Dịch : Thiếu 4T
Biên dịch : vandai79
Biên tập : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đinh Hạo sau khi bế quan vẫn chưa lập tức tu luyện ngay, muốn làm được tốt việc thì phải có chuẩn bị đầy đủ, trước tiên hắn đem ngọc giản ra xem lại nguyên lý tu chân cơ bản một lần nữa.
Mục đích của luyện khí chủ yếu là để khai mở kỳ kinh bát mạch cùng nhâm đốc nhị mạch để chân khí có thể tự do vận hành. Việc này tự mình hoặc có người khác trợ giúp đều có thể đả thông kinh mạch. Nếu như tự thân tu luyện thì thông thường phải mất hai mươi năm, nhưng do có nội đan của Bát Sí Tử Mãng trợ giúp nên Đinh Hạo tin mình có thể rút ngắn quá trình này.
Sau khi nhập định, Đinh Hạo đã cảm thụ được sự vận hành của chân khí trong cơ thể mình, tuy nhiên nó còn rất yếu nhược.
Chân khí căn cứ theo quỹ tích của Vô Cực Ma Công chậm rãi lưu chuyển, sau mỗi vòng lưu chuyển đều trở về đan điền. Nội đan của Bát Sí Tử Mãng vẫn chỉ cung cấp một chút linh khí nhưng Đinh Hạo cảm giác có lợi không ít, chân khí tại đan điền tăng lên thấy rõ, tâm thần của Đinh Hạo lúc này hoàn toàn tập trung vào tu luyện.
Không biết qua bao lâu, Đinh Hạo đột nhiên cảm giác được quy luật ba động của nội đan Bát Sí Tử Mãng bắt đầu thay đổi. Đầu tiên là không theo quỹ tích vận hành của chính mình, sau đó nó lại khẽ nhảy lên làm cho Đinh Hạo cảm thấy thân thể mình như có hai quả tim.
Mặc dù biết thời gian phát tác của nội đan Bát Sí Tử Mãng đã đến nhưng trong lòng Đinh Hạo không có chút sợ hãi, ngược lại còn có chút mong chờ. Đối với hắn mà nói, đây là thời khắc mấu chốt nhất, tuy biết rõ nội đan Bát Sí Tử Mãng đối với thân thể mình có uy hiếp nhưng hắn cũng biết chỗ tốt của nó có thể đem lại cho mình còn lớn hơn nữa, hắn thích khiêu chiến.
Nội đan Bát Sí Tử Mãng bắt đầu tỏa ra năng lượng nóng rực, Đinh Hạo có thể cảm giác được viên nội đan nho nhỏ này đang ẩn chứa linh khí khủng bố. Đám linh khí này từ nhỏ biến thành lớn rồi bắt đầu hỗn loạn di chuyển, hoàn toàn vượt ngoài khả năng khống chế của Đinh Hạo. Loại đau đớn thấu tâm can lần trước lại một lần nữa trở lại với hắn.
Do hai ngày nay Đinh Hạo đã chăm chỉ tu luyện nên thân thể có kháng lực cường đại mà vẫn còn chưa có thể chịu được tình trạng khó khăn này. Linh khí từ nội đan Bát Sí Tử Mãng cuồng bạo di chuyển, thân thể hắn như biến thành trung tâm bão táp... Bất chợt một làn sóng đau đớn đánh sâu vào thân thể cùng thần kinh của hắn.
Toàn thân Đinh Hạo bắt đầu run rẩy, mỗi tế bào trong ngũ tạng, trên cơ thể phảng phất đều theo nội đan của Bát Sí Tử Mãng mà nảy lên! Mồ hôi sớm đã làm ướt quần áo, thân thể cùng tinh thần của Đinh Hạo đều chịu sự tra tấn mà không phải người bình thường có thể chịu được. Cảm giác thời gian lúc này như hoàn toàn dừng lại mà nội đan Bát Sí Tử Mãng lại không có dấu hiệu ngừng phát tác, ngược lại nó còn có xu hướng tăng lên!
Đến khi Đinh Hạo cảm giác mình không chịu nổi nữa thì phát hiện một chuyện kỳ quái ngoài dự liệu. Hầu hết chân khí mặc dù lưu động rất rối loạn nhưng lại có một luồng nhỏ đang dựa theo quỹ tích của Vô Cực Ma Công mà vận hành. Lúc đầu, luồng chân khí này cực kỳ yếu nhược làm cho Đinh Hạo hoàn toàn không cảm nhận được, nhưng hiện tại do thôn phệ các chân khí khác nên đã dần trở lên cường đại.
Một lúc sau, Đinh Hạo hoàn toàn không thể bỏ qua sự tồn tại của nó, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ mà nó đã trở thành cỗ chân khí lớn nhất trong cơ thể Đinh Hạo, các chân khí hỗn loạn khác cũng đang bị nó từ từ thôn phệ. Dựa theo tình huống hiện tại thì việc nó thôn phệ sạch sẽ các chân khí khác chỉ là vần đề thời gian.
Chính vì vậy nên Đinh Hạo cảm giác thân thể đã dần dần khôi phục trở lại bình thường, đau đớn cũng đã giảm. Chân khí do nội đan Bát Sí Tử Mãng phát ra vẫn còn đang phát triển, nhưng hiện tại nội đan sản sinh ra tia năng lượng nào cũng đều bị luồng chân khí này hấp thụ, hóa thành chân khí của nó nên đối với thân thể hắn đã không còn uy hiếp.
Mà luồng chân khí này Đinh Hạo hoàn toàn có thể khống chế, mỗi lần lưu chuyển đều làm cho Đinh Hạo cảm giác được đan điền của mình lớn mạnh hơn vài phần.
Lúc này hắn đã bắt đầu cảm thấy Vô Cực Ma Công có chút kỳ lạ, loại chân khí này có thể thôn phệ chân khí khác để phát triển năng lượng của chính nó trước đây hắn chưa hề nghe nói qua!
Hắn bây giờ không phải không biết gì về tu chân giả, ở tàng thư phòng mặc dù không có các công pháp tu luyện cao cấp nhưng vẫn có thư tịch giới thiệu và hắn cũng đã xem qua vài lần nhưng thực không thấy nói qua có công pháp tu chân, tu ma có năng lực như vậy!
Ý nghĩa của năng lực này hắn hoàn toàn hiểu rõ khiến hắn đột nhiên có cảm giác như nhặt được bảo vật. Người khác thiên tân vạn khổ tu luyện ra chân lực mà hắn lại thôn phệ biến nó thành của mình. Công pháp này tuyệt đối phù hợp tôn chỉ lợi mình hại người của Ma đạo!
Bỏ tuyệt thế công pháp này không tu, lại chuyển sang tu công pháp khác, Đinh Hạo bắt đầu nghĩ mọi người trong Vô Cực Ma Tông là những tu chân giả ngu xuẩn nhất trong thiên địa!
Nhưng cẩn thận hồi tưởng lại hắn cảm thấy có chút không đúng, Trần Lĩnh cùng Mã Phong đều là loại người xảo trá, tuyệt không giống kẻ ngu xuẩn. Chắc là khi bọn họ tu luyện đã xuất hiện vấn đề nên không thể hiện được năng lực này, bằng không Vô Cực Ma Tông quyết sẽ không suy thoái đến mức người người đều khi dễ như bây giờ.
Lúc này nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát ra chân khí ngày càng yếu, cơ bản là mới sản sinh ra chút ít cũng đã bị Vô Cực Ma Công thôn phệ, tiêu hóa sạch sẽ. Một lát sau, thấy chân khí khôi phục lại bình thường, Đinh Hạo biết lần phát tác này đã qua, hắn bây giờ ngược lại mong lần phát tác sau đến sớm hơn một chút. Qua lần phát tác nhỏ này đã khiến hắn biết mình nhận được một hảo sự, từ nay về sau không cần lo lắng cảm giác thống khổ khi nội đan phát tác nữa!
Đinh Hạo không hề tu luyện tiếp mà lấy ra ngọc giản để nghiên cứu tu chân pháp môn cơ bản. Mặc dù hai ngày này hắn rảnh đến vô sự nên nhân tiện đọc sách nghiên cứu, nhưng những thứ phải học ở Tu Chân giới thật sự rất nhiều, không phải ngày một ngày hai hắn có thể tiêu hóa hết được.
Cứ như vậy, mỗi khi nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát tác thì Đinh Hạo lại toàn lực tu luyện, sau khi phát tác xong thì hắn lại nghiên cứu kiến thức tu chân cơ bản trong ngọc giản. Một khi con người ta tập trung hoàn toàn tinh lực lên một sự vật nào đó, họ hoàn hoàn có thể quên mất sự tồn tại của thời gian.
Cũng không biết bao lâu trôi qua. Vài ngày hay mấy tháng? Đinh Hạo cũng không rõ...
Đạo sanh nhất, nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật, vạn vật cõng âm, ôm dương, trùng khí dĩ vi hoà.
Đinh Hạo đọc Tu chân cơ sở thư tịch đến đây, sách nói âm dương giao hoà khi tu luyện có thể làm công lực tăng lên gấp bội. Chân khí trong nội đan của Bát Sí Tử Mãng rất nóng nên thuộc về hoả, mà hỏa thuộc dương, thuỷ thuộc âm. Đến nơi nào hắn có thể tìm âm để giao hoà đây?
“Thuỷ thuần âm! Thuỷ thuần âm! Hàn đàm cũng rất thích hợp!” nghĩ đến đấy, Đinh Hạo quyết định lần sau sẽ xuống hàn đàm tu luyện thử xem. Lúc này kỳ kinh bát mạch của hắn cũng đã đả thông đạt tới Thai Tức kỳ nên có thể thông qua nội hô hấp mà không cần hít thở bên ngoài, xuống hàn đàm tu luyện cũng hoàn toàn có khả năng.
Khi tiềm phục tại hàn đàm, Đinh Hạo cảm giác được nội đan của Bát Sí Tử Mãng có biến hóa. Khi vừa tiến vào bên trong, cảm giác hàn khí trực tiếp xuyên qua da, thấu đến tận xương. Tuy hiện tại đang là thịnh hạ (giữa hè) nhưng lại không cảm giác được nhiệt độ, tay chân bị hàn khí thẩm thấu làm cho không thể động đậy.
Nhưng Vô Cực Ma Công lại không bị ảnh hưởng mà vẫn đang thong thả lưu động, tốc độ thôn phệ linh khí phát ra từ nội đan của Bát Sí Tử Mãng cũng không thay đổi nhiều.
Hàn đàm này sâu trăm thước, khi trầm nhập đến đáy đàm nhờ tác dụng bảo vệ của Vô Cực Ma Công nên tay chân của hắn mới có thể hoạt động nhưng độ linh hoạt đã kém nhiều, sau khi ngồi xếp bằng thì hắn bắt đầu tu luyện.
Một trận cuồng hỉ dũng mãnh dâng lên trong lòng, quả nhiên là vậy, Vô Cực Ma Công không chỉ chỉ hấp thu nhiệt lực của nội đan Bát Sí Tử Mãng mà còn khẽ hấp thu cả lãnh khí của hàn đàm, tuy lãnh khí ít ỏi hơn nhiệt lực nội đan nhưng cũng làm cho Vô Cực Ma Công lưu chuyển nhanh hơn rất nhiều làm Đinh Hạo mừng rỡ như điên.
Nhiệt lực phát ra từ nội đan của Bát Sí Tử Mãng càng lúc càng lớn nhưng Vô Cực Ma Công theo đó lại chuyển động nhanh hơn, một lúc sau nhiệt lực phát ra đã không cản nổi tốc độ thôn phệ của Vô Cực Ma Công. Lúc này cả người Đinh Hạo nóng như lửa, nước xung quanh đều phát ra tiếng “ục ục”, vị trí hàn đàm phía trên đầu hắn liên tục nổi lên những bọt nước, tựa như nước bên trong đàm liên đang bị thiêu đốt. May là trên mặt hàn đàm có hơi nước cao hơn một trượng nên vẫn chưa tạo nên sự chú ý cho môn nhân khác của Vô Cực Ma Tông.
Mỗi lần nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát tác thời gian đều có hạn, không vì sự cố gắng tu luyện của Đinh Hạo mà dừng lại. Khi thời gian phát tác qua đi, Đinh Hạo kiểm tra đan điền một chút, lập tức hiểu rõ, ở bên dưới hàn đàm tu luyện so với bên trên thì nhanh hơn gần gấp đôi.
Lúc này hắn mới rảnh thời gian để dò xét tình huống của hàn đàm, ở đây không hề có lấy một loại cá, cũng không có thực vật, chất nước trong suốt đến mức quỷ dị!
Đinh Hạo di chuyển khắp đáy đàm nhưng vẫn không phát hiện nơi này có gì cổ quái. Nhưng điều khiến Đinh Hạo kinh ngạc là theo bước chân không ngừng di chuyển, hắn thấy nhiệt độ nước cũng có sự thay đổi, loại thay đổi này không hiển lộ rõ, nếu không chú ý thì căn bản là không cảm nhận được. Dù Đinh Hạo là một người tỷ mỉ nhưng cũng không có phát hiện gì khác, hắn liền không ngừng dùng cảm nhận của thân thể để tìm nơi có hàn khí nặng nhất.
Qua một thời thần tìm kiếm, Đinh Hạo cũng tìm đến nơi có hàn khí đậm đặc nhất.
Đập vào mắt trước tiên chính là một sơn động, xem dấu vết ở cửa sơn động thì tuyệt đối là do đào bới mà thành, hàn khí cũng từ trong sơn động mà từ từ toả ra. Dù chỉ là hàn khí ở bên ngoài nhưng cũng đủ khiến cho Đinh Hạo cảm thấy cơ thể mình có chút không khỏe.
Lòng hiếu kỳ lập tức trỗi dậy, là ai đào nên sơn động, có ý đồ gì? Đinh Hạo không khỏi có nghi vấn này, tiến vào trong động liền phát hiện hàn khí toát ra từ một thanh vô tiêu trường kiếm màu ngăm đen, nó dài khoảng năm thước, chiều rộng nửa thước. So với kiếm bình thường dài hơn rất nhiều. Liếm này được làm từ một loại chất liệu kỳ lạ, không phải đá mà cũng chả phải kim tạo thành. Hàn khí từ trường kiếm bắn ra bốn phía làm cho ai thấy cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của nó. Bên cạnh đó là một đống khô cốt và một cái trữ vật giới chỉ, sau khi cầm trường kiếm vào tay thấy rất nặng, hắn nhất thời không thận trọng, suýt chút nữa là để nó rơi xuống.
Tâm linh bất chợt bị một cỗ hàn khí dũng mãnh xâm nhập, chỉ trong phút chốc Đinh Hạo đã trở thành người băng. Ngay lập tức Vô Cực Ma Công tự động vận chuyển, không thể tượng tượng hàn khí bỗng nhiên tiêu tan, cả hàn đàm nhiệt độ cũng trở lại bình thường. Lúc đó Đinh Hạo cảm giác được thanh trường kiếm này phảng phất có tồn tại sinh mệnh đang hoan hô chủ nhân mới của nó đã đến.
Nhìn thế nào thì những thứ này cũng không giống vật thường nhưng Đinh Hạo nghiên cứu cả nửa ngày cũng không phát hiện rốt cục sao lại như thế này. Đem trữ vật giới chỉ đeo vào tay nhưng hắn tìm mọi cách cũng không thể dùng, mặc cho hắn đã thử các phương pháp ghi trong tu chân điển tịch nhiều lần nhưng vẫn vô dụng.
Lúc này Đinh Hạo đang nghĩ thanh trường kiếm đối với Vô Cực Ma Công có tác động đặc biệt, khi vô tình vận ma công vào giới chỉ thì lại thấy nó mở ra, đem những gì bên trong diễn chiếu qua một lần, sau đó Đinh Hạo đối với Vô Cực Ma Tông rốt cục cũng có một nhận thức hoàn hoàn mới…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nhatquang_12_01
Dịch : mrbxp
Biên dịch : vandai79
Biên tập : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
Mấy ngàn năm trước thanh danh Vô Cực Ma Tông trên Thiên Huyền đại lục vô cùng hiển hách, cơ hồ không có tu chân giả nào mà không biết Vô Cực ma công vừa cường đại vừa quỷ dị hơn hẳn công pháp của các tông phái khác vì Vô Cực ma công có tính chất thôn phệ đặc biệt mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ tu luyện của Vô Cực Ma Tông so với phái khác thì nhanh hơn rất nhiều.
Bởi vậy, cao thủ xuất hiện lớp lớp, lúc ấy căn bản không có công pháp nào có thể chống lại Vô Cực ma công, chỗ cường đại của nó chính là thôn phệ công lực người tu chân khác để đề cao thực lực mình, điều này khiến cho cả Tu Chân giới hoang mang, hơn nữa môn nhân của Vô Cực Ma Tông không ngừng thôn phệ làm cho nhân số của Tu Chân giới giảm đi nhanh chóng. Thực lực Vô Cực Ma Tông lại càng ngày trở lên mạnh mẽ, nếu có môn phái phản kháng, bọn họ lập tức đem cả thân nhân người trong môn phái đó mà thôn phệ!
Điên cuồng như vậy, chém giết chẳng biết mỏi mệt nhưng rốt cục đã khiến cho tất cả môn phái tu chân toàn đại lục, vô luận kẻ tu ma hay người tu đạo đều đoàn kết lại, cho dù là môn phái có oán cừu bao nhiều cũng đặt qua một bên. Vô Cực Ma Tông biến thành công địch của tất cả các môn phái trên Thiên Huyền đại lục!
Sau một trường chém giết thảm liệt, mặc dù Vô Cực ma công dị thường cường đại, nhưng một môn phái không thể chống lại cả Tu Chân giới trên đại lục, rốt cục Vô Cực Ma Tông bị chính hành vi của mình làm hại, bị diệt môn toàn bộ. (đoạn này tớ cắt bỏ 1 câu, thấy thừa quá – vandai79)
Lúc ấy, môn chủ Vô Cực Ma Quân đã đạt tới Đại Thừa kỳ cao thủ, sắp vượt qua thiên kiếp để phi thăng nhưng lại bị hơn ngàn tu chân cao thủ vây công nên miễn cưỡng sử dụng Nghịch Thiên Ma Kiếm, dùng tốc độ để trốn đến đây, nhưng vì nguyên anh đã xuất khiếu cùng thương thế quá nặng nên ngay cả năng lực khôi phục thân thể cũng không còn, sau đó y đã sử dụng bí pháp của Vô Cực Ma Tông để lại một chút ý thức để thuật lại những việc này.
Xem đến đây, Đinh Hạo không khỏi vì Vô Cực Ma Tông hôm nay mà cảm thấy bi ai, ngày trước Vô Cực Ma Tông đứng trên đỉnh thế giới, vậy mà hôm nay ngay cả quyền lợi sinh tồn cũng sắp không còn. Đinh Hạo bây giờ đoán rằng Vô Cực Ma Tông hiện tại có thể là do tiền nhân trong lúc vô ý có được một ít công pháp còn sót lại, nhưng bởi vì không biết tính chất đặc biệt của công pháp, hơn nữa khẩu quyết rất khó hiểu nên đã biến Vô Cực ma công trở thành công pháp quá tầm thường.
Do ngay từ đầu đã sai lầm nên từ đó về sau phương pháp tu luyện càng lúc càng lệch lạc, rốt cục khiến cho Vô Cực ma công hôm nay biến thành tệ hại như vậy!
Trong giới chỉ chẳng những có tất cả pháp môn tu luyện của Vô Cực ma công mà còn có rất nhiều tài liệu hỗ trợ cho tu luyện. Xem qua đám tài liệu trân quý này Đinh Hạo có thể tưởng tượng ra lúc trước Vô Cực Ma Tông cường đại thế nào, xem ra tất cả đều là do cường đoạt đem lại.
Vận khí cực tốt của Đinh Hạo bắt đầu, hắn có một quyết định quan trọng là chấn lại ngày huy hoàng của Vô Cực Ma Tông. Đinh Hạo vẫn không thấy hành vi năm đó của Vô Cực Ma Tông có gì không ổn, tu chân căn bản vốn là việc làm nghịch thiên. Nghịch thiên còn không sợ nói gì đến việc giết người tu đạo khác để tăng thực lực, đã tu chân thì nên chuẩn bị để sinh tồn. Chỉ là hắn thấy thủ pháp hành sự của Vô Cực Ma Tông lúc đó quá lỗ mãng, nếu không cũng họ đã không bị diệt môn!
Trong giới chỉ không những có toàn bộ công pháp tu luyện của Vô Cực Ma Tông ở Tu Chân giới mà thậm chí còn có cả pháp môn tu luyện sau khi phi thăng lên Ma giới, điều này có thể thấy người sáng tạo ra tuyệt thế công pháp này đích thực là một nhân vật trác tuyệt!
Ngoại trừ pháp quyết tu luyện cơ bản là Vô Cực ma công, trong giới chỉ còn có các loại pháp quyết phụ trợ công kích, phòng ngự và cả trận pháp hay phù chú… đúng là một phương pháp tu ma đại toàn làm cho Đinh Hạo cảm thấy phía trước mình là cả một con đường tu luyện rộng lớn. Chỉ cần cố gắng, hết thảy hắn đều có khả năng đạt được!
Bất quá, cái Đinh Hạo thấy xấu hổ chính là công kích pháp môn thích hợp cho hắn sử dụng lại không có mấy, hắn bây giờ mới đạt đến Thai Tức trung kỳ, thậm chí còn chưa được tính là hoàn toàn tiến vào Tu Chân giới, chỉ khi đạt được Tích Cốc kỳ mới được tính là một tu chân giả, mà ba giai đoạn đầu chỉ là cơ bản khi tu chân mà thôi. Công pháp thực sự rất mạnh mẽ, chỉ là cảnh giới công lực hắn bây giờ hoàn toàn không thể thi triển!
Thứ mà hắn có khả năng sử dụng thì đều là một ít pháp quyết chẳng có uy lực gì, xem ra phải nhanh hơn nữa. Lúc này Đinh Hạo tựa như tìm được một bảo tàng thật lớn nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể lấy được hết mà chỉ có thể cầm vài khối nhỏ mà thôi.
Thực lực a! Chạy đâu cũng không thoát khỏi vấn đề này!
Nhận ra khuyết điểm của mình, đương nhiên phải hết sức khắc phục. Tu luyện, phải liên tục tu luyện… nhân tiện lúc này đang trong bí động, Đinh Hạo toàn lực tiến hành rèn luyện công pháp.
Sau rất nhiều lần nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát tác, Đinh Hạo xác định chân lực từ nội đan của Bát Sí Tử Mãng đều đã bị mình hấp thu, đương nhiên nội đan Bát Sí Tử Mãng cũng hoàn toàn biến mất trong cơ thể.
Do trong giới chỉ cũng không giải thích chi tiết về ma công nên Đinh Hạo đối với nó hoàn toàn có nhận thức mới mẻ, bởi vì điểm mạnh của Vô Cực ma công chính là thôn phệ cho nên yêu cầu của nó với thân thể phải vô cùng kinh khủng, đây cũng chính là điểm bất đồng của ma công so với các công pháp khác.
Các công pháp khác đối với thân thể người tu chân thường không cần đòi hỏi phải huấn luyện đặc biệt mà là chuyên tu ngũ thần, nhưng do Vô Cực ma công có tác dụng thôn phệ, lấy chân lực người khác rồi hấp thu để mình sử dụng. Thứ hấp thu rồi chuyển hóa này đối với thân thể sẽ đòi hỏi cực cao, nếu cường độ thân thể không đủ lớn, khi còn chưa hấp thu hết chân nguyên thì đã bạo thể mà chết. Chính vì vậy, trước khi tu luyện Vô Cực ma công, chẳng những phải tu ngũ thần, ngũ tạng mà cả thân thể cũng đều phải tu luyện, thậm chí luyện thể so với luyện thần còn trọng yếu hơn.
Cũng vì Vô Cực ma công có công năng thôn phệ kinh người cho nên tất nhiên sẽ có tồn tại khuyết điểm. Đầu tiên là không phải Vô Cực ma công đem tất cả chân nguyên người khác chuyển thành của mình, dù sao đó cũng không phải chính mình khắc khổ tu luyện được nên trong lúc thôn phệ nó sẽ thông qua cơ năng của thân thể để sàng lọc chân nguyên “bỏ thô lấy tinh”. Cũng do tu luyện công pháp mỗi người đều không giống nhau nên nhất định phải đem chuyển hóa hoàn toàn thành của mình rồi mới hấp thu, nếu không sẽ giống như dùng lửa tự thiêu vậy!
Sau khi trải qua quá trình này, bản thân cũng chỉ có thể lấy được của người khác khoảng một phần (1/10) chân nguyên mà thôi, nhưng một phần này đều là tinh hoa, hoàn toàn không cần lo lắng gặp phải vấn đề phản phệ hay tẩu hỏa nhập ma.
Một khuyết điểm lớn nữa là người khác sẽ không ngây ngốc đứng một chỗ để mình thôn phệ nên nếu thực lực chênh lệch quá lớn thì cơ hội để thôn phệ sẽ rất nhỏ, cho dù thôn phệ thành công thì một phần của người kia chưa chắc mình đã tiếp nhận được, căn cứ vào cường độ thân thể, tốc độ tiêu hóa sẽ không giống nhau.
Do đó, thời gian tiêu hóa cũng là khoảng thời gian trí mệnh, trừ phi người khác bị hoàn toàn chế trụ, nếu không lúc mình thôn phệ sẽ phi thường nguy hiểm!
Nếu kẻ tu luyện Vô Cực ma công, tới cảnh giới tiếp theo mà không có công pháp tu luyện chính xác thì người này sẽ toàn thân nổ tung mà chết, chỉ có sau khi vượt qua thiên kiếp mới không sợ loại uy hiếp này, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vô Cực Ma Tông lúc trước cường thịnh như thế nhưng không xuất hiện phản đồ.
Cho dù để cho người khác lấy được công pháp, nếu không có được đầy đủ thì ai dám tùy tiện tu luyện. Hiện tại pháp môn tu luyện của mọi người trong Vô Cực Ma Tông đã hoàn toàn sai lầm, thậm chí cả năng lực cơ bản nhất là thôn phệ cũng không có nên đương nhiên cũng sẽ không xuất hiện vấn đề này.
Cho dù có chút khiếm khuyết nhưng không thể phủ nhận Vô Cực ma công là Ma đạo nhất thế công pháp. Mất khuyết điểm này làm cho Đinh Hạo cảm giác được tầm quan trọng của thân thể, nếu cơ nhục đủ cường tráng, cứng cỏi thì tốc độ thôn phệ tất nhiên sẽ nhanh hơn, năng lực tiếp thu chân nguyên cũng sẽ mạnh hơn, do đó bản thân sẽ giảm được chút nguy hiểm trong khi thôn phệ.
Chính vì vậy nên điểm căn bản này cực kỳ trọng yếu, Đinh Hạo đối với điểm này cũng không hiểu rõ lắm nhưng cơ bản hắn biết nó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của mình sau này. Sự ảnh hưởng thật sự quá lớn, người luyện sẽ phải từ bỏ công lực trước đó mà bạo tiến tới căn cơ ban đầu của công pháp.
Nội đan của Bát Sí Tử Mãng là ngàn năm đạo hạnh, có đến tám phần đã dùng để cải tạo thân thể nên cảnh giới của Đinh Hạo cũng đã đến Tích Cốc trung kỳ. Nếu toàn bộ chân nguyên nội đan của Bát Sí Tử Mãng mà dùng để tu ngũ thần thì đạo hạnh hắn quyết không chỉ có dừng lại ở Tích Cốc kỳ!
Mặc dù chỉ vừa đạt tới Tích Cốc trung kỳ nhưng Đinh Hạo đã có thể sử dụng một ít pháp quyết công kích nhẹ.
Đồng thời hắn cũng ngộ ra cách sử dụng Nghịch Thiên Ma Kiếm, kiếm này dù sao cũng là ma đạo chí bảo. Chẳng những nó có công dụng phát ra hàn khí cực lạnh khi công kích mà còn có thể đề cao lực đạo của người sử dụng thêm một bậc. Điểm quan trọng nhất là Nghịch Thiên Ma Kiếm có công năng đề cao tốc độ cho chủ nhân, ngàn năm trước, nó chính là phi kiếm đệ nhất tốc độ, cho dù kẻ chưa tới Nguyên Anh kỳ cũng có thể dùng kiếm này để phi hành, đây tuyệt đối là bảo bối nhất đẳng!
Bát Sí Tử Mãng con đã ăn gần sạch thân thể mẹ chúng và được Đinh Hạo làm dịu bằng một viên cực phẩm linh thạch nên đã tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Không có nội đan Bát Sí Tử Mãng trợ giúp, tốc độ tu luyện rõ ràng chậm đi khá nhiều, tiến bộ quá chậm khiến cho Đinh Hạo thấy rất vô vị. Dựa vào tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm, Đinh Hạo tin rằng mình mặc dù không phải là đối thủ của sư phụ Trần Lĩnh, nhưng nếu dùng nó để chạy trốn, thì với Trần Lĩnh chỉ mới tới Nguyên Anh kỳ cũng chẳng truy đuổi hắn được.
(Xin lỗi, tớ cắt 1 đoạn 2 dòng vì không thấy ăn nhập với cốt truyện)
Dĩ nhiên khi Trần Lĩnh đã không thể uy hiếp đến tính mạng mình thì Đinh Hạo sẽ xuất quan rồi!
Sau khi xuất quan thì Đinh Hạo đã cao tám thước hơn, độ mạnh mẽ của thân thể hắn thuộc loại đứng đầu Tu Chân giới. Cơ thể của hắn rắn chắc, cảm giác đắc ý tràn nghập, nhưng lại rất cân xứng, hài hòa. Do tu luyện không ngừng tiến bộ nên ánh mắt Đinh Hạo trở nên lợi hại dị thường. Tuy hắn không có cảm giác gì về thời gian, nhưng hắn biết nội đan Bát Sí Tử Mãng ba ngày phát tác một lần mà tổng cộng đã có chín chín tám mốt lần phát tác, xem ra cũng được gần một năm rồi!
Đinh Hạo đã đạt tới Tích Cốc kỳ nên cũng được chính thức tính là tu chân giả nhưng hắn vẫn còn sở thích ăn uống. Sau khi bắt được một con heo rừng, Đinh Hạo nhân tiện về chỗ ở trước đây của mình và bắt đầu chế biến, đem con heo lột rửa sạch sẽ rồi ướp gia vị, một lát sau mùi thơm đã tràn ngập cả Vô Cực Ma Tông. Với đôi mắt đang híp lại nhìn con heo rừng đang nướng, Đinh Hạo có vẻ như rất nhàn nhã.
Bỗng lúc này có vài tiếng tiếng bước chân vang bên tai, hơn nữa lại nhắm hướng hắn đi tới, Đinh Hạo liền có chút kinh ngạc, hắn ở Vô Cực Ma Tông chưa hè cùng người khác qua lại, chỉ duy nhất có chút giao tình với sư huynh trông coi thư phòng mà thôi.
Đinh Hạo lúc này cảm giác có chút buồn cười, hắn và vị sư huynh đó hàn huyên hồi lâu nhưng không hỏi tính danh của y, mà y cũng chẳng hỏi Đinh Hạo, thật sự đúng là một quái sự!
Người chưa tới cửa nhưng thanh âm đã truyền đến:
- Là ai lớn mật như thế, sao lại nướng thịt ăn? Vô Cực Ma Tông là nơi thanh tĩnh sao dám làm việc bất kính, phải phạt tội gì đây?
- Chiếu theo quy định, nhiễu loạn sự thanh tĩnh của tông môn sẽ bị đánh một trăm roi!
Người kia im lặng không nói, cùng mấy người nữa tiến vào phòng của Đinh Hạo!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nhatquang_12_01
Dịch : mrbxp
Biên dịch : vandai79
Biên tập : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
Chỉ thấy ba kẻ tuổi khoảng hai mươi đi vào, đi phía trước là một người tóc dài có thần sắc lạnh lùng mặc trang phục màu vàng, lưng hùm vai gấu, dũng vũ dị thường, còn phía sau là hai người một thì cao gầy còn một thì to béo ục ịch cùng mặc đạo bào nửa đen nửa trắng, đặc biệt sắc mặt người cao gầy chẳng biết do trời sinh hay vì luyện công pháp đặc biệt mà âm khí tràn đầy!
- Tiểu đệ mới vừa mới nhập môn, đối với quy củ tông môn còn chưa rõ, mong các vị sư huynh có thể bỏ qua!
Đinh Hạo khẽ nói, thần sắc chẳng có vẻ gì bối rối!
Mới vừa thấy ba kẻ đó, đã được sư huynh tại tàng thư phòng nói qua nên Đinh Hạo biết ở Vô Cực Ma Tông họ là đệ tử đời thứ ba. Người mặc trang phục màu vàng tên là Trương Lợi, cháu trai duy nhất của Đại trưởng lão Trương Hoành, người cao gầy kêu là Vương Vân Phi, còn tên ục ịch gọi là Đái Trinh Quân, hai người này đều theo cha của Trương Lợi là Trương Phong học nghệ.
Trương Hoành đối với đứa cháu này cực kỳ thương yêu nên đã đem rất nhiều tài liệu tu luyện và công pháp mà bản thân rất vất vả mới có được đưa hắn sử dụng. Công pháp mà Trương Lợi tu luyện tên là Hắc Sát Ma Vân Công, là công phu tâm đắc của Trương Hoành. Công pháp này có uy lực rất lớn, giúp Trương Lợi trở thành người có tiến bộ nhanh nhất trong nhóm đệ tử đời thứ ba, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Khai Quang trung kỳ trong khi rất nhiều đệ tử đời hai khác vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới này!
Bởi vậy Trương Lợi ở Vô Cực Ma Tông cực kỳ kiêu ngạo, nếu không phải có Trương Hoành, Trương Phong quản thúc thì hắn sớm đã ra khỏi Đoạn Hồn sơn tìm các môn phái khác sinh sự rồi.
Cũng do không tìm được người khác sanh sự nên Trương Lợi chỉ có thể tìm đệ tử Vô Cực Ma Tông, mà Trương Hoành Trương Phong cũng biết tính tình hắn, thấy hắn chỉ tìm người cùng tông môn để gây sự nên cũng mặc hắn. Vương Vân Phi cùng Đái Trinh Quân hai người đều theo Trương Phong, đương nhiên cũng là “rắn chuột một ổ”!
Ba người này thường nhàn rỗi nên hay đi gây sự, chúng ỷ vào công lực không đến nỗi kém mà phía sau lại có Trương Hoành cũng Trương Phong bao che nên cũng không gặp chuyện gì bất lợi. Vốn đệ từ đời thứ ba của Vô Cực Ma Tông không nhiều lắm mà bọn hắn cứ lộng hành như vậy, đây cũng là mội nguyên nhân khiến người ở trong tông môn ngày càng thưa thớt!
Lần trước nghe nói có Đinh Hạo nhập môn, ba người đã định đi gây sự, chỉ là bọn hắn thấy Đinh Hạo đã bắt đầu bế quan, tưởng Đinh Hạo sợ hãi nên mới để yên!
Gần đây cảm giác tu luyện thật nhàm chán, phát hiện thấy có người nướng đồ ăn tại tông môn nên ba người thấy kỳ quái, theo mùi thịt tìm tới. Chúng vừa thấy là từ phòng Đinh Hạo truyền ra nên tìm ngay cớ là “nhiễu loạn sự thanh tịnh của tông môn” để giáo huấn một phen!
Đinh Hạo xem ra mấy người này đúng là không dạy nổi, ỷ thế trưởng bối, bắt nạt kẻ yếu là lý gì đây? Thấy tu vi ba người họ đều cao hơn mình, không nói tới Trương Lợi, chỉ riêng hai người Vương Vân Phi và Đái Trinh Quân đều là Tích Cốc hậu kỳ cao thủ trong khi Đinh Hạo bất quá chỉ đạt tới Tích Cốc trung kỳ mà thôi. Bất quá Đinh Hạo tin rằng dựa vào thân thể cường hãn cùng đặc thù bí pháp của Vô Cực ma công, chống lại hai người Vương Vân Phi và Đái Trinh Quân cũng không quá mệt, chỉ là đối với Trương Lợi thì có chút khó khăn, dù sao cũng vẫn kém hắn một cảnh giới!
- Ngươi nói một câu là cho qua sao, vậy uy nghiêm tông môn ở đâu hả? Mới vào tông môn đã vô lễ như thế, bọn ta ba người đều là sư huynh của ngươi, ngươi còn không hành lễ, căn bản là không coi môn quy ra gì, xem ra không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ còn vô pháp vô thiên!
Vương Vân Phi lạnh lùng nói, Trương Lợi và Đái Trinh Quân hai người đều giương mắt nhìn hắn “hắc hắc” cười lạnh!
Đinh Hạo tự nghĩ ba kẻ này mặc dù sẽ không dồn hắn vào tử địa nhưng nỗi khổ da thịt khẳng định tránh không được. Tuy thân thể Đinh Hạo cường tráng, nếu có bị tổn thương da thịt đối không quá mức nghiêm trọng nhưng chịu đựng thì quyết không phải tính cách của hắn. Hơn nữa người trong Ma môn sùng bái thực lực, nếu hôm nay mình để bọn họ thoải mái đắc thủ, từ nay về sau chúng chắc chắn vĩnh viễn cưỡi trên đầu mình!
- Vậy… ba vị sư huynh giáo huấn, rốt cuộc là giáo huấn cái gì? Hắc hắc, sư đệ ta sẽ tận lực bồi tiếp, ba vị sư huynh nhớ phải lưu tình nhé!
Bề ngoài như vậy nhưng trong lòng Đinh Hạo không thể cười nổi, hắn thấy heo đã nướng xong liền dập lửa rồi thuận mình đứng lên!
Ba người Trương Lợi có chút kinh ngạc, bình thường đệ tử mới vừa vào tông môn thấy bọn hắn tránh còn không kịp, căn bản là chưa từng có người nào dám phản kháng!
- Tốt, tốt, có chút cốt khí, không nghĩ ngươi dám trả lời, những lời ngươi nói làm ta rất ngạc nhiên. Đái Trinh Quân, ngươi nhân tiện cùng hắn khởi động xem hắn có khả năng gì?
Trương Lợi phân phó.
- Hắc hắc, rất tốt, ta nhân tiện lĩnh giáo sư đệ mới đến nhập môn một năm rốt cuộc đã tu được công pháp cường đại gì?
Đái Trinh Quân nhe răng cười, chậm rãi đi tới phía Đinh Hạo!
Đinh Hạo im lặng chuẩn bị cho lần đầu tiên tranh đấu ở Tu Chân giới. Công pháp Đái Trinh Quân tu luyện là Hà Ma công, người còn chưa tới thì đã có một luồng khói màu đỏ nhạt xuất hiện trên tay rồi bay thẳng đến chỗ Đinh Hạo, luồng khói này tỏa ra nhiệt độ cao làm cho Đinh Hạo cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng Đinh Hạo trước nay tu luyện vẫn nhờ vào nội đan của Bát Sí Tử Mãng, mà nội đan này lại là vật cực nhiệt trong thiên địa, thân thể Đinh Hạo đối với sức chịu đựng nhiệt độ cao đã sớm vượt qua sự tưởng tượng của người thường, loại năng lực này đối với Đinh Hạo mà nói căn bản là không có chút ảnh hưởng.
Đột nhiên cước bộ của Đái Trinh Quân từ chậm chuyển nhanh, giống như một cơn gió lốc lao thẳng đến trước mặt Đinh Hạo. Tốc độ của y giống như không bị gì cản trở, nắm tay đỏ bừng phát ra nhiệt độ cao từ nhỏ bỗng biến thành lớn, không khí xung quanh bị nhiệt độ ảnh hưởng tạo nên ma sát phát ra tiếng ầm ì nhè nhẹ. Ánh mắt Đinh Hạo nhắm lại, toàn bộ tinh thần tập trung vào biến hóa trên quyền đầu của Đái Trinh Quân.
Khi quyền đầu sắp tới trước mặt, Đinh Hạo vận khởi Cửu U Quỷ Mị quyết, thân thể dịch sang trái một trượng. Trong khi Đái Trinh Quân tiếp tục phóng theo thì hàn mang trong mắt Đinh Hạo chợt lóe, một khắc sau nhất cước đã đập trúng lưng Đái Trinh Quân. Trong lúc y ở không trung còn chưa rơi xuống, Đinh Hạo lại quỷ mị áp sát tung một quyền đánh thẳng vào bụng.
Đái Trinh Quân rơi xuống đất miệng phun đầy máu, hai mắt đỏ như lang sói nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo. Đinh Hạo ra tay vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, làm Trương Lợi cùng Vương Vân Phi hai người muốn can thiệp cũng không kịp.
Đinh Hạo biết khả năng mình, đối với một người có thân thể đạt đến Tích Cốc hậu kỳ thì có thể miễn cưỡng chế trụ nên tiếp tục nhắm đến Đái Trinh Quân tung ra một cước. Đột nhiên phát hiện phía sau truyền đến một tiếng xé gió, Đinh Hạo cười lạnh một tiếng, biết có người rốt cục nhẫn nại không được bắt đầu ra tay đánh lén.
Thần sắc vẫn không thay đổi, Đinh Hạo bắt đầu suy nghĩ xem có cần giết hai tên này không, thấy mình vẫn phải ở lại Vô Cực Ma Tông nên tạm thời cần nhẫn nại, nếu sử dụng Vô Cực ma công để thôn phệ hai Tích Cốc hậu kỳ cao thủ thì quả thật có tác dụng khá lớn với hắn nhưng thật không hay, tình huống trước mắt không thể lỗ mãng được.
Đành phải nhẫn nhịn vậy… Đinh Hạo đã nghĩ ra phương pháp giải quyết!
Nói thì chậm, lúc đó tư thế của hắn vẫn không đổi quét đến Đái Trinh Quân mà, Đái Trinh Quân mặc dù dùng hai tay chặn lại nhưng cước này khá nặng làm thương thế lại tăng thêm. Lúc đó phía sau lưng Đinh Hạo đã bị người khác đánh lén một kích, đối với thân thể hắn mà nói thì không phải là không thể chịu được, nhưng hắn lại giả bộ như trọng thương, vận ma công thổ mạnh một ngụm máu tươi. Dựa vào tu vi Tích Cốc trung kỳ của hắn bị một Tích Cốc hậu kỳ cao thủ đánh trúng một kích mà không tổn thương thì kiểu gì cũng sẽ khiến cho người ta chú ý!
Lui lại phía sau mấy bước, Đinh Hạo phát hiện người đánh lén là Vương Vân Phi, giờ phút này sắc khí trên mặt y càng thêm rõ ràng, trông dị thường quỷ dị.
- Không thể tưởng được vừa mới mới nhập môn một năm mà công lực của sư đệ đã đạt tới cảnh giới này! Thật đáng mừng, xem ra công pháp sư đệ không giống Vô Cực ma công của bổn môn, không biết là công pháp nào thần kỳ như thế khiến đệ tiến nhanh như vậy? Trần Lĩnh sư thúc quả là lợi hại! Hà hà, để ta lĩnh giáo một chút bí pháp của đệ nhé!
Nhe răng cười, Vương Vân Phi tiến lại gần hơn.
Nhìn tốc độ của Vương Vân Phi so với Đái Trinh Quân còn nhanh hơn một bậc, tu vi Tích Cốc trung kỳ của Đinh Hạo phối hợp với tốc độ của Cửu U Quỷ Mị quyết cũng chỉ có thể miễn cưỡng theo kịp, dù sao hắn tu luyện còn chưa lâu, thắng được Đái Trinh Quân cũng là do xuất kỳ bất ý (bất ngờ).
Nhưng bây giờ không được may mắn như vậy, dù sao chỉ là lần đầu giao chiến, kinh nghiệm của Đinh Hạo còn kém Vương Vân Phi nhiều lắm, chỉ một hồi sau, thân thể đã bị đánh trúng nhiều lần, may mà nhục thể của hắn mạnh mẽ mới có thể miễn cưỡng chịu được, hơn nữa đánh nhau trong tông môn không cho phép sử dụng pháp khí, dựa vào tu vi Vương Vân Phi cùng một ít công pháp phù chú cường đại mà sử dụng thì Đinh Hạo đã sớm thua từ lâu.
Lại thêm một quyền nện thẳng vào ngực Đinh Hạo, Đinh Hạo vận Cửu U Quỷ Mị quyết tránh sang trái, vừa vặn đi vào chỗ Trương Lợi đang đứng, đột nhiên một cổ ma khí áp tới bên người khiến cho Đinh Hạo không thể động đậy, sau một khắc thì cảm giác đau nhức của cơ thể đã truyền đến tâm thần, Trương Lợi không đợi được lâu rốt cục đã ra tay!
Dù sao Đinh Hạo cũng kém hơn một cảnh giới, hơn nữa ma công mà Trương Lợi tu luyện cũng tương đối mạnh, đòn nghiêm trọng này thật sự làm cho Đinh Hạo bị thương, không phải giả bộ!
Đinh Hạo đạp chân xuống đất, khóe miệng toàn máu, không ngừng thở hổn hển, trong lòng thầm quyết định nếu người này có hành động tiếp sẽ lập tức xuất ra Nghịch Thiên Ma Kiếm. Cho dù có bị lộ bảo vật thì bản thân cũng phải chạy, cách nhau hẳn một cảnh giới, hơn nữa hắn đã đánh nhau hồi lâu mà bây giờ lại bị thương nên không thể là đối thủ của Trương Lợi. Mặc dù Đinh Hạo nghĩ Trương Lợi sẽ không lấy mạng mình, nhưng hắn cũng không dám lấy mạo hiểm. Thật khó trách sao Trương Lợi lại kiêu ngạo, y đích thực cũng có chút bản lãnh!
Trương Lợi ra tay cực kỳ tự tin và cũng không định tái xuất thủ mà lại nhìn Đinh Hạo chậm rãi gật đầu:
- Cũng được, có chút công phu, chịu được ta một kích mà vẫn đứng được, dựa vào điểm đó của ngươi, hôm nay ta tha cho ngươi, chuyện này bỏ qua, Vân Phi, mang Đái Trinh Quân theo, chúng ta đi!
- Chậm đã, đả thương đồ đệ lão phu lại muốn bỏ đi dễ dàng ư? Không có chuyện vui vẻ như vậy đâu!
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Trần Lĩnh lập tức bước vào phòng!
Dịch : ngunuong
Biên dịch : vandai79
Biên tập : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
- Ồ, nguyên lai là Trần sư thúc tới, Đinh sư đệ vô cớ nhiễu loạn tông quy nên ta giáo huấn một chút thì có gì là sai? Trần sư thúc vừa mới đạt tới Nguyên Anh kỳ mà không tăng thêm thời gian bế quan để củng cố mà lại nhàn nhã đi chơi sao?
Trương Lợi lời nói tuy vẫn ngạo mạn như cũ, nhưng cũng vẫn hành một lễ!
- Hắc hắc, đúng là chuyện cười, Đinh Hạo nhiễu loạn sự thanh tịnh của tông môn? Trương sư điệt xuất thủ giáo huấn, khiến cho cả Vô Cực Ma Tông ầm ầm tiếng đánh đấm, lão phu vốn đang bế quan cũng bị ngươi làm cho tỉnh dậy. Không biết là ngươi làm như vậy có tính là làm nhiễu loạn sự thanh tịnh của tông môn không hả? Ba người các ngươi đánh một mình hắn, huống chi tu vi của ngươi còn cao hơn hắn một bậc, vậy có tính là lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít không hả? Ngươi nói cho ta nghe thử xem? Ta có nên xuất thủ giáo huấn mấy người các ngươi một chút không?
Nhãn tình của Trần Lĩnh đã biến thành màu xanh lục như quỷ hỏa.
Bị cặp quỷ nhãn kia của lão chiếu vào, Trương Lợi cảm thấy một cỗ khí lãnh khí dâng lên trong lòng, toàn thân cảm giác không tự nhiên. Trần Lĩnh trước đây không thu đồ đệ, hành sự ác độ cdị thường, chỉ là bản thân từ trước đến nay chưa tiếp xúc và cũng không có quan hệ gì với lão. Bây giờ hắn đánh Đinh Hạo, không liệu được Trần Lĩnh lại đến nhanh như vậy. thực sự là có chút ngoài dự liệu. Bất quá ngoài dự liệu thì mặc ngoài dự liệu, Trương Lợi ỷ vào sự yêu thương của ông nội nên cũng không e ngại hắn sẽ như thế nào với mình, chỉ là Trần Lĩnh theo sư phụ Mã Phong nên cũng sẽ không quá nể mặt Trương Hoành, lấy tính mạng của hắn thì lão không dám nhưng giở chút thủ đoạn thì nhất định là có!
- Trần sư thúc! Chúng ta thực cũng có chỗ không đúng nhưng Đái Trinh Quân cũng đã thụ trọng thương, xem bên ngoài thì cũng không nhẹ hơn Đinh Hạo bao nhiêu, đồ đệ này của ngươi xuống tay cũng quả là ác độc. Hắn và ta đều là đệ tử đời thứ ba, ta ra tay với hắn cũng không thể nói là lấy lớn hiếp nhỏ, nếu như Trần sư thúc muốn ra tay giáo huấn ta, như vậy mới là lấy lớn hiếp nhỏ đấy!
Trương Lợi lải nhải nói.
Hắn nhìn nộ khí của Trần Lĩnh đã giảm bớt, lại liếc nhìn Đinh Hạo đang khoanh chân điều tức một cái rồi nói tiếp:
- Đã như vậy... ở đây ta có một khối trung phẩm linh thạch tặng cho Đinh sư đệ coi như là lễ xin lỗi với Trần sư thúc, người xem như vậy có được không?
Sắc mặt Trần Lĩnh âm trầm bất định, với tính cách của hắn vốn là sẽ không vì một đồ đệ mà đắc tội với Trương Hoành, dù sao ngoài trừ tông chủ ra thì Trương Hoành cũng là người có tu vi cao nhất, cho dù cùng là trưởng lão nhưng Mã Phong cũng không thể so sánh. Mặc dù có Mã Phong che chở nhưng với mức độ yêu thương của Trương Hoành với Trương Lợi, chỉ sợ khi có đại sự thì cả Mã Phong cũng không kham nổi.
Chỉ là Đinh Hạo đã nuốt được nội đan ngàn năm của Bát Sí Tử Mãng, hiện giờ đã qua nhiều ngày như vậy thì chắc đã tiêu hóa xong. Gần đây bản thân Trần Lĩnh vẫn không tu luyện mà chờ đến khi Đinh Hạo tiêu hóa hết rồi sẽ cưỡng chiếm thân thể của hắn, như vậy tu vi của Trần Lĩnh sẽ tiến thêm một bậc, sau khi chiếm hữu thân thể của hắn đến ngay cả Bát Sí Tử Mãng con cũng có thể hưởng dụng, chỗ tốt đối với Trần Lĩnh có thể nói là lớn không thể tưởng tượng được!
Bây giờ Đinh Hạo đã vất vả đem nội đan của Bát Sí Tử Mãng tiêu hóa xong, bản thân lão có thể lập tức có được thân thể cường đại đó, chỉ nghĩ đến đã khiến toàn thân kích động không thôi. Bây giờ lại bị ba người này đánh thành trọng thương, bây giờ cho dù chiếm được thì công hiệu cũng giảm đi, chỉ có thể chờ hắn hoàn toàn khôi phục mới được, như vậy làm sao mà Trần Lĩnh chẳng tức giận.
Bất quá xem cách làm của Trương Lợi cũng có điểm chấp nhận được, bản thân lão cũng không thể ép hắn quá đáng, nếu không vạn nhất chọc giận Trương Hoành không phải là được không bằng mất sao?
- Đã như vậy ta cũng nể mặt mũi Trương sư bá, ngươi đưa ngọc thạch trực tiếp cho ta là được. Chuyện này ta cũng không so đo với ngươi nữa, ngươi mau mau mang Đái Trinh Quân đi dưỡng thương đi!
Trong lòng lão lại thầm khen tiểu tử Đinh Hạo này thật sự không tệ, bằng vào tu vi Tích Cốc trung kỳ thế nhưng lại có thể biến Đái Trinh Quân thành như vậy, thật sự là ngoài dự liệu. Trần Lĩnh đem kỳ tích này âm thầm quy cho sự thần diệu của nội đan Bát Sí Tử Mãng, trong lòng không khỏi càng thêm chờ mong có thể sớm chiếm được thân thể của Đinh Hạo!
Trần Lĩnh đợi khi ba người Trương Lợi ba người đi rồi liền mang linh thạch cho vào trữ vật đại (thắt lưng) của mình, cứ như vật đó vốn là của hắn rồi đi đến trước mặt Đinh Hạo:
- Tiểu tử, ngươi bớt làm bộ trước mặt ta đi, trông bộ dạng ngươi thì chắc đã đem nội đan của Bát Sí Tử Mãng tiêu hóa hoàn toàn rồi, một chưởng Trần Lợi đánh ngươi ta cũng trông thấy, bằng vào thân thể của ngươi bây giờ, như thế nào có thể cả đứng cũng không đứng dậy nổi. Nhìn công lực và thân pháp của ngươi sử dụng không phải là đến từ Vô Cực Ma Tông, rốt cuộc tình huống là như thế nào thành thật nói ra cho ta, nếu không đừng trách vi sư sẽ lập tức thanh lí môn hộ!
Nhìn Đinh Hạo, Trần Lĩnh trầm giọng nói.
Đinh Hạo trong lòng thầm kêu khổ, mặc dù hắn nghĩ được Trần Lĩnh có lẽ sẽ đi tìm mình, nhưng không nghĩ rằng vừa rồi đánh nhau lại bị hắn nấp ở bên cạnh nhìn được, mấy người bọn hắn so với cảnh giới của Trần Lĩnh thì kém quá xa, căn bản không thể phát hiện. Ba người Trương Lợi không biết công pháp hắn tu luyện thì còn tưởng là Trần Lĩnh truyền cho, nhưng Trần Lĩnh há lại có thể không biết mình truyền là công pháp gì.
- Bẩm sư phụ, công pháp mà ta sử dụng vốn đúng là của Vô Cực Ma Tông, chỉ là ta sau khi tiêu hóa nội đan của Bát Sí Tử Mãng có thể là cùng nó sinh ra biến dị gì đó, liền khiến cho công pháp này biến thành bất luân bất loại (không giống loại gì cả), khiến cho sư phụ hiểu lầm rồi.
Đinh Hạo lập tức quyết định dù có chết cũng không thừa nhận, hắn biết Trần Lĩnh muốn chiếm dụng thân thể của mình mà đạt được hiệu quả cao nhất thì khẳng định sẽ không lập tức xuống tay.
- Ồ, ta chưa từng nghe qua Vô Cực ma công thế nhưng lại có công năng có thể cùng thứ khác sinh ra biến dị, ngươi là người đầu tiên phát hiện ra a, cho dù như vậy, thân pháp như quỷ mị mà ngươi vừa sử dụng thì giải thích như thế nào?
Trần Lĩnh lạnh lùng nói.
- Quỷ mị? Sư phụ thật là thích nói đùa, chỉ là sau khi ta hấp thụ nội đan của Bát Sí Tử Mãng thì cường độ của thân thể được đề cao một chút, tốc độ cũng nhanh một chút mà thôi, sao có thể nói là quỷ mị được? Sư phụ đối với công hiệu của nội đan Bát Sí Tử Mãng hiểu biết còn nhiều hơn ta, hẳn là biết đồ nhi không nói dối!
Đinh Hạo lập tức bổ sung!
Trần Lĩnh đương nhiên không tin mấy lời ma quỷ đó, từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã biết Đinh Hạo không phải người thật thà gì. Trẫn Lĩnh thấy cũng không moi ra được tin tức gì hữu dụng mà bản thân cũng không thể lập tức giết hắn để tìm hiểu liền phân phó Đinh Hạo đi dưỡng thương. Lão còn nói muốn thương thế mau khỏi thì tìm đến chỗ của mình, lúc đó lão sẽ có một ít công pháp khác muốn truyền cho Đinh Hạo!
Đinh Hạo đương nhiên cũng sẽ không tin lão lại có hảo tâm như vậy nên không tranh biện, trước mắt chuyện trọng yếu nhất là chữa thương cho tốt, đến lúc đó có chuyện gì phát sinh thì mình cũng có một chút dựa dẫm.
Thấy Trần Lĩnh đi rồi Đinh Hạo liền bắt đầu chữa thương. Đúng nhue lời Trần Lĩnh nói, thương thế của Đinh Hạo thật ra không nghiêm trọng như vẻ ngoài, Đinh Hạo vốn có thân thể cường tráng lại thêm được Vô Cực ma công rèn luyện nên thân thể lại càng cứng rắn. Một kích của Trương Lợi mặc dù khiến cho hắn bị nội thương, nhưng cũng tịnh không thể làm mất đi hoàn toàn cơ hội phản kích, chỉ là biết cảnh giới hơn kém quá lớn, phản kích cũng chỉ phí công nên mới giả ra là thương thế nghiêm trọng. Mà cũng vì Trương Lợi rất tự tin, không thừa thắng truy kích nên thương thế của Đinh Hạo cũng không bị tăng thêm.
Khi Trần Lĩnh và Trương Lợi đang tranh cãi thì Đinh Hạo đã sử dụng ma công để trị thương. Đến khi bọn họ tranh cãi xong thì thương thế của Đinh Hạo kỳ thật đã khỏi được hơn phân nửa, chỉ là hắn sợ Trần Lĩnh lại hạ độc thủ nên mới làm ra vẻ thân thể hư nhược!
Qua một đêm điều tức, thương thế đã khỏi hẳn, công lực của hắn lại còn ẩn ước có dấu hiệu muốn đột phá lên Tích Cốc trung kỳ, có thể là do ngày hôm qua đánh nhau khiến cho ma công tiêu hao qúa lớn làm cho dược lực của Bát Sí Tử Mãng còn lắng lại trong thân thể hoàn toàn được kích phát. Xem ra đánh nhau cũng là một loại phương pháp làm cho tu vi tăng tiến hữu hiệu!
Ỷ vào tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm nên Đinh Hạo không sợ lão, nhưng việc này cũng cần phải giải quyết sớm nên hắn nghĩ “Mặc dù nhược điểm của mình vẫn còn trong tay lão, nhưng trong tay lão cũng có nhãn giác và lân phiến của Bát Sí Tử Mãng, những vật này đều là tài liệu tốt để luyện khí, nếu mình truyền ra ngoài, bằng vào tu vi của lão ở Đoạn Hồn sơn thì muốn giữ được vật ấy nhất định là không thể, Mã Phong sẽ là kẻ đầu tiên không bỏ qua cho hắn! Hắc hắc… đã như vậy, mình đàm phán với hắn cũng không phải là điều không thể.”
Nghĩ thông điểm này, Đinh Hạo kiểm tra lại trang bị trên người rồi đi đến nơi ở của Trần Lĩnh!
- Sư phụ, đồ nhi Đinh Hạo đến xin bái kiến!
Đinh Hạo ở trước cửa chỗ của Trần Lĩnh nói.
- Vào đi, Bát Sí Tử Mãng quả nhiên là thần kỳ a, xem thần sắc của ngươi, thương thế mới qua một đêm thế nhưng đã khỏi hẳn rồi. Đã như vậy, đi theo vi sư tới sau núi, ta sẽ truyền cho ngươi vài bí pháp của ma môn!
Nhìn vẻ mặt của Trần Lĩnh phảng phất như là một khắc cũng không đợi được nữa rồi.
- Đồ nhi xin tạ ơn sư phụ!
Đinh Hạo đi theo Trần Lĩnh đến một cửa động bí mật ở phía sau núi nhưng không đi vào!
- Vì sao còn không vào động đi, chẳng lẽ sợ vi sư hãm hại ngươi hay sao?
Đinh Hạo đột nhiên lại cười, xem ra lòng tham lam quả nhiên là thứ làm mờ mắt người ta. Đến người xảo trá như Trần Lĩnh, cũng vì vậy mà phạm phải thứ sai lầm nhỏ như vậy, hắn nói câu đó không phải là chưa đánh đã khai sao? Nhìn dáng vẻ hắn như vậy xem ra cũng không cần diễn kịch với hắn nữa!
- Không sai! Đinh Hạo đúng là sợ sư phụ sẽ hãm hại ta. Nơi này phi thường an tĩnh, sư phụ nếu muốn truyền công thì hiện tại đã có thể rồi, ở trong động tối om như vậy, đồ nhi sợ rằng không nhìn được rõ ràng, ngược lại lại phụ mất hảo ý của sư phụ!
Đinh Hạo không nhanh không chậm nói.
Trần Lĩnh không giận mà lại cười, chỉ là tiếng cười lại giống như sói tru quỷ khóc:
- Tốt, tốt, tuổi còn nhỏ mà đã cẩn thận như vậy, hiến thấy, hiếm thấy. Chỉ là chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chỉ bằng vào tu vi Tích Cốc kỳ của ngươi, cho dù là ở chỗ này cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của vi sư sao? Buồn cười, buồn cười a, hôm nay vi sư sẽ tiễn ngươi đi một đoạn đường. Ha ha, vi sư cho ngươi chỗ tốt rất lớn, hôm nay liền sẽ một lần thu hồi về.
Trong tiếng cường, Trần Lĩnh rốt cuộc cũng đã trở mặt, trong mắt bắn ra lục mang, giống như ác quỷ đánh về phía Đinh Hạo.
Đinh Hạo sớm đã có chuẩn bị, Nghịch Thiên Ma Kiếm đen thui đã nằm sẵn trong tay, cơ hồ đồng thời với lúc Trần Lĩnh đánh tới đã ngự kiếm mà bay. Trần Lĩnh còn chưa tới trước mặt Đinh Hạo đã không thấy thân ảnh của Đinh Hạo đâu nữa, chỉ có thanh âm từ xa xa truyền đến:
- Hắc hắc, sư phụ có thể nghĩ đến, đồ nhi đương nhiên cũng đã nghĩ đến. Gần đây đồ nhi may mắn có được một thanh kiếm, đồ nhi mặc dù còn chưa tới Nguyên Anh kỳ mà cũng đã có thể ngự kiếm mà bay, tốc độ lại cực nhanh. Chẳng biết với tu vi Nguyên Anh kỳ của sư phụ ngự kiếm phi hành có thể đuổi kịp đồ nhi không? Đồ nhi rất là tò mò.... À, sư phụ mau mau một chút, đây còn chưa phải là tốc độ cực hạn của thanh kiếm này đâu.
Tiếng trêu chọc của Đinh Hạo thỉnh thoảng truyền đến, Trần Lĩnh mặc dù đã sử toàn lực nhưng vẫn không thể đuổi kịp, ngược lại còn tức giận thiếu chút nữa ngã từ trên kiếm xuống!
- Thật là tốt, lại đám đối với vi sư như vậy. Cho dù vi sư đuổi không kịp ngươi, liều mạng không cần chỗ tốt của nội đan Bát Sí Tử Mãng, cũng phải mang việc ngươi có Bát Sí Tử Mãng này nói cho tất cả các môn phái tu ma ở Đoạn Hồn sơn này, nhất định phải cho ngươi hồn phi phách tán, chết không có đất chôn!
Trần Lĩnh tức giận đến mức cả ngũ thần cũng đều loạn lên, lửa giận công tâm đánh mất cả lý trí.
- Sư phụ làm vậy làm gì, nói thế nào thì ta và ngươi cũng đã là thầy trò một thời gian, làm như vậy không khỏi khiến cho Đinh Hạo lạnh lòng hay sao. Nếu như đồ nhi quá mức sợ hãi, đem chuyện ngươi có nhãn giác và lân phiến của Bát Sí Tử Mãng nói cho mọi người, tin rằng mọi người đều sẽ cảm thấy hứng thú. Nhìn biểu tình sư tôn Mã Phong đối với lân phiến lúc đó, đồ nhi cũng phải lo lắng cho an nguy của sư phụ a! Như vậy sư đồ ta cùng vong, lại tiện nghi cho người khác, thực sự là không làm cho người ta thoải mái.
Đinh Hạo vẫn không chút hoảng hốt.
Trần Lĩnh rốt cuộc từ trên không hạ xuống, tâm thần trấn tĩnh lại một chút rồi chậm rãi nói:
- Hảo đồ nhi, nhãn quang của vi sư quả nhiên không tệ, may mắn có được một đồ đệ độc ác xảo trá như ngươi, thật sự là ngoài dự liệu của vi sư a. Cũng được, đã như vậy ngươi dừng lại đi, sư đồ chúng ta nói chuyện một chút.
Đã biết không làm gì được Đinh Hạo, Trần Lĩnh cũng chỉ có thể lực chọn thỏa hiệp!
- Ồ, sư phụ đứng ở đó là được rồi, không cần gần quá mức, ngươi nói ta vẫn nghe được rõ ràng!
Trông thấy Trần Lĩnh vẫn tiếp tục tiến tới gần hắn liền vội nói!
Đinh Hạo cẩn thận như vậy khiến Trần Lĩnh có một loại cảm giác vô lực không thể làm gì, mình đã hoàn toàn không nắm được thế chủ động nữa rồi.
Thấy Trần lĩnh không tiếp cận nữa, Đinh Hạo lần đầu nghiêm túc nói:
- Sư phụ nhận Đinh Hạo làm đồ đệ, còn mang Đinh Hạo tiến vào Tu Chân giới và truyền cho Đinh Hạo Vô Cực ma công chống lại sự phát tác của nội đan của Bát Sí Tử Mãng. Tuy biết sư phụ không có hảo ý, nhưng Đinh Hạo vẫn như cũ vô cùng cảm kích. Đinh Hạo tuy có kỳ ngộ không tiện lộ ra với sư phụ, nhưng Đinh Hạo cam đoan quyết không thiếu chỗ tốt dành cho sư phụ, đây là vài khối cực phẩm linh thạch mà Đinh Hạo vô tình tìm được, còn có một nửa bộ ma công pháp quyết công kích cực mạnh, Đinh Hạo xin hiếu kính với sư phụ. Đinh Hạo mặc dù tôn trọng sư phụ, nhưng nếu sư phụ lại dám ra tay gia hại ta, Đinh Hạo nhất định sẽ cá chết lưới rách, cam đoan sư phụ cũng sẽ chết thi cốt không còn!
Nói đến đây Đinh Hạo thần sắc âm lãnh, chậm rãi lui về phía sau!
Trần Lĩnh cầm lây linh thạch và pháp quyết ma công mà Đinh Hạo để lại dưới mặt đất, một lát sau vẻ mặt lão mừng như điên, thanh âm run rẩy nói:
- Vi sư thực sự không nhận lầm tên đồ đệ ngươi, sớm biết ngươi không phải là vật trong ao (ngu dốt, thiếu tầm nhìn), nhưng vận khí của đồ nhi thật sự tốt đến mức làm vi sư phải cảm khái. Đã có hai vật này, vi sư tu vi tiến bộ có thể thấy từng ngày. Đã như vậy, vi sư cam đoan từ nay về sau quyết sẽ không nhân cơ hội hãm hại ngươi, hơn nữa còn tài bồi cho tốt. Vi sư cũng mang tâm đắc nhiều năm chính mình tu luyện cấp cho ngươi để biểu đạt thành ý. Mặc dù không được thần ký như công pháp này, nhưng lại là một chút tiểu pháp môn mà bây giờ ngươi có thể sử dụng! Hy vọng ngươi tu luyện cho tốt, vi sư biết ngươi sẽ không tin ta, công pháp ta cũng để lại nơi này, bây giờ phải đi bế quan, ngươi tự lo lấy mình cho tốt nhé!
Trần Lĩnh vẻ mặt tràn ngập vui mừng, ngự phi kiếm đằng không mà bay, thế nhưng lại so với lúc đuổi Đinh Hạo còn nhanh hơn một chút!
Bây giờ Đinh Hạo mới hoàn toàn thờ phào một hơi, mặc dù không biết lời của Trần Lĩnh là thật hay giả, nhưng xem ra trước mắt tạm thời giải quyết được nguy cơ lớn nhất! Cầm lấy ngọc giản chứa công pháp mà Trần Lĩnh lưu lại, đem tâm thần chìm vào trong đó, vẻ mặt mừng như điên của Trần Lĩnh vừa rồi lại hiện lên trên mặt Đinh Hạo!
Dịch : ngunuong
Biên dịch : vandai79
Biên tập : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
Công pháp trong ngọc giản tuy tịnh không phải là tuyệt thế ma công gì nhưng lại là thứ trước mắt Đinh Hạo cần thiết nhất. Bí pháp của Vô Cực ma công tuy là siêu tuyệt nhưng lại cần chân nguyên cường đại để duy trì mới có thể sử dụng được, với tu vi Tích Cốc trung kỳ của Đinh Hạo bây giờ căn bản là không tu luyện nổi.
Nhưng một chút công pháp Trần Lĩnh lưu lại lại là thứ trước mắt Đinh Hạo có thể tu luyện, vừa rồi hắn cùng ba người Trương Lợi đánh nhau hoàn toàn đều là dựa vào thân thể cường tráng mà tranh đấu, mặc dù chống lại hai người Đái Trinh Quân, Vương Vân Phi thì không có vấn đề gì, nhưng với Trương Lợi lại khiến cho Đinh Hạo không có chút năng lực phản kháng. Một mặt là do cảnh giới chênh lệch quá lớn, mặt khác là bởi vì Đinh Hạo chỉ biết công kích cận thân mà cả cơ hội đến gần Trương Lợi cũng không có. Nhưng có mấy thứ công pháp này của Trần Lĩnh rồi, Đinh Hạo mặc dù đối với Trương Lợi cũng không tạo được uy hiếp gì được nhưng cũng không phải là hoàn toàn mặc cho người ta xử trí nữa.
Vẫn như cũ vào bí động dưới hàn đàm để tiến hành bế quan tiếp, Đinh Hạo nghĩ rằng nơi này có thể là nơi an tĩnh, bí ẩn nhất bên trong Vô Cực Ma Tông.
Mất đi sự trợ giúp của nội đan Bát Sí Tử Mãng nên tu luyện có chút chậm chạp nhưng Đinh Hạo vẫn dựa vào nỗ lực của bản thân đã từ Tích Cốc trung kỳ đề cao đến Khai Quang sơ kỳ, quá trình này Đinh Hạo đã dùng thời gian gần ba năm.
Những pháp quyết Trần Lĩnh lưu lại thích hợp để tu luyện cũng đã luyện xong hết.
Phược Linh quyết, có thể trói buộc được người có tu vi gần ngang với bản thân trong vòng khoảng ba giây, trong chiến đấu nó có thể có tác dụng mang tính chất quyết định. Chỉ là công pháp này chỉ ở gần thì mới sử dụng được, hơn nữa khi sử dụng còn có quang mang giống như bạch liên (hoa sen trắng), nếu cẩn thận một chút hoàn toàn có thể đề phòng, nhưng đối với Đinh Hạo mà nói đã là thứ tốt rất hiếm có rồi.
Hàn Phách quyết, khi công kích địch nhân còn có cả hàn khí, đáng tiếc là công pháp này không được đầy đủ nên Đinh Hạo cũng không thể phát huy được hoàn toàn uy lực của nó, nhưng khi phối hợp sử dụng với Nghịch Thiên Ma Kiếm lại có thể bù cho chỗ thiếu sót này, uy lực của nó cũng đủ làm cho Đinh Hạo cảm thấy hài lòng. Mấy thứ công pháp khác cũng không đầy đủ nên Đinh Hạo cũng không cảm thấy cần thiết cần phải tu luyện.
Mà Bát Sí Tử Mãng con đã đem thịt của Bát Sí Tử Mãng mẹ dần ăn sạch, sau khi hấp thu một viên cực phẩm tinh thạch của Đinh Hạo cũng đã thức tỉnh, hiện tại đã dài đến ba trượng. Bởi vì Đinh Hạo đã thôn phệ nội đan của mẹ nó, nên nó đã xem Đinh Hạo là thân nhân duy nhất, Đinh Hạo cũng có thể tiến hành câu thông với nó, đó cũng là một sự trợ giúp lớn.
Lúc này Đinh Hạo tin tưởng nếu như lại đánh nhau với Trương Lợi, dựa vào vài thứ trợ giúp này mặc dù không dám nói là có thể dễ dàng thắng được Trương Lợi, nhưng cũng không nhất định sẽ rơi xuống hạ phong. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là vài năm này Trương Lợi không có chút tiến bộ nào, nếu không thì cảnh giới sai biệt quá lớn, xác xuất bản thân thủ thắng sẽ là rất thấp.
Cảm giác thấy tiếp tục tu luyện nữa cũng sẽ không có tiến bộ quá lớn, tu luyện cũng là tu tâm, nếu bản thân không đủ kinh lịch thì rất khó có được đột phá lớn hơn. Mà tài liệu cơ sở của Đinh Hạo cần để tu luyện một số trận pháp và phù chú lại không có, lần trước hắn vốn là muốn đi kiếm một ít nhưng vì Trương Lợi xuất hiện ngoài ý muốn đã khiến cho kế hoạch bị rối loạn!
Trong ngọc giản của Trần Lĩnh có ghi chú về một số tài liệu cơ sở và xuất xứ của những tài liệu này ở Đoạn Hồn sơn, điểm này khiến cho Đinh Hạo càng thêm vui mừng, bản thân hắn khi tìm kiếm sẽ không cần lòng vòng nhiều.
Mặc dù Trần Lĩnh vẫn không có hảo ý nhưng chính lão đã đem Đinh Hạo đến Tu Chân giới thần bí mạc trắc này, nên đối với hắn thì Trần Lĩnh cũng có chút ân huệ. Nếu không có lão thì bản thân Đinh Hạo có lẽ đã vĩnh viễn ở Sơn Hà thôn lặp lại bước đi của tiền nhân, suốt đời sống vô vị!
Sửa sang lại một chút đồ vật trên người xong, Đinh Hạo liền rời khỏi bí động.
Đoạn Hồn sơn kéo dài hơn vạn dặm, chính bởi vì linh khí sung túc, kỳ hoa dị thảo, quái thạch hung thú lại càng không thể kể hết! Các loại bí động thâm đàm lại càng là nhiều như lông trâu, đối với tu chân giả mà nói thì đó là nguốn tài liệu sung túc. Chính vì vậy nên nếu như không biết thứ mình cần tìm có ở chỗ nào, đi tìm cũng là phi thường phiền toái. Cũng may trong ngọc giản của Trần Lĩnh đối với một số tài liệu trụ cột đều có giới thiệu nên cũng tiết kiệm cho Đinh Hạo rất nhiều công sức.
Tránh khỏi mấy khu vực mẫn cảm cách mấy tông phái khác không xa, mất mấy tháng thời gian, Đinh Hạo cũng đã thu thập được hầu hết vài thứ tài liệu quan trọng mà chình mình cần. Địa tê ngưu một sừng là một trong những loại cần thiết nhất hiện tại, chỉ là nó chỉ xuất hiện ở khu vực phụ cận Hoắc Đồng sơn động, nhưng nơi này lại là nơi giao giới giữa Huyết Sát Tông và Thị Hồn Tông, tuy nói Địa tê ngưu cũng không phải là thứ trân quý gì, nhưng môn nhân của hai tông này lại thường xuyên xuất hiện ở chỗ đó.
Thực lực của hai tông này khá là cường thịnh, vạn nhất gặp phải tranh chấp, bằng vào tu vi của mình cho dù có mượn tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm, gặp phải tu ma giả từ Nguyên Anh kỳ trở lên bản thân có lẽ đến cả chạy trốn cũng không kịp.
Bất quá hành sự mà sợ đầu sợ đuôi không phải là tính cách của Đinh Hạo nên hắn tập trung tinh thần, cẩn thận truy tìm dấu vết. Qua hơn một canh giờ cố gắng, cuối cùng trời cũng không phụ công người có tâm, Đinh Hạo đã dễ dàng tìm được hai con Địa tê ngưu, nhất kiếm chém xuống khiến đầu và sừng của hai con thú lìa khỏi thân. Sau khi gọi Bát Sí Tử Mãng ra ăn sạch sẽ thân thể chúng, nhìn lại sừng của Địa tê ngưu với chất lượng cực phẩm, Đinh Hạo không khỏi cảm khái bản thân vận khí thật là tốt.
Bát Sí Tử Mãng đi theo Đinh Hạo tìm tòi mấy tháng nay trở nên có tác dụng rất lớn, ma thú bình thường đối với nó hoàn toàn không có năng lực phản kháng, tiết kiệm cho Đinh Hạo rất nhiều công sức. Bát Sí Tử Mãng mấy năm nay theo bên cạnh Đinh Hạo kiếm được chỗ tốt cũng không ít, Đinh Hạo tuy biết ngọc thạch linh dược trong ngọc giản của mình trân quý, nhưng thứ nhất là trước mắt mình cũng không thể dùng được, thứ hai là những thứ vật phẩm tốt, chỉ cần bản thân thực lực đủ mạnh hoàn toàn có thể kiếm. Đinh Hạo cũng không nghĩ đến mình sẽ đi núi sâu rừng thẳm để tìm kiếm, cường hành cướp đoạt mới là ý định của hắn. Hơn nữa Bát Sí Tử Mãng đối với những vật phẩm này tiêu hao cũng không tính là nhiều, cho nên cơ bản là Bát Sí Tử Mãng muốn ăn cái gì liền cấp cho nó cái đó. Được ngọc thạch linh dược không ngừng bồi bổ, Bát Sí Tử Mãng đã ẩn ước có dấu hiệu đột phá tiến hóa.
Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau, Đinh Hạo đột nhiên cả kinh, vốn định lập tức thừa dịp bỏ chạy nhưng nội dung hai người nói chuyện đã truyền đến trong tai.
- Hồn Luyện tông hội năm mươi năm một lần sắp đến rồi, Đỗ Minh Uy ngươi không bế quan tu luyện cho tốt lại đến đây làm cái gì? Nhìn ngươi mới đến Khai Quang trung kỳ có lẽ ngay cả tầng thứ ba của Huyết Sát thực kinh cũng chưa tu luyện xong, đừng để đến lúc đó ngay cả tư cách tiến vào cũng không có a!
Sau đó một tiếng cười lạnh truyền đến tai Đinh Hạo!
- Hắc hắc, ta mới đến Khai Quang trung kỳ, ngươi bất quá cũng chỉ là Khai Quang hậu kỳ mà thôi, không phải cũng giống ta không có tư cách tiến vào hay sao? Lần trước Thị Hồn Tông các ngươi hình như chỉ có ba người sống mà ra được. Huyết Sát Tông chúng ta mặc dù không ra sao, nhưng cũng có năm người đi ra được, so với các ngươi còn nhiều hơn hai người! Không hiểu ngươi có cái gì mà đòi cười nhạo ta không có tư cách!
Một tiếng cười lạnh khác lại truyền đến, chỉ là so với thanh âm vừa rồi thì khàn hơn rất nhiều!
Vừa nghe thấy hai người tu vi so với mình cũng không cao hơn nhiều lắm, tuy nói khó mà thủ thắng, nhưng tự bảo vệ thì lại có thừa, nên Đinh Hạo thấy cũng không cần vội vã bỏ đi. Hơn nữa hắn đối với Hồn Luyện tông hội trong lời của bọn chúng cũng rất là tò mò nên tiến đến gần thêm một chút, đến khi xác định chúng không phát hiện ra được mới bắt đầu dụng tâm lắng nghe.
- Nếu không phải Huyết Sát Tông các ngươi tự làm môn nhân của mình hồn phi phách tán thì như thế nào có thể còn sống đến năm người đi ra? Đối với người của mình mà cũng tàn nhẫn như vậy thì quả thực là vô sỉ!
Tiếng cười nhạo lại truyền đến.
- Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn! Tu ma giả chúng ta vốn là như vậy, chỉ cần kết quả, không nhìn quá trình! Mấy cái này tạm thời không nói đến, vì sao mà ngươi lại đến đây? Ta là bởi vì theo hẹn với Tương Như Vân của Âm Dương Hòa Hợp Tông mà đến, còn ngươi không phải là thấy phòng cảnh nơi này tốt đến đây thưởng hoa đấy chứ? Hắc hắc, Hác huynh tốt nhất là tránh xa ra một chút, đừng quấy rầy sự tình đắc ý của ta!
Người này tự đắc nói.
- Ồ, ngươi cũng là ước hẹn với Tương Như Vân mà tới đây, vừa khéo tại hạ cũng là như vậy. Tương Như Vân tuy chỉ là đệ tử đời thứ ba của Âm Dương Hòa Hợp Tông nhưng Âm Dương ma công cũng có chút thành tựu, nếu giao hợp cùng với nàng tư vị khẳng định là dục tiên dục tử. Hắc hắc, tác phong của đệ tử Âm Dương Hòa Hợp Tông cả ngươi và ta đều biết, xem ra chúng ta hôm nay chỉ có một người có thể được hưởng sự ving dự đặc biệt này thôi. Đỗ Minh Uy, ngươi không phải là đối thủ của ta thì tránh đi cho sớm, đừng để phải xấu hổ!
Người kia luôn miệng cười lạnh.
- Hác Thành Trọng, tu vi của ngươi bất quá cao hơn ta nửa bậc, ta không tin là ngươi lại có thể làm gì được ta!
“Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương”, người kia cũng hiểu rất rõ ý của câu này, cũng không thấy hắn có động tác gì, một đôi Kê Trảo Âm Dương Việt (việt trong phủ việt – búa rìu) mang theo khói màu huyết hồng bổ về hường Hác Thành Trọng.
- Mễ lạp chi châu (hạt gạo), cũng dám tranh sáng với mặt trăng. Tuy là Kê Trảo Âm Dương Việt của ngươi cũng coi như là một bảo vật, nhưng bằng vào tu vi Huyết Sát thực kinh cả tầng thứ ba cũng không đến của ngươi sử dụng thì có thể phát huy bao nhiêu uy lực của nó mà lại còn muốn cùng ta tranh đoạt, thật sự là không biết sống chết!
Người kia theo lời mà lên, một chiếc cờ đen có hình mặt quỷ toàn thân âm hồn quấn quanh đánh tới Kê Trảo Âm Dương Việt, vừa mới tiếp xúc thì âm hồn quỷ lệ bạo liệt xạ ra như bạch tuộc bao hoàn toàn lấy Kê Trảo Âm Dương Việt.
- Không nghĩ tới ngươi đã tu luyện Thị Hồn phiên tới mức bách quỷ hoành hành, hôm nay tính là ta thua thiệt, Kê Trảo Âm Dương Việt của ta không hơn được nó!
Trông thấy uy lực của Thị Hồn phiên, Đỗ Minh Uy bắt đầu chột dạ!
- Mới thua thiệt một chút đã nghĩ đến chạy, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy! Hắc hắc.
Lại một phiên nữa đánh về phía Đỗ Minh Uy, mặt quỷ âm hồn trên là cờ như muốn rời phiên mà ra, trong khi Đỗ Minh Uy còn chưa kịp chạy trốn đã mang hắn hoàn toàn bao trụ lấy.
- Hác Thành Trọng ngươi lại dám đối với ta như vậy, Huyết Sát Tông tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Đỗ Minh Uy lớn tiếng hét lên, mặt quỷ âm hồn trên Thị Hồn phiên như con đỉa liên tục hút máu từ thân thể của Đỗ Minh Uy, thân thể huyết nhục cao lớn của Đỗ Minh Uy dần dần tiêu đi mà trở nên gầy gò.
- Ngươi đã sắp chết rồi mà còn mạnh miệng, dưới Thị Hồn phiên của ta ngay cả hồn phách cũng không còn, việc hôm nay còn ai biết được? Mà cho dù Huyết Sát Tông các ngươi phát hiện ra thì làm sao? Thị Hồn Tông chúng ta không sợ Huyết Sát Tông các ngươi!
Trông thấy Đỗ Minh Uy như vậy, Hác Thành Trong không khỏi đắc ý điên cuồng cười lên.
- Mẹ kiếp, ta có chết cũng không tha cho ngươi!
Đỗ Minh Uy lớn tiếng hét lên, thân thể đột nhiên phát ra quang mang màu huyết hồng bắn về phía Hác Thành Trọng, mới đầu huyết hồng quang còn mỏng manh, khi đến trước mặt Hác Thành Trọng thì đã huyết khí đại thịnh!
Vẻ mặt đắc ý của Hác Thành trọng đột nhiên chuyển thành kinh hãi, lập tức bối rối bỏ chạy, chưa được vài bước đã nghe Đỗ Minh Uy tru lên vài tiếng “Huyết Sát Bạo Liệt quyết”, toàn thân giống như thuốc nổ nổ mạnh giữa không trung, mặt quỷ âm hồn trên Thị Hồn phiên dường như cảm giác được nguy hiểm, hô một tiếng đã biến mất trong phiên.
Sau vụ nổ mạnh, Đỗ Minh Uy toàn thân một mẩu xương cũng không còn, mà Hác Thành Trọng bị ảnh hưởng, ngã xuống đất, khóe miệng ứa máu, thở hồng hộc! Miệng hùng hùng hổ hổ:
Mẹ kiếp, Huyết Sát Tông đích thực là một đám điên, rốt cuộc là ai sáng tạo ra loại công pháp này, sắp chết còn muốn kéo người ta theo bồi táng. May mà ta đã sớm nhìn mà chạy nhanh, nếu không thì thật sự là hắn đã đắc thủ rồi!
- Ha ha, trước khi chạy ngươi hãy đem khí lực lưu lại để hưởng khoái lạc đi, nếu không sao có thể thỏa ước hẹn với nô gia!
Một giọng nữ nhân mềm mại vang lên bên tai Đinh Hạo!