Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 6: Sơn Tiêu
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Sau khi tắm xong, Lâm Quốc Dư lại nhìn quần áo của mình đã bị xé nát thành đống bàu nhàu, xem ra không cách nào vá lại được nữa, nên Lâm Quốc Dư đưa ra quyết định đơn giản nhất – vứt bỏ. Mặc quần cùng áo lót xong, hắn nhanh chóng trở về quán trọ tử thi, thấy Lâm Dịch Nhân đang ngủ, nên Lâm Quốc Dư thay đồ từ từ, sau đó cầm lấy một cái man đầu, bỏ vào miệng ăn.
Khi vừa ngủ dậy, Lâm Quốc Dư đã quên khuấy đi chuyện giữa hắn và hai mẹ con nhà khỉ nọ. Lâm Dịch Nhân đã sớm thức dậy, nói:
- Con ngoan, mau ăn một chút gì đó đi, một chút nữa là hoàng hôn, khi mặt trời xuống núi hẳn thì chúng ta phải rời khỏi. Xuống ngọn núi này, chính là nhà của Triệu tam gia, mà trên đường đi hẳn không còn quán trọ nào nữa, chúng ta phải gấp rút tới đó trước khi trời sáng mới được.
Lâm Quốc Dư giật mình, cầm man đầu bỏ vào miệng. Nhoàm nhoàm nói:
- Cha, nếu như vậy thì hết ngày mai chúng ta sẽ xong việc, có thể nghỉ ngơi, còn ngày mốt thì sẽ có thể trở về nhà?
Đây là lần đầu tiên Lâm Quốc Dư đi cản thi cùng phụ thân, rời khỏi nhà đã được nhiều hôm, nên khó tránh khỏi việc nhớ nhà, trong lòng luôn muốn sớm ngày trở về.
Lâm Dịch Nhân nhìn đứa con đang ngốn bánh mỳ như lang sói, trong lòng dâng lên một cảm giác yêu thương:
- Con ngoan, trong bao còn chút dưa muối, con lấy ra ăn đi.
Lâm Quốc Dư “vâng, dạ” hai tiếng, cầm lấy cọng dưa muối, thảy thẳng vào trong miệng.
Ăn xong, Lâm Quốc Dư nói:
- Cha, cha có từng nhìn thấy một loại khỉ, sau khi trưởng thành trông rất kỳ lạ. Vóc người cao hơn một thước, lông rậm màu ô-liu, mặt ngựa mũi lồi, miệng mồm đỏ hoe, cả cái mũi ở giữa cùng là màu đỏ, hai bên mép là màu trắng, lông dưới cằm đều là màu vàng?”
Lâm Dịch Nhân kinh hãi, ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Quốc Dư:
- Con ngoan, con đã gặp qua loài khỉ này?
Lâm Quốc Dư tất nhiên không dám khai ra việc hắn đã giết khỉ con, lại càng không dám nói chuyện hắn còn làm bị thương khỉ mẹ, chỉ hàm hồ nói:
- Chưa, nhưng con hôm qua thấy được con khỉ nọ thì nhớ đến lúc con còn ở nhà, thư tiên sinh thường xuyên nhắc đến loại khỉ này, nói nó rất lợi hại.
Lâm Dịch Nhân thở phào một hơi:
- Loại khỉ mà vừa rồi con nói chính là Sơn Tiêu, một loại động vật nửa khỉ nửa quỷ, khí lực trời sinh to lớn vô cùng. Nếu như con nhìn thấy loại khỉ này, nhất định không được trêu vào nó.
Lâm Quốc Dư có hơi sợ, hắn chỉ biết rằng loài khỉ này phi thường lợi hại, nhưng thật không ngờ rằng nó lại là quái vật “nửa khỉ nửa quỷ”.
- Cha, cha từng gặp qua loại khỉ này chưa?
Lâm Dịch Nhân lắc đầu, hai mắt nhìn ra bên ngoài.
- Nghĩ lại cũng đúng, con sao lại có thể nhìn thấy được loại khỉ này chứ? Loại khỉ này nghe nói chỉ xuất hiện ở vùng hoang dã phía Nam, nơi này tuy là Vân Nam, nhưng chưa từng nghe nói có Sơn Tiêu xuất hiện.
Lâm Dịch Nhân cảm thấy vừa rồi mình có chút đa nghi.
Lâm Quốc Dư cũng không tiếp tục hỏi nữa, lại há miệng ra ăn man đầu.
Trời đêm rất nhanh phủ đầy cả ngọn núi, mọi nơi đều là màu đen ảm đạm. Trên sườn núi lại xuất hiện một làn khói trắng, càng tô đậm thêm nét an tĩnh ở nơi đây. Thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng cùng nhau ca hát nhẹ nhàng, giống như không muốn phá vỡ bầu không khí an tĩnh.
Lâm Dịch Nhân dùng dây dừng nối các thi thể với nhau thành một hàng, vẫn như lúc trước, Triệu tam gia là người đứng đầu hàng ngũ. Sau khi tháo hết Trấn Thi Phù, Lâm Quốc Dư gõ đồng la:
- Lên đường nào!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 7: Thi biến
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Lâm Dịch Nhân lắc Chiêu Hồn Linh (1) dẫn đàn thi đi, tay thỉnh thoảng rút tiền mã trong bao ra vung lên không trung.
Đây là một sơn đạo hình chữ nhân, quán trọ tử thi khi nãy được đặt trên đỉnh hình chữ nhân, vì thế hai cha con họ Lâm bây giờ chính là đi xuống núi, tới thôn của người họ Triệu.
Trên đường đi, Lâm Dịch Nhân vừa lắc Chiêu Hồn Linh, vừa cảm thấy có người đang theo dõi sau lưng của mình, cứ nghĩ tới mà ớn lạnh cả người. Nhưng mà, khi hắn quay đầu lại thì chẳng thấy ai khác ngoài đám tử thi. Nghi ngờ trong lòng càng lớn, nhưng hắn không có cách nào khác để giải quyết, đành tăng tốc mà đi. Rốt cuộc, vào sáng hôm sau hắn đã đi tới Triệu gia trang.
Triệu gia trang là dương môn nhất hộ, lịch sử của thôn có từ thời nhà Minh sụp đổ, quân Thanh tiến công vào kinh thành. Thôn dân của Triệu gia vì đi tị nạn mà từ Hồ Nam chuyển sang Vân Nam. Trải qua mấy trăm năm, làm ăn sinh sống, cũng xem như là một thôn trang thịnh vượng, ước chừng có hơn một ngàn nhân khẩu. Duy chỉ có Triệu tam gia là người có huyết thống gần nhất với tổ tiên, nhưng huyết mạch của hắn, đến giờ đã không còn. Hàng năm, hắn vẫn thường đi lấy dược liệu từ Vân Quý nhập vào Trung Nguyên để bán, mà Lâm Dịch Nhân hành nghề cản thi, ngày đây mai đó, chu du khắp thiên hạ, nên đối với nghề y cũng có một chút hiểu biết, chính vì thế mà có giao tình với Triệu tam gia.
Triệu gia từ đường, một vị cụ già tóc đã bạc trắng ngồi nghiêm nghị trên ghế, đưa tay mời Lâm Dịch Nhân cùng Lâm Quốc Dư cùng ngồi.
Vị cụ già đó là tộc trưởng đương thời ở Triệu gia trang. Luận về bối phận, ngay cả Triệu tam gia đã chết đi cũng phải gọi ông một tiếng thúc phụ.
- Làm phiền hai vị hộ tống thi thể của tam nhi về nhà. Trên dưới Triệu gia trang chúng tôi vô cùng cảm kích.
Tộc trưởng nói.
- Tôi cùng với tam gia đã làm bạn nhiều năm, đây đều là việc cần làm.
Lâm Dịch Nhân đáp.
Lâm Quốc Dư không quan tâm nhiều nắm, hiện tại hắn đang bị một đĩa hoa quả đặt ở trên bàn hấp dẫn. Nào là thanh long, trái nhãn, quýt, cam,… đều bị hắn ăn, vỏ trái cây vứt loạn trên bàn.
- Lâm tiên sinh, chuyến này ngươi một mạch từ miền Tây đến đây, nhất định rất vất vả. Tiên sinh nhất định phải nán lại nơi đây mấy hôm, để toàn thể Triệu gia tỏ lòng hiếu khách.
Tộc trưởng nhấp một ngụm trà, nói.
- Chúng tôi đến nơi đây có hơi vội vàng, nên cũng không tiện nán lại đây lâu. Nhưng mà, tộc trưởng quyết định xử lý thi thể của Triệu tam gia ra sao?
Lâm Dịch Nhân từ chối ý tốt của tộc trưởng.
Tộc trưởng ngẩn người, không biết Lâm Dịch Nhân nói lời này là có hàm ý gì:
- Triệu Tam không còn con để chịu tang, chiếu theo quy củ của chúng tôi, quyết định dời đến năm ngày sau mới làm lễ động quan, không biết tiên sinh nói lời đó là có nghĩa gì?
- Tộc trưởng, tôi cho rằng nên lập tức an táng cho thi thể của Triệu Tam gia. Chuyến hộ tống Triệu Tam gia này, bởi vì đường xá xa xôi, lộ trình lại bất tiện, vì thế đã qua mười ngày. Tuy rằng thi thể còn chưa thối rữa, nhưng đã vượt quá chín ngày hạn định của âm phủ, vì thế tôi đã dùng phép thuật phong ấn hồn phách của Triệu tam gia ở lại bên trong cơ thể. Nếu không nhanh chóng an táng cho Triệu Tam gia, để cho tam gia nhập thổ vi an, chỉ sợ sẽ sinh chuyện thi biến.
- Hả? Thi biến?
Nét mặt của tộc trưởng hoảng sợ.
- Vậy nếu an táng nội trong hôm nay, chuyện thi biến có xảy ra hay không?
- Chuyện này xin tộc trưởng cứ yên tâm. Chỉ cần Triệu tam gia nhập thổ vào giờ Dậu hôm nay, hồn phách mà tôi đã phong ấn trong người tam gia tự động sẽ được giải thoát, vì thế sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Dịch Nhân đáp.
Chú ý
(1) Các chương đầu ghi là Nhiếp Hồn Linh, nhưng ở chương này lại ghi là Chiêu Hồn Linh. Không biết làm gì cho phải, nên để nguyên.
Last edited by Trương đại thiếu gia; 14-08-2010 at 09:49 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 8: Thất Tinh Định Thi Trận (1)
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
- Đươc rồi, cứ y theo lời của Lâm tiên sinh, an táng vào ngày hôm nay.
Triệu tộc trưởng nói.
Triệu tam gia tuy rằng sinh sau, nhưng trong gia phổ thì bối phận của hắn rất lớn, con cháu trong thôn đều là vãn bối của hắn. Lại có sự an bài của tộc trưởng, nên tang lễ của Triệu tam gia cực kỳ long trọng.
Tổ phần của Triệu gia cực kỳ rộng lớn, trải dài hơn nửa dặm, hòa mình vào thiên nhiên núi non, bốn phía đều là kênh rạch, phía Bắc còn có một dòng sông nhỏ chảy qua.
- Không tệ, không tệ! Huyễn Vũ bối đà, Trường An dài nhạc, quả thật là một phần mồ tốt.
Lâm Dịch Nhân nói.
- Cha, chổ này sao lại gọi là huyền vũ bối đà?
Lâm Quốc Dư hỏi, tuy rằng hắn không thích cái nghiệp cản thi này, nhưng đối với thuật phong thủy lại có hứng thú không nhỏ, nhưng mà chỉ là sự tò mò của người trẻ tuổi.
Lâm Dịch nhân chỉ tay giải thích:
- Con nhìn kỹ đi, đồi núi này chẳng phải mang dáng vấp của huyền vũ sao? Lại nhìn con sông nhỏ đó, xuôi dòng qua lại, nếu gặp mùa Hạ nước lớn, nước dâng lên ít nhất là ba phân, vừa lúc hiện ra cảnh tượng Huyền Vũ vượt sông. Đó chẳng phải là Huyền Vũ bối đà sao? Lấy chổ này làm mộ phần, chả trách họ Triệu mấy trăm năm nay làm ăn phát đạt, dù cho bên ngoài loạn lạc cỡ nào, thế nhưng vẫn không ảnh hưởng với Triệu gia trang.
Tộc trưởng cười lớn:
- Nơi đây là do tổ tiên Triệu gia năm đó lặn lội đường xa, ngẫu nhiên phát hiện phần đất này, nên mới bố trí mọi chuyện như thế.
Cả nhà Triệu tam gia trong tộc cũng có bối phận, vì thế đều được chọn mồ tốt mà an táng, chỉ trong thời gian ngắn mà mọi người đã đặt mười mấy người trong gia đình Triệu tam gia đến bên cạnh mộ huyệt. Lâm Dịch Nhân tự tay tháo tấm Trấn Thi Phù trên trán Triệu tam gia ra, sau đó điểm vào huyệt ở mi tâm, tay nắm pháp quyết, Trấn Phi Thù trong nháy mắt đã hóa thành đốm lửa, chỉ trong một lát đã hóa thành tro bụi. Lâm Dịch Nhân lại đem tro bùa còn sót lại đổ vào miệng của Triệu tam gia, những thi thể khác cũng đồng thời làm như thế. Sau khi hoàn tất, các tiểu bối ở Triệu gia đem xác của mấy người nhà Triệu tam gia đặt vào quan tài, đưa xuống mồ.
- Cha, cha xem, nơi đó chỉ có một phần mộ duy nhất, không biết có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Lâm Quốc Dư rãnh rỗi không việc gì làm, nên hắn đành phải đánh giá mọi nơi ở chổ mà cha hắn gọi là “Huyền Vũ bối đà” này. Lại bất ngờ phát hiện ở phía dưới sườn núi, chổ gần con sông có một lăng mộ riêng lẻ, nhìn vẻ cũ nát cũng biết nó có lịch sử lâu năm, khác xa so với những phần mồ còn mới khác ở nơi đây. Nếu là tổ tiên Triệu gia, người của Triệu gia sao lại để hắn an táng một mình ở gần sông? Nếu gặp phải mùa mưa, nước sông dâng lên, phần mồ này nhất định sẽ bị nước sông làm tróc.
Lâm Dịch Nhân nhìn theo ngón tay của Lâm Quốc Dư, chân mày cau lại:
- Thất Tinh Định Thi Trận?
Lâm Dịch Nhân hít một hơi khí lạnh.
- Người này là ai, sao lại làm ra một việc tội ác tày trời như vậy, dùng trận pháp này để giam hắn?
Lâm Dịch Nhân cảm thấy khó hiểu.
- Chuyện này…
Triệu tộc trưởng cảm thấy mất tự nhiên.
- Đây là một vị cô nương chưa được gả chồng ở Triệu gia, do không được chấp nhận vào mộ phần của tổ tiên nên tạm an táng ở nơi đó.
Chú ý
Huyễn Vũ bối đà, Trường An dài nhạc .... hok bít là cái gì hết trơn
Last edited by Trương đại thiếu gia; 14-08-2010 at 09:48 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 9: Thất Tinh Định Thi Trận (2)
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Lâm Dịch Nhân cảm thấy trong lời nói của tộc trưởng có chút vấn đề. Đã là Thất Tinh Định Thi Trận, thì không chỉ bao hàm thất tinh trên trời, mà còn dùng bảy khối đá, đại biểu cho bảy thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Nhật cùng Nguyệt, được đặt ở ngăn bên ngoài. Mà bên trong quan tài cũng giống như thế, có bảy chiếc đinh phân biệt là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Nhật, Nguyệt đóng trên thân thể tử thi. Tương truyền, sau khi con người chết đi thì bảy vía đều trở về âm phủ, chờ ngày đầu thai. Nếu người còn sống mà bị bảy cây đinh này đâm thủng thất khiếu, thì bảy vía sẽ bị giam cầm trong thân thể mãi mãi, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh. Nếu như thế thì thân thể kia tuy đã chết, nhưng hồn vía vẫn còn bị giam bên trong thân thể, nên chẳng khác gì người sống. Chỉ có điều mắt không thể thấy, tai không thể nghe, miệng không thể nói mà thôi. Cái đó cũng chưa tính là gì, bảy viên thất tinh ở bên ngoài thường xuyên phóng thích năng lượng dùng để tra tấn người chết, khi thì giống như liệt hỏa thiếu đốt, khi thì lạnh đến thấu tận xương tủy, lúc thì đau như rắn cắn, lúc thì trái tim đau đớn giống như bị kiến bu.
Nếu không phải là kẻ có tội ác tày trời, hoặc là một người rất đáng giận, bằng không ai lại đi sử dụng loại trận pháp tà ác này?
Nhưng mà, nếu như Triệu tộc trưởng không muốn nói. Lâm Dịch Nhân tự nhiên sẽ không hỏi đến.
Thức ăn và đồ chơi chính là biện pháp tốt nhất mà Lâm Quốc Dư dùng để dụ dỗ con nít.
Con Tôm Nhỏ cầm thanh long cùng trái nhãn mà Lâm Quốc Dư tặng, còn chưa bóc vỏ đã nhét vào miệng, nhai nhồm nhoàm, cách ăn này, so với Lâm Quốc Dư chỉ hơn chứ không kém.
- Nói nhanh lên, nếu không nói gì ta sẽ không cho mi ăn.
Lâm Quốc Dư de dọa.
- Hmm, có lần Ngọc Nhi lên núi ước chừng vài ngày, sau khi tìm thấy rồi đưa về thì nàng trở nên điên khùng. Sau đó tộc trưởng đi thỉnh đại sư về thôn, vị đại sư đó nói là nàng đã hoài thai, mà thai nhi đó còn là khỉ con.
Con Tôm Nhỏ không thèm liếc nhìn Lâm Quốc Dư, tay không nhàn rỗi, liên tục bóc hết trái này đến trái khác bỏ vào miệng.
- Cái gì? Thai nhi trong bụng nàng là khỉ con? Ngươi muốn nói đó là con trai đúng không?
Lâm Quốc Dư cho rằng Con Tôm Nhỏ nói sai, nên hỏi lại.
- Không phải, là khỉ con. Đại sư có nói, chị Ngọc ở trên núi đã kết hôn cùng với khỉ lớn, nên nàng mang thai khỉ con. Vì thế người trong thôn liền đem chôn sống chị Ngọc.
Tuy nó nói nhỏ, nhưng mà Lâm Quốc Dư lại nghe rất rõ ràng.
- Việc này…trách không được vị đại sư đó dùng tới Thất Tinh Định Thi Trận tà ác như vậy.
Lâm Dịch Nhân ngồi nghe Lâm Quốc Dư kể lại những lời mà Con Tôm Nhỏ đã nói. Nếu để cho hậu nhân của Sơn Tiêu kia xuất thế, lại lai giống với nhân loại, chỉ sợ Triệu gia trang ngày sẽ không còn yên bình nữa.
- Nhưng làm như thế cũng quá độc ác đi, chỉ cần chờ cho chị Ngọc Nhi đó sinh con xong, sau đó giết chết khỉ con nọ là đươc rồi, sao lại dùng tới Thất Tinh Định Thi Trận, còn chôn sống chị Ngọc Nhi.
Lâm Quốc Dư có hơi tức giận.
- Ài!
Lâm Dịch Nhân thở dài.
Đêm đến, một thân ảnh lặng lẽ đến mộ phần của Triệu gia trang, trong tay còn cầm thêm một cây xẻng. Bên trong Triệu gia thôn vang lên vài tiếng chó sủa, nhưng rồi lặng thinh không một tiếng động.
Lâm Quốc Dư đi tới trước mộ phần bị Thất Tinh Định Thi Trận phong ấn, lấy ra một cây nhan, cắm trước mộ phần, miệng thì thào nói:
- Chị Ngọc Nhi, tôi lần này đến đây là vì chị, không có ác ý. Tôi chỉ muốn phá giải Thất Tinh Định Thi Trận, giúp chị thoát khỏi bùa chú của vị đại sư kia. Nếu chị Ngọc Linh có linh thiên, xin đừng trách tiểu đệ.
Hài, lại gây họa rồi - DG
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 10: Thất Tinh Định Thi Trận (3)
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Hắn lấy ra một tấm bùa được tẩm máu chó đen từ trong lòng ngực ra, đặt trên cái cọc đựng bảy viên thất tinh.
Máu chó, nhất là máu chó mực đối phó với loài yêu ma quỷ quái hay cương thi thì có tác dụng rất lớn. Vô luận là Mao Sơn đạo sĩ hay người cản thi đều mang theo một ít bùa tẩm máu chó, vì nó có tác dụng trong mọi trường hợp. Thực ra, nếu luận về dương khí thì máu chó mực cũng chưa phải là thịnh nhất, mà là máu của đồng tử. Nhưng mà, chủ trương của đạo giáo là thái âm bổ dương, vì thế có riêng một nhóm thánh nữ để phục vụ việc song tu, vì thế đồng tử trong đạo giáo rất ít, do đó máu của đồng tử cũng tự nhiên hiếm thấy. Lại nói, máu trong cơ thể của con người, nơi có dương khí mạnh nhất chính là đầu lưỡi của con người, được gọi là “Thiệt tiêm đản”. Cứ đối chiếu theo tiểu thuyết Tây Du, Tôn Hành Giả mỗi khi sử phụng pháp thuật gì đầu cắn đầu lưỡi một cái, chỉ là bọn đạo sĩ sao giống với Tôn Hành Giả người ta, được sinh ra từ đá? Đầu lưỡi của con người là nơi dễ dàng tổn thương nhất, vì thế người ta vẫn thường hạn chế sử dụng biện pháp này đến mức nhỏ nhất. Chính vì lẽ đó, máu chó mực lại trở nên thông dụng.
Tuy trước kia Lâm Quốc Dư chưa từng tiếp xúc với Thất Tinh Định Thi Trận này, nhưng dù sao hắn cũng là con cháu trong gia đình chuyên hành nghề cản thi, từ thuở còn nhỏ đã bị cha ép buộc đọc thuộc hết những bút kí cản thi mà tổ tiên truyền xuống, tự nhiên biết sự lợi hại của trận pháp này. Nhưng vô luận trận pháp có lợi hại cách mấy, hắn vẫn có cách giải. Nếu như là một lăng mộ lớn, tỉ như lăng tẩm của đế vương, mỗi tầng mỗi lớp đều có trận pháp, chủ yếu nhằm vào trộm mộ hay vu nhân mà làm khó. Nếu muốn giải trừ thì tương đối khó khăn, đồng thời mất rất nhiều thời gian. Nhưng mà trận pháp này rất đơn sơ, người thi pháp chủ yếu chỉ dùng để trấn áp thi thể bên trong nên không làm phức tạp, so với lăng tẩm hay gì đó thì trận pháp ở đây phá giải khá dễ. Lâm Quốc Dư dùng bùa tẩm máu chó dán vào cột, sau đó dùng xẻng lấy bảy viên đá thất tinh ra. Nhưng, cái cọc như có tính người, xoay một vòng 180 độ, khiến cho hắn đang dùng xẻng tháo đá ra thất bại. Lâm Quốc Dư kỳ quái, nhìn kỹ lại, thấy trên cột có điêu khắc những hình thù kỳ quái, tổng cộng bảy hình, ngẫm lại cũng phải, chắc bảy hình nọ đại biểu cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Nhật cùng Nguyệt. Lâm Quốc Dư phá hỏng bảy đồ hình này, đồng thời lấy những viên đá ra. Sau đó hắn bắt đầu đào mồ của Ngọc Nhi.
Không mất bao lâu thời gian, Lâm Quốc Dư đã đào được một cái hố to, phỏng chừng không sâu lắm. Lâm Quốc Dư mang bao tay vào, bắt đầu nhẹ nhàng sờ quanh dưới đất.
Bởi vì hắn từng nghe phụ thân nhắc nhở, nếu bày bố Thất Tinh Định Thi Cục này thì thi thể không được đặt trong quan tài. Vì thế Lâm Quốc Dư mới cẩn thận từng tí, có lẻ hắn không muốn tổn thương thân thể của Ngọc Nhi.
Tuy rằng hắn chưa gặp qua Ngọc Nhi, nhưng lại vì chuyện của nàng mà đồng cảm.
Đôi tay của Lâm Quốc Dư sờ soạng cả nửa ngày, quả nhiên chạm phải một thanh đinh làm bằng sắt.
Hắn cẩn thận dùng tay hất những nấm đất ra.
Gương mặt của Nhọc Nhi từ từ lộ ra, nhưng do vì chôn dưới đất lâu ngày nên đã tái nhợt. Bảy chiếc đinh đâm vào mắt, tai, mũi, miệng, loại đinh này là loại cương đinh, thường dùng để đóng nắp quan tài. May mà đinh không đâm thẳng vào sọ não, nếu không thì tai hại khỏi nói. Trên gương mặt của Ngọc Nhi vẫn còn đọng lại chút đất, Lâm Quốc Dư cẩn thận dùng hai đầu ngón tay bóc, đưa lên mũi cẩn thận ngửi: còn mùi. Xem ra, trước khi chết Ngọc Nhi đã từng đổ máu, nên đất mới bám lên mặt của Ngọc Nhi không tróc.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia