|
|
15-09-2008, 05:48 AM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 6 Xác Chết Mỹ Nhân
Äả tá»±: LanhDienTu
Thá»±c ra Trần Gia Lân chẳng tá»± tin trong vòng ba chiêu có thể hạ được Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh.
Hắn chÆ°a biết công lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng ra sao, chỉ cáºy và o quan sát tình hình y đã Ä‘á»™ng thủ vá»›i Quan Lạc Hiệp Thiếu vẫn chÆ°a đủ. Hắn váºn khởi mÆ°á»i thà nh công lá»±c chuyển và o thân kiếm, Ä‘ang chuẩn bị nên sá» dụng chiêu thức gì để đối phó đối phÆ°Æ¡ng đây...
Quan Lạc Hiệp Thiếu đứng bên ngoà i khẽ cÆ°á»i má»™t tiếng, y Ä‘Æ°a mắt chăm chú theo dõi hai ngÆ°á»i.
Thình lình...
- A!
Má»™t tiếng gầm thét phá không vang lên, hai binh khà va chạm và o nhau kêu keng má»™t tiếng Ä‘inh tai. Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh lùi ra sau ba bÆ°á»›c liá»n, y cúi đầu xem xét ống sáo ngá»c thạch của mình có bị hÆ° há»ng gì không, trong lòng lấy là m kinh hãi hết sức, chiêu thức ngá»c địch của y thâm ảo kỳ diệu, Ãt khi nà o chạm vá»›i binh khà của địch, thế mà ống sáo của y đã không tránh khá»i kiếm thuáºt thần kỳ của NgÆ° Lang nà y.
Trần Gia Lân thong thả tra kiếm và o bao, trông mặt không có chút biểu hiện gì hết, nhÆ°ng trong lòng hắn lấy là m phấn khởi vô cùng. Má»™t đòn nà y đã là m tăng trưởng lòng tin đối vá»›i võ nghệ của sÆ° phụ, đồng thá»i cÅ©ng khảo nghiệm được công lá»±c của mình đến mức nà o rồi.
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh trông thấy ngá»c địch của mình không há» hấn gì, y thở phà o má»™t cái, ngÆ°á»›c đầu lên nhìn, thấy đối phÆ°Æ¡ng đã tra kiếm và o bao, bất giác lấy là m ngạc nhiên, trầm giá»ng nói:
- Chưa phân thắng bại, tại sao bằng hữu lại thu kiếm đi?
Thá»±c ra y miá»…n cưỡng lắm má»›i thốt được lá»i nói nhÆ° váºy, vì y biết rằng mình không phải địch thủ của NgÆ° Lang nà y, nhÆ°ng vì danh dá»± và vì Võ Lâm Tiên CÆ¡, y quyết phải đấu tiếp, y chuẩn bị sá» dụng tuyệt chiêu để cứu vãn tình thế.
Trần Gia Lân đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn đối phương, nói:
- Hai ta không thù không oán, đến đây cũng đủ rồi.
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh nghe hắn nói thế bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—. Nếu bảo rằng mình lùi ra sau xem xét ngá»c địch có hÆ° há»ng hay không nhÆ° váºy cho là thua thì cÅ©ng chẳng đúng, thế thì tại sao đối phÆ°Æ¡ng lại nói đủ rồi?
Thoạt tiên chÃnh Quan Lạc Hiệp Thiếu cÅ©ng lấy là m ngạc nhiên vô cùng, bây giá» nghe hắn nói nhÆ° váºy, y đã trông thấy rồi, Quan Lạc Hiệp Thiếu cất giá»ng lạnh nhạt nói:
- Huynh Ä‘Ã i cho ngá»±a hồi đầu Ä‘i, hãy hẹn hôm khác má»i đến hồ Bà DÆ°Æ¡ng tầm lạc váºy. Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh cả kinh thất sắc, nhÆ°ng y vẫn gượng cÆ°á»i, nói:
- Các hạ nói thế có nghÄ©a là sao? Quan Lạc Hiệp Thiếu mỉm cÆ°á»i, nói:
- Huynh đà i hãy xem kỹ trên ngực áo bên trái của mình thế nà o đã.
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh nghe y nói thế, bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên, vá»™i cúi đầu xuống nhìn và o ngá»±c áo, tức thì mặt mà y Ä‘á» bừng lên, thì ra trên ngá»±c áo bên trái bị kiếm của đối phÆ°Æ¡ng rạch tét má»™t Ä‘Æ°á»ng hở dà i Ä‘á»™ ná»a tấc, nếu không chăm chú nhìn thì chẳng trông thấy Ä‘Æ°á»ng tét nà y.
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh hổ thẹn vô cùng, trố mắt nhìn Trần Gia Lân, nói:
- Bằng hữu có má»™t thân võ công nhÆ° váºy, lại là m tay sai cho ngÆ°á»i, thá»±c chẳng đáng chút nà o hết, hẹn dịp sau gặp lại.
Nói xong, y nhảy lên lÆ°ng ngá»±a, giáºt dây cÆ°Æ¡ng chạy mất dạng luôn.
Trần Gia Lân có lòng nhân ái, lấy là m bất an vô cùng, chỉ vì muốn lừng danh, để cho ngÆ°á»i lợi dụng đến ná»—i phải phá bá» tiếng tăm của Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh, không cần phải nói, cÅ©ng đã kết oán vá»›i đối phÆ°Æ¡ng rồi.
Quan Lạc Hiệp Thiếu cÆ°á»i sang sảng má»™t tiếng, chắp tay nói:
- Äây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i tại hạ được trông thấy kiếm thuáºt thần kỳ nhÆ° váºy, tại hạ lấy là m bá»™i phục vô cùng.
Mặc dù trong lòng Trần Gia Lân có má»™t ná»a tá»± nguyện xuất thủ, thế nhÆ°ng bị ngÆ°á»i lợi dụng, trong bụng cÅ©ng có chút chẳng vui, hÆ¡n nữa Ä‘iá»u mà Quan Lạc Hiệp Thiếu tại sao dám khẳng định mình đánh thắng Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh vẫn là má»™t nghi vấn khó hiểu, thế rồi hắn nói giá»ng lạnh nhÆ° tiá»n:
- Bây giá» các hạ có thể và o Hoa Nguyệt Biệt Trang là m tá»a thượng quý khách của Bà DÆ°Æ¡ng phu nhân được rồi, nhÆ°ng tại hạ xin được há»i má»™t Ä‘iá»u, tại sao các hạ chÆ°a Ä‘á»™ng thủ vá»›i tại hạ, lại dám khẳng định võ công của kẻ nà y vượt hẳn Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Æ°?
Quan Lạc Hiệp Thiếu cÆ°á»i thần bÃ, nói:
- VỠđiểm nà y, mai sau sẽ nói cho các hạ rõ có được không? Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói:
- Các hạ không đồng ý nói, tại hạ cũng không thắc mắc là m gì, xin chà o bằng hữu.
- Khoan đã!
- Các hạ còn Ä‘iá»u chi chỉ giáo nữa?
- Tại hạ thà nh tâm muốn kết giao với huynh đà i...
- Äiá»u nà y chá» mai sau hãy tÃnh!
- Huynh Ä‘Ã i hà tất từ chối lòng thà nh của ngÆ°á»i nhÆ° váºy, bản công tá» xin nói má»™t lá»i không tá»± lượng sức, tại hạ không tùy tiện kết giao bạn bè đâu, mà hôm nay bản công tá» chủ Ä‘á»™ng thỉnh cầu kết nạp, huynh Ä‘Ã i là ngÆ°á»i đâu tiên đấy.
Thoạt nghe câu nà y hình nhÆ° chẳng có gì là lạ cả, nhÆ°ng phân tÃch kỹ lại, thì cảm thấy đối phÆ°Æ¡ng cao ngạo tá»± kiêu hết sức.
Mặc dù Trần Gia Lân có lòng nhân ái, song hắn vẫn có tÃnh ngạo khà bẩm sinh, bèn cất giá»ng lạnh nhạt nói:
- Công tá» nói thế, quả tháºt tại hạ rất lấy là m vinh hạnh vô cùng, chá» khi nà o có cÆ¡ há»™i sẽ lÄ©nh giáo tiếp.
Dứt lá»i, hắn không chỠđối phÆ°Æ¡ng nói gì nữa, khẽ kéo nón rÆ¡m thấp xuống che lại bán phần gÆ°Æ¡ng mặt, cất bÆ°á»›c Ä‘i mà chẳng nói lá»i từ biệt.
o0o
Trần Gia Lân thong thả Ä‘i trên quan đạo, trong lòng cứ hồi tưởng má»™t mà n lúc nãy, nếu mình không xuất thủ, chẳng biết Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh và Quan Lạc Hiệp Thiếu ai thắng ai bại đây?
Äiá»u đáng buồn cÆ°á»i là hai ngÆ°á»i lại tranh già nh nữ nhân, vì tình yêu nam nữ không thể miá»…n cưỡng được cả, tại sao há» lại ra mặt tranh Ä‘oạt nhÆ° thế được Æ°?
Trần Gia Lân Ä‘ang còn suy nghÄ©, bá»—ng thấy má»™t cá»— xe ngá»±a bÃt bùng từ từ chạy tá»›i.
Trần Gia Lân ngÆ°á»›c đầu lên nhìn, bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—, Vì cá»— xe song mã bÃt bùng nà y chẳng có ngÆ°á»i lái xe, hai con ngá»±a nà y chỉ chạy dá»c theo quan đạo mà thôi.
Song mã bá»—ng thấy phÃa trÆ°á»›c có ngÆ°á»i cản Ä‘Æ°á»ng, cÅ©ng tá»± Ä‘á»™ng dừng lại luôn.
Trần Gia Lân thắc mắc không hiểu gì hết, rốt cuá»™c việc gì đã xảy ra thế, chẳng lẽ song mã nà y thừa lúc ngÆ°á»i lái xe không chú ý đã tá»± Ä‘á»™ng bá» chạy chăng?
Hắn suy nghÄ© đến đây, láºp tức bÆ°á»›c gần cá»— xe song mã ấy, bấy giá» hắn trông thấy rõ hÆ¡n, buồng xe được bịt lại má»™t cách kÃn đáo, hắn không thể nà o trông thấy bên trong chứa Ä‘á»±ng gì cả, căn cứ những mồ hồi toát ra trên mình song mã, hắn biết rằng cá»— xe song mã bÃt bùng nà y đã chạy má»™t lá»™ trình khá xa.
Thình lình...
Trần Gia Lân thoạt trông thấy trên tay lái cá»— xe ngá»±a có má»™t váºt gì lấp lánh chiếu sáng, hắn láºp tức trố mắt nhìn kỹ, má»›i thấy đó là má»™t con dao găm dà i Ä‘á»™ sáu tấc cắm sâu và o tay lái bằng gá»— ấy.
Tức thì, do Trần Gia Lân hoà n toà n chÆ°a có kinh nghiệm giang hồ đã bà ng hoà ng ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»— ngay, dao găm nà y tượng trÆ°ng cho cái gì váºy?
Trong lòng sinh tÃnh tò mò, hắn giÆ¡ tay vén mà n che lên, trố mắt nhìn và o trong thùng xe, bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên, té ra trong thùng xe có má»™t cá»— quan tà i gá»— bạch, không ngá» cá»— xe song mã nà y là cá»— xe váºn chuyển thi thể, thế nhÆ°ng tại sao không thấy gã lái xe Æ°?
Hắn còn đang kinh ngạc tại chỗ, thình lình...
Có má»™t trà ng những tiếng kêu cá»c cá»c của kỵ mã tung vó chạy tá»›i, hắn giáºt mình ngoái cổ nhìn ra sau, chỉ thấy hai kỵ mã ngá»±a phi nÆ°á»›c đại Ä‘ang từ hÆ°á»›ng Hoa Nguyệt Biệt Trang chạy tá»›i, chỉ trong bá»—ng chốc hai kỵ mã ná» chạy tá»›i chá»— hắn và song song dừng ngá»±a lại luôn.
Té ra ngÆ°á»i cưỡi trên lÆ°ng ngá»±a là hai thiếu nữ yêu kiá»u xinh đẹp. Má»™t trong hai thiếu nữa cất tiếng nói:
- Ủa, cá»— xe song mã dừng ở đây là m gì váºy? Thiếu nữ ná» nói:
- NgÆ°Æ¡i xuống ngá»±a há»i đối phÆ°Æ¡ng xem, biết đâu lại chẳng là quý khách của biệt trang.
Thiếu nữ lên tiếng trÆ°á»›c lúc nãy nhảy xuống ngá»±a, quả nhiên hà nh Ä‘á»™ng nhanh nhẹn gá»n gà ng hết sức, cô ta thoăn thoắt bÆ°á»›c tá»›i Trần Gia Lân, cất giá»ng yêu kiá»u nói:
- á»’! Vị đại ca lái xe kia, ngÆ°Æ¡i ở đâu đến váºy? Trần Gia Lân Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn y má»™t cái, nói:
- Không biết!
Thiếu nữ ná» nghe nói thế, cÆ°á»i khúc khÃch má»™t tiếng, nói:
- Kỳ diệu a! Ngươi lại không biết được ư?
Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa nỠthất kinh kêu a một tiếng, lượn mình phất phơ hạ xuống ngựa lướt tới cạnh xe ngựa, trố mắt xem xét dao găm đang cắm trên tay lái giây lát, mặt mà y biến sắc, nói:
- Nà y phu xe, có phải ngươi từ Phủ Châu đến chăng?
Trần Gia Lân giÆ¡ tay đẩy nón rÆ¡m ra sau, tức thì lá»™ nguyên gÆ°Æ¡ng mặt ra, cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Tại hạ Ä‘i Ä‘Æ°á»ng ghé ngang qua đây, không phải phu xe của cá»— xe ngá»±a nà y. Thiếu nữ xuống ngá»±a trÆ°á»›c buá»™c miệng nói:
- A! Äẹp trai hết sức!
Thiếu nữ xuống ngựa sau trợn mắt nhìn cô ta một cái, sau đó dùng cặp mắt nghi ngỠngắm Trần Gia Lân giây lát, nói:
- Äi Ä‘Æ°á»ng ghé ngang Æ°? Lạ thay, gã phu xe đâu rồi? Trần Gia Lân lắc đầu, nói:
- Không biết.
- Trong thùng xe có ai chăng?
- Cô nương tự xem xét thế nà o!
Thiếu nữ ná» do dá»± giây lát, bÆ°á»›c gần cá»— xe song mã giÆ¡ tay vén mà n lên, tức thì thất kinh kêu a má»™t tiếng, lùi ra phÃa sau và i bÆ°á»›c liá»n, hai mắt tròn xoe chăm chăm nhìn thẳng và o mặt Trần Gia Lân, nói:
- Äây là việc nhÆ° thế nà o đây?
Trần Gia Lân háºm há»±c đáp:
- Ta đã nói vá»›i ngÆ°Æ¡i rằng ta chỉ là ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘Æ°á»ng ghé ngang đây, nên ta không biết gì hết.
Thiếu nữ nỠbước gần xe ngựa xem qua một cái, cũng mặt mà y biến sắc, hớt hãi nói:
- Quan tà i, chẳng lẽ...
Thiếu nữ Ä‘ang đứng đối diện vá»›i Trần Gia Lân cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Hãy mở nắp quan tà i khám xét trong quan tà i có những gì nà o!
Trần Gia Lân nhủ thầm, chắc hai thiếu nữ nà y là nhân váºt của Hoa Nguyệt Biệt Trang không còn sai rồi, há» lại dám công nhiên mở nắp quan khám xét, nhÆ°ng sá»± việc không quan hệ đến mình, tốt hÆ¡n hết chá»› nhúng tay và o.
Trần Gia Lân Ä‘á»™ng tÃnh hiếu kỳ, hắn cÅ©ng muốn xem cho biết có những gì ở bên trong quan tà i, cho nên hắn đứng lại, chÆ°a chịu Ä‘i khá»i ngay.
Kêu cá»c cạch má»™t tiếng, nắp quan tà i được mở ra luôn, kế đó là má»™t tiếng thất kinh nổi lên tiếp, thiếu nữ đứng bên ngoà i xe ngá»±a la lá»›n, nói:
- Nà y thất muội, thế nà o?
- Thưa tam tỷ, y là ... là Thúy cô nương, y...
- Y bị thế nà o?
- Bị sát hại rồi!
Thiếu nữ được gá»i là tam tá»·, quay ngÆ°á»i qua vung chưởng đánh tung cả buồng xe ra, cau mà y nhìn và o trong quan tà i, sau đó quay sang hÆ°á»›ng Trần Gia Lân, giáºn dữ la hét há»i:
- Ngươi vâng mệnh lệnh đưa thi hà i đến đây chăng?
Trần Gia Lân có thân ngÆ°á»i cao lá»›n, mặc dù đứng cách xa cá»— xe song mã, nhÆ°ng hắn đã trông thấy rõ trong cá»— quan tà i có má»™t xác chết mỹ nhân, ngÆ°á»i chết nà y không lá»›n tuổi lắm, đứng từ xa nhìn tá»›i y nhÆ° là đang ngủ tháºt say sÆ°a, có Ä‘iá»u khiến ngÆ°á»i trông thấy phải kinh tâm táng đởm là giữa ngá»±c xác chết mỹ nữ nà y có cắm má»™t con dao găm lún sâu táºn cán dao.
Trông tình hình kẻ chết nà y là ngÆ°á»i của Hoa Nguyệt Biệt Trang rồi, thế nhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng tại sao lại bị giết nhÆ° váºy?
Con dao găm cắm trên tay lái và con dao cắm và o giữa ngá»±c xác chết giống y nhau, không cần phải há»i cÅ©ng biết con dao găm nà y chÃnh là ký hiệu của kẻ giết ngÆ°á»i, lúc nãy đối phÆ°Æ¡ng từng há»i mình có phải đến từ Phủ Châu hay không, Ä‘iá»u nà y chứng tỠđối phÆ°Æ¡ng đã biết hung thủ là ai.
Thiếu nữ ná» lại la hét há»i lần nữa:
- Hãy nói Ä‘i! Có phải ngÆ°Æ¡i đã vâng mệnh lệnh váºn chuyển thi hà i đến đây không? Trần Gia Lân nói giá»ng lạnh lùng:
- Tại hạ đã nói rất rõ rà ng rồi, tại hạ chỉ là ngÆ°á»i qua Ä‘Æ°á»ng thôi.
- Nói láo! Hãy khai mau, tại sao lại đưa thi hà i đến Biệt Trang?
- Xin cáo lá»—i hai vị, tại hạ không còn thì giá» rảnh nói chuyện vá»›i hai vị nữa. Dứt lá»i, hắn quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i ngay.
Thiếu nữ khẽ phất tay áo hất vỠhướng Trần Gia Lân, thì ra đối phương đã sỠdụng võ công thượng thừa Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Trần Gia Lân đảo mình lách sang một bên, nói:
- NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông lá»… phép không đấu vá»›i nữ nhân, tại hạ nhÆ°á»ng cô nÆ°Æ¡ng má»™t chiêu. Nói xong, hắn cất bÆ°á»›c Ä‘i tiếp.
Trông thấy thân pháp thần kỳ của đối phÆ°Æ¡ng, thiếu nữ nỠđã giáºt bắn ngÆ°á»i lên, y cứ cho rằng gã phu xe nà y quyết không thể có võ công cao cÆ°á»ng nhÆ° váºy, thiếu nữ Ä‘ang ở trên xe ngá»±a bay vá»t tá»›i chặn lại lối Ä‘i của Trần Gia Lân ngay.
Trần Gia Lân nói giá»ng lạnh lùng:
- Hai vị định cưỡng bức tại hạ xuất thủ sao? Thiếu nữ chặn ở phÃa trÆ°á»›c nói:
- Cưỡng bách ngÆ°Æ¡i xuất thủ thì sao? Thiếu nữ chặn ở đằng sau tiếp lá»i, nói:
- Biết Ä‘iá»u thì ngoan ngoãn theo hai tá»· muá»™i ta đến Hoa Nguyệt Biệt Trang, có lẽ phu nhân niệm tình ngÆ°Æ¡i chỉ là kẻ phu xe do ngÆ°á»i sai khiến, buông tha ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nên, bằng không ngÆ°Æ¡i không có khả năng rồi khá»i đây đâu.
Trần Gia Lân sá»±c nảy ra má»™t kế, nhủ thầm: “Châu lão gia từng hoà i nghi Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng có lẽ là ngÆ°á»i của Hoa Nguyệt Biệt Trang, tại sao mình không thừa cÆ¡ há»™i nà y và o trong thám thÃnh má»™t phen có hay chăng?â€
Hắn thoáng suy nghÄ© đến thê tá» Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng, trong lòng lấy là m Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng.
Trần Gia Lân suy nghÄ© đến đây, bèn gáºt đầu nói:
- Thôi được, ta đi theo các ngươi vỠHoa Nguyệt Biệt Trang cũng không hỠchi.
- Váºy ngÆ°Æ¡i lái cả xe Ä‘i Ä‘i!
- Xin cáo lá»—i vá»›i hai vị, tại hạ chÆ°a từng lái xe ngá»±a bao giá», còn Ä‘i ghe là tại hạ rất thông thạo.
- Nói sao? Ngươi không biết lái xe ngựa ư? Chớ giả đò là m gì, hãy thực tình một chút nà o!
Thình lình ngay lúc nà y...
Thiếu nữ được gá»i là tam tá»· ná» bá»—ng há»›n hở la lên:
- May quá! Phong đại nương đến kìa!
Trần Gia Lân Ä‘á»™ng lòng nhủ thầm. Chẳng biết Phong đại nÆ°Æ¡ng nà y là nhân váºt thế nà o nữa, hắn vừa suy nghÄ© vừa phóng mắt nhìn tá»›i trÆ°á»›c, chỉ thấy má»™t cá»— kiệu hoa thoăn thoắt chạy tá»›i, tốc Ä‘á»™ kiệu hoa chạy nhanh hết sức, chỉ trong bá»—ng chốc đã tá»›i hiện trÆ°á»ng ngay.
Hai thiếu nữ vội và ng bước tới đứng trước kiệu hoa cúi đầu hà nh lễ thưa rằng:
- Xuân Hoa, Tố Mai xin tham kiến đại nương!
Cá»— kiệu hoa dừng lại giữa lá»™, nhÆ°ng ngÆ°á»i trong kiệu không hiện thân, có má»™t âm thanh nữ nhân từ trong kiệu hoa vang ra nói:
- Có việc gì xảy ra thế?
Thiếu nữ tên Xuân Hoa cất tiếng thưa rằng:
- Bẩm đại nương, Thúy cô nương đã...
- Ta biết Ä‘iá»u nà y rồi, ngÆ°á»i nà y là ai váºy?
- Lúc hai đệ tỠđến đây, hắn Ä‘ang đứng cạnh xe ngá»±a, nhÆ°ng hắn không nhìn nháºn hắn là phu xe...
- Vốn thì hắn không phải là phu xe! Xuân Hoa ngạc nhiên nói:
- á»’! Váºy mà đệ tá» Ä‘ang chuẩn bị mang hắn vá» Hoa Nguyệt Biệt Trang để xét xá».
- NgÆ°Æ¡i có tra há»i lai lịch của hắn không?
- Thế à ... chưa...
- Hừ! Hồ đồ! Hãy mau há»i hắn xem sao?
- Vâng!
Thiếu nữ tên Xuân Hoa kêu vâng má»™t tiếng, láºp tức quay qua há»i Trần Gia Lân rằng:
- Ngươi nghe thấy rồi chứ, hãy nói lớn tiếng lên.
Trần Gia Lân ngẫm nghÄ© giây lát, trông tình hình há» không dẫn mình vá» Hoa Nguyệt Biệt Trang rồi, chi bằng mình cứ báo tên há» tháºt ra, nếu quả Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng là má»™t phe vá»›i há», tất nhiên phải có phản ứng ngay.
Trần Gia Lân suy nghÄ© đến đây, liá»n nói lá»›n tiếng rằng:
- Tại hạ tên là Trần Gia Lân hà nh nghỠđánh cá, hiện giỠta ở bên kia hồ. Thiếu nữ tên Xuân Hoa cau mà y nói:
- Äánh cá Æ°? Hừ! Trông cách ăn mặc của ngÆ°Æ¡i có lẽ không sai rồi. Phong đại nÆ°Æ¡ng trong hoa kiệu lên tiếng nói:
- Ngươi đánh cá ở hồ Bà Dương, coi như chúng ta là cùng xóm, ngươi cứ đi tự nhiên.
Trông thấy phản ứng của đối phÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy, Trần Gia Lân hÆ¡i thất vá»ng, hình nhÆ° lão chẳng há» quen biết mình, nhÆ° váºy chứng minh rằng Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng không phải là ngÆ°á»i của Hoa Nguyệt Biệt Trang, thế thì mình ở lại đây là m gì nữa? Hắn suy nghÄ© đến đây liá»n cất bÆ°á»›c bá» Ä‘i ngay.
Trần Gia Lân Ä‘i được và i dặm Ä‘Æ°á»ng, bá»—ng nghe thấy tiếng chim quạ kêu inh á»i bên cạnh cánh rừng. Hắn lấy là m lạ liá»n chạy và o trong rừng ngay, hắn thoạt vừa bÆ°á»›c chân và o trong rừng bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên. Thì ra hắn trông thấy má»™t xác chết máu me lem luốc nằm dÆ°á»›i má»™t gốc cây, hắn nhìn kỹ thấy viết máu còn má»›i, chÆ°a khô đặc, biết ngay đối phÆ°Æ¡ng bị sát hại chÆ°a bao lâu. Nhìn trang phục của xác chết má»›i hay đối phÆ°Æ¡ng là má»™t phu xe, không cần há»i cÅ©ng biết gã chết dÆ°á»›i tay của Phong đại nÆ°Æ¡ng rồi, chẳng trách gì y nói rằng “... ta biết Ä‘iá»u nà y... vốn là không phải hắn...â€
Và o lúc hoà ng hôn, Trần Gia Lân đã và o tá»›i thà nh Nhiêu Châu. Äây là nÆ¡i chốn hắn thÆ°á»ng lui tá»›i nên hắn không thấy xa lạ chút nà o hết. Theo thÆ°á»ng lệ, hắn Ä‘i và o tiểu khách Ä‘iếm quen thuá»™c ấy. Sau khi dùng cÆ¡m nÆ°á»›c xong, hắn bảo tiểu nhị mua há»™ má»™t đại hồng thiếp và ghi tên há» mình và o trong đại hồng thiếp, há»i thăm Ä‘Æ°á»ng Ä‘i đến Chúc phủ, sau đó rá»i khá»i tiểu Ä‘iếm tìm đến Chúc phủ ngay.
Chẳng mấy chốc Trần Gia Lân Ä‘i tá»i trÆ°á»›c má»™t cổng lầu to lá»›n, ngoà i cổng có treo hai cái lồng đèn, trên lồng đèn có Ä‘á» hai chữ “Chúc phủ†bằng mà u sắc và ng kim.
Trần Gia Lân nhủ thầm: “Äúng là nÆ¡i đây rồi!â€
Thế rồi hắn dừng lại trước cổng lầu, lớn tiếng kêu rằng:
- Trong phủ có ai chăng?
Tức thì có má»™t lão nhân bÆ°á»›c ra ngoà i, Ä‘Æ°a mắt nhìn Trần Gia Lân từ trên xuống dÆ°á»›i má»™t lát, lão trông thấy hắn ăn mặc kỳ quặc, cho rằng hắn là má»™t lãng tá» giang hồ đến là m phiá»n mà thôi, lão liá»n cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Äêm hôm bằng hữu kêu cá»a, có Ä‘iá»u chi chỉ giáo chăng?
Trần Gia Lân mỉm cÆ°á»i, tiến tá»›i hai bÆ°á»›c Ä‘Æ°a đại hồng thiếp ra, nói:
- Kẻ hèn nà y đặc biệt đến bái kiến Chúc nhị viên ngoại, cảm phiá»n quản gia thông báo há»™ được chăng?
Ông lão không Ä‘Æ°a tay nháºn danh thiếp mà đưa mắt nữa, lạnh lùng nói:
- Viên ngoại nhà lão hiện giá» không rảnh để tiếp khách, nếu bằng hữu có Ä‘iá»u gì cứ việc nói Ä‘i.
Trong lòng Trần Gia Lân chẳng mấy vui, thế nhưng hắn cố chịu đựng, lại nói tiếp:
- Kẻ nà y chẳng cần Ä‘iá»u gì cả, chỉ đăng môn bái kiến viên ngoại mà thôi! Ông lão vẫn không chịu nháºn danh thiếp của hắn, gượng cÆ°á»i nói:
- Quả thực là gia chủ nhân không rảnh rỗi để tiếp khách, bằng hữu hẹn hôm khác có được chăng?
Trong lòng Trần Gia Lân lấy là m áy náy khó xá» vô cùng, chẳng biết có nên đứng lại nữa không. Quả thá»±c đối phÆ°Æ¡ng khinh ngÆ°á»i quá thể, nhÆ°ng lão chỉ là má»™t hạ nhân, trách cứ lão là m chi cho mệt, hắn suy nghÄ© giây lát liá»n ném tấm đại hồng danh thiếp xuống đất, thò tay và o túi áo lấy quả cầu nhá» mà Châu lão gia đã cho mình ra, lắc quả cầu và o ngón út lắc liên tục má»™t hồi.
Tức thì tiếng chuông kêu leng keng nghe tháºt êm tai vang lên ngay. Ông lão trợn to đôi mắt ngạc nhiên há»i:
- Ngươi là m gì thế?
Trần Gia Lân chẳng thèm trả lá»i gì hết, hắn quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i ngay.
Hắn thoạt đi được và i bước, bỗng có một âm thanh trầm khà n có lực vang tới:
- Xin tiểu hữu dừng bước!
Trần Gia Lân nghe tiếng kêu gá»i, bất giác ngoái cổ nhìn ra sau, chỉ thấy má»™t lão nhân mặc áo lam đứng ngay trÆ°á»›c cổng, mặt mà y đối phÆ°Æ¡ng sáng sủa hết sức, Trần Gia Lân liá»n nhủ thầm trong bụng:
- Chẳng lẽ lão chÃnh là Chúc nhị viên ngoại chăng? Hắn vừa suy nghÄ© vừa quay ngÆ°á»i trở lại.
Trong tay lão nhân áo lam Ä‘ang cầm tấm đại hồng danh thiếp của Trần Gia Lân, lãi nhìn danh thiếp má»™t cái, sau đó há»i:
- Tiểu hữu hỠTrần ư?
Trần Gia Lân vội chắp tay thưa rằng:
- Vâng, tại hạ chÃnh là Trần Gia Lân, xin há»i tôn giá là ...
Lão nhân áo lam không đợi Trần Gia Lân nói hết lá»i, láºp tức nói:
- Lão phu là Bảo SÄ© Äình, tổng quản của Chúc phủ. Tiểu hữu và Châu Tiêu Thiên lão ca có quan hệ thế nà o váºy?
Trần Gia Lân nghiêm túc nói:
- Châu lão gia là bạn chà thân của sư môn vãn bối! Lão nhân áo lam khoát tay nói:
- Má»i tiểu hữu và o!
Trần Gia Lân cất bước đi và o cổng lầu, lão gác cổng ngượng ngùng nói:
- Xin thiếu hiệp thứ lá»—i cho già nà y. Trần Gia Lân cÆ°á»i khẩy, nói:
- Không hỠchi cả!
Sau khi và o trong phủ, hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o má»™t khách sảnh, phân chủ khách ngồi trên. Trần Gia Lân liá»n và o Ä‘á» nói:
- Kẻ nà y có chút việc đặc biệt đến quý phủ xin sự giúp đỡ của Chúc nhị viên ngoại.
Tổng quản Bảo SÄ© Äình cau mà y là m ra vẻ khó khăn nói:
- Gia chủ nhân và Châu lão ca là đôi bạn từ bao nhiêu năm nay. Tiểu hữu đến đây là thượng khách, dù bất cứ gia chủ nhân có báºn thế nà o Ä‘i nữa cÅ©ng quyết phải tiếp đón tiểu hữu má»›i đúng. Thế nhÆ°ng đêm nay bản phủ hữu sá»±, kết quả thế nà o vẫn chÆ°a biết được, cho nên... thà nh tháºt cáo lá»—i cùng quý tiểu hữu, tiểu hữu có việc chi cứ nói cho lão phu biết cÅ©ng không há» chi hết, có lẽ lão phu quyết định được cÅ©ng nên...
Trần Gia Lân bất giác lấy là m khó xá» vô cùng, há» Ä‘ang có việc, mình há có thể là m phiá»n ngÆ°á»i ta được chăng? Mình vẫn có thể tìm biện pháp khác để thám thÃnh lão thầy thuốc giang hồ kia mà .
Hắn suy nghĩ đến đây, ngượng nghịu nói:
- Chỉ là việc nhá» mà thôi, nếu quý phủ có việc thì kẻ nà y chẳng dám là m phiá»n, Ä‘Ã nh phải xin cáo từ váºy!
Nói xong hắn ngồi báºt dáºy ngay...
Tổng quản Bảo SÄ© Äình lấy là m áy náy nói:
- Xin chuyển lá»i đến Châu lão ca, gia chủ nhân thà nh tháºt xin lá»—i ngà i. Tiểu hữu muốn cáo biệt, lão phu cÅ©ng không dám miá»…n cưỡng lÆ°u tiểu hữu lại, hẹn hôm khác gặp lại thôi.
Thình lình ngay lúc nà y...
Có má»™t trà ng những tiếng cÆ°á»i lạnh lùng Ä‘inh tai phá không vang tá»›i, Bảo SÄ© Äình mặt mà y biến sắc há»›t hãi nói:
- Không ngỠđối phÆ°Æ¡ng đến sá»›m nhÆ° váºy, nà y tiểu hữu, bây giá» ngÆ°á»i không tiện ra ngoà i rồi, má»i hãy an tá»a trong khách sảnh, bất luáºn xảy ra việc gì xin tiểu hữu chá»› hiện thân ra.
Nói xong, lão lấy tay phất tắt ngá»n đèn, vá»™i và ng rá»i khá»i ngay.
- o O o -
Hết hồi 6
|
15-09-2008, 05:50 AM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 7 Hồng Hoa Sứ Giả
Äả tá»±: LanhDienTu
Trần Gia Lân ngẩn ngÆ°á»i trong khách sảnh tối mò chẳng có chút ánh sáng, hắn không biết Chúc phủ đã xảy ra chuyện gì cả, nhÆ°ng căn cứ tiếng cÆ°á»i lạnh lùng Ä‘inh tai lúc nãy, hắn biết sá»± kiện nà y chẳng Ä‘Æ¡n giản, đồng thá»i quyết không phải là việc tốt là nh gì.
Trần Gia Lân nhủ thầm: “Mình nên là m thế nà o bây giá»? Nghe lá»i Bảo SÄ© Äình ngồi yên trong khách sảnh chỠđợi xong việc hay là rá»i khá»i ngay bây giá» Æ°? Sá»± việc trong chốn giang hồ nà y không ngoà i giết ngÆ°á»i đổ máu, ân ân oán oán mãi không bao giá» chấm dứt được hết. Hình nhÆ° không có chết chóc, máu tanh thì chẳng thà nh chốn giang hồ, bất cứ má»™t ai bÆ°á»›c lên con Ä‘Æ°á»ng giang hồ nà y. Thế là cùng máu tanh thù sát kết bất liá»…u duyên, bây giá» xem nhÆ° mình đã bÆ°á»›c và o con Ä‘Æ°á»ng nà y rồi. Chúc nhị viên ngoại và Châu lão gia là bạn thâm giao, hôm nay mình gặp phải sá»± việc nà y, có nên nhúng tay và o chăng?â€
Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác cất bước đi ra ngoà i khách sảnh.
Ngoà i sảnh Ä‘Æ°á»ng là má»™t đình viện rá»™ng lá»›n, lẳng lặng chẳng thấy má»™t bóng ngÆ°á»i cá»n con nà o hết.
Bên mé phải đình viện có má»™t tÆ°á»ng rà o thấp, ngay giữa tÆ°á»ng có khai má»™t cá»a ra và o hình bán nguyệt, bên kia cá»a hình bán nguyệt cÅ©ng là má»™t đình viện nữa. Trần Gia Lân do dá»± giây lát, sau đó lượn mình lÆ°á»›t sang bên kia đình viện ẩn mình và o trong bóng tối.
o0o
Äèn Ä‘uốc trong ná»™i sảnh sáng nhÆ° ban ngà y, chiếu sáng cả ná»a sân viện bên ngoà i.
Có má»™t phụ nhân trung niên đứng ở dÆ°á»›i thá»m sát đình viện, đối phÆ°Æ¡ng ăn mặc lòe loẹt và có cà i má»™t bông hồng lá»›n trên mái tóc.
Trên thá»m có má»™t rÆ°Æ¡ng da tháºt lá»›n, chẳng biết bên trong có những gì hết.
Má»™t nam má»™t nữ đứng tại cá»a ná»™i sảnh, nam thì trạc tuổi sáu mÆ°Æ¡i, ăn mặc rất là sang trá»ng, còn nữ nhân là má»™t thiếu phụ yêu kiá»u khoảng hai mÆ°Æ¡i lăm, hai mÆ°Æ¡i sáu tuổi, thần tình của hai ngÆ°á»i vừa bi phẫn vừa sợ hãi.
Không một ai nói gì hết.
Cuối cùng phụ nhân trung niên cà i bông hồng trên mái tóc lên tiếng phá vỡ bầu không khà tịch lặng, nói:
- Nà y Chúc nhị nÆ°Æ¡ng, bát tá»± của ngÆ°Æ¡i khá lắm, đã hạ sinh được má»™t bảo bối cho nhị viên ngoại để tiếp nối tông Ä‘Æ°á»ng, thế nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i quên rằng trong bát tá»± ngÆ°Æ¡i Ä‘iá»u gì cÅ©ng khá cả, nhÆ°ng chỉ có má»™t Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i không thể là m là má»™t hiá»n thê từ mẫu...
Thiếu phụ yêu kiá»u rùng mình, cất giá»ng há»›t hãi há»i:
- Các ngÆ°Æ¡i không cho ta được là ngÆ°á»i Ä‘Ã ng hoà ng và sống thêm Ãt lâu chăng? Phụ nhân cà i bông hồng cÆ°á»i hắc hắc má»™t tiếng, nói:
- Nà y nhị nÆ°Æ¡ng, chÃnh ngÆ°Æ¡i không muốn sống nữa kia mà ?
Thiếu phụ yêu kiá»u nghiến răng nói:
- Các ngươi định là m gì ta nà o.
Âm thanh của phụ nhân cà i bông hồng bỗng trở nên tà n bạo, lạnh lùng hết sức:
- Nà y LÆ°u Ngá»c Tú, ngÆ°Æ¡i am hiểu hÆ¡n ai hết, có phải váºy không? Hà tất là m mất thì giá» nữa!
Mặt mà y của thiếu phụ yêu kiá»u trở nên tái mét không còn chút sắc máu, thế nhÆ°ng nà ng vẫn cÆ°á»i, giá»ng cÆ°á»i khó nghe hÆ¡n tiếng khóc nhiá»u, có lẽ đây chỉ là nụ cÆ°á»i thảm não:
- Äược, ta... sẽ tá»± liá»…u kết, thế nhÆ°ng mong rằng các ngÆ°Æ¡i sẽ buông tha phụ tá» nhà há» Chúc...
- Nà y LÆ°u Ngá»c Tú, ngÆ°Æ¡i không có tÆ° cách Ä‘á» xuất bất cứ Ä‘iá»u kiện gì, những việc kia hoà n toà n không can hệ gì đến ngÆ°Æ¡i hết.
- Chẳng lẽ... các ngươi lại...
- LÆ°u Ngá»c Tú, ngÆ°Æ¡i cả gan dám phản bá»™i bản môn, ngÆ°Æ¡i có biết đã phạm tá»™i gì chăng?
- Ta...
Phụ nhân cà i bông hồng trên mái tóc cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Bản Hồng Hoa sứ giả vâng lệnh chủ nhân bảo ngÆ°Æ¡i hãy giao báu váºt và sau đó ngÆ°Æ¡i tá»± liá»…u kết.
Thiếu phụ yêu kiá»u há»›t hãi nói:
- Thế còn hà i nhi ta đâu?
Phụ nhân tá»± xÆ°ng là Hồng Hoa sứ giả lấy tay chỉ và o rÆ°Æ¡ng da Ä‘ang đặt ở trên báºc thá»m, nói:
- Hà i nhi ngươi đang nằm trong rương da nà y đây.
Thình lình ngay lúc nà y có má»™t gia nhân từ háºu trại chạy ra, bÆ°á»›c tá»›i chá»— lão nhân ăn mặc sang trá»ng, cung kÃnh hà nh lá»… thÆ°a rằng:
- Thưa viên ngoại, trông tình hình đại phu nhân không còn...
Gia nhân ná» chÆ°a nói hết lá»i thì Chúc nhị viên ngoại đã giáºt mình quay ngÆ°á»i chạy và o háºu trại ngay.
Hồng Hoa sứ giả lại lên tiếng nói lạnh lùng:
- Nà y LÆ°u Ngá»c Tú, ngÆ°Æ¡i có cần ta xuất thủ hay không? LÆ°u Ngá»c Tú nói giá»ng run run:
- Äược, ta sẽ tá»± giải quyết... nhÆ°ng yêu cầu các ngÆ°Æ¡i hãy buông tha hà i nhi ta... Hồng Hoa sứ giả nói giá»ng lạnh nhÆ° tiá»n:
- Phà lá»i vô Ãch, ngÆ°Æ¡i có chấp hà nh mệnh lệnh không thì nói? LÆ°u Ngá»c Tú buông tiếng cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng, giáºn dữ nói:
- Há há há... các ngươi sẽ gặp báo ứng cho mà coi.
Nà ng nói tá»›i đây bá»—ng im bặt, đánh bịch má»™t cái té ngồi trên báºc thá»m, hai bên khóe miệng rÆ°á»›m máu, thì ra nà ng đã tá»± Ä‘oạn tâm mạch tá»± tá» luôn.
Trần Gia Lân trông thấy thế nổi giáºn đùng đùng, từ trong bóng tối xông ra ngay. Tổng quản Bảo SÄ© Äình giáºt mình nhảy vá»t tá»›i ngăn cản hắn, nói:
- Tiểu hữu, ngÆ°Æ¡i không nên đụng tá»›i há»...
Trần Gia Lân bịt tai chẳng nghe lá»i can gián nữa, thá»±c ra lúc bấy giá» hắn giáºn đến Ä‘á»—i mồm mÅ©i phun ra khói lá»a, cho nên hắn có nghe được lá»i nói nà o đâu, hắn từng bÆ°á»›c má»™t Ä‘i tá»›i chá»— cách trÆ°á»›c mặt Hồng Hoa sứ giả còn khoảng tám thÆ°á»›c rồi dừng lại.
Hồng Hoa sứ giả bình thản quay ngÆ°á»i qua, y thoạt trông thấy kiểu cách ăn mặc của Trần Gia Lân, bất giác báºt cÆ°á»i, nói:
- Chao ôi, ngÆ°Æ¡i má»›i từ miá»n quê ra đây đó Æ°?
Trần Gia Lân đẩy nón rÆ¡m ra sau, hai mắt tia ra luồng Ä‘iện lạnh kinh ngÆ°á»i chăm chăm nhìn và o mặt đối phÆ°Æ¡ng, nói giá»ng lạnh lùng nhÆ° tiá»n:
- Äúng thế, tại hạ từ miá»n quê vừa ra đây!
- Thú nhỉ! NgÆ°Æ¡i đến đây là m gì váºy?
- Giết ngÆ°á»i!
Hồng Hoa sứ giả Ä‘Æ°a mắt nhìn hắn từ trên xuống dÆ°á»›i má»™t cái, sau đó cÆ°á»i khẩy nói:
- Khẩu khà ngÆ°Æ¡i ngạo nghá»… gá»›m, ắt là má»™t nhân váºt có tiếng tăm lá»›n không sai rồi, đại danh hiệu của các hạ là gì váºy?
- NgÆ° Lang.
Hồng Hoa sứ giả ngạc nhiên nói:
- Nói sao? Ngươi hãy nói lại xem nà o?
- NgÆ° Lang, đánh cá váºy!
- Khà khà khà , kỳ diệu thực, đánh cá mà lại lên bỠđược ư? Nà y Ngư Lang ca, ngươi không khùng điên chứ?
Hắn thoạt vừa nghe nói ba chữ “NgÆ° Lang caâ€, tức thì liên tưởng đến Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng.
[thiếu 4 trang]
- Xin há»i thiếu hiệp xuất sÆ° tại đâu? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Xin lượng thứ, tại hạ không tiện phụng cáo Ä‘iểm nà y! Hắn nói đến đây dừng lại, trầm tÆ° giây lát sau đó há»i:
- Tại sao lại xảy ra sá»± kiện nà y váºy?
Tổng quản Bảo SÄ© Äình cảm khái thở dà i má»™t tiếng rất não nùng, nói:
- Thiếu hiệp đã há»i đến sá»± việc nà y, lão xin thà nh tháºt phụng cáo váºy. Lão xin nói ngắn gá»n, gia chủ nhân và chủ mẫu kết hôn được hai mÆ°Æ¡i năm trá»i nhÆ°ng chẳng sinh được đứa con nà o hết. Cách đây ba năm vá» trÆ°á»›c, chủ mẫu mắc cÆ¡n bệnh nặng, vì lo nghÄ© vấn Ä‘á» nòi giống cho Chúc gia, bà ta cố khuyên chủ nhân cÆ°á»›i vợ hai, tình cá» lại có ngÆ°á»i đến bản phủ mai mối, đối phÆ°Æ¡ng bảo rằng có má»™t thiếu nữ mồ côi không nhà không cá»a, bằng lòng là m thiếp cho ngÆ°á»i, thế rồi từ đó nhị phu nhân được nháºp phủ.
- Sau đó thế nà o nữa?
- Quả thá»±c nhị phu nhân chẳng phụ lòng mong má»i của má»i ngÆ°á»i. Năm trÆ°á»›c đây đã hạ sinh má»™t nam hà i nhi, phải nói rằng gia chủ nhân và chủ mẫu cÆ°ng chiá»u nhị phu nhân hết sức, vì thế nhị phu nhân lấy là m cảm Ä‘á»™ng khai hết sá»± tháºt ra. Nà ng chỉ phụng mệnh lệnh đến đây vá»›i má»™t ý đồ, nà ng không bằng lòng lấy oán báo ân, đã chuẩn bị xa chạy cao bay, đồng thá»i khuyên chủ nhân ẩn tÃch từ đây để nuôi dưỡng hà i nhi lá»›n khôn...
- Lão cứ nói tiếp xem nà o.
- Ngà y hôm qua bá»—ng nhiên bản phủ tiếp được Mẫu ÄÆ¡n lệnh, đồng thá»i ngay lúc đó tiểu thiếu gia cÅ©ng thình lình mất tÃch luôn, tức thì toà n phủ luống cuống cả lên...
- Cái gì là Mẫu ÄÆ¡n lệnh Æ°?
- Äây là má»™t bông hoa Mẫu ÄÆ¡n là m bằng bạc, nghe đồn rằng đó là má»™t tổ chức giang hồ vừa thần bà vừa khủng khiếp đáng sợ, há»… Mẫu ÄÆ¡n lệnh đến đâu thì chá»— đó đổ máu, không có ai dám kháng cá»± hết, đêm nay... quả thá»±c là kỳ tÃch chÆ°a từng thấy.
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
- Có lẽ nhị phu nhân phải hiểu ná»™i tình thì phải? Tổng quản Bảo SÄ© Äình khẽ gáºt đầu nói:
- Äúng thế, nhÆ°ng nà ng không chịu nói, có lẽ không dám nói thì phải hÆ¡n...
Lão vừa nói đến đây, sá»±c liên tưởng đến tiểu hà i nhi Ä‘ang nằm trong rÆ°Æ¡ng da, bất giác kêu a má»™t tiếng, vá»™i và ng chạy tá»›i mở nắp rÆ°Æ¡ng ra, lão trố mắt nhìn và o trong rÆ°Æ¡ng, đã thừ ngÆ°á»i ra tại chá»— luôn.
- o O o -
Hết hồi 7
|
15-09-2008, 05:51 AM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 8 Cạm Bẫy TỠVong
Äả tá»±: volamchiton
Trần Gia Lân trông thấy thần sắc của tổng quản Bảo SÄ© Äình khác lạ, cÅ©ng theo sau thò đầu nhìn và o trong rÆ°Æ¡ng, má»›i hay trong rÆ°Æ¡ng da có má»™t trẻ nhá» Ä‘á»™ má»™t tuổi, toà n thân tái mét chẳng còn chút sắc máu, rõ rà ng thằng bé đã chết ngất, hắn trông thấy thế bất giác cÅ©ng Ä‘á» ngÆ°á»i ra tại chá»—.
Thình lình lúc nà y...
Chúc nhị viên ngoại loạng choạng chạy ra ngoà i, nước mắt còn đang chảy dà i trên mặt...
Tổng quản Bảo SÄ© Äình sợ chủ nhân không chịu nổi đả kÃch nà y, nên vá»™i và ng đứng trÆ°á»›c rÆ°Æ¡ng da, nói:
- Äại phu nhân thế nà o rồi?
Chúc nhị viên ngoại nói giá»ng uất nghẹn:
- Nhắm mắt luôn rồi!
Trần Gia Lân run bắn ngÆ°á»i lên, quả tháºt há»a vô Ä‘Æ¡n chà rồi, chỉ trong bá»—ng chốc đã chết mấy mạng ngÆ°á»i rồi.
Tổng quản Bảo SÄ© Äình ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»— luôn.
Cặp mắt lỠđỠcủa Chúc nhị viên ngoại lướt nhìn xung quanh một vòng, nói:
- Mụ ma quỷ sứ giả ấy đâu rồi?
Trần Gia Lân thay mặt tổng quản Bảo SÄ© Äình đáp rằng:
- Äi rồi!
Chúc nhị viên ngoại Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn Trần Gia Lân má»™t cái, lão cÅ©ng không thèm há»i han lai lịch của hắn, gà o hét nói:
- Tiểu Bá»u không há» chi chứ?
Không má»™t ai trả lá»i hết, há» biết trả lá»i thế nà o đây?
Hình nhÆ° Chúc nhị viên ngoại đã cảm thấy tình hình không ổn, láºp tức tiến tá»›i má»™t bÆ°á»›c, đẩy Tổng quản Bảo SÄ© Äình ra má»™t bên, giÆ¡ tay ẵm xác chết thằng con lên, trố mắt nhìn kỹ, tức thì mặt mà y đại biến sắc, toà n thân cứ run lẩy bẩy không ngừng, suýt nữa hai nhãn cầu đã lòi ra luôn.
Tức thì bầu không khà ở hiện trÆ°á»ng trở nên ngá»™t ngạt khó thở vô cùng.
Thình lình...
Chúc nhị viên ngoại buông tiếng cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên cuồng.
Tiếng cÆ°á»i nà y chẳng khác gì nhÆ° tiếng gà o khóc của quá»· dữ nÆ¡i địa ngục, khiến ngÆ°á»i nghe phải rùng mình á»›n lạnh tóc gáy.
Tổng quản Bảo SÄ© Äình cả kinh nói giá»ng há»›t hải:
- ThÆ°a chủ nhân, ngÆ°á»i bị sao thế?
Tiếng cÆ°á»i Ä‘iên cuồng thảm tuyệt vẫn chÆ°a dứt, quả thá»±c Trần Gia Lân không còn chịu nổi nữa, hắn muốn rá»i khá»i đây ngay. Hắn má»›i bÆ°á»›c chân và o chốn giang hồ thì đã chứng kiến cảnh tượng thảm tuyệt tà n bạo nà y rồi.
Chẳng lẽ giang hồ là nhÆ° váºy sao?
Chẳng trách gì sư phụ và Châu lão gia bằng lòng chết già nơi xóm cá quê mùa như thế.
Chúc nhị viên ngoại vừa cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° khùng vừa Ä‘Æ°a tay kéo xác chết đã lạnh cóng của nhị phu nhân.
Äánh bạch má»™t cái, xác chết của nhị phu nhân té nằm trên đất luôn, thế nhÆ°ng nà ng ta vẫn ở thế ngồi lạnh cóng, hai chân vẫn không sao duá»—i thẳng được hết.
Còn tay kia của Chúc nhị viên ngoại vẫn ôm chặt xác chết thằng bé, cÆ°á»i ha há nói:
- Mẹ thằng cu ơi, chớ là m hà i nhi sợ hãi. Nà o, chúng ta hãy và o nhà thôi.
Tổng quản Bảo SÄ© Äình nói giá»ng run run rằng:
- ThÆ°a chủ nhân, ngÆ°á»i và o trong nghỉ ngÆ¡i giây lát cho khá»e.
Nói xong, lão đưa tay đỡ Chúc nhị viên ngoại ngay.
Chúc nhị viên ngoại bá»—ng ngÆ°ng cÆ°á»i, trợn mắt giáºn dữ nhìn Tổng quản Bảo SÄ© Äình la hét nói:
- NgÆ°Æ¡i là ai thế? Không được đụng đến tiểu bá»u bối của ta.
Tổng quản Bảo SÄ© Äình giáºt mình lui ra phÃa sau ba bÆ°á»›c liá»n, há»›t hải nói:
- Gia đình tan nát và chết ngÆ°á»i, nên lão đã Ä‘iên rồi!
Trần Gia Lân không chịu nổi nữa, hắn quyết phải rá»i khá»i đây má»›i được, hắn từng chạm ná»—i khổ vợ bá» con lìa, nay chạm cảnh tượng thảm tuyệt bảo hắn chẳng Ä‘au lòng sao được, hình nhÆ° hắn cÅ©ng phải phát Ä‘iên lên.
Má»™t gia đình Ä‘ang sống đầm ấm, bá»—ng chốc có ngÆ°á»i tá» vong, có ngÆ°á»i Ä‘iên, thiên hạ nà y còn sá»± kiện nà o thê thảm hÆ¡n nữa chăng?
Trần Gia Lân vừa suy nghĩ, vừa quay đầu bỠchạy ngay.
Sau khi rá»i khá»i Chúc phủ, hắn thở phà o má»™t cái tháºt mạnh, ngoái cổ nhìn ra sau, bất giác Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng hại cho số pháºn của Chúc nhị viên ngoại.
o0o
Trần Gia Lân bÆ°á»›c và o tiểu khách sạn, sau đó Ä‘i và o phòng của mình, thay y áo nằm nghỉ trên giÆ°á»ng, má»™t mà n thảm kịch tại Chúc phủ vẫn còn hiện ở trÆ°á»›c mắt hắn.
Chẳng biết rốt cuộc những sự cố như thế nà y ở chốn giang hồ còn bao nhiêu nữa đây?
Những hình ảnh Hồng Hoa sứ giả, Mẫu ÄÆ¡n lệnh, xác chết thằng bé, thiếu phụ yêu kiá»u tá»± tá», và Chúc nhị viên ngoại nổi cÆ¡n Ä‘iên lần lượt hiện ra trÆ°á»›c mắt hắn.
o0o
CÅ©ng đồng thá»i và o lúc nà y, ở bên kia bá» hồ có má»™t bóng ngÆ°á»i nhá» nhắn Ä‘ang từ từ Ä‘i vá» hÆ°á»›ng má»™t căn nhà nhá».
Chẳng mấy chốc, bóng ngÆ°á»i nà y đã đến sau hè căn nhà , đối phÆ°Æ¡ng mắt nhìn qua cá»a sổ, nhÆ°ng cá»a sổ đã đóng kÃn lại, nên đối phÆ°Æ¡ng chẳng thấy gì hết, thế rồi y lại rón rén bÆ°á»›c ra cá»a trÆ°á»›c.
Cá»a trÆ°á»›c cÅ©ng đã khóa lại, trong nhà chẳng có đèn Ä‘uốc gì cả.
Bóng ngÆ°á»i nhá» nhắn ná» tá»±a lÆ°ng và o cá»a nhà má»™t cách yếu á»›t, mấp máy đôi môi, lẩm bẩm nói:
- Hai phụ tỠchà ng đi đâu?
NgÆ°á»i nà y không ai xa lạ, mà chÃnh là Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng đã bá» chồng con ra Ä‘i mấy hôm nay, nà ng lại quay trở vá», nà ng không Ä‘Ã nh lòng rá»i khá»i chồng con, nên đã tìm trở vỠđây lần nữa. NhÆ°ng khi nà ng quay trở vá» thì tất cả nÆ¡i đây đã thay đổi hết.
Tâm trạng của nà ng bây giá» rất mâu thuẫn, nà ng nghÄ© rằng nhÆ° thế cÅ©ng được. Trong những chuá»—i ngà y còn lại của mình để cung phụng ngÆ°á»i cha Ä‘ui mù hai mắt, coi nhÆ° là báo Ä‘á»n Æ¡n dưỡng dục trong muôn má»™t.
Thế nhÆ°ng nà ng lại mong rằng hai phụ tá» chà ng xuất hiện ngay bây giá», cho dù chỉ sống thêm và i tháng cÅ©ng được, có chết cÅ©ng phải chết ở ngôi nhà nhiá»u ká»· niệm nà y.
Bốn bá» tịch lặng nhÆ° tá», từng cÆ¡n gió ở miá»n hoang dã thổi tá»›i khiến nà ng cảm thấy lạnh run.
Nà ng không còn khóc nữa, vì nước mắt đã khô cạn từ lâu rồi.
Má»™t hồi tháºt lâu, nà ng đứng thẳng ngÆ°á»i lên, nhủ thầm: "Xem nhÆ° xong hết, không còn trông thấy phụ tá» chà ng nữa, hãy rá»i khá»i nÆ¡i nà y cho rồi!"
Thế rồi Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng cất bÆ°á»›c di Ä‘á»™ng má»™t cách nặng ná», dần dần biến mất trong bóng tối luôn.
o0o
Trần Gia Lân Ä‘Æ°a mắt nhìn ngá»n đèn dầu ngẩn ngÆ°á»i ra tại đó.
Hắn giáºn dá»—i trong nhất thá»i muốn xuất giang hồ dÆ°Æ¡ng danh diá»…n võ để tìm kiếm Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng thanh toán nợ nần. Bây giá» hắn đã trông thấy giang hồ phức tạp, quá»· quyệt, gian dối, thù sát đổ máu nhÆ° thế, hắn có chút không thÃch ứng vá»›i sinh nhai nà y rồi.
Trần Gia Lân lại liên tưởng đến tiểu Ngá»c Lân Ä‘ang ký dưỡng tại nhà Châu lão gia, tá»™i nghiệp thằng nhá» nhÆ° váºy đã bị mất tình thÆ°Æ¡ng của phụ mẫu, chẳng biết bây giá» nó ngủ rồi chÆ°a? Hay là đang khóc la đòi bố mẹ đây?
Äêm đã khuya lắm rồi, hắn chẳng buồn ngủ chút nà o, hắn Ä‘ang suy nghÄ© hà nh trình từ đây vá» sau...
Thình lình ngay lúc hắn suy nghĩ vớ vẩn...
Trên cá»a sổ bá»—ng nghe có tiếng gõ nhẹ, Trần Gia Lân bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên, đêm khuya canh vắng nhÆ° váºy, ai đã tìm mình đây?
- Ai thế?
- Ta!
Äối phÆ°Æ¡ng trả lá»i ngắn gá»n hết sức, hình nhÆ° là má»™t nữ nhân.
Trần Gia Lân ngẩn ngÆ°á»i trong giây lát, đêm khuya canh vắng nhÆ° thế, sao lại có nữ nhân tìm mình Æ°?
Hắn suy nghÄ© đến đây, bất giác buá»™t miệng há»i:
- Có phải danh tự của cô nương kêu là ta chăng?
Nữ nhân bên ngoà i kêu hừ một tiếng, nói:
- Chữ ta Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên muốn nói là ta đây, chứ không phải là ngÆ°á»i khác, nếu bằng hữu cho đó là danh tá»± của ta cÅ©ng được thôi.
Nghe giá»ng nói đối phÆ°Æ¡ng, hắn biết nữ nhân nà y lanh lợi vô cùng.
Trần Gia Lân sá»±c hồi tưởng trÆ°á»›c kia hắn và o nghỉ tại Ä‘iếm nà y cÅ©ng từng bị má»™t cô gái hát dạo là m phiá»n má»™t lần, hắn thoạt vừa suy nghÄ© đến đây, mặt mà y nóng bừng lên, đáp:
- Váºy thì xin lá»—i, má»i cô nÆ°Æ¡ng đến tìm ngÆ°á»i khách khác!
- Ủa, bằng hữu nói thế có nghĩa là sao?
- Chẳng có sao hết. Ta phải ngủ bây giá»!
- Bằng hữu tên là NgÆ° Lang, có đúng váºy không?
- Äúng thế...
- Nếu ta nói rằng có ngÆ°á»i chuẩn bị giết ngÆ°Æ¡i, thì ngÆ°Æ¡i tÃnh sao đây?
Trần Gia Lân nghe nói thế, bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên, nói:
- Ai định giết ta váºy?
Nữ nhân bên ngoà i nói:
- Mở cá»a thì ta nói cho ngÆ°Æ¡i nghe, bằng không miá»…n bà n.
Trần Gia Lân cau mà y suy nghÄ©, nếu quả thá»±c đối phÆ°Æ¡ng là má»™t cô gái phong trần, cố tình đặt chuyện đánh lừa mình mở cá»a phòng. Sau khi y và o phòng ắt phải lắm phiá»n phức không sai, có ngÆ°á»i nà o muốn giết mình đâu, hÆ¡n nữa mình cÅ©ng chÆ°a gây thù kết oán vá»›i má»™t ai cả, cứ lặng thinh không đếm xỉa y cho rồi.
Thế nhưng hắn suy nghĩ kỹ lại, thoáng cảm thấy không ổn, vì đối phương đã nói lên hai chữ Ngư Lang ngoại hiệu của mình.
Chi bằng cứ tin lá»i nói của đối phÆ°Æ¡ng, nếu tình hình chẳng phải nhÆ° váºy thì tÃnh sau.
Hắn suy nghÄ© đến đây, láºp tức mở cá»a ra ngay.
Cánh cá»a vừa được mở toang ra, tức thì có má»™t mùi thÆ¡m phấn son xông và o phòng ngay. Kế đó hắn trông thấy má»™t mỹ nhân xuất hiện trÆ°á»›c mặt, nhìn qua cách ăn mặc và khà chất của đối phÆ°Æ¡ng, biết y không phải là hạng gái hạ tam lÆ°u.
Tức thì Trần Gia Lân lúng túng cả tay chân, mặt mà y nóng bừng nói:
- Má»i cô nÆ°Æ¡ng ngồi!
Nói xong, hắn tiện tay đóng cá»a phòng lại.
Thiếu nữ ná» chẳng khách sáo chút nà o liá»n ngồi trên cạnh giÆ°á»ng, Trần Gia Lân gượng cÆ°á»i ngồi trên chiếc ghế ở gần cá»a sổ.
Thiếu nữ nà y rất xinh đẹp, đồng thá»i cÅ©ng rất hấp dẫn.
Hắn sá»±c nghÄ© tá»›i Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng, tức thì sắc đẹp của thiếu nữ nà y tối má» ngay, đồng thá»i mặt mà y hắn cÅ©ng trở nên buồn bã.
Thiếu nữ ná» trông thấy thần sắc hắn, cau mà y há»i:
- Ngươi có tâm sự gì chăng?
Trần Gia Lân bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên. Quả thá»±c cặp mắt của đối phÆ°Æ¡ng lợi hại gá»›m, y vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn qua má»™t cái đã thấy được mình có tâm sá»±. ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn không thể nà o nói tâm sá»± mình ra, hắn không trả lá»i mà còn há»i ngược lại:
- Cô nÆ°Æ¡ng đêm khuya quang lâm có Ä‘iá»u chi chỉ giáo chăng?
Thiếu nữ cÆ°á»i má»™t tiếng tháºt tÆ°Æ¡i, nói:
- NgÆ°Æ¡i không định há»i ta là ai nữa hay sao?
Trần Gia Lân nghe đối phÆ°Æ¡ng nói thế, bất giác ngẩn ngÆ°á»i trong giây lát, sau đó nói:
- Váºy thì tại hạ xin thỉnh giáo phÆ°Æ¡ng danh của cô nÆ°Æ¡ng.
- Ta là Vũ Diễm Hoa!
Äối phÆ°Æ¡ng lại trả lá»i ngắn gá»n nhÆ° lúc nãy. Trần Gia Lân kêu ồ má»™t tiếng nói:
- Bây giá» tại hạ có thể thỉnh giáo mục Ä‘Ãch của cô nÆ°Æ¡ng đến đây để là m gì được rồi chÆ°a?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
- Lúc nãy cô nÆ°Æ¡ng bảo rằng có ngÆ°á»i chuẩn bị sát hại ta?
- Äúng thế!
- Äối phÆ°Æ¡ng là nhân váºt thế nà o?
- Không biết, nhÆ°ng quyết không phải là nhân váºt tầm thÆ°á»ng.
Trần Gia Lân nghe nói thế, lấy là m thắc mắc khó hiểu vô cùng, cô ta đến đây báo tin nhÆ°ng lại không biết đối phÆ°Æ¡ng là ai, thế thì lá»i nói của y há chẳng mâu thuẫn lắm sao?
Vũ Diễm Hoa đã biết hắn đang suy nghĩ thế nà o, cô ta cau đôi mà y liễu, nói:
- NgÆ°Æ¡i cho rằng ta nói lá»i bâng quÆ¡ chăng?
Trần Gia Lân ấp úng nói:
- Thế nhưng cô nương lại chẳng biết đối phương là ai...
VÅ© Diá»…m Hoa ngắt lá»i hắn, nói:
- Ta chỉ nghe lá»m được lá»i nói của há», không trông thấy mặt đối phÆ°Æ¡ng, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không biết là ai rồi.
Trần Gia Lân trầm tư giây lát, nói:
- Tại hạ chÆ°a từng kết oán vá»›i ai bao giá». Chẳng biết ngÆ°á»i nà o lại muốn giết tại hạ nhÆ° váºy?
VÅ© Diá»…m Hoa trầm giá»ng nói:
- Äiá»u nà y khó nói lắm, dù gì ta cÅ©ng đã cảnh cáo ngÆ°Æ¡i hay rồi, tá»± ngÆ°Æ¡i cẩn tháºn Ä‘i.
Trông thần tình đối phương chẳng nói đùa chút nà o hết.
Trần Gia Lân vẫn còn hồ nghi, nói:
- Tại sao cô nÆ°Æ¡ng lại cảnh giác vá»›i tại hạ nhÆ° váºy?
- Äiá»u nà y Æ°?... Sau nà y ngÆ°Æ¡i sẽ sáng tá»!
- Tại sao cô nÆ°Æ¡ng lại biết tại hạ kêu là NgÆ° Lang, đồng thá»i lại biết tại hạ nghỉ trong tiểu khách sạn nà y nhÆ° váºy?
- Ta cũng nghe nói mà thôi, tin hay không tùy nơi ngươi.
- Cô nương... lại thần bà như thế sao?
VÅ© Diá»…m Hoa cÆ°á»i má»™t tiếng tháºt tÆ°Æ¡i, nói:
- Ta chẳng thần bà chút nà o cả, ngÆ°Æ¡i có cảm giác thế thôi. Ta chỉ nói bấy nhiêu lá»i thôi, xin cáo từ váºy!
Dứt lá»i, cô ta ngồi dáºy, tá»± Ä‘á»™ng đẩy cá»a phòng ra, thấp thoáng má»™t cái mất dạng luôn.
Trần Gia Lân ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»— ngay.
Quả thá»±c thiếu nữ nà y thần bà hết sức, không má»i mà đến, lại từ biệt má»™t cách nhanh chóng, hai bên chẳng há» quen biết, tại sao cô ta lại chịu khó ghé đến đây cảnh giác mình Æ°?
Lúc nãy mình cứ cho rằng cô ta đến đây với ý đồ gì đó, nhưng cô ta lại đi mất.
Äiá»u nà y khó hiểu vô cùng!
Quả thực đây là một nghi vấn khó giải!
o0o
Trá»i nắng chang chang, nắng đến Ä‘á»™ mặt lá»™ bốc khói.
Những ngÆ°á»i bá»™ hà nh cứ Ä‘Æ°a tay lau mồ hôi không ngừng, kỵ mã thì cứ sùi bá»t mép luôn, đại địa trở thà nh má»™t lò lá»a lá»›n. Trên Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng nà y chẳng có má»™t bóng cây cá»n con nà o để đứng lại nghỉ mát được hết, những đám cá» hoang má»c lẫn lá»™n vá»›i những bụi cây thấp lùn chỉ đủ để cho loà i thá» nghỉ mát mà thôi.
Thỉnh thoảng có má»™t và i cÆ¡n gió thổi tá»›i, thế nhÆ°ng ngá»n gió nà y cÅ©ng nóng hừng há»±c, thổi và o mình cà ng thấy khó chịu hÆ¡n.
Trần Gia Lân đầu Ä‘á»™i nón rÆ¡m rá»™ng và nh, cÅ©ng Ä‘ang bÆ°á»›c Ä‘i trên con lá»™ nóng bức nà y, hắn không có nÆ¡i chốn đến, cứ thế Ä‘i lang thang, Ä‘i tìm Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng đã bá» rÆ¡i hai phụ tá» hắn trong mấy hôm nay.
Hắn Ä‘ang bÆ°á»›c Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng lá»™, bá»—ng thấy trÆ°á»›c mặt, lá» Ä‘Æ°á»ng có má»™t cây thuá»™c giống cây Ãt lá, hình nhÆ° có má»™t bóng ngÆ°á»i lắc lÆ° treo thòng dÆ°á»›i cây. Hắn bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên, láºp tức phi thân chạy sang bên đó trố mắt nhìn kỹ, má»›i hay má»™t ngÆ°á»i thắt cổ trên cây.
NgÆ°á»i thắt cổ treo thòng dÆ°á»›i cây trạc tuổi năm mÆ°Æ¡i, nhìn cách ăn mặc là má»™t nhà há»c chữ.
Trần Gia Lân nhảy vá»t tá»›i trÆ°á»›c, Ä‘Æ°a tay sá» và o ngá»±c đối phÆ°Æ¡ng, thấy tim ông lão còn nóng, chứng tá» rằng lão má»›i thắt cổ trên cây chẳng bao lâu. Hắn suy nghÄ© trong giây lát, liá»n Ä‘Æ°a má»™t tay đỡ lấy hạ bán thân của ông lão, tay kia thì rút kiếm chặt đứt dây thừng, sau đó tra kiếm và o bao, Ä‘Æ°a cả hai tay ẵm ông lão lên, đảo mắt liếc nhìn chung quanh, không thấy nÆ¡i nà o có bóng mát cả, cá»±c chẳng đã hắn lại phải ôm ông lão đến gần má»™t bụi cây lùn thấp, đặt ông lão nằm thẳng xuống, sau đó gỡ dây thắt cổ ông lão ra.
NgÆ°á»i có võ công nhÆ° hắn muốn cứu chữa má»™t ngÆ°á»i sinh cÆ¡ chÆ°a táºn thì chẳng khó khăn chút nà o.
Hắn đưa tay điểm và i nơi huyệt đạo của đối phương, tức thì ông lão hô hấp lại ngay, chỉ trong chốc lát thì lão mở mắt luôn.
- Ta chết rồi chăng?
Trần Gia Lân thở phà o một cái nhè nhõm nói:
- Không, thưa lão bá, lão chưa chết, lão đã sống trở lại rồi.
- Ta chưa chết sao?
Ông lão trở mình ngồi dáºy, trợn mắt nhìn Trần Gia Lân nói:
- Thá»i buổi nà y sống thá»±c vất vả, mà chết cÅ©ng khó khăn, ngÆ°Æ¡i nhúng tay can thiệp và o việc chết của ta là m gì?
Trần Gia Lân dở khóc dở cÆ°á»i, nói:
- ThÆ°a lão bá, kẻ nà y không thể trông thấy tá» nạn mà lại chẳng ra tay cứu ngÆ°á»i.
Ông lão trợn ngược đôi ngươi đỠngầu, căm phẫn nói:
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i cho rằng lão phu chết má»™t lần chÆ°a đủ, định bảo già nà y thá» khổ thêm má»™t lần nữa Æ°?
Trần Gia Lân thông cảm lão là má»™t ngÆ°á»i tá»± tá», tâm trạng lão không được tốt lắm, nên hắn chẳng buồn phiá»n chút nà o, ngược lại hắn liá»n nói giá»ng ôn hòa vá»›i lão:
- ThÆ°a lão bá, chẳng lẽ lão bá không nghe thấy ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói rằng con kiến vẫn còn ham sống Æ°? Tại sao lão phải tá»± tá» nhÆ° váºy?
- Äiá»u nà y có cần tiểu tá» ngÆ°Æ¡i dạy dá»— ta đâu, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thể sống tiếp nên ta má»›i tìm cái chết.
- Lão bá có thể phụng cáo nguyên nhân tại sao không?
- Miá»…n váºy, Ä‘Æ°á»ng ai nấy Ä‘i, ngÆ°Æ¡i chá»› can thiệp và o sá»± việc ta nữa, à ! Khổ tháºt, phải là m lại từ đầu lần nữa...
- Nà y lão bá chớ vội, lão cứ nói nguyên nhân cho kẻ nà y nghe, biết đâu vãn bối giúp sức được cũng nên.
Ông lão đưa mắt nhìn Trần Gia Lân một cái, lắc đầu cố chấp, nói:
- Thôi, cứ để ta chết cho rồi, ngươi không tà i nà o giải quyết đâu.
Trần Gia Lân nhẫn nại, nói:
- Thưa lão bá, biết đâu vãn bối giải quyết được...
Hình như ông lão nói một cách miễn cưỡng rằng:
- Thôi được, để lão nói cho ngÆ°Æ¡i nghe, bằng không ngÆ°Æ¡i cứ theo quấy rầy ta mãi. Nhà lão phu ở phÃa trÆ°á»›c cách đây Ä‘á»™ khoảng mÆ°Æ¡i dặm Ä‘Æ°á»ng, hà nh nghá» dạy há»c. Lão phu có đứa con gái năm nay được mÆ°á»i tám tuổi, mặt mà y cÅ©ng khá xinh đẹp, cuối năm nay sẽ quá môn là m con dâu của Huỳnh đại há»™ gia, những chuá»—i ngà y còn lại của lão phu chỉ trông và o đứa con gái nà y. Cách đây hai hôm, lão phu rảnh rá»—i dẫn y vá» quê tổ tại thà nh Nhiêu Châu để tảo má»™ cho mẹ y, không ngá» Ä‘i tá»›i đây gặp phải má»™t bá»n cÆ°á»ng đồ bắt y lẫn cả xe ngá»±a mang Ä‘i mất. Má»™t thiếu nữ khuê các lá»t và o tay bá»n ác đồ còn gì để nói nữa... ngÆ°Æ¡i bảo lão phu không tá»± tá» chết Ä‘i cho rồi, chứ lÆ°u mạng già nà y để là m gì nữa chứ?
Trần Gia Lân nghĩa khà lộ ra ngoà i, nói:
- Thưa lão bá, đây là chuyện nhỠthôi...
Ông lão trợn to hai mắt nói:
- NgÆ°Æ¡i còn bảo rằng chuyện nhá», chẳng lẽ vị tiểu ca là vị hiệp khách gì đó...
Trần Gia Lân không muốn giải thÃch nhiá»u, khẽ cÆ°á»i má»™t tiếng, há»i ngay:
- Bá»n ấy chạy vá» hÆ°á»›ng nà o, và đi được bao lâu rồi?
- Há» má»›i Ä‘i đây thôi, đồng thá»i khoảng thá»i gian lão phu thắt cổ tá»± tá».
Lão vừa nói vừa đưa tay chỉ vỠhướng đằng trước, nói:
- HỠchạy vỠhướng đó đấy!
- Chá»— đó là nÆ¡i nà o váºy?
- Hình như nơi đó có một ngôi cổ miếu!
- Äược, lão bá cứ ở lại đây chỠđợi, vãn bối đến đó xem thá» sao?...
- Nà y tiểu ca, lão phu cần ngươi một việc...
- Việc gì thế?
- Xin ngươi dẫn cả lão phu đi luôn, nếu con gái lão có mệnh hệ gì, hai phụ tỠphải chết chung một nơi.
Lão vừa nói vừa lấy tay chống dÆ°á»›i đất đứng phắt dáºy luôn, thân ngÆ°á»i loạng choạng đảo vòng lại té ngồi xuống đất nữa, lão cảm khái thở dà i má»™t tiếng, nói:
- Hai chân lão má»m nhÅ©n, lão phu bò Ä‘i cÅ©ng được!
Trần Gia Lân cÆ°á»i cay đắng má»™t tiếng, nói:
- Khà trá»i nóng bức nhÆ° vầy, nếu đợi lão bá bò đến đó thì đối phÆ°Æ¡ng đã Ä‘i đâu mất biệt rồi. Thôi được, để vãn bối cõng lão bá Ä‘i cÅ©ng được.
Ông lão ngáºp ngừng nói:
- Như thế sao được?
- Không hỠchi, bây giỠcũng không còn cách gì khác hơn nữa, hãy lên nà o, vãn bối tự tin rằng cẳng chân còn mạnh lắm.
Dứt lá»i, hắn cúi ngÆ°á»i xuống ngay, ông lão không nói gì nữa, láºp tức bám và o lÆ°ng hắn, đồng thá»i Ä‘Æ°a hai tay choà ng qua cổ hắn luôn.
Thế rồi Trần Gia Lân láºp tức thi triển thân pháp chạy nhÆ° gió.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã chạy tới bìa rừng, quả thực nơi đây có một ngôi cổ miếu.
Hắn chưa và o rừng, đã cảm thấy mát mẻ dễ chịu rồi.
Äi tá»›i trÆ°á»›c cổ miếu, Trần Gia Lân nói:
- Thưa lão bá, nếu không gặp ai hết, vãn bối đà nh phải chạy một mình để rượt theo.
Hắn chÆ°a nói hết lá»i, má»™t phụ nhân ăn mặc lòe loẹt bá»—ng xuất hiện trÆ°á»›c cá»a miếu, phấn son nồng nặc, mặt mà y xấu xÃ, hai lá»— mÅ©i hÆ°á»›ng lên trên, cái mồm to đến Ä‘á»—i cò thể thá»c má»™t đấm tay trẻ nhá» và o.
Phụ nhân ăn mặc lòe loẹt cÆ°á»i toe toét má»™t tiếng, nói:
- Lão bất tá», ngÆ°Æ¡i má»›i vá» tá»›i Æ°?
Ông lão kêu một tiếng nói:
- Bẩm cáo chủ nhân, lão bộc đã mang hắn đến!
Trần Gia Lân bá»—ng cảm thấy tình hình không ổn, hắn còn Ä‘ang suy nghÄ©, ông lão đã siết chặt hai tay và o nhau, tức thì kẹp chặt cổ há»ng của hắn, phụ nhân mặc áo lòe loẹt lượn mình lÆ°á»›t Ä‘i, Ä‘Æ°a chỉ Ä‘iểm tá»›i lia lịa.
Tức thì Trần Gia Lân trúng chỉ té ngã ra đất luôn.
Hắn biết rằng mình đã trúng Ä‘á»™c kế của đối phÆ°Æ¡ng rồi, thế nhÆ°ng bây giá» hối háºn cÅ©ng đã muá»™n.
Lá»i cảnh cáo của thiếu nữ thần bà đã thà nh sá»± tháºt, hắn không ngá» lại xảy ra sá»›m nhÆ° thế.
Trần Gia Lân giáºn đến ná»—i mồm mÅ©i phun ra khói lá»a, mình má»›i xuất đạo đã có ngÆ°á»i ám hại mình ngay, đây là điá»u mà hắn không thể nà o ngỠđược, chủ nhân mà đối phÆ°Æ¡ng vừa gá»i là ai thế? Y có thù hằn gì vá»›i mình Æ°?
Ông lão giơ tay xách bổng Trần Gia Lân lên, theo sau phụ nhân ăn mặc lòe loẹt chạy và o trong miếu luôn.
Chẳng mấy chốc, há» và o tá»›i đại Ä‘iện, trong Ä‘iện Ä‘Æ°á»ng trống rá»—ng chẳng thấy ai hết.
Äánh bạch má»™t cái, Trần Gia Lân bị ném xuống đất luôn.
Ông lão hÆ°á»›ng vá» phÃa thần tượng cúi đầy hà nh lá»…, rồi cất giá»ng cung kÃnh nói:
- Bẩm cáo chủ nhân, lão nô đã y lệnh mang ngÆ°á»i vỠđây rồi!
Từ phÃa sau thần tượng có má»™t âm thanh vang lên, nói:
- Hừ, khá lắm, chẳng gặp phiá»n phức gì chứ?
Ông lão cÆ°á»i đắc ý má»™t tiếng, nói:
- Thưa chủ nhân, hình như tiểu tỠnà y mới xuất đạo, nên chẳng phà sức chút nà o hết.
- NgÆ°Æ¡i đã Ä‘iá»u tra lai lịch hắn chÆ°a?
- Thế thì chưa!
Trần Gia Lân muốn phát điên lên, nhưng hắn không là m sao mở miệng được cả.
Hắn không biết tại sao đối phÆ°Æ¡ng lại hạ thủ vá»›i mình nhÆ° váºy.
NgÆ°á»i thốt ra tiếng nói không thấy hiện thân là ai váºy?
Mục Ä‘Ãch của đối phÆ°Æ¡ng bắt mình vỠđây là m gì?
Hắn âm thầm váºn khởi sÆ° môn tâm pháp, định tá»± giải những huyệt đạo bị phong tá»a.
Phụ nhân mặc áo lòe loẹt cất giá»ng quái gở, nói:
- ThÆ°a chủ nhân, chiếu theo thÆ°á»ng lệ, xá» trà vá»›i hắn chăng?
Âm thanh thần bà nỠvang tới, nói:
- Khoan đã, đây là đại giao dịch, không thể là m cẩu thả được, ngÆ°Æ¡i láºp tức thông báo chủ mua, bảo đối phÆ°Æ¡ng giao tiá»n kiểm hà ng ngay.
- Vâng!
Phụ nhân mặc áo lòe loẹt cất bÆ°á»›c Ä‘i ra khá»i Ä‘iện luôn.
Bấy giỠTrần Gia Lân không dám suy nghĩ gì hết, hắn cứ chuyên chú lo giải huyệt, đây là cách duy nhất tự cứu của hắn.
Tức thì ná»™i Ä‘iện lại yên lặng ngay, ông lão đứng ở má»™t bên cá»a Ä‘iện, thỉnh thoảng ngoái cổ nhìn Trần Gia Lân má»™t cái.
Khoảng mÆ°á»i phút đồng hồ sau, Trần Gia Lân đã giải được hai huyệt, chỉ cần giải thêm má»™t huyệt nữa thì hắn có thể tá»± do hà nh Ä‘á»™ng, hắn cứ mong rằng đối phÆ°Æ¡ng chá»› phát hiện Ä‘iá»u nà y thì hay biết mấy.
Thình lình ngay lúc nà y...
Âm thanh thần bị nỠla lớn, nói:
- Hãy chú ý, tiểu tỠnỠđang tự giải huyệt đạo kìa!
Ông lão nghe nói thế bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên, láºp tức lượn mình lÆ°á»›t tá»›i cạnh Trần Gia Lân, cÆ°á»i hắc má»™t tiếng, nói:
- Nà y tiểu tá», quả thá»±c ngÆ°Æ¡i cÅ©ng khá đấy!
Nói xong, gã láºp tức phóng chỉ Ä‘iểm và o ngÆ°á»i Trần Gia Lân và i cái liá»n.
Trần Gia Lân kêu thầm một tiếng phen nà y nguy to rồi.
Tức thì hắn không còn chút sức lá»±c vùng vẫy luôn. Quả tháºt ná»—i háºn trong lòng hắn không có bút má»±c nà o tả nổi hết. Hắn còn nhá»› khi sÆ° phụ tại thế còn nhắc nhở rằng nhân tâm giang hồ cá»±c kỳ hung hiểm, bây giá» hắn đã được chứng nghiệm rồi, thế nhÆ°ng cÅ©ng muá»™n mà ng rồi, quả thá»±c hắn chết nhÆ° váºy không đáng chút nà o hết.
Phụ nhân mặc áo lòe loẹt lại quay trở vá» Ä‘iện Ä‘Æ°á»ng.
Âm thanh thần bị nỠnói:
- Thế nà o?
Phụ nhân mặc áo lòe loẹt gáºt đầu đáp:
- Không sai, chÃnh là hắn, đồng thá»i chủ mua yêu cầu cả binh khà của hắn!
- Không được, thế thì trái với nguyên tắc của chúng ta, chúng ta không thể nà o lưu lại bất cứ dấu vết gì hết, động thủ ngay bây giỠđi!
Lúc bấy giá» Trần Gia Lân không còn mảy may cÆ¡ há»™i để nổi giáºn nữa, tức thì ám ảnh tá» vong đã trùm và o đầu hắn ngay, Ä‘iá»u duy nhất hắn Ä‘ang suy nghÄ© chÃnh là ái tá» má»›i tròn má»™t tuổi và Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng vừa bá» Ä‘i, thế nhÆ°ng dù có suy nghÄ© cÅ©ng vô Ãch thôi.
Sau khi sinh mạng kết thúc thì tất cả cũng theo đó chấm dứt luôn.
Sắp chết đến nơi mà hắn vẫn chưa biết lý do tại sao hỠphải giết hắn?
Ông lão và phụ nhân mặc áo lòe loẹt bÆ°á»›c gần Trần Gia Lân, ông lão cÆ°á»i hà hà nói:
- Nà y tiểu ca, chết sá»›m thì siêu thoát sá»›m, niệm tình ngÆ°Æ¡i có lòng hảo tâm đã cứu sống lão phu má»™t mạng nên già nà y sẽ cho ngÆ°Æ¡i chết sung sÆ°á»›ng má»™t chút, cách chết nà y sạch sẽ gá»n gà ng, không cần phải lo việc mai tang gì cả, hóa thà nh nÆ°á»›c Ä‘áºm, sau đó khô lại thì xong ngay.
á»’! Cách giết ngÆ°á»i tà n bạo gá»›m, thế nhÆ°ng ông lão nói có vẻ nhẹ nhà ng hết sức.
Trần Gia Lân trợn to hai mắt, xem đối phương sẽ hạ thủ với mình bằng cách nà o đây.
Phụ nhân mặc áo lòe loẹt thò tay và o túi áo lấy má»™t cái lá» nhá» ra, khẽ tay mở nắp lá»...
Trần Gia Lân tá»± cho rằng không còn sống được nữa, kỳ tÃch không bao giá» xảy đến vá»›i hắn đâu, đồng thá»i hắn cÅ©ng chẳng nuôi má»™t niá»m hy vá»ng cá»n con nà o cả.
Thình lình ngay lúc nà y...
Âm thanh thần bà nỠbỗng lên tiếng nói:
- Các ngÆ°Æ¡i khoan hạ thủ vá»™i, có ngÆ°á»i đến kìa!
- o O o -
Hết hồi 8
|
15-09-2008, 05:55 AM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 9 Mua Bán Mạng NgÆ°á»i
Äả tá»±: volamchiton
Ông lão và phụ nhân mặc áo lòe loẹt nghe nói thế, cả hai song song quay ngÆ°á»i nhìn hÆ°á»›ng Ä‘iện môn.
Trần Gia Lâm trong cảnh tuyệt vá»ng, liá»n nảy sinh má»™t niá»m sinh cÆ¡ ngay.
Chẳng biết ngÆ°á»i nà o đã đến đây?
Äối phÆ°Æ¡ng ngẫu nhiên đến đây, hay là có mục Ä‘Ãch má»›i đến đây Æ°?
Trần Gia Lâm không có thân thuộc và cũng chẳng có bằng hữu, thế thì có ai đến cứu hắn đâu? Huống hồ cũng chẳng có ai biết mình đang thỠnạn tại nơi đây cả.
Má»™t nữ nhân diá»…m lệ vô cùng đã xuất hiện ngoà i cá»a đại Ä‘iện, đối phÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt nhìn và o trong Ä‘iện má»™t vòng, sau đó cất giá»ng thanh thoát nói:
- Chao ôi! Ta lại tưởng ai đó, té ra là nhị vị Äiếu Khách và Há»· NÆ°Æ¡ng Ä‘ang ở tại đây, có phải lại tiếp được má»™t món hà ng mua bán nà o lá»›n lắm nữa chăng?
Âm thanh tháºt êm tai và dá»… chịu.
Không cần phải nói cÅ©ng biết Äiếu Khách và Há»· NÆ°Æ¡ng là tôn hiệu của ông lão và phụ nhân mặc áo lòe loẹt rồi.
Trần Gia Lâm bá»—ng nghe thấy tiếng nói bất giác cả mừng, vì hắn đã nháºn ra giá»ng nói nà y chÃnh là của nữ nhân tên VÅ© Diá»…m Hoa đã đến khách Ä‘iếm cảnh cáo mình tối hôm qua kia mà .
Quả thá»±c đây chẳng khác nà o nhÆ° má»™t kẻ Ä‘ang chết chìm dÆ°á»›i nÆ°á»›c bá»—ng nhiên vá»› được má»™t sợi dây cứu mạng váºy.
Äiếu Khách Ä‘Æ°a mắt nhìn VÅ© Diá»…m Hoa má»™t cái, cÆ°á»i nói:
- Nương tỠxem y có đẹp không, y lại quen biết hai phu phụ ta...
Há»· NÆ°Æ¡ng trợn ngược đôi ngÆ°Æ¡i, dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng, căm phẫn nhìn Äiếu Khách nói giá»ng quái dị rằng:
- Nà y lão bất tá», y đẹp, lão nÆ°Æ¡ng xấu có phải váºy không? Hãy coi chừng lão nÆ°Æ¡ng lá»™t da ngÆ°Æ¡i...
Äiếu Khách mặt mà y nhăn nhó nói:
- Nà y nương tỠđại nhân, ngươi chớ hiểu lầm, ta chỉ nói thế thôi, có khi nà o dám suy nghĩ vớ vẩn gì đâu, có nương tỠrồi bất cứ mỹ nữ nà o ở chốn thiên hạ nà y ta cũng chẳng xem và o đâu cả.
Hỷ Nương bĩu môi bảo:
- Chá»› nịnh hót ta nữa, thách ngÆ°Æ¡i dám là m báºy nà o! Mụ vừa nói vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn VÅ© Diá»…m Hoa, há»i:
- Nà y tiểu muá»™i tá», ngÆ°Æ¡i đến ngôi miếu nà y là m gì thế? Có hẹn vá»›i tình nhân chăng? VÅ© Diá»…m Hoa là m ra vẻ thản nhiên, cÆ°á»i má»™t tiếng tháºt tÆ°Æ¡i, nói:
- Há»· NÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i nói chẳng sai chút nà o, chà ng đã đến đây trÆ°á»›c ta...
Cô ta vừa nói vừa bước và o trong điện, phóng mắt nhìn tới trước, thất kinh nói:
- á»’! ChÃnh chà ng đây mà ! Hai ông bà đã là m gì chà ng rồi? Miệng thì nói, chân thì bÆ°á»›c vá» hÆ°á»›ng Trần Gia Lâm.
Äiếu Khách cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Khoan đã! NgÆ°Æ¡i báo cáo lai lịch xem nà o! VÅ© Diá»…m Hoa dừng bÆ°á»›c lại, cÆ°á»i khẩy nói:
- Miá»…n váºy, còn báo cáo lai lịch là m gì nữa, lúc nãy tôn phu nhân gá»i ta là tiểu muá»™i tá», thì ngÆ°Æ¡i cứ cho ta là tiểu muá»™i tá» Ä‘i!
Hỷ Nương trợn ngược hai mắt lên, nói:
- Chá»› giả mù sa mÆ°a nữa, ngÆ°Æ¡i đến đây có mục Ä‘Ãch chứ gì? VÅ© Diá»…m Hoa kêu ồ lên má»™t tiếng, nói:
- Ngươi lại nói đúng rồi!
- Váºy thì ngÆ°Æ¡i vì hắn mà đến đây Æ°?
- Äúng thế! Chẳng lẽ nÆ¡i đây còn ai nữa nà o?
- Ngươi có biết hắn là ai không?
- NgÆ° Lang chứ còn ai! ChÃnh ta đã tìm chà ng, ngÆ°Æ¡i há»i nhÆ° thế có phải là bằng thừa không?
- Ngươi ngại hắn phải đến âm phủ một mình thì cô đơn, cho nên mới đuổi đến đây để được chết chung với hắn chứ gì?
- á»’! Há»· NÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i thông minh tháºt, lại nói đúng lần nữa! Há»· NÆ°Æ¡ng lạnh lùng nói:
- NgÆ°Æ¡i chuẩn bị Ä‘i chung vá»›i hắn bằng cách nà o? Tá»± mình lên Ä‘Æ°á»ng, hay là ... VÅ© Diá»…m Hoa cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, nói giá»ng thản nhiên rằng:
- Chá»› nói lá»i khó nghe nhÆ° thế là m gì, ta có muốn chết bao giỠđâu, ngÆ°Æ¡i thá» suy nghÄ© kỹ lại xem, bá»n già lão vẫn còn luyến tiếc thế giá»›i đẹp đẽ nà y, huống chi ngà y tháng của bá»n thanh niên trẻ tuổi còn dà i, ta phải lÆ°u lại hưởng thụ thêm má»™t phen nữa chứ!
Hỷ Nương chớp nháy đôi mắt một cái, nói:
- Tiểu muá»™i tá», những hạng ngÆ°á»i có miệng lưỡi lanh lợi nhÆ° ngÆ°Æ¡i rất hiếm thấy ở chốn giang hồ nà y. Nếu ngÆ°Æ¡i không muốn chết tại sao lại hấp tấp bÆ°á»›c và o Äà i Vá»ng HÆ°Æ¡ng là m gì?
VÅ© Diá»…m Hoa cÆ°á»i khẩy, nói:
- Nếu chẳng nhá» ngÆ°Æ¡i dẫn Ä‘Æ°á»ng, quả thá»±c ta không thể nà o tìm gặp hắn rồi, ta cảm Æ¡n ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c váºy.
Té ra nà ng theo dõi Há»· NÆ°Æ¡ng đến đây. Äiếu Khách cau mà y nói:
- Nà y nương tỠcưng yêu của ta, phen nà y ngươi mệt rồi, đã sơ ý đến thế, bị đối phương theo dõi mà chẳng hay biết chút nà o cả, chủ nhân phải nổi cơn thịnh nộ không sai cho mà coi!
Hỷ Nương mặt hơi biến sắc, hớt hãi đưa mắt nhìn vỠhướng thần tượng một cái, sau đó quay trở lại nói với Vũ Diễm Hoa rằng:
- Nà y tiểu muá»™i tá», ngÆ°Æ¡i không tá»± mình thượng lá»™ thì lão nÆ°Æ¡ng Ä‘Ã nh phải Ä‘á»™ng thủ thôi.
Nói xong, hai mắt tia ra hai luồng sát khà kinh ngÆ°á»i, đồng thá»i lượn mình lÆ°á»›t tá»›i, xòe năm ngón tay bấu và o ngÆ°á»i VÅ© Diá»…m Hoa nhanh nhÆ° chá»›p.
Quả thực trảo nà y thần tốc lợi hại vô cùng.
VÅ© Diá»…m Hoa vẫn mặt mà y tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, giÆ¡ ngá»c chưởng vẽ má»™t vòng tròn ở trÆ°á»›c mặt. Äá»™ng tác nhẹ nhà ng trông chẳng có gì là lạ lùng cả.
Há»· NÆ°Æ¡ng láºp tức rút bà n tay lại, thất kinh nói:
- Nhất Nguyên Hóa Thái Cực, ngươi là ...
VÅ© Diá»…m Hoa giÆ¡ ngón trá» ra dấu bảo đối phÆ°Æ¡ng không được nói tiếp, khẽ gáºt đầu má»™t cái, nói:
- Ngươi biết như thế đủ rồi, không cần phải nói ra là m gì!
Hai bên đối thoại, Trần Gia Lâm nghe hết cả, hắn nhủ thầm trong bụng: “Thế là lai lịch của VÅ© Diá»…m Hoa nà y không tầm thÆ°á»ng rồiâ€.
Ngay lúc nà y âm thanh thần bà ná» từ phÃa sau thần tượng lại từ từ vang tá»›i, nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i của phÃa Âm SÆ¡n, váºy chúng ta hãy giải quyết việc nà y cho hợp lý cÅ©ng được!
Vũ Diễm Hoa quay sang hướng thần tượng, chắp tay xá một xá, nói:
- Không ngỠchưởng quỹ cũng có mặt tại đây, tiểu nữ thất lễ thực!
Cái tên chưởng quỹ không giống ngoại hiệu của ngÆ°á»i võ lâm chút nà o, rút cuá»™c đối phÆ°Æ¡ng là nhân váºt thế nà o đây?
NgÆ°á»i thần bà ná» lên tiếng nói:
- Cô nương vâng lệnh đến đây ư?
- Nói thế cũng được!
- NgÆ° Lang nà y là ngÆ°á»i của quý phái sao?
- Äiá»u nà y khó nói lắm!
- Cô nương nói thế nghĩa là sao?
- Xin lượng thứ tiểu nữ không tiện phụng cáo Ä‘iá»u nà y.
- Cô nÆ°Æ¡ng cứ thẳng thắn nói mục Ä‘Ãch đến đây để là m gì Ä‘i.
- Tiểu nữ mong rằng chưởng quỹ niệm tình buông bá» vụ mua bán nà y. Hiện trÆ°á»ng trầm tịnh giây lát, sau đó ngÆ°á»i thần bà lại nói tiếp:
- Nà y cô nÆ°Æ¡ng, đôi bên chúng ta luôn luôn nÆ°á»›c sông chẳng đụng chạm nÆ°á»›c giếng... VÅ© Diá»…m Hoa ngắt lá»i đối phÆ°Æ¡ng, nói:
- Äúng thế, nhÆ°ng bất đắc dÄ© má»›i xin chưởng quỹ phá lệ má»™t lần nà y cho.
- Nà y cô nương, lão phu là m ăn chưa bao giỠrút lại hợp đồng, vụ mua bán lần nà y quyết phải tiếp tục, nếu buông tha thì xem như dẹp bảng nghỉ việc rồi còn gì nữa!
Vũ Diễm Hoa đưa mắt quét nhìn Trần Gia Lâm một cái, nói:
- Thưa chưởng quỹ, bây giỠthế nà y có được không, giá cả là bao nhiêu? Gia chủ nhân sẽ trả đủ đà ng hoà ng.
PhÃa sau thần tượng liá»n nổi lên má»™t trà ng cÆ°á»i ha hả, nói:
- Nà y cô nÆ°Æ¡ng, lão phu không đến ná»—i nhá» má»n nhÆ° váºy, đây không phải là vấn Ä‘á» giá cả, mà quan trá»ng là quy luáºt mua bán, lão phu luôn luôn không hỠđánh lừa, dù ngÆ°á»i lá»›n hay là trẻ nhá» bao giá» cả, không khi nà o có vấn Ä‘á» phá lệ thất hứa vá»›i khách đặt hà ng hết.
Vũ Diễm Hoa cau mà y nói:
- Nếu nói như thế... thì chưởng quỹ không bằng lòng phá lệ rồi? Chưởng quỹ thần bà nỠlên tiếng nói tiếp:
- Xin thượng trình vá»›i quý chủ nhân hãy thông cảm cho, đồng thá»i cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng bảo rằng hắn cÅ©ng chÆ°a phải là ngÆ°á»i của quý phái, có cần thiết bắt ép lão phu gỡ bảng hiệu nhÆ° váºy không?
Quả thá»±c hai bên nhÆ° Ä‘ang bà n luáºn vá» má»™t vụ mua bán. Trần Gia Lâm hoà n toà n nghe chẳng hiểu gì hết.
Bầu không khà lúc nà y khẩn trương vô cùng... Vũ Diễm Hoa suy nghĩ giây lát, nói:
- Tiểu nữ chỉ vâng mệnh lệnh hà nh sá»±, công việc có thà nh công hay không hoà n toà n không can hệ gì đến tiểu nữ hết, thế nhÆ°ng... tiểu nữ có má»™t Ä‘iá»u không thể phụng cáo trÆ°á»›c, tốt nhất chưởng quỹ nên buông bá» vụ là m ăn lần nà y.
- Cô nương uy hiếp lão phu đó ư? Vũ Diễm Hoa lắc đầu, nói:
- Tiểu nữ không hỠnghĩ như thế!
- Váºy tại sao ngÆ°Æ¡i nhất định muốn lão phu phá vỡ quy luáºt là m ăn Æ°?
- Tại vì nghỠlà m ăn cần nhất phải nhất bổn vạn lợi, thế nhưng vụ là m ăn nà y thì lại lỗ vốn.
- Lão phu không hiểu ý cô nương muốn nói gì cả?
- Tiểu nữ nói tháºt cho chưởng quỹ nghe cÅ©ng không há» chi, chắc chưởng quỹ vẫn chÆ°a biết chủ nhân món hà ng nà y là ai thì phải...
NgÆ°á»i thần bà kêu ồ má»™t tiếng, nói:
- Phải! Lão phu nhìn nháºn rằng khi lãnh vụ là m ăn nà y chÆ°a Ä‘iá»u tra rõ chủ nhân hà ng hóa nà y, chẳng biết đối phÆ°Æ¡ng là ai?
Vũ Diễm Hoa suy nghĩ giây lát, rồi nói tiếp:
- Sau khi tiểu nữ phụng cáo Ä‘iá»u nà y, mong rằng chưởng quỹ và hai vị môn hạ phải tuyệt đối giữ bà máºt...
NgÆ°á»i thần bà nói:
- Äược, lão phu bằng lòng vá»›i cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° thế!
Trần Gia Lâm lấy là m thắc mắc khó hiểu vô cùng, chủ nhân hà ng hóa mà đối phÆ°Æ¡ng vừa Ä‘á» cáºp rất có thể muốn ám chỉ sÆ° phụ, thế nhÆ°ng mình hoà n toà n chẳng hay biết chút nà o vá» bình sinh của sÆ° phụ cả. Khi sÆ° phụ còn tại thế chÆ°a há» Ä‘á» cáºp đến quá khứ của lão nhân gia ngÆ°á»i, dù mình có há»i thì lão cÅ©ng chẳng nói. Lạ thay tại sao VÅ© Diá»…m Hoa nà y lại biết sÆ° môn của mình nhÆ° thế?
VÅ© Diá»…m Hoa cất giá»ng sang sảng Ä‘á»c ra từng chữ má»™t:
- TrÆ°á»ng Hồng Quán Nháºt Quá»· Thần Kinh!
Trần Gia Lâm chẳng hiểu câu nà y có nghÄ©a là gì cả, vì hắn chÆ°a từng nghe nói câu nà y bao giá».
VÅ© Diá»…m Hoa thoạt thốt ra câu nà y, tức thì phát sinh hiệu nghiệm ngay, ngÆ°á»i thần bà ná» thất thanh, nói giá»ng há»›t hãi:
- Cô nÆ°Æ¡ng nói tháºt đấy chứ?
VÅ© Diá»…m Hoa cất giá»ng lạnh nhạt nói:
- Nếu chưởng quỹ vẫn chÆ°a tin lá»i nói của tiểu nữ, sao không giải huyệt cho hắn thá» nghiệm món hà ng nà y ngay bây giá» xem thế nà o?
Tức thì bầu không khà tại hiện trÆ°á»ng trầm tịch ngay, có lẽ ngÆ°á»i thần bà ná» Ä‘ang suy nghÄ© thì phải.
Má»™t hồi tháºt lâu, ngÆ°á»i thần bà ná» lên tiếng phá tan bầu không khà tịch lặng, nói:
- Nà y cô nÆ°Æ¡ng, trông tình hình lão phu Ä‘Ã nh phải phá lệ thôi, bây giá» lão phu giao hắn cho cô nÆ°Æ¡ng, đồng thá»i mong cô nÆ°Æ¡ng hãy giữ bà máºt chá»› để sá»± kiện nà y truyá»n ra bên ngoà i.
VÅ© Diá»…m Hoa gáºt đầu, nói:
- Xin tuân lệnh chưởng quỹ!
Äiếu Khách và Há»· NÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau má»™t cái, cả hai lẳng lặng lui ra khá»i Ä‘iện. Bấy giá» trong lòng Trần Gia Lâm má»›i hoà n toà n thá»±c sá»± yên tâm, chỉ trong thá»i gian ngắn ngủi và i ngà y hắn đã kinh lịch biết bao sá»± việc, đồng thá»i cÅ©ng há»c được nhiá»u bà i há»c quý báu, hắn đã nhìn thấy chân diện mục chốn giang hồ rồi, đồng thá»i hình nhÆ° trong bá»—ng chốc hắn đã trưởng thà nh khá nhiá»u.
VÅ© Diá»…m Hoa cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i, từ từ bÆ°á»›c tá»›i bên cạnh hắn. Nà ng Ä‘Æ°a tay giải hết số huyệt đạo đã bị khống chế cho hắn.
Trần Gia Lâm đứng phắt dáºy, chỉnh lý y áo lại, trong lúc hắn té ngã ra đất, nón rÆ¡m ấy đã đánh mất rồi.
Mặt mà y Trần Gia Lâm á»ng Ä‘á», quay sang hÆ°á»›ng VÅ© Diá»…m Hoa chắp tay xá dà i, nói giá»ng ngượng ngùng:
- VÅ© cô nÆ°Æ¡ng, tại hạ kÃnh tạ đại ân cứu mạng của cô nÆ°Æ¡ng! VÅ© Diá»…m Hoa mỉm cÆ°á»i, nói:
- Chá»› cảm tạ là m gì. Nếu chẳng nhá» lai lịch lá»›n của ngÆ°Æ¡i, ta cÅ©ng Ä‘Ã nh bó tay chịu tráºn váºy.
Nghe nói thế, Trần Gia Lâm bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—, nhất là ba chữ lai lịch lá»›n cà ng là m hắn hoang mang khó hiểu hÆ¡n. Thiếu nữ thần bà nà y lại am hiểu lai lịch của sÆ° phụ hÆ¡n cả mình nhiá»u, không ngá» sÆ° phụ lại là má»™t nhân váºt xuất sắc nhÆ° thế.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn không có lý do gì lại Ä‘i há»i thăm nà ng vá» việc sÆ° môn của mình được hết.
Hắn suy nghĩ đến đây, cất tiếng nói:
- Nếu chẳng nhá» cô nÆ°Æ¡ng kịp thá»i xuất hiện, tại hạ ắt phải ngá»™ nạn không sai... Hắn nói tá»›i đây, dừng lại giây lát, sau đó lấy là m thắc mắc há»i:
- Lý do tại sao đối phÆ°Æ¡ng lại muốn giết tại hạ nhÆ° váºy Æ°? VÅ© Diá»…m Hoa mỉm cÆ°á»i, nói:
- Äối phÆ°Æ¡ng chỉ là m ăn thôi! Trần Gia Lâm cau mà y nói:
- Nói sao! Äây chỉ là vụ là m ăn?
VÅ© Diá»…m Hoa khẽ gáºt đầu má»™t cái, nói:
- Äúng thế, há» hà nh nghá» mua bán giết ngÆ°á»i! Trần Gia Lâm sá»±c nhÆ° hiểu rằng nói:
- Tại hạ hiểu rồi, đối phÆ°Æ¡ng chuyên giết ngÆ°á»i là m giao dịch, bất cứ má»™t ai chịu giá cả đối phÆ°Æ¡ng, thì đối phÆ°Æ¡ng sẽ hạ thủ...
VÅ© Diá»…m Hoa gáºt đầu lia lịa, nói:
- Äúng là nhÆ° váºy đấy!
- Chẳng biết đối phÆ°Æ¡ng đã giết mÆ°á»›n cho ai váºy?
- Äiá»u nà y thì ta không dám nói, đây là quy luáºt giang hồ, không được nói bà máºt của ngÆ°á»i.
Trần Gia Lâm ngạch nhiên há»i tiếp:
- NgÆ°á»i chỉ thốt ra tiếng nói mà không hiện thân lúc nãy là ai váºy?
- Äiá»u nà y thì ta có thể nói cho ngÆ°Æ¡i nghe cÅ©ng chẳng há» chi. NgÆ°á»i giang hồ gá»i y là Huyết Chưởng Quá»·, vì đối phÆ°Æ¡ng chuyên môn mua bán mạng ngÆ°á»i, còn xuất thân lai lịch của y thì hiếm ngÆ°á»i biết lắm, chÃnh ta cÅ©ng chẳng biết lai lịch của đối phÆ°Æ¡ng. Äiếu Khách và Há»· NÆ°Æ¡ng hai thủ hạ của y chÃnh là bảng hiệu sống của y, hai ngÆ°á»i nà y chuyên môn ra mặt kiếm mối và bà n luáºn giá cả.
Trần Gia Lâm lắc đầu, cảm khái thở dà i một tiếng, nói:
- Giang hồ mênh mông bao la, chẳng thiếu Ä‘iá»u kỳ lạ gì hết, nếu nói nhÆ° váºy, Huyết Chưởng Quá»· nà y tá»™i ác tà y trá»i rồi.
VÅ© Diá»…m Hoa mỉm cÆ°á»i, nói:
- Chúng ta chá»› bà n luáºn việc ngÆ°á»i ta nữa. Lệnh sÆ° vẫn khá»e chứ?
Trần Gia Lâm sá»±c nhá»› lại di ngôn sÆ° phụ đã nhá» Châu lão gia chuyển cáo lại cho mình, không được tiết lá»™ bà máºt sÆ° môn, huống hồ mình chẳng biết thân pháºn cô ta chút nà o, hắn bèn há»i ngược lại:
- Cô nương cũng biết gia sư sao? Vũ Diễm Hoa lắc đầu, nói:
- Không biết, ta chỉ há»i thăm há»™ cho ngÆ°á»i khác thôi!
- Cô nÆ°Æ¡ng há»i thăm cho ai thế? VÅ© Diá»…m Hoa gượng cÆ°á»i, nói:
- Xin lượng thứ, ta không thể phụng cáo Ä‘iá»u nà y!
Nói Ä‘i nói lại cuối cùng vẫn là câu nghi vấn khó hiểu, chẳng lẽ nhân sá»± giang hồ thảy Ä‘á»u thần bà nhÆ° váºy sao?
Nà ng không chịu nói, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên hắn không tiện há»i tá»›i, Ä‘Ã nh phải im lặng thôi.
VÅ© Diá»…m Hoa lại trổ tà i miệng lưỡi của nà ng ra, hình nhÆ° nà ng đã Ä‘á»c được tâm ý của má»i ngÆ°á»i.
- Nà y Trần thiếu hiệp, có lẽ ta gá»i ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy thÃch hợp hÆ¡n, chẳng phải ta cố tình là m ra vẻ thần bà gì đâu, vì ta có tÆ° ẩn khó nói, có lẽ má»™t ngà y nà o đó ngÆ°Æ¡i sẽ sáng tá» hết. Ta vẫn biết má»™t ngÆ°á»i khi trong lòng có Ä‘iá»u thắc mắc không được giải đáp, thÆ°á»ng lấy là m khó chịu vô cùng...
Trần Gia Lâm gượng cÆ°á»i nói:
- Tại hạ cÅ©ng không nhất quyết phải biết Ä‘iá»u nà y.
VÅ© Diá»…m Hoa cÅ©ng theo sau cất tiếng cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i, nà ng biết hắn miá»…n cưỡng trả lá»i thế thôi. Con ngÆ°á»i không ai mà chẳng hiếu kỳ, cho dù má»™t vấn Ä‘á» không liên can đến mình, cÅ©ng quyết tâm tìm trăm mÆ°u ngà n kế là m sáng tá» vấn Ä‘á» nà y không sai, huống hồ má»™t nghi vấn có liên can đến bản thân mình.
Thế nhưng nà ng không nói ra tâm lý nà y, bèn lái sang đỠtà i khác:
- Chắc trên Ä‘Æ°á»ng thiếu hiệp Ä‘i đến đây phải có sá»± việc gì chứ?
Trần Gia Lân nhủ thầm trong bụng: “Trông tình hình thiếu nữ thần bà nà y chắc là má»™t nhân váºt thông thạo giang hồ, sao mình chẳng há»i thăm nà ng vá» hà nh tung của lão thầy thuốc giang hồ ná» xem thế nà o? Có lẽ nà ng sẽ cung cấp chút Ãt manh mối cÅ©ng nên...â€
Trần Gia Lân suy nghÄ© đến đây, bèn thà nh tháºt nói:
- Tại hạ Ä‘ang tìm kiếm má»™t ngÆ°á»i!
- Tìm ngÆ°á»i? Tìm ai váºy?
- Tìm một lão thầy thuốc giang hồ!
- Ồ! Danh hiệu đối phương xưng hô thế nà o?
- Không biết!
- Còn tướng mạo y thì sao?
- Không biết!
VÅ© Diá»…m Hoa cÆ°á»i tủm tỉm má»™t tiếng, nói:
- Thế thì kỳ diệu thá»±c, thiếu hiệp tìm má»™t ngÆ°á»i không quen biết gì hết?
Quả thá»±c Trần Gia Lân cÅ©ng cảm thấy buồn cÆ°á»i hết sức, mình tìm kiếm đối phÆ°Æ¡ng bằng cách nà y chẳng khác gì nhÆ° mò kim đáy biển, bây giá» biết giải thÃch vá»›i nà ng nhÆ° thế nà o đây?
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, bèn cất tiếng nói:
- Nà y VÅ© cô nÆ°Æ¡ng, sá»± tháºt là nhÆ° thế nà y đây. Cách đây và i ngà y trÆ°á»›c có má»™t lão thầy thuốc giang hồ đã xuất hiện ở vùng phụ cáºn hồ Bà DÆ°Æ¡ng, tình cá» có liên can đến má»™t sá»± việc của tại hạ. Y là ngÆ°á»i mục kÃch sá»± kiện nà y, thế nhÆ°ng không biết lai lịch của y là ai hết, tại hạ phán Ä‘oán rằng có lẽ y sẽ Ä‘i qua con Ä‘Æ°á»ng nà y...
Vũ Diễm Hoa kêu ồ một tiếng, nói:
- A! Thì ra là thế, thế nhÆ°ng thầy thuốc dạo ở chốn giang hồ nà y thì nhiá»u lắm, là m sao biết ai là ngÆ°á»i mà thiếu hiệp muốn tìm kiếm đây?
- Thế à ...
Trần Gia Lân ấp úng nói chẳng nên lá»i. VÅ© Diá»…m Hoa trầm tÆ° giây lát, nói:
- Bây giá» thế nà y, ta sẽ cho ngÆ°á»i thám thÃnh má»™t phen xem mấy hôm nay có thầy thuốc dạo nà o đã xuất hiện ở vùng nà y hay không, biết đâu sẽ tìm được thầy thuốc dạo mà thiếu hiệp Ä‘ang tìm cÅ©ng chÆ°a biết chừng. Khi tìm được ngÆ°á»i đó phải chứng minh bằng cách nà o đây?
Trần Gia Lân cúi đầu suy nghĩ giây lát, nói:
- Chỉ cần đối phÆ°Æ¡ng xác nháºn rằng từng và o nhà má»™t há»™ ngÆ° gia tại vùng phụ cáºn hồ Bà DÆ°Æ¡ng xin ăn má»™t buổi cÆ¡m, nhÆ° váºy là đúng rồi.
VÅ© Diá»…m Hoa gáºt đầu, nói:
- Äược, ta sẽ cho ngÆ°á»i Ä‘i thám thÃnh ngay! Trần Gia Lân chắp tay xá dà i nói:
- Tại hạ xin đa tạ cô nương trước! Vũ Diễm Hoa xua tay nói:
- Chớ khách sáo là m gì!
Trần Gia Lân ngạc nhiên há»i:
- Tại hạ và cô nÆ°Æ¡ng chẳng há» quen biết, vì sao cô nÆ°Æ¡ng lại quan tâm tại hạ nhÆ° thế? VÅ© Diá»…m Hoa cÆ°á»i nghịch ngợm má»™t tiếng, nói:
- Nếu bảo rằng ta thÃch ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i có tin chăng?
Trần Gia Lân rúng Ä‘á»™ng cõi lòng, quả thá»±c nà ng rất đẹp, rất lanh lợi khả ái. Nếu cách đây hai năm trÆ°á»›c hắn sẽ chẳng do dá»± chút nà o và gáºt đầu ngay, thế nhÆ°ng tình hình bây giá» thì khác hẳn, vì hắn đã trao toà n bá»™ tình cảm cho Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng rồi. Nà ng bá» Ä‘i và mang theo trái tim của hắn Ä‘i luôn, chỉ để lại ná»—i háºn trong hắn, bây giá» hắn chỉ là má»™t ngÆ°á»i không có trái tim.
- Không tin!
Trần Gia Lân lắc đầu, trả lá»i má»™t cách khẳng định. VÅ© Diá»…m Hoa nghiêng đầu vá» má»™t bên nói:
- Tại sao?
Trần Gia Lân sá»±c nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u, nói:
- Vì cô nương từng nói rằng đã mang mệnh lệnh hà nh sự mà thôi.
- Thế sao?
- Chẳng biết cô nÆ°Æ¡ng đã vâng lệnh của ai và là m việc gì, cô nÆ°Æ¡ng không bằng lòng nói, tại hạ cÅ©ng bất tiện há»i tiếp, nên ta cÅ©ng cho rằng cô nÆ°Æ¡ng vâng lệnh hà nh sá»± thôi.
VÅ© Diá»…m Hoa mỉm cÆ°á»i nói:
- Chá»› nói những vấn Ä‘á» nà y nữa, nếu ta nói rằng đây là lá»i nói từ đáy lòng của ta thì sao?
Thình lình ngay lúc nà y...
Một âm thanh lạnh lùng của nữ nhân vang tới, nói:
- Chá»› quên quy luáºt đấy!
Vũ Diễm Hoa thoạt nghe thấy tiếng cảnh cáo mặt mà y biến sắc, thè lưỡi nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó la lớn rằng:
- Miá»…n váºy, ta chỉ nói đùa thế thôi, ngÆ°Æ¡i chá»› tưởng thá»±c chứ. Nà ng cố ý nói lá»›n tiếng cho ngÆ°á»i ở bên ngoà i nghe.
Trần Gia Lân giáºt bắn ngÆ°á»i lên, nói:
- Ngươi vừa thốt ra tiếng nói là ai thế?
Nụ cÆ°á»i trên mặt VÅ© Diá»…m Hoa biến mất ngay, kế đó là má»™t thần tình kỳ lạ, nói:
- Y là đại tỷ của ta!
Trần Gia Lân lấy là m ngạc nhiên nói:
- Nói sao? Cả đại tá»· của cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng đến đây Æ°? VÅ© Diá»…m Hoa khẽ gáºt đầu má»™t cái, nói:
- Äúng thế!
- Sao không má»i lệnh tá»· và o tÆ°Æ¡ng kiến Æ°?
- Y bỠđi rồi!
Trần Gia Lân ngạc nhiên, nói:
- Cô nương đứng yên bất động tại đây, là m sao biết rằng lệnh tỷ đã bỠđi?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta phải am hiểu tÃnh tình của y, y không nói tiếp tức là y đã bá» Ä‘i rồi, y không định hiện thân thế thôi.
- Lúc nãy lệnh tỷ nói câu đó có nghĩa là sao?
- Äiá»u nà y à ... y quan tâm ta, y ngại rằng ta sẽ...
- Ngại rằng cô nương sẽ thế nà o?
VÅ© Diá»…m Hoa lại hồi phục nụ cÆ°á»i nhÆ° lúc nãy, nói:
- Äây là chuyện riêng của hai tá»· muá»™i ta, ta không thể phụng cáo cho ngÆ°Æ¡i hay, ngÆ°Æ¡i chá»› há»i là m gì nữa. Bây giá» hãy nói chuyện thá»±c tế, ta sẽ láºp tức giúp ngÆ°Æ¡i thám thÃnh tung tÃch của lão thầy thuốc giang hồ ná». Bây giá» ta xin cáo từ trÆ°á»›c, khi nà o có manh mối ta sẽ tìm ngÆ°Æ¡i sau.
Nói xong, Ä‘Æ°a mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân má»™t cái, sau đó quay ngÆ°á»i rá»i khá»i Ä‘iện Ä‘Æ°á»ng luôn.
Khi Trần Gia Lân theo sau chạy ra ngoà i thì đối phÆ°Æ¡ng đã mất dạng rồi, thế nhÆ°ng mùi thÆ¡m y áo, nụ cÆ°á»i và dáng ngÆ°á»i yêu kiá»u của nà ng vẫn hiện trong đầu óc hắn. Trần Gia Lân bất giác cảm thấy buồn bã, hình nhÆ° trong bá»—ng chốc hắn đã đánh mất má»™t cái gì quý báu không bằng.
Hắn chẳng lưu ý nà ng chút nà o, chỉ là một phản ứng tự nhiên giữa nam nữ thế thôi. Rốt cuộc nà ng là ai, nà ng thuộc môn phái, tổ chức nà o?
Nà ng chủ Ä‘á»™ng tìm mình, đồng thá»i qua lá»i nói nà ng đã tiết lá»™ nà ng chỉ vâng lệnh chủ nhân hà nh sá»±, thế thì chủ nhân nà ng là ai?
Mình chỉ là má»™t NgÆ° Lang quê mùa chẳng há» có chút tiếng tăn, đồng thá»i má»›i xuất giang hồ được và i ngà y, thế mà đã có ngÆ°á»i ra giá thỉnh Huyết Chưởng Quá»· giết mình, song lại có ngÆ°á»i ra mặt bảo vệ mình, nhÆ° thế là sao? Quả thá»±c hắn không thể tưởng tượng được rồi!
Trông tình hình vấn Ä‘á» nà y có lẽ liên quan đến thanh kiếm cùn của sÆ° phụ đã lÆ°u lại, mà không phải là việc can hệ đến bản thân mình. Từ khi lần thứ nhất mình rút kiếm ra khá»i bao, đã khiến Quan Lạc Hiệp Thiếu giáºt mình kinh hãi, từ Ä‘iểm nà y chứng tá» rằng thanh kiếm cùn nà y có bà ẩn gì đây?
Nếu Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng không bá» Ä‘i, thì mình cÅ©ng chẳng xuất giang hồ là m gì, nhÆ° váºy có xảy ra việc gì đâu?
Châu lão gia từng căn dặn bảo mình phải giữ bà máºt lai lịch. Năm xÆ°a sÆ° phụ ẩn cÆ° tại là ng đánh cá ắt phải có nguyên nhân không sai. Lá»i nói nà y ứng nghiệm rồi, có Ä‘iá»u hắn lấy là m thắc mắc khó hiểu là tại sao Châu lão gia không chịu nói rõ má»i sá»± việc cho hắn hay?
Trần Gia Lân lại liên tưởng đến ngÆ°á»i quyết tâm muốn giết chết mình. Có lần thứ nhất thì ắt phải có lần thứ hai, có lẽ đối phÆ°Æ¡ng không đạt mục Ä‘Ãch quyết không chịu buông tay đâu. Nghi vấn đáng sợ nà y, quyết phải là m sáng tá» má»›i được.
Hắn còn nhá»› Huyết Chưởng Quá»· từng bảo Há»· NÆ°Æ¡ng thủ hạ của y Ä‘i tìm đối phÆ°Æ¡ng giao tiá»n xem hà ng, Há»· NÆ°Æ¡ng Ä‘i chẳng mấy chốc đã quay trở vá» phục lệnh, Ä‘iá»u nà y chứng tá» rằng đối phÆ°Æ¡ng chỉ ở phụ cáºn đâu đây.
Äối phÆ°Æ¡ng không Ä‘Ãch thân ra mặt, lại chẳng tiếc giá cả thỉnh Huyết Chưởng Quá»· giết mình, tại sao thế?
Bá»—ng nhiên, trong lòng hắn nảy sinh má»™t ý niệm đáng sợ, nếu quả thá»±c Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng trốn theo tình nhân, thì ngÆ°á»i muốn giết chết mình ắt là tình phu của nà ng rồi, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên y không tiện ra mặt, đồng thá»i có lẽ đối phÆ°Æ¡ng tá»± cảm thấy rằng không đủ sức đối phó mình.
Trần Gia Lân suy nghÄ© đến đây, trong lòng bắt đầu rối loạn cả lên, đồng thá»i ná»—i háºn trong lòng cà ng Ä‘áºm hÆ¡n.
Chúc nhị viên ngoại nhà tan cá»a nát, cuối cùng lại Ä‘iên lên cÅ©ng vì cÆ°á»›i má»™t thiếu nữ chẳng rõ lai lịch là m vợ hai. Nghe tổng quản Bảo SÄ© Äình nói lại rằng thiếu nữ ná» thuá»™c má»™t môn phái giang hồ thần bà khủng bố, mục Ä‘Ãch của há» muốn chiếm lấy Ôn Ngá»c Bình là báu váºt gia truyá»n của Chúc phủ, vì thiếu nữ ná» phản nghịch nên há» má»›i phái Hồng Hoa sứ giả tá»›i xá» tá» nà ng.
Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng là má»™t cô gái không rõ lai lịch, nà ng nhảy sông được hắn cứu thoát có khác gì trÆ°á»ng hợp Äiếu Khách thắt cổ trên cây đâu?
Thế thì sá»± ra Ä‘i của Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng có hai trÆ°á»ng hợp xảy ra, má»™t là trốn theo tình nhân, hai là có liên hệ đến má»™t môn há»™ bà máºt nà o đó.
Nếu qua nháºn xét đạo đức bá» ngoà i của Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng, yếu tố trốn theo tình nhân thì không mấy đúng.
Nếu có dịp gặp lại Hồng Hoa sứ giả, có lẽ nghi vấn đáng sợ nà y sẽ được sáng tỠkhông sai.
Thình lình ngay lúc nà y...
Có má»™t giá»ng Ä‘iệu thô lá»— từ ngoà i sân Ä‘iện vang và o nói:
- á»’! Chá»— nà y lý tưởng thá»±c, chúng ta cứ ở lại đây nghỉ ngÆ¡i giây lát, đợi mặt trá»i lặn sau đó Ä‘i Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng chÆ°a muá»™n, da nóng đến ná»—i sắp cháy khô luôn.
Trần Gia Lân nghe tiếng nói liá»n nhìn ra ngoà i, má»›i hay có má»™t đại hán cao lá»›n Ä‘ang bÆ°á»›c vô tiá»n Ä‘iện, sau lÆ°ng đại hán là má»™t cá»— tiểu kiệu do hai hán tá» trung niên áo lam khiêng vác. Nhìn sÆ¡ qua tiểu kiệu nà y, hắn biết ngay đây là những cá»— kiệu chuyên môn cho số phụ nữ hạng gia đình tiểu lÆ°u thuê bao dùng Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, hoặc là những gia đình ở miá»n quê thuê bao để dùng và o việc cÆ°á»›i gả.
Hai hán tá» khiêng kiệu dừng kiệu dÆ°á»›i thá»m trÆ°á»›c tiá»n Ä‘iện, sau đó dùng tay áo lau mồ hôi liên tục, hai ngÆ°á»i tá»± Ä‘á»™ng bÆ°á»›c qua má»™t bên nghỉ ngÆ¡i luôn.
Hán tá» cao lá»›n ná» bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c cá»a kiệu, nói:
- Nà y nÆ°Æ¡ng tá», nÆ¡i đây khá mát mẻ, nà ng cứ bÆ°á»›c ra ngoà i nghỉ ngÆ¡i Ä‘i. Có má»™t giá»ng Ä‘iệu yêu kiá»u từ trong kiệu vang ra, nói:
- Nhị Lăng ca, hãy xem trong điện coi có ai không đã...
Hán tá» cao lá»›n liá»n bÆ°á»›c lên thá»m Ä‘iện, Ä‘i tá»›i cá»a Ä‘iện vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn và o trong, tức thì trông thấy Trần Gia Lân ngay, y trợn mắt cất giá»ng lạnh lùng, nói:
- Ngươi là ai thế?
Äứng từ xa nhìn đại hán nà y trông có vẻ mạnh khá»e nhất biểu nhân tà i, đến gần thì má»›i trông y có chút khùng khùng ngáo ngáo, chẳng trách gì ngÆ°á»i trong kiệu đã gá»i y là Nhị Lăng ca (anh hai khùng). Quả thá»±c y chỉ là má»™t hán tá» ngốc nghếch mà thôi.
Trần Gia Lân cất giá»ng lạnh nhạt đáp:
- Ta chỉ nghỉ mát tại đây mà thôi.
Äại hán Ä‘Æ°a mắt nhìn Trần Gia Lân từ trên xuống dÆ°á»›i má»™t hồi, sau đó nói:
- NgÆ°Æ¡i thân mang trÆ°á»ng kiếm, có lẽ là ngÆ°á»i giang hồ thì phải? Trần Gia Lân bất giác báºt cÆ°á»i nói:
- Bằng hữu nói không sai chút nà o! Äại hán khoát tay nói:
- Thế thì ngÆ°Æ¡i hãy rá»i khá»i đây Ä‘i! Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Tại sao phải đuổi ta đi?
Äại hán chẳng do dá»± chút nà o, trả lá»i liá»n:
- Tại vì nương tỠta cần nghỉ ngơi. Trần Gia Lân thở phà o một cái, nói:
- Miếu Ä‘Æ°á»ng rá»™ng lá»›n vô cùng, cứ tùy tiện chá»n chá»— nà o nghỉ ngÆ¡i không được sao, là m gì phải Ä‘uổi ta Ä‘i nhÆ° váºy chứ?
Äại hán lắc đầu, nói:
- Không được, nÆ°Æ¡ng tá» ta thÆ°á»ng nói rằng, nhân tâm giang hồ gian trá khó lÆ°á»ng, tốt hÆ¡n hết ngÆ°Æ¡i nên rá»i khá»i đây!
Trần Gia Lân dở khóc dở cÆ°á»i, trêu chá»c y, nói tiếp:
- NgÆ°Æ¡i trông ta có giống ngÆ°á»i gian trá chút nà o không? Äại hán thá»±c thà nói:
- Äiá»u nà y thì không ai biết trÆ°á»›c được cả, nÆ°Æ¡ng tá» ta thÆ°á»ng nói nhìn mặt chẳng đánh giá được lòng ngÆ°á»i.
Trần Gia Lân mỉm cÆ°á»i, nói:
- Nà y đại ca, ta cÅ©ng là ngÆ°á»i ở phụ cáºn... Äại hán trợn ngược đôi lông mà y lên, nói:
- Ai là đại ca của ngÆ°Æ¡i, ta tên là Lâm Nhị Lăng. Trần Gia Lân báºt cÆ°á»i nói:
- Ồ! Chà o Nhị Lăng ca!
Lâm Nhị Lăng cau mà y nói:
- Ủa, ngươi cũng quen biết ta sao?
- Không quen!
- Thế tại sao ngÆ°Æ¡i lại gá»i ta là anh hai khùng?
- á»’! NgÆ°á»i trong kiệu vừa gá»i...
Lâm Nhị Lăng cÆ°á»i hà hà má»™t tiếng, ngắt lá»i Trần Gia Lân, sau đó nói tiếp:
- NgÆ°á»i trong kiệu là nÆ°Æ¡ng tá» của ta, hứ, nà ng đẹp lắm, chúng ta Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng trở vá» quê mẹ, còn xa lắm, sau khi vá» tá»›i nhà , nà ng sẽ gả cho ta là m vợ ngay, thế rồi chúng ta sống hạnh phúc vá»›i nhau.
Trần Gia Lân nghe y nói thế, bất giác dở khóc dở cÆ°á»i, tức thì lại khÆ¡i dáºy lòng đùa nghịch thá»i trẻ nhá» của hắn, hắn liá»n mỉm cÆ°á»i nói:
- Ta hiểu rồi, nà ng là vợ sắp cÆ°á»›i của ngÆ°Æ¡i chứ gì? Lâm Nhị Lăng gáºt đầu lia lịa, nói:
- Äúng thế! NgÆ°Æ¡i nói chẳng sai chút nà o hết!
- Äã bảo là vợ sắp cÆ°á»›i, tại sao lại nói rằng trở vá» quê mẹ Æ°?
- ChÃnh nÆ°Æ¡ng tá» dạy ta nói nhÆ° váºy, vì trÆ°á»›c sau gì... nà ng cÅ©ng gả cho ta mà thôi... Trần Gia Lân lại ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»— luôn, tức thì chẳng biết nói gì vá»›i y nữa, đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i ngu ngốc, hắn không thể nà o nói chuyện vá»›i y được cả.
Mặc dù Lâm Nhị Lăng hÆ¡i khùng khùng, nhÆ°ng tÃnh tình thì nóng nảy gá»›m, y giáºn dữ la hét nói:
- Lá»i nói của ta đến đây là hết rồi, ngÆ°Æ¡i Ä‘i khá»i đây Ä‘i chứ. Âm thanh của nữ nhân trong kiệu vang ra, nói:
- Anh hai khùng! BỠqua cho rồi, ta ngồi nghỉ trong kiệu cũng được thôi.
Quả thực Lâm Nhị Lăng cũng ngoan ngoãn hết sức, y kêu hừ một tiếng, nói:
- May nhá» tiểu nÆ°Æ¡ng tá» nói thế, bằng không ta quyết Ä‘uổi ngÆ°Æ¡i ra khá»i miếu má»›i xong.
Dứt lá»i, y quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c tá»›i chá»— báºc thá»m ngồi nghỉ tại đó.
Trong lòng Trần Gia Lân lấy là m ngạc nhiên hết sức, qua lá»i nói ngÆ°á»i trong kiệu thì đối phÆ°Æ¡ng là má»™t ngÆ°á»i có miệng lưỡi lanh lợi, sao lại bằng lòng gả cho anh chà ng ngốc nà y Æ°?
Khà trá»i nóng bức nhÆ° váºy, há» Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa tại sao không thấy Lâm Nhị Lăng đổ mồ hôi, chẳng lẽ y là má»™t cao thủ ná»™i gia chăng?
Bỗng nhiên ngay lúc nà y...
Có hai thiếu nữ xinh đẹp mặc kình trang dẫn ngựa đi và o sân viện, một trong hai thiếu nữ kình trang nói:
- Lạ lùng thay, rõ rà ng là chạy vá» hÆ°á»›ng nà y, tại sao chẳng thấy bóng ngÆ°á»i đâu cả? Thiếu nữ kia tiếp lá»i, nói:
- Dù sao cÅ©ng không thoát khá»i tay chúng ta đâu, bây giá» cứ cho kỵ mã nghỉ ngÆ¡i trÆ°á»›c đã.
Âm thanh của nữ nhân từ trong kiệu vang ra, nói:
- Anh hai ngốc, chúng ta hãy Ä‘i ngay! Lâm Nhị Lăng đứng phắt dáºy nói:
- Trá»i nóng bức nhÆ° vầy, kiệu phu còn mệt má»i, sao không nghỉ thêm má»™t lát để đợi mặt trá»i lặn?
NgÆ°á»i trong kiệu nói:
- Chớ lôi thôi nữa, hãy đi ngay nà o. Lâm Nhị Lăng lớn tiếng nói:
- Ê! Chúng ta lên Ä‘Æ°á»ng tiếp.
Hình nhÆ° hai gã kiệu phu mệt má»i lắm thì phải, hai ngÆ°á»i vẫn nằm trên thá»m không muốn Ä‘á»™ng Ä‘áºy chút nà o cả.
Hai thiếu nữ kình trang để cho kỵ mã nghỉ ngÆ¡i đâu đó Ä‘Ã ng hoà ng, liá»n bÆ°á»›c tá»›i cạnh cá»a tiểu kiệu, má»™t trong hai thiếu nữ Ä‘Æ°a tay định vén mà n che lên.
Lâm Nhị Lăng lượn mình nhảy vá»t tá»›i trÆ°á»›c, la hét nói:
- NgÆ°Æ¡i định là m gì váºy?
Trần Gia Lân ở trong Ä‘iện trông thấy rõ rà ng, trong lòng giáºt mình thầm má»™t cái, thân pháp Lâm Nhị Lăng vừa nhảy vá»t tá»›i rõ rà ng là má»™t cao thủ võ lâm.
Thiếu nữ kình trang ná» không ngá» Lâm Nhị Lăng nhảy vá»t tá»›i nhanh nhÆ° thế, bất giác cả kinh rút tay lùi ra phÃa sau, Ä‘Æ°a mắt nhìn y má»™t hồi, sau đó cÆ°á»i khúc khÃch nói:
- Chớ quái kêu như thế là m gì, ta xem qua một chút có hỠchi đâu? Lâm Nhị Lăng căm phẫn nói:
- Ta cấm không được xem!
Thiếu nữ kình trang cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, nói:
- Chẳng lẽ không dám gặp ngÆ°á»i Æ°?
Lâm Nhị Lăng trợn ngược đôi lông mà y Ä‘áºm lên, nói:
- Ä‚n nói hồ đồ, nà ng đẹp hÆ¡n ngÆ°Æ¡i nhiá»u lắm.
Thiếu nữ kình trang ná» báºt cÆ°á»i, nói:
- Chao ôi! Có tháºt chăng? Nà ng là ai váºy? Lâm Nhị Lăng lạnh lùng nói:
- Ngươi chớ thắc mắc là m gì.
Thiếu nữ kình trang cố tình bắt chÆ°á»›c giá»ng Ä‘iệu của Lâm Nhị Lăng, nói:
- Ngươi cho rằng nà ng đẹp hơn ta, ta không tin chút nà o, ta phải xem cho bằng được mới thôi!
Dứt lá»i cô ta lại giÆ¡ tay ra lần nữa.
Lâm Nhị Lăng đưa đấm tay thô lớn ra nói:
- NgÆ°Æ¡i dám vén mà n ta sẽ đấm ngÆ°Æ¡i ngay. Thiếu nữ kình trang trêu chá»c y, nói:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng biết đấm ngÆ°á»i nữa sao? Lâm Nhị Lăng xăn tay áo lên nói:
- Không tin thì ngươi cứ ra tay thỠxem nà o?
Thiếu nữ kình trang nghiêng đầu sang một bên nói:
- Ta chẳng tin chút nà o!
Dứt lá»i đối phÆ°Æ¡ng dùng thủ pháp cá»±c thần tốc vén tấm mà n kiệu lên, kế đó cả hai thiếu nữ cùng thất thanh kêu lên má»™t tiếng. Thiếu nữ ná» la hét nói:
- Cha chả! Té ra...
Y nói chÆ°a hết lá»i, kêu vù má»™t tiếng, Lâm Nhị Lăng đã vung quyá»n đấm và o ngá»±c thiếu nữ vén mà n kiệu nhanh nhÆ° chá»›p.
Cú đấm nà y mãnh liệt kinh ngÆ°á»i hết sức, đồng thá»i chiêu thức cÅ©ng thâm ảo vô cùng, khi Lâm Nhị Lăng đấm tá»›i ná»a chừng thế quyá»n liá»n biến ra ba thức y nhÆ° có ba cái đấm tay đồng thá»i tấn công và o ba vị trà bất đồng của đối thủ.
Má»™t ngÆ°á»i ngu ngốc lại có thể đánh ra những chiêu thức quyá»n thuáºt kinh hồn nà y, tất cả má»i ngÆ°á»i không giáºt mình sao được.
Thiếu nữ kình trang ná» giáºt mình nhảy lùi ra sau và i bÆ°á»›c, suýt nữa đã trúng phải cú đấm thần tốc của đối phÆ°Æ¡ng.
Thiếu nữ nỠthất kinh nói:
- Chá»› khinh thÆ°á»ng đối phÆ°Æ¡ng, đây là má»™t đối thủ lợi hại rồi.
Lâm Nhị Lăng đấm má»™t quyá»n không trúng đối phÆ°Æ¡ng, y liá»n dừng tay lại không tấn công tiếp.
Thế nhưng thiếu nữ nỠthoạt vừa kêu lên một tiếng đã nhảy tới tấn công nhanh như cắt, thì ra đối phương đã sỠdụng Lan Hoa Phất Huyệt Thủ là môn võ công thượng thừa cực kỳ lợi hại.
Lâm Nhị Lăng không tránh né, đã bị thiếu nữ phát trúng một cái.
Trần Gia Lân đứng trong Ä‘iện nhìn thấy rõ rà ng, bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên, tại sao anh chà ng ngốc nà y...
- o O o -
Hết hồi 9
|
15-09-2008, 05:57 AM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 10 Diá»…m Phúc NgÆ°á»i Ngốc
Äả tá»±: Bimong
Thế nhÆ°ng sá»± việc xảy ra nhoà i sức tưởng tượng của má»i ngÆ°á»i, Lâm Nhị Lăng chẳng há» hấn gì hết, hình nhÆ° chỉ phong của thiếu nữ kình trang ná» chỉ phất và o mình của ngÆ°á»i khác mà thôi chứ không phải và o mình y, kêu vù má»™t cái, Lâm Nhị Lăng lại vung quyá»n đánh tá»›i nhanh nhÆ° cắt.
Chiêu thức quyá»n pháp cÅ©ng nhÆ° lúc nãy, chẳng có gì khác lạ hết.
Thiếu nữ ná» không kịp ứng phó, đã bị quyá»n phong đẩy lui ra phÃa sau bốn năm bÆ°á»›c liá»n.
Thiếu nữ xuất thủ lúc nãy đã rút kiếm ra khá»i bao nhanh nhÆ° cắt, đồng thá»i nhảy tá»›i tấn công ra má»™t kiếm luôn.
Lâm Nhị Lăng biến quyá»n thà nh chưởng, hai tay giao chéo công ra hai chiêu thần tốc kinh hồn hết sức.
Tức thì thiếu nữ ná» cÅ©ng bị đẩy lùi ra sau, mặt mà y cả kinh thất sắc luôn. Thiếu nữ đứng bên ngoà i liến la hét há»i:
- Rốt cuộc ngươi là ai thế?
- Lâm Nhị Lăng!
- Lâm Nhị Lăng?
- Äúng thế tên của ta đấy!
- Sư phụ ngươi là ai?
- Ta không nói cho ngươi nghe, vì sư phụ dặn không được nói cho ai hay hết.
Phà m những ngÆ°á»i trà lá»±c thấp kém thÆ°á»ng nói má»™t là má»™t hai là hai chẳng có ai có thể thay đổi ý kiến của y được hết.
- NgÆ°á»i ở trong kiệu là ai váºy?
- Y là tiểu nÆ°Æ¡ng tá» ta, chúng ta Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng vá» quê mẹ...
Mặc dù thiếu nữ kình trang sợ hãi võ công của y, nhưng biết y là một hán tỠngu ngốc, cô ta cau mà y nói:
- Nà y Lâm Nhị Lăng, ngÆ°Æ¡i trúng quá»· kế của nà ng rồi, y chỉ là tỳ nữ từ trong phủ của chúng tôi Ä‘Ã o thoát ra đấy mà thôi, chÃnh hai chúng tôi đến tìm y đây. Y không khi nà o gả cho ngÆ°Æ¡i đâu, y chỉ lợi dụng ngÆ°Æ¡i che chở cho y Ä‘Ã o tẩu, nếu ngÆ°Æ¡i bao che cho y chẳng những ngÆ°Æ¡i không được vợ, mà còn ra quan phủ nữa...
Lâm Nhị Lăng trợn ngược hai mắt lên, nói:
- Nói láo ta quyết không tin ai hết, tiểu nương tỠnói rằng, ở chốn giang hồ nà y không có ai tốt là nh hết.
Nói xong y quay vỠhướng hai gã kiệu phu đang hoảng sợ núp ở đằng xa, vẫy tay nói:
- Nhanh lên nà o! Chúng ta lên Ä‘Æ°á»ng chứ!
Hai gã kiệu phu cứ Ä‘Æ°a mắt chăm chăm nhìn sang bên đây, nhÆ°ng chẳng dám Ä‘á»™ng Ä‘áºy chút nà o cả.
Lúc nà y thiếu nữ kình trang thoạt vừa vén mà n lên, cặp mắt bén nhạy của Trần Gia Lân cÅ©ng đã trông thấy ngÆ°á»i ngồi trong kiệu, quả nhiên đối phÆ°Æ¡ng là má»™t mỹ nhân.
Hai thiếu nữ đồng lúc rút kiếm ra khá»i bao, Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau ra dấu, má»™t ngÆ°á»i ở bên phải, và má»™t ngÆ°á»i từ bên trái nhảy tá»›i tấn công và o ngÆ°á»i Lâm Nhị Lăng ngay.
Lâm Nhị Lăng trợn ngược đôi mắt hổ, vung quyá»n phản công lia lịa.
Äối phÆ°Æ¡ng đánh tá»›i đánh lui chỉ má»™t chiêu lúc nãy, hình nhÆ° y chỉ há»c được chỉ có má»—i chiêu nà y mà thôi. Thế nhÆ°ng chiêu nà y thần kỳ hết sức, vừa công vừa thủ biến hóa vô cùng táºn. Hai thiếu nữ sá» dụng hết võ công sở trÆ°á»ng của mình, nhÆ°ng cÅ©ng không thể nà o đụng được tà áo của y.
Trần Gia Lân đứng nhìn má»™t hồi lâu, từ từ đã trông thấy được chút Ãt ná»™i lá»™ của y, Trần Gia Lân có má»™t thiên phú khá cao, bất giác đã giÆ¡ tay múa theo y.
Thình lình ngay lúc nà y...
Có một tiến hét lạnh lùng vang tới:
- Hãy dừng tay lại...
Tiếp theo tiếng hét vang dá»™i, ba bóng ngÆ°á»i Ä‘ang quyết đấu đã tách ra ngay, đồng thá»i trong hiện trÆ°á»ng xuất hiện thêm má»™t phụ nhân trung niên mặc áo tÃm.
Phụ nhân mặc áo tÃm Ä‘Æ°a mắt lạnh lùng quét nhìn hai thiếu nữ má»™t cái, nói:
- Äồ vô dụng, dù hai ngÆ°Æ¡i có đấu cho tá»›i trá»i sáng cÅ©ng không là m gì được y.
Hai thiếu nữ kình trang hạ kiếm xuống đứng lùi ra sau hết, cúi đầu không dám nói gì. Phụ nhân mặc áo tÃm Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn Lâm Nhị Lăng, cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Nà ng không gả cho ngÆ°Æ¡i đâu, tốt hÆ¡n hết ngÆ°Æ¡i bá» Ä‘i cho rồi. Lâm Nhị Lăng đứng cản trÆ°á»›c tiểu kiệu, ná»—i giáºn đùng đùng, nói:
- Các ngÆ°Æ¡i có ai dám đụng tá»›i tiểu nÆ°Æ¡ng ta, thì ta sẽ liá»u mạng vá»›i ngÆ°á»i đó ngay. Phụ nhân mặc áo tÃm lượn mình nhảy tá»›i hÆ°á»›ng Lâm Nhị Lăng
Lâm Nhị Lăng gầm hét má»™t tiếng, vung quyá»n đấm tá»›i mãnh liệt vô cùng.
Phụ nhân áo tÃm đảo mình má»™t cái tháºt huyá»n kỳ thoát khá»i cú đấm của đối phÆ°Æ¡ng, sau đó lại lượn mình lÆ°á»›t tá»›i gần Lâm Nhị Lăng, phóng chỉ Ä‘iểm ra nhanh nhÆ° chá»›p Lâm Nhị Lăng chẳng chịu lép vế, phóng chưởng phản kÃch ngay, hình nhÆ° song chưởng của y có thể biến đổi bất cứ lúc nà o.
Thế rồi hai ngÆ°á»i đụng nhau đấu má»™t cách khốc liệt không phân thắng bại.
Công lá»±c của phụ nhân mặc áo tÃm khá hÆ¡n hai thiếu nữ kình trang nhiá»u, nên y đã ung dung đối phó vá»›i Lâm Nhị Lăng má»™t cách dá»… dà ng.
Äấu được và i chục hiệp, mồ hôi trên trán Lâm Nhị Lăng bắt đầu toát ra lấm tấm. Trông tình hình, y không còn chịu Ä‘á»±ng được nữa.
Phụ nhân mặc áo tÃm vừa đấu vừa cÆ°á»i khẩy, há»i:
- Nà y chà ng ngốc, sư phụ ngươi chỉ dạy ngươi chỉ một chiêu nà y sao? Lâm Nhị Lăng thở hổn hển nói:
- Sư phụ ta bảo rằng chỉ một chiêu nà y đã đủ dùng...
Ngay lúc Lâm Nhị Lăng phân tâm nói chuyện, phụ nhân mặc áo tÃm vung chưởng tấn công lia lịa, đồng thá»i đá ra liên hoà n tam cÆ°á»›c. ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngÆ°á»i ngốc phản ứng không linh hoạt rồi, đánh bạch má»™t cái, té xuống ngã luôn. Phụ ngân mặc áo tÃm bồi thêm má»™t chưởng, Lâm Nhị Lăng kêu á»± má»™t tiếng té lăn nhÆ° má»™t quả bóng văng ra xa cả tám thÆ°á»›c, vừa đúng tá»›i chá»— chân hai thiếu nữ, tức thì hai thanh kiếm cùng Ä‘iểm xuống giữa ngá»±c của y ngay.
NgÆ°á»i trong kiệu thất kinh kêu lên má»™t tiếng.
Mặc mà y phụ nhân mặc áo tÃm lạnh nhÆ° tiá»n, Ä‘Æ°a mắt nhìn và o cá»a kiệu, nói:
- Äinh HÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i ra đây được rồi chứ!
Mà n kiệu vén sang một bên, tức thì có một thiếu nữ áo xanh trạc tuổi đôi mươi bước xuống kiệu ngay, mặt nà ng đầy vẻ kinh hoà ng, cô ta cũng khá xinh đẹp đây.
Lâm Nhị Lăng quát, kêu rằng:
- Ai dám đụng tới nương tỠcủa ta, ta sẽ đấm vỡ đầu y ngay!
Hai thiếu nữ khẽ đẩy mÅ©i kiếm tá»›i trÆ°á»›c, má»™t trong hai ngÆ°á»i nói:
- Nà y chà ng ngốc, hãy câm mồm lại, bằng không ta chá»c thủng ngá»±c của ngÆ°Æ¡i bây giá». Lâm Nhị Lăng thở hồng há»™c, nói:
- Các ngươi cứ giết ta không hỠchi, nhưng không được đã thương tiểu nương tỠcủa ta.
Mặc dù lá»i nói của y buồn cÆ°á»i thá»±c, thế nhÆ°ng y đã biểu hiện mối tình chân thà nh của y.
Thiếu nữ tên Äinh HÆ°Æ¡ng van xin, nói:
- Hồng Tam NÆ°Æ¡ng, sẽ theo ngÆ°Æ¡i trở vá», nhÆ°ng xin ngÆ°á»i hãy buông tha chà ng!
- Chao ôi! Chà ng Æ°? Ai váºy?
- Lâm Nhị Lăng!
Phụ nhân mặc áo tÃm Hồng Tam NÆ°Æ¡ng bÄ©u môi kêu hừ má»™t tiếng, nói;
- Nà y Äinh HÆ°Æ¡ng, ta há»i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i ở trong trang ăn ngon mặc đẹp, có Ä‘iá»u chi chẳng nhÆ° ý đâu, thế mà lại trốn theo má»™t anh chà ng ngốc để mang tiếng phản nghịch, tại sao váºy?
Mặt mà y Äinh HÆ°Æ¡ng thảm biến, bổng phủ phục quỳ dÆ°á»›i đất cất giá»ng bi ai, nói:
- Thưa Tam Nương ta biết quấy rồi, bằng lòng trở vỠchịu gia pháp, nhưng cầu xin Tam Nương hãy buông tha chà ng.
Hồng Tam NÆ°Æ¡ng cất giá»ng lạnh lùng, nói:
- Tiểu Äinh HÆ°Æ¡ng Æ¡i, Ä‘iá»u nà y không thể được, bây giá» ngÆ°Æ¡i không lo xong bản thân ngÆ°Æ¡i, còn lo xin tá»™i cho ngÆ°á»i ta là m gì nữa, Hai mắt Äinh HÆ°Æ¡ng Ä‘á» ngầu, nói:
- Thế thì Tam NÆ°Æ¡ng định xá» trà chà ng cách nà o đây? Hồng Tam NÆ°Æ¡ng nói giá»ng lạnh nhạt.
- Việc nà y đã có tiá»n lệ, ngÆ°Æ¡i nên biết rằng quy luáºt của phu nhân đã thiết láºp không thể sá»a đổi, hai ngÆ°á»i yêu nhau tha thiết chứ gì? Y thÃch sắc đẹp của ngÆ°Æ¡i, ta sẽ cho y mãi mãi không nhìn thấy nữa. NgÆ°Æ¡i dám trốn theo trai, ta sẽ bảo ngÆ°Æ¡i vÄ©nh viá»…n không bÆ°á»›c Ä‘i được. Thế rồi má»™t ngÆ°á»i Ä‘ui mù má»™t ngÆ°á»i cụt hai giò vẫn có thể sống mãi mãi vá»›i nhau kia mà , nhÆ° váºy có hay chăng?
Äinh HÆ°Æ¡ng khấu đầu chấm đất lia lịa, nói:
- Tam NÆ°Æ¡ng ôi, ta van xin ngÆ°á»i hãy giết phứt ta cho rồi! Hồng Tam NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nham hiểm má»™t tiếng, nói:
- Giết ngÆ°á»i, chảy máu thì tà n nhẫn lắm, Tam NÆ°Æ¡ng ta không Ä‘Ã nh lòng hạ thủ nhÆ° thế!
- ThÆ°a Tam NÆ°Æ¡ng, quyết phải là m nhÆ° váºy má»›i được sao?
- Ta là ngÆ°á»i chấp pháp, phải giữ đúng hai chữ công chÃnh, bằng không là m sao ăn nói vá»›i má»™t số ngÆ°á»i đã Ä‘i cùng má»™t con Ä‘Æ°á»ng vá»›i ngÆ°Æ¡i đây?
Äinh HÆ°Æ¡ng bá»—ng nhiên đứng phắt dáºy, gà o thét nói:
- Khá lắm, ta biết rằng dù có nói nhiá»u Ä‘i nữa cÅ©ng bằng thừa thôi, ta sẽ tá»± kết liá»…u lấy mình, mong rằng các ngÆ°Æ¡i sống lâu hÆ¡n nữa...
Hồng Tam NÆ°Æ¡ng bá»—ng hất tay má»™t cái, tức thì Äinh HÆ°Æ¡ng té ngã ra đất ngay.
- A! Äinh HÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i muốn tá»± tá» Æ°? Con kiến vẫn còn ham sống kia mà ! Chết sÆ°á»›ng không bằng sống cá»±c.
Lá»i của mụ nói có vẻ Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i, thá»±c ra Ä‘á»™c ác hÆ¡n loà i rắn rết.
Äinh HÆ°Æ¡ng bị Ä‘iểm huyệt không còn tá»± tỠđược nữa, Ä‘Ã nh phải bó tay chịu sá»± an bà i của số mệnh mà thôi.
Bên nà y Lâm Nhị Lăng trông thấy ngÆ°á»i yêu té ngã ra đất, luông cuống bất kể sinh tá» nữa, láºp tức gầm má»™t tiếng, lăn trên mặt đất tháºt nhanh, Hai thiếu nữ không ngá» chà ng ngốc nà y lại chÆ¡i má»™t đòn nhÆ° thế, bất giác ngẩn ngÆ°á»i trong giây lát, tức thì hai thanh kiếm không kịp thá»i đâm xuống, đã bị y thoát khá»i mÅ©i kiếm. Thế nhÆ°ng vì mÅ©i kiếm chỉ cách thân mình Lâm Nhị Lăng chỉ hÆ¡n má»™t tấc, nên lúc y lăn mình cÅ©ng bị rạch tét ngoà i da.
Hai thiếu nữ vung kiếm tấn công ngay, nhưng ngay lúc nà y Hồng Tam Nương lại quét ngang một cước trúng và o huyệt đạo của Lâm Nhị Lăng, tức thì nằm tại chỗ bất động luôn.
Hồng Tam NÆ°Æ¡ng cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Hãy theo quy luáºt của bản trang mà động thủ!
Hai thiếu nữ liá»n chia là m hai nÆ¡i, má»™t ngÆ°á»i Ä‘i sang hÆ°á»›ng Äinh HÆ°Æ¡ng, và má»™t ngÆ°á»i Ä‘i sang hÆ°á»›ng Lâm Nhị Lăng.
Có lẽ cả Ä‘á»i ngÆ°á»i hai gã kiệu phu chÆ°a từng trông thấy cảnh tượng nà y bao giá», nên há» co ro và o má»™t chá»—, cứ run lẩy bẩy không ngừng, chẳng còn mảy may sức lá»±c Ä‘Ã o tẩu nữa.
- o O o -
Hết hồi 10
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
hong linh diep, ïîäàðîê, tan hon linh diep ky, tan hong linh diep ki, tan hong linh diep ky, tan honglinh diep ky, tang hông linh diêp ky, tang hon linh diep khi, tang hon linh diep ky, tang hong diep linh ky, tang hong diep long ky, tang hong diep.linh ky, tang hong dieplinh ky, tang hong doep linh ky, tang hong linh diep ki, tang hong linh diep ky, tang long hong diep ky, tanghonglinhdiepky, tanh hong diep linj ky |
| |