Thánh Vương Đạo - Phần 1: Lý Tưởng Thần Long Tác giả : TrungPhạm
Chương 4: Diệt Nhật Long Đao
Nguồn : 4vn.eu
Cùng lúc đó hàng trăm tu chân giả, tu luyện giả thấy có dị biến đồng loạt đổ về đây. Quang Trung sau khi phát sinh dị biến đánh ra một đòn kinh thiên địa thì đã ngã xuống tiếp tục hôn mê, nhưng một đòn kinh thế hãi tục được phát ra từ đứa trẻ 10 tuổi đã khiến một số người đến sớm không thể ngậm miệng lại, không để đâu cho hết sự ngạc nhiên và kinh hãi.
- Thật không thể tin được một đứa trẻ lại có thể phát ra một đòn mạnh mẽ như vậy huỷ diệt một tuyệt đỉnh cao thủ. Một lão nhân râu tóc bạc phơ thốt lên.
- Nơi này thật là kì lạ tại sao lại có 2 đứa trẻ ở đây, tên nhóc con lúc nãy thật cổ quái bằng vào cần đó tuổi sao lại có một sức mạnh khủng khiếp đến vậy, ta tự hỏi nếu mình ở vào vị trí của tên bất hạnh kia thì có toàn mạng sau một chiêu như vậy không. Trung niên nhân bên cạnh thận trọng đánh giá.
Phải biết đây 2 vị phó bang chủ trong Hắc Long bang- một trong những môn phái đang rất nổi danh hiện nay phong vân thiên hạ, vậy mà giờ đây không để đâu cho hết ngạc nhiên.
Một đám hắc vân từ cao không đổ bộ xuống nơi đây, toàn bộ tu chân tu luyện giả nơi này sắc mặt hoảng hốt pha lẫn sự thống khổ, cảm giác chết chóc tràn ngập trong tâm trí cả người không thể cử động ngay cả 2 gã trong hắc long bang tu vị cao thâm cũng không phải ngoại lệ. Cây rừng sau một đòn của Quang Trung đã tiêu điều lắm rồi bây giờ dưới áp lực vô hình ấy bức nổ tận lõi, khí tức tử vong càng ngày càng cường liệt. Một đoàn khí đen nồng liệt bao bọc lấy Hiếu Thiên và Quang Trung nâng chúng lên khỏi mặt đất rồi từ từ đưa chúng khuất dạng vào trong sơn lâm sâu thẳm.
2 đứa trẻ mất dạng không còn nhìn thấy thì tử vong khí thế nồng niệt bao bọc quanh hàng trăm tu luyện giả mới dần dần biến mất. “đáng sợ thật” trung niên nhân trong Hắc Long bang đưa tay lên trán lau mồ hôi lẩm bẩm:
“không biết người ra tay là ai tu vị của hắn quá ư khủng bố.”
Quang Trung và Hiếu Thiên được đoàn khí đen đó cấp tốc đi đến một hang động nằm ẩn sâu trong sơn lâm của tử vong tuyệt địa.Một luồng khí nhu hoà tràn vào trong nội thể của Quang Trung khiến cho chú bé đang hôn mê tỉnh dậy, đập vào mắt Quang Trung là một thân ảnh cao lớn toàn thân hắc khí cuồn cuộn đôi mắt sáng rực như sao trên trời. Quang Trung lắp bắp :
“ông là ai? ông mang chúng tôi đến đây ư?”
Nhưng điều đó đã không còn ý nghĩa với Quang Trung khi cậu bé nhìn sang bên cạnh, Hiếu Thiên toàn thân là máu mặt mày tái nhợt thân người bắt đầu lạnh ngắt chứng tỏ sự sống sắp dời khỏi cậu bé.
- Hiếu Thiên, Hiếu Thiên ngươi tỉnh lại đi. Quang Trung bắt đầu hét toáng lên ra sức lay Hiếu Thiên thân thể lạnh ngắt nằm bên cạnh
- Tiền bối, tôi biết ôngi đã đưa chúng tôi về đây xin ông hãy cứu huynh đệ của tôi.
Quang Trung bắt đầu quay sang phía thần bí nhân đó bắt đầu kêu gào.
Cùng lúc đó ở cách hàng ngàn dặm trong Phong gia một trong những đại gia tộc về tu luyện giới cũng xảy ra dị biến, không hiểu sao trong vòng một tháng trở lại đây các cao thủ trong gia tộc cứ lần lượt biến mất một cách bí ẩn không thì cũng bị chết do khô cạn tinh huyết. Phong thiên đức người đứng đầu trong phong gia đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ, nét mặt ưu tư.
- tướng công! người hãy dùng tạm một chút canh hạt sen do thiêp tự tay nấu xem chứ trông tướng công cứ thế này thiếp lo lắng quá. Đây là tuyết liên người vợ thứ 3 của phong thiên đức về phong gia mới được 2 năm.
- Cảm ơn nàng! Phong thiên đức đón lấy bát canh hạt sen bắt đầu ăn rồi lại tiếp tục: tuyết liên, nàng cũng phải cẩn thận thật không ngờ một đại gia tộc bấy giờ chỉ còn lại 3 người ta thấy dường như có lực lượng nào đó định ám hại phong gia ta.
- Thiếp biết rồi, cảm ơn tướng công nhắc nhở thôi tướng công mau dùng canh đi chứ để nguội mất ngon uổng công thiếp.
- được rồi ta ăn ta ăn, canh ngon!
Tuyết liên nhìn phong thiên đức ăn hết bát canh hốt nhiên nở một nụ cười tà dị.
Đêm khuya
Sấm sét vang dền , mưa như trút nước như muốn gột rửa sạch bụi bặm của một ngày, một lằn chớp rạch ngang trời trận giông mới lớn làm sao.Phong thiên đức đang đứng ngước mặt nhìn trời lông mày co rúm lại. Trên thiên không chẳng biết tự lúc nào đùn lên một đám khí đen đậm đặc như mực cuồn cuộn không ngừng đang hướng về chỗ phong thiên đức tốc độ của nó cực nhanh chớp mắt đã tới nơi một đạo dị quang mầu đỏ sậm loé ra rồi nhanh chóng ụp xuống chỗ phong thiên đức âm phong lồng lộng quỷ khí ngập tràn.
“Hấp huyết kì! khốn khiếp ngươi chính là thủ phạm gây ra cái chết của những người trong gia tộc ta, hôm nay ta quyết không tha cho ngươi.”
Phong thiên đức vể mặt tức giận hét lên
“Hôm nay đến lượt ngươi.”
Một giọng nói lạnh lùng từ trong đám khí đen vọng ra. Lá cờ màu đỏ như đón gió căng lên ánh sáng đỏ tràn ngập không khí đầy mùi máu huyết tanh tưởi.
Chỉ thấy từ trên lá cờ bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt quỷ hung ác hai hàm răng sắc nhọn sáng loáng như đao điên cuồng gào thét rồi hoá thành thực thế lao thẳng xuống tấn công phong thiên đức
Nên biết hấp huyết kì uy lực to lớn muốn tu luyện phải hút máu người, để luyện hoá thành quỷ ảnh thực chất thế này thì đã không duới 1000 người đã mất mạng. Sắc mặt phong thiên đức giận dữ phải lên biết trong số những người đã phải dùng máu huyết của mình để tế cờ cũng có không ít người trong gia tộc của hắn.
Quyết tâm diệt trừ con quỷ này báo thù cho nguời trong gia tộc và những người dân vô tội đang sôi lên trong đầu phong thiên đức.
Thấy con quỷ kia sắp ập suống trước mặt trương thiên đức vẫn không hề suy chuyển nửa buớc với tu vị của ông ta thì không có loại pháp quyết nào có thể khiến ông ta thay đổi nét mặt.Phong thiên đức dùng tay trái huy vũ trong không trung vẽ ra một hình thái cực đồ nửa đen nửa vàng lòng bàn tay phát xuất hắc, kim lưỡng sắc quang mang cùng gương mặt quỷ chống nhau giữa thiên không
“ Chỉ có thế thôi.....” chưa kịp nói nốt từ “sao” phong thiên đức thấy toàn thân chấn động bụng lão đột nhiên đau quặn toàn thân công lực hốt nhiên tiêu tán, trước mặt đột nhiên tôí sầm, thái cực đồ do lão dựng lên cũng lung lay như sắp vỡ.
Chính tại lúc này lại một mặt quỷ nữa từ trên huyết kì lao xuống hợp lực cùng cái trước đó chấn tan hình thái cực đồ mà phong thiên đức dựng lên chỉ nghe thấy tiếng quỷ gào chói tai cả 2 cái mặt quỷ giáng mạnh vào ngực phong thiên đức. Cả thân hình lão như diều đứt dây bị giáng mạnh đến nỗi bay vọt về đằng sau chỉ thoáng chốc đã dính chặt lên tường, “bùng” một tiếng bụi đất mù mịt cả bức tường sập xuống
“ha ha ha......” thần bí nhân đó cười lên cuồng loạn “ phong thiên đức giờ chết của ngươi đã điểm, tuyết liên ngươi làm tốt lắm không uổng công ta hậu ái ngươi”
Phong thiên đức thân hình lẩy bẩy cố gắng đứng đậy , cổ họng mằn mặn không nhịn được phun ra một ngụm tiên huyết. Lão thấy tai mình ù lên 2 mắt nổ đom đóm, lão gắng gượng trấn định tâm thần liếc nhìn thần bí nhân trong cỗ hắc khí rồi lại quay sang nhìn tuyết liên đang đi tới
“Là nàng, tại sao nàng lại làm vậy” lão rên rỉ thốt lên
Lão vừa bị trúng độc vừa bị trúng đòn của hấp huyết kì bây giờ đã rất hư nhược, nhưng lão vẫn gồng mình không chịu ngã xuống
Lão quay sang nhìn tuyết liên rồi nói: tuyết liên chính nàng hạ độc ta? ta đối đãi với nàng rất tốt tại sao nàng lại làm vậy”
Tuyết liên lạnh lùng cười nói:
“cái tên ngu đần nhà ngươi sao lại ngu đến thế nhỉ ta đâu có thật lòng thương yêu ngươi ta chỉ thừa lệnh trà trộn vào để cung cấp các thông tin quan trọng và tìm nơi ngươi cất giấu diệt nhật long đao, bây giờ ta đã biết lên ngươi phải chết. Còn ngươi hỏi sao ta lại phải hạ độc ngươi ư nếu không làm như vậy thì thật là khó để có thể đối phó với một thân tu vị của ngươi. Được rồi diệt nhật long đao thì để ta tự đi lấy còn bây giờ ngươi hãy nhanh chóng giao bộ thái cực bất tử ấn pháp ra đây ta sẽ nể tình phu thê giữa chúng ta ban cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng không đau đớn”
Phong thiên đức cười thảm một tiếng đáp:
“thật uổng công ta thương yêu một con ả ty tiện như ngươi, không ngờ sự nghiệp cả đời ta lại bị huỷ hoại trong tay một người đàn bà. Phong thiên đức nghiêm sắc mặt, quả quyết nói: các ngươi muốn lấy diệt nhật long đao và pháp quyết gia truyền của ta ư? đừng vọng tưởng.”
“Thế thì ngươi chết đi “
người thần bí trong hắc ma vân giận dữ quát lên. Hấp huyết kì lại trương to lên, nhưng lần này lao thẳng vào phong thiên đức định hút cạn máu của ông ta.
Phong thiên đức biết lúc này chính là sinh tử quan đầu, ông ta gắng gượng đả huyệt kích mạch nhằm chế chụ chất độc không cho chạy lên tim cùng với nâng sức mạnh lên cao nhất có thể dù cách này sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
Phong thiên đức cả người dường như lớn lên rất nhiều, y phục không gió mà vẫn tự bay, hét to một tiếng hai tay nhanh chóng kết lại thành một thủ ấn kì lạ : “ thái cực bất tử ấn pháp” một đạo ánh sáng vàng nổi lên theo hình ấn pháp kì lạ lao thẳng vào hấp huyết kì cùng lúc đó một hình thái cực đồ 2 màu đen vàng nhanh chóng bay về phía tuyết liên
-Ngươi.......
Tình huống sảy ra quá nhanh và bất ngờ khiến tuyết liên không kịp chống đỡ cả thân mình bị thái cực đồ kích trúng toàn thân sương cốt gãy hết máu thịt bầy nhầy rõ ràng là đã chết. Hấp huyết kì cũng bị một thủ ấn kì lạ đó chấn bay. Phong thiên đức không chậm chễ lập tức quay người lui chạy .
Người trong đám khí đen giận dữ hét lên :
“giỏi cho ngươi, ta đã đánh giá quá thấp phong thiên đức ngươi rối.”
Đám khí đen đó cuộn lại rồi nhanh như ánh chớp đuổi theo phong thiên đức. Người thần bí đó lạnh lùng nói :
“để xem ngươi hôm nay làm sao toàn mạng”
Phong thiên đức không hề hồi đáp chỉ một mặt cố gắng độc tính đang phát tác một mặt cố gắng chạy như bay ra hậu viện. Chỉ một lúc sau đã thấy trong tay ông ta đang cầm một thanh trường đao phát ra long khí bức người hắc khí tràn ngập như muốn thôn phệ ánh sáng, trên chuôi đao có khắc một hình đầu rồng, hai mắt rồng toả ra tinh quang mầu vàng chói mắt.
Thần bí nhân trong đám hắc vân cũng đã đuổi tới nơi u ám bảo:
“hừ hừ, không thẹn là người đứng đầu của Phong gia nổi danh trong tu chân giới, trọng thương như vậy vẫn có thể thoát khỏi hấp huyết kì của ta lại còn hạ sát luôn được tuyết liên, nhưng ngươi đã trúng tổ độc độc môn của ta, lại bị hấp huyết quỷ ảnh của ta đánh trúng xem nguơi còn gắng gượng được bao lâu nữa? Hãy ngoan ngoãn giao diệt nhật long đao ra đây cho ta.”
Phong thiên đức lại thổ ra một ngụm máu đen, ông ta cười thảm khàn giọng nói :
“dù hôm nay ta có phải chết cũng quyết đem yêu nhân ngươi đi theo. Chẳng phải ngươi muốn có diệt nhật long đao của phong gia ta ư hôm nay ta sẽ cho ngươi được thưởng thức uy lực của nó.”
“A!” một tiếng lanh lảnh từ dãy phòng ngủ thốt ra, giữa lúc 2 người đang vào hồi quyết liệt nhất.
Phong thiên đức và người trong đám khí đen đều thất kinh, phong thiên đức nhìn ra phía hậu viện, trông thấy ánh sáng bên ngoài Phong thần con trai của ông đang há hốc mồm nhìn về phía này.
Người trong đám khí đen “hừ” một tiếng không nhìn rõ động tác của hắn thế nào hấp huyết kì lại trương lên phát xuất một gương mặt quỷ màu huyết đỏ lao nhanh về phía phong thần.
Phong thiên đức thất kinh nhanh chong huy động long đao bổ một nhát chém khai thiên trảm hải, long khí cuồn cuộn lao thẳng về phía quỷ ảnh tiêu diệt nó. Cùng lúc đấy thân ảnh nhoáng lên hắc khí tràn ngập hình thành một con hắc long không lồ hai mắt vàng rực lao thẳng vào hắc vân, một cỗ long khí hùng hậu bao phủ cả phong gia, không gian dường như co rút lại khiến hắn không thể cử động.
Phong thiên đức lạnh lẽo hét lên : hắc long diệt nhật!
Lúc này, người thần bí trong hắc vân cũng cảm giác được sự đáng sợ của hắc long hắn đã bắt đầu thấy rõ áp lực về sự uy hiếp của tử vong.
Con hắc long đó rõ ràng không phải vật của nhân gian mà rõ ràng là ma long đến từ địa ngục u minh chấn nhiếp hồn phách một cách vô hình. Hắn bắt đầu không thể tự chủ được nữa, không còn dáng vẻ cao ngạo ban đầu mồ hôi ra ướt đẫm áo không kìm được bắt đầu run lên.
“A aaaa”
Người thần bí trong hắc vân đó kinh hoàng hét lên, chỉ thấy khi hắc long còn cách hắn nửa trượng hắn mới miễn cưỡng thúc dục chân nguyên đầy lùi cỗ khí thế đáng sợ đó đang áp chế hắn, cử động vừa trở lại thần bí nhân đã liên tiếp tung ra mười mấy cái quỷ ảnh màu máu hướng tới hắc long đang điên cuồng lao tới, đồng thời lui nhanh lại về đằng sau.
Màu huyết đỏ bao trùm cả không gian mười mấy huyết quỷ ảnh bao phủ lấy hắc long. Đây là dạng pháp quyết âm độc uy lực vô cùng to lớn, mười mấy quỷ ảnh bắt đầu gào thét liên hồi không gian tràn ngập mùi máu huyết tanh tưởi.
Thánh Vương Đạo - Phần 1: Lý Tưởng Thần Long Tác giả : TrungPhạm
Chương 5: Anh Hùng vs Thiên Ma
Nguồn : 4vn.eu
Nhưng hắc long điên cuồng phá tan mười mấy quỷ ảnh khổng lồ, khí thế không hề suy chuyển tiếp tục lao về phía hắc vân.
Người trong hắc vân sắc mặt đại biến lần này hắn càng cảm thấy rõ hơn áp lực của tư vong, không gian dường như đang co thắt trở lại hắn cấp tốc lui lại phía sau từng huyết quỷ ảnh lại liên tiếp phách về phía trước.
Đứng trước khí thế vô hạn của một chiêu “ hắc long diệt nhật” phát xuất từ diệt nhật long đao thì tất cả những thứ đó chỉ là vô nghĩa hắc long vẫn nhanh chóng chấn tan toàn bộ quỷ ảnh rồi điên cuồng lao về phía hắc vân.
“Làm sao có thể như thế đựơc”
Người trong hắc vân không tin vào những gì xảy ra trước mắt hơn 2 chục huyết quỷ ảnh gần như đã rút hết tinh lực của hắn vậy mà không hề làm suy chuyển con hắc long đó.
Thần bí nhân giận rữ rống lên.
“Bùng!” một tiếng
Một màn lửa đỏ như u minh ma hoả từ chín tầng địa ngục nổi lên chặn lấy hắc long, hắc long mờ dần rồi biến mất hắc vân toán loạn lộ ra nguyên hình một người đang mặc chiến giáp từ đầu đến chân toả ra kim quang chói loá, trên tay cầm một thanh trường đao. Không nhìn rõ gương mặt và tuổi tác chỉ nhìn thấy cặp mắt tỏ ra hung quang lồ lộ sát ý kinh người.
Phong thiên đức sắc mặt kinh hãi không dám tin một đòn mạnh mẽ nhất uy lực nhất hàm chứa tu vị cả đời của ông ta lại không làm gì được kẻ này.
Chỉ thấy người này trên thân giáp toả ra một thứ chính khí lẫm liệt, khí thế thần thánh như tiên nhân hạ phàm ở giũa ngực nổi lên 2 chữ “anh hùng” nhưng thanh đao trong tay hắn ta lại toả ra ma khí kinh thiên như thiên địa đệ nhất ma đang hiện thân trong thanh đao này.
Thần bí nhân này gằn giọng rít lên : “
khốn khiếp nếu không nhờ 2 kiện bảo vật này thì ta đã chết dưới tay ngươi rồi, không ngờ ta lại phải dùng nó hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không có đất chôn.”
Trên người thần bí nhân bùng lên một màn huyết hoả rừng rực cháy như lửa từ atỳ địa ngục, hai tay nhanh chóng khua đao bắt pháp quyết chỉ trong phút chốc huyết vân trên trời cuồn cuộn lên không ngừng sấm sét oanh kích như những con giao long màu đỏ uốn luợn trên không trung, giữa đất trời một luồng sát khí vô hạn nổi lên ma khí kinh thiên như tuyệt đại ma vương cổ xưa nhất trong truyền thuyết xuất hiện nhưng ở giữa ma khi kinh thiên đó thần bí nhân vẫn toả ra khí thế thần thánh vô thượng.
Đối với phong thần thì chưa có hôm nào kì lạ như hôm nay vừa được thấy cha cùng người khác giao chiến lại có huyết vân mầu đỏ gần như xà suống mặt đất, chưa có tia sét nào lại kì lạ như hôm nay hôm nay cậu bé nhìn thấy vô số tia set mầu đỏ rung động màng nhĩ may mà cậu đã luyện qua công pháp của phong gia lên đến giờ này vẫn còn miễn cưỡng trụ được.
Hốt nhiên nó nhìn thấy trên cao bao nhiêu tia sét màu đỏ rạch ngang bâu trời rồi lũ lượt đậu lên đao của cái gã đang đấu với phụ thân của nó.
Trong phút chốc ánh chớp chói người chiếu sáng cả Phong phủ, cả bầu trời như đổ một màu máu.
Từng tầng điện quang màu đỏ lưu chuyển trên thân đao, bên ngoài lại bao phủ một tầng liệt diễm thao thiên.
“goaa! thật là kì diệu”
Thần bí nhân nét mặt thống khổ cổ gáng chịu đựng hét to một tiếng, tay dẫn đao quyết tập chung toàn bộ tu vị bổ mạnh về phía Phong thiên đức. Trên đường bất kể là cây cối đá sỏi đều bị khí thế kinh thiên này bức thành mạt phấn. Sấm sét trên thiên không không ngừng bổ xuống phong thiên đức
- Kinh thiên ma lôi! nhất trảm diệt thiên địa. Phong thiên đức chịu chết đi.
Phong thiên đức cũng không dám buông lỏng cắn răng tập chung toàn bộ tu vị chuẩn bị đánh một đòn cuối cùng
Vậy mà trước khí thế bài sơn đảo hải, kinh thiên nhất phách này cũng phải lùi lại 3 bước mới có thể dừng lại song chưởng thu lại hai tay bắt ấn pháp, thái cực bất tử ấn pháp phát huy hết uy lực ông đốt cháy hai nguyên thần của mình thành hai sinh mệnh chi hoả hoà cùng thái cực đồ hai mầu đen vàng lao lên đón đỡ toàn bộ các tia sét màu máu đỏ được bao phủ bởi địa ngục u minh hoả đang phóng xuống, mặt khác cũng nhanh chóng dùng niệm dụng đao sử ra: Thần long thốn thiên.
Diệt nhật long đao dường như hiểu được tâm ý của chủ nhân từng tràng long khiếu vang động cửu thiên năng lượng ba động mạnh mẽ hùng dùng như vân hải ba đào cuồn cuộn đổ ra bốn phương tám hướng, bao quanh phong thiên đức vô số thần long hư ảnh không ngừng bay luợn. Đột nhiên thần long hư ảnh như bị diệt nhật long đao hấp thụ vào, thân đao bỗng chốc toả ra hắc sát chi khí khủng bố xen lẫn kim sắc chi khí chí hoàng chí thánh.
Chỉ thấy một thần long ảnh nhanh chóng xuất hiện dài hơn trăm trượng nộ hống một tiếng rồi há miệng lao thẳng vào một đao kinh thiên hãi tục đang phách tới. Không gian lại dường như co rút lại vạn vật dưòng như dừng lại , thời gian như ngừng trôi trong khi thần long ảnh vẫn đang điên cuồng lao tới một đao tuyệt thiên địa kia.
Phong thần cảm thấy toàn thân không thể cử động huyết dịch sôi lên lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết cả, nó không thở đựoc nữa nỗi sợ hãi bao chùm lên đầu óc, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh. Phong thần ngất đi bất tỉnh nhân sự.
“bùng” lên một tiếng, cú va chạm lần này đã huỷ đi gần như toàn bộ phong phủ chỉ còn có chỗ của phong thần đang nằm là chưa đổ xuống, mặt đất nứt toạc ra một hố sâu hoắm đen kịt như cánh cửa địa ngục u minh mở ra vậy.
Mặt mũi của thần bí nhân méo xệch khoé miệng trào máu nhưng do hắn có thần giáp bao phủ bên ngoài lên cũng không đến mức bị phản lực của lần giao tranh này làm thương tổn nghiêm trọng bất quá hắn chỉ có bị cạn kiệt sức lực chân nguyên hao tổn nặng nề. Nhưng phong thiên đức không được may mắn như vậy ông ta đã bị phản lực kích bay đến hơn 50 trượng người nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích, dường như năng lượng sinh mệnh không ngừng thất thoát khỏi người ông ta toàn thân người từ trên suống dưới đâu đâu cũng là máu.
Thần bí nhân lấy tay quệt vết máu lưu trên khoé miệng bộ dạng đắc ý nhìn phong thiên đức đang nằm trên mặt đất, quả thật một đòn khi nãy của đôi bên quá kinh thế hãi tục nếu không phải hắn có thần giáp kì bí toả ra khí tức thần thánh bảo hộ thì có lẽ bộ dạng của hắn bây giờ cũng không khác phong thiên đức là bao nhiêu. Nhưng tình trạng của hắn bây giờ cũng hư nhược lắm rồi, hắn lạnh lùng nói:
- Phong thiên đức ngươi chết được rồi đấy! thanh đao của ngươi rất lợi hại nhưng ngươi có long đao thì ta cũng có long giáp, thần giáp của ta cũng không thua kém thanh đao của ngươi đâu.
Trong lúc thần bí nhân nói hắn đã điều khiển chiến giáp bao quanh người rã ra rồi trong chớp mắt ráp lại thành hình một con thiên long thân dài ba chục trượng. Thiên long vừa thành hình đã nộ hống vang rội chín tầng trời sấm sét lại ì ùng nổi lên thần long khí tức bao phủ khắp thiên không, thần bí nhân nhanh chóng điều khiển thiên long nhanh chóng lao về phía long thiên đức.
Quả thật thần bí nhân này đã quá hao tổn tinh lực không thể tiếp tục ra tay được nữa vì vậy hắn đã dựa vào điểm thần kì của thần giáp hắn đang mặc trên người quyết lấy mạng của phong thiên đức cho bằng được.
Đúng vào lúc phong thiên đức đang nằm chờ chết hai mắt bắt đầu mờ dần mất ý thức thiên long chỉ còn cách người nửa trượng thì bỗng một cột quang trụ màu xanh loé lên tại thiên không lao thẳng vào người thiên long, nhìn kĩ thì đó chính là phi kiếm một thanh phi kiếm của tu chân giả.
Một tiếng nổ lớn vang lên phi kiếm đã cắm ngay trước thân người phong thiên đức còn thiên long đã rã ra thành hàng ngàn mảnh nhanh chóng hội tụ lại với một tốc độ nhanh như chớp quay lại khảm chặt lên người của thần bí nhân.
Người mới tới lao nhanh xuống phía phong thiên đức kiểm tra tình hình rồi quay sang phía thần bí nhân quát:
- Yêu nhân phương nào lại dám lộng hành dưới địa phận của thiên đạo môn.
Người vừa xuất hiện là một lão đạo cao gầy nhưng vẫn toả rõ dáng vẻ tiên phong đạo cốt hai mắt rạ ra tinh quang sáng rực như sao trên trời, lão đạo đỡ lấy thân mình của phong thiên đức gọi to:
- Đại ca, hãy cố gắng, không được buông xuôi, đệ sẽ đưa huynh rời khỏi nơi này, đệ nhất định phải cứu được huynh, nhất định cứu sống huynh, huynh phải gắng lên! Đại ca...đại ca, huynh có nghe không?
Thấy vậy thần bí nhân ngẩn người ra rồi lẩm bẩm:
- Là một tên đạo sỹ thối của thiên đạo môn, khốn khiếp dám đến đây phá hỏng việc tốt của ta. Bây giờ chân nguyên của đã tiêu hao hết không còn đủ sức đánh tiếp, ba sáu kế chuồn là thượng sách.
Thân ảnh của thần bí nhân thoáng chốc ma hoả bao phủ toàn thân, rồi ...xẹt một tiếng hắn lao nhanh như lưu tinh phá không về đằng sa rút lui khỏi chiến trường.
Lão đạo sỹ của thiên đạo môn đó cũng không đuổi theo mà chỉ ra sức truyền chân nguyên mạnh mẽ tiến nhập vào người phong thiên đức
Cảm nhận được luồng chân nguyên mạnh mẽ từ sau lưng nhập vào cơ thể, phong thiên đức đang hấp hối bắt đầu có phản ứng, ánh mắt tán loạn nhìn bóng người mờ ảo đó, thấp giọng hỏi:
- Là ai vậy? ai đã cứu ta?
Nghe phong thiên đức nói vậy lão đạo sỹ vội vàng đáp:
- Đại ca, là đệ, lẽ nào huynh không nhận ra giọng đệ nữa sao, đệ là thần minh đây mà là đệ đệ kết nghĩa với huỵnh, huynh nhận ra chưa?
Phong thiên đức sắc mặt xám như tro tàn xuất hiện một tia kích động, giọng run run hỏi:
- Thần minh, là đệ sao. Mau, thần nhi đệ hãy xem giúp ta thần nhi có sao không.
Lão đạo sỹ thần minh giọng run run:
- đại ca đệ đã xem rồi thần nhi nó không sao đâu nó chỉ bị ngất đi thôi.
Phong thiên đức gắng gượng ngồi dậy nói:
- thế thì tốt, nhanh đệ hãy đánh thức nó dậy ta có một số điều rặn dò nó.
Phong thiên đức do lúc trứoc dùng nguyên thần đốt cháy tạo thành sinh mệnh chi hoả đối kháng cùng thần bí nhân nên giờ phút này ông ta đã như ngọn đèn khô dầu có thể tắt bất cứ lúc nào.
Sau khi thần minh đánh thức phong thần dậy, ông ta bắt đầu nói:
- thần nhi, cha muốn dặn dò con một số điều con hãy ghi nhớ kĩ đây.
Phong thần sau khi tỉnh dậy nhìn thấy bộ dạng của cha thì bất chợt oà khóc:
- cha, kẻ nào đã đánh cha như vậy có phải cái tên lúc nãy không, thần nhi phải giết hắn.
Phong thiên đức dùng hết sức soa đầu con:
- thần nhi, phong gia chúng ta không có người nào yếu đuối con cũng vậy chính vì lẽ đó con khôngđược rơi nước mắt. Nào nín đi ta còn có một vài việc căn rặn con
Phong thần cố gắng không bật ra tiếng nhưng nước mắt vẫn lưng chòng:
“ thần nhi nghe lời cha”
tốt! như vậy mới là con ngoan của ta là người kế thừa của phong gia. Thần nhi ta đã từng dạy cho con tâm pháp của "thái cực bất tử ấn pháp" con còn nhớ chứ?
Phong thần vội vàng trả lời:
- thần nhi còn nhớ
Phong thiên đức mỉm cười:
- thế thì tốt, về sau con hãy cố gắng luyện tập cho tốt để không phụ lòng mong mỏi của cha và mọi người trong phong gia. Bây giờ ta giao diệt nhật long đao cho con. Từ nay về sau ta sẽ gủi gắm con cho thần minh thúc thúc con hãy đi theo thúc ấy mà học hỏi cho tốt.
Sau khi căn dặn song phong thần phong thiên đức quay sang thần minh nói:
- Đệ đệ ta gửi gắm thần nhi cho đệ từ nay đệ hãy thay ta chăm sóc tốt cho nó.
Thần minh vẻ mặt xúc động nắm chặt lấy tay phong thiên đức:
- đại ca đệ nhớ rồi, đệ sẽ chăm sóc tốt cho thần nhi. Chỉ tại đệ bất tài đã đến chậm.
“Đó không phải lỗi của đệ, chỉ trách ngu huynh bất tài”
phong thiên đức lại thổ ra một ngụm máu lớn đen sì.
“Cha, cha không thể chết” Phong thần hoảng sợ hét lên
“Thần nhi à, chỉ tại cha bất tài tu luyện không tốt chưa thể tham thấu hết huyền cơ trong gia truyền pháp quyết. Con về sau phải cố gắng thay ta tu luyện thành công nó giương danh lại cho phong gia ta, thái cực bất tử ấn khi tu luyện đến đại thành thì giống như tên gọi có thể thần hồn bất tử, tuy ta bất tài chưa tu luyện thành công nhưng ta không dễ chết đâu”
Phong thiên đức trầm ngâm một hồi rồi quay lại nói với phong thần: “thần nhi con phải nhớ rõ những lời cha rặn, bây giờ ta tạm không thể ở bên con nhưng về sau 2 cha con ta sẽ gặp lại nhau”
Nói đoạn phong thiên đức gom toàn bộ chút sức tàn của mình ngồi xếp bằng hai tay bắt một thủ ấn kì lạ: “ thái cực vạn vật, thần hồn bất tử.......”
Cả người phong thiên đức bắt đầu phát xuất kim quang le lói, thái cực đồ dần dần xoay tròn trên đỉnh đầu ông ta. Ông ta đang tiến hành tự phong ấn mình để liệu thương, nhưng do bị thưong quá nặng lục phủ ngũ tạng nát hết lại bị kì độc công tâm lên quả thực phương pháp này không mấy có hy vọng, nhưng đây lại là cách duy nhất tại thời điểm này.
Phong thiên đức bắt đầu tiến nhập vào không minh trạng thái cả người như biến thành đá không có bất cứ cảm nhận gì về thế giới bên ngoài.
Thánh Vương Đạo - Phần 1: Lý Tưởng Thần Long Tác giả : TrungPhạm
Chương 6: Huyền Thiên kiếm hồn
Nguồn : 4vn.eu
Phục long cốc- tử vong tuyệt địa trong một sơn động thần bí Hiếu Thiên đang đối diện với tử thần, Quang Trung giọng đã lạc hẳn đi lay gọi Hiếu Thiên nhưng cậu bé không hề có cảm giác nữa rồi, người bắt đầu lạnh dần.
Người đã mang Quang Trung và Hiếu Thiên về đây đã thu lại khí thế bức người của ông ta, bắt đầu lên tiếng:
- Cháu bé à ta đã cố gắng hết sức rồi nhưng ........... có lẽ đấy là số mạng, là thiên ý có thể cưỡng cầu sao? ta chỉ có thể giúp nó phục hồi các vết thương chữa lại lục phủ ngũ tạng nhưng năng lượng sinh mệnh của cậu ta vẫn không ngừng thất thoát.
-
Quả thật việc Hiếu Thiên đến bây giờ vẫn chưa chết hẳn hồn vẫn còn tại xác đã là một thành công rồi. Nên biết Hiếu Thiên chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi vậy mà phải chịu hai đòn tấn công toàn lực của một trong thập đại thanh niên cao thủ tu luyện giới, nên biết thưong hải là một võ giả nội ngoại công song tu thân thể kiên ngạnh như kim thiết đã tu luyện đến hoả hầu có thể tuỳ ý ngự phong phi hành đến cao thủ tu chân giới mà phải chịu hai đòn đó cũng khó lòng toàn mạng chứ đừng nói đến một đứa bé mười tuổi.
Hiếu Thiên lục phủ ngũ tạng bị đánh cho nát bét, năng lượng sinh mệnh tiêu tán cho dù người kia tu vị kinh thiên thì cũng chỉ giúp cho cậu bé tri trì trong một giờ ba khắc.
Quang Trung rời cặp mắt thê lương từ người lạ mặt đó sang Hiếu Thiên ôm lấy cậu bé im lặng không nói gì bắt đầu đi ra khỏi hang.
Người lạ mặt đó nói:
- Khoan đã ngươi đi đâu vậy, ngươi không biết ngoài kia có rất nhiều cao thủ không kém tên lúc nãy truy tìm các ngươi sao.
Quang Trung không hề quay đầu lại nói:
- Thế thì có gì , sao ta lại phải sợ ta sẽ đưa Hiếu Thiên về nhà, cùng lắm là ta sẽ đi cùng hiếu bạn ta, sinh tử chỉ là phù vân việc gì phải sợ.
Người lạ mặt đó quả thật bất ngờ khi nghe được những lời đó từ một đứa bé mới mười tuổi. Thử hỏi các cao thủ trong thiên địa này ai dám thành thật nói ra những lời như thế. Ông ta bỗng nhiên nói:
- Khoan đã! cậu bé có thể ta có cách duy trì lại sinh mệnh cho bạn của ngươi.
Quang Trung sau khi nghe thấy những lời đó thì như sấm đánh bên tai, chết đuối vớ được “phao” liền dừng ngay lại dồn dập hỏi :
- Ông nói thật chứ, ông không lừa tôi chứ.
-
Người kia cười nói :
- Tại sao ta lại phải lừa ngươi chứ, khi nãy ta quan sát quang cầu mà tên đó định cướp của hai ngươi ta đoán đó có lẽ là vật xuất thế cách đây 50 năm vẫn bị thất lạc trong tử vong tuyệt địa, nguơi biết chuyện đó chứ
Quang Trung vội vàng trả lời:
- Có, truyện này tôi có biết, tôi nghe những người tới đây nói về nó. Thảo nào hai tên lúc nãy lại sốt sắng đến như vậy, làm thế nào để cứu bạn tôi ông nói tiếp đi.
Người lạ mặt đó lại tiếp tục:
- Ta nghi ngờ vật này là kiếm hồn của huyền thiên thần kiếm một trong những thần kiếm phong vân thiên địa nghìn năm trước rồi bỗng nhiên mất tích.
Quang Trung mặt mày ngơ ngác hỏi:
- Kiếm hồn? Chẳng lẽ kiếm cũng có linh hồn như con người sao?
Người kia gật đầu nói :
- Đúng vậy, ngươi thông minh lắm. Bất kì một thanh kiêm thanh đao hay bất kì một vật gì nữa cũng đều có linh hồn, chẳng qua là linh hồn của chúng mạnh hay yếu mà thôi và con người có thể nắm bắt cảm nhận được linh hồn của chúng hay không. Nếu con người ta có thể cảm nhận và nắm bắt rõ được linh hồn của vạn vật thì sẽ rất có lợi cho việc tu luyện, khi nào đạt được vạn linh hợp nhất dung hợp linh hồn chính bản thân mình với linh hồn toàn thiên địa thì có thể nói đó chính là cảnh giới cao nhất.
Quang Trung đâu ngờ những câu nói này về sau đã giúp cậu có một bước tiến rất dài trên con đường tìm lại bản thân, và đây chính là tiền thân của một chiêu huyền thiên nhất kiếm ngạo tuyệt thiên địa về sau của Hiếu Thiên.
Người kia lại tiếp tục:
- Chính vì vậy ta sẽ thử mang kiếm hồn của huyền thiên kiếm phục cho bạn ngươi để bồi bổ khôi phục lại năng nượng sinh mệnh nhưng liêu có được hay không điều đó còn tuỳ thuộc vào duyên số của hắn.
Người kia bất giác ngửa mặt lên trên trời tự hỏi:
- Liệu ta làm như vậy có đúng không, nhưng như vậy thì đã sao con người ta tu luyện không phải là nghịch thiên sao? thách thiên địa ai làm gì được ta.
- Nào! nhóc con ngươi hãy nhanh chóng cho hắn uống đi, ta còn giúp hắn điều tức chứ nếu để không mà hắn không bị kiếm ý trong kiếm hồn cắt thành vạn mảnh thì mới là điều kì lạ đó.
Quang trung thánh vuơng nhanh chong cho hiếu thiên nuốt lấy kiếm hồn. Chỉ trong phút chốc cả người Hiếu Thiên hoàng kim chi sắc bùng lên dữ dội như muốn chống trả, kiếm khí toả ra toàn thân như muốn cắt nát tấm thân nhỏ bé của Hiếu Thiên.
Người đó nhẹ nhàng đưa bàn tay phải của ông ta lên cách đỉnh đầu của Hiếu Thiên khoảng ba phân. Hắc sắc chi khí như ngọn lửa đen bùng lên, nó giống như sóng hải từ lòng bàn tay của ông ta bắt đầu bao phủ toàn thân của Hiếu Thiên áp chế kiếm ý tán loạn trong người Hiếu Thiên. Cánh tay của ông ta, Quang Trung nhìn thấy rõ có xăm hình một con kì lân. Cảnh tượng kì diệu cứ diễn ra.
Tầng kim quang bạo phát và kiếm ý sau mỗi lần định bùng lên thì lại bị ngọn lửa đen đó đè xuống, cứ như vậy đến ba canh giờ thì trên thân Hiếu Thiên mới không còn kim quang và kiếm ý xuất hiện nữa, người đó cũng bắt đầu thu công dừng tay. Ông ta bắt đầu nói:
- Ta đã dùng năng lượng sinh mệnh của kiếm hồn để bù đắp cho bạn của ngươi giúp cho hắn tạm thời giữ được tính mạng nhưng về sau liệu hắn có thể dung hợp toàn bộ với kiếm hồn hay không thì phải tuỳ thuộc vào hắn.
Ông ta và Quang Trung chờ cho Hiếu Thiên tỉnh lại rồi đưa cho mỗi đứa một cái bánh bao.
Quang Trung và Hiếu Thiên vừa cầm bánh bao vừa ôm chầm lấy nhau, Quang Trung nói
- Xuýt chút nữa thì ta không thể nói chuyện với ngươi rồi. Ngươi có biết nếu không có ngươi thì có lẽ ta sẽ buồn chết mất.
Hiếu Thiên cũng nghẹn ngào:
- Ta cũng tưởng sẽ vĩnh viễn phải xa ngươi rồi.
Người kia sau khi để cho hai đứa trẻ nói chuyện với nhau ăn uống một hồi ông ta mới quay sang Hiếu Thiên nói:
- Ngươi có biết lúc nãy ngươi tí nữa thì chết không?
Hiếu Thiên nói:
- Quang Trung đã nói cho tôi biết rồi, nói ông đã dùng cái mảnh ngọc cầu mà ông gọi là kiếm hồn gì đó cứu sống tôi, à quên tôi còn phải cảm ơn ông nữa đó.
Người kia nói :
- Ta tuy dùng sinh mệnh chi năng của kiếm hồn duy trì sinh mạng cho ngươi nhưng nếu về sau ngươi không có cách nào dung hợp cùng kiếm hồn thì ngươi sẽ không sớm thì muộn cũng bị kiếm hồn cắt thành vạn mảnh, ngươi có biêt không?
Hiếu Thiên đáp:
- Cái này tôi cũng biết rồi. Ông có cách nào giúp tôi ư?
-
Người kia gật đầu nói:
- Đúng vậy, lúc nãy ta trị thưong cho nguơi sem sét thấy ngươi có tố chất rất tốt ngươi có muốn theo ta tu luyện không. Về sau có chút thành tựu không những có thể giúp ngươi tìm ra cách dung hợp cùng huyền thiên kiếm hồn mà còn giúp ngươi có chút bản lãnh tiếu ngạo thiên địa, ngươi thấy thế nào?
Hiếu Thiên hai mắt sáng lên hỏi ¿
- Ông nhận tôi làm đệ tử sao, về sau tôi cũng có bản lãnh như những người lúc nãy chứ, tôi có thể bay chứ. Đó là ước muốn của tôi từ lâu rồi, Quang Trung ngươi học cùng ta chứ?
-
Người kia lên tiếng nói:
- Ồ không, ta chỉ nhận một mình ngươi làm đệ tử mà thôi còn bạn ngươi hắn không cần đâu.
Thấy vậy, Hiếu Thiên ngay lập tức nói:
“Sao ông lại chỉ dạy cho một mình tôi mà không dạy cho hắn, nếu ông không chịu nhận hắn làm đệ tử thì tôi cũng không học nữa đâu. Về sau nếu có bị kiếm hồn phản phệ mà chết thì cũng có gì ghê gớm đâu”. Ánh mắt của Hiếu Thiên ánh lên một tia tinh ranh
Người kia cười khổ nói:
- Tiểu tử ngươi lại dám uy hiếp ta sao, không biết bao nhiêu người trong toàn thiên địa này muốn bái ta làm sư phụ mà không có cái phúc ấy thế mà ngươi dám từ chối.
Hiếu Thiên lại nói:
- Thế thì có gì ghê gớm đâu cơ chứ, nếu ngươi không nhận hắn thì ta sẽ là người đầu tiên từ chối nhận ngươi làm sư phụ cho ngươi mất mặt luôn.
Ngươi kia lại tiếp tục lắc đầu:
- Ái chà, lại còn thế nữa. Ta không thu nhận bạn ngươi bởi vì ta không có khả năng đó hắn là.........À mà tại bạn ngươi đã có sẵn pháp quyết và võ học trong người rồi chỉ cần hắn chuyên tâm tu luyện là được không cần nhận ta làm sư phụ, nhưng ngươi thì khác ngươi có pháp quyết hay võ học gì không ta không dạy ngươi thì ngươi làm sao biết được.
Quang Trung lúc này mới lên tiếng:
- Ông ta nói đúng đó, ngươi không cần phải lo cho ta, ngươi hãy nhận ông ta làm sư phụ đi. Và lại ta cảm thấy cũng không muốn nhận ông ta làm sư phụ.
Hiếu Thiên mặt mày không tin:
- Chẳng lẽ ngươi biết công pháp, pháp quyết gì đó ư, vì sao trước kia ngươi không nói cho ta biết.
Quang Trung cười nó nói:
- Ta cũng không biết nữa, tự nhiên mấy hôm nay từ lúc bị cái tên khốn khiếp mặc áo xanh trước đánh cho một cái bao nhiêu võ học pháp quyết, tâm pháp gì gì đó cứ hiện lên trong đầu ta, ta thấy tự mình tu luyện cũng được.
-
Hiếu Thiên gương mặt kinh ngạc:
- Ngươi không lừa ta chứ?
-
“ Ta việc gì phải lừa ngươi” Quang Trung nói.
Hiếu Thiên đăm chiêu một hồi rồi nói:
“ Được rồi ta sẽ nhận ông làm sư phụ, về sau ông có những gì hay ông phải truyền hết cho tôi đấy. À mà quên tên ông là gì?” hiêu thiên quay sang nói với người kia.
Người kia mỉm cười:
- Thế là ngươi đã đồng ý nhận ta làm sư phụ rồi chứ gì.Tốt, đồ nhi ngoan ta tên là Kinh Vân ngươi mau bái sư đi. ha ha ha...
Thánh Vương Đạo - Phần 1: Lý Tưởng Thần Long Tác giả : TrungPhạm
Chương 7: Truyền nghệ
Nguồn : 4vn.eu
Sau khi Hiếu Thiên bái sư song, Kinh Vân mới bắt đầu nói>
- Chuyện ta nhận ngươi làm đệ tử ngươi chỉ lên cho cha mẹ ngươi biết, chư không lên để nhiều người biết tránh điều rèm pha, ngươi hiểu chứ.
Hiếu Thiên gật đầu nói:
- Vâng thưa sư phụ đồ nhi đã hiểu, nhưng thưa sư phụ Quang Trung về sau có thể đến cùng con để luyện tập được chứ? Hiếu Thiên thật là ma mãnh, hắn vẫn còn bán tín bán nghi chuyện Quang Trung tự nhiên biết được bao nhiêu pháp quyết, nên hắn xin cho quang trung thánh vuơng đến để có thể từ đó học lén được. Tại sao kinh vân người này lại không biết chứ ông ta chỉ cười trừ chứ không nói. Cả người Kinh Vân thần bí đó tuy đã thu liễm tu vị toàn thân nhưng vẫn tỏ ra khí chất khác người, ông ta lại nói: -Được rồi, hai ngươi đi cũng đã lâu người ở nhà chắc đang mong mỏi lắm. Ta sẽ đưa các ngươi về.
Quả thật ở nhà phụ mẫu Hiếu Thiên thấy hai đứa nhỏ đã đi hai ngày không về đã rất lo lắng. Ông lão đã đi khắp nơi tìm kiếm còn bà lão thì đã khóc hết nước mắt.
Chỉ thấy Kinh Vân thần bí nắm lấy tay Quang Trung và Hiếu Thiên cả ba bao trùm trong ngọn lửa đen phút chốc đã biến mất vô tung vô ảnh, chỉ chưa đầy một giây sau cả ba đã ở trong nhà của Hiếu Thiên. “ Đã đến nơi rồi, ta đi đây” Chỉ trong phút chốc kinh vân lại biến mất như chưa từng xuất hiện.
Quang Trung và hiêu thiên về nhà với nụ cuời trên môi. Song thân của Hiếu Thiên đang ngồi ủ rũ mà lo cho hai đứa trẻ tội nghiệp không biết đã đi đâu. Gặp lại hai Quang Trung và Hiếu Thiên hai ông bà mừng không kể xiết nuớc mắt cứ trào ra. Phụ thân Hiếu Thiên cứ để cho vợ khóc vì sung sướng ông ta hỏi:
- Thiên nhi, vương nhi hai con đi đâu vậy, hai con có biết ta và mẹ con đã lo lắng thế nào không /
Hiếu Thiên và Quang Trung đem tấtcả những chuyện xảy ra thuật lại.
Nghe xong phụ thân Hiếu Thiên vẫn chưa hết kinh hãi còn mẫu thân Hiếu Thiên lại tiếp tục một trận mưa nước mắt nữa.
Hiếu Thiên bắt đầu nói : Người đó nói là sẽ dạy con cách tu luyện để duy trì sinh mệnh với điều kiện là ngày nào con cũng phải đến chỗ của ông ta tu luyện. Con đã nhận với ông ta rồi.
Một lúc sau phụ thân Hiếu Thiên nhìn hai đứa với vẻ mặt khích lệ nói: - Hai đứa vào tắm rửa ăn cơm nghỉ ngơi cho khoẻ ngày mai còn phải tu luyện nữa.
Sáng sớm, Quang Trung và Hiếu Thiên tỉnh dậy ăn vội phần ăn sáng mà mẫu thân đã chuẩn bị rồi nhanh nhẩu dủ nhau chạy ra ngoài. Kinh vân đang đứng cô ngạo ngửa mặt nhìn bầu trời tại bên trong sơn lâm tử vong tuyệt địa, không một chút cử động.
“Sư phụ” Hiếu Thiên thân mặc võ phục nhanh chóng cùng quang trung thanh vương chạy lại chắp tay cung kính chào.
Kinh vân khẽ gật đầu nói “ từ sáng sớm năm giờ đã phải có mặt ở đây vậy mà bây giờ đã là bảy rưỡi các ngươi mới tới ta phạt các ngươi chạy từ đây đến ngọn núi cách đây hai trăm dặm sau đó chạy về đây, mà trước khi các ngươi chạy các ngươi hãy mặc cái nãy vào. Đây là loại áo đặc biệt dùng để luyện tập mỗi cái nặng chỉ có ba mươi cân thôi về sau khi các ngươi có tiến bộ thì ta sẽ tăng lên sau.
Hiếu Thiên vẻ mặt nhăn nhó nói: sư phụ đây mới là lần đầu tiên hay là sư phụ tha cho chúng con đi.
Kinh Vân nghiêm sắc mặt trên thân toả ra khí thế bức người nói: Cả hai ngươi đều phải chạy không nhiều lời . Quang Trung tuy ta không dạy pháp quyết võ học cho ngươi nhưng ngươi đã đến đây thì tất cả những bài rèn luyện thân thể ngươi vẫn phải tham gia. Các ngươi lên biết nếu chỉ biết tu chân luyện đạo hay luyện phép thuật giống như những bọn phù thuỷ cưỡi chổi hay những pháp sư...thì thân thể rất yếu nhược chỉ cần có thể phá tan được chân khí hộ thể thì có thể lấy mạng bọn chúng rất dễ dàng. Các ngươi còn cần đến sự nhanh nhẹn linh hoạt nếu không thì dù có thân thể cường tráng khí lực mạnh mẽ như những kị sỹ rồng cũng không ăn thua.
Ta nên biết kị sỹ rồng là sự kết hợp của cả ba loài rồng, ma, và con người khi sinh ra thì đã có sự cường tráng và sức mạnh tuyệt luân của loài rồng, có sự tà ác của loài ác ma và có hình dáng giống con người. Chúng luôn rất tự hào về thân thế của mình.
Hiếu Thiên nét mặt sáng lên nói: vậy sư phụ kể cho chúng con nghe về bọn họ đi.
Kinh vân sắc mặt không đổi nói: không nhiêu lời bây giờ hãy chạy đi, hôm nay còn rất nhiều việc các ngươi phải làm còn về những chuyện đó thì từ từ ta sẽ kể.
Hiếu Thiên lập tức cắn môi : “ vâng, thưa sư phụ” rồi cùng Quang Trung mặc áo giáp vào bắt đầu chạy.
Nhờ có sức khoẻ phi thường Quang Trung và Hiếu Thiên sau mấy lần ngã suống vẫn cố đứng lên đột phá giới hạn sinh lý của mình chậy về đến nơi.
“Tốt lắm” bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu vào bài tập tiếp theo, sẽ không có thời gian nghỉ các ngươi muốn thành tài thì hãy cố gắng lên. Kẻ nào không chịu được thì hãy đi về ta không ép” Kinh Vân vẫn lãnh đạm nói.
Thế là các bài tập về chỉ lực về cước bộ về thủ chưởng, phản sạ.....đều lần lượt diễn ra tất cả đều là cực hạn huấn luyện để có thể vượt qua được cực hạn của mình cần có một ý chí và nghị lực phi thường. Lúc này Quang Trung và Hiếu Thiên đã chuyển đến sống cùng với sư phụ kinh vân thần bí đó. Do ở phục long cốc phong, vân, sương liên tục biến đổi bốn mùa tập chung cả trong một ngày cả Quang Trung và Hiếu Thiên mỗi ngày dành ra đến mười canh giờ mỗi ngày để tập luyện quyết không bỏ qua bất cứ cảm giác lãnh ngộ nào, cả hai đều liên tục đột phá cực hạn của mình. Những lúc Hiếu Thiên được sư phụ của mình là kinh vân dạy cho những pháp quýêt võ học thì Quang Trung cũng không bỏ lỡ thời gian tu luyện pháp quyết võ học của mình. Cả hai đều là những người kì tài học một biết mười chỉ cần chỉ điểm qua một chút là lại tiến bộ thần tốc, tốc độ tăng tiến quả thực nhanh không sao kể xiết.
Thấm thoắt tám năm trôi qua thật nhanh chóng. Kinh Vân thần bí đang nở nụ cười nhìn Hiếu Thiên và Quang Trung nói:
- Tám năm qua đi thật nhanh chóng Hiếu Thiên con cũng gọi là có chút tiểu thành rồi, đã hoàn toàn hoà hợp được với huyền thiên kiếm hồn không làm ta thất vọng. Quang Trung tốc độ tăng tiến của ngươi quả thật làm ta cũng rất bất ngờ tuy ta không truyền công pháp cho ngươi nhưng quả thật những pháp quyết ngươi tu luyện quá kinh thế hãi tục, theo ta thấy thì “Quang Trung tâm pháp đạo” của ngươi cũng đã tu luyện đến tầng thứ năm rồi.
“Tất cả cũng là nhờ sư phụ, thầy giỏi xuất danh đồ mà” Hiếu Thiên cười hì hì đáp.
Quang Trung cả kinh “sao tiên bối lại biết tên công pháp của tôi, lại còn biết tôi tu luyện đến tầng thư năm?”
“Ồ có gì mà sư phụ ta không biết” Hiếu Thiên cười nói
“Ta cũng chỉ biết có vậy thôi, tên pháp quyết của ngươi ta cũng chỉ tình cờ mà biết còn bao giờ ngươi có tu vị như ta thì cũng sẽ biết làm thế nào biết được tu vị của người khác” kinh vân thở dài nói.
“Còn bây giờ các ngươi hãy nghe ta rặn đây”
-Hiếu Thiên ta truyền cho con Thông linh đại pháp, phiên thiên chưởng và độc cô cửu quyết. Trong đấy độc cô cửu quyết cũng là do tình cờ nhờ cơ duyên ta có được bộ pháp quyết này. Nghe nói đây chính là bộ kiếm quyết của Độc cô thánh kiếm nhân vật huyền thoại từ hơn hai ngàn năm trước ông ta một đời truy cầu kiếm đạo đã phá toái hư không nhập vào thiên giới nhưng vẫn không ngừng tìm sự đột phá đã dùng ý niệm sinh mệnh của mình để đánh đổi lấy kiếm thứ chín bá tuyệt thiên địa nhanh nhất thế gian phá hết vạn pháp. Sau khi ông ta chêt bộ kiếm quyết này đã bị thất tung ta may mắn mới có được bộ kiếm quyết này. Thần kiếm huyền thiên chính là thần kiếm của ông ta chỉ có nó mới có thể phát huy tối đa uy lực độc cô cửu quyết, nay ngươi đã có huyền thiên kiếm hồn ngươi hãy cố gắng hoà nhập hết với nó, có thể thông linh với nó để có thể cảm ứng được huyền thiên kiếm.”
Một chút trầm mặc ánh mắt mơ màng, có lẽ Kinh Vân thần bí đang hồi tưởng lại uy lực kinh thiên của kiếm niệm cửu.
Ngưng lại một chút Kinh vân lại nói tiếp: - Các ngươi đã có chút tiểu thành, nay nên ra ngoài học tập thêm các kinh nghiệm thực tiễn và để hiểu biết hơn về thế giới bên ngoài. Các ngươi nên đến Quang Trung Thánh Viện để tiếp tục tu luyện đó là đệ nhất môn phái trong thiên địa hiện nay ta nghĩ các ngươi sẽ học được nhiều điều có ích. - Ngoài ra còn một vấn đề nữa ta nhắc các ngươi, các ngươi không nên để cho người ngoài nhìn thấy tu vị thật của các ngươi, nên tránh các cuộc tranh phong, dù gặp phải bất cứ tình huống gì đi nữa cũng không được phép để cho người khác phát hiện nếu không phải là lúc sinh tử quan đầu. - Được rồi các ngươi hãy về nhà thăm cha mẹ cácngươi đi. Song rồi hãy y lời ta mà lên đường. “Vâng, chúng con biết rồi, con xin cáo biệt người từ nay khi nào có cơ hội con sẽ đến thăm người” Hiếu Thiên nói song quay người đi. “ Cáo từ tiên bối” Quang Trung cáo biệt kinh vân song hai ngươi mỗi người lấy một chiếc lá cỏ truyền chân nguyên vào đó khiến cho lá cỏ dựng lên như kiếm, hai người nhảy lên bắt đầu ngự phong phi hành- đây chính là ngự kiếm chi thuật. Tuy hai người vẫn chưa thể dùng tu vị của mình để tự bay lên nhưng cũng sắp tiên tới rồi,mỗi người đều đã là siêu tuyệt cao thủ trong giới thanh niên hiện nay.
Quang trung và hiếu thiên nhanh như ánh chớp hai người từ phục long cốc bay vút lên trời hướng phía quang trung thánh viện thẳng tiến.
Khi bay đến địa phận Thánh Nhật thành nơi gần nhất với thánh viện hai người vì không muốn gây sự chú ý cho người khác nên đã không tiếp tục ngự kiếm phi hành mà hạ suống đi bộ tận lực ẩn tàng khí tức theo cách mà kinh vân thần bí đó đã dạy.
“Ồ, Quang Trung ngươi xem, nơi này quả thật rất náo nhiệt khác hẳn với phục long cốc chúng ta ở” hiếu thiên cảm thán thốt lên.
“Ta cũng thấy vậy, ở đây tốt thật, quả không hổ danh vùng đất nằm dưới sự bao bọc của thiên địa đệ nhất môn phái” Quang Trung nói.
Hai người sau khi đi vòng vèo khắp nơi thăm thú cảnh vật cái gì cũng thấy mới thấy lạ quả thực có thể dùng hai người này để chứng minh cho câu nói”nhà quê ra tỉnh” . Đi một hồi lâu hai người vào một nhà trọ thuê một phòng để ở.
Quang Trung và hiếu thiên đang dùng bữa thì bỗng có một nam tử to lớn da đen như da trâu, trên mặt còn thấy rõ những vết bầm tím và vài vết thương lớn nhỏ trên người, rõ ràng hắn vừa cùng người khác giao đấu. giọng nói như bò rống đi vào nhà trọ bắt đầu quát nạt:
-Con mẹ nó, chủ quán đâu mang rượu ra đây cho ta.
Hắn đi đến bàn của Quang Trung và hiếu thiên đang ngồi, cánh tay sù sì đó đập mạnh xuống bàn giọng nói như ra lệnh:
“ Hai tên tiểu tử mau cút ra kia cho ta, đại gia ta đây còn phải tiếp một số đồng đạo”
Hiếu thiên thấy hắn ngang ngược như vậy nộ khí xung thiên định cho lão một chưởng nhưng Quang Trung đã nhanh tay kéo hắn lại nói:
“ Thôi ngươi hãy nhữờng cho vị đại gia này đi, ngươi không nhớ những lời sư phụ đã nói hay sao?”
Hiếu thiên “hừ” một tiếng rồi mới đứng dậy chịu chuyển sang bàn khác ngồi.
Một lúc sau, có một thanh niên cao lớn trên áo thêu hai chữ “hắc long” đi vào. Sau đó lại có một người phụ nữ nữa cưỡi chổi bay vào cùng ngồi ở bàn đó.
Hiếu thiên tí nữa thì thốt lên vì người này có lẽ chính là phù thuỷ mà sư phụ hắn vẫn nhắc tới, quả thật hắn rất kích động hắn còn muốn được nhìn thấy kị sỹ rồng trong truyền thuyết và pháp sư tinh thông pháp thuật.
Nhìn kĩ thì cái mụ phù thuỷ mới đi vào dung mạo của mụ có thể được xếp trong thấp đại “mỹ nhân” xấu nhất thế giới, hiếu thiên vừa nhìn thấy mặt mụ ta thì không còn có vẻ hào hứng nữa thay vào đó miếng thịt vừa bỏ vào miệng tí nữa thì phun ra- có thể nói là quá xấu quá kinh khủng.
Trông cái mặt của mụ ta thì có thể nói là quái dị, cái cằm thì khoằm khoằm nhọn hoắt, cái mũi như mũi diều hâu trên mặt nổi đầy nốt nhấp nhô như núi lửa trực phun, giọng nói thì nghe thật chói tai. Cả người từ đầu đến chân bao phủ bởi một lớp áo choàng màu đen.
Hai người vẫn tập chung theo dõi ba người kia thì được biết cái tên nam tử mặt mày sứt sẹo lúc đầu do gây hấn với người ta mà bị người ta đánh, đáng hận là kẻ đánh hắn lại chỉ dùng có một chân còn thân hình thì không hề suy chuyển. Hắn vốn là một trong những trưởng lão có danh tiếng của hắc long bang lại bị một tên vô danh tiêu tốt đánh cho bò lê bò càng mà không hề di động thân mình, kẻ đánh lão lại còn thách lão về mà gọi thêm đồng bọn tới hắn sẽ hầu hết đến một thì hắn đánh một đến trăm thì hắn đánh cả trăm đánh cho tới khi tất cả phải bò lê bò càng mà chui qua háng hắn mới thôi.
Thanh niên cao lớn mình khoác chiếc áo có thêu hai chữ hắc long kia đập bàn phẫn nộ, hắn nói
“Hừ! tên đó đã quá coi thường hắc long bang chúng ta rồi đấy, để ta đi cho hắn một trận”
Người này chính là Mộ Dung Long con trai của bang chủ hắc long bang, tuy tuổi mới khoảng hai mươi tám nhưng ngộ tính phi phàm tu vị tiến triển kinh người đã luyện thành tuyệt học của long bang “ sát long thập quyết”, hắn hiện nay tại hắc long bang thì tu vị có lẽ chỉ thua phụ thân hắn và hai đại hộ pháp trưởng lão, nhưng tính cách vẫn còn sính cường hiếu chiến chỉ bị người khác khích một chút là có thể vì cái sỹ diện hão mà quyết tử chiến. Còn cái kẻ bị đánh cho thâm tím mặt mày thì tu vị tuy không cao nhưng do mồm mép nhanh nhẹn lại biết luồn lách lên đã lên tới cái chức trưởng lão chứ thực lực chẳng được bao nhiêu.
Mụ phù thuỷ ngồi đó phá lên cười ghê rợn, mụ nói:
“Hai vị bằng hữu hắc long bang thân mến, Thuỷ di nạp ta cũng sẽ giúp các ngươi một tay, ta cũng muốn xem kẻ đó là ai mà dám vuốt râu hùm”
Mụ phù thuỷ trong thập đại “mỹ nhân” này thật là gian ngoan quỷ quyệt, hiện tại mụ đang muốn gia ân cho hắc long bang một chút để sau này còn có điểm cần lợi dụng.
Thế là cả ba người bắt đầu cả ba người bắt đầu đi tới diễn võ trường của Thánh nhật thành. Nơi ấy đã có một người đứng đó từ trước, gã bỗng phá lên cười nói:
“Ô, kia không phải kẻ lúc nãy đã chui qua háng ta sao, bây giờ lại dẫn thêm hai kẻ nữa đến muốn tập thể chui qua háng của bổn đại gia sao?”
“Đồ xấc láo! ngươi lại dám xúc phạm đến danh dự của hắc long bang ta sao. Hôm nay Mộ dung long ta sẽ quyết lấy mạng ngươi” Mộ dung long đi lên phía trước nói.
“Ồ, hoá ra các ngươi lại là người của hắc long bang cơ đấy, mà hắc long bang thì sao Long chấn thiên ta khinh, chẳng thèm để vào mắt” Người kia cười khẩy.
Mộ dung long gầm lên một tiếng động trời cả người bùng lên hắc quang, nhanh như ánh chớp lao vào người tự xưng là long chấn thiên. Mụ phù thuỷ kia cũng cưỡi chổi phi lên trên không bắt đầu niệm chú từng đạo sấm sét, ma hoả, phép thuật mị nhân lần lượt giáng xuống đầu Long chấn thiên.
Long chấn thiên gầm lên một tiếng cả người bùng lên tử sắc quang mang huy động đầu quyền đánh về phía Mộ dung long.
“Thiết thủ thần long” Long chấn thiên hét to.
Mộ dung long cũng không dám lơi là hai tay hắn đan vào trước ngực huy động vẽ ra nửa vòng tròn rồi dụng lực đẩy ra, hình thành một con hắc long bay tới.
“Kháng long hữu hối” mộ dung long hét to.
Một quyền một chưởng chạm nhau tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa phong vân biến sắc, long chấn thiên lùi lại bảy bước, còn mộ dung long thì lùi lại hơn hai trượng miệng thổ ra một búm máu lớn. Lần giao đấu này mộ dung long thê thảm hơn.
Nhưng đâu chỉ có thế ma pháp cấm chế, điện lôi, ma hỏa đang nhanh chóng đánh xuống long chấn thiên hắn tuy đã cố gắng tránh những đạo lôi điện, nhưng bị mị nhân ma pháp thuật của mụ phù thuỷ cưỡi chổi làm cho mất hết tinh thần cả người dường như bị đông cứng, ăn nguyên cả một cột ma hoả vào người. Tuy hắn đã cố gắng điều chỉnh lại trạng thái vận chân khí hộ thể màu tử sắc lên ngăn chặn cột ma hoả đó nhưng hắn vẫn bị đánh văng ra xa hơn chục trượng miệng thổ ra từng ngụm tiên huyết chân khí hộ thể đã bị vỡ nát, cánh tay phải đã bị ma hoả đó nướng đến khét lẹt, đen sì.
Quang Trung và hiếu thiên ở ngoài quan chiến không khỏi tặc lưỡi than pháp thuật của mụ phù thuỷ này thật là quá kinh hãi.
Mộ Dung long lúc nãy đang điều tức phục hồi công lực sau một đòn va chạm kinh thiên địa lúc nãy, phải biết hắn cũng được dương danh trong thập đại thanh niên tuyệt thế cao thủ lúc nãy một đòn toàn lực lại chỉ có thể đánh ngang với tên vô danh tiểu tốt kia chư không muốn nói là còn trọng thương thê thảm hơn.
Mụ phù thuỷ lúc nãy do đang chiếm được ưu thế nên nhanh chóng tiếp tục truy kích, mụ nhanh chóng rút ở trong người ra một cái bình trong suốt ở bên trong có một thứ dung dịch màu xanh đang sôi sùng sục, nhìn qua đã biết là kịch độc. Mụ đổ chất độc đó ra miệng lẩm nhẩm đọc ma chú, chất độc nhanh chóng lớn lên rồi hoá thành trận mưa chất độc trút suống người long chấn thiên.
Chỉ thấy chất động dây vào đâu bất kể kim loại hay gỗ đá đều tan chảy ra hết chứ đừng nói đến thân thể người thường, bao nhiêu người ở ngoài quan chiến đều hét lên thể thảm cả người đều tan chảy thành vũng máu khi dính phải chất độc này (hình như còn hơn cả axít sunfuric đặc nóng gấp trăm lần)
Cả sàn thi đấu bằng đá hoa cương cứng rắn cũng bị cái chất độc kinh khủng kia ăn mòn thành trăm nghìn lỗ ở những nơi nó rơi xuống, bây giờ sân đấu đã nhằng nhịt toàn lỗ là lỗ trông như tổ ong.
Quang Trung và hiếu thiên nhanh chóng lùi lại. Mụ phù thuỷ cưỡi chổi trên cao đang cười nghe thật ghê rợn
Mộ Dung long cũng không bỏ qua cơ hội dùng hết sức đánh ra một đòn mạnh nhất trong sát long thập quyết
“Sát tuyệt long” Mộ dung long hét lớn hai tay huy vũ chưởng như bài sơn đảo hải nhanh chóng đánh xuống đầu long chấn thiên . Chỉ thấy chưởng chiêu giống như những lưỡi đao dài hơn chục trượng điên cuồng bổ suống dày đặc, chưởng chiêu mật như núi khiến ánh mặt trời cũng không xuyên qua nổi, lại nặng như thái sơn.
Quang Trung đứng ngoài quan chiến không biết vì sao không hề có hảo cảm với bộ pháp quyết này.
Một chiêu sát tuyệt long uy lực vô song ấy cùng cơn mưa chất độc của mụ phù thuỷ cùng nhau ập xuống liên thủ vây công thì ngay đến tuyệt đại cao thủ cũng phải lắc đầu lè lưỡi.
“Buuuuungggg”
Một tiếng nổ vang rội ở giữa diễn võ trường, mọi người quan chiến không một ai nghĩ long chấn thiên lại có thể thoát khỏi một đòn vây công kinh thiên động địa của hai tuyệt đại cao thủ.
Mọi người ở ngoài bắt đầu bàn tán khen ngợi sức mạnh của một trong thanh niên thập đại cao thủ phong vân thiên hạ, đồng thời kinh hãi trước phép thuật, ma chú của mụ phù thuỷ cưỡi chổi kia.