Lăng Hạo Thiên đứng đối diện hai đại hán đang đằng đằng sát khí, mỉm cười: “Cái gì? Sao các ngươi không tiếp tục, đánh hay lắm, rất lôi cuốn!”
Hữu đại hán nhìn xuống dưới, ngay thân đại hán đang thống khổ đó hỏi: “Điền huynh, huynh không sao chứ?”
Vị đại hán được gọi Điền huynh sậm mặt nói: “Phan huynh, ma huyệt của ta bị cấm chế, huynh giúp ta giải khai?”
Vị đại hán họ Phan quay đầu, nhằm thân thượng Điền đại hán quả nhiên có một mảnh vỏ đậu phộng, vội lấy mảnh vỏ ra, dụng chỉ nhằm Điền đại hán giải khai huyệt đạo.
Điền đại hán cũng không thể chuyển động, thân thể dường như bị đông cứng, thật đáng thương, liền thổ huyết, Phan đại hán hoang mang tập tức ngừng lại.
Lăng Hạo Thiên bóc lấy một ít lạc rang, bỏ vào miệng nhâm nhi: “Ha! Lợi hại, người mình đánh người của mình.” Chàng thấy mọi người đều dừng lại, cười lớn: “Sao không đánh tiếp? Nếu không bổn thiếu gia phải đi ngủ à, thật mệt mỏi mà.”
Phan đại hán giận dữ quát: “Đương nhiên phải đánh!” Nói rồi cự thủ nhằm Lăng Hạo Thiên hướng đến.
Hơn nữa gã đại đán còn lại cũng hợp công.
Lăng Hạo Thiên vờ hoảng sợ nói: “Các người điên rồi! Đánh ta làm gì?” Hữu thủ phóng ra những hạt lạc rang, đích thị “Mãn Thiên Tinh thủ pháp”, chỉ nghe thấy hai tiếng “Phanh phanh” tiếp tục.
Hai đại hán đó cũng đã bị chế trụ huyệt đạo đứng yên tại chỗ.
Lăng Hạo Thiên đắc ý: “Ba người các ngươi nghe đây, là ngươi động thủ với người ta trước. Đến công đường, bổn thiếu gia cũng không sợ các ngươi, nơi đây có nhiều nhân chứng, không sợ ngươi xuyên tạc sự thật.”
Phan đại hán nói: “Đứng đó! Tiểu quỷ, đại gia ta là người của Thần Ưng Bảo, khôn hồn thì biết điều, mau thả chúng ta, nếu không thì Thần Ưng Bảo huynh đệ khắp thiên hạ….Hừm!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta sợ, ngươi đe dọa bổn thiếu gia à! Mẹ ngươi, ngươi nhầm người rồi! Ta cho ngươi trở về gọi cứu binh!” Tức thì nhằm “Khí hải huyệt” ba người điểm tới.
Ba người bị Lăng Hạo Thiên phế bỏ võ công, trừng mắt tức giận về hướng chàng, hận không thể phanh da xẻ thịt, vội vã muốn đào tẩu.
Lăng Hạo Thiên quát: “Đứng lại!”
Điền đại hán run sợ hỏi: “Ngươi…Ngươi còn muốn làm gì?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Còn thiệt hại thì sao! Các ngươi đã phá hoại nhiều thứ, muốn đào tẩu trừ phi bồi hoàn mọi thứ!”
Điền đại hán hỏi: “Phải bồi thường bao nhiêu?”
Lăng Hạo Thiên hướng đến viên chưởng quầy đang run sợ ẩn nấp sau quầy tính tiền hỏi: “Chưởng quầy, bồi hoàn bao nhiêu?”
Chưởng quầy toàn thân run lẩy bẩy, sợ hãi nói: “Việc này…Không cần, miễn đi!” Đương nhiên không phải hắn không quan tâm đến ngân lượng, người Thần Ưng Bảo không kéo đến phá đã là điều may mắn lắm rồi.
Lăng Hạo Thiên đang đắc ý trong tư thế một vị anh hùng, đâu thể để yên, quát ầm ĩ: “Sao có thể thế? Mọi việc trên thiên hạ phải có đạo lý, ta làm “Vô Tu Lão Đại”! Đền 320 lượng cho người ta! Chưởng quầy, ngươi mau thu nợ!”
Ngay tại quầy, đại hán từ trong ruột tượng rút ra 320 lượng, quả thật tính toán để mua Duyệt Lai Khách Sạn cũng không đến 320 lượng. Lăng Hạo Thiên tựa như hổ báo, nhằm ba người tống tiền! Tức khắc ba người lập tức chuyển thân ra khỏi khách sạn!
Lăng Hạo thấy bộ dạng bất phục của họ, đắc ý nói: “Ngươi bồi thường như thế, không được, ta tăng giá!”
Đại hán xuất ra 320 lượng phẫn hận nói: “Tiểu quỷ, đại gia kim nhật nhất tài, bất quá, đảm lược ngươi lưu hạ vạn nhân (danh tự “Đích ý tư)?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hỗn đa! Gia môn tài bồi bách nhân, sao lại có thể lưu hạ vạn nhân, ta không làm!”
Phan đại hán tức khí nói: “TIểu quỷ, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, ai…”
Lăng Hạo Thiên phóng xuất “Lạc đạn” nhằm miệng Phan đại hán, nhãn thần từng trừng, quát to: “Hỗn đản, Vương bát đản, ngươi nghĩ hiện tại ngươi đang ở tình huống nào, có khả năng phản kháng ư! Cắn càn à!”
Đại hán đó lập tức hoang mang lo sợ nhằm cửa bôn tẩu.
Lăng Hạo Thiên quát lớn: “Đứng lại.” Trò chơi hấp dẫn này dường như muốn tiếp tục, không trông đến ba người cặn bã này, chàng không thể nghỉ ngơi được hay sao
Đại hán đó nói: “Ngươi…Còn gì nữa?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Mẹ ngươi! Ngươi, ngươi không thể lịch sư!”
Đại hán nói: “Được! Được! Thiếu gia, ngài còn muốn dạy bảo gì?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Lập tức lấy ra 120 lượng, phí bồi thường danh dự tổn thất.”
”Điều này…” Đại hán lập tức trở nên ngớ ngẩn.
Lăng Hạo Thiên thấy vậy, đắc ý nói: “Tăng lên 220 lượng, mau lên!”
Hai vị đại hán bên cạnh thất kinh mỗi người xuất 120 lượng đặt lên bàn nói: “Thiếu gia, chỉ có bao nhiêu thôi, chúng tôi có thể đi!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Bất đả bất minh, bất đả bất hưởng, là ngươi đã biết sai lầm, miễn “Cổn” nhất tự, không hy vọng gặp lại. Đi đi!”
Tam đại hán Thần Ưng Bảo như được đại xá, vội vàng bỏ đi.
Lăng Hạo Thiên cười lớn, lấy 320 lượng đưa cho chưởng quầy, kỳ thực chỉ thấy chưởng quầy xua tay: “Thiếu gia, ta không thể nhận, họ có thể quay lại kiếm ta tính sổ!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Đừng sợ, 320 lượng này tính toán cho ngươi phát mãi khách sạn cũng đủ, nhận đi. Ta nghĩ khách sạn của ngươi làm ăn không tốt, nên cải thiện lại, thêm vào 320 lượng này, đến một nơi khác xây khách sạn, như quả bọn người Thần Ưng Bảo có đến đây, mọi chuyện cứ để ta lo!”
Nói rồi, hữu thủ hướng đến, trung nhị nhất tịnh, phi thân ba bước điểm chỉ lên bức vách: “Thần Ưng Bảo, Thiên Địa Tiểu Thần Long dã, tuỳ hậu giáo.” Lăng Hạo Thiên nghĩ thầm, hà tất phải lưu lại chân danh, mang lại nhiều phiền phức cho Hoa Sơn, phụ thân ta đích thị thần long của Hoa Sơn, Ta xưng danh “Thiên Địa Tiểu Thần Long” thật xác đáng.
Tựa như long phi phượng vũ, nhập bích ba phân, thẳng hướng chưởng quầy đang run lẩu bẩy!
Văn nhược thư sinh kinh ngạc nghĩ thầm “Đàn chỉ thần công” tuyệt kỹ phi phàm, được xuất thủ bởi vị thiếu niên anh tuấn đó, hoa mắt ngất đi.
Lăng Hạo Thiên nhìn bộ dạng văn nhược thư sinh như thế vội phóng tới bên cạnh chàng ta, đỡ lấy hắn, kinh ngạc nói: “Ha, thân thể mềm mại, eo lưng thanh mảnh.” Tuy trong lòng cảm thấy kỳ lạ, thấy văn nhược thư sinh sắc mặt nhợt nhạt, vai trái, ngực phải, bụng dưới đều có huyết tích thấm qua xiêm y, vì thế nhanh chóng ôm lấy chàng ta về phòng.
Lăng Hạo Thiên xuất thân Hoa Sơn, lấy việc cứu nhân độ thế làm trọng, hơn nữa trí tuệ xuất sắc, Hoa Sơn y học dụng điển, chàng đương nhiên thuộc nằm lòng.
Tác giả: Diện Bao Dịch:hoangtuech12 nguồn :Hoa Nguyệt Tao Đàn
Y thuật Lăng Hạo Thiên không hề thấp hơn Lăng Chấn Nhạc, vì thế, chàng thấy văn nhược thư sinh thụ thương, trong lòng muốn nhất triển thân thủ, thi triển sở học.
Lăng Hạo Thiên đặt văn nhược thư sinh lên giường, cởi bỏ y phục của chàng ta, kiểm tra thương tích, tức thời thất kinh, không thể tưởng được.
Bởi vì trước mắt chàng đích thị một thuỷ lam sắc bao bọc thân thể, thân thể người này tỏa ra hương thơm xử nữ.
Lăng Hạo Thiên kiểm tra vết thương trên thân thượng của nàng, phát giác trên thân thể tuyết bạch đích thị “Ngọc nữ phong” và “Tùng lâm.”
Lăng Hạo Thiên thật là thân bất do kỷ!
Hơn nửa ngày, sau khi đả thông tư tưởng, chàng nhanh chóng đóng cửa sổ, song thủ run rẩy kéo kéo thuỷ lam sắc xuống. Cứu người quan trọng, bất quản nam hay nữ, kể cả việc nam nữ thụ thụ bất thân.
Chỉ thấy bên sườn trái nối tiếp với ngực, xuất hiện hắc chưởng ấn.
Lăng Hạo Thiên than thầm: “Hảo độc chưởng, không thể nghĩ được sao nàng ta có thể chịu đựng được trong thời gian dài như vậy.”
Nhãn thần Lăng Hạo Thiên hướng đến hữu nhũ của nàng, cũng đầy huyết tích, khẳng định vết thương do cương kiếm, nhất thời thất kinh, sợ hãi nói: “Không thể nghĩ nàng ta yếu ớt thế mà có công lực như vậy, giang hồ quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.”
Lăng Hạo Thiên run run hạ thuỷ lam sắc xuống dưới khố của nàng, lập tức phát hiện có ba vết thương gần tam giác “Tùng lâm” của nàng, hiển nhiên ba vết thương đó chỉ là tam tiểu hắc điểm.
Lăng Hạo Thiên nhìn kỹ, phát hiện đó là tam mai độc châm, bất giác lông mày nhíu lại.
Lăng Hạo Thiên kiểm tra thân thể nàng một lần nữa phát hiện vai tả nàng “Mệnh môn huyệt” các trung nhất kiếm, lắc đầu than: “Tình hình nghiêm trọng rồi, số lượng vết thương quá nhiều.”
Sau khi xem xét, Lăng Hạo Thiên từ trong tay nải lấy ra bình dược phương đặt gần bàn, đả tọa gần thân hình mềm mại của nàng ta, hữu chưởng đặt lên địa phương phụ cận.
Thật may là chàng tâm thần kiên định, với tu vi của Tử Hà thần công, sau nửa ngày, tinh thần chàng không xao động, ba cái độc châm đó, đã được chàng hút ra.
Sau khi Lăng Hạo Thiên đổ dược phương lên tam tiểu vết thương đó, chàng lập tức hướng đến độc chưởng trên ngực nàng.
Lăng Hạo Thiên thở dài, sau khi ổn định lại tâm trí, tả thủ đặt lên “Trung huyệt”, hữu thủ xoa nhẹ những vết thương lân cận. Ngọc nhũ của nàng nhô cao sừng sững, nhưng Lăng Hạo Thiên cũng không có diễm phúc hưởng thụ.
Sau một tuần trà, chỉ thấy thân thể thiếu nữ tuôn mồ hôi như mưa, hắc chưởng dần dần mờ đi, Lăng Hạo Thiên bí mật thở dài: “Tổng phương pháp này, nguyên lai ta cũng có thể tự xưng là giang hồ lang trung.” Kỳ thật chàng đã biết, y đạo của chàng, cũng có thể sánh với lang trung.
Lăng Hạo Thiên tiếp tục truyền nội lực vào nàng, khoảng nửa ngày, không chỉ hắc chưởng biến mất, thiếu nữ cũng dần khôi phục công lực, cất âm thanh rên rĩ.
Nghe thấy âm thanh đó, tuy nhỏ nhưng Lăng Hạo Thiên cũng đột ngột ngừng lại, giật mình thu hồi chưởng lực.
Ai biết được, thiếu nữ đang rên rĩ kia có xấu hổ hay tha thứ cho mình không? Hoặc giả vết thương quá nặng, đã lập tức hôn mê.
Lăng Hạo Thiên nhẹ nhàng bắt đầu rửa sạch vết thương trên thân thể nàng.
Chàng run run tiếp xúc toàn thân nàng, Lăng Hạo Thiên biết nàng đã tỉnh, nhưng tâm lý e ngại, không mở mắt, chỉ có thể tiếp tục giả vờ hôn mê.
Lăng Hạo Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục bôi thuốc cho nàng, khoảng bán thời thần, công việc của chàng cũng hoàn thành.
Lăng Hạo Thiên dùng chăn đắp lên người nàng, nhanh chóng rời khỏi phòng. Chàng bảo tiểu nhị đến “Nhiệt khanh”, đưa toa cho chưởng quầy sắc thuốc cho nàng ta.
Sau khi Lăng Hạo Thiên trở về phòng, không thấy thiếu nữ nữa. Lăng Hạo Thiên ngạc nhiên, phát hiện trên bàn có lưu tự “Đại ân bất ngôn tạ, hậu hội hữu kỳ”, trong lòng cởi mở, chỉ nghe tiểu nhị la lớn: “Máu, thiếu gia, có máu kìa!”
Lăng Hạo Thiên chuyển thân, chàng biết những vết tích này đều từ vết thương của thiếu nữ. Chàng nhanh chóng nhét bình dược vào ngực, nhìn tiểu nhị nói :”Bả khanh nhiệt hảo!” Nhanh chóng mở cửa sổ phóng ra ngoài.
Lạc địa chi hậu, chàng lập tức truy tầm theo vết máu.
Rời khỏi trấn, vết máu thình lình băng ngang. Lăng Hạo Than la lớn :”Tệ thật!” Liền nhìn vào hai hàng cây giữa đường
Hoàng thiên bất phụ, Lăng Hạo Thiên thấy cây bên phải có mảnh vải đầy huyết tích xuất hiện, chàng la lớn: “Tốt rồi.”
Thân ảnh nhằm hướng đó phóng đến, nhặt lấy mảnh vải máu, tiến vào rừng tìm.
Lăng Hạo Thiên đang dụng Tử Hà thần công, sử dụng khinh công “Thảo thượng phi”, song chưởng quét sạch cây cối, thân người nhắm vào rừng thẳng tiến.
Khoảng nửa ngày, Lăng Hạo Thiên nghe thấy một tràng cười: “Đại tiểu tỷ, thuộc hạ đã ngưỡng mộ người từ lâu, hôm nay cơ hội hiếm có, nàng đã thuộc về ta.”
“Dừng lại! Môn quy nghiêm cấm, ngươi không sợ à?” Thiếu nữ quát.
Nam tử nói: “Ha ha! Đại tiểu tỷ mỹ nhược thiên tiên, cổ nhân có câu: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Ta nghĩ nàng nên biết điều, ta không cần sử dụng đến mị dược. Ha ha!”
Thiếu nữ thất kinh sợ hãi nói: “Chung Luân, ngươi…ngươi!”
Nam tử đó nhất bộ tiến đến, cười gian trá: “He he”
Lăng Hạo Thiên nghe thanh âm đó lập tức minh bạch tên Chung Luân đang giở trò thô bỉ với thiếu nữ.
Lăng Hạo Thiên nhằm cất tiếng cười “Ha ha” tận lực phi đến ứng cứu.
Chỉ thấy thiếu nữ đó đang nằm trên đất, thân thể thanh khiết, sắp bị thiếu niên thân vận cẩm phục “xâm hại.”
Thiếu niên nghe thấy tiếng cười của Lăng Hạo Thiên phía sau, lập túc chuyển thân, thủ thế, trầm trọng nói: “Ai?”
Lăng Hạo Thiên thong thả bước đến, đối diện đối phương mười trượng nở nụ cười: “Thiên Địa Tiểu Thần Long chuyên trốc nã tiểu dâm tặc!”
Thiếu niên thần sắc nhất biến, nhìn Lăng Hạo Thiên thấy còn trẻ, tỏ vẻ khinh thị, quát: “Tiểu tử, ngươi xảo ngôn gì đó?”
Lăng Hạo Thiên nói :”Ta hồ ngôn loạn ngữ còn tốt hơn ngươi, tốt nhất ngươi nên cư xử cho đàng hoàng!”
Thiếu niên thần sắc lạnh lùng, chuyển thân, song thủ phát ra một đạo chưởng kình nhằm trước ngực Lăng Hạo Thiên hung ác phóng đến.
Lăng Hạo Thiên không thèm để tâm, nói lớn: “Điêu Trùng Tiểu Kỹ”, nhằm hướng bên phải thi triển “Đại Bàng Triển Sí”, phóng mình đến đối diện đối phương, hữu chưởng phát huy, nhất đạo chưởng bao phủ chưởng kình của đối phương.
Thiếu niên thân trước đã bị cản lại, biết đối phương chưởng lực kinh người, không màng đến suy nghĩ, phóng ngược thân trở lại.
Lăng Hạo Thiên nói: “Đa tạ”. Chỉ thấy chàng chuyển than đến đỡ lấy thiếu nữ.
Thiếu niên thấy vậy, muốn lập tức đào tẩu.
Thiếu nữ trong lòng Lăng Hạo Thiên hét lớn: “Mau, bắt hắn lại.”
Lăng Hạo Thiên cười ha ha, la to: “Bằng hữu, ngươi nghe thấy không? Đứng lại!” Thanh âm vừa xuất, lập tức thi triển “Thiên Mã Hành Không” tận lực truy bắt.
“Lạp!” Thiếu niên dừng lại, Lăng Hạo Thiên đã đứng án ngữ năm bộ trước mặt hắn.
Thiếu niên thần sắc nhất biến, lập tức xuất ra một chưởng, cản lại Lăng Hạo Thiên, nhanh chân tẩu thoát.
Tác giả: Diện Bao
Dịch: hoangtuech12
nguồn :Hoa Nguyệt Tao Đàn
Lăng Hạo Thiên vươn thẳng người, tránh đạo chưởng kình đó, đuổi theo thiếu niên.
Lăng Hạo Thiên vừa đuổi vừa xướng lên: “Ta nói ngươi đó tên tiểu dâm tặc, lẫn trốn nhanh như thế, mau dừng lại! Né tránh xấu hổ như thế, thật là mất phong độ.”
Thiếu niên nghe Lăng Hạo Thiên làm ồn, tiếp tục đào tẩu nhanh, tự nhủ so với công lực của Lăng Hạo Thiên thua xa nên không hề quan tâm đến lời nói của chàng, càng khẩn trương lẫn trốn.
Lăng Hạo Thiên cười cười: “Tiểu dâm tặc, ngươi cứ chạy xa đến mức có thể! Ngươi có đến Lăng Tiêu bảo điện, ta cũng truy đến tận tam thập trượng, ngươi đến Long cung, ta cũng truy đến Đông Hải, bất quá ngươi đến địa phủ, bổn thiếu gia không thể bồi tiếp ngươi!”
Nghe những lời hoa ngôn xảo ngữ của Lăng Hạo Thiên, thiếu nữ không thể kìm nén, bật cười “Phì”! Nguyên lai nàng là một mỹ nhân tuyệt đẹp, khi cười lên thì rất quyến rũ. Dung nhan trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, uyển chuyển như tiên nữ hạ phàm. Lăng Hạo Thiên nhìn thấy tâm thần xao động, bộ pháp cũng chậm lại.
Thiếu nữ thấy Chung Luân đã phóng ra xa mười trượng, hướng về Lăng Hạo Thiên nói: “Thiếu hiệp, đừng sơ suất, khinh công tên dâm tặc khá cao!”
Lăng Hạo Thiên nghe thấy âm thanh mê hoặc vạn người của thiếu nữ cười nói: “Cô nương đừng bận tâm, mãnh hổ tái hung, chủ yếu trừ hung trảo, tiểu dâm tặc này có thể chạy, phải xem ta nè!”
Nói xong, chàng thẳng người, bắn tới trước như hoả tiễn.
Thiếu niên quay đầu nhìn lại, sợ hãi xuất toàn lực bôn tẩu.
Hoa khai lưỡng chi, thoại phân lưỡng đầu. Xuất môn lần đầu tiên đã tao ngộ tên tiểu tâm tặc và thiếu nữ thanh cao có thân phận không nhỏ này.
Thiếu niên danh tính Chung Luân, nhi tử của Lạc Dương Thần Đao Đường Thủ Tịch hộ pháp Chung Nhân Huy, do võ công hắn không cao, hơn 20 tuổi mới xuất đầu lộ diện, hiện là Lạc Dương Thần Đao Đường Ưng Đàn đàn chủ. Ưng Đàn thiết lập tại Trường An, bởi vì Chung Luân đang tranh đấu với Trường An Huyễn Kiếm Môn, kết quả làm cho các phái khác chú ý, phụ thân Lăng Hạo Thiên đích Lăng Chấn Nhạc phải hạ sơn, giải quyết sự phân tranh của Thần Đao Đường và Huyễn Kiếm Môn.
Lạc Dương Thần Đao Đường tại võ lâm thập đại bài danh đệ tam, ngoại trừ Lạc Dương tổng đàn Long đàn chi ngoại, toàn quốc phân bố Hổ, Sư, Báo, Bằng, Ưng ngũ đại phân đàn. Để tìm hiểu nguyên do sự việc, Thần Đao Đường Bạch Trai Đồng phái nữ nhi Bạch Tuyết Nhu đến Trường An giải quyết.
Kết quả điều tra cho thấy người gây sự là Chung Luân, hơn nữa, hành vi rất đáng khinh. Bạch Trai Đồng tức giận, phái Bạch Tuyết Nhu cùng lục danh thị vệ áp giải Chung Luân hồi Lạc Đương Tổng Đường xử phạt, đồng thời Bạch Trai Đồng lưu lại Trường An bố trí tân đàn chủ thế vị trí Chung Luân.
Nhất lộ chi thượng, Bạch Tuyết Nhu cùng lục danh thị vệ, áp tải Chung Luân, hắn cũng biết an phận. Bạch Tuyết Nhu là thiên kim duy nhất của Lạc Dương Thần Đao Đường đường chủ Bạch Trai Đồng. Bạch Tuyết Nhu tại thiên hạ mỹ nhân bảng liệt vị đệ thất, dung nhan tuyệt trần, Chung Luân dễ dàng nảy sinh tà tâm với nàng.
Duyên đồ chi trung, tịnh vô ý ngoại. Chiều hôm qua, tại thị trấn giao ngộ “Thần Ưng Bảo” tứ đương gia, giang hồ hữu danh đãng phụ Mỹ Kiều Kiều.
Không biết Mỹ Kiều Kiều gặp phải số kiếp hay thượng thiên an định cho Lăng Hạo Thiên tao ngộ Bạch Tuyết Nhu, không tưởng trong trường hợp nào. Mỹ Kiều Kiều thấy Bạch Tuyết Nhu trong y phục nữ cải nam trang tiêu phong tuấn dật, đương thì xuân tâm nở rộ, không phân biệt được Bạch Tuyết Nhu là nam hay nữ. Tiến đến trêu ghẹo, liền bị Bạch Tuyết Nhu phát chưởng kình vào vai phải.
Mỹ Kiều Kiều đại nộ, quyết đấu với Bạch Tuyết Nhu.
Chung Luân chỉ huy lục danh thị vệ vây trụ Mỹ Kiều Kiều, nửa thời thần, Mỹ Kiều Kiều hiển thị võ công, song quyền tứ cước đều thi triển, gặp ai đánh đó, sớm đã lạc tại hạ phong.. Mỹ Kiều Kiều nhanh chóng phát tín hiệu đến Thần Ưng Bảo ứng cứu đích Ưng Tử Yên, đồng thời kiệt lực phản kháng!
Bạch Tuyết thấy Mỹ Kiều Kiều phát xuất tín hiệu cầu cứu, sử dụng Thần Đao Đường tuyệt học, nhằm Mỹ Kiều Kiều giết chết.
Lập tức một đội đệ tử Thần Ưng Bảo tại phụ cận, nhận được tín hiệu cầu viện của Mỹ Kiều Kiều, vội vàng có mặt. Khi họ đến, Mỹ Kiều Kiều đã thảm tử, điên cuồng xông đến báo thù.
Bạch Tuyết Nhu và Chung Luân giữ ám khí trong tay, lục danh thị vệ hướng ngoại bố trận, nhanh chóng bao quanh họ.
Đội nhân mã nhanh chóng đến, ưu thế Thần Đao Đường hạ phong, lập tức lâm vào hiểm cảnh.
Nhất trận huyết binh chi hậu, song phương tổn thất trầm trọng. Thần Đao Đường lưỡng danh thị vệ bị chấn nát não thân vong, Thần Ưng Bảo cũng tổn thất ngũ đệ tử.
Song phương đều giận dữ điên cuồng, dùng những chiêu tuyệt mạng đánh đối phương.
Bạch Tuyết Nhu sau khi kết thúc lưỡng đại cao thủ, trong lòng an tâm hơn, quyết định bỏ đi, nhưng nàng đã bị năm sáu người cùng hợp công.
Bách dư chiêu quá hậu, Bạch Tuyết Nhu hậu tâm trúng kiếm kêu thất thanh.
Chung Luân nhìn thấy, cấp cấp tới ứng cứu.
Tức thời bị bốn gã đệ tử Thần Ưng Bảo cản lại, tiến thoái lưỡn nag.
Tứ đại hộ vệ của Thần Đao Đường cũng bị vây vô pháp thoát thân, hình thành tư thế bất lưỡng lập.
Nhìn thấy Thần Đao Đường hiện trạng đang lâm nguy, bỗng nghe hai tiếng “Oanh!”, “Oanh!”, Thần Đao Đường lưỡng hộ pháp đã đồng quy tự tận với đối phương, không khí bỗng trở nên căng thẳng, nơi này ngập tràn sự chết chóc.
Song phương giao chiến khoảng một thời thần, Thần Đao Đường lưỡng thị vệ cũng quang vinh tuẫn tức, Chung Luân trước ngực cũng bị trúng một chưởng.
Bạch Tuyết Nhu thương thế trầm trọng, không chỉ ngực bị trúng hắc chưởng, hạ phúc cũng trúng phải tam chi độc châm, toàn thân lập tức chấn động. Thần Ưng Bảo lưu lại bốn người, song phương đã tiến vào tình trạng lưỡng bại câu thương.
Hiện tại lúc này, không hổ danh là tứ đại cao thủ của Thần Ưng Bảo.
Chung Luân nhận xét tình hình, lập tức đào tẩu.
Bạch Tuyết Nhu phẫn hận, nhất thân cự địch, tuy nhiên sức lực không thể chống lại năm người, nàng trúng phải vô số kiếm, ôm lấy thương tích đào tẩu.
Trong lúc tối hậu đã tao ngộ đại quý nhân Lăng Hạo Thiên, chàng không chỉ đẩy lui cường địch, mà còn trị độc thương cho nàng, thật làm nàng cảm kích muôn phần.
Nguyên lai nàng vốn kiêu ngạo, không thể không nghĩ đến bản thân, thân thể thanh bạch của thiếu nữ bị nam nhân tiếp xúc, nên đã lập tức phá vỡ song cửa bỏ đi.
Nhất thời vừa mới rời trấn, đã gặp Chung Luân, dưới sự trách mắng của nàng, Chung Luân quỳ xuống đất, cúi đầu nhận tội.
Thân thể nàng bị trọng thương, hô hấp khó khăn, bị Chung Luân chế trụ huyệt đạo, đưa vào rừng, vô phương trốn thoát, chuẩn bị bị hắn làm ô nhục.
Ngay lập tức đại quý nhân Lăng Hạo Thiên lại hiện thân giải cứu, trông thấy chàng truy đuổi hung đồ thần tình tiêu sái, bất chợt làm cho phương tâm của thiếu nữ dao động.
Chỉ thấy Lăng Hạo Thiên tận lực truy đuổi Chung Luân, sau khi đuổi theo tên dâm tặc đang chạy bán sống bán chết khoảng nửa thời thần, chỉ thấy những bước chân của hắn đã hoảng loạn, chàng lập tức tả chưởng phóng ra :”Tiếp chưởng.”
Thanh âm phương lạc, nhất thức “Giao Long Phiên Lãng”, kình lực kinh người.
Chung Luân kinh sợ, nhanh chóng nhằm bên phải đào tẩu.
Lăng Hạo Thiên lấy ra tam dược hoàn nói: “Cô nương, mau tiếp lấy.”
Bạch Tuyết Nhu vội nói: “Ta…huyệt đạo bị cấm chế…”
Lăng Hạo Thiên im lặng, vỗ đầu: “Ta thật hồ đồ, huyệt bị chế nơi nào?”
Bạch Tuyết Nhu cúi đầu: “Ma huyệt cập trung!”
Lăng Hạo Thiên tức khí: “Tiểu dâm tặc, thật thất đức.”
Lăng hạo Thiên nhìn Chung Luân đã chạy xa mười trượng, lập tức nhặt lấy ba cục đá, nói lớn: “Tiểu tặc, xem ám khí!” Lập tức tam tiểu thạch nhằm hướng hắn phóng đến.
Bạch Tuyết Nhu thấy Lăng Hạo Thiên hạ thủ lưu lưu tình, than ngắn: “A! Đối với bọn tiểu nhân hà tất khách khí!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hảo! Hắn ta không thể đào tẩu được rồi!”
Chung Luân nghe thấy thanh âm của chàng, quay đầu thấy tam tiểu thạch nhất tuyến phi đến, nói to: “Điêu Trùng Tiểu Kỹ”, nói rồi chuyển thân vươn chưởng đánh bạt.
Đột nhiên, tam tiểu thạch chuyển hướng, phân tán ra những nơi khác nhau, nhị tiểu thạch bị chưởng của Chung Luân chấn vỡ.
Tiểu thạch bên trái nhằm vai phải Chung Luân điểm đến, hắn nhói đau, hoang mang khí huyết dâng tràn, chuyển thân tiếp tục đào tẩu.
Lăng Hạo Thiên nở nụ cười nhìn Bạch Tuyết Nhu: “Tiểu dâm tặc, nếu ngươi vận khí, nhất định sẽ thổ huyết, ứ tích tại nội biến thành “Não Trung Phong”.
Chung Luân không thèm để tâm đến lời cảnh báo, tiếp tục bôn tẩu.
“Tiểu dâm tặc, ngươi rõ ràng không biết quý trọng thân mình mà, vạn nhất biến thành Não trung phong, bán thân bất toại, lúc đó không còn là tiểu dâm tặc nữa.”
“Não Trung Phong tắc, tức thì tử vong! Nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, thật “Ấu trĩ”, như quả giá hạc tây quy, cũng không đáng tiếc?”
“A!” Ta nói sai rồi, trông bộ dạng của ngươi thế này, làm gì có phẩm cách giá hạc? Sao có khả năng tây quy? Nhất định sẽ bị ngưu đầu mã diện câu hồn địa phủ.”
Lăng Hạo Thiên từ phía sau của Chung Luân cứ thao thao bất tuyệt, Bạch Tuyết Nhu dù đang bị cấm trụ cũng không kìm nổi bật cười, nàng cảm thấy Lăng Hạo Thiên thật hứng thú.
Chung Luân giận dữ định phát tác đột nhiên thổ ra 3 ngụm máu.
Thân tử nhất trận lương thương, hiểm ta trụy địa.
Lăng Hạo Thiên nhìn thấy, khai khẩu xướng đạo: “Hắc! Hắc! Đã cảnh báo rồi! Thật đáng tiếc, cũng đã phun ra rồi. Làm người ta đau lòng quá? Tiếc quá!”
Chung Luân không nhịn được nữa, hét lên, nhằm Lăng Hạo Thiên phóng ra ba chuỷ thủ.
Lăng Hạo Thiên nói lớn: “Tiểu dâm tặc! Nguyên lai ngươi cũng thích du ngoạn nha! Khả tích thái nghiệp dư! Chuẩn đầu nhất thiên, lực đạo hựu bất túc, chân th5i giang biên mại thuỷ, múa rìu qua mắt thợ, sọa điểu!”
Lăng Hạo Thiên vừa nói vừa vung tả chưởng, lập tức ba chuỷ thủ đó bị chàng thu vào trong tay.
Chung Luân thần sắc đại biến, hoang mang quay đầu bỏ chạy.
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Tiểu dâm tặc, để ta cho dạy cho ngươi, vui lòng chú ý, để tập kích, phóng ám khí phải như thế này?” Nói rồi, tay bắn ra một chuỷ thủ, xoay tròn lao tới.
Chung Luân thất thanh, nhanh chóng uốn mình. .
Bạch Tuyết Nhu trông thấy bộ dáng đào tẩu của hắn, không cười nổi. Hiện tại Lăng Hạo Thiên bắt đầu nói: “Chú ý, tả hữu hai hướng phóng đến, ngươi xoay xở thế nào? Nói rồi, chàng xuất thủ pháp phóng ra hai chuỷ thủ.
Chung Luân thấy thế liền vung chưởng đỡ chuỷ thủ.
Đột nhiên, tam chuỷ thủ như có linh tính, xoay tròn, lập tức phóng đến, bức đắc Chung Luân phải liên tục phát chưởng đỡ, toàn thân kháng cự.
Lăng Hạo Thiên hạ thân, cười nói: “Cô nương, vui không!”
Bạch Tuyết Nhu gật đầu cười: “Thỉnh thiếu hiệp giải khai huyệt đạo cho ta?”
Lăng Hạo Thiên mặt đỏ ửng nói: “Điều này…Bất tiện...!”
Bạch Tuyết Nhu cúi đầu thẹn thùng: Thiếu hiệp…tại khách sạn…”
Lăng hạo Thiên tâm thần chấn động, sự tình này không còn cách nào khác, mạnh dạn nói: “Mạo phạm!” Lập tức ngồi xuống, đặt nàng lên đầu gối, hữu chưởng dán lên song nhũ của nàng. Nơi ấy tràn đầy nhục cảm, Lăng Hạo Thiên tức thời say mê, thân thể hai người đã nhất nhất rung động.
Lăng Hạo Thiên thấy Chung Huy bị khốn trụ, lập tức hấp khẩu khí, dụng hết công lực lên thân thể nàng, nửa thời thần, lập tức giải khai huyệt đạo của nàng.
Bạch Tuyết Nhu thẹn thùng, vội vàng chuyển thân lách ra khỏi người chàng.
Không biết phải do huyệt đạo bị chế trụ quá lâu, khi chuyển động, khí bị nén lại, nên ngã trên mặt đất, Lăng Hạo Thiên nhanh chóng đỡ lấy thân thể nàng.
Hai người tiếp xúc với nhau, được ôm lấy thân thể hấp dẫn của Bạch Tuyết nhu một lần nữa, tâm thần Lăng Hạo Thiên sớm đã rung động.
Tim Bạch Tuyết Nhu đập thình thịch, nhanh chóng lách ra, hạ thân đứng nhìn chàng.
Lăng Hạo Thiên lập tức vung tay phải đưa ba viên dược hoàn cho nàng: “Cô nương, nàng đã xuất huyết quá nhiều, trước tiên mau dùng ba viên linh dược này!”
Bạch Tuyết Nhu lí nhí nói: “Đa tạ!” Ngọc thủ vươn ra tiếp lấy ba viên dược hoàn.
Chỉ thấy nàng vội cất ba viên dược hoàn vào trong đai, lập tức xuất Liễu Diệp Đao, hữu thủ phóng ra, Chung Luân hét lên, bị té lăn ra đất.
Ngay lập tức tam chuỷ thủ rợi xuống, cùng một hướng nhắm đến “Phác, phác, phác!” sau ba tiếng, đầu, ngực, vai trái của Chung Luân đã bị trúng.
Nhất trận thảm khiếu quá hậu, Chung Luân chết thảm khốc.
Bạch Tuyết Nhu phẫn hận: “Hừm! Thật tiện cho tên ác tặc này quá!”
Lăng Hạo Thiên quan tâm: “Cô nương, nàng…trước tiên phục dược đã! Vạn nhất vết thương hở miệng, dùng dược hoàn cũng vô tác dụng, hiện tại nên xử lý xác chết này thế nào?”
Lăng Hạo Thiên sơ ý sát nhân, mặc dù Chung Luân đáng bị như vậy, nhưng chàng lập tức cảm thấy hoảng sợ, vội vàng hỏi nàng.
Bạch Tuyết Nhu ôn nhu nói: “Thiếu hiệp, việc này để ta xử lý!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Nhưng, vết thương của nàng…”
Bạch Tuyết Nhu nói: Không có gì, đa tạ thiếu hiệp đã quan tâm!”
Lăng Hạo Thiên nói: Nhưng ta lo lắng vết thương của nàng…”
Bạch Tuyết Nhu bình thường vốn được nuông chìu, đại tiểu tỷ tính khí ôn nhu, thấy Lăng Hạo Thiên cứ lặp đi lặp lại, bực mình không nén được nói: “Hừm! Nam nhân sao trông giống như lão bà vậy?”
Lăng hạo Thiên nguyên lai vốn có lòng hảo tâm, nghe Bạch Tuyết Nhu nói như vậy, cảm thấy tức giận, nghĩ thầm :” Lão mụ. Hảo tâm không thèm báo, hà tất ta quan tâm đến con gà mái này, thật là vương bát đản sanh kê đản – hỗn đản!”
Khi Lăng Hạo Thiên ở Hoa Sơn đã đọc sách của Khổng Phu Tử: “Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó đối phó!” Trong lòng phát hỏa, lập tức nhằm đại lộ hướng thẳng.
Bạch Tuyết Nhu thấy chàng tức giận, vội vàng hỏi: “Thiếu hiệp, xin lưu lại danh tự!”
Lăng Hạo Thiên lạnh lùng “Hừm”, không lên tiếng mà tiếp tục thẳng tiến.
Bạch Tuyết Nhu thật sự lo lắng vội hỏi: “Ngươ…ngươi…đứng lại…”
Nghe nàng nói như vậy, Lăng Hạo Thiên cũng không thèm quan tâm đến nàng, tâm lý ám mạ “Thần Kinh Bệnh!”Càng lập tức nhanh chân, thoáng cái đã ra xa 20 trượng.
Bạch Tuyết Nhu thấy chàng rời khỏi, toàn thân chấn động, đứng yên tại chỗ run run. Song chưởng nhằm lên thân thể Chung Luân điên cuồng, sau khi thân thể hắn nát như tương, nàng thở hỗn hễn ngồi xuống.
Lệ thuỷ đã tràn đầy trên khuôn mặt của nàng, xóa bỏ diện phổ trên mặt nàng.
Chỉ thấy Bạch Tuyết Nhu ném ba viên dược hoàn Lăng Hạo Thiên đưa cho nàng vào rừng. Đi vòng về phía bên trái, lập tức xuyên qua rừng bước đi.
--------------------
Last edited by ZORO_NDK; 22-04-2008 at 09:53 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngoctulaa
Lăng Hạo Thiên phẫn nộ li khai, được nửa tuần trà, suy nghĩ đến Bạch Tuyết Nhu thân cô thế cô, thân thể trọng thương, lâm vào tình trạng hiểm nguy có trách cũng vô nghĩa. Mặc dù nàng có trách mắng ta, nhưng nam nhi phải rộng lượng hải hà, hành tẩu giang hồ phải nói đến nghĩa khí, cần gì phải để tâm đến tiểu tiết, hà huống đối phương là một thiếu nữ yếu ớt, mảnh khảnh.
Lăng Hạo Thiên nghĩ vậy nên cảm thấy việc li khai nàng lúc này là không đúng, tựu thị liền quay về bên cạnh Bạch Tuyết Nhu.
Hồi đáo nguyên địa, không thấy bóng dáng của Bạch Tuyết Nhu, chỉ thấy thi thể Chung Luân thảm tử không còn nhận dạng được nữa, cảm thấy đau buồn. Dù hắn xứng đáng phải trả giá như thế, nhưng Lăng Hạo Thiên đại phát thiện tâm, nên đã mai táng thi thể của hắn.
Nửa thời thần Lăng Hạo Thiên đã hoàn thành xong công việc mai táng, chàng nghỉ một chút rồi lao ngay vào rừng tìm Bạch Tuyết Nhu. Trong lúc tìm kiếm chàng phát hiện huyết tích, lần theo huyết tích nửa thời thần, phát giác Bạch Tuyết Nhu tựa thân vào một gốc cây, hơi thở nặng nề, tâm trung nhất đông..
Lăng Hạo Thiên chứng kiến thượng đẳng của Bạch Tuyết Nhu xuất huyết, tâm trung nhất trận tử giảo đông, giả như nam nhân phải chịu những vết thương nặng nề như thế này cũng không chịu đựng nổi, hà huống chỉ là một thiếu nữ yếu ớt. Lăng Hạo Thiên không chút do dự phóng về hướng nàng.
Nguyên lai Bạch Tuyết Nhu thấy Lăng Hạo Thiên bỏ đi, trong lòng cực kỳ giận dữ, thình lình cảm thấy đầu óc quay cuồng, tựa vào thân cây nghỉ ngơi. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng chân người, nàng vội nấp vào lẩn trốn, tức thời thân thể đã bị một người nào đó nâng lên.
Giật mình kinh hãi, Bạch Tuyết Nhu vươn song thủ muốn đánh ra.
Lăng Hạo Thiên liền nói: “Là ta!”
Bạch Tuyết Nhu nhìn thấy Lăng hạo Thiên thì kinh ngạc, bối rối nói: “Ngươi….Ngươi trở về làm gì?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tục ngữ nói “Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Phương, cứu nhân phải tận lực ứng cứu”, ta không thể chỉ làm có một nửa, nói rồi ôm lấy thân thể Bạch Tuyết Nhu tìm kiếm nơi có thể xử lý vết thương ngay tại trong rừng, khó khăn lắm chàng mới tìm thấy được một sơn động, chàng đưa Bạch Tuyết Nhu vào trong đó.
Tại cửa sơn động có một bụi gai cắt ngang qua, trông không có ai. Sơn động dù gồ ghề, thật sự cũng không có tạp vật nào, đi khoảng 100 bước, đến nơi tận cùng, Lăng Hạo Thiên đặt Bạch Tuyết Nhu lên một khối đại thạch.
Bạch Tuyết Nhu thấy Lăng Hạo Thiên quay lại ứng cứu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc lạ thường. Hiện tại hai người trai đơn gái chiếc ở ngay tại sơn động hoang dã này, nàng né tránh không dám đối diện Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên không nghĩ nhiều đến thế, nắm lấy tay nàng lập tức chẩn mạch cảm thấy xung mạch dao động, bất giác nhíu mày nói: “Tệ thật! Tất cả đều do tên tiểu dâm tặc Chung Luân hại!”
Bạch Tuyết Nhu nguyên lai đang lo sẽ bị Lăng Hạo Thiên trách mắng, nghe chàng thoá mạ Chung Luân, sâu tận trong đáy lòng, muôn càng cảm kích sự thiện giải nhân ý.
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta đưa cho nàng 3 viên dược hoàn đâu?”
Bạch Tuyết Nhu nghĩ không thể nói đã ném đi, bối rối giải thích: “Ta…ta…”
Lăng Hạo Thiên nhìn sắc diện nàng, đã minh bạch tám chín phần, chàng nói: “Được rồi, ta đưa cho nàng ba viên khác. Nhưng nàng phải uống ngay lập tức.” Nói rồi đưa ba viên dược hoàn cho Bạch Tuyết Nhu.
Bạch Tuyết Nhu dụng ba viên dược hoàn đó cảm thấy có hương thơm dịu ngọt, đích thị linh dược quý hiếm, nhãn thần đưa đến Lăng Hạo Thiên, rồi im lặng chuẩn bị điều tức.
Lăng Hạo Thiên nói: “Khoan đã, trước tiên cởi y phục!”
Bạch Tuyết Nhu kinh hãi: “Ngươi…cái gì? Nghĩ đến Lăng Hạo Thiên cũng có tâm địa xấu xa như Chung Luân, nhưng không thể, nếu hắn muốn, đã làm trong khách sạn, hà tất phải phiền nhiễu đến tận đây.”
Nhìn thấy nàng do dự, Lăng Hạo Thiên nói: “Vết thương của nàng đã hở miệng, dược hoàn cũng không phát huy hết công dụng, dễ dẫn đến tử thương.”
Bạch Tuyết Nhu hơi sững lại, hít một hơi rồi thở dài, nghĩ đến việc lần đầu tiên thoát y trước mặt một nam nhân. Còn thể thống gì nữa, hà huống tự kỷ nàng chưa thành thân, thanh bạch là điều rất quan trọng. vì thế nàng do dự: “Việc này…ta…”
Lăng Hạo Thiên như nhìn xuyên thấu tâm sự của nàng, nở nụ cười: “ Hiển ta, ta sẽ chế trụ “Hắc điểm huyệt” nàng hãy yên tâm nghỉ ngơi.
Bạch Tuyết Nhu suy nghĩ, tại khách sạn nàng hôn mê, Lăng Hạo Thiên đã cứu nàng, sớm đã tiếp xúc toàn bộ thân thể của nàng, nàng bối nói nói: “Không! Không cần! Trước tiên thiếu hiệp nên huỷ đi vết máu, tránh có người xâm nhập.”
Lăng Hạo Thiên nghe nàng nói, quay đầu lại quan sát, thấy có nhiều vết máu, lắc đầu nói: “Được, ta ra ngoài, nhưng nàng không được phép rời khỏi, hiểu không?”
Bạch Tuyết Nhu luôn cao cao tại thượng, chỉ có nàng sai phái người khác, chưa từng có cơ hội nhận mệnh lệnh từ người ta, lần đầu tiên nghe những lời này, bất giác không thốt lên lời nào.
Lăng Hạo Thiên là đại thiếu gia của Hoa Sơn, nói người khác luôn chú ý, không thấy nàng phản ứng, lớn giọng nói: “Nàng có nghe không?”
Bạch Tuyết Nhu đã bình tĩnh trở lại, nhìn vẻ ngoài độc đoán của Lăng Hạo Thiên, liền giải thích: “Ta…Ta không thể đi…”
Lăng Hạo Thiên nở nụ cười làm mê hoặc thiếu nữ: “Ta tin nàng!” Âm thanh vừa phát ra, chàng đã phóng ra xa 10 trượng.
Bạch Tuyết Nhu nhìn nhân ảnh chàng vừa phóng ra xa nở nụ cười, Lăng Hạo Thiên đã đi xa, nàng hy vọng chàng trở về sẽ ngạc nhiên..
Bán thưởng chi hậu, Lăng Hạo Thiên phi thân về chỗ cũ, thấy Bạch Tuyết Nhu ngồi đó giải y thì ngạc nhiên.
Lăng Hạo Thiên lo lắng: “Nàng không được dùng hết sức như vậy, nàng không nên tự thoát y, ta giúp nàng.” Nói rồi không do dự đưa tay giải y phục nàng.
Bạch Tuyết Nhu hoang mang lo lắng nắm lấy song thủ của chàng: “Không muốn, ta tự làm!”
Lăng Hạo Thiên nghĩ nàng không thể hoàn thành, chàng nói: “Không tốt, nàng xem vết thương đã bị vỡ, nàng có thể an tâm nghỉ ngơi, ta không làm bậy đâu!” Nói rồi, tiếp tục giải y đái của nàng.
Bạch Tuyết Nhu không cách nào cự tuyệt, vì thế cúi đầu xuống, mặc cho Lăng Hạo Thiên giải y phục.
Nhất hội quá hậu, Bạch Tuyết Nhu chỉ còn nội khố, nằm dài bên cạnh Lăng Hạo Thiên, để cho chàng bôi dược phương cho nàng, nàng nhắm mắt đưa chân không nói được nên lời, như tiểu lộc nhất dạng tại tâm đầu loạn.
Lăng Hạo Thiên không khinh xuất, sau khi chàng bôi thuốc cho nàng, thực sự toát cả mồ hôi. Chàng chuyển thân không nhìn đến thân thể của nàng nữa, chàng nói: “Dược phương trên thân thể nàng chưa phát huy công dụng, đừng loạn động. Nói rồi phóng vội ra ngoài sơn động.
Bạch Tuyết Nhu gọi với theo: “Ngươi muốn đi đâu?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Đừng lo lắng, ta phải kiếm gì đó ăn, không bỏ nàng đâu.”
Bạch Tuyết Nhu nghe những lời này, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, lập tức lấy y phục che đậy thân thể. Trong lòng nghĩ đến hình ảnh tiêu phong tuấn dật, tác phong hào phóng của Lăng Hạo Thiên.
Nghĩ đi nghĩ lại, không phải Bạch Tuyết Nhu say mê con người này chứ?