XIN LỖI CÁC ANH CHỊ TRONG THỜI GIAN VỪA QUA . CHƠI DPTK MÃI NÊN QUÊN VIẾT TRUYỆN LUÔN .
Tân Đấu Khí Đại Lục
Chương 5 : Quay trở lại
Tác giả : Phùng Hưng
Nguồn : 4vn.eu
Phùng Thiên Vân hững hờ bước đi , giờ đây hắn như một người mất hồn , bước đi loạn choạng , đầu ngửa lên trời , miệng thầm hát . Hắn hát cho quên đi nỗi sầu , giờ đây hắn chẳng biết làm gì nữa , mới có cơ hội giải tỏa thế mà lại làm mình mất hứng . Phùng Thiên Vân thầm chửi rủa công ty Thương Thượng .
-Lũ khốn nạn . Ông mày cũng đâu có ân oán gì với tụi mày đâu !
Phùng Thiên Vân ngừng chửi , hắn biết giờ đây chửi cũng chẳng có ích gì . Phùng Thiên Vân đang suy nghĩ xem mình sẽ làm gì vào ngày hôm nay hay nói chính xác hơn là cả mùa hè này .
-Mình nên đến gặp cô ấy trước . Hì hì .
Phùng Thiên Vân cười , hắn đã biết nhiệm vụ đầu tiên mình cần thực hiện của mình . Con mắt vô hồn của hắn hồi nãy đã biến mất , thay vào đó là sự hưng phấn , sự hưng phấn này bùng cháy một cách mãnh liệt trong mắt hắn .
-Haha . Không biết giờ cô ấy đang làm gì nhỉ ?
-Thôi , đến trước đã . Từ hồi bắt đầu nghỉ hè tới giờ mình cũng chưa gặp cô ấy , sẵn tiện rủ cô ấy đi du lịch luôn .
-Hô hô , mình cũng nên suy nghĩ một chút về địa điểm chứ nhỉ ?
-Nên chọn đi đâu đây ta ? Hay là chỗ này ... chỗ này nhỉ ... hay chỗ kia ?
Phùng Thiên Vân tự hỏi tự trả lời , hắn vừa nói vừa huơ tay múa chân khiến cho những người đi ngang qua đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị .
-Thằng nhóc kia mới trốn viện nào ra à ?
-Chắc vậy , tự nhiên huơ tay múa chân , lẩm bẩm một mình , chắc là bệnh hơi bị nặng . Tội quá đi .
-Tội nghiệp thật .
Xung quanh bàn tán xôn xao nhưng Phùng Thiên Vân không để ý đến . Hắn vẫn đang suy nghĩ về chuyến du lịch cùng " cô ấy " của mình . Sau khi suy nghĩ kĩ càng thì Phùng Thiên Vân lại cười rú lên một cách điên dại .
-Khặc khặc ... Xong . Chờ mình nhé !
Phùng Thiên Vân lao tới phía trước , cơ thể Phùng Thiên Vân trở nên nhẹ hẳn đi , hắn cảm thấy mình đang phiêu du trên bầu trời , lao thẳng tới chín tầng mây .
-Một cảm giác quá đã !
Phùng Thiên Vân nhắm mắt lại , hắn cằm đầu chạy tới , giờ đây không có gì có thể ngăn cản hắn .
Con đường mà Phùng Thiên Vân đi rất hẹp , ngay cả xe con bình thường cũng không thể lọt qua được , đây là một con đường đang thi công dang dở nên rất ít người qua lại , Phùng Thiên Vân tin chắc sẽ chẳng ai đi qua , dù sao chẳng ai lại thích đi một con đường trơn trượt không an toàn cả .
Phùng Thiên Vân tận hưởng cảm giác mát mẻ , sảng khoái tinh thần này cho đến khi hết con đường , hắn xác định một chút phương hướng liền lao đi tiếp .
****
NGÔI NHÀ SỐ 666
Phùng Thiên Vân đang đứng trước cổng của căn nhà này , căn nhà chỉ sơn màu xanh lá , nhiều loài cây hoa khác nhau đều vây lấy ngôi nhà như tôn sùng một vị thần nào đó , căn nhà như hòa vào thiên nhiên và chính nó là chủ của thiên nhiên đó . Phùng Thiên Vân bấm chuông :
- Ring ring ring .
Một tiếng chuông vang vọng , Phùng Thiên Vân đứng chờ một chút thì nhìn thấy một cánh cửa bám đầy cỏ mở ra . Khi cánh cửa mở ra hoàn toàn thì lộ ra một người con gái , người con gái này trắng trẻo , cao gầy , thân hình nở nang , đôi mắt to tròn lung linh nhấp nháy, sống mũi cao , đôi môi hồng chúm chím , đôi lông mày dài , mái tóc đen dài rủ xuống bờ vai thon nhỏ , cô gái này xuất hiện liền làm cho thiên nhiên xung quanh bừng sáng , ánh nắng lung linh chiếu xuyên qua tán lá rọi lên cô gái làm cho nàng trở nên rực rỡ , muôn hoa thất sắc , muôn cây nổi ghen . Khi cô gái đưa mắt nhìn tới Phùng Thiên Vân , trời đất như đảo lộn lẫn nhau , không gian nhường như chịu không nổi ánh mắt ấy liền trở nên sụp đổ .
Phùng Thiên Vân cảm thán cô gái này . Quả thật cô nàng rất chỉ cần một cái nhìn là nghiêng nước , nhìn một cái nữa là đổ thành .
Cô gái nhìn Phùng Thiên Vân một lát , đôi môi liền nhếch lên ý cười . Nụ cười của cô gái nở rộ , nụ cười như thiên thần làm cho nhiều người phải điên đảo . Bộ đồ màu trắng dịu nhẹ tôn lên vẻ đẹp của nàng . Một cô gái có tâm hồn thanh khiết và trong trắng như thế lại ở trong một thiên nhiên xanh mát làm cho nhiều người liên tưởng tới Công Chúa Ngủ Trong Rừng .
-Ôi . Thật là ...
Phùng Thiên Vân ngẩn ngơ nhìn cô gái , một lát sau thì lắc đầu .
-Thiên Vân !
Một giọng nói như chim hót , trong trẻo , lanh lảnh vang bên tai Phùng Thiên Vân làm cho tâm hồn hắn run rẩy , run rẩy trước một vẻ đẹp hoàn mĩ không tì vết .
-Quách Hoa . Lâu rồi không gặp .
-Ừm . Từ hồi bắt đầu nghỉ hè , bạn chẳng đến thăm mình một lần nào .
Nghe trong giọng nói có một chút tức giận , Phùng Thiên Vân trở nên bồi hồi lo lắng .
-Hi hi , mình không giận đâu , chẳng phải là bạn đang đến thăm mình sao ?
-Đúng vậy .
Phùng Thiên Vân đỏ mặt nói , hắn không ngờ khi tới đây mình lại ấp a ấp úng không nói nên lời được .
Quách Hoa là người bạn từ thuở nhỏ với Phùng Thiên Vân , cả hai đã chơi chung với nhau từ khi học mẫu giáo . Gia đình Quách Hoa rất giàu có , cha mẹ thường xuyên công tác ở nước ngoài , Quách Hoa ở chung với một người phụ nữ giúp việc . Tuy không có cha mẹ thường xuyên bên cạnh nhưng Quách Hoa học rất tốt , tính tình rất dễ gần , lại là hoa hậu của trường nữa cho nên ai cũng muốn kết thân với cô ấy . Phùng Thiên Vân và Quách Hoa chơi từ nhỏ nên rất thân với nhau , chỉ có mình Phùng Thiên Vân biết nhà của Quách Hoa , ai trong lớp cũng biết Phùng Thiên Vân là người có phần trăm cao nhất để chiếm trái tim Quách Hoa , Phùng Thiên Vân tuy cũng có ý nghĩ đó nhưng hắn không dám thực hiện , hắn chỉ muốn cố gắng giữ tình cảm này trong lòng và chỉ muốn cùng Quách Hoa làm bạn thôi .
Quách Hoa rất thích rừng cho nên cha mẹ Quách Hoa thường đem hạt giống ở các nước đem về tặng cho Quách Hoa làm quà , cô bé rất hứng thú với việc chăm sóc cây cỏ , cô đã tự tay mình tạo nên một khu rừng thiên nhiên như thế này . Phùng Thiên Vân rất ngưỡng mộ tính kiên nhẫn của Quách Hoa , nếu là hắn thì vài tháng là đã thăng rồi chứ đâu có được như ngày hôm nay .
-Vào nhà chơi được không ?
Quách Hoa mở miệng mời Phùng Thiên Vân vào nhà . Phùng Thiên Vân không từ chối , gật đầu sau đó bước tới cánh cửa , hắn cố gắng không dẫm lên bất cứ một loài thực vật nào .
***
Căn phòng khách của Quách Hoa rất đơn giản , chỉ có một vài vật dụng để đãi khách , còn lại toàn là đồ gỗ được chạm khắc một cách tỉ mỉ , vài bức tranh thiên nhiên do chính tay Quách Hoa vẽ ,... .Phùng Thiên Vân ngồi xuống một chiếc ghế gỗ , mùi huơng gỗ thoang thoảng quanh phòng làm cho Phùng Thiên Vân tỉnh táo sau cơn mệt mỏi khi chạy lúc nãy .
-Cây cối xung quanh vẫn tuơi tốt như vậy nhỉ ?
-Ừm . Mình cũng mới trồng một số hạt giống , đến khi nó nảy mầm mình sẽ cho bạn xem .
-Nghỉ hè cậu tính ở đây chăm sóc cây cối thôi à ?
-Cũng không hẳn là như thế !
-Ồ . Cậu có hứng thú với chuyện gì à ?
-Không hẳn , nhưng cũng tốt hơn là chăm sóc cây suốt ngày . Thế cậu định làm gì trong kì nghỉ hè ?
-Mình cũng chưa có kế hoạch cụ thể .
-Con bé Phùng Thiên Nhiên sao rồi ?
-Nó vẫn như trước . Chơi game suốt ngày .
-Hì hì . Con bé vẫn như ngày nào . Chắc nó tính nghỉ hè chơi game không thôi ấy chứ !
-Chắc là vậy rồi .
Trò chuyện vui vẻ với Quách Hoa được một lát , Phùng Thiên Vân đột nhiên nhớ ra thứ gì đó , Phùng Thiên Vân nói :
-Chuyện gì mà hồi nãy làm cho cậu phải nói là có chút hứng thú thế ?
-À . Mình dự tính chơi game .
-Ủa . Trước đây cậu đâu có chơi game đâu .
-Thì giờ mình tập chơi . Không được à ?
-Không phải là không được . Nhưng mà cậu định chơi game gì ?
-Hình như tên là ... Tân Đấu Khí Đại Lục thì phải ?
Phùng Thiên Vân đột nhiên cứng người , mồ hôi trên trán tự nhiên rơi xuống . Hắn không hiểu tại sao , mình và nó có nợ hay sao mà nó cứ đeo bám theo mình hoài không buông thế ?
-Tớ nghe con bé Thiên Nhiên nhà cậu giới thiệu nên chơi thử , ai ngờ thú vị thật .
Thì ra là con nhóc uơng bướng đó . Phùng Thiên Vân âm thầm mắng mỏ Thiên Nhiên . Tội nghiệp Phùng Thiên Nhiên đang ăn thì lại hắt xì một cái .
-Tớ nghe nó nói cậu và nó đang cá cược nhau . Cậu đừng thua nó nhé .
-Ừm .
Phùng Thiên Vân càng không ngờ ngay cả chuyện cá cược mà Phùng Thiên Nhiên cũng dám đem nói , hắn thề phải hành hạ con nhỏ kia thì mới hả dạ .
-Tớ ở Bắc Vực , nghe nó nói cậu ở Tây Vực , chúng ta không đựoc gặp nhau rồi . Khi gặp lại cậu hãy giúp tớ một chút nhé , tớ còn yếu lắm .
-Đương nhiên rồi .
-Thôi , tớ về đây .
-Tạm biệt cậu , hẹn gặp lại trong game nhé , tớ muốn coi tới lúc đó cậu dũng mãnh tới cỡ nào .
-Được thôi . Hãy đợi tớ .
***
Phùng Thiên Vân trở về căn nhà yêu thương của mình với tâm trạng nặng trĩu . Hắn không ngờ cả người bạn gái của mình cũng chơi game đó . Giờ đây mình phải làm sao ? Mình đã hứa với cô ấy rồi ! Nếu mà cô ấy không gặp được mình thì chắc sẽ thất vọng lắm . Lúc đó tình cảm giữa mình và cô ấy sẽ như thế nào đây ?
Phùng Thiên Vân hồng hộc chạy lên phòng , hắn đóng mạnh cửa . Suy nghĩ mình nên làm như thế nào ?
-Hừ . Sao mình lại đen thế chứ .
Phùng Thiên Vân bực mình , hắn ngã xuống giường . Hắn nghĩ tới khi mình từ bỏ , Phùng Thiên Nhiên và Quách Hoa sẽ chê cười như thế nào .
-Ta không can tâm .
Phùng Thiên Vân hét to , Phùng Thiên Nhiên có thể khinh hắn nhưng hắn không thể để Quách Hoa cũng khinh mình .
-Không được . Mình nên làm sao đây ?
-Giờ phải tính sao ?
-Thật là bực mình , nhức đầu nữa . Ghét quá đi !
Phùng Thiên Vân suy nghĩ tiếp . Rốt cục hắn cũng đưa ra quyết định .
-Nếu mà không muốn Quách Hoa khinh bỉ thì mình nên quay lại đó .
-Cho dù thực lực có kém cỏi nhưng mình sẽ cố gắng , mình sẽ cho Quách Hoa biết mình có thể giúp cô ấy .
-Tân Đấu Khí Đại Lục . Nếu trốn không được thì ta sẽ đối mặt với nguơi .
-Hãy đợi đấy . Ta sẽ là kẻ vang danh khắp Đấu Khí Đại Lục .
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥♥♥HDC♥_♥DCQD♥♥♥
Một chàng trai mở đôi mắt ra , hắn nhìn xung quanh . Hắn đang ở trong một căn phòng , căn cứ theo ánh mắt của hắn thì căn phòng này rất quen thuộc với hắn , ngoài ra còn kèm theo một chút chua xót .
-Tân Đấu Khí Đại Lục . Ngươi làm ta thật đau đầu đó nha .
Phùng Viên Diêm vỗ nhè nhẹ lên trán , quả thật là những chuyện mà hắn đã trải qua ở thế giới ảo này làm cho hắn hết sức tức giận , hắn hận mình quá xui .
-Không nên than thân trách phận nữa . Nên đi tập luyện thôi .
Phùng Viên Diêm bước đi . Hắn đang suy nghĩ một chút về kế hoạch tu luyện . Muốn tấn giai lên đấu giả thì phải ngưng tụ đấu khí , mà đấu khí trong người hắn quá ít , không thể nào ngưng tụ được cho nên giờ hắn phải cố gắng tu luyện lên cửu đoạn đấu khí , lúc này đấu khí trong cơ thể mới có thể ngưng tụ được .
Phùng Viên Diêm ngồi xuống , hắn cố gắng hấp thu tinh khí bên ngoài luyện hóa thành đấu khí dung nhập vào cơ thể mình .
Hai canh giờ sau , Phùng Viên Diêm tỉnh lại . Hắn phát hiện đấu khí trong người mình không có tiến triển gì nhiều . Mỗi khi hắn hấp thu tinh khí xung quanh , hắn thấy khả năng hấp thu của mình quá kém , luyện hóa đấu khí cũng rất kém . Phùng Viên Diêm lắc đầu ngao ngán , hắn nằm dài trên giường , đôi mắt Phùng Viên Diêm từ từ nhắm lại , hắn đang suy nghĩ để tìm biện pháp tăng trưởng đấu khí trong cơ thể . Nếu như Phùng Viên Diêm hấp thu tinh khí theo phương pháp bình thường chắc chắn rất lâu hắn mới có thể tiến cấp tới cửu đoạn đấu khí .
-Oáp !
Phùng Viên Diêm ngáp một cái , hắn ngừng suy nghĩ về việc này , Phùng Viên Diêm thiếp đi .
Trong giấc mơ , hắn mơ thấy rất nhiều thứ như là :.... Đột nhiên ...
Đôi mắt Phùng Viên Diêm chốc lát mở to ra , lộ vẻ vui mừng .
-Ta nghĩ ra rồi .
Phùng Viên Diêm đứng dậy , hắn bật tung cửa phi thẳng ra ngoài .
*****
Phùng Viên Diêm đi ngang qua quảng trưởng khảo thí lúc trước . Giờ đây hắn thấy trước quảng trường có treo một cái bảng . Phùng Viên Diêm tò mò đi tới , lúc này cũng có rất nhiều người mang tâm tư hiếu kì giống Phùng Viên Diêm tới xem . Qua vài lần chen lấn xô đẩy , cuối cùng Phùng Viên Diêm cũng có thể xem được thông tin ghi trên bảng :
-Một năm sau , Già Nam Học Viện chiêu sinh . Yêu cầu : Bát đoạn đấu khí trở lên .
-Mười tháng nữa , trắc thí . Yêu cầu : Lục đoạn đấu khí trở lên . Ai không đạt yêu cầu , bị đuổi khỏi thành .
Khi đọc xong hai tin tức này , Phùng Viên Diêm nhíu mày . Hắn không thể nào ngờ là một năm sau Già Nam Học Viện chiêu sinh , đây là một cơ hội tốt , nhưng hắn không lo lắng về chuyện này , cho dù đậu hay rớt cũng chẳng quan hệ lớn tới hắn . Nhưng Phùng Viên Diêm lo nhất là vụ mười tháng nữa trắc thí , đây là sự việc cực kì tồi tệ , nếu hắn không đạt yêu cầu thì sẽ bị đuổi khỏi thành , mất đi sự bảo hộ của Ô Thản Thành thì lúc đó sẽ rất mệt đối với hắn . Tuy sau này hắn sẽ rời khỏi đây nhưng không phải là bây giờ , hắn không có năng lực bảo vệ mình , nếu mà ra ngoài thì chắc chắn mình không có khả năng bảo toàn tánh mạng .
Phùng Viên Diêm lo lắng vò đầu , quả thực là việc này đang làm hắn rất bức xúc . Hắn thầm trù những kẻ phát lệnh thông báo này . Phùng Viên Diêm thở dài , hắn luồng lách thoát khỏi đám người đang tụ tập , Phùng Viên Diêm ra khỏi đám người thì có rất người mừng rỡ , cố gắng chen lấn vào chỗ trống lúc Phùng Viên Diêm đứng coi .
-Đám người dở hơi .
Phùng Viên Diêm mắng xong một câu , thấy trút được cơn giận xong . Phùng Viên Diêm phóng như bay về phía hắn dự định đi tới .
****
Phùng Viên Diêm đang tiến tới một khu rừng , đây là khu rừng nhân tạo được xây dựng trong thành , ở trong này không có hồn thú , là nơi rất thanh tĩnh , rất trái ngược với không khí ồn ào tấp nập của thành thị , nó rất thích hợp với những người yêu mến sự yên tĩnh .
Phùng Viên Diêm bước vào khu rừng , hàng cây xanh đung đưa theo gió , đón chào Phùng Viên Diêm bước vào , lùm cây rạm rạp kêu sột soạt bởi Phùng Viên Diêm gạt ra . Trong tay hắn đang cầm một con dao nhỏ .
****
VÀI GIỜ SAU
Phùng Viên Diêm đang nhấc một khúc cây to hơn người hắn gấp 3 lần , mỗi lần nhấc lên hạ xuống đối với hắn là cực kì khó khăn . Hắn nghĩ khi mình vừa vận động vừa hấp tinh khí bổ sung tiêu hao thể lực , như vậy tốc độ hấp thu của hắn sẽ tăng lên rất nhiều .
Với ý nghĩ điên rồ ấy , Phùng Viên Diêm liền liên tục tập luyện không ngừng nghỉ , mỗi khi nghỉ ngơi hắn đều cố gắng ngồi xuống hấp thu tinh khí . Phùng Viên Diêm cứ như một cỗ máy , lặp đi lặp lại chỉ có vài động tác nhấc lên hạ xuống - nghỉ ngơi - nhấc lên hạ xuống - nghỉ ngơi ...
Cách này đối với Phùng Viên Diêm rất hiệu quả , khi hắn luyện tập rồi hấp thu tinh khí 1 ngày thì bằng 3 ngày lúc hắn hấp thu tinh khí bình thường . Tuy cách này chịu đau hơi nhiều nhưng lợi ích của nó mang lại lớn hơn bình thường rất nhiều . Đúng là người ngốc có suy nghĩ của người ngốc , không đụng hàng .
****
BỐN NGÀY SAU
Phùng Viên Diêm tiếp tục tập luyện , lúc này hắn đang nhấc hai khúc cây . Mới ngày hôm qua hắn đã đột phá nhị đoạn đấu khí nên giờ hắn tăng độ khó của chương trình luyện tập lên , từ một khúc cây thành hai khúc , tuy mới lên nhị đoạn đấu khí nhưng thể lực của hắn cũng chẳng lên được bao nhiêu dẫn đến thời gian nghỉ ngơi của hắn ngày càng nhiều . Đến khi hắn không chịu nổi nữa đành phải gã xuống dưới đất , thở hồng hộc như trâu điên .
-A . Thật sảng khoái , không thể nào tin được mình lại có thể đột phá .
Phùng Viên Diêm luyện tập gian khổ , hắn cảm thấy thực lực của mình tăng lên rất nhiều , hắn tập năm ngày nhưng bằng nửa tháng hắn luyện công bình thường . Tuy là tốc độ tăng trưởng đấu khí nhanh nhưng hắn không tin mình sẽ đột phá đệ nhị đoạn nhanh chóng như thế . Phùng Viên Diêm cười hề hề , cảm giác này thật sảng khoái :
-Dơ người quá . Đi tới đó thôi .
Phùng Viên Diêm đứng dậy , cố lết thân mình vào sâu bên trong khu rừng . Khi vào sâu bên trong , ánh sáng dần dần yếu đi , bóng tối lúc này chiếm số lượng đông hơn , Phùng Viên Diêm vẫn không để ý tới thay đổi này , hắn vẫn cố lê lết thân mình tới thật nhanh phía trước .
Phùng Viên Diêm dừng lại . Trước mặt hắn chính là một cái hồ lớn , nó rất trong , trong tới nỗi có thể nhìn thấy đáy hơi nước tỏa ra khắp nơi làm cho không gian xung quanh trở nên ẩm ướt . Cái hồ này là do lúc trước Phùng Viên Diêm may mắn tìm được , đó là lúc hắn đang đi chặt gỗ để làm dụng cụ tập luyện . Phùng Viên Diêm cười , hắn định nhảy tọt vào hồ nhưng hắn lại phát hiện ra một thứ rất không bình thường , Phùng Viên Diêm lắp bắp nói :
-Đó là...
Last edited by ♥♥♥HDC♥_♥DCQD♥♥♥; 28-01-2014 at 03:21 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥♥♥HDC♥_♥DCQD♥♥♥
XIN LỖI VỀ SỰ CHẬM TRỄ CHƯƠNG TRUYỆN . MÌNH CŨNG CHẲNG BIẾT GIẢI THÍCH SAO , AI BẢO ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG HẤP DẪN MÌNH CHƠI CHI
Tân Đấu Khí Đại Lục
Chương 7 : Cô gái thần bí
Tác giả : Phùng Hưng
Nguồn : 4vn.eu
Phùng Viên Diêm lắp bắp kinh hãi , hắn nhìn thấy một thứ trắng trẻo như tượng đá ở giữa hồ , trên đầu có tóc đen mượt mà kéo dài tới mặt sông , những đường cong quyến rũ của tượng đá ấy làm cho tim Phùng Viên Diêm đập một cách mãnh liệt .
-Ây chu choa . Là một cô gái .
Phùng Viên Diêm xoa xoa bàn tay , hắn không ngờ mình lại gặp một mỹ nhân tại đây , chỉ cần nhìn những đường cong gợi cảm ấy thì Phùng Viên Diêm cũng đã chắc chắn 100% rồi .
-Tên khốn đồi bại .
Phùng Viên Diêm nghe có một tiếng hét lên , hắn giật mình . Phùng Viên Diêm nhìn ở giữa hồ thấy có một guơng mặt đang nhìn mình .
-Ôi chòa ui . Guơng mặt thật tinh xảo , không có tì vết , đúng là một viên ngọc trai quý giá .
-Nguơi còn dám nói nữa sao . Ta sẽ lẻo lưỡi ngươi .
-Người đẹp đừng nóng tính như thế !
Phùng Viên Diêm nói xong liền nhảy tọt vào hồ nước , hắn nhanh chóng tiếp cận lấy cô gái .
-Ngươi đi chết đi .
Cô gái giận dữ đấm lên mặt Phùng Viên Diêm , Phùng Viên Diêm nhìn thấy nắm đấm của cô ấy thì kinh hãi , đấu khí bao bọc quanh nắm đấm cô ta , đấu khí màu ngọc này ngưng tụ quanh nắm đấm làm cho nắm đấm cô ta phát sáng dữ dội .
-Chẳng lẽ là ...Đấu Giả .
Phùng Viên Diêm choáng váng , hắn không thể ngờ cô gái này lại là đấu giả , hắn chắc chắn là như thế , với lượng đấu khí khủng bố này đương nhiên là hơn xa một cửu đoạn đấu khí .
-Trúng đòn này chắc mình thăng mất , làm sao đây ?
Phùng Viên Diêm kinh hãi , không biết làm sao . Hắn cứ tưởng cô gái này là dê béo , định giỡn chơi một chút , ai ngờ là cọp cái , phen này phải nằm viện dưỡng sức rồi .
-Đành phải xài chiêu này thôi .
Phùng Viên Diêm thở dài , trút hết sợ hãi . Đầu Phùng Viên Diêm lao tới đầu cô gái . Cô gái hoảng sợ , cú đấm lao tới ngày càng nhanh , cú đấm này đang hướng tới một phía khác không phải là mặt nữa , đó là ngay tim Phùng Viên Diêm .
Phùng Viên Diêm không né tránh , ánh mắt hắn dần trở nên sắt bén , ánh mắt ẩn chứa hàn quang phóng tới cô gái thần bí này . Cô gái thần bí nhìn thấy cặp mắt hung tợn này liền run lẩy bẩy , lực lượng của cú đấm càng ngày càng yếu nhưng dù vậy quả đấm này vẫn với tốc độ xé gió lao tới Phùng Viên Diêm .
-Bốp - Rắc .
Cả 2 tiếng đồng thời vang lên . Phùng Viên Diêm bị đấm ngay tim , hắn cố gắng vận chuyển đấu khí bảo vệ thân thể nhưng nhị đoạn đấu khí sao có thể so với đấu giả được , tuy cú đấm này đã giảm uy lực đi rất nhiều nhưng nó vẫn mang sự nguy hiểm chí mạng đến Phùng Viên Diêm . Tim hắn bỗng thắt lại , ngừng đập , máu từ khóe miệng chảy xuống .
Tuy là rất đau đớn nhưng Phùng Viên Diêm vẫn cố nở ra nụ cười khó coi , nụ cười điên cuồng . Phùng Viên Diêm bất chấp thương thế , lao về phía cô gái . Cô gái thần bí kinh hoảng , trong giây lát cô trở nên thất thần .
Phùng Viên Diêm đã hôn lên đôi môi của cô ta .
-Ầm ầm .
Sét đánh ngang tai , cô gái trở nên đờ đẫn , cô không ngờ mình lại bị một người không quen biết hôn mình . Cô cảm thấy trước mắt mình tối đen .
-Aaa.
Cô gái bực tức hét lên trong lòng , nhưng cô không thể giãy dụa được vì Phùng Viên Diêm đã giữ chặt lấy cô . Cô đã bớt hoảng sợ , giờ cô lại cảm thấy ngượng ngùng , kế tiếp cô lại hưởng thụ cảm giác này .
Phùng Viên Diêm cũng là lần đầu tiên hôn cho nên kinh nghiệm không nhiều , hắn chỉ thấy rất lâng lâng . Lưỡi hắn quét khắp nơi , cô gái thần bí kia thấy hành động dâm tặc của Phùng Viên Diêm bèn đỏ mặt .
Cả hai đều chìm trong im lặng .
****
-Ta xin lỗi , thực ra ta không cố ý xem trộm người...
-Dâm tặc vẫn là dâm tặc , đừng thanh minh vô ích .
Phùng Viên Diêm cảm thấy đau đầu , hắn không ngờ cô gái này lại mạnh mẽ như thế .
-Ta không nói nữa . Nhưng cho ta biết tên được không ?
Nghe Phùng Viên Diêm nói xong , cô gái thần bí sững sờ một chút . Cô suy nghĩ chốc lát liền nói :
-Ta tên Tiêu Thanh Nhi .
-Ta là Phùng Viên Diêm .
-Tên xấu thật.
-Hì hì .
-Ngươi tới đây làm gì ?
Phùng Viên Diêm nói xong , Tiêu Thanh Nhi lâm vào trầm mặc :
-Xin lỗi . Ta không thể nói được .
-Vậy ta không hỏi nữa .
Tiêu Thanh Nhi cười cười :
-Thiên phú ngươi tệ thật . Chỉ có nhị đoạn đấu khí .
-Ta sao kệ ta .
Phùng Viên Diêm tức giận .
-Gặp nhau cũng như là chúng ta có duyên , ta cho ngươi cái này .
Nói xong Tiêu Thanh Nhi rút ra hai cuốn trục và một loại quả sau đó nhét vào tay Phùng Viên Diêm .
-Khi nào ngươi tới Đấu Giả mới được mở ra xem , nếu không sẽ dẫn đến phản phệ .
-Được rồi .
-Tạm biệt .
-Hẹn gặp lại .
Nói xong Tiêu Thanh Nhi phóng đi . Phùng Viên Diêm lắc đầu tiếc nuối , giờ hắn không còn tâm trạng để tu luyện nữa . Hắn bỏ đi .
Cả hai người đều đi khỏi mặt hồ này . Nhưng họ không biết rằng khi máu của Phùng Viên Diêm rơi xuống hồ , nó không bị hòa tan mà lại rơi thẳng xuống đáy hồ , sau đó bỗng dưới đáy hồ lóe lên ánh sáng .
-Thật ... quen ... thuộc
Last edited by ♥♥♥HDC♥_♥DCQD♥♥♥; 28-01-2014 at 06:22 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥♥♥HDC♥_♥DCQD♥♥♥
Vẫn như thường lệ , lúc này Phùng Viên Diêm đi luyện tập trong khu rừng . Cứ mỗi ngày hắn đều nâng lên - hạ xuống , không biết chán là gì .
Phùng Viên Diêm rất mừng , mừng vì tốc độ tăng trưởng rất nhanh của mình , tuy có thua kém những người khác một chút nhưng cũng có hiệu quả hơn phương pháp thông thường .
-Ta phải mạnh hơn , ta phải mạnh hơn .
Phùng Viên Diêm cứ nghĩ tới Phùng Thiên Nhiên - đứa em gái của mình , sau đó lại nghĩ đến Quách Hoa .
-Ôi rồi . Em đã làm anh xao xuyến .
Phùng Viên Diêm nghĩ đến vô số cảnh anh hùng cứu mỹ nhân . Nghĩ hết cách này tới cách nọ , Phùng Viên Diêm rung lên vì vui sướng , hắn cười một cách dâm ô .
-À , đúng rồi .
Phùng Viên Diêm nhớ đến Tiêu Thanh Nhi , cô gái này làm cho hắn cảm thấy vừa hận vừa yêu . Yêu là yêu vẻ đẹp của nàng , ghét là ghét tính cách của nàng , y chang cọp cái . Phùng Viên Diêm nhớ tới cảnh mình bị đánh vào tim phải nằm liệt ở phòng 2 ngày liền cảm thấy ớn lạnh , nếu mà nàng ấy có tính cách yếu đuối chắc chắn vô số người sẽ điên đảo .
Phùng Viên Diêm âm thầm chậc lưỡi vẻ đẹp và tính cách của Tiêu Thanh Nhi . Theo hắn nghĩ thì Tiêu Thanh Nhi và Quách Hoa đẹp như nhau , cả hai đều nghiêng nước nghiêng thành , nhưng về tính cách thì trái ngược nhau , Quách Hoa thì ôn hòa như nước yên sóng lặng , Tiêu Thanh Nhi thì mạnh mẽ như lửa cuồn cuộn rực cháy .
-Một nước một thủy , nếu hai nàng mà là một cặp thì chắc chắn các người đàn ông đều chết bất đắc kì tử .
Phùng Viên Diêm cảm thán với vẻ đẹp của các nàng , nhưng hắn không nhớ ra là mình đẹp trai tới cỡ nào . Từ khi hắn được tên lưỡng tính kia cải biến một chút về vẻ đẹp , thế là hắn trở thành một " hot boy " chân chính , hàng thật giá thật , Việt Nam chất lượng cao ,..
-Ta cũng đẹp không kém những người khác , không biết có thể dùng " mỹ nam kế " không ta ? Chắc các cô gái sẽ đổ xô tới ôm ta mất .
-Ha ha ha.
Phùng Viên Diêm chìm đắm trong mộng tưởng nhưng tay chân hắn vẫn phải hứng chịu những trận tập luyện khó khăn .
-Ui da . Mệt quá , nghỉ thôi .
Phùng Viên Diêm bỏ hai khúc cây xuống , hắn ngồi xuống mặt đất sau đó bắt đầu hấp thu tinh khí bên ngoài .
****
Hoàng hôn buông xuống , mặt trời dần hạ xuống dưới núi , bầu trời khoác lên chiếc áo màu tím nhạt lung linh huyền ảo , những ngôi sao dần dần hé lộ trên bầu trời . Trong khu rừng cũng dần dần đi vào giấc ngủ .
Phùng Viên Diêm nhìn lên bầu trời , kế tiếp hắn liền ngưng việc luyện tập , hắn cũng không ngồi xuống hấp thu tinh khí , mà hắn lại đi tới bờ hồ .
-Hừ . Thật bực bội , lúc trước mình với Thanh Nhi tắm chưa đã .
Phùng Viên Diêm mang tâm trạng bực vu vơ đi tới bờ hồ , đây là lần đầu tiên từ khi hắn gặp Tiêu Thanh Nhi . Bờ hồ vẫn thế , nhưng nó cũng đang dần chìm vào giấc ngủ say .
-Bữa nay phải tắm cho thật sảng khoái mới được .
Phùng Viên Diêm nhảy xuống dưới hồ .
-Tủm .
Mặt hồ tĩnh lặng giờ đây lại vang lên âm thanh đánh thức cả khu rừng đang ngủ say . Phùng Viên Diêm bơi qua bơi lại không biết chán , những mệt mỏi của hắn đã bị xua tan bởi nước hồ này . Hắn thỏa chí tung hành không sợ .
-Hê hê .
Hắn tắm thật đã , thật sảng khoái . Sau đó hắn ra khỏi mặt hồ , khi ra khỏi mặt hồ thì cánh tay Phùng Viên Diêm cảm thấy nhức nhối . Hắn nhìn xuống cánh tay thì thấy vết chảy máu lúc trước do mình sơ ý giờ đây đã biến mất , giờ chỉ còn những cơn đau âm ĩ mà thôi . Hắn bất ngờ nhìn xuống dưới mặt hồ với vẻ mặt cổ quái .
-Chẳng lẽ trong hồ này có thứ gì cổ quái .
Ánh mắt Phùng Viên Diêm chăm chú nhìn xuống mặt hồ , bỗng hắn phát hiện có thứ gì đó tỏa ra ánh sáng , con mắt Phùng Viên Diêm bỗng nhiên lóe sáng . Phùng Viên Diêm định nhảy xuống hồ thì thấy mặt hồ bỗng nhiên rung động , kế tiếp là một giọng nói vang lên dưới đáy hồ .
-Thật ... quen ... thuộc .... Sao ... ta ... lại ... cảm ... thấy ... quen ... thế ...?
Phùng Viên Diêm giật nảy mình như gặp quỷ , hắn quỳ xuống lạy ông ma bà quỷ đừng ám hắn , nhưng hắn càng lạy thì càng cảm thấy lo lắng , sợ hãi .
-Nên chạy hay ở lại ?
-Chạy hay ở ?
Những ý nghĩ vang lên trong đầu hắn . Ánh mắt Phùng Viên Diêm lộ vẻ kiên quyết , hắn không tin dưới đáy hồ này có quỷ . Nếu có thì những lần trước không làm gì hắn đi , sao giờ mới lộ diện .
Phùng Viên Diêm bình tĩnh suy đoán , trong chốc lát hắn nhảy xuống hồ . Nhưng có một chuyện kì lạ bỗng xảy ra...
Lúc Phùng Viên Diêm nhảy xuống hồ , hắn nhắm mắt lại , thấy không có chuyện gì hết thì hắn mở mắt ra . Phùng Viên Diêm kinh hãi phát hiện mình đang lơ lửng trên mặt hồ . Phát hiện này làm cho hắn hoảng sợ , mặt trắng bệch , cả người run lẩy bẩy , hắn chưa bao giờ gặp ma từ lớn tới nhỏ nhưng mỗi lần xem phim ma hắn đều khóc . Hắn rất sợ ma .
-Bùm .
Mặt hồ văng nước tung tóe , Phùng Viên Diêm hoảng sợ nhắm chặt mắt lại .
Khi hắn mở mắt ra thì thấy một đốm sáng màu trắng , đốm sáng này như có linh tính , nhìn xung quanh Phùng Viên Diêm , quan sát từng bộ phận trên người hắn .
Phùng Viên Diêm mất khả năng nói , trong lòng hắn đang phát cơn điên , mặt hắn tái đi phối hợp với vẻ đẹp trai của hắn tạo nên một cảm giác yêu dị khó tả .
Bỗng nhiên đốm sáng này bắn ra một luồng sáng , luồng sáng này nhắm hướng ngực Phùng Viên Diêm bắn tới làm Phùng Viên Diêm chết đứng . Cho đến khi luồng sáng này bắn trúng người Phùng Viên Diêm thì Phùng Viên Diêm phát hiện nó không gây cho mình cảm giác đau đớn gì cả . Hắn cảm thấy có thứ gì đang ở trong người mình bị kéo ra .
Phùng Viên Diêm suy nghĩ , hắn có thứ gì mà đốm sáng hứng thú chăng ?
Trong lúc Phùng Viên Diêm suy nghĩ thì đồ vật trong người hắn đã bị luồng sáng kéo ra . Phùng Viên Diêm phát hiện đó chính là loại quả mà lúc trước Tiêu Thanh Nhi đưa cho mình . Loại quả này màu đỏ như lửa , nó không ở một hình dạng nhất định mà nó cử động giống như ngọn lửa đang cháy .
Đốm sáng bỗng lóe ra ánh sáng làm chói mắt Phùng Viên Diêm . Khi ánh sáng tắt đi , Phùng Viên Diêm mở mắt thì cảm thấy ngạc nhiên , quả màu đỏ đã biến mất , giờ đây bên cạnh đốm sáng chính là một dung dịch màu đỏ . Dung dịch màu đỏ này lần lượt nhỏ từng giọt lên đốm sáng . Phùng Viên Diêm cảm thấy đốm sáng đang rung lên sung sướng mỗi khi dung dịch màu đỏ nhỏ lên nó .
-Thật kì dị .
Phùng Viên Diêm nói , hắn đã bớt sợ hãi , hắn tưởng thứ gì đó xấu xí hung ác , ai dè chỉ là một đốm sáng .
Đến khi dung dịch màu đỏ được nhỏ hết , đốm sáng biến mất . Phùng Viên Diêm thở phào nhẹ nhõm .
-Vút ...
Một tiếng xé gió vang lên .Phùng Viên Diêm sợ hãi giơ tay che mặt , Phùng Viên Diêm cảm thấy choáng váng , mí mắt cụp xuống nhưng nó vẫn cố hé ra một chút để nhìn .
Phùng Viên Diêm như kẻ say , đầu lắc qua lắc lại . Sau đó Phùng Viên Diêm ngất đi , trước khi ngất hắn đã nói một câu :
-Giới ... chỉ ....
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥♥♥HDC♥_♥DCQD♥♥♥
ĂN THÊM BOM ĐI MỌI NGƯỜI . NÓI TRƯỚC LÀ THANKS TRƯỚC KHI ĐỌC NHÉ , YÊU MỌI NGƯỜI NHIỀU LÚM
DẠO NÀY EM BỊ STRESS ĐÓ NHA , THANKS NHIỀU NHIỀU CHO EM HẾT STRESS NHÉ
Tân Đấu Khí Đại Lục
Chương 9 : Lão hán họ Tiêu
Tác giả : Phùng Hưng
Nguồn : 4vn.eu
-Chói mắt quá !
Phùng Viên Diêm giơ tay che mắt , lúc này hắn đã tỉnh lại . Từ khi hắn bị ngất đi cho đến ngày hôm nay là đã 6 canh giờ .
-Sao lại nhức đầu thế này ?
Phùng Viên Diêm xoa xoa đầu , hắn mở to mắt , nhìn xung quanh . Phùng Viên Diêm không thấy gì bất thường liền tát lên mặt mình một cái .
-Ui da . Vậy là ta đang tỉnh , vậy sao ta ngất nhỉ ?
Phùng Viên Diêm suy nghĩ chốc lát , thế là hắn đã nhớ lại những sự việc hồi chiều hôm qua .
-Không thể nào là mơ được . Chắc chắn cái hồ này có gì bất thường .
Phùng Viên Diêm nhìn vào trong hồ , hắn quan sát mọi ngõ ngách của hồ nhưng vẫn không phát hiện được thứ gì . Phùng Viên Diêm chán nản định quay về nơi luyện tay , hắn bất giác xoa hai tay vào nhau .
-Ủa . Sao thô ráp thế này .
Phùng Viên Diêm nghi hoặc , tuy hắn luyện tập gian khổ nhưng tay chân hắn đều không có vết chai sạm nào cả , nó đều trắng trẻo mịn mà như da em bé , không có chút biến đổi . Thế mà giờ cảm thấy thô ráp , Phùng Viên Diêm liền nghi ngờ , thế là hắn nhìn xuống dưới bàn tay của mình .
Phùng Viên Diêm bất ngờ , hắn nhìn xuống bàn tay trái của mình thì phát hiện có một chiếc giới chỉ màu đỏ đậm như lửa dung nham . Phùng Viên Diêm tự hỏi tại sao mình lại có chiếc nhẫn này ?
Phùng Viên Diêm liên kết những sự việc chiều hôm qua lại .
-Đúng rồi , có thứ gì đó bay tới phía mình . Chẳng lẽ chính là thứ này ?
Phùng Viên Diêm nhìn chăm chú vào giới chỉ , thế nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra . Chẳng lẽ mình nhầm lẫn gì chăng ?
-Không thể nào nhầm được . Mình nghèo kiết xác , sao có tiền mua giới chỉ được .
Phùng Viên Diêm gỡ chiếc nhẫn trên tay ra . Hắn tiếp tục nhìn nó , thế rồi Phùng Viên Diêm đưa ra quyết định :
-Thứ này giữ lại chỉ lưu họa . Chi bằng vứt nó đi , mình cũng được yên bình .
Nói xong Phùng Viên Diêm liền vứt nó trở lại xuống hồ nước .
Phùng Viên Diêm quay người bước đi , hắn không thèm ngoảnh mặt nhìn lại chiếc giới chỉ mình mới vứt . Hắn sợ khi mình nhìn lại có thể gặp rắc rối nữa là mệt .
Phùng Viên Diêm ra khỏi khu rừng , lúc này Phùng Viên Diêm thở dài . Hắn quay mặt lại định chào tạm biệt khu rừng thế nhưng hắn phát hiện mình đang bị hút lại vào trong khu rừng .
-Aaaaa.
Phùng Viên Diêm hoảng sợ la lên , đến khi hắn vào sâu trong khu rừng , quay lại chỗ bờ hồ thì thấy chiếc giới chỉ đang lơ lừng trước mặt hắn . Phùng Viên Diêm tối sầm mắt mày , Phùng Viên Diêm chắp tay van xin :
-Thưa đại nhân . Ta không có thù oán gì với ngày cả , mong ngày đừng ăn thịt ta .
Phùng Viên Diêm thấy rất yên tĩnh , Phùng Viên Diêm tưởng giới chỉ không chấp nhận yêu cầu của hắn . Phùng Viên Diêm bực tức nói :
-Khốn kiếp . Ông không làm gì mày cớ sao mày lại hại ông hả ?
-Muốn ăn thịt ông sao ? Thế mày cũng gánh lấy hậu quả đi . Ông mày khó ngặm lắm .
-Thứ vô giáo dục . Ông thề cho dù chết đi ông cũng sẽ trù mày hằng ngày để mày...
Phùng Viên Diêm nói như mưa tuôn nước xối , nói không ngừng nghỉ , chửi rủa không thương xót .
-Thằng nhãi kia . Mày nói thêm là ông không nhịn nữa đâu !
Tiếng nói này vang lên như sét đánh ngang tai Phùng Viên Diêm , Phùng Viên Diêm hoảng sợ nhìn vào giới chỉ , chỉ tay vào giới chỉ nói :
-Ngươi biết nói sao ?
-Không những không biết nói mà còn biết ăn thịt người , nhất là những đứa vô giáo dục như mày .
Phùng Viên Diêm choáng váng , hắn không ngờ giới chỉ này không những biết nói mà còn biết chửi .
-Ý em sao ? Muốn anh ăn phần nào trước !
Giới chỉ nói nhanh , ồm ồm như sấm vang . Phùng Viên Diêm kinh hãi nhưng hắn không chịu thua , hắn vỗ ngực nói :
-Cho dù ta chết đi cũng được , nhưng ngươi hãy trả cho ta quả màu đỏ kia đã .
-Ồ .
Giới chỉ liền vang lên một tiếng bất ngờ . Phùng Viên Diêm cảm thấy lạnh sống lưng , mồ hôi tuôn như mưa , ngay cả lau hắn cũng không dám , sợ trở tay không kịp dẫn đến chết cũng không biết vì sao mình chết .
-Ngươi thú vị lắm nhóc con .
Nói xong trong giới chỉ tuôn ra một luồng khói trắng , khói trắng này ngưng tụ lại thành một cái thân người nào đó .
-Hề hề . Ngươi thấy sao ?
Phùng Viên Diêm mất khả năng suy nghĩ , hắn không thể nào ngờ được bên trong giới chỉ tự nhiên xuất hiện một con người . Phùng Viên Diêm tỉnh lại , hắn không ngừng quan sát người trước mặt .
-Thằng nhãi . Ông đẹp lắm hay sao mà mày nhìn ông hoài thế ?
Con người này lên tiếng khó chịu khi Phùng Viên Diêm không ngừng quan sát hắn . Phùng Viên Diêm giống như điếc không sợ súng , vẫn không ngừng quan sát người này .
Phùng Viên Diêm thấy người này cao hơn 1m9 , thân hình to lớn , cơ bắp cuồn cuộn , cơ nhục rắn chắc , khuôn mặt giống người khoảng 25 - 40 tuổi , sống mũi cao , mắt hung tợn , có hình xăm hỏa diễm ở mắt phải , môi dày , mặt vuông , tuy không đẹp trai nhưng mà khuôn mặt mang vẻ kiên nghị , uy nghiêm .
-Sao thằng nhãi ? Nguơi câm à ?
Phùng Viên Diêm ngừng đánh giá về người này , hắn hỏi :
-Ngươi tên gì ?
-Thật vô lễ , sau này ngươi gọi ta là " Tiêu lão đại " là được .
-Nhưng ta và ngươi chưa.
-Ta chấm nguơi rồi , sau này ta gọi ngươi là " Viên Diêm " .
Phùng Viên Diêm không ngờ mình chưa giới thiệu mà người này cũng biết tên .Phùng Viên Diêm nghi ngờ lão này đang có âm mưu , chuẩn bị giở trò đối với mình .
-Viên Diêm , ta là lão đại của ngươi cho nên ta không làm gì ngươi đâu , đừng lo . Dù sao ta vẫn phải trả ơn ngươi cái vụ Sinh Sinh Hỏa Liệt Quả .
-Sinh Sinh Hỏa Liệt Quả ?
-Đây là loại quả dùng để rèn luyện linh hồn lực cho tinh thuần , hồi phục tinh thần lực .
-Vậy Tiêu lão đại là ...
-Đúng . Ta chỉ là " linh hồn thể "
-Không thể nào ? Chẳng lẽ bản thể của Tiêu lão đại bị .
-Rắc rắc .
Phùng Viên Diêm thấy nắm đấm Tiêu lão đại siết chặt lại , thế là hắn im phăng phắc .
-Haiz . Bản thể của ta đã mất rồi .
-Vậy là ...
-Ta sẽ hồi sinh .
-Hồi sinh ?
Phùng Viên Diêm ngạc nhiên .
-Đúng vậy . Khi có ai đó chết đi , họ sẽ trở thành một linh hồn thể , lúc này họ sẽ không thể dùng đấu khí , họ chỉ có thể dùng tinh thần lực hay một số ngoại vật khác mà thôi . Đến khi có đủ tài liệu thì chỉ cần nhờ người khác chế tạo giùm thân thể là xong .
-Nhưng nguyên liệu đâu có dễ kiếm .
-Đúng vậy .
-Tiêu lão đại định làm gì nữa ?
-Ta định nhờ ngươi chế tạo giùm cơ thể .
-Không được . Ta rất yếu .
-Đúng là ngươi rất yếu , chỉ mới có đệ nhị đoạn .
-Vậy sao Tiêu lão đại còn nhờ ta ?
-Tại vì ta cảm thấy đệ rất phù hợp . Tuy đệ thiên phú thấp nhưng bù lại tâm chí kiên định , đó là điều rất cần thiết cho con đường tu luyện .
-Tuy nói vậy nhưng thực lực của đệ rất khó tăng .
-Đừng lo lắng . Ta là một luyện dược sư đấy.
-Cái gì ?
Phùng Viên Diêm biết rất rõ về Luyện dược sư . Luyện dược sư, tên như ý nghĩa, bọn họ có thể luyện chế ra nhiều loại thần kỳ đan dược để tăng thêm thực lực. Tất cả các luyện dược sư đều sẽ được các thế lực bằng bất cứ giá nào kiệt lực chiêu nạp, thân phận cực kỳ hiển hách! Luyện dược sư có thể có đãi ngộ như vậy, tự nhiên cũng rất ít ỏi. Muốn trở thành một luyện dược sư, điều kiện cực kì hà khắc.Đầu tiên, tự thân thuộc tính phải là hỏa, tiếp theo, tại trong hỏa thể còn phải có thêm một tia mộc khí, có hiệu quả chung hòa khi luyện dược!Phải biết rằng, trên đấu khí đại lục, thuộc tính của con người quyết định bởi linh hồn của họ, vĩnh viễn chỉ có một thuộc tính, không thể có thuộc tính khác lẫn vào, cho nên, một thân thể có hai loại thuộc tính mạnh yếu không giống nhau cơ bản là không có khả năng.Đương nhiên, không có việc gì là tuyệt đối, trong hàng triệu người sẽ có mốt số linh hồn bị biến dị, mà người có biến dị linh hồn, sẽ có tiềm lực trở thành một luyện dược sư!
Bất quá đơn giản chỉ có hỏa mộc hai thuộc tính linh hồn cũng chưa thể xưng là một luyện dược sư chân chính, bởi vì một điều kiện không thể thiếu khác của luyện dược sư, đó là : Tinh Thần Lực .Luyện chế đan dược, trọng yếu nhất là ba điều kiện: Tài liệu, hỏa chủng, tinh thần lực hay gọi là linh hồn lực lượng .
Tài liệu, đương nhiên là các loại thiên tài địa bảo. Luyện dược sư cũng không phải thần, không có cực phẩm tài liệu, bọn họ cũng không thể làm ra được gì nên hồn, bởi vậy, tài liệu tốt là phi thường trọng yếu.
Hỏa chủng, cũng chính là ngọn lửa mà luyện dược sư cần để luyện chế đan dược. Loại lửa bình thường không thể sử dụng, mà phải dùng ngọn lửa do hỏa thuộc tính đấu khí tạo thành, đương nhiên, trong thế gian cũng có rất nhiền thiên địa dị hỏa. Một số luyện dược sư có thực lực mạnh mẽ mới có thể sử dụng. Dùng dị hỏa để luyện dược, không chỉ đem thành công hiệu suất tăng lên rất nhiều! Hơn nữa đan dược luyện ra sẽ có dược hiệu mạnh hơn đan dược dùng hỏa diễm đấu khí luyện ra.
Bởi vì luyện dược cần rất nhiều thời gian luyện chế, cực kỳ tiêu hao đấu khí, bởi vậy mỗi vị kiệt xuất luyện dược thật ra đều là một hỏa diễm đấu giả mạnh mẽ!
Điều kiện cuối cùng, đó là linh hồn lực lượng!
Tại lúc luyện dược, hỏa hầu cao hay thấp đều là cực kỳ trọng yếu, đôi lúc chỉ cần hỏa hầu hơi mạnh một chút, cả lò đan dược sẽ hóa thành tro bụi. Cho nên, thao khống hỏa hầu là việc luyện dược sư bắt buộc phải học, nhưng muốn thao khống hỏa hầu thì phải có cường hãn linh hồn cảm giác lực. Mất đi điểm này, cho dù hai điều trên có tốt thế nào cũng chỉ là vô dụng!
Tại mấy loại hà khắc điều kiện này, người có tư cách trở thành luyện dược sư, đương nhiên là phượng mao lân giác. Mà luyện dược sư ít, các loại thần kì đan dược tự nhiên cũng rất hiếm hoi, vật càng ít mới càng quý giá, cũng vì vậy Luyện dược sư chính là một nghề rất cao quý .
-Từ nay về sau ta sẽ cho ngươi một chút đan dược . Nói hơi quá chứ thứ đó chưa chắc là đan dược .
-Vậy chứ là gì ?
-Là linh dịch . Chính xác hơn là ta sẽ đưa cho ngươi Trúc Cơ Linh Dịch
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥♥♥HDC♥_♥DCQD♥♥♥