Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : AlecNguyen Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
“Tiểu Phương đến tuổi tòng binh rồi!”
Miêu sư phụ vẻ mặt bình thản, ánh mắt bình tâm quan sát đám thiếu niên đang tự học trong phòng, không có quay đầy nhìn Tiểu Phương.
“Miêu sư phụ bảo trọng.”
Tiểu Phương cung kính quỳ xuống đất rồi lạy Miêu sư phụ một cái, sau đó mới đứng dậy rời đi.
“Thời gian trôi qua thật mau, thoáng chốc đã mười năm. Hoa đào như vật trang trí, sơn hà sắp lụi tàn.”
Miêu sư phụ thở một hơi dài.
Tiểu Phương rời khỏi lớp học tư, rồi đến trạm gác tuyển binh đóng tạm thời ở trong thôi.
“Tránh ra, tránh ra.”
Một tiểu đội của nước Hàn với hơn hai mươi người đang mở đường. Bốn con tuấn mã chậm rãi đi phía sau. Trong đó, có hai con tuấn mã trông rất vô song. Cốt cách của hai con ngựa đó tuy gầy ốm nhưng vẫn có thần. Toàn thân được phủ một lớp lông trắng xoá nhìn rất nhẹ nhàng. Hai cái lỗ tai thì thon dài như cành trúc. Mã bộ giống kiên cường có lực giống như đao gọt búa bổ, khi chạm đất thì nhẹ nhàng không tiếng động.
“Hài tử kia trông ốm yếu quá!”
Trên thân ngựa phát ra âm thanh của một nữ hài. Theo âm thanh đó, Tiểu Phương thấy một thiếu nữ đang ngồi trên ngựa. Bởi vì nàng ngồi trên đó không thể đo được cao thấp và khuôn mặt bị che bởi một tấm vải để chống bão cát cũng không rõ hình dạng của nàng. Tuy nhiên, từ loại âm thanh thanh thuý kia cùng với một đôi mặt trắng đen rõ ràng và da tay thon thả trắng như tuyết, thì đây chính là một vị mỹ nhân.
Bên cạnh hắn là nhóm thiếu niên trạc tuổi với hắn, nhưng đối mặt với cỗ khí phách ngạo nghễ cùng lãnh khí kia, không ai dám nhìn thẳng khuôn mặt đó.
“Hài tử ở nước Hàn thật quá đáng thương!”
Thiếu nữ lẩm bẩm một mình, rồi giống như đang nói với vị thiếu niên bên cạnh nàng, “chờ nước Tần chúng ta hợp lại với nước Hàn, bọn họ có thể ăn no rồi.”
Lập tức thiếu niên kia nói với thiếu nữ bằng một giọng tức giận. Đối với ý kiến đó, nàng cũng không kiêng kỵ nói lớn để nhóm binh linh của nước Hàn nghe thấy.
Mười năm qua, Tiểu Phương vẫn sinh sống ở trong thôn nhỏ này, nhưng Miêu sư phụ đôi khi giảng dạy cho hắn về tình hình của thiên hạ. Hắn đương nhiên biết nước Hàn đã đem rất nhiều nơi tặng cho nước Tần.
Đi tới trạm tuyển binh, một cái lão binh và một nhân viên có vóc dáng như một vị tiên sinh đang chủ trì công tác tuyển binh. Đến lượt Tiểu Phương, vị nhân viên đó đánh giá Tiểu Phương một lượt, sau đó nhìn danh sách dân cư của thôn đang trong tay.
“Tên!”
“Viên Tiểu Phương”
Nhân viên tìm được tên của Tiểu Phương trong danh sách, rồi dùng bút đánh dấu một cái.
Lão binh thì liếc nhìn Tiểu Phương.
“Loại này còn có thể đi đánh giặc ư? Chỉ cần gió thổi mạnh một chút là đứng không vững rồi. Tiểu tử ốm nhom, ngươi bình thường hay làm những việc gì?”
“Ta biết rửa chén.”
“Hắc, hảo tiểu tử, biết làm công việc trong bếp thật không tệ na. Nhìn ngươi gầy nhom ốm yếu, nhưng mắt còn tinh hơn cả mắt khỉ nữa.”
Lão binh ghi tên Tiểu Phương vào một quyển ghi chép khác.
“Nhớ kỹ, khi làm lính phải có bộ dạng của lính. Khi làm lính không thể hèn yếu hay làm kẻ nhút nhát. Ngàn vạn lần đừng làm tổn hại danh tiếng của binh lính, đặc biệt là binh lính trong đại doanh Thần Vũ của bọn ta.”
Lão binh đang chỉ bảo, còn Tiểu Phương và mấy thiếu niên ở mấy thôn kế bên thì đứng dưới trời nắng chói chang. Khi bọn họ nghe được cái tên đại doanh Thần Vũ, mấy thiếu niên biểu hiện sắc mặt hưng phấn.
Tại nước Hàn, ai mà không nghe đến uy danh của đại doanh Thần Vũ. Nó là doanh trại cho lính mới được thành lập từ khi nước Hàn mới dựng nước. Các đại tướng của nước Hàn căn bản đều xuất thân từ Thần Vũ đại doanh. Trong đó, nổi danh nhất là Phùng Đình, đã hy sinh sa trường, tướng đã cùng với thiên cổ danh tướng Liêm Pha của nước Triệu đối kháng nước Tần trong trận đại chiến Trường Bình.
Từ xưa tới nay, đi sa trường có mấy người trở về, một vùng đất vàng trở thành đất cát. Người trẻ xuất chinh, người già đưa tiễn, gặp lại nhau đã cách xa hai thế giới. Tại trước cửa thôn xóm đặt rất nhiều phần mộ không tên. Đây là sự chuẩn bị bình thường của phụ mẫu dành cho những thiếu niên đi lính. Trong quan niệm của bọn họ, người đã chết, hồn phách sẽ quay trở lại.
Đi tới phần mộ, Tiểu Phương nhìn thoáng qua khu rừng, nơi đó chính là nơi an táng của mụ mụ hắn.
“Mụ mụ, có lẽ, vĩnh biệt!”
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : AlecNguyen Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Thần Vũ đại doanh đóng trên một ngọn núi phía tây bắc của thủ đô nước Hàn. Bốn phía là đồi núi đồng bằng không đều nhau, dễ thủ khó công. Còn trên núi là một khoảng vùng trũng rộng lớn. Thần Vũ đại doanh từ thời kỳ Thân Bất Hại (Shen Hubai) đến nay, nơi này đã bắt đầu tự cung cấp lương thực. Bên cạnh đó, nó còn có một đội ngũ nhỏ rèn luyện binh khí. Trên núi, có rất nhiều sơn động trở thành kho chứa lương thực và quân khí.
Bọn người Tiểu Phương khi vào trong Thần Vũ đại doanh cũng không bị phân phòng, mà cùng ở chung với nhau trong một gian phòng lớn. Sau đó, liên tục trong ba mươi ngày, bọn họ từ sáng đến tối đều phải đi học tập các môn, như chạy trên thảo nguyên, leo núi, leo cây, đọc sách, nâng vật nặng, sử dụng binh khí, bắn tên, cỡi ngựa. Bọn họ khi đạt được hạng nhất, thì thành tích ngày hôm đó sẽ được ghi nhớ lại.
Trong ba mươi ngày này bọn họ chỉ lo tập luyện. Mỗi ngày, khi quay trở về đều mệt lăn ra ngủ như chết. Bởi như thế, tuy bọn họ ở chung cùng nhau, nhưng hoàn toàn không quen thân với nhau.
Về phần Tiểu Phương, cứ mỗi ngày thức giấc, đầu đều nóng. Khi đội ngũ bước vào quá trình huấn luyện, hắn hoàn toàn chẳng hề hay biết, cứ mỗi đêm khuya, vị lão nhân ẩn dấu trong cơ thể của Tiểu Phương luôn xuất hiện. Ông thường xuyên cho hắn ăn một quả màu xanh lá, đồng thời dẫn đạo kình khí trong cơ thể của hắn hội tụ tại đan điền, cho đến khi gà trống cất tiếng gáy.
“Đây là mười danh sách binh lính từ trên đếm xuống!”
“Dạ đúng, bách phu trưởng!”
Thanh âm đều đặn vang lên trừ trong phòng hội nghị của Thần Vũ đại doanh. Một vị bách phu trưởng đang chủ trì hội nghị, còn trong tay của mười vị phu trưởng đều là danh sách binh lính được chọn cho mình.
“Các ngươi lui xuống trước đi, Ngũ Tài, ngươi lưu lại đây!”
“Dạ, bách phu trưởng!”
Lão binh chiêu mộ Tiểu Phương vào Thần Vũ đại doanh lên tiếng, nhìn chín vị phu trưởng khác rời khỏi. Bách phu trưởng nói với Ngũ Tài, “Viên Tiểu Phương mà ngươi đề cử là tên đứng hạng chót trong đám lính mới. Ngươi vẫn tiếp tục kiên trì lưu lại nó ư?”
“Đúng vậy, người đề cử hắn sẽ không sai đâu?”
“Hắn? Vậy lưu lại tên Viên Tiểu Phương này đi. Nhưng căn cứ vào quân quy, mười tên đứng cuối nhất định bị buộc đào thải. Vậy cứ cho nó đến phòng bếp phụ việc ba tháng đi. Sau ba tháng đó, nếu kết quả khảo sát vẫn không đạt thành tích tốt, thì chuyển hắn sang bộ đội khác đi. Đứa bé này quá ốm, cho nó đi đến phòng bếp không phải là một việc xấu. Chỉ là cực khổ cho ngươi phải dạy bảo nó.”
“Dạ, bách phu trưởng, không có việc gì nữa, ta đi ra trước vậy.”
Ngũ Tài chuẩn bị rời đi.
“Đúng rồi, trong đội ngũ của ngươi có một hài tử tên là Phùng Lãng, là một hạt giống tốt, cố gắng bồi dưỡng thêm, nói không chừng có thể đạt hạng nhất trong cuộc thi đấu võ hàng năm của chúng ta.”
“Người họ Phùng ở nước Hàn không nhiều lắm, hắn là?”
Ngũ Tài đã nhập ngũ rất nhiều năm, hiểu rất rõ tính tình và suy nghĩ của vị bách phu trưởng nào. Cho nên, ông biết rằng vị ấy tuyệt đối không vô duyên vô cớ đề cử người với thuộc hạ.
“Hắn là hậu nhân của tướng quân tử trận sa trường, Phùng tướng quân.”
“Đã hiểu.”
Mấy ngày sau, Tiểu Phương được an bài đến phòng bếp. Bởi vì hắn thành thạo công việc rửa chén bát, ngũ phu trưởng Thường đại gia, người trông coi phòng bếp, thường khen hắn, cũng thường thưởng cho hắn chút ít.
Tiểu Phương bình thường rửa hết đống chén bát trong vòng ba canh giờ. Những canh giờ khác thì hắn được tự do làm việc hắn muốn. Nhưng trong khoảng thời gian đó, hắn đến vừa rau để chờ đợi thập phu trưởng Ngũ Tài.
“Ngũ thúc, ngài đến rồi.”
Tiểu Phương phi thường tôn kính Ngũ Tài. Bởi vì hắn từ chỗ Thương đại gia biết rằng, nếu không phải Ngũ Tài muốn giữ lại hắn, hắn đã sớm bị đưa đến quân doanh khác để đi đánh mấy đạo thổi phỉ ở khắp nơi rồi.
“À, Tiểu Phương, hôm nay ta kiểm tra khả năng trèo cây của ngươi.”
Tiểu Phương rất nhanh leo lên một cái cây, sau đó giống như một con khỉ nhẹ nhàng leo lên leo xuống.
“Tiến bộ thật nhanh.”
Nghe được lời khen của Ngũ thúc, Tiểu Phương cũng không có vui mừng. Hắn đã từng lén nhìn đội ngũ do Ngũ thúc huấn luyện. Tốc độ của mỗi người đều mau hơn của hắn, nhất là cái gã tân binh gọi là Phùng Lãng, không cần dùng hai tay, gã có thể trực tiếp trèo lên một cây đại thụ cao hơn mấy thước.
Tâm tư của Tiểu Phương đều bị Ngũ thúc ở bên cạnh nhìn qua đã hiểu.
“Đến đây, Tiểu Phương, ngồi cạnh ta, ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa.”
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : AlecNguyen Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
“Tại quốc gia chúng ta, có hai vị thích khác rất nổi tiếng. Một tên là Nhiếp Chánh, người kia là Nhiếp Vinh. Hai người bọn họ chính là tỷ đệ.
Nhiếp Chánh được người giao nhiệm vụ đi ám sát tướng quân nước Hàn đương nhiệm là Hiệp Luỹ. Sau khi an trí người nhà xong, hắn đi tới nơi ở của Hiệp Luỹ, quan sát mấy ngày để xác định thói quen của Hiệp Luỹ. Một ngày nọ, hắn ung dung chỉnh chu y phục, lấy trường kiếm từ sau lưng ra, rồi sau đó ánh mắt bình tĩnh từ từ chờ cánh cửa nhà Hiệp Luỹ mở ra.
Cánh cửa vừa được mở ra, mấy tên hộ vệ căn bản không để ý đến hành động của Nhiếp Chánh. Bọn họ cũng không thể tưởng rằng là có một người không che mặt lại ở trong lúc thanh thiên bạch nhật vẫn ung dung bình tĩnh ám sát trọng thần của quốc gia.
Dù trong sân vẫn còn có mấy trăm cao thủ hô viện và mấy hộ vệ quân đội, ngay cả một quân đội đến tấn công cũng mất rất nhiều thời gian để hoàn thành. Chỉ với một cá nhân, dù có gan lớn đến mấy, cũng không thể có đủ khả năng làm việc đó.”
“Tiếp theo thì thế nào?”
Tiểu Phương không nhịn được liền hỏi. Ngũ Tài mỉm cười nhìn Tiểu Phương, tiếp tục kể, “Khi bọn họ chứng kiến Nhiếp Chánh tiến đế càng lúc càng gần, khí thế thong dong đó khiến đáy lòng của họ run sợ. Còn chưa chờ bọn họ trấn tĩnh lại để hỏi, Nhiếp Chánh một người một đao đã tước đi tánh mạng của bọn họ. Sau đó hắn chậm rãi tiến vào trong sân.
Đám hộ viện thấy Nhiếp Chánh xông vào, đều xuất ra binh khí để ngăn cản. Nhưng chỉ cần không gặp nguy hiểm, Nhiếp Chánh đều không tránh đi, một đao đổi một đao, một đao tước đi một tính mạng.
Trong phút chốc, Nhiếp Chánh đã giết hơn mấy chục người, rồi tiến sát bên cạnh Hiệp Luỹ. Với một kiếm, hắn đã ám sát được Hiệp Luỹ. Vào lúc này, hộ vệ quân đội bao vây hắn lại.
Nhiếp Chánh lại xuất ra một vòng kiếm quang giết sạch mấy tên hộ vệ và hộ viện ở vòng vây phía trước. Nhìn thấy vòng vây đó ngoài ba tầng còn có thêm ba lớp khác, tự biết việc chạy thoát là vô vọng, hắn cũng không do dự gì, dùng kiếm trong tay móc cặp mắt hắn xuống, phá nát khuôn mặt của chính mình, rồi cuối cùng đâm kiếm vào bụng của mình để tự sát tại chỗ.
Nhiếp Chánh tuy thành công ám sát Hiệp Luỹ, nhưng Hiệp Luỹ có quyền cao chức trọng, bị một người đơn thân độc mã giết chết, đã làm tổn hại đến thể diện của nước Hàn. Thêm nữa, do Nhiếp Chánh đã tự huỷ dung nhanh, không có cách nào nhận ra được khuôn mặt của hắn, vì thế, Hàn vương đã công cáo cả nước, trọng thưởng cho ai biết được thân phận của Nhiếp Chánh. Bên cạnh đó, thi thể của Nhiếp Chánh bị treo giữa công cộng. Một khoảng thời gian sau, tỷ tỷ của Nhiếp Chánh nhận ra hắn, liền đâm đầu vào tương cạnh thi thể để tự sát tại chỗ. Việc này mới chấm dứt tại đó.
Sau khi nghe kể hết, Tiểu Phương thở một hơi dài, trong lòng rất lâu không thể bình tĩnh được. Hắn nghĩ đến gia huấn của nhà hắn “có tài phải thi triển”. Trong cảm nhận của hắn, Nhiếp Chánh đã tinh tế thi triển tài năng của gã, và không hối hận gì. Từ nay về sau trong cảm nhận của Tiểu Phương, hình ảnh của Nhiếp Chánh là một bóng dáng không thể phai mờ.
“Thật ra, Nhiếp Chính là người nước Hàn.”
Tiểu Phương nghe Ngũ Tài nói xong, giật mình, “Vậy hắn ám sát Hàn tướng và Hàn vương ư?”
“Lúc ấy, Hàn vương quá nể trọng Hiệp Luỹ. Tuy nhiên gã ta lại không phải danh tướng và đưa ra rất nhiều ý kiến gây tổn hại đến lợi ích của nước Hàn. Vì thế, quân đội nước Hà ra lệnh cho “Thích Hồn” phái Nhiếp Chánh ám sát Hiệp Luỹ.”
“Hàn vương đồng ý hành đồng của “Thích Hồn” đó ư?
“Thích Hồn là tổ chức quân sự duy nhất không chịu sự khống chế của Hàn vương. Bọn họ chỉ chấp hành mệnh lệnh được sự đồng ý của cả ba vị, đó là thượng tướng và hai vị phiêu kỵ tướng quân.”
“Làm sao có thể gia nhập Thích Hồn?”
Trở thành nam nhân giống Nhiếp Chánh như thế, Tiểu Phương bất tri bất giắc nắm chặt ta, hai mắt hơi thiêu đốt nhìn Ngũ Tài.
Ngũ Tài vui mừng nhìn Tiểu Phương, xoa đầu hắn, “Thích Hồ đều có tai mắt trong quân đội, chỉ cần ngươi cố gắng, trở thành rất ưu tú, sớm muộn gì bọn họ cũng chủ động tìm ngươi và giao một ít nhiệm vụ cho ngươi. Sau đó, căn cứ vào biểu hiện của ngươi…”
Nói đến đây, Ngũ Tài mới dừng lại, khuôn mặt cứng cởi thô ráp của ông xuất hiện một tia ưu thương, “.. chỉ thiếu một chút thôi, chỉ thiếu một chú thôi, ta có thể thành công.”
“Ngũ thúc, người?”
Tiểu Phương chưa từng nhìn thấy vị Ngũ thúc, người đã dẫn hắn vào quân đội, người bình thường không rất bình thường, người rất chăm lo cho hắn, lại hiện ra mọt vẻ mặt bi thương như thế.
“Ngươi xem đi!”
Ngũ thúc xoắn quần bên chân trái lên, rất bất ngời, đó là một chân giả bằng gồ.
“Ngũ thúc!”
“Không có sao, ta rất vui mừng là ta đã từng được chọn là đội viên dự bị cho Thích Hồn. Nếu không phải bởi vì cái chân đáng ghét này…”
Ngũ thúc nói đến đây, một lão quân nhân cứng cáp lại cũng bật khóc.
Nếu như ngươi có thể trở thành một người trong Thích Hồn, có lẽ ngươi cũng có thể nổi danh thiên cổ giống như Nhiếp Chánh vậy.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Bạch Phát Quân Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
“Ngũ thúc, con nhất định sẽ vì ngài mà trở thành một người lính mạnh mẽ, trở thành một Thích Hồn.”
Nhìn giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua của Ngũ thúc, trong lòng của Tiểu Phương bồi hồi xúc động, không nhịn được mà bật thốt thành lời.
“Ha ha, con sẽ trở thành binh lính thực thụ, trở thành một Thích Hồn.”
Ngũ thúc vỗ lên vai Tiểu Phương, đôi mắt tràn đầy sự ấm áp, “Hảo hài tử, đúng là một hảo hài tử.”
“Hừ, chả trách nước Hàn cứ càng lúc càng yếu, thì ra quân nhân của nước Hàn chỉ là những tên khoác lác.”
Hai thiếu niên đột ngột xuất hiện trước mặt Ngũ thúc cùng Tiểu Phương, đây cũng chính là một nam một nữ ngồi trên ngựa mà Tiểu Phương đã gặp trên đường lúc trước khi lên đường nhập ngũ.
Thiếu nữ thanh nhã, thoát tục, khăn sa che mặt, cũng chính là nữ tử nước Tân đã cất lời thương hại Tiểu Phương dạo trước ở trên đường tại. Nhìn nàng ở gần thì càng thêm xinh đẹp, da tay trong suốt như phấn nộn, ánh thu ba như hồ nước xanh biếc, mi mắt mỗi lần khẽ nhấp nháy tựa như gió xuân phảng phất lướt trên mặt.
Lúc này nhờ khoảng cách gần mà cuối cùng Tiểu Phương cũng đã có thể nhìn rõ được diện mạo của thiếu niên kia. Mới nhìn, hắn lớn hơn so với Tiểu Phương vài tuổi, thân hình cao hơn Tiểu Phương nửa cái đầu, vóc người to lớn, một đôi mày kiếm nhướng xếch đầy ngạo khí, đôi mắt lạnh lùng thâu tâm đoạt phách.
Nhưng càng nhìn, Tiểu Phương lại càng cảm thấy gã thiếu niên này rất quen thuộc, phảng phất như hắn cùng mình có một mối quan hệ vi diệu nào đó. Mà người thiếu niên nước Tần lãnh ngạo đứng trước mặt cũng có cảm giác giống với Tiểu Phương. Từ trước tới nay hắn vốn tâm cao khí ngạo, trừ phụ thân hắn cùng Tần Vương ra, hắn còn chưa để bất cứ ai vào mắt, nhưng hiện giờ hắn lại chẳng hiểu sao không nhịn được tò mò mà đưa mắt xem xét tên tiểu tử khố rách áo ôm trước mặt.
“Các ngươi là ai?”
Ngũ thúc vừa nhìn thấy đôi thanh niên nam nữ, lòng chợt dâng lên cảnh giác. Phòng vệ sâm nghiêm của Thần Vũ đại doanh không phải ai cứ muốn đến là được. Nếu muốn vượt qua được lớp phòng ngự chắc chắn đó, ít nhất phải là một tướng lãnh cao cấp của quân đội nước Hàn, còn không thì phải là cao thủ với võ công thuộc hàng nhất lưu.
“Chỉ là một sĩ quan nho nhỏ làm sao có tư cách biết tên ta.” Thiếu niên lãnh ngạo nói. Lần này hắn ra ngoài cùng sư muội đi tới nước Hàn là để thăm dò một chút về lực lượng quân đội và tình hình hiện nay của đất nước này. Vừa rồi là do hắn khinh thường Tiểu Phương chỉ giỏi thùng rỗng kêu to nên mới bại lộ hành tung, trong lòng buồn bực giờ chỉ muốn giết quách Ngũ Tài cùng Tiểu Phương cho xong.
“Tiểu Phương, chạy mau”
Sống ở chốn sa trường bao năm, Ngũ Tài lập tức cảm giác được nguy hiểm tới gần.
Thiếu niên lãnh ngạo hoàn toàn không để ý gì tới Tiểu Phương, ở đây người có thực lực đủ để hắn lưu tâm chỉ có một mình Ngũ Tài. Mũi chân hắn điểm nhẹ tựa như lông hồng, nhưng thật ra lại nhanh như điện xẹt. Chỉ mới chớp mắt, một bàn tay non nớt với các ngón tay thon dài đã tấn công cực nhanh vào yết hầu của Ngũ Tài.
Ngũ Tài run rẩy trong lòng, bằng thân thủ của ông mà vẫn không nhìn ra được phương thức tiến công của người thiếu niên kia. Ông biết mình không có được nửa phần cơ hội có thể chạy trốn dưới tay của người thiếu niên này.
Thân thể Ngũ Tài hơi nghiêng về phía sau rồi lui về cực nhanh. Trong lòng Ngũ Tài thầm quyết định sẽ cố gắng hết sức trì hoãn gã thiếu niên này, tạo cơ hội cho Tiểu Phương có một đường chạy trốn. Nhưng thế tiến của thiếu niên còn nhanh hơn cả thế lui của ông.
Mũi chân của người thiếu niên lãnh ngạo điểm nhanh một cái, tốc độ đột ngột tăng cao khiến cho Ngũ Tài nhìn thấy sợ tới tim gan vỡ nát. Thật không ngờ người thiếu niên lãnh ngạo kia lại có thể sử dụng một trong tam đại tuyệt kỹ chỉ nghe đồn nơi nước Tần, “Đạn Bộ” của nhà họ Tạp
.
Người thiếu niên này thực sự là ai?
Thiếu niên lãnh ngạo điểm mũi chân xuống đến lần thứ ba thì bàn tay cũng đã nắm được yết hầu của Ngũ Tài. Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy một áp lực đến từ một bên hông, nhìn lại thì không biết từ khi nào Tiểu Phương đã lao tới ôm chặt lấy hông của hắn
.
Thiếu niên lãnh ngạo quả không hổ khi được chính miệng Tần Vương gọi là thiên tài luyện võ, tâm tư cực nhanh, bàn tay chuyển từ nắm sang đẩy, sử dụng một luồng nội gia chân khí chấn hôn mê Ngũ Tài, sau đó thân thể lui lại, thoát ra khỏi cái ôm của Tiểu Phương, thuận thế tặng luôn một quyền lên lưng của Tiểu Phương khi còn ở trên không.
“Ông”
Một cơn đau thấu tim gan truyền khắp thân thể từ nơi bị đánh trúng trên lưng.
“Ta không thể chết được, ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Ngũ thúc, mụ mụ, Thích Hồn, ba ba…”
Bị một đòn nặng trên không, thần trí của Tiểu Phương dần dần trở nên mơ hồ.
“Tiểu tử, ngươi dám đặt bàn tay nhơ bẩn của ngươi lên người ta, vậy để ta chơi đùa cùng ngươi.”
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Bạch Phát Quân Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Trong trạng thái mơ hồ, Tiểu Phương cảm giác được đám khí thể trong bụng hắn dần dần hợp lại thành hình dạng một lão nhân, sau đó từ từ dung hợp hoàn toàn với hắn.
“Tiểu tử, phải nhìn cho kỹ chiêu thức của ta, đối với ngươi có tác dụng không nhỏ đâu.”
Ý nghĩ của Tiểu Phương cùng lão nhân hoàn toàn tách rời nhau, nhưng hắn không thể điều khiển được thân thể của mình.
Tiểu Phương bị đánh bay lên không trung, xoay người mấy cái rồi rơi xuống đất, nhưng hoàn toàn không có cảm giác gì.
“Đây chính là hư, nhớ kỹ cảm giác này.”
Sau đó, lão đá thêm một cước, cảm giác tiếp đất rất thật.
“Đây chính là thật, hãy cảm thụ tiết tấu biến hóa của nó.”
Tiểu Phương chỉ cảm thấy chân mình giờ đây một hư một thực liên tục thay đổi cho nhau, hư cước biến thật, thật cước hóa hư. Mọi người nhìn từ ngoài vào chỉ thấy thân thể Tiểu Phương nặng nề rơi xuống đất, nhưng nếu tinh ý sẽ phát hiện cây cỏ dưới chân hắn khẽ rạp về xung quanh, sức mạnh một quyền vừa rồi của thiếu niên lãnh ngạo biến mất sạch không.
“Thật giả hỗ trợ, hoán đổi cho nhau có thể tá lực đả lực tất thảy các loại kình khí. Đáng tiếc kình lực của tiểu oa nhi này không đủ hỏa hầu, chỉ có thể cho ngươi thấy được từng đó lợi hại của nó.”
Thiếu niên lãnh ngạo rất tin tưởng vào một kích trí mạng vừa rồi của mình cho nên hắn liền đi về phía Ngũ Tài, chuẩn bị xử lý nốt Ngũ Tài vẫn đang hôn mê nãy giờ.
“Ngươi không đánh nữa không!”
Tiểu Phương muốn cứu Ngũ thúc của mình, trong tình huống khẩn cấp, hắn chỉ biết hét to lên.
“Tiểu tử, ngươi yên tâm, hắn bây giờ ai cũng không giết nổi.”
Thân thể lão nhân kỳ lạ trong người Tiểu Phương nói.
Thiếu niên kia quay đầu lạnh lùng nhìn Tiểu Phương. Lúc này cả người Tiểu Phương tựa như đang dung nhập hoàn toàn vào tự nhiên, nói là dung nhập cũng có thể nói là vương của cả một khoảng thiên nhiên này, khiến cho người ta có một cảm giác vững vàng không cách nào rung chuyển nổi.
Đây chính là khí trường. Chỉ có một đại cao thủ, đại tông sư có thiên phú tu luyện tới mức độ nhất định mới có được điều này. Thiếu niên kia là một người có lịch duyệt không ít, đã từng gặp qua không ít đại tông sư, nhưng đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn gặp một người mà hắn không thể dò ra được sự sâu cạn của khí tràng. Sự dung hợp với thiên địa của kẻ đứng trước mặt hắn lúc này hoàn toàn không hề lộ ra bất kỳ một chút sơ hở nào để hắn có thể nhận ra.
Chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn cả phụ thân của ta sao? Người thiếu niên lắc lắc đầu, hắn không muốn tin tên khố rách áo ôm trước mặt lại có khả năng này.
“Ta phải chứng minh một điều.”
Trái tim thiếu niên đập mạnh một hồi. Hắn chính là đệ nhất thiên tài luyện võ của nước Tần mạnh nhất đương thời, luôn lấy phụ thân là mục tiêu theo đuổi của mình. Nhưng dù sao phụ thân cùng hắn cũng có khoảng cách về bối phận, lứa tuổi, nhưng tên xú tiểu tử trước mặt hắn hiện giờ lại khác hoàn toàn. Hắn tuyệt đối không tin trên đời này còn có người trẻ tuổi nào có thể mạnh hơn hắn.
Nhẹ tựa lông hồng rơi xuống đất nhưng lạnh nhanh tới cực độ, thiếu niên lãnh ngạo đột ngôt tăng mạnh tốc độ, điểm mạnh chân xuống đất liên tục năm lần.
“Đây là một chiêu phải sử dụng toàn lực, hắn đạp lên mặt đất chính là sử dụng lực đẩy làm gia tốc, mỗi một lần dậm bước đều phải ngưng tụ kình lực toàn thân xuống mũi chân, tư thế thân thể cũng rất quan trọng, nhất định phải ổn định chân, sống lưng, cổ, tạo thành một sự thống nhất hoàn chỉnh.”
Lão nhân nói từng lời như đang dạy dỗ đồ đề, nói ra toàn bộ điểm mấu chốt của “Đạn Bộ” cho Tiểu Phương nghe.
“Muốn luyện tập loại công phu này trước hết phải luyện lực của chân trở nên thật mạnh mẽ, còn có lực của đốt sống, lưng, cũng phải chú ý động tác của tay, có như vậy mới có thể ra chiêu trong trạng thái thân thể đang ở tốc độ cao được.”
Thiếu niên lãnh ngạo đã sử dụng Đạn bộ tới mức tận cùng nhưng Tiểu Phương vẫn đứng nguyên tại chỗ, xoay trái xoay phải, nhẹ nhàng né tránh, hóa giải từng chiêu từng thức một. Trận chiến giữa hai người khiến cho thiếu nữ Tần quốc đứng bên cạnh nhìn mà cứng lưỡi, trong lòng như nai con lạc bầy.
“Oa”
Thiếu niên kia phun ra một búng máu, nặng nề rơi trên cỏ, từ đầu tới cuối, Tiểu Phương vẫn chưa hề xuất một chiêu.
“Tại sao lại không xuất chiêu? Làm như vậy hình như không tôn trọng hắn lắm thì phải.”
Tiểu Phương hỏi lão nhân trong cơ thể mình.
“Hắn rất mạnh, nếu như ta xuất chiêu, hắn sẽ bức ta phải nặng tay, như vậy sẽ càng khiến hắn bị thương nặng hơn. Ta muốn tạo một cơ hội cho hắn phát triển thêm.”
Câu kế tiếp lão nhân không cần phải nói cho Tiểu Phương nghe. Cho dù chỉ còn một tia sự sống, lão luôn muốn tìm thấy một đối thủ thực sự cho chính mình, cho dù chỉ là một tia hy vọng lão cũng nguyện ý chờ đợi.
“Cho bọn họ đi thôi.”
“Ngươi rất mạnh, ngươi đi đi.”
Tiểu Phong truyền lời lại, nhưng thiếu niên nghe vào tai lại có tư vị khác hẳn.
“Ta rất mạnh!”
Đây là lần bại thảm nhất của gã thiếu niên này từ trước tới nay, vẻ lạnh lùng cố hữu trên khuôn mặt hắn đã biến mất sạch không, miệng thở dồn, cả người chẳng còn được bao lăm sức lực. Giờ đây hắn chẳng khác gì một ngọn lửa thoi thóp đang cố cháy lớn hơn. Có vẻ như hắn định lấy cứng chọi cứng, liều mạng vượt qua khe hở thoát ra bên ngoài.
“Ta tên là Vương Bí, hãy nhớ kỹ tên ta.”
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh