Chương 6 Ngưng Sương Tùng Cao Mộc
Đả tự: HangThieuCan
Đường Thẩm bước vào học đường. Chàng dừng bước ngay trước ngưỡng cửa bởi trong học đường đã có người ngồi sẵn trên ghế. Không phải người lạ mặt kia làm chàng sững bước mà chính chân diện ưu hoài, với những nét tư lự của y khiến chàng phải sững bộ, tò mò nhìn.
Chàng ôm quyền nói:
- Tôn giá là ai?
- Đường Thẩm không biết ta, nhưng ta biết Đường Thẩm.
- Tôn giá biết tại hạ à?
- Ta không chỉ biết Đường Thẩm mà còn biết cả Thiên Thiên, ái nữ của Bạch Vân trang chủ đang có mặt tại học đường này của Đường Thẩm.
Lời nói của người đó khiến Đường Thẩm chột dạ. Chàng miễn cưỡng bước đến trước mặt người xa lạ đó.
Y nhìn chàng:
- Công tử hãy gọi ta là Tử Nhân.
Y nói rồi gượng cười:
- Công tử ngồi xuống đi.
Đường Thẩm miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chàng tò mò hỏi:
- Tử Nhân là tục danh của các hạ?
- Ta đã chết rồi và chỉ còn cái xác mà thôi.
Ánh mắt của Tử Nhân với những nét ưu hoài buồn bã rọi vào mặt Đường Thẩm.
Tiếp nhận ánh mắt của Tử Nhân, chàng buột miệng hỏi:
- Tôn giá tìm thảo sinh có chuyện gì không?
- Nếu không có, ta đã không đến tìm. Ta đến Giang Tô tìm Đường Thẩm vì muốn cho Đường Thẩm và Mậu Thiên Thiên một sinh lộ.
Nói câu đó, Tử Nhân vừa rút trong ngực áo ra một cuộn giấy hồng điều chìa về phía trước Đường Thẩm. Chàng cầm lấy cuộn giấy nhưng không vội mở ra mà nhìn Tử Nhân bằng ánh mắt tò mò:
- Đây là gì?
- Hãy mở ra xem.
Đường Thẩm mở cuộn giấy hồng điều. Chàng không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra đó là bài thơ được chàng dụng thư pháp tặng cho Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi.
Đường Thẩm nhìn Tử Nhân:
- Sao tôn giá lại có bức thư pháp của thảo sinh?
- Nhờ có bức thư pháp mà ta biết có Đường Thẩm. Nếu ta biết có một Đường Thẩm thì tất hung thủ đã tạo huyết sát Bạch Vân trang cũng biết. Chẳng mấy chốc hung thủ sẽ mò tới học đường Giang Tô.
Lời nói của Tử Nhân khiến Đường Thẩm phải nghĩ đến những lời của lão Định Tịnh đã nói với chàng.
Chàng miễn cưỡng hỏi:
- Tôn giá biết hung thủ đã tàn sát Bạch Vân trang?
- Chuyện đó khoan bàn đến. Ta muốn hỏi Đường Thẩm vài câu và hy vọng Đường Thẩm công tử trả lời thật tâm với ta.
- Tôn giá muốn hỏi gì? Tử Nhân nhìn chằm chằm vào mắt chàng. Thần nhãn của y như muốn đục vào mắt của Đường Thẩm để đọc những ý niệm trong đầu chàng.
- Đường Thẩm có võ công không? Chàng gượng cười lắc đầu:
- Tại hạ không có võ công gì cả.
- Ta hỏi thế thôi nhưng đã biết rồi.
- Đã biết sao tôn giá còn hỏi? Dõi mắt nhìn ra cửa học đường, Tử Nhân từ tốn nói:
- Ta sợ Đường Thẩm có võ công.
- Tại hạ chưa từng thụ giáo võ công của ai.
Nhìn lại chàng, Tử Nhân khẽ gật đầu:
- Đừng học võ công của ai khi chưa bước vào tử cảnh.
- Đường Thẩm không hiểu ý của tôn giá.
Quan sát chân diện chàng một lúc, Tử Nhân từ tốn nói:
- Ta và Đường Thẩm có thể là huynh đệ với nhau chứ? Cho dù đó là trên lời nói.
Chàng gượng cười gật đầu.
Tử Nhân mỉm cười:
- Đường Thẩm đệ có muốn trả thù cho trang chủ Bạch Vân trang không?
- Đệ chỉ sợ mình không có cơ hội?
- Nếu như có cơ hội?
- Ở đâu?
- Chính Tử Nhân là cơ hội của Đường Thẩm.
Chàng lưỡng lự.
Tử Nhân nghiêm mặt nói:
- Đây không còn là cơ hội nữa mà là cuộc đấu tranh để giành giật cái sống, không còn là sự trả thù nữa mà là thiên chức của người đi tìm sinh lộ. Đường Thẩm sẽ chết, Mậu Thiên Thiên sẽ chết và ta cũng sẽ chết. Có bao giờ Đường Thẩm đệ nghe nói đến Sát Thần chưa?
- Chưa.
- Sát Thần cũng giống như tử thần ở cõi a tỳ, là người ban phát sự chết chóc cho người khác. Không một người thoát khỏi tử cảnh của Sát Thần.
Đường Thẩm gượng cười.
- Đường Thẩm có nghe nói đến tử thần, nhưng đó là cách nói ví von mà người ta muốn nói đến cái chết. Ai sinh ra thì cũng phải chết thôi.
- Đúng vậy... nhưng Sát Thần đã ban cái chết đến cả những người chưa đến số phải chết.
Nếu như Đường Thẩm không đi tìm sinh lộ cho mình trong tử cảnh thì...
Tử Nhân lắc đầu:
- Thì không ai cứu được Đường Thẩm.
- Chẳng lẽ Sát Thần cũng đã ban cái chết cho Đường Thẩm?
- Điều đó quá hiển nhiên khi ta đang ngồi tại học đường này?
- Vậy là tôn giá biết Sát Thần? Tử Nhân lắc đầu:
- Không biết... nhưng lại biết cách tiếp cận Sát Thần. Mà người tiếp cận được Sát Thần chẳng ai khác chính là Đường Thẩm.
- Tại sao lại chọn Đường Thẩm?
- Ta và Đường Thẩm có chung một mục đích.
- Mục đích gì? Ánh mắt của Tử Nhân như chìm vào cõi hư vô. Y từ từ buông tiếng thở dài rồi bâng quơ nói:
- Trừng phạt Sát Thần. Đây là thiên chức của ta và Đường Thẩm, cũng chỉ có thiên chức này chúng ta mới hy vọng được sống.
Chàng đứng lên:
- Chỉ cần Thiên Thiên được bình an, được an lành và thoát khỏi những họa kiếp treo lơ lửng trên đầu, Đường Thẩm sẽ thực hiện chức nghiệp mà tôn giá nói đến.
Chàng nhìn lại Tử Nhân gượng cười:
- Có một điều Đường Thẩm phải nói trước... Đường Thẩm không có võ công, hơn thế nữa tại hạ phải sắp rời khỏi Giang Tô bởi vì vô tình lọt vào mắt xanh của Chu Uyển Thanh tiểu thư, ái nữ của Huyện lệnh Giang Tô. Nói cách nào đó, bản thân Đường Thẩm lúc này còn lo chưa xong. Lại gánh thêm một Thiên Thiên, chưa biết ngày mai như thế nào, nên cũng không biết có gánh nổi thiên chức mà tôn giá đang nói đến không? Chàng ngưng lời suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôn huynh biết Sát Thần là ai, sao không báo cho quan sai, thế có tốt hơn không? Tử Nhân lắc đầu.
- Chuyện không dễ dàng như Đường Thẩm nghĩ đâu.Nếu chuyện dễ dàng như vậy ta không là phế nhân.
Nói rồi Tử Nhân vén áo lên. Đôi chân của y cứng ngắc không động đậy.
Buông tiếng thở dài Tử Nhân nói:
- Tin ta thì Đường Thẩm hãy đi theo ta, bằng như không tin ta thì mọi thứ sẽ kết thúc.
Ta hy vọng dưới suối vàng, Bạch Vân trang chủ cũng cùng một ý niệm với ta.
Tử Nhân nhìn vào mắt chàng:
- Đường Thẩm chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là đi tìm sinh lộ của mình trong tử cảnh và tiếp nhận thiên chức làm kẻ trừng phạt Sát Thần. Thứ hai là ngồi ở đây chờ đợi cái chết đến với mình.
Buông tiếng thở dài, Đường Thẩm gật đầu.
- Được... Đường Thẩm sẽ đi cùng với Tử Nhân huynh. Còn Thiên Thiên?
- Sẽ đi cùng ta và Đường Thẩm. Ta có một chỗ không một ai biết.
- Để Đường Thẩm vào chuẩn bị hành lý trước.
Tử Nhân lắc đầu.
- Không cần. Tất cả đã được chuẩn bị rồi. Thiên Thiên đang đợi ta và Đường Thẩm.
- Vậy chúng ta đi.
- Hai chân ta đã bị tàn phế rồi không đi được như người bình thường.
Đường Thẩm gượng cười.
- Đường Thẩm sẽ cõng Tử Nhân huynh.
Y gật đầu.
Chàng hỏi:
- Thiên Thiên đã biết tất cả mọi chuyện tại Bạch Vân trang?
- Đã biết.
- Thiên Thiên thế nào? Tử Nhân buông một câu bằng chất giọng thật nhạt nhẽo lạnh lùng:
- Nợ máu phải trả bằng máu.
Nhìn chàng, Tử Nhân nói tiếp:
- Nếu đệ rơi vào tình cảnh như Thiên Thiên thì sao?
- Có lẽ cũng như muội ấy.
Tử Nhân cười gượng.
- Chúng ta đi.
-oOo-
Mậu Thiên Thiên ngồi trong khoang xe với vẻ mặt trầm tư, ưu hoài, ngồi bên cạnh nàng là Tử Nhân. Y không ngừng uống rượu trong khi Đường Thẩm phải giữ cương khiến con hắc mã kéo cỗ xe rời khỏi Giang Tô. Giữa ba người có sự im lặng bao trùm. Chính sự im lặng đó làm Đường Thẩm cảm thấy nặng nề vô cùng.
Chàng buộc phải phá vỡ sự im lặng kia. Đường Thẩm hỏi:
- Thiên Thiên... muội không sao chứ? Thiên Thiên không đáp lời chàng. Nàng dõi mắt vào một điểm hư vô mà không nghe câu nói của Đường Thẩm.
Chàng khẽ buông tiếng thở dài, lắc đầu.
Đường Thẩm hỏi Tử Nhân:
- Tử Nhân huynh hẳn biết rõ về những gì đang xảy ra?
- Biết, nhưng có những điều chưa thể nói ra được.
Y buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:
- Ta, Đường Thẩm và Thiên Thiên không được để lộ sai sót nào, nhất là Đường Thẩm.
- Thế Tử Nhân huynh muốn Đường Thẩm phải làm gì?
- Võ công và thu thập Kim đồ.
Chàng nheo mày nhìn lại Tử Nhân, gượng cười lặp lại câu nói của y:
- Võ công và Kim đồ? Chàng nhún vai:
- Hai thứ đó Đường Thẩm không có.
- Đường Thẩm phải đi tìm hai thứ đó.
- Kim đồ là gì?
- Thứ mà Sát Thần tìm ở Bạch Vân trang. Sát Thần cần Kim đồ thì chúng ta phải có được Kim đồ trước khi nó thuộc về Sát thần.
- E quá khó với Đường Thẩm.
- Ta không thích nghe câu nói này của Đường Thẩm.
Y nhìn chàng.
Đường Thẩm nói:
- Làm chuyện gì cũng phải lượng sức mình. Nếu không biết tự lượng sức thì chẳng khác nào tự biến mình thành con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết.
- Ta không phủ nhận lời nói này, nhưng đã là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa thì không được yếu đuối như nữ nhân. Đã đặt ra mục đích thì phải đi đến cùng mục đích đó.
Huống chi huyết thù Bạch Vân trang của Thiên Thiên cũng là huyết thù của Đường Thẩm. Ân phải đáp, oán phải trả.
Lời nói này của Tử Nhân buộc Đường Thẩm phải nhìn lại Thiên Thiên, chẳng biết vô tình hay cố ý mà hai người đối nhãn với nhau. Đôi thu nhãn của nàng bình nhật rất long lanh nhưng giờ đây nó trở nên khô hoánh với nét lạnh lùng pha trộn nỗi ưu buồn. Nhìn Thiên Thiên, Đường Thẩm nghĩ thầm: "Đang có sự thay đổi xảy ra..." Chàng gượng cười với nàng:
- Thiên Thiên... huynh không biết nói gì với muội nữa đây? Nàng nhìn chằm chằm vào mắt chàng mà không thốt lời nào.
Chàng miễn cưỡng nói:
- Muội đừng buồn.
Thiên Thiên cắn răng trên vào môi dưới từ từ cúi mặt nhìn xuống sàn khoang xe.
Nàng bâng quơ nói:
- Huynh sẽ đi cùng với muội chứ?
- Trong tình cảnh này, huynh sao bỏ rơi Thiên Thiên muội được? Con đường muội chọn là trả thù. Nợ máu phải trả bằng máu.
Câu nói này của chàng buộc Thiên Thiên phải nhìn trộm Tử Nhân. Tử Nhân dốc bầu rượu tu ừng ực. Có lẽ lời nói của Đường Thẩm cũng tác động đến y.
Chàng miễn cưỡng nói với Thiên Thiên:
- Nếu muội cho con đường muội chọn là đúng thì cứ đi theo nó.
Nói rồi quay mặt về phía trước tập trung điều khiển con hắc mã. Trong người chàng bất giác trỗi lên cảm xúc nặng trĩu và hụt hẫng.
Chàng suy nghĩ về những lời nói của Thiên Thiên, mãi một lúc mới nhìn lại Tử Nhân.
Chàng bắt gặp đôi mắt lạnh lùng Tử nhân đang nhìn mình.
Đường Thẩm gượng cười:
- Tử Nhân huynh nghĩ Thiên Thiên có đúng không?
- Ta cũng giống như Thiên Thiên.
- Huynh cũng có hận thù với Sát Thần ư? Tử Nhân không đáp lời chàng mà ốc vò rượu tu ừng ực. Y đặt vò rượu xuống bên cạnh rồi nói:
- Ta không trả thù mà chỉ muốn trừng phạt.
- Trừng phạt và trả thù có khác gì?
- Khác nhau nhiều lắm.
- Đường Thẩm cũng không biết con đường huynh và Thiên Thiên muội lựa chọn sẽ đưa đến cái đích nào, nhưng nếu được cái đích đó sẽ có máu.
- Sẽ có máu! Đường Thẩm lắc đầu nhìn hai người.
- Thú thật với huynh, điều này Đường Thẩm không muốn chút nào.
Thiên Thiên nói:
- Sát Thần đã gieo nghiệp máu thì phải trả bằng máu.
- Huynh không phủ nhận lời nói của muội, nhưng ngay bây giờ huynh và muội cũng chỉ mới nghe đến hai tiếng Sát Thần qua Tử Nhân huynh. Chúng ta chưa hề biết Sát Thần là con người như thế nào. Với lại ta, muội và Tử Nhân huynh đang chạy trốn thì đúng hơn.
Chàng nhìn lại Tử Nhân:
- Đường Thẩm nói có đúng không?
- Chạy trốn... cũng hay đó...
Tử Nhân nói rồi nhếch mép cười nửa miệng nhưng lại buông tiếng thở dài. Đường Thẩm chợt nhớ ra cái gì đó, thò tay vào trong ngực áo lấy ra một mảnh lụa gói gọn một vật gì.
Chàng đặt gói lụa xuống trước mặt Tử Nhân và Thiên Thiên.
- Tử Nhân huynh nói đến Kim đồ... vậy Kim đồ có phải là vật này không? Thiên Thiên nhìn chàng rồi mở gói lụa. Trong gói lụa là một mảnh giấy vàng với những chữ khắc nguệch ngoạc.
Tử Nhân nhìn mảnh giấy vàng:
- Đây chỉ là một phần của Kim đồ.
- Vậy những phần còn lại của Kim đồ đang ở đâu?
- Sát Thần biết những phần Kim đồ đó ở đâu.
Đôi chân mày Đường Thẩm nheo lại.
- Vậy muốn có Kim đồ phải mò đến Sát Thần, nhưng chúng ta đang là kẻ trốn chạy mà.
Đường Thẩm quay lại:
- Nói như vậy Tử Nhân huynh đã có kế hoạch của mình.
Tử Nhân gật đầu.
Đường Thẩm khẽ lắc đầu.
- Tại sao Đường Thẩm phải theo kế sách của huynh chứ? Mặc dù đã nhận là huynh là đệ chúng ta vẫn là những người xa lạ, chưa hiểu rõ về nhau.
- Ta và Đường Thẩm có một cái chung. Cái chung đó là Bạch Vân trang và sự an nguy của Thiên Thiên. Ta phải làm gì để Đường Thẩm tin? Chàng không khỏi bối rối với lời nói này của Tử Nhân.
- Ơ...
Chàng miễn cưỡng nói:
- Đi tìm niềm tin nơi con người khó lắm.
Tử Nhân nhìnvào mắt chàng.
- Đường Thẩm hãy đặt ra một điều kiện buộc ta phải làm đệ có niềm tin nơi ta.
- Đó là lời nói của Tử Nhân huynh.
- Lời nói xuất phát từ khối óc của Tử Nhân.
- Được, chỉ cần Tử Nhân huynh bảo đảm sự bình yên cho Thiên Thiên muội.
Tử Nhân bưng vò rượu tu ừng ực. Y đặt vò rượu xuống bên cạnh rồi trang trọng nói:
- Ta lấy cái mạng mình bảo đảm sự bình yên cho Thiên Thiên. Nếu Thiên Thiên chết thì ta sẽ chết theo. Đó là lời thề của Tử Nhân.
Lời nói của Tử Nhân vừa đanh vừa gọn và tràn đầy cương quyết, buộc Đường Thẩm phải sửng sốt. Chàng nói:
- Đường Thẩm đã tin huynh. Nhưng tại sao huynh lại chọn Đường Thẩm?
- Đó là lựa chọn duy nhất, không còn sự lựa chọn nào khác.
- Chỉ có mỗi Đường Thẩm là người duy nhất huynh chọn sao?
- Đúng.
- Thế huynh có thể cho Đường Thẩm biết nguyên nhân nào khiến huynh trừng phạt Sát Thần?
- Ta muốn lấy lại những gì đã mất và đi tìm sự công bằng đúng ra ta được hưởng.
Chàng gượng cười rồi nói:
- Tử Nhân huynh và Thiên Thiên muội đều có nguyên nhân để hành động, còn Đường Thẩm chẳng có nguyên nhân nào cả, nhưng lại là người gánh vác trọng trách này.
- Đường Thẩm phải gánh vác vì trong trọng trách này còn có sinh lộ của Đường Thẩm và Thiên Thiên.
- Tử Nhân huynh lúc nào cũng nói đến sinh lộ nhưng chưa thấy ai tìm tới Đường Thẩm và Thiên Thiên để sát tử cả.
Tử Nhân gượng cười:
- Nếu ta không đi tìm lại cái đã mất, không đi tìm lại sự công bằng thì Đường Thẩm đâu còn ngồi cùng với ta trên cỗ xe này.
Chàng chau mày nhìn Tử Nhân. Suy nghĩ một lúc, Đường Thẩm mới nói:
- Tử Nhân nói vậy... chẳng lẽ trước đây huynh là Sát Thần.
- Đệ nhất Tử Vong Sứ.
Câu nói cụt ngủn của Tử Nhân khiến xương sống Đường Thẩm gai lạnh.
Chàng giả lả nói:
- Tử Nhân huynh là đệ nhất Tử Vong của Sát Thần?
- Nói như thế để Đường Thẩm biết. Sự sống và cái chết của Đường Thẩm và Mậu Thiên Thiên không nằm ngoài bàn tay của Sát Thần. Nếu ta có thể tìm đến hai người thì Sát Thần vẫn tìm đến được. Có lẽ bây giờ y đã tìm đến học đường của hai người.
- Huynh đoán chắc như vậy ư? Tử Nhân bưng bầu rượu tu luôn một hơi dài mà không đáp lời chàng. Đặt vò rượu xuống bên, Tử Nhân rút trong tay áo ra một phong bì niêm cẩn thận. Y trao phong bì đó cho Đường Thẩm.
- Những gì Đường Thẩm cần làm trong lúc này đã ghi rõ trong phong bì và hãy quên những gì ta đã nói với đệ. Quên cả trong cuộc đời đệ có hai con người Tử Nhân và Thiên Thiên. Phía trước là một đoạn đường dài Đường Thẩm phải đi. Còn bây giờ thì hãy đi đi.
- Đường Thẩm phải đi ư?
- Phải đi và phải quên ta và Thiên Thiên.
- Thế ai là người giữ cương con hắc thố này?
- Cứ đi.
- Khi nào Đường Thẩm sẽ gặp lại Thiên Thiên và huynh?
- Điều đó không khó với Tử Nhân. Chúng ta chia tay nhau ở đây nhưng lúc nào ta cũng ở bên Đường Thẩm.
Tử Nhân vừa nói dứt câu thì tới ngã ba đường.
Tử Nhân nhìn vào mắt chàng.
- Ta không quên lời thề của mình đâu.
- Đệ đã tin huynh.
Chàng quay lại nhìn Thiên Thiên, điểm nụ cười gượng:
- Muội bảo trọng.
Thiên Thiên không nén được xúc động, choàng tới ôm chàng.
- Đường huynh...
Hành động của nàng khiến chàng phải bối rối. Hai dòng lệ trào ra khóe mắt Thiên Thiên nhiễu xuống vai Đường Thẩm.
Nàng nghẹn ngào nói:
- Huynh bảo trọng.
- Huyh chỉ lo cho Thiên Thiên.
- Muội đã có Tử Nhân huynh rồi.
Nàng vừa nói vừa ôm chặt chàng như không muốn buông chàng ra nữa.
Đường Thẩm gỡ tay nàng. Chàng gượng cười:
- Huynh sẽ quay về.
Mậu Thiên Thiên mím chặt hai cánh môi nhìn chàng, khẽ gật đầu. Nàng để cho nước mắt trào ra khỏa lấp dung diện mình.
Đường Thẩm đi rồi, Tử Nhân mới điều khiển con hắc thố rẽ vào tiểu lộ. Thiên Thiên nhìn Tử Nhân.
- Đường huynh sẽ ra sao?
- Đường Thẩm phải là Tử Vong Sứ.
Y nói rồi dõi đôi mắt buồn hướng về phía trước. Ánh mắt của Tử Nhân như chìm vào cõi vô định.
-oOo-
Lưỡng lự trước tòa Võ Quán Trùng Hưng, Đường Thẩm nửa muốn vào nửa muốn không. Mặc dù kinh thành lúc nào cũng nhộn nhịp, tấp nập nhưng tại tòa võ quán Trùng Hưng thì như tách biệt hẳn với sự tấp nập ở bên ngoài. Ở đây có cái gì đó rất trang trọng và trầm mặc. Chính điều đó khiến Đường Thẩm phải lưỡng lự không biết nên vào hay bỏ đi. Nhưng chàng bỏ đi thì đi đâu, huống chi Tử Nhân muốn đưa chàng vào võ quán Trùng Hưng. Võ quán Trùng Hưng sẽ đưa chàng đi, đi đến cái đích cuối cùng mà Đường Thẩm phải gánh vác.
Từ trong võ quán Trùng Hưng, một gã đại hán bước ra. Y đi thẳng một mạch đến trước mặt Đường Thẩm. Gã đại hán nhìn Đường Thẩm, gằn giọng hỏi:
- Ngươi đến đây làm gì? Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ.
- Thảo sinh từ xa đến kinh thành vì muốn đầu nhập võ quán Trùng Hưng.
Gã đại hán nhìn sững chàng.
- Ngươi muốn đầu nhập võ quán ư? Đường Thẩm gật đầu.
- Huynh có thể giúp đệ được chứ? Gã nhìn chàng từ đầu đến chân rồi cười khẩy:
- Ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ?
- Đệ đã suy nghĩ kỹ rồi. Tiếng tăm của võ quán Trùng Hưng vang dội khắp kinh thành nên đệ mới đến tìm.
- Ngươi không hối tiếc?
- Có gì đâu mà để hối tiếc. Đệ chỉ sợ không được đầu nhập vào võ quán thôi.
- Đi theo ta.
Chàng ôm quyền xá.
- Đa tạ huynh.
Gã nhìn săm soi vào mắt chàng, Đường Thẩm giả lả nói:
- Đệ mạo phạm xin được hỏi quý tánh của đại ca.
- Tục danh của ta là Ban Cố.
- Đường Thẩm đệ đa tạ trước.
Gã khoát tay.
- Đừng vội đa tạ, chưa biết ngươi có được nhận vào hay không. Khi ngươi được nhận vào rồi cũng chưa chắc được thành danh.
Y nói rồi sải bước bỏ đi, Đường Thẩm nối gót theo sau. Ban Cố đưa chàng đến một gian đại đường trống hoắc. Ngay giữa gian đại sảnh đó có một phiến đá khổng lồ, trên khắc dòng chữ.
- Thạch Tâm.
Ban Cố nói với Đường Thẩm.
- Ngươi ở lại đây.
Y để chàng ở lại một mình trong gian đại sảnh, đi thẳng ra sau. Một lúc sau Ban Cố quay lại cùng với bốn người cùng khoát vẻ mặt đăm đăm lạnh lùng.
Bốn người kia nhìn Đường Thẩm rồi ngồi xuống bốn chiếc ghế.
Chàng ôm quyền nói:
- Thảo sinh muốn đầu nhập võ quán Trùng Hưng.
Ban Cố nói:
- Ta đã bẩm cáo với Tứ Đại Thiên Sứ rồi, ngươi không cần phải giải trình. Điều quan trọng là ngươi phải vượt qua được thử thách trước mới có thể đầu nhập võ quán Trùng Hưng được.
- Ban Cố huynh... Đường Thẩm đệ phải vượt qua thử thách gì? Ban Cố chỉ phiến đá Thạch Tâm.
- Ngươi phải dùng hết sức lực của mình, đánh vỡ tảng đá kia.
Chàng trố mắt nhìn Ban Cố.
- Ơ... đệ chưa từng biết qua võ công.
- Ngươi biết hay không biết võ công, điều đó không quan trọng mà hãy hành động đi.
Đừng nói nhiều nữa.
Đường Thẩm bước đến trước phiến đá đó. Chàng nhìn phiến đá khổng lồ có hai chữ "Thạch Tâm" mà nghĩ thầm: "Ta làm gì mà đánh vỡ được phiến đá này. Đánh vào phiến đá chỉ có nước gãy tay mà thôi." Thấy chàng còn lưỡng lự, Ban Cố chau mày.
- Sao? Đường Thẩm gượng cười nhìn Ban Cố:
- Đệ không thể đánh vỡ phiến đá này được.
- Không đánh vỡ phiến đá đó, ngươi đã làm kinh động đến sự tôn nghiêm của võ quán Trùng Hưng. Sự mạo phạm của ngươi sẽ mang đến cho ngươi hậu quả đáng tiếc đó.
Y nói rồi xắn tay áo.
Đường Thẩm khoát tay.
- Đệ không có ý dám mạo phạm sự tôn nghiêm của võ quán đâu. Để đệ thử xem.
Chàng nhìn vào phiến đá Thạch Tâm, rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi dồn tất cả sức lực tung ra một chưởng vỗ thẳng vào phiến đá.
"Bộp..." Đường Thẩm rống lên.
- A...
Chàng phải rống lên bởi ngỡ chưởng ảnh của mình đập nát khi chạm vào phiến đá. Bản thủ của chàng tuôn máu. Đến lúc đó chàng mới biết phiến đá thạch tâm không phải là đá mà có những chiếc gai nhọn li li.
Đường Thẩm ôm hữu chưởng nhăn nhó. Chàng vừa ôm bản thủ vừa nhăn nhó nói:
- Khủng khiếp... khủng khiếp quá.
Bốn vị quán chủ nhìn chàng bằng ánh mắt lạ lùng.
Mặc dù còn cảm giác đau đớn tận óc nhưng khi tiếp nhận bốn luồng sát nhãn lạnh lùng kia, toàn thân Đường Thẩm phải nổi đầy một lớp gai ốc.
Ban Cố bước đến bên chàng. Y gằn giọng nói:
- Chìa tay ra.
Đường Thẩm đưa hữu chưởng về phía gã. Máu vẫn còn rịn ra trên hữu thủ của chàng.
Ban Cố nhìn về phía bốn vị quán chủ.
Bốn vị quán chủ đứng lên rồi quay bước bỏ đi thẳng một mạch vào trong hậu đường, chẳng nói tiếng nào.
Đường Thẩm ôm hữu chưởng nhìn Ban Cố, chàng miễn cưỡng nói:
- Đường Thẩm không được nhận?
- Đi theo ta.
Ban Cố sải bước đi ra cửa gian đại sảnh, Đường Thẩm nối gót theo sau. Dẫn chàng ra đến cửa võ quán Trùng Hưng, y bất ngờ nện một chưởng vào lưng chàng.
"Bình." Bất ngờ bị đánh một chưởng vào lưng, Đường Thẩm bị đẩy về phía trước, cuối cùng ngã sóng soài dưới đất. Chàng vừa ngơ ngác vừa tức giận trước hành động của Ban Cố.
Đường Thẩm miễn cưỡng chỏi tay từ từ đứng lên. Chàng nhìn Ban Cố.
- Sao huynh lại làm vậy?
- Ban Cố trừng phạt ngươi đó. Đừng bao giờ quay lại đây nữa.
Y nói rồi quay bước bỏ vào trong.
Chàng nhìn theo Ban Cố mà mặt đanh hẳn lại. Từ trong sâu thẳm của chàng, một nỗi uất ức dâng ngập lan tỏa khắp châu thân. Trong khi cảm giác nhức buốt nơi hữu thủ vẫn còn.
Mồ hôi rịn ra trán Đường Thẩm. Chàng nghĩ thầm: "Không vì Thiên Thiên, vì mối thù của Bạch Vân trang, bổn công tử không thèm đến võ quán này làm gì đâu." Ý nghĩ đó còn đọng trong đầu chàng thì một giọng từ tốn rót vào thính nhĩ.
- Đường công tử...
Chàng giật mình khi có người gọi đúng tục danh mình, liền quay ngoắt lại.
Đường Thẩm nhận ra ngay lão trượng đầu hói đi cùng Lục Y Phụng.
- Tiền bối! Lão trượng nói:
- Công tử còn nhớ lão phu chứ?
- Thảo sinh nhớ chứ. Tiền bối đi cùng Lục cô nương và đã gặp thảo sinh tại Giang Tô.
- Cứ gọi lão phu là lão Dụ.
Đường Thẩm vừa ôm hữu thủ vừa nói:
- Thảo sinh không ngờ gặp được Dụ tiền bối ở kinh thành.
Lão Dụ nhìn chàng.
- Tay của công tử sao vậy? Đường Thẩm thành thật thuật lại chuyện mình xin đầu nhập vào võ quán Trùng Hưng và phải đánh vào phiến đá Thạch Tâm mới ra nông nỗi này, nhưng không được nhận vào võ quán mà còn bị Ban Cố đánh cho một chưởng.
Lão Dụ vuốt hàm râu lởm chởm, gượng cười.
- Đưa tay đây lão phu coi thử.
Chàng chìa hữu thủ về phía lão.
Lão Dụ nắm lấy hữu thủ của chàng. Lão quan sát rồi cắn vào huyệt Mệnh môn.
Đường Thẩm co rúm người lại, rên lên:
- Ui da...
Khi lão Dụ thả mệnh môn chàng ra thì Đường Thẩm không còn cảm giác đau đớn hay rát buốt nữa.
Lão Dụ vuốt râu rồi nói:
- Tay của công tử là tay của một thư sinh trói gà không chặt, nhưng cầm bút thì rất tuyệt, chứ không phải tay của một kẻ võ phu.
- Vãn sinh biết như vậy, nhưng muốn có một ít võ công để hộ thân mà tìm đến võ quán này.
- Đi theo lão phu.
- Cung kính không bằng phụng mạng.
Lão Dụ đưa chàng đến một tòa tửu điếm tọa lạc bên Đại Hồ. Lão gọi vò rượu mười cân cùng hai mươi chiếc chén. Thấy lão Dụ gọi nhiều chén như vậy, Đường Thẩm cũng tò mò.
Lão Dụ nhận ra ngay vẻ tò mò của chàng nhưng chỉ vuốt râu cười mỉm, xếp hai mươi chiếc chén thành hai hàng dọc, lão Dụ mới chuốc rượu ra chén.
Vừa chuốc rượu lão vừa hỏi:
- Đường công tử nghĩ sao về võ công?
- Thảo sinh chưa từng luyện võ công nên không biết giải trình võ công với tiên sinh.
- Thế thì lão hữu và công tử uống rượu với nhau nhé.
Đường Thẩm ôm quyền.
- Thảo sinh tuân lệnh tiên sinh.
Lão bưng lấy một chén.
- Hãy cầm lấy một chén.
- Vâng.
Bưng lấy một chén rượu, lão Dụ nhìn chàng.
- Võ công cũng như người ta uống rượu vậy, mời công tử.
- Mời tiên sinh.
Hai người cùng cạn chén. Lão Dụ đặt chén xuống bàn.
- Đường Thẩm công tử uống chén rượu đó thấy thế nào?
- Vừa cay vừa nồng.
- Khởi đầu của người luyện võ công cũng như khởi đầu uống một chén rượu, vừa cay vừa nồng.
Lão bưng chén thứ hai. Đường Thẩm cũng bưng chén thứ hai.
Hai người lại cạn chén. Lão chờ cho Đường Thẩm đặt chén xuống bàn rồi mới hỏi:
- Chén rượu thứ hai công tử uống thế nào? Chàng gượng cười nói:
- Vẫn còn cay còn nồng.
- Nhưng đã bắt đầu thấy dễ uống hơn. Chúng ta uống chén thứ ba.
Hai người lại cạn chén thứ ba.
Lão Dụ nói:
- Chén rượu này công tử thấy thế nào?
- Vãn sinh đã uống được rồi.
Lão gật đầu, vuốt hàm râu lởm chởm và nâng chén thứ tư.
Lão nghiêm giọng hỏi:
- Đến chén thứ tư thì sao?
- Thảo sinh đã bắt đầu ngửi được mùi hương của rượu.
Lão Dụ vuốt râu.
- Tốt, chúng ta uống chén thứ năm.
Chàng uống chén rượu thứ năm thì bắt đầu cảm thấy chếnh choáng, mặt đỏ bừng.
- Công tử thấy thế nào?
- Thảo sinh đã ngấm men rượu.
- Uống được chén thứ sáu không? Chàng miễn cưỡng nói:
- Tửu lượng của thảo sinh không thể bì được với tiên sinh.
- Muốn luyện thành võ công phải vượt qua bản thân mình, cũng như người uống rượu.
Có vượt qua sự khống chế của bản thân mới vượt qua được cái ngưỡng của men rượu. Người luyện võ công khi đạt tới cảnh giới lư hỏa thuần thanh thì sẽ tự khống chế được võ công và bản thân mình. Người uống rượu thì phải làm chủ men rượu.
Đường Thẩm bưng chén thứ sáu.
- Tiên sinh đã dạy như vậy rồi, thảo sinh sẽ uống với tiên sinh.
- Mời.
Hai người cùng cạn luôn chén rượu thứ sáu.
Lão Dụ đặt chén xuống bàn.
- Người học văn thì trau dồi thư pháp, trau dồi võ công. Kẻ luyện võ thì trau dồi võ thuật và nội công. Để trau dồi võ công là bước vào cuộc đấu sanh tử, chẳng khác nào treo mình trước mũi giáo lưỡi gươm.
Lão ngưng lời nhìn chàng.
Tiếp nhận ánh mắt của lão, Đường Thẩm không khỏi bối rối.
Lão Dụ nói tiếp:
- Lão hủ nói vậy rồi, công tử còn muốn học võ công không?
- Vãn sinh vẫn muốn thụ học võ công.
- Khá lắm... Là nam tử hán đã đặt ra mục đích rồi thì phải đi đến cùng. Người có ý chí tự khắc đạt được mục đích của mình đề ra. Lão hủ và công tử uống chén rượu thứ bảy nhé.
- Mời tiên sinh.
Hai người lại cạn chén. Khi đặt chén rượu xuống bàn, Đường Thẩm cảm thấy chếnh choáng. Chân diện của lão Dụ như nhòa ra trước mặt chàng.
- Vãn bối đã bắt đầu say.
Lão Dụ vuốt râu, mỉm cười nói:
- Ai uống rượu cũng phải say. Nhưng khi say ai làm chủ được mình thì mới là người biết uống rượu.
Lão bưng chén rượu thứ tám.
- Đã say thì phải uống cho say, đã đi thì phải đi đến cùng. Vãn bối phải đi đến cùng.
- Mời cạn chén rượu thứ tám.
Lão Dụ bưng ngay chén rượu thứ chín.
- Đây là chén rượu của ý chí và nghị lực, công tử uống chứ? Đường Thẩm rít một hơi chân khí căng phồng lồng ngực rồi từ từ thở ra.
- Vãn bối... vãn bối uống.
Chàng dốc chén rượu trút vào miệng. Nuốt số rượu đó, Đường Thẩm ngỡ như mình nuốt cả một khối than hồng. Chàng chỉ muốn ngã vật ra sàn tửu điếm, nhưng bằng tất cả ý chí và nghị lực mà bấu tay vào bàn để giữ thăng bằng.
Lão Dụ mỉm cười.
Lão nhìn Đường Thẩm, từ từ bưng chén rượu thứ mười.
- Cuối cùng là chén rượu giao tình của lão và công tử.
Lão nói rồi trịnh trọng bưng chén rượu bằng hai tay.
Thấy lão Dụ trang trọng như vậy, Đường Thẩm cũng bưng chén rượu thứ mười.
Chén rượu run run trên hai tay chàng.
Lão Dụ nhìn vào mắt chàng.
- Công tử chính là người lão phu tìm...
Đường Thẩm theo quán tính dốc chén rượu trút vào miệng. Thể pháp chàng như muốn vỡ tung bởi chén rượu cuối cùng đó. Mặc dù đã cố định tâm tư cho bản thân nhưng cuối cùng thì cũng gục xuống bàn không còn biết gì nữa.
Khi Đường Thẩm tỉnh dậy không thấy lão Dụ đâu cả. Chàng thấy dòng bút tự của lão Dụ để lại trên mặt bàn.
"Võ quán Trùng Hưng." Đường Thẩm chau mày nghĩ thầm; "Mình phải quay lại đó nữa sao?" Nghĩ đến chuyện mình phải quay về võ quán Trùng Hưng, Đường Thẩm không khỏi bồn chồn lắc đầu.
Chàng nhìn xuống dòng bút tự mà nhủ thầm: "Người lựa chọn chẳng lẽ lại là Dụ tiền bối?" Đường Thẩm lắc đầu như muốn xua những ý nghĩ đang trỗi dậy trong tâm thức, nhưng khi nhìn lại hai chục chiếc chén để dọc thành hai hàng trên bàn thì chàng liên tưởng đến lời nói của lão Dụ:
- Tất cả đã được sắp xếp rồi, mình là người được lựa chọn, mình thử xem có đúng như vậy không? Rời tửu điếm, Đường Thẩm quay lại võ quán Trùng Hưng. Chàng vừa đến cửa võ quán thì Ban Cố từ trong bước ra. Đường Thẩm chờ đợi với nỗi hồi hộp trongbụng. Chàng ngỡ đâu sẽ nhận được những lời khinh miệt của Ban Cố, nhưng không như chàng nghĩ, Ban Cố hoàn toàn khác hẳn. Y cười giả lả nói rồi ôm quyền nói:
- Mời Đường đệ theo Ban mỗ.
Đường Thẩm nhìn gã:
- Ban Cố huynh... tại hạ...
Ban Cố cướp lời chàng:
- Đường huynh đệ đã được bốn vị quán chủ chọn.
Đường Thẩm buột miệng nói:
- Tại hạ không ngờ có sự thay đổi này.
Ban Cố không màng đến lời nói của Đường Thẩm mà quy bước đi thẳng vào trong võ quán Trùng Hưng.
-oOo-
Bốn ngọn đại kỳ dựng bốn góc bao bọc lấy khoảng sân rộng. Ngồi ngay bên dưới bốn ngọn đại kỳ đó là bốn vị quán chủ võ quán Trùng Hưng. Bên cạnh người là một gã môn hạ, còn các môn sinh thì xếp thành vòng tròn theo thứ bậc phân chia.
Mạch Kiếm Tùng môn hạ của Triệu Kỳ quán chủ bước ra giữa đấu trường. Đường Thẩm nhìn Mạch Kiếm Tùng với vẻ lo lắng bởi y thuộc hàng huynh trưởng của chàng. Hơn thế nữa, trong võ quán Trùng Hưng, Mạch Kiếm Tùng là người gần gũi nhất với Đường Thẩm.
Từ phía quán chủ Ngô Lục, gã môn sinh bước ra. Y tiến thẳng đến đối mặt với Mạch Kiếm Tùng.
Triệu Kỳ và Ngô Luật mỗi người thắp một nén nhang ghim xuống đất.
Khi họ trở về chỗ ngồi thì trận đấu giữa Mạch Kiếm Tùng và gã kia cũng bắt đầu.
Nếu bình nhật Mạch Kiếm Tùng và gã môn hạ kia là huynh đệ trong cùng một võ quán thì hôm nay hoàn toàn khác. Họ như hai kẻ đại địch đối mặt với nhau.
Chẳng ai nói tiếng nào, Mạch Kiếm Tùng thét lớn một tiếng, lao thẳng đến đối phương của mình. Y vỗ ra hai đạo phách không chưởng chia làm hai công vào vung thượng đẳng và hạ đẳng của đối phương.
Gã môn sinh cũng không chút e dè hay ngần ngại mà dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng.
"Ầm..." Kẻ đánh người đỡ cứ như hai kẻ thù không đội trời chung. Đối thủ của Mạch Kiếm Tùng lùi lại một bộ. Không để cho Đổng môn kịp trụ tấn, Mạch Kiếm Tùng liên thủ vỗ tiếp một chưởng thứ hai. Mặc dù nhân dạng nhỏ bé nhưng thân pháp và chưởng công của Mạch Kiếm Tùng cực kỳ nhanh và linh hoạt. Đối thủ của y vừa dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng thì bất thình lình họ Mạch biến chiêu, từ chưởng biến thành chỉ. Y phối hợp chỉ với bộ pháp thần kỳ, vừa lách tránh chưởng công vừa công vào chấn tâm của đối phương.
"Chát..." Gã môn sinh rướn người lên, thối bộ về sau thì nhận tiếp hai chưởng kình của Mạch kiếm Tùng.
"Bốp." Gã tiếp tục thối bộ.
Kiếm Tùng điểm mũi giày lướt lên cao ba trượng. Từ trên cao y đánh thẳng xuống hai tHồi quyền công thẳng vào mặt đối phương.
Đường Thẩm buột miệng thốt:
- Y...
Tiếng thốt còn đọng trên miệng chàng thì bộ mặt của gã kia đã vỡ nát.
Y ngã nhào xuống đất nằm bất động.
Mạch Kiếm Tùng lui về chỗ cũ.
Ngô Luật ve cằm, vẻ mặt trơ trơ chẳng chút biểu cảm gì trước sự thảm bại của môn hạ mình. Y ra dấu, một gã môn sinh bước ra kéo lê xác người kia rời khỏi đấu trường.
Triệu Kỳ quán chủ đứng lên nói:
- Mạch Kiếm Tùng sẽ bước qua cảnh giới khác.
Đến lượt hai gã môn sinh khác của Cam Tất Hoài và Mã Mỹ Tín bước ra đấu trường.
Cuộc đấu giữa hai người đó là cuộc đấu ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại, kẻ nửa cân người tám lạng. Hai người dù thi thố hết khả năng võ công của mình nhưng chẳng người nào chiếm được thế thượng phong.
Cuộc chiến đó kéo dài cho đến khi nhang tàn mà vẫn không ai phân định được người cao kẻ thấp. Cuối cùng thì phải dừng lại.
Cam Tất Hoài quán chủ và Mã Mỹ Tín quán chủ nhìn hai môn sinh của mình.
Chân diện hai người đều lộ vẻ bất nhẫn. Cả hai bất ngờ cùng một thủ pháp điểm vào tam tinh hai gã đó.
Ngay lập tức tam tinh của hai gã bị khoét thủng. Cả hai đổ vật xuống giác đấu trường mà chẳng hiểu mình chết vì cái gì.
Tận mục sở thị cái chết của hai gã kia, Đường Thẩm lạnh buốt cùng mồ hôi rịn ra ngoài. Ngay cả hơi thở chàng cũng không dám thở mạnh trong khi tất cả môn sinh đang có mặt tại mục trường nhạt nhẽo nói:
- Các ngươi muốn thành rồng thì phải vượt Vũ môn. Đây mới chỉ là nấc thang thứ nhất mà các ngươi phải vượt qua. Để đến được vinh quang, trở thành người đỉnh thiên lập địa trong võ lâm, các ngươi còn nhiều Vũ môn phải vượt qua.
Y khoát tay ra dấu cho môn sinh võ quán tản ra.
Đường Thẩm còn đang bàng hoàng vì những gì đã xảy ra mà chàng vừa tận mục sở thị chứng.
Chàng vừa quay về thảo xá vừa nghĩ thầm: "Đây có phải là sinh lộ của mình không hay là tử cảnh?" Đường Thẩm đẩy cửa bước vào thảo xá. Lão Dụ đã có mặt trong thảo xá của chàng từ lúc nào rồi.
- Tiên sinh...
- Ngồi xuống đây.
Đường Thẩm miễn cưỡng ngồi xuống. Lão vuốt hàm râu lởm chởm nhìn Đường Thẩm:
- Tiểu tử thấy thế nào? Nhìn lão bằng ánh mắt e dè, Đường Thẩm nói:
- Có lẽ vãn bối không nên học võ công. Tất cả những gì vãn bối thấy tại đấu trường hôm nay đã nghiệm ra mình không thuộc võ lâm, cũng không nên thụ học võ công làm gì.
Vãn bối sẽ rời khỏi đây mà đi.
Lão Dụ vuốt râu nhìn chàng nói:
- Đã quá muộn để ngươi rút chân rồi. Đây mới chỉ là lời giáo đầu cho những ai bước vào võ học thôi. Nếu tiểu tử rời khỏi võ quán này, Đổng Nghĩa với cái chết đang chờ ngươi.
- Vãn bối không học nữa thì thôi chứ.
- Võ quán Trùng Hưng đâu phải để cho tiểu tử muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Nếu đây là chỗ ai cũng vào được, ai đi cũng được thì đâu còn là võ quán Trùng Hưng nữa. Phía sau võ quán Trùng Hưng có một căn hầm dành cho những kẻ có ý nghĩ như Đường Thẩm đó.
Nghe lão Dụ nói, xương sống Đường Thẩm gai lạnh.
- Thảo sinh phải làm sao đây?
- Phải đi đến cùng. Đến cái giới hạn mà tiểu tử có thể đạt được. Nếu không tiểu tử chẳng có cơ may rời khỏi võ quán này đâu. Đừng có ý nghĩ chạy trốn. Bởi không có đất cho kẻ trốn chạy khi đã bước vào cuộc đấu tranh để sinh tồn.
Đường Thẩm cắn răng trên vào môi dưới, chàng nhìn lão Dụ nghĩ thầm: "Tiên sinh nói có đúng không? Nếu người nói đúng thì rõ ràng Tử Nhân đã đưa mình vào tử cảnh thật rồi.
Trước đây, tại sao mình lại nghe theo lời gã Tử Nhân kia chứ." Đường Thẩm buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tiên sinh... vãn bối không muốn chết như những người kia.
- Nếu không muốn chết thì phải tìm sinh lộ của mình bằng tất cả khả năng mình có.
- Thảo sinh...
- Hãy theo Mạch Kiếm Tùng.
Lão Dụ nói rồi đứng lên bước ra cửa thảo xá.
Đường Thẩm bước theo nói:
- Tiên sinh.
Lão Dụ dừng bước ngay ngưỡng cửa nhìn lại Đường Thẩm:
- Lão hủ chẳng thể giúp gì được cho tiểu tử đâu. Tất cả đều phụ thuộc vào tiểu tử. Tiểu tử có thể sống và cũng có thể chết.
- Tiểu sinh chắc khó mà giữ được mạng trong hoàn cảnh này.
- Chưa uống rượu mà đã sợ say rượu rồi. Tiểu tử sợ say rượu trước khi uống rượu thì làm sao thưởng thức được rượu ngon như thế nào.
Lão lắc đầu.
- Đừng để cuộc rượu chóng tàn chứ. Lão hủ nhìn thấy ở tiểu tử có khí chất hơn cả Mạch Kiếm Tùng đó.
Nói rồi lão quay bước đi một mạch ra cửa. Lão đóng cửa lại. Đường Thẩm đứng một lúc rồi cũng mở cửa thảo xá bước ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng của lão Dụ đâu. Chàng nghĩ thầm: "Dụ tiên sinh cứ như từ lòng đất chui lên rồi từ đây đi thẳng lên cõi trời chẳng để lại chút dấu tích gì. Lạ lùng thật. Thật ra lão là ai mà lại quan tâm đến mình như vậy." Đường Thẩm lắc đầu nghĩ tiếp: "Không biết Dụ tiên sinh có liên quan gì với Tử Nhân không? Chắc chắn phải có quan hệ với Tử Nhân nên lão mới quan tâm đến mình như vậy." Đường Thẩm buông tiếng thở dài.
Nghĩ lại những gì lão Dụ tiên sinh nói với mình, Đường Thẩm quyết định đi đến biệt sảnh của Mạch Kiếm Tùng. Chàng vừa dợm bước thì thấy Mạch Kiếm Tùng xa xa đang hướng về phía mình.
Đường Thẩm nhìn Mạch Kiếm Tùng nghĩ thầm: "Mình chưa tìm đến y thì y đã tìm đến mình." Kiếm Tùng bước đến trước mặt Đường Thẩm. Đường Thẩm ôm quyền nói:
- Đệ chúc mừng huynh đã vượt qua được Vũ môn.
- Đi với ta!
- Đi đâu? Mạch Kiếm Tùng mỉm cười:
- Đường Thẩm chúc mừng ta mà không đi uống rượu với ta à?
- Huynh mời đệ đi uống rượu ư?
- Đúng.
- Vậy đệ sẽ đi với huynh rồi. Đệ không chỉ uống rượu với huynh mà còn uống thật say nữa.
Hai người rời bỏ võ quán đi đến tửu điếm. Đường Thẩm chuốc rượu ra chén, vừa hỏi:
- Cuộc đấu vừa rồi của huynh khiến đệ cảm thấy có điều bất an.
Chàng nói rồi đặt vò rượu xuống nhìn Mạch Kiếm Tùng. Kiếm Tùng bưng chén rượu hỏi:
- Đường Thẩm thấy bất an điều gì?
- Tại sao chúng ta là huynh đệ đồng môn mà lại tàn sát lẫn nhau. Điều đó khiến đệ cảm thấy bất an vô cùng.
- Muốn trở thành thiên hạ đệ nhất trong võ lâm thì phải hành động. Mặc dù là huynh đệ trong cùng một võ quán nhưng nếu ta không giết họ thì họ cũng sẽ giết ta. Cái chết là sự đào thải đối với người luyện võ công.
Đường Thẩm bưng chén rượu:
- Mạch huynh... Trước đây Đường Thẩm luôn muốn học võ công nên tìm đến võ quán Trùng Hưng... Nhưng sau khi tận mục sở thị những trận giác đấu sinh tử của những môn sinh trong võ quán, đệ muốn rút ra khỏi võ quán có được không?
- Đường Thẩm có ý nghĩ đó? Chàng gật đầu, nhìn Mạch Kiếm Tùng từ tốn nói:
-Có lẽ đệ không phải là hạng người dành cho võ học.
Kiếm Tùng chuốc rượu ra chén, y vừa chuốc rượu vừa nói:
- Nếu huynh đoán không lầm thì Đường Thẩm đã bắt đầu sợ hãi.
Y đặt bầu rượu xuống nhìn chàng.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài rồi gật đầu:
- Đúng... Huynh nói đúng, Đường Thẩm đã bắt đầu sợ hãi.
Kiếm Tùng từ tốn nói:
- Sự sợ hãi không dành cho người luyện võ công.
Đường Thẩm gượng cười:
- Đệ đã nói rồi, Đường Thẩm không thuộc vào hạng người trui rèn võ công. Có lẽ bước chân vào võ quán là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của Đường Thẩm.
- Đường Thẩm nghĩ như vậy nhưng nếu Đường Thẩm vượt qua được Vũ môn như huynh.
- Đệ sợ mình không được như huynh. Chưa vượt qua Vũ môn đã biến thành cái xác không hồn.
- Sao bi quan như vậy, cái chết có chừa một ai đâu, sao không tận dụng lúc mình đang sống để có danh trong đời chứ? Đường Thẩm gượng cười lắc đầu:
- Đường Thẩm không cần danh đâu. Cái giá để đổi danh tiếng bằng tính mạng của mình không phù hợp với Đường Thẩm.
- Hãy đi trước thiên hạ một bước, đệ sẽ là đệ. Còn đi sau thiên hạ sẽ chỉ mãi là cái bóng trong cuộc đời.
Nói rồi y nâng chén rượu.
- Mời.
Hai người cùng cạn chén. Uống được ba tuần rượu, Đường Thẩm bắt đầu chếnh choáng, Mạch Kiếm Tùng nói:
- Ta và đệ cùng đi tìm thú vui trong cuộc đời.
- Thú vui gì? Kiếm Tùng điểm nụ cười đầy ẩn ý:
- Đi rồi sẽ biết.
Y cùng Đường Thẩm rời tửu điếm. KiếmTùng đưa chàng đến kỹ viện Vạn Xuân Tình.
Đường Thẩm dừng bước trước kỹ viện. Chàng nói với Kiếm Tùng:
- Huynh tìm thú vui gì trong này? Y buông một câu cụt lủn:
- Xác thịt...
Đường Thẩm lắc đầu:
- Thú vui này của Mạch huynh không phù hợp với Đường Thẩm.
- Sao không phù hợp?
- Bởi Đường Thẩm đã từng là gia sư. Có gã gia sư nào lại bước vào kỹ viện để tìm thú vui xác thịt đâu.
Mạch Kiếm Tùng gượng cười rồi nói:
- Trời ban cho mỗi người một cái mạng trong một cái xác. Tại sao không tận hưởng những gì trời đã ban cho mình? Hôm nay ta còn cái xác này nhưng ngày mai không thuộc về ta nữa. Chính vì lẽ đó mà cuộc đời của một con người giống như cánh phù du, có đó rồi mất đó.
- Huynh nói rất đúng nhưng khốn nỗi đệ từng là gia sư. Chẳng lẽ mình dạy cho học trò rồi lại tự mình đốt sách thánh hiền sao
- Đệ quá khuôn mẫu trong cuộc sống của mình rồi đó. Thôi được... Ai cũng có quyền quyết định sự lựa chọn của chính mình cả. Tùy Đường Thẩm vậy.
Mạch Kiếm Tùng giũ vạt áo như thể phủi bụi, hoặc làm cho nó thẳng nếp hơn cho dù vạt áo của y chẳng có vết bụi nào cũng chẳng có vết nhăn nào.
Y chấp một tay sau lưng, thả bước chậm rãi vào tòa kỹ lâu VạnXuân Tình.
Đường Thẩm nói theo:
- Đường Thẩm chờ huynh chứ? Kiếm Tùng dừng bước.
- Không cần. Ai cũng có sự lựa chọn riêng cho bản thân mình. Đường Thẩm hãy cứ làm theo sự lựa chọn của bản thân mình.
Y nói rồi tiến thẳng vào trong tòa kỹ lâu. Còn lại một mình, Đường Thẩm lưỡng lự rồi quay bước.Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm: "Sao ta không nhân cơ hội rời võ quán mà đi luôn không quay về võ quán nữa. Ta chẳng nên quay về võ quán Trùng Hưng để làm gì. Nơi đó không thuộc về mình. Trời đất bao la, mênh mông, người ta có muốn tìm mình cũng không được kia mà. Đường Thẩm... Ngươi phải đi cho dù ngươi có ơn nghĩa thâm sâu với Mậu bá bá." Với ý nghĩ đó, Đường Thẩm sải bước đi nhanh. Đang sải bước, chàng bất ngờ chạm trán với một chiếc kiệu do bốn gã đại lực phu khiêng. Bốn gã phu kiệu dừng bước trước mặt chàng.
Đường Thẩm bước lách qua bên thì kiệu rèm vén lên. Người ngồi trong kiệu chẳng phải ai khác mà là Tử Nhân.
Đường Thẩm chau mày.
- Tử Nhân huynh.
- Lên kiệu đi.
Chàng miễn cưỡng chui vào kiệu. Rèm kiệu đóng ngay xuống.
Nhìn sang Tử Nhân, Đường Thẩm vội vã nói:
- Đường Thẩm không lưu lại võ quán Trùng Hưng nữa. Đệ sẽ rời khỏi kinh thành và không bao giờ trở lại võ quán Trùng Hưng nữa.
- Ta biết Đường Thẩm sẽ có những ý niệm đó sau khi đã thị chứng những cuộc giao đấu tàn khốc giữa các môn sinh trong võ quán.
- Huynh biết như vậy sao còn đưa Đường Thẩm vào chỗ chết. Con đường Tử Nhân huynh đưa Đường Thẩm đi chỉ đưa Đường Thẩm đến chỗ chết mà thôi. Sự dẫn dắt của Tử Nhân huynh hoàn toàn trái với ý của Đường Thẩm. Nó không phải là sinh lộ mà là tử lộ thì đúng hơn. Bây giờ Đường Thẩm không theo chân Tử Nhân huynh nữa mà sẽ tự chọn riêng đường cho mình. Đường Thẩm sẽ tìm một nơi nào đó thật yên bình, mở học đường tiếp tục cuộc sống bình thường của một gia sư.
Tử Nhân im lặng nghe chàng nói. Chờ cho Đường Thẩm ngưng lời y mới nhìn sang chàng.
- Đệ nói hết chưa?
- Hết rồi. Đường Thẩm có thể đi được rồi chứ?
- Nếu ngươi rời võ quán Trùng Hưng có một cách duy nhất là ngươi sẽ chết. Không chỉ ngươi chết mà Thiên Thiên cũng chết.
- Thiên Thiên thì có quan hệ gì đến chuyện này? Sát Thần tìm đến Thiên Thiên rồi sát hại muội ấy à?
- Không... Chính ta sẽ giết Thiên Thiên.
Đường Thẩm lõ mắt nhìn Tử Nhân.
- Tử Nhân huynh vừa nói gì? Tử Nhân gằn giọng lặp lại lời nói của mình:
- Ta sẽ giết Thiên Thiên.
Chân diện Đường Thẩm những tưởng muốn biến thành khối than hồng đỏ bừng.
Chàng sa sầm mặt:
- Huynh muốn giết Thiên Thiên?
- Đúng.
- Huynh hứa với đệ những gì?
- Bảo vệ cho chính Thiên Thiên bằng cái mạng này. Tử Nhân ta sẽ thực hiện đúng lời hứa đó. Sau khi giết Thiên Thiên rồi ta cũng sẽ tự kết liễu mạng sống mình.
Đường Thẩm lắc đầu:
- Tại sao Tử Nhân huynh phải dồn Đường Thẩm vào chỗ chết?
- Bởi chỉ có ngươi là người duy nhất đủ bản lĩnh gánh vác thiên chức mà ta ấp ủ trong lòng. Ngươi có thể đi được rồi và quyết định hành động cho mình. Làm kẻ bất đạo cũng không đáng sống trong cảnh giới nhân sinh này đâu. Ngươi chết một cách vô nghĩa thì làm sao có thể nhìn mặt Bạch Vân trang chủ và phu nhân, lại càng không dám nhìn mặt Thiên Thiên nơi suối vàng.
Tử Nhân nói rồi vén rèm.
Nhìn Tử Nhân bằng ánh mắt lưỡng lự, Đường Thẩm nói:
- Tử Nhân huynh không cho Đường Thẩm một sự lựa chọn nào khác sao?
- Đã có sự lựa chọn rồi.
- Đó là sự lựa chọn của huynh, huynh biết Đường Thẩm không thể nào vượt qua Vũ môn.
- Tại vì ngươi chưa muốn vượt qua Vũ môn. Đi đi...
Đường Thẩm buông tiếng thở dài, chàng gắt giọng nói:
- Đường Thẩm rất tiếc đã gặp Tử Nhân huynh. Tại sao quỷ không tha ma không bắt huynh đi.
- Nếu ngươi muốn điều đó xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Con bây giờ thì hãy quay về võ quán Trùng Hưng.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài.
- Ai sẽ đền cho Đường Thẩm gia sư này một cái mạng đây nhỉ? Tử Nhân im lặng. Chàng bước xuống kiệu nhìn lại Tử Nhân.
- Hy vọng Sát Thần sẽ sớm tìm được Tử Nhân huynh.
- Ta sẵn sàng và chờ đợi điều đó đến với mình nhưng Đường Thẩm phải trở về võ quán Trùng Hưng.
Y buông rèm xuống. Bốn gã đại lực phu nhấc kiệu lên rồi thoăn thoắt bước đi.
Đường Thẩm nhìn theo chiếc kiệu mà lắc đầu nghĩ thầm: "Đúng là oan gia mà. Y đặt mình vào tử cảnh rồi mà vẫn mặc nhiên để cho mình xoay sở với cái chết treo lơ lửng trên đầu?!
-oOo-
Đường Thẩm và Mạch Kiếm Tùng đứng lặng. Hai người nghe rõ một tiếng mở cửa ra rồi đóng lại sau lưng họ. Mặc dù nghe tiếng cửa mở và đóng lại nhưng cả hai người đều không quay mặt lại nhìn, vì đây đã là giới luật của võ quán. Chưa có lệnh thì không một ai có hành động gì.
Một giọng nói lạnh lùng cất lên sau lưng hai người:
- Hai ngươi đã là những kẻ được lựa chọn. Chỉ có những người có căn cơ, tinh hoa và đầy ý chí thì mới được lựa chọn.
Đường Thẩm nghĩ thầm: "Mình là người được lựa chọn, nhưng là lựa chọn gì kia chứ?" Ý nghĩ kia còn đọng trong đầu chàng thì người kia nói đến chàng.
- Đường Thẩm.
- Có vãn bối.
- Tại sao ngươi vượt Vũ môn mà không giết đối thủ? Đường Thẩm bối rối:
- Ơ... vãn bối... môn sinh không thể làm được chuyện đó.
- Tại sao không?
- Vì... môn sinh là đồng môn với đối thủ của mình.
Hừ nhạt một tiếng, người kia rít giọng nói:
- Ngươi có biết thế là trái lệ không?
- Môn sinh biết!
- Sẽ không có lần sau dành cho người trái lệ đâu. Nếu như ngươi vượt vũ môn cùng với Mạch Kiếm Tùng, ngươi có giết Mạch Kiếm Tùng không? Đường Thẩm im lặng, liếc trộm qua Mạch Kiếm Tùng. Chàng nhận ra vẻ mặt lạnh lùng trơ trơ của y.
Người kia nói:
- Mạch Kiếm Tùng... vậy còn ngươi?
- Mạch Kiếm Tùng sẽ giết Đường Thẩm.
- Đường Thẩm... ngươi nghe rồi chứ?
- Môn sinh nghe.
Chàng trả lời nhưng lại khẽ buông tiếng thở dài nghĩ thầm: "Mới đây mình và huynh ấy còn đối ẩm. Thế mà giờ đây huynh ấy lại lạnh lùng và chai sạn như vậy. Sẵn sàng giết cả đồng môn của mình." Người kia nhạt nhẽo nói:
- Ngươi không giết đối phương thì đối phương sẽ giết ngươi. Một xác chết thì chẳng còn làm gì được nữa. Lần sau không có lẽ đó cho ngươi.
- Môn sinh biết.
- Nhận biết như thế thì tốt. Phía trước mặt hai ngươi là bức hoành phi Tử Vong môn.
Phía sau tấm hoành phi đó là thạch thất chứa đựng bí kíp võ công của bổn tọa. Hai ngươi chỉ có ba ngày để tụ thành. Ba ngày thôi.
Người đó nói dứt lời thì một làn nhu phong lướt qua giữa hai người. Liền tan ra như hòa vào không khí, để lộ một vòm cửa.
Người đó nói tiếp:
- Bổn tọa nhắc lại một lần nữa... Hai ngươi chỉ có thời hạn là ba ngày. Sau ba ngày nếu không tụ thành võ công trong biệt thất Tử Vong, các ngươi sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.
Đường Thẩm lại nghe tiếng cửa mở ra và đóng vào. Chàng thở phào một tiếng và nhìn sang Mạch Kiếm Tùng.
Đường Thẩm hỏi:
- Mạch huynh..., vừa rồi huynh nói sẽ lấy mạng Đường Thẩm ư, nếu như xảy ra cuộc giao đấu giữa Đường Thẩm và huynh.
Mạch Kiếm Tùng nhìn sang Đường Thẩm:
- Không sai.
- Huynh không nghĩ đến tình giao hòa giữa Đường Thẩm với huynh à?
- Ta đã nói với Đường Thẩm rồi. Ta đã có sự lựa chọn cho riêng mình. Ngươi có sự chọn lựa của ngươi.
- Vậy đệ và huynh có được gì trong chuyện này?
- Ta có mục đích của ta và ngươi có mục đích của ngươi.
Y nói rồi bước vào vòm cửa. Đường Thẩm lưỡng lự với ý niệm trong đầu mình: "Phải chăng người luyện võ công đánh mất đi tâm hồn mình và trở nên chai sạn." Chàng khẽ buông tiếng thở dài rồi nối bước theo sau Mạch Kiếm Tùng.
Trong biệt thất là những đồ hình chỉ cách luyện nội công và cách vận hành chân khí để phát tác Thạch Bản Chưởng. Mạch Kiếm Tùng ngồi ngay xuống phiến đá. Định nhãn nhìn vào đồ hình đầu tiên vận công hành khí. Cứ như y sợ thời gian ba ngày không đủ để y tụ thành võ công trong biệt thất này. Đường Thẩm buông tiếng thở dài. Chàng nhìn Mạch Kiếm Tùng:
- Mạch huynh... huynh nói ra những lời vừa rồi có thật tâm không vậy? Mặt của Mạch Kiếm Tùng đanh lại.
- Đừng nói nhiều. Hãy tập trung mà lo luyện công đi. Ta và ngươi chỉ có ba ngày thôi.
Đường Thẩm gượng cười:
- Có những võ công này rồi, đệ và huynh được gì, hay chỉ có mất tình huynh đệ?
- Ta đã có sự lựa chọn của mình. Đừng nói nhiều.
- Xem chừng Đường Thẩm cũng có chỗ khác huynh.
- Chẳng có ai giống với ai.
Nói rồi Mạch Kiếm Tùng định nhãn nhìn chằm chằm vào đồ hình thứ nhất mà khởi sự hành khí vận công. Mọi tâm thức của y đều tập trung vào đò hình đó mà quên hẳn Đường Thẩm đang đứng bên cạnh mình.
Chàng nhìn Mạch Kiếm Tùng một lúc rồi miễn cưỡng bước lại phiến đá thứ hai.
Đường Thẩm nhìn qua ba bức đồ hình. Chàng vừa quan sát ba bức đồ hình vừa nghĩ thầm: "Ta và huynh ấy không cùng một con đường, không cùng một sự lựa chọn. Mạch Kiếm Tùng có thể lấy mạng mình để thực hiện mục đích của huynh ấy. Vậy thì mình cũng chẳng đi theo huynh ấy làm gì?" Ý niệm đó buộc Đường Thẩm thở hắt ra một tiếng, rồi quyết định hành công vận khí từ bức đồ hình thứ ba, ngược lại với Mạch Kiếm Tùng. Thời gian chầm chậm trôi qua, Đường Thẩm cảm thấy thật là vô vị. Chàng ngỡ đâu trong gian biệt thất này chỉ có mỗi mình chàng, còn ngồi bên chỉ là một cái xác biết thở.
Đường Thẩm khẽ buông tiếng thở dài rồi lên tiếng:
- Mạch Kiếm Tùng huynh.
Mạch Kiếm Tùng không màng đến lời nói của chàng mà vẫn tập trung luyện công.
Đường Thẩm nhìn sang y, trên đầu Kiếm Tùng xuất hiện một làn khói thẳng tắp.
Thấy làn khói đó, Đường Thẩm phải nghĩ thầm: "Huynh ấy đúng là người có căn cơ của kẻ luyện công, mình chẳng thể nào sánh bằng." Chàng gượng cười rồi chú nhãn vào bức đồ hình thứ ba.
Chàng bắt đầu luyện khí công theo chỉ dẫn trên đồ hình. Đường Thẩm giật mình khi cảm nhận khí huyết của mình như đảo loạn một cách lạ thường.
Chàng muốn ngưng vận khí nhưng không sao cưỡng được khí lưu lan tỏa ra các đại huyệt. Toàn thân chàng nóng rần lên, sắc diện đỏ rần, cùng những âm thanh ù ù.
Đường Thẩm mở to hai mắt hết cỡ, những tưởng rơi khỏi hốc mắt vì sự loạn nghịch chân khí. Thể xác chàng chẳng khác nào một quả bóng đang căng hết cỡ và chực nổ tung.
Đường Thẩm nghiến răng ken két. Cuối cùng thì không thể chịu đựng được nữa mà rống to một tiếng.
Tiếng rống của chàng cũng không làm Mạch Kiếm Tùng quan tâm đến. Y vẫn chú nhãn vào bức đồ hình thứ nhất mà vận công hành khí.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trang phục Đường Thẩm. Cùng với lớp mồ hôi đó thì cảm giác khoan khoái nhanh chóng khỏa lấp châu thân chàng. Nhận ra sự thay đổi kỳ dị đó, Đường Thẩm thở phào một tiếng.
Chàng tự nhủ trong đầu: "Đã có kỳ biến gì xảy ra trong nội thể của mình thế nhỉ?" Chàng vừa nghĩ vừa tịnh tâm hướng mắt nhìn vào bức đồ hình thứ ba vận công hành khí. Lần này không có sự loạn đảo như trước mà khí lưu hành chảy thông suốt ba mươi đại huyệt của chàng. Cùng với sự thông suốt đó, Đường Thẩm cảm thấy sảng khoái cực kỳ. Chỉ trong thời gian cực ngắn chàng đã luyện qua bức đồ hình thứ hai rồi thứ nhất.
Đường Thẩm nhìn lại Mạch Kiếm Tùng.
Làn khí vẫn còn bốc lên trên đỉnh đầu y.
Đường Thẩm bắt đầu luyện lại từ bức đò hình thứ đến đồ hình thứ ba. Tất cả những gì ghi chú trên đồ hình chẳng mấy chốc chàng đã tụ thành.
Đường Thẩm xoa tay.
Mạch Kiếm Tùng thở phào, y hóa giải hành công nhìn Đường Thẩm:
- Ngươi đã được cảnh giới nào rồi?
- Đệ luyện xong rồi.
Đôi chân mày Mạch Kiếm Tùng chợt nhíu lại:
- Ta không tin.
- Thật mà. Để Đường Thẩm thử cho huynh thấy nhé.
Vừa nói Đường Thẩm vừa vỗ chưởng khí về phía tảng đá đối diện.
Không một tiếng khí kình phát ra, cũng không một tiếng sấm nổ nhưng trên phiến đá đã in hằn dấu bản thủ của chàng.
Mạch Kiếm Tùng trố mắt nhìn Đường Thẩm.
Đường Thẩm đứng lên.
- Huynh ở lại ráng luyện nhé.
- Ta không thể nào tin được.
-oOo-
Vạn Linh Đường, một ngôi đền bề thế tọa lạc trong một hẻm vực, bao bọc chung quanh là bốn vách đá dựng đứng, chỉ có một con đường độc đạo duy nhất dẫn vào trong đền. Mạch Kiếm Tùng và Đường Thẩm song hành trên con đường độc đạo đó tiến vào trong Vạn Linh Đường.
Hai người đều khoát vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Chỉ nhìn qua khuôn mặt của họ thôi đủ biết tại Vạn Linh Đường cả hai sẽ gặp kỳ tích hoặc sẽ gặp hiểm họa trùng trùng nào đó treo trên đỉnh đầu.
Đường Thẩm thỉnh thoảng lại nhìn qua Mạch Kiếm Tùng. Chàng muốn bắt chuyện với y để khỏa lấp sự căng thẳng, nặng nề, nhưng sự băng giá, lạnh lùng và trầm mặc của Mạch Kiếm Tùng khiến chàng bỏ ngay ý niệm đó.
Hai người tiến đến cửa Vạn Linh Đường thì bốn người vận hắc y võ phục che mặt bước ra.
Vưa thấy bốn gã hắc y lướt ta, Đường Thẩm buột miệng thốt:
- Mạch huynh, cẩn thận...
Lời còn đọng trên cửa miệng Đường Thẩm thì bốn gã hắc y nhân đồng loạt xuất thủ.
Bốn đạo khí sáng ngời hình trăng khuyết cắt đến hai người.
Đường Thẩm lách bộ né tránh hai đạo khí sáng ngời kia trong khi Mạch Kiếm Tùng dựng chưởng đòn thẳng đỡ thẳng.
"Ầm... ầm..." Y hơi thối lại một bộ trong khi bốn gã hắc y nhân vẫn bình nhiên trụ tấn. Cả bốn gã đồng loạt công tiếp bằng những vầng tụ khí hình trăng khuyết sáng ngời. Đường Thẩm điểm mũi giày lướt vụt lên cao bốn trượng để tránh hai đạo khí hình lưỡi liềm lướt sát qua ngang chân chàng.
Bên kia một lần nữa, Mạch Kiếm Tùng dựng Thạch Bản Chưởng đón thẳng đỡ thẳng.
"Ầm... ầm..." Lần này y không thối bộ mà hai gã hắc y nhân bị trượt dài về phía sau những hai trượng.
Bốn gã hắc y nhân toan tập kích nữa thì Đường Thẩm đã dụng khinh pháp lướt qua đầu họ. Chàng vừa trụ tấn trước mái hiên đền Vạn Linh Đường thì bốn gã hắc y nhân đồng loạt quay lại toan tập kích chàng.
Đường Thẩm khoát tay.
Chàng chưa kịp nói thì Mạch Kiếm Tùng từ phía sau lưng bốn gã đó phát động ra một lúc đến bốn chiếc thạch bản thủ tấn công họ.
Trong lúc tập trung vào Đường Thẩm, bốn người kia hầu như không kịp phản xạ trước chiêu công của họ Mạch. Cả bốn người đều hứng trọn những chiếc bóng Thạch Bản Chưởng của Mạch Kiếm Tùng.
"Bình bình... bình bình..." Bốn gã hắc y nhân ngã chúi đầu về phía trước. Họ ngã sóng soài ngay dưới những bậc tam cấp.
Mạch Kiếm Tùng rống lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng rống đó, y lướt người lên cao ba trượng rồi thẳng tay vỗ xuống bốn hắc y nhân.
Đường Thẩm hét lớn:
- Mạch huynh dừng tay.
Mặc nhiên với lời nói của Đường Thẩm, Mạch Kiếm Tùng vẫn bổ chưởng xuống bốn gã hắc y nhân đang nằm sóng soài dưới đất.
Tình thế chẳng đặng đừng, Đường Thẩm buộc phải ra tay. Chàng xê người tới, cũng dụng Thạch Bản Chưởng đón lấy chưởng công của Mạch Kiếm Tùng.
"Ầm... ầm..." Không gian tĩnh lặng trước Vạn Linh Đường bị phá vỡ bởi tiếng sấm chưởng của hai người.
Mạch Kiếm Tùng trượt hẳn về sau những ba trượng, còn đôi cước pháp của Đường Thẩm thì lún sâu xuống sàn gạch của Vạn Linh Đường non một đốt tay.
Bốn gã hắc y nhân chỉ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nếu không có sự trợ giúp của Đường Thẩm.
Mạch Kiếm Tùng không khỏi sững sờ trước hành động của Đường Thẩm. Y nhìn chàng gắt giọng nói:
- Sao ngươi lại cản tay ta?
- Huynh không nhận ra bốn vị Quán chủ của chúng ta sao? Đến lượt bốn gã hắc y nhân sững sờ. Họ miễn cưỡng đứng lên rồi cùng mở vuông lụa đen che mặt. Chân diện của bốn vị Quán chủ hiện ra.
Tiêu Kỳ hỏi:
- Đường Thẩm... Sao ngươi nhận ra chúng ta? Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ:
- Có gì khó đâu... Vãn sinh chỉ cần tinh mắt một chút sẽ nhận ra ngay bộ pháp của bốn người. Với lại võ công của bốn vị tiền bối là những võ công cùng một môn phái. Bốn vị tiền bối không phải người cùng một phái sao? Mạch Kiếm Tùng nhìn chàng:
- Ngươi nhớ chúng ta có phận trách vào Vạn Linh Đường, bất cứ ai cản bước đều giết chết chứ?
- Đệ nhớ chứ... Nhưng không phải chỉ có một cách giết người mới vào đến Vạn Linh Đường. Đường Thẩm đang đứng trước cửa Vạn Linh Đường đây nhưng đâu có cần phải thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Huống chi bốn vị tiền bối cản đường Mạch huynh và Đường Thẩm lại là bốn vị Quán chủ. Mạch huynh, một ngày cũng là thầy, nửa ngày cũng là thầy.
Huynh và Đường Thẩm sao có thể bất kính với bốn vị tiền bối đây được vậy.
- Ngươi có đường đi của ngươi, ta có đường đi của ta, chẳng ai giống ai cả.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài, chàng quay lại nhìn bốn vị Quán chủ.
Ngô Luật nói:
- Xem như hai người đã qua được cửa ải này rồi. Vậy hãy vào Vạn Linh Đường đi.
Đường Thẩm ôm quyền:
- Đa tạ tiền bối.
Chàng nhìn lại Mạch Kiếm Tùng.
- Huynh cùng vào với đệ chứ? Mạch Kiếm Tùng bước qua mặt bốn vị Quán chủ võ quán Trùng Hưng, chậm rãi đi thẳng vào trong Vạn Linh Đường. Đường Thẩm sánh bước cùng với y.
Trong đại điện Vạn Linh Đường, một người vận gấm y đang đứng quay lưng lại hai người.
- Hai ngươi đã đến rồi.
Đường Thẩm nhìn gấm y nhân. Chàng nhận ra giọng nói quen thuộc đã mở biệt thất để luyện Thạch Bản Chưởng.
Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ rồi nói:
- Đường Thẩm và Mạch huynh chiếu theo thời hạn đã đến Vạn Linh Đường.
Gấm y nhân quay lại. Chân diện của gấm y nhân được che bởi một chiếc mặt nạ dát vàng.
Gấm y nhân từ tốn nói:
- Hai người là những tinh hoa mà Kim Diện bang đi tìm. Một trong hai người sẽ là Tử Vong Sứ. Kẻ thứ hai sẽ chết hoặc làm mục nhân của Tử Vong Sứ.
Gấm y nhân định nhãn nhìn qua Đường Thẩm.
- Tử Vong Sứ được một đặc ân.
Đường Thẩm ôm quyền:
- Tôn giá... nói như vậy thì một trong hai huynh đệ vãn sinh phải chết hoặc trở thành mục nhân cho người kia sao?
- Chỉ có một Kim diện dành cho Tử Vong Sứ. Không thể chia Kim diện ra làm hai. Hai người sẽ giành giật chiếc kim diện để trên án thờ vạn linh kia.
Đường Thẩm nhìn lại Mạch kiếm Tùng.
Kiếm Tùng nhìn chàng. Hai người đối nhãn nhìn nhau.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài rồi nhìn lại gấm y nhân.
- Tôn giá... vãn sinh có thể nhường lại cho Mạch huynh được không?
- Kim diện không phải là chiếc bánh để nhường nhịn nhau. Hãy chấp nhận một cuộc đấu để có Kim diện.
- Không có cách nào khác hơn điều đó sao?
- Không.
Mạch Kiếm Tùng quay ngoắt lại phía Đường Thẩm.
- Xuất thủ đi.
- Mạch huynh... Đệ và huynh có thể thương thảo và bàn bạc với nhau mà.
Lời còn đọng trên miệng Đường Thẩm thì Mạch Kiếm Tùng dựng chưởng vỗ tới chàng.
Hai chiếc bóng thạch thủ cắt đến Đường Thẩm. Chàng buộc phải lách bộ né tránh.
"Ầm..." Hai chiếc bóng bản thủ khoét ngay hai chiếc lỗ to bằng cái nia ngay dưới chân Đường Thẩm.
Chàng khoát tay:
- Huynh thật là quá đáng. Đường Thẩm sẵn sàng nhường Kim diện cho huynh.
- Ta không cần.
Mạch Kiếm Tùng vừa xê người lướt tới. Một lần nữa y dụng võ công Thạch Bản Chưởng tập kích Đường Thẩm.
Lần này Đường Thẩm không muốn né tránh nữa mà dựng Thạch Bản Chưởng đón thẳng đỡ thẳng. Chàng vừa đón lấy chưởng công của Mạch Kiếm Tùng vừa nói:
- Huynh có võ công tuyệt học thì đệ cũng có mà.
Bốn chiếc bóng Thạch Bản Chưởng chạm thẳng vào nhau.
"Ầm... Ầm..." Sau hai tiếng sấm chưởng dữ dội, Mạch Kiếm Tùng trượt dài về sau đến bốn trượng, khóe miệng rỉ máu, còn Đường Thẩm chỉ lùi đúng nửa bộ.
Nhìn qua cục trường cũng biết thắng bại thuộc về ai. Gấm y kim diện nhân cũng buột miệng thốt:
- Y...
Mạch Kiếm Tùng toan dẫn bộ đến tập kích tiếp Đường Thẩm thì gấm y kim diện nhân khoát tay:
- Đủ rồi.
Mạch Kiếm Tùng rút tay lại. Y nhìn kim diện gấm y nhân bằng ánh mắt bất nhẫn.
Kim diện gấm y nhân nhìn lại Đường Thẩm
- Đường Thẩm...
Đường Thẩm ôm quyền:
- Có vãn bối...
- Ngươi thụ học võ công ở đâu?
- Vãn bối vừa thụ giáo Thạch Bản Chưởng trong mật thất mà tiền bối vừa chỉ huấn.
- Có đúng như vậy không?
- Vãn bối nói không ngoa.
- Thế tại sao uy lực Thạch Bản Chưởng của ngươi lại hơn hẳn Mạch Kiếm Tùng?
- Cách vãn bối luyện công khác hẳn với huynh ấy.
- Ngươi luyện khác với Mạch Kiếm Tùng ư? Đường Thẩm gật đầu:
- Đúng như vậy ạ... Vãn sinh luyện ngược lại với Mạch huynh. Nếu huynh ấy luyện theo thứ tự từ bức đồ hình thứ nhất đến thứ ba thì vãn bối luyện ngược lại từ đồ hình thứ ba sang đồ hình thứ nhất.
- Tại sao ngươi có cách luyện đó?
- Bởi Mạch huynh nói, Đường Thẩm và huynh ấy không cùng đi trên một con đường.
Mỗi người có một sự lựa chọn riêng chẳng ai giống ai. Nếu như vãn bối cũng luyện Thạch Bản Chưởng như huynh ấy chẳng khác nào theo chân Mạch huynh mà không chừng còn khiến Mạch huynh không đồng tình với vãn bối.
Kim diện gấm y nhân chắp tay sau lưng. Y có vẻ suy nghĩ rồi bước đến án thờ Vạn Linh.
Y trầm giọng nói:
- Ngươi sẽ là Tử Vong Sứ.
Mạch Kiếm Tùng quỳ xuống trước mũi giày của kim diện gấm y nhân.
Đường Thẩm nhìn lại hai người, lòng nhủ thầm: "Mạch huynh là Tử Vong Sứ, còn ta sẽ là gì? Chẳng lẽ là mục nhân cho Mạch huynh?" Mạch Kiếm Tùng đưa hai tay qua khỏi đầu đón lấy Kim diện. Gấm y kim diện nhân nghiêm giọng nói:
- Tử Vong Sứ được quyền thỉnh thị đặc ân từ Vạn Linh thần.
- Mạch Kiếm Tùng chỉ cần xin mối thù của Mạch gia được trả.
- Được... Lời thỉnh cầu của ngươi sẽ được toại nguyện. Kể từ hôm nay ngươi là Tử Vong Sứ của Vạn Linh thần. Sự trung thành đó sẽ là bước đầu để ngươi thăng hoa sau này. Ngươi có thể trở thành thiên hạ đệ nhất nhân hay không là do sự trung thành của ngươi.
Gấm y nhân kim diện lấy ngọn trủy thủ để trên án thờ.
Y trao ngọn trủy thủ đó cho Mạch Kiếm Tùng rồi nói:
- Thực hiện nghi thức đi.
- Mạch Kiếm Tùng tuân lệnh.
Kiém Tùng dùng trủy thủ vạch một đường dài trên lòng bàn tay rồi nhễu máu xuống khắp án thờ. Y làm xong thì thối bộ lại.
Kim diện gấm y nhân nhìn lại Mạch Kiếm Tùng lạnh lùng nói:
- Máu của ngươi sẽ rưới đỏ án thờ Vạn Linh thần, nếu ngươi phản bội lại Vạn Linh thần...
Mạch Kiếm Tùng ôm quyền nói:
- Kiếm Tùng mãi mãi là kẻ trung thành.
Gấm y nhân gật đầu.
- Ngươi đi được rồi.
Mạch Kiếm Tùng quay bước chậm rãi rời khỏi đền Vạn Linh. Khi Mạch Kiếm Tùng đi rồi, gấm y nhân mới nhìn lại Đường Thẩm.
Tiếp nhận ánh mắt đó, chàng cảm thấy bồn chồn.
Chàng ôm quyền thủ lễ:
- Tôn giá... vãn bối cũng được nhận.
Kim diện gấm y nhân khoát tay:
- Ba ngày nữa sẽ có người đến đưa tiểu tử đi.
Đường Thẩm buột miệng hỏi:
- Vãn bối đi đâu?
- Đi đâu, đến lúc đó, tiểu tử sẽ tự biết.
Nói rồi kim diện gấm y nhân rảo bước đi thẳng ra cửa Vạn Linh Đường, bỏ Đường Thẩm ở lại với những ý niệm vu vơ trong đầu.
-oOo-
Vừa bước vào tửu điếm trước đây chàng và lão Dụ đối ẩm thì gã quán chủ hối hả bước ra.
- Công tử... mời vào... mời vào. Tiểu nhân đã bày sẵn rượu rồi. Chỉ chờ có công tử đến mà thôi.
Đường Thẩm nhíu mày:
- Quán chủ đã bày sẵn rượu rồi?
- Đúng.
- Nói vậy quán chủ biết tại hạ sẽ đến tửu điếm của quán chủ?
- Hê... Đã có người dặn trước cho tiểu nhân.
- Dụ tiên sinh...
Vừa nói Đường Thẩm vừa bước vào tửu điếm. Gã quán chủ đưa chàng đến một gian biệt phòng. Trong gian biệt phòng đó đúng là đã bày sẵn một bàn đại yến với sơn hào hải vị và một vò rượu hai cân. Chàng nhìn lại gã quán chủ:
- Thế Dụ tiên sinh có đến không? Chàng vừa thốt chưa dứt câu thì từ ngoài cửa, Lục Y Phụng bước vào.
- Dụ tiên sinh không đến nhưng Y Phụng tiếp Đường Thẩm huynh được không? Đường Thẩm nhìn nàng gượng cười:
- Thì ra là Lục cô nương, tại hạ cứ ngỡ đâu bàn đại yến này là của Dụ tiền bối.
- Dụ tiên sinh phái Y Phụng tiếp Đường Thẩm huynh đó.
Nàng ra dấu cho gã tiểu nhị rời khỏi biệt phòng. Hai người ngồi vào bàn.
Đường Thẩm nhìn Lục Y Phụng.
Chàng bưng bầu rượu không vội chuốc ra chén mà hỏi Lục Y Phụng:
- Sao cô nương biết tại hạ ở đây?
- Huynh hỏi một câu mà nếu huynh hỏi thì Y Phụng sẽ phải nghĩ thầm, sao gã này lại hỏi như vậy nhỉ. Dụ tiên sinh là người nhà của Y Phụng. Đã gặp huynh ở đây, ắt phải nói cho Y Phụng biết chứ. Y Phụng còn biết về Đường huynh hơn thế nữa kia. Huynh là một gia sư trẻ tuổi nhất Giang Tô và được nhiều người ngưỡng mộ kìa.
Đường Thẩm chuốc rượu ra chén.
Chàng vừa chuốc rượu vừa nói:
- Xem ra cô nương đã biết rất rõ về Đường Thẩm.
- Tất nhiên rồi. Đường huynh còn muốn nghe Y Phụng nói biết gì về huynh nữa không? Nhìn Y Phụng, Đường Thẩm đặt vò rượu xuống bàn.
- Cô nương còn biết gì nữa?
- Chu Uyển Thanh, ái nữ của Huyện lệnh Chu Tấn đã yêu huynh. Nhưng gã thiếu gia Hoàng Quốc Túy lại yêu Chu Uyển Thanh.
Nàng chống tay nhìn Đường Thẩm chắc lưỡi.
- Ái cha... Tình yêu tay ba thật là gay cấn. Cuối cùng thì cũng có người phải ra đi chứ.
Kẻ ra đi lại chính là Đường Thẩm huynh. Huynh rời Giang Tô mang theo mối hận tình với Hoàng Quốc Túy và lão Huyện lệnh, mò tới kinh thành, tìm tới võ quán Trùng Hưng để học võ công.
Nàng mỉm cười nhìn Đường Thẩm.
Bưng chén rượu, Lục Y Phụng nhướng đôi chân mày lá liễu.
- Y Phụng chia buồn với Đường huynh.
Đường Thẩm gượng cười:
- Tại hạ đành phải nhận chén rượu chia buồn của Y Phụng cô nương.
Hai người cùng cạn chén.
Uống cạn chén rượu, Lục Y Phụng nhăn mặt.
- Cay quá, nồng quá.
Đường Thẩm nheo mày nhìn nàng.
- Hình như Lục cô nương không biết uống rượu?
- Không biết uống thì từ từ cũng uống được mà. Hê... Mà huynh nói nghe kỳ quá. Sao lại đành nhận chia buồn của Y Phụng chứ. Đúng ra huynh phải nói là cảm kích sự chia buồn của Y Phụng mới đúng chứ.
- Tại hạ nói như vậy vì chưa đến nỗi ôm mối hận tình như Lục Y Phụng cô nương nghĩ.
Y Phụng nheo mày.
- Lạ quá hà... Huynh bị Hoàng Quốc Túy cướp người yêu, bị Huyện lệnh đại nhân đuổi khỏi Giang Tô. Huynh đến kinh thành đầu nhập võ quán Trùng Hưng để học võ công. Không hận tình thì sao huynh lại học võ công chứ? Học võ công để trả thù Hoàng Quốc Túy thiếu gia phải không? Đường Thẩm lắc đầu.
- Không... Đường Thẩm học võ công chỉ để học võ công thôi, chứ chẳng hề có mục đích trả thù ai cả. Với lại cũng không muốn bị người ta ức hiếp mình để rồi phải cần đến một cô nương xông pha để cứu mình.
Nàng nhướng mày nhìn chàng.
Đường Thẩm chuốc rượu ra chén. Chàng vừa chuốc vừa nói:
- Tại hạ nói hình như Y Phụng cô nương không tin lắm thì phải nên mới nhìn tại hạ bằng ánh mắt đó.
- Đường huynh không yêu Chu Uyển Thanh tiểu thư à? Chàng bưng chén rượu.
- Khó trả lời... Thật là khó trả lời.
Nàng nhướng đôi chân mày lá liễu.
- Sao lại khó trả lời? Huynh yêu ai thì nói yêu, không yêu thì nói không. Có cái gì mà khó trả lời, hay huynh ngại trả lời với Y Phụng.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Tại hạ không biết Chu Uyển Thanh tiểu thư có yêu mình hay không và cũng chưa từng nói yêu nàng. Chỉ mới thế thôi mà đã có chuyện xảy ra rồi. Đã bị Hoàng thiếu gia phái bộ đầu Dương Triều Mục đánh rồi còn bị đuổi khỏi Giang Tô. Nếu tại hạ nói yêu thì không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Nàng gật đầu.
- Hê... Yêu mà như vậy thì yêu làm cái gì. Huynh thế nào cũng phải có người yêu mà, đâu phải chỉ có một mình Chu Uyển Thanh. Y Phụng mời huynh.
Chàng mỉm cười nhìn nàng.
- Mời Lục Y Phụng cô nương.
Hai người cùng cạn chén. Y Phụng vừa đặt chén rượu xuống thì bật ra tiếng ho khan.
Nàng vội dùng ống tay áo che miệng mình lại. Nàng thở gấp một lúc.
Đường Thẩm nhìn nàng. Chàng nhận ra vẻ mặt nàng có nét đau đớn.
- Y Phụng... nàng sao vậy? Rít sâu một luồng chân khí rồi nàng thả tay áo xuống nhìn Đường Thẩm.
- Y Phụng không có gì đâu... Huynh đừng có lo. Có lẽ Y Phụng uống rượu không quen nên mới bị như vậy thôi.
- Nếu nàng không uống được rượu thì thôi vậy, chúng ta sẽ không uống rượu nữa.
Nàng trố mắt nhìn chàng.
- Nếu không muốn uống rượu với huynh... Y Phụng sao có thể đàm đạo với huynh được? Y Phụng sợ không uống rượu sẽ không đàm đạo được với huynh.
- Không uống rượu, Đường Thẩm và Y Phụng vẫn có thể đàm đạo được mà.
Nàng mở to mắt hết cỡ. Đôi mắt nàng tròn xoe long lanh như hai hạt huyền rọi vào Đường Thẩm.
- Huynh nói chúng ta đi dạo ư? Đường Thẩm gật đầu.
- Chúng ta đi dạo chứ?
- Chúng ta đi... nhưng huynh tìm đến tửu điếm này để uống, nhưng giờ thì phải đi dạo với Y Phụng... huynh có phiền Y Phụng không? Chàng lắc đầu.
- Không... Nhất định là không rồi. Tại sao Đường Thẩm lại phiền người ân của mình chứ.
Ở Giang Tô nếu không có nàng, ta chẳng biết mình sẽ ra sao nữa.
Hai người đứng lên rời tửu điếm. Họ rảo bước qua những con đường trong kinh thành.
Y Phụng nhìn qua Đường Thẩm nói:
- Lâu lắm rồi Y Phụng mới đi dạo đó.
- Y Phụng đã từng đến Giang Tô mà.
Chàng nhìn nàng mỉm cười.
Đôi lưỡng quyền của Y Phụng ửng hồng.
- Y Phụng nói, chưa bao giờ Y Phụng đi dạo với nam nhân cả.
- Vậy đây là lần đầu tiên Y Phụng đi dạo với Đường Thẩm? Nàng bẽn lẽn gật đầu.
Đường Thẩm hỏi:
- Ta mạo phạm hỏi nàng.
Chàng lưỡng lự.
Y Phụng vồn vã nói:
- Huynh muốn hỏi gì, hỏi đi.
Đường Thẩm điểm nụ cười mỉm rồi từ tốn nói:
- Y Phụng chưa có ý trung nhân sao? Sắc diện nàng đỏ bừng, nàng nhìn về phía một cửa hiệu rồi nói:
- Huynh... Cửa hiệu kia bán nhiều đồ quá... Chúng ta vào xem nhé.
Đường Thẩm gật đầu.
Chàng nghĩ thầm. "Nàng e thẹn không muốn trả lời mình." Chàng và Y Phụng bước vào cửa hiệu. Gã hiệu chủ đon đả đón hai người:
- Công tử, tiểu thư cần gì ạ? Y Phụng nhìn Đường Thẩm.
- Huynh thích gì?
- Huynh chẳng được thứ gì cả nhưng nếu Y Phụng thích thì cứ chọn.
- Lục Y Phụng muốn huynh chọn cho muội.
Đường Thẩm bối rối.
- Ta biết chọn mua cho Y Phụng muội thứ gì đây? Chàng nhìn đến xâu chuỗi ngọc trai.
- Y Phụng thích xâu chuỗi này không? Nàng gật đầu.
Đường Thẩm hỏi hiệu chủ.
- Hiệu chủ, tại hạ lấy xâu chuỗi này, giá bao nhiêu? Gã hiệu chủ đon đả giả lả cười:
- Công tử cho tôi hai mươi lạng.
Đường Thẩm trố mắt nhìn gã:
- Cái gì... hai mươi lạng?
- Dạ... xâu chuỗi này rất đẹp, phù hợp với tiểu thư lắm, công tử đi khắp kinh thành cũng không tìm được chuỗi thứ hai đâu.
- Tại hạ biết như vậy rồi, nhưng tại hạ... tại hạ chỉ là một gia sư, đâu có ngân lượng nhiều như vậy.
Y Phụng xen vào.
- Không sao đâu... Y Phụng sẽ cho huynh mượn.
- Nhưng vậy...
Nàng nhìn chàng mặt sa sầm xuống, Y Phụng nói:
- Y Phụng cũng không có ngân lượng đem theo bên mình đâu, nhưng có thứ này...
Nàng vừa nói vừa rút ngay cây trâm trên mái tóc mình, trao cây trâm có đính một hạt dạ minh châu cho gã hiệu chủ.
- Hiệu chủ... tôi đổi lấy cây trâm này với xâu chuỗi kia được chứ? Gã hiệu chủ nhìn qua cây trâm, mắt sáng hẳn lên:
- Dạ được... Thậm chí tiểu nhân còn phải thối lại cho tiểu thư nữa.
Nàng khoát tay:
- Không sao, chỉ cần hiệu chủ đồng ý đổi thôi là tốt rồi.
Y Phụng cầm lấy xâu chuỗi.
- Huynh đeo cho Y Phụng đi.
Đường Thẩm miễn cưỡng đeo xâu chuỗi cho nàng.
Hai người rời khỏi cửa hiệu. Ra khỏi cửa hiệu, Đường Thẩm nói:
- Đúng ra Y Phụng không nên làm như vậy.
- Tại sao không nên?
- Nếu như ta có ngân lượng thì đã mua tặng cho muội chứ không để muội đem cây trâm đáng giá kia để đổi lấy xâu chuỗi này.
Nàng phụng phịu nhìn Đường Thẩm.
- Y Phụng thích xâu chuỗi huynh tặng cho Y Phụng.
- Nhưng...
- Muội biết rồi...Cứ xem như huynh vay của muội. Khi nào huynh có thì đến cửa hiệu mua lại cây trâm đó cho muội.
Đường Thẩm gượng cười:
- Huynh sợ...
- Huynh sợ gì?
- Ta không có đủ ngân lượng để mua lại cây trâm kia. Nợ lại chồng thêm nợ, làm sao Đường Thẩm này trả hết cho Y Phụng.
- Thì huynh sẽ là con nợ của muội, khi nào muội bắt huynh trả thì huynh sẽ trả.
- Đến bao giờ huynh mời trả được cho Y Phụng đây?
- Khi nào huynh có thì huynh trả, nhưng muội chỉ muốn huynh mắc nợ Y Phụng mãi mãi thôi.
Chàng gượng cười, lắc đầu.
Nàng chỉ về phía trước.
- Huynh xem phía trước...Người ta đến đền Nguyệt lão đông quá. Không biết trong đó có gì không?
- Y Phụng hỏi Đường Thẩm, Đường Thẩm không biết hỏi ai.
- Huynh và Y Phụng đến đó đi.
Hai người thả bước đến ngôi đền Nguyệt lão.
Y Phụng hỏi một phu nhân từ trong đền Nguyệt lão bước ra.
- Tẩu nương... Trong đền hôm nay có gì mà người ta đến đông vậy?
- Cô nương không biết ư? Y Phụng gật đầu.
Vị phu nhân nhìn qua hai người, mỉm cười rồi nói:
- Hôm nay là ngày vía của Nguyệt lão... Hai người vào đấy sẽ ước gì được nấy đó.
- Đa tạ tẩu nương.
Nàng nhìn lại Đường Thẩm.
- Đường huynh... Chúng ta vào trong đó nhé.
Đường Thẩm gật đầu.
Hai người vào bên trong đền Nguyệt lão mới biết hôm nay là ngày vía của Nguyệt lão, nam thanh nữ tú tìm đến để cầu duyên.
Y Phụng nói với Đường Thẩm.
- Huynh... Chúng ta vào trong đó để cầu duyên đi.
- Huynh biết cầu duyên với ai.
- Đường huynh cầu duyên với ai cũng được mà. Ngay cả vị phu nhân vừa rồi Y Phụng gặp cũng đã ngoài tứ tuần mà còn cầu duyên mà. Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này.
- Vậy cũng được.
Hai người bước vào đền, thắp hương quỳ trước mặt Nguyệt lão.
Đường Thẩm tò mò nhìn trộm nàng. Chàng nhận ra vẻ mặt nàng rất trang trọng như thể đang dồn tất cả những tâm thức vào lời tâm nguyện của mình.
Chàng mỉm cười nghĩ thầm. "Hổng biết Y Phụng đang khấn nguyện được trọn tình với ai?" Ý niệm kia còn đọng trong đầu chàng thì bất giác Y Phụng lại ho khan.
Nàng vội dùng ống tay áo che miệng mình lại.
Đường Thẩm nheo mày:
- Y Phụng...
Nàng nhìn qua Đường Thẩm, miệng mỉm cười.
Đường Thẩm nói:
- Trong này khói hương nhiều quá, không tiện cho Y Phụng vào đâu.
Hai người rời đền Nguyệt lão bước ra ngoài.
Y Phụng nhìn Đường Thẩm hỏi:
- Đường huynh khấn trọn đời được trọn tình với Chu Uyển Thanh tiểu thư phải không? Chàng gượng cười trả lời:
- Thú thật... huynh không hề khấn gì cả.
- Sao huynh không khấn?
- Vì huynh cảm thấy có cái gì đó không được linh thiêng lắm.
- Sao lại không linh thiêng?
- Thì Y Phụng thấy rồi đó, người ta nói ông tơ bà nguyệt chứ có ai nói đến Nguyệt lão đâu. Đằng này Nguyệt lão lại ngồi trơ trơ có một mình. Xem chừng Nguyệt lão còn cô đơn lẻ bóng thì sao kết tình duyên cho ai được. Nếu huynh đoán không lầm, chắc Nguyệt lão cũng thừa biết câu nói này...
Chàng ngưng lại nửa chừng nhìn nàng điểm nụ cười đầy ẩn ý.
Lục Y Phụng hỏi:
- Câu nói gì?
- Trong bốn cái ngốc thì cái ngốc nhất chính là làm mai. Nguyệt lão chắc chắn không ngốc như vậy đâu. Nếu Nguyệt lão là đệ nhất ngu ngốc thì chắc chắn lão không được thiên hạ lập đền thờ đâu.
Nàng lườm Đường Thẩm.
- Huynh nói vậy mà cũng nói. Nếu như những đôi uyên ương yêu nhau chân thành nhưng bị trắc trở thì biết tựa vào ai.
- Huynh chỉ nói vậy thôi, chứ ai tin vào Nguyệt lão thì cứ tin.
Y Phụng nắm tay chàng.
- Huynh này... chúng ta vào trong xin một que xăm đi. Trong quẻ xăm thế nào cũng có sự linh ứng mà.
Nàng nói dứt câu lại quay mặt chỗ khác dùng ống tay áo che miệng ho khan một tiếng.
Thấy nàng ho, Đường Thẩm phải lưu tâm đến:
- Hình như Y Phụng muội không được khỏe?
- Không có gì đâu... Tại nhang khói còn đọng trong khướu giác của Y Phụng đó. Y Phụng sẽ hết ngay thôi mà.
Nàng nói rồi kéo tay chàng đến bàn một gã thầy tướng.
Nàng nói với gã thầy tướng:
- Tiên sinh lấy cho tiểu nữ một quẻ xăm và huynh ấy một quẻ xăm.
Lão thầy tướng nhìn chàng và Y Phụng rồi nhón tay lấy hai quẻ xăm trao cho chàng và Y Phụng.
Y Phụng bóc quẻ xăm. Nàng đọc nhanh qua quẻ xăm đó rồi trả lại cho lão thầy tướng.
- Tiểu nữ không chịu quẻ xăm này đâu.
- Tiểu thư... Mỗi người chỉ nhận một quẻ xăm thôi. Quẻ xăm thứ hai sẽ không linh ứng đâu.
Đường Thẩm đọc qua quẻ xăm của mình rồi gấp lại. Chàng lấy một nén bạc đặt lên bàn rồi nói với Y Phụng:
- Chúng ta đi.
Hai người quay bước rời khỏi đền Nguyệt lão.
Vừa đi Đường Thẩm vừa nói:
- Quẻ xăm của nàng viết những gì mà nàng trả lại cho lão thầy tướng vậy? Y Phụng sa sầm mặt. Nàng buông tiếng thở dài rồi dõi mắt nhìn đăm đăm vào cõi hư vô.
- Y Phụng không nói đâu.
Đường Thẩm mỉm cười:
- Để huynh xem qua nào.
Nàng lắc đầu:
- Không, muội trả lại cho lão thầy tướng rồi.
- Cái gì của Nguyệt lão thì trả lại cho Nguyệt lão. Thế cũng được. Đúng ra huynh cũng phải trả quẻ xăm này lại cho lão.
- Quẻ xăm của huynh nói gì? Đường Thẩm mỉm cười trao quẻ xăm của mình cho nàng. Y Phụng mở quẻ xăm nhìn lướt qua. Mặt nàng đỏ ửng với những nét thẹn thùng. Nàng nhìn Đường Thẩm.
- Muội sẽ giữ quẻ xăm này.
- Của Đường Thẩm mà.
- Quẻ tốt thì muội giữ mà.
Đường Thẩm bật cười thành tiếng:
- Muội cũng muốn có số đào hoa như huynh à? Chân diện của nàng nóng bừng khi nghe lời nói này của Đường Thẩm. Nàng nguýt Đường Thẩm rồi nói:
- Nếu Y Phụng là nam nhân thì cũng rất muốn được quẻ xăm đó. Huynh đã được Nguyệt lão để mắt đến rồi. Thế nào huynh cũng chăng lưới tình để bẫy Chu Uyển Thanh tiểu thư.
Đường Thẩm tròn mắt nhìn nàng:
- Ê... Y Phụng đừng quên huynh đã từng là gia sư tại Giang Tô đấy nhé.
Nàng mỉm cười:
- Vậy quẻ xăm của huynh cũng sai sao?
- Huynh chẳng tin vào quẻ xăm. Làm sao lão thầy tướng kia biết mình bằng chính bản thân mình.
Nàng nhìn Đường Thẩm mỉm cười.
Hai người rảo bước ta khỏi kinh thành.
Đường Thẩm hỏi nàng:
- Hôm nay đi dạo như vậy, Y Phụng thấy có vui không?
- Chưa bao giờ muội có được một ngày vui vẻ như hôm nay.
Chàng mỉm cười với câu nói của nàng.
Đường Thẩm không khỏi thích thú khi nghe câu nói này của nàng. Hai người thả bước đến chân đồi thì nghe có tiếng chưởng kình và tiếng binh khí va chạm vào nhau trên đỉnh đồi.
Lục Y Phụng nhìn Đường Thẩm:
- Huynh... chúng ta lên đồi xem chuyện gì đang xảy ra.
Đường Thẩm gật đầu. Chàng cùng Lục Y Phụng thi triển khinh thuật lên đỉnh đồi. Trên đỉnh đồi, ba vị đạo sĩ Võ Đang phái đang vây bức một nữ lang vận bạch y. Bạch y nữ lang mặc dù đã thi triển tất cả tuyệt học kiếm pháp nhưng vẫn bị ba vị đạo sĩ bức ép vào tử cảnh.
Bạch y nữ lang vừa phạt kiếm đỡ thanh trường kiếm của gã đạo sĩ mặt rỗ thì bị hai gã đạo sĩ kia đánh cho một chưởng ngã nhào xuống đất.
Lục Y Phụng lớn tiếng thét:
- Dừng tay...
Tiếng thét của nàng khiến ba vị đạo sĩ đồng loạt rút kiếm lại. Nữ lang vận bạch y miễn cưỡng đứng lên.
Lục Y Phụng chắp tay sau lưng bước đến trước mặt ba gã đạo sĩ nghiêm giọng nói:
- Các người không thấy làm vậy là trơ trẽn sao? Ba người mà đi bức hiếp một cô gái như vị cô nương đây thì đâu có công bằng.
Gã đạo sĩ mặt rỗ đanh mặt nhìn nàng:
- Nha đầu... không phải chuyện của ngươi, nhanh cút ngay đi.
- Đạo trưởng nói vậy sao được? Chẳng lẽ thấy chuyện bất bình lại làm ngơ sao?
- Nha đầu không biết tự lượng sức mình xen vào chuyện thị phi. Hẳn là nha đầu muốn chết chung với ả kia rồi.
Gã đạo sĩ mặt rỗ vừa nói dứt câu thì bất thình lình có một người lướt đến bên cạnh Y Phụng.
Ba gã đạo sĩ vừa thấy người đó liền thối bộ. Gã đạo sĩ mặt rỗ nói:
- Huyết Kiếm Tư Khống.
Huyết Kiếm Tư Khống nhìn ba gã đạo sĩ bằng ánh mắt cú vọ rờn rợn, y nhạt nhẽo nói:
- Bọn đạo sĩ thúi các người đã biết rồi, sao còn chưa đi? Bọn đạo sĩ mặt rỗ nói:
- Tư Khống tôn giá...Đây là chuyện riêng giữa Võ Đang và Phù Vân Cung, không liên can đến tôn giá.
- Thế thì hãy tiếp nhận kiếm của ta xem có liên can hay không? Nói dứt lời, Huyết Kiếm Tư Khống rút soạt thanh kiếm giắt sau lưng mình. Lưỡi kiếm đỏ ối như thể được nhuộm bằng máu, phản chiếu ánh hoàng hôn như tóe ra những tia máu trông thật ghê rợn.
Gã đạo sĩ mặt rỗ quát:
- Võ Đang Tam Hiệp có gì phải sợ Huyết Kiếm Tư Khống chứ.
Ba gã đạo sĩ Võ Đang múa tít thanh trường kiếm tạo ra một bức màn dày đặc án ngữ phía trước mình.
Huyết Kiếm Tư Khống hét lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng thét đó, một màn ảnh kiếm đỏ ối to lớn, rộng hơn và sát kiếm mãnh liệt hơn chụp xuống màn kiếm quang của Võ Đang Tam Hiệp.
Màn kiếm quang đỏ ối chẳng mấy chốc đã nuốt chửng lấy kiếm ảnh của Võ Đang Tam Hiệp.
Cuộc quyết chiến của Huyết Kiếm Tư khống và Võ Đang Tam Hiệp diễn ra cực nhanh rồi kết thúc nhưng để lại một cục trường vô cùng khủng khiếp. Võ Đang Tam Hiệp đã bị Huyết Kiếm Tư Khống biến thành những thây ma không toàn vẹn. Những người đó chết mà tay vẫn chưa chịu buông đốc kiếm. Tay kiếm còn run bần bật trong khi thủ cấp đã lìa khỏi cổ.
Chứng kiến cảnh chết chóc đó, Đường Thẩm không khỏi cảm thấy gai lạnh cột sống.
Chàng lắc đầu.
Huyết Kiếm Tư Khống nhìn lại Lục Y Phụng.
Y ôm quyền chưa kịp nói thì Lục Y Phụng đã ôm quyền lên tiếng trước:
- Đa tạ tôn giá đã trợ thủ.
- Bảo trọng.
Nói rồi, Huyết Kiếm Tư Khống thi triển khinh công rời ngay khỏi ngọn đồi đó.
Y Phụng thở phào một tiếng.
Đường Thẩm vẫn còn vẻ ngơ ngác trước sự xuất hiện của Huyết Kiếm Tư Khống và bỏ đi của y.
Bạch y nữ lang nhìn Lục Y Phụng ôm quyền:
- Đa tạ cô nương đã trợ thủ, sau này Phù Vân Cung sẽ báo đáp.
Lục Y Phụng không muốn chuyện này xảy ra, mà tại vì ba vị đạo trưởng này bức bách nên mới xảy ra cục trường này. Nàng quay lại nhìn Đường Thẩm nói:
- Đường huynh... chuyện xảy ra khiến Y Phụng sợ quá.
Đường Thẩm nhìn bạch y nữ lang, nàng nhìn chàng rồi quay bước thi triển khinh công bỏ đi.
Đường Thẩm và Y Phụng cũng rời khỏi ngọn đồi đó.
Nàng vừa đi vừa nói:
- Muội không ngờ sự thể lại xảy ra như vậy. Những tưởng đâu có thể cản ngăn được họ, nhưng không ngờ ba vị đạo trưởng chết oan uổng.
- Huyết Kiếm Tư Khống tôn giá đến thật đúng lúc, nếu không muội phải lâm trận. Tất nhiên huynh cũng phải thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Có điều Huyết Kiếm Tư Khống dụng kiếm pháp quá tàn nhẫn.
Chàng lắc đầu:
- Huynh hầu như không còn tin vào mắt mình nữa đó. Huyết Kiếm Tư Khống tôn giá dụng kiếm giết người cứ như lấy vật trong túi vậy.
- Huynh cũng đừng trách, người võ lâm là như vậy đó. Một khi đã dụng đến võ công thì phân định ai thắng ai thua và người chết kẻ sống.
Nàng nhìn Đường Thẩm:
- Chuyện này xảy ra khiến huynh và Y Phụng mất vui. Huynh và muội đi uống rượu nhé.
- Lục Y Phụng không biết xuống rượu mà.
- Thì muội sẽ chuốc rượu cho huynh xuống. Muội và huynh sẽ tìm một nơi nào vắng vẻ để uống mà quên đi chuyện vừa mới xảy ra.
- Vậy cũng được.
Hai người thả bước đến bờ sông Dương Tử. Y Phụng reo lên:
- Đã có chỗ để muội và huynh uống rượu rồi.
- Đâu? Nàng chỉ về một chiếc lâu thuyền neo cạnh một ghềnh đá. Đường Thẩm gượng cười:
- Ta sợ chủ nhân lâu thuyền đó không tiếp ta và Y Phụng.
Nàng nhìn chàng rồi giả lả nói:
- Chưa đến sao huynh đã biết họ không tiếp chúng ta? Nàng nắm tay Đường Thẩm:
- Đến rồi huynh sẽ biết họ có tiếp chúng ta hay không?
-oOo-