|
|
06-07-2009, 12:41 AM
|
|
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hÆ° vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 6
Äoạn đầu của cuá»™c hà nh trình trải qua trong u phiá»n nên há» không thấy nhá»c nhằn và khó chịu. NhÆ°ng khi Ä‘i gần đến Ä‘Ãch, há» chú tấm để ý đến quang cảnh của vùng thôn dã nên tâm trạng bá»›t chán ngán, và khi Ä‘i và o Thung lÅ©ng Barton, khung cảnh khiến há» tÆ°Æ¡i vui lên. Äây là vùng mà u mỡ trong bắt mắt, nhiá»u cây cối, đồng cá» xanh mÆ°á»›t. Sau khi Ä‘i ngoằn nghoèo hÆ¡n má»™t dặm, hỠđã đến ngôi nhà má»›i. Má»™t khoảng sân có xanh chiếm toà n bá»™ mặt trÆ°á»›c; má»™t khung cổng nhá» trang nhã đón há» và o bên trong.
Nếu xem là nhà ở, Barton Cottage là ngôi nhà tiện nghi, gá»n ghẽ; nhÆ°ng nếu là nhà nghỉ mát thì lại có khuyết Ä‘iểm vì kiểu kiến trúc phổ thông, mái lợp ngói, cánh song cá»a không được sÆ¡n mà u xanh, mặt ngoà i các bức tÆ°á»ng không có dây leo bò lên. Má»™t hà nh lang hẹp xuyên qua ngôi nhà dẫn thảng qua sân vÆ°á»n phÃa sau. Má»—i bên cá»a ra và o là má»™t phòng khách rất hẹp, kế đấy là phòng là m việc và cầu thang. Còn lại 4 phòng ngủ và 2 gác xép. Nhà xây chÆ°a được mấy năm, và còn tốt. So vá»›i Norland, nó trông tháºt nghèo nà n và nhá» hẹp!- nhÆ°ng những giá»t lệ tùe hoà i niệm chóng khô khi há» bÆ°á»›c và o ngôi nhà . Gia nhân vui vẻ tiếp đón há»; má»—i ngÆ°á»i vì những ngÆ°á»i khác mà chủ định tao không khà hạnh phúc. Äấy là thá»i gian đầu tháng ChÃn; khà háºu dá»… chịu trong năm; và khi ngắm nhìn quang cảnh trong thá»i tiết tốt, há» cảm nháºn ấn tượng đẹp đẽ để giúp hỠổn định lâu dà i.
Ngôi nhà có vị trà tốt. Những ngá»n đồi cao nhô lên ngya phÃa sau, cách má»™t khoảng không xa hai bên. Và i sÆ°á»n đồi phủ thảm cá», má»™t số được canh tác và có cây cối. Ngôi là ng Barton nằm trên má»™t trong các đồi nà y , tao nên má»™t quang cảnh mát mắt từ các cá»a sổ của ngôi nhà . Quang cảnh phÃa trÆ°á»›c mở rá»™ng hÆ¡n, bao trùm cả thung lÅ©ng, trải dà i đến táºn xa xa. Những ngá»n đồi chung quanh ngôi nhà giá»›i hạn thung lÅ©ng theo hÆ°á»›ng nà y; dÆ°á»›i má»™t địa danh khác và theo má»™t hÆ°á»›ng khác, thung lÅ©ng phân nhánh thà nh hai vùng đồi dốc nhất.
Bà Daswood hà i lòng vá»›i khuôn khổ và ná»™i thất của ngôi nhà ; vì mặc dù cảnh sống của bà trÆ°á»›c kia khiến rất cần phải có thêm nhiá»u thứ ở nÆ¡i nà y, thêm thắt và cải thiện tá»± nó là thú vui của bà . Lúc nà y bà có đủ tiên để mua sắm má»i thứ bà muốn nhằm tạo thêm vẻ sang trá»ng cho ngôi nhà . Bà bảo:
-Vá»›i ngôi nhà nà y, chắc chắn là quá nhá» cho cả gia đình ta, nhÆ°ng hiện tại chúng ta nên tá»± thu xếp để được thoải mái, vì đã quá muá»™n trong năm nên không thể lo việc cải tạo. Có lẽ chỠđến khi sang xuân, nếu mẹ có nhiá»u tiá»n, vì mẹ tin chắc thế, chúng ta có thể nghÄ© đến việc xây dá»±ng thêm. Các gian tiá»n phòng nà y quá nhá», không thẻ tiếp đón những ngÆ°á»i bạn của gia đình mình theo ý mẹ muốn. Mẹ có ý định nối má»™t phần hai hà nh lang vá»›i nhau, dùng má»™t phần kia là m lối và o; thế là sẽ có má»™t ngôi nhà ấm cúng vá»›i má»™t phòng dùng trà thêm và o phòng ngủ và gác xép phÃa trên. Mẹ còn muốn có cầu thang hoa mỹ hÆ¡n. NhÆ°ng ta không thể đòi há»i má»i thứ, dù mẹ cho rằng không khó để cÆ¡i ná»›i cho rá»™ng ra. Mẹ sẽ xem mẹ có khả năng đến đâu và o mùa xuân, rồi chúng ta sẽ lên kế hoạch cải tạo theo đấy.
Trong khi chỠđợi má»i công trình biến cải, sá» dụng tÃch lÅ©y từ lãi suất của 500 bảng má»—i năm của má»™t phụ nữ trong Ä‘á»i chÆ°a từng biết dà nh dụm tiá»n, hỠđủ khôn ngoan để hà i lòng vá»›i ngôi nhà theo nguyên trạng. Má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u báºn rá»™n sắp xếp theo cách của riêng mình, cố gắng sắp đặt các quyển sách cùng má»i thứ khác, để tạo nên mái ấm. Chiếc dÆ°Æ¡ng cầm của Marianne được mở ra đặt và o vị trà thÃch hợp; các bức tranh của Elinor được treo trong phòng khách.
Trong khi Ä‘ang báºn rá»™n nhÆ° thế, không lâu sau bữa ăn sáng ngà y hôm sau, há» bị gián Ä‘oạn vì chủ nhà Boarton đến, để mang biếu và i món từ gia cÆ° và vÆ°á»n rau của gia đình nà y mà há» có thể còn thiếu. Ngà i John Middleton là ưa nhìn ở tuổi khoảng 40. TrÆ°á»›c đấy ông đã đến thăm viếng Stanhill, nhÆ°ng đã khá lâu nên các cô cháu há» không nháºn ra ông. Ông có nét mặt trông hoà n toà n vui tÃnh, thái Ä‘á»™ cÅ©ng thân thiện nhÆ° ngôn từ ông viết trong thÆ°. Ông dÆ°á»ng nhÆ° tháºt sá»± hà i lòng được há» chấp thuáºn đến cÆ° ngụ, sốt sắng quan tâm muốn há» có tiện nghi. Ông nói đến Æ°á»›c mong tha thiết thấy há» sống hòa hợp vá»›i gia đình ông, ông khẩn khoản má»i gia đình đến dùng bữa tối tại Barton Park má»—i ngà y cho đến lúc hỠổn định ở nÆ¡i chốn má»›i, khẩn khoản đến ná»—i dù ông nà i ép đến mức vá»±ot quá phép lịch sá»±, há» vẫn không thể cảm thấy khó chịu. Lòng tá» tế của ông không chỉ thể hiện bằng lá»i; vì má»™t giá» sau khi ông ra vá», há» nháºn má»™t giá» to Ä‘á»±ng các loại rau quả từ khu vÆ°á»n rau, tiếp theo là thịt săn được gá»i đến và o cuối ngà y. HÆ¡n nữa, ông còn nà i ép được giúp nháºn và gá»i thÆ° từ qua bÆ°u Ä‘iện cho gia đình, và không thể chịu mất nguồn vui được gá»i báo chà đến cho há» má»—i ngà y.
Phu nhân Middleton đã nhỠông mang đến Ãt dòng chữ rất lịch sá»±, tỠý mong má»i được tiếp đãi bà Daswood ngay khi Phu nhân biết chắc không gây bất tiện cho gia đình; và vì tin nhắn được đáp lại bằng má»™t lá»i má»i không kém lịch sá»±, Phu nhân được giá»›i thiệu vá»›i gia đình và o hôm sau.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là gia đình náo nức được gặp má»™t ngÆ°á»i có ảnh hưởng rất nhiá»u đến tiện nghi Ä‘á»i sống của hỠở Barton, và há» Ä‘á»u mến vẻ bá» ngoà i trang nhã của bà . Phu nhân có nét mặt thanh tú, vóc dáng cao và nổi báºt, lá»i lẽ phong nhã. Thái Ä‘á»™ của bà toát ra má»i vẻ thanh lịch mà chồng bà muốn. NhÆ°ng ông có thể khá hÆ¡n nếu ông bá»›t trá»±c tÃnh và vồ váºp;còn chuyến thăm viếng của bà kéo dà i đủ thá»i gian để há» nháºn ra những gì khác vá»›i ấn tượng ban đầu, cho thấy dù bà được giáo dục chu đáo, bà có tÃnh dè dặt, lãnh đạm, không biết nói chuyện gì khác hÆ¡n là những lá»i há»i thăm hoặc nháºn xét chung chung.
Tuy nhiên, chuyện trò thì không há» thiếu,vì Ngà i John quá liến thoắng, và Phu nhân Middleton đã khôn ngoan dẫn thoe đứa con lá»›n của há», má»™t cáºu bé khoảng 6 tuổi, trở nên má»™t Ä‘á» tà i thÆ°á»ng xuyên cho các phụ nữ bà n đến: vì há» phải há»i đến tên và tuổi cáºu bé, khen ngợi nó, há»i nó những câu mà bà mẹ phải trả lá»i thay trong khi thÆ°á»ng ồn à o ở nhà . Trong má»—i buổi thăm viếng trang trá»ng, đứa trẻ phải là trung tâm Ä‘iểm của cuá»™c há»p mặt, bằng cách tạo Ä‘á» tà i để má»i ngÆ°á»i nháºn xét và phá»ng Ä‘oán. Trong trÆ°á»ng hợp nà y, mất đến 10 phút để xác định xem đứa trẻ giống cha hay giống mẹ hÆ¡n, và giống má»—i ngÆ°á»i theo chi tiết gì; và má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u lấy là m ngạc nhiên vỠý kiến của những ngừoi kia.
Nhà Daswood chẳng bao lâu sẽ có cÆ¡ há»™i tham gia biện luáºn vá» các đứa trẻ còn lại, vì Ngà i John không chịu ra vá» nếu không nháºn được lá»i chấp nháºn của hỠđến dùng bữa tối vá»›i gia đình ông và o hôm sau.
|
06-07-2009, 12:42 AM
|
|
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hÆ° vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 7
Barton Park nằm cách ngôi nhà nghỉ mát khoảng ná»a dặm. Bốn phụ nữ đã Ä‘i ngang qua đây trên con Ä‘Æ°á»ng dá»c theo thung lÅ©ng, nhÆ°ng tầm mắt từ nÆ¡i cÆ° ngụ của há» hÆ°á»›ng đến đấy bị má»™t ngá»n đồi chắn ngang. Ngôi gia cÆ° rá»™ng rãi và tráng lệ; gia đình Middleton sống trong khung cảnh vừa hiếu khách vừa phong nhã. Hiếu khách là tÃnh cách của ông; phong nhã là nét của Phu nhân. Hiếm khi há» không có và i ngÆ°á»i bạn đến ở cùng trong khu gia cÆ°; há» tiếp đón nhiá»u tầng lá»›p ngÆ°á»i Ä‘a dạng hÆ¡n ở bất cứ gia đình nà o khác trong vùng. Việc nà y cần thiết để cả hai vợ chồng được hạnh phúc; vì tuy hai ngÆ°á»i có tÃnh tình và phong thái khác nhau nhÆ° thế, há» Ä‘á»u rất giống nhau ở Ä‘iểm khiếm khuyết vá» năng khiếu và óc thưởng ngoạn khiến giao tiếp của há» bị hạn hẹp, không liên quan đến giai cấp của há». Ngà i John thÃch chÆ¡i thể thao; Phu nhân Middleton có chức năng là m mẹ. Ông Ä‘i săn; còn bà hà i lòng vá»›i các con, chỉ có thế là m nguồn vui. Phu nhân Middleton có lợi thế ở việc nuông chiá»u các con của bà quanh năm, còn Ngà i John phải tùy thuá»™c và o sá»± xuất hiện của thú rừng trong ná»a năm. Tuy nhiên, việc há» tiếp đãi khách khứa giúp bù đắp cho há» phần khiếm khuyết vá» thiên nhiên và giáo dục, giúp nâng đỡ tinh thần Ngà i John, tạo cÆ¡ há»™i cho bà vợ ông táºp sống theo phong cách tầng lá»›p của bà .
Phu nhân rất kỹ tÃnh vá» cách bầy biện bà n ăn đãi khách cho sang trá»ng, và vá» má»i cách sắp xếp trong khu gia cÆ°; nguồn vui lá»›n nhất của bà trong các buổi hợp mặt là qua các thứ phù phiếm nhÆ° thế. NhÆ°ng sá»± mãn nguyện của Ngà i John trong xã há»™i có thá»±c chất hÆ¡n: ông lấy là m vui táºp há»p quanh ông những ngÆ°á»i trẻ đông hÆ¡n là ngôi nhà ông có thể chứa được; há» cà ng ồn à o ông cà ng vui. Ông là điá»u may mắn cho giá»›i trẻ quanh vùng, vì và o mùa hè ông liên tục mở chiêu đãi ngoà i trá»i vá»›i món thịt đùi và gà nguá»™i, còn và o mùa đông các buổi tối há»p mặt của ông thì vô số, đủ cho bất kỳ thiếu nữ trẻ nà o tránh buồn chán ở tuổi 15.
Ông luôn lấy là m vui khi má»™t gia đình vừa dá»i đến ngụ trong vùng; và trong má»i phÆ°Æ¡ng diện, ông bị thu hút bởi các cÆ° dân mà ông má»›i tiếp nháºn và o nhà nghỉ mát của ông ở Barton. Các cô nhà Daswood Ä‘á»u trẻ trung, xinh xắn, không giả tạo. Thế là đủ để ông có ấn tượng tốt, vì má»™t thiếu nữ xinh xắn chỉ cần tá» ra không giả tạo là trở nên cuốn hút. Vì thế, khi tá» ra lịch sá»± vá»›i các cô cháu há», từ tâm hồn hiá»n hòa ông cảm thấy hà i lòng tháºt sá»±. Khi giúp ổn định má»™t gia đình chỉ toà n phụ nữ trong nhà nghỉ mát của mình, má»™t thể tháo gia thÆ°á»ng chỉ trá»ng vá»ng cùng giá»›i Ä‘Ã n ông, không mấy khi há» muốn nâng cao khiếu thẩm mỹ bằng cách nháºn phụ nữ và o cÆ° ngụ trong khuôn viên gia cÆ° của há».
Bà Daswood cùng ba cô con gái được Ngà i John ra đón tiếp táºn cá»a chÃnh, chà o đón hỠđến Barton Park qua vẻ chân thà nh; và khi ông Ä‘Æ°a hỠđến phòng gia đình, ông lặp lại vá»›i há» ná»—i quan ngại ông tá» bà y ngà y trÆ°á»›c rằng không thể má»i anh trai trẻ nà o đến để giá»›i thiệu cho há». Ông bảo, há» sẽ chỉ gặp má»™t ngÆ°á»i ở giai cấp quý phái ngoà i ông ra; má»™t ngÆ°á»i bạn đặc biệt Ä‘ang lÆ°u lại khu gia cÆ° của ông, nhÆ°ng lại không còn trẻ và không mấy vui nhá»™n. Ông hy vá»ng há» không lấy là m phiá»n vì buổi há»p mặt chỉ có Ãt ngÆ°á»i, trấn an rằng việc nà y sẽ không bao giá» xảy ra nữa. Và o buổi sáng ông đã thăm viếng và i gia đình vá»›i hy vá»ng má»i thêm được ngÆ°á»i, nhÆ°ng đây là thá»i gian trăng tròn và ai nấy Ä‘á»u đã có hẹn. Äiá»u may mắn là bà mẹ của Phu nhân Middleton đã đến Barton và o giá» chót, và vì bà là phụ nữ rất vui vẻ dá»… chịu, ông mong các thiếu nữ sẽ không cảm thấy vô vị nhÆ° há» tưởng. Các cô gái, cÅ©ng nhÆ° bà mẹ, Ä‘á»u hoà n toà n hà i lòng được gặp hai ngÆ°á»i lạ, và không muốn gặp thêm ngÆ°á»i khác.
Bà Jennings, mẹ của Phu nhân Middleton, là má»™t phụ nữ tÆ°Æ¡i vui, hoạt náo, ngÆ°á»i to béo, nói huyên thuyên, có vẻ hạn phúc, có phần thiếu tế nhị. Bà có đủ chuyện hà i hÆ°á»›c và tiếng cÆ°á»i, và trÆ°á»›c khi bữa ăn chấm dứt bà đã kể má»i chuyện dà dá»m vá» Ä‘á» tà i những ngÆ°á»i tình và ông chồng; bà hy vá»ng há» không còn lÆ°u luyến tình cảm ở Sussex, giả vá» nhÆ° nhìn thấy há» xấu hổ dù há» xấu hổ hay không. Marianne bá»±c mình dùm cô chị, quay sang nhìn Elinor xem chị mình chịu Ä‘á»±ng được giá»…u cợt đến mức nà o, theo cách tha thiết khiến Elinor khó chịu hÆ¡n là do cung cách của bà Jennings.
Äại tá Bradon, bạn của Ngà i John, dÆ°á»ng nhÆ° không thể thÃch ứng để có tÃnh khà tÆ°Æ¡ng đồng so vá»›i bạn ông, tình cảnh tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° Phu nhân Middleton so vá»›i chồng bà , hoặc bà Jennings so vá»›i Phu nhân Middleton. Ông có tÃnh trầm lặng, nghiêm nghị. Tuy thế, vẻ bá» ngoà i của ông không phải là khó chịu, dù trong ý tưởng của Marianne và Margaret ông Ä‘Ãch tháºt là mẫu Ä‘Ã n ông Ä‘á»™c thân già vì ông đã quá tuổi 35; nhÆ°ng dù khuôn mặt ông không được đẹp trai, cá» chỉ của ông nhiá»u tình cảm, lá»i lẽ của ông đặc biệt phong nhã.
Không có ai trong buổi há»p mặt có thể được giá»›i thiệu là m bạn của nhà Daswood; nhÆ°ng tÆ° cách nhạt nhẽo của Phu nhân Middleton thì đặc biệt gây mất cảm tình, đến ná»—i há» mến tÃnh nghiêm nghị của Äại tá Bradon và ngay cả táºt nhiệt náo của Ngà i John và bà mẹ vợ của ông. Phu nhân Middleton dÆ°á»ng nhÆ° chỉ bừng vui lên khi bốn đứa trẻ của bà chạy và o sau bữa ăn, nÃu kéo lấy bà , giằng xé trang phục của bà , khiến má»i chuyện trò Ä‘á»u chấm dứt ngoại trừ việc nói vá» bá»n trẻ.
Và o buổi tối, khi má»i ngÆ°á»i được biết Marianne có năng khiếu âm nhạc, há» má»i cô biểu diá»…n. Há» mở chiếc dÆ°Æ¡ng cầm ra, má»i ngÆ°á»i đón chỠđược cuốn hút, và Marianne hát rất hay. Theo yêu cầu, cô trình bà y cùng Phu nhân Middleton những bà i hát mà bà mang đến cho gia đình sau ngà y cÆ°á»›i, rồi có lẽ từ ngà y ấy nó nằm nguyên vẹn trên mặt dÆ°Æ¡ng cầm nhÆ° thế, vì bà ăn mừng ngà y cÆ°á»i bằng cách bá» bê âm nhạc, dù theo lá»i bà mẹ, trÆ°á»›c đây bà trình diá»…n tháºt tuyệt diệu, mà mẹ rất yêu thÃch.
Má»i ngÆ°á»i tán thưởng nồng nhiệt phần trình diá»…n của Marianne. Sau má»—i bà i hát, Ngà i John ồn à o tán thưởng, cÅ©ng không kém ồn à o trò chuyện cùng những ngÆ°á»i khác giữa các bà i hát. Phu nhân thÆ°á»ng nhắc ông giữ im lặng, tá»± há»i là m thế nà o ngÆ°á»i ta có thể bị chi phối mà không mà ng đến âm nhạc, và yêu cầu Marianne hát lại bà i hát cô vừa chấm dứt. Trong cả nhóm, chỉ có Äại tá Bradon yên lặng lắng nghe cô. Ông có ý khen ngợi cô chỉ bằng cách chú tâm nghe cô Ä‘Ã n mà không nói lá»i nà o nên có lúc cô cảm thấy quý ông, trong khi những ngÆ°á»i khác đánh mất sá»± trá»ng vá»ng của cô vì không biết thưởng thức nghệ thuáºt mà lại không thấy xấu hổ. Có thể nháºn ra thú vui của ông trong âm nhạc khi thấy sá»± tÆ°Æ¡ng phản vá»›i thái Ä‘á»™ vô cảm khinh khiếp của những ngÆ°á»i khác, dù ông không ra vẻ sÆ°á»›ng thá»a đủ để cô thấy đồng cảm vá»›i ông. Cô đủ biết Ä‘iá»u để chấp nháºn rằng má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ở tuổi 35 hẳn đã sống quá giai Ä‘oạn cảm nháºn nồng nhiệt và năng lục vui thú. Cô hoà n toà n sẵn lòng rá»™ng lượng cho tình trạng tuổi tác của ông Äại tá mà tÃnh nhân bản đòi há»i.
|
06-07-2009, 12:42 AM
|
|
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hÆ° vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 8
Bà Jennings là má»™t góa phụ có sá»± sản lá»›n do chồng để lại. Bà chỉ có hai ngÆ°á»i con gái, cả hai Ä‘á»u láºp gia đình theo quan hệ trá»ng vá»ng, vì thế giỠđây bà không còn việc gì để là m ngoại trừ lo chuyện hôn nhân cho cả nhân loại còn lại. Bà tá» ra tÃch cá»±c sốt sắng khi tiến hà nh mục tiêu nà y theo khả năng cho phép; bà không bá» lỡ cÆ¡ há»™i nà o để dá»± kiến chuyện hôn nhân trong số những ngÆ°á»i trẻ mà bà quen biết. Bà nháºy bén đặc biệt khi nhìn ra những mối dây tình cảm, vui thÃch vì lợi thế tạo bối rối và tÃnh phù phiếm của nhiá»u phụ nữ khi nói bóng gió đến mãnh lá»±c của hỠđối vá»›i trai trẻ.
Bà váºn dụng khả năng sâu sắc nà y sau khi đến Barton để tuyên bố cả quyết rằng Äại tá Bradon đã phải lòng Marianne Daswood, và o buổi tối đầu tiên má»i ngÆ°á»i gặp nhau. Bà rất tin nhÆ° thế qua việc ông chăm chú nghe cô hát; và khi nhà Middleton đáp lại lá»i má»i đến dùng bữa tại nhà nghỉ mát, sá»± kiện được xác nháºn lần nữa khi ông lại chăm chú nghe cô hát. Hẳn phải là thế. Bà hoà n toà n tin nhÆ° thế. Hai ngÆ°á»i sẽ rất xứng đôi vá»›i nhau, vì ông ấy già u có còn cô ấy thì xinh đẹp. Bà Jennings nóng lòng muốn thấy Äại tá Bradon có cuá»™c hôn nhân tốt đẹp kể từ lúc quan hệ giữa bà và Ngà i John giúp bà quen biết ông. Bà luôn luôn nôn nóng muốn tìm má»™t ngÆ°á»i chồng tốt cho má»—i thiếu nữa xinh đẹp.
Thuáºn lợi của bà không há» suy kém, vì bà có vô số chuyện trêu ghẹo hai ngÆ°á»i. Tại gia cÆ° Barton bà trêu ông Äại tá, tại nhà nghỉ mát bà trêu Marianne. Ông hoà n toà n dá»ng dÆ°ng vá»›i trò giá»…u cợt của bà nếu đấy chỉ liên quan đến ông thôi; nhÆ°ng đối vá»›i cô ban đầu cảm thấy khó hiểu, và khi cô hiểu ra, cô không rõ mình có nên chế nhạo sá»± vô lý hoặc chê trách tÃnh xấc xược, vì cô xem thái Ä‘á»™ của bà là vô cảm vá»›i tuổi tác của ông Äại tá và vá»›i tình cảnh cô Ä‘Æ¡n của má»™t ông già độc thân.
Bà Daswood không thể nghÄ© má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o kém bà 5 tuổi, trông cá»±c kỳ cổ lá»— nhÆ° ông, lại Ä‘i yêu cô gái trẻ trung của bà , nên cố lèo lái bà Jennings tránh khá»i việc đùa cợt vá» tuổi tác của ông.
Marianne nói:
- NhÆ°ng, mẹ ạ, dù mẹ có thể không nghÄ© ức Ä‘oán nà y chỉ là vô tình tuy khó chịu, mẹ không thể phủ nháºn nó là phi lý. Chắc chắn Äại tá Bradon trẻ hÆ¡n bà Jennings, nhÆ°ng ông ấy đã đủ tuổi để là m cha của con; và nếu ông ấy có khi nà o trở nên sinh Ä‘á»™ng để Ä‘em lòng yêu ai, thì ông đã sống quá tuổi cho má»i loại cảm xúc. Tháºt là điá»u quá buồn cÆ°á»i! Tại sao má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông cứ bị chế giá»…u kiểu nà y, trong khi đáng lẽ ngÆ°á»i ta phải giữ tế nhị vá»›i ông vì lý do tuổi tác và thể chất già lão?
Elinor nói:
- Già lão à ? à em muốn nói Äại tá Bradon đã già lão sao? Chị có thể dá»… dà ng nghÄ© rằng ông ấy chỉ lá»›n tuổi chứ không già hÆ¡n mẹ, nhÆ°ng em không thể tá»± lừa dối mình rằng ông ấy không thể sá»± dụng chân tay!
Bà mẹ cÆ°á»i to:
- Con yêu à , nếu cứ xét nhÆ° thế con sẽ phải luôn hãi hùng vá» vẻ tà n tạ của mẹ; và dÆ°á»ng nhÆ° là phép lạ đối vá»›i co khi Ä‘á»i mẹ đã được kéo dà i đến tuổi 40.
- Mẹ ạ, mẹ không công tâm vá»›i con. Con biết rõ rằng Äại tá Brandon chÆ°a già đến ná»—i phải khiến bạn hữu ông lo sợ sẽ bị mất ông do quá trình lão hóa tá»± nhiên. Ông ấy có thể còn sống thêm 20 năm nữa. NhÆ°ng tuổi 35 không can dá»± gì đến hôn nhân.
Elinor nói:
- Có lẽ hai tuổi 35 và 17 không nên dÃnh dáng đến hôn nhân vá»›i nhau. NhÆ°ng nếu cÆ¡ may xảy đến cho má»™t phụ nữ còn Ä‘á»™c thân ở tuôi 27, chị không nghÄ© Äại tá Brandon ở tuổi 35 từ chối cÆ°á»›i cô ấy.
Marianne ngáºp ngừng má»™t chút, rồi nói:
- Má»™t phụ nữ tuôi 27 không còn bao giá» có thể hy vá»ng hoặc khÆ¡i dáºy tình yêu, và nếu gia cảnh cô ấy không được thoải mái hoặc tà i sản nhá» nhoi, em nghÄ© cô ta có thể tá»± mang mình đến phòng Ä‘iá»u dưỡng, để được sá»± cung ứng và an thân của má»™t ngÆ°á»i vợ. Vì thế, không có gì thÃch hợp cho ông ấy khi cÆ°á»›i má»™t phụ nữ nhÆ° thế. Äấy chỉ là má»™t khế Æ°á»›c do tiện lợi, và thế gian sẽ hà i lòng. Trong mắt em, đấy không phải là hôn nhân; nó không là gì cả. Äối vá»›i em, đấy chỉ là trao đổi thÆ°Æ¡ng mại, trong đó má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u muốn hưởng phần lợi từ ngÆ°á»i kia.
Elinor đáp;
- Chị biết không thể thuyết phục em tin rằng má»™t phụ nữ tuổi 27 có thể cảm nháºn Ä‘iá»u gì đấy gần nhÆ° là tình yêu nÆ¡i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tuổi 35, để biến ông thà nh má»™t ngÆ°á»i bạn Ä‘á»i đáng ao Æ°á»›c. NhÆ°ng chị không đồng ý việc em muốn Ä‘Ã y Ä‘á»a Äại tá Brandon và cô vợ của ông và o má»™t phòng bệnh hạn hẹp chỉ vì ông ấy vô tình than phiá»n ngà y hôm qua (má»™t ngà y rất ẩm lạnh) vá» chứng nhức má»i phong thấp nhẹ ở vai ông.
Marianne nói:
- NhÆ°ng ông ấy nói vá» mấy áo choà ng bằng vải fla-nen, và đối vá»›i em má»™t áo choà ng bằng vải fla-nen luôn liên quan đến những chứng nhức má»i, chuá»™t rút, phong thấp, cùng má»i chứng bệnh có thể xảy ra cho ngÆ°á»i già yếu.
- Nếu ông ấy chỉ bị má»™t cÆ¡n sốt cao, hẳn em sẽ không khinh khi ông ấy đến phân ná»a nhÆ° thế. Marianne, em nên nhìn nháºn rằng có má»™t cái gì đấy đáng cho em quan tâm trong má á»ng hồng, mắt lõm và nhịp mạch nhanh của cÆ¡n sốt, không phải hay sao?
- Ngay sau đấy, khi Elinor đã ra khá»i phòng, Marianne nói:
- Mẹ ạ, con lo ngại chuyện bệnh táºt mà không thể giấu mẹ. Con nghÄ© anh Edward Ferrars không được khá»e. Chúng ta đã ở đây được gần ná»a tháng rồi mà anh ấy vẫn chÆ°a đến thăm. Không có lý do gì ngoà i vấn Ä‘á»n sức khá»e khiến có sá»± cháºm trá»… nà y. Có việc gì khác lÆ°u anh lại ở Norland cÆ¡ chứ?
Bà Daswood đáp:
- Con nghÄ© anh ấy sẽ chóng đến đây nhÆ° thế hay sao? Mẹ không có ý nghÄ© gì. Ngược lại, nếu mẹ có lo lắng gì vá» việc nà y, đấy chỉ là nhá»› lại rằng đôi lúc anh không tá» ra vui vẻ và sẵn lòng chấp thuáºn lá»i má»i của mẹ, khi mẹ nói đến việc anh đến thăm Barton. Liệu Elinor có mong anh đến không?
- Con chÆ°a từng Ä‘á» cáºp việc nà y vá»›i chị ấy, nhÆ°ng dÄ© nhiên là chị ấy mong.
- Mẹ muốn nghÄ© con đã nhầm, vì hôm qua khi mẹ nói chuyện vá»›i chị con vá» việc mua vỉ lò sưởi trong phòng ngủ cho khách, nó bảo rằng khong cần gấp vì có lẽ má»™t thá»i gian nữa má»›i có khách đến ngụ.
- Tháºt là lạ! Äiá»u nà y có nghÄ©a gì đấy! NhÆ°ng không thể lý giải cho thái Ä‘á»™ của cả hai ngÆ°á»i! Cuá»™c chia tay lần cuối giữa hai ngÆ°á»i trông lạnh nhạt, Ä‘iá»m đạm nhÆ° thế nà o ấy! Há» trò chuyện vá»›i nhau trong buổi tối cùng theo cách uể oải là m sao! Theo cách Edward giã từ, không có sá»± khác biệt giữa Elinor và con: chỉ là mấy lá»i chúc tốt là nh của má»™t ngÆ°á»i anh trìu mến dà nh cho cả hai. Hai lần con cố ý để cho hai ngÆ°á»i được riêng tÆ° vá»›i nhau trong buổi sáng cuối cùng, má»—i lần anh Ä‘á»u Ä‘i theo con ra khá»i phòng má»™t cách khó hiểu. Và Elinor,khi rá»i xa Norland và Edward, đã không khóc nhÆ° con. Ngay cả bây giá» chị ấy vẫn luôn tá»± kiá»m chế. Có khi nà o chị ấy muốn lánh mặt má»i ngÆ°á»i, hoặc tá» ra bồn chồn hoặc bất mãn vì há» không?
|
06-07-2009, 12:43 AM
|
|
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hÆ° vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 9
Gia đình Daswood giỠđã ổn định tại Barton vá»›i tiện nghi há» chấp nháºn được. Ngôi nhà và khu vÆ°á»n, cùng má»i cảnh quan chung quanh, giỠđã trở nên quen thuá»™c vá»›i há». Những công việc thÆ°á»ng nháºt há» theo Ä‘uổi vốn chỉ cho Norland phân ná»a niá»m hứng khởi, giá» lại được tiếp tục qua niá»m vui lá»›n lao hÆ¡n là Norland có thể tạo ra, kể từ khi cha há» qua Ä‘á»i. Ngà i John Middleton đến thăm há» mõi ngà y trong hai tuần đầu, không thể giấu sá»± ngạc nhiên khi thấy há» luôn báºn rá»™n, vì ông không quen nhìn thấy nhiá»u công việc trong khu gia cÆ° của mình.
Há» không có nhiá»u khách thăm viếng ngoại trừ những ngÆ°á»i đến từ Barton Park; vì lẽ dù ngà i John đã khuyến khÃch há» nên giao du nhiá»u hÆ¡n quanh vùng, lặp Ä‘i lặp lại rằng cá»— xe của ông lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng cho há» sá» dụng, tinh thần Ä‘á»™c láºp của bà Daswood trấn áp lòng ham muốn giao tiếp của các con bà , và bà nhất quyết từ chối thăm viếng má»™t gia đình nà o ở cách xa hÆ¡n quãng Ä‘Æ°á»ng Ä‘i bá»™. Chỉ có và i gia đình sống cách quãng ngắn nhÆ° thế; không phải tất cả Ä‘á»u có thể giao hảo được.
Trong má»™t lần Ä‘i dạo, các cô gái đã tìm thấy má»™t ngôi biệt thá»± trông đáng kÃnh cách nhà há» má»™t dặm rưỡi, dá»c theo thung lÅ©ng Allenham hẹp quanh co phân nhánh từ Barton. Ngôi biệt thá»± gợi cho há» nhá»› chút Ãt vá» Norland, khÃch Ä‘á»™ng trà tưởng tượng của há» và khiến há» muốn tìm hiểu thêm vá» nÆ¡i nà y. NhÆ°ng sau khi dá» há»i, hỠđược biết rằng chủ nhân là má»™t bà cụ có tÆ° cách tốt, nhÆ°ng không thể giao tiếp vá»›i thiên hạ vì quá già yếu, không bao giá» bÆ°á»›c ra khá»i nhà .
Cả vùng thôn dã quanh há» có nhiá»u lối Ä‘i dạo đẹp mắt. Từ má»i khung cá»a sổ của ngôi nhà nghỉ mát, các đồi núi cao má»i má»c hỠđến thưởng ngoạn không khà trên các đỉnh, má»™t thay đổi hạnh phúc so vá»›i cát bụi từ các thung lÅ©ng phÃa dÆ°á»›i che lấp má»i vẻ đẹp trên cao.
Marianne và Margaret có má»™t buổi sáng đáng nhá»› là đi dạo đến má»™t trong các ngá»n đồi nà y, bị thu hút bởi ánh mặt trá»i mù má» dÆ°á»›i khung trá»i mÆ°a lâm râm, không còn chịu Ä‘á»±ng được khi bị giam hãm trong phòng nhÆ° hai ngà y trÆ°á»›c. Thá»i tiết không đủ hấp dẫn hai ngÆ°á»i kia xa rá»i cây bút chì và quyển sách của há», dù Marianne cho rằng cả ngà y hôm ấy trá»i sẽ đẹp và đám mây trông có vẻ Ä‘e dá»a há» sẽ bị thổi Ä‘i khá»i các ngá»n đồi. Thế là hai cô gái cùng nhau cất bÆ°á»›c.
Hai ngÆ°á»i thÃch chà đi xuống các triá»n đồi, vui mừng nháºn ra loáng thoáng từng mảng khung trá»i xanh, và khi cÆ¡n gió tây-nam thổi quáºt và o mặt há», há» thÆ°Æ¡ng hại cho bà mẹ và Elinor, vì đã e sợ nên không có dịp chia sẻ cảm giác vui thú nhÆ° thế.
Marianne nói:
- Trên Ä‘á»i có hạnh phúc nà o lá»›n lao hÆ¡n thế nà y không? Margaret, ta sẽ Ä‘i dạo nÆ¡i nà y trong hai giá».
Margaret đồng ý. Hai cô Ä‘i ngược chiá»u gió, vừa chống chá»i cÆ¡n gió vừa thá»a thÃch cÆ°á»i vang thêm khoảng 20 phút, rồi Ä‘á»™t nhiên mây giăng đầy đặc trên đầu, và cÆ¡n mÆ°a áºp xuống mặt mÅ©i há». Thất vá»ng và ngạc nhiên, hai cô Ä‘Ã nh phải quay lại, vì không có nÆ¡i nà o trú mÆ°a gần hÆ¡n nhà của há». Tuy nhiên, há» vẫn còn có Ä‘iá»u an ủi là có thể chạy tháºt nhanh theo triá»n đồi dốc dẫn thẳng xuống cá»a vÆ°á»n nhà há», đây là do tình thế bắt buá»™c hÆ¡n là phép tắc thông thÆ°á»ng.
Hai ngÆ°á»i bắt đầu chạy. Lúc đầu Marianne có lợi thế, nhÆ°ng cô bị trượt má»™t bÆ°á»›c và thình lình ngã xuống đất. Margaret không thể dừng bÆ°á»›c để giúp cô chị, phải tiếp tục chạy, và xuống đến chân đồi an toà n.
Má»™t thanh niên mang má»™t khẩu súng, cùng hai con chó chỉ Ä‘iểm quấn quÃt bên cạnh, Ä‘ang Ä‘i lên triá»n đồi cách Marianne Ãt bÆ°á»›c khi cô bị ngã xuống. Anh đặt khẩu súng xuống và chạy đến. Cô đã tá»± đứng dáºy, nhÆ°ng khi ngã cô Ä‘xa bị bong gân cổ chân, và cô khó đứng vững được. NgÆ°á»i thanh niên tỠý muốn giúp cô; và nháºn ra rằng do nữ tÃnh nhÅ©n nhặn cô thấy không cần trợ giúp, hai tay anh nâng cô lên rồi mang cô xuống triá»n đồi. Anh Ä‘i qua khu vÆ°á»n, bÆ°á»›c và o cánh cổng do Margaret mở ra, mang cô thẳng và o nhà , trong khi Margaret cÅ©ng vừa và o đến, không rá»i xa cho đến khi anh đặt cô chị xuống chiếc ghế trong hà nh lang.
Elinor và bà mẹ ngạc nhiên đứng dáºy khi hai ngÆ°á»i Ä‘i và o. Khi đôi mắt há» dán lên anh trong phân vân và ngưỡng má»™ kÃn đáo, anh tỠý xin lá»—i đã Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t và cho biết nguyên do bằng cá» chỉ thẳng thắn và nhã nhặn đến Ä‘á»™ vóc dáng anh, vốn đã đẹp trai khác thÆ°á»ng, cà ng thêm thu hút nhá» giá»ng nói và phong thái. Ngay cả nếu anh có già yếu, xấu xà và thô lá»—, bất kỳ hà nh Ä‘á»™ng chăm sóc nà o cho con gái bà cÅ©ng đủ được bà biết Æ¡n; Ä‘Ã ng nà y ảnh hưởng của tuổi trẻ, ngoại hình đẹp trai cùng hái Ä‘á»™ thanh lịch đã dấy lên sá»± quan tâm phải có hà nh Ä‘á»™ng cần thiết - đúng theo tâm tÆ° của bà .
Bà lặp Ä‘i lặp lại lá»i cảm Æ¡n anh, rồi qua giá»ng ngá»t ngà o cố hữu, bà má»i anh ngồi. NhÆ°ng anh từ chối vì ngÆ°á»i anh lấm bẩn và ướt sÅ©ng. Rồi bà khẩn khoản xin anh cho biết bà đã mang Æ¡n ai. Anh đáp tên anh là Willoughby, anh hiện cÆ° ngụ tại Allenham. Anh tỠý xin bà cho phép anh trở lại ngà y hôm sau để thăm há»i cô Daswood. Bà chấp nháºn ngay vinh dá»± nà y, rồi anh kiếu từ, khiến cho má»i ngÆ°á»i cà ng để tâm đến anh giữa cÆ¡n mÆ°a mù mịt.
Dáng vẻ đẹp trai và phong thái nhã nhặn đến khác thÆ°á»ng của anh láºp tức là đỠtà i cho má»i ngÆ°á»i ngưỡng má»™. Thói quen nịnh đầm của anh thÆ°á»ng khởi Ä‘á»™ng tiếng cÆ°á»i của Marianne, và tiếng cÆ°á»i cà ng rá»™n rã hÆ¡n vì vẻ bá» ngoà i thu hút của anh. Bản thân Marianne không nhìn ra anh nhiá»u nhÆ° những ngÆ°á»i còn lại, vì cÆ¡n bối rối khiến mặt cô Ä‘á» bừng, khi anh nâng cô lên, đã đánh mất khả năng cô đánh giá anh. NhÆ°ng cô đã nhìn ra anh đủ để cùng vá»›i má»i ngÆ°á»i cảm mến anh, qua tinh thần nống nà n vốn luôn Ä‘i kèm theo lá»i ca ngợi của cô. Con ngÆ°á»i và phong cách của anh đúng nhÆ° trà tưởng tượng của cô vẽ ra cho mẫu anh hùng của cốt truyện cô mê thÃch. Cách anh bế cô Ä‘i và o nhà , mà không tá» ra khách sáo gì trÆ°á»›c, chứng tá» suy nghÄ© nhanh nháºy và tÃnh cách hà nh Ä‘á»™ng cả quyết. Má»i chi tiết thuá»™c vá» anh Ä‘á»u đáng được để tâm nháºn xét. Tên anh nghe hay hay, nÆ¡i anh cÆ° ngụ nằm trong cùng thôn dã há» thÃch, và chẳng bao lâu cô đã thấy rằng trong má»i loại trang phục cho Ä‘Ã n ông, áo vét Ä‘i săn trông phù hợp nhất. Trà tưởng tượng của cô căng sức là m việc, các hồi tưởng của cô Ä‘á»u dá»… chịu, và cô không mà ng gì đến cÆ¡n Ä‘au của cổ chân bị bong gân.
***
Và o buổi sáng ngay khi thá»i tiết tốt đẹp trở lại cho phép Ngà i John ra khá»i nhà , ông đến thăm há». Ông đã nghe kể qua tai nạn của Marianne, bây giá» bị há»i han má»™t cách nôn nóng liệu ông có biết anh trai tẻ nà o tên là Willoughby ở Allenham hay không.
Ông thốt lên:
- Willoughby! Gì thế? Anh ấy Ä‘ang ở đây à ? Äây là tin vui; ngà y mai tôi sẽ Ä‘i má»i anh đến dùng bữa ngà y Thứ Năm.
Bà Daswood nói:
- Thế là ông quen biết ạnh ấy.
- Quen biết! Chắc chắn là tôi có quen biêt. Anh ấy xuống đây chơi mỗi năm.
- Anh ấy là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o?
- Bà hãy tin tôi, mẫu thanh niên cũng tốt như bất kỳ ai khác. Một tay súng săn khá, và không có ai ở Anh quốc cưỡi ngựa gan lì như thế.
Marianne khinh miệt thốt lên:
- Ông chỉ nói vá» anh ấy có thế thôi sao? TÆ° cách trong giao tiếp thân máºt là nhÆ° thế nà o? Anh ấy theo Ä‘uổi những gì, có những biệt tà i gì, khả năng thiên phú ra sao?
Ngà i John bối rối má»™t Ãt:
- Quả tháºt, tôi không biết gì nhiá»u vá» anh ấy hÆ¡n thế. NhÆ°ng anh chà ng dá»… chịu, vui vẻ, có má»™t con chó cái Ä‘en chỉ Ä‘iểm giá»i tôi chÆ°a từng thấy. Con chó nà y có Ä‘i theo anh hôm nay không?
Nhưng Marianne không muốn nói qua mầu lông con chó của anh để là m ông hà i lòng, cũng như ông không thể diễn tả những sắc mà u của tâm tư anh để là m cô hà i lòng.
Elinor há»i:
- Nhưng anh ấy là ai? Gốc gác ở đâu? Anh có nhà ở Allenham không?
Vá» Ä‘iểm nà y, Ngà i John có thể cho thông tin rõ rà ng hÆ¡n. Ông cho há» biết rằng anh Willoughby không có sá»± sản riêng trong vùng, mà chỉ lÆ°u lại đây khi đến thăm bà cô ngụ ở Allenham Court, ngÆ°á»i có quan hệ há» hà ng vá»›i anh và sẽ để thừa kế cho anh các món sở hữu cá nhân. Ông thêm:
- Vâng, vâng, cô Daswood, anh ấy là ngÆ°á»i rất đáng tóm lấy. Anh ấy có riêng sá»± sản nhỠở Somersetshire; và nếu tôi là cô, tôi sẽ không muốn mang em gái cho anh ta dù có xảy ra mấy việc ngã lăn xuống đồi. Cô Marianne không nên trông mong thu tóm má»i Ä‘Ã n ông cho mình. Brandon sẽ ghen tức, nếu cô không khôn khéo.
Bà Daswood mỉm cÆ°á»i pha trò :
- Tôi không tin cái anh Willoughby nà y sẽ khó chịu vì bị má»™t trong các cô con gái của tôi thá» việc mà ông gá»i là tóm lấy anh ấy. Chúng nó không được dạy dá»— theo cách nà y. Äà n ông Ä‘á»u được an toà n vá»›i chúng tôi; cứ để cho hỠđược già u có mãi mãi. Tuy nhiên, theo ý ông nói, tôi lấy là m vui mà thấy rằng anh ấy là má»™t thanh niên đáng kÃnh, và phải là ngÆ°á»i đủ tÆ° cách má»›i là m quen vá»›i anh được.
Ngà i John lặp lại:
- Tôi tin rằng anh là má»™t mẫu thanh niên cÅ©ng tốt nhÆ° bất kỳ ai khác. Tôi nhá»› đêm Giáng Sinh vừa qua tại buổi nhảy thân máºt ở nhà tôi, anh ta nhảy từ 8 giỠđến 4 giá» sáng, mà không há» ngồi nghỉ.
Mắt tròn xoe, Marianne thốt lên:
- Anh nhảy nhÆ° thế tháºt Æ°? Vá»›i thanh lịch, vá»›i sức sống chứ?
- Äúng thế, rồi 8 giá» sáng anh phóng lên ngưạ Ä‘i săn.
- Äây là điá»u tôi thÃch; má»™t ngÆ°á»i trai trẻ phải là nhÆ° thế. Dù cho anh có theo Ä‘uổi những gì, sá»± háo hức trong các theo Ä‘uổi nà y không nên ở mức bình dị, không mang lại cho anh cảm giác mệt má»i.
Ngà i John nói :
- Vâng, vâng, tôi thấy rồi sẽ ra sao, rồi tôi sẽ thấy. Bây giỠcô định quyến rũ anh ấy mà không còn nghĩ gì đến ông Brandon tội nghiệp.
Marianne trầm giá»ng:
- Äấy là cách nói mà tôi đặc biệt không thÃch. Tôi ghét ngôn từ bình dân có ý dà dá»m; "quyến rÅ©" hoặc "chinh phục" là những từ nghữ ghê tởm nhất. Nó cho thấy xu hÆ°á»›ng thô tục, bần tiện, và nếu cách dùng có bao giỠđược xem là tinh không, thì từ lấu thá»i gian đã lấy Ä‘i má»i tế nhị.
Ngà i John không hiểu lắm ẩn ý mắng má» nà y; nhÆ°ng ông cÆ°á»i theo cách thoải mái nhất của ông, ròi trả lá»i:
- À, tôi Ä‘oan chắc cô sẽ có thà nh tÃch chinh phục nhiá»u, bằng cách nà y hay cách khác. Tá»™i nghiệp Brandon! Ông ta đã buồn nhiá»u rồi, và tôi có thể nói cho cô biết, ông ấy đáng cho cô quyến rÅ© dù cho xảy ra mấy vụ trượt ngã và bong cổ chân.
|
06-07-2009, 12:47 AM
|
|
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hÆ° vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 10
Willoughby - con ngÆ°á»i có phong cách, ngÆ°á»i bảo há»™ sức khoẻ cho Marianne cÅ©ng nhÆ° cho Margaret - đến ngôi nhà nghỉ mát và o sáng hôm sau để thăm há»i bệnh tình theo tÆ° cách rieng, có thêm vẻ thanh lịch ở bá» ngoà i chứ không phải thêm lý do chÃnh xác là thăm bệnh. Bà Daswood đón tiếp anh qua phép lịch sá»± hÆ¡n cả ngà y trÆ°á»›c - cá»™ng thêm thái Ä‘á»™ tá» tế do lá»i của Ngà i John kể vá» anh và cÅ©ng do chÃnh bà cảm thấy biết Æ¡n anh. Má»i việc diá»…n ra trong buổi thăm viếng Ä‘á»u cho anh thấy khả năng nháºn thức, phong cách, thái Ä‘á»™ trìu mến lẫn nhau, và vẻ thoải mái trong tình thân gia đình mà tai nạn kia đã giá»›i thiệu cho anh. Anh không cần phải thăm viếng lần thứ hai để nháºn ra sá»± thu hút của há».
Anh nháºn thấy cô Daswood có nÆ°á»›c da mịn mà ng, dáng vẻ cân đối, vóc ngÆ°á»i khá đẹp; nhÆ°ng Marianne cà ng xinh đẹp hÆ¡n. Vóc ngÆ°á»i cô cà ng nổi báºt hÆ¡n, dù không được cân đối nhÆ° cô chị qua khuyết Ä‘iểm vá» chiá»u cao. Khuôn mặt cô trông yêu kiá»u đến ná»—i dù có giả dối ca tụng cô là mỹ nhân, vẫn có nhiá»u sá»± tháºt hÆ¡n là trắng trợn. Da cô nâu giòn nhÆ°ng tÆ°Æ¡i sáng; dáng vẻ Ä‘á»u đẹp;nụ cÆ°á»i ngá»t ngà o, hấp dẫn; và từ đôi mắt Ä‘en tuyá»n của cô ánh lên má»™t sức sống, má»™t tinh thần, má»™t háo hức mà ai nháºn ra cÅ©ng vui theo. Äối vá»›i Willoughby, những biểu lá»™ từ đôi mắt cô ban đầu có phần dè dặt khi cô xấu hổ nhá»› lại cách anh cứu giúp cô. NhÆ°ng khi việc nà y qua Ä‘i, khi cô trấn tÄ©nh lại được tinh thần - khi cô nháºn ra anh đã kết hợp thẳng thắn vá»›i sinh Ä‘á»™ng trong phong cách gia giáo hoà n hảo của má»™t ngÆ°á»i cao quý. Và trên hết, khi cô nghe anh nói rằng anh mê thcÃh âm nhạc và khiêu vÅ©, cô nhìn anh vá»›i vẻ chấp thuáºn nhÆ° để thu tóm cho cô phần quan trá»ng nhất của ngôn từ anh trong cả thá»i gian thăm viếng còn lại.
Chỉ cần nhắc đến bất kỳ thú Ä‘am mê nà o là đủ thu hút cô và o câu chuyện. Cô không thể giữ im lặng vá»›i các Ä‘á» tà i nhÆ° thế, cÅ©ng không cả thẹn hoặc dè dặt khi thảo luáºn. Hai ngÆ°á»i nhanh chóng nháºn ra rằng há» cùng chia sẻ thú vui khiêu vÅ© và âm nhạc, và đấy là xuất phát từ sá»± hòa hợp của óc phán Ä‘oán trong má»—i chủ Ä‘á». Cảm thấy được khÃch lệ để tìm hiểu thêm quan Ä‘iểm của anh, cô bắt đầu há»i han anh qua Ä‘á» tà i văn há»c. Qua tinh thần cuồng nhiệt, cô nhắc đến tác giả mà cô yêu mến; đến ná»—i bất kỳ thanh niên nà o ở tuổi 25 hẳn sẽ vô cảm nếu không chứng tá» tác phẩm ấy là kiệt tác, bất luáºn trÆ°á»›c đó anh ta đã chê bai đến đâu. Những khiếu thưởng thúc của há» trùng hợp nhau má»™t cách nổi báºt. Hai ngÆ°á»i Ä‘á»u tâm đắc vá»›i cùng má»™t tá»±a sách, cùng những Ä‘oạn văn. Nếu anh có ý kiến dị biệt hoặc phản bác thì cÅ©ng không kéo dà i lâu vá»›i luáºn cứ mạnh mẽ và đôi mắt tinh anh của cô. ANh đồng ý vá»›i má»i khẳng định của cô, nắm bắt lấy má»i nhiệt tình của cô; và chẳng bao lâu há» cùng nhau trò chuyện nhÆ° hai ngÆ°á»i đã thân quen má»™t thá»i gian dà i.
Ngay sau khi anh ra vá», Elinor nói:
- Nà y, Marianne, chị thấy chỉ trong môt buổi sáng em đã kết thúc được nhiá»u việc. Em đã đồng tình vá»›i má»i ý kiến của anh Willoughby trong hầu hết Ä‘á» tà i quan trá»ng. Em biết anh ấy nghÄ© thế nà o vá» Cowper và Scott; em tin tưởng cách thức anh ta phê bình các vần thÆ¡ nà y; em nhìn nháºn anh ca ngợi không quá đáng vá» Pope. NhÆ°ng là m thế nà o mối giao tiếp của em sẽ kéo dà i theo cách giải quyết rốt ráo má»i Ä‘á» tà i thảo luáºn nhÆ° thế? Chẳng bao lâu em không còn Ä‘á» tà i tâm đắc nà o khác . Gặp thêm má»™t buổi nữa cÅ©ng đủ giải thÃch những cảm tưởng của anh vá» vẻ đẹp nên thÆ¡, buổi thứ hai vá» những cuá»™c hôn nhân, rồi em sẽ không còn gì thêm để há»i.
Marianne thốt lên:
- Chị Elinor, thế nà y có đúng má»±c không? Có công tâm không? Những ý tưởng của em có há»i hợt không? NhÆ°ng em hiểu chị muốn nói gì. Em đã qua thoải mái , quá vui vẻ, quá thẳng thắn. Em đã liá»u sai sót mà không muốn mà u mè! Em đã cởi mở và chân tình trong khi đáng lẽ em phải dè dặt , vô hồn, nhạt nhẽo và dối trá. Nếu em chỉ nói vá» thá»i tiết và đưá»ng sá, và nếu 10 phút chỉ nói má»™t câu, thì hẳn sẽ không bị trách cứ nhÆ° thế.
Bà mẹ nói:
- Con yêu, con không nên cảm thấy bị xúc phạm vì Elinor - chị con chỉ muốn bông đùa thôi. Mẹ có thể trách mắng chị con, nếu nó muốn kiểm soát niá»m vui của con khi trò chyện vá»›i ngÆ°á»i bạn má»›i của chúng ta.
Marianne được xoa dịu ngay.
Vá» phần Willoughby, anh tá» ra má»i cách đẻ biểu lá»™ niá»m vui trong mối giao tiếp của há» và cho thấy anh Æ°á»›c muốn mói giao tiếp cà ng gắn bó thêm.Anh đến thăm viếng há» mõi ngà y. Ban đầu anh lấy lý do là thăm há»i tình trạng sức khá»e của Marianne, nhÆ°ng anh được khÃch lệ qua thái Ä‘á»™ chà o đón ngà y cà ng lịch sá»±, nên sau đấy lý do trở nên không cần thiết trÆ°á»›c khi anh không thể viện cá»› nà o, vì Marianne đã là nh hẳn. Cô phải giam mình trong nhà và i ngà y, nhÆ°ng chÆ°a bao giá» bị giam mình Ãt tẻ nhạt hÆ¡n lần nà y. Willoughby là chà ng trai trẻ có nhiá»u tà i năng, óc tưởng tượng nhạy bén, tinh thần sôi Ä‘á»™ng, cá» chỉ phóng khoáng đầy tình cảm. Anh đúng là ngÆ°á»i có mãnh lá»±c lôi cuốn con tim của Marianne; vì qua các tố chất nhÆ° thế, anh kết hợp không chỉ nhân cách quyến rÅ© mà còn là nhiệt tâm tá»± nhiên, bây giỠđược nhiệt tâm của cô khÆ¡i dáºy thêm và cà ng được tình cảm của cô chấp nháºn hÆ¡n là bất cứ thứ gì khác.
Mối giao hảo vá»›i anh, dần dần trở nên niá»m vui tuyệt diệu nhất cho cô. Há» cùng nhau Ä‘á»c văn thÆ¡, trò chuyện , Ä‘Ã n hát; anh có khiếu âm nhạc đáng kể; anh Ä‘á»c văn thÆ¡ bằng má»i cảm nháºn và tâm hồn mà Edward không may còn thiếu.
Trong xét Ä‘oán của bà Daswood, anh cùng toà n bÃch nhÆ° Marianne. Elinor không thấy gì để chê anh, ngoại trừ anh muốn nói tháºt nhiá»u những gì anh nghÄ© má»—i khi có dịp mà không để ý ai Ä‘ang nói vá»›i ai hoặc nói trong hoà n cảnh nà o-nhÆ°ng cái táºt nà y lại rất giống cô em và đặ biệt là m hà i lòng cô em. Anh thiếu cẩn trá»ng qua cách hấp tấp định hình và phát biểu ý kiến vá» những ngÆ°á»i khác, bá» qua phép lịch sá»± khi bắt ngÆ°á»i khác chú ý tuyệt đối đến Ä‘iá»u Ä‘ang ngá»± trị trong tÆ° tưởng anh, và dá»… dà ng xem nhẹ những khuôn phép xã há»™i. Elinor không thể chấp nháºn tÆ° cách nà y, mặc cho tất cả những gì anh và Marianne muốn nói để biện há»™.
Bây giá» Marianne bắt đầu nháºn ra rằng ná»—i vô vá»ng chiếm lÄ©nh cô ở tuổi 16-e không thể gặp má»™t ngÆ°á»i có thể thá»a mãn các ý tưởng của cô vá» toà n bÃch-đã trở nên vá»™i và ng và vô lý. Willoughby là tất cả những gì mà trà tưởng tượng của cô đã vẽ vá»i-trong những giá» phút bất hạnh ấy và cả trong má»i thá»i khoảng vui vẻ hÆ¡n-vá» ngÆ°á»i có khả năng là m cho cô gắn bó. Cá» chỉ của nah biểu lá»™ ý anh muốn mình là con ngÆ°á»i trong má»™ng nhÆ° thế của cô, cÅ©ng tha thiết ngang bằng vá»›i năng lá»±c mạnh mẽ của anh.
Mẹ cô cÅ©ng thế, trong tâm tưởng bà không há» hồ nghi vá» cuá»™c hôn nhân giữa hai ngÆ°á»i. TrÆ°á»›c khi má»™t tuần trôi qua, vÆ¡i triển vá»ng sang già u của anh, bà đã hy vong và chỠđợi cuá»™c hôn nhân nà y; rồi bà thâm tá»± chú mừng mình đã có được hai chà ng rể nhÆ° Edward và Willoughby.
à tình của Äại tá Brandon dà nh cho Marianne, vốn đã được những ngÆ°á»i bạn của ông sá»›m khám phá ra, bây giá» trở nên rõ rà ng trÆ°á»›c mắt Elinor, trong khi những ngÆ°á»i kia không còn nháºn ra nữa. Há» quay ra chsu ý và hóm hỉnh vá»›i tình địch may mắn hÆ¡n của ông, và các chế giá»…u vá»›i ông là đối tượng trÆ°á»›c khi ý tình lá»™ ra, giỠđã được rút lại khi sá»± bông đùa bắt đầu thá»±c sá»± gắn kết vá»›i cảm nháºn của ông. Mặc dù không muốn tịn, Elinor vẫn phải tin rằng những tâm tÆ° mà bà Jennings gán cho ông chỉ để thá»a mãn cho riêng bà , bây giá» tháºt ra là được em gái cô khÃch Ä‘á»™ng. Tuy nhiên, cô cÅ©ng thấy dù tình cảm của em gái mình nghiêng vá» Willoughby do hai ngÆ°á»i có tÃnh khà giống nhau, tố chất trái ngược chÆ°a hẳn là trở ngại cho Äại tá Brandon. Cô nhìn sá»± viêc mà lo lắng, vì má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trầm lặng ở tuổi 35 có thể mong đợi được gì, khi đối đầu vá»›i má»™t anh trai trẻ sinh Ä‘á»™ng ở tuổi 25? Vì cô không thể ngay cả khi chúc cho ông được toại ý, cô tháºt tâm mong ông nên dá»ng dÆ°ng. Cô mến ông-dù cho ông nghiêm nghị và kÃn đáo, cô thấy nÆ¡i ông má»™t đối tượng đáng quan tâm. TÆ° thái của ông dịu dà ng, dù nghiêm túc, vẻ kÃn đáo của ông dÆ°á»ng nÆ° là do kièm chế tÃnh khà hÆ¡n là do tâm tÆ° u sầu tá»± nhiên. Ngà i John đã nói bóng gió vá» những thÆ°Æ¡ng Ä‘au và tuyệt vá»ng trong quá khÃ, nên qua đấy cô tin rằng ông là má»™t ngÆ°á»i bất hạnh, nên cô phán xét ông vá»›i kÃnh trá»ng và cảm thông.
Có lẽ cô thÆ°Æ¡ng hại và tôn quý ông thêm vì Willoughby và Marianne xem nhẹ ông, nghÄ© ông không được sinh Ä‘á»™ng và tÆ°Æ¡i trẻ, dÆ°á»ng nÆ° quyết tâm đánh giá thấp các phẩm chất của ông.
***
Má»™t ngà y, khi há» cùng nhau Ä‘á» cáºp đến ông, Willoughby nói:
- Brandon chỉ là má»™t mẫu ngÆ°á»i ai nấy có thể nói tốt, nhÆ°ng không ai mà ng đến; là ngÆ°á»i tất cả Ä‘á»u thÃch gặp, nhÆ°ng không ai nhá»› đã nói đến.
Marianne thốt lên:
- Äúng là em nghÄ© ông ấy nhÆ° thế.
Elinor nói:
- NhÆ°ng đừng nói khoác vá» Ä‘iá»u nà y, vì hai ngÆ°á»i Ä‘á»u không công tâm. Má»i ngÆ°á»i trong gai đình Ngà i John Ä‘á»u trá»ng vá»ng ông ấy, còn bản thân tôi lúc nà o gặp ông cÅ©ng Ä‘á»u muốn bá» thá»i giá» trò chuyện vá»›i ông.
Willoughby đáp:
- Äược cô bảo trợ chắc chắn có lợi cho ông ấy; nhÆ°ng được những ngÆ°á»i khác trá»ng vá»ng, chÃnh đây là điá»u đáng chê trách. Ai lại muốn hạ mình tá»± là m nhục để được những phụ nữ nhÆ° Phu nhân Middleton và bà Jennings đánh giá cao, là những ngÆ°á»i ai nấy Ä‘á»u dá»ng dÆ°ng?
- NhÆ°ng có lẽ sá»± sỉ nhục của những ngÆ°á»i nhÆ° anh và Marianne giúp bù đắp cho ý kiến của Phu nhân Middleton và mẹ của bà . Nếu lá»i ngợi khen của há» có giá trị chê bai, lá»i chê bai của hai ngÆ°á»i có thể có giá trị ngợi khen; vì há» không phải kém phân biệt tốt xấu so vá»›i định kiến và bất công của hai ngÆ°á»i.
- Khi bảo vệ cho ngÆ°á»i cô che chở, cô có thể trở nên thô lá»—.
- NgÆ°á»i được tôi che chở, theo cách anh nói, là má»™t ngÆ°á»i đầy nháºn thức; và nháºn thức luôn hấp dẫn tôi. Äúng thế, Marianne, ngay cả dối vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ở tuổi giữa 30 và 40. Ông ấy đã kinh qua nhiá»u việc trên thế gian; đã sống ở nÆ°á»›c ngoà i, đã từng Ä‘á»c nhiá»u, có đầu óc biết suy nghÄ©. Chị đã tìm thấy nÆ¡i ông khả năng cho chị nhiá»u kiến thức trong những lÄ©nh vá»±c khác nhau, và ông luôn sẵn lòng trả lá»i các câu há»i của chị qua tÆ° cách có gia giáo và bản chất tôt đẹp.
Marianne khinh thÆ°á»ng thốt lên:
- Äiá»u nà y có nghÄ©a, nhÆ° ông ấy đã kể cho chị nghe, rằng Äông Ấn có khà háºu nóng bức và muá»—i mòng gây phiá»n toái.
- Chị chắc chắn là ông ấy đã kể cho chị nghe, nếu chị có há»i; nhÆ°ng các câu há»i của chị là vá» những Ä‘iểm chị dã biết trÆ°á»›c.
Willoghby nói:
- Có lẽ những gì ông ấy đã qua sát là các quan thuá»™c địa, tiá»n và ng mẫu quốc và kiệu cáng.
- Tôi có thể nói rằng những quan sát của ông ấy rá»™ng hÆ¡n tÃnh ngay thẳng của anh. NhÆ°ng tại sao anh có ác cảm vá»›i ông ấy?
- Tôi không có ác cảm. Ngược lại, tôi xem ông ấy là ngÆ°á»i đáng kÃnh, được má»i ngÆ°á»i khen và không được ai chú ý đến; ngÆ°á»i có nhiá»u tiên hÆ¡n mức có thể chi tiêu, có nhiá»u thá»i giá» hÆ¡n là biết phải dùng nhÆ° thế nà o, và có hai áo choà ng mõii năm.
Marianne thốt lên:
- Thêm và o đấy là ôgn không có khả năng thiên bẩm, khiếu thẩm mÄ©, hoặc tinh thần. Thêm nữa là sá»± cảm thông của ông không thấy rạng rỡ, các cảm xúc của ông không nồng nà n, giá»ng nói của ông không biểu lá»™ ý tình.
Elinor đáp:
- Em nói qua các khiếm khuyết của ông mà quá thiên vá» khối lượng và năng lá»±c của chÃnh mình, đến ná»—i lá»i khen mà chị có thể dà nh cho ông so ra lại là lạnh nhạt và chán ngắt. Chị chỉ có thể nháºn xét ông ấy là ngÆ°á»i có tình cảm, có gia giáo, có kiến thức, cách ăn nói nhẹ nhà ng và , chị tin chắc, có má»™t tâm hồn dá»… mến.
Willoughby thốt lên:
- Cô Daswood, bây giá» cô Ä‘ang đối xá» vá»›i tôi má»™t cách không khoan nhượng. Cô Ä‘ang cố xoa dịu tôi bằng lý lẽ, thuyết phục tôi chống lại chủ ý của tôi. NhÆ°ng không được đâu. Cô có thể thấy tôi cÅ©ng bÆ°á»›ng bỉnh giống nhÆ° cô có thể khéo léo. Tôi có ba lý do không thể lý giải được cho ác cảm vá»›i Äại tá Brandon: ông ấy cảnh cáo tôi vá» mÆ°a bão khi tôi muốn trá»i quang đãng, ông ấy chê bai việc tôi phóng tốc Ä‘á»™ trên xe song mã hai bánh, và tôi không thể thuyết phục ông ấy mua con ngá»±a nâu của tôi. Tuy thế, nếu cô có thấy mãn nguyện để được nghe rằng tôi tin cá tÃnh cảu ông ấy là không thể chê trách theo những phÆ°Æ¡ng diện khác, thì tôi sẵn sà ng thú nháºn. Và để đáp lại lá»i xác nháºn nà y mà tôi cảm thấy Ä‘au Ä‘á»›n, cô không thể tÆ°á»›c Ä‘oạt quyá»n của tôi có ác cảm vá»›i ông ấy nhÆ° bấy lâu nay.
|
|
|
| |