh viên.
Lá»i dạo đầu là nói má»i ngÆ°á»i ngáp mấy ngà y liá»n. Tiếu lão nhân hãy còn nói tiếp: “Tốt lắm, các ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u sinh viên năm thứ tÆ° , cÅ©ng nên lo lắng cho tiá»n đồ cá nhân Ä‘i. Nếu muốn là m nghiên cứu sinh, thì phải nhanh hiểu rõ cÆ¡ sở, nhanh tay nắm chặt cÆ¡ há»™i ,thá»i gian đã không còn kịp nữa rồi; còn muốn tìm việc cÅ©ng nên chuẩn bị hồ sÆ¡, chuẩn bị phá»ng vấn . Còn có nhà trÆ°á»ng cho lá»±a chá»n những môn tá»± chá»n, ai còn thiếu há»c phần thì nhanh chân Ä‘i đăng ký, đừng để tá»›i lúc cuối cùng không được tốt nghiệp…†Do dá»±, ká»· ká»· méo mó, lá» má» nói hết.
Chu Dạ cảm thấy Tiếu lão nhân cÅ©ng tháºt sá»± là táºn tình khuyên bảo, là m phụ đạo viên cÅ©ng không dá»… dà ng nha. Nhìn đám bạn cùng lá»›p, nếu không phải Ä‘ang Ä‘eo tai nghe, cÅ©ng là nằm úp mặt xuống bà n, ngủ tiếp, khẽ thở dà i má»™t hÆ¡i, còn không chịu nghe những công việc mà Tiếu lão nhân nhắc nhở nữa. Cuối cùng, Tiếu lão nhân chốt hạ má»™t câu: “Lá»›p ta còn có ai chÆ°a ná»™p há»c phà không? Mau Ä‘i ná»™p há»c phÃ, nhà trÆ°á»ng đã có công văn, không ná»™p há»c phà không cho tốt nghiệp, lúc đó đừng có oán trách gì nha. Mấy ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i, to gan lá»›n máºt, đừng có cầm tiá»n trong tay rồi mà có ý đồ gì khác, mai chạy lên phòng tà i vụ ná»™p há»c phÃ, nghe chÆ°a !â€
TrÆ°á»ng bá»n há» từng có má»™t sá»± kiên, có má»™t nam sinh cầm tiá»n há»c phà nhà gá»i lên rồi nhÆ°ng không chịu đóng, trÆ°á»ng giục ba bốn lần, kéo dà u tá»›i kỳ cuối còn cháºm chạp không chịu đóng, nhà trÆ°á»ng Ä‘Ã nh gá»i Ä‘iện vá» nhà cho gia đình giải quyết. Chuyện kia bị lá»™ ra, sinh viên đó bị gia đình cho má»™t tráºn nên thân.
Há»p lá»›p kết thúc, Chu Dạ Ä‘au khổ ngồi ở thÆ° viện tÃnh toán sổ sách. Tất Thu TÄ©nh bÆ°á»›c và o nhìn thấy cô, sá»ng sốt nói: “Ủa, hôm nay mặt trá»i má»c phÃa tây nha. NgÆ°Æ¡i tá»± nhiên đến tá»± há»c, không phải bị ốm đấy chứ?â€
Chu Dạ liếc bạn má»™t cái: “ThÆ° viện nà y của ngÆ°Æ¡i sao? Ta không thể đến chắc?†Tất Thu TÄ©nh nhún vai, “ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể đến, hoan nghênh ngÆ°Æ¡i tá»›i.†Rồi tìm má»™t vị trà ở bên cạnh cô ngồi xuống, thấy cô cắn bút, há»i: “ Sao váºy, có chuyện gì à ? Sao lại suy nghÄ© nhiá»u thế?â€
Chu Dạ thở dà i, há»i: “Há»c phà khoa ngÆ°Æ¡i là bao nhiêu?†Tất Thu TÄ©nh kỳ quái, “Há»i cái nà y là m gì chứ? Chỉ là há»c phà mà nói không đến 5000. So vá»›i các đại há»c bình thÆ°á»ng khác cÅ©ng không khác biệt lắm.â€
Chu Dạ lắc đầu, “Há»c phà khoa ta mà giống khoa ngÆ°Æ¡i thì tháºt tốt biết bao.†NhÆ° thế cô cÅ©ng sẽ không phải Ä‘au đầu . Tất Thu TÄ©nh nhún vai: “Há»c phà nghệ thuáºt Ä‘á»u đắt. Các ngÆ°Æ¡i phải ná»™p bao nhiêu?†Chu Dạ nghiến răng nghiến lợi nói: “Linh tinh tổng cá»™ng các thứ khác đại khái là gấp ba lần bên ngÆ°Æ¡i.â€
Trên ngÆ°á»i nà ng chỉ có không đến năm ngà n, cho dù hÆ¡n nữa không biết khi nà o má»›i có thể lấy đến được năm ngà n tiá»n há»c bổng Vân Mã, vẫn còn thiếu nhiá»u. Mà cô có phải chỉ chi tiêu cuá»™c sống không đâu, còn tiá»n giấy, bút má»±c, thuốc mà u, sách, má»i thứ phải dùng đến tiá»n, tháºt sá»± là đáng ghét. Nếu lấy được tám ngà n tiá»n há»c bổng quốc gia, sá»± tình đã thoải mái rất nhiá»u. Ai bảo chÃnh mình thua kém, lúc xét tổng Ä‘iểm, Ä‘iểm tiếng Anh lại kém ngÆ°á»i ta.
Trong lúc nhất thá»i, cô cảm thấy dị thÆ°á»ng hổ thẹn, không lấy được há»c bổng quốc gia dÆ°á»ng nhÆ° là m cô không thể ngẩng đầu lên, không có mặt mÅ©i gặp Giang Äông phụ lão. Nói tá»›i thà nh tÃch tiếng Anh của cô, là m sao có thể trở thà nh nghiên cứu sinh! Mỹ viện Thanh Hoa cÅ©ng đừng mÆ¡ nghÄ© tá»›i, chÃnh là bản giáo nghiên cứu sinh, tiếng Anh chÆ°a qua câÌp bôÌn, phá»ng chừng cÅ©ng có chút mÆ¡ má»™ng. Cô thấy Ä‘au đầu nhức óc kinh khủng.
Vì thế Chu Dạ hạ quyết tâm, nhất định phải Ä‘á» cao thà nh tÃch tiếng Anh. Cô không đủ tiá»n đăng ký há»c ở lá»›p “ Tân Äông PhÆ°Æ¡ngâ€, Ä‘Ã nh má»—i ngà y dáºy sá»›m há»c má»™t tiếng, nghe nhiá»u tiếng Anh má»™t chút, há»c nhiá»u từ Ä‘Æ¡n hÆ¡n, kiên trì hết 12 tháng, có thể qua được câÌp bôÌn. Cứ nghÄ© tá»›i là lại thấy mất mặt.
[3]: NgÅ© Äại Tháºp Quốc (907-960) là má»™t thá»i kỳ chÃnh biến trong lịch sá» Trung Quốc, bắt đầu từ khi nhà ÄÆ°á»ng sụp đổ và kết thúc khi nhà Tống xuất hiện. Trong suốt thá»i kỳ nà y, 5 triá»u đại đã thay nhau tồn tại ở vùng lÆ°u vá»±c sông Hoà ng Hà và hÆ¡n 12 nhà nÆ°á»›c Ä‘á»™c láºp đã được xây dá»±ng chủ yếu ở vùng đất Hoa Trung, Hoa Nam và má»™t phần Hoa Bắc.
[4]: đây laÌ€ 1 câu trong baÌ€i YêÌt Kim Môn của PhuÌ€ng Duyên Kỷ (904-960)
Bản gôÌc:
è¬é‡‘é–€ 風ä¹èµ·ï¼Œ
å¹çšºä¸€æ± 春水。
閒引鴛鴦芳徑裡,
手挼紅æ蕊。
斗鴨闌干ç¨å€šï¼Œ
碧玉æ”é 斜墜。
終日望å›å›ä¸è‡³ï¼Œ
舉é èžéµ²å–œã€‚ HaÌn Việt:
Yết kim môn Phong sạ khởi,
Xuy trứu nhất trì xuân thuỷ.
Nhà n dẫn uyên Æ°Æ¡ng phÆ°Æ¡ng kÃnh lý,
Thủ noa hồng hạnh nhị.
Äấu áp lan can Ä‘á»™c á»·,
BÃch ngá»c tao đầu tà truỵ.
Chung nháºt vá»ng quân quân bất chÃ,
CỠđầu văn thÆ°á»›c hỉ. [5] : liên quan giÌ€ tÆ¡Ìi khanh? ý bảo đối phÆ°Æ¡ng rá»—i hÆ¡i lo chuyện thiên hạ, thÃch chõ mÅ©i và o chuyện của ngÆ°á»i khác (å¹²å¿ä½•äº‹ là “liên quan giÌ€ tÆ¡Ìi khanh?†laÌ€ lÆ¡Ì€i của LyÌ Cảnh noÌi vÆ¡Ìi PhuÌ€ng Duyên Kỷ)
[6] Äây laÌ€ mâÌy câu thÆ¡ trong baÌ€i Thanh Thanh MaÌ£n của LyÌ Thanh ChiêÌu (1084-1151)
Bản gôÌc:
è²è²æ…¢ 尋尋覓覓,
冷冷清清,
淒淒慘慘戚戚。
ä¹æš–還寒時候,
最難將æ¯ã€‚
三æ¯å…©ç›žæ·¡é…’,
怎敵他ã€æ™šä¾†é¢¨æ€¥ï¼
é›éŽä¹Ÿï¼Œ
æ£å‚·å¿ƒï¼Œ
å»æ˜¯èˆŠæ™‚相è˜ã€‚
.
æ»¿åœ°é»ƒèŠ±å †ç©ï¼Œ
憔悴æ,
å¦‚ä»Šæœ‰èª°å ªæ‘˜ï¼Ÿ
守著窗兒,
ç¨è‡ªæ€Žç”Ÿå¾—黑ï¼
梧æ¡æ›´å…¼ç´°é›¨ï¼Œ
到黃æ˜ã€é»žé»žæ»´æ»´ã€‚
這次第,
怎一個æ„å—äº†å¾—ï¼ HaÌn Việt:
Thanh thanh mạn Tầm tầm mịch mịch,
Lãnh lãnh thanh thanh,
Thê thê thảm thảm thÃch thÃch.
Sạ noãn hoà n hà n thì háºu,
Tối nan tương tức.
Tam bôi lưỡng trản đạm tá»u,
Sạ địch tha vãn lai phong cấp!
Nhãn quá dã,
ChÃnh thÆ°Æ¡ng tâm,
KhÆ°á»›c thị cá»±u thì tÆ°Æ¡ng thức. Mãn địa hoà ng hoa đôi tÃch,
Tiá»u tuỵ tổn,
NhÆ° kim hữu thuỳ kham trÃch ?
Thủ trước song nhi,
Äá»™c tá»± tránh sinh đắc hắc!
Ngô đồng cánh kiêm tế vũ,
Äáo hoà ng hôn, Ä‘iểm Ä‘iểm trÃch trÃch.
Giá thứ đệ,
Tránh nhất cá sầu tự liễu đắc. Dịch thơ: (bản dịch của Lily)
Thanh Thanh MaÌ£n TiÌ€m tiÌ€m kiêÌm kiêÌm, LaÌ£nh laÌ£nh nhaÌ£t nhaÌ£t, Thảm thảm thÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng nhÆ¡Ì nhÆ¡Ì ChÆ¡Ì£t âÌm lên sau laÌ£i reÌt, Thật khoÌ thiÌch Æ°Ìng, Äôi ba cheÌn rÆ°Æ¡Ì£u nhaÌ€n nhaÌ£t NaÌ€o chôÌng nổi gioÌ chiều hung hăng NhaÌ£n bay ngang, Äang Ä‘au loÌ€ng Có còn nhá»› bạn cÅ© nà y. Mặt đất hoa và ng trà n ngáºp,
Nỗi khốn khổ
GiỠđây còn ai đỡ đần?
NgÆ°á»i đợi bên song,
Chỉ má»™t thân tối dÆ°á»ng nà o!
Ngô đồng đứng dưới mưa phùn
Äến hoà ng hôn nÆ°á»›c nhá» tà tách
Là váºy đấy
Một chữ sầu ghê gớm lắm sao!
|
21-03-2012, 06:22 PM
|
|
秋霞
|
|
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
|
|
Có lẽ là yêu
Tác giả: Lý Lý TÆ°á»ng
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Edit: Ishtar
Chu Dạ lúc tá»›i “VÆ°Æ¡ng triá»u†là m, liá»n Ä‘i tìm Thịnh tổng thÆ°Æ¡ng lượng: “Thịnh tổng, không phải ông nói quán bar giá» không đủ ngÆ°á»i sao? Bây giá» còn thiếu ngÆ°á»i phải không?†Thịnh tổng gáºt đầu, nhìn cô nói: “Có chuyện gì sao? Không phải cô nói, và o năm há»c má»›i, sợ ảnh hưởng tá»›i việc há»c, không là m hay sao?â€
Chu Dạ cÆ°á»i: “Vốn là nhÆ° váºy, nhÆ°ng là hiện tại tôi Ä‘ang cần tiá»n, cho nên Ä‘Ã nh phải vất vả má»™t chút, nhÆ°ng mà tôi cÅ©ng chỉ có thể là m tá»›i tháng 11, vá» sau muốn toà n tâm toà n ý chuẩn bị cho kỳ khảo nghiên, e rằng không là m tiếp được .â€
Thịnh tổng vốn có cảm tình tốt vá»›i cô nhân viên nà y, là má»™t ngÆ°á»i luôn có chà tiến thủ, tá»± láºp tá»± cÆ°á»ng, nên thÆ°á»ng cho cô nhiá»u cÆ¡ há»™i, cÅ©ng luôn há»— trợ, giúp đỡ, nghe váºy liá»n há»i: “Xảy ra chuyện gì sao? Nếu Ä‘ang cần tiá»n gấp, tôi có thể ứng trÆ°á»›c tiá»n lÆ°Æ¡ng cho cÆ¡ .†Biết cô là má»™t sinh viên, phải ra ngoà i kiếm sống, cÅ©ng không phải là dá»… dà ng gì.
MâÌy ngà y gần đây Chu DaÌ£ vì chuyện há»c phÃ, không khá»i thở dà i: “Nhà trÆ°á»ng lại má»›i nâng há»c phÃ, không có cách nà o khác.†Quay đầu vừa cÆ°á»i nói: “NhÆ°ng cÅ©ng không sao, ai mà chẳng có phiá»n não, địch tá»›i, nÆ°á»›c chặn, rồi sẽ qua thôi.†Chống đỡ thêm 1 tháng nữa cÅ©ng không có gì khác biệt lắm. Cho dù thiếu chút nữa, cÅ©ng không thể bị Ä‘uổi há»c. Thịnh tổng nghe ra, liá»n hiểu cô nhá» vì chuyện há»c phà mà vất vả.
Là m liên tục ba buổi tối, cô đã cảm thấy ăn không tiêu. Bởi vì ban ngà y phải dáºy sá»›m chăm chỉ há»c từ vá»±ng tiếng Anh, còn phải là m nhiá»u bà i táºp, ngà y đêm báºn rá»™n, quả là vô cùng mệt má»i. Bởi vì kỳ thi cuối kỳ cà ng tá»›i gần, so vá»›i trÆ°á»›c kia, cà ng báºn rá»™n hÆ¡n rất nhiá»u. Phần đông sinh viên, cứ tá»›i cuối kỳ là giống nhÆ° ngÆ°á»i sắp chết, dung nhan tiá»u tụy, mặt mÅ©i xanh xao, tinh thần trì trệ, so vá»›i kì thi và o cao đẳng, áp lá»±c chỉ có hÆ¡n chứ không kém. Huống chi, buổi tối Chu Dạ còn phải tá»›i quán bar là m việc, cuá»™c sống vất vả nhÆ° váºy, có thể tưởng tượng được.
Tháºt sá»± mệt muốn chết, tan tầm trở vá», ngay cả quần áo cÅ©ng chẳng kịp thay, đã muốn lăn ra ngủ. LÆ°u Nặc xuống giÆ°á»ng uống nÆ°á»›c, thấy cô vẫn chÆ°a đắp, nói thầm: “Tháng 10 rồi, còn không sợ bị cảm mạo hay sao?†Vẫn là tiện tay, kéo chăn lên đắp cho bạn.
Äang say sÆ°a trong má»™ng đẹp, má»™t hồi chuông dồn dáºp đánh thức cô dáºy. Cô vùi đầu và o trong chăn, co ngÆ°á»i lại muốn tiếp tục ngủ, không thèm để ý tá»›i. NhÆ°ng mà tiếng chuông cÅ©ng liên tục không nghỉ, không chịu bá» qua. “A†giáºn dữ kêu má»™t tiếng, nháy mắt Ä‘em Ä‘iện thoại tắt Ä‘i, quăng sang má»™t bên. Ảo não đứng dáºy, thấy bên ngoà i trá»i đã sáng ngá»i, ánh mặt trá»i tiến thẳng và o phòng, đã là giữa trÆ°a. Nhìn lại, thì ra là Vệ Khanh gá»i, bắt buá»™c phải nghe, bằng không chắc hắn không chịu dừng.
“Alo! Có chuyện gì váºy?†Khẩu khà có chút bá»±c bá»™i. Ngủ không đủ, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên tÃnh tình không được tốt.
“Sao bá»±c bá»™i thế, ai là m em giáºn sao?â€
Chu Dạ Ä‘Ã nh hạ giá»ng, “Có chuyện gì sao?†Äứng lên kéo rèm cá»a lại, tiếp tục chui và o trong chăn. Cả phòng chỉ còn lại mình cô, quả là thá»i Ä‘iểm thÃch hợp để ngủ.
Vệ Khanh Ä‘ang ăn cÆ¡m trong nhà ăn công ty, cảm thấy buồn chán, nhá»› tá»›i cô liá»n gá»i Ä‘iện thoại: “ Em nói gì thế? Chẳng lẽ không có việc gì thì không được gá»i Ä‘iện hay sao? Chúng ta ngồi buôn má»™t lát.†Buôn chuyện qua Ä‘iện thoại chÃnh là để tăng thêm tình cảm, nếu không sao lại có nhiá»u tiểu nam sinh và tiểu nữ sinh tối ngà y ôm Ä‘iện thoại, ngay cả cÆ¡m cÅ©ng không thiết ăn.
Chu Dạ trong lòng kêu rên má»™t tiếng, không kiên nhẫn nói: “Giá» anh không báºn gì sao?†Suốt ngà y cÅ©ng không biết là m gì, chỉ biết tá»›i những cô gái xinh đẹp chung quanh, giá» lại còn có tâm tình cÅ©ng cô buôn chuyện cÆ¡ đấy.
“Là m ngÆ°á»i thì cÅ©ng phải có lúc nghỉ ngÆ¡i chứ. A— nghe giá»ng em, chẳng lẽ giá» còn chÆ°a ra khá»i giÆ°á»ng?†Nhá»› tá»›i cô buổi tối còn tá»›i quán bar là m việc, nên giá» má»›i chÆ°a ra khá»i giÆ°á»ng được.
Chu Dạ không trả lá»i, không khách khà nói: “Thôi nha, nghe Ä‘iện thoại nhiá»u tốn tiá»n lắm. Lần khác tán chuyện sau, không có việc gì thì tôi cúp máy đây, bye bye .â€
Vệ Khanh Ä‘ang muốn bảo cô giữ máy, thì đầu dây bên kia đã lạnh lùng cúp máy. Nghe giá»ng bá»±c bá»™i của cô, rõ rà ng là bị hắn đánh thức, vì thế từ bá» suy nghÄ© gá»i Ä‘iện lại. Ngủ thẳng tá»›i giữa chiá»u má»›i tỉnh, mãi má»›i dáºy rá»a mặt, rồi xuống canteen ăn cÆ¡m, chả biết nên gá»i là ăn cÆ¡m trÆ°a hay là ăn tối nữa.
Thá»i Ä‘iểm nà y, ngÆ°á»i trong canteen cÅ©ng không Ãt, đúng là cuá»™c sống cá»±c kỳ không quy luáºt của những trạch nam, trạch nữ. Ở trong nhà ăn, không ngá» lại gặp Lâm Phỉ Ä‘ang cháºm rãi bÆ°ng bát canh uống. Chu Dạ trêu: “Lâm Phỉ, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng ăn cÆ¡m à ?â€
Lâm Phỉ lÆ°á»m cô má»™t cái: “Ta cÅ©ng không phải thần tiên, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên muốn ăn cÆ¡m.†Chu Dạ cÅ©ng nhìn bạn, nhún vai: “Ta thấy dáng ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i, gió thổi chắc bay quá.â€
Äến quầy cÆ¡m gá»i má»™t đống đồ ăn, Lâm Phỉ kêu: “Chu Dạ, sao ngÆ°Æ¡i ăn lắm thế?†Chu Dạ gần nhÆ° cả má»™t ngà y chÆ°a ăn gì, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiêu là đói. Lâm Phỉ căm giáºn nói: “Má»™t tuần ta ăn cÅ©ng không bằng ngÆ°Æ¡i ăn má»™t bữa.â€
Chu Dạ biểu hiện vẻ đồng tình rồi vùi đầu ăn cÆ¡m, quả là lúc đói ăn gì cÅ©ng ngon. Lâm Phỉ lắc đầu: “Nhìn tÆ°á»›ng ăn của ngÆ°Æ¡i kìa! Ä‚n cháºm má»™t chút, ta không già nh đồ ăn vá»›i ngÆ°á»i đâu.â€
Chu Dạ trong miệng đầy đồ ăn, mÆ¡ hồ không rõ nói: “NgÆ°Æ¡i có muốn cÅ©ng chả già nh được vá»›i ta.â€
Lâm Phỉ nhìn cô ăn cÅ©ng không ngẩng đầu lên, tá»±a há»™ nhÆ° cÆ¡m táºp thể trong canteen là nhân gian mỹ vị váºy, oán giáºn nói: “NgÆ°Æ¡i ăn ngon thế sao? Chả lẽ cÆ¡m canteen ngon thế à ?†Là m cô chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, sao mà có sống được cÆ¡ chứ! Thá»±c hoà i nghi có phải cô ấy ăn đồ ăn trong canteen không nữa. Mấy đồ ăn nà y cô cÅ©ng từng ăn qua, cÅ©ng chỉ có cải trắng luá»™c, nÆ°á»›c canh cÅ©ng chả có dầu mỡ, chỉ có chút muối, má»™t chút hÆ°Æ¡ng vị cÅ©ng không có, nhÆ°ng nhìn Chu Dạ ăn lại rất ngon.
Chu Dạ ăn cÆ¡m, không nói má»™t lá»i, Ä‘á»™ng tác rất nhanh, nhanh chóng ăn hết phần cÆ¡m, uống hết bát canh, trong mắt má»i ngÆ°á»i xung quanh, tháºt sá»± là có hÆ°Æ¡ng vị ngá»t ngà o, vô cùng dụ hoặc, cùng cô ăn cÆ¡m khẩu vị vô cùng tốt, cho nên Lâm Phỉ vô cùng sầu não.
Chu Dạ ăn gần xong má»›i há»i: “À —— Cao DÆ°Æ¡ng đâu? Sao không thấy hắn?†Lâm Phỉ cùng Cao DÆ°Æ¡ng là má»™t cặp nổi báºt trong trÆ°á»ng, bá»n há» cao nhÆ° váºy, không chú ý không được, huống chi là tuấn nam cùng mỹ nhân.
Lâm Phỉ dừng má»™t chút má»›i nói: “Chia tay rồi.â€
“Chia tay?†Chu Dạ cả kinh, buông Ä‘Å©a xuống “Vì sao? Hay chỉ cãi nhau thôi?â€
Lâm Phỉ lắc đầu: “Không, chia tay tháºt rồi .†Chu Dạ truy vấn: “Sao lại chia tay? Hai ngÆ°á»i rất xứng đôi mà ! NgÆ°Æ¡i không biết trong trÆ°á»ng có rất nhiá»u ngÆ°á»i hâm má»™ hai ngÆ°á»i đó!â€
Lâm Phỉ nghe xong thá» Æ¡, chỉ thản nhiên nói: “Tình cảm nam nữ, hợp thì thà nh má»™t đôi, không hợp thì chia tay, chẳng có gì hay cả.â€
Cô ấy đã nói nhÆ° váºy, Chu Dạ biết ý, không há»i thêm nữa, Ä‘Ã nh phải gáºt đầu: “Äúng váºy, chuyện tình cảm không thể nói trÆ°á»›c được.†Trong lòng lại nghÄ© đến ngÆ°á»i mua cho cô bạn túi LV kia, không biết đấy có phải là nguyên nhân hay không.
Lúc nà y từ Ä‘iện thoại lại vang lên âm báo tin nhắn, là tin nhắn của tổng Ä‘Ã i mạng Ä‘iện thoại, nói là cô được miá»…n phà dịch vụ gá»i Ä‘iện thoại, dịch vụ nà y chÃnh thức từ tháng sau sẽ bắt đầu. Cô ngạc nhiên nói: “Lạ tháºt, mình có là m gì đâu cÆ¡ chứ! Chả mấy khi gá»i Ä‘iện thoại, có cần thiết dùng dịch vụ nà y đâu cÆ¡ chứ! Mạng di Ä‘á»™ng cà ng ngà y cà ng quái lạ nha.†Lâm Phỉ nói: “Không sao, có thể há» gá»i nhầm tin nhắn, ngÆ°Æ¡i gá»i tổng Ä‘Ã i há»i xem.†Chu Dạ nghÄ© tá»›i kiểm tra tà i khoản của mình.
Không tra thì thôi, tra ra rồi thì tá há»a, suýt nhảy dá»±ng lên, tá»± nhiên lại có ngÆ°á»i nạp cho cô 2000 tiá»n Ä‘iện thoại nha. Cô biến sắc, tá»± nhiên nghÄ© tá»›i má»™t ngÆ°á»i.
Lâm Phỉ thấy vẻ mặt bạn không tốt, há»i: “Aiza —— là m sao váºy?â€
Chu Dạ thì thà o tá»± nói: “Lâm Phỉ, ta tháºt sá»± gặp phải phiá»n toái rồi.†Nhìn hà nh Ä‘á»™ng của Vệ Khanh, sẽ không dá»… dà ng buông tha mình. Hắn đã là sói già , còn chÃnh mình chỉ là chim non chÆ°a ra khá»i cá»a, sao có thể là đối thủ của hắn! Trong lòng nhất thá»i thấy lo lắng.
Lâm Phỉ thấy cô nhÆ° váºy, nghÄ© nghÄ© nói: “Mấy ngà y hôm trÆ°á»›c, có mấy nữ sinh khoa ta há»i ta là : “Bạn của cáºu là nữ sinh khoa tạo hình, nghe nói thà nh tÃch không tệ, có phải được ngÆ°Æ¡Ì€i ta bao hay không?†nói có Ä‘iểm khó nghe, nhÆ°ng mà cô ấy thấy ngÆ°Æ¡i cùng vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘i xe Lamborghini mà u Ä‘en đứng ở trÆ°á»›c cổng trÆ°á»ng hà n huyên vá»›i nhau.â€
Chu Dạ nghÄ© rằng là nếu tưởng ngÆ°á»i ta không biết, trừ phi mình đừng là m, vì thế lòng cà ng thêm nặng trịch.
Lâm Phỉ an ủi bạn: “NgÆ°Æ¡i cÅ©ng biết mấy ngÆ°á»i đó, nói chuyện chẳng cố kị gì cả, miệng chó sao có thể phun được ngà voi, rốt cuá»™c chuyện nà y là thế nà o?†Cô cảm thấy Chu Dạ không phải là loại ngÆ°á»i nhÆ° váºy, nhÆ°ng mà tục ngữ có câu: nhìn ngÆ°á»i không thể chỉ đánh giá qua vẻ bá» ngoà i.
Chu Dạ nhất thá»i luống cuống, vì thế Ä‘em chuyện Vệ Khanh kể hết ra, cô cần có ngÆ°á»i để tâm sá»±. Lâm Phỉ đã quen nhìn mấy chuyện nhÆ° váºy, Ãt nhất sẽ không xem thÆ°á»ng cô, dù sao cô vẫn chÆ°a là m gì sai cả.
Lâm Phỉ cÅ©ng không nói nhiá»u, chỉ nói: “À, hóa ra là nhÆ° váºy. Xem ra tiá»n Ä‘iện thoại kia là Vệ Khanh nạp cho ngÆ°Æ¡i rồi? Ra tay rất hà o phóng nha, má»™t lần liá»n nạp 2000. Äi xe Lamborghini, tháºt là có tÆ°Æ¡ng lai. Vệ Khanh nà y, để ta giúp ngÆ°Æ¡i Ä‘iá»u tra xem, rốt cuá»™c là thần thánh phÆ°Æ¡ng nà o!â€
Hai ngÆ°á»i nói còn chÆ°a nói xong, Ä‘iện thoại Chu Dạ lại vang lên, lại là Vệ Khanh. Cô nhìn Lâm Phỉ rồi mở máy nghe: “Em đã dáºy rồi aÌ€? Äi ăn cÆ¡m chứ?â€
Chu Dạ cá»± tuyệt: “Buổi tối tôi còn phải Ä‘i há»c.†Cô vì cảm thấy quá mệt, nên đã cùng Thịnh tổng thÆ°Æ¡ng lượng, má»™t tuần chỉ là m 5 buổi, hôm nay đúng là ngảy nghỉ của cô. Có lẽ Vệ Khanh cÅ©ng biết cô hôm nay không cần phải Ä‘i là m.
Vệ khanh có tai nhÆ° Ä‘iếc, “Thỉnh thoảng trốn há»c má»™t buổi cÅ©ng không sao, huống chi em đã là sinh viên năm tÆ° rồi, hẳn là không có gì quan trá»ng hÆ¡n. Anh tá»›i đón em.â€
Chu Dạ vá»™i và ng nói nói: “Anh đừng tá»›i, anh đừng tá»›i! Tối hôm nay tôi có má»™t bà i kiểm tra phải là m, không thể trốn há»c được. †Cuối cùng lại thêm và i câu: “Tôi còn thiếu mấy há»c trình môn nà y, không đủ thì không được tốt nghiệp.†Cố ý nói nghiêm trá»ng.
Vệ Khanh căn bản không tin lá»i cô, chỉ nói: “Nếu em không đến, anh sẽ tá»›i kà túc tìm em.†Hắn biết Chu Dạ sợ nhất hắn là m nhÆ° váºy.
Chu Dạ âm thầm mắng má»™t tiếng, Lâm Phỉ ở má»™t bên nghe thấy được, nói: “NgÆ°Æ¡i Ä‘i Ä‘i, nói chuyện rõ rà ng là được.†Chu Dạ nghÄ© rằng cÅ©ng phải, vì thế há»i: “Äược, anh Ä‘ang ở đâu? Tôi tá»›i tìm anh.â€
Vệ Khanh nhìn tá»›i nhìn lui, xuyên qua các mỹ nữ, quả nhiên đúng nhÆ° lá»i má»i ngÆ°á»i đồn đại, trÆ°á»ng nà y mỹ nữ nhiá»u nhÆ° mây váºy. LÆ°á»i biếng nói: “Äang đứng trÆ°á»›c cổng trÆ°á»ng em.â€
Hắn lại không nói má»™t tiếng đã chạy tá»›i đây, so vá»›i cÆ°á»ng đạo còn vô lý hÆ¡n. Chu Dạ bất đắc dÄ©, chỉ phải nói: “Váºy, anh chá» má»™t chút.†Chạy vá» kà túc lấy cái vòng cổ kim cÆ°Æ¡ng kia xong, tiện tay lấy cái áo khoác rồi chạy ra ngoà i cổng trÆ°á»ng.
Từ xa đã thấy hắn Ä‘ang đứng nói chuyện vá»›i má»™t ngÆ°á»i, tá»›i gần má»›i phát giác ra là bà thÆ° Äảng ủy của trÆ°á»ng, bên cạnh còn có chủ nhiệm khoa Mỹ thuáºt tạo hình nữa. Dá»a nà ng rụt đầu lại, quay đầu trở vá».
Lúc Vệ Khanh xuống xe mua đồ uống lại vừa vặn gặp mấy vị lãnh đạo trong trÆ°á»ng. Những ngÆ°á»i nà y muốn hắn tà i trợ để xây dá»±ng canteen má»›i, bởi váºy thái Ä‘á»™ hết sức nhiệt tình, nhất thá»i không thể thoát thân. Khi nói chuyện cÅ©ng nhìn thấy cô, rồi thấy cô bị dá»a mà chạy trở vá», đối vá»›i mấy ngÆ°á»i bên cạnh thái Ä‘á»™ có chút không kiên nhẫn.
Bà thÆ° đảng ủy ân cần há»i: “Vệ tiên sinh đến đây không biết có việc gì chăng? Không bằng cùng chúng tôi ăn má»™t bữa cÆ¡m.†Vệ Khanh thản nhiên nói hắn tá»›i đây là việc tÆ°, nếu có việc gì thì má»i liên lạc vá»›i thÆ° ký của hắn. Những ngÆ°á»i đó thấy thần sắc hắn lạnh lùng, thức thá»i nói: “Váºy lần sau gặp lại, không là m phiá»n Vệ tiên sinh nữa.†Nói và i lượt rồi má»›i chịu Ä‘i .
Vệ khanh “Rầm†má»™t tiếng đóng cá»a xe, thanh âm rất lá»›n, gá»i Ä‘iện thoại nói: “Giá»i lắm, không có việc gì rồi, em mau ra đây.â€
Chu Dạ từ chối nói: “Quên Ä‘i, quên Ä‘i, lần sau gặp. Tôi phải Ä‘i há»c đây.â€
Vệ Khanh lạnh lùng nói: “Anh cho em 15p, em mà không chịu ra, anh sẽ trá»±c tiếp Ä‘i và o tìm em.†Liên tiếp bị ngÆ°á»i khác ngắt lá»i, hắn đã không còn kiên nhẫn.
Chu Dạ vá»™i nói: “Không được, anh không được và o! Tôi biết rồi, nhÆ°ng mà anh lái xe ra Ä‘Æ°á»ng lá»›n Ä‘i, tôi sẽ Ä‘i ra đó tìm anh.†Vệ Khanh “Ừ†má»™t tiếng, xem nhÆ° đồng ý rồi. Chu Dạ từ cổng sau Ä‘i ra, chạy ra tá»›i Ä‘Æ°á»ng lá»›n, nhìn thấy hắn ngồi trong chiếc Lamborghini mà u Ä‘en rất nổi báºt, trong lòng lại thấy do dá»±, không dám tiến tá»›i. Hai ngÆ°á»i còn chÆ°a là gì của nhau, đã phải vụng trá»™m thế nà y, tháºt là mệt má»i!
Vệ Khanh nhìn thấy thá»i gian đã qua, lại gá»i Ä‘iện thoại thúc giục: “Em Ä‘ang ở đâu?â€
Chu Dạ cắn môi nói: “Tôi tá»›i rồi đây…â€
Vệ Khanh quay đầu, thấy cô Ä‘ang đứng ở phÃa xa, sững sá», mở cá»a xe Ä‘i ra, kéo tay cô nói: “Sao lại đần mặt đứng đây váºy, Ä‘i thôi.â€
Chu Dạ theo hắn lên xe, Ä‘á» nghị: “Có chuyện gì nói luôn ở trong xe Ä‘i, nói xong tôi còn phải vá» há»c nữa.†Vệ Khanh liếc nhìn nà ng má»™t cái, nói: “Ở đây có bao nhiêu là sinh viên trÆ°á»ng em, hiện tại em không sợ ngÆ°á»i khác nhìn thấy sao?†Không đợi cô trả lá»i, liá»n lái xe rá»i Ä‘i.
Vệ Khanh Ä‘Æ°a cô tá»›i má»™t chá»—, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là nhà hà ng cao nhất Bắc Kinh. Chu Dạ cÅ©ng chả có tâm tình gì mà thưởng thức khung cảnh, bá»™ dáng đầy vẻ tâm sá»±. Chá»— nà y cùng vá»›i cô vốn không hợp nhau, giống nhÆ° là đang nằm mÆ¡ váºy. Ma thuáºt vá»›i cô bé lá» lem, đến 12h sẽ láºp tức tan biến, cho nên cô không dám tin đây là tháºt. Cô có cảm giác sẽ phát sinh má»™t chuyện tình không tốt, mà cô thì không có khả năng ứng phó.
Vệ Khanh Ä‘Æ°a đồ ăn cho cô, cô lắc đầu: “Tôi vừa ăn cÆ¡m xong, không thấy đói. Lúc anh gá»i Ä‘iện tá»›i, là lúc tôi Ä‘ang ăn cÆ¡m.â€
Vệ Khanh bá» Ä‘Å©a xuống, “Tốt lắm, chúng ta Ä‘i khiêu vÅ©.â€
Chu Dạ ngăn hắn lại “Không không không, Vệ tiên sinh, chúng ta vẫn là ngồi nói chuyện Ä‘i. Anh có chuyện cứ việc nói thẳng.â€
Vệ Khanh cÆ°á»i: “Anh chả có gì muốn nói cả, chỉ muốn cùng em ăn cÆ¡m, nói chuyện phiếm thôi. Äôi khi anh cảm thấy nhà m chán, cho nên muốn tìm ngÆ°á»i để nói chuyện gì đó, là em suy nghÄ© nhiá»u quá thôi.†à đồ của hắn rõ rà ng nhÆ° váºy, lại còn thản nhiên nói nhÆ° thế. Lá»i nói “thuần khiết vô hạiâ€, đúng là nói dối mà không chá»›p mắt.
NhÆ°ng mà có rất nhiá»u nữ sinh Ä‘á»u đã tin tưởng lá»i nói cá»a hắn. Tất cả Ä‘á»u cảm thấy trên thế giá»›i ngÆ°á»i xấu sẽ không nhÆ° váºy, mà hắn thì công thà nh danh toại, anh tuấn soái khÃ, đối xá» vá»›i ngÆ°á»i khác thì lá»… Ä‘á»™ nho nhã, quan tâm đầy đủ, nhìn thế nà o cÅ©ng sẽ không gạt ngÆ°á»i.
May mắn suy nghÄ© của Chu Dạ hoà n toà n tỉnh tảo, không há» bị hắn gạt tá»›i choáng váng đầu óc. Cô cảm thấy hô hấp không thoải mái, liá»n viện cá»› Ä‘i và o toilet. Nhanh chóng gá»i Ä‘iện cho Lâm Phỉ cầu cứu, Lâm Phỉ há»i sá»± tình thế nà o, cô hÃt sâu má»™t hÆ¡i nói: “Ta đã hạ quyết tâm cùng hắn ngả bà i, mệt lắm rồi! Ta vốn không phải là nhân tà i ở phÆ°Æ¡ng diện ăn nói nà y.â€
Lâm Phỉ gáºt đầu đồng ý: “Äừng chÆ°a ăn thịt dê trÆ°á»›c đã rÆ°á»›c há»a tá»›i đầy mình, nói rõ cÅ©ng tốt.†Lại thở dà i: “NgÆ°á»i có nhiá»u tiá»n nhÆ° váºy, tháºt đáng tiếc, bằng không thì lấy má»™t chút cÅ©ng tốt ).â€
Chu Dạ trở lại bà n ăn, đã trấn tĩnh lại, từ trong túi xanh lấy ra hộp đựng chiếc vòng cổ tinh xảo kia, không dám nhìn hắn, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa qua đi.
Hắn vừa thấy đã biết chÃnh “tiểu phÆlần trÆ°á»›c mình đã thưởng cho cô, thản nhiên nói: “à em là gì? Vệ Khanh anh má»™t khi đã Ä‘em đồ Ä‘i tặng, sẽ không bao giá» nháºn lại.†Kỳ tháºt trong lòng hắn biết rõ Chu Dạ muốn cùng hắn Ä‘oạn tuyệt quan hệ, nhÆ°ng hắn còn chÆ°a có xuất thủ, sao có thể để cô Ä‘i dá»… dà ng nhÆ° váºy!
Có nhiá»u nữ sinh lúc nhìn hắn có vẻ mặt lãnh đạm nhÆ° váºy, dÆ°á»ng nhÆ° bị hiểu lầm mà vô cùng tức giáºn, bình thÆ°á»ng Ä‘á»u sẽ không biết phải là m sao, vá»™i và ng giải thÃch, ý chà bắt đầu lắc lÆ° không chừng. Dù sao vá»›i má»™t chiếc vòng cổ nạm kim cÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy, sao có thể không bị mê hoặc cho được!
Chu Dạ cÅ©ng không nói gì, “kịch†má»™t tiếng, đứng lên, ngÆ°á»i cúi xuống má»™t góc 90 Ä‘á»™, nhá» nhẹ nói: “Thá»±c xin lá»—i!†Cầm lấy túi xách, lẳng lặng rá»i Ä‘i.
Vệ Khanh nhìn bóng dáng cô rá»i Ä‘i, vừa tức vừa buồn cÆ°á»i, dáng vẻ lúc nãy của cô, có khác gì cúi đầu chà o ngÆ°á»i chết lúc truy Ä‘iệu cÆ¡ chứ!
Trên Ä‘Æ°á»ng trở vá», Chu Dạ nói không tiếc của là noÌi dôÌi. Má»™t chiếc vòng cổ nạm kim cÆ°Æ¡ng đó nha! Giá của nó, cô phải là m ba năm nhịn ăn má»›i có thể mua nổi. Thấy hÆ¡i tiá»n là nổi máu tham, đó là thái Ä‘á»™ thÆ°á»ng tình của con ngÆ°á»i. Tá»± cảm thán má»™t phen, rồi gá»i Ä‘iện cho Lâm Phỉ, thoải mái nói đã Ä‘em Vệ Khanh quăng Ä‘i rồi.
Lâm Phỉ vừa nghe xong liá»n nói: “Nếu không, tối nay ngÆ°Æ¡i sang phòng ta Ä‘i, kà túc bên ta tối nay má»i ngÆ°á»i Ä‘i chÆ¡i hết, ta ở môt mình, sợ lắm. Còn nữa, kể cho ta nghe xem ngÆ°Æ¡i quăng hắn thế nà o.â€
Chu Dạ tưởng tượng, kà túc bên mình buổi tối hôm nà o cÅ©ng ồn à o náo nhiệt, chả thể ngủ yên, lại nghe Lâm Phỉ nói kà túc bên ấy lại yên tÄ©nh nhÆ° thế, liá»n đồng ý.
Lâm Phỉ liên thanh truy vấn cô là m nhÆ° thế nà o, hắt rượu vẫn là ướt bà n tay, há»i cô có tiếc không. Vừa rồi nhÆ° váºy, uất ức không được, tim còn Ä‘áºp “bình bịch†không ngừng, ngay cả nói Ä‘á»u không thể nói hoà n chỉnh, cô vốn không phải là ngÆ°á»i từng trải. Vệ Khanh thấy bá»™ dáng cô nhÆ° váºy, trong lòng lẽ nà o lại không giá»…u cợt cô cÆ¡ chứ!
Vá» phÆ°Æ¡ng diện khác còn Ä‘au lòng tiếc cái vòng cổ kia, ai nha, ngÆ°á»i ta đã tặng cho rồi, sao lại còn Ä‘em trả, tháºt là tiếc quá! Coi nhÆ° là bồi thÆ°á»ng cho việc Vệ Khanh dây dÆ°a không dứt, cÅ©ng không phải là không thể nha!
Việc đã đến nÆ°á»›c nà y, Ä‘Ã nh phải an ủi chÃnh mình, phú quý nhÆ° mây bay, chả can hệ tá»›i mình. NhÆ°ng mà chÃnh mình lại không phải là ngÆ°á»i thanh cao!
Lâm Phỉ nghe xong bản tóm tắt của cô, có chút thất vá»ng, nói: “NgÆ°Æ¡i má»™t câu cÅ©ng chÆ°a nói, đã rá»i Ä‘i rồi? Váºy chẳng phải là lãng xẹt quá sao!â€
Chu Dạ cáºy mạnh nói: “Ta đây còn có thể nói gì nha! Loại chuyện nhÆ° váºy, có còn gì để nói nữa cÆ¡ chứ!!†Nghe thấy âm báo tin nhắn, liá»n mở túi ra xem.
Liếc mắt má»™t cái liá»n thấy trong túi có má»™t phong thÆ°, mở ra nhìn bên trong liá»n giáºt mình, cả má»™t xấp tiá»n dà y, ánh mắt có chút Ä‘á» lên. Lại nhìn Ä‘iện thoại, là Vệ Khanh nhắn tin, chỉ Ä‘Æ¡n giản hai chữ: “ngủ ngonâ€.
|
21-03-2012, 06:23 PM
|
|
秋霞
|
|
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
|
|
Có lẽ là yêu
Tác giả: Lý Lý TÆ°á»ng
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Edit: Ishtar
Cô che miệng không nói ra lá»i, cảm thấy xấp tiá»n mặt Ä‘ang cầm trên nay dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang phát há»a, thiêu đốt lòng bà n tay mình. Äây chÃnh là ma lá»±c của đồng tiá»n a! So vá»›i vòng cổ kim cÆ°Æ¡ng kia còn mê hoặc hÆ¡n nhiá»u. TÆ°Ì€ khi cô sinh ra tá»›i nay, chÆ°a bao giá» cầm trong tay nhiá»u tiá»n nhÆ° váºy, khiến cô không khá»i khiếp sợ má»™t phen.
Ngay cả Lâm Phỉ đã quen vá»›i những tình huống nhÆ° vầy cÅ©ng không khá»i hoảng hốt, liên thanh há»i: “Chu Dạ, sao ngÆ°Æ¡i lại có nhiá»u tiá»n nhÆ° váºy?â€
Chu Dạ Ä‘em cái phong thÆ° hù dá»a kia, vất xuống đất, hÆ¡n ná»a ngà y má»›i nói được: “Là Vệ Khanh vụng trá»™m nhét và o, ta không biếtâ€.
Lâm Phỉ lÃu lưỡi không thôi, đứng lên suy nghÄ© “Ước chừng có khoảng hai, ba vạn Ä‘i, ra tay tháºt hà o phóng. Không phải ngÆ°Æ¡i nói ngÆ°Æ¡i đã quăng hắn Ä‘i rồi sao?â€
Chu Thị đầu to nhÆ° đấu, phiá»n não nói: “Ta vốn tưởng là nhÆ° váºy.†NhÆ°ng hiện tại xem ra, cô đã bị đặt trong tình thế chuyện đã rồi, chẳng trách lúc ở nhà hà ng, Vệ Khanh lại tùy ý để cô nghênh ngang Ä‘i trÆ°á»›c nhÆ° váºy.
Lâm Phỉ hâm má»™ không thôi, nói: “Nếu Vệ Khanh đã không ngại chu cấp tiá»n cho ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy, ngÆ°Æ¡i dá»±a và o hắn cÅ©ng tốt lắm, nhÆ° váºy ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không phải lo vất vả nữa, buổi tối cÅ©ng không cần tá»›i quán bar là m việc.â€
Chỉ má»™t sá»›m má»™t chiá»u, chim sẽ bay lên thà nh phượng hoà ng, không phải ai cÅ©ng có cÆ¡ há»™i nhÆ° váºy. Ngay cả Lâm Phỉ nhÆ° váºy, giá» phút nà y cÅ©ng phải hâm má»™ váºn khà của Chu Dạ.
Cuối cùng Chu DaÌ£ đã hiểu tại sao có nhiá»u nữ sinh lại đồng ý qua lại vá»›i những kẻ có tiá»n. Ná»a câu tá» vẻ còn chÆ°a nói, tiá»n mặt đã chủ Ä‘á»™ng dâng trÆ°á»›c mắt, ngÆ°á»i ta sao có thể kháng cá»± cho được?
Chu Thị nghe Lâm Phỉ nói xong, nhÆ° là bị dá»a, liên tục lắc đầu, nói: “Sao có thể nhÆ° váºy, sao có thể nhÆ° váºy!†Quay đầu lại mắng: “Vệ Khanh ngÆ°á»i nà y, tháºt sá»± hÆ¡i quá đáng, không phải ngÆ°á»i tốt!†NgÆ°á»i nhÆ° thế mê ngÆ°á»i trầm luân, thá»±c nên xuống địa ngục.
Lâm Phỉ nhún nhún vai nói: “Äâu có gì phải ngạc nhiên , rất nhiá»u kẻ có tiá»n Ä‘á»u nhÆ° váºy. Khoa ta không có Ãt ngÆ°á»i có ngÆ°á»i bao cấp, hÆ¡n nữa còn công khai ra giá. Tháng đầu tiên bao nhiêu, kế tiếp bao nhiêu, còn ký hợp đồng, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nói rõ. NhÆ°ng mà ngÆ°Æ¡i vốn không có kinh——, ai nha, dù sao loại sá»± tình nà y, ngÆ°á»i khác là nói không tốt , chÃnh là ngÆ°Æ¡i tá»± thấy thế nà o, dù là ai cÅ©ng không có quyá»n can thiệp, không có gì là đáng trách cả.â€
Ãch lợi tháºt sá»± quá mức khổng lồ, khiến ngÆ°á»i ta không thể tâm không Ä‘á»™ng. Ngoảnh mặt là m ngÆ¡, chÃnh là những ngÆ°á»i có năng lá»±c không cần để ý bốn phÃa công kÃch, nhÆ°ng ngÆ°á»i ở trong thế giá»› đó, có thể tránh được sá»± mê hoặc, quả là không dá»… dà ng gì.
Chu Dạ nghÄ© cuá»™c sống há»c táºp chÃnh mình đã đủ vất vả, giỠđây lại còn bị má»™t Vệ Khanh dây dÆ°a không dứt, cố tình khắp nÆ¡i thá» thách ý chà của mình, tháºt muốn nổi giáºn, mình có Ä‘iểm nà o hay ho nhÆ° váºy chứ?
Lắc đầu thở dà i, vô lá»±c nói: “Lâm Phỉ, nói tháºt vá»›i ngÆ°Æ¡i, ta chÆ°a bao giá» nghÄ© tá»›i những chuyện nhÆ° váºy. Ta đã nghÄ© cố gắng há»c hà nh, tranh thủ để còn có thể tiếp tục là m nghiên cứu sinh, sau đó có thể lÆ°u lại trÆ°á»ng là m giảng viên. Ban ngà y lên lá»›p giảng dạy, tối vá» thanh thản, thoải mái Ä‘á»c tiểu thuyết, ngà y dà i phiêu diêu tá»± tại. Loại chuyện nhÆ° thế nà y, trÆ°á»›c kia ta cÅ©ng từng nghe nói, nhÆ°ng không nghÄ© bây giá» lại xảy ra trên ngÆ°á»i mình, đến nay vẫn cảm giác nhÆ° Ä‘ang nằm mÆ¡.â€
Lâm Phỉ khuyên cô: “Äã biết nhÆ° váºy, thá»±c ra loại chuyện nhÆ° váºy cÅ©ng không có gì cả. NgÆ°Æ¡i tá»± ngẫm mà xem, cÅ©ng giống nhÆ° những ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng muốn có bạn trai hay sao? Cùng nhau ăn cÆ¡m, nói chuyện phiếm, hôn môi, phát sinh quan hệ. Có má»™t chút quyá»n thế, anh tuấn, lại là thiếu gia nhiá»u tiá»n tá»›i vá»›i ngÆ°Æ¡i, má»i chuyện Ä‘á»u chăm sóc, má»i thứ Ä‘á»u chiếu cố, có gì là không tốt? HÆ¡n nữa, khi chia tay, lại còn có cả phà chia tay nữa, cá»› sao mà không là m?â€
Chu Dạ nhÆ° cÅ© lắc đầu, kiên trì nói: “NhÆ° thế là không tốt, không phải là tiá»n chÃnh mình kiếm được, lÆ°Æ¡ng tâm sẽ bất an, lÆ°Æ¡ng tâm ta khó có thể chấp nháºn chuyện nà y.†NgÆ°á»i bình thÆ°á»ng sẽ không từ chối váºn may nhÆ° váºy.
Cô nhá»› lúc vừa má»›i và o đại há»c, ở trên Ä‘Æ°á»ng nhặt Ä‘Æ°á»ng má»™t bao lá»›n mà u xám, bên trong có má»™t xấp tiá»n xanh giá trị lá»›n, má»™t ngÆ°á»i lén lút giấu ở gần bên cá»™t rút tiá»n ATM của ngân hà ng, tất cả là 1 vạn 3000 đồng. Khi đó cô Ä‘ang muốn mua máy tÃnh, khao khát lúc nà o cÅ©ng ở trong tâm trÃ, tiếc rằng trên ngÆ°á»i không có đủ tiá»n. Nhặt được số tiá»n trá»i cho nà y, ngay từ đầu vui mừng không thôi, tuy trong tâm nói đây không phải là tiá»n của chÃnh mình, nhÆ°ng vẫn mang tiá»n trở vá» kà túc.
NhÆ°ng mà đến tối, nằm trên giÆ°á»ng, dù thế nà o cÅ©ng không ngủ được, lăn qua lá»™n lại, mÆ¡ thấy toà n ác má»™ng. Má»i ngÆ°á»i thấy váºy, liá»n há»i có phải cô bị ốm hay không, có muốn Ä‘i bệnh viện hay không, sao lại mồ hôi vã ra nhÆ° tắm, môi trắng bệch. Äấy chÃnh là biểu hiện của lÆ°Æ¡ng tâm bất an, là sá»± vấn tá»™i của đạo đức. Suốt má»™t buổi tối, nhÆ° là bị bệnh nặng, thức trắng má»™t đêm. Ngà y hôm sau, cô thá»±c sá»± không chịu nổi, sáng sá»›m chạy tá»›i đồn công an, Ä‘em tiá»n giao ra. Lúc trở vá», cả ngÆ°á»i thoải mái, má»›i cảm thấy giống nhÆ° chÃnh mình sống lại lần nữa.
Từ đó, cô phát hiện mình không có tÆ° chất là m ngÆ°á»i xấu, vẫn cứ thà nh tháºt, là m ngÆ°á»i quy củ thÃch hợp vá»›i cô hÆ¡n. Cho nên, cô không phải là loại con gái chuyện là m việc xấu, loại sá»± tình nà y, cÅ©ng là trá»i cho. NhÆ°ng Chu Dạ lại không cần trá»i cho cô loại váºn khà nà y.
Lâm Phỉ thấy cô ấy nói nhÆ° thế, cÅ©ng không nói nhiá»u nữa. Việc nà y phải do chÃnh Chu Dạ quyết định, tốt xấu do cô ấy tá»± mình gánh vác, chỉ nói: “Không cần nghÄ© nhiá»u nữa, Ä‘i ngủ má»™t giấc cho khá»e. Nếu đã không muốn, váºy thì mang trả, cÅ©ng không sao cả. Hắn không thể cưỡng ép má»™t cô gái Ä‘Ã ng hoà ng cả, bây giá» là thá»i đại xã há»™i pháp chế mà .†ChÃnh là xấp tiá»n dà y trÆ°á»›c mặt kia, ngay cả chÃnh cô cÅ©ng thèm nhá» dãi ba thÆ°á»›c, tâm can khó nhịn, huống chi Chu Dạ lúc nà y lại Ä‘ang thiếu tiá»n
Chu Dạ sau khi trải qua giây phút kÃch Ä‘á»™ng, giá» phút nà y trong lòng đã định sẵn chủ ý, tâm bình tÄ©nh trở lại, gáºt đầu: “Ừ, trá»i sáºp thì vẫn cứ phải ngủ, chuyện rắc rối nà y, mai tÃnh tiếp.†Hai ngÆ°á»i không nói chuyện nữa, tắt đèn Ä‘i ngủ. Cô ngủ rất ngon, không má»™ng mị, thẳng tá»›i hừng đông liá»n tỉnh giấc.
Ngà y hôm sau, ở phòng vẽ tranh đối vá»›i thạch cao phác hoạ, TrÆ°Æ¡ng Suất đẩy cá»a mà và o. Chu Dạ cÆ°á»i há»i hắn: “Thấy mình vẽ thế nà o?†TrÆ°Æ¡ng Suất đứng ở trÆ°á»›c bà n vẽ, cẩn tháºn xem xét, chỉ và o cái mÅ©i cÆ°á»i nói: “NÆ¡i nà y ——, bá»™ pháºn chÆ°a được xá» lý tốt.â€
Chu Dạ lui ra phÃa sau từng bÆ°á»›c, ngắm trái phải ná»a ngà y, rốt cục gáºt đầu: “Quả tháºt, xem ra lại phải sá»a. MÅ©i quả nhiên có sai sót, aiza ——, lại phải sá»a lại lần nữa.†Nói xong tinh tế sá»a chữa.
TrÆ°Æ¡ng Suất đứng ở phÃa sau cô, cầm bút trong tay cô, nói: “Bạn xem sá»a thế nà y có ổn hay không?†Nói xong là m mẫu. TÆ° thế hai ngÆ°á»i, vai tá»±a vai, có thể cảm nháºn được hÆ¡i thở của đối phÆ°Æ¡ng, vô cùng thân máºt. TrÆ°Æ¡ng Suất sau nà y nhá»› lại, má»›i cảm thấy khi đó tháºt sá»± là hoà i niệm.
Chu Dạ vá»— tay, “Không sai, không sai, nhÆ° váºy vừa vặn!†Nói xong nhìn TrÆ°Æ¡ng Suất, thở dà i: “TrÆ°Æ¡ng Suất, xem ra mình còn phải cố gắng nhiá»u, vẫn còn kém nhÆ° váºy.†Äại khái cùng tâm tình có liên quan.
TrÆ°Æ¡ng Suất an ủi cô: “Bạn có tÆ° chất thiên phú, không cần phải gấp gáp. À, suýt nữa quên mất chuyện chÃnh. Lúc nãy ở dÆ°á»›i lầu, mình gặp Tiếu giaÌo sÆ°, bảo mình tiện thể nhắn, nếu thấy bạn, thì bảo bạn lên văn phòng khoa gặp thầy, thầy có việc tìm bạn đó.â€
Chu Dạ “Ồ†má»™t tiếng, Ä‘em bút vẽ xếp lại, Ä‘i thang máy xuống tầng dÆ°á»›i. Văn phòng khoa to nhÆ° váºy mà chỉ thấy có má»™t mình Tiếu giaÌo sÆ°. Cô gõ cá»a, “ThÆ°a thầy, thầy tìm em có việc gì ạ?â€
Tiếu giaÌo sÆ° bảo cô ngồi xuống, rót cho cô chén nÆ°á»›c xong, từ trong ngăn kéo rút ra má»™t danh sách, còn Ä‘eo kÃnh lên nói: “Chu Dạ, kì nà y em vẫn chÆ°a đóng há»c phà phải không? Phòng tà i vụ báo cáo lên, thông báo những ngÆ°á»i chÆ°a đóng há»c phÃ. Khoa ta không còn mấy ngÆ°Æ¡i đâu, đừng cháºm chạp nữa, mau chạy Ä‘i ná»™p tiá»n há»c phÃ. Chẳng may quá hạn ná»™p há»c phÃ, sẽ có phiá»n toái đấy. “
Chu Dạ gáºt đầu nói vâng. Tiếu giaÌo sÆ° lại há»i có phải cô muốn há»c tiếp lên nghiên cứu sinh, còn khen cô có tÆ° chất há»c thuáºt, dặn cô nếu có gì không hiểu thì cứ Ä‘i há»i há»c trưởng há»c tá»·. Há»i han ân cần, giống nhÆ° ngÆ°á»i cha già váºy, Chu Dạ rất cảm kÃch thầy, đối vá»›i sinh viên Ä‘á»u là tháºt tâm chân ý. Năm nay, những giáo sÆ° giống Tiếu giaÌo sÆ° đã không còn nhiá»u nữa.
Cô bởi vì chuyện há»c phà thêm lo lắng.
Äến buổi tối Ä‘i là m, luôn để ý xem Vệ Khanh có tá»›i hay không. Những lúc muốn gặp hắn, thì hắn lại không tá»›i, liên tục và i ngà y, hoà n toà n bặt vô âm tÃn. Cô không muốn gá»i Ä‘iện cho hắn, Ä‘Ã nh phải kiên nhẫn chá». Tá»›i lúc Vệ Khanh xuất hiện ở “VÆ°Æ¡ng triá»uâ€, thì đã được má»™t tuần rồi.
Vệ Khanh xuất hiện, cÅ©ng đã là tầm 4h sáng, khách khứa đã vá» gần hết, cô cÅ©ng nhanh chóng sắp hết xa là m. Thịnh tổng liá»n giữ cô lại nói: “Tây Tây, hôm nay có thể là m thêm chút nữa không? Lệ Lệ có việc phải vá» trÆ°á»›c, cô thay cô ấy tăng ca, tÃnh thêm tiá»n lÆ°Æ¡ng cho cô. †Chu Dạ nghÄ©, dù sao cÅ©ng thêm và i tiếng nữa, cÅ©ng không sao cả, liá»n gáºt đầu.
ChÆ°a tá»›i ná»a giá» sau, Vệ Khanh đẩy cá»a bÆ°á»›c và o, do có chứa má»™t thân lãnh khÃ, phong trần mệt má»i. Thịnh tổng liá»n ra đón: “Vệ thiếu, cuối cùng đã đến rồi.†Vệ Khanh giÆ°Æ¡ng mắt nhìn hắn, hắn hiểu ý liá»n nói: “Cô ấy vẫn còn Ä‘ang là m, ngà i cứ ngồi Ä‘i đã.â€
Cả tuần nay Vệ Khanh phải ra nÆ°á»›c ngoà i công tác, bởi váºy má»›i không thể lá»™ diện. Vừa xuống máy bay, liá»n gá»i Ä‘iện cho Thịnh tổng, há»i hắn xem có phải Chu Dạ vẫn tiếp tục Ä‘i là m hay không.
Chu Dạ mang tá»›i cho hắn má»™t tách cà phê nóng. Tá»›i quán bar uống cà phê, chắc chỉ có má»—i Vệ Khanh yêu cầu nhÆ° váºy. Vệ Khanh nheo mắt nhìn cô, cÆ°á»i nói: “Äã lâu không gặp, em gầy Ä‘i không Ãt.†Chu Dạ thầm nói trong lòng, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên, tôi ngà y đêm báºn rá»™n, không gầy Ä‘i má»›i là lạ.
Vệ Khanh Ä‘Æ°a tay duá»—i ra, không khách khà nói: “Ngồi xuống, tiếp chuyện vá»›i anh.â€
Chu Dạ lạnh lùng nhìn hắn, chẳng lẽ hắn nghÄ© cô chÃnh là phụ nữ của hắn hay sao, tháºt sá»± là tá»± đại cuồng, không coi ai ra gì. CÅ©ng không tranh cãi, tạm thá»i ngoan ngoãn ngồi xuống, để xem cuối cùng hắn muốn thế nà o.
Vệ Khanh há»i: “Vì sao còn tá»›i nÆ¡i nà y là m?â€
Chu Dạ nhÃu mà y: “Vì sao không?†Nói xong lấy phong thÆ° từ trong túi ra, cÆ°á»i nhạo nói: “Vì cái nà y sao?†Äặt ở trên bà n, đẩy vá» phÃa hắn.
Vệ Khanh biến sắc, nhìn cô chằm chằm, trong mắt đã có tức giáºn. Chu Dạ năm lần bảy lượt Ä‘em tất cả đồ hắn tặng trả vá», là m hắn vô cùng khó chịu. Trên mặt vẫn nhÆ° trÆ°á»›c, bất Ä‘á»™ng thanh sắc, thản nhiên há»i: “Em có ý gì?â€
Chu Dạ cÆ°á»i lạnh: “Vệ tiên sinh, phải là tôi há»i anh có ý gì má»›i đúng!â€
Vệ Khanh không chút hoang mang nói: “Chẳng có ý gì cả, là em suy nghÄ© nhiá»u quá thôi. Coi nhÆ° là quà gặp mặt, không cần để ở trong lòng.†Hắn còn có thể trợn mắt nói nói dối, tháºt sá»± là công lá»±c sâu, đã đạt tá»›i cảnh giá»›i hắc sÆ¡n lão yêu.
Quà gặp mặt? Vô duyên vô cá»› có ngÆ°á»i Ä‘Æ°a nhiá»u tiá»n nhÆ° váºy là m quà gặp mặt sao? Rắp tâm bất lÆ°Æ¡ng còn lá»i lẽ chÃnh nghÄ©a! Chu Dạ không biết phải nói gì cho phải, má»™t lúc sau nói: “Vệ tiên sinh, quà gặp mặt nà y, tôi nháºn không nổi.†Äứng lên muốn Ä‘i.
Vệ Khanh đã có chút buồn bá»±c, lại thấy cô muốn rá»i Ä‘i, láºp tức ngăn lại. Äầu tiến tá»›i, thổi nhẹ bên và nh tai nói: “Sao, em không cần Æ°? Vẫn là —— chê Ãt?â€
Chu Dạ tiếp xúc thân thể vá»›i ngÆ°á»i khác cá»±c kỳ mẫn cảm, hắn chỉ cần tá»›i gần, cô đã có phản ứng, huống chi bây giá» hắn ở bên tai cô thồi khà tán tỉnh. Tuổi cô vẫn còn nhá», chÆ°a biết tá»›i tÆ° vị tình dục, chỉ cảm thấy cả ngÆ°á»i không thoải mái, dùng sức đẩy hắn, lạnh lùng nói: “Vệ tiên sinh, xin anh hãy tá»± trá»ng, bằng không, tôi sẽ tố cáo anh có hà nh vi quấy rối.â€
Vệ Khanh dở khóc dở cÆ°á»i, vẻ mặt muốn tố cáo hà nh vi quấy rối của cô ấy, cùng vá»›i dáng vẻ nghiêm trang, tháºt sá»± vừa bá»±c mình vừa buồn cÆ°á»i. Äã cho hắn má»™t bà i há»c choáng váng! Nha đầu ngốc. NhÆ°ng vẫn lui ra phÃa sau từng bÆ°á»›c, nhÃu mà y nói: “Em muốn bao nhiêu?â€
Chu Dạ đối loại sá»± tình nà y mÆ°a dầm thấm đất, cÅ©ng không có giáºn tÃm mặt, thản nhiên nói đùa: “Có phải tôi muốn gì thì anh sẽ cho tôi cái đấy hay không? Äược lắm, tôi muốn di chúc của anh.â€
Vệ Khanh chÆ°a từng trải qua tình huống nhÆ° váºy, ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng sẽ không dùng lá»i lẽ nghiêm khắc cá»± tuyệt, toà n là cò kè mặc cả. Chu Dạ muốn di chúc của hắn, không phải lòng vòng muốn hắn chết sá»›m hay sao. Mà truyá»n và o tai Vệ Khanh, lại nghÄ© cô có âm mÆ°u khác.
Hắn nhÃu mà y, má»™t lần nữa đánh giá Chu Dạ, sau đó từ trong và lấy ra má»™t táºp chi phiếu, nói: “Äây là chi phiếu anh đã kà sắn.â€
Chu Dạ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không nháºn, khách khà nói: “Cám Æ¡n, tôi không cần.â€
Vệ Khanh cÅ©ng không tức giáºn, thu hồi lại, lạnh lùng nói: “Chu Dạ, em nhất định sẽ hối háºn .â€
Chu Dạ đối chá»i gay gắt, ngạo nghá»… nói: “Chu Dạ tôi khi là m việc gì tuyệt không hối háºn.†Rồi nhanh chóng rá»i Ä‘i.
Vệ Khanh cáu giáºn, cô lại thản nhiên rá»i Ä‘i nhÆ° váºy, không thèm ngoảnh đầu lại, trong mắt hắn chỉ còn nhìn thấy bóng dáng kiêu ngạo bất tuân kia, cho nên, hắn muốn cô chịu chút Ä‘au khổ, lấy ká»· luáºt trừng phạt, là m cho cô ngoan ngoãn trở lại hắn bên ngÆ°á»i.
Ngà y hôm sau Chu Dạ nhìn vẻ mặt oán giáºn của Lâm Phỉ, buồn rầu nói: “Ta Ä‘em tiá»n Ä‘i trả lại rồi!â€
Lâm Phỉ cao thấp đánh giá nà ng ná»a ngà y, sau đó há»i: “NgÆ°Æ¡i thá»±c Ä‘em tiá»n trả rồi sao? NgÆ°Æ¡i không tiếc Æ°?â€
Chu Dạ lắc đầu: “Không tiếc … NhÆ°ng mà đã mang tiá»n Ä‘i trả rồi, có hối háºn cÅ©ng không kịp!†Lâm Phỉ ôm quyá»n: “Chu Dạ, có khà phách! Ta bá»™i phục ngÆ°Æ¡i! Ta cứ ngỡ con gái trong thiên hạ Ä‘á»u không khác nhau là mấy, không ngá» tháºt sá»± lại có má»™t ngÆ°á»i đại ngốc nhÆ° ngÆ°Æ¡i.â€
Chu Dạ vẻ mặt Ä‘au khổ nói: “Ta tá»± xÆ°ng là thông minh, hiện tại má»›i biết được chÃnh mình hóa ra là đại ngốc. Bao nhiêu tiá»n nhÆ° váºy, giá» không còn trong túi nữa, cứ nhÆ° là mÆ¡ váºy… chÆ°a bao giá» trong túi ta có nhiá»u tiá»n nhÆ° váºy, nhÆ°ng mà , bây giá», tiá»n tá»›i tay đã cất cánh bay Ä‘i, tháºt sá»± là đau lòng! Aiza——, ngÆ°Æ¡i nói xem, nếu kia là tiá»n cha ta cho ta có phải tốt không!â€
Lâm Phỉ nghe ý nghÄ© kì lạ của cô, vui, cÆ°á»i mắng: “NgÆ°Æ¡i bá»›t mÆ¡ má»™ng hão huyá»n Ä‘i thôi! NgÆ°Æ¡i sao không tá»± nghÄ© chÃnh mình sá»a dở thà nh, hóa nÆ°á»›c thà nh bạc chứ!†Chu Dạ tức giáºn nói: “Bản thân ta có muốn thế đâu!â€
CÅ©ng khó trách cô cần tiá»n đến phát Ä‘iên, tháºt sá»± cô cÅ©ng muốn dùng số tiá»n ấy lắm! Cô cần phải mua thuốc mà u, giấy vẽ, giấy Tuyên Thà nh, bút vẽ, bút lông, cùng má»™t số đồ dùng, từ trên xuống dÆ°á»›i, cần khoảng một nghiÌ€n tệ, Ä‘au lòng không kể xiết. Trong lòng thầm nghÄ©, có khi phải kiếm thêm việc là m, nếu không há»c phà khi nà o má»›i có đủ để ná»™p.
NhÆ°ng đúng là phúc tá»›i thì Ãt, há»a tá»›i dồn dáºp, giông tố kéo đầy đầu. Thịnh tổng gá»i cô tá»›i thông báo má»›i tuyển má»™t phục vụ má»›i dà i hạn, cho nên không cần cô tá»›i tiếp tục há»— trợ nữa, tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng nói Ä‘em cô sa thải. Chu Dạ nghe xong, da đầu lạnh toát, sắp tá»›i thá»i Ä‘iểm nháºn lÆ°Æ¡ng ở “VÆ°Æ¡ng triá»uâ€, cố gắng khẩn cầu: “Thịnh tổng, quán bar cuối tuần nhiá»u việc, tôi chỉ cuối tuần má»›i tá»›i là m, có được hay không?â€
Thịnh tổng biết cô vẫn không hiểu, thở dà i nói: “Tây Tây, không phải tôi không muốn giúp cô, mà chÃnh tôi là m việc cÅ©ng phải xem sắc mặt ngÆ°á»i khác, tháºt sá»± không có cách nà o khác.†Chu Dạ nghe xong liá»n hiểu là do Vệ Khanh gây khó dá»…, chÆ°a từng nghÄ© ngÆ°á»i nà y có thủ Ä‘oạn đáng giáºn nhÆ° váºy, ti bỉ, vô sỉ, cÆ° nhiên dùng lá»ai thủ Ä‘oạn nà y đối phó vá»›i cô.
Cô đứng ở trong góc lau nÆ°á»›c mắt, vô cùng uất ức. A Tá» cÅ©ng hiểu má»™t chút ngá»n ngà nh câu chuyện, đồng tình vá»›i cô, trượng nghÄ©a nói: “Tôi có má»™t ngÆ°á»i bạn, cÅ©ng má»›i khai trÆ°Æ¡ng quán bar, cô Ä‘i tá»›i đó há»i xem, biết đâu bên đó thiếu ngÆ°á»i.†Chu Dạ nghe xong mừng rõ, cảm Æ¡n rối rÃt rồi rá»i Ä‘i.
Tìm tá»›i địa chỉ A Tá» cung cấp, ngÆ°á»i ta nhìn thấy dáng vẻ đầy khà chất cảu cô, vô cùng vừa lòng, đồng ý luôn: “Chu tiểu thÆ°, cô tá»›i là m thá» ba ngà y, nếu vừa lòng, thì sẽ ở lại là m tiếp, khởi Ä‘iểm lÆ°Æ¡ng thá» việc.†Chu Dạ quen tay, rất nhanh thÃch ứng vá»›i hoà n cảnh má»›i, lại chăm chỉ chịu khó, ông chủ đối vá»›i công tác nhân viên nhÆ° cô đánh giá thá»±c không sai.
NhÆ°ng mà ba ngà y qua Ä‘i, tá»›i lúc muốn kà hợp đồng, thì ông chủ lại đổi lá»i: “Chu tiểu thÆ°, thá»±c xin lá»—i, biểu hiện của cô vô cùng tốt, chỉ có thể nói chúng tôi có lá»—i. Äây là tiá»n lÆ°Æ¡ng thá» việc ba ngà y của cô, vá» sau có cÆ¡ há»™i, chúng tôi nhất định gá»i Ä‘iện tá»›i cho cô.â€
Chu Dạ cÅ©ng không giống nhÆ° lần trÆ°á»›c, nghe váºy mà choáng váng, trong lòng cÅ©ng Ä‘oán được vì sao. Không nói hai lá»i, cúi ngÆ°á»i chà o há»i, rồi cầm tiá»n bÆ°á»›c Ä‘i. Tện khốn Vệ Khanh, cô nghiến răng, tại sao vẫn chÆ°a bị thiên lôi đánh chết! Ông trá»i đúng là không có mắt! (ông trá»i: ừ, để rồi xem sau nà y có còn dám mắng ta không có mắt hay không? >:P)
Cô vừa ra khá»i quán bar, láºp tức gá»i Ä‘iện chá»i ầm lên: “Vệ Khanh, mie kiếp, anh là đồ há»—n đản! Anh cứ chỠđấy, cẩn tháºn tạo báo ứng.†CÆ¡n giáºn của cô không thể án, giá» phút nà y háºn không thể uống máu Vệ Khanh, ăn thịt Vệ Khanh. Mắng hắn nhÆ° váºy, xem nhÆ° chỉ giải trừ ức chế má»™t lúc, nhÆ°ng ngoà i việc mắng chá»i, cô cÅ©ng chả có cách nà o khác.
Tục ngữ có câu thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo chẳng qua chÆ°a tá»›i lúc mà thôi. Tháºt đúng là bị Chu Dạ trù ẻo, Vệ Khanh vá» sau tháºt sá»± gặp báo ứng, Chu Dạ chÃnh là báo ứng của hắn.
Lúc Chu Dạ gá»i Ä‘iện tá»›i chá»i ầm lên, là lúc Vệ Khanh Ä‘ang trong phòng là m việc. Nghe Chu Dạ mắng xong, dở khóc dở cÆ°á»i. Cái cô Chu Dạ nà y đúng là cầm tinh con hổ hay sao ấy, không sợ trá»i, chẳng sợ đất, vui thì cÆ°á»i, giáºn thì mắng, chẳng che giấu gì cả. Hắn nhấc cặp chân dà i, gác lên thà nh cá»a sổ, hÆ°á»›ng tầm mắt ra xa, nhìn những dãy nhà bên dÆ°á»›i cá»a sổ, thu hết ná»a thà nh Bắc Kinh và o trong đáy mắt, cà ng cảm thấy thú vị dạt dà o.
Tháºt sá»± rất muốn biết cô có thể kiên trì tá»›i khi nà o.
|
21-03-2012, 06:23 PM
|
|
秋霞
|
|
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
|
|
Có lẽ là yêu
Tác giả: Lý Lý TÆ°á»ng
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Edit: Ishtar
Chu Dạ trải qua và i ngà y suy sụp xong, cÅ©ng không Ä‘i tìm việc là m thêm nữa, cả ngà y chỉ ngồi trong phòng vẽ tranh há»c từ vá»±ng.
Kim triêu hữu tá»u kim triêu túy,
Minh nháºt Æ°u lai minh nháºt sầu. [7]
Quản sao được.
Thuyá»n tá»›i đầu cầu tá»± nhiên thẳng.
Trá»i sáºp xuống thì Ä‘em ra là m chăn bông.
Chu Dạ bản tÃnh vô pháp vô thiên, không thuá»™c tuýp ngÆ°á»i luôn lo lắng sợ hãi, việc tá»›i đâu hay tá»›i đó. TrÆ°Æ¡ng Suất ngồi bên cạnh vẽ tranh tÄ©nh váºt, nghe cô ngồi há»c từ Ä‘Æ¡n mà cứ nhÆ° hòa thượng tụng kinh, liên tục lắc đầu, nói: “Chu Dạ, cáºu há»c từ vá»±ng nhÆ° thế mà và o được hay sao?â€. Chu Dạ mấy ngà y nà y đã bị tiếng Anh tra tấn thà nh không còn hình ngÆ°á»i nữa, than thở nói: “Chắc là sẽ và o được thôi, không phải má»i ngÆ°á»i vẫn nói cÆ¡ bản phải há»c từ Ä‘Æ¡n trÆ°á»›c đó sao?â€
TrÆ°Æ¡ng Suất nhún vai: “Bạn há»c loạn má»™t đống từ vá»±ng nhÆ° váºy, sợ là chẳng ngấm được nhiá»u. Mình Ä‘á» nghị bạn thá» là m mấy Ä‘á» thi trÆ°á»›c xem sao, sau đó, chẩn bệnh mà dùng đúng thuốc, biết đâu sẽ được Ä‘iểm cao.â€
Chu Dạ hoà i nghi há»i: “Tháºt không? Äá» thi gì?â€
TrÆ°Æ¡ng Suất cÆ°á»i: “Thì Ä‘á» thi cấp bôÌn đó, chẳng lẽ bạn định là m Ä‘á» thi cấp saÌu?â€
Vẻ mặt Chu Dạ vẫn mở mịt: “Ở đâu ra bà i thi cấp bôÌn cÆ¡?†TrÆ°Æ¡ng Suất thá»±c muốn bóp cổ cô bạn, lắc đầu thở dà i nói: “Mua chứ sao. Là m hết mấy Ä‘á» thi cấp bôÌn của VÆ°Æ¡ng TrÆ°á»ng Hỉ là được, tầm khoảng tám Ä‘á» là ngon rồi, đảm bảo sẽ đạt Ä‘iểm cao, cấp bôÌn hẳn là không thà nh vấn Ä‘á» nữa.â€
Chu Dạ xấu hổ lắc đầu: “Mình chÆ°a từng nghe qua… Váºy, bán ở đâu thế?†TrÆ°Æ¡ng Suất tháºt không biết có nên giá»…u cợt cô bạn há»c bốn năm tiếng Anh ở đại há»c váºy mà lại không biết tá»›i VÆ°Æ¡ng TrÆ°á»ng Hỉ, Ä‘Ã nh trả lá»i: “Các cá»a hà ng bán giáo trình Ä‘á»u có, ngay cả mấy nhà sách đại hạ giá, bán báo cÅ©ng Ä‘á»u có.†NghÄ© nghÄ© má»™t lúc, lại nói thêm: “Mình cÅ©ng có và i tÆ° liệu ôn táºp tiếng Anh, bạn cần quyển nà o, cứ nói mình tìm cho.†Chu Dạ nghe xong, liên tục nói cám Æ¡n.
Cô nhìn tên bà n TrÆ°á»ng Suất để má»™t quyển sách vá» Ä‘á» thi câÌp bôÌn, không nhịn được liá»n há»i: “TrÆ°Æ¡ng Suất, cáºu cÅ©ng muốn thi câÌp bôÌn sao?â€
TrÆ°Æ¡ng Suất nhìn nhìn cô, má»™t lúc sau gáºt đầu†“Ừ, muốn thi thá» xem, xem trình Ä‘á»™ tiếng Anh của mình nhÆ° thế nà o.â€
Chu Dạ lại lá»™ ra vẻ vừa ghen ghét, vừa đố kị, Ä‘em sách bá» xuống, thở dà i nói: “TrÆ°Æ¡ng Suất, trình Ä‘á»™ tiếng Anh của bạn đủ tốt rồi. Không cần phải đả kÃch mình nhÆ° váºy.†TrÆ°Æ¡ng Suất nhÃu mà y cÆ°á»i cÆ°á»i, Ä‘i ra ngoà i rá»a bút.
Quả nhiên Chu Dạ chạy ra cá»a hà ng sách mua bá»™ bà i thi Tiếng Anh, còn mua luôn cả Ä‘Ä©a nghe nữa. Vì rà ng buá»™c chÃnh mình, lúc là m bà i thi, còn bắt TrÆ°Æ¡ng Suất ở bên cạnh giám sát, đỡ tìm cho mình đủ loại cá»› bá» cuá»™c. TrÆ°Æ¡ng Suất nói cho cô biết, cần phải lấy thái Ä‘á»™ nghiêm túc để là m bà i thi, tốt nhất là phải là m liá»n mạch má»™t lượt.
Chu Dạ nghe xong liá»n lấy và tiá»n, Ä‘iện thoại Ä‘Æ°a cho hắn, thái Ä‘á»™ kiên quyết: “Bạn cầm giúp mình, hai tiếng nà y coi nhÆ° là cuá»™c thi câÌp bôÌn.†NghiêÌn răng, nghiến lợi, vùi đầu và o bà i thi.
TrÆ°Æ¡ng Suất sợ quấy rầy cô, liá»n Ä‘i sang phòng bên cạnh Ä‘á»c sách, hết giá» sẽ quay lại thu bà i. Hắn đồng ý sẽ giúp Chu Dạ chấm bà i, vì Chu Dạ nói nếu tá»± mình chấm, nhất định sẽ cố ý sá»a bà i.
Thi chưa tới một tiếng, điện thoại của Chu dạ vang lên. Hắn định không để ý tới, nhưng mà chẳng bao lâu lại reo vang, vẫn không ngừng. Hắn sợ là có việc gì gấp, chạy lại nói: “Chu Dạ, bạn có điện thoại
Chu Dạ Ä‘ang là m bà i thi, lòng ngáºp trà n lá»a, cố gắng chiến đấu cùng vá»›i hai mÆ°Æ¡i saÌu chữ cái tiếng Anh, không kiên nhẫn nói: “Bạn nghe há»™ mình Ä‘i, đừng quấy rầy mình nữa. Äang thi có thể nghe Ä‘iện thoại hay sao?†TrÆ°Æ¡ng Suất cÆ°á»i không nổi, Ä‘i ra góc hà nh lang nghe máy, “Alo, xin há»i ai váºy?â€
Vệ Khanh sá»ng sốt, còn tưởng rằng chÃnh mình nhầm rồi, há»i: “Xin há»i, đây có phải là điện thoại của Chu Dạ phải không?â€
TrÆ°Æ¡ng Suất vá»™i và ng giải thÃch: “A! Hiện giá» Chu Dạ không thể nghe Ä‘iện thoại, anh có việc gì gấp xin cứ nhắn lại, tôi sẽ chuyển lá»i.†Nhá»› tá»›i chÃnh mình hiện giá» cÅ©ng không thể Ä‘i quấy rầy cô là m bà i thi, liá»n sá»a lại: “Nếu anh có việc gì cần, váºy là m phiá»n má»™t tiếng nữa gá»i lại.â€
Vệ Khanh nghe giá»ng hắn, dÆ°á»ng nhÆ° quen thân vá»›i Chu Dạ, chẳng những nghe Ä‘iện thoại của cô, lại còn bảo hắn má»™t tiếng nữa gá»i lại, quan hệ không Ä‘Æ¡n giản. Vì thế, là m ra vẻ tá»± nhiên thám thÃnh: “Xin há»i cáºu là ai váºy?†TrÆ°Æ¡ng Suất chỉ nói: “Tôi là bạn há»c của Chu Dạ.â€
Vệ Khanh “À†má»™t tiếng, nói: “Bạn há»c ở Thanh Hoa?†TrÆ°Æ¡ng Suất không biết hắn là ai, há»i kỹ nhÆ° váºy là m gì, nhÆ°ng không tiện từ chối, chỉ nói: “Không, không, không, là bạn há»c khoa mỹ thuáºt tạo hình. Xin há»i có chuyện gì không?â€
Vệ Khanh trong lòng lạnh lùng “Hừ†má»™t tiếng, thản nhiên nói: “Äược rồi, lát nữa tôi sẽ gá»i lại.†Xem ra Chu Dạ má»›i có bạn trai, trong lòng cà ng thêm khó chịu, cà ng không cam lòng dừng tay.
NhÆ°ng rồi hắn cÅ©ng không gá»i lại.
Buổi tối Chu DaÌ£ không còn phải tá»›i quán bar là m, thá»i gian nà y cuá»™c sống tháºt tiêu dao. Ban ngà y theo Tất Thu TÄ©nh lên thÆ° viện tá»± há»c, không có việc gì liá»n và o phòng vẽ tranh vẽ vá»i. Lúc bình thÆ°á»ng cô cÅ©ng xem má»™t Ãt lý luáºn linh tinh vá» kỹ xảo há»™i há»a. Giữa trÆ°a nghỉ ngÆ¡i, cùng mấy cô bạn Ä‘i ra ghế đá bên ngoà i thÆ° viện ăn táo.
Tất Thu TÄ©nh nhìn quả táo trên tay nhÃu mà y: “Bây giá», táo cà ng ngà y cà ng đắt, mà hÆ°Æ¡ng vị lại cà ng ngà y cà ng khó ănâ€
Chu Dạ gáºt đầu tá» vẻ đồng ý, còn nói: “Giá» cà ng ngà y cà ng có nhiá»u loại táo, cái gì mà táo Ä‘á», táo và ng, táo xanh, táo nÆ°á»›c ngoà i…â€
Còn chÆ°a nói xong, má»i ngÆ°á»i đã cÆ°á»i lăn, Chu Dạ kỳ quái nhìn các bạn, vẻ mặt khó hiểu nói: “CÆ°á»i cái gì chứ! Loại táo nà y trÆ°á»›c đây cÅ©ng chÆ°a có còn gì!â€
Má»i ngÆ°á»i thấy biểu tình của cô nhÆ° váºy cà ng cÆ°á»i lá»›n. Tất Thu TÄ©nh cÆ°á»i: “Aiza, Chu Dạ, ngÆ°Æ¡i tháºt đáng yêu, ngÆ°Æ¡i Ä‘ang khai mạc há»™i nghị vá» táo hay sao? Miệng đầy táo kìa!†Không ngá» cô bạn lại nhá»› nhiá»u loại táo nhÆ° váºy.
CÆ°á»i cÆ°á»i nói nói má»™t hồi, Tất Thu TÄ©nh quay sang há»i cô gái bên cạnh: “Bạn nháºn há»c bổng rồi phải không? Nhanh váºy!†Cô bạn kia gáºt đầu: “Äúng rồi, đã nháºn rồi. Vân Mã năm nay là m việc nhanh chóng, tháng MÆ°á»i đã phát há»c bổng rồi, không lá» má» nhÆ° má»i kỳ đâu.†Bình thÆ°á»ng há»c bổng Ä‘á»u phải kéo dà i tá»›i cuối há»c kỳ má»›i lấy được.
Tất Thu TÄ©nh gáºt đầu: “Tháºt sá»± là ngưỡng má»™ nha. Há»c bổng quốc gia của ta không biết tá»›i khi nà o má»›i được nháºn, sợ rằng phải chá» tá»›i khai giảng năm sau quá.†Quay đầu há»i Chu Dạ: “NgÆ°Æ¡i đã lấy há»c bổng Vân Mã chÆ°a? Còn chÆ°a chịu má»i khách sao?â€
Chu Dạ vừa nghe được phát há»c bổng sá»›m, vẻ mặt mừng rỡ, nhảy dá»±ng lên nói: “Äâu có, đâu có, không thể thiếu ngÆ°Æ¡i nha.†Liá»n dùng Ä‘iện thoại tra tiá»n trong tà i khoản.
Giống nhÆ° sấm sét giữa trá»i quang, trong tà i khoản của cô lại không có tiá»n. Cô nghÄ© là nhầm lẫn, liá»n há»i mấy bạn há»c đã nháºn há»c bổng Vân Mã, Ä‘á»u nói là đã nháºn được. Cô vá»™i và ng, chạy lên phòng giáo vụ há»i. Thầy giáo phòng giáo vụ nghe xong, liá»n há»i: “Ủa, phải không? Váºy em đợi và i ngà y nữa. Há»c bổng là từ công ty Vân Mã phụ trách gá»i và o tà i khoản má»—i ngÆ°á»i, nhà trÆ°á»ng cÅ©ng không thể thúc giục. Nếu không, em thá» gá»i Ä‘iện trá»±c tiếp tá»›i há»i xem sao.â€
Chu Dạ nghe xong, lòng lạnh buốt. Cô còn ôm hy vá»ng gá»i Ä‘iện tá»›i há»i, nghÄ© rằng, có lẽ ngÆ°á»i bên đó có chút nhầm lẫn. Äối phÆ°Æ¡ng lại chỉ trả lá»i có lệ rằng không biết gì vá» việc nà y, thắc mắc má»i há»i lãnh đạo. Trăm nghìn khó khăn, cuối cùng cÅ©ng há»i được số Ä‘iện thoại của trưởng phòng tà i vụ. Chu Dạ thông báo tên trÆ°á»ng xong liá»n há»i: “Xin há»i quý công ty có phải là quên phát há»c bổng cho sinh viên Chu Dạ hay không?â€
Äối phÆ°Æ¡ng giải thÃch nói: “À, trên danh sách nháºn há»c bổng quả tháºt có tên Chu Dạ. Há»c bổng lẽ ra không phát sá»›m nhÆ° váºy, nhÆ°ng mà Vệ tổng chúng tôi cố ý phân phó, cho nên chúng tôi phải là m sá»›m. Há»c bổng của Chu Dạ, chá» Vệ tổng nói lại sau. Có lẽ và i ngà y nữa sẽ gá»i tá»›i thôi.â€
Chu Dạ nghe đến đó, giáºn dữ ngắt Ä‘iện thoại. Cái gã Vệ Khanh nà y, thá»±c vô liêm sỉ! Khinh ngÆ°á»i quá đáng! Hắn rõ rà ng không muốn mình sống yên ổn.
NhÆ°ng là tệ hÆ¡n là , ngÆ°á»i phụ trách phòng tà i vụ nhà trÆ°á»ng tá»± minh Ä‘i tìm những sinh viên chÆ°a đóng há»c phÃ, nói: “Mấy em sinh viên nà y, rốt cuá»™c có định đóng há»c phà hay không? Năm nay nhà trÆ°Æ¡ng vừa má»›i ra quy định má»›i, đến kỳ mà chÆ°a ná»™p há»c phú, có thể sẽ bị Ä‘uổi há»c. Chi nên các em nhanh chóng ná»™p tiá»n há»c Ä‘i, đừng cháºm chạp nữa. Có gì khó khăn, liá»n nghÄ© nhiá»u cách giải quyết Ä‘i. CÅ©ng mong các em thông cảm cho ná»—i khó xá» của nhà trÆ°á»ng, có nhiá»u sinh viên không chịu ná»™p há»c phà quá, riêng khoa mỹ thuáºt tạo hình, tiá»n há»c phà thiếu đã trên trăm vạn tệ, nhà trÆ°á»ng sao có thể tiếp tục hoạt Ä‘á»™ng bình thÆ°á»ng cho được!â€
Má»i ngÆ°á»i vừa nghe xong, nhất thá»i đồng loạt đứng lên, chỉ trÃch nhà trÆ°á»ng quá vô tình. Thầy giáo phòng tà i vụ giải thÃch ná»—i khó xá» của nhà trÆ°á»ng xong, cuối cùng nói: “Thầy cÅ©ng biết các em khó khăn, há»c phà cao nhÆ° váºy không phải ai cÅ©ng có khả năng, nhÆ°ng nhà trÆ°á»ng cÅ©ng không có cách nà o khác, muốn hoạt Ä‘á»™ng được, phải có tiá»n. Hiệu trưởng gần đây má»›i ra quyết định, tá»›i giữa tháng mÆ°Æ¡Ì€i một, nếu còn ai chÆ°a ná»™p há»c phÃ, có thể bị Ä‘uổi há»c. Cho nên các em nhanh chóng nghÄ© cách, ná»™p tiá»n há»c Ä‘i.†CÅ©ng không quan tâm sá»± phẫn ná»™ của má»i ngÆ°á»i, vừa nói dứt lá»i, láºp tức Ä‘i mất.
Má»i ngÆ°á»i tức giáºn bất bình, bốn phÃa công kÃch, có ngÆ°á»i nói: “Cái gì phá trÆ°á»ng há»c, ngân hà ng giá» cÅ©ng không cho vay, còn nhÆ° váºy Ä‘uổi táºn giết tuyệt! CÅ©ng không phải không ná»™p, đợi má»™t thá»i gian không được sao?†Có sinh viên khoa mỹ thuáºt tạo hình khinh thÆ°á»ng nói: “TrÆ°á»ng nà y cần giảng viên là m gì nha, Ä‘á»u là tá»± há»c. Giảng viên chúng ta má»™t tuần chÆ°a chắc đã gặp được má»™t lần, nghiên cứu sinh tốt nghiệp, ngay cả tứ cấp cÅ©ng không gặp, cần lá»±c lượng giảng viên là m gì?†Trong lúc nhất thá»i, mÅ©i nhá»n chÄ©a sang tứ phÃa, tất cả Ä‘á»u giáºn dữ, đối vá»›i quyết định của nhà trÆ°á»ng vô cùng bất mãn.
Tháºm chà có ngÆ°á»i Ä‘á» nghị viết thÆ° cho lãnh đạo cấp trung Æ°Æ¡ng báo cáo nhà trÆ°á»ng không quan tâm tá»›i sống chết của sinh viên, chỉ coi “Tiá»n†là quan trá»ng. Äây chỉ là lúc nhất thá»i giáºn dữ mà nói, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thể thá»±c hiện được.
Chu Dạ không biết quy định má»›i của nhà trÆ°á»ng là tháºt hay giả, đây chÃnh là đại sá»± liên quan tá»›i tÃnh mạng nghá» nghiệp, không thể coi là không quan trá»ng. Bá»±c mình nhất chÃnh là lúc đầu không phải đã nói: không ná»™p há»c phà thì không cho thà nh tÃch sao, sao bây giá» lại sá»a lại. Từ giá» tá»›i giữa tháng mÆ°Æ¡Ì€i một chỉ còn có và i ngà y, cô chÃnh thức cảm thấy lá»a cháy tá»›i nÆ¡i, bắt đầu tâm hoảng ý loạn!
Vệ Khanh cảm thấy cô đã bị ép tá»›i cùng Ä‘Æ°á»ng rồi, vì thế gá»i Ä‘iện thoại cho cô: “Äã lâu không liên lạc, hiện giá» sao rồi? Không gặp phiá»n phức gì chứ!â€
Chu Dạ lạnh lùng cÆ°á»i: “CÅ©ng không cần Vệ tổng quan tâm!†Mèo khóc chuá»™t, giả bá»™ từ bi. Trên Ä‘á»i sao lại có hạng tiểu nhân vô lại nhÆ° váºy! Chu Dạ chỉ cảm thấy phẫn ná»™.
Vệ Khanh thản nhiên nói: “Anh vừa má»›i Ä‘i là m vá», muốn má»i em ăn tối, không biết có hân hạnh dược đón tiếp Chu Dạ tiểu thÆ° hay không?†Nho nhã, lá»… Ä‘á»™ má»i, nghe xong, tháºt muốn bị cảm Ä‘á»™ng. NgÆ°á»i nà y đúng là sói Ä‘á»™i lốt cừu, ngay cả cầm thú cÅ©ng không bằng.
Chu Dạ vốn đã tức chuyện há»c bổng, lá»a giáºn tá»›i táºn óc, được lắm, thù má»›i háºn cÅ©, tÃnh cả má»™t lượt cho xong. Hắn nghÄ© hắn có thể lấy thúng úp voi, mà cô chỉ có thể răm rắp là m theo? Quả là đã quá xem thÆ°á»ng Chu Dạ cô rồi. Vì thế đồng ý. Vệ Khanh vừa thấy cô đồng ý gặp mặt, nhiệt tình nói muốn tá»›i đón cô. Chu Dạ lạnh lùng từ chối: “Vẫn là tìm chá»— trÆ°á»›c Ä‘i.†Hai ngÆ°á»i hẹn địa Ä‘iểm gặp mặt xong, Chu Dạ nổi giáºn đùng đùng chạy tá»›i khởi binh vấn tá»™i.
Vệ Khanh thấy sắc mặt cô không tốt, biết cô kiên cÆ°á»ng nhÆ° váºy, lại là m nhÆ° không thấy, ân cần kéo ghế thay cô. Chu Dạ căm giáºn nhìn hắn, ngồi xuống, hất đầu há»i: “Vệ Khanh, rốt cuá»™c anh muốn thế nà o?â€
Vệ Khanh thản nhiên nhìn cô, nhún vai nói: “Anh có muốn gì đâu!â€
Chu Dạ lá»a giáºn “bùng†má»™t chút cháy lá»›n, lá»›n tiếng nói: “Anh còn không muốn gì sao? Anh hại tôi liên tục mất việc, cố ý không giao há»c bổng là m khó tôi, sao anh có thể nhá» má»n nhÆ° váºy. Tôi đắc tá»™i vá»›i anh khi nà o? Tôi chỉ là má»™t sinh viên nhá» bé, sao anh cứ phải hao tâm tổn sức đối phó vá»›i tôi là m gì? Anh ăn no rảnh rá»—i không có việc gì là m phải không?!â€
Vệ Khanh Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không phải ăn no không có chuyện gì là m, ngược lại, mục Ä‘Ãch của hắn vô cùng chÃnh xác. Nhìn Chu Dạ lá»a giáºn đùng đùng, nổi tráºn lôi đình, sắc mặt Ä‘á» á»ng, chứng tá» là kìm nén quá lâu mà bá»™c phát. Hắn ngả ngÆ°á»i ra sau ghế, không nhanh không cháºm nói: “Là m việc ở quán bar có gì tốt, thà không là m còn hÆ¡n. Vá» phần há»c bổng, nếu em đồng ý, anh sẽ bảo bá»n há» phát cho em.â€
Chu Dạ không giáºn ngược lại còn cÆ°á»i, hừ lạnh, “Nghe anh nói váºy, không lẽ tôi còn phải cảm Æ¡n anh sao?â€
Vệ Khanh dõng dạc, “Không phải là không thể.â€
Sắc mặt Chu dạ tái Ä‘i, trong lá»i ăn tiếng nói, cô không phải là đối thủ của Vệ Khanh. Cô giáºn mà không kiá»m chế được, vá»— bà n đứng dáºy, dùng sức hất hết xuống, thanh âm bát Ä‘Ä©a rÆ¡i liên tục vang lên không ngá»±c, toà n bá»™ bà n chén cốc tách trên bà n vỡ nát. Äáng tiếc đây là phòng kÃn, Chu Dạ có là m loạn lên cÅ©ng không có ai quản.
Vệ Khanh cÅ©ng không tức giáºn, thấy nà ng tức giáºn mà ngá»±c pháºp phồng, thân thể ngÆ°á»i con gái trẻ tuổi vô cùng mê hoặc, đến lúc nà y mà sắc tâm cÅ©ng không thay đổi. Hắn nhÃu mà y nói: “Nếu em muốn giải quyết vấn Ä‘á», nên bình tÄ©nh trao đổi. Nổi giáºn cÅ©ng chẳng có lợi tÃch gì, chỉ là m sá»± tình cà ng thêm phức tạp.â€
Chu Dạ nghe lá»i nà y của hắn, quả thá»±c có đạo lý, vì thế lạnh mặt đứng ở đó, không nhúc nhÃch, cÅ©ng không ngồi xuống. Hắn cÆ°á»i thầm, rốt cục vẫn là trẻ con, chỉ xúc Ä‘á»™ng tùy hứng nhÆ° váºy, tiếp tục nói: “Nếu em muốn trao đổi tốt, xin má»i ngồi xuống.†Vì thế, di giá tá»›i sô pha ngồi.
Chu Dạ suy nghÄ© má»™t lúc, rồi cÅ©ng ngồi xuống phÃa bên kia, hai ngÆ°á»i giống nhÆ° địch ta song phÆ°Æ¡ng, đối chá»i gay gắt. Vệ Khanh nghÄ© rằng, trẻ nhá» dá»… dạy, vá» sau có thể từ từ cải tạo. Vệ Khanh nhấc hai chân lên, vô cùng thoải mái thanh thản, còn Chu Dạ ngồi nghiêm chỉnh, nhÆ° Ä‘ang gặp kẻ thù.
Chu Dạ thấy hắn chỉ lo hút thuốc, không định mở miệng, Ä‘Ã nh phải mở lá»i trÆ°á»›c: “Vệ tiên sinh, dù trÆ°á»›c kia tôi có lỡ đắc tá»™i vá»›i anh, mong anh đại nhân đại lượng bá» qua cho, không cần cùng vá»›i má»™t sinh viên nhÆ° tôi so Ä‘o, lúc nãy nổi giáºn là tôi sai rồi.†Cô cảm thấy cái gã Vệ Khanh nà y bình thÆ°á»ng ăn má»m không thÃch ăn cứng, vì thế Ä‘Ã nh kiá»m chế mà nói chuyện.
Vệ Khanh trong lòng lắc đầu, dù sao vẫn không đủ trầm ổn, đầu tiên đã thiếu kiên nhẫn, thản nhiên nói: “Äà m phán cÅ©ng không phải là nhÆ° váºy.†DÆ°á»›i ánh sáng của ngá»n đèn, cÅ©ng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Chu Dạ vì phải cầu cạnh hắn, Ä‘Ã nh phải nhẫn nại há»i: “Váºy phải Ä‘Ã m phán nhÆ° thế nà o?â€
Vệ Khanh nhìn cô chằm chằm, má»™t lúc lâu sau nói: “Dù sao thì em cÅ©ng phải Ä‘Æ°a ra Ä‘iểm lợi thế của mình chứ.â€
Chu Dạ liếc xéo hắn, vẻ mặt khinh thÆ°á»ng, còn tưởng chÃnh mình nén giáºn, chịu nháºn lá»—i là xong, không ngá» tên nà y là sà i lang hổ báo, từng bÆ°á»›c ép chết! Cô thì có lợi thế nà o, đây không phải là lôi cô ra đùa cợt sao. Má»™t khi đã nhÆ° váºy, thì không còn gì để nói, mặt biến sắc, liá»n muốn rá»i Ä‘i.
Vệ Khanh ngăn cô lại: “Äợi chút…â€, cÅ©ng đứng dáºy, vòng qua sofa Ä‘i lại gần, hai ngÆ°á»i đứng thẳng, mặt đối mặt. Chu Dạ cảnh giác nhìn hắn, không tá»± chủ lùi vá» phÃa sau má»™t bÆ°á»›c. Hắn rút từ trong ngÆ°á»i má»™t tấm chi phiếu đặt và o trong tay cô, bình tÄ©nh nói: “Em cầm Ä‘i, coi nhÆ° là quà gặp mặt, từ nay vá» sau, má»—i tháng 20 vạn tệ.†Hắn cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, Chu Dạ không thể thoát ra khá»i lòng bà n tay hắn rồi.
Phần đông đám nữ sinh được bao dÆ°Æ¡ng, giá trị của Chu Dạ có thể nói cá»±c cao. Giá trị của những ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng còn không tá»›i 1/10 của cô.
Chu Dạ cúi đầu nhìn, mặt sau rõ rà ng có 6 con số, vừa ra tay liá»n Ä‘Æ°a trăm vạn, tháºt là kẻ có tiá»n. Cô cảm giác giá» phút nà y vô cùng hà i hÆ°á»›c, vô cùng vá»› vẩn. Chi phiếu đối vá»›i cô mà nói, ma lá»±c không thể bằng tiá»n mặt được. Nếu cô đã có thể kháng cá»± được mê lá»±c của táºp tiá»n dà y, thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng có thể kháng cá»± cái tá» giấy má»ng manh kia.
Cô thản nhiên cÆ°á»i, há»i: “Thế phà chia tay thì sao?†Vệ Khanh nghÄ© cô đồng ý, thái Ä‘á»™ láºp tức kiêu ngạo, cao cao tại thượng nhìn cô, nói: “Cùng vá»›i quà gặp măt, giống nhau!†Giá»ng nói có và i phần lạnh lùng. Hóa ra cô cÅ©ng chỉ giống những nữ sinh khác, còn tưởng thanh cao cỡ nà o. Äáy lòng không hiểu vì sao có và i phần thất vá»ng.
Chu Dạ tiến lại từng bÆ°á»›c, cầm tá» chi phiếu trong tay, nhét và o trong túi bá»™ âu phục của hắn, cÆ°á»i dịu dà ng, sau đó, sắc mặt thay đổi, hung hăng mắng: “ Sao anh không Ä‘em tiá»n của anh và o trong quan tà i mà dùng ấy!†Vốn muốn há»c trong TV, phải cho hắn má»™t phát tát, nhÆ°ng mà tay phải cô cầm túi xách, tay trái lại không thuáºn, vì thế Ä‘Ã nh từ bá».
“Phi†má»™t tiếng, đầu hất lên, giống nhÆ° gà trống chiến đấu, mặt vênh váo nhìn hắn. Vệ Khanh vốn bách chiến bách thắng, không ngá» bị cô chÆ¡i má»™t phen nhÆ° váºy. Rốt cuá»™c không kiên nhẫn, giáºn tÃm mặt, hổn hển nói: “Chu Dạ, em tốt nhất ngẫm lại háºu quả! Em chá» bị Ä‘uổi há»c Ä‘i!â€
Chu Dạ nghe xong, nháºn ra dÆ°á»ng nhÆ° vá»›i quy định má»›i của nhà trÆ°á»ng cÅ©ng có hắn tham gia và o, vô cùng phẫn ná»™, ngay sau đó, nghÄ© tá»›i thảm cảnh sắp gặp phải, lại từ giáºn chuyển thà nh bi, hốc mắt không kìm được mà đỠlên. Rốt cuá»™c cô vẫn bị Vệ Khanh bắt nạt. Tuy cô cố gắng kìm nén, nhÆ°ng bả vai không ngừng run lên, nÆ°á»›c mắt sắp trà n mi mà ra. Cô quáºt cÆ°á»ng lui vá» phÃa sau, kiêu ngạo nói: “Äấy là việc của tôi, liên quan gì tá»›i loại ngÆ°á»i cặn bã nhÆ° anh?†Giá»ng nói đã nức nở.
Vệ khanh thấy cô nhÆ° thế, trong lòng má»m nhÅ©n, ôn nhu nói: “Nếu em không kiên quyết nhÆ° váºy, sẽ không bị Ä‘uổi há»c. Không phải em muốn há»c lên hay sao? Nhất cá» lưỡng tiện nhÆ° váºy, cá»› sao không là m?†Bản chất vô liên sỉ của ngÆ°á»i nà y nhất định đã đạt tá»›i cảnh giá»›i, lòng muông dạ thú, không có chút nhân tÃnh nà o.
Chu Dạ ghét nhất ngÆ°á»i khác cho cô má»™t cái tát, rồi lại Ä‘em kẹo ngá»t ra dụ dá»—, coi cô là trẻ con 3 tuổi hay sao. Cầm chặt túi xách, Ä‘áºp và o Vệ Khanh, quát: “Lão Tá» không cần!†Äuổi há»c thì Ä‘uổi há»c, cô mặc kệ, nhÆ°ng mà nÆ°á»›c mắt cứ từng giá»t từng giá»t rÆ¡i xuống, rÆ¡i cả trên mu bà n tay Vệ Khanh. DÆ°á»ng nhÆ° hắn cÅ©ng bị tổn thÆ°Æ¡ng.
Chu Dạ liá»u mạng đánh hắn, giống nhÆ° những ngÆ°á»i phụ nữ chanh chua, gần nhÆ° Ä‘iên cuồng. Ngay cả việc há»c cô cÅ©ng không cần, thì còn phải sợ cái gì nữa. Túi xách có Ä‘Ãnh kim loại, đánh trên ngÆ°á»i rất Ä‘au, nhÆ°ng Vệ Khanh không bao giá» Ä‘á»™ng thủ đánh phái nữ, chỉ né tránh. Chu Dạ Ä‘áºp khoảng 10 lượt, sức lá»±c đã dùng hết, lảo đảo má»™t chút, lấy hÆ¡i hÃt thở, khinh thÆ°á»ng liếc hắn má»™t cái, cứ nhÆ° váºy bÆ°á»›c Ä‘i không quay đầu lại.
Vừa ra đến trÆ°á»›c cá»a, còn dùng lá»±c đá cá»a, “Rầm†má»™t tiếng, âm thanh chấn Ä‘á»™ng, cả tầng trệt Ä‘á»u nghe thấy. Nhân viên phục vụ cùng và i ngÆ°á»i khác Ä‘á»u ló ra xem chuyện. Chu Dạ giáºn dữ trợn mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, có gì hay chứ? ChÆ°a từng nhìn thấy con gái khóc hay sao?!†Trên mặt nÆ°á»›c mắt vẫn chÆ°a khô.
[7]: Hai câu này trong bài thơ Tự khiển của La Ẩn.
Bản gôÌc:
自é£
ç¾…éš± å¾—å³é«˜æŒå¤±å³ä¼‘,
多æ„多æ¨äº¦æ‚ æ‚ ã€‚
今æœæœ‰é…’今æœé†‰ï¼Œ
明日æ„來明日æ„。 HaÌn Việt:
Tá»± khiển Äắc tức cao ca thất tức hÆ°u,
Äa sầu Ä‘a háºn diệc du du.
Kim triêu hữu tá»u kim triêu tuý,
Minh nháºt sầu lai minh nháºt sầu. Dịch nghÄ©a:
Äược thì hát vang, mất thì lại thôi,
Äa sầu Ä‘a háºn cứ mãi nhÆ° váºy.
Hôm nay có rượu thì hôm nay uống,
Ngà y mai sầu đến thì ngà y mai sầu. Dịch thơ:
Giải sầu Mất thá»i buồn bã, được thá»i vui,
Äa cảm Ä‘a sầu mặc bóng câu.
Có rượu hôm nay xin hãy uống,
Ngà y mai sầu đến lại mai sầu.
|
21-03-2012, 06:24 PM
|
|
秋霞
|
|
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
|
|
Có lẽ là yêu
Tác giả: Lý Lý TÆ°á»ng
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Edit: Ishtar
Chu Dạ mặt đầy nÆ°á»›c mắt, cháºt váºt chạy ra ngoà i, ngÆ°á»i qua Ä‘Æ°á»ng kinh ngạc nhìn cô, cô cÅ©ng không quan tâm. Gió lạnh đêm tháng mÆ°Æ¡Ì€i pháºn pháºt lÆ°á»›t qua cổ áo, khiến cô bình tÄ©nh lại đôi chút. Lấy tay lau nÆ°á»›c mắt, nháºn ra mình Ä‘ang đứng ở bãi Ä‘á»— xe, lại ngá»i thấy mùi ngô nÆ°á»›ng ở ven Ä‘Æ°á»ng, má»›i nhá»› ra bản thân vẫn chÆ°a ăn tối, cô mở và tiá»n ra, mua bắp ngô ăn, vẫn còn nhá»› chá»n bắp to nhất.
Vệ Khanh đứng bên cạnh cá»a sổ, trên mặt vẫn còn lÆ°u lại vết thÆ°Æ¡ng mà túi xách của Chu Dạ vô tình để lại, má»™t vết xÆ°á»›c dà i còn vÆ°Æ¡ng máu. Không khá»i cÆ°á»i khổ, phụ nữ nổi giáºn đúng là không thể nói lý lẽ. Thấy cô lảo đảo Ä‘i ra khá»i nhà hà ng, va phải ngÆ°á»i khác, ngã xuống đất cÅ©ng không để ý. Lúc qua Ä‘Æ°á»ng, suýt chút nữa còn bị xe đâm, tinh thần hoảng hốt nhÆ° thế, chỉ sợ nguy hiểm tá»›i tÃnh mạng. Lại nghÄ©, dù sao vẫn chỉ là sinh viên, chÆ°a trải qua sóng to gió lá»›n, ý chà vẫn chÆ°a được tôi luyện, lỡ gặp chuyện gì không may, cả Ä‘á»i không chịu gặp hắn thì là m thế nà o. Vì thế cầm áo khoác, vá»™i và ng Ä‘uổi theo.
Xe vừa lái tá»›i nÆ¡i, thấy cô cÅ©ng không thèm để ý, tùy tiện leo lên xe khách, hắn chỉ còn cách cháºm rì rì lái xe theo xe khách, đã tối nhÆ° váºy rồi, con gái con đứa mà cứ thÃch là m loạn, chẳng lo gì tá»›i an nguy bản thân gì cả. Xe khách dừng lại rồi mà vẫn không thấy cô xuống xe, nghÄ© nghÄ©, không phải cô nà ng ngủ quên trên xe đấy chứ! Nhìn thấy Ä‘Ãch tá»›i của xe là HÆ°Æ¡ng SÆ¡n, bá»±c mình nghÄ©, chẳng may ngủ quên Ä‘i thẳng tá»›i HÆ°Æ¡ng SÆ¡n, xem cô ấy định là m thế nà o.
Ước chừng khoảng 10 phút sau, cuối cùng cÅ©ng thấy cô xuống xe, xoay ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i hÆ°á»›ng khác, có lẽ đã có Ä‘Ãch đến, không còn dáng vẻ lắc lÆ° lảo đảo khi nãy, thế là hắn lại lái xe Ä‘i theo phÃa sau.
Chu Dạ ở trên xe gá»i Ä‘iện cho Lý Minh Thà nh, khóc ầm lên: “Lý Minh Thà nh,… huhu…â€. Lý Minh Thà nh sợ tá»›i mức vá»™i há»i cô đã xảy ra chuyện gì, khuyên cô đừng khóc, trÆ°á»›c tiên phải bình tÄ©nh xuống xe dã. Chu Dạ nói năng lá»™n xá»™n, hắn cÅ©ng không nghe rõ cô nói gì, cuối cùng thấy cô nghẹn ngà o nói muốn Ä‘i tìm hắn, nói rằng Ä‘ang ở trên Ä‘Æ°á»ng. Hắn lại vá»™i và ng dặn cô phải chú ý an toà n, đừng có để gặp chuyện không may, dá»— dà nh cô má»™t lúc, cảm xúc của cô má»›i cân bằng trá» lại.
Cô xuống xe, lấy khăn Æ°á»›t lau mặt, má»›i để ý tóc đã bị gió thổi là m cho rối bá»i. Từ xa nhìn thấy Lý Minh Thà nh đứng ở trÆ°á»›c cổng trÆ°á»ng Thanh Hoa chá» cô, Ä‘ang ngó nghiêng nhìn xung quanh, vẻ mặt lo lắng. Cô vá»™i và ng chạy tá»›i, đến gần má»›i phát hiện, phÃa sau Lý Minh Thà nh còn có má»™t ngÆ°á»i, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên chÃnh là TrÆ°Æ¡ng Nhiá»…m Du.
Äối vá»›i cô mà nói, có thể so sánh là sấm sét giữa trá»i quang, há»a vô Ä‘Æ¡n chÃ.
Cô cảm thấy chân má»m nhÅ©n, “bịch†má»™t tiếng, ngã xuống đất, đây là lần thứ hai trong ngà y cô bị ngã. Lý Minh Thà nh láºp tức phát hiện ra cô, vá»™i nâng cô dáºy, há»i: “Sao thế, chân có Ä‘au không?†TrÆ°Æ¡ng Nhiá»…m Du cÅ©ng tiến tá»›i đỡ cô dáºy.
Cô lặng lẽ tránh TrÆ°Æ¡ng Nhiá»…m Du Ä‘ang vÆ°Æ¡n tay ra đỡ mình, trong lúc nhất thá»i, uất ức lại áºp tá»›i, vùi đầu và o Lý Minh Thà nh khóc lá»›n, khóc không thà nh tiếng. Khiến cho nhiá»u ngÆ°á»i dừng chân lại quan sát, TrÆ°Æ¡ng Nhiá»…m Du ở bên cạnh khuyên cô đừng khóc, có chuyện gì thì cứ nói ra.
Chu Dạ vừa giáºn vừa háºn, nhÆ°ng không thể phát tác, tất cả uất ức hóa thà nh nÆ°á»›c mát, khóc tá»›i mức kinh thiên Ä‘á»™ng địa, quá»· thần cÅ©ng phải khiếp sợ. Sinh viên Thanh Hoa đứng ở xa xa chỉ trá», còn tưởng rằng Ä‘ang xem má»™t tiết mục Ä‘au khổ vì tình. Vì thế ngÆ°á»i tá»›i xem ngà y má»™t nhiá»u, hÆ¡n nữa, lại thêm mấy ngÆ°á»i hay tám chuyện, Lý Minh Thà nh có chút xấu hổ. NÆ¡i nà y không có ai quen biết Chu Dạ, nhÆ°ng mà má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết hắn nha.
TrÆ°Æ¡ng Nhiá»…m Du cÅ©ng nháºn ra, Ä‘Ã nh thay hắn giải vây: “Thi Thi, chúng ta và o trong nói chuyện được không?†Cô bắt chÆ°á»›c Lý Minh Thà nh gá»i Chu Dạ là Thi Thi, ra vẻ gần gÅ©i thân máºt. Chu Dạ háºn chết cô ta! Lắc đầu, thái Ä‘á»™ khiêu khÃch lẫn kiên quyết, không và o. TrÆ°Æ¡ng Nhiá»…m Du cÅ©ng không giáºn, cứ tiếp tục dá»—: “Äược rồi, váºy đừng khóc nữa, nói cho bá»n mình biết, đã xảy ra chuyện gì?â€
Lý Minh Thà nh gáºt đầu: “Thi Thi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?†Chu Dạ nhìn vẻ mặt bá»n há», biết bá»n hỠở chung má»™t chá»—, trong nhát mắt tâm lạnh băng, lại cà ng thêm háºn Lý Minh Thà nh, lạnh lùng đẩy hắn ra, lấy tay lau nÆ°á»›c mắt. Không thể nói ra chuyện khiến mình Ä‘au lòng, chÃnh là nổi Ä‘au khổ lá»›n nhất!
Lý Minh Thà nh cứ liên tục há»i cô xem rốt cuá»™c đã xảy ra chuyện gì, nếu cô không chịu nói, sẽ gá»i Ä‘iện cho ba cô. Cô không còn cách nà o khác, cÅ©ng không thể nói tháºt cho hắn biết, Ä‘Ã nh tùy tiện nói dối, rằng bị bạn há»c bắt nạt, nhà trÆ°á»ng không phân rõ đúng sai, đã phê bình cô. Chu Dạ đã quen nói dối không chá»›p mắt, hÆ¡n nữa có đầu có Ä‘uôi, tất cả Ä‘á»u hợp lý, không há» có sÆ¡ hở, không bị ngÆ°á»i khác phát hiện ra.
Lý Minh Thà nh tin ngay, hai ngÆ°á»i dá»— cô má»™t lúc, muốn bảo cô và o trÆ°á»ng há» nghỉ. Cô lắc đầu, nói đã muá»™n rồi, chÃnh mình tá»± vá», cô cần tìm ngÆ°á»i trút giáºn, nhÆ° thế trong lòng má»›i dá»… chịu hÆ¡n. Lý Minh Thà nh lại muốn Ä‘Æ°a cô vá», cô vừa nhìn thấy TrÆ°Æ¡ng Nhiá»…m Du, cÆ¡n giáºn lại bốc lên, kiên quyết không cần. Lý Minh Thà nh gá»i Ä‘iện cho taxi quen thuá»™c Ä‘Æ°a cô vá», cô cà ng giáºn, hắn còn chÆ°a gá»i Ä‘iện xong, cô đã bá» Ä‘i trÆ°á»›c.
Sá»›m biết thế nà y, cô sẽ không Ä‘i tìm Lý Minh Thà nh, chỉ cà ng chá»c cho cô thêm Ä‘au lòng, sầu cà ng thêm sầu.
NÆ°á»›c mắt lại lã chã rÆ¡i xuống, tâm tình vô cùng thê thảm. Lúc Ä‘i ra tá»›i Ä‘Æ°á»ng cái, má»™t chiếc xe ngăn cô lại, Vệ Khanh hạ cá»a kÃnh, thò đầu ra nói: “Lên xe Ä‘i, anh Ä‘Æ°a em vá». Em cứ Ä‘i nhÆ° váºy, cẩn tháºn gặp chuyện không may.â€
Từ xa, hắn đã nhìn thấy má»i chuyện. Biết Chu Dạ là hoa rÆ¡i có ý mà ngÆ°á»i ta thì lÆ°u thủy vô tình, không chỉ nhÆ° thế, lại còn là hoa có chủ. Nhìn thấy hình ảnh cô khóc, ruá»™t gan nhÆ° đứt từng khúc, tháºt sá»± khiến cho ngÆ°á»i ta Ä‘au lòng. Cái tên tiểu tá» ngu ngốc kia, cái gì cÅ©ng không biết, tháºt là đáng giáºn. Thá»±c ra, hắn má»›i đáng giáºn hÆ¡n, còn không chịu ngẫm lại xem là ai đã hại Chu Dạ thê thảm nhÆ° váºy >:P!
Chu Dạ đồng ý lên xe má»›i là lạ! Quay đầu bÆ°á»›c Ä‘i, hắn vá»™i và ng xuống xe, giữ lấy nà ng, dịu dà ng dá»—: “Lên xe Ä‘i, khuya rồi, dá»… gặp kẻ xấu. Em không nghe tin tức ở Bắc Kinh sao, không Ãt nữ sinh viên bị kẻ gian hãm hại, thầm chà còn bị cưỡng bức rồi giết chết nữa!†Cố ý hù dá»a cô.
Chu Dạ nghÄ© tá»›i chuyện Lý Minh Thà nh, vẫn còn Ä‘ang tức hắn,khinh bỉ nhìn hắn nói: “ Lên xe anh để bị anh cưỡng gian chắcâ€. Cô cÅ©ng không phải là không biết sống chết thế nà o.
Vệ Khanh bị cô nói nhÆ° váºy, thấy cô Ä‘ang giáºn, nói chuyện không suy nghÄ©, nên cÅ©ng không so Ä‘o, chỉ nói: “Tối nay anh có nhiệm vụ Ä‘Æ°a em bình an trở vá» trÆ°á»ng. Em sau nà y gặp chuyện gì, đừng có tá»›i tìm anh đấy.â€
Chu Dạ mắng: “Ai cần chứ! Tôi sống hay chết thì liên quan gì tá»›i anh. Tránh sang má»™t bên Ä‘i.†Lại nhìn chiếc Lamborghini Ä‘en bóng của hắn báºt đèn pha sáng trÆ°ng, tháºt sá»± chói mắt, nhá»› tá»›i lúc tối hắn đáng ghét thế nà o, liá»n vung chân đá má»™t cÆ°á»›c. Hôm nay cô Ä‘i giầy thể thao, cÅ©ng không sợ bị Ä‘au chân.
Vệ Khanh thấy cô ngược đãi chiếc xe thể thao bảo bối của hắn, mặt tái mét, giáºn dữ hét lên: “Chu Dạ, cô Ä‘iên rồi sao!†Vá»™i và ng buông cô ra, Vệ Khanh rất yêu quý chiếc xe nà y, bình thÆ°á»ng không dá»… dà ng cho ngÆ°á»i khác chạm và o.
Chu Dạ hả hê nhìn hắn: “Anh bây giá» má»›i biết à !†Từ trÆ°á»›c tá»›i giá» cô chÆ°a từng cho mình là thục nữ. Hừ! Äáng Ä‘á»i hắn. Giáºn dữ cÅ©ng dần tan hết, nghênh ngang rá»i Ä‘i.
Chu Dạ bé nhá» nhÆ° thế, sao có nhiá»u lá»±c đạo, má»™t cÆ°á»›c đạp của cô sao có thể là m há»ng xe hắn được. Vệ Khanh nhìn xe yêu quà không tổn hại gì, lại thêm buồn bá»±c mà cÆ°á»i khổ. Cái cô Chu Dạ nà y, má»›i nhìn thì thanh khiết thiện lÆ°Æ¡ng, yếu Ä‘uối mảnh mai, không ngá» lại mạnh mẽ dã man nhÆ° váºy! =))
Chu Dạ trở vá» trÆ°á»ng, mắt đã sÆ°ng Ä‘á», giá»ng cÅ©ng có chút khà n khà n, sợ bị má»i ngÆ°á»i nhìn thấy lại trêu cợt nên Ä‘Ã nh lên giÆ°á»ng Ä‘i ngủ sá»›m. LÆ°u Nặc há»i có phải cô bị ốm hay không, cô Ä‘Ã nh nói mình thấy không khá»e, ngủ má»™t giấc là khá»i. Những chuyện xảy ra trong buổi tối nhÆ° sÆ°Æ¡ng mù quấn quanh đầu óc cô, tháºt lâu không tan Ä‘i.
NhÆ°ng Ä‘iá»u khiến cô Ä‘au lòng nhất vẫn là Lý Minh Thà nh, cuối cùng cÅ©ng hiểu được, hắn vốn không thÃch cô. Bao nhiêu nam nữ si tình, giữa vòng xoáy tình cảm khó có thể tá»± kiá»m chế. Chu Dạ cÅ©ng giống nhÆ° váºy, chỉ tiếc là ngay cả cÆ¡ há»™i bà y tá» tình cảm vá»›i ngÆ°á»i cô thầm mến cÅ©ng không có, chÆ°a bắt đầu đã phải chấm dứt.
Chu Dạ Ä‘au khổ vì tình, thức trắng má»™t đêm. NhÆ°ng phiá»n não trong cuá»™c sống vẫn nhÆ° cÅ©, không thay đổi. Cô đối mặt vá»›i thông báo ná»™p há»c phà của nhà trÆ°á»ng, Ä‘au đầu nhức óc. Hiện giá» há»c phà đối vá»›i cô mà nói thá»±c xa vá»i. Cô cÅ©ng không tin nếu cô không ná»™p há»c phÃ, thá»±c sá»± sẽ bị Ä‘uổi há»c, có ai thấy hiệu trưởng ra văn kiện quy định đâu? Chỉ là lá»i hù dá»a, ai mà không biết chứ. NhÆ°ng mà việc nà y vẫn nhÆ° vÆ°á»›ng trong lòng, vô cùng lo lắng.
Tình cảm, há»c táºp, cuá»™c sống, má»i chuyện Ä‘á»u không nhÆ° ý, cô thá»±c sá»± không thể ứng phó nổi nữa. NhÆ°ng cuá»™c sống vẫn cứ phải tiếp tục, giữa những bạn bè cùng lứa tuổi, cô giãy dụa lâu nhÆ° váºy, quả thá»±c rất mệt.
Lãnh đạo nhà trÆ°á»ng vì muốn có tiá»n đầu tÆ° để xây canteen má»›i, muốn lôi kéo Vệ Khanh, má»i hắn tá»›i trÆ°á»ng tham quan, chỉ đạo công tác, hiệu trưởng cÅ©ng tá»± mình cùng Ä‘i. Äi theo phÃa sau còn có những lãnh đạo cao cấp trong trÆ°á»ng, thang máy thÆ°á»ng ngà y đông sinh viên qua lại, nay bị cấm, chỉ dà nh cho đám ngÆ°á»i Vệ Khanh Ä‘i qua.
Hiệu trÆ°á»ng cÆ°á»i cÆ°á»i giá»›i thiệu phòng triển lãm chÃnh: “Äây là phòng triển lãm tranh của khoa Mỹ thuáºt tạo hình, toà n bá»™ tác phẩm ở đây Ä‘á»u là của các sinh viên trong khoa, có má»™t số rất xuất sắc. Bên cạnh còn có phòng triển lãm trang phục, mặc dù có nhiá»u tác phẩm không theo khuôn mẫu bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng lại rất có sáng tạo…â€
Vệ Khanh không đợi ông ta nói hết lá»i, đã đứng trÆ°á»›c tủ kÃnh xem xét, cÆ°á»i nói: “Sinh viên của nhà trÆ°á»ng tà i hoa hÆ¡n ngÆ°á»i, tÆ°Æ¡ng lai nhất định sẽ có tiá»n đồ.†Hiệu trưởng vá»™i nói: “Còn mong Vệ tổng chiếu cố nhiá»u hÆ¡n.†Vệ Khanh gáºt đầy không nói gì, tiếp tục Ä‘i lÆ°á»›t qua xem xét. Thá»±c ra cÅ©ng chẳng có tâm trạng nà o mà xem, chẳng qua chỉ muốn xem có tác phẩm nà o của Chu Dạ hay không mà thôi.
Ở chÃnh giữa phòng triển lãm, liếc mắt má»™t cái liá»n nhìn thấy tên Chu Dạ, vô cùng bắt mắt, đó là má»™t bức tranh sÆ¡n dầu cao ba thÆ°á»›c, sắc thái tÆ°Æ¡i sáng, váºn dụng ngòi bút lÆ°u loát, bản lÄ©nh thâm háºu. Hắn nhìn má»™t lúc lâu sau, cÆ°á»i khen ngá»i: “Bức tranh nà y quả thá»±c không tồi.†Trưởng khoa mỹ thuáºt tạo hình láºp tức nói: “Äây là tác phẩm của sinh viên Chu Dạ, há»c táºp vô cùng xuất sắc, hÆ¡n nữa, má»›i vừa đạt được há»c bổng Vân Mã, buổi trao giải lần trÆ°á»›c, có lẽ Vệ tổng không nhá»› cô ấy. Bức tranh nà y được đánh giá giá trị nghệ thuáºt cao, có thể Ä‘em tá»›i triển lãm tranh quốc gia để kà gá»i.†Vệ Khanh gáºt đầu, cÆ°á»i mà không nói, sau đó Ä‘i nhanh ra ngoà i.
Lãnh đạo trÆ°á»ng há»c giữ hắn lại ăn trÆ°a, nhiệt tình khoản đãi. Vệ Khanh uống bia mắt Ä‘á» ngầy, tá»±a và o sofa gá»i Ä‘iện cho Chu Dạ. Vẫn không có ngÆ°á»i nghe máy, hắn biết tÃnh Chu Dạ, lại tiếp tục gá»i, hết cuá»™c nà y tá»›i cuá»™c khác, liên tục không ngừng. Xem ra Chu Dạ háºn chết hắn, ngay cả Ä‘iện thoại cÅ©ng không thèm nghe. Hắn nhún vai, đổi má»™t dãy số khác, tiếp tục gá»i.
Chu Dạ vì bị cảm lạnh, giữa trÆ°a, ở kà túc nghỉ ngÆ¡i, lúc Ä‘ang mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, có nghe thấy tiếng chuông Ä‘iện thoại, nhìn thấy số của Vệ Khanh gá»i tá»›i liá»n ngắt máy. Bá»±c mình, sao hắn cứ dây dÆ°a không dứt là m gì! Chẳng được bao lâu, lại nghe thấy chuông Ä‘iện thoại trong phòng vang lên, Ä‘Ã nh phải đứng dáºy, vừa ngáp vừa nói: “Alo, xin há»i tìm ai váºy?â€
Vệ Khanh vừa nghe đã nháºn ra giá»ng cô, lÆ°á»i biếng nói: “Chu Dạ, chà o em.†Chu Dạ vừa nghe thấy giá»ng hắn, trong nháy mắt cÆ¡n buồn ngủ không cánh mà bay, nghiêm mặt há»i: “Sao anh biết số kà túc của tôi váºy?â€
Vệ Khanh cÆ°á»i: “ÄÆ°Æ¡ng nhiên là anh có cách để biết.†Hắn cÅ©ng chẳng cần phải Ä‘i dò há»i, Chu Dạ nháºn há»c bổng của hắn, toà n bá»™ tÆ° liệu vá» cô hắn Ä‘á»u có, huống chi chỉ là má»™t dãy số.
Chu Dạ bất đắc dÄ©, châm chá»c nói: “Anh giá»i tháºt.†Vệ Khanh có tai nhÆ° Ä‘iếc, trá»±c tiếp yêu cầu: “Ra ngoà i Ä‘i, anh có việc tìm em.â€
Chu Dạ khinh bỉ nói: “Thôi đi, anh có thể có chuyện gì cần tìm tôi chứ.†Chả có cái gì là tốt cả.
Vệ Khanh trÆ°á»›c khi cô kịp cúp Ä‘iện thoại vá»™i nói: “Biết anh Ä‘ang ở đâu không?â€
Chu Dạ hừ lạnh trả lá»i: “Tôi cần biết để là m gì.†Vệ Khanh vẫn cố dịu giá»ng nói: “Anh Ä‘ang ở nhà hà ng gần trÆ°á»ng em, Ä‘ang cùng hiệu trưởng và các thầy trưởng khoa ăn cÆ¡m đấy. Ngô giáo sÆ° trưởng khoa em còn khen em thà nh tÃch tốt nữa, rất có tiá»n đồ nha.â€
Chu Dạ không biết trong hồ lô của hắn còn bán thuốc gì nữa, không kiên nhẫn giục : “Rốt cuá»™c anh muốn nói cái gì?†Vệ Khanh cÆ°á»i nói: “Em ra Ä‘i, rồi anh sẽ nói cho em biết.†Chu Dạ mắng: “Anh Ä‘iên rồi.â€
Vệ Khanh uy hiếp: “Bằng không, anh bảo Ngô giáo sÆ° gá»i Ä‘iện má»i em ra nhé?†Chu Dạ bị dá»a cho phát hoảng : “Vệ Khanh, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra Ä‘i.†Vệ Khanh nhÃu mà y: “Äược, em mau ra đây, anh sẽ nói cho em biết có chuyện gì, anh ở nhà hà ng chá» em.â€
Chu Dạ chần chừ, Ä‘oán có lẽ tháºt sá»± hắn Ä‘ang cùng vá»›i lãnh đạo nhà trÆ°á»ng ăn cÆ¡m, sáng sá»›m nghe bạn há»c nói thang máy bị cấm, có lẽ có nhân váºt quan trá»ng nà o tá»›i, không ngá» lại là hắn. Chần chừ má»™t lúc sau má»›i nói: “Tôi không Ä‘i, các thầy vẫn còn ở đấy.†Giá»ng nói pha chút giáºn dá»—i.
Vệ Khanh cÆ°á»i: “Em yên tâm Ä‘i, bá»n há» sắp Ä‘i rồi. Em mà không ra, có khi anh phải nhá» Ngô giáo sÆ° gá»i cho em, anh thì chả sợ cái gì đâu.†Chu Dạ tin hắn nói được là m được, cái ngÆ°á»i nà y tháºt vô liêm sỉ, chẳng gì là không là m được. Äà nh phải đồng ý đứng dáºy, vá»›i lấy áo khoác, đầu óc vẫn còn choáng váng, nặng ná».
Lúc Chu Dạ chạy tá»›i nhà hà ng, láºp tức có nhân viên phục vụ chà o đón: “Chu Dạ tiểu thÆ° phải không? Xin má»i Ä‘i theo tôi.†Dẫn cô Ä‘i tá»›i lầu trên, vô cùng lá»… phép, chu đáo.
Chu Dạ đẩy cá»a bÆ°á»›c và o, ngá»i thấy mùi bia rượu nồng, trên bà n chén bát há»—n Ä‘á»™n, còn có ngÆ°á»i Ä‘ang thu dá»n. Vệ Khanh Ä‘ang ngồi dá»±a bên cá»a sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoà i, trên tay còn cầm Ä‘iếu thuốc, lại không hút, để mặc là n khói lượn lá» bay lên. Ãnh mặt trá»i buổi chiá»u chiếu trên vai hắn, quang ảnh lần lượt thay đổi, chá»›p mắt nhìn qua, hình nhÆ° má»™t bên mặt có vết xÆ°á»›c. Thấy cô đứng ở cá»a, Ä‘em váºt trong tay dáºp tắt, nói: “Em đã tá»›i rồi, lại đây ngồi Ä‘i.†Lại yêu cầu phục vụ mang trà lên.
Giá» phút nà y, hoà n cảnh nhÆ° nà y, không khà tháºt hà i hòa, là m cÆ¡n giáºn trà n đầy trong lòng cô vÆ¡i Ä‘i không Ãt, nghe lá»i hắn ngồi xuống đối diện. Hắn há»i: “Em muốn uống gì? Có quen uống trà không?†Chu Dạ lắc đầu, cô Ä‘ang bị cảm, trong miệng nhạt nhẽo, không muốn uống trà . Hắn láºp tức nói: “Váºy uống sữa nóng nhé. Sắc mặt em không tốt, môi tái Ä‘i kìa, sao váºy? Bị cảm rồi sao?†Hắn liếc mắt đã nháºn ra cô không thoải mái.
Chu Dạ hÃt hÃt mÅ©i, mÅ©i cô bị nghẹt nghiêm trá»ng, hô hấp khó khăn nhÆ°ng vẫn thản nhiên nói: “Vẫn tốt, anh tìm tôi có việc gì sao?†Có phải hắn muốn má»™t lần nữa chuốc lấy phiá»n nhiá»u không váºy.
Vệ Khanh và i ngà y không gặp cô, thấy cô gầy Ä‘i nhiá»u, nhÆ°ng thần sắc vẫn lạnh lùng, Ä‘Ã nh phải quay sang nói chuyện chÃnh: “Em há»c khoa mỹ thuáºt tạo hình phải không? Anh có má»™t má»™t công việc nhá», em là m không?†Hắn khiến cho Chu Dạ mất việc là m, coi nhÆ° bồi thÆ°á»ng cho cô váºy.
Chu Dạ không nghÄ© tá»›i là nói vá» việc là m, vì thế liá»n há»i: “Là m việc gì, anh nói Ä‘i.†Vệ Khanh nhấp má»™t ngụm trà , cháºm rãi nói: “Công ty anh cần má»™t bức tranh lá»›n để là m công tác tuyên truyá»n, giống nhÆ° bá»n em mở triển lãm ấy, cần ý tưởng tốt, và phải bắt mắt nữa. Em là m hay không? Giá cả thÆ°Æ¡ng lượng.â€
Chu Dạ nhìn hắn đánh giá, không biết là hắn có dụng ý gì, trầm ngâm má»™t lúc. Hắn nhún vai: “Em không là m thì sẽ có ngÆ°á»i khác là m, anh chỉ há»i qua em thôi.†Chu Dạ cảm thấy dÆ°á»ng nhÆ° cuá»™c nói chuyện nà y chỉ Ä‘Æ¡n giản nói vá» công việc, vì thế ná»i: “Giống bức tranh sÆ¡n dầu ở phòng triển lãm hay sao?†Hắn gáºt đầu: “Äại loại thế, dùng để tuyên truyá»n mà , nhÆ°ng mà phải là m tốt. Em chắc có khả năng chứ?â€
Chu Dạ không chút do dá»± nói: “ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đại khái là anh muốn to chừng nà o?†Hắn nghÄ© nghÄ© má»™t lúc nói: “Rá»™ng bôÌn thÆ°á»›c, dà i hai thÆ°á»›c Ä‘i.†Công trình nà y cÅ©ng không phải là nhá», má»™t mình cô không có khả năng là m xong. NhÆ°ng nếu đã có việc là m, sao có thể từ chối chứ, vì thế gáºt đầu nói: “Äược, tôi là m. Giá bao nhiêu? Anh định thế nà o?†Việc nà y vốn không dá»… dà ng, chẳng những phải tá»± mình thiết kế, còn phải bò lên bò xuống, chẳng những tốn kỹ thuáºt mà ngay cả sức lá»±c cÅ©ng phải bá» ra hết.
Vệ Khanh nhÃu mà y, rõ rà ng là cô vẫn muốn trả thù, há»i lại: “Em nghÄ© bao nhiêu là thÃch hợp?†Chu Dạ âm thầm tÃnh toán, theo giá thị trÆ°á»ng mà nói chừng 8.000 tá»›i hÆ¡n 10.000, Ä‘iá»m tÄ©nh nói: “20.000â€. Hắn đã nói nhÆ° váºy, cô sẽ đẩy giá trên trá»i, xem hắn trả tiá»n rÆ¡i xuống đất thế nà o.
Vệ Khanh bất Ä‘á»™ng thanh sắc, nhìn cô nói: “Giá nà y có vẻ hÆ¡i cao nhỉ.†Chu Dạ liá»n há»i: “Váºy anh định bao nhiêu?†Cô vốn là sÆ° tá» mồm to, cò kẻ mặc cả là việc Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên. Vệ Khanh thản nhiên nói: “6.000!†Chu Dạ nhảy dá»±ng lên: “6.000? Anh Ä‘i xem mấy ngÆ°á»i nổi tiếng Ä‘i, không đòi anh trả 100.000 thì cÅ©ng là 80.000.†Vệ Khanh cÆ°á»i nói: “Äáng tiếc là bây giá» em vẫn chÆ°a phải là ngÆ°á»i nổi tiếng.†Hiện giá» cô chẳng qua chỉ má»›i là má»™t sinh viên, chẳng là gì cả.
Chu Dạ bị hắn là m cho mất hứng, ngồi xuống, trên thÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng, cô không phải là đối thủ của Vệ Khanh, vì thế Ä‘Ã nh sá»a lại. “15.000â€. Vệ Khanh cÅ©ng không nói nhiá»u, đáp luôn: “8.000. Em không là m, anh bảo ngÆ°á»i khác là m.†Chu Dạ háºn nghiến răng nghiến lợi, thì thảo chá»i nhá»: “Gian thÆ°Æ¡ng bất lÆ°Æ¡ng.â€
Hắn cÆ°á»i, “Anh là ngÆ°á»i kinh doanh, đạo lý chÃnh là không thể là m thâm hụt tiá»n lá»i của mình được, 8.000. chi trả tiá»n xe, tiá»n ăn. Giá cả không thể không hợp lý.†Chu Dạ không còn cách nà o khác, ai bảo hắn là m ông chủ cÆ¡ chứ, cô chỉ là ngÆ°á»i là m công, Ä‘Ã nh phải cắn răng mà đáp ứng thôi. Chẳng trách Vệ Khanh nhiá»u tiá»n nhÆ° váºy, hóa ra là toà n bóc lá»™t sức lao Ä‘á»™ng những ngÆ°á»i nhÆ° cô.
Cô cầm cốc sữa còn lại uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, đứng lên nói: “Cụ thể công việc thế nà o, chúng ta sẽ liên lạc sau, có thể tôi sẽ cần ngÆ°á»i giúp.†Vệ Khanh tá» vẻ không ngại nói: “Việc nà y do em phụ trách, em chỉ cần là m tốt cho anh là được rồi. Sau khi anh kiểm tra, thấy hà i lòng, láºp tức trả tiá»n.â€
Hai ngÆ°á»i Ä‘i ra ngoà i, bá»n há» giá» phút nà y đổi thà nh quan hệ ông chủ- ngÆ°á»i là m thuê. Chu Dạ chà o hắn xong, nhấc chân muốn Ä‘i ngay. Vệ Khanh lại giữ cô lại: “Äợi chút.†ÄÆ°a cô tá»›i cá»a hà ng thuốc gần đó, há»i ngÆ°á»i bán thuốc vá» bệnh cảm, rồi Ä‘Æ°a cho cô: “Äã ốm rồi thì đừng có quá sức, cẩn tháºn bệnh nhá» trở thà nh ốm nặng, nhÆ° váºy là mất nhiá»u hÆ¡n được đó.â€
Hắn cÅ©ng là có ý tốt, Chu Dạ cÅ©ng không từ chối, nháºn lấy, nói cảm Æ¡n. Vệ Khanh lại vÆ°Æ¡n tay, cÆ°á»i nói: “Sinh viên Chu Dạ, hy vá»ng chúng ta hợp tác vui vẻ.†Nhìn hắn khôi phục bẳn sắc tinh anh nÆ¡i thÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng, Chu Dạ cÅ©ng vui vẻ Ä‘Æ°a tay ra, bắt tay vá»›i hắn, cÆ°á»i nói: “Äược.†Lúc nà y đây, cái bắt tay nà y là dấu hiệu Ä‘Æ°a bá»n há» tá»›i má»™t khởi đầu má»›i.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âåëèêàÿ, âàííû, åâðîïåéñêèé, anh bia ca tinh, co le la minh da yeu pan, co le la yeu chuong 21, co le la yeu chuong 3, co le la yeu chuong 34, co le la yeu chuong 58, co le la yeu duc vong, co le la yeu hien dai, co le la yeu ishtar, co le la yeu truyen ngan, co le la yeu tuy phong, co le la yeu- chuong 14, cover khoảng lặng, cover ngôn tình, êàëüÿíû, êàìåäè, êåðàìè÷åñêàÿ, ebook co le la yeu, ëîãîòèï, êíèãó, êóíèëèíãóñ, hien dai co le la yeu, ìàçäà, ïåðìü, ishtar có lẽ là yêu, ïðîêëÿòûé, ñàíòåõíèêà, ngôn tình, ñòðàíèöû, ñòðèïòèç, òîéîòà, truyen ngon tinh22, vệ khanh chu dạ, wallcoo thiếu nữ, wallcoo valentine, wallcoo watercolor paint, xem anh co dau wallcoo, ðåôåðàòè |
| |