“Thiên Tứ, đệ không sao chứ?” Ngọc Nhã chạy lại phía Tiêu Thiên Tứ, lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, đệ không sao!” Thiên Tứ nắm tay nàng, đoạn quay về phía Tiêu Kinh Hồng: “Đệ tử tham kiến sư phụ!” Tiêu Kinh Hồng trước mặt quan khách thừa nhận Thiên Tứ là đệ tử, hắn thừa ngay dịp thuận nước đẩy thuyền.
Vốn dĩ Tiêu Thiên Tứ đã chuẩn bị kế hoạch gặm dần từng nấc, chỉ không ngờ tình hình lại tiến triển thuận lợi cho hắn như vậy!
“Không cần đa lễ!” Tiêu Kinh Hồng đáp vẻ ân cần. “Tôn huynh, đã tìm thấy Bình nhi chưa?” Một nam giới chừng bốn mươi tiến vào, thái độ thập phần lo lắng.
Tiêu Kinh Hồng vội chạy đến đón, xem thái độ và câu hỏi thì người này đúng là Thanh Thành Trưởng môn Tôn Ngọc Nhữ, phụ thân của tân nương. “Vẫn chưa!” Tiêu Kinh Hồng đáp vẻ áy náy.
Tôn Ngọc Nhữ sầm mặt bực bội. Đúng thôi, có một nhi nữ duy nhất thì bị bắt đi, hơn nữa lại rơi vào tay lũ háo sắc thì sao mà không lo lắng được? “Viết thương của Thiên Lăng thế nào?”Xem ra ông ta cũng rất quan tâm đến con rể.
“Vết thương không nặng, nghỉ ngơi vài hôm là được. Rất may là Thiên Lăng kịp lùi lại mấy bước, nếu không thì...” Tiêu Kinh Hồng quay lại chủ đề chính: “Việc cần phải bây giờ là tìm được Bình nhi, ta đã phân phó nhân sự đi rồi, hy vọng sớm có tin tức...”
“Thật là phiền Tiêu huynh quá, vì tiểu nữ...” Tôn Ngọc Nhữ chưa nói hết câu, Tiêu Kinh Hồng đã ngắt lời: “Tôn huynh đừng khách khí, Bình nhi dù sao cũng là nhi tức của ta!” Tiêu Kinh Hồng nói vẻ an ủi.
“Các bằng hữu, hôm nay Tiêu gia ta bị bọn người Quỷ môn quấy phá nên không tiếp đãi các vị được chu đáo, có gì thất thố mong các vị bỏ quá cho!” Giọng Tiêu Kinh Hồng không lớn nhưng mỗi tân khách đều nghe rõ mồn một.
“Tiêu trang chủ khách khí quá, việc này làm sao có thể trách ngài được. Có trách thì trách Quỷ Môn quá ngang ngược mà thôi!” Người nào đó trong đám đông lên tiếng, khách khứa nhao nhao nói hùa theo.
“Thật đáng ghét! Lúc nãy không đứng ra giúp chúng ta, bây giờ lại thi nhau lấy lòng!” Tiêu Ngọc Nhã khẽ hầm hừ.
“Thiên Tứ, hay đệ đi tìm Bình tỷ về được không?” Tiêu Ngọc Nhã đã xem Tiêu Thiên Tứ như một vị thần không có gì là không làm được. “Ngọc Nhã tỉ, ta vốn không biết mặt Bình tỉ, có tìm được thì cũng không biết. Hơn nữa Bình tỉ rơi vào tay Vân Thất, cứu ra là chuyện không dễ chút nào. Vân Thất bỉ ổi có tiếng trên giang hồ nhưng cho đến nay vẫn bình an vô sự, chứng tỏ võ công tuyệt đối không hề kém.” Thiên Tứ thật thà trả lời.
“Ta không quan tâm, đệ phải đi tìm Bình tỉ giúp ta!” tính khí tiểu thư của Tiêu Ngọc Nhã bắt đầu bốc lên. “Được, được, ta đi...!” Thiên Tứ không còn cách nào khác đành hạ giọng dàn hòa.
Chẳng phải Tiêu Ngọc Nhã trước nay đều rất dịu dàng sao? Tại sao đột nhiên lại khó tính khó bảo vậy? Thiên Tứ trong lòng không khỏi băn khoăn, bất đắc dĩ hướng về phía Tiêu Kinh Hồng: “Sư phụ, con cũng muốn đi tìm Tôn cô nương.”
Tiêu Kinh Hồng nhìn Thiên Tứ bằng một ánh mắt rất kỳ lạ, một lúc mới gật đầu: “Được, con đi đi. Hãy cẩn thận một chút!”
“Tiêu huynh đệ không cần nhọc sức đâu, người mà huynh đệ muốn tìm ta đã cứu về đây!” Một giọng sảng khoái từ bên ngoài truyền vào, y phục xanh lam, một chiếc quạt ve đi vẩy lại, hóa ra là Lam Thiên Phong.
“Tiêu lão đệ, hai năm không gặp, trông đệ thay đổi không ít!” Lam Thiên Phong liến thoắng, đoạn đặt người trên tay xuống: “Vị cô nương này ta đã cứu ra từ trong tay Vân Thất, có lẽ chính là người đệ muốn tìm...”
“Đa tạ đại hiệp đã cứu tiểu nhi, Thanh Thành Phái xin đội ơn đại hiệp!” Tôn Ngọc Nhữ nhìn rõ đó là nhi nữ Tôn Kiếm Bình, sốt sắng chạy lại đỡ. “Tôn trưởng môn không cần đa tạ ta, Lam Thiên Phong này cũng không phải là đại hiệp gì. Người mà ngài nên đa tạ là vị Tiêu huynh đệ đây, ta cứu Tôn cô nương cũng chỉ là đáp nghĩa cho người ta mà thôi!.” Lam Thiên Phong liến thoắng một tràng.
“Đa tạ công tử cứu mạng!” Tôn Kiếm Bình đã tỉnh lại, vội cúi đầu hành lễ.
“Tiêu lão đệ, ta cáo từ trước, gửi lời hỏi thăm của ta tới lệnh tỷ!” Lam Thiên Phong nói vội vã, đoạn bay ngay ra khỏi sảnh.
“A... Đa tạ Lam huynh giúp đỡ!” Thiên Tứ cho đến lúc đó vẫn không hiểu tại sao gã lại nói cứu Tôn Kiếm Bình là vì mình, lúc đó mới biết nguyên nhân là tại Đông Phương Huyền Cơ.
Tiêu điểm của chúng nhân khi đó lại dồn vào Thiên Tứ. Hắn xuất hiện như từ dưới đất chui lên, đầu tiên đánh lùi Tiếu Thương Thiên, sau lại gián tiếp cứu được Tôn Kiếm Bình, quan khách lúc đó chỉ biết dùng hai từ “khen ngợi”. Tiêu Thiên Tứ lúc đầu còn thích thú, chẳng mấy chốc bắt đầu thấy buồn bực, khó chịu vô cùng. “Ngọc Nhã tỷ, chúng ta vào trong đi!”
Tiêu Thiên Tứ cuối cùng cũng nổi danh, nhưng hắn nhanh chóng thấy rằng bản thân không thích cuộc sống của người nổi tiếng. Dù sao đến tối thì mọi chuyện cũng kết thúc...
Chờ đêm xuống, hắn lại len lén đến khuê phòng của Tiêu Ngọc Nhã...
Tiêu Ngọc Nhã đang chuẩn bị đi ngủ, thấy Thiên Tứ vào mặt lập tức đỏ lên: “Muộn thế này rồi, đệ đến đây làm gì?” ngữ điệu mang đầy vẻ hồi hộp, dường như biết chắc có chuyện sẽ xảy ra...
Thiên Tứ không nói không rằng, cứ tiến thẳng về phía giường ôm lấy Ngọc Nhã từ phía sau: “Ngọc Nhã tỉ, nàng có biết ta đợi ngày này từ rất lâu rồi không?”
Giọng Thiên Tứ tràn đầy mê lực.
Tiêu Ngọc Nhã vẫn quay lưng không dám nhìn, liền bị hắn dùng lực xoay lại hôn lên môi, hai tay cũng bắt đầu chuyển động... mỹ nhân cuối cùng cũng không chịu nổi, máy móc ôm lấy eo của Thiên Tứ, lập tức hai người như cuộn vào nhau, khắp phòng tràn ngập vẻ xuân sắc...
************
“Có phải chàng đã có người con gái khác?” sau tất cả những nhớ nhung bù đắp, Ngọc Nhã bất chợt hỏi, giọng dịu dàng đến ngạc nhiên.
“Ta... Ngọc Nhã tỉ, nàng trách ta không?” Thiên Tứ cẩn thận hỏi lại, hắn không trả lời nhưng như vậy là đã ngầm công nhận. “Thiếp đã thế này rồi, chàng bảo còn có thể trách chàng sao?” Tiêu Ngọc Nhã dường như có chút bị tổn thương.
Điều đó làm Thiên Tứ áy náy không ít, nói cuống quýt: “Ngọc Nhã tỉ, ta đối với nàng thật lòng mà! Tuy ta có người con gái khác, nhưng vị trí của nàng trong tim ta thì không ai có thể thay thế được. Ta... ta có thể thề ta tuyệt đối không phụ nàng, nếu không ông trời đánh chết ta!”
“Được rồi, ai bắt chàng phải thề?” Ngọc Nhã lườm hắn đến cháy má, đúng là phong tình vạn chủng: “Ta chỉ dọa chàng một chút thôi, xem chàng sợ đến thế kìa...”
“A, hóa ra nàng muốn...” Thiên Tứ hiểu ra, bắt đầu “trả thù” khắp cơ thể Ngọc Nhã. “Đừng, Thiên Tứ, thiếp không chịu nổi rồi...” Ngọc Nhã thở hổn hển, cố gắng vùng ra khỏi tăy hắn.
“Ngọc Nhã tỷ, nàng thật sự không trách ta chứ?” Đột nhiên Thiên Tứ dừng lại, hình như có chút lo lắng, hỏi.
“Nói không hề trách thì không phải...” Ngọc Nhã nhẹ nhàng trả lời: “Nếu là hai năm trước thì ta không thể nào chấp nhận được, nhưng bây giờ... không như vậy nữa. Thiếp chỉ không muốn để chàng rời xa thiếp, sống cùng thiếp hết cuộc đời trên thế gian này, chàng muốn tìm bao nhiêu nữ nhân khác tùy chàng, thiếp không quan tâm. Quan trọng là chàng vẫn còn sống...”
“Ngọc Nhã tỉ, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng!” Thiên Tứ dịu dàng ôm Ngọc Nhã vào lòng, không còn ham muốn dục vọng nữa mà chỉ tràn ngập tình cảm êm dịu.
“Không biết cha sẽ làm gì với chúng ta? Ngày mai nhất định cha sẽ tìm chàng!” Ngọc Nhã nghĩ tới Tiêu Kinh Hồng, lại bắt đầu lo lắng, cho rằng cha nàng không thể để hai người bên nhau dễ dàng.
“Nàng đừng lo, ta sẽ có cách. Nếu không thuyết phục được thì ta cướp nàng đi là xong!” Tiêu Thiên Tứ giọng tỉnh bơ.
Thực sự hắn không để ý một điều... Tiêu Ngọc Nhã là mẫu người nhất nhất nghe lời phụ mẫu.
Tiêu Thiên Tứ thấy Ngọc Nhã đột nhiên im lặng, lại toan âu yếm nàng. Đột nhiên hắn nghe tiếng đàn tỳ bà từ bên ngoài vọng tới, âm thanh nhỏ nhưng hết sức rõ ràng.
“Ngọc Nhã tỉ, nàng ngủ một lát nhé, ta đi rồi về ngay!” Thiên Tứ dịu dàng nói.
“Ưm.” Ngọc Nhã lười nhác đáp, cũng không hỏi hắn đi có việc gì. Tiêu Thiên Tứ mặc y phục rồi rón rén ra khỏi sơn trang, theo hướng tiếng đàn đến ven một cánh rừng nhỏ.
Một dáng người thanh mảnh đang đứng dạo đàn dưới một cây đại thụ. Tiêu Thiên Tứ nhẹ bước tới, ôm lấy cô nương đó từ phía sau...
“Công tử, chàng đến rồi!” Cô nương đó quay đầu lại, lộ ra một dung nhan xinh đẹp tuyệt luân, so với Tiêu Ngọc Nhã còn đẹp hơn đến ba phần. Tay nàng cầm một cây bạch ngọc tì bà nhưng đã dừng gẩy, xem ra vừa rồi đàn chỉ để thông báo cho Thiên Tứ.
“Sảnh nhi, sao nàng lại đến đây?” Thiên Tứ vẫn ôm mỹ nữ trong lòng, âu yếm hỏi. “Tiểu thư có chút không yên tâm nên bảo ta đến xem công tử ra sao.” Giọng Sảnh nhi cũng đẹp như nhan sắc: “Tiểu thư có vài việc sai ta chuyển đến cho công tử.”
“Ồ, ta lại tưởng nàng nhớ ta nên đến thăm...” Thiên Tứ có vẻ hơi thất vọng.
“Tiểu thư bảo ta báo cho công tử, Tiêu Kinh Hồng dã tâm rất lớn, nhưng đó cũng là cơ hội tốt để công tử ở lại Kiếm Hồ Sơn Trang. Tiêu Kinh Hồng để Tiêu Thiên Lăng làm môn hạ của Xung Hư, sau đó lại gửi Tiêu Ngọc Như đến núi Nga My, bây giờ lại liên hôn với Thanh Thành Phái, cuối cùng là có ý gả Tiêu Ngọc Nhã cho Bạch Ngọc Lâu. Nếu lão có thể liên kết các môn phái đó lại, e rằng võ lâm sẽ xuất hiện một thế lực mới đáng gờm. Tiếu Thương Thiên đến phá hôn lễ của Tiêu Thiên Lăng không phải là gây sự đơn giản, mà có lẽ cũng đã nhìn ra mục đích của Tiêu Kinh Hồng.” Sảnh nhi chậm rãi nói.
“Nói hết chưa, Sảnh nhi của ta?” Thiên Tứ bắt đầu vuốt ve lưng nàng, môi cúi xuống toan tìm môi... “Vẫn chưa hết, Tiểu thư còn nói Tiêu Kinh Hồng đã chú ý đến võ công của công tử, ắt sẽ tìm cách lôi kéo công tử vào kế hoạch của lão. Tiểu thư bảo công tử cứ đối phó cho qua chuyện, đến khi lấy được Ngọc Nhã tiểu thư rồi tính...” Giọng Sảnh nhi đột nhiên chuyển sang vẻ chua cay: “Thật không thể hiểu nổi tại sao tiểu thư lại tốt với chàng như vậy, chàng lại còn ra vẻ với tiểu thư...!”
“Ta đâu có! Là tiểu thư khó dễ với ta, cái gì cũng muốn quản ta, bắt ta phải nghe lời!” Tiêu Thiên Tứ sầm mặt.
“Được rồi, ta cũng nói hết rồi, ta đi đây!” Sảnh nhi có vẻ đã tức giận. “Đừng vội mà, Sảnh nhi. Ở lại với ta một lúc được không?” giọng Tiêu Thiên Tứ chuyển ngay sang vẻ cầu xin.
“Người về với Ngọc Nhã đi!”
“Sảnh nhi, nàng ghen sao?” Thiên Tứ ôm chặt không chịu buông. “Ta không ghen, chẳng qua là ta vì tiểu thư!” Sảnh nhi thà chết chứ không thừa nhận: “Mau buông ta ra, ta phải đi!”
“Nàng định đi đâu? Tiểu Vũ không phải muốn nàng luôn ở bên ta sao?” Thiên Tứ bắt đầu làm mặt dày.
“Tiểu thư chỉ muốn ta ngầm đi theo chàng, không bảo ta phải luôn bên cạnh chàng.” Sảnh nhi đã biết tỏng chiêu bài của Thiên Tứ.
“Được rồi, Sảnh nhi. Ta sai rồi, chỉ xin nàng ở lại một lúc được không?”
“Thôi được, nhưng chỉ một lúc thôi đấy!” Sảnh nhi cuối cùng cũng mềm lòng: “Công tử, không phải ta ghét chàng, nhưng chàng đừng giận tiểu thư nữa, không phải tiểu thư làm vậy chỉ vì muốn tốt cho chàng sao?”
“Biết rồi, Sảnh nhi. Nàng mới mười bảy mà sao như một bà lão vậy?” Thiên Tứ nói xong liền dùng môi bịt ngay miệng Sảnh nhi lại, để cho nàng không thể “dạy dỗ” hắn được nữa...
Trong khi đó, hai người không để ý một bóng người đang ngấm ngầm theo dõi, ánh mắt đầy vẻ hằn học: “Tiểu tử thúi, có một ngày ta sẽ cho ngươi chết không có đất chôn. Ngọc Nhã phải thuộc về ta!”
Một lúc hai người rời nhau ra, Sảnh nhi sửa sang lại y phục: “Không còn sớm nữa, ta đi trước đây. Vừa rồi có kẻ lén theo dõi chúng ta, chàng phải cẩn thận một chút.” Thật không ngờ Sảnh nhi trong lúc say sưa cũng vẫn có thể phân tâm cảnh giác, xem ra công lực cũng không tồi.
“Ta biết rồi, nhất định đó là nhị sư huynh. Ta chưa tìm hắn để tính sổ mà hắn lại dám tìm ta trước. À, mà ta nên cám tạ hắn một tiếng...” Thiên Tứ vừa đoán đã trúng, xem ra đúng là không hề ngốc nghếch nữa rồi.
“Cảm ơn? Sao chàng lại cảm ơn hắn?” Sảnh nhi tròn mắt. “Nếu không phải hắn quăng ta xuống núi, ta sẽ không thể có được ngày hôm nay, càng không thể gặp được Sảnh nhi tốt của ta, nàng xem ta có nên cảm tạ hắn không?” Vừa nói tay lại vừa mơn man trên cơ thể Sảnh nhi.
“Chàng đúng thật là...” Sảnh nhi giữ chặt tay hắn lại, đoạn bay ra sa ngoài một trượng: “Ta đi đây, nhớ phải cẩn thận!”
Tiêu Thiên Tứ trở về phòng Ngọc Nhã, phát hiện ra nàng vẫn chưa ngủ. “Chàng về thì ngủ một chút đi, trời sắp sáng rồi!”
Tiêu Thiên Tứ không thể không cảm thấy có lỗi: “Ta xin lỗi, Ngọc Nhã, vừa rồi ta...”
“Không phải nói nữa, ta nói rồi ta sẽ không hỏi nhiều, cũng sẽ không trách chàng.” Ngọc Nhã ngăn Thiên Tứ lại.
Thiên Tứ không nói một lời nào nữa, chỉ ôm chặt nàng…rồi thiếp đi, đến tận khi mặt trời đã lên ba con sào mà vẫn chưa thèm dậy. Nhưng lúc đó không dậy là không được, vì nếu Tiêu Kinh Hồng đang đi tìm...
Vốn Tiêu Kinh Hồng xếp Thiên Tứ ở tại phòng trước đây của hắn, buổi sáng sai người đi gọi nhưng gia nhân báo không thấy hắn trong phòng, bèn lại sai người đến phòng Ngọc Nhã hỏi xem có biết Thiên Tứ đi đâu không. Lão tuyệt không ngờ Thiên Tứ và ái nữ của mình đang ở cùng nhau, nếu biết không hiểu Tieu Kinh Hồng sẽ như thế nào!
Thiên Tứ không tự tỉnh mà vì đau quá mới mở mắt, Ngọc Nhã gọi hắn đến nửa ngày mà vẫn chẳng thấy có phản ứng gì, tức khí bèn sử dụng chiêu mà nữ nhi thích dùng nhất, cấu véo!
Quả nhiên là hiệu quả, Thiên Tứ giật bắn người, vùng dậy: “Ngọc Nhã tỉ, mưu sát lang quân, thật là lớn gan.” Tên tiểu tử này vừa tỉnh dậy đã buông lời cợt nhả, lại bắt đầu chòng ghẹo Ngọc Nhã.
“Chàng vẫn còn nói à, thật hổ danh người luyện võ, ngủ như heo ấy ai mà chịu được!” Ngọc Nhã tức giận: “Vẫn còn không dậy cho ta? Cha đang đi khắp nơi tìm chàng đó.”
“A, nhạc phụ đại nhân tìm ta? Có phải muốn gả nàng cho ta?” Thiên Tứ trước sau không được một câu nào nghiêm túc.
“Chàng...!” Ngọc Nhã giận đến phát khóc. “Ta, ta, ta dậy mà, dậy đi tham kiến nhạc phụ đại nhân tương lai của ta, Ngọc Nhã nàng đừng có lại đây!” Thiên Tứ thấy vậy liền vội vàng thủ thế nhưng đã muộn, chỉ biết trân người đón nhận những đợt đau điếng, Ngọc Nhã không tiếc tay cấu cho hắn một trận.
“Ngọc Nhã tỷ, từ khi nào nàng lại hung dữ thế này?” Thiên Tứ rốt cuộc vẫn không chịu ăn nói đúng phép tắc. “Hung dữ à? Thế tối qua chàng đi gặp cô nương đó, có phải là dịu dàng hơn ta?” ánh mắt tóe lửa nhìn Thiên Tứ.
“Ghen rồi, thế mà còn bảo không bao giờ trách ta...” Thiên Tứ lẩm bẩm. “Chàng lẩm bẩm gì thế?” “Không, không có gì. Ngọc Nhã tỉ, bây giờ ta sẽ đi bái kiến sư phụ!” Thiên Tứ mỗi lúc một yếu thế, chỉ có cách chuồn đi là hay nhất.
*************
Tiêu Kinh Hồng đứng cạnh của sổ thư phòng, trầm ngâm suy nghĩ. Thiên Tứ là do tự tay lão mang về, nhưng thực tế đã từ rất lâu chưa gặp lại. Trong ký ức của lão, hắn vẫn là đứa trẻ vô dụng mười mấy tuổi mà thôi.
Tuy nhiên Tiêu Kinh Hồng đã biết, Tiêu Thiên Tứ bây giờ không còn mười mấy tuổi, lại càng không hề vô dụng nữa. Tối qua, Thiên Tứ vừa trở về đã hiển lộ thân thủ đánh đuổi được Tiếu Thương Thiên. Tuy không chân chính đánh bại được đối phương nhưng với tiếng tăm của Tiếu Thương Thiên, đối đầu với một tên vô danh tiểu tốt mà phải chạy, cũng chẳng khác gì đã bại trận.
Nhưng điều làm Tiêu Kinh Hồng ngạc nhiên không phải chỉ có vậy. Lam Thiên Phong mệnh danh Đa tình công tử còn ra tay giúp đỡ Thiên Tứ, hơn nữa nghe giọng điệu của họ Lam thì dường như Thiên Tứ còn có tỉ tỉ ở đâu đó, trong khi lão biết rõ ràng là hắn không hề có người thân nào khác.
Nếu có thể làm cho tiểu tử đó hoàn toàn nghe lời Tiêu Kinh Hồng, con đường xưng bá giang hồ của lão nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nhìn cách cư xử của Tiêu Thiên Tứ hôm qua, con cáo già Tiêu Kinh Hồng đã biết không dễ dàng để bắt thiên Tứ theo lão, nhưng Tiêu Kinh Hồng còn có một thứ vũ khí lợi hại khác, chính là Tiêu Ngọc Nhã con gái lão.
“Đệ tử tham kiến sư phụ!” Thiên Tứ cuối cùng cũng tới. “Thiên Tứ, chúng ta người một nhà, không cần phải đa lễ như vậy!” Tiêu Kinh Hồng rất thân mật.
“Thiên Tứ, hai năm qua con mất tích, suốt thời gian đó ta đi tìm nhưng chẳng biết được tin gì, cuối cùng thì con cũng trở về. Mấy năm qua con sống tốt không?”
“Đa tạ sử phụ quan tâm, đệ tử vẫn sống tốt!” Thiên Tứ ngoài mặt rất cung kính nhưng trong lòng thầm chửi: “Đúng là lão hồ ly, từ khi nào lão quan tâm đến ta như vậy?” “Ngọc Nhã rất lo lắng cho con, khi con mất tích đã đến tìm hỏi ta rất nhiều lần. Con về rồi đã thăm Ngọc nhi chưa?” Đúng thật là, biết rõ mà còn hỏi!
Tiêu Thiên Tứ cũng không ngại đóng kịch: “Thế ạ? Lát nữa con sẽ đến thăm Ngọc tỉ!” “Chuyện nam nữ các con ta cũng không muốn can dự vào, nhưng Thiên Tứ này, con hiện giờ là đệ tử có triển vọng nhất của ta, đừng có chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ đó!”
“Con hiểu, đa tạ sư phụ chỉ dạy!” “Kỳ thực ta cũng biết con và Ngọc Nhã tình cảm rất tốt. Chỉ cần con hết lòng vì Kiếm Hồ Sơn Trang thì sẽ không có khó dễ gì cho hai con” Tiêu Kinh Hồng vừa đấm vừa xoa.
“Sư phụ yên tâm, con sẽ không phụ kỳ vọng của Người!” Tiêu Thiên Tứ ra vẻ cảm động đến rơi lệ. “Thế thì tốt, con đi nghỉ đi, có thời gian thì đi thăm Ngọc Nhã. Sơn trang chúng ta vừa có cuộc đụng độ với Quỷ Môn, bọn chúng có khả năng còn quay lại, con cũng nên đề phòng!”
“Đệ tử xin lui.” Thiên Tứ ra khỏi thư phòng của Tiêu Kinh Hồng chạy ngay đến khuê phòng của Tiêu Ngọc Nhã...
Tiêu Ngọc Nhã đang đợi hắn, vừa nhìn thấy Thiên Tứ đã lập tức chạy lại, hỏi gấp: “Cha đã nói gì với chàng, có làm khó cho chàng không?”
“Nàng yên tâm, sư phụ đã đồng ý tác thành cho của chúng ta.” Thiên Tứ an ủi tình nương. “Chàng đang dối thiếp? Cha làm sao có chuyện dễ dàng như vậy?” Ngọc Nhã không tin, nhưng trong lòng chỉ hy vọng đó là sự thật.
“Nàng yên tâm, Ngọc Nhã. Dù thế nào đi nữa nàng cũng mãi mãi thuộc về ta, ai cũng không thể cướp nàng khỏi tay ta được”. Tiêu Thiên Tứ ôm Ngọc Nhã, nói với giọng đầy cương quyết.
*************
“Quả là nữ tử si tình, nam tử phụ bạc. Uổng cho sư tỉ ta lo lắng cho ngươi, ngươi lại ở bên người khác chàng chàng thiếp thiếp!” Đột nhiên tiếng nữ nhân vọng lại, chưa nói xong người đã theo cửa sổ vào đứng giữa phòng.
“Ngươi là ai?” Thiên Tứ đẩy Ngọc Nhã ra sau lưng, vận công giới bị.
Hóa ra đó là một cô nương còn rất trẻ, dáng vẻ vừa cao quý vừa lẳng lơ. Hai khí chất xung khắc này, đặc biệt lại tụ hợp trong một con người mà còn rất tự nhiên, cộng thêm vóc dáng và khuôn mặt tuyệt mỹ, chung quy chỉ có thể dùng hai từ hoàn hảo để miêu tả.
Ngoài dung mạo hết sức đặc biệt đó, nàng đến còn mang theo một mùi hương khó tả. Thiên Tứ hít một hơi liền quay ngay mặt đi, có vẻ không dám nhìn cô nương đó nữa.
“Ngươi là ai? Còn nữa, sư tỉ ngươi là ai?” Thiên Tứ hỏi, cô nương này tạo cho hắn cảm giác không hề dễ đối phó. “Sư tỉ ta thường xuyên nhắc đến ngươi, mà ngươi lại quên sư tỉ. Thật không có lương tâm! Ta phải giáo huấn ngươi một trận!”
Cơn gió mang theo mùi hương thoảng đến, Thiên Tứ vừa ngửi đã choáng váng, chưa kịp định thần mặt đã rát bỏng, hóa ra vừa bị cô nương kia tát cho một cái.
“Ngươi... ngươi là Hàm Hương?” Thiên Tứ cuối cùng cũng nhớ ra.
Hàm Hương, sư muội Dạ Băng Doanh, Thiên kim của Quỷ Môn Tôn chủ Tôn Thiên Quỷ, nhã danh Hàm Hương Công chúa, không những đẹp như hoa mà cơ thể bẩm sinh lại mang mùi hương đặc biệt, có hiện tượng làm người ta bị hôn mê trong thời gian ngắn, võ công đứng thứ tư trong Hắc Bảng...
Last edited by kedatinh1974; 29-07-2008 at 11:54 PM.
“Bây giờ thì biết sư tỉ ta là ai rồi chứ?” Câu hỏi của Hàm Hương chứng tỏ phán đoán của Thiên Tứ về thân phận nàng ta là đúng, “sư tỉ” đó đích thực là Dạ Băng Doanh.
“Ta biết rồi, nhưng ta và sư tỉ nàng vốn dĩ không có quan hệ gì!” Thiên Tứ lần đầu tiên trong đời bị một cô nương cho ăn tát, đương nhiên là tức cành hông, làm sao mà nói được những lời dễ nghe!
“Thật hả?Thế ngươi có quen sư tỉ ta không?”
“Quen thì sao? Mà không quen thì đã sao?”
“Không cần quan tâm ngươi quen hay không quen, chỉ biết người sư tỉ ta nhắc đến chính là ngươi, ngươi không đến gặp sư tỉ ta là không được!” Hàm Hương rõ ràng không phải là người biết nói lý, thậm chí chưa nói hết lời đã ra tay, lại còn không phải với Thiên Tứ mà là Tiêu Ngọc Nhã.
Tiêu Ngọc Nhã chưa kịp phản ứng gì, đã bị Hàm Hương khống chế. Thiên Tứ đánh chuột sợ vỡ chĩnh, chỉ có thể đứng nhìn.
“Nghe nói võ công của ngươi cũng được vài chiêu, ta không mất công đấu với ngươi. Bây giờ ta mang nha đầu này đi, ngươi mà không ngoan ngoãn theo ta, có chuyện gì với cô nương này là ta không đảm bảo đâu nha!” Hàm Hương hất hàm vẻ lạnh lùng.
“Ngươi hãy thả Ngọc Nhã tỉ ra, ta đi với ngươi là được chứ gì?” Trong lòng Thiên Tứ thực ra cũng muốn như vậy. Nữ yêu quái này ghê gớm thật, mới gặp mặt đã cho người ta một cái tát nóng mặt, sau lại khống chế người hắn yêu thương nhất, mà xung quanh chẳng có ai khả dĩ tiếp viện hắn.
“Tưởng ta ngốc đến thế hả? Thả người ra ngươi chạy biến mất thì sao? Hãy ngoan ngoãn đi theo ta, gặp sư tỉ rồi ta tự khắc sẽ thả người!” Hàm Hương thậm chí không thèm quay lại nhìn Tiêu Thiên Tứ, cứ mang Ngọc Nhã phi thẳng ra cửa.
“Cô nương đến rồi, chẳng nhẽ lại đi như vậy sao?” Vừa ra khỏi cửa Hàm Hương bị chặn lại: “Kiếm Hồ Tiêu Thiên Phong xin chào Hàm Hương Công chúa!”
Bào đệ của Tiêu Thiên Lăng, cũng là nhị đệ tử của Kiếm Hồ Sơn Trang, Tiêu Thiên Phong. Tiêu Thiên Phong được Tiêu Kinh Hồng đích thân dạy võ, mấy tháng trước thì bế môn tu luyện, hôm nay vừa xuất quan. Trước đó hắn đã nghe tin đại ca bị Quỷ Môn ám toán, bây giờ lại gặp Thiên kim ái nữ Quỷ Môn chủ, ắt hẳn sẽ không thể bỏ qua.
“Chỉ bằng tiểu tử ngươi mà nghĩ ngăn được bản cô nương ta sao? Nhưng bây giờ ta không có thời gian dạy dỗ ngươi, nếu không muốn muội muội ngươi bỏ mạng thì tránh ra!” Hàm Hương uy hiếp đến cùng.
“Phong nhi, để nha đầu đó đi đi, tính mạng Ngọc Nhã là quan trọng!” Giọng truyền âm của Tiêu Kinh Hồng vang trong tai Tieu Thiên Phong.
“Vâng, thưa cha!” Tiêu Thiên Phong lễ phép đáp, đoạn lui qua một bên. “Nếu ngươi dám làm hại con gái ta, có chạy đến chân trời góc bể ta cũng không tha cho ngươi.” Tiêu Kinh Hồng lạnh lùng nói với Hàm Hương, nhưng nàng ta hoàn toàn không để ý, chỉ quay sang thúc giục Tiêu Thiên Tứ: “Đứng ngẩn ra làm gì? Mau đi theo bản cô nương, nếu không ngươi coi như đã tặng ý trung nhân của ngươi cho Vân Thất rồi đó!”
“Ngươi dám!” Thiên Tứ tức giận lẫn bất lực, cách duy nhất vẫn là phải đi theo Hàm Hương: “Sư phụ, để đệ tử đi với ả, nhất định sẽ cứu Ngọc Nhã tỉ về!” Thiên Tứ nói với Tiêu Kinh Hồng.
“Con cẩn thận, tiểu nữ quỷ này không dễ đối phó đâu!” Tiêu Kinh Hồng nhắc nhở.
Thiên Tứ lên ngựa phi theo sau Hàm Hương, chạy đến nửa ngày, cuối cùng cũng dừng trước một ngôi tiểu lâu.
“Ngươi cùng ta vào, sư tỉ đang ở trong đó!” Hàm Hương vừa nói xong, từ bên trong một thiếu nữ xinh đẹp đi ra, tiến lại hành lễ: “Công chúa đã về! Đại tiểu thư đợi Công chúa bên trong!”
“Lưu Vân, hãy trông nha đầu này cẩn thận! Đừng để ả chạy nhưng cũng không được ra tay với ả, ta đưa hắn đến gặp sư tỉ.” Hàm Hương nói xong xăm xăm đi trước dẫn đường, Thiên Tứ tiu nghỉu theo sau như con mèo ướt.
“Sư tỉ, muội đã đem cái người gọi là Tiêu Thiên Tứ về đây!” Vào đến phòng khách, Hàm Hương chạy lại chỗ “Đại tiểu thư”. Thiên Tứ đưa mắt nhìn, tuy chưa bao giờ xem chính diện nhưng chỉ liếc mắt là hắn nhận ngay Dạ Băng Doanh. Hai năm không gặp, xem ra nàng không có gì thay đổi, vẫn cái cảm giác lạnh lùng cao ngạo đó.
Dạ Băng Doanh từ từ quay lại, bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười như ngàn hoa đua nở khiến Tiêu Thiên Tứ sững người ngẩn ngơ. “Hương nhi, ngươi đem hắn về đây làm gì?”
“Sư tỉ, không phải tỉ nói hắn là tình lang của tỉ sao?” Hàm Hương ngơ ngác.
“Cái gì? Có phải muội nghe nhầm không? Ta nói hắn là tình lang của ta khi nào?” Dạ Băng Doanh ngạc nhiên, không giống như đang đóng kịch.
“Nhưng mấy hôm trước muội nghe rõ là tỉ nói như vậy...”
“Mấy hôm trước? Ồ, ta nhớ rồi. Ta nói như vậy để chọc tức Đông Phương Huyền Cơ thôi mà, sao muội lại nghĩ là thật?” Dạ Băng Doanh phì cười. “Thế mà Hàm Hương lại nghĩ đó là thật, muội tình cờ thấy hắn với yêu nữ kia thân mật với nhau, liền bắt hắn về để sư tỉ xả giận.” Hàm Hương thở dài thất vọng.
“Doanh tỉ, hai năm không gặp, tỉ không hoan nghên ta à?” Thiên Tứ đại khái cũng đã hiểu sự việc là thế nào: “Còn nữa, tỉ có thể sai người đưa Ngọc Nhã tỉ của ta đến đây được không, không thì nàng sẽ lo lắng cho ta!”
“Ngươi bắt đầu nhiễm thói xấu giang hồ rồi! Hai năm trước ngươi rất thật thà cơ mà!” Dạ Băng Doanh nhìn Thiên Tứ bằng con mắt đầy hóm hỉnh.
“Con người cũng có lúc thay đổi. Doanh tỉ, ta nhớ năm đó tỉ có nói là sẽ đến tìm ta, tại sao ta đợi suốt hai năm không thấy? Chẳng nhẽ tỉ lại là người nói mà không giữ lời?” Thiên Tứ biêt sẽ không có chuyện gì, bắt đầu giở thói trơ trẽn.
“Làm sao ta dám tìm gặp ngươi? Đông Phương Huyền Cơ sẽ liều mạng với ta!” Dạ Băng Doanh không dễ bị bắt thóp.
“Sao Huyền tỉ lại không muốn tỉ gặp ta? Hai năm rồi cả Huyền tỉ cũng không đến thăm ta lấy một lần. Doanh tỉ à, tỉ không giữ lời thì cứ nói với ta một tiếng, tiểu đệ ta nhất định sẽ không để bụng đâu!” Xem ra mấy năm rồi Thiên Tứ đấu khẩu không phải ít, trình độ võ mồm ngày càng lợi hại.
“Thôi, ta không cãi nhau với ngươi! Ta thay mặt Hương nhi xin lỗi ngươi, bây giờ các ngươi có thể đi.” Dạ Băng Doanh ra lệnh, không còn cách nào khác vì nàng sợ tên vô lại này sẽ bám nhằng lầy nàng.
“Doanh tỉ, sao tỉ lại tuyệt tình như vậy? Gặp tỉ thật không dễ, gặp được rồi tỉ lại đuổi ta đi...” Thiên Tứ giả bộ đáng thương. “Ngươi thật sự không muốn đi hả? Vậy thì cứ ở lại đây đi!” Hàm Hương vừa rồi không biết chạy đâu, vừa vào đã liến thoắng.
“Không liên quan đến ngươi!” Thiên Tứ vẫn không quên mối hận một cái tát, nổi giận, “Ngọc Nhã tỉ đâu?”
“Ôi à, ả hả? Đã về nhà trước rồi...” Hàm Hương trề môi, nói không nhanh cũng không chậm.
“Ngươi...!”
“Ta, ta làm sao? Ban nãy không phải ngươi nói là không muốn đi, muốn ở lại đây với sư tỉ ta hả? Nam tử hán đại trượng phu mà nói lời lại không giữ lời, ngươi là cái loại người gì?” Hàm Hương đúng là một là một tiểu nữ quỷ tiêu biểu, một ly cũng không tha cho đối thủ: “Ngươi yên tâm, ta đã bảo Lưu Vân đưa ả về. Ta có thể đảm bảo an toàn cho ả trước khi về đến Kiếm Hồ Sơn Trang, nhưng sau đó thì ta không liên quan gì nữa nha!” Không biết mấy lời này là an ủi hay đe doạ nữa.
“Ở thì ở, sợ gì mà không ở! Nhưng nói trước là ta không muốn nhìn thấy ngươi. Nếu ngươi tự nguyện không xuất hiện trước mắt ta và Doanh tỉ thì ta sẽ ở!” Thiên Tứ thật sự không dám đối mặt với Hàm Hương, chuyện kỳ lạ với một kẻ háo sắc như hắn.
Thật ra chuyện đó không có gì lạ, bởi Tiêu Thiên Tứ biết rõ hắn đã gặp khắc tinh, chỉ hy vọng có thể cách ly khỏi Hàm Hương một chút, nếu không chắc hắn sẽ phải chịu khổ rồi.
“Ngươi bảo ta không xuất hiện là ta phải bán xới sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Sư tỉ ta vẫn chưa gả cho ngươi, nếu ngươi là anh rể của ta, may ra ta còn xem xét lại!” Rõ ràng Hàm Hương đã nghe Dạ Băng Doanh nói nàng chỉ đùa, không hiểu tại sao lại nói ra những lời ấy.
“Hương nhi, dừng làm rối lên nữa. Muốn đi thì cứ để hắn đi, ta đã nói với muội là ta chỉ muốn chọc tức Đông Phương Huyền Cơ mà, muội lại muốn hắn ở đây làm gì?” Dạ Băng Doanh chau mày.
“Nhưng, sư tỉ, tỉ…” Hàm Hương có vẻ định nói điều gì đó.
“Có khách đến!” Dạ Băng Doanh chợt ngắt lời. “Dạ Băng Doanh, ta lại gặp nhau rồi!” Một giọng nói nữ nhân rất vui tai truyền lại, Thiên Tứ trong lòng cũng reo lên vui mừng.
Không ai khác, chính là Đông Phương Huyền Cơ trong y phục trắng tinh đang theo gió lướt tới.
“Huyền tỉ…” Giọng Thiên Tứ run run. “Ngươi cũng ở đây à? Mấy ngày qua ngươi sống tốt chứ?” Giọng Đông Phương Huyền Cơ dịu dàng hơn hai năm trước rất nhiều, ngữ điệu cũng thể hiện sự quan tâm hiếm thấy.
“Đông Phương Huyền Cơ, không phải ngươi đến tìm tình lang của ngươi đấy chứ?” Dạ Băng Doanh chua ngoa.
“Ta đến chỉ là để tỉ thí với ngươi lần cuối cùng!” Đông Phương Huyền Cơ nghiêm túc: “Ta mười sáu tuổi đã xuất giang hồ, tính đến nay cũng đã gần mười năm. Đệ đệ của ta đã trưởng thành rồi, ta đã quyết định tháng sau sẽ chính thức truyền vị rồi rửa tay gác kiếm, không quan tâm đến chuyện giang hồ nữa. Ta hy sinh cho võ thuật nên đã bỏ lỡ rất nhiều những thứ khác, người trong giang hồ đã gọi cả hai chúng ta bằng cái tên Kỳ tích võ học, hôm nay ta chỉ muốn biết ta với ngươi cuối cùng ai là người giỏi hơn, như vậy khi rời giang hồ ta mới không còn gì đáng tiếc.”
“Ngươi đã nói thế thì ta cũng không từ chối, nhưng có nhất thiết phải tỉ thí tiếp nữa không? Chúng ta nhiều lần giao đấu rồi nhưng rốt cuộc vẫn chưa bao giờ phân định ra người thắng kẻ bại.” Dạ Băng Doanh trả lời vẻ thờ ơ.
“Hôm nay chúng ta nhất định phải phân rõ thằng bại.” Đông Phương Huyền Cơ nghiêm giọng.
“Huyền tỉ, hai người không tỉ thí có được không?” Thiên Tứ thành tâm xen vào giữa hai người. “Không được!” Đông Phương Huyền Cơ không hề do dự.
“Nhưng đệ lo là nhị vị chưa phân được thắng bại đã bị thương rồi, lần trước đã chẳng như vậy còn gì?” Thiên Tứ không chịu thôi khuyên can.
“Đừng nói nữa, hôm nay thế nào ta cũng phải tỉ thí với ả!” Đông Phương Huyền Cơ xem ra đã quyết định rồi.
****************
Trên không, hai bóng người đảo lên lộn xuống, Hàm Hương và Thiên Tứ chỉ biết đứng ngoài theo dõi. Hàm Hương lo cho đại sư tỉ, Thiên Tứ lại lo lắng gấp đôi, trong lòng hắn mong Đông Phương Huyền Cơ thắng, nhưng lại cũng không muốn nàng đả thương Dạ Băng Doanh.
Nhưng điều hắn sợ nhất là không ai thắng mà cả hai đều bị thương!
Đôt nhiên Thiên Tứ “Á!” lên một tiếng, mặt tái mét, cảnh mà hắn không muốn nhìn thấy nhất rốt cuộc cũng xuất hiện.
Hai nữ nhân không chuyển động nữa, tuy nhiên bốn bàn tay đã áp chặt vào nhau, một lát sau trên đỉnh đầu hai người bắt đầu bốc lên những đợt khói trắng, hiển nhiên là đã từ đấu chiêu thức chuyển sang tỉ thí nội lực.
Vốn dĩ so bì nội lực cũng là chuyện thường xảy ra, tuy nhiên nếu võ công hai người tương đương nhau mà tỉ thí nội lực thì lại là chuyện không nhỏ. Khi đó trừ phi có người thứ ba tách họ ra, nếu không hai người sẽ hao phí công lực đến khi nào kiệt sức mới thôi.
Hàm Hương xông ngay vào nhưng nhanh chóng phải lui lại. Nội lực của nàng không đủ mạnh, nếu mạo hiểm xen vào giữa thì không những chính nàng mà cả Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh e rằng cũng nguy hại đến tính mạng.
“Làm thế nào bây giờ? Ngươi có thể có thể tách hai người họ ra không?” Hàm Hương cuối cùng cũng đã chịu hỏi Thiên Tứ.
“Ta cũng không có cách nào. Hai người họ công lực cao quá, cả võ lâm bây giờ căn bản cũng không có người nào tách được hai người họ ra.” Thiên Tứ hết sức lo lắng.
Nếu cứ đứng nhìn hai người chết dần thì quả là không thể chịu nổi, Tiêu Thiên Tứ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, vận công lực toàn thân tách bàn tay của hai người ra khỏi nhau. Tuy biết công lực của bản thân không đủ nhưng hắn còn một biện pháp khác, đó là là dẫn công lực của hai người truyền hết vào mình, cũng đồng nghĩa với việc phải chịu hợp lực tấn công của hai người một lúc.
“Bàng...!” Cơ thể Tiêu Thiên Tứ chịu hai luồng nội lực cực hạn, bắn ra xa phải đến hơn hai trượng, miệng thổ huyết, người lảo đảo sắp ngã.
Một bóng bay lại đỡ lấy hắn: “Công tử thế nào rồi? Không sao chứ, đừng có dọa ta!” Hóa ra là Sảnh nhi, mắt rưng rưng lệ như sắp khóc
Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh cùng chạy lại: “Thiên Tứ, sao lại ngốc như vậy, bảo ta sau này làm sao dám nhìn mặt biểu muội đây?” Đông Phương Huyền Cơ nói nhỏ, dịu dàng đặt bàn tay trên lưng Thiên Tứ, chân khí không ngừng truyền sang.
“Huyền tỉ, ta, ta không muốn hai người xảy ra chuyện…” Tiêu Thiên Tứ thềo thào trả lời, rồi lịm đi...
“Các người tránh ra cho ta!” Sảnh nhi lớn tiếng, Sảnh nhi dịu dàng lần đầu tiên lớn tiếng như vậy: “Hai người ai cũng muốn dành cái gì thiên hạ đệ nhất, các người muốn tỉ thí thì cứ đấu với nhau, sao lại để công tử vì hai người mà chịu khổ thế này?”
“Sảnh nhi, ngươi đừng như vậy, hắn vẫn còn cứu được mà!” Đông Phương Huyền Cơ không biết nói như thế nào cho phải, tuy trên phương diện võ học thì nàng là thiên tài, nhưng lúc này nàng cũng gần như hết cách. Đối với Thiên Tứ, nàng cũng không rõ tình cảm nàng dành cho hắn là thứ tình cảm gì. Chỉ biết hắn đã vì nàng mà không nghĩ đến tính mạng, trong lòng quả thực rất bối rối.
Dạ Băng Doanh tâm trạng cũng đang xáo trộn, quả thực không ngờ Thiên Tứ lại dám hy sinh như vậy. “Công tử, sau này Sảnh nhi sẽ hầu hạ công tử, Sảnh nhi sẽ không đi đâu hết...!” Sảnh nhi gục xuống vai Thiên Tứ nghẹn ngào, có lẽ ngay cả Thiên Tứ cũng không nghĩ tình cảm của nàng sâu đậm đến như vậy.
“Khoan!” đột nhiên một bàn tay ngăn Sảnh nhi lại, hóa ra là Hàm Hương: “Sư tỉ, muội hỏi tỉ một câu, tỉ có tình cảm với hắn không?” Hàm Hương hướng về phía Dạ Băng Doanh.
“Ta... ta thực sự không biết.” Dạ Băng Doanh bất chợt đỏ mặt.
“Thế này đi, nếu hắn chết thì tỉ có đau lòng không?” Hàm Hương lại hỏi.
“Ta…” Dạ Băng Doanh nghĩ một hồi, có lẽ đang hồi tưởng lại hai lần gặp Tiêu Thiên Tứ, cuối cùng cũng lên tiếng, “Nếu hắn chết, ta nghĩ sau này ta không thể có tiếng cười nữa...”
“Thế thì được, muội có thể cứu hắn. Nhưng sư tỉ à, muội chỉ vì tỉ mà cứu hắn thôi đó!” Câu nói của Hàm Hương như một tia sáng xuất hiện trong đêm đen.
“Ngươi có thể cứu được chàng sao? Chỉ cấn ngươi cứu được chàng, ta làm bất kỳ điều gì ngươi muốn!” Đúng là Sảnh nhi si tình. “Ta cứu hắn chỉ vì sư tỉ ta, không liên quan đến các ngươi, ta cũng không cần bất kỳ điều kiện nào.” Hàm Hương không biết nghĩ những gì mà giọng nói có vẻ khác thường, lạnh lùng: “Đưa hắn cho ta, để ta vào phòng để trị thương cho hắn. Các người ở ngoài canh giữ, không để bất kỳ người nào vào, cả các người cũng không được vào!”
****************
Không biết bao lâu sau, Thiên Tứ lơ mơ tỉnh lại...
Cảm giác đầu tiên là một thân thể mềm mại đang áp sáp vào hắn, mùi hương nồng nàn làm Thiên Tứ đoán ra ngay đó là ai, có điều không hiểu nổi tại sao Hàm Hương lại làm chuyện này.
Trong tai hắn bỗng nhiên vang lên giọng truyền âm: “Ta đang giúp ngươi trị thương, biết điều thì không được động đậy, cũng không được nghĩ lung tung. Vận khí theo chân khí của ta!”
Tiêu Thiên Tứ chợt hiểu, lập tức vận khí theo Tiêu dao tâm pháp, chân khí đi vào từ nơi tiếp xúc giữa hai thân thể ở phía dưới, lại thoát ra từ hai đầu lưỡi đang gắn chặt của hai người, tuần hoàn liên tục. Thiên Tứ cảm thấy thương thế mỗi lúc một thuyên giảm...
Bỗng nhiên hắn choàng tay ôm ghì lấy Hàm Hương. Lần này Hàm Hương không nói gì, trái lại cơ thể còn nồng nhiệt đáp ứng. Chỉ một thoáng sau, hai người đã đưa nhau lên tới cao điểm của nhục cảm...
Ngoài hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau, hai người còn cảm thấy mãnh liệt trạng thái tâm ý tương đồng, không có một bí mật nào ngăn cách. Tiêu Thiên Tứ đê mê trong may mắn, toan tiếp tục hiệp thứ hai...
Thiên Tứ lại lơ mơ tỉnh dậy, bên cạnh hắn đã không còn một ai, y phục vẫn mặc cẩn thận trên người, làm hắn không ngừng hoài nghi vừa rồi có phải là mơ không. Nhưng khi vận khí hắn biết đó không phải là một giấc mơ...
Vết thương trên người không những đã hoàn toàn bình phục, mà võ công cũng có đột phá lớn, Tiêu dao tâm kinh từ tầng mười tiến lên tầng mười một. Nhưng còn Hàm Hương, câu nói của nàng trước khi hắn lịm đi là có ý gì?
Thiên Tứ cảm giác có vẻ không ổn, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng. Sảnh nhi đang đợi bên ngoài, lao ngay về phía hắn: “Công tử, người thật sự không sao chứ?”
Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh cùng đi tới, nhìn Thiên Tứ với nét mặt quan tâm.
“Yên tâm, ta đã hoàn toàn bình phục rồi. À, Hàm Hương đâu?” Thiên Tứ không nhìn thấy Hàm Hương. “Có lẽ đang ở trong phòng, Hương nhi nói hơi mệt muốn nghỉ ngơi một chút.” Dạ Băng Doanh trả lời: “Ngươi tìm Hương nhi có việc gì sao?”
“À, không có chuyện gì, ta chỉ muốn cảm ơn cứu mạng. Nhưng nếu nàng đang nghỉ ngơi thì thôi vậy!” Biết Hàm Hương vẫn ở đây, Thiên Tứ đỡ lo lắng phần nào.
“Tiểu thư, Công chúa đã đi, để lại hai bức thư.” Đúng lúc đó Lưu Vân chạy lại.
Bức thư gửi Thiên Tứ chỉ vẻn vẹn mấy chữ: “Không được phép khi phụ sư tỉ ta! Hàm Hương.” Thiên Tứ chỉ còn nước vò đầu vò tai, hắn biết trước khi cứu mình hàm Hương không hề có tình cảm gì với hắn, chỉ là vì Dạ Băng Doanh mà nàng đã thi triển kỳ công chữa thương.
Nhưng trong quá trình trị thương, hai người đã nảy sinh những cuộc trò chuyện nội tâm, đều biết rằng cả quãng đời còn lại đều không thể nào xa nhau được. Nhưng Hàm Hương vì không muốn chen vào giữa Thiên Tứ và Dạ Băng Doanh nên đã lặng lẽ ra đi.
Thực ra tuổi của Hàm Hương và Dạ Băng Doanh tương đương nhau, Dạ Băng Doanh rất sủng ái Hàm Hương nên đối với Hàm Hương, Dạ Băng Doanh là người thân duy nhất. Dạ Băng Doanh chưa gặp được người trong mộng, lại mang danh Đại đầu lĩnh Quỷ môn nên cơ bản không hề có bằng hữu, làm sao Hàm Hương có thể cướp đi người duy nhất mà sư tỉ mình đem lòng yêu mến chứ.
“Băng tỉ, Huyền tỉ! Ta nghĩ mình nên về Kiếm Hồ Sơn Trang, một vài ngày nữa ta sẽ đến tìm hai vị.” Thiên Tứ cáo từ.
Qua sự việc này, tình cảm của họ đột nhiên chuyển sang một hướng không ngờ, giữa Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh đã khá hơn rất nhiều, nhưng hai người vẫn thích làm ngược lại: “Ta cũng về nhà một chuyến, mùng tám tháng sau ta làm lễ chuyển vị. Nếu có thời gian đệ đến nha!” Đông Phương Huyền Cơ dịu dàng nói với Thiên Tứ: “Trên đường đi đệ hãy cẩn trọng, nhớ chăm sóc bản thân!”
“ta phải đi tìm Hương nhi, nếu thuận tiện thì ngươi hãy giúp ta!” Dạ Băng Doanh cũng có vẻ lưu luyến không rời.
“Sảnh nhi, ngươi đi cùng ta!” “Vâng, công tử!”Sảnh nhi tung tăng theo Thiên Tứ, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 11:51 PM.
“Dường như cùng một lúc, các đại môn phái trên giang hồ đều nhận được một tấm thiệp mời (Quỷ môn là ngoại lệ):
“Ngũ ngũ đoan dương, Bạch Mã Sơn Trang kính mời các vị đồng đạo đại giá, cùng thương thảo kế sách chống lại Ma đạo! Bạch Ngọc Lâu cẩn.”
Tiêu Kinh Hồng nhận tấm thiệp mời, mặt thoắt sầm lại.
“Phụ thân, phụ thân tìm hài nhi?” Tiêu Thiên Phong xuất hiện trong thư phòng của Tiêu Kinh Hồng. “Phong nhi, con hãy xem cái này!” Tiêu Kinh Hồng đưa tấm thiệp cho Tiêu Thiên Phong: “Xem xong rồi nói con suy nghĩ thế nào?”
“Phụ thân, xem ra dã tâm của Bạch Ngọc Lâu không hề nhỏ. Nếu chúng ta đi, vô hình chung hắn sẽ trở thành vị trí người đứng đầu...” Tiêu Thiên Phong thoáng nhìn đã thấy ý đồ của Bạch Ngọc Lâu.
“Không sai, cha cũng nghĩ như vậy! Vốn dĩ ta muốn liên hợp Võ Đang, Nga Mi và Thanh Thành mở Đại hội võ lâm, không ngờ Bạch Ngọc Lâu lại nhanh hơn một bước, ta đã đánh giá thấp hắn rồi...” Tiêu Kinh Hồng dừng một lát, đoạn tiếp lời: “Phong nhi, dù sao con cũng thay ta đến Bạch Mã Sơn Trang một chuyến. Đại ca con vết thương chưa lành, hai muội của con thì không thể lo việc lớn được, con đi Bạch Mã Sơn Trang là thích hợp nhất.”
“Phong nhi à, tuy hiện tại Thiên Long tiếng tăm trên giang hồ nổi hơn con, nhưng người mà ta tin tưởng lại là con.” Tiêu Kinh Hồng giọng hết sức ân cần: “Con biết tại sao ta đưa Thiên Long đến Võ Đang và Ngọc Như đến Nga My, nhưng lại để con ở lại Sơn trang không?”
“Thiên Long rất thông minh, có thiên bẩm về võ công nhưng lại sống thiên về tình cảm, không đủ tàn nhẫn. Nó được trời sinh tính đại hiệp, rất khó có thể trở thành người đứng đầu võ lâm. Tiểu muội của con quả không tồi, nhưng rốt cuộc vẫn là phận nữ nhi. Chỉ có con, không những thiên chất sáng suốt mà sự nhẫn tâm cũng có đủ. Trong số các con ta, chỉ có con là người giống ta nhất, con là hy vọng của Kiếm Hồ Sơn Trang cho việc xưng bá võ lâm sau này. Phong nhi, con nhất định không được phụ công của cha!”
“Phụ thân hãy yên tâm, con nhất định không làm Người thất vọng!” xem ra Tiêu Thiên Phong rất bình tĩnh đón nhận trọng trách Tiêu Kinh Hồng giao phó.
************
Tiêu Ngọc Nhã về Kiếm Hồ Sơn Trang đã bảy ngày, mỗi ngày nàng đều đứng trước cửa sổ đợi tình lang xuất hiện, nhưng mỗi lần đợi là một lần thất vọng, Tiêu Thiên Tứ đều không đến...
Trời lại bắt đầu tối, Tiêu Ngọc Nhã buồn rầu quay vào giường, chuẩn bị đi ngủ. Lại một ngày nữa nàng thất vọng, Tiêu Thiên Tứ vẫn chưa về, nàng lo lắng không biết hắn hiện giờ ra sao. Tiểu cô nương đưa nàng về nói rằng Thiên Tứ sẽ không có chuyện gì, nhưng tận bây giờ mà hắn vẫn chưa về thì làm sao mà nàng không lo lắng cho được?
Tiêu Ngọc Nhã không nén nổi tiếng thở dài, đang định lên giường ngủ thì bỗng bị một vòng tay lặng lẽ ôm chặt, thì thầm bên tai một giọng nói khe khẽ: “Ngọc Nhã tỉ, tỉ có nhớ ta không...?”
Im lặng...
Thật lâu không có hồi âm, Thiên Tứ quay người Ngọc Nhã lại, nhìn mặt nàng hắn giật bắn mình: “Ngọc Nhã tỉ, nàng sao vậy? Ai bắt nạt nàng nói cho ta, ta sẽ giúp nàng trút giận!”
Mặt Tiêu Ngọc Nhã đầy nước mắt, nghe Thiên Tứ nói, không kìm được nữa khóc nức lên: “Là chàng đó, chàng có biết là ta rất lo lắng cho chàng…” vừa trách móc vừa nức nở.
“Ngọc Nhã tỉ, ta xin lỗi đã để nàng phải lo! Ta sẽ không bao giờ để nàng phải lo lắng nữa...” Thiên Tứ ôm chặt Ngọc Nhã vào lòng, vừa cảm động lại vừa thấy có lỗi. Vốn dĩ hắn có thể về sớm hơn, nhưng suốt đường Thiên Tứ và Sảnh nhi vừa đi vừa rong chơi, quãng đường một ngày mà hắn kéo ra thành ba ngày...
Nhìn Tiêu Ngọc Nhã vì mình ngày đêm lo lắng, trong khi bản thân thì ung dung tận hưởng niềm vui, thâm tâm Thiên Tứ cảm thấy rất không phải: “Ngọc Nhã tỉ, tối nay ta sẽ bù đắp cho nàng...” Thiên Tứ bế bổng Ngọc Nhã lên, tiến về phía giường...
*********
“Trang chủ, Đông Phương thế gia có người muốn cầu kiến!” Mới sớm tinh mơ, gia nhân đã vào báo với Tiêu Kinh Hồng.
“Nhanh mời vào!” Người của Đông Phương thế gia, võ lâm không ai dám thờ ơ.
“Đông Phương thế gia Đông Phương Cầm tham kiến Tiêu trang chủ!” hoá ra là một trong bốn thị vệ của Đông Phương Huyền Cơ. “Đông Phương cô nương quá đa lễ, không biết cô nương có gì sai bảo?” Tiêu Kinh Hồng rất khách khí.
“Tiêu trang chủ nói quá rồi, sai bảo thì tiểu nữ không dám, chỉ phụng mệnh tiểu thư đến đây có một việc.” Đông Phương Cầm ung dung trả lời.
“Cô nương mời cứ nói!” “Tiểu thư chúng ta dự định mùng tám tháng sau sẽ truyền lại ngôi vị gia chủ cho Thiếu gia, ta phục lệnh đến mời Trang chủ hôm đó đến tham dự, nhân tiện làm chứng cho Tiểu thư rút lui khỏi giang hồ, không biết Trang chủ có thể đến tham dự để chúng ta vinh dự được tiếp đón?” Đông Phương Cầm vừa nói vừa đưa thiệp mời.
“Quý Tiểu thư thật quá khách khí rồi, nếu Tiểu thư muốn ta đến, chỉ cần sai người đến nói một câu là được, sao còn phải phiền cô nương đích thân tới mang thiệp mời? Cô nương hãy chuyển lời cho Tiểu thư là ta sẽ đến đúng hẹn!” Tiêu Kinh Hồng tất nhiên không từ chối.
“Vậy tiểu nữ đa tạ Trang chủ.” Đông Phương Cầm dừng một lát, chợt hỏi: “Trang chủ, xin hỏi lệnh đồ Tiêu Thiên Tứ công tử có ở trong Sơn trang không?”
“Thiên Tứ ư?” Tiêu Kinh Hồng không ngờ Đông Phương Cầm đột nhiên lại hỏi về Tiêu Thiên Tứ: “Không biết cô nương hỏi Thiên Tứ về việc gì? Có phải đồ đệ của ta đã làm gì mạo phạm đến Đông Phương thế gia?”
“Trang chủ hiểu nhầm rồi, Tiêu công tử không mạo phạm gì đến chúng ta, ta chỉ có chút việc muốn tìm công tử. Không biết Tiêu công tử có trong Sơn trang không?” Đông Phương Cầm hết sức khách khí.
“Vậy ta sẽ sai người gọi Thiên Tứ đến gặp cô nương...” Tiêu Kinh Hồng cao giọng: “Tiêu Tam, mau gọi Thiên Tứ đến đây!”
“Trang chủ, Thiên Tứ thiếu gia vẫn chưa về.” Địa vị của Thiên Tứ đã thăng lên không ít, giờ đây được gọi là thiếu gia rồi.
“Cái gì? Vẫn chưa về?” Tiêu Kinh Hồng định nói gì đó, bỗng thấy Tiểu Thúy hầu gái của Tiêu Ngọc Nhã, được gọi đến hầu hạ Đông Phương Cầm, hình như có việc gì muốn nói lại thôi, bèn hỏi: “Tiểu Thúy, ngươi có việc gì vậy?”
“Trang chủ, Thiên Tứ thiếu gia tối qua đã trở về, nhưng…” Tiểu Thuý ấp úng mãi không dám nói.
“Nhưng làm sao?”
“Thiếu gia... Thiếu gia ở suốt trong phòng Tiểu thư!” Cuối cùng Tiểu Thúy cũng nói ra được. “Cái gì?” Tiêu Kinh Hồng nhảy dựng lên, đột nhiên nhớ ra Đông Phương Cầm vẫn đang ngồi đó, vội vàng cố kìm cơn bực tức lại.
Nếu Tiêu Kinh Hồng biết, thực ra Thiên Tứ và Ngọc Nhã đã sớm chung phòng nhiều ngày rồi, không hiểu lão còn bốc hỏa ra sao.
“Tiêu trang chủ, Tiêu công tử vẫn đang ở trong Sơn trang, ngài có thể gọi giúp ta một tiếng được không?” Đông Phương Cầm lên tiếng đúng lúc, phá vỡ bầu không khí khó xử. “Được, đương nhiên là có thể! Tiểu Thúy, mau đi gọi công tử đến đây!” Tiêu Kinh Hồng cố nuốt cơn phẫn nộ.
*******************
Thiên Tứ đang ôm Ngọc Nhã ngủ li bì, cả đêm qua hai người liên miên tình tự, mãi đến gần sáng mới thiếp đi...
Vừa ngủ một lát đã lại bị đánh thức, tuy nhiên Thiên Tứ cũng không dám nổi giận vì người gọi hắn dậy là Ngọc Nhã. Vốn Tiểu Thúy được lệnh đến gọi Thiên Tứ đi, nhưng không dám tự tay đánh thức hắn bèn gọi Ngọc Nhã dậy trước để Ngọc Nhã lôi Thiên Tứ dậy.
Thật ra Thiên Tứ trong lòng khá bất mãn, tuy trên danh nghĩa hắn là đệ tử của Tiêu Kinh Hồng, nhưng cả hai người đều có ý đồ riêng nên trên thực tế họ cùng giấu kín suy nghĩ của mình. Tiêu Thiên Tứ tuy ngoài mặt tỏ ra cung kính Tiêu Kinh Hồng, nhưng đó chỉ là vì nể mặt Tiêu ngọc Nhã. Mặc dù nói Tiêu Kinh Hồng là người nuôi dưỡng Thiên Tứ, nhưng hắn chẳng có chút cảm kích vì cảm thấy một người như Tiêu Kinh Hồng, muốn nuôi thêm một đứa trẻ thì đâu có gì là khó, không phải một việc to tát gì, hơn nữa mười mấy năm qua, trên dưới trong Kiếm Hồ Sơn Trang không ít người coi thường bắt nạt hắn...
Dù không thoải mái, nhưng khi Tiêu Kinh Hồng cho gọi thì hắn vẫn phải đến. Tiêu Thiên Tứ không biết có việc gì, còn cho rằng Tiêu Kinh Hồng tìm hắn để tính sổ về chuyện giữa hắn và Ngọc Nhã, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm. Tiêu Thiên Tứ định nhân cơ hội này đòi Tiêu Kinh Hồng gả Ngọc Nhã cho hắn rồi cùng nàng cao chạy xa bay, tuy hắn yêu Ngọc Nhã nhưng lại không lưu luyến gì Kiếm Hồ Sơn trang. Nơi này, tuyệt không phải là nhà của hắn.
Hắn sống tại một nơi khác, ở đó cũng có một vài cô nương mà chàng yêu thương, trong số đó có cả người mà hắn không thể nào quên được, chính là mỹ nhân bạc mệnh Hoa Vô Ảnh...
Tiêu Thiên Tứ theo Tiểu Thúy vào đại sảnh, tuy hai năm không gặp Đông Phương Cầm nhưng vừa nhìn hắn đã nhận ra nàng. Đông Phương Cầm là một tiêu chuẩn cho mỹ nhân lạnh lùng, lạnh còn hơn cả Đông Phương Huyền Cơ trước kia.
Tiêu Thiên Tứ suýt té xỉu khi Đông Phương Cầm tiến lại, không chào hỏi mà quỳ gối hành đại lễ: “Đông Phương Cầm tham kiến Công tử!”
Chúng nhân có mặt ở đó cũng đều ngây ra ngơ ngác. Trưóc mặt Tiêu Kinh Hồng, Đông Phương Cầm tuy khách khí nhưng vẫn rất tự tôn, không hiểu tại sao lại nhất mực cung kính đối với tiểu đồ đệ của như vậy?
“Cầm tỉ, không cần đại lễ như vậy đâu, ta không dám...!” Thiên Tứ ngơ ngác, trong lòng nghĩ thầm bà cô này có vấn đề về thần kinh chắc?
“Công tử, ta phụng mệnh tiểu thư đặc biệt mời Công tử mùng tám tháng sau đến dự lễ truyền ngôi. Tiểu thư đã có lệnh, khi gặp Công tử cũng coi như là gặp tiểu thư nên phải như vậy mới đúng lễ.” Những lời của Đông Phương Cầm lại càng làm cho mọi người ngơ ngác.
“Cầm tỉ, tỉ nói với Huyền tỉ là ta nhất định sẽ đến. Còn nữa, từ sau đừng khách khí với ta như vậy, ta... ta thực sự không quen!” Thiên Tứ thập phần bối rối, không hiểu vì sao Đông Phương Huyền Cơ đột nhiên lại có sắp xếp như vậy.
Hay là... hay là Huyền tỉ chuẩn bị gả cho ta?
“Vậy tiểu nữ xin về báo với Tiểu thư. Công tử, thuộc hạ cáo từ!” Đông Phương Cầm hết mực cung kính, nhưng vẻ lạnh lùng vẫn không hề sút giảm.
************
“Thiên Tứ, con về khi nào mà không đến nói với ta một tiếng? Con có sao không? Ta vẫn lo là ma nữ kia sẽ gây bất lợi cho con!” Tiêu Kinh Hồng thay đổi thật nhanh.
“Đa tạ sư phụ quan tâm, đệ tử không sao...” Tiêu Thiên Tứ trả lời ngay: “Sư phụ, đệ tử định đi Đông Phương thế gia một chuyến...” “Đương nhiên là phải đi rồi, không chỉ con mà sư phụ cũng sẽ đi. Hôm nay là hai mươi lăm, từ đây đến Đông Phương thế gia phải mất khoảng bảy ngày, đề phòng có chuyện bất trắc thì ngày mai chúng ta sẽ khởi hành!” Tiêu Kinh Hồng ăn nói thật dễ nghe.
“Sư phụ, Ngọc Nhã tỉ có thể đi cùng chúng ta không?”
“Vốn dĩ thì có thể, nhưng Ngọc Nhã còn có việc khác phải làm. Nhưng con yên tâm, đến khi về là con có thể gặp nó rồi...” Tiêu Kinh Hồng không biết có mục đích gì, vẫn không muốn Ngọc Nhã ở cùng với Thiên Tứ như vậy.
Last edited by kedatinh1974; 31-07-2008 at 09:09 PM.
“Tiểu Quân, Đông Phương Huyền Cơ gửi thiếp mời cho võ lâm, xem ra mồng tám tháng sau sẽ truyền vị trí cho Đông Phương Nhạn!” Người được gọi là Tiểu Quân đó chính là Tiếu Thương Thiên, người nói với hắn là một đệ tử phụ trách dò la của Quỷ môn.
“Có hỏi được tại sao Đông Phương Huyền Cơ lại truyền vị cho Đông Phương Nhạn không?” Tiêu Thương Thiên hỏi.
“Thưa Tiểu Quân, vẫn chưa có thông tin chính xác. Tin đồn nhiều nhất là Đông Phương Huyền Cơ định rút khỏi võ lâm. Còn có người nói Đông Phương Huyền Cơ sẽ cùng với ý trung nhân quy ẩn, nhưng thủ hạ cho rằng điều này là không thể, bởi chưa từng nghe thấy Đông Phương Huyền Cơ có tình lang.”
“Rút khỏi võ lâm? Nếu như vậy thì đối với chúng ta là một tin tốt. Ý trung nhân? Lẽ nào lại là tên tiểu tử thúi đó?” Tiếu Thương Thiên lẩm bẩm.
“Tiểu Quân, lẽ nào Người biết tình lang của Đông Phương Huyền Cơ là ai?” Tên thám tử này có vẻ chưa nghĩ đến việc Đông Phương Huyền Cơ có tình lang, Tiếu Thương Thiên thì đã biết: “Truyền lệnh xuống cho ta, phái người ngày đêm theo dõi một người tên là Tiêu Thiên Tứ, tam đệ tử của Kiếm Hồ Sơn Trang, khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường. Ngươi cũng phải đích thân đi nghe ngóng tình hình, không được rời hắn nửa con mắt, phải theo dõi hắn thật chặt! Còn nữa, phải cẩn thận không được để hắn phát hiện, võ công hắn có thể là không kém gì ta!” Tiếu Thương Thiên không trả lời trực tiếp câu hỏi mà lại tức khắc hạ nghiêm lệnh.
“Còn tin tức gì nữa không?” Tiếu Thương Thiên thấy thám tử vẫn chưa đi bèn hỏi.
“Là thế này ạ, thưa Tiểu Quân, có đệ tử phát hiện tung tích của Thu Thủy Dao, thấy ả đi về phía Bạch Mã Sơn Trang.”
“Thu Thủy Dao? Thu Thủy Dao của Thiên Tâm Các?” Tiếu Thương Thiên chau mày, sự việc này là một rắc rối lớn: “Trước tiên hãy truyền lệnh xuống, một mặt phải chú ý đến Thiên Tứ, mặt khác cũng phải chú ý đến Thu Thủy Dao. Nhớ là đừng để bị phát hiện và tuyệt đối tránh đụng độ với chúng!” Tiếu Thương Thiên chỉ nghĩ được có vậy: “Ngươi lui đi!”
“Dạ, Tiểu Quân. Thủ hạ xin lui!”
****************
“Minh chủ, Thu Sơn Tử đã trả lời sẽ tham gia Đại hội võ lâm của chúng ta.” Bạch Mã Sơn Trang, tại thư phòng Bạch Ngọc Lâu, một đệ tử Anh Hùng Minh đang báo cáo cho hắn.
“Tốt, tốt lắm! Có Thu Sơn Tử ủng hộ, việc của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Bạch Ngọc Lâu vui ra mặt. Thực sự, với vị trí của Thiên Tâm Các trên võ lâm, một khi Thu Thủy Dao đã ra mặt ủng hộ thì việc thúc đẩy Bạch đạo liên minh đã dễ dàng hơn nhiều.
“Minh chủ, Đông Phương thế gia mời đến tham gia lễ truyền vị của Đông Phương Huyền Cơ, Người xem chúng ta có cần đi không?”
“Đi, đương nhiên phải đi, nhưng ta không có thời gian. Thế này vậy, ngươi đi mời Lý Phó Minh chủ đến đây!” Bạch Ngọc Lâu phân phó.
“Bạch đại ca, đại ca tìm ta?” chỉ một lát sau, một người chừng hai ba, hai bốn tuổi xuất hiện. “Hiền đệ đến rồi, ta có việc muốn nhờ đệ!” Xem ra tình cảm giữa Bạch Ngọc Lâu và người họ Lý là khá tốt.
“Đại ca khách khí rồi, có việc gì đại ca cứ sai bảo, đệ nhất định sẽ cố găng hết sức!” “Đại lễ truyền vị của Đông Phương thế gia có lẽ đệ đã biết. Ta vì phải chuẩn bị cho Đại hội võ lâm nên không thể đích thân đi dự được, mà phái người khác đi thì cũng không được hay cho lắm. Thân phận của Đông Phương Huyền Cơ tuyệt không phải tầm thường, tên ta nghĩ đệ đi giúp ta là thích hợp nhất.”
“Vâng, đại ca yên tâm!”
Lý Ngọc Minh, hai mươi bốn tuổi, huynh đệ kết nghĩa với Bạch Ngọc Lâu, Phó minh chủ Anh Hùng Minh, võ công không tuyệt thế nhưng bù lại rất khôn ngoan.
**************
“Xảo nhi, có tin tức gì của Sảnh nhi chưa?” Nam Cung thế gia, trong một lầu trúc nhỏ nhưng rất thanh nhã, hai tuyệt sắc giai nhân đang nói chuyện.
“Thưa tiểu thư, Sảnh nhi nói là Công tử đã rời Kiếm Hồ Sơn Trang, đang trên đường đến Đông Phương thế gia, nhưng Công tử không đi một mình mà Tiêu Kinh Hồng cũng đi cùng. Sau khi Công tử rời Sơn trang thì Tiêu Ngọc Nhã cùng Tiêu Thiên Phong cũng khởi hành, có lẽ là đến Bạch Mã Sơn Trang.” Cô nương tên Xảo nhi trả lời.
“Vậy sao? Xem ra Tiêu Kinh Hồng vẫn muốn dùng Tiêu Ngọc Nhã lôi kéo Bạch Ngọc Lâu. Còn gì nữa không?”
“Vẫn còn thưa Tiểu thư, nghe nói Thu Thủy Dao đang đến Bạch Mã Sơn Trang, nhưng Tiếu Thương Thiên đang chuẩn bị phục kích, ngăn không cho cô ta xuất hiện tại Đại hội võ lâm...”
“Thu Thủy Dao à? Cô ta có ý gì vậy? Xảo nhi, Sảnh nhi có nói Thiên Tứ hiện đang ở đâu không?”
“Công tử có lẽ sắp đến Hàng Châu.”
“Hãy đi chuẩn bị, ta sẽ lập tức đi Hàng Châu!”
************
Trong một biệt lâu xinh xắn tại Nam Cung thế gia, một tuyệt sắc mỹ nhân đang thở dài: “Vũ muội, có tin tức gì của hắn chưa?”
“Ảnh tỉ, muội chuẩn bị đi Hàng Châu, tỉ đi cùng muội không?” Nam Cung Tiểu Vũ trả lời, hóa ra vị cô nương kia chính là Hoa Vô Ảnh.
“Ta sợ sẽ mang rắc rối đến cho mọi người...” Xem ra thì Hoa Vô Ảnh rất muốn đi. “Chỉ cần tỉ muốn đi, xảy ra bất cứ chuyện gì đã có muội. Muội nghĩ nếu chàng gặp tỉ nhất định sẽ rất vui đó!”
“Vũ muội, hơn một năm qua đã thiệt thòi cho muội nhiều. Nếu hắn dám có lỗi với muội, ta nhất định sẽ không tha thứ!” Hoa Vô Ảnh nói nhẹ nhàng nhưng cũng hết sức kiên định.
“Ảnh tỉ, thực sự chàng cũng rất thương muội mà...” giọng Nam Cung Tiểu Vũ chợt nhẹ bỗng.
***********
“Trên có thiên đàng, dưới có Tô Hàng”
Tiêu Thiên Tứ và Tiêu Kinh Hồng đã đến Hàng Châu. Còn cách Đông Phương thế gia một đoạn nhưng nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy các nhân sĩ võ lâm, xem ra tiếng tăm của Đông Phương Huyền Cơ không phải nhỏ.
Buổi lễ truyền vị sắp tới có xảy ra sự việc gì không? Từ các ngả đường, người ngựa vẫn từng đoàn đổ tới, giang hồ đã bắt đầu nhuốm mùi vị phong vân....
Last edited by kedatinh1974; 31-07-2008 at 09:14 PM.
“Thiên Tứ, còn ba ngày nữa mới đến lễ truyền vị, chúng ta hãy tìm một nơi nghỉ ngơi!” Tiêu Kinh Hồng nói với Tiêu Thiên Tứ.
“Vâng, sư phụ.” Thiên Tứ ngoan ngoãn vâng lệnh, nhưng nếu biết Tiêu Kinh Hồng đang thi kế gả bán Tiêu Ngọc Nhã, không biết hắn còn nghe lời như vậy không? Sau khi thu xếp xong tại một khách điếm, Tiêu Thiên Tứ và Tiêu Kinh Hồng đi đến một tửu lâu, vừa thưởng tửu vừa ngắm nhìn phong cảnh.
Tửu lầu này cách Đông Phương Thế gia không xa, có thể nhìn thấy rất nhiều người trong giang hồ đang ra vào tấp nập. Tiêu Thiên Tứ vẫn giữ tác phong thường ngày, chỉ nhìn bên ngoài không để ý bên trong, đang say sưa ngắm nhìn cảnh sắc đô thị phồn hoa, đột nhiên hắn bị một loạt những tạp âm ngắt quãng làm giật mình.
Một nam hai nữ đi lên lầu, nam tử ngọc thụ lâm phong, vẻ đẹp của hai vị cô nương cũng không hề tầm thường, nam nhân và một trong hai nữ tử lại đang nắm tay nhau.
Tiêu Thiên Tứ nhìn thấy họ, sắc mặt liền thay đổi, quay ngay đầu lại như không muốn bị nhìn thấy. Nhưng sự việc trên đời thường oái oăm, càng muốn tránh thì lại càng không tránh được, ba người đang đi về phía bàn của hắn.
“Vãn bối Triển Khinh Trần tham kiến Tiêu trang chủ!” nam nhân cúi mình hành lễ, tất nhiên không phải với Tiêu Thiên Tứ mà là Tiêu Kinh Hồng. “Thì ra là Triển thiếu hiệp, không cần phải đa lễ như vậy! Không biết lệnh sư có được khỏe không?” Tiêu Kinh Hồng quả không phải tay vừa, cả một hậu bối như Triển Khinh Trần cũng nhớ rõ thân phận.
“Đa tạ Trang chủ quan tâm, gia sư mọi chuyện vẫn an lành!”
“Phiền thiếu hiệp lúc hồi trang chuyển lời hỏi thăm của ta đến lệnh sư.” Tiêu Kinh Hồng nhìn xung quanh: “Hình như trên lầu đã hết bàn rồi, nếu thiếu hiệp và hai vị cô nương đây không hiềm, hãy ngồi cùng bàn với chúng ta!”
“Đa tạ, tiền bối đã có lời vãn bối xin phụng mệnh.” Triển Khinh Trần ngồi xuống, hai vị cô nương lục tục ngồi theo: “Đây là tiểu muội vãn bối, Triển Khinh Yên. Vị cô nương này là Nguyệt Tiểu Mẫn. Yên muội, Mẫn nhi, còn không tham kiến Tiêu tiền bối?” Triển Khinh Trần vẻ huynh trưởng, giới thiệu hai vị cô nương với Tiêu Kinh Hồng.
“Tiểu nữ tham kiến Tiêu tiền bối!”
“Hai vị cô nương không cần khách khí.” Tiêu Kinh Hồng quay lại: “Thiên Tứ, con đang nhìn gì vậy? Còn không chào Triển thiếu hiệp. Đây là tam đệ tử của ta Tiêu Thiên Tứ, chưa tiếp xúc nhiều với thế sự, chưa hiểu lễ giáo, Triển thiếu hiệp đừng trách!” Tiêu Kinh Hồng nói với Triển Khinh Trần.
“A...!” hai tiếng kinh ngạc đồng thời phát ra, một tiếng là của Nguyệt Tiểu Mẫn, nàng vừa cất tiếng thì chợt nhớ, vội bưng tay che miệng, mặt tái đi: “Chính là Tiêu Thiên Tứ đã đánh bại Tiếu Thương Thiên? Người thật lợi hại nha!”
Một tiếng kia là của Triển Khinh Yên, cô nương này lại không hề kiêng kỵ, lập tức dịch lại sát Thiên Tứ, liến thoắng hỏi han, hiển nhiên là một nữ nhân rất hoạt bát. “Triển cô nương, đúng ta là Tiêu Thiên Tứ, nhưng ta không đánh bại Tiếu Thương Thiên!” Thiên Tứ ngượng nghịu vì lần đầu tiên có người ra mặt sùng bái hắn như vậy.
“Nhưng ta nghe nói Tiếu Thương Thiên bị huynh đích thân đánh đuổi mà? Huynh không cần phải khiêm tốn như vậy, đúng rồi, ta nghe nói các vị đại hiệp đều rất khiêm tốn, nhất định là như vậy rồi đúng không?” Triển Khinh Yên không ngừng bắn liên thanh.(Hừ, ai đã có liên thanh lúc ấy chứ?)
“Yên muội, không được thất lễ.” Thiên Tứ ngượng chín người, không biết phải trả lời thế nào, rất may Triển Khinh Trần đã kịp thời cứu hắn.
“Người ta chỉ muốn hỏi chút thôi mà!” Triển Khinh Yên vùng vằng lẩm bẩm, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng nữa, xem ra muội muội này rất nghe lời huynh trưởng. “Mẫn nhi, sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế. Có phải khó chịu trong người không?” Triển Khinh Trần thấy Nguyệt Tiểu Mẫn có vẻ khác lạ, quay sang quan tâm hỏi.
“Không, không sao! Huynh không phải lo lắng!” Nguyệt Tiểu Mẫn cúi đầu nói khẽ.
Lại rầm rầm tiếng bước chân, một đám người khác bước lên lầu, dẫn đầu cũng là một đôi nam thanh nữ tú, nam nhân tuấn mỹ không kém Triển Khinh Trần, nữ tử so với Nguyệt Tiểu Mẫn lại còn xinh đẹp hơn, theo sau là một vài người nữa, nhìn cách ăn mặc và trang điểm có vẻ như là thủ hạ của họ.
“Thiếu chủ, không còn bàn trống nào, chúng ta đi tìm chỗ khác không?” Một thủ hạ lên tiếng.
“Ngươi hãy đi tìm tiểu nhị lại đây, nói hắn nhanh xếp cho chúng ta một bàn!” Người được gọi Thiếu chủ chính là thanh niên tuấn tú dẫn đầu, thái độ xem ra rất ngạo mạn.
“Các vị khách quan, trên lầu hết bàn rồi, hay là xin mời các vị xuống lầu ngồi một chút, đợi có bàn tại hạ lại mời các vị lên?” Tiểu nhị nhất mực thành kính, biết vị Thiếu chủ trước mặt là loại người không thể nào đắc tội được, nhưng những người đang hiện diện trên lầu cũng không hề kém cạnh, chỉ còn cách thật khéo léo dàn xếp.
“Ngươi nói gì? Thiếu chủ chúng ta ghé tửu lâu các ngươi là phúc bảy đời cho các ngươi rồi, các ngươi lại bảo Thiếu chủ xuống lầu đợi?” Một thủ hạ túm ngay cổ áo của tiểu nhị, xem vẻ hung hăng của hắn thì tiểu nhị có thể bay xuống dưới bất kỳ lúc nào.
“Tỉ tỉ à, trên đời này sao lại có loại người như vậy chứ? Chẳng qua chỉ là kẻ tôi tớ, chuột vừa gặp may sa chĩnh gạo đã vênh mặt ngay với thiên hạ...” Giọng một nữ nhân bỗng nhiên vang lên.
“An Linh, ngươi nói gì vậy?” Một cô nương ngồi tại chiếc bàn tại góc lầu đứng lên tiến lại, Thiên Tứ lúc này mới để ý tại bàn đó còn một nam một nữ nữa. Hai vị cô nương đó với hai vị cô nương ngồi đây như xuân lan thu cúc, xem ra hôm nay mỹ nhân thiên hạ đã tụ hết về tửu lâu này.
“Ta nói gì ngươi chưa hiểu à?” Cô nương gọi là An Linh đó lên giọng. An Linh y phục màu đỏ, gợi cho chúng nhân một cảm giác buông thả, cô nương ngồi lại bàn kia lại toàn thân màu tím, toát ra vẻ thanh bình nhưng huyền bí.
“An Linh, đừng cho rằng ngày trước ta thích ngươi mà dám ăn nói bừa bãi trước mặt ta như vậy!” Hình như họ đã có quan hệ từ trước. “Lăng Tiểu Phương, An Linh ta từ nhỏ đã có nhiều người thích, thêm một người thích như ngươi cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ ta lại thấy, nếu bị một người như ngươi thích thì đúng là xấu hổ cho ta.” An Linh quả nhiên rất sắc sảo.
“An Linh, ngươi đừng có quá đáng!” Lăng Tiểu Phương đỏ bừng mặt, xem ra phẫn nộ không phải ít. “Lăng Tiểu Phương, có phải ngươi nghĩ hiện giờ ngươi là thiếu gia gì gì đó là ghê gớm à? Nói cho ngươi biết, trong mắt ta vĩnh viễn ngươi chỉ là tên nô tài vô dụng. Dù ngươi có lên ngôi Hoàng đế thì với ta ngươi cũng chỉ như vậy thôi. Dù nam nhân trên đời này chết hết, ta cũng không bao giờ thèm thích ngươi!”
“Bốp...” chỉ nhìn thấy một bóng người loáng lên, An Linh ôm má: “Lăng Tiểu Phương ngươi dám đánh ta!”
“Ta chỉ giáo huấn ngươi một chút thôi.” Lăng Tiểu Phương lạnh lùng.
“Lăng Tiểu Phương, xem ra võ công của ngươi không tồi. Ta muốn lĩnh giáo một chút.” nam nhân trong góc phòng lúc đó mới lên tiếng.
“An Thủ, ngươi nghĩ dựa vào một mình ngươi mà có thể đánh bại ta sao?” Lăng Tiểu Phương ngông cuồng cười khẩy.
**************
“Hây... đừng đánh vội, chịu khó đợi lát nữa đi!” một giọng nam nhân bất ngờ vang lên.
“Ngươi là ai?” Cả mấy giọng đồng thanh hỏi. “Ta nói An lão đệ này, đừng nhìn chằm chằm ta như vậy! Ta muốn giúp đệ, à nói sai rồi, không phải là giúp đệ mà là giúp tỉ tỉ của đệ. Ta ghét nhất hạng người không biết thương hoa tiếc ngọc, nên trước khi các người đánh nhau ta phải chửi cho tên tiểu tử này một trân.” (Lại có loại người này trong thiên hạ ư?)
“Các hạ hình như cũng có danh trên giang hồ, chẳng hay nên xưng hô thế nào?” Lăng Tiểu Phương không quen biết người đó, nhưng nhìn kiểu cách cũng phải vài phần e dè. “Xưng hô thế nào không quan trọng, nhưng vì ta biết ngươi mà ngươi không biết ta, để công bằng thì ta vẫn nên nói cho ngươi biết. Ta chính là người phong lưu nhưng không hạ lưu, đa tình nhưng không tuyệt tình, người đời gọi là Đa tình công tử.” Giới thiệu lòng vòng khiến người ta chóng cả mặt.
Thiên Tứ nghe chỉ muốn bật cười, hắn và Lam Thiên Phong cũng có thể coi như người quen cũ, tất nhiên không lạ gì con người gã. Có Lam Thiên Phong xen vào, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của Lăng Tiểu Phương rồi.
“Tiêu đại ca, huynh biết tên Lam Thiên Phong này không?” Chớp mắt Triển Khinh Yên đã phong Thiên Tứ là đại ca.
“Cũng coi như là quen biết, anh ta giúp đỡ ta một lần.” Thiên Tứ vẫn ngượng nghịu, có vẻ chưa quen với một cô nương rất bạo dạn như vậy.
“Thế Lam Thiên Phong có lợi hại không?” “Cao thủ Hắc Bảng, đương nhiên là lợi hại rồi!” Triển Khinh Trần trả lời ngay.
Nguyệt Tiểu Mẫn chỉ ngồi cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì.
“Nhưng nhìn hắn chẳng có khí chất cao thủ gì!” Triển Khinh Yên có vẻ không tin.
“Không tin à, muội đợi chút sẽ biết ngay thôi!” Triển Khinh Trần hừ nhạt. “Tiêu đại ca, hình như hắn chỉ vào đại ca kìa.” Triển Khinh Yên lại liến thoắng.
Thiên Tứ đã nhận ra ngay chuyện đó, hắn thầm chửi Lam Thiêm Phong, đồ thích gây sự này lại rắp tâm kéo hắn vào. “Lăng huynh đệ này, kỳ thực ta chửi không thạo lắm nên sẽ mời một người khác thay ta để chửi ngươi.” Gọi là Đa tình, nhưng có vẻ chỉ thích đẩy người khác xuống nước.
“Lam Thiên Phong, ai thèm xưng huynh đệ với ngươi? Có chiêu gì thì cứ giở hết ra, Lăng Tiểu Phương ta không ngán đâu!”
“Việc gì ngươi phải sốt ruột nghe chửi như vậy? Đừng vội, ngươi nhìn đi, chính là người ngồi bên kia kìa, chút nữa ta sẽ gọi hắn đến để chửi ngươi, hắn chửi còn hay hơn ta nhiều!” Lam Thiên Phong chỉ về phía Thiên Tứ.
“Lam đại ca, ngươi muốn chửi mắng ai thì liên quan gì đến ta? Ta biết cách mắng chửi người khác lúc nào?” Không còn cách nào khác, Thiên Tứ cuối cùng cũng phải đứng dậy.
“Ngươi không biết sao? Ta nhớ năm đó ngươi nói họ Lữ một câu làm hắn nóng mặt, nói câu thứ hai làm ta suýt tức chết, ngươi mà không có tài chửi mắng thì còn ai vào đây nữa?” Lam Thiên Phong hóa ra vẫn còn để bụng chuyện năm đó Thiên Tứ chưa hề biết oai danh của gã. “Mà này, ngươi nhìn xem, một cô nương xinh đẹp thế này bị người ta đánh, ngươi có thể khoanh tay ngồi nhìn sao?” Lam Thiên Phong thấy Thiên Tứ không hưởng ứng liền đổi ngay chiêu khác.
“Các ngươi đã bàn xong ai lên trước chưa?” Lăng Tiểu Phương không thể nhẫn nại được nữa. “Tiêu lão đệ, tên tiểu tử này nhường đệ!” Lam Thiên Phong đi ngay đến bàn Thiên Tứ ngồi xuống, phớt lờ Triển Khinh Yên đang trừng mắt lên nhìn.
“Xem ra họ Lam đã đưa ngươi vào cõi chết rồi!” Lăng Tiểu Phương lạnh lùng nhìn Thiên Tứ. “Lăng huynh hình như hiểu nhầm rồi, ta võ công thấp kém không thể đánh nhau được!” Thiên Tứ cười khổ sở, chỉ có thể mắng thầm Lam Thiên Phong trong bụng.
“Nếu sợ chết thì quỳ gối khấu đầu rồi cút đi!”
“Hây, ai mà không sợ chết. Nhưng ta sợ chết chứ đâu có sợ ngươi?” Tiêu Thiên Tứ đổi ngay thái độ: “Ta không muốn đấu với ngươi chỉ vì thấy không cần thiết phải như vậy. Ta không như ngươi, chỉ vì chuyện cỏn con mà ra tay với người khác!” Thiên Tứ giọng thản nhiên.
“Đánh hay không không phải ngươi quyết định.” Lăng Tiểu Phương vẫn lạnh lùng, chừng như đang thăm dò Thiên Tứ. “Xem ra vị cô nương này nói không sai, ngươi ngoài đánh nhau thì còn biết cái gì không?” Thiên Tứ cười khẩy.
“Có vẻ như ngươi không muốn tiết lộ võ công. Không biết phải xưng hô thế nào với các hạ?” Lăng Tiểu Phương không ngờ cũng có chút nhãn quan. “Ta là ai không quan trọng, ta chỉ muốn nói làm nam nhi phải có chút phong độ, không được dễ dàng ra tay với nữ nhân như vậy!”
“Xem ra ngươi cũng rất biết thương hoa tiếc ngọc, đáng tiếc cô ta không phải là nữ nhân của ngươi!” Lăng Tiểu Phương nheo mày ngạo nghễ.
“Lăng Tiểu Phương, sao ngươi dám chắc ta không phải là nữ nhân của hắn. Nói cho ngươi biết, từ giờ phút này ta sẽ là nữ nhân của hắn, thế nào?” An Linh bỗng nhiên nói vào một câu.
Chỉ một câu nhưng làm cho không ít người giật mình, Tiêu Thiên Tứ trở thành người đứng mũi chịu sào: “An cô nương, cô đừng đùa như vậy!” Thiên Tứ lúng túng đỏ mặt.
“Đúng đó, muội muội, muội đừng nói lung tung!” Nữ nhân áo tím cũng lên tiếng. “Ta không nói đùa, Tiêu công tử, công tử thấy việc này có thể dễ dàng nói đùa sao?” An Linh nhìn thẳng vào Thiên Tứ.
“Đương nhiên là không! Nhưng cô nương đã suy nghĩ kỹ chưa?” Thiên Tứ có vẻ rất úy kỵ mẫu nữ nhân như An Linh. “An Linh, cứ nghĩ nàng bỏ ta để tìm một nam nhân tử thế nào.... hóa ra lại là hắn.... ha ha. Sớm biết như này, sao không bằng đồng ý với ta.” Lăng Tiểu Phương cười lớn.
“Lăng Tiểu Phương, ta thấy tiếc cho vị tỉ tỉ này, vớ phải một nam tử như ngươi.” An Linh cũng không kém phần chua ngoa. “An Linh, ngươi đừng nghĩ thế gian này chỉ có mỗi ngươi là xinh đẹp, đây là vị hôn thê Thủy Tinh của ta, Thiếu cung chủ Thủy Tinh Cung, luận gia thế dung mạo không hề kém ngươi một phân.” Lăng Tiểu Phương vừa nói vừa đặt tay vào eo của Thủy Tinh.
“Hóa ra là trong mắt ngươi nữ nhi chỉ như vật trang sức, để ngươi huyênh hoang như những món tài sản. Ta cũng đáng tiếc cho vị cô nương đây.” Thiên Tứ chợt chậm rãi xen vào: “Ta không muốn mâu thuẫn với ngươi, đây là câu cuối cùng, ngươi phải tận tâm với người con gái mà ngươi yêu thương, dùng tình cảm chân thành mà chăm sóc đối xử...”
“Nói hay, nói hay lắm! Tiêu lão đệ, cái danh Đa tình công tử của ta nên nhường lại cho đệ rồi!” Lam Thiên Phong vỗ tay bôm bốp.
“Xì, cái danh thúi đó của ngươi có gì mà tốt đẹp!” An Linh hỉnh mũi. “An cô nương, không phải vậy chứ? Cô nương đứng về phía hắn nhanh thật đó!” Lam Thiên Phong trợn mắt vẻ cố ý ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, ta không đứng về phía chàng thì đứng về phía ai?” An Linh hình như đã quyết tâm thật, nhưng Lăng Tiểu Phương cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa: “Tên họ Tiêu kia, nếu ngươi còn là một nam nhi thì hãy tỉ thí với ta một trận!”
“Hãy khoan, hãy khoan! Hắn chỉ quản việc mắng người chứ không quản việc đánh người. Ngươi muốn tỉ thí, ta sẽ lại tìm giúp cho một người!” Lại vẫn là Lam Thiên Phong.
Lăng Tiểu Phương khựng lại, không biết trong lòng đã chửi thầm mấy đời tổ tông của Lam Thiên Phong rồi. “Lam Thiên Phong, cuối cùng thì ngươi muốn cái gì?” Lăng Tiểu Phương hình như sắp phát điên.
“Cốc huynh đệ, còn đứng nấp ở đó làm gì? Ngươi sắp sửa được động chân động tay rồi. Đối thủ này không vừa, ngươi cứ từ từ mà tập luyện!” Lam Thiên Phong không để ý đến Lăng Tiểu Phương mà lại hướng về một góc khác nói to.
“Ta hôm nay không có hứng đánh nhau. Rượu còn chưa uống hết, ngươi tự mình giải quyết đi!” Người họ Cốc không thèm để ý đên Lam Thiên Phong, cúi đầu tiếp tục uống.
“Sao ngươi lại có thể không biết lý lẽ như vậy chứ?” Lam Thiên Phong vẻ tức giận, không biết có phải đang nói chính mình.
“Ta có nhất thiết phải nói lý với ngươi không? Mỗi khi ngươi yếu thế đều bắt ta phải giúp, cũng chẳng thấy ngươi chia cho ta một cô nương xinh đẹp nào.”
“Sao ngươi lại nói vậy? Cốc lão đệ, không phải ta không cho đệ, mà do đệ đâu có thích mỹ nhân? Với lại hôm nay ta đâu có kiếm chác được chút gì, chỉ có Tiêu lão đệ là lượm được một đại mỹ nữ thôi, đệ có nỗi khổ thì vẫn có thể tìm hắn mà!” Lam Thiên Phong buồn bã.
“Cốc đại ca, xin huynh ra tay giúp đỡ, đánh xong đệ xin mời huynh uống rượu!” Tiêu Thiên Tứ sớm nhận ra đó là Cốc Phong. Cốc Phong và Lam Thiêm Phong, hai người họ luôn xuất hiện cùng nhau, tuy mối quan hệ xem ra rất kỳ cục nhưng lúc hữu sự lại luôn luôn tương trợ nhau.
“Tiêu lão đệ nói thật chứ? Ta nghe nói Đông Phương thế gia có hai vại rượu Bách hoa thượng hạng, là Bách Hoa Sơn Tử năm đó ủ tặng Đông Phương Huyền Cơ, ngươi có thể giúp ta thử qua không?” Thứ mà Cốc Phong thích nhất vẫn là rượu.
“Không vấn đề gì, ta mang cho huynh một vại!” Thiên Tứ vỗ ngực đảm bảo.
“Một vại? Thế thì quá tuyệt rồi, bây giờ ta sẽ đánh đuổi tiểu tử này.” Cốc Phong vốn chỉ muốn nếm thử chút rượu thượng hạng đó, không ngờ Thiên Tứ lại hứa cho hắn cả một vại, vậy thì còn gì bằng.
“Này, ngươi thật sự có thể lấy được loại rượu đó sao? Ta nghe nói Đông Phương Huyền Cơ không phải dễ dàng đâu.” An Linh kéo tay Thiên Tứ hỏi nhỏ. “Yên tâm, chuyện đó với ta không khó. Cô nương không thấy Cốc huynh không chút nghi ngờ năng lực của ta sao?” Thiên Tứ vẫn không biết đối phó với An Linh thế nào, chỉ có thể lựa theo nàng mà đối đáp.
Đợi đến khi vắng người hắn sẽ nói là mình đã có ý trung nhân, khi đó An Linh có thể để hắn yên, Thiên Tứ dự định mọi việc sẽ diễn ra như vậy.
Last edited by kedatinh1974; 31-07-2008 at 09:25 PM.