Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 6: Dực Thử Cốt.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nhạc gia thành là một tòa thành thuộc vùng núi, ban đầu lúc xây thành trì, bởi vì phòng ngự yêu thú, Nhạc thị tông chủ lựa chọn dựa vào núi mà xây, bên trong tộc là sản nghiệp trọng yếu của dòng họ, lại càng hận không thể xây thêm lên trên cao hơn. Bất quá duy chỉ có tiệm thuốc cần thu mua đại lượng dược liệu, còn có cửa hàng thu thập thi thể quý trọng của yêu thú cùng tài liệu cho cửa hàng binh khí cùng cửa hàng vật phẩm phòng ngự là được bày ngay cửa thành dưới chân núi. Thứ nhất là vì chuyện buôn bán, tự nhiên phải đem cửa hàng đặt ở địa phương bắt mắt nhất. Thứ hai là vì tiết kiệm thêm nhân lực, cũng dễ dàng cho khách quen. Dĩ nhiên một phần tài liệu dược vật trân quý nhất, cùng nơi chế thuốc cùng rèn đúc binh khí sẽ không đặt ngay dưới chân núi. Nơi này chỉ bán ra một chút thành phẩm dược liệu cùng vũ khí bình thường mà thôi.
Mà khi Nhạc Vũ mang theo Nhiễm Lực đi vào bên trong tiệm thuốc, chỉ thấy bên trong cửa hàng lớn như vậy, lại tràn đầy những thợ săn thân mặc áo da rách cùng đeo cung tên. Người bán thuốc thật nhiều, nhưng người mua lại ít. Nhưng hắn cũng không dám khinh thị một chút nào, dã ngoại nơi thế giới này, là những nơi vô cùng nguy hiểm. Những người thợ săn này lại có thể ra vào, còn có thể săn giết yêu thú, ngoại trừ có được bản lĩnh cầu sống cực mạnh nơi dã ngoại, bản thân cũng phải có thực lực võ sư nhất cấp trở lên.
Ánh mắt đảo qua bên trong phòng, khi ánh mắt vừa chạm tới một nam nhân mập mạp đang gảy bàn tính, ánh mắt Nhạc Vũ sáng ngời, vội vàng hướng bên kia đi tới.
- Đức thúc…
Nhạc Vũ khom người thi lễ, nhưng còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy người mập mạp kia phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.
- Lại tới nơi này tìm hiểu thảo dược? Được rồi! Một mình ngươi vào đi thôi, tự mình ở bên trong chú ý cẩn thận đừng gây rối loạn. Thứ không nên đụng vào thì đừng đụng, dù có thể đụng vào thì ngươi cũng nên kiềm chế một chút!
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, lại thận trọng xá lạy đối phương, lúc này mới đi qua quầy hướng vào bên trong cửa hàng.
Mà lúc này ở bên cạnh người mập mạp, có một nam tử mặc trang phục thu chi, thấy thế khẽ cau mày:
- Hữu Đức lão gia, làm vậy chỉ sợ có chút không hợp quy củ. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, chúng ta không tốt khai báo…
- Kho thuốc bình thường mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì? Huống chi trước kia tiểu tử này đã tới mấy lần, cũng xem như biết được phân tấc.
Nhạc Hữu Đức cau mày xem thường, sau đó thở dài một tiếng:
- Phụ thân của đứa nhỏ này từng kết giao thân thiết với ta, nếu như hắn đã cầu xin đến chỗ này của ta, thì không thể không trông nom cho hắn một chút. Hắn đã không thể tập võ, ngược lại tập thuốc cũng không đến nỗi cùng đường. Các ngươi giúp ta rộng rãi một chút!
Nói tới đây, ánh mắt Nhạc Hữu Đức thật phức tạp nhìn ra sau bức màn bên trong:
- Lại nói đứa bé này thật đáng thương, phụ thân hắn mấy chục năm thật khổ sở kiếm được chút ít đất đai kia, hơn phân nửa là không giữ lại được chút nào. Nhưng dù vậy cũng có người thật khẩn cấp đây…
Những lời ở phía sau Nhạc Vũ tự nhiên là không thể nào nghe thấy. Hắn quen thuộc đi trên hành lang vào bên trong. Đẩy ra một cánh cửa lớn, một gian phòng chiếm cứ phân nửa không gian kiến trúc này hiện ra ngay trước mặt hắn. Tâm tình Nhạc Vũ trong giây lát chợt hưng phấn lên.
Đây là một kho dược liệu lớn, hai bên vách tường đều là tủ thuốc cao chừng ba thân người, tổng cộng có hơn vạn ngăn kéo, được sắp hàng thật chỉnh tề. Một ít người hầu đang bận rộn bên trong, hoặc đem dược liệu đã xử lý xong bỏ vào trong quầy, hoặc lấy thuốc theo phối phương đem gói lại, sau đó lại đưa ra từ một cửa sổ nhỏ.
Nhạc Vũ biết sau nơi này chính là nơi chế thuốc. Thuốc trị thương cùng Điệt Đả dược và Bổ Khí hoàn đều được chế tạo bên trong.
Nhưng chuyện này không liên quan tới mục đích hắn đến đây, đầu tiên Nhạc Vũ nhìn về phía tận cùng bên trong kho thuốc, đó là hộc tủ dán kim bạc. Đây chính là đồ vật không được đụng vào theo lời Nhạc Hữu Đức, những loại thuốc trân quý mà tiệm thuốc thu nhận đều sẽ được cất vào trong đó. Đối với tủ thuốc này Nhạc Vũ cũng có chút quen mắt. Chẳng qua thật đáng tiếc, lấy thân phận của hắn hiện tại nếu dám đụng tới, chỉ sợ sau này đừng mong quay trở lại.
Tiếc hận thở dài, Nhạc Vũ đem lực chú ý chuyển dời lên hai bên, sau đó trực tiếp phương vị tủ thuốc theo số thứ tự từ hai mươi tám tới ba mươi đi tới.
Đầu tiên hắn đem ngăn kéo có số thứ tự 1474 kéo ra, sau đó giả vờ lấy ra một cây dược vật đã hoàn toàn được phơi khô, bắt đầu ngửi. Đây là trình tự thứ hai để công nhận dược vật, xem hình dạng, ngửi mùi vị, Nhạc Vũ giả vờ rất giống, vì vậy một ít người hầu đi ngang qua cũng không ai để ý.
Mà giờ khắc này, trong mắt Nhạc Vũ lại lóe ra oánh quang đồng dạng. Mà trong đầu, cây Thất Hiệp Linh trong tay cũng theo nội kình thăm dò trong cơ thể hắn, từ từ hiện ra hình dáng hoàn toàn.
Năng lực phân tích của hắn chỉ có thể hoàn toàn phân tích ra được vật chất nếu đụng chạm mặt ngoài, nhưng nếu có thể dùng được nội lực trong cơ thể, đối với vật chất tiến hành thăm dò thẩm thấu toàn diện mà cặn kẽ, cũng có thể phân tích ra được cấu tạo đại khái toàn bộ. Bất quá chuyện này phải có một nguyên tắc, đó chính là đồ vật có chất lượng và mật độ càng lớn, nội lực của hắn sẽ càng khó thẩm thấu đi vào. Giống như cây búa mà Nhiễm Lực sử dụng, bên trong có pha trộn Hắc Ô Kim cùng kim loại hiếm khác, hai tháng nay hắn chưa từng phân tích được thành công bao giờ.
Bất quá những dược vật kết cấu rời rạc như thứ này, hiển nhiên là ngoại lệ, ước chừng hai mươi giây sau, một cây Thất Hiệp Linh cụ thể cùng kết cấu phân tử, thành phần khoáng vật chất, thậm chí bao gồm biểu đồ nguyên tố đã biểu hiện rõ chân dung chiếu rọi trong đầu hắn.
Nhìn kỹ những thành phần nguyên tố kia, trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy hơi thất vọng, nhưng hắn lại tiếp tục cầm lên một cây Thất Hiệp Linh khác. Biểu đồ của một cây cũng không thể chứng minh tính phổ biến của giống cây đó. Cho nên cách làm của Nhạc Vũ là tùy lúc lựa chọn năm ba cây sau đó tiến hành so sánh.
Đợi khi hắn đem toàn bộ thành phần tài liệu của Thất Hiệp Linh hiểu rõ tường tận, bảo tồn ghi chép vào trong kho ký ức của hệ thống ký sinh phụ trợ trí nhớ đã là hai phút sau. Vào lúc này Nhiễm Lực không chút kiên nhẫn nhắm mắt lại, vẫn như ngày thường ngồi bệch sang một bên ngủ say, chỉ một lúc sau đã phát ra tiếng ngáy thật nhỏ.
Nhạc Vũ thấy thế bật cười, cũng không để ý đến hắn. Lại tiếp tục mở ngăn kéo 1475 ra phân tích.
Ước chừng sau ba giờ, vẻ thất vọng trong ánh mắt Nhạc Vũ càng lúc càng dày đặc. Giờ phút này sắc mặt hắn đã có vẻ hơi trắng xanh, trên trán tuôn đầy mồ hôi to như hạt đậu.
Tìm hiểu dược vật, mặc dù cũng không phải là chuyện khổ cực gì, nhưng đối với hắn mà nói, lại có chút khác nhau. Nội tức trong cơ thể hắn, mỗi một lần tiến hành phân tích đối với những dược liệu kia, cũng sẽ tiêu hao hơn một chút. Mà hiện tại hắn mới có tu vi võ sĩ cấp hai, mỗi ngày phân tích từ năm mươi tới một trăm loại đã là cực hạn. Ngoài ra hệ thống ký sinh phụ trợ kia, mặc dù có được năng lực tương tự như máy tính, nhưng dù sao cũng không phải thiết bị điện tử chân chính không biết mệt mỏi. Đó là phải đưa vào trong đại não, những tư nguyên còn thừa mà không cách nào lợi dụng tiến hành ưu hóa, hơn nữa chỉnh hợp lại dùng trong tính toán. Phải tiêu hao thể năng lượng lớn không nói, nếu tiếp tục lâu dài, sẽ tổn hại đến tế bào não vĩnh cửu.
Trên thực tế, có thể phân biệt được tới số thứ tự 1543, là kết quả mà hắn cố gắng hơn hai mươi ngày. Trong quá trình đó, Nhạc Vũ đã tìm được đại đa số thành phần dược vật mà hắn cần thiết. Nhưng duy nhất chỉ có một loại trọng yếu nhất, lượng nhu cầu lớn nhất mà cũng là mấu chốt nhất, cho tới nay vẫn không thấy bóng dáng.
Đối với việc này Nhạc Vũ cũng không quá gấp gáp. Nhưng nhìn vẻ mặt của Nhạc Hữu Đức cũng chính là Đức thúc kia, chỉ sợ đã có chút mệt mỏi đối với hắn, sau này hắn còn có thể tới tiệm thuốc này thêm mấy lần thật rất khó nói. Ngày sau càng phải phân tích thêm nhiều dược vật, vậy chỉ đành thu mua bên ngoài. Nhưng nếu làm như vậy hao phí tiền tài không ít, cũng sẽ dễ dàng bại lộ năng lực cùng ý đồ của chính mình…
Tận lực không làm tâm tình lo âu của mình biểu lộ ra trên mặt, Nhạc Vũ dùng tầm mắt cực kỳ bí mật lần nữa lướt qua mấy tủ thuốc dán “Kim bạc” ở tận cùng bên trong. Sau đó trong lòng lại rầu rĩ, chẳng lẽ loại thành phần kia thật sự chỉ tìm được trong số những dược liệu trân quý ở bên trong kia?
Đáng tiếc những loại dược vật này hắn thu mua không nổi, mặc dù có tiền hay có khả năng mua được vào trong tay, cũng chỉ khiến cho trong tông tộc bất mãn. Ở bên trong Nhạc gia thành, mặc dù Nhạc thị không ngăn cản được những người khác mua bán dược liệu, nhưng những loại thuốc trân quý kia lại được tông tộc lũng đoạn, không cho phép người khác nhúng tay, thậm chí cả con cháu bên trong tông tộc cũng không ngoại lệ.
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ nỗ lực áp chế nỗi thất vọng trong lòng mình, kéo ra ngăn kéo số 1544, bên trên tờ giấy dán ngăn kéo này, có dòng chữ Dực Thử Cốt.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 7: Vật Chất thần bí.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nhạc Vũ rời khỏi tiệm thuốc, trong miệng ngâm nga bài hát đi trở về. Một ca sĩ lớn của thế kỷ 23 từng có một ca khúc thịnh hành cả thế giới nhân loại, đáng tiếc giọng hát của hắn có chút bất đồng, làm bài hát kém hơn không ít. Nhưng điều này cũng không làm trở ngại những người khác, từ âm điệu cùng giai điệu tràn đầy khí tức hoan khoái, có thể phán đoán ra tâm tình vui vẻ hiện tại của Nhạc Vũ.
- Tiểu thiếu gia, mới vừa rồi nghe Đức lão gia nói, sau này không cho ngài đến tiệm thuốc nữa!
Nhiễm Lực ở một bên đang cố gắng nhắc nhở, bây giờ hắn có chút khó hiểu, thật sự không hiểu rõ vì sao sau khi bị khiển trách như vậy, Nhạc Vũ lại có vẻ vô cùng hưng phấn. Dĩ nhiên hiện tại hắn lắng nghe cũng không hiểu, bây giờ Nhạc Vũ đang hát bài hát tiếng Anh, chẳng qua cảm giác cũng không tệ lắm.
- Không được thì thôi, sau này chỉ sợ không cần đi nữa rồi.
Nhạc Vũ không thèm để ý chút nào chỉ cười cười, thật ra trong lòng hắn vẫn còn chút tiếc nuối nho nhỏ, điều này ý nghĩa hắn rất khó có khả năng đạt được cơ hội phân biệt dược liệu miễn phí như trước, ngoài ra ở bên trong kho dược liệu kia, thật đúng là đủ chủng loại…
Đáng tiếc vài phút trước, bởi vì trong lòng hắn quá kích động, vì thế làm lật úp ngăn kéo đựng Dực Thử Cốt. Điều này làm cho Nhạc Hữu Đức đã có lý do cự tuyệt lời thỉnh cầu của hắn, giao tình của bậc cha chú lưu lại dù sao chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định và hạn độ. Mà ở tình huống có lý do, chút ít “giao tình” của “phụ thân” hắn đã hoàn trả xong, không những không còn ai nói hắn không tốt, ngược lại còn phải khen ngợi hắn trượng nghĩa.
Dĩ nhiên, điều này cũng không thể nói vị Đức thúc kia là người bạc tình bạc nghĩa. Ngược lại bây giờ Nhạc Vũ còn đang nghĩ tới sẽ tìm một cơ hội đáp tạ người này đã trợ giúp. Để cho hắn có cơ hội phân rõ dược vật bên trong tiệm thuốc, bản thân Nhạc Hữu Đức chỉ sợ phải đeo theo áp lực cực lớn.
Khách quan mà nói, hết thảy tổn thất hôm nay so sánh với thu hoạch của hắn cũng thật bé nhỏ không đáng kể. Cho tới bây giờ Nhạc Vũ chưa từng nghĩ qua, mình lại tìm được đồ vật ngay trong lúc mình tuyệt vọng nhất.
Cái gọi là Dực Thử, là một loại yêu thú cấp thấp rất thường nhìn thấy. Giống như loài chuột, lưng có hai cánh, hình dáng thoạt nhìn rất giống con dơi, hai cánh lại có lông vũ, mà không phải chỉ có màng thịt như đời sau. Yêu thú này thường xuyên ra vào trong đất đai, ăn lúa mì hoặc gạo hay hệ rễ của lương thực thu hoạch. Nếu không phải bản thân nó có thiên địch tồn tại, có thể được xem là địch nhân lớn nhất của loài người.
Xương Dực Thử mặc dù cũng có thể làm thuốc, nhưng có thể dùng nhiều trong việc trị xương cốt bị đả thương. Cho nên Nhạc Vũ vốn không dám ôm hi vọng, chẳng qua là theo thói quen dự định đem vật chất kết cấu tạo thành xương của Dực Thử ghi chép lại mà thôi.
Nhưng không ngờ ngay trong loại dược liệu tầm thường nhất này, hắn phân tích được một ít vật chất, được hắn đặt tên là “Bí Tinh”, loại vật chất này kiếp trước hắn chưa từng nhìn thấy, cũng không cách nào được sắp xếp vào bảng nguyên tố chu kỳ vật chất. Mà sở dĩ có mệnh danh như vậy, là bởi vì loại kết cấu nguyên tử của vật này cùng bảng chu kỳ nguyên tố có chút tương tự.
- Vậy sau này thiếu gia không cần đến tiệm thuốc sao?
Nhiễm Lực nghe vậy trên mặt cũng lộ ra mấy phần mừng rỡ, đối với hắn mà nói, loại địa phương nhàm chán này ít đi mới thỏa đáng. Mà đúng lúc này, trong bụng hắn vang lên tiếng sôi ùng ục kịch liệt, vì thế lực chú ý của Nhiễm Lực rất nhanh bị chuyện khác hấp dẫn, bây giờ là buổi trưa, mà hắn đã cảm thấy đói bụng.
Nhạc Vũ nghe được tiếng sôi ùng ục như trước, cười hắc hắc, liền bước nhanh về gia trang.
Lúc trở lại ngôi nhà tứ hợp viện, bên trong phòng khách chính đã sớm chuẩn bị xong thức ăn. Mà Nhiễm Lực cũng đi trước vào phòng, liền ngồi xuống ghế ăn ngốn ngấu, thế giới này cũng dạy về tôn ti lễ nghi, có quy củ người hầu không thể ngồi cùng bàn với chủ nhân. Nhưng thân phận Nhiễm Lực bất đồng, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời đều có thể được thu nhận vào Nhạc gia. Hơn nữa ngày trước phụ thân của Nhạc Vũ cùng đã xem cha con Nhiễm thị xem là huynh đệ con cháu, tình cảm này thật không cạn, vì vậy đối với hành động của Nhiễm Lực cũng không ai để ý tới.
Nhạc Vũ không tùy ý như Nhiễm Lực, càng là con cháu đại tộc, càng phải giảng lễ phép, hiển lộ ra vẻ tôn quý của mình. Đầu tiên hắn chắp tay cúi người bảy mươi độ hành lễ với mẫu thân Nhạc Trương thị, sau đó mới ngồi xuống. Đợi đến khi Nhạc Trương thị động đũa, lúc này mới cầm đũa lên, trong động tác vẫn cố gắng duy trì vẻ văn nhã.
Đây là quy củ hắn học được trong hai tháng này, trong lúc mới thanh tỉnh cũng không hề nghĩ tới, sau đó bị Nhạc Trương thị ân cần dạy bảo, chỉ dẫn cả một ngày. Về sau hắn luôn cẩn thận trong phương diện này, dựa theo tin tức hắn hỏi thăm tới, Nhạc Trương thị hình như xuất thân từ ngoài vạn dặm cách Nhạc gia thành, truyền thuyết là một đại tộc có thực lực hơn Nhạc gia mấy lần. Chẳng những bản thân giữ gìn lễ nghi thật cực đoan, đối với tiểu Nhạc Vũ lại càng yêu cầu nghiêm khắc. Cũng may trong thế giới này, đến tột cùng là võ giả vi tôn, mặc dù có chút quy củ dung tục, cũng sẽ không hạn chế nhiều quá mức, không được mấy ngày Nhạc Vũ đã học được rất giống.
Nhưng mặc dù động tác của Nhạc Vũ thật ưu nhã, chậm rãi ăn cơm, nhưng tốc độ ăn cơm của hắn cũng không chậm hơn Nhiễm Lực. Mà sức ăn tổng thể của hắn càng mạnh hơn Nhiễm Lực.
Hệ thống ký sinh phụ trợ trí năng mỗi ngày tiến hành vận toán thì não lực cùng doanh dưỡng cũng tiêu hao thật lớn. Cũng may hệ thống này ngoại trừ năng lực vận toán, còn có chức năng tiến hành tiêu hóa thức ăn, cũng có thể chính xác hấp thu chất dinh dưỡng cần thiết cho thân thể, đem những tạp chất dư thừa loại bỏ. Ở thế kỷ 23, ngoại trừ nó được quân nhân cùng người tập võ thường xuyên sử dụng, đồng dạng cũng là thứ mà giới nữ tính tôn sùng chuyện giảm cân thích nhất.
Bất quá bữa cơm hôm nay chỉ ăn được một nửa, Nhạc Vũ liền cảm giác có chút đứng ngồi không yên. Nhạc Trương thị tựa hồ không có khẩu vị gì, chỉ động đũa vài lần đã bỏ xuống, sau đó đôi mắt vẫn mãi nhìn về phía hắn, làm hắn cảm giác đứng ngồi không yên.
- Mẫu thân, mẹ có chuyện gì sao?
Thế giới này cũng có quy củ khi ăn không được nói chuyện, cho nên lúc Nhạc Vũ lên tiếng, cũng buông xuống bát đũa.
- Gần đây lượng cơm ăn của con tăng rất nhiều phải không?
Nhạc Trương thị lắc đầu:
- Ngày thường hai chén là đã đủ, bây giờ phải sáu chén mới đủ sao? Hẳn là muốn trưởng thành…
- Dạ! Hài nhi cũng không biết là vì sao, gần đây lại muốn ăn cơm nhiều hơn một chút.
Trong lòng Nhạc Vũ đổ mồ hôi lạnh, hắn biết mình đã bị hoài nghi. Thời đại này cũng không có thuốc bổ sung dinh dưỡng cao áp súc, nơi mà hắn có thể thu hoạch được dinh dưỡng cũng chỉ có thức ăn mà thôi. Bất quá khi vừa bắt đầu, Nhạc Vũ còn thu liễm không dám làm quá đáng, cho đến mấy ngày qua, nhiệt lượng cùng dinh dưỡng trong cơ thể thật sự không sao chống đỡ nổi, lúc này mới bắt đầu từ từ gia tăng lượng cơm ăn.
Những ngày qua vẫn vì thế mà hắn luôn không ngừng thấp thỏm, cho tới giờ khắc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá Nhạc Vũ lại cảm thấy, cảm ứng bất an của mình không phải đến từ chuyện này.
- Hai ngày này thật đúng là có vẻ cao lớn một chút, thật lớn rồi!
Nhạc Trương thị nhìn Nhạc Vũ một chút, sau đó ánh mắt chợt ảm đạm:
- Hôm nay bên sân luyện võ, chỉ ở lại hơn một canh giờ sao? Sau đó lại bỏ chạy qua chỗ tiệm thuốc, còn bị Đức thúc mắng cho một trận đúng không?
- Mẫu thân…
Nhạc Vũ buồn cười, cũng không biết tại sao vừa nhìn thấy vẻ mặt này của nữ tử đối diện, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác áy náy vô cùng.
- Bỏ đi! Cũng do mẹ nghĩ sai, biết rõ con không có hứng thú đối với vũ kỹ, còn muốn cưỡng bức con.
Nhạc Trương thị lắc đầu, trong lời nói mang theo vài phần bi thương chán nản:
- Vũ nhi, lúc con ở sân luyện võ ước chừng nghe những lời chê cười nên thì rất phiền đi? Nếu con thật sự không muốn tập võ, vậy sau con cứ tùy ý, chẳng qua đừng làm trái với tộc quy. Còn có bên phía tiệm thuốc, mẹ sẽ khẩn cầu thay cho con, van xin Đức thúc để con theo học dược liệu ở bên đó.
Trong lòng Nhạc Vũ cười khổ, ai nói hắn không có hứng thú tập võ? Vô luận là kết thúc thời gian luyện tập sớm hay đi tiệm thuốc, hắn đều có nguyên nhân của mình. Bất quá những lý này thật không thể nói rõ với Nhạc Trương thị.
Thật ra giờ phút này lời nói của Nhạc Trương thị cũng hợp ý của Nhạc Vũ. Chẳng qua nhìn thấy chân mày của Nhạc Trương thị cau chặt, cùng ánh mắt tràn ngập lo lắng, lại làm cho hắn không cách nào yên tâm thoải mái.
Nhạc Vũ hiểu rõ lòng mong đợi của Nhạc Trương thị đối với mình, cũng biết điền sản cùng ngôi nhà này quan trọng ra sao đối với gia đình này.
- Mẫu thân, mẹ đang lo lắng về tiền đồ ngày sau sao?
- Vũ nhi của mẹ không ngờ đã biết đau lòng cho người khác rồi.
Nhạc Trương thị cả kinh, sau đó tựa hồ ý thức được ở trước mặt con mình lộ ra vẻ mặt như vậy thật không ổn, liền vội vàng thu liễm vẻ u sầu, vẫn giống như ngày thường cười vỗ đầu Nhạc Vũ:
- Bất quá chuyện này chưa cần con lo lắng, mẹ của con tự có biện pháp!
Nhạc Vũ nhướng mày, hắn nghe ra trong lời nói của Nhạc Trương thị không phải đều là lời an ủi, còn có một tia kiên quyết. Chẳng qua hắn là thân nam nhi bảy thước, làm sao có thể trơ mắt nhìn thấy một nữ tử mảnh mai lại đòi che gió che mưa cho hắn?
Lúc này Nhiễm Lực đã ngẩng đầu từ trong cái chén lớn cỡ chậu rửa mặt, trong con ngươi thoáng hiện một tia quang mang kỳ lạ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 8: Đại Hỗn Nguyên Công.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Ăn xong cơm trưa, việc đầu tiên mà Nhạc Vũ làm chính là cầm lấy tiền riêng của tiểu Nhạc Vũ đến cửa thành phía nam thu mua dược liệu từ những thợ săn và thợ hái thuốc chuyên nghiệp. Bên trong có một đại lượng lớn xương của Dực Thử cùng với một phần dược vật được hắn trữ lại trước đây. Bất quá để che giấu nên hắn cũng thu mua không ít vật liệu vô dụng, phần lớn là thuốc trợ giúp trợ thương gãy chân gãy tay. Sau đó cùng Nhiễm Lực vác bao lớn bao nhỏ vội vã chạy ra ngoài thành. Dĩ nhiên không phải là chỗ chân núi tiếp giáp với ruộng nước ở hướng nam Nhạc gia thành mà là sau núi hướng bắc.
Nhạc thị được xưng là đứng đầu trong phương viên ngàn dặm, song chân chính thực tế khống chế khu vực, thật ra thì chỉ giới hạn trong một giải đất vài chục dặm bị vây trong dãy núi mà thôi. Ước chừng bảy mươi vạn mẫu đất, nhưng cần nuôi sống hơn hai mươi vạn thậm chí nhiều hơn nhân khẩu, cho nên mỗi khu vực có thể trồng trọt đều được sử dụng đến cực hạn.
May nhờ hoàn cảnh thế giới này thật tốt, đất đai phì nhiêu. Một mẫu đất tùy tùy tiện tiện đều có thể sản xuất mười hai mười ba thạch lương thực, cộng thêm kỹ thuật ruộng bậc thang còn chưa tồn tại nên chỗ của hắn tuy ở giữa sườn núi nhưng không tính là rất dốc, có thể thấy nước chảy róc rách, cây cối tươi tốt tuyệt mỹ.
Chỗ này có thể được coi như một hậu hoa viên, cao chừng 1400 thước, tên là Hổ lĩnh, cứ khoảng mấy năm sẽ được các cường giả cấp võ sư trong Nhạc thị dọn dẹp một lần, thanh trừ hết tất cả các yêu thú có thể uy hiếp với nhân loại.
Ngoài ra còn có chỗ cao nhất cũng thấy được một đám nỏ pháo, thân được chế từ gỗ Hoàng Thác cực bền, cộng thêm với ngân cương mềm, sau đó lấy gân ưng sư tử và cuồng tê giác chế thành dây cung khiến xạ trình cao gần một ngàn đến 1400 thước. Chẳng những có thể để phòng ngự ác điểu bầu trời mà cũng đầy đủ lực chế áp đối với uy hiếp đến từ dưới chân núi.
Đây là nơi mà Nhạc gia liên tục mấy trăm năm tích lũy, cũng có thể coi là chỗ dã ngoại, so với một số tiểu thành trấn và thôn xóm phụ cân Nhạc thị còn an toàn hơn rất nhiều. Bên trong thành có rất nhiều tiểu hài, đều đang nô đùa vui vẻ.
Dĩ nhiên, mục đích của Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực chạy đến đây không phải để chơi mà chuẩn bị đến một nơi hậu sơn phía Đông.
Đố là một bãi cỏ ẩn trong rừng rậm dựa vào một khe núi. Kể từ khi hơn một tháng trước, Nhạc Vũ sau khi phát hiện nơi này gần như mỗi ngày đều mang theo Nhiễm Lực chạy đến, kết hợp dựng lên một hàng rào gỗ vây quanh.
Trong mắt những thủ vệ phía sau hậu sơn, đây chỉ là hai tiểu tử ham chơi, đem chỗ này trở thành ‘Căn cứ địa’. Rất nhiều người khi còn nhỏ cũng đã từng làm như vậy nên cũng không có gì là lạ. Bất quá Nhạc Vũ đặc biệt chạy đến nơi đây, mục đích thực sự là để chuẩn bị cho việc tiến hành tu luyện chân khí.
Nhạc Vũ gọi chỗ này là ‘Linh địa’, người bên cạnh hoặc là phát hiện không tới, chỉ là hắn có năng lực phân tích, trong một lần vào tháng trước, Nhiễm Lực dẫn hắn đi ra ngoài giải sầu liền phát hiện ra ở đây những thư mà hắn gọi là ‘Linh khí’ so với chỗ tòa tứ hợp viện nho nhỏ của hắn trong Nhạc gia thành nhiều hơn chừng ba phần tư.
Sau đó Nhạc Vũ vừa cố ý thí nghiệm ngồi vận công ở đây, mặc dù tốc độ tu hành không đề cao quá lớn nhưng nội tức tu luyện tinh thuần hơn những chỗ khác rất nhiều. Lúc trước thì Nhiễm Lực còn có chút không giải thích được, song chưa tới một tháng đã là ăn tủy trong xương mới biết nó ngon. Mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa xong, không cần Nhạc Vũ đi thúc dục cũng sẽ chủ động chạy tới đây.
Sau khi tiến vào trong hàng rào, hai người cũng không vội vã tiến hành tu luyện mà là tản ra kiểm tra một lần. Cho đến khi xác thực rằng chung quanh không có yêu thú nào đã tới mới bỏ hết những thứ trên người xuống.
Nhạc Vũ đầu tiên tìm một nơi khô mát ngồi xuống, lấy tâm lòng bàn tay bàn chân hướng về phía trước, theo phương thức Ngũ Hành triều thiên ngồi xếp bằng bắt đầu hành công. Còn Nhiễm Lực sau khi tháo cây đại phủ ra thì vừa bắt đầu luyện tập Đại Nộ Minh Vương phủ và luyện tập Sở Thiên hộ pháp. Điều này là để phòng ngừa yêu thú quấy nhiễu, cũng là đề phòng lòng người không thể dò được.
Ở trong thế giới này, phương pháp đại khái để tu luyện thực khí có chút tương tự “Cổ vũ học” mà thế giới của Nhạc Vũ kiếp trước dựa vào công nghệ cao phát triển ra, cũng lấy rèn luyện hai mạch nhâm đốc dưới đan điền làm chủ. Điều hơi khác biệt là nơi này cũng không giống như ở địa cầu vào thế kỷ hai mươi ba dưới điều kiện không thể làm gì khác hơn là đi truy nguyên khả năng bản thân mà ở đây lệ thuộc vào những thứ ‘Linh khí’ bên ngoài, trong lúc hô hấp dẫn linh lực vào đan điền, sau đó dùng để tăng cường thực khí bản thân, tốc độ tu hành nhanh chóng không phải là điều mà người đời sau có thể tưởng tượng được.
Bất quá ‘Linh khí’ ở đây lại không phải chỉ là đơn thuần một loại mà thôi. Trên thực tế, trong một số điển tích về nội công và vũ kỹ cất giấu ở Nhạc gia có ghi thì linh lực của kim mộc thủy hỏa thổ là Ngũ Hành linh lực, cùng với phong, lôi mặt trăng, mặt trời sẽ kết hợp với Ngũ Hành biến thành các loại linh lực phức tạp. Nhạc Vũ sau khi tiến hành phân tích mấy loại vật chất không biết tên cũng xác nhận chúng có loại cực kỳ linh hoạt, có loại ngưng tụ ổn định, đại khái phù hợp với ghi chép ở trong sách.
Cho nên lúc mọi người mượn ‘Linh khí’ tu hành thì nội tức trong cơ thể cũng sẽ bị linh lực ngoại giới ảnh hưởng bất đồng dựa trên ‘Thuộc tính’. Vì để tăng nhanh tốc độ tu hành và uy lực của vũ kỹ, trong thế giới này, mọi người cũng sẽ lựa chọn chỉ một, hoặc là hai đến ba loại công pháp quyết nội công tương sinh Ngũ Hành thuộc tính để rèn luyện nội tức của mình.
Ví dụ như Nhiễm Lực đang tu tập chính là “Hóa trần chân đại lực”, chủ yếu rèn luyện nội tức hỏa cùng thổ thuộc tính. Còn tiểu Nhạc Vũ lúc trước chủ yếu là chủ yếu tu luyện Di khí bộ vân chân pháp, chủ công là chân khí thuộc thủy thuộc tính. Còn Nhạc Vũ sau khi tiếp nhận thân thể này, thăm dò đại khái tình huống ở thế giới hiện tại thì trước hết là cải biến một quyển Đại Hỗn Nguyên Công tìm thấy trong tàng thư lâu ở Nhạc gia.
Loại công quyết này danh như ý nghĩa, cho dù là thực khí thuộc tính gì cũng có thể thu nạp, dĩ nhiên thực khí cũng sẽ trở nên không tinh khiết, cho dù là tốc độ tu hành hay phương diện sử dụng thực khí đều kém xa so với công pháp tu luyện nội tức khác.
Song Nhạc Vũ chọn đúng nó là ở chỗ bình ổn, những công pháp quyết khác mặc dù tốc độ tu hành quả thật có chỗ hơn người nhưng với kinh mạch đang tổn thương của mình thì cũng không có lợi gì.
Ví dụ như Hỏa linh lực, nếu nói ‘Hỏa viết viêm thượng’, khi tu tập thì mỗi ngày đều tạo ra vết cháy trong kinh mạch không phải chuyện đùa, lúc đầu thì không có gì nhưng lâu dài khi đạt tới cao độ nhất định sẽ làm cho người tu tập đau đến không muốn sống. Còn Thổ linh lực, với đặc tính ngưng trọng có thể khiến cho sau một thời gian kinh mạch bị tắc nghẽn.
Kim thuộc tính cùng Mộc thuộc tính cũng không cần nói, không cẩn thận sẽ làm kinh mạch tổn hại. Thậm chí người của thế giới này cũng đã phát hiện ra là chúng không ổn. Theo truyền thuyết thì từ ngàn năm nay, cũng không có người có thể đem nội lực kim khí tu tập đến Tiên Thiên, trong Nhạc thị cũng rất ít người tu tập. Còn Mộc thuộc tính với đặc tính “sinh sôi” cũng sẽ khiến người ta đau đầu, tu tập nó đến trình độ nhất định sẽ khiến kinh mạch phát triển như rễ cây, khó mà có thể khống chế.
Về phần Thủy thuộc tính, nhìn như vô hại, song “Thủy viết nhuận hạ”. Dưới sự tác dụng lâu dài của Thủy chân lực sẽ khiến cho kinh mạch mất đi tính bền chắc.
Cũng chính vì vậy mà Nhạc Vũ mới có thể lựa chọn Đại Hỗn Nguyên Công cơ hồ không có ai để mắt tới. Mặc dù khắp mọi mặt không có gì ưu thế, nhưng ngược lại nó cũng không gây tổn thương kinh mạch.
Chẳng qua là kể từ đó, tiến triển tu vi của hắn trong hai tháng này tiến triển rất chậm. Bất quá thân thể Nhạc Vũ vốn là cũng không phải là rất thích hợp Di khí bộ vân chân pháp tu tập Thủy thuộc tính, cộng thêm với hệ thống trí năng phụ trợ nên những chỗ tốc độ ngưng trệ trước kia cũng được khắc phục.
Trên thực tế, nếu không phải là hắn cố kỵ kinh mạch trong cơ thể đang trong quá trình phát triển, rất nhiều nhánh kinh mạch không ổn định nên không chịu được áp lực lớn thì muốn đẩy nhanh tốc độ lên gấp đôi cũng không vấn đề gì.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 9: Cá Lớn nuốt cá bé.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Tính chất của Đại Hỗn Nguyên Công mặc dù khác hẳn với những công quyết đơn thuộc tính khác nhưng phương pháp thổ nạp cũng đại để giống nhau. Nhạc Vũ đầu tiên là hít sâu một hơi, sau đó dẫn đạo các loại linh lực qua các mạch nhỏ của Thái Âm phế kinh rồi bắt đầu chảy vào mười hai chính kinh. Những linh khí này có tính thẩm thấu cực mạnh nên cũng không cần quá chú ý khống chế mà sẽ tản ra kinh mạch toàn thân.
Điều kế tiếp mà hắn muốn làm chính là dựa theo Đại Hỗn Nguyên Công ghi lại lộ tuyến vận chuyển thực khí bên trong đan điền đích rồi tiến hành thu nạp chuyển hóa linh lực.
Bất quá Nhạc Vũ bây giờ mới chỉ là võ sĩ cấp hai nên việc thu nạp linh khí trong cơ thể cũng chỉ hữu hạn. Trong truyền thuyết, những võ sư cao cấp lúc toàn lực vận công hô hấp có thể đem linh khí xung quanh một thước hấp thu sạch sẽ. Còn cường giả Tiên Thiên Mà tiên thiên cường giả da bộ lông, cũng có thể làm cùng ngoại giới linh khí trao đổi lối đi, là lúc này Nhạc Vũ sở xa xa không cách nào tưởng tượng .
Bất quá có hệ thống ký sinh phụ trợ nên Nhạc Vũ có thể sử dụng tối đa trong tình trạng linh lực hữu hạn. Trong trạng thái của mình, hắn có thể biết rõ phương vị của từng phân tử trong kinh mạch sau đó thao túng chân khí trong trạng thái tuần hoàn đem vào đó mà không cần như những người khác dựa vào vận khí để tu luyện.
Dĩ nhiên ưu thế này khi tu hành chân khí đến hậu kỳ, lúc đã có thể hiểu rõ việc hấp nạp linh khí để bổ sung kinh mạch sẽ từ từ bớt đi. Bất quá Nhạc Vũ còn có ưu thế mà người khác không thể nào có được là bởi vì có hệ thống ký sinh phụ trợ mà hắn có thể hoàn toàn phân tích ra hàm lượng các loại chân khí thuộc tính trong cơ thể, cùng với tình trạng Ngũ Hành linh lực đang lúc tương sanh tương khắc để tùy thời điều chỉnh cân bằng.
Điểm này đừng nói là những người tu tập một loại chân khí thuộc tính đơn mà là người cùng tu luyện Đại Hỗn Nguyên Công cũng không thể làm được.
Trong một tháng này, Nhạc Vũ cũng phát hiện một bí mật. Hắn phát hiện lúc chân khí bao gồm đủ các thuộc tính Ngũ Hành đạt ở trạng thái tương đối cân bằng thì cơ hồi sẽ có chút tăng trưởng. Mặc dù biên độ không lớn, nhưng đích xác là đang gia tăng. Nói cách khác, Nhạc Vũ cho dù là bắt đầu từ bây giờ không cần thổ nạp tu luyện nữa thì cho đến lúc hai mươi tuổi cũng tự có thể trưởng thành đến võ sĩ cấp bốn.
Ngoài ra Ngũ Hành cân bằng cũng có lợi cho việc khôi phục chân khí, khí mạch của hắn bây giờ trầm sâu, nội tức tiêu hao để khôi phục năng lực vượt gấp đôi thường nhân. Lúc trước hắn chỉ cần rèn luyện tại luyện võ tràng hai canh giờ thì chạy tới tiệm thuốc, với năng lực phân tích hết dược liệu trong bốn giờ, nếu là đổi lại người bên cạnh đã sớm chống đỡ không nổi.
Còn nếu là Nhạc Vũ phán đoán không sai thì việc chân khí tăng trưởng cùng khôi phục của hắn có liên quan đến việc đề cao chất lượng nội tức. Điều này cũng có ý nghĩa là sau này tu vi chân khí của hắn càng cao thì ưu thế so với người bên cạnh càng lớn.
Sau khi cẩn thận khống chế những luồng chân khí lưu động không nhiều lắm trong cơ thể đi hết chừng hai mươi chu thiên quanh đan điền, Nhạc Vũ liền phát hiện những đường phân kinh vốn yếu ớt đã tới cực hạn. Hắn khẽ than nhẹ một tiếng rồi đi theo lộ tuyến bình thường mười mấy vòng cho đến khi chủ mạch cũng không chống đỡ nổi mới bắt đầu ngừng lại.
Mà lúc này thời gian hắn tới chỗ linh địa này tổng cộng mới không quá nửa giờ, tự nhiên tăng trưởng nội tức cũng là thật là ít ỏi. Điều này một mặt là vì thân thể Nhạc Vũ đang sinh trưởng, kinh mạch từng thời từng khắc đều đang khuếch trương trong cơ thể. Về mặt khác, tư chất của hắn quả thật cũng không thể gọi là tốt. Theo như phán đoán của mấy vị võ sư của Nhạc gia thì với tư chất tập võ của hắn tối đa cũng chỉ có thể đạt tới trình độ trung hạ đẳng.
Đem chân khí lưu dẫn trở về đan điền, Nhạc Vũ lại mở mắt ra sau đó nhìn chằm chằm vào đám bao lớn bao nhỏ kia. Không nghi ngờ chút nào, với tốc độ hiện giờ của hắn, đừng nói là trước lúc hai mươi tuổi đạt tới võ sĩ cấp bảy, cho dù là võ sĩ cấp tám cấp chín cũng chưa chắc không làm được.
Chẳng qua là với tính cách của Nhạc Vũ há có thể cam tâm dừng điểm thành tựu này?
Tuy nói ở kiếp trước lúc, hắn cũng không phải là chưa từng hối hận quá lúc trước ở quân doanh cùng người tranh giành mạnh đấu thắng, thậm chí vì thế lựa chọn giải ngũ. Song tính cách quật cường đó sao có thể nói thay đổi là thay đổi được ngay. Nói cho cùng, đi đại học y khoa để học khoa bảo vệ sức khỏe vận động chẳng qua là bước đệm để ngày sau nhảy cao hơn.
Hắn trời sinh không chịu ở dưới người, chẳng qua là dưới sự phân tích của hệ thống phụ trợ trí năng giật mình vì tổn thương của cơ thể nên cũng biết điều thu liễm lại.
Chẳng qua ở thế giới này, hắn có muốn nghĩ mình là mạnh cũng không được. Khách quan mà nói, Nhạc Vũ hiện giờ so với người bình thường không hề có một chút ưu thế. Cái gọi là mức trung hạ đẳng, chẳng qua là so với người thường mạnh hơn một chút, ở nơi cường giả như mây trong Nhạc thị chỉ là một loại tồn tại rác rưởi.
Mà theo Nhạc Vũ biết, tu hành chân khí càng đến phía sau càng khó khăn. Đặc biệt là sau khi tiến vào cảnh giới võ sư, cơ hồ khó khăn sẽ gấp bội cho mỗi lần tăng lên một cảnh giới.
Với hệ thống phụ trợ trí năng này, vào tiền kỳ thì quả thật hắn có thể đuổi theo những người có tư chất cực cao. Nhưng tại hậu kỳ, cho dù là không bị những người này bỏ xa thì chỉ e là cũng mờ nhạt giữa đám người.
Mà thời khắc hiện giờ chính là cơ hội để thay đổi hết mọi thứ.
Lúc trước vì để tìm được phương pháp chữa trị hoàn toàn thân thể của mình mà Nhạc Vũ ở trong đại học y khoa ngoại trừ nỗ lực học tập chương trình của khoa bảo vệ sức khỏe thì có dự thính thêm về giải phẫu ngoại khoa và dược vật học, cho nên năng lực phân tích trên hai phương diện này coi như cũng có chút thành tựu.
Sau khi đến thế giới này, hắn rất nhanh liền đi tìm chỗ có thể phát huy sở học và năng lực của mình, đó là chế thuốc.
Vào thời gian mới vừa tỉnh dậy, chuyện đầu tiên mà Nhạc Vũ làm là tìm hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh. Ngoại trừ việc dò hỏi những người khác thì còn chạy đi tàng thư lâu của Nhạc thị đem những nội dung trong đó ghi chép vào hệ thống phụ trợ trí năng.
Sau khi đã từ từ thích ứng với thân phận mới, Nhạc Vũ bắt đầu phiền não vì thực lực quá thấp của mình.
Mà Nhạc Vũ hiện giờ cũng nhớ được trong những quyển sách mà hắn đã đọc thì trong thế giới này lại có không ít dược vật, có thể dùng cho việc tăng cường tu vi nội tức, cải thiện thể chất.
Dĩ nhiên trong những quyển sách này cũng không ghi lại phương thuốc, đây là vốn là thứ mà Nhạc thị coi như bảo vật, không dễ dàng truyền ra ngoài cho dù là con cháu trong tộc cũng không ngoại lệ.
Bất quá không sao, Nhạc Vũ chỉ cần biết được có loại khả năng này là tốt rồi. Nếu những cổ nhân của thế giới này có thể phối chế ra được phương thuốc, vì sao hắn lại không thể.
Đối với những lý luận về âm dương và “quân, thần, tá, sử” của Trung y, Nhạc Vũ chỉ hiểu được bập bõm. Nhưng năng lực phân tích vật chất, từ đó có thể phân tích hoàn toàn thành phần dược liệu chỉ sợ là các luyện dược sư ở thế giới này tuyệt đối không thể làm được.
Còn tác dụng của những bộ sách có liên quan đến dược liệu lúc ở tiệm thuốc có thể phân rõ dược vật chẳng qua chỉ là chuẩn bị, hiện giờ mới chính thức coi là bắt đầu.
Điều duy nhất mà hắn hắn do dự chính là việc học tập luyện dược và chế dược chắc chắn sẽ hao phí của hắn rất nhiều thời gian và tài lực. Thậm chí ở phương diện này nếu như lâu dài không có tiến triển còn có thể ảnh hưởng đến tu luyện vũ kỹ .
Nhạc Vũ khẽ nhíu mày nhìn lên bầu trời. Đang lúc hắn còn do dự không quyết thì hai mắt của Nhạc Vũ đã nhạy cảm nhìn ở cự ly khoảng 2000m giữa không trung có một bầy Tứ Dực Hổ Ưng đang một đường truy đuổi một con Đồ Kinh Thử.
Nhạc Vũ không khỏi thấy buồn cười, trong thế giới lực lượng làm vua này, người yếu vĩnh viễn bị làm thức ăn. Hắn nếu không nghĩ có một ngày bị phanh thây như con mồi kia thì chỉ có cách nghĩ biện pháp làm cho mình trở nên mạnh hơn.
Về phần đạt đến võ sĩ cấp tám hay cấp chín kia thì đâu có gì khác nhau.
Nhạc Vũ khẽ cười tự giễu một cái rồi mở hết những bao lớn nhỏ kia ra rồi lại lấy tiếp ra cái đỉnh đồng xanh mua ở tiệm đồ cổ bày ra trước mặt.Sau đó hắn thận trọng đưa tay vào ngực mình.trong ngực...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 10: Phân tích dược vật.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này của Nhạc Vũ, yêu cầu đối với tư chất của một võ giả cũng xê xích không nhiều. Ngoại trừ việc khai thông kinh mạch cùng khả năng bền bỉ được một số người xem trọng, còn có cường độ nguyên khí của bản thân.
“Nguyên khí” này đến từ tuần hoàn tự nhiên thập nhị chính kinh, đều sinh ra mỗi ngày, có được hạn độ nhất định. Mà trong quá trình tu luyện chính là rèn luyện “Nguyên khí”, đem tính chất chuyển hóa thành chân khí, lại bảo tồn bên trong đan điền.
Trong đó “Chân nguyên” cùng “Ngoại nguyên” có khác nhau, chân nguyên là căn bản cùng trọng yếu, chỉ cần kẻ có được lại không cố ý đi kích thích sử dụng cũng sẽ không tiêu hao. Lúc các võ giả sử dụng chân khí sẽ bị tiêu hao như thế. Nhưng chờ khi đã bình ổn trở lại, cũng có thể thông qua phương pháp hít thở điều tức để gia tốc tốc độ khôi phục.
Mà ở thời đại này, mặc dù không cần giống như trong kiếp trước của Nhạc Vũ, luôn tìm tòi bảo khố “tràn đầy” trong thân thể, có thể dùng các loại linh lực trong thiên địa kết hợp với chân nguyên bản thân để tăng cường chân khí, nhưng làm như vậy cũng không phải không có chút hạn chế.
Trên thực tế, theo Nhạc Vũ suy đoán trong số những tâm quyết nội công kia, cơ hồ cũng cường điệu tầm quan trọng của căn bản không hề ngoại lệ. Mà gọi là căn bản, chỉ chính là “Chân nguyên”, nếu là linh lực đến từ bên ngoài, vượt qua cực hạn mà chân nguyên trong thân thể con người có thể dung hợp, vậy sẽ lay động căn cơ của người tập võ. Nếu nhẹ sẽ bị mất đi lực khống chế chân khí trong cơ thể, nếu nặng sẽ bị mất hết tu vi.
Mà nơi phát ra chân nguyên duy nhất, cũng chỉ có thể là nguyên khí sinh ra mỗi ngày trong thân thể con người. Ngoài ra khi mọi người đả thông những nơi ngưng trệ trong kinh mạch, cường hóa cùng khuếch trương kinh mạch, đều phải dùng chân nguyên. Từ khả năng nào đó mà nói, có thể nói đó là căn bản tu luyên công quyết, cũng là một loại tư nguyên khan hiếm tới cực điểm.
Mà bây giờ Nhạc Vũ lại thật cẩn thận lấy ra một viên Bồi Nguyên hoàn từ trong ngực của mình, là do mẫu thân hắn đưa cho hắn. Vào mấy năm trước, khi phụ thân hắn bị chết trận, là tông tộc đưa qua xem như là tiền bồi thường tử trận.
Về phần hiệu dụng, danh như ý nghĩa, là bồi đắp nguyên khí trong cơ thể người. Nó cũng không có tác dụng vĩnh cửu, nhiều nhất chỉ có thể gia tăng lượng nguyên khí sinh ra từ một đến hai ngày mà thôi. Nhưng cho dù là như thế, nó cũng được mọi người trong Nhạc gia thành xem là trân bảo. Ở ngoài chợ được bán tới giá năm mươi lượng, còn là loại thuốc có tiền cũng chưa chắc mua được.
Trên thực tế, lúc trước có được ba mươi viên Bồi Nguyên hoàn, Nhạc Trương thị vẫn không đành sử dụng, luôn thần thần bí bí giấu dưới hốc tối dưới giường mình suốt mấy năm.
Bất quá loại thuốc này bên trong tộc có rất nhiều. Có phải tự tông tộc luyện chế hay không Nhạc Vũ cũng không biết rõ, nhưng mỗi tháng đều phát hai viên cho cường giả cấp võ sư cùng một chút hậu bối có thiên tư ưu tú, đếm tổng cộng số lượng cũng đã là khả quan.
Mà bây giờ, Nhạc Vũ dự định đem loại thuốc này làm khởi điểm cho chính mình.
Không hề nghi ngờ, với kiến thức về dược vật mà hắn học được bây giờ, muốn tự mình sáng tạo ra một loại thuốc mới, không thể nghi ngờ là có chút không thực tế, cũng tốn hao thời gian rất lâu. Cho nên Nhạc Vũ lựa chọn bước đầu tiên chính là bắt chước chế tạo ra thành phẩm có sẵn.
Đem chân khí trong cơ thể truyền ra đầu ngón tay, toàn diện thẩm thấu vào trong viên thuốc cỡ trái long nhãn màu trắng như bạch ngọc. Sau đó một tấm bản đồ kết cấu vật chất lập thể tường tận từ từ hiện ra trong đầu Nhạc Vũ.
Thật ra đối với việc phân tích Bồi Nguyên hoàn, ngay tháng trước Nhạc Vũ từng hoàn thành xong một lần, lần này chẳng qua chỉ là kiểm tra lại mà thôi. Đại đa số vật chất bên trong, có thể dễ dàng tìm được. Nhưng duy chỉ có thành phần vật chất chiếm cứ phân nửa viên Bồi Nguyên hoàn, được hắn mệnh danh là loại nguyên tố tên Bí Tinh, vẫn còn chưa tìm thấy. Cho đến hôm nay, ở bên trong Dực Thử Cốt mới phát hiện được chút ít tồn tại.
Mà ở trong phân tích của Nhạc Vũ, Bí Tinh hẳn là một phần mấu chốt nhất bên trong Bồi Nguyên hoàn. Mà thành phần những dược vật khác, hẳn dùng để dẫn phát dược lực, hơn nữa trừ đi độc tính của vật chất Bí Tinh kia.
Chẳng qua vật chất cùng dược tính này, mặc dù đã được hắn phân tích rõ ràng, nhưng rốt cục có thể luyện ra được hay không cũng chưa nắm chắc. Kiếp trước Nhạc Vũ học tập về dược vật huyết, vẫn chỉ giới hạn trong lý luận cùng kiến thức và một chút thí nghiệm bề ngoài mà thôi. Mà ở thế giới này, Nhạc Hữu Đức lại canh giữ nghiêm ngặt vô cùng, đừng nói là quá trình luyện chế Bồi Nguyên hoàn, dù là việc chế luyện những loại Bổ Tề hoàn cùng thuốc trị thương cũng chưa từng được nhìn thấy.
Mà hiện tại Nhạc Vũ nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ đành chọn phương pháp ngu ngốc nhất. Hắn thu hồi viên Bồi Nguyên hoàn trong tay, ngay sau đó ở bên cạnh đồng đỉnh đặt hơn mười nồi đất nhỏ dùng để nấu thuốc. Lại đem dược liệu lần này mang tới đập nát ra, phân loại bỏ vào bên trong nồi đất. Cuối cùng đổ nước suối vào, đốt lửa bắt đầu nấu thuốc.
Kế tiếp là khống chế độ lửa cùng chờ đợi, nhưng bất quá chỉ hai phút, Nhạc Vũ chợt nghe thấy bên tai truyền đến tiếng xé gió sắc bén. Khóe mắt nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy Nhiễm Lực đang cầm lưỡi búa to đang múa may rít gió, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn qua bên này.
Nhạc Vũ cười hắc hắc, trong lòng biết rõ tiểu tử này đang thay đổi cách nhắc nhở mình nên tuân thủ lời hứa với hắn lúc sáng. Nhưng thí nghiệm lần này còn chưa làm xong, cũng không còn tâm tư đi làm chuyện gì khác. Hắn lập tức không thèm để ý thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại bắt đầu tiến hành tu chỉnh và tìm hiểu những chiêu kiếm thức cơ sở kia.
Hệ thống ký sinh phụ trợ trí năng mặc dù có thể chỉnh hợp tế bào não của hắn tiến hành phương diện vận tác kiếm thức, song có một điều mà loại công cụ này không cách nào làm được. Tựa như Nhạc Vũ vĩnh viễn cũng không thể phân tích ra được chân khí trong cơ thể mình cùng thiên địa nguyên lực rốt cục thuộc về loại vật chất nào. Khả năng tính toán phụ trợ này, cũng thật khó khăn đem nội tức của bản thân vào trong yếu tố tính toán. Chỉ có thể dựa vào chính bản thân Nhạc Vũ, tự mình “động thủ” vận dụng chân khí tiến hành kiểm tra chi tiết trong thân thể. Hơn nữa kết quả tính toán ra, thường thường sẽ có thành kiến thật lớn.
Nói tới chuyện này, Nhạc Vũ cảm thấy vô cùng biệt khuất. Giờ phút này nếu còn đang ở thế kỷ 23, có vô số máy tính siêu cấp miễn phí có thể vận dụng, nhiều nhất chỉ cần thời gian mười ngày liền có thể hoàn toàn làm xong công việc này. Nhưng ở đây, có thể cung cấp được trợ giúp cũng chỉ có tư nguyên hữu hạn nằm bên trong não hắn mà thôi.
Hơn nữa những thứ này dù có thể tính toán nhưng chỉ dùng phụ trợ, bởi vì muốn tường tận tính toán theo công thức không thể nào hoàn thành, hắn phải nhớ những kiếm thuật cơ sở này mới có thể đầu nhập vào cuộc chiến thực tế. Cuối cùng có thể dựa vào, chính là ngộ tính của bản thân đối với kiếm thuật cùng võ đạo cận chiến.
Mà hôm nay điều duy nhất Nhạc Vũ có thể trông cậy vào chính là hệ thống ký sinh phụ trợ trí năng, hi vọng nó có thể tiến hóa lần nữa. Vật này không giải thích được lại đi theo tồn tại vào thân thể này của hắn, ngoại trừ năng lực phân tích, còn lại đều rơi xuống trạng thái ban đầu mới khởi động. Khả năng cao nhất của nó mới tới cấp ba, nhưng mỗi khi đề cao một tầng cấp, cũng có trình độ nhất định, có thể gia tốc việc chỉnh hợp tài nguyên cho thân thể, hơn nữa còn đề cao khả năng tính toán nhất định. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng có chút ít còn hơn không.
Bên phía Nhiễm Lực lại vừa phát ra một tiếng hầm hừ, tỏ vẻ kháng nghị. Nhưng ước chừng hắn cũng biết giờ phút này Nhạc Vũ đang làm chuyện rất trọng yếu, chẳng qua hắn thật tò mò nên cứ nhìn về phía bên này. Sau đó lại hứng thú tìm một chỗ ngồi xuống, vận chuyển Hóa Trần Đại Chân Lực của hắn.
Cấp bậc nội tức của Nhiễm Lực đã đạt tới đỉnh võ sĩ cấp sáu, lúc này vừa bắt đầu tu hành, mỗi khi phun ra nuốt vào lại giống như vang lên tiếng sấm. Luồng khí đỏ vàng ước chừng dài khoảng nửa tấc loáng thoáng hiện lên ngay trước miệng mũi hắn. Nhạc Vũ biết đây là linh lực thuộc hai loại thổ và hỏa, hội tụ tới mật độ nhất định mới sinh ra dị tượng. Mà trong cảm giác năng lực phân tích của hắn, cũng quả thật cảm giác được quanh người có bộ phận linh khí đang theo phương hướng Nhiễm Lực dũng mãnh lao tới.
Bất quá địa phương này cũng không hổ là linh khí tràn đầy, bổ sung nhanh tới kinh người. Nhiễm Lực tiêu hao tuy lớn, nhưng đối với độ dày của linh lực quanh thân không chút mảy may ảnh hưởng. Nhưng Nhạc Vũ chẳng qua có năng lực phân tích sự vật mà mình tiếp xúc mà thôi, nhưng hắn lại nghĩ muốn cẩn thận nhìn xem nơi phát ra của những linh khí bổ sung này.
Nhiễm Lực tạm thời chuyên chú trong việc tu luyện Hóa Trần Đại Chân Lực, Nhạc Vũ cũng vui vẻ vì được thanh tĩnh. Hắn đợi nước trong mấy nồi đất từ từ sôi lên, sau đó ước chừng qua thêm một giờ, dưới ngọn lửa riu riu, toàn bộ dược vật bên trong kể cả Dực Thử Cốt đều bị nấu nhừ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào