Bữa cơm này làm cho Triệu Thiết Trụ cảm thấy rất vui. Một bàn đầy đồ ăn nhưng giờ chẳng còn dư chút nào, không nghĩ tới cô nàng Trần Linh San này lại ăn uống mạnh mẽ đến thế. Muốn ăn thì ăn và cô nàng cũng không làm ra vẻ. “Anh thích”. Triệu Thiết Trụ nghĩ thầm.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Thiết Trụ còn muốn hẹn Trần Linh San đi chỗ khác chơi nhưng Trần Linh San bảo là có việc phải làm nên đành chia tay. Lúc chia tay, Triệu Thiết Trụ mặt dày mày dạn hỏi xin số điện thoại của Trần Linh San, hẹn khi nào có cơ hội sẽ đến tìm cô để giao lưu học hỏi tinh hoa võ thuật Thần Châu.
Miệng ngậm cây tăm đi trên đường, Triệu Thiết Trụ cảm thấy dường như mình đã quên làm chuyện gì đó. “Rốt cuộc là chuyện gì vậy ta?” Triệu Thiết Trụ nghĩ nát óc, ngơ ngẩn thẫn thờ mãi mà vẫn không thể nhớ ra. Cho đến khi về đến căn biệt thự, nhìn cánh cổng chính trống trơn thì mới nhớ đến, sáng nay mình đi ra ngoài là để tìm người đến sửa cánh cửa. Nhưng cánh cửa sớm đã bị hắn dùng để đánh Triệu lão lục, tất nhiên là không sửa lại được. Triệu Thiết Trụ lắc đầu, nhìn đồng hồ, xem ra không còn kịp đến cửa hàng sửa chữa nữa rồi.
Lúc này đã giữa trưa, Triệu Thiết Trụ đi dạo trong biệt thự, không thấy Tô Nhạn Ny đâu. Phỏng chừng cô nữ cảnh sát này đã đi làm rồi. Triệu Thiết Trụ nhàm chán bước vào phòng, mở máy tính, đột nhiên trên màn hình hiện lên một cửa sổ video. Triệu Thiết Trụ có chút căng thẳng, vừa định tắt máy tính thì ai ngờ trên màn hình lại xuất hiện một câu “Nếu anh tắt máy, anh sẽ phải hối hận”.
Ai! Triệu Thiết Trụ buồn bực mở video. Chỉ chốc lát sau, bên kia liền xuất hiện một cô gái ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, thân hình chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ. Bộ ngực của cô gái thật to khiến cái áo ba lỗ phải làm nhiệm vụ chống đỡ rất cực nhọc. Nếu cẩn thận nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ở chính giữa bầu ngực của cô nàng ngoại quốc mơ hồ có hai điểm nổi lên nho nhỏ. Cô nàng này không mặc áo ngực. Thật là kích thích!
- Chào! Ma Ảnh.
Cô nàng ngoại quốc trên màn hình lên tiếng, đôi mắt quyến rũ nhìn Triệu Thiết Trụ. Cô ta vốn tưởng Triệu Thiết Trụ lúc này sẽ biến thành tên dê xồm nhưng không ngờ hắn lại rất thờ ơ. Dường như cô gái trước mắt đối với hắn mà nói là quá bình thường.
- Tôi nói anh này, Ma Ảnh, không cần lần nào cũng lạnh nhạt đối với tôi như thế. Anh vô tình như vậy, rất dễ làm tổn thương người khác.
Mỹ nữ ngoại quốc u oán nói.
- Đừng, bà chị à, trưởng thành hết rồi mà cứ tưởng mình còn con nít? Trên thế giới này mà còn có loại thiên sứ hắc ám biết thương người như cô sao?
Triệu Thiết Trụ khinh bỉ nói. Hóa ra mỹ nữ này không ngờ lại là sát thủ trong truyền thuyết, trong thế giới ngầm có kỳ danh là Thiên sứ hắc ám Angel. Angel am hiểu các loại phương pháp giết người, gương mặt lại thiên biến vạn hóa. Không ai có thể biết chuẩn xác cô ta có bộ dạng như thế nào. Cho nên, Triệu Thiết Trụ biết, người đàn bà này bây giờ có bộ dạng là một mỹ nữ, nhưng chỉ trong vài giây nữa có khả năng sẽ trở thành một gã đàn ông nước Nga toàn thân rậm rạp lông lá. Mấy tháng trước, khi còn làm lính đánh thuê ở nước ngoài, Triệu Thiết Trụ và Angel có làm việc chung trong một tiểu đội, đều từng cứu mạng lẫn nhau nên tình cảm coi như khá sâu đậm.
- Xin chào cái tên hư hỏng. Đã lâu không gặp, không lẽ anh không muốn gặp người ta sao?
Angel vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ khóe môi, nhìn qua vô cùng hấp dẫn.
- Không nhớ! Tôi hiện tại không còn nhận việc nữa, cô còn tìm tôi làm gì?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Người ta vừa mới nhận được một tin tức, tin rằng anh sẽ cảm thấy cao hứng. Cho nên, khi biết được tin tức này, người ta liền khẩn cấp muốn báo cho anh ngay. Không nghĩ tới anh lại lạnh nhạt với người ta như vậy.
Angel làm ra bộ dạng ủy khuất.
- Có chuyện gì thì nói mau, bằng không để tôi đi ngủ.
Triệu Thiết Trụ day day khóe mắt nói.
- Anh quay video thân thể mình một chút, người ta sẽ nói cho anh biết ngay.
Angel làm nũng. Toàn thân Triệu Thiết Trụ không khỏi nổi lên một trận da gà.
- Nói nhanh lên, cô biết sức kiên nhẫn của tôi có hạn mà.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ hơi nhíu lại. Angel thấy thế liền nói:
- Anh đó, thật không thú vị chút nào. Anh chờ một chút để tôi đi lấy cái này.
Angel nói xong thì liền xoay người đi đến sau giường. Từ trên màn hình video có thể nhìn thấy, Angel không ngờ chỉ mặc một chiếc váy cực ngắn. Phía dưới váy là một chiếc tất đen. Lúc xoay người có thể nhìn thấy không sót thứ gì. Những cái gì cần nhìn liền hiện ra trước mắt Triệu Thiết Trụ.
“Cô nàng tiểu yêu tinh này!” Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ thở dài. Nếu không phải đã từng cộng tác với Angel trong một thời gian, đã quá quen thuộc với cô ấy thì chính mình chỉ sợ là sẽ bị bộ dạng này của cô ta hấp dẫn đến chết mất. Chỉ có điều, khi nghĩ đến những người đàn ông chết trên tay Angel, Triệu Thiết Trụ không khỏi rùng mình một cái.
Chỉ chốc lát sau, Angel dường như đã tìm được cái gì đó, bước xuống giường, đến phía trước máy tính, cầm một tấm ảnh, nói với Triệu Thiết Trụ:
- Người này anh hẳn là biết chứ?
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ bỗng trở nên sắc bén. Một luồng sát khí từ thân thể của hắn phát ra. Angel từ đầu máy tính bên kia dường như cũng cảm giác được một cỗ sát khí ngập trời, liền kêu lên:
- Này, đừng dọa người ta chứ?
- Người này đang ở đâu?
Trong nháy mắt sát khí trên người Triệu Thiết Trụ liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Ánh mắt hắn trở lại bình tĩnh. Chỉ có điều, trong cái bình tĩnh kia ần chứa một phần điên cuồng cực độ.
- Hắn hiện đang ở thành phố FJ, hẳn là cùng một thành phố với anh. Lần này sẽ có một hội thảo về kinh tế và hắn khách mời quan trọng.
Angel hồi đáp.
- Hội thảo kinh tế? Tôi biết rồi, lần này xem như tôi nợ cô một ân tình, Angel!
Triệu Thiết Trụ hít sâu một hơi, cảm ơn Angel.
- Tôi nói trước với anh, lần này tổ chức của tôi có năm người làm bảo vệ cho hắn. Bên cạnh hắn luôn có người giám sát 24/24. Anh cũng biết năng lực của tổ chức chúng tôi rồi đấy. Dị năng ẩn thân của anh không nhất định hữu dụng. Tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho thật kỹ rồi sau đó hãy đi.
Đã từng là đồng sự với Triệu Thiết Trụ, trong một lần ngẫu nhiên Angel phát hiện Triệu Thiết Trụ có thể ẩn thân.
- Tôi sẽ không làm bậy đâu.
Triệu Thiết Trụ bình tĩnh nói, rồi sau đó không đợi Angel đáp lời, liền đóng video.
“Hội thảo kinh tế? Hình như diễn ra vào nửa tháng sau”. Triệu Thiết Trụ tự hỏi.
“Đúng là ông trời có mắt. Kỳ tích rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Em hãy chờ một chút. Nửa tháng sau, anh có thể báo thù cho em rồi”. Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng vuốt ve một chuỗi hạt châu trên tay mình, trong mắt hiện lên một tia bi ai, thấp giọng nói.
Đột nhiên, dưới lầu truyến đến tiếng gọi của Tô Nhạn Ny:
- Triệu Thiết Trụ, sao còn chưa sửa cánh cửa? Không phải anh muốn nuốt hết bốn ngàn đồng tôi đưa cho anh chứ?
Ánh mắt của Triệu Thiết Trụ thay đổi, sự bi thương được che giấu sau cái chớp mắt, hắn lên tiếng:
- Bộ tôi muốn nợ bốn ngàn của cô sao? Cô đừng khinh thường người khác thế chứ. Nếu tôi tố cáo cô nói xấu tôi, cô phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi đấy.
Nói xong, Triệu Thiết Trụ rời khỏi phòng. Màu sắc của chuỗi hạt trên tay dần dần nhạt đi, cuối cùng không ngờ biến mất.
Trong dị năng ẩn thân của Triệu Thiết Trụ có một loại đặc tính. Hắn có thể khiến cho bất luận những vật tiếp xúc với thân thể mình đều biến mất.
Mỗi người đều có một vài chuyện cũ không muốn nhớ lại. Có lúc Triệu Thiết Trụ lại tình nguyện để chính mình lạc lối bên trong sự lỗ mãng của thế tục, cũng không muốn hồi tưởng lại chuyện cũ đã từng khiến hắn tan nát cõi lòng. Cũng chính vì thù hận đã khiến cho Triệu Thiết Trụ trở thành Ma Ảnh. Hắn chỉ giết những tên đáng chết. Cái tên Ma Ảnh trong thời gian ngắn đã vang danh toàn bộ thế giới ngầm.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Triệu Thiết Trụ đi ra khỏi phòng, chỉ thấy Tô Nhạn Ny đang đứng ở dưới lầu, khóe mắt cô nàng ánh lên đôi chút giận dữ.
- Tôi nói bà cô này, ai dám cả gan làm cô tức giận vậy?
Triệu Thiết Trụ hờ hững tựa vào vách tường trên lầu phía đối diện với Tô Nhạn Ny dò hỏi.
- Có mỗi cánh cửa mà sao vẫn chưa sửa xong? Tối nay bản cô nương còn phải tắm rửa nữa chứ, giờ bỗng dưng lại không có cửa thì anh kêu tôi tắm kiểu gì đây.
Tô Nhạn Ny càng tỏ ra bức xúc hơn.
- Ủa? Có ai rào giậu ngăn sân không cho cho cô đi tắm đâu, cứ tự nhiên!
Triệu Thiết Trụ đáp gọn lỏn rồi sau đó từ lầu hai đi xuống phía dưới.
- Nhưng để cửa mở như thế thì tôi biết tắm kiểu gì, nếu lỡ như có kẻ nào đó lén lút nhìn trộm thì tôi biết phải làm sao.
Tô Nhạn Ny cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhìn trộm” một chút, lẽ thường mà nói thì dù là ai khi nghe cô vừa nói như vậy thì phỏng chừng cũng phải hơi hướm có ý tưởng ngay. Đây là sách lược của Tô Nhạn Ny, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chính miệng cô nói ra chuyện tắm rửa với Triệu Thiết Trụ, sau đó cố tạo ra âm thanh động tĩnh, nếu Triệu Thiết Trụ quả thực là tên trộm đồ lót, là con ma háo sắc thì hắn khẳng định sẽ đến rình coi cô tắm, đến lúc đó chính cô sẽ anh dũng ra tay, Triệu Thiết Trụ tự nhiên sẽ bị tóm dễ như trở bàn tay.
- Hơ, cứ làm như ai cũng muốn nhìn cô vậy?
Triệu Thiết Trụ ra vẻ khinh thường, rồi sau đó ngẫm lại chính mình là chủ nhà trọ cho thuê, thu của người ta nhiều tiền thuê nhà như vậy, cái cửa này nếu không khẩn trương mà sửa cho xong thì cũng không dễ ăn nói chút nào, đến lúc đó thì chẳng có ai thèm đến ở không chừng.
Vì thế, Triệu Thiết Trụ đành cầm lấy điện thoại gọi đến 12580, sau đó hỏi số điện thoại công ty trang trí sửa chữa nội thất, thấy Triệu Thiết Trụ đã gọi người đến sửa lại cánh cửa nên Tô Nhạn Ny cũng không nói thêm gì nữa, cô nàng lẳng lặng đi lên lầu vào phòng đóng cửa lại, cũng chẳng hay đang làm gì trong đó nữa.
Chẳng bao lâu sau, người của công ty trang trí nội thất đã đến, sửa chữa lắp đặt một cánh cửa cũng khá là đơn giản, chỉ khoảng tầm 30 phút là xong, tiền mua vật liệu với phí lắp đặt bất quá cũng chỉ hơn ba ngàn tệ, Triệu Thiết Trụ còn lời được gần một ngàn, trong lòng vui như đánh trống, vừa mới quay người định lên lầu thì phát hiện Tô Nhạn Ny không biết tự khi nào đã đứng ngay phía sau hắn,
- Còn thừa một ngàn đâu, anh có định trả lại cho tôi không.
Tô Nhạn Ny xòe tay ra đòi luôn.
- Cái này, hôm nay tôi ra ngoài tìm kiếm cách sửa chữa mất nửa ngày, một ngàn này coi như phí dụng vất vả trả cho tôi đi.
Triệu Thiết Trụ nói xong, né qua người Tô Nhạn Ny định chạy lên lầu.
- Hừ, không trả cũng được, một ngàn này coi như tiền điện thoại ba tháng tôi trả trước, tôi đi tắm đây, anh không được nhìn trộm đâu đấy.
Tô Nhạn Ny nói xong, liếc xéo Triệu Thiết Trụ một cái rồi xoay người đi lên lầu.
- Cái cô bé này.
Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ cười cười, thôi thì vì cô là mỹ nữ nên hắn cũng không so đo làm gì, ba tháng một ngàn tiền điện thoại, một tháng cùng lắm cũng chỉ mất ba trăm là nhiều, Triệu Thiết Trụ ước tính thế nào cô ta cũng không gọi nhiều đến thế đâu, hẳn là vẫn còn dư chút chút, nhiều ít gì thì hắn vẫn chiếm tiện nghi, hắn yên chí như vậy rồi huýt sáo lên lầu.
Vừa định bước vào cửa thì đã thấy Tô Nhạn Ny cầm một ít khăn mặt vật dụng linh tinh ra khỏi phòng, đi đến phòng tắm cuối hành lang. Vì cô nàng đi tắm nên Tô Nhạn Ny chỉ mặc mỗi một bộ gile màu trắng, dưới sắc trắng tinh khôi đó mơ hồ lộ ra một chút phấn hồng.Đi kèm với đó là một cái quần đùi thể thao, cặp đùi trắng như tuyết nhìn không sót một cái gì. Triệu Thiết Trụ tỏ vẻ bất đắc dĩ, cô bé này rõ ràng đang khiêu khích hắn mà, đúng thật là, hắn đâu có dễ dàng bị khiêu khích như cô tưởng?
Không biết là cố ý hay vô tình, một chiếc quần chữ T màu đen đột nhiên bị cô nàng đánh rơi trên mặt đất, dường như sợ Triệu Thiết Trụ không chú ý tới, Tô Nhạn Ny còn ngơ ngẩn làm bộ sợ hãi kêu to một tiếng, đợi đến khi Triệu Thiết Trụ bị cái quần chữ T kia thu hút, cô nàng mới ra vẻ như chân tay luống cuống vội vã nhặt nó lên rồi đỏ mặt đi vào phòng tắm.
Triệu Thiết Trụ khẽ nhíu mày, cô bé hoa khôi cảnh sát này năm lần bảy lượt ngầm khiêu khích hắn, chẳng lẽ thật sự thấy hắn quá đẹp trai mà muốn kết tóc xe tơ? Tuy rằng khả năng này Triệu Thiết Trụ cảm thấy là rất lớn nhưng hắn càng có khuynh hướng cho rằng cô nàng chắc chắn có một mục đích khác, chính hắn năm lần bảy lượt buông lời trêu chọc mà cũng không làm cô tức giận bỏ đi, loại công chúa con nhà quyền các này thì không thể có sức nhẫn nhịn như thế.
Triệu Thiết Trụ lắc đầu cảm thấy không cần suy nghĩ việc này thêm nữa, liền đi vào phòng.
Ào ào, từng đợt nước dội vang lên từ trong phòng tắm, Triệu Thiết Trụ khinh thường bĩu môi, kiểu khiêu khích này hơi lộ liễu đó nha! Cửa phòng tắm cũng không chịu đóng kín thì tiếng phát ra mới lớn như vậy.
Nếu em nó đã thành tâm thành ý khiêu khích mà ta đây lại không dám làm gì thì thật đúng có lỗi với cái tên Ma Ảnh này đó ~ Triệu Thiết Trụ bật cười đê tiện.
Ra khỏi phòng, Triệu Thiết Trụ chậm rãi đi về phía phòng tắm, hắn căn bản không che giấu tiếng bước chân của mình, dường như muốn nói cho Tô Nhạn Ny biết là “anh giai đến đây”.
Cửa phòng tắm được thiết kế theo kiểu then cài, cánh cửa đáng ra phải đóng kín thì giờ phút này lại lộ ra khe hở khoảng tầm 3cm, từng làn hơi nước theo khe hở bay ra, dường như mang theo một loại ma lực hấp dẫn người ta dòm vào đó.
Tô Nhạn Ny nghe được tiếng bước chân của Triệu Thiết Trụ thì thầm nghĩ “con ma háo sắc kia rốt cục đã không kìm nổi nữa rồi, không uổng công chị mày đã hy sinh đến mức này!” Tô Nhạn Ny làm bộ như không biết mà cứ việc kỳ cọ, cô đang đợi ánh mắt của Triệu Thiết Trụ lọt vào bên trong khe hở, đến lúc đó tự cô có thể bắt quả tang hắn tại chỗ, sau đó thay mặt chính quyền thay mặt nhân dân mà tiêu diệt hắn. Đến lúc đó chính cô cũng có thể lấy thân phận của một cảnh sát thực tập mới ra trường mà phá vụ án trộm đồ lót làm một khu điêu đứng này. Oa ha ha ha ha, nghĩ đến chỗ đắc ý, Tô Nhạn Ny không khỏi khinh khỉnh bật cười thành tiếng.
- Mẹ kiếp, cười đắc ý vậy sao, đợi chốc nữa thì cô sẽ phải khóc với tôi.
Triệu Thiết Trụ lại cười thầm tà ác.
Thấy bóng người bên ngoài càng ngày càng lại gần, Tô Nhạn Ny cũng mỗi lúc một căng thẳng, tuy rằng hiện tại cô có mặc quần áo, nhưng chỉ mặc đồ vô cùng đơn giản với áo gile và quần đùi, bị hơi nước hun lâu như vậy, quần áo sớm đã ẩm ướt mà dính mẹp ở trên người, làm cho dáng người cùng đường cong hiện rõ, Bra màu phấn hồng đã lộ ra nhìn rõ ràng đầy đủ mồn một, ngay cả chút viền hoa một bên cũng không che vào đâu được, quần đùi phía dưới cũng gắt gao ôm khít lấy vòng ba tạo nên tuyển tập những đường cong hoàn mỹ.
Khuôn mặt Tô Nhạn Ny đã hơi ửng đỏ, cũng không biết là bị hơi nước hun hay hay là vì phải bắt con ma háo sắc kia mà cảm thấy kích động, cũng có thể là vì trạng thái bán nude của mình lúc này.
Triệu Thiết Trụ chậm rãi đi tới trước cửa, thầm than thở “là cô bức anh đó nha”. Rồi sau đó hắn nhẹ nhàng ghé sát lên khe cửa khép hờ.
Đập vào mắt Triệu Thiết Trụ chính là phần thân trên gần như trần trụi của Tô Nhạn Ny, hắn mới thoáng nhìn qua thì Tô Nhạn Ny đã nổi xung lên thở phì phì tức giận mà vọt tới cạnh cửa, quát to:
- Con ma háo sắc kia, xem nhà ngươi chạy đâu cho thoát.
Đoạn mở toang cánh cửa ra.
Nhưng điều khiến Tô Nhạn Ny cảm thấy không thể tin nổi là Triệu Thiết Trụ vốn dĩ đang ghé sát bên cửa dòm trộm cô, ấy vậy mà lúc này không ngờ lại không thấy tung tích đâu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ mắt cô xuất hiện ảo giác? Tô Nhạn Ny nhìn ngang ngó dọc, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi nhẹ nhàng, chẳng thấy bóng dáng Triệu Thiết Trụ đâu cả.
Tô Nhạn Ny chưa từ bỏ ý định liền nhằm phía phòng Triệu Thiết Trụ đi đến, lúc này Triệu Thiết Trụ đã sớm nhàn nhã nằm thẳng cẳng ở trên giường, trong nháy mắt lúc Tô Nhạn Ny mở cửa vừa nãy, Triệu Thiết Trụ đã lập tức ẩn thân rồi sau đó lặng lẽ lui về phòng mình, hắn cũng không ngờ là cô cảnh sát xinh đẹp kia lại nghi ngờ hắn là con ma háo sắc, thật đúng là. Triệu Thiết Trụ đang trầm ngâm thì đột nhiên phát hiện có người đứng trước cửa phòng mình, không ngờ lại là cô nàng Tô Nhạn Ny, ẩm ướt toàn thân.
- Triệu Thiết Trụ, sao anh lại ở trong phòng!
Tô Nhạn Ny kinh ngạc kêu lên.
- Đây là phòng của tôi, tôi không ở trong đây thì ở đâu?
Triệu Thiết Trụ làm bộ "chẳng hiểu mô tê gì cả" nhìn Tô Nhạn Ny.
- Chẳng phải mới vừa nãy anh còn nhìn. . . .
Còn chưa nói hết từ “nhìn trộm” thì Tô Nhạn Ny đã tự biết ngậm miệng lại, người ta vẫn ở nguyên trong phòng, khoảng cách từ phòng tắm đến đây ước chừng cũng phải có đến 10 mét, đừng nói là Triệu Thiết Trụ mà cho dù là Jame Bolt có rình trộm cô thì cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mà quay trở về đến phòng được. Chẳng lẽ thật sự mắt cô xuất hiện ảo giác? Tô Nhạn Ny cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Triệu Thiết Trụ tỏ ra nghiền ngẫm nhìn Tô Nhạn Ny, “chuyến này thì em gái cứ ngậm bồ hòn làm ngọt đi, xem em còn dám coi anh là con ma háo sắc hay không. Chậc chậc, trên đời này nào có con ma háo sắc nào mà lại anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng tiêu sái như anh giai đây chứ”. Tô Nhạn Ny nhìn bộ mặt đắc ý của Triệu Thiết Trụ thì giận không biết trút vào đâu liền mắng:
- Cười cái gì mà cười? Xem cái bản mặt dâm đãng của anh kìa!
- Ha ha, còn dám nói tôi dâm đãng, cũng không tự xem lại cô đi, ăn mặc như vậy mà đi tắm rửa sao? Cách thức tắm rửa của cô thật đúng là không giống người chút nào.
Triệu Thiết Trụ chép miệng đánh giá Tô Nhạn Ny từ đầu đến chân rồi cười phản pháo.
- A! ! !
Lúc này Tô Nhạn Ny mới phát hiện ra, cũng chính bởi sự việc diễn ra quá mau lẹ, căn bản là không ngờ chính cô lại xuất hiện với bộ dạng hiện tại, gần như là bán nude đứng trước mặt Triệu Thiết Trụ, trong nháy mắt Tô Nhạn Ny liền thấy mặt nóng ran vì xấu hổ, cũng không kịp chào hỏi thêm gì cô nàng đã quay người chạy biến đi mất.
“Định chơi với anh sao? Một ngón út của ca ca cũng đủ chơi cho cô em lên đỉnh rồi.”
Triệu Thiết Trụ bật cười dâm ác.
Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, chỉ chớp mắt mà trời đã tối.
- Buổi tối thì ai nấu cơm vậy nhỉ ~
Triệu Thiết Trụ lớn tiếng kêu lên.
- Anh không biết tự đi mà nấu à?
Bên gian phòng sát vách, Tô Nhạn Ny tiếplời. Từ buổi chiều ngày hôm nay cho đến tận bây giờ, cô chưa ra khỏi phòng bước nào.
- Tôi bảo này, cô vốn dĩ là cảnh sát mà buổi chiều không cần đi làm hay sao?
Triệu Thiết Trụ dò hỏi ra phần quan thiết.
- Chuyện không liên quan đến anh ~
- Được thôi, vậy chuyện ăn cơm thì có liên quan đến tôi rồi đấy, tối nay chúng ta ăn cái gì đây?
- Tôi không ăn, anh thích thì tự đi mà ăn!
Ha ha, Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ cười cười, xem ra cô bé này vẫn chưa quên được thất bại ấm ức lúc ban trưa. Hắn bèn đứng dậy đi xuống dưới lầu rồi chuồn ra khỏi biệt thự.
Chẳng mấy chốc sau, Triệu Thiết Trụ đã đem đầy một đống nguyên liệu rau quả linh tinh xách về, hắn thoáng nhìn lên trên lầu, thấy Tô Nhạn Ny vẫn ở lì trên đó như trước không chịu ra, Triệu Thiết Trụ liền một mạch đi thẳng vào bếp.
Gian bếp này mọi thiết bị nấu nướng đều rất đầy đủ, Triệu Thiết Trụ chỉ việc đem nguyên liệu nấu ăn rửa cho sạch, trong đầu nghĩ chính mình muốn ăn cái gì liền bắt tay làm luôn món đó.
Không bao lâu, một mâm cơm vô cùng đơn giản gồm ba món ăn kèm với một bát canh đã chễm chệ trên bàn, Triệu Thiết Trụ khẽ thở dài, đã bao nhiêu năm rồi hắn không tự mình xuống bếp nhỉ. Hắn rửa tay thật sạch rồi gọi lớn tiếng:
- Xuống dưới này ăn cơm đi.
Thấy trên lầu không hề có động tĩnh gì, Triệu Thiết Trụ cũng không kêu thêm nữa, ngồi xuống xới lấy một bát cơm ăn liền.
- Tôi nói anh này, cũng phải có phong độ sĩ diện đàn ông một chút chứ, ít nhất cũng phải biết kêu thêm vài tiếng nữa chứ?
Vừa mới ăn xong bát cơm, Tô Nhạn Ny đã xuất hiện trước mặt Triệu Thiết Trụ. Vốn dĩ Tô Nhạn Ny cũng không tính chuyện xuống dưới này, cô cũng biết cứ đi xuống như vậy liền tương đương với chuyện cô đã bại dưới tay Triệu Thiết Trụ, nếu không bày ra cái bẫy khác thì làm thế nào bắt được tên trộm đồ lót Triệu Thiết Trụ này, đang định đợi Triệu Thiết Trụ kêu thêm vài tiếng để có dịp làm bộ bất đắc dĩ mà xuống dưới này ăn uống một chút, nào ngờ tên này lại không hề mở miệng gọi thêm một tiếng, cuối cùng cô nàng đành phải bất đắc dĩ đi xuống.
Triệu Thiết Trụ cũng không nói không rằng, chỉ chỉ cái ghế dựa bên cạnh, Tô Nhạn Ny thấy Triệu Thiết Trụ không ngờ cả cơm nước cũng đã nấu cho cô đâu vào đấy, trong lòng không khỏi ấm áp phần nào, người này cũng không phải hoàn toàn xấu xa như mình nghĩ. Vì thế liền ngồi xuống. Cơm nước xong, Triệu Thiết Trụ vừa thu dọn bát đũa vừa nói:
- Mặc quần chữ T không tốt cho cơ thể đâu, cô phải chú ý hơn đó!
- Triệu Thiết Trụ! ! ! Anh đi chết đi.
Tô Nhạn Ny kêu rống lên. Một đôi đũa trong nháy mắt đã bay cái vèo về phía Triệu Thiết Trụ, hắn cười ha hả tránh thoát, nhảy choi choi mấy cái đã vọt lẹ ra khỏi phòng bếp nhưng vẫn kịp kêu lên, “buổi tối cô rửa bát nha”. Rồi sau đó ba chân bốn cẳng bỏ chạy lên lầu.
- Triệu Thiết Trụ, anh hãy nhớ đấy!
Tô Nhạn Ny hung hăng vần vò cái khăn lau, có điều bên trong sự phẫn nộ kia còn nhiều hơn là một tia e thẹn.
Triệu Thiết Trụ huýt sáo đi thẳng vào phòng, bỗng di động đột nhiên vang lên. Nhấc máy lên thì nghe thấy tiếng một nữ sinh rất êm tai.
- Xin hỏi có phải là Anh Triệu đấy không?
- Là tôi đây, cho hỏi cô là ai vậy?
- Chào anh, xin hỏi chỗ anh còn phòng trọ cho thuê không ạ?
- Còn đấy, cô muốn đến thuê sao?
- Đúng vậy, hiện tại tôi có thể qua luôn xem sao được không ạ?
- À ừ, tốt thôi, cô cứ qua đây đi.
Sau khi cúp máy, Triệu Thiết Trụ hồi tưởng lại dư âm của giọng nữ vừa rồi, giọng nói ấp ám dịu dàng biết bao khiến Triệu Thiết Trụ vô cùng tin tưởng rằng nhan sắc chủ nhân nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của mình.
Nửa tiếng sau, dưới lầu vang lên tiếng đập cửa. Triệu Thiết Trụ chạy xuống mở cửa thì thấy một cô gái đứng đó, hai má của cô trắng nõn, mày liễu cong cong toát lên thần thái dịu dàng, mái tóc dài mềm mại hờ hững trên vai, một chiếc váy dài theo phong cách Bohemian phủ kín trên người, một đôi giày xăng-̣đan càng tô điểm cho mắt cá chân của nàng thêm phần xinh xắn. Một vẻ đẹp tự nhiên nữ tính như hoa trôi nước chảy.
Triệu Thiết Trụ hơi có chút sửng sốt, khó mà kìm nổi một phút xao động trong tim.
- Chào anh, tôi tên là Tào Tử Di. Anh chắc là Anh Triệu phải không.
Cô gái vươn tay ra nhẹ nhàng chào hỏi.
- Là, là tôi đây.
Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng nắm lấy tay Tào Tử Di trong chốc lát rồi lập tức buông ra bảo:
- Cô vào đi.
Tào Tử Di theo Triệu Thiết Trụ vào nhà, Tô Nhạn Ny lúc này vừa mới rửa xong bát đũa đi ra, nhìn thấy Triệu Thiết Trụ dẫn một cô gái vào nhà thì tò mò đi đến trước mặt.
- Đây là một khách trọ của tôi.
Triệu Thiết Trụ giới thiệu.
- Xin chào, tôi là Tô Nhạn Ny, một cảnh sát.
Tô Nhạn Ny thân mật cười cười chào hỏi.
- Xin chào, tôi là Tào Tử Di, tôi là một hoạ sĩ.
Tào Tử Di cũng cười cười đáp lại rồi sau đó quay sang bảo Triệu Thiết Trụ:
- Anh Triệu, xin hỏi anh có còn phòng cho thuê không?
- Đừng gọi anh Triệu, anh Triệu mãi, cứ gọi tôi là Thiết Trụ đi, còn phòng cho thuê đấy, lầu trên lầu dưới đều có cả, thế cô định thuê mấy gian?
- Một gian là được rồi, tôi chọn thuê trên lầu này để quan sát được ra xa. Nơi này gần với Tây Hồ, tôi tính ở đây mấy tháng để vẽ tĩnh vật.
- Vậy cô theo tôi lên trên này xem thử.
Triệu Thiết Trụ nói rồi dẫn theo Tào Tử Di đi luôn lên lầu.
Tô Nhạn Ny nhìn Triệu Thiết Trụ, không khỏi nghi hoặc, con ma háo sắc này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề? Sao bỗng dưng lại đứng đắn thế không biết?
Sau khi dẫn Tào Tử Di lên trên lầu, Triệu Thiết Trụ chỉ gian phía bên trái phòng hắn ở rồi bảo là “từ nơi này có thể trực tiếp quan sát toàn bộ Tây Hồ, cô có thể vào xem qua.
Tào Tử Di đi vào phòng, tiến tới chỗ cửa sổ nhìn chằm chằm ra quang cảnh bên ngoài Tây Hồ, trong ánh mắt lóe lên thần thái khác thường rồi sau đó quay qua bảo Triệu Thiết Trụ:
- Chọn luôn gian này đi.
- Cô Tào tính ở đây bao lâu?
Triệu Thiết Trụ vội hỏi.
- Anh cũng đừng gọi tôi là cô Tào, cứ gọi là Tử Di đi, tôi định ở đây nửa năm. Vậy tiền thuê anh định tính bao nhiêu ạ?
- Năm trăm một tháng tính cả điện nước, dưới lầu này còn có bể bơi, tiền điện thoại thì mọi người cùng chia nhau.
Triệu Thiết Trụ đáp.
Tô Nhạn Ny theo lên lầu vừa nghe Triệu Thiết Trụ nói thế thì không khỏi đảo đảo cặp mắt trắng dã vì kinh ngạc, tên này cho mình thuê với giá hai ngàn ấy vậy mà cho người khác thuê chỉ cần có năm trăm, đều là mỹ nữ có khác gì nhau mà chênh lệch ghê như vậy, tại sao chứ?
- Rẻ vậy sao?
Tào Tử Di kinh ngạc thốt lên.
- Đúng vậy, tiền thuê ba tháng giao một lần.
Triệu Thiết Trụ từ tốn đáp.
- Vậy được, đây là một ngàn năm trăm tệ.
Tào Tử Di tiện tay rút tiền trong ví ra giao luôn cho Triệu Thiết Trụ, Triệu Thiết Trụ cũng không thèm nhìn qua đã đem cất đi rồi bảo:
- Chừng nào thì cô chuyển qua đây?
- Lát nữa sẽ chuyển qua ngay. Giờ tôi xin phép đi lấy một ít đồ đạc.
- Để tôi giúp cô nhé!
Triệu Thiết Trụ nói rồi tiễn Tào Tử Di ra khỏi phòng, Tô Nhạn Ny đứng một bên không kìm nổi liền chất vấn:
- Anh có nhầm không đấy, lúc cho tôi thuê sao lại đắt như vậy? Tôi có gì không bằng cô ta chứ!
- Cô ấy à? Cô cái gì cũng hơn cô ấy cả, nhưng tôi đang vui, cô giỏi thì đi mà quản~
Triệu Thiết Trụ đắc chí cười nói rồi sau đó liền đi theo Tào Tử Di ra khỏi ngôi biệt thự, mặc cho một mình Tô Nhạn Ny đứng đó mà nghiến răng nghiến lợi.
Không bao lâu, Triệu Thiết Trụ đã đem hành lý và cùng Tào Tử Di trở lại. Sau khi xếp đặt ổn thỏa cho Tào Tử Di thì hắn trở về phòng, nằm dài trên giường mà nhìn chằm chằm lên trần nhà, “ngôi biệt thự này, rốt cục đã có người thứ 3 đến ở. Chủ nhà như mình chẳng mấy mà hạnh phúc thôi.”
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ngày hôm sau, Triệu Thiết Trụ ngủ nướng một mạch đến tận giữa trưa, rửa mặt xong xuôi hắn liền đi xuống dưới lầu tính ăn chút gì đó, kết quả là đã thấy Tào Tử Di lo liệu xong xuôi đồ ăn đang đợi mình, trong lòng không khỏi cảm động mất một lúc, trên đời này ngoại trừ bà nội hắn ra thì rốt cục hắn cũng đã được ăn cơm của người phụ nữ thứ hai nấu cho rồi.
- Anh đi rửa tay đi, rồi chuẩn bị ăn cơm.
Tào Tử Di cười bảo hắn.
- Hay lắm ~
Triệu Thiết Trụ nhoáng cái đã rửa tay sạch sẽ đâu vào đó rồi ngồi xuống cạnh bàn ăn.
- Nhạn Ny khi nào thì về vậy anh?
Tào Tử Di xới cơm đưa cho Triệu Thiết Trụ rồi hỏi.
- Ai mà biết được, cô ta vốn là công bộc của nhân dân, phải tăng ca thêm giờ cho dân chứ!
Triệu Thiết Trụ vừa đón lấy bát cơm và lấy và để vừa đáp vội.
- Ha ha, sao anh lại trêu chọc người ta như vậy.
Tào Tử Di cũng tự ngồi xuống cạnh bàn ăn khúc khích nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng lao xao, chỉ thấy Tô Nhạn Ny mở cửa tiến vào, sau cô không ngờ lại là một người con trai.
- Tôi nói anh nghe này Lý Tử Kỳ, mắc mớ gì anh phải đưa tôi về tận cửa thế này, anh mau về đi!
Tô Nhạn Ny có vẻ mất kiên nhẫn, cô nàng tỏ ra thô lỗ với người con trai kia.
- Ôi, Nhạn Ny à, em cũng không phải không biết tấm lòng của anh mà, hà tất em phải lạnh lùng như vậy.
Lý Tử Kỳ có vể ảo não than thở.
- Đừng có gọi tôi ra chiều thân thiết như thế, chúng ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp bình thường mà thôi, bây giờ tôi đã về đến nhà và muốn ăn cơm, lý nào anh lại bắt tôi mời ăn một bữa?
Tô Nhạn Ny nói xong, cũng không thèm để ý tới phản ứng của Lý Tử Kỳ, cố nàng vứt cái túi trong tay đánh xịch xuống cái ghế bên cạnh, thấy Triệu Thiết Trụ và Tào Tử Di đang ăn cơm trong bếp liền đi vào. Anh chàng Lý Tử Kỳ kia không ngờ cũng đi theo vào luôn.
- Thử hỏi cái người này có phiền phức không chứ, tôi về đến nhà rồi mà anh vẫn còn đi theo? Anh rảnh như vậy sao không đi bám sát tội phạm đi!
Tô Nhạn Ny thấy anh chàng này không ngờ lại chẳng biết xấu hổ mà theo vào như vậy liền tức giận xoay người định đẩy Lý Tử Kỳ ra. Lý Tử Kỳ dường như không quan tâm đến sự có mặt của Triệu Thiết Trụ và Tào Tử Di, một tay bắt lấy bàn tay của Tô Nhạn Ny, bảo:
- Nhạn Ny à, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ rồi nói có được không?
Tô Nhạn Ny bị Lý Tử Kỳ nắm lấy tay, nhất thời giận dữ, định đưa tay rút về nhưng Lý Tử Kỳ không ngờ lại nắm quá chặt khiến cô giãy giụa mãi không ra.
- Này, anh kia con cái nhà ai vậy, sao lại tự tiện xông vào nhà dân như thế?
Triệu Thiết Trụ đứng dậy, một tay cầm bát cơm, một tay nắm lấy tay Lý Tử Kỳ nói:
- Khách trọ của tôi mà anh cũng dám quấy rầy sao?
Lý Tử Kỳ chỉ cảm thấy dường như bị gọng kìm kẹp chặt, một sức mạnh cực lớn gần như muốn nghiền nát xương cốt, y vội buông cánh tay đang giữ Tô Nhạn Ny ra rồi sau đó nhìn chằm chằm Triệu Thiết Trụ lớn tiếng:
- Cậu này dám đánh cảnh sát à!
- Đánh con bà nhà mày!
Triệu Thiết Trụ ra tay rất nhanh, một tay nắm lấy cổ Lý Tử Kỳ, không ngờ đã nhấc bổng người y lên, Lý Tử Kỳ ra sức lấy tay phản kháng hòng vùng vẫy ra khỏi cái nắm tay của Triệu Thiết Trụ, chỉ có điều bàn tay họ Triệu như hai gọng kìm sắt không mảy may rúng động, Triệu Thiết Trụ chậm rãi đi ra cửa, nói:
- Là chủ nhà là phải có nghĩa vụ bảo vệ khách thuê trọ của mình không bị người khác quấy rầy và xâm phạm. Chú em mà dám vào đây thêm một lần nữa, chủ nhà tôi cũng không ngại đánh gãy ba cái chân của chú đâu.”
Rồi sau đó dùng lực ném Lý Tử Kỳ ra ngoài cửa, Lý Tử Kỳ bay ra ngoài đến vài mét, y ngã chỏng vó trên mặt đất, tiếp đó Triệu Thiết Trụ đóng cửa lại cái rầm.
- Cảm ơn.
Tô Nhạn Ny hạ giọng nói, có thể nhìn ra được cảm xúc của cô cũng không được tốt lắm.
- Không có gì, cô đã thuê phòng chỗ tôi thì là người của tôi rồi, bảo vệ cô là việc nên làm.
Triệu Thiết Trụ hào sảng đáp.
- Ai là người của anh, từ khi nào tôi thành người của anh vậy.
Tô Nhạn Ny xiết chặt hai nắm đấm rít lên.
- Tôi có nói thế bao giờ? Tôi chỉ bảo cô là khách trọ của tôi thôi, chẳng lẽ cô ngày đêm vẫn hằng tương tư muốn làm người của tôi sao? Ái chà, yêu cầu của tôi với bạn gái là rất cao đó, phải dịu dàng hiền thục, cũng gần gần giống Tử Di nhà ta là được.
Triệu Thiết Trụ buông lời trêu chọc.
- Anh! ! !
- Được rồi được rồi, cả hai đều lớn hết rồi, thế mà cứ như hai đứa con nít ấy.
Tào Tử Di nhìn hai người này đấu võ mồm mãi thì vội khuyên:
- Ăn cơm đi, không đồ ăn đều nguội hết cả rồi kìa.
Tô Nhạn Ny trừng mắt nhìn Triệu Thiết Trụ liếc xéo một cái, cũng không nói gì nữa mà ngồi xuống lẳng lặng ăn cơm.
Bữa cơn vẫn chưa đâu vào đâu thì lại có tiếng gõ cửa vang lên.
- Mau mở cửa, mau mở cửa.
Ngoài cửa có tiếng ai đó kêu lên.
- Ai đâu mà kêu lắm vậy, không định cho người ta ăn cơm à.
Triệu Thiết Trụ bỏ bát đũa xuống đứng dậy ra mở cửa.
Chỉ thấy mấy cảnh sát ào ào đi vào, đi theo phía sau chính là Lý Tử Kỳ mặt lạnh như tiền.
- Quả nhiên đã trở lại.
Tô Nhạn Ny cả kinh trong lòng, cha của Lý Tử Kỳ là Lý Cương mà Lý Cương lại là Cục trưởng cục Công an, Lý Tử Kỳ dựa vào quan hệ đó mà vào được cục Công an, nhân phẩm của tên Lý Tử Kỳ này không được tốt lắm, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ỷ vào thế có một ông bố làm to, ở FJ thuộc hàng nhân vật “cậu ấm”, lúc cô vừa mới vào Cục Cảnh Sát, tên Lý Tử Kỳ này liền nói ngoa là trong một tháng sẽ cưa đổ cô, khiến cô hoàn toàn không có ấn tượng tốt đẹp gì về hắn, nhưng vì nể nang thân phận của bố hắn mà không thể không nhân nhượng, nhẫn nại, chỉ có điều lần này hắn đuổi tới tận nhà làm cô tức giận đến không chịu nổi. Tuy rằng thấy Triệu Thiết Trụ ném hắn ra ngoài cửa đã giúp cô hả giận phần nào nhưng thấy Lý Tử Kỳ trừng mắt đáp lại thì biết với tính cách của hắn tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Ngờ đâu mới chẳng bao lâu, Lý Tử Kỳ đã dẫn theo đám người kia đến.
- Trói lại, giải đi.
Lý Tử Kỳ chỉ chỉ Triệu Thiết Trụ rồi hạ lệnh cho đám cảnh sát xung quanh.
Mấy viên cảnh sát xung quanh được Lý Tử Kỳ chỉ điểm thì lôi còng tay ra đến trước mặt Triệu Thiết Trụ tuyên bố:
- Anh Triệu Thiết Trụ, chúng tôi nghi ngờ anh có dính líu đến vụ án giết người gần đây ở Tây Hồ, hy vọng anh có thể về đồn giúp chúng tôi tiến hành điều tra.
- Này, Nhân Tử, sao các cậu lại bắt người bừa bãi như vậy?
Tô Nhạn Ny vội bật dậy kêu lên, một người thoạt nhìn rất gầy yếu trong đám cảnh sát nhìn nhìn Tô Nhạn Ny nói:
- Đây là nhiệm vụ trên cục yêu cầu, tiểu Tô cô không thể quản được.
Triệu Thiết Trụ nhìn nhìn đám cảnh sát xung quanh, bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Xem ra các anh đã quyết tâm đổ bùn lên đầu tôi, được rồi. Hy vọng đến lúc đó các anh đừng có hối hận.
Một viên cảnh sát đứng cạnh còng tay Triệu Thiết Trụ lại rồi áp giải bước nhanh ra xe cảnh sát rời khỏi tiểu khu Tây Hồ.
Tô Nhạn Ny nhìn Lý Tử Kỳ đứng trước mặt cô mà lòng giận không thể làm gì, vì cô chỉ là thủ hạ làm việc cho bố nhà người ta nên không thể nào đắc tội với tên công tử bột này được. Cảm giác uất nghẹn khiến Tô Nhạn Ny chỉ thiếu nước phát cuồng.
- Nhạn Ny, chuyện của chúng ta em cứ suy xét cho thật kỹ nhé!
Lý Tử Kỳ buông một câu rồi ngồi lên chiếc BMW X6 của cảnh sát rồi nghênh ngang rời đi.
- Đáng ghét!
Tô Nhạn Ny phẫn nộ tháo huy hiệu cảnh sát trên người vứt xuống đất nện lấy nện để.
- Đừng nóng giận, tôi tin là Thiết Trụ sẽ không việc gì đâu.
Tào Tử Di tiến ra sau lưng Tô Nhạn Ny nhè nhẹ vỗ vai an ủi. Ánh mắt bình tĩnh nhìn theo hướng đám xe cảnh sát biến mất, không biết vì sao nhưng nàng vẫn một mực khẳng định Triệu Thiết Trụ sẽ nhanh chóng trở về nhà.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Triệu Thiết Trụ ngồi trong xe cảnh sát, tò mò nhìn xung quanh, đời này hắn chưa có cơ hội ngồi xe cảnh sát bao giờ. Viên cảnh sát ngồi bên cạnh trông thấy bộ dạng của Triệu Thiết Trụ như vậy, liền đạp cho hắn một phát, quát lớn:
- Ngoan ngoãn chút đi.
Triệu Thiết Trụ cũng không tránh, để cho y đạp vào bụng mình. Trong mắt hiện lên một tia hào quang kỳ lạ, khóe miệng Triệu Thiết Trụ hiện lên một nụ cười tà dị nói:
- Anh được lắm.
- Tao được hay không không liên quan gì đến mày. Mà lá gan của mày cũng lớn thật đấy, dám động vào Lý Tử Kỳ.
Viên cảnh sát quát. Y lại muốn đá cho Triệu Thiết Trụ một cái nữa nhưng một viên cảnh sát khác ngồi bên cạnh liền lôi y ra.
Triệu Thiết Trụ chẳng thèm để ý gì đến mấy viên cảnh sát này, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất nhanh, chiếc xe cảnh sát đã đi đến Cục công an. Hai viên cảnh sát áp giải Triệu Thiết Trụ đi vào bên trong. Lý Tử Kỳ cũng đã đến, y liếc nhìn Triệu Thiết Trụ một cái, sau đó nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh đi lên tầng.
- Đi nhanh lên.
Viên cảnh sát ban nãy đẩy đẩy Triệu Thiết Thụ, quát. Triệu Thiết Trụ cũng chẳng nói lời nào, đi theo sau viên cảnh sát vào trong.
Cũng không biết là đã rẽ qua bao nhiêu cửa, mấy viên cảnh sát đã dẫn Triệu Thiết Trụ đến một căn phòng kín mít, sau đó đẩy hắn vào chỗ bên cạnh một ống nước, và khóa còng tay lên đó, cũng chẳng thèm đưa ghế cho Triệu Thiết Trụ, mà cứ để hắn đứng như vậy.
- Ngoan ngoãn đứng đấy đi.
Một viên cảnh sát nói, sau đó cùng với mấy viên cảnh sát khác đi ra khỏi phòng.
Triệu Thiết Trụ dựa lưng vào ống nước, âm thầm suy nghĩ. Xem ra, thế lực của Lý Tử Kỳ ở cục Công an này thật không nhỏ, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có thể điều được gần chục cảnh sát đến bắt mình. Hơn nữa, xem ra những người này đều rất nghe lời của y, thân phận của Lý Tử Kỳ chắc chắn không thấp chút nào. Haiz, nếu như không phải hiện tại mình đã có một công việc mới rồi thì nói không chừng đã đại náo một trận rồi.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Lý Tử Kỳ mặc một bộ cảnh phục trên người, y và viên cảnh sát ban nãy đạp Triệu Thiết Trụ đẩy cửa vào trong phòng. Hai người ngồi phía sau một cái bàn, viên cảnh sát cầm cây bút, ra vẻ đứng đắn, hỏi:
- Tên gì?
- Triệu Thiết Trụ.
- Tuổi?
- 22.
- Giới tính?
- Anh tự nhìn đi.
- Ngoan ngoãn một chút đi, tôi hỏi cái gì phải trả lời cái đó. Giới tính?
- Nam.
- Biết mình phạm tội gì không?
- Không biết, chỉ nhớ là vừa nãy tôi đã ném một đống rác ra khỏi nhà tôi thôi.
Sắc mặt Lý Tử Kỳ trầm xuống không nói gì. Vẻ mặt của viên cảnh sát kia cũng sầm lại, nói:
- Đừng có cố chối nữa, đừng tưởng là chúng tôi không biết anh đã làm những gì.
- Ha ha, tôi cũng không biết tôi đã làm những gì.
- Hôm nay chúng tôi nhận được trình báo, bên Tây hồ xảy ra một vụ giết người. Theo nhân chứng miêu tả thì bộ dáng của hung thủ rất giống với anh.
- Tôi tưởng anh nói là tôi giống bố anh cơ đấy, anh có tin không?
Triệu Thiết Trụ coi thường đáp.
- Được rồi, biên bản ghi đến đây thôi.
Lý Tử Kỳ ngồi bên cạnh bây giờ mới lên tiếng. Mà trong phòng giam giữ, một viên cảnh sát theo dõi camera liền tắt máy và xoay người đi ra khỏi phòng.
Lý Tử Kỳ nhìn lên chiếc camera trên tường, thấy camera đã được tắt, y liền dữ tợn quát Triệu Thiết Trụ:
- Vừa rồi không phải mày hung hăng lắm sao? Bây giờ rơi vào tay tao rồi, tao xem mày có còn hung hăng được nữa không.
Nói xong, liền cầm chiếc dùi cui vụt vào bụng Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tử Kỳ, chiếc dùi cui kia như thể làm bằng không khí vậy, đánh vào người Triệu Thiết Trụ, hắn chẳng thèm nhăn mặt chút nào.
- Tên nhóc mày xem ra còn rắn lắm.
Lý Tử Kỳ nhe răng cười độc ác nói.
- Tao xem mày có thể cứng đầu đến lúc nào.
Triệu Thiết Trụ khinh thường nói:
- Ít nhất là còn lâu hơn mày. Mày cứng cũng chẳng cứng nổi.
- Được, được lắm. Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm.
Mặt Lý Tử Kỳ đằng đằng sát khí. Đi đến chỗ cái bàn, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc dùi cui điện. Tiếng điện giật tách tách vang lên, màu xanh của điện quang hiện rõ trên mặt của Lý Tử Kỳ, khiến cho y trông càng dữ tợn hơn.
- Bộp.
Chiếc dùi cui điện trực tiếp vụt vào bụng Triệu Thiết Trụ, Triệu Thiết Trụ hơi nhíu mày, chẳng lẽ mình phải giết thật hay sao? Như vậy thì hạnh phúc mà mình vất vả gây dựng bấy lâu cũng sẽ rời mình mà đi mất. Nếu Lý Tử Kỳ biết được nguyên nhân mà Triệu Thiết Trụ nhíu mày là đang suy nghĩ rút cuộc có nên giết chết bọn họ hay không thì e rằng bọn họ sẽ cho Triệu Thiết Trụ sớm về với Diêm vương cũng nên.
Trông thấy Triệu Thiết Trụ nhíu mày, Lý Tử Kỳ cảm thấy vô cùng hả hê, định tăng thêm cường độ dòng điện của dùi cui, đột nhiên chuông điện thoại của Triệu Thiết Trụ vang lên.
Lý Tử Kỳ xoay người nhìn chiếc điện thoại vừa xoát được từ trên người Triệu Thiết Trụ đang đặt trên bàn, y ra hiệu cho viên cảnh sát kia đi xem. Viên cảnh sát cầm lấy chiếc điện thoại, nói:
- Là của một người tên là Lôi Tử.
- Lôi Tử này là ai? Là đồng bọn gây án cùng mày phải không?
Lý Tử Kỳ hỏi.
- Lôi Tử…
Triệu Thiết Trụ than nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- Mày không biết tự mình đi hỏi à?
- Còn không ngoan ngoãn khai ra?
Lý Tử Kỳ lại dùng chiếc dùi cui điện dí vào người Triệu Thiết Trụ, sau đó quay lại cầm lấy chiếc điện thoại của Triệu Thiết Trụ ấn nút nghe. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lớn:
- Thiết Trụ, anh đang ở đâu đấy. Em đến FJ rồi.
- Xin chào, đây là cục Công an FJ. Xin hỏi anh và Triệu Thiết Trụ có quan hệ như thế nào?
Lý Tử Kỳ lạnh lùng nói. Đầu dây bên kia dừng lại một chút, sau đó nói:
- Triệu Thiết Trụ đã phạm tội gì?
- Triệu Thiết Trụ có liên quan đến một vụ án giết người, bây giờ đang phối hợp cùng chúng tôi điều tra. Xin hỏi anh có quan hệ gì với anh ta.
Đầu dây bên kia một lặng tiếng một lúc, hơn mười giây sau mới nói:
- Là anh em của tôi.
Sau đó liền cúp máy.
Lúc này ở nhà ga FJ, một thanh niên cao đến gần hai mét mặc một bộ quần áo quân đội, sắc mặt âm trầm nhìn chiếc di động. Chỉ dựa vào mấy người mà có thể bắt được anh Thiết Trụ hay sao? Thật nực cười. Xem ra, anh Thiết Trụ gặp phải phiền phức rồi. Người thanh niên này tay xách một túi hành lý to tướng, tay kia cầm di động nhấn một dãy số để gọi.
- Thành thật khai ra, Lôi Tử và mày có quan hệ gì.
Sắc mặt Lý Tử Kỳ sầm lại, hỏi.
- Cậu ấy? Cậu ấy chỉ là anh em của tôi mà thôi.
Triệu Thiết Trụ trả lời, trên mặt như đang tìm về một đoạn hồi ức.
- Cậu ta làm cái gì?
Lý Tử Kỳ hỏi.
- Cậu ta chỉ là một tên không có đầu óc.
Triệu Thiết Trụ cười ha hả nói.
Lý Tử Kỳ nháy mắt ra hiệu cho viên cảnh sát phía sau, hai người đi ra khỏi phòng. Ở bên ngoài cửa, Lý Tử Kỳ nói:
- Không phải cậu nói tên Triệu Thiết Trụ này là cô nhi hay sao? Sao lại mọc ra một người anh em như vậy?
Viên cảnh sát kia đáp:
- Hắn chắc chắn là một cô nhi. Tôi đã điều tra qua lý lịch của hắn rồi, chắc chỉ là một người bạn tốt của hắn thôi.
Lý Tử Kỳ thở dài một tiếng. Y đã cho người điều tra gốc gác của Triệu Thiết Trụ. Dù sao có thể mua được một căn biệt thự ở bên Tây hồ đã là chuyện không đơn giản rồi. Lý Tử Kỳ là người luôn chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi hành sự, khi phát hiện Triệu Thiết Trụ chỉ là một cô nhi, với lại chẳng có thế lực nào làm chỗ dựa, y liền lập tức đem người ‘giết’ đến tiểu khu Tây hồ.
Lý Tử Kỳ lại đi vào trong phòng, sau đó nói với Triệu Thiết Trụ:
- Tao xem mày còn trụ được đến bao giờ.
Sau đó lại lầm lấy chiếc rùi cui, vụt vào người Triệu Thiết Trụ.
Tới tới lui lui khoảng hơn mười cái, Triệu Thiết Trụ chỉ ngơ người, đến hừ một tiếng cũng không có. Lý Tử Kỳ không khỏi phát hỏa, lớn tiếng:
- Đem chậu nước đến đây.
Lúc này, viên cảnh sát nãy giờ vẫn theo sát Lý Tử Kỳ liền vội đi lấy một chậu nước. Lý Tử Kỳ khóa hai tay của Triệu Thiết Trụ lại với nhau, đẩy hắn đến phía chậu nước, nói:
- Xem tao sẽ chơi mày như thế nào.
Sau đó y túm tóc Triệu Thiết Trụ định dúi xuống chậu nước.
Đúng lúc này, ngoài cổng của cục Công an bỗng truyền đến từng tiếng phanh xe ô tô. Triệu Thiết Trụ mỉm cười, rút cuộc cũng đã đến.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế