Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 6: Quyết đấu sinh tử.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Lúc Diệp Tịnh Vũ trở về phòng chứa củi tu luyện thì ở trên Bạch Vân Sơn, hơn ba mươi tên con cháu nhà giàu đang tiếp nhận khảo hạch của Tần Minh Long. Đúng như dự đoán của Diệp Tịnh Vũ, cái gọi là khảo hạch thật ra chính là do Bạch Vân sơn trang muốn gạt tiền một lần nữa mà thôi, chỉ cần ngươi chịu bỏ tiền thì khẳng định liền có thể thông qua khảo hạch.
Những tên con cháu nhà giàu này mặc dù không phải mỗi người đều muốn lên núi học một chút võ nghệ, nhưng vừa nghe nói nếu không được lên núi mà bị bắt ở lại dưới chân núi thì phải làm việc nặng nhọc rèn luyện thân thể đợi đến đợt khảo hạch sau thì không còn người nào phản đối nữa.
Bọn chúng đều là những kẻ áo mặc đến tận tay, cơm dâng đến tận miệng, là ông chủ, có bao giờ phải làm việc nặng? Như vậy không phải là muốn mạng bọn hắn hay sao?
Cũng bởi vậy, cuối cùng chỉ còn sót lại một mình Diệp Tịnh Vũ.
Cũng chính vào lúc này, cửa phòng chứa củi lại một lần nữa bị đạp văng. Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Diệp Tịnh Vũ cũng không lập tức tấn công mà chỉ ngẩn đầu nhìn về phía cửa liền trông thấy Tần Minh Long nhe răng cười đi lại. Theo sau hắn còn có ba tên đệ tử của Bạch Vân sơn trang hôm qua cũng cùng động thủ.
- Tiểu tử, hoàn cảnh nơi này thế nào? Có hài lòng không?
Vừa vào cửa Tần Minh Long đã khinh thường nhìn Diệp Tịnh Vũ hỏi.
- Tần sư huynh nếu cảm thấy ngày hôm qua đánh ta còn chưa hết khó chịu thì cứ tiếp tục động thủ, dù sao ở đây cũng chỉ có một mình ta, không có ai biết, cần gì phải nói những lời sáo rỗng như vậy?
Diệp Tịnh Vũ chán ghét liếc nhìn Tần Minh Long một cái, lạnh nhạt nói.
Tuy rằng đêm qua có được một bộ công pháp cao minh, nhưng Diệp Tịnh Vũ cũng không cho rằng bản thân chỉ sau một đêm tu luyện liền có thể trở thành siêu cấp cao thủ chứ đừng nói đối phương có đến bốn người, với bản lĩnh hiện nay của mình tuyệt đối phông phải là đối thủ.
- Xem ra tiểu tử ngươi cũng có đầu óc, không sai, lão tử đến đây là để ức hiếp ngươi, ngươi có thể làm gì?
Nghe thấy Diệp Tịnh Vũ nói như vậy, Tần Minh Long đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó liền phản ứng lại, lạnh lùng nói. Dường như việc khi dễ con của một địa chủ đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ không đáng quan tâm.
- Ta có thể làm gì đây? Các ngươi có nhiều người như vậy, ta làm sao có thể là đối thủ chứ? Rơi vào tay các ngươi xem như ta chịu thiệt đi. Chỉ có điều không ngờ rằng đệ tử Bạch Vân sơn trang cũng chỉ là loại lấy nhiều hiếp ít….
Diệp Tịnh Vũ khinh thường nói, mục đích của hắn chính là muốn chọc giận đối phương để bản thân tranh thủ thời gian.
- Tiểu tử, ngươi nói chuyện nên cẩn thận một chút, Bạch Vân sơn trang chúng ta làm việc quang minh lỗi lạc, làm sao có thể làm chuyện lấy nhiều hiếp ít được, thu thập loại người như ngươi chỉ mình ta là đủ rồi.
Tần Minh Long nghe thấy Diệp Tịnh Vũ đám người hắn lấy nhiều hiếp ít đặc biệt còn cố ý nhắc đến Bạch Vân sơn trang thì không khỏi giận tím mặt, đối với một đệ tử từ nhỏ đã sống ở Bạch Vân sơn trang như hắn mà nói thì danh dự của Bạch Vân sơn trang là cao hơn hết thảy.
- Có đúng không?
Diệp Tịnh Vũ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hiển nhiên không chút tin tưởng.
- Ba người các ngươi không cần động thủ, hôm nay ta phải thu thập tên tiểu tử này thật tốt, để cho hắn biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Tần Minh Long đã bị Diệp Tịnh Vũ chọc tức triệt để, biểu tình phẫn nộ trực tiếp phân phó ba tên sư đệ, sau đó hùng hổ bước về phía trước.
- Ha ha, ngày hôm qua ta bị các ngươi đánh cho một trận như vậy, bây giờ ngay cả giơ tay nhấc chân cũng khó, một mình ngươi xông lên cũng đâu khác gì? Như vậy không phải là ức hiếp kẻ yếu hay sao? Có giỏi thì chờ ta ba tháng, đợi thương thế trên người ta lành lặn hoàn toàn, lúc đó ta sẽ tự tìm ngươi quyết chiến sinh tử….. Tất nhiên nếu ngươi cảm thấy sợ đánh không thắng thì bây giờ có thể thừa dịp ta đang trọng thương động thủ là….
Diệp Tịnh Vũ khinh thường liếc mắt nhìn Tần Minh Long nói.
Quyết chiến sinh tử chính là phương thức quyết chiến trang nghiêm thần thánh nhất ở Đấu Hồn đại lục, từ vương công quý tộc cho đến bình dân bách tính đều sử dụng phương thức quyết đầu phổ biến này, vừa trực tiếp lại vừa công bằng.
Nói vậy có nghĩa là trừ phi ngươi cùng đường, nếu không thì tuyệt đối không ai chọn sử dụng phương thức này để khiêu chiến. Bởi vì một khi đưa ra loại phương thức khiêu chiến này mà đối phương đồng ý tiếp nhận lời khiêu chiến thì cũng giống như ký kết một tờ giấy sinh tử, trong khi quyết đấu nếu xảy ra tử vong thì triều đình cũng không truy cứu trách nhiệm.
Hơn nữa thường thường hai bên quyết đấu là không chết không thôi, khi cứu địch chưa chết thì tuyệt đối không thể dừng lại. Đây cũng chính là sự tàn khốc của sinh tử quyết đấu.
Dĩ nhiên bên bị khiêu chiến có quyền cự tuyệt tiếp nhận khiêu chiến, nhưng đó là trừ phi tu vi của ngươi cấp bậc không bằng đối phương. Chỉ có điều cũng không ai lại đi khiêu chiến với người cấp bậc kém hơn, như vậy chẳng khác gì tự tát vào mặt mình. Nếu không thì cự tuyệt có nghĩa là khiếp sợ, ở Đấu Hồn đại lục người khiếp sợ không có bất kỳ địa vì gì, có thể nói nhiều người thà mất mạng chứ tuyệt đối không muốn cự tuyệt khiêu chiến.
Tần Minh Long từ nhỏ đã ở Bạch Vân sơn trang, mặc dù lớn lên cũng không phải là đệ tử hạch tâm của Bạch Vân sơn trang, nhưng tu luyện nhiều năm như vậy thì cảnh giới cũng đã từ võ đồ thăng lên thành võ sĩ, cho dù là hai ba mươi người bình thường cũng có thể giải quyết, huống chi Diệp Tịnh Vũ chỉ là một tên nhà giàu.
Trong mắt hắn, Diệp Tịnh Vũ căn bản là loại nhà giàu trói gà không chặt, chỉ biết hưởng thụ, ăn chơi đàng điếm, ngay cả võ đồ cũng không đạt đến, nếu bản thân không chấp nhận lời khiêu chiến của hắn, như vậy sau này làm sao còn ra ngoài lăn lộn? Không nói cái khác, chỉ ba vị sư đệ này nhất định cũng sẽ xem thường mình. Bản thân là cap cấp võ sĩ chẳng lẽ còn đánh không lại một tên con cháu nhà giàu hay sao?
Cho nên gần như không chút nghĩ ngợi thì Tần Minh Long đã đáp ứng.
Ngay lập tức, Diệp Tịnh Vũ liền viết một bức thư khiêu chiến, Tần Minh Long trước mặt ba tên sư đệ ký tên và điểm chỉ vào thư khiêu chiến. Nói cách khác, kể từ giờ khắc này, ba tháng sau sẽ diễn ra trận chiến sinh tử giữa hai người. Quyết đấu sinh tử không chết không thôi.
Vì để quyết đấu công bình, trong ba tháng này, Tần Minh Long không được phép tìm Diệp Tịnh Vũ gây phiền toái, thậm chí cũng không được phép phái người khác đi, dĩ nhiên, nơi này là Bạch Vân sơn trang, ngay cả triều đình cũng không thể quản được. Cho dù Tần Minh Long phái người đến quấy rối thì Diệp Tịnh Vũ cũng không có cách gì. Chỉ có điều hắn tin rằng Tần Minh Long kiêu ngạo kia chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy, thậm chí người khác đến làm phiền hắn thì Tần Minh Long có khi còn giúp mình giải quyết nữa. Đây cũng không phải là do Tần Minh Long chính trực, mà là Tần Minh Long căn bản xem thường Diệp Tịnh Vũ, nếu người khác biết Tần Minh Long quyết đấu với Diệp Tịnh Vũ mà còn giở thủ đoạn, vậy thì sau này Tần Minh Long cũng không cần ở lại Bạch Vân sơn trang làm gì nữa.
Cho nên, có thể nói ba tháng này là thời gian Diệp Tịnh Vũ an toàn nhất, với ba tháng tu luyện, Diệp Tịnh Vũ tin rằng bản thân tuyệt đối có khả năng đánh thắng Tần Minh Long.
Các chú đọc truyện mà sao ko thanks
Last edited by baongoc; 09-11-2011 at 10:00 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 7: Bỗng nhiên nổi tiếng (1).
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Ba tháng trôi qua rất nhanh, Diệp Tịnh Vũ mỗi ngày sau khi làm xong những công việc nặng nhọc mà Bạch Vân sơn trang an bài thì lại chăm chỉ luyện tập các loại quyền pháp như Vĩnh Xuân quyền, Tiệt Quyền đạo, Thiếu Lâm trường quyền, Hồng quyền, thậm chí ngay cả Thái Cực quyền cũng không bỏ qua. Chỉ có điều những thứ hắn luyện đều là nhờ xem trên tivi mà thôi, căn bản không thể biết được những tinh túy trong đó.
Chẳng qua, hắn làm vậy là để mê hoặc Tần Minh Long mà thôi. Dù sao hắn cũng đã ký kết thư sinh tử quyết đấu. Nếu mà không biểu hiện tích cực một chút thì Tần Minh Long làm sao tin tưởng được? Không chừng còn cho rằng hắn đang có âm mưu gì đó.
Kết quả đúng như hắn dự đoán, Tần Minh Long quả thực phái một người quan sát Diệp Tịnh Vũ, phát hiện hắn mỗi ngày đều liều mạng luyện tập, trái lại còn khiến Tần Minh Long yên lòng hơn. Trong mắt Tần Minh Long, những chiêu thức của Diệp Tịnh Vũ chẳng qua là chỉ là khoa tay múa chân mà thôi, căn bản không có chút lực sát thương nào, hắn vẫn cho rằng Diệp Tịnh Vũ khiêu chiến với mình chẳng qua là bị dồn đến đường cùng, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, sau khi biết rõ sinh tử quyết đấu không phải là trò đùa thì mới cảm thấy hối hận, suốt ngày không ngừng luyện tập.
Để chứng tỏ bản thân rộng lượng, Tần Minh Long thậm chí còn cố ý phân phó đám hạ nhân chiếu cố, để Diệp Tịnh Vũ được ăn uống thật tốt, đến lúc thắng hắn, không phải chứng minh mình rất hào phòng hay sao?
Cũng bởi vì sự rộng lượng của Tần Minh Long mà Diệp Tịnh Vũ không cần tiếp tục ngủ ở phòng chứa củi và gặm bánh bao với húp cháo nữa, thức ăn của hắn hiện nay cũng không khác gì thức ăn của đệ tử Bạch Vân sơn trang chính thức.
Đối với một tên ăn chơi trác tác mà nói thì cuộc sống như vậy có lẽ vẫn còn hơi kém một chút. Thế nhưng, Diệp Tịnh Vũ cũng không phải là một kẻ ăn chơi trác tán, nói cho cùng thì hắn vẫn là một tên lưu manh, ngay cả bánh bao và cháo đều đã từng ăn qua nói gì đến những thứ khác?
Bởi vậy, Diệp Tịnh Vũ rất hài lòng với cuộc sống hiện nay, ban ngày trước ánh mắt của bao nhiêu người, đem những chiêu thức trong phim ra đùa giỡn, đến đêm thì âm thầm ngồi trong phòng của mình tu luyện Phách Nguyên Quyết.
Không thể không nói Phách Nguyên Quyết quả đúng là một bộ công pháp bá đạo và cao minh. Võ giả chỉ có thể hấp thu linh khí thuần khiết trong thiên địa để mở rộng kinh mạch cho bản thân, sau đó mới lại chuyển hóa thành chân khí. Còn Phách Nguyên Quyết thì không chỉ hấp thu các loại linh khí trong thiên địa mà còn hấp thu các loại năng lượng khác, sau đó dẫn toàn bộ thông qua giới chỉ trước ngực chuyển hóa toàn bộ thành lực lượng tinh thuần đưa vào thân thể.
Chỉ có điều, lúc vừa mới bắt đầu tu luyện, tốc độ tu luyện của Diệp Tịnh Vũ cũng không nhanh lắm, những năng lượng kia giống như những chiếc xe đi trên đường một chiều, không ngừng chen chúc nhau, khiến Diệp Tịnh Vũ phải hao tốn mất mười ngày mới có thể thuận lợi luyện hóa Anh phách của Hải Để luận. Sau này một đường mới biến thành hai đường, tốc độ tu luyện cũng vì vậy mà tăng gấp đôi.
Thế nhưng, Diệp Tịnh Vũ phải mất hơn hai mươi ngày mới luyện hóa xong Tinh phách, tức là gấp đôi thời gian luyện hóa Anh phách.
Đây là thành tích tháng đầu tiên của Diệp Tịnh Vũ, Tinh phách và Anh phách làm chủ thân thể. Luyện hóa hai phách này thành công khiến Diệp Tịnh Vũ cảm thấy khí lực và tinh thần của bản thân tiến bộ rõ rệt, tầm nhìn và tri giác cũng tăng lên rất nhiều. Mặc dù không biết tiến bộ đến trình độ nào, nhưng hắn biết mình đã không còn là thiếu gia yếu đuối trước kia nữa rồi.
Sau khi thuận lợi luyện hóa Tinh phách tốc độ tu luyện đề cao trên diện rộng, từ hai đường thành bốn đường, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần, nhưng không biết tại sao lúc kỳ hạn ba tháng sắp hết thì Diệp Tịnh Vũ mới thuận lợi luyện hóa xong Lực phách.
Nói cách khác mỗi một phách hắn luyện hóa thành công thì tốc độ tu luyện lại tăng thêm vài phần, thế nhưng độ khó mỗi phách cũng tăng gấp nhiều lần, thời gian luyện hóa càng lúc càng lâu.
Hơn nữa, hắn vốn cho rằng sau khi luyện hóa Tinh phách và Anh phách thì sẽ luyện hóa Trung Xu phách của Tề luân, không nghĩ rằng lại nhảy vọt, trực tiếp tu luyện Lực phách của Tâm luân.
Trung Xu phách là trung tâm của bảy phách, Diệp Tịnh Vũ mơ hồ cảm thấy đây chính là phách luyện hóa cuối cùng.
Sau khi luyện hóa Lực phách, Diệp Tịnh Vũ rõ ràng cảm thấy khí lực của mình lớn hơn rất nhiều, toàn thân tràn đầy lực lượng, dường như tùy thời đều có thể bạo phát. Hắn từng lén kiểm tra lực lượng của mình, phát hiện lúc này có thể dễ dàng nâng một tảng đá mấy trăm cân ở dưới chân núi.
Có thành tựu như vậy, Diệp Tịnh Vũ hoàn toàn tự tin với trận quyết chiến sinh tử sắp đến. Cho dù bản thân không biết bất cứ chiêu thức võ công nào nhưng thân thể nhanh nhẹn và lực lượng cường đại hơn người bình thường gấp mấy lần, việc đối phó với Tần Minh Long cũng hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Dù sao Tần Minh Long cũng không phải là hạch tâm đệ tử của Bạch Vân sơn trang, hơn hai mươi tuổi thì hắn có thể làm được chuyện gì?
Hôm nay chính là ngày ước định quyết chiến của Diệp Tịnh Vũ và Tần Minh Long, địa điểm chính là quảng trường hôm đó Diệp Tịnh Vũ từng đến.
Lúc này, trên quảng trường sớm đã tụ tập rất đông người, đây đều là những đệ tử của Bạch Vân sơn trang, thậm chí ngay cả trưởng bối của Bạch Vân sơn trang cũng có rất nhiều người xuất hiện. Cũng không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì mà người nào trên mặt cũng đều treo nụ cười hứng thú.
Lúc Diệp Tịnh Vũ đi đến quảng trường, chứng kiến khung cảnh như vậy, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Theo hắn, Tần Minh Long căn bản chỉ là một tiểu nhân vật, mà bản thân hắn thì ngay cả tiểu nhân vật cũng không phải, như thế nào lại có nhiều người đến xem như vậy?
Hắn cũng không biết rằng sinh tử quyết đấu mặc dù là loại phương thức giải quyết ân oán được cả Đấu Hồn đại lục công nhận, thế nhưng Bạch Vân sơn trang nhiều năm qua chưa từng có người nào dùng phương thức quyết đấu này, dù sao không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, có ai lại muốn đề xuất sinh tử quyết chiến cơ chứ?
Chỉ có loại trẻ tuổi thiếu suy nghĩ như hắn mới có thể đề xuất sinh tử quyết chiến mà thôi. Chẳng qua, cho dù là sinh tử quyết chiến của tiểu nhân thì vẫn có chút kích thích, mà mọi người căn bản đều là những sinh vật thích những chuyện kích thích. Các trưởng bối ngày thường rảnh rỗi không có chuyện gì làm tự nhiên cũng đến xem náo nhiệt. Trong mắt họ, Diệp Tịnh Vũ và Tần Minh Long chẳng qua đều là đối tượng dùng để tiêu khiển mà thôi.
Cũng không quản những người chung quanh, Diệp Tịnh Vũ tràn đầy tự tin hướng đến giữa lôi đài trên quảng trường đi đến. Lúc này, Tần Minh Long một thân khoác áo võ sĩ màu đen đang đứng ở nơi đó, vẻ mặt tươi cười, nhìn về phía Diệp Tịnh Vũ, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.
- Ngươi thật muốn cùng Minh Long sư huynh quyết đấu sao?
Lúc Diệp Tịnh Vũ sắp lên đài, bỗng có một thanh âm lo lắng truyền đến.
Diệp Tịnh Vũ quay đầu lại liền nhìn thấy tên mập lúc trước từ trong đám người chui ra, vẻ mặt lo lắng hướng về phía mình hỏi.
- Ừm….
Diệp Tịnh Vũ không biết tại sao chỉ mới gặp mặt vài lần mà tên mập lại lo lắng cho mình, thoải mái gật đầu.
- Nhưng ngươi căn bản không phải là đối thủ của hắn, ngươi đến đó chẳng khác gì nộp mạng…
- Ha ha, tin ta đi, ta nhất định sẽ thắng.
Không đợi tên mập nói xong, Diệp Tịnh Vũ đã mỉm cười cắt lời, nói xong lại lấy tay vỗ vai tên mập một cách thân mật, sau đó dưới ánh mắt khinh thường của mọi người nhảy lên lôi đài.
Last edited by baongoc; 09-11-2011 at 10:02 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 8: Bỗng nhiên nổi tiếng (2).
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Tên mập có chút buồn bực nhìn Diệp Tịnh Vũ, hắn thật sự không nghĩ ra, tên này tại sao lại tự tin như vậy? Chẳng lẽ trước kia hắn đã từng học qua võ công? Nếu thực sự là như vậy thì còn cần đến Bạch Vân sơn trang làm gì?
Về phần những đệ tử Bạch Vân sơn trang khác đều xem Diệp Tịnh Vũ là loại không biết trời cao đất rộng. Trong mắt bọn chúng, Tần Minh Long với thực lực võ sĩ đánh bại một tên ăn chơi trác tác không có chút chân khí nào như Diệp Tịnh Vũ là hết sức dễ dàng.
- Tiểu tử, chớ trách ta không cảnh báo cho ngươi biết, đây là sinh tử quyết đấu, một khi động thủ ta sẽ không nương tay, ở đây có khiêu chiến thư của ngươi, cho dù ta giết ngươi thì người nhà của ngươi cũng không làm gì được. Ngươi tốt nhất nên rõ ràng điều này, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, chỉ cần xin lỗi ta, hết thảy….
- Nói nhảm nhều quá….
Không đợi Tần Minh Long nói xong, Diệp Tịnh Vũ đã lạnh lùng ngắt lời.
- Ngươi….
Tần Minh Long làm sao nghĩ cái tên bình thường mình xem như con kiến hôi lúc này còn dám nói như thế với mình, không khỏi giận dữ, nhưng còn chưa kịp nói xong liền thấy một nắm đấm đánh tới trước mặt.
Thân thể theo bản năng lùi về phía sau, cánh tay trong nháy mắt giơ lên chặn lại, nhưng quả đấm kia vẫn nện mạnh lên cánh tay phải của hắn, nhất thời Tần Minh Long cảm thấy từ cánh tay của mình truyền đến cảm giác như bị thiết chùy đập trúng, đau đến thấu xương, nếu không phải chân khí trong cơ thể dồn về phía cánh tay, thì rất có thể bây giờ nó đã gãy lìa. Chỉ có điều bị lực đạo mạnh như vậy nện lên, thân thể to lớn không trụ được, liên tiếp lùi về sau.
Diệp Tịnh Vũ nói cho cùng vẫn chỉ là một tên lưu manh thích đánh nhau mà thôi, cũng chưa từng học qua chiêu thức gì, mặc dù khí lực tăng nhiều nhưng cũng không biết chuyển đổi công thủ như thế nào, mắt thấy Tần Minh Long bị mình đánh bật lùi về sau, trong lòng lại càng tự tin, không nghĩ ngợi nhiều, thân thể trực tiếp phóng đến, dùng tốc độ cực nhanh đánh vào ngực Tần Minh Long.
Trong lòng giật mình, Tần Minh Long mắt thấy Diệp Tịnh Vũ một lần nữa vọt tới mình, không dám khinh thường nữa, thân thể nhẹ nhàng tránh qua liền dễ dàng né được quả đấm tiếp theo của Diệp Tịnh Vũ, đồng thời trở tay vung một chưởng đánh vào bả vai của Diệp Tịnh Vũ, chân khí trong cơ thể dồn về tay phải.
- Bịch…..
Một âm thanh trầm đục vang lên, Diệp Tịnh Vũ bị một chưởng của Tần Minh Long đánh trúng. Sau đó liền thấy Tần Minh Long xoay người đá một cước nặng nề vào ngực Diệp Tịnh Vũ, nhất thời đem thân thể Diệp Tịnh Vũ đá văng ngược ra ngoài.
Ngay lập tức, hiện trường liền vang lên từng trận hoan hô chói tai, người ở nơi đây đều là đệ tử của Bạch Vân sơn trang, bất kể nói thế nào, khi nhìn thấy người phe mình đánh Diệp Tịnh Vũ văng ra ngoài thì vẫn cảm thấy vui mừng. Đặc biệt là Tần Ngọc Đình đi theo Tần Viêm lại càng hưng phấn, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, nếu không phải cố kỵ thân phận của mình thì nàng đã sớm tìm cái tên tiểu tử dám đùa giỡn để tính sổ rồi chứ đâu chờ đến bây giờ?
Tần Minh Long nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ bị trúng một chưởng của mình lại còn bị bồi thêm một cước bay ra ngoài thì chút kinh ngạc vừa rồi liền biến mất, xem ra tên tiểu tử này cũng chỉ có chút khí lực là mạnh hơn người thường mà thôi.
Trong cơ thể hắn không có chút chân khí, mà chân khí trong cơ thể mình thì đã đại thành, đạt đến cảnh giới võ sư tùy thời đều có thể đem chân khí phóng ra ngoài, tiểu tử kia không có chút chân khí, có thể là đối thủ của mình được sao?
Một chưởng vừa rồi hẳn đã đánh gãy xương vai của hắn, mình chỉ cần dùng bảy thành chân khí thì ngay cả trâu cũng bị đánh chết huống chi là người.
Khuôn mặt Tần Minh Long lộ vẻ đắc ý, nhìn Diệp Tịnh Vũ ngã trên mặt đất, trong đầu thầm nghĩ nên thu thập Diệp Tịnh Vũ như thế nào, trong mắt hắn, Diệp Tịnh Vũ bây giở căn bản không còn khả năng tái chiến.
Không chỉ có mình Tần Minh Long nghĩ vậy, ngay cả những người ở Bạch Vân sơn trang cũng đều cho là như thế. Mọi người ngoại trừ hoan hô vui mừng đều cảm thấy thất vọng, bọn họ mặc dù sớm biết Diệp Tịnh Vũ sẽ thất bại, nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng lại nhanh đến như vậy. Thanh âm khinh thường vang vọng toàn trường….
- Con mụ nó, ngươi thoạt nhìn gầy yếu mà khí lực không nhỏ à.
Nhưng đúng lúc này, thanh âm của Diệp Tịnh Vũ lại vang lên….
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Diệp Tịnh Vũ, chỉ thấy hắn đang phủi bụi trên người, lảo đảo đứng lên, một tay quẹt tơ máu trên khóe miệng như chẳng có chuyện gì xảy ra. Thoạt nhìn giống như vừa rồi không phải là hai người quyết đấu sinh tử mà giống như bị thương do đùa giỡn vậy.
Ngươi đã thấy qua kẻ nào bị trọng thương mà còn khỏe khoắn như vậy chưa?
Mà lời nói của hắn lại càng làm cho mọi người kinh ngạc, cái gì mà gầy yếu lại có khí lực lớn như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết rằng sau khi võ giả tu luyện đến cảnh giới võ sĩ thì trong cơ thể sẽ xuất hiện chân khí hay sao? Dưới tình huống sử dụng chân khí, khí lực có thể không mạnh được hay sao?
- Ngươi….. ngươi….. ngươi làm sao có thể không hề hấn gì?
Tần Minh Long khuôn mặt kinh ngạc nhìn Diệp Tịnh Vũ, trong mắt hắn, một chưởng vừa rồi có thể đánh vỡ cả tảng đá xanh, nhưng tên này tại sao lại giống như không bị gì cả vậy?
- Ta tại sao phải có chuyện gì?
Diệp Tịnh Vũ hừ lạnh một tiếng, thân thể lại một lần nữa đánh đến Tần Minh Long, thông qua lần giao thủ vừa rồi, hắn đã hiểu rằng, người học võ và người chưa từng học võ có khác biệt rất lớn về chiêu thức, bản thân mình ngoài ưu thế là phản ứng nhanh nhạy, tốc độ và lực lượng khá lớn ra, còn có một chút sức chịu đựng. Vừa rồi chính hắn cũng chỉ rằng một chưởng đó sẽ đánh nát bả vai mình, không ngờ rằng chỉ hơi đau đớn ra thì không có bất kỳ thương thế gì. Điều này có thể là do bản thân mình sau khi luyện hóa Tinh phách và Anh phách nên tố chất thân thể mới trở nên mạnh mẽ như vậy.
Thấy Diệp Tịnh Vũ lại một lần nữa hướng về phía mình đánh tới, Tần Minh Long nhất thời kinh ngạc, không thể không đánh giá lại Diệp Tịnh Vũ. Diệp Tịnh Vũ cũng không phải thằng ngốc, lại xông vào tùy tiện như vừa rồi, trái lại dựa vào tốc độ nhanh nhẹn không ngừng tả xung hữu đột.
Nhìn hai người tiếp tục chiến đấu, mọi người dưới đài lại bắt đầu hưng phấn. Sinh tử quyết đấu nên đặc sắc như vậy mới phải a.
Mà ở trên quảng trường, Tần Viêm vẫn cười nhạt nhìn hai người trên đài, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Về phần Tần Ngọc Đình lại có chút tức giận Tần Minh Long, trong mắt nàng, vừa rồi Diệp Tịnh Vũ không bị thương nhất định là do Tần Minh Long hạ thủ lưu tình, chỉ có lão già tóc bạc đứng bên cạnh Tần Viêm ánh mắt vốn đục ngầu sau khi nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ bò dậy thì chợt lóe lên tia sáng…..
Khi nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn và tốc tộ của Diệp Tịnh Vũ, tia sáng trong mắt lão lại càng thêm rực rỡ, phảng phất như đang đánh nhau trên đài không phải là người mà là một bảo vật vô giá vậy.
Các chú đọc truyện mà sao ko thanks
Last edited by baongoc; 09-11-2011 at 10:04 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 9: Đại trưởng lão.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Diệp Tịnh Vũ trên lôi đài tả xung hữu đột căn bản không để cho Tần Minh Long có cơ hội áp sát, Tần Minh Long vốn cho rằng với thực lực võ sĩ của mình muốn tiêu diệt tên gia hỏa Diệp Tịnh Vũ là chuyện hết sức dễ dàng, nhưng không nghĩ rằng tên này lại giống như Tiểu Cường (*) đánh không chết. Hơn nữa càng đánh càng mạnh tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, thậm chí bản thân còn có chút không theo kịp tiết tấu của hắn.
(*) Tiểu Cường: tên con gián
Từ khi bắt đầu tỉ thí đến lúc này đã qua một khắc rồi, dưới đài cũng vang lên từng trận la ó, cười nhạo Tần Minh Long vô năng, ngay cả một tên tiểu tử không có chút chân khí mà lâu như vậy vẫn chưa thu thập được, còn có thể xem là đệ tử Bạch Vân sơn trang sao?
Nghe thấy từng trận la ó dưới đài, lại nhìn Diệp Tịnh Vũ đang múa may trước mặt mình, Tần Minh Long lúc này đã nổi trận lôi đình rồi, nếu như không thu thập được tên khốn này, có lẽ về sau mình cũng không cần ở lại Bạch Vân sơn trang làm tên ngốc nữa….
- Tiểu tử, tất cả đều là do ngươi chọc tức ta, chịu chết đi, Liệt Thạch quyền…..
Tần Minh Long trong lòng tức giận, không nương tay nữa, quát to một tiếng, chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, trong nháy mắt đã ngưng tụ về phía tay phải. Thân thể đột nhiên vọt về phía trước, bàn chân dẫm trên sàn vang lên từng trận răng rắc, khiến cho sàn đấu lần lượt bị dẫm nát.
Lực lượng kinh khủng bộc phát toàn diện khiến cho tốc độ của Tần Minh Long không chỉ gấp đôi, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, hung hăng giáng một quyền vào ngực hắn.
Đây chỉ là một trong những chiêu thức võ công cơ bản của Bạch Vân sơn trang nhưng nếu muốn đối phó với một kẻ không biết võ công thì quả thực không khác gì giết gà dùng đao mổ trâu, hơn nữa Tần Minh Long biết Diệp Tịnh Vũ tốc độ rất nhanh nên còn chuẩn bị một đợt sát chiêu liên hoàn nữa.
Dưới đài, mọi người nhìn thấy Tần Minh Long bắt đầu tức giận sử dụng công phu ẩn tàng thì liền ầm ĩ lên.
Tần Ngọc Đình lại càng ra vẻ nên sớm làm như vậy, Tần Viêm thì vẫn cười nhạt như cũ, dường như mọi chuyện đều không khiến hắn quan tâm. Còn lão già bên cạnh Tần Viêm thì lại trầm tư, dường như đang nghĩ xem Diệp Tịnh Vũ sẽ né tránh chiêu này như thế nào.
Thế nhưng Diệp Tịnh Vũ lại làm một chuyện khiến tất cả mọi người không thể tưởng tượng được, hắn cũng nắm chặt quyền, bước lên trước một bước, đánh thẳng vào nắm đấm của Tần Minh Long.
Hắn muốn tự sát ư?
Gần như cùng một lúc, ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu mọi người. Ngay cả lão già kia cũng kinh ngạc sửng sốt trước hành động của Diệp Tịnh Vũ.
Một võ sĩ có chân khí sung túc trong cơ thể, một võ sĩ tùy thời đều có thể đột phá cảnh giới võ sĩ trở thành võ sư một khí thúc dục toàn bộ chân khí thì lực phá hoại cường đại như thế nào? Đừng nói là một tảng đá xanh mà ngay cả cương thiết cũng chưa chắc ngăn chặn được một kích toàn lực này, vậy mà một kẻ không có chút chân khí nào như Diệp Tịnh Vũ lại muốn dùng lực lượng đơn thuần để chống cự, đây không phải là tìm chết thì là gì?
Trong mắt rất nhiều người thì Diệp Tịnh Vũ lúc này đã là người chết. Liệt Thạch quyền đủ khả năng khai sơn phá thạch, một quyền đó con người làm sao có thể ngăn cản?
- Ầm……
Một tiếng trầm đục vang lên, một quyền của Diệp Tịnh Vũ hung hăng nện lên nắm đấm của Tần Minh Long.
- Rắc…
Một tiếng rắc giòn giã vang lên. Nắm đấm tưởng chừng như không gì không thể công phá của Tần Minh Long vỡ vụn, lộ ra đầu xương trắng hếu, toàn bộ cánh tay như mất hết sự sống, cứ như vậy buông thõng xuống….
Tất cả mọi người đều sửng sốt, tiếp sau đó cả kinh, sau đó nữa là vẻ mặt không thể tưởng tượng, phảng phất như vừa nhìn thấy quỷ vậy.
Một kẻ sử dụng lực lượng đơn thuần có thể chính diện đánh bại một người sắp đạt đến cảnh giới võ sư ư? Điều này làm sao có thể xảy ra?
Diệp Tịnh Vũ một quyền đánh nát xương Tần Minh Long cũng cảm thấy đau đớn không chịu nổi, ngay lập tức một cổ năng lượng kỳ lạ xông vào cơ thể, không ngừng tàn phá xương cốt và nhục thân yếu ớt của mình. Đúng lúc này từ năng lượng tràng của Anh phách ở Hải Để luân bỗng tràn ra một dòng năng lượng ấm áp, không ngừng triệt tiêu đi chỗ chân khí đó, gần như ngay lập tức cảm giác đau đớn liền biến mất không còn chút dấu vết.
Đưa mắt nhìn cánh tay buông thỏng của Tần Minh Long bị mình đánh gãy, Diệp Tịnh Vũ trong đầu bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh bọn chúng khi dễ mình ngày hôm đó, nghĩ đến tình cảnh bị đánh không còn sức hoàn thủ, còn bị nhổ nước bọt vào mặt, tràng cảnh làm nhục bản thân như vậy khiến một cổ tức giận dâng trào mãnh liệt trong lòng Diệp Tịnh Vũ.
- Vụt….
Diệp Tịnh Vũ lại một lần nữa tung ra một đòn vô cùng đơn giản, không chút màu mè, cũng không chút đặc sắc. Chỉ có điều một quyền đơn giản này ẩn chứa toàn bộ lực lượng của hắn, mạnh mẽ giáng lên ngực Tần Minh Long vẫn đang còn sửng sờ, khiến thân thể của hắn bị đánh văng ra ngoài.
Máu tươi phun ra xối xả, nếu không phải chân khí trong cơ thể hắn tự động bảo vệ thì một quyền nặng hơn ngàn cân này của Diệp Tịnh Vũ đã khiến cho ngực của hắn bị lõm vào rồi, cho dù không kinh khủng như thế, nhưng bị lực lượng như vậy nện vào vẫn khiến cho vài cái xương ngực của hắn gãy nát.
Thân thể nặng nề rơi xuống đất, lại phun thêm một ngụm máu tươi, mơ hồ trong đó còn lẫn vài mảnh nội tạng nho nhỏ….
Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn không biết từ lúc nào đã biến thành một loại sợ hãi sâu sắc.
- Chịu chết đi….
Diệp Tịnh Vũ quát to một tiếng, thân thể đột nhiên xông về phía trước, cả người ở trên không trung hung hăng đạp xuống Tần Minh Long.
- Bịch….
Một tiếng vang lên……
Một cước nặng nề của Diệp Tịnh Vũ dẫm lên ngực Tần Minh Long, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, xương ngực của Tần Minh Long đã bị dẫm nát hoàn toàn, máu tươi trong miệng phun ra như suối, mắt của hắn như muốn lồi ra, ngoài sự hoảng sợ cực độ còn có cả tuyệt vọng…..
Mà đồng tử của hắn càng lúc càng giãn ra, chỉ còn thân thể không ngừng co quắp…..
Mọi người đều ngẩn ra, bọn họ thực sự không nghĩ rằng kết quả lại như vậy.
Mọi người há hốc mồm, không biết nên nói gì, hiện trường vốn đang náo nhiệt lại bị sự im lặng đáng sợ bao trùm, ngay cả cây kim rơi trên mặt đất e rằng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Diệp Tịnh Vũ toàn thân giống như ma thần đang đứng ở kia, ánh mắt lạnh như băng quét về phía dưới đài, ngay lập tức không có người nào dám nhìn vào mắt hắn.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù hắn là không phải là con cái nhà giàu, nhưng cũng chưa bao giờ chịu thiệt, có bao giờ bị người ta quần âu? Có bao giờ bị người ta cỡi lên đầu? Có bao giờ bị người ta phun nước bọt lên mặt? Vậy mà khi đến thế giới này, chỉ muốn sống một cuộc sống sa ngã, không ngờ khi vừa đến đây, lần đầu tiên lại chịu đãi ngộ như vậy, hắn làm sao có thể nhịn được.
Trong khoảng khắc này toàn thân hắn toát ra vẻ lãnh ngạo vốn có…. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu phạm vào ta, ắt sẽ phải chết!
Diệp Tịnh Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Ngọc Đình ở phía xa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không biết tại sao lại toát ra một tia sợ hãi….
Mà lão già bên cạnh nàng cũng nhàn nhạt nói một câu:
- Tốt lắm, ta sẽ thu hắn làm đồ đệ kế tục….
Khuôn mặt Tần Viêm vĩnh viễn không thay đổi đã có chút động dung, mà sự sợ hãi của Tần Ngọc Đình lúc này lại càng đậm hơn….
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 10: Danh sư.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Bạch Vân sơn cao hơn ba ngàn thước là một ngọn núi quanh năm đều là mùa xuân, mà Bạch Vân sơn trang lại tọa lạc trên đỉnh Bạch Vân sơn, là ngọn núi cao nhất trong Bạch Vân phong.
Bạch Vân sơn trang là bang phái lớn nhất ở Ninh Lang quận, chiếm diện tích rất lớn, kiến trúc vượt trên vạn mẫu, hơn nữa phong cách thanh nhã cổ xưa, không có chút xa hoa, nếu không phải vừa đến đây đã gặp chuyện khó chịu thì Diệp Tịnh Vũ nhất định sẽ cảm thấy thích nơi này.
Thay một bộ trang phục áo đen mới, dưới sự dẫn dắt của hai tên đệ tử Bạch Vân sơn trang, Diệp Tịnh Vũ tiến vào tòa đại điện trong nội viện Bạch Vân sơn trang. Nghe nói nơi này chỉ có đệ tử hạch tâm của Bạch Vân sơn trang mới có thể tiến vào.
Nhìn gian phòng trước mặt, bố trí hết sức đơn giản nhưng từ phía đại điện lại toát ra khí tức thuần phác. Diệp Tịnh Vũ căn bản không quan tâm đến hai gã đệ tử Bạch Vân sơn trang, trực tiếp đến bên cạnh một cái ghế, thoải mái ngồi xuống.
Vừa trải qua một trận chiến sinh tử, từ tâm linh đến thân thể hắn đều cảm thấy mệt mỏi, dù sao…. Đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người….
Nói cho cùng, hắn là một người sống ở thời đại hòa bình, mặc dù từ nhỏ thích đánh nhau, nhưng vẫn chưa từng giết người. Nếu nói hắn không có cảm giác gì thì đúng là nói dối, nhưng hắn biết rõ nếu mình không làm vậy thì kẻ phải chết chính là hắn.
Lúc Diệp Tịnh Vũ mới ngồi xuống, ngay lập tức một lão nhân sắc mặt tái nhợt từ một cửa khác chậm chạp tiến vào. Hai tên đệ tử Bạch Vân sơn trang dẫn theo Diệp Tịnh Vũ đến đây vội vàng hướng về phía lão nhân hành lễ nói:
- Đệ tử bái kiến Đại trưởng lão.
Lão nhân không nói gì, chỉ phất tay ý bảo hai người rời đi, hai tên đệ tử này căn bản không dám nói nhiều, liền thối lui ra khỏi đại điện, cuối cùng chỉ còn lại một mình Diệp Tịnh Vũ và lão già mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
- Lão già, ngươi gọi ta tới?
Thấy bộ dạng mỉm cười của lão già, Diệp Tịnh Vũ đột nhiên cảm thấy mình giống như một con thỏ bị dẫn vào hang sói vậy.
- Lần đầu tiên giết người hả?
Lão nhân cũng không trả lời Diệp Tịnh Vũ, còn hỏi ngược lại.
Con mụ nó, lão già này như thế nào lại cười hèn mọn như vậy? Chẳng lẽ thấy ta đẹp trai quá, muốn cùng ta chơi trò kích thích gì đó? Mụ nó…. Lão tử đối với nam nhân không có hứng thú, đối với lão nam nhân lại càng không có hứng thú, nhưng hình như lão già này ở đây có địa vị rất cao, nếu lão ta muốn cưỡng bức lão tử thì phải làm sao bây giờ?
- Ha ha, cảm giác như thế nào?
Lão nhân cũng không biết trong lòng Diệp Tịnh Vũ đang nghĩ chuyện xấu gì, vẫn nhàn nhạt cười nói.
- Cảm giác? Cảm giác gì?
Diệp Tịnh Vũ sửng sốt hỏi.
- Đương nhiên là cảm giác giết người rồi….
- ……
Con mụ nó, ta sao lại thấy lão già này biến thái quá vậy, lão tử vừa mới giết người, suýt chút nữa nôn mửa, lão lại còn hỏi giết người có cảm giác gì?
Nhìn lão già nở nụ cười nhàn nhạt, Diệp Tịnh Vũ bỗng nhiên cảm thấy trên người mình nổi từng hột da gà….
- Ha ha, ngươi có phải thấy ta rất biến thái hay không?
Dường như lão già nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Tịnh Vũ, không đợi Diệp Tịnh Vũ trả lời thì đã nói tiếp:
- Thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, người sống trong thế giới này không giết người thì sẽ bị người giết, cũng giống như tiểu tử kia, hôm nay nếu ngươi thua, ngươi cho rằng ngươi có thể toàn mạng sao?
Diệp Tịnh Vũ lại sửng sốt….
Cá lớn nuốt cá bé? Không phải giết người thì sẽ bị người giết? Đây chính là cách sinh tồn ở thế giới này sao?
Thử nghĩ xem, ánh mắt của Tần Minh Long hôm nay ngập tràn sát khí, lúc mình tới đây đã khi dễ mình, trong mắt những người đó chưa từng có chút thương hại hay đồng tình nào.
Đây là thế giới còn tàn nhẫn hơn xã hội trước kia của mình, có lẽ, trong thời gian qua mình đã dần dần thích ứng với thế giới này rồi…
Thoáng chốc, vốn Diệp Tịnh Vũ vẫn còn có chút bất an vì đã giết chết Tần Minh Long liền trở nên bình tĩnh hơn, mặc dù không thể hoàn toàn bình thản đối mặt với chuyện giết người này, nhưng ít ra, trong lòng hắn đã dễ chịu hơn rất nhiều.
- Tiểu tử, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?
Thấy vẻ mặt sửng sờ của Diệp Tịnh Vũ, lão nhân lại nhàn nhạt nói tiếp.
- Hiểu thì đã sao? Cuối cùng không phải là muốn ta không ngừng giết người hay sao?
Diệp Tịnh Vũ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chăm chú về phía lão nhân…. Muốn tìm sự nghi hoặc trong mắt lão….
- Dĩ nhiên không phải, chúng ta cũng là người, không phải là ma vương giết người, mặc dù đây là thế giới giết người, nhưng chúng ta cũng không nhất định phải giết người, chẳng qua chúng ta cần phải có năng lực để không bị người khác giết.
Lão nhân mỉm cười nhìn Diệp Tịnh Vũ đáp.
Nhìn nụ cười đểu giả như hồ ly của lão già, con ngươi đen nhánh của Diệp Tịnh Vũ không ngừng xoay tròn, người này vô duyên vô cớ nói chuyện này với ta làm gì? Chẳng lẽ….
- Ngươi không phải là thấy ta căn cốt tinh kỳ, thiên phú dị thường muốn thu ta làm đồ đệ đấy chứ?
Lão già sững lại, vô cùng kinh ngạc, lão đúng là muốn nhận Diệp Tịnh Vũ làm đồ đệ, nói nhiều như vậy là muốn xem ngộ tính của Diệp Tịnh Vũ thế nào, bây giờ xem ra ngộ tính của hắn cũng không tệ, chỉ nói một chút đã biết mình muốn thu hắn làm đồ đệ…. Thế nhưng, mình có nói hắn có căn cốt tinh kỳ, thiên phú dị thường hay sao?
- Không sai, lão phu đang có ý đó….
Bất quá lão già vẫn gật đầu, dựa vào lực lượng đơn thuần có thể đánh chết cao cấp võ sĩ sắp đem chân khí phóng ra ngoài, như vậy không phải là thiên phú trăm ngàn năm khó gặp hay sao?
- Mụ nó, cũng biết lão già ngươi không có lòng hảo tâm mà….
Diệp Tịnh Vũ liếc mắt một cái đã đoán ra ý đồ của lão già này.
- Cái gì mà không có lòng hảo tâm, lão phu là Tần Tiêu, là Đại trưởng lão trông coi hết thảy mọi sự việc ở Bạch Vân sơn trang. Địa vị của chỉ dưới trang chủ, chẳng lẽ thu ngươi làm đồ đệ còn ủy khuất cho ngươi sao?
Thấy Diệp Tịnh Vũ không thèm để ý, Tần Tiêu cảm thấy nội tâm của mình bị đả kích cực lớn….
- Ách…. Nói như vậy có nghĩa là bái ngươi làm thầy thì sau này sẽ có rất nhiều chỗ tốt?
Ánh mắt Diệp Tịnh Vũ sáng rực, trải qua mấy ngày này, hắn đã biết Bạch Vân sơn trang là đại biểu cho cái gì ở Ninh Lang quân, là loại nhân vật bá chủ a, đừng nói là Đại trưởng lão, cho dù là một đệ tử ngoại vi bất kỳ cũng đã có thể hô phong hoán vũ ở bên ngoài rồi. Đây cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều địa chủ tình nguyện tốn một đống tiền đem con của mình đưa đến nơi này học võ, còn không phải vì một cái danh phận hay sao?
- Chỗ tốt?
Tần Tiêu lại sửng sốt, khi nhìn thấy những tia sáng lóe lên trong mắt Diệp Tịnh Vũ, khóe miệng lão xệ xuống một nụ cười khổ. Người này chẳng lẽ vì chỗ tốt mới muốn bái mình làm vi sư ư? Chẳng lẽ hắn không biết rằng trở thành đệ tử của mình chính là chỗ tốt lớn nhất hay sao?
Phải biết rằng ở Bạch Vân sơn trang, đệ tử chia ra làm ngoại vi đệ tử, đệ tử phổ thông, trực hệ đệ tử và hạch tâm đệ tử, từng cấp bấc và thân phận của những đệ tử này khác biệt một trời một vực.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc