Chương 006: Thật sự là một quái thai
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Bát Trân Các là một tửu lâu có khí phách nhất trong Đông Hải thành, cũng là một nơi mà tiêu phí nhiều tiền nhất trong Đông Hải thành. Nếu trong nhà không có của cải thì chẳng bao giờ tiến vào trong đại môn tửu lâu, bởi vì một khi đi vào cửa chính mà không gọi mười tám món ngon sẽ không còn mặt mũi ăn cơm. Nhưng mười tám món ngon thì giá thấp nhất cũng là bốn năm lượng bạc, số tiền này cũng đủ để một gia đình ngư dân bình thường chống đỡ được hơn nửa năm.
Tuy Hàn gia chính là đại gia tộc trong Đông Hải thành nhưng nơi đây cũng không thiếu những gia tộc phú quý và thế gia đại tộc. Dù dùng lực lượng bổn tộc làm căn cơ nhưng bên dưới cũng không thiếu những tiểu gia tộc phụ thuộc khác.
Lầu ba Bát Trân Các cực kỳ thanh nhã và yên tĩnh, tuy hai bên có ba gian phòng nhưng chính sảnh đã bày một bàn gỗ lim rất lớn. Khánh muốn đến tửu lầu uống rượu đều thích ngồi ở đại sảnh, dù sao đại sảnh cũng rộng rãi hơn những căn phòng thanh nhã, tất nhiên cũng náo nhiệt hơn.
Hàn Nguyên kéo Hàn Mạc lên lầu ba, một đám công tử lập tức đứng lên chắp tay cười nói:
- Ngũ thiếu gia đến, dạo này Ngũ thiếu gia cũng không tụ tập uống rượu cho vui.
Đám người này đều là công tử con nhà thế gia trong Đông Hải thành, những gia tộc này phần lớn đều phụ thuộc vào Hàn gia, tất nhiên sẽ nịnh bợ những công tử đến từ Hàn gia.
Hàn Mạc thấy toàn là người quen thì cười ha hả nói:
- Tứ ca nói các ngươi đều có mặt ở đây, ta cũng có chút nhớ nhung, vừa vặn cũng muốn uống rượu nói vài chuyện vui, tất cả ngồi xuống nói chuyện nào.
Đám công tử lại lập tức ngồi xuống vị trí của mình, rượu và thức ăn được đưa lên rất nhanh, một công tử mở lời nói:
- Ngũ thiếu gia, nghe nói sắp tới quân Trấn Thủ sẽ rời bến, lần này người có đi không? Ta nghe nói đám hải tặc trên biển cực kỳ hung hãn, chúng có bốn năm chiến thuyền, nghe nói đầu lĩnh lại là một đại mỹ nữ. Nếu ngươi đã xuất bến thì đoạt luôn mỹ nữ kia về làm thiếp, chắc chắn sẽ có tư vị rất khác lạ, ha ha... ....
Mọi người lập tức nở nụ cười.
Hàn Mạc trợn trừng mắt, hắn dùng giọng bỉ ổi nói:
- Mỹ nữ sao? Cả ngày ở trên biển, gió thổi lồng lộng, làm gì có mỹ nữ? Hoắc Thu Nguyên, tin đồn lề đường này ngươi cũng tin là thật à? Nếu ta rời bến mà không gặp được mỹ nữ thì trở về nhất định sẽ lột da ngươi.
- Ngũ thiếu gia, ta nào dám lừa ngươi!
Hoắc Thu Nguyên công tử vội vàng nói:
- Đây là chuyện thật rành rành. Ngươi cũng biết đấy, đường huynh của ta trong quân Trấn Thủ cũng đã ra biển vài lần, bắt được vài hải tặc. Đám hải tặc kia đều nói, hơn nữa lại còn cả tranh, mỹ nữ kia có một không hai, bọn hải tặc đều gọi nàng là "Mỹ nhân ngư", nàng đã có ngoại hiệu như vậy thì chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Đám hải tặc có rất ít nữ nhân, sợ rằng gặp một heo nái cũng coi là mỹ nữ. Nhưng chuyện này ta cũng biết, nếu thật sự có "Mỹ nhân ngư" thì thiếu gia ta sẽ nhất định bắt lấy nàng, đến lúc đó ta sẽ mang nàng đến Bát Trân Các cho các đại gia mở rộng tầm mắt.
Mọi người lập tức hoan hô nhiệt liệt.
Tiệc rượu ăn uống linh đình, người tới ta đi, cực kỳ náo nhiệt.
Hàn Nguyên tất nhiên sẽ không nói ra bàn rượu này vì chính mình cảm kích Hàn Mạc đã đưa Hương Ngọc Nhi trở về mà đặt trong Bát Trân Các, mà chỉ đơn giản cho rằng mở tiệc để huynh đệ gặp mặt, vì vậy mà tiếng nói tiếng cười vang lên không ngớt. Đám người đều tranh thủ bình luận nương tử nhà nào mông to núi lớn, cực kỳ phóng đãng.
Hoắc Thu Nguyên đột nhiên cười nói:
- Ngũ thiếu gia, dạo này ngón tay của ngươi càng lúc càng sáng như vàng, sợ rằng tài vận sắp tiến đến rồi.
Đám người khác cũng đồng thanh nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Ngũ thiếu gia là thần tài đến thế gian, sau này ta cũng muốn theo Ngũ thiếu gia vơ vét tài sản của thiên hạ.
- Vơ vét con bà các ngươi!
Hàn Mạc trở nên buồn bực, hắn dùng giọng có chút tang thương nói:
- Thiếu gia ta còn lo lắng bị mắc bệnh đây này.
Hàn Mạc dùng tay phải sờ lên tay trái, hắn lại nhịn không được đánh mạnh một cái rồi lẩm bẩm:
- Thật bực bội.
... ....
Tay phải của Hàn Mạc cực kỳ khác biệt so với người thường.
Bàn tay phải của Hàn Mạc ngoài ngón cái và ngón bên ngoài ngón trỏ thì ba ngón tay còn lại đều vàng rực. Đôi khi ánh mặt trời chiếu xuống làm những ngón tay bùng ra kim quang chói mắt, cực kỳ hiếm thấy.
Đây chính là đặc điểm kỳ dị mà từ khi sinh ra Hàn Mạc đã có.
Chuyện này không biết khi nào thì truyền khắp Đông Hải thành, có lẽ những hạ nhân trong phủ để lộ ra ngoài. Dân chúng đều thầm nói với nhau Ngũ thiếu gia của Hạ gia chính là sao trên trời hạ phàm, nói không chừng còn là thần tài.
Thật ra chỉ có duy nhất Hàn Mạc biết rõ những điều huyễn hoặc từ ba ngón tay vàng này.
Khi chuyện xuyên việt hoang đường xảy ra, Hàn Mạc được chuyển đến lúc còn nằm trong bụng mẹ, giống như có một con sóng âm nói với hắn một bí mật quỷ dị.
Ba ngón tay vàng chính là ba nguyện vọng mà Hàn Mạc có thể ước nguyện trong đời.
Vì vậy mà Hàn Mạc đã từng thử nghiệm, hắn muốn trở lại thời đại trước đây của chính mình, nhưng ba ngón tay vàng lại không thực hiện được. Chẳng những không giúp hắn trở lại thế giới trước đây, mà thậm chí hắn từng ước mình lớn lên sẽ đẹp hơn cả Marilyne Monroe*, điều này cũng không thành.
(*:Marilyne Monroe tên thật là Norma Jeane Mortensen, là một diễn viên, biểu tượng sex và hình tượng pop nổi tiếng thế kỷ 20. Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc vì sao Hàn Mạc lại ước mình đẹp hơn một cô gái là Marilyne, có lẽ lúc đó hắn còn nằm trong bụng mẹ, sợ rằng chưa biết mình là nam hay nữ.)
Rất nhiều nguyện vọng đã không thành, vì vậy Hàn Mạc chỉ thấy ba ngón tay vàng chỉ là có tác dụng...Làm đẹp mà thôi.
Có lẽ ngón tay vàng chưa đến thời điểm phát huy tác dụng.
Đám người bàn luận với nhau về chuyện gió trăng, chỉ có Hàn Nguyên chìm đắm bên trong còn Hàn Mạc thì cảm thấy rất nhàm chán, cảm thấy không chút thú vị.
Đúng lúc này trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một giọng cười kỳ dị vang lên:
- Con bà nó, mới đi đến đầu phố đã nghe thấy tiếng chó sủa, đúng là đinh tai nhức óc. Đúng là nên sai người cầm theo gậy gỗ ra phố đánh chết vài con chó hoang sủa bậy mới được.
Khi âm thanh này vang lên thì Hàn Nguyên là người đầu tiên biến đổi vẻ mặt, trong mắt bùng lên cái nhìn tức giận cực kỳ sâu kín, thậm chí gương mặt cũng vì phẫn nộ mà vặn vẹo. Ngoài Hàn Mạc với khóe miệng khẽ nhếch lộ ra nụ cười lạnh thì tất cả đám người còn lại đều hơi biến sắc.
Kẻ nào cũng biết Tiểu Diêm Vương đã đến đây.
Oan gia ngõ hẹp.
Tiểu Diêm Vương là tên thật là Tiêu Cảnh, hắn là con trai độc nhất của Hắc Diêm Vương Tiêu Mạc Toản quận trưởng Đông Hải quận. Không thể phủ nhận vẻ bề ngoài rất phù hợp với xuất thân cao quý của hắn, tướng mạo khá anh tuấn, thân hình cao lớn, mặc cẩm y bạch sắc, cũng là một kẻ ngọc thụ lâm phong. Hình tượng của hắn hoàn toàn khác biệt so với đám đầu trâu mặt ngựa, nếu người không nhìn rõ chân tướng còn cho rằng hắn là một tên công tử nhã nhặn. Tất cả mọi người trong Đông Hải thành đều biết hắn là một con sói đội lốt người, dân chúng bị hắn đày đọa rất nhiều, nữ tử bị hắn giày xéo cũng không phải ít.
Tiểu Diêm Vương dẫn theo bảy tám tên hồ bằng cẩu hữu cáo mượn oai hùm đi thẳng lên lầu, hắn dùng ánh mắt kinh miệt nhìn đám người Hàn Mạc đang ngồi trên bàn tiệc. Lúc này hắn khẽ phất phất quạt xếp trong tay rồi thản nhiên đi đến một bàn tiệc khác, sau đó cười hì hì nói:
- Ủa, đây không phải hai huynh đệ Hàn gia sao? Đúng là có duyên, vậy mà ta còn tưởng rằng trên đây có một đám chó hoang sủa bậy.
Đám người Hàn Mạc ngồi trên bàn đều lộ ra vẻ oán giận, nhưng cha của Tiểu Diêm Vương chính là quận trưởng Đông Hải quận, hơn nữa còn có Tiêu Thái Sư đương triều hậu thuẫn, thân phận này cũng không phải có kẻ nào dám đắc tội.
Hàn Nguyên nhịn không được vỗ bàn đứng dậy cười lạnh nói:
- Con bà nó, Đông Hải quận này không còn chỗ nào thanh tĩnh nữa sao? Đi đến nơi đâu cũng nghe thấy mùi *** chó, Tiểu Ngũ, huynh đệ chúng ta đổi một địa phương khác, khỏi phải ngửi mùi *** chó hôi thối.
Mọi người đều đứng lên nhưng Hàn Mạc lại cười híp mắt nói:
- Đi làm gì, tất cả ngồi xuống nào.
Hàn Mạc chuyển mắt nhìn Tiêu Cảnh, hắn cười hì hì nói:
- Tiểu Diêm Vương, nghe nói gần đây ngươi cho vay nặng lãi, hơn nữa còn làm cho vài gia đình tan cửa nát nhà, tối ngủ không gặp phải ác mộng sao?
- Ác mộng?
Tiêu Cảnh cười ha hả, hắn cực kỳ đắc ý nói:
- Thiếu gia ta mỗi đêm đều ôm nữ nhân thơm ngào ngạt, sao lại gặp ác mộng, hơn nữa suốt đêm đều mộng xuân tình. Ngược lại Hàn Tiểu Ngũ ngươi nghe nói còn chưa được hưởng qua mùi thịt, đáng tiếc, đáng tiếc, đúng là không phải nam nhân. Nếu thích thì ca ca sẽ đưa ngươi đi tìm vài nơi tốt đẹp, để học cách làm người...À, xin lỗi, để dạy ngươi cách làm một người đàn ông chân chính.
Hàn Nguyên xiết chặt nắm đấm, hắn muốn phóng lên đấm thẳng vào mặt Tiêu Cảnh nhưng trong tộc đã sớm có thông báo không được xung đột chính diện với Tiểu Diêm Vương. Vì vậy Hàn Nguyên cũng chỉ biết cắn chặt răng nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hàn Mạc vẫn cười tủm tỉm, hắn thản nhiên nói:
- Quả nhiên thượng bất chính hạ tất loạn, đều cùng chung một loại đức hạnh.
- Hàn Tiểu Ngũ!
Gương mặt Tiêu Cảnh đột nhiên trở nên lạnh như tiền:
- Ngươi nói gì?
Tiêu Cảnh nhìn Hàn Nguyên tức giận đến mức run rẩy thì cười hì hì nói:
- Ta còn quên nói cho ngươi biết thiếu gia ta rất thích chơi đùa với nữ nhân, đồng thời nữ nhân cũng rất đa dạng. Các ngươi còn nhớ đợt tuyển chọn hoa khôi lần trước của Phiêu Hương Viện không? Hoa khôi da thịt mềm mại, chơi đùa quả thật lả lơi mê người, nếu ngươi có hứng thú thì ca ca sẽ dẫn ngươi đi xem, để được thấy hoa khôi biểu diễn tài năng trên giường. À, đúng rồi, hoa khôi nõn nà đó tên gì nhỉ? Thiếu gia ta chơi đùa với nữ nhân quá nhiều, cũng không nhớ rõ tên.
- Thiếu gia, tên là Hương Ngọc Nhi!
- Đúng, đúng, là Hương Ngọc Nhi! Hương chính là phấn, mông lớn và trắng bóng như ngọc, thân thể cuộn sóng hơn hẳn một con chó cái!
Tiêu Cảnh cười ha hả cực kỳ đắc ý.
Hàn Nguyên dù biết Tiêu Cảnh đang nói xằng bậy nhưng sỉ nhục Hương Ngọc Nhi làm cho nam nhân bình thường luôn dễ dàng tha thứ như hắn cũng không nhịn được. Hắn vỗ mạnh lên bàn, một cái bát lập tức rơi xuống vỡ tan:
- Miệng nói thối lắm!
Hàn Nguyên muốn tiến lên nhưng lập tức bị Hàn Mạc giữ chặt.
Tiêu Cảnh thấy Hàn Nguyên tức giận thì cũng có chút kinh hoàng, hắn biết rõ đám đệ tử Hàn gia đều khỏe như trâu, nếu Hàn Nguyên đã muốn ra tay thì mười người như hắn cũng không phải là đối thủ. Tiêu Cảnh còn đang kinh hoàng thì thấy Hàn Mạc giữ chặt tay Hàn Nguyên, hắn lại cho rằng huynh đệ Hàn gia không dám ra tay vì vậy mà trở nên cực kỳ đắc ý, hắn cười ha hả nói:
- Thế nào? Muốn đánh à? Đến đây, đến đây, có bản lĩnh thì cứ đến đánh thiếu gia, thiếu gia xin ngươi, đến đây đi!
Tiêu Cảnh vỗ nhẹ vào mặt mình, hắn dùng giọng khiêu khích nói:
- Đánh vào đây này, đến đi!
Hàn Mạc cười ha hả, hắn đứng dậy nhìn tất cả mọi người ở bốn phía rồi nói:
- Các vị, mọi người cũng biết rồi đấy, Hàn gia chúng ta là người trung nhân ái quốc, cũng cực kỳ kính sợ đối với quan phủ. Tiểu Diêm Vương nếu đã chân thành cầu xin chúng ta trợ giúp thì từ chối cũng bất kính, mọi người xin tránh ra một chút.
Hàn Mạc còn chưa kịp nói dứt lời thì dã phóng đi hai bước như một con báo tiến đến trước mặt Tiêu Cảnh dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người. Hàn Mạc thò tay ra chụp lấy cổ áo Tiêu Cảnh, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến gương mặt co rút vì kinh hoàng của Tiêu Cảnh.
- Bốp bốp bốp bốp!
Những âm thanh chói tai vang lên không ngớt, tất cả mọi người đều cực kỳ khiếp sợ, kẻ nào cũng trợn mắt há mồm.
Hàn Mạc tát rất mạnh làm Tiêu Cảnh choáng đầu hoa mắt. khi đánh liên tiếp hai mươi mấy cái tát, Hàn Mạc lập tức cong năm ngón tay lại vỗ thật mạnh xuống ngực Tiêu Cảnh. Lần này hắn dùng lực rất mạnh, dùng độc quyền Trường Sinh Kinh của Hàn gia, tuy không sinh ra kình khí nội công như truyền thuyết nhưng khí lực của hắn đã được rèn luyện, thậm chí hắn còn có thể khẳng định một vỗ của mình sẽ không nhẹ hơn một húc của trâu đực.
Quả nhiên Tiêu Cảnh bị vỗ một chưởng lập tức gào lên một tiếng, hắn trợn trắng mắt, khóe miệng co rút và sưng tấy, thậm chí còn sùi bọt mép.
Hàn Mạc biết rõ một vỗ của chính mình sẽ làm xương ngực Tiêu Cảnh bị thương, ít nhất thì trong thời gian một năm xương ngực sẽ liên tục đau đớn dữ dội. Dù là thần y cũng chỉ biết khuyên Tiêu Cảnh chịu khó điều dưỡng, tuyệt đối không thể làm xương ngực phục hồi trở lại trong khoảng thời gian ngắn.
Đám người hầu và huynh đệ của Tiêu Cảnh lập tức hô lên kinh hoàng:
- Thiếu gia, thiếu gia.
Hàn Mạc sửa sang lại y phục, hắn nhún vai rồi thở dài nói;
- Tất cả mọi người đều rõ ràng nghe thấy Tiểu Diêm Vương yêu cầu ta ra tay, yêu cầu ta đánh hắn, ta chẳng qua cũng chỉ thỏa mãn nguyện vọng của hắn mà thôi. Ta đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên thấy một tên khùng đưa ra yêu cầu như vậy, đúng là một quái thai.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 007: Thương nhân Quan Thiếu Hà
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Tất cả đám người trên lầu ba đều trở nên ngây ngẩn, không kẻ nào có thể ngờ Hàn Mạc thật sự ra tay, hơn nữa lại ra tay nặng như vậy.
Tâm tình Hàn Mạc bây giờ giống như một đội bóng nhỏ như Hy Lạp tiến vào trận chung kết World Cup, toàn thân cực kỳ thông thái, cực kỳ vui sướng. Mà đám người trên bàn tiệc của Hàn Mạc thì giống như những cổ động viên cuồng của nước Anh, trong lòng đám người cực kỳ kích động, rõ ràng xem Hàn Mạc trở thành một vị anh hùng. Tiếc nuối duy nhất chính là kiêng kị thế lực của Tiêu Cảnh mà đám người không dám hoan hô, đám người chỉ thầm cười, trong lòng sướng đến mức thăng thiên.
Nửa ngày sau Tiêu Cảnh mới hồi khí trở lại, hắn được người hầu đỡ lên. Quả nhiên là loại người hung ác, lúc này cũng không chửi ầm lên, cũng không trợn mắt há mồm, hắn chỉ nhận lấy khăn lụa trong tay người hầu rồi lau sạch bọt mép trên khóe miệng, gương mặt lộ ra một nụ cười tà ác, hắn giơ ngón tay cái nói:
- Hàn Tiểu Ngũ, ngươi...Ngươi lợi hại, ta đánh không lại ngươi, cũng không sao, ta sẽ quay về. Các ngươi...Đại tông chủ nhà các ngươi sẽ đợi các ngươi ở nhà.
- Ôi dào, Tiểu Diêm Vương, lời nói của ngươi sao lại xoay ngược như vậy?
Hàn Mạc cầm lấy chiếc khăn lụa vẫn còn vương vết máu trên bàn, hắn thản nhiên nói:
- Hình như ngươi đang trách ta sao? Đây là chuyện ngươi cầu xin ta, rõ ràng là ta giúp ngươi, không ngờ ngươi lại hãm hại ta...Thật sự đáng tiếc.
Tiêu Cảnh được đám người nâng đỡ vừa đi vừa nói:
- Các ngươi hãy nhớ kỹ, ta sẽ làm các ngươi phải hối hận, nhất định sẽ để cho các ngươi hối hận.
Tiêu Cảnh được đám người đưa ra ngoài cực kỳ khốn khổ.
Đám người trên bàn tiệc Hàn Mạc thấy bộ dạng bỏ đi khốn khổ của Tiêu Cảnh thì lập tức cười rộ lên, Hàn Nguyên lúc này đã hết giận, hắn lập tức kéo Hàn Mạc xuống và rót một chén rượu đầy nâng lên:
- Tiểu Ngũ, ca ca đa tạ ngươi!
- Tứ ca, Tiểu Ngũ đã sớm muốn đánh hắn, chẳng qua chưa tìm được cơ hội mà thôi. Cũng không ngờ hôm nay Tiểu Diêm Vương hào phóng cầu xin ta đánh hắn, xem ra Tiểu Diêm Vương thật sự có khuynh hướng tự ngược đãi.
Hàn Mạc nâng chén uống cạn, hắn nở nụ cười thoải mái, hôm nay hắn thật sự rất thoải mái.
- Ngũ thiếu gia, ngươi rất giỏi.
Hoắc Thu Nguyên nâng chén nói:
- Ngươi khí phách như vậy rõ ràng trong Đông Hải thành không ai bằng, chư vị, chúng ta cùng nâng chén kính Ngũ thiếu gia một ly.
Mọi người đều xưng vâng, tất cả đều tán dương và nâng chén kính Hàn Mạc.
Hàn Nguyên ghé sát đầu vào tai Hàn Mạc, hắn dùng giọng lo lắng nói:
- Tiểu Ngũ, Tiểu Diêm Vương trở về chắc chắn sẽ nói với Hắc Diêm Vương, lúc đó Hắc Diêm Vương nhất định sẽ nói chuyện này với Tam thúc, ngươi cứ nói là ta ra tay. Ngươi đã làm ta hả giận, chuyện này Tứ ca không thể liên lụy ngươi được.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Tứ ca, đánh một con chó việc gì phải lo lắng như vậy, đến, đến uống rượu.
Đột nhiên một tiếng vỗ tay vang lên, một âm thanh cởi mở cùng vang lên:
- Có khí phách, có bản lĩnh, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, rất giỏi, rất giỏi.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trước một gian phòng trang nhã làm một vị nam tử cẩm y bạch sắc dáng người cao ráo, người này mặt mũi tràn đầy nụ cười đứng đó nhìn Hàn Mạc.
Người này không thể nói là rất tuấn tú, nhưng cảm giác đầu tiên là cực kỳ ôn hòa, mặt mũi hiền lành, nhưng trong cặp mắt lại bùng lên hào quang khôn khéo.
Người này tùy tiện đứng đó nhưng bùng lên một luồng khí tức phú quý kinh người. Tất cả những kẻ nơi đây đều là công tử nhà giàu có, nhưng ngoài huynh đệ họ Hàn thì không còn kẻ nào bì kịp khí chất phú quý của nam tử kia.
Nam tử này chỉ khoảng hai bốn hai mươi lăm tuổi nhưng bộ dạng cực kỳ trưởng thành, ngay cả gương mặt vui vẻ cũng bùng lên vài phần ẩn giấu.
Hàn Mạc chỉ tủm tỉm cười nhìn người nam tử, hắn thản nhiên nói:
- Chẳng qua chỉ đánh một kẻ không ra gì, cũng chẳng có gì là khí phách, chẳng có gì là bản lĩnh, chẳng có gì là anh hùng xuất thiếu niên, chẳng qua chỉ làm việc mà ta cảm thấy thích mà thôi.
Hàn Mạc sờ lên cằm rồi cười nói:
- Ngươi là người Khánh Quốc sao?
- Thương nhân Khánh Quốc Quan Thiếu Hà xin ra mắt Ngũ thiếu gia.
Nam tử kia vội vàng cung kính thi lễ với Hàn Mạc, sau đó lại thi lễ với Hàn Nguyên:
- Xin ra mắt Tứ thiếu gia.
Hàn Nguyên chắp tay nói:
- Quan Thiếu Hà, các huynh đệ đang uống rượu, không bằng đến đây cạn với chúng ta một chén.
Nếu là thương nhân bình thường thì kết giao với con cháu Hàn gia đúng là một cơ hội cầu còn không được, nhưng Quan Thiếu Hà lại chỉ mỉm cười, hắn nói:
- Tạ ơn Tứ thiếu gia, trong gian phòng này Thiếu Hà cũng chuẩn bị chút tiệc rượu, nếu hai vị thiếu gia không chê thì mời vào, Thiếu Hà vô cùng cảm kích.
Hàn Nguyên thấy Quan Thiếu Hà cự tuyệt chân tình và mời ngược lại, nếu hắn lại từ chối thì cũng không hay, nhưng nếu cả hai huynh đệ cùng vào thì cũng không khỏi mất mặt đám Hoắc Thu Nguyên ở ngoài. Hàn Nguyên biết rõ trong lòng Hàn Mạc cũng không tình nguyện ngồi chung chỗ với đám Hoắc Thu Nguyên, vì vậy hắn nói:
- Tiểu Ngũ, nếu ông chủ Quan đã nói thế thì ngươi vào trong phòng ngồi một chút.
Hàn Mạc rất ghét những chuyện nhàm chán, hắn cũng không có hứng thú ngồi nói chuyện phiếm với đám người Hoắc Thu Nguyên. Hắn thấy Quan Thiếu Hà rất cung kính thì gật đầu nói:
- Nếu ông chủ Quan đã thịnh tình như vậy thì xin được quấy rầy.
Hàn Mạc lập tức đứng dậy rồi đi theo Quan Thiếu Hà vào trong gian phòng.
Trong gian phòng thanh nhã là một bàn tiệc đầy rượu và thức ăn, trên bàn đã có ba bốn người ngồi sẵn. Khi Hàn Mạc tiến đến thì tất cả đều đứng dậy hành lễ.
Quan Thiếu Hà khua tay nói:
- Các ngươi cứ đi trước!
Mọi người lập tức từ biệt rồi nối đuôi nhau đi ra, Quan Thiếu Hà lại gọi tiểu nhị, lại đặt một bàn tiệc khác, lúc này mới cung kính mời Hàn Mạc ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống thì Quan Thiếu Hà vội đứng lên nâng chén nói:
- Thiếu Hà kính Ngũ thiếu gia.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Cứ ngồi xuống mà uống thôi, nếu ngươi đứng lên mà ta không đứng thì rõ ràng không giữ lễ.
Quan Thiếu Hà cười ha hả rồi ngồi xuống, hai người chạn chén rồi uống một hơi cạn sạch.
- Thanh danh của Ngũ thiếu gia trong Đông Hải quả thật như sấm nổ bên tai.
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Thiếu Hà đã nghe qua đại danh Ngũ thiếu gia từ lâu, chỉ là không có duyên gặp mặt, cũng không ngờ hôm nay có cơ hội nâng chén với Ngũ thiếu gia, quả nhiên tam sinh hữu hạnh.
Hàn Mạc khoát tay nói:
- Ta cũng không phải loại người văn nhã, ngươi cũng đừng nên quá mức chữ nghĩa. Người làm thương gia không nói dối, ngươi mời ta tới chắc chắn sẽ có chuyện, ngươi cứ nói thẳng, không cần lòng vòng.
Quan Thiếu Hà chợt giật mình, hắn cười ha hả nói:
- Ngũ thiếu gia quả nhiên là người sảng khoái.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Ông chủ Quan, đứng trách ta không nhắc ngươi trước, vai vế của Tiểu Ngũ trong tộc cũng không quyền không thế, trong mắt người ngoài chẳng qua chỉ là một công tử nhà giàu, cũng không có bản lĩnh gì cả. Dù ngươi muốn tìm sự hỗ trợ từ ta, có lẽ cũng không giúp được gì.
- Không dám, không dám!
Quan Thiếu Hà liên tục nói:
- Ngũ thiếu gia nói chuyện thẳng thắn, Thiếu Hà thật sự khâm phục. Thiếu Hà tuy chỉ là một thương nhân, trong mắt người ngoài là một kẻ hám lợi nhưng Thiếu Hà cũng cực kỳ thích thú những người tính tình ngay thẳng như Ngũ thiếu gia.
Hàn Mạc sờ lên cằm, hắn cười nói:
- Cũng xin đa tạ sự khen ngợi của ông chủ Quan.
Quan Thiếu Hà trở nên trầm ngâm, cuối cùng hắn cũng mở lời:
- Ngũ thiếu gia, Thiếu Hà xin mạo muội có chuyện muốn hỏi, nếu có gì mạo phạm xin đừng trách, thứ tội, thứ tội... ....
- Ngươi chưa hỏi sao biết sẽ mạo phạm?
Hàn Mạc cầm lấy một cây tăm xỉa răng, hắn vừa xỉa răng vừa nói:
- Ngươi muốn hỏi điều gì?
Quan Thiếu Hà nở nụ cười hòa ái như gió xuân, hắn khẽ nói:
- Cũng không biết mỗi tháng Ngũ thiếu gia có bao nhiêu tiền để tiêu vặt?
Hàn Mạc sửng sờ, hắn không ngờ Quan Thiếu Hà lại đột nhiên hỏi như vậy.
Nếu nói theo cách bình thường thì con cháu nhà giàu sẽ không lo đến chuyện tiền bạc, nhưng Hàn gia cực kỳ uy nghiêm, vì sợ con cháu sống phung phí nên tiền bạc cũng thấp hơn sự tưởng tượng của người ngoài rất nhiều.
Nếu nói là Hàn Mạc thì mỗi tháng chỉ được năm lượng bạc, cũng may Hàn phu nhân thương nhi tử, thường xuyên ném cho hắn chút bạc vụn. Dù là như vậy thì mỗi tháng Hàn Mạc cũng chỉ được mười hai lượng, tất nhiên nếu là nhà bình thường thì rõ ràng là một số tiền lớn, nhưng nếu so sánh với con cái nhà giàu thì ít đến mức đáng thương.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Tiền của ta trong một tháng chẳng qua cũng chưa bằng một chiếc lông trâu đối với ông chủ Quan. Thế nào? Ông chủ Quan muốn tiếp tế cho Tiểu Ngũ ta sao?
- Ngũ thiếu gia cứ thích nói đùa.
Quan Thiếu Hà cười ha hả nói:
- Chù Thiếu Hà muốn tặng tiền bạc chỉ sợ Ngũ thiếu gia cũng cảm thấy chướng mắt.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ông chủ Quan đã hỏi như vậy thì rõ ràng có thâm ý, xin cứ nói rõ đừng ngại.
Quan Thiếu Hà cũng không thừa nước đục thả câu, hắn nói thẳng:
- Ngũ thiếu gia có hứng thú làm một cuộc buôn bán không?
- Buôn bán sao?
Hàn Mạc trở nên sửng sốt, sau đó hắn lại cười nói:
- Đồng hành là kẻ thù, nếu ta muốn buôn bán chẳng phải sẽ cướp lấy phần lợi nhuận trong tay ông chủ Quan sao? Ngươi không sợ Tiểu Ngũ ta sẽ chèn ép sao? Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quan Thiếu Hà dứt khoát vung tay, hắn nói:
- Không sợ, không sợ, nếu Ngũ thiếu gia thật sự muốn làm ăn thì Thiếu Hà sẽ không suy sụp, ngược lại sẽ là phúc của Ngũ thiếu gia, sẽ cùng Ngũ thiếu gia kiếm được rất nhiều bạc.
Hàn Mạc thấy vẻ mặt Thiếu Hà nghiêm túc, cũng không phải nói giỡn thì lập tức nhíu mày hỏi:
- Ông chủ Quan, lời này của ngươi ta nghe không hiểu?
- Ngũ thiếu gia đừng nóng vội!
Quan Thiếu Hà khẽ nói:
- Người cứ nghe Thiếu Hà nói rõ là được.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Quan Thiếu Hà đứng dậy rót rượu cho Hàn Mạc, hắn cũng rót đầy chén cho mình rồi mỉm cười nói:
- Ngũ thiếu gia, người cũng biết Thiếu Hà là người buôn bán kinh doanh, nhưng có biết Thiếu Hà kinh doanh mặt hàng nào không?
- Ngươi nói thì ta sẽ biết.
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Thiếu Hà kinh doanh quả thật là lớn nhất ở Đông Hải thành, hàng hóa kinh doanh không những là cá biển, đồng thời còn là đủ loại trân châu, san hô, đồi mồi và các loại hải sản quý giá.
Hàn Mạc khẽ ồ một tiếng rồi nói:
- Thì ra ông chủ Quan còn là một vị thương nhân lớn, những vật này nếu không phải người phú quý thì sẽ chẳng thể kinh doanh được. Thương nhân Khánh Quốc đến Đông Hải thành cũng có rất nhiều, đồng thời nhiều người đến mua cá, nhưng kinh doanh hải sản quý giá thì cũng không có mấy người.
- Ba nhà!
Quan Thiếu Hà duỗi ba đầu ngón tay:
- Tất cả những thương nhân ở Đông Hải thành tổng cộng có bốn mươi sáu nhà, nhưng kinh doanh sản vật biển và liên kết với nhà họ Quan thì tổng cộng chỉ có ba nhà.
- Rõ ràng kiếm được không ít bạc!
Hàn Mạc cười hì hì nói.
- Những quan lớn và quý tộc Khánh Quốc đều rất thích bảo vật biển, đồng thời những tiểu thư, thậm chí nương nương và phu nhân cũng rất thích sử dụng bột trân châu để duy trì tuổi thanh xuân, vì vậy mà những sản vật biển không cần lo đến tiêu thụ trong Khánh Quốc, hơn nữa giá tiền cũng rất khá.
Quan Thiếu Hà chậm rãi nói:
- Đông Hải quận tiếp giáp biển Đông Hải, tuy tài nguyên phong phú nhưng người khai thác trân châu lại quá ít, hơn nữa phần lớn những kẻ săn trân châu đều là bộ hạ của Hàn gia, phần lớn trân châu và san hô đều dâng lên cho triều đình Yến Quốc, vì vậy mà hàng hóa trôi nổi trên thị trường có rất ít. Tuy chúng ta chủ yếu kinh doanh trên những sản vật quý giá của biển cả nhưng số bạc kiếm dược lại ít hơn nghề cá rất nhiều.
- Chẳng lẽ ngươi bảo Tiểu Ngũ ta kinh doanh thì hàng hóa sẽ nhiều lên à?
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Ta cũng không phải thần tiên, cũng không thể biến ra bảo vật được.
- Ngươi là thần tiên.
Quan Thiếu Hà nghiêm mặt nói:
- Nếu Ngũ thiếu gia tận lực làm việc thì hàng hóa sẽ không cần phải lo.
- Sao?
Hàn Mạc lại cảm thấy có chút tò mò:
- Ngươi nói xem hàng hóa từ đâu mà đến?
- Ngũ thiếu gia, theo ta biết thì hiện nay số người đi săn trân châu của Hàn gia cũng chỉ có hơn hai mươi người, mỗi năm xuống biển mười ba mười bốn lần, số lượng trân châu và san hô lấy ra cực ít. Hơn nữa nhân gian lại không cho phép khai thác châu ngọc, cũng vì vậy mà không có nguồn cung cấp.
Quan Thiếu Hà kiên nhẫn nói:
- Biển Đông Hải rộng vạn dặm, tuy nói sản vật biển bên dưới không phải là vô cùng nhưng cũng lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của những người bình thường. Ngũ thiếu gia chỉ cần khuyên bảo tông chủ Hàn gia để gia tăng số lượng người săn châu, cũng vì vậy mà gia tăng sản lượng, chắc chắn sẽ có được nguồn cung cấp hàng hóa dồi dào. Ngoài những sản vật làm cống phẩm cho triều đình thì những thứ khác Ngũ thiếu gia hoàn toàn có thể dùng để kinh doanh, sau đó bán cho tại hạ, vì vậy ta và ngươi đều có thể thu được số bạc lớn.
- Ta đây không biết làm ăn kinh doanh, cứ trực tiếp đưa bảo vật biển cho ngươi không phải là tốt sao?
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Ông chủ quan, ngươi cũng quá mức giảo hoạt rồi.
Quan Thiếu Hà lắc đầu nghiêm mặt nói:
- Ngũ thiếu gia nói sai rồi, trong tay Ngũ thiếu gia không có bạc, nhưng Ngũ thiếu gia hoàn toàn có thể thu mua sản vật biển của Hàn gia bán cho Thiếu Hà, như vậy thì hoàn toàn có lợi. Về phần tiền bạc dùng để mua thì Ngũ thiếu gia cũng không cần lo lắng, Thiếu Hà hoàn toàn có thể trả trước, Ngũ thiếu gia hoàn toàn có thể dùng số bạc đó để thu mua.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Ông chủ Quan, ngươi nói thì rất tốt rất hay, nhưng ta chỉ sợ khó thể thực hiện được. Trong Hàn gia chúng ta làm gì có kẻ nào thu mua chính sản vật của nhà mình. Hơn nữa ngươi phải biết rằng, trong lòng tông chủ Hàn gia cũng đã hiểu rõ, chỉ cần tăng số người khai thác châu ngọc thì sẽ mang đến cho Hàn gia chúng ta lợi nhuận khổng lồ, vì sao đã bao nhiêu đời rồi mà chưa ai áp dụng? Tất nhiên trong vấn đề này phải có điều kiêng kị mà chúng ta không biết. Ta chẳng qua chỉ là một tiểu bối trong bộ tộc, sao có thể nói vài ba câu là đánh động được bọn họ? Ông chủ Quan, chuyện này sợ rằng không thể được.
Quan Thiếu Hà vội vàng nói:
- Ngũ thiếu gia, ngươi đừng vội.
Quan Thiếu Hà đứng dậy mở cửa, hắn nhìn ra ngoài chỉ thấy Hàn Nguyên và đám người kia đang đối ẩm, hơn nữa đã có vài người nói lời say, cũng không chú ý đến bên này. Vì vậy hắn đóng cửa đi vào trong phòng và khẽ nói:
- Ngũ thiếu gia, Hàn gia trước nay không làm vì không tìm được thương nhân phù hợp để mua bán. Tuy triều đình Yến Quốc có chỉ, Hàn gia không được tự tiện tăng số lượng người săn châu ngọc, nhưng Đông Hải quận là của Hàn gia các ngươi, chỉ cần các ngươi lén săn châu ngọc thì cũng không ai phát hiện được, hơn nữa dù bị phát hiện thì triều đình Yến Quốc cũng không làm gì được. Cuối cùng chỉ có một kết luận, sau nhiều năm mà Hàn gia một mực ẩn nhẫn không hành động, rõ ràng không phải chẳng muốn số lợi nhuận kia mà thật sự không tìm được người tiêu thụ.
- Sao?
Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Thương nhân còn có rất nhiều, sao không tìm được người mua?
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Ngũ thiếu gia cũng không hiểu rõ ràng, đừng tưởng thương nhân nhiều, nhưng những thương nhân có thể kinh doanh mặt hàng này thì rất ít, hơn nữa Hàn gia muốn lựa chọn người buôn bán thì không phải những thương nhân bình thường la có thể được. Thứ nhất cần thương nhân có tài lực dồi dào, thứ hai là cần thương nhân kín như miệng bình, quan trọng nhất là thương nhân phải có một con đường vận chuyển an toàn, như vậy mới không xảy ra chuyện chẳng lành, tiết lộ bí mật hàng hóa liên lụy đến Hàn gia, ba điều này không thể nào thiếu một được. Thiếu Hà dám đánh cuộc, nhiều năm như vậy Hàn gia thật ra chỉ muốn tìm được một thương nhân có thể buôn bán, hơn nữa phải là buôn bán xuyên quốc gia, đáng tiếc là thương nhân đạt được những yêu cầu của Hàn gia chưa từng xuất hiện.
Quan Thiếu Hà dừng lại một chút rồi tự tin nói:
- Nhưng ta dám cam đoan nhà họ Quan buôn bán thì Hàn gia cũng sẽ tham gia.
Hàn Mạc giơ ngón tay cái, hắn cười híp mắt nói:
- Ông chủ Quan, ngươi rất tự tin, ta khen ngợi ngươi.
Hàn Mạc cũng lập tức hỏi:
- Nhưng sao ngươi biết được Hàn gia chúng ta đang tìm người buôn bán? Chuyện này ngay cả con cháu Hàn gia như chúng ta cũng hoàn toàn không hay biết.
- Vấn đề này càng bí mật càng tốt, Ngũ thiếu gia không biết cũng hợp tình hợp lý.
Quan Thiếu Hà cười khẽ nói:
- Về phần Hàn gia vì sao phải tìm thương nhân để buôn bán thì vẫn là một câu nói, Hàn gia cần bạc, hơn nữa cần với số lượng lớn.
- Ông chủ Quan, những lời này ta nghe không hiểu.
Hàn Mạc trợn trừng mắt nói:
- Hàn gia chúng ta là đệ nhất gia trong Đông Hải quận, gia tộc thịnh vượng, chắc chắn sẽ không thiếu bạc.
Quan Thiếu Hà lập tức hạ giọng nói:
- Hàn gia nếu chỉ lo cho bản thân mình, nếu chỉ trông coi một quận như Đông Hải thì tất nhiên sẽ không thiếu bạc. Nhưng Hàn gia nếu muốn hùng bá Yến Quốc, nếu muốn nắm giữ cả sáu quận thì phải cần số lượng bạc khổng lồ.
Hàn Mạc đột nhiên đứng thẳng người chỉ vào Quan Thiếu Hà rồi trầm giọng nói:
- Hay cho một Quan Thiếu Hà dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Hàn gia chúng ta trung nhân ái quốc thiên hạ đều biết, nếu nói như ngươi chẳng phải chụp lên đầu chúng ta tội mưu phản sao? Lúc này ta chỉ cần nói một câu là có thể đưa ngươi đến nhà tù, ngươi tin hay không?
Quan Thiếu Hà lại cực kỳ trấn tĩnh, hắn nhàn nhạt trả lời:
- Ngũ thiếu gia tất nhiên có năng lực đó, nhưng Thiếu Hà tin Ngũ thiếu gia sẽ không làm như vậy.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Đôi khi tự tin quá mức cũng không phải chuyện tốt.
- Nhưng nếu không tự tin thì cũng chẳng có gì tốt.
Quan Thiếu Hà bình tĩnh nói:
- Muốn xây nghiệp lớn phải có khí phách, Ngũ thiếu gia, vừa rồi ngươi tức giận đánh Tiểu Diêm Vương chứng tỏ là người can đảm và hiểu biết. Thiếu Hà ta dám đánh cuộc, sau này Ngũ thiếu gia ngươi sẽ châu báu đầy nhà.
- Ha ha... ....
Hàn Mạc nở nụ cười:
- Quan Thiếu Hà, đừng tưởng nịnh thiếu gia một hai câu thì hoàn toàn có thể xí xóa mọi chuyện. Ngày nay ngươi mời ta uống rượu, việc này ta sẽ không để trong lòng, nhưng nếu sau này đề cập đến thì cũng đừng trách Hàn Mạc ta không lưu tình.
Hàn Mạc vung tay áo, hắn bước nhanh ra cửa. Sau khi mở cửa hắn cũng đi thẳng ra ngoài không nhìn Quan Thiếu Hà.
Quan Thiếu Hà thấy Hàn Mạc rời đi thì khóe miệng lại lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn lẩm bẩm:
- Nếu vô tâm thì sao không truy cứu? Ngũ thiếu gia, ngươi còn trẻ mà đã cực kỳ tâm cơ. Hì hì, chuyện làm ăn ta sẽ đợi ngươi đến.
Quan Thiếu Hà ngồi xuống bàn, hắn dùng ngón tay chấm chút rượu rồi viết xuống mặt bàn bốn chữ "Duy tài bất phá". Sau đó hắn cười ha hả rồi phất tay áo lau đi.
Hàn Mạc đi ra khỏi cửa thấy bàn tiệc đã có bảy tám người say, ngay cả Hàn Nguyên cũng liên tục nói lời say sưa, vì vậy mà lập tức bắt mọi người ngừng lại. Hắn gọi ông chủ tửu lâu phái vài tên tiểu nhị đưa những công tử đã say về phủ, chính mình thì cõng Hàn Nguyên quay về.
Dưới sự phân phó của Hàn Mạc thì tất nhiên giống như thánh chỉ trong tửu lâu, ông chủ lập tức phân phó tiểu nhị đưa tất cả công tử về phủ. Cũng may đám người này đều là khách quen, tất nhiên cũng biết rõ thân phận, tiểu nhị cũng dễ dàng đưa từng người về phủ.
Hàn Nguyên đã say tất nhiên cũng không nên quay về Đông phủ, Hàn Mạc lén lút đưa Hàn Nguyên trở về hậu hoa viên của mình. Sau khi để Hàn Nguyên ngủ nghỉ thì Hàn Mạc lập tức phái Hàn Thanh đi đến Đông phủ thông báo, nói Tứ thiếu gia đang nằm ngủ ở Tây phủ.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Mạc đang còn vất vưởng trong giấc mộng thì âm thanh lo lắng của Hàn Thanh đã vang lên:
- Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, lão gia gọi người.
Hàn Mạc vẫn còn say lờ đờ, hắn thấy Hàn Nguyên vẫn ngủ say bên cạnh thì lập tức đứng dậy hỏi:
- Có biết vì sao cha lại gọi ta vào không?
Gương mặt Hàn Thanh trở nên cực kỳ đau khổ, hắn gật đầu nói:
- Hắc Diêm Vương đã đến phủ.
(*) : Người tài khó có thể thu phục được ngay
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Trong chính sảnh Hàn gia Đông phủ, Hàn Huyền Xương đang ngồi cùng bàn với một vị quan viên mặc quan phục. Dù trà nước đã sớm được đưa lên nhưng vẻ mặt vị quan lại rất âm trầm, mặt lạnh và cực kỳ hờ hững.
Vị quan viên này gần năm mươi, thân hình cường tráng, gương mặt ngăm đen, cặp mắt xếch hình tam giác, rõ ràng là loại người xảo trá âm độc, đây chính là Tiêu Mạc Toản quận trưởng Đông Hải quận.
Vừa mới sáng sớm Tiêu Mạc Toản đã dẫn theo vài tên nha môn vác gậy bổng chạy đến Hàn phủ, Hàn Huyền Xương còn chưa biết đầu cua tai nheo ra sau thì hắn đã gào rống kêu tên Hàn Mạc. Hàn Huyền Xương sinh ra cảm giác hòa thượng không sờ được đầu, lão chỉ vừa sai người đi gọi Hàn Mạc vừa mời Tiêu Mạc Toản vào ngồi trong chính sảnh rồi phân phó hạ nhân dâng trà. Dù lão cũng không có chút ấn tượng đối với Tiêu Mạc Toản nhưng người này dù sao cũng là quận phủ, hơn nữa bối cảnh sau lưng cũng khá phức tạp. Hàn Huyền Xương cũng chỉ biết nói trái nói phải, cố gắng duy trì gương mặt tươi cười.
- Quận trưởng đại nhân, mới sáng sớm ngài đã đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?
Hàn Huyền Xương mỉm cười nói:
- Có chuyện gì xảy ra sao?
- Chuyện gì sao? Chuyện lớn!
Tiêu Mạc Toản đảo cặp mắt hình tam giác, lão cười lạnh nói:
- Hàn đại nhân, Hàn gia các người không hỗ danh là đệ nhất gia trong Đông Hải quận. Con cháu Hàn gia ngang ngược quê nhà, trong mắt không có pháp nước, ngươi ngược lại cũng không quan tâm, bản quan hôm nay đến đây là muốn giúp ngươi dạy bảo đứa con.
Hàn Huyền Xương vừa nghe đến đây thì trong lòng đã cực kỳ mất hứng, lão là một người rất biết giữ thể diện, rõ ràng những lời nói của Tiêu Mạc Toản là trách lão không biết dạy con. Lão cố gắng nén giận rồi thản nhiên hỏi:
- Quận trưởng đại nhân, lời này từ đâu ra? Hàn gia chúng ta trước nay quy củ uy nghiêm, đối với con cháu trong bộ tộc cũng cực kỳ nghiêm khắc, dù là khuyển tử cũng phải thành thật làm theo quy củ, cũng đâu cần quận trưởng đại nhân đến dạy bảo?
Hàn Huyền Xương đảo mắt nhìn Tiêu Mạc Toản rồi tiếp tục nói:
- Quận trưởng đại nhân, hôm qua ngư dân đã phái đại biểu đến kêu khổ với hạ quan, thương thuế tăng vọt, giá cá suy giảm, dân chúng cực kỳ oán giận.
Tiêu Mạc Toản cũng không thèm nhìn Hàn Huyền Xương mà lạnh nhạt nói:
- Lần trước ta cũng đã giải thích với ngươi rồi, triều đình cần bạc, Đông Hải quận chúng ta tài nguyên phong phú tất nhiên phải làm phiền dân chúng, rõ ràng là lo nghĩ cho hoàng thượng. Thương nhân Khánh Quốc đã kiếm được rất nhiều bạc ở Yến Quốc chúng ta, dù sao cũng phải xuất ra một chút.
- Quận trưởng đại nhân, người nhỏ máu không phải là đám thương nhân mà chính là dân chúng trong Đông Hải thành.
Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói:
- Nếu làm như vậy thì rõ ràng cắt đứt con đường sống của con dân Đông Hải.
- Hàn đại nhân, lời này của ngài có ý gì?
Tiêu Mạc Toản lạnh lùng nói:
- Ngươi nói bản quan tàn khốc thô bạo sao? Bản quan là quan viên triều đình, không phải quan của Hàn gia các người, bản quan phải làm việc một lòng với triều đình. Còn đám ngư dân náo loạn kia, ta nghe nói kẻ dẫn đầu chính là một tên trong tộc nhánh của Hàn gia, vì vậy Hàn gia các ngươi không quan tâm sao lại chất vấn bản quan. Hì hì, Hàn đại nhân, ngươi cũng không quá mức khinh người đấy chứ?
Hàn Huyền Xương ngày thường làm việc cực kỳ kín kẽ và cẩn thận, lúc này trong lòng lão cũng không khỏi tức giận, lão chắp tay nói:
- Hạ quan không dám, nhưng thu nhập từ thuế nếu đại nhân cứ tiếp tục định giá thì nhân tâm dân chúng trong Đông Hải sẽ sinh biến, như vậy sẽ gây ra dân biến, đối với tất cả đều không có lợi.
Tiêu Mạc Toản điềm nhiên nói:
- Hàn đại nhân, ngươi đang uy hiếp bản quan sao?
Khi hai bên mười phần hỏa khí thì Hàn Mạc đã khoan thai đi vào chính sảnh, hắn cũng không thèm nhìn Tiêu Mạc Toản mà đi thẳng đến trước mặt Hàn Huyền Xương cung kính nói;
- Cha, ngài gọi con có chuyện gì dạy bảo?
Hàn Mạc ở hậu hoa viên đã được chính miệng Hàn Thanh nói Hắc Diêm Vương kéo người đến, hắn biết chuyện này chắc chắn sẽ có liên quan đến cuộc hành hung Tiêu Cảnh ngày hôm qua, có chín phần khả năng Hắc Diêm Vương đến hỏi tội hắn.
Dù biết là như thế nhưng Hàn Mạc vẫn cố ý kéo dài thời gian, trước tiên là tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục, thậm chí còn đi xuống nhà bếp uống một chén cháo mới chậm rãi đi đến.
Hàn Huyền Xương còn chưa kịp nói thì Tiêu Mạc Toản đã vỗ bàn quát lớn:
- Ngươi chính là Hàn Mạc?
Hàn Huyền Xương lạnh nhạt nói:
- Đúng là khuyển tử, không biết quận trưởng đại nhân kêu gọi hắn có chuyện gì phân phó?
- Phân phó sao?
Tiêu Mạc Toản cười lạnh nói:
- Con cháu Hàn gia ta nào dám phân phó. Hàn đại nhân, khuyển tử nhà ngươi bản lĩnh cũng không nhỏ, ngươi hỏi hắn xem tối qua đã gây ra chuyện gì?
Hàn Huyền Xương gọi Hàn Mạc là khuyển tử chính là cách gọi khiêm nhường, không ngờ Tiêu Mạc Toản lại cố ý gọi Hàn Mạc là khuyển tử, rõ ràng có ý nhục mạ, không những mắng Hàn Mạc mà còn lôi Hàn Huyền Xương vào tròng.
Hàn Mạc là khuyển tử thì không phải Hàn Huyền Xương là khuyển phụ sao? Hàn Huyền Xương cố gắng áp chế cơn giận, lão hỏi:
- Ngươi hôm qua đã làm gì?
- Hôm qua... ....
Hàn Mạc nhìn Hàn Huyền Xương bằng ánh mắt cực kỳ vô tội:
- Hôm qua ở trong phủ xem sách, sau đó ra ngoài đi dạo, tối cơm nước xong thì đi ngủ.
Gương mặt Tiêu Mạc Toản trở nên đen bóng, lão cười lạnh nói:
- Hàn Mạc, hôm qua ở Bát Trân Các ngươi vô duyên vô cớ đánh Cảnh Nhi nhà ta cực kỳ tàn nhẫn, chẳng lẽ quên rồi sao? Đến lúc này Cảnh Nhi nhà ta vẫn còn nằm trên gường, ngực đau đớn dữ dội, mời đại phu thì rõ ràng là xương ngực rạn nứt. Hàn Mạc ơi Hàn Mạc, ngươi ra tay cũng cực kỳ thâm độc.
Tuy Hàn Huyền Xương và Tiêu Mạc Toản cũng không hợp nhau nhưng lão cũng biết rõ Tiêu Mạc Toản là đại biểu cho thế lực Tiêu gia. Ngày nay trong Cửu đại thế gia thì thế lực Tiêu gia đã đạt đến đỉnh phong, ngoài hai thế lực họ Diệp và họ Ngô thường đối chọi gay gắt với Tiêu gia, những gia tộc khác tuy trong lòng cực kỳ ghen ghét Tiêu gia quyền thế lấn thiên nhưng cũng không kẻ nào dám ra mặt chống đối.
Hàn Chính Càn đã nhiều lần nhắc nhở con cháu Hàn gia không được phát sinh xung đột với quận phủ, cho nên trước nay Hàn Huyền Xương cũng cực kỳ nhường nhịn. Lúc này nghe thấy Tiêu Mạc Toản nói như vậy thì đột nhiên trở nên sợ hãi, lão vỗ bàn quát lớn:
- Nghiệt súc, còn không mau quỳ xuống.
Hàn Mạc đã sớm biết tình cảnh sẽ trở nên như vậy, lúc này hắn liền quỳ xuống, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút sợ hãi, hắn quay về phía Tiêu Mạc Toản nói:
- Quận trưởng đại nhân, có phải công tử nhà đại nhân đã quên nói ra vài lời không?
Lúc này ánh mắt Tiêu Mạc Toản đã giống như muốn xé nhỏ Hàn Mạc ra thành từng mảnh, lão lạnh lùng cười nói:
- Hắn đã quên nói những gì?
- Hôm qua ở Bát Trân Các Hàn Mạc đã dựa theo những gì Tiêu thiếu gia phân phó, giúp hắn làm một chuyện nhỏ.
Trên gương mặt Hàn Mạc thậm chí còn lộ ra nụ cười:
- Tiêu thiếu gia nhà đại nhân ngày hôm qua tâm tình cực tốt, thậm chí còn cầu xin Hàn Mạc đánh hắn một trận. Hàn Mạc trước nay luôn kính ngưỡng quận trưởng đại nhân, tất nhiên cũng cực kỳ khâm phục Tiêu thiếu gia, hắn đã chân thành thỉnh cầu thì sao ta dám cự tuyệt, vì vậy mới tiến lên đánh hắn. Chuyện này có rất nhiều người biết rất rõ ràng, đại nhân có thể minh xét. Hôm nay nghe nói đại nhân đến phủ, ta còn tưởng rằng quận trưởng đại nhân muốn thay mặt Tiêu thiếu gia đáp tạ Hàn Mạc ta, Hàn Mạc còn nghĩ rằng sẽ khiêm tốn chối từ, cũng không ngờ quận trưởng đại nhân lại...Lại đến hỏi tội. Hàn Mạc cảm thấy rất thất vọng.
Hàn Mạc nói xong thì thở dài một tiếng cực kỳ thương cảm.
Hàn Huyền Xương trợn mắt há mồm, không ngờ Hàn Mạc có thể trả lời bằng những câu vớ vẩn như vậy. Mà lúc này Tiêu Mạc Toản đã tức giận đến mức mặt nổi đầy gân xanh, lão chỉ thẳng vào mặt Hàn Mạc nói:
- Tiểu súc sinh, ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy? Cảnh Nhi nhà chúng ta sao lại đưa ra yêu cầu vớ vẩn như vậy? Dù hắn có nói cũng chẳng qua chỉ là đùa giỡn, ngươi...Ngươi lại cho là thật sao? Rõ ràng cả vú lấp miệng em.
- Quận trưởng đại nhân!
Trong mắt Hàn Mạc chợt lóe lên hào quang, hắn thản nhiên nói:
- Người đang nhục mạ ta là tiểu súc sanh ngay trước mặt gia phụ, chẳng phải cũng không hiểu lễ nghĩa sao? Ngài nói thiếu gia nhà mình đã đưa ra yêu cầu vớ vẩn, Hàn Mạc cho rằng trên thiên hạ này thiếu gì yêu cầu vớ vẩn, quận trưởng đại nhân không quan tâm đến dân chúng sống chết, chỉ đơn giản muốn nâng thuế thu bạc, chẳng phải vớ vẩn sao? Ngài thân là cha có thể đưa ra yêu cầu vớ vẩn, vì sao thiếu gia nhà ngài không thể đưa ra yêu cầu vớ vẩn? Những yêu cầu vớ vẩn của ngài đã được áp dụng tại Đông Hải, sao những yêu cầu vớ vẩn của thiếu gia nhà ngài không được Hàn Mạc phục tùng mệnh lệnh?
Tiêu Mạc Toản thật sự không thể ngờ Hàn Mạc còn nhỏ tuổi mà đã nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nếu không có Hàn Huyền Xương đứng bên cạnh thì lão đã tức giận đến mức nhào lên đánh đấm Hàn Mạc rồi.
- Hàn đại nhân, ngươi sinh được đứa con quá tốt!
Tiêu Mạc Toản chống tay lên bàn rồi cười lạnh nói.
Hàn Huyền Xương thấy Tiêu Mạc Toản luôn miệng mở lời mà không để ý đến cảm nhận của mình, rõ ràng không thèm quan tâm đến chính mình. Lão không nhịn được phải nói:
- Con của hạ quan cũng không thể nói là tốt nhưng cũng hiểu rõ trắng đen, ghét ác như địch mà thôi.
Hàn Huyền Xương dừng lại một chút, lão cũng không muốn quá mức trêu chọc đối phương mà chắp tay nói:
- Quận trưởng đại nhân, chuyện này hạ quan sẽ khiêm khắc dạy bảo con cháu, sau khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ đưa Hàn Mạc đến quý phủ tạ lỗi.
- Đến nhà tạ lỗi sao?
Tiêu Mạc Toản xiết chặt nắm đấm nói:
- Hàn đại nhân, theo ý của ngươi thì Cảnh Nhi nhà ta nằm trên giường chịu đau còn Hàn Mạc con ngươi chỉ phải đến nhà tạ lỗi thôi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn con mình nghênh ngang hống hánh ở Đông Hải quận sao?
Hàn Huyền Xương lập tức cau mày nói:
- Quận trưởng đại nhân, ý của ngài là?
- Bản quan nghe nói gia pháp Hàn gia uy nghiêm, chẳng lẽ đây là lời nói hoang sao?
Hàn Huyền Xương lập tức hiểu rõ ý tứ của Tiêu Mạc Toản, lão trợn mắt nhìn Hàn Mạc rồi chắp tay nói:
- Quận trưởng đại nhân yên tâm, Hàn Mạc tùy ý làm bậy sẽ không thiếu gia pháp, hạ quan sẽ nghiêm khắc trị tội.
- Cũng không cần sau đó mới trừng phạt.
Tiêu Mạc Toản hừ lạnh một tiếng, lão điềm nhiên nói:
- Bản quan đã cho nha môn vác theo gậy gỗ, Hàn đại nhân có thể thực hành gia pháp ngay lập tức, bản quan sẽ ở bên cạnh xem xét. Nếu Hàn đại nhân không đành lòng động thủ thì bản quan có thể bỏ ra chút sức lực.
Gương mặt Hàn Huyền Xương khẽ biến đổi, lão đang muốn trả lời thì ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh trong trẻo:
- Kẻ nào dám đánh Mạc Nhi nhà ta? Mạc Nhi chúng ta xúc phạm đến vương pháp của kẻ nào mà dám dùng gậy gỗ trừng phạt ???
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 010: Bao che khuyết điểm
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Hàn Mạc đang có chút không yên, hắn cũng không muốn cái mông của mình phải ăn gậy gỗ. Khi hắn nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên thì hầu như nước mắt nước mũi chảy hết ra, trong lòng thầm hét lớn:
- Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, chỉ có mẹ mới xem hài tử như bảo vật... ....
Hàn phu nhân dẫn theo một đám nha hoàn tiến vào chính sảnh, Hàn Nguyên cũng đã biết tin nên phóng vào theo, khi vào chính sảnh hắn đã hô lớn:
- Chuyện này không liên quan gì đến Hàn Mạc, Tiêu Cảnh do ta đánh... ....
Hàn Nguyên xông về phía trước thấy Hàn Mạc quỳ gối trước người Hàn Huyền Xương, hắn cũng lập tức quỳ xuống rồi kích động nói:
- Tam thúc, việc này đều do cháu làm, không liên quan gì đến Tiểu Ngũ, thúc nên trừng phạt cháu là được.
Hàn Huyền Xương nhíu mày, lão bị lời nói của Hàn Nguyên làm cho mơ hồ. Hàn Mạc rõ ràng đã nhận là hắn làm, sao lúc này Hàn Nguyên tiến đến lại luôn miệng nhận mình làm.
Hàn phu nhân tiến vào cửa, nàng đảo mắt nhìn Tiêu Mạc Toản rồi âm thanh trong trẻo lại vang lên:
- Quận trưởng đại nhân, mới sáng sớm ngài đã đến hỏi tội, Mạc Nhi nhà ta phạm phải vương pháp gì mà muốn dùng gậy gỗ đánh hắn? Hắn ở bên ngoài gây rối thì có gia pháp Hàn gia chúng ta trừng phạt, cũng không cần đến gậy gỗ nha môn của ngài. Ta nghe nói tất cả mọi chuyện đều do Tiêu thiếu gia nhà ngài tự chủ động nói ra, Mạc Nhi nhà ta chỉ chủ động nước lên thuyền lên, ngài không cảm tạ thì thôi sao còn muốn hỏi tội, thiên hạ này còn công đạo nữa không?
Hàn phu nhân chống tay ngang eo, bộ dạng cực kỳ xem thường Tiêu Mạc Toản.
Tiêu Mạc Toản lập tức tỉnh mộng, mẹ con nhà này đúng là có bản tính như nhau, Tiêu Cảnh chẳng qua chỉ nói đùa một câu mà đã được mẹ con nhà này giương lên làm một tấm khiên cực kỳ chắc chắn.
Tiêu Mạc Toản cắn chặt răng, lão quay đầu nhìn về phía Hàn Huyền Xương rồi cười lạnh nói:
- Hàn đại nhân, Hàn gia các ngươi tự xưng là đệ nhất thế gia Đông Hải quận, chẳng lẽ Hàn phu nhân quản lý tất cả mọi chuyện sao? Gia pháp nhà này có phải do chính Hàn phu nhân định đoạt hay không?
- Tất nhiên lão gia nhà ta sẽ định đoạt.
Hàn phu nhân bước nhanh đến bên cạnh Hàn Huyền Xương, nàng dựng ngược mày đứng đấy rồi cười lạnh nói:
- Nhưng Hàn gia chúng ta muốn thi hành gia pháp cũng phải có tội danh, chẳng lẽ bọn nhỏ làm chuyện gì sai cũng phải lôi gia pháp ra sao? Hàn gia phân biệt rõ trắng đen, mọi việc đều coi trọng chữ lý chữ tình, đối với người ngoài cũng như vậy và người trong tộc cũng như vậy.
- Ngươi... ....
Tiêu Mạc Toản cảm thấy tức ngực, lão liên tục thở phì phò nói:
- Hàn Mạc đứng trước mặt mọi người đánh Cảnh Nhi nhà ta, chẳng lẽ còn chưa tính là vi phạm gia pháp sao?
Hàn phu nhân cười hì hì giống hệt một thiếu nữ, nàng quệt miệng nói:
- Quận trưởng đại nhân, nếu ỷ lại vào thế lực trong nhà, hoành hành quê hương, ức hiếp bá tánh, cho vay nặng lãi để dân chúng tan cửa nát nhà, cưỡng ép thiếu nữ để bọn họ phải treo cổ tự tận, ăn uống miễn phí, tất nhiên ngay cả súc sinh cũng không bằng, nếu vi phạm gia pháp như vậy thì rõ ràng đánh chết cũng đáng tội. Nhưng nếu gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, trừ gian diệt ác, gặp phải loại cầm thú vô sỉ thì phải đánh, đây rõ ràng là loại người hiệp nghĩa, ban thưởng còn chưa kịp, sao lại phải dùng gia pháp trừng phạt?
Hàn Mạc và Hàn Nguyên đảo mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều bùng lên cái nhìn vui sướng. Trong lòng Hàn Mạc lại thầm khen thưởng mẹ mình ngôn từ sắc bén:
- Mẹ à, nếu mẹ mà là nam nhân thì Trương Nghi* và Tô Tần** đều phải kém xa.
(*: Trương Nghi là nhà du thuyết nổi tiếng thời chiến quốc, **: Tô Tần tự là Quý Tử người Lạc Dương nước Đông chu, là người nổi tiếng vì khả năng du thuyết.)
Tiêu Mạc Toản sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Hàn phu nhân? Rõ ràng nàng muốn lợi dụng cơ hội mắng chửi mình và Tiêu Cảnh. Vì vậy lão tức giận muốn ói máu rồi giận quá hóa cười nói:
- Tốt tốt tốt... ....
- Đại nhân anh minh.
Hàn phu nhân nói lời vạn phúc, nàng có chút ngượng ngùng:
- Thì ra đại nhân cũng cho rằng lời nói của ta là đúng, xem ra đại nhân cũng biết rõ hành động của Mạc Nhi nhà chúng ta là diệt ác trừ gian.
- Hèn gì Hàn Mạc miệng lưỡi sắc bén, thì ra Hàn phu nhân cũng là người nhanh mồn nhanh miệng, đúng là mẹ con.
Gương mặt Tiêu Mạc Toản trở nên đen nhẻm, lão lại nhìn về phía Hàn Huyền Xương rồi nói:
- Hàn đại nhân, nhà này có gia pháp, ngài có đánh hay không?
Hàn Huyền Xương dù là người cực kỳ cẩn thận, lão cũng đã biết rõ chính mình đã kết thù hận với Tiêu Mạc Toản. Dù lão thật sự muốn trừng phạt Hàn Mạc thì thù hận này cũng không thể giải được, vì vậy lão lạnh nhạt nói:
- Quận trưởng đại nhân, chính thê của hạ quan nói rất có đạo lý, đây không phải là sai lầm, nếu đã như vậy thì còn dùng hình phạt làm gì nữa?
Hàn phu nhân thấy phu quân nói như vậy thì sóng mắt đẹp khẽ lưu chuyển, nàng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Huyền Xương, trong lòng có chút cảm giác ngọt ngào.
Nếu phu nhân nhà khác mà xuất hiện trong tình cảnh này thì rõ ràng đã vi phạm điều kiêng kị, rõ ràng là nam nhân không biết răn dạy nương tử. Nhưng Hàn Huyền Xương không những không răn dạy mà ngược lại còn thiên vị nương tử nhà mình, rõ ràng điều này làm Hàn phu nhân cực kỳ vui sướng.
- Tốt, tốt!
Tiêu Mạc Toản nói:
- Hàn đại nhân, nếu chuyện này ngươi không quản được thì Nhị tông chủ có thể quản được không?
- Gia phụ đã nhiều năm không hỏi chuyện thế sự, lão nhân chỉ thích trồng hoa câu cá, sợ rằng sẽ không thể tiến ra bái kiến quận trưởng đại nhân được.
Hàn Huyền Xương lạnh giọng nói:
- Về phần đại tông chủ, quận trưởng đại nhân cũng không cần phải tìm kiếm, lão nhân gia công việc bù đầu sợ rằng cũng không rãnh tiếp kiến đại nhân.
Tiêu Mạc Toản dùng giọng lạnh lùng nói:
- Tốt, Hàn gia đã mặc kệ thì còn có thánh thượng, còn có thái sư, chuyện này bản quan nhất định phải tìm cho mình một công đạo, đến lúc đó Hàn đại nhân cũng đừng nên hối hận.
Tiêu Mạc Toản phất tay áo dẫn theo đám nha môn tức giận rời khỏi Đông phủ.
Khi Tiêu Mạc Toản đã đi xa thì Hàn Huyền Xương mới hòa hoãn trở lại, lão nói với Hàn Mạc và Hàn Nguyên:
- Hai người các ngươi thật là to gan, coi trời bằng vung, gây náo loạn bên ngoài. Từ hôm nay trở đi đến ngày quân Trấn Thủ rời bến đều không được ra khỏi cửa chính nửa bước, nghe rõ không?
- Vâng!
Hàn Mạc và Hàn Nguyên đồng thanh đáp.
- Còn không mau cút xuống cho ta.
Hàn Mạc lập tức kéo Hàn Nguyên chạy khỏi chính sảnh như thỏ.
... ....
- Tiểu Ngũ, Tam thúc không cho chúng ta xuất môn, ta...Ta sao có thể đi gặp Hương Ngọc Nhi?
Khi Hàn Nguyên cảm thấy bốn phía vắng lặng thì khẽ hạ giọng nói.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Tứ ca, Nhị bá ở trong quân, đại gia gia mỗi ngày đều trăm công ngàn việc cũng không thể quản lý được huynh. Hơn nữa cha đệ cũng bận rộn, sao có thời gian quản lý chúng ta, nếu chúng ta muốn ra ngoài thì quá dễ.
- Nhưng...Nhưng nếu Tam thúc biết chúng ta trái lệnh thì làm thế nào?
Hàn Nguyên vẫn còn lo lắng.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Tứ ca ơi Tứ ca, để đệ nói rõ với huynh, nam nhân chúng ta làm việc không nên nhìn trước ngó sau quá mức như vậy. Vừa rồi cha cũng không nói nếu chúng ta trái mệnh sẽ dùng gia pháp trừng phạt, ngài chỉ hỏi chúng ta nhớ rõ chưa, chúng ta đã nhớ rõ thì tốt, cũng không cần ở ru rú trong nhà.
Lúc này Hàn Nguyên mới nở nụ cười, hắn vỗ vai Hàn Mạc rồi nói:
- Tiểu Ngũ, là ngươi lanh trí, thì ra lời nói của Tam thúc cũng không sâu.
Hàn Huyền Xương ngồi trong đại sảnh thấy Hàn Mạc và Hàn Nguyên phóng đi khuất dạng mới cho hai nha hoàn bên cạnh lui ra, lão ngồi lên mặt ghế rồi cười khổ nói:
- Phu nhân, như vậy chúng ta đã chân chính trở mặt với Tiêu Mạc Toản.
Hàn phu nhân ngồi bên cạnh rồi dịu dàng nói:
- Lão gia, thật ra chúng ta đã sớm trở mặt, chẳng qua chỉ vì chuyện Mạc Nhi mà bùng nổ mà thôi.
- Lần này Tiêu Mạc Toản trở về nhất định sẽ viết thư lên Yên kinh, hắn sẽ tố cáo tội danh của chúng ta với Tiêu Thái Sư.
Hàn Huyền Xương khẽ cầm lấy chung trà nhấp một ngụm, sau đó buông chung trà nói:
- Không chừng hắn còn hướng về phía đại ca tố cáo chúng ta.
Hàn phu nhân cười hì hì nói:
- Lão gia, thiếp lại không nghĩ như vậy. Tiêu gia có thành kiến với Hàn gia chúng ta, đây là chuyện mà kẻ nào cũng biết, huống hồ đối với hành động nắm hết quyền hành của Tiêu gia thì Bát đại gia tộc còn lại làm gì có kẻ nào thuận mắt? Ngày nay hai nhà Diệp Ngô đã đứng dậy chính thức chống đối với Tiêu gia, nếu Tiêu gia muốn chống đỡ được bọn họ thì bắt buộc phải lôi kéo sáu gia tộc khác, tuyệt đối sẽ không vì một Tiêu Mạc Toản mà làm khó Hàn gia chúng ta. Tiêu Thái Sư xếp Tiêu Mạc Toản vào địa phương này cũng không phải muốn hắn gây chuyện xích mích, chẳng qua chỉ muốn hắn giám sát chúng ta mà thôi.
Hàn phu nhân chợt suy nghĩ một lúc rồi cười dịu dàng nói:
- Thật ra nếu Tiêu Mạc Toản thông minh thì lần này không nên đến đây, cũng không nên vênh váo với Hàn gia chúng ta, đây cũng không phải cái nhìn của Tiêu Thái Sư. Nếu Tiêu Mạc Toản muốn dâng cáo trạng thì sợ rằng sẽ bị Tiêu Thái Sư trách mắng một trận nhớ đời, Tiêu Thái Sư đã vất vả lắm mới sắp đặt hắn vào Đông Hải làm một cây đinh, nếu cùng Hàn gia trở mặt thì đinh cũng sẽ không tồn tại được lâu.
Hàn Huyền Xương trở nên trầm tư, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười, lão không nhịn được vào kéo Hàn phu nhân vào lòng rồi khẽ hôn lên gò má tuyết trắng, lão cười nói:
- Hay cho phu nhân nghĩ sâu, có hiền thê thế này còn đòi hỏi gì nữa.
- Cũng đừng để người ngoài nhìn thấy, già mà không đứng đắn.
Hàn phu nhân cười ngượng ngùng nhưng cực kỳ ngọt ngào, nàng hì hì nói:
- Muội là hiền thê sao? Muội còn tưởng rằng người ta nói muội là đàn bà chanh chua.
Hàn Huyền Xương dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn phu nhân, lão cười nói:
- Nàng là phượng hoàng trên bầu trời rơi xuống trần thế và bị ta cướp được... ....
... ....
Hàn Nguyên muốn đi gặp Hương Ngọc Nhi, Hàn Mạc lén lút đưa Hàn Nguyên ra ngoài từ cửa sau. Lúc này hắn quay trở về hoa viên, cực kỳ nhàm chán, hắn nghĩ đến Hàn Thấm đang cố gắng học thêu, cũng không biết lúc này thế nào. Hàn Mạc lập tức trở nên kích động, hắn phóng đến Tây viện chổ ở của Bích Di Nương, chẳng qua chỉ muốn chọc ghẹo Hàn Thấm vài câu để nàng tức giận. Bộ dạng Hàn Thấm tức giận trông cực kỳ đáng yêu, vì vậy mà Hàn Mạc lúc nào cũng muốn chọc phá nàng.
Chính phòng ở Tây viện của Bích Di Nương chính là nơi mà Hàn Thấm học thêu, lúc này mặt trời đã lên cao, đã qua buổi cơm sáng, chắc chắn Hàn Thấm đã bắt đầu học tập.
Nơi đây phong cảnh rất đẹp, nhà thủy tạ bùng hương, gió nhẹ khẽ thổi, vài cây quýt trong sân đang đúng mùa hoa, hương thơm nhàn nhạt bùng vào mũi Hàn Mạc, quả nhiên thấm đẫm ruột gan.
Khoảng sân nhỏ yên tĩnh mà tốt lành, thậm chí có thể nghe thấy những con sóng biển truyền đến từ Đông Hải.
Hàn Mạc đi đến phòng ngoài thì thấy hai nha đầu đang quét dọn, cả hai thấy Hàn Mạc đi đến thì lập tức thỉnh lễ nhưng bị cản lại, Hàn Mạc bảo hai nàng tiếp tục làm việc, không cần lên tiếng.
Hàn Mạc đứng bên cửa sổ thấy rõ Hàn Thấm đang học thêu, nàng tập trung tinh thần rất cao, vì vậy Hàn Mạc muốn lẻn vào xem nàng đang thêu thứ gì.
Cửa phòng không khóa, Hàn Mạc khẽ đẩy cửa tiến vào, hắn rón ra rón rén nhưng lại đột nhiên khựng bước. Hắn thấy trước mặt là một thân thể đầy đặn lồi lõm kinh người đang khom lưng, người này đang đưa lưng về phía cửa nhặt nhạnh vật gì đó, cặp mông tròn được váy tơ bao bọc tròn căng, sự căng cứng làm váy tơ muốn rách toạc, hai nửa hình tròn hoàn mỹ lộ ra, thậm chí khi thu dọn đồ đạc cũng khẽ lay động, cực kỳ mê người.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123