Kinh thành Đại Kiền, phường Mộc Dương, trong một tòa tửu lâu trên đường Trường An, vừa đưa tiễn Cố Thành xong, Trương Thị lập tức theo xe ngựa tới nơi này, đẩy ra cửa một phòng trà lớn.
Đạo sĩ dùng ngũ tạng nuôi quỷ ám sát Cố Thành lúc trước đang ngồi ở đó. Tâm Quỷ của hắn bị Cố Thành hút vào không gian ngọc bội nhưng hắn đã dùng tự thân nuôi quỷ, xem như không còn là người nữa, dù cho mất đi trái tim vẫn còn sống, chỉ là sắc mặt trắng xám.
- Phu nhân sao giờ mới đến vậy? Bần đạo đã chờ được một lúc, vì lẽ đó có gọi một bình đại hồng bào cực phẩm, phu nhân lát nữa nhớ trả tiền giúp bần đạo.
Đạo sĩ kia vừa oán trách vừa nhấp một ngụm trà.
Trương Thị hừ lạnh nói:
- Ít nói nhảm thôi, ngươi tìm được người chưa?
Đạo sĩ kia vỗ vỗ tay, hai người đi ra từ sau tấm bình phong. Một kẻ là một kiếm khách chột mắt, mặc áo trắng khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng. Kẻ còn lại còn kỳ dị hơn, hắn vóc người gầy yếu, khuôn mặt ốm yếu như thể có trọng bệnh gì vậy nhưng cánh tay trái lại to căng phồng lên, phải dùng vải quấn quanh che lại, nhìn vô cùng quái dị.
Đạo sĩ chỉ vào kiếm khách áo trắng nói:
- Vị này là đệ tử bị trục xuất của Phá Pháp Kiếm đường ở quận Hà Yến, Phá Pháp kiếm tu luyện đỉnh cao có thể kiếm cương vừa ra, phá hết tà pháp ảo thuật, vô cùng sắc bén.
Đạo sĩ lại chỉ về kẻ như bị bệnh tật triền miên nói:
- Đây là ‘quỷ thủ’ Ô Thiên Hành, bị trục xuất khỏi Tương Tây Ô gia. Ô gia am hiểu tiệt mạch luyện quỷ, quỷ thủ của hắn là chặt từ xác tướng quân tiền triều đã hóa thành hắc cương, cấy ghép lên người, không chỉ đao thương không sợ, lực lớn vô cùng mà còn nhuốm thi độc.
Trương Thị cau mày hỏi:
- Sao đều là kẻ bị trục xuất vậy?
Đạo sĩ lườm nói:
- Đừng phí lời, đệ tử thế gia tông môn ai lại liều lĩnh chịu Tĩnh Dạ ty truy sát làm sát thủ chứ?
- Vậy được, liền bọn họ đi.
Đạo sĩ không hề nói gì, ngón trỏ và ngón cái xoa vào nhau.
- Ý gì vậy?
- Tiền!
Trương Thị nhất thời lông mày dựng đứng, đầy bất mãn nói:
- Còn đòi tiền? Lần trước ngươi nói ra tay là thành công, kết quả tiểu súc sinh kia bây giờ vẫn còn sống, giờ ngươi lại còn đòi tiền?
Đạo sĩ hừ lạnh nói:
- Tâm Quỷ của ta sao có thể không giết được người bình thường chứ? Rõ ràng là tình báo của ngươi có vấn đề nên ta mới thất bại! Bên người tiểu tử đó chắc chắn có pháp khí gì đó mới bảo vệ được hắn một mạng, ta còn mất Tâm Quỷ mười mấy năm tế luyện đây này, đơn này bần đạo ăn thiệt lớn rồi, bần đạo không tính sổ với ngươi là may cho ngươi rồi đó!
Trương Thị lớn tiếng nói:
- Ngươi đây là đang dọa dẫm!
Đạo sĩ khẽ nở nụ cười lạnh lùng:
- Dọa dẫm? Phu nhân cũng có thể hiểu là như vậy.
Lúc này Cố Chứng đi theo bên người Trương Thị đột nhiên kêu lên sợ hãi. Một con tiểu quỷ bộ dáng giống như quả thận không biết từ lúc nào bò trên bả vai Trương Thị, đang khẽ sượt gò má nàng.
Trương Thị cố nén tiếng kêu sợ hãi của mình, đầy vẻ hoảng sợ run cầm cập nói:
- Ngươi muốn làm gì, ngươi có biết ca ca ta đã vào Giang Nam Phích Lịch đường không?
Đạo sĩ cười lạnh nói:
- Ui, dọa bần đạo sợ quá, bần đạo dám giết người ở kinh thành, ngươi cho rằng bần đạo sợ Phích Lịch đường? Nên nhớ đây là kinh thành, không phải Giang Nam! Phu nhân, ngươi không rõ chuyện tu hành, không nên dùng chút mưu vặt của mình phỏng đoán thế giới người tu hành. Dọa dẫm cũng được, vơ vét cũng được, những người này bần đạo đã giúp phu nhân tìm đến, có trả bạc hay không tự phu nhân quyết định. Bần đạo và ngươi cũng coi như có chút quan hệ, bần đạo biết ngươi nhưng Thận Quỷ của ta không biết ngươi. Quên không nói, Thận Quỷ này là ta dùng một con sắc quỷ luyện chế, phu nhân dù tuổi tác hơi lớn nhưng bảo dưỡng không sai, cũng có chút lồi lõm đấy, người nhìn xem, hình như nó rất thích người đó.
Đạo nhân vừa dứt lời, con Thận Quỷ kia đột nhiên mở lớn miệng, lẽ lưỡi liếm lên mặc Trương Thị, làm nàng sợ đến rít gào.
- Ta đưa, ta đưa!
Đạo sĩ vỗ tay, thu hồi Thận Quỷ, khẽ lầm bầm:
- Sớm trả tiền có phải tốt không, cứ phải nói nhảm nhiều như vậy. Lòng người không thuần, chuyện làm ăn khó thực hiện a.
- Hai vị này mỗi người một ngàn lạng.
Đạo sĩ chỉ hai người kia nói.
Trương Thị cắn răng móc ra ngân phiếu đưa cho đạo sĩ.
- Phu nhân, còn có một ngàn lạng của ta nữa.
- Không phải ngươi nói mỗi người hai ngàn lạng sao?
Đạo sĩ chỉ chính mình nói:
- Quy củ lúc trước ta nói phu nhân quên rồi sao? Tiền hoa hồng!
Trương Thị lại cắn răng đưa ra ngân lạng, đạo sĩ lúc này mới hài lòng cầm tiền rời đi, trước khi đi còn nói:
- Phu nhân, đúng rồi, đừng quên trả tiền trả, bần đạo là người ưa thể diện, không muốn làm người ăn quỵt a.
Chờ khi bọn họ rời đi, Trương Thị ngồi phịch xuống ghế, nàng ôm chầm Cố Chừng, cắn răng nghiến lợi nói:
- Chứng nhi, con có thấy mẹ chịu khuất nhục không? Đợi chút thời gian nữa, mẹ sẽ nhờ cậu, dù dùng hết của cải tiết kiệm cũng phải nghĩ biện pháp giúp con tiến vào Bạch Vân quan. Tước vị của Cố gia là của con, Cố gia có thể tiến triển cũng phải dựa vào con! Mẹ muốn cho lão thái bà kia thấy, đứa súc sinh bà ấy che chở chỉ là rác rưởi. Chỉ có con mới có thể đưa Cố gia đến huy hoàng!
Cố Chừng gật đầu đầy mạnh mẽ, dù cho tuổi hắn không lớn, nhưng gương mặt tràn đầy kiên nghị và tàn nhẫn.
Dưới tửu lâu, đạo sĩ xoa xoa ngân phiếu cười đầy đắc ý, nữ nhân kia dù không đưa tiền mời sát thủ thì hắn cũng muốn động thủ. Tiểu tử kia thịt mất Tâm Quỷ của hắn, sao hắn có thể để yên chứ? Hiện tại có người cho tiền, còn có thể giúp mình không phải ra tay, cớ sao mà không làm chứ?
…
Trên đường lớn từ kinh thành đi Đông Lâm quận, Cố Thành và ba tên gia đinh đã đi năm ngày, tâm tình hắn càng lúc càng nặng nề.
Từ khi rời đi kinh thành, ba tên gia đinh lập tức thay đổi thái độ cung thuận ban đầu, biến thành lạnh lẽo, thời khắc theo dõi hắn. Ba người này là người của Trương Thị, à, chính xác mà nói có lẽ toàn bộ gia đinh hộ viện Cố phủ đều là người của nàng, tất cả đều là lão binh dưới trướng Nhị thúc hắn, bị thương hoặc là tuổi tác lớn nên xuất ngũ… Chuyện như vậy không hiếm lạ ở Đại Kiền, một mặt là nuôi dưỡng thuộc hạ có thể tin tưởng, một mặt lại biểu lộ nhân nghĩa của bản thân.
Trên đường đi, Cố Thành lúc ẩn lúc hiện cảm giác được có người theo dõi hắn. Đại Kiền đường lớn mênh mang, thông suốt nhiều ngả, không thể luôn có hai kẻ đi sau hắn, hơn nữa luôn duy trì một khoảng cách như kia được. Phát hiện này càng làm tâm tình Cố Thành trầm trọng.
Giương mắt liếc nhìn ba tên gia đinh bên người, Cố Thành hiện giờ là tầng chín – ngoại luyện sơ kỳ, nhưng ba tên này đều là quân lính xuất ngũ, dù không chính thức tu hành thì sức mạnh cũng hơn người thường, lại có kinh nghiệm chém giết. Vũ cương kỷ yếu chỉ có phương pháp tu luyện, cũng không có chiêu thức, khi Cố Thành rời đi Trung Dũng hầu phủ cũng chỉ mang theo một thanh chủy thủ dễ giấu, coi như Cố Thành có Tâm Quỷ bên người, tập kích một người nhưng ở chỗ rộng rãi như này, ai cũng có ngựa, hắn sao chạy trốn được chứ?
Lúc này Cố Thành chợt phát hiện, bọn họ hình như đi chệch đường lớn, tiến vào đường nhỏ.
Cố Thành chau mày nói:
- Đường này không đúng, hình như chúng ta rời xa đường lớn.
Một tên gia đinh cười ha ha nói:
- Công tử không cần phải lo, chúng ta đi đường nhỏ sẽ nhanh hơn đường lớn một chút.
- Nhưng đường nhỏ nguy hiểm.
- Có chúng ta ở đây đương nhiên đảm bảo công tử bình an.
Ba kẻ này mơ hộ kẹp lại Cố Thành ở giữa.
Cố Thành cũng không nói thêm gì, đi thêm mấy canh giờ, sắc trời dần tối, phía trước là một khách sạn nhỏ.
- Ta đói
Cố Thành bỗng nhiên dừng lại nói.
Ba tên gia đinh liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói
- Được, chúng ta dừng lại ở đây ăn uống đã.
Khách sạn kia rất nhỏ, chỉ đủ kê mấy cái bàn, chỉ có một ông chủ kiêm luôn tiểu nhị và đầu bếp, chuyên môn phục vụ những thương nhân dừng lại tránh đêm.
Đám người Cố Thành vừa vào khách sạn, một tên gia đinh nói:
- Chưởng quỹ, mau chuẩn bị ít đồ ngon đi.
Chưởng quỹ xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nói:
- Ban ngày vừa có một thương đội lớn đi qua, tiểu điếm chuẩn bị không đủ, giờ chỉ còn hai con gà và một đĩa bánh hấp.
- Mang lên cả đi.
Ngay khi chưởng quỹ chuẩn bị đi lấy đồ thì Phá Pháp kiếm đường Hàn Đình và ‘quỷ thủ’ Ô Thiên Hành nhanh chân tiến vào khách sạn.
Chưởng quỹ ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi hai vị khách quan, tiểu điếm hết đồ ăn rồi, các vị khách quan phía trước đã dùng hết rồi.
- Còn rượu không?
Hàn Đình hỏi.
- Rượu cũng hết rồi.
- Nước lạnh thì sao?
- Nước lạnh là còn, nhưng…
Hàn Đình vung tay lên lạnh nhạt nói:
- Vậy thì hai bát nước lạnh.
Vị chưởng quỹ đầy thấp thỏm bưng lên hai bát nước lạnh, trực giác mách bảo hắn hai kẻ này chẳng phải người hiền lành gì.
Cố Thành cũng ngầm đánh giá hai người kia, đồng thời thầm thở dài, thế cục có thể nói là vô cùng cam go.
Bởi vì kiếp trước quen thuộc, Cố Thành rất am hiểu nghe lời đoán ý. Chuẩn xác phải nói là nhất định phải am hiểu, hắn nếu không hiểu thì sao có thể thuyết phục khách hàng mua hàng được chứ?
Từ khi hai người kia tiến vào, Cố Thành đã lợi dụng tri thức có hạn về người tu hành của mình để phán đoán thực lực đối phương. Kẻ sử dụng kiếm hẳn là giữa tầng chín và tầng tám, khả năng cao là tầng tám. Tầng bảy đoán cốt, nhưng Cố Thành không cảm thấy ngột ngạt áp bức như khi gặp Thiết Thiên Ưng, vì thế kẻ kia chắc chưa đến tầng bảy. Tầng chín tiến bộ khá nhanh, nếu như đối phương có thể ra ngoài làm sát thủ thì khả năng cao phải đến tầng tám rồi.
Kẻ còn lại vóc người kỳ quái không giống võ giả nhưng cánh tay thô to khác lạ, tên này hẳn có luyện qua võ đạo nhưng tu hành bí pháp tà đạo gì đó. Có thể đi cùng võ giả tầng tám, khả năng cao cũng là tầng tám, mà lực sát thương do tu luyện bí pháp tà đạo khéo còn hơn kiếm khách kia.
Mà nhìn lại Cố Thành hắn xem, bản thân mới là tầng chín sơ kỳ, kinh nghiệm chém giết gần như bằng không, cũng chỉ có lá bài tẩy duy nhất là Tâm Quỷ, thực lực đôi bên cách quá xa. Nhưng dưới tình huống như này, có cách xa hơn nữa cũng phải liều.
Cố Thành cố ý chọn khách sạn nhỏ này dừng chân là vì muốn lấy lại quyền chủ động. Nếu không là ở bên ngoài trống trải, đối mặt với ba tên gia đinh giám thị, hai người tu hành vây công thì hắn chắc chắn phải chết Ở nơi càng nhỏ hẹp càng phức tạp, cơ hội của hắn càng lớn. Cố Thành mới xuyên qua không đến mấy ngày, hắn không muốn cược ông trời có cho hắn cơ hội sống lại lần nữa không. Nghĩ đến đây, Cố Thành đột nhiên đứng dậy.
Ba tên gia đinh nhìn theo, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:
- Công tử làm gì vậy?
- Ta đi nhà xí.
- Chúng ta theo công tử.
Cố Thành hừ lạnh nói:
- Bổn công tử lớn như vậy, chẳng nhẽ không tự đi được nhà xí sao?
Lúc này Hàn Đình bỗng nhiên ho khan, ba tên gia đinh liếc nhìn nhau, tên dẫn đầu cười nói:
- Công tử mau đi a.
Nói xong ba tên lại ngồi xuống.
Chưởng quỹ khách sạn chỉ ra ngoài nói:
- Công tử, nhà xí ở phía bên kia.
Cố Thành gật gật đầu, đẩy cửa bước ra ngoài.
Hàn Đình và Ô Thiên Hành liếc mắt nhìn nhau, cũng khẽ đi ra ngoài.
Chưởng quỹ lúc này lập tức cảm giác được có gì đó không đúng. Hai nhóm người này có biết nhau không vậy?
Tên thủ lĩnh gia đinh đặt trường đao lên bàn, lạnh lùng nói với chưởng quỹ:
- Chưởng quỹ, mượn khách sạn của ngươi làm chút chuyện, lát nữa nghe thấy âm thành gì cũng không được ra ngoài, thấy nhiều không tốt đâu.
Chưởng quỹ kia mồ hôi đổ ròng ròng, âm thầm kêu khổ. Giang hồ báo thù hắn đã từng thấy nhưng nhìn những kẻ này không giống báo thù mà giống ám sát hơn, sau đó mình có bị giết người diệt khẩu không đây?
Một tên gia đinh trong nhóm nhìn ra ngoài, có chút không đành lòng nói:
- Thật ra đại công tử cũng tốt, mỗi lần ta gác cổng, khi đại công tử đi qua đều cười gật đầu với ta.
Tên thủ lĩnh hung tợn trừng mắt nhìn hắn quát:
- Ngu ngốc, cười có thể ăn cơm sao? Đừng quên là ai cho ngươi bạc, ai đảm bảo ngươi có cơm ăn, ai đảm bảo ngươi có thể nuôi vợ con ở nhà! Trợ cấp của triều đình qua tầng tầng cắt xén còn không đủ mua một con trâu, những đồng liêu kia cuộc sống như nào ngươi không thấy sao? Có kẻ chỉ có thể giết lợn bán lòng, lúc vết thương cũ tái phát còn không đủ tiền mua thuốc, là tướng quân thu nhận giúp đỡ chúng ta, là phu nhân để chúng ta ấm no! Lại không phải để ngươi giết người, ngươi lòng dạ đàn bà gì chứ? Lần này chúng ta tay không dính máu, tý nữa tự đâm bản thân mấy đao, quay về nói là gặp đạo phỉ, mỗi người thu được hai mươi lượng bạc tiền công dễ dàng. Tỉnh táo lại đi, lúc này đừng gây rối!
Tên gia đinh kia bị nói chỉ đành cúi đầu thở dài, không dám nói gì nữa.
Trong nhà xí khách sạn, Cố Thành vừa kéo cửa ra, mùi hôi thối đã ập đến. Nhà xí này không lớn, ngoài chỗ ngồi xuống ra thì chỉ còn khoảng không hai ba người đứng, địa hình tốt hơn tưởng tượng của Cố Thành nữa. Hơi suy nghĩ chút, hắn thả Tâm Quỷ trong hắc ngọc ra, lệnh nó lên xà nhà xí, Cố Thành có thể cảm giác rõ rệt tinh lực bản thân không ngừng tụt xuống.
Mạnh mẽ đè lại xao động nhịp tim, Cố Thành nắm chặt chủy thủ trong tay, không ngừng dặn bản thân phải bình tĩnh. Cơ hội chỉ có một lần, hơn nữa hắn còn đang đánh cược, đánh cược hai kẻ kia không vào cùng lúc.
Ở ngòai nhà xí, Hàn Đình khẽ nhăn mũi, cau mày nói:
- Lần đầu ta giết người ở nhà xí, thật đen đủi, ngươi đi hay ta đi.
- Ngươi đi đi, hắc cương cánh tay của ta nếu mở ra thì thi độc vào cơ thể, giết tiểu nhân vật như này không cần lãng phí.
Thanh âm Ô Thiên Hành khàn khàn trầm thấp, như đá ma sát vào nhau vậy.
Hàn Đình khẽ nở nụ cười lắc đầu:
- Ngươi vẫn sĩ diện như vậy, còn phát độc thệ gì chứ, đời này dù phản lại Ô gia nhưng cũng không giết người Ô gia. Hừ, không giết người Ô gia thì ngươi đi đâu tìm biện pháp áp chế thi độc?
Vừa nói, Hàn Đình vừa hững hờ đi đến cửa nhà xí, hắn vừa tiến vào nhà xí đã đóng cửa lại ngay.
Còn chưa đợi Hàn Đình lên tiếng, Cố Thành đã hỏi:
- Thím ta cho ngươi bao nhiêu bạc? Ta cho ngươi gấp đôi!
Hàn Đình sửng sốt một chút sau đó cười nói:
- Vô dụng, nghề của chúng ta cũng phải có chút đạo đức, hơn nữa chúng ta biết tình huống của ngươi, ngươi không có…
Không đợi Hàn Đình hết lời, Tâm Quỷ trên xà nhà đã hạ xuống, kề sát sau lưng Hàn Đình, cắn xé trái tim của hắn!
“A!”
“A!”
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, Cố Thành kêu trước Hàn Đình, hơn nữa cố tình gầm rú thê thảm để át đi tiếng kêu của đối phương, đồng thời chủy thủ đâm thẳng ngực Hàn Đình. Tâm Quỷ cắn tim đau đớn bao nhiêu chứ, Cố Thành đã trải qua nên hiểu nó có thể làm người bình thường phát điên thậm chí là ngất đi. Hàn Đình dù là người tu hành thì cũng không thể bỏ qua cơn đau. Vì lẽ đó Hàn Đình thậm chí cơ hội rút kiếm cũng không có, ở khoảng cách gần như vậy, Cố Thành không chút trở ngại nào cắm phậm chủy thủ vào ngực Hàn Đình, phốc, một vòi máu tươi bắn ra tỏa đầy mùi máu vào không khí.
Chủy thủ đâm vào ngực thậm chí còn không đau bằng Tâm Quỷ cắn tim, vì thế Hàn Đình tạm thời không cảm giác gì nhưng hắn rõ rệt thấy được sinh cơ bản thân trôi đi. Hắn không thể tin được chính mình thậm chí không thể rút kiếm đã chết trong tay tiểu nhân vật.
Cố Thành dùng toàn sức lực, tay nổi gân xanh, điên cuồng vặn vẹo chủy thủ, triệt để xoắn nát trái tim Hàn Đình, đồng thời không ngừng gào rú kêu thảm. Lực lượng tinh thần không ngừng trôi đi, mắt thấy Hàn Đình không còn sinh cơ, Cố Thành vội thu Tâm Quỷ vào hắc ngọc.
Thi thể Hàn Đình ngã trên đất, Cố Thành lập tức rút ra trường kiếm của hắn, lấy thân thể của hắn chặn lại cửa nhà xí, trường kiếm chen vào lưng.
Cố Thành không có thời gian cảm thụ khó chịu khi lần đầu giết người, hiện tại hắn đã thành công bước đâu, nhưng bước cuối mới là quan trọng!
Ô Thiên Hành ở ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm của Cố Thành thì mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Hàn Đình đang làm gì vậy? Hành hạ tiểu tử kia đến chết sao? Nghề của bọn họ tay không sạch sẽ, nhưng bọn họ là sát thủ chứ không phải biến thái, ngoại trừ có mấy kẻ ham muốn đặc thù, còn lại đều là thoải mái lưu loát giết người nhận tiền. Hàn Đình cũng là người như thế mới đúng!
Mang theo nghe hoặc, Ô Thiên Hành tiến lên phía trước, vừa đến cửa nhà xí, hắn thấy Hàn Đình ập về phía mình.
Ô Thiên Hành theo bản năng định hỏi gì đó nhưng gương mặt thống khổ vặn vẹo của Hàn Đình cùng với vết máu luông lổ nơi ngực làm hắn biến sắc.
Không đợi hắn kịp hành động, một thanh trường kiếm đâm xuyên ngực Hàn Đình, đâm vào ngực Ô Thiên Hành!
Chiêu kiếm này vừa đâm ra, Cố Thành đã biến sắc!
Sai rồi! Cảm giác trường kiếm đâm vào da trâu vậy! Dù cho đâm vào được nhưng không sâu, đồng thời còn bị kẹt lại ở xương sườn.
Thân thể Hàn Đình cường tráng hơn bình thường chút, Cố Thành dùng chủy thủ thêm vào sức lực tầng chín sơ kỳ có thể xoắn nát được trái tim đối phương.
Nhưng thân thể Ô Thiên Hành đã không dùng khái niệm người thường tính toán nữa rồi, hơn nữa Cố Thành quên chênh lệch chiều cao hai người. Ô Thiên Hành cao hơn Hàn Đình! Hắn đâm xuyên qua trái tim Hàn Đình, nhưng không đâm trúng trái tim Ô Thiên Hành!
Ô Thiên Hành nổi giận gầm lên, lớp băng bó trên tay trái hắn đột nhiên vỡ vụn, lộ ra một bàn ta to lớn mọc đầy lông đen.
Đấm ra một quyền, Ô Thiên Hành trực tiếp đánh bay thi thể Hàn Đình, đồng thời đánh văng Cố Thành ra ngoài, sức mạnh khổng lồ này là Cố Thành miệng phun máu tươi,
Nhìn thấy vết thương trên ngực mình, Ô Thiên Hành phẫn nộ quát lên:
- Đáng chết, sao ngươi giết được Hàn Đình?
Hắn sao tin được Hàn Đình lại chết trong tay một kẻ miễn cưỡng tính là tầng chín sơ kỳ kia chứ.
Không đợi Cố Thành trả lời, Ô Thiên Hành đã một trảo chụp xuống đầu hắn. Trong nháy mắt đó, Cố Thành lập tức gọi ra Tâm Quỷ, nhào lên Ô Thiên Hành cắn xé. Đau nhức làm Ô Thiên Hành khẽ kêu rên, nhưng hắn không mất đi phản ứng như Hàn Đình, chỉ đầy bất ngờ nói:
- là Tâm Quỷ của ngũ tạng đạo nhân, Tâm Quỷ của hắn sao lại trên người ngươi?
Hắc cương cánh tay kia kéo lấy Tâm Quỷ ném qua một bên.
Tâm Quỷ oa oa kêu lên run rẩy, Cố Thành vội vã thu nó lại vào hắc ngọc. Liên tục hai lần thả ra Tâm Quỷ đã là cực hạn, nếu thả ra tiếp chỉ sợ Cố Thành lại ngất đi như lần trước.
Ô Thiên Hành cười lạnh nói:
- Ta chịu thi độc hành hạ mấy năm, chút đau đớn ấy là gì chứ?
Vừa nói, Ô Thiên Hành trực tiếp nắm chặt cổ Cố Thành.
Cố Thành muốn dùng chủy thủ chống lại nhưng bị Ô Thiên Hành dùng hắc cương cánh tay bóp nát. Nhưng lần này Ô Thiên Hành không trực tiếp hạ thủ mà chỉ bóp cổ Cố Thành nâng lên.
- Nói, ngũ tạng đạo nhân có quan hệ gì với ngươi, có phải hắn để ngươi giết ta?
Trước Ô Thiên Hành đã có chút nghi ngờ với đơn lần này. Thực lực ngũ tạng đạo nhân cao hơn bọn họ chút, đã đến tầng tám – dưỡng thần đỉnh cao, sao có thể không giết được tên này, còn bị mất Tâm Quỷ nữa. Tâm Quỷ là ngũ tạng đạo nhân dùng trái tim bản thân nuôi, huyết thống liên kết với hắn, có thể bị giết, sao có thể bị mất chứ?
Nhiệm vụ đơn giản như vậy nhưng lại đưa cho bọn họ, kết quả giờ Hàn Đình chết rồi, tiểu tử này còn dùng Tâm Quỷ của ngũ tạng đạo nhân, điều này làm cho Ô Thiên Hành không thể không hoài nghi đây có phải là cạm bẫy không, một cạm bẫy nhắm vào hắn không!
Hắn không phải sát thủ, mà tiểu tử này mới là sát thủ, ngũ tạng đạo nhân nhận đơn từ Ô gia muốn giết hắn! Ngũ tạng đạo nhân ngũ quỷ khó chơi nhưng bản thân hắn không tu võ đạo, thân thể gầy yếu, mình lại đi cùng Hàn Đình như hình với bóng, chính diện đấu lên thì ngũ tạng đạo nhân không thịt được hai bọn họ, khéo còn bị thịt ngược! Vì thế ngũ tạng đạo nhân mới lợi dụng tiểu tử này diệt trừ hai bọn họ!
Cố Thành bị hắc cương cánh tay nắm chặt cổ bắt đầu khó thở, sắc mặt đỏ chót.
Hắn giẫy giụa chỉ vào bản thân, Ô Thiên Hành hơi thả lỏng tay, lạnh lùng nói:
- Nói mau, bằng không ta để ngươi ném mùi vị thi độc vào cơ thể, xem có kém Tâm Quỷ cắn tim không!
Cố Thành khẽ hắng giọng rồi vội nói:
- Ta nói, là ngũ tạng đạo nhân…
Sau một giây, Cố Thành đột ngột cắn về hướng cánh tay hắc cương. Hắc ngọc của hắn có thể nuốt quỷ, Tâm Quỷ đã bị nuốt, hắc cương cánh tay này không biết có tính là quỷ không, dù sao nó cũng tỏa ra âm khí. Việc đã đến bước này, Cố Thành cũng chỉ có thể cược!
Có điều chưa đợi hắn hạ miệng, hắc quang từ ngọc bội đã quấn lấy hắc cương cánh tay. Cố Thành giờ mới biết, hóa ra không cần hắn cắn, chỉ cần có ý nghĩ muốn hút vào quỷ vật, ngọc bội sẽ thực hiện luôn.
Ô Thiên Hành hét thảm một tiếng, sức mạnh của hắn tập trung ở hắc cương cánh tay cả, giờ một luồng sức mạnh vô cùng to lớn muốn chia lìa hắc cương cánh tay khỏi hắn!
Cố Thành cũng bắt đầu kêu thảm, lần này không phải diễn mà là thật sự! Lần nuốt chửng Tâm Quỷ, có lẽ vì ngũ tạng đạo nhân cách quá xa mới có thể dễ dàng nuốt chửng. Lần này Ô Thiên Hành liều mạng phản kháng nên vô cùng khó khăn.
Từng cơn đau nhức ập đến đầu Cố Thành, dường như tiêu hao hết tinh thần vậy nhưng lần này hắn chỉ có thể kiền trì chống chịu không ngất đi, nếu ngất thì hắn chết chắc!
Mấy giây sau, Cố Thành rốt cuộc chiếm thượng phong, hắc quang triệt để nuốt lấy hắc cương cánh tay. Ô Thiên Hành ngã vật trên đất, tay trái của hắn đã biến mất, để lại lỗ máu to đùng nơi bả vai không ngừng chảy xuống máu tươi đen ngòm.
Tiệt mạch luyện quỷ pháp là dùng tinh huyết bản thân nuôi dưỡng một đoạn tứ chi quỷ vật, mất đi đoạn tứ chi này đồng nghĩa với bản thân mất hết sức mạnh.
Cố Thành thở hổn hển, rút trường kiếm trên người Hàn Đình, đâm vào Ô Thiên Hành! Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, nguy cấp còn chưa qua, hắn lảo đảo đi tới nơi cột ngựa của Ô Thiên Hành và Hàn Đình, lấy ra một con ngựa, mạnh mẽ đâm vào mông nó, bản thân thì trốn vào trong nhà ngựa, bịt chặt miệng mũi để không phát ra chút âm thanh nào.
Ba tên gia đinh trong nhà hơi thấy không đúng. Bên ngoài tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, là âm thanh của đại công tử không sai, nhưng sao kêu thảm lâu vậy, là giết người hay ngược đãi đây chứ? Hơn nữa mơ hồ có thanh âm đối thoại truyền lại. Hai người tu hành giết người bình thường cần tốn sức như vậy sao? Chẳng lẽ là hai tên kia nội đấu?
Mãi đến cuối cùng nghe tiếng ngựa hí, bọn họ mới cảm thấy quá không đúng , vội vã ra ngoài kiểm tra. Tình huống bên ngoài dọa bọn họ phát lạnh.
Ngực Hàn Đình bị đâm một lỗ to, còn đang chảy máu tươi…
Ô Thiên Hành không còn tay trái, máu đen chảy đầy đất, trên ngực còn cắm trường kiếm.
Cố Thành đã không thấy bóng dáng, chỉ có tiếng vó ngựa truyền lại từ xa.
- làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đại công tử cũng là người tu hành? Chúng ta còn đuổi sao? Hàn Đình và Ô Thiên Hành hai người tu hành còn bị đại công tử giết, chúng ta đuổi theo chịu chết sao?
Tên thủ lĩnh gia đinh như nghĩ đến giừ lạnh nói:
- Đuổi, hắn khẳng định giả hù dọa chúng ta! Đại công tử giết chết hai người tu hành khẳng định cũng trọng thương hoặc không còn sức lực, nếu không sao hắn không quay lại giết luôn chúng ta? Không cần đuổi quá nhanh, dừng lại phía sau hắn xem tình hình!
Tên thủ lĩnh bỗng cảm thấy bản thân thông minh dị thường, dù rời xâ chiến trường nhiều năm cũng không mất sức phán đoán. Ba người lập tức phóng ngựa đuổi theo.
Cố Thành đợi cho không còn tiếng ngựa mới vội đi ra, lảo đảo lục xoát thi thể hai người, vơ vét được gì vơ vét vội.
Khi vị chưởng quỹ đầy run sợ đi ra thì đúng lúc thấy Cố Thành đang mò thi thể, dọa hắn sợ đến ngã bệt trên đất.
Cố Thành ném cho hắn ít bạc, nở nụ cười nhếch mép:
- Ta trả tiền cơm cho bọn họ, chỗ này không may mắn nếu có cơ hội ngươi chuyển chỗ mở tiệm khác đi.
Nói xong Cố Thành lấy một con ngựa, nghênh ngang đi theo hướng ngược lại.
Vị chưởng quỹ nhìn máu tươi đầy đất thở dài nói:
- Nghiệp chướng a!
Có điều cân nhắc số bạc trong tay, đủ để hắn đến chỗ khác mở cửa tiệm, ngược lại tâm lý cũng có chút an ủi.
Kinh thành Đại Kiền, phủ Trung Dũng Hầu, ba tên gia đinh đầy xấu hổ đứng trước Trương Thị kể lại một lần chuyện đã xảy ra đương nhiên bọn họ phải giấu đi việc bị Cố Thành lừa, đuổi theo con ngựa không người.
Nghe xong những việc này, Trương Thị cũng không mắng họ, chỉ là cảm thấy lạnh người. Tiểu súc sinh… Cố Thành kia, từ khi nào thì lợi hại như vậy? Hắn từ khi nào tu hành? Quan trọng nhất là mình không biết chuyện này!
Vừa nghĩ tới nụ cười ngây thơ rực rỡ của Cố Thành, thái độ cung kính gọi thím của đối phương mỗi lần thấy mình, có phải hắn đã sớm đoán được gì đó nhưng vẫn ẩn nhẫn không?
- Thả hổ về rừng a…
Trương Thị khẽ ở dài. Ở phủ Trung Dũng Hầu, nàng chỉ đứng sau Cố lão thái quân, đôi khi tiếng nói của nàng còn có trọng lượng hơn nhưng sức ảnh hưởng của nàng, tính thêm cả nhà mẹ đẻ thì cũng không vươn tới Đông Lâm quận.
…
Trên đường nói gập ghềnh, Cố Thành cẩn thận tìm đường tiến về phía trước.
Hắn đã lạc đường! Sau khi rời khỏi khách sạn, bởi vì khẩn cấp mà còn đang bị thương nên hắn không chú ý nhiều, trực tiếp chọn đường ngược lại với ba tên gia đinh, nên cuối cùng chạy vào núi cao, lạc mất đường lớn! Ngựa của hắn cũng vì giẫm hụt bị gãy chân, Cố Thành cũng chỉ có thể đành tự thân tìm đường.
Sau khi giết Hàn Đình và Ô Thiên Hành, Cố Thành thu hoạch không nhỏ.Trên người hai người này ngoài một chút bạc vụn ra, mỗi người còn có một tờ ngân phiếu một ngàn lạng, Cố Thành đoán đây có thể là tiền thưởng giết mình, ai, quả thật không thấp. Lương Nhị thúc hắn một năm mới có năm trăm lạng mà thôi, binh sĩ bình thường một năm chỉ có năm mươi lạng…. Đương nhiên phủ Trung Dũng Hầu cũng có kinh doanh, chứ không chỉ dựa vào tiền lương để sinh hoạt, nhưng những khoản kinh doanh này đều bị Trương Thị nắm chặt.
Thanh trường kiếm của Hàn Đình bị Cố Thành thu lại, trên người hắn còn có một bộ công pháp, chính xác mà nói thì phải là kiếm pháp, Phá Pháp kiếm, điều này làm Cố Thành mừng rỡ hết sức. Thiết Thiên Ưng cho hắn vũ cương kỷ yếu, nhưng thứ này chỉ dùng để rèn luyện cơ sở, không có võ kỹ chiêu thức. Phá Pháp kiếm này là một môn kiếm pháp tinh diệu, thi triển nhìn như kiếm kỹ đơn giản nhưng ứng đối rộng rãi, có thể tùy ý chuyển đổi chiêu thức. Tinh túy của Phá Pháp kiếm nằm ở một chữ phá, điển tịch Phá Pháp kiếm vô cùng dày nặng, bên trên ghi lại cách thức kiếm pháp ứng đối đao pháp, kiếm pháp, quyền pháp… thậm chí có cả cách đối phó huyền môn bí thuật. Kết hợp những tri thức này lại, dùng sức mạnh ít nhất, phát huy ra sức sát thương lớn nhất, vứt bỏ những thứ rườm rà hoa lệ, đi đường tinh túy nhất.
Khoảng thời gian này Cố Thành vẫn luôn nghiền ngẫm Phá Pháp kiếm, vừa tu hành vừa đi đường. Dù sao hiện tại hắn đã trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, tạm thời không còn uy hiếp nên tâm tình ung dung hơn nhiều.
Ô Thiên Hành thì không để lại công pháp gì cho Cố Thành, chỉ có mấy bình đan dược nhưng bề ngoài đen thui, không ghi tên tuổi gì nên Cố Thành không dám dùng linh tinh. Khả năng hắc cương cánh tay chính là lá bài tẩy lớn nhất của hắn. Vật kia ở trong không gian hắc ngọc của Cố Thành, hơn nữa Cố Thành phát hiện hắn có thể sử dụng hắc cương cánh tay! Có điều hắc cương cánh tay không phải là triệu hoán ra, mà là nháy mắt thay đi cánh tay hắn, lần đầu sử dụng dọa Cố Thành nhảy dựng! Nhưng vật này tiêu hao lớn hơn Tâm Quỷ nhiều, Cố Thành chỉ tùy tiện vung hai đấm đã cảm giác lực lượng tinh thần như nước chảy rút đi!
Đồng thời sau khi nuốt chửng hắc cương cánh tay, Cố Thành còn phát hiện không gian hắc ngọc có biến hóa! Không gian bị đầy!
Tuy trong đó luôn là một mảnh đen như mực, thật giống vô biên vô hạn nhưng khi Cố Thành tiến vào không gian hắc ngọc, hắn có cảm giác kỳ dị bị đầy! Đó là cảm giác vùng không gian này đưa lại, ý của nó vô cùng rõ ràng, nơi này chỉ có thể chứa được Tâm Quỷ và hắc cương cánh tay, nếu lại nuốt chửng nữa thì có thể căng nứt.
Phát hiện này để Cố Thành thấy nặng nề trong lòng.Không gian hắc ngọc là lá bài tẩy của hắn, lần này có thể trốn được truy sát là nhờ vào vật này. Nhưng thứ đồ chơi này không có hướng dẫn sử dụng gì cả, Cố Thành cũng không biết phải dùng như nào, nếu chỉ nuốt lấy hai thứ này đã đầy thì quá thiệt cho hắn rồi!
Dù cho hiện tại Tâm Quỷ và hắc cương cánh tay rất có tác dụng với Cố Thành, nhưng sau này thì sao? Nếu không có biện pháp giải trừ hai đồ này khỏi không gian, vậy có thể lá bài tẩy của Cố Thành cũng bị mất đi! Cố Thành cũng không suy nghĩ nhiều, cũng chỉ đành đi một bước tính một bước.
Lúc này trời đã dần tối, qua một thời gian nữa, trong núi sợ là đưa tay không thấy năm ngón trước mặt. Vừa vặn phía trước có một miếu sơn thần rách nát, Cố Thành chuẩn bị nghỉ ngơi lại một đêm.
Đẩy ra cửa miếu cũ nát, lớp sơn trên mặt tượng sơn thần đã loang lổ, làm bức tượng có vẻ đầy dữ tợn, mặt xanh nanh vàng, giống với ác quỷ hơn là sơn thần. Nhưng Cố Thành không chút kiêng kị, hắn đã xuyên qua được hai tháng, trải qua hai cuộc sinh tử, quỷ thần dù ác, cũng là người biến thành, có thể ác hơn được lòng người sao?
Cố Thành tùy tiện vái hai vái với tượng sơn thần:
- Mượn chỗ của ngài ở ngại một đêm, cũng thêm chút hơi người cho chỗ này.
Hắn tùy tiện tìm chút cây khô đốt đuốc lên, trong bao nải Cố Thành còn chút đồ khô, ăn uống tiết kiệm chút thì còn có thể duy trì được mấy ngày. Bên ngoài bỗng truyền đến từng đợt tiếng động.
- Tiểu thư, phía trước có một tòa miếu, chúng ta nghỉ đêm lại tại đây đi.
Cửa miếu bị đẩy ra, tám người tiến vào bên trong.
Dẫn đầu là một trung niên mặc trang phục hộ vệ, người vừa nói chính là hắn. Ở sau hắn còn có một cô gái trẻ mặt đồ lụa mỏng trắng, dung nhạn đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết là lá ngọc cành vàng nhà ai rồi. Bên người nữ tử còn có một ông lão mặc cẩm bào, tuy trang phục đẹp đẽ nhưng luôn đi sau cô gái kia nửa bước, hẳn là quản gia. Năm người còn lại đều trang bị đao kiếm cung nỏ, vây phía sau họ.
Đầu lĩnh hộ vệ nhìn thấy Cố Thành, không khỏi cau mày nói:
- Tiểu tử, đoàn nhà ta có nữ quyến, có chút không tiện, ta cho ngươi một lượng bạc, ngươi có thể rời đi không?
Lúc này tiểu thư kia vội nói:
- Lâm thúc, nơi này người ta đến trước, chúng ta sao có thể vô lý như vậy.
Nói xong, nàng khẽ gật đầu với Cố Thành nói:
- Người nhà ta làm việc không chu toàn, công tử xin đừng để ý.
- Không sao, lưu lạc bên ngoài cũng không dễ dàng.
Cố Thành khẽ vuốt cằm cười.
Người ta biểu hiện khéo léo thế làm mình mất đi cơ hội tinh tướng một phen, xem ra mình không có hào quang nhân vật chính rồi.
Lúc này quản gia dặn dò mấy tên hộ vệ tìm chút củi khô nhóm lửa, không qua bao lâu, dĩ nhiên có thêm hai nhóm người tiến vào miếu sơn thần.
Đi đầu là một thư sinh trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt.
Thư sinh kia vừa vào cửa thì có một đôi nam nữ cũng vào miếu. Đôi nam nữ kia đều mặc võ phục, đội mũ chùm, eo đeo trường kiếm, một bộ người giang hồ rõ rệt. Nam tử vẻ mặt ngạo nghễ, tướng mạo tầm thường, nữ kia tuy không quá xinh đẹp nhưng cũng có thể tính là đáng yêu, dáng vẻ ngoan ngoãn đi phía sau nam tử, bộ dáng không giống phu thê mà giống sư huynh muội hơn.
Cố Thành nhìn lướt một vòng miếu, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười khó lường.
Trong miếu sơn thần, ngoài những hộ vệ ra thì ai cũng tiến đến quanh lửa trại.
Lão quản gia cười nói:
- Mấy vị, gặp nhau là có duyên, đêm dài như vậy, mọi người giới thiệu bản thân để biết nhau đi. Lão gia nhà ta là Tiêu Tồn Nghĩa đại nhân, mới nhậm chức Lễ Bộ từ tế, sau khi vào kinh thì sai chúng ta về đón tiểu thư, vốn định đi tắt đường nhỏ nhưng không ngờ đường núi khó đi.
Thư sinh kia chắp tay nói:
- Tại hạ là thư sinh ở phủ Bình Dương, quận Đông Lâm, tên là Triệu Hưng Hòa, đang vào kinh đi thi, cũng là muốn đi đường gần nên mới đi đường núi này.
Đôi nam nữ kia thì nam tử ngạo nghễ nói:
- Ta là Giang Hãn Lâm, đệ tử tinh anh của Thanh Viễn Kiếm Tông ở Đông Lâm quận, lần này xuống núi xông pha giang hồ, dốc lòng trừng gian trừ ác, tru diệt tà mà, các vị hẳn đều nghe đến đại danh Thanh Viễn Kiếm Tông rồi đúng không.
Thiếu nữ bên cạnh cười tươi nói:
- Tiểu nữ là Hàn Tinh Tinh, đệ tử nhập môn của Thanh Viễn Kiếm Tông, cùng theo sư huynh xông pha giang hồ.
Giang Hãn Lâm liếc mắt nhìn qua, Triệu Hưng Hoa kia một bộ mờ mịt, hẳn chưa biết giang hồ là gì. Cố Thành khẽ nhún vai với đối phương, hắn mới xuyên qua, kiến thức với giới tu hành nửa vời, sao biết được Thanh Viễn Kiếm Tông là gì.
Lão quản gia ha ha cười nói:
- Hóa ra là tuấn kiệt Thanh Viễn Kiếm Tông, thất kính thất kính.
Ai cũng có thể nhìn ra lão quản gia rõ ràng chưa nghe đến tên Thanh Viễn Kiếm Tông, chỉ là cho đối phương mặt mũi thôi, nhưng Giang Hãn Lâm này lại như không nhìn ra, dáng vẻ càng thêm kiêu ngạo.
- Công tử này là?
Ánh mắt lão quản gia chuyển hướng Cố Thành.
Cố Thành lạnh nhạt nói:
- Ta tên Cố Trường An, là kẻ du lãng giang hồ tầm thường thôi.
Một đám người xa lạ ngẫu nhiên gặp nhau mà thôi, cũng không cần thiết báo tên thật. Tên chữ của Cố Thành là Cố lão thái quân đặt cho hắn sau khi cha mẹ hắn mất, ý là bình bình an an, bình an dài lâu, chuẩn bị đến khi làm lễ trưởng thành thì đổi dùng. Vì lẽ đó dù trong phủ Trung Dũng Hầu, cũng rất ít người gọi tên chữ của hắn. Nghe Cố Thành nói vậy, mọi người cũng không nói gì thêm.
Cố Thành trải qua một trận đánh, quần áo có chút rách nát, còn có vết máu, lại lưu lạc rừng núi mấy ngày, quả thật có chút giống kẻ du lãng giang hồ.
Lão quản gia cười nói:
- Đêm còn dài, hay là trong lúc rảnh rỗi mọi người kể chút chuyện?
Thấy không ai phản đối, lão quản gia cười nói:
- Như vậy để lão già này kể trước đi. Ở quê ta có một truyền thuyết, khi đi ngủ để giày một ngửa một sấp ở cuối giường có thể trừ tà, bởi vì quỷ thông qua hướng giày để xác định hướng giường rồi bò lên giường, để giày một sấp một ngửa làm quỷ không tìm được giường. Có phụ nhân nghe được truyền thuyết này thì kể lại cho chồng, coi là chuyện vui đùa, nào ngờ bị trượng phu trách cứ ăn nói vô lý. Chờ chồng nàng đi nhà xí thì phụ nhân kia đùa bỡn một phen, để đôi giày một sấp một ngửa ở cuối giường. Chờ khi chồng nàng trở về, nhưng chờ mãi không thấy chồng nàng lên giường, chỉ thấy đi loanh quanh trước giường hô lên giường ở đâu.
Chuyện của lão quản gia rất ngắn, hắn miêu tả cũng không khủng bố, nhưng nghĩ nhiều lại rợn người, làm cho Hàn Tinh Tinh nhát gan khẽ nhích gần sư huynh.
Lúc này Triệu Hưng Hoa nói:
- Tại hạ cũng kể chuyện này. Các vị hẳn nghe đến vì hổ làm trành, trành ở đây là quỷ trành, ma cọp vồ. Truyền thuyết người bị con cọp ăn thịt thì hồn phách không được siêu sinh, biến thành ma cọp vồ, giúp đỡ con cọp dụ dỗ người qua đường. Con cọp ăn một người, có ma cọp vồ mới thì sẽ thả ma cọp vồ cũ đi đầu thai.
Hàn Tinh Tinh khẽ nhăn mũi:
- Ma cọp vồ này quá đáng ghét, chính mình chết rồi còn muốn giúp con cọp hại đồng loại.
Triệu Hưng Hoa khẽ lắc đầu nói:
- Người không vì mình trời tru đất diệt. Không giúp con cọp giết người, hắn cả đời không được siêu sinh, ai lại không ích kỷ chứ, ai biến thành ma cọp vồ lại cam nguyện vĩnh viễn không được siêu sinh, không đi hại người chứ?
Giang Hãn Lâm khẽ hừ xem thường:
- Nhát gan nhu nhược chính là nhát gan nhu nhược, người đọc sách các ngươi nội tâm nhiều, nhất định phải tìm cớ đường hoàng cho việc xấu xa.
Mắt thấy bầu không khí cứng ngắc, lão quan gia vội nói:
- Kể chuyện mà thôi, không nên coi là thật.
Cố tiểu ca lưu lạc giang hồ có chuyện gì thú vị muốn chia sẻ cùng mọi người không?
Cố Thành lắc lắc đầu nói:
- Lang thang giang hồ, sống sót quan trọng nhất, tại hạ cũng không có chuyện thú vị gì.
Hắn vừa mới xuyên qua, có chuyện gì để kể chứ?
Giang Hãn Lâm kia đầy oai hùng vung tay lên nói:
- Chuyện các ngươi kể không thú vị, để ta kể cho. Các ngươi nghe nói Mạc Bắc lang đạo chưa? Mỗi kẻ đều là giết người không chớp mắt, thủ đoạn cực kỳ hung tàn, giết người cướp của không để lại người sống. Ba năm trước mình ta đến Mạc Bắc, ác chiến lang đạo, chém giết đến đất trời mịt mờ, một người lật tung một sơn trại.
Sư muội hắn đầy kinh ngạc nhìn hắn:
- Nhưng sư huynh không phải từng nói ba năm trước ngươi ở Giang Nam sao, sao giờ lại đến Mạc Bắc?
Giang Hãn Lâm trừng mắt nhìn nàng:
- Sư huynh ngươi đi một chuyến đến Mạc Bắc trừng gian trừ ác không được sao?
- Ừm nha.
Giang Hãn Lâm tiếp tục khoang trương phẩy tay:
- Còn có một năm trước ở di tích chiến trường cổ thành quận Hải Thiên có một tên luyện khí sĩ tà đạo đang luyện thi, vô số thi thể chôn dấu bên dưới bị hắn luyện hóa thành cương thi, ngay cả Tĩnh Dạ ty cũng không có cách nào trị đối phương. Vừa đúng lúc ta đi ngang quận Hải Thiên, một vị đại thống lĩnh tự mình đến nhờ ta hỗ trợ. Người hiệp nghĩa như ta sao cóthể khoanh tay đứng nhìn chứ, cho nên ta kiếm lao quần thi, đánh từ cửa đông đến cửa tây, qua ba ngày ba đêm chém giết, tay trái nâng kiếm, tay phải chém kiếm, đầu người cuồn cuộn rơi xuống đất nhưng ta hai mắt không nháy, liên tục chém giết. Cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của ta, Tĩnh Dạ ty mới giết được tên luyện khí sĩ tà đạo kia.
Hàn Tinh Tinh nâng cằm nghi ngờ nói:
- Sư huynh, Thanh Viễn Kiếm Tông chúng ta không có kiếm pháp song kiếm, sao ngươi phải dùng song kiếm chứ? Sư phụ từng nói, Thanh Viễn Hàn Quang kiếm của chúng ta đi hướng nhẹ nhàng, đâm điểm yếu đối thủ, sao ngươi lại dùng kiếm chém vậy?
Hai lần bị chọc phá làm Giang Hãn Lâm muốn tức lên.
- Sư muội sao chú ý nhiều thứ kỳ quái vậy? Sư muội nến chú ý đến sư huynh dũng mãnh như nào, đám cương thi kia khủng bố ra sao chứ.
Giang Hãn Lâm lại bắt đầu kể:
- Để ta kể cho các ngươi nghe, đám cương thi kia đầu đồng tay sắt, có thể dùng thân thể chống lại đao kiếm, bị móng tay chúng nó làm thương hoặc bị nó cắn thì dính thi độc ngay. Nghe nói có cương thi có độc rất kỳ dị, người bị cắn phải sẽ từ từ biến thành cương thi!
Giang Hãn Lâm cố ý dùng giọng nói âm u làm không khí thêm khủng bố, đúng lúc này, ngoài cửa miếu truyền đến từng tiếng gõ cửa mãnh liệt, dọa đến Giang Hãn Lâm khẽ run. Không biết từ khi nào, ngoài miếu sơn thần dựng đứng mười mấy bóng người quái dị, xuyên qua ánh lửa có thể thấy cơ thể đám này cứng ngắc, đầu lâu nghiêng lệch, tứ chi vặn vẹo.
Một cơn gió lạnh ập đến, lửa trại dần tối, bên ngoài vang lên tiếng gào thét trầm thấp cùng tiếng mài răng kèn kẹt!
Tiếng động vang lên bất ngờ ngoài miếu sơn thần làm Giang Hãn Lâm sợ đến suýt tè dầm. Hắn chỉ nói khoác một hồi mà thôi, không ngờ có cương thi thật.
Thống lĩnh hộ vệ phản ứng lại đầu tiên, hắn cầm trường đao đứng chắn đằng trước tiểu thư và lão quản gia:
- Là ai ở bên ngoài?
Bên ngoài miếu sơn thần, một tiếng già nua cười quái dị:
- Bày đặt đường lớn không đi, một mực đi núi hoang trốn, các ngươi vẫn để ta tìm được a. Mà cũng tốt, ở đây xử lý các ngươi đỡ phải lo để lại dấu vết.
Lão quản gia Tiêu gia trầm giọng nói:
- Ta tuy không biết ngươi là người phương nào nhưng ngươi có biết lão gia nhà ta là quan ngũ phẩm đương triều không? Ngươi dám đụng đến chúng ta không sợ bị Tĩnh Dạ ty tru diệt à?
Người kia cười quái dị:
- Sợ chứ, đương nhiên sợ, nhưng thân nhân quan to mới có giá bảy ngàn lạng bạc.
Người kia vừa dứt lời, cửa gỗ miếu sơn thần bị đánh vỡ, bên ngoài xuất hiện mấy chục bộ thi thể. Những thi thể này gương mặt dữ tợn khủng bố, thậm chí có chút còn mục nát. Bọn họ như là còn sống vậy, mặc giáp rách nát, thân thể cứng ngắc tiến về hướng mọi người.
Cố Thành nhìn về phía Giang Hãn Lâm nói:
- Đây là cương thi ngươi nói sao?
Giang Hãn Lâm run lập cập lắc đầu:
- Không phải, những thứ này chưa phải cương thi, chỉ là du thi thôi. Người tu hành am hiểu luyện thi chia cương thi thành bảy cấp là du thi, bạch cương, hắc cương, tử cương, phi cương, bất hóa cốt, bạt. Cương thi sẽ không bị mục rữa, bạch cương trên người mọc lông trắng và móng sắc, thể phách tốc độ kinh người. Những thi thể này đã có chút mục nát, không có biến hóa gì rõ rệt, chỉ là du thi cấp thấp nhất.
Giang Hãn Lâm này tuy thích nói khoác nhưng vẫn coi như là hiểu giới tu hành.
Hàn Tinh Tinh lập tức ở bên cạnh nói:
- Sư huynh vừa nãy không phải kể chém giết cương thi sao, vậy những du thi này hẳn không thành vấn đề, nếu như sư huynh cảm thấy đơn kiếm không thuận tay thì có thể lấy thêm kiếm của sư muội.
Nhìn thanh kiếm đưa ra trước mặt, thêm vào vẻ mặt sùng bái nghiêm túc của Hàn Tinh Tinh, Giang Hãn Lâm có chút khóc không ra nước mắt.
Sư muội ngươi có phải cố ý trị ta không?
Giang Hãn Lâm không đón kiếm mà hô lớn:
- Người bên ngoài, chúng ta không phải cùng nhóm với bọn họ, ngươi giết chúng ta không có tiền thưởng đâu.
Thanh âm kia quái dị cười:
- Cần gì tiền thưởng chứ, thả các ngươi để đám chó săn Tĩnh Dạ ty biết thì lão phu lại phải làm con chuột trốn chui nhủi à. Có trách thì trách các ngươi xui xẻ, đều thành thức ăn cho tiểu bảo bối của ta đi.
- Sư huynh không phải từng nói đánh mạnh giúp yếu, trừ ma vệ đạo là chức trách võ giả chúng ta sao?
Giang Hãn Lâm bất đắc dĩ nói:
- Sư muội ngươi tỉnh táo chút, trừ ma vệ đạo còn phải xem thực lực bản thân nữa. Những du thi này điểm yếu duy nhất là hành động chậm chạp, nếu ở bên ngoài, chỉ cần cho sư huynh ngươi một con ngựa có thể giải quyết hết chúng nó nhưng ở đây sơn đạo khó đi, đường lại nhỏ hẹp, mấy chục con du thi nhào đến ai đỡ được chứ? Hơn nữa đám luyện thi này luôn thích bôi độc lên cương thi, dính phải là bay nửa mạng ấy chứ. Không phải sư huynh không muốn giúp mà là thực lực không cho phép.
Thống lĩnh hộ vệ Tiêu gia hừ lạnh nói:
- Các ngươi lùi lại, xuống núi từ cửa sau đi, chúng ta ngăn cản, rút tên, bắn.
Vừa nói, thống lĩnh hộ vệ và năm tên hộ vệ cùng lấy ra cung tên chống lại du thi nhưng số lượng du thi quá nhiều, hơn nửa chỉ cần không phải bắn trúng đầu vẫn cứ có thể tiếp tục tiến lên, sau cung thủ chỉ làm trì hoãn tốc độ cương thi chút mà thôi.
Nhưng có cung tên ngăn cản, bọn họ quả thật có thể chạy từ cửa sau. Chỉ là lúc này trong núi tối om, đưa tay không thấy năm ngón, mà sơn đạo khó đi, mọi người tốc độ thật chậm, mắt thấy đám du thi lại sắp đuổi tới.
Thư sinh Triệu Hưng Hoa kia đột nhiên nói:
- Ta biết có đường có thể xuống núi, mọi người đi theo ta, chỉ cần đến đường lớn trống trải, đám du thi này không đuổi kịp chúng ta được.
Giang Hãn Lâm vui vẻ nói:
- Vậy chúng ta được cứu rồi.
Vừa nói hắn vừa kéo tay Hàn Tinh Tinh đi theo Triệu Hưng Hoa, mà Cố Thành, còn có tiểu thư Tiêu gia và lão quản gia nhưng không chút để tâm.
Cố Thành bỗng nhiên nói:
- Đừng đi, thư sinh kia nói dối.
Triệu Hưng Hoa bất mãn nói:
- Vị huynh đệ này, ta có ý tốt muốn cứu các ngươi, ngươi lại bảo ta nói dối, hừ, không nhận ý tốt thì thôi. Các ngươi ở lại đây chống lại đám du thi đi.
Vừa nói, Triệu Hưng Hoa liền đi về phía rừng rậm.
Giang Hãn Lâm nhìn hai bên một chút, một bên du thi, một bên là đường sống. Huống hồ, lúc trước Cố Thành phần lớn thời gian im lặng, hắn coi Cố Thành là lãng khách bình thường nên bỏ qua không tin, kéo Hàn Tinh Tinh đi theo Triệu Hưng Hoa.
Hàn Tinh Tinh có chút chần chừ:
- Sư huynh.
- Đừng nói nhảm, đi nhanh lên, không là không theo kịp.
Cố Thành thấy vậy chỉ khẽ nhún vai.
Gặp chuyện đủ khả năng, Cố Thành cũng không ngại giúp chút nhưng hắn lại không phải kẻ ham giúp đỡ, người ta không nghe thì thôi.
Có điều chưa chờ Giang Hãn Lâm đi xa, phía đó bỗng truyền đến tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, xen lẫn tiếng thét sợ hãi của đôi sư muội kia.
Giang Hãn Lâm và Hàn Tinh Tinh chật vật trốn về, ở sau bọn họ là một con mãnh hổ to lớn đuổi theo, thư sinh Triệu Hưng Hoa kia đi sau mãnh hổ, quanh người âm khí lượn lờ.
Vừa rồi Triệu Hưng Hoa kể làm trành cho hổ, trên thực tế, hắn chính là ma cọp vồ!
Cố Thành từ trước quen nghe lời đoán ý, vừa rồi hắn phát hiện thư sinh kia nói dối liên tục. Sang năm mới là thi khoa cử, hắn rỗi hơi giờ chạy đến kinh thành làm gì, mà một thư sinh tay trói gà không chặt dở hơi đi đường nhỏ làm gì? Hơn nữa hắn nói là lạc đường, sao giờ lại biết đường nhỏ đi xuống? Lời nói trước sau mâu thuẫn, rõ ràng thuần túy nói dối!
Lúc này mãnh hổ kia nhảy lên vồ tới Giang Hãn Lâm và Hàn Tinh Tinh, tốc độ của nó cực nhanh, trong bóng đêm chỉ có thể thấy một luồng sáng vàng sẫm.
- Sư muội đi trước đi.
Giang Hãn Lâm kẻ này thích nói khoác nhưng còn có chút nghĩa khí. Đến lúc thật sự gặp khó, hắn chặn lại phía trước Hàn Tinh Tinh, rút ra trường kiếm trong tay, mũi kiếm lấp lánh tia sáng sắc bén đâm ra.
Nhưng mãnh hộ kia ánh mắt như có nhân tính, đầy tia khinh thường, vừa nhào vừa vung trảo, lợi trảo và trường kiếm va chạm, tạo ra tiếng nổ lớn, lực phản chấn mãnh liệt làm Giang Hãn Lâm từng bước lùi lại.
Thanh Viễn Hàn Quang kiếm của Giang Hãn Lâm am hiểu đâm điểm yếu đối thủ, chú ý nhanh, mãnh liệt, hung tàn! Nhưng đối thủ của hắn là mãnh hổ, điểm yếu của mãnh hổ ở đâu thì Giang Hãn Lâm không biết.
Hơn nữa Cố Thành có thể nhìn ra Giang Hãn Lâm này tuy mạnh hơn hắn một chút nhưng chưa tới tầng tám, hẳn là tầng chính đỉnh cao, sức mạnh kém xa mãnh hổ kia. Mãnh hổ bỗng chơi chiêu hiểm, một cái quẫy đuôi như roi thép quất xuống. Giang Hãn Lâm cũng không ngờ mãnh hổ còn có chiêu này, trực tiếp bị đánh miệng phun máu tươi, lăn qua một bên.
Hàn Tinh Tinh khóc lóc nâng lên Giang Hãn Lâm, nàng nhìn hướng Cố Thành nói:
- Cố đại ca, người mau cứu sư huynh.
Lão quản gia và tiểu thư Tiêu gia đều là người thường, chỉ có Cố Thành là người tu hành, nàng cũng chỉ có thể cầu viện Cố Thành, đồng thời hồi hận vì sao lúc trước không nghe Cố Thành.
Cố Thành liếc mắt nhìn quần du thi đang không ngừng áp sát, lại nhìn mãnh hổ, hắn khẽ ước lượng bản thân rồi nắm chặt chuôi kiếm tiến lên.