Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 006: Bên trên có người dễ làm việc
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Vương Tố Văn không ngờ còn phải dùng tới trò ly gián, phân hóa này hay sao? Trong lòng Đỗ Long thầm mắng, hắn thấy Dương Thành đanh lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ, Đỗ Long hiểu việc này hẳn là không có quan hệ gì tới anh ta, trong lòng khẽ động, Đỗ Long nói:
- Chính trị viên, tôi nghe theo sự an bài của tổ chức, tổ chức chỉ phía đông tôi tuyệt không đi phía tây, dù vậy thì tổ chức cũng nên cho chúng tôi thêm cơ hội để rèn luyện một chút chứ? Lưu Lão Hổ và Thủy Ngư không phải còn chưa thành thật khai báo sao? Xin hãy để tôi và Phùng Vi Ngũ thử một chút, cho dù không tra ra cái gì thì cũng là cho chúng tôi tăng thêm kinh nghiệm đối phó với mấy kẻ tội phạm này phải không?
Lời nói của Đỗ Long khiến Vương Tố Văn do dự, gã quay sang nhìn Dương Thành, Dương Thành nói:
- Vậy cho bọn họ thử xem, có tôi ở bên canh chiếu cố nên chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Vương Tố Văn nói:
- Được rồi, vậy từng nghi phạm sẽ cho các cậu thời gian thẩm vấn nửa tiếng, tôi cùng anh Dương sở sẽ ở bên cạnh bồi thẩm. Các cậu trước đó hãy suy nghĩ thật kỹ những điều cần hỏi, tôi tìm anh Liêu để an bài cho các câu một chút.
Vương Tố Văn đi rồi, Phùng Vi Ngũ bực tức nói:
- Đây cũng quá ức hiếp người mà, sếp Dương, đây không phải chủ ý của anh chứ?
Dương Thành lúc bình thường cũng hướng dẫn bọn hắn tương đối nhiều, Phùng Vi Ngũ cùng anh ta cũng khá quen thuộc, Dương Thành than nhẹ một tiếng, hạ giọng nói:
- Tôi cũng không nghĩ mọi việc lại biến thành cái dạng này. Tối qua tôi trực tiếp cho hai cậu tham gia thẩm vấn thì tốt rồi, ôi, đồn công an của chúng ta không có vụ án nào lớn, nhân tài không được trọng dụng rồi, Chính trị viên Vương muốn mượn vụ này thăng quan đây mà…
- Quá thể mà, sao anh ta không lên phố bắt người mà thăng quan, mà phải dựa vào đoạt công lao của chúng ta chứ.
Phùng Vi Ngũ bực tức nói.
Dương Thành khuyên giải nói:
- Tiểu Phùng, cậu không cần phải kích động như vậy, loại việc này có rất nhiều, nơi nào chả giống nhau, có năng lực mà không có hậu trường thì cũng bị người khác khi dễ. Lần này xem như một bài học đi, sau này không cần phải chống đối cấp trên như thế nữa, nếu không người chịu thiệt vẫn là cậu thôi. Phương diện này tiểu Đỗ tương đối khá đấy, người co được giãn được mới có ngày nổi danh a!
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Tôi cũng không độ lương như vậy đâu, cũng bực mình lắm chứ. Anh Dương, mình phải hỏi rõ ràng trước, nếu trong quá trình thẩm vấn có đột phá thì công lao tính cho ai?
Dương Thành nói:
- Ai thẩm vấn thì công lao hiển nhiên thuộc về người đó, mặc dù hai tên này chính là hòn đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, phương pháp thẩm vấn bình thường không có hiệu quả đối với bọn chúng, cậu không phải muốn tra tấn bọn chúng chứ? Vô dụng thôi, với đám này thì biện pháp nhẹ không hiệu quả, nặng thì lại dễ gặp chuyện không may, các cậu ở bên cạnh xem tôi thẩm vấn đi, coi như là học hỏi.
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không, anh Dương, tôi muốn thương lượng một chút với anh Phùng, dùng phương pháp không theo quy tắc thông thường để thẩm vấn hai người bọn họ, có lẽ sẽ có kết quả bất ngờ đấy? Anh Phùng, anh nói có đúng không, chúng ta sao không vật lộn một phen, cướp công lao này về chứ?
Phùng Vi Ngũ cũng hiểu được, ở một bên “nghe giảng bài” còn không bằng chịu khó một phen. Sự tự tin của Đỗ Long tiếp thêm niềm tin cho y, Phùng Vi Ngũ dùng sức gật mạnh đầu.
Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ nhỏ giọng thương lượng một trận, không biết Đỗ Long nói cho Phùng Vi Ngũ cái gì mà trên mặt Phùng Vi Ngũ lộ ra nụ cười rất tự tin.
Vương Tố Văn sau cùng cũng đã trở lại, gã cùng với Dương Thành dẫn theo Đỗ Long, Phùng Vi Ngũ đi vào phòng đang thẩm vấn Thủy Ngư. Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ ngồi giữa bàn thẩm vấn, Vương Tố Văn và Dương Thành ngồi hai bên.
Thủy Ngư chú ý tới sự thay đổi này, gã nâng ánh mắt, cẩn thận liếc nhìn Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ một cái, trong mắt chợt thoáng qua vẻ khinh miệt, ánh mắt gã sau đó lại buông xuống.
Thời điểm mà gã quan sát Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ thì Đỗ Long cũng quan sát gã. Tên gọi là Thủy Ngư này cạo trọc đầu, thân mặc áo hoa hòe hoa sói, quần jean cũng cố ý đục ra vài lỗ thủng, cả người dáng vẻ rất là lưu manh, vừa thấy đã biết ngay không phải người tốt.
- Được rồi, thẩm vấn bây giờ bắt đầu.
Phùng Vi Ngũ cầm sổ ghi chép, nhìn Thủy Ngư nghiêm trang hỏi:
- Tên họ?
Thủy Ngư thành thật trả lời, chẳng qua sự thành thật của gã đều là giả vờ, gã trả lời những thứ kia không có câu nào là thật.
Ngay tại lúc Thủy Ngư đang tùy ý thì đột nhiên ánh sáng mãnh liệt chợt lóe, Thủy Ngư kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Long, chỉ thấy hắn đang lấy di động ra nghịch, rồi chụp ảnh Thủy Ngư, Thủy Ngư kinh ngạc nói:
- Cảnh quan, không phải đã chụp hình rồi sao? Anh sẽ không đăng ảnh của tôi lên mạng chứ? Không được tôi cho phép, đây là xâm phạm quyền chân dung của tôi đấy…
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Anh còn rất hiểu luật pháp a, anh yên tâm, mặt của anh xấu như vậy tôi cũng lười tung lên blog. Nói thật cho anh biết, hình của anh đã được tôi gửi tới một người bạn, mà người đó rất thần thông quảng đại, rất nhanh có thể tra ra lai lịch của anh.
Thủy Ngư hừ một tiếng, nói:
- Cảnh quan, tôi trước giờ chưa từng phạm pháp, anh dù tra thế nào cũng không thể tra được gì. Tối hôm qua là do tôi bị tình thế bức bách, vì giúp bạn xả giận nên mới ra tay với các vị, các vị không cần phải lãng phí thời gian, các vị định giam tôi mười lăm ngày hay là có ý định tố cáo tôi đánh lén cảnh sát rồi giam tôi nửa năm?
Đỗ Long khẽ mỉm cười, để điện thoại di động xuống nói:
- Anh đang ở đây dạy chúng tôi phá án sao? Tối qua tôi có thể đánh gục anh thì hiện tại cũng có biện pháp làm anh yên tĩnh đấy!
Thủy Ngư lúc này mới phát hiện cảnh sát trẻ đang thẩm vấn gã chính là vị cảnh sát tối qua đã đánh cho năm người bọn chúng không có lực trả đòn, càng là người khiến cho gã trước giờ chưa từng chịu qua nhục nhã như lần này. Cho dù có bình yên ra ngoài thì cả đời cũng thành trò cười, hai mắt gã oán độc nhìn chằm chằm Đỗ Long, nói:
- Thì ra là mày! Được lắm, bây giờ tao tự biết phải tố cáo người nào rồi!
Đỗ Long không thèm để uy hiếp của gã trong lòng, hắn lại dùng giọng điệu trêu chọc nói:
- Anh yên tâm, tôi sẽ cho anh cơ hội, anh biết không? Hiện tại hệ thống mạng tin tức về tội phạm cả nước của quốc gia chúng ta vẫn rất hoàn thiện đấy, vân tay của anh và khuôn mặt vừa chuyển đi vài phút là sẽ có kết quả thôi. Mặc dù hiện tại hệ thống này công an cả nước đều đang sử dụng, nên theo lẽ thường thì không biết phải đợi bao lâu mới có kết quả, nhưng tôi có người ở bên trên, thông qua anh ta đi cửa sau thì nhiều lắm chỉ mất mười phút, anh kiên nhẫn chờ đi.
“Tôi có người ở bên trên…” Câu nói này Đỗ Long vừa nói ra, trong lòng Vương Tố Văn lập tức bộp chộp. Đầu năm nay mặc kệ làm chuyện gì, chỉ cần phía trên có người thì sẽ dễ làm, kiêng kị nhất đúng là giẫm lên người có cấp trên đó. Nếu Đỗ Long nói là sự thật, như vậy thì gã phải suy nghĩ thật kỹ, có nên giẫm lên Đỗ Long nữa hay không.
- Tôi cây ngay không sợ chết đứng, những lời của cảnh quan anh vô dụng đối với tôi thôi.
Mặc dù trong lòng Thủy Ngư vừa rồi như thắt lại, nhưng mặt ngoài vẫn điềm tĩnh như cũ nói.
Phùng Vi Ngũ cười lạnh nói:
- Mày không âm không dương, đây chính là một thằng gay, còn cây ngay không sợ chết đứng nữa à, bây giờ bọn tao mặc kệ mày, lát nữa mày đợi mà khóc đi.
Dương Thành cũng không biết lời của Đỗ Long đến cùng là thật hay giả, tại thời điểm người khác thẩm vấn mà làm gián đoạn không tốt, đây chính là điều tối kỵ trong thẩm vấn, làm không tốt thì tội phạm sẽ khôi phục tinh thần, như vậy cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Đỗ Long đưa di động ra trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm khắp lượt Thủy Ngư, khóe miệng thản nhiên cười mỉa khiến Thủy Ngư càng lúc càng khẩn trương, vô tình trên mũi toát ra một lớp mồ hôi mịn.
Thời gian từ từ trôi qua, đột nhiên điện thoại đang đặt trên bàn của Đỗ Long vang lên âm thanh reng reng, ngay sau đó một giọng nói đáng yêu mềm mại của một cô gái vang lên:
- Ba ơi, có tin nhắn! Mau nhận tin đi!
Đỗ Long cầm lấy di động mở tin nhắn ra nhìn lướt qua, sau đó đem đi động giao cho Dương Thành, Đỗ Long mạnh mẽ vỗ bàn một cái, quát to:
- Du Dụ Tài! Anh là tội phạm bỏ trốn bị truy nã ở tỉnh Đông Sơn, trên người có hai nhân mạng, hiện tại bị chúng tôi bắt được, anh còn gì để nói!
Thủy Ngư – Du Dụ Tài nhảy dựng lên, gã kinh hãi nhìn Đỗ Long, khàn giọng kiệt lực kêu lên:
- Điều đó không thể xảy ra! Mày làm sao có thể tra được tên thật của tao! Điều này không thể xảy ra!
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng anh đi Thâm Quyến giải phẫu mũi, rồi cạo trọc đầu thì người khác không thể nhận ra. Năm năm trước anh tại ba tỉnh miền Đông Bắc phát sinh mâu thuẫn, sau đó liền giết hai mạng người rồi bỏ trốn mất dạng, bị ba tỉnh miền Đông bắc truy nã khắp cả nước, là tội phạm truy nã cấp độ hai, thân phận của anh đã hoàn toàn điều tra rõ, anh là người hiểu pháp luật, tốt nhất là nên bắt đầu từ bây giờ thành thật khai báo, nếu không chờ anh tất nhiên là sự nghiêm trị của pháp luật!
Ỷ lại duy nhất của Du Dụ Tài đúng là việc không ai nhận ra thân phận thật sự của gã, không ai biết gã có tiền án trong người. Nhưng hiện tại cái mà gã duy nhất có thể dựa vào lại như tờ giấy mỏng manh bị Đỗ Long dễ dàng chọc thủng. Phòng tuyến tâm lý của gã lập tức tan vỡ, công việc thẩm vấn kế tiếp liền đơn giản hơn rất nhiều. Du Dụ Tài hoàn toàn khai ra hành vi phạm tội trong năm năm chạy trốn, thậm chí còn chỉ ra không ít phần tử tội phạm cũng như những sự kiện phạm pháp khác.
- Du Dụ Tài, anh còn có gì đó để giải thích nữa không?
Tinh thần Phùng Vi Ngũ phấn chấn hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 007: Chèn ép – sập tiệm
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Du Dụ Tài hoàn toàn không còn tinh thần lúc mới bắt đầu nữa, mặt mày ủ rũ không ngẩng đầu lên mà nói:
- Hết rồi, ngay cả tiền trộm của thằng ăn mày cũng thú nhận rồi, còn gì mà khai báo nữa đây.
Lời khai của hắn cũng đã đủ rồi, Đỗ Long nhìn về phía Dương Thành, Dương Thành gật gật đầu, Đỗ Long gấp mấy trang lời khai rồi hỏi:
- Sếp Dương, Chính trị viên Vương còn có gì muốn hỏi nữa không?
Bây giờ đã qua hơn 2 tiếng đồng hồ, sớm đã qua thời gian thẩm vấn của Vương Tố Văn, Vương Tố Văn cũng không chen vào lời nào, cũng không cắt ngang sự thẩm vấn của hội Đỗ Long, tất nhiên là do đây là vụ án trọng đại, mặt khác là do anh ta lo lắng có người đứng đằng sau Đỗ Long, vì thế mà không dám làm càn.
- Không có câu hỏi nào nữa rồi, các bạn làm tốt lắm, ngay cả tên láu cá cũng đều lộ tẩy trong tay các cậu, hậu sinh khả úy!
Dương Thành xúc động nói:
- Đã đến giờ ăn rồi, như này vậy, chúng ta đi ăn trước, Lưu lão hổ để đến chiều đánh tiếp. Tôi mời, đến khách sạn Kim Long đập phá một trận đi, gọi mấy người sếp Liêu thức cả đêm nữa, khà khà, từ từ thương lượng về cái vụ án này nên báo lên trên như thế nào….
Vương Tố Văn biết Dương Thành có ý kiến với mình, muốn bảo vệ hai người hội Đỗ Long, hắn gió chiều nào theo chiều ấy, bản lĩnh cũng rất lợi hại liền đổi giọng:
- Được, mọi người đi ăn trước rồi nói. Tiểu Đỗ, Tiểu Phùng làm việc rất tốt, chiều nay lại đánh ngã Lưu lão hổ nữa thì bữa tối tôi mời! Công lao của mọi người tổ chức sẽ không quên đâu.
Thủy Ngư bị tống vào trong phòng giam, 3 người anh em khác của y cũng lần lượt vào điểm danh. Mọi người đều chê người y hôi hám, Thủy Ngư cũng lo lắng cho vận mệnh của mình nên chẳng có tâm trạng nói chuyện cùng 3 người họ.
Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ thay quân phục thành thường phục để đi khách sạn Kim Long, Dương Thành sớm đã gọi điện đặt chỗ. Khách sạn Kim Long là một đơn vị liên quan của đồn công an Lệ Viên, ông chủ tự mình sắp đặt, còn ở lại trong phòng nói chuyện cùng mọi người.
- Lão Lâm à, anh mau thúc giục phòng bếp để dọn cơm cho chúng tôi đi, hôm nay còn có việc không thể chậm trễ.
Liêu Đông Thăng nói với ông chủ khách sạn Kim Long Lâm Kiến Quân như vậy.
Lâm Kiến Quân là một người hiểu chuyện, anh ta nói:
- Tôi sẽ đi giục phòng bếp ngay đây.
Rồi quay người đi, Liêu Đông Thăng cẩn thận lật xem lại ghi chép thẩm vấn của hội Đỗ Long, sau đó liền đưa cho 3 vị cảnh sát thâm niên. Liêu Đông Thăng nhìn và nói với Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ:
- Tiểu Đỗ, Tiểu Phùng, hai người thật khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác đấy, đặc biệt là Tiểu Đỗ, lần này cậu có thể lập được công lớn rồi đấy, cậu sớm đã có thông tin sao không nói sớm?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng không có cách nào khác, người bạn kia không cho tôi nói, đơn vị của bọn họ có tính bảo mật, hôm nay anh ấy chịu giúp cũng là phá lệ rồi đó.
Trong lời nói của Đỗ Long cũng tiết lộ không ít tin tức, ánh mắt mọi người nhìn hắn lập tức trở nên khác thường, dù Đỗ Long cố tỏ ra huyền bí hay không thì bên trên hắn có người là không thể hoài nghi rồi, vậy người này có lai lịch gì? Mọi người lại bắt đầu suy đoán.
Liêu Đông Thăng cười nói:
- Đỗ Long chiều nay tiếp tục cố gắng, cái tên Lưu lão hổ kia cũng xử lý luôn, vụ án này cậu có công lớn nhất đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Việc này tôi không dám nhận, mọi người đều bỏ nhiều công sức cho vụ án này, công lao là của tất cả mọi người. Tôi kinh nghiệm còn kém, bình thường do mọi người chiếu cố, lần này có thể thơm lây là tốt rồi. Tôi nói đều là thật lòng, mọi người đừng cho là tôi khiêm tốn nhé.
Phùng Vi Ngũ cười nói:
- Không cần biết là như thế nào, người là do chúng ta bắt, hai con cá lớn nhất cũng do chúng ta thẩm tra ra, công lao này mọi người đều thấy rõ, ai cũng không cướp được. Sếp Liêu, tôi cũng không có yêu cầu gì, lúc luận công ban thưởng giúp tôi được chuyển chính thức là được rồi.
Lời của Phùng Vi Ngũ khiến Dương Thành thầm lắc đầu, Phùng Vi Ngũ đã quá nóng vội, nếu anh ấy không hé răng có lẽ còn có thể được tiếng thơm của Đỗ Long, sự việc đã giải quyết rồi. Nhìn vẻ mặt của Phùng Vi Ngũ và Vương Tố Văn lúc này chỉ sợ lời của anh ta lại phản tác dụng mất thôi.
Vương Tố Văn cười nói:
- Tiểu Phùng nói không sai, công lao của ai thì là của người ấy, ai cũng không giành được, nào, chúng ta lấy trà thay rượu vì sở chúng ta cuối cùng có cơ hội mở mày mở mặt, cạn ly.
Ngoài Phùng Vi Ngũ ra thì mọi người đều nghe ra trong lời nói của Vương Tố Văn có ẩn ý, đều thầm chửi Phùng Vi Ngũ ngu xuẩn. Toàn bộ vụ án này hắn chẳng có chút công lao gì, người là do Đỗ Long bắt, thẩm vấn có chuyển biến cũng là công lao của Đỗ Long, mọi người đều có thể theo đó thơm lây, nhưng Phùng Vi Ngũ chỉ sợ không còn may mắn như thế nữa.
Đỗ Long trước tiên nâng ly trà lên hưởng ứng đề xuất của Vương Tố Văn, mặc dù bây giờ không phải giờ trực, nhưng vẫn không nên uống rượu, nếu uống thì cũng đợi đến lúc bản án được giải quyết hoàn toàn thì uống.
Mọi người vừa ăn vừa bàn tán, nhân vật chính chính là ba vị đầu sỏ ở trong sở, đồn công an và trung đội cảnh sát hình sự trong khu vực có mối quan hệ cùng cấp. Đám người Liêu Đông Thăng bàn bạc nên làm thế nào để trực tiếp báo cáo lên cục công an của thành phố mới có thể làm công lao lớn nhất được.
Kết quả thảo luận cuối cùng thì vẫn là do sở trưởng Liêu Đông Thăng trực tiếp báo cáo lên Đảng ủy ủy viên cục công an thành phố Ngọc Minh, Phó cục trưởng Hồng Quảng, người được phân công quản lý pháp chế, hình sự, trung tâm chỉ huy 110 và công tác tuần tra.
Mặt khác, với tư cách là Chính trị viên đồn cảnh sát, Vương Tố Văn muốn tự mình báo cáo một chút với Bí thư Đảng ủy cục công an thành phố Ngọc Minh, Cục trưởng Tôn Quốc Trung. Như vậy là hai bút cùng vẽ tuyệt đối không có sai sót.
Khéo hiểu lòng người như Đỗ Long đã khiến cho Liêu Đông Thăng và Vương Tố Văn rất hài lòng, một tân binh tham gia công tác không lâu nên làm như vậy, tôn kính người đi trước, biết cách làm người mới có thể tự do tự tại như cá gặp nước trong hệ thống này. Đem so sánh thì tên Phùng Vi Ngũ kia còn kém xa.
Thật ra Đỗ Long không muốn đem công lao của mình nhượng bộ dễ dàng như vậy, hắn nghĩ có thể để những người trước mặt được hưởng lợi đã là không tệ rồi, nhưng mà người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tạm thời cứ để bọn họ đắc ý thôi, với bản lĩnh của mình thì sau này sẽ có nhiều cơ hội lập công, cũng không cần tính toán điều này được hay mất. Đỗ Long sớm đã chuẩn bị tinh thần cho việc Tái ông mất ngựa (1).
1. Tái ông mất ngựa: <a href="http://www.duk.vn/view/1203_cau-chuyen-tai-ong-mat-ngua---ngam-va-nghi.htm" target="_blank">Câu chuyện “ Tái ông mất ngựa “ - Ngẫm và nghĩ</a>
Mọi người đang bàn tán sô nổi thì bên ngoài đột nhiên dội vào tiếng ồn ào, hình như xảy ra chuyện gì.
Khách sạn Kim Long được che chở bởi đồn cảnh sát Lệ Chi, đúng lúc các hộ pháp đang ăn cơm ở đây, ai không có mắt dám đột nhiên làm loạn ở đây vậy? Liêu Đông Thăng nháy mắt ra hiệu cho hai cảnh sát cấp dưới, hai người này lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài, Đỗ Long cũng đứng dậy nói:
- Tôi cùng đi với Lí ca và Từ ca ra ngoài xem sao, học được chút kinh nghiệm xử lí các việc xảy ra đột ngột.
Cảnh sát Lý Minh và Từ Đức đứng dậy ra cửa liền thấy 5, 6 người cầm ghế đuổi đánh phục vụ của khách sạn, ông chủ Lâm Kiến Quân vừa mới đi từ phía sau ra cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã bị đánh hai ghế.
Lý Minh thấy vậy liền bước nhanh về phía trước đồng thời hét lớn:
- Dừng tay, chúng tôi là cảnh sát đây, có chuyện gì thế? Các người là ai? Tại sao lại gây rối ở đây?
Mấy người gây rối không ngờ trong này đột nhiên lại xuất hiện 3 cảnh sát, bọn họ lập tức dừng lại. Lâm Kiến Quân thấy đại sảnh bị phá lộn xộn thì mắt đã đỏ, ông vơ lấy bình rượu giận dữ hét lên rồi lao tới:
- Chúng mày dám phá nhà của ông, ông liều mạng với bọn mày.
Đỗ Long vội vàng ngăn lại, nói:
- Ông chủ Lâm, ông không nên kích động quá, việc này chúng tôi sẽ xử lí.
Lý Minh nhìn 6 tên phá hoại kia với ánh mắt tóe lửa, vượt lên trước chặn đường ra ngoài, cười khẩy nói:
- Tại sao không có ai trả lời tôi hả? không phải các người bị mỡ heo làm cho hôn mê rồi đấy chứ?
Lâm Kiến Quân tức giận hét lên:
- Bọn chúng là cố ý đến phá đấy. Cảnh sát Lý mau bắt hết bọn chúng lại đem về sở rồi thẩm vấn, xem xem rốt cục ai chỉ đạo bọn chúng.
Trong 6 người đập tiệm có 1 người đứng lên,là một tên trẻ tuổi trên cổ tay có xăm, cúi đầu khom lưng châm thuốc cho Lý Minh nói:
- Cảnh sát Lý, sự việc là như này, chúng tôi đến để ăn cơm, gọi 1 đĩa thịt bò nướng, nhưng lại là thịt bò giả. Chúng tôi yêu cầu khách sạn đổi đĩa khác để bồi thường nhưng họ không đồng ý còn định đuổi chúng tôi đi, chúng tôi là bất đắc dĩ mới xảy ra xung đột với họ. Khách sạn độc địa như này nên đập phá đi rồi.
Lý Minh cười khẩy gạt tay tên châm thuốc này ra, nói:
- Các người ngang nhiên phá hoại tài sản của người khác, phá phách nơi công cộng là phạm tội đấy có biết không hả? Các người đến đồn cảnh sát rồi từ từ giải thích.
Thấy tình thế không ổn, tên kia liền hô to một tiếng đi đồng thời hất đổ một cái bàn về hướng Lý Minh, sau đó đi đầu chạy trốn về phía cửa lớn. Lý Minh là một cảnh sát lão luyện nên phản ứng của mấy tay du côn này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của họ chứ? anh căn bản lười chặn lại người kia, né tránh cái bàn bay tới xong, anh ném cái ghế đến chân người đứng sau, người này tránh không kịp nên bị vấp vào ghế mà ngã xuống đất. Lúc này Lý Minh mới nhào tới, tóm lấy cánh tay người này bẻ ra sau lưng kêu rắc rắc 2 tiếng rồi còng tay lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 008: Gái của Hùng ca không thể đụng
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Lúc này Từ Đức Hưng cũng đã bị còng tay. Đỗ Long định đuổi theo giữ bốn người kia lại. Lý Minh nói:
- Đừng đuổi nữa, chạy trời không khỏi nắng. Đừng ép chó cắn người làm gì. Đợi lát nữa đại ca của bọn chúng tới đây chuộc người, bằng không thì gã khỏi phải lăn lộn ở Thiên Nam nữa.
Đỗ Long có phần hiểu ra, dừng bước lại. Cảnh sát thâm niên có khác, xử lý rất chuyên nghiệp. Hoa Hạ không có xã hội đen, nhưng đám du côn vô lại tụ tập một chỗ cũng phải có kẻ cầm đầu. Nếu ngay cả thủ hạ của mình gã còn không che chở được mà chỉ biết trốn tránh thì vị trí lão đại của gã sẽ bị người khác ngồi ngay.
Lâm Kiến Quân thấy bốn tên chạy thoát, tức giận đến mức định xông lên tẩn hai tên xui xẻo bị bắt một trận. Lý Minh ngăn gã lại, nói:
- Ông chủ Lâm, dù giết chúng cũng không bù được tổn thất. Thay vì phí sức ở đây, không bằng đi thống kê xem tổng cộng tổn thất bao nhiêu, sau đó báo cho tôi, tôi sẽ tìm người bồi thường cho ông.
Lâm Kiến Quân oán hận trừng hai tên kia một cái, quay đầu sai người dọn dẹp thống kê tổn thất. Lúc này mấy người Liêu Đông Thăng cũng nghe thấy động tĩnh nên đi ra, gặp cảnh tượng hỗn loạn của khách sạn không khỏi ngạc nhiên.
Lý Minh để Đỗ Long trông chừng, sau đó nói lại tình huống cho mấy người Liêu Đông Thăng. Liêu Đông Thăng nhanh chóng hiểu ngọn nguồn, ông gọi Lâm Kiến Quân tới hỏi:
- Sao lại thế này? Ông đắc tội với ai vậy? Những người này sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới quấy rối chứ?
Lâm Kiến Quân há to miệng, rốt cục nói:
- Bọn họ chắc là người của quán rượu Thương Minh phái tới. Gần đây trên phương diện làm ăn có chút xung đột…
- Không thể nào!
Đỗ Long nói:
- Tôi nhận ra tên vừa nãy, hắn gọi là Phúc Xà, thủ hạ của Hùng mặt sẹo. Phương diện làm ăn xung đột không đến mức động đến cả Hùng ca chứ?
- Hả?
Liêu Đông Thăng nhìn Lâm Kiến Quân đầy thâm ý, nói:
- Ông chủ Lâm, xem ra ông không coi chúng tôi là người một nhà rồi.
Lâm Kiến Quân mặt như đưa đám:
- Tôi thật không biết bọn họ là thủ hạ của Hùng ca. Hôm trước ở ven đường tôi lên tiếng chào hỏi với một mỹ nữ. Cô gái kia chẳng thèm liếc tôi, sau đó tôi thấy cô ấy lên xe Hùng ca…
- Gái của Hùng ca cũng dám đùa, đập tiệm chỉ là cảnh cáo nhỏ thôi. Nếu Hùng ca muốn động tới ông thì ông đã sớm gặp hạn rồi!
Hai tên bị bắt kia thấy thân phận bại lộ, đơn giản nói luôn vấn đề.
Lâm Kiến Quân đau khổ nói khẽ:
- Đồn trưởng Liêu, hay là thôi đi. Mẹ nó cái mồm ti tiện, tôi biết rồi! Thả bọn họ đi đi.
- Ông nói thả thì thả chắc? Thế pháp luật để làm gì?
Liêu Đông Thăng đã có chủ định, ông ta nói:
- Ăn bữa cơm mà xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ông chủ Lâm, tiệm của ông phiền to rồi. Tiểu Đỗ, Tiểu Phùng, dẫn người về đồn.
Thấy hai tên thủ hạ của Hùng ca bị mang đi, Lâm Kiến Quân buồn rười rượi không biết phải làm sao, đến cả tiền cơm cũng quên đòi. Thực tế cảnh sát đồn công an đến đây ăn cơm thường trả theo tháng. Hơn nữa xảy ra việc này Lâm Kiến Quân sao còn dám nhắc đến chuyện tính tiền nữa.
Xe tải chuyên dụng của cảnh sát đủ để đưa mười người đi vào đồn công an Lệ Viên. Sau khi mọi người xuống xe liền trực tiếp nhốt hai tên tiểu đệ của Hùng ca vào phòng giam, sau đó mặc kệ.
Đỗ Long kiên trì tới phòng thẩm vấn. Cùng hắn thẩm vấn nghi phạm Lưu Lão Hổ không phải Phùng Vi Ngũ mà là Liêu Đông Thăng, Dương Thành và Vương Tố Văn. Vì Phùng Vi Ngũ nói lung tung trên bàn cơm nên vô tình bị bài trừ ra ngoài.
Ngay lúc Liêu Đông Thăng tự mình thẩm vấn Lưu Lão Hổ thì Đỗ Long bắt đầu nghịch điện thoại, tách tách vài tiếng chụp mấy tấm hình của Lưu Lão Hổ. Lưu Lão Hổ vẫn không ăn không uống gì, cũng chưa từng nghỉ ngơi. Người bằng sắt mà như vậy chắc cũng ỉu xìu. Gã kinh ngạc nhìn Đỗ Long, trả lời câu hỏi một cách vô lực, không còn tâm tình để ý chuyện khác.
Mấy phút đồng hồ sau di động của Đỗ Long vang lên tiếng chuông giọng lolita. Đỗ Long liếc mắt một cái, đưa điện thoại di động cho Liêu Đông Thăng. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt nhìn Lưu Lão Hổ, quát:
- Lưu Hoàn! Anh không cần đóng kịch nữa. Chúng tôi đã nắm giữ tất cả tư liệu của anh. Anh là tội phạm bậc một kẻ đã giết vợ giết con đang bị truy nã. Anh tốt nhất thành thật giải thích, nếu không thứ đang chờ anh chắc chắn là sự nghiêm trị của luật pháp.
Lưu Lão Hổ nghe được cái tên quen thuộc, biểu hiện rất tỉnh táo. Gã thở dài thật sâu một tiếng, nói:
- Rốt cục… đợi đến ngày này rồi. Có thuốc lá không, cho tôi một điếu. Hút xong điếu này tôi sẽ nói tất cả. Tôi chỉ hi vọng chính phủ cho tôi thoải mái chút…
Lưu Lão Hổ thoải mái khai nhận mình đã giết vợ, quá trình giết chết và con đường chạy trốn. Theo lời khai của gã, vụ án Chu Văn Bân thuê hung thủ giết người không có quan hệ gì với gã. Gã chỉ nghe nói hai huynh đệ bị cảnh sát bắt, còn chưa rõ là chuyện gì, nhưng mượn rượu lấy can đảm muốn xả giận cho huynh đệ, ai ngờ lại vùi mình vào theo. Lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt. Lưu Lão Hổ sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, thế nên sau khi bị vạch trần thân phận ngược lại buông tay tất cả.
- Rốt cục có thể ngủ một giấc an ổn…
Sau khi Lưu Lão Hổ bị đưa lên xe cảnh sát, nói với Thủy Ngư như vậy.
Những thứ nên thẩm cũng thẩm xong. Liêu Đông Thăng và Vương Tố Văn cực kì phấn khởi bắt tay làm hồ sơ, báo cáo đưa tới Cục công an thành phố. Lưu Lão Hổ và năm người cũng được cảnh sát có võ trang áp giải tới trại tạm giam đợi tòa phán xét.
Tất cả cảnh sát đều nghỉ ngơi một chút. Liêu Đông Thăng và Vương Tố Văn vui mừng trở về mang theo tin vui. Lãnh đạo cấp trên cực kỳ coi trọng bản án này, đặc biệt tán thưởng năng lực của đồn công an từ một vụ án nhỏ tra ra vụ án lớn, hơn nữa còn nhanh chóng phá an và bắt giam. Bí thư Đảng ủy cục công an thành phố Ngọc Minh là Tôn Quốc Trung tự mình tiếp nhận đốc thúc vụ án này, nhưng thật ra chỉ là cầm tài liệu đánh mấy cuộc điện thoại tới phòng cảnh sát nguyên quán tội phạm truy nã để đối chiếu lại. Bí thư Tôn đã đồng ý ban thưởng cho Đồn công an rồi.
Vương Tố Văn cũng thực hiện lời hứa, tất cả cảnh sát phá an đều được một lần nữa tới nhà hàng Kim Long liên hoan. Nhà hàng Kim Long không còn dấu vết bị người đập như giữa giưa, tuy vậy vẫn ngồi phòng riêng như lúc đó. Mọi người vừa ngồi xuống không bao lâu thì Lâm Kiến Quân liền đi tới, thân thiết hỏi Liêu Đông Thăng:
- Đồn trưởng Liêu, vụ việc kia thế nào rồi?
Liêu Đông Thăng liếc mắt nhìn gã, nói:
- Vội gì, hắn tới càng trễ càng tốt. Thế nào? Lo hắn không bồi thường tiền cho ông à?
Lâm Kiến Quân cười bồi:
- Bồi thường tiền thì thôi, chỉ cần giải quyết sự việc xong xuôi là được.
Liêu Đông Thăng nói:
- Yên tâm, tôi đã cho người chào hỏi rồi. Hùng mặt sẹo sẽ không nhằm vào ông nữa, nhưng ông sau này cũng an phận chút cho tôi, đừng chết trên người gái gú.
Lâm Kiến Quân gật đầu liên tục, thả lỏng nỗi băn khoăn, cảm kích nói:
- Cám ơn Đồn trưởng Liêu, cảm ơn Chính trị viên Vương. Hôm nay mọi người tới liên hoan đúng không? Tôi giảm giá toàn bộ 50% nhé.
Dương Thành cười nói:
- Sau này giảm giá hết cho chúng tôi 50% còn được, chứ hôm nay là anh Vương mời. Ông tự xem mà xử lý đi.
Lâm Kiến Quân thầm than, các cụ lớn đồn công an khó chơi không kém Hùng mặt sẹo…
Ngay lúc mọi người đang vui vẻ bòn tiền Lâm Kiến Quân thì đột nhiên một vị khách từ ngoài đi vào. Thân thể gã khôi ngô, trên mặt có vết sẹo dài từ mắt trái đến tai trái, khiến khuôn mặt vốn vuông vắn càng thêm linh hoạt, sắc bén.
Người này vừa xuất hiện, Lâm Kiến Quân liền luống cuống. Vị cao to khôi ngô đó chẳng thèm để ý ông ta, trực tiếp đi vào phòng, ánh mắt đảo qua mấy người cảnh sát, sau đó gật đầu với Liêu Đông Thăng ngồi đối diện cửa chính, trên mặt lộ vẻ mỉm cười:
- Đồn trưởng Liêu, tôi chính là Diệp Thiên Hùng, được người ta xưng là Hùng mặt sẹo. Hôm nay tôi đặc biệt tới đây để tiếp Đồn trưởng Liêu, chư vị đang ngồi đây đều là cảnh sát đồn công an Lệ Viên phải không? Rất vui được gặp mặt…
Liêu Đông Thăng lạnh nhạt nhìn Diệp Thiên Hùng. Loại đại ca mang tính chất xã hội đen này có thể rất đáng sợ trong mắt dân chúng, nhưng trước mắt cảnh sát chỉ là tên lưu manh nhỏ. Cảnh sát muốn bắt trực tiếp hô một tiếng là chúng phải ngoan ngoãn đến thú tội. Hơn nữa Diệp Thiên Hùng lần này quá trớn rồi, không cho đồn công an thể diện. Vậy nên Liêu Đông Thăng và mấy vị cảnh sát kinh nghiệm đều phải cho gã cái oai phủ đầu, không ai để ý gã.
Diệp Thiên Hùng hơi lung túng, nhưng gã chỉ dám mắng thầm hai câu trong bụng, không dám biểu hiện ra ngoài. Đang nghĩ biện pháp đập vỡ bầu không khí gượng gạo thì đột nhiên một người trẻ tuổi đứng lên vươn tay với gã hữu nghị nói:
- Anh chính là Hùng ca sao, kính đã lâu kính đã lâu. Tôi gọi là Đỗ Long, sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 009: Thù này không báo không phải quân tử
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Nếu là bình thường, Diệp Thiên Hùng cũng sẽ không thèm để một cảnh sát nhỏ nhoi như vậy vào mắt, hôm nay y lại nắm chặt tay Đỗ Long, dùng sức lắc lắc hai cái, nói:
- Kính ngưỡng đã lâu, tôi chỉ là một kẻ lang thang, sau này còn cần Đỗ ca chiếu cố nhiều. Mọi người có việc gì thì quan tâm nhau một chút cũng tốt.
Đỗ Long khẽ mỉm cười, rút ra một bức ảnh to khoảng hai ba tấc từ trong ví ra, nói với Diệp Thiên Hùng:
- Hùng ca, trước trận tôi đã bị người đánh, chính là hai người này. Ở thành phố Ngọc Minh này Hùng ca quen biết nhiều, tra giúp tôi xem rốt cuộc là ai làm. Sau này Hùng ca có phiền toái gì thì cứ tìm đến tôi!
Diệp Thiên Hùng nghĩ thầm mày chỉ là một gã cảnh sát nho nhỏ, tao có phiền toái gì mày cũng chẳng giúp được! Tuy nhiên, Đỗ Long vừa bán cho mình chút mặt mũi, giúp tìm người cũng không phải chuyện lớn gì, bèn nhận lấy hai bức hình đó, tập trung nhìn, nhận thấy mình không biết là ai, bèn chuyền tay đưa cho thủ hạ sau lưng, ra lệnh:
- Đỗ cảnh quan để mắt tới chúng ta mới giao việc này cho chúng ta. Chúng ta cũng không thể khiến cho Đỗ cảnh quan thất vọng, các ngươi lập tức đi phô tô thành vài trăm bản, phát tán ra, kêu mọi người trong bang cùng giúp Đỗ cảnh quan điều tra xem rốt cuộc là ai lớn gan như thế. Tra được lập tức báo về!
Thủ hạ của Diệp Thiên Hùng xoay người đi, y quay đầu nói với Lâm Kiến Quân:
- Ông chủ Lâm, chúng ta không đánh không quen. Chuyện hôm nay là tôi không đúng, anh mang đến cho tôi mấy cái bát lớn, tôi sẽ tự phạt mình mấy chén, bồi tội với anh, với tất cả các cảnh sát đồn Lệ Viên!
Lâm Kiến Quân mừng rỡ, cười ha hả:
- Chuyện này nguyên nhân là do tiểu đệ sai, Hùng tẩu thật sự quá đẹp, tiểu đệ không biết danh hoa đã có chủ, không kìm nổi mà tới gần, kết quả bị Hùng tẩu xem thường. Thật xấu hổ! Hẳn là tiểu đệ nên chịu phạt ba chén đầu tiên, thỉnh tội với Hùng ca!
Khi hai người đến gần, Đỗ Long đã thuận thế ngồi lại, Liêu Đông Thăng thấy việc đã đến nước này, Diệp Thiên Hùng đã nói xin lỗi, còn hấm hứ với người ta nữa cũng không nên, bèn nói:
- Tốt rồi, đều là hiểu lầm, nói rõ ra được là tốt rồi. Ông chủ Lâm, thêm hai vị nữa, mọi người đều ngồi xuống uống hai chén đi. Tự mấy người tự giải quyết chuyện của mình, chúng tôi sẽ không làm loạn lên nữa. Bồi tội hay gì gì cũng đừng có nói nữa, như Hùng ca vừa nói ấy, sau này có phiền toái gì thì quan tâm lẫn nhau! Làm bạn thì dễ xử lý thôi!
Diệp Thiên Hùng vẫn muốn tự phạt ba chén, Lâm Kiến Quân cũng mời rượu bồi tội với Diệp Thiên Hùng, mọi chuyện cứ thế mà kết thúc. Liêu Đông Thăng gọi điện thoại ra ngoài, hai người thủ hạ của Diệp Thiên Hùng bị bắt lập tức được thả.
Diệp Thiên Hùng không ngồi bao lâu, dù sao rượu này cũng không phải để mừng công cho mình, y nói để hôm nào mời mọi người uống rượu, sau đó cáo từ rời đi.
Lâm Kiến Quân cùng Diệp Thiên Hùng rời tiệc, người ngoài đi cả rồi, Liêu Đông Thăng mới nhìn Đỗ Long cười nói:
- Đỗ Long, cậu vẫn còn tra án đó hả?
Đỗ Long sờ sờ gáy mình, cười gượng nói:
- Tôi cũng không thể làm gì phải không? Thiếu chút nữa đã bị đánh thành người thực vật rồi. Một ngày không bắt được hai người kia thì một ngày tôi ngủ không ngon. Bức hình hai người bọn họ tôi vẫn mang bên người, hôm nay nhìn thấy Hùng mặt sẹo bèn nhân cơ hội lấy ra nhờ y hỗ trợ, nói không chừng cảnh sát chúng ta tìm không ra nhưng người của bọn họ lại có thể tìm thấy đấy. Tôi nuốt không trôi nỗi nhục đó!
Dương Thành cười nói:
- Đổi là tôi tôi cũng muốn tìm kẻ đó. Đỗ Long đại nạn không chết tất có hậu vận. Xuất viện chưa tới một tháng phải không? Gần đây vận may không tệ chứ? Bắt hai tên tội phạm truy nã so với phá án giết người, hai tên trộm này không tính đến tình huống này rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Tên trộm này đáng tóm đấy. Trong khoảng thời gian này tôi không có việc gì, phải tới quảng trường canh gác, chính là vì muốn tìm được hai đứa mất dạy đã đánh mình. Có điều chúng vẫn không chịu xuất hiện, tức nghẹn cổ!
Phùng Vi Ngũ cười nói:
- Kìm nén bực bội trong lòng làm gì, quay về phát tiết trên người bạn gái đi. Không phải nữ nhân là để xoa dịu sao? Đỗ Long, đừng nói cậu không có bạn gái chứ? Có muốn tôi giới thiệu cho một người không?
Đỗ Long lắc lắc đầu, nét tươi cười hơi đanh lại, nói:
- Khi tôi nằm ở bệnh viện, ả kia bỏ đi theo người khác rồi. Loại đàn bà này đi sớm chút lại là chuyện tốt. Tạm thời tôi còn không có ý định đi tìm, ý tốt của Phùng ca tôi xin nhận. Sếp Liêu, anh nói chúng ta phá được án lớn như thế, cấp trên sẽ thưởng cho chúng ta cái gì đây?
Đỗ Long chuyển đề tài, mọi người vô cùng náo nhiệt hàn huyên, trung tâm buổi tiệc chính là ba đại long đầu và Đỗ Long, Phùng Vi Ngũ dần phát hiện ra mình bị người ta bỏ quên. Y cũng không ngốc, tùy tiện ăn chút gì đó cho đầy bụng rồi bỏ về trước.
Trong bữa tiệc, Đỗ Long thể hiện ra được tửu lượng tương đối tốt, kỹ thuật đoán cũng cao hơn người, một mình đã đấu thắng ba bốn lão cảnh sát nhân dân, bao gồm cả Vương Tố Văn và Dương Thành. Cuối cùng chỉ còn có Liêu Đông Thăng và Từ Đức Hưng còn cùng hắn đoán ngựa, những người khác cho dù không say cũng không dám uống với hắn nữa.
Đúng lúc đang hăng say nhất, cửa phòng bị đẩy ra, chính là tên thủ lĩnh du côn hôm nay đến đập khách sạn Kim Long, y cúi đầu hom lưng chào mọi người, sau đó nói với Đỗ Long:
- Đỗ cảnh quan, hai thằng ngài nhờ Hùng ca tra tìm đã có tung tích. Hai thằng đó đều là người quận Tây Sơn, tuy nhiên bình thường cũng không thấy xuất hiện nhiều. Bởi vậy không có mấy người biết. Gần đây một đứa tên Lục Mẫn bắt đầu làm chút chuyện phi pháp nên mới bị người ta chú ý tới. Hiện giờ Lục Mẫn đang bán thuốc bột giảm đau ở gần bệnh viện u bướu Nhân Dân đường phía tây. Đứa còn lại tên La Thắng đang ở trong công viên Minh Sơn tán tỉnh một cô gái. Đỗ cảnh quan, có cần tôi gọi điện kêu đàn em bắt hết hai thằng này lại không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không cần, gọi người bắt người là trái pháp luật. Sếp Liêu, tôi muốn tới xem hai thằng đó có phải là người ta muốn tìm không, xin phép đi trước một chút. Mọi người cứ từ từ chơi.
Liêu Đông Thăng thấy hắn vẫn hăng hái như trước, biết rằng tiểu tử này sẽ không có việc gì, có uống nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục, nên khoát tay nói:
- Đi đi, nếu thực là hai thằng đó, chỉ cần bốc điện thoại gọi hoặc gọi 110, không cần cậy mạnh. Hơn nữa bây giờ cũng không phải phiên trực của cậu…
Đỗ Long đáp ứng:
- Yên tâm đi, sếp Liêu, tôi biết nên làm gì. Tôi đi trước!
Đỗ Long đi theo tên du côn kia ra ngoài khách sạn, hắn nói:
- Phúc Xà, đưa tôi đến bệnh viện một vòng đi.
Tên du côn kia cười khổ nói:
- Đỗ cảnh quan, sao ngài biết tôi là… Hình như toi chưa từng gặp Đỗ cảnh quan đó.
Đỗ Long đẩy xe đạp điện ra, thản nhiên nói:
- Lên xe, biết ngoại hiệu của cậu thì có gì mà lạ. Có thời gian tôi sẽ kể hết chuyện xấu của cậu ra.
Phúc Xà đành phải ngoan ngoãn lên xe của hắn, Đỗ Long khởi động xe chậm chậm đi về hướng bệnh viện u bướu, Phúc Xà ngồi sau lưng thầm nói:
- Đỗ cảnh quan, bây giờ tới chỉ sợ hai thằng đó đi mất rồi. Sớm biết vầy thì đi cái xe Thái tử của tôi….
- Đừng dài dòng. Nói nhảm nữa tôi sẽ kể hết chuyện cậu đã lừa gạt Hùng mặt sẹo như thế nào cho y biết đấy.
Phúc Xà vừa nghe vậy mặt mũi trắng bệch. Người trước mặt này là người gì đây? Sao lại biết rõ về mình như thế? Lập tức y không dám nói lời nào nữa, thẳng đến gần bệnh viện u bướu, y mới gọi điện hỏi đàn em, người nọ đáp Lục Mẫn kia vừa đi lang thang hai vòng, bán không ít hàng, đã đi về nhà.
Đỗ Long cũng cảm thấy xe đạp điện của mình quá chậm, tới công viên Sâm Lâm chỉ sợ không đủ điện mà về nhà. Hắn liếc cái taxi một cái, cùng Phúc Xà lái xe đi vào công viên Sâm Lâm.
Lúc này gã tên La Thắng kia còn chưa rời đi, Đỗ Long đứng cách thật xa nhìn La Thắng đang ngồi trò chuyện cùng với một cô gái trên ghế công viên. Rất nhanh, hắn kết luận, La Thắng chính là một trong hai kẻ bắt cóc mình hôm trước. Mà cô bé kia… không ngờ hắn cũng biết, chính là một y tá chăm sóc hắn khi hắn bị sốc nằm viện, tên Kỷ Quân San.
- Không ngờ bọn họ lai quen nhau. Thật lạ…
Đỗ Long nhìn một y tá của bệnh viên Nhân dân của thành phố Ngọc Minh đang ngồi chung với kẻ cướp đã đánh mình bị thương, nói chuyện vui vẻ, trong lòng bất giác cảm thấy hơi căm tức. Hắn vẫn không thể lập tức xuất hiện bắt cái gã tên La Thắng kia, cho nên…
Lòng Đỗ Long vừa chuyển, một chú ý lập tức nổi lên trong lòng. Hắn gọi Phúc Xà lại, ghé vào tai y nói vài câu, Phúc Xà cười khổ nói:
- Đỗ cảnh quan, vậy cũng được sao?
Đỗ Long nói chắc như đinh đóng cột:
- Đi. Sao lại không được? Trừ phi mày làm lộ dấu vết khi tìm người, nếu không thì sao thất bại được? Nhanh đi tìm người thu xếp đi, nếu chậm là họ đi mất đấy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 010: Đổi thành anh hùng cứu mỹ nhân
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trong lòng Phúc Xà cực kỳ không tình nguyện gọi hai cuộc điện thoại, đưa tới ba tiểu đệ, Đỗ Long vừa thấy đã nhíu mày, nói:
- Đây là tố chất của thủ hạ Hùng ca sao? Phúc Xà, mày kiếm đâu ra mấy đứa học sinh trung học này thế?
Một gã côn đò rất không vui lòng trừng mắt với hắn, quát:
- Mày là thằng nào? Sao dám nói chuyện với anh Xà như thế hả?
Đỗ Long còn chưa trả lời, Phúc Xà đã túm lấy đầu gã đó, quát:
- Sao không biết lớn nhỏ thế hả? Vị này chính là anh Long, là anh em của Hùng ca. Gọi chúng mày đến chính là giúp anh Long, để cho anh Long làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy. Có nhìn thấy một đôi bên kia không? Đứa con gái là anh Long nhìn trúng rồi, chúng mày qua đó đánh cho thằng kia một trận, nhưng đừng hạ độc thủ. Chờ anh Long xuất hiện thì tùy tiện đánh vài cái rồi bỏ chạy. Hiểu chưa?
Nghe nói có chuyện như vậy, ba thằng côn đồ lập tức mỉm cười. Gã vừa trừng mắt với Đỗ Long gật gật đầu với hắn, nói:
- Hóa ra là anh Long, tiểu đệ đã đắc tội, đừng để bụng.
Đỗ Long thúc giục:
- Bớt nói nhảm đi. Mau đi đi, cẩn thận đấy, thằng kia không dễ đối phó đâu.
Ba gã học sinh trung học kia đi về phía La Thắng và Kỷ Quân San, Đỗ Long nhìn thân thể bọn chúng, lắc đầu nói:
- Phúc Xà, mày thật vô trách nhiệm, không ngờ lại gọi đến loại hàng này.
Phúc Xà cười ha hả nói:
- Tôi đây cũng là suy xét cho Đỗ cảnh quan ngày thôi. Ngài đây văn vẻ nho nhã, nếu đưa tới vài thanh niên trai tráng, nhỡ ngài trúng ba quyền hai cước, lại gượng gạo đuổi đi, chẳng phải rất giả sao? Ba thằng này là vừa đủ.
Đỗ Long hừ một tiếng, đột nhiên tóm lấy tay Phúc Xà, cười lạnh nói:
- Thật sao? Tao thoạt nhìn có vẻ không dùng được? Không được lên tiếng, nếu không tao sẽ nói cho Hùng ca biết chuyện mày rình xem người đàn bà của Hùng ca tắm!
Phúc Xà đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng đáng sợ hơn là lời hắn vừa nói… Chuyện đó y giấu rất kỹ, tự cho là ngoài mình ra cũng chỉ có trời biết đất biết, không nghĩ đến vị cảnh quan trước mắt này chỉ hai ba câu đã vạch trần ra.
Quả nhiên y không dám kêu, cho dù có bị bẻ gãy hai tay cũng không dám kêu, người thanh niên trẻ tuổi có đôi kính râm thoạt nhìn hào hoa phong nhã này, trong mắt Phúc Xà đột nhiên trở thành một nhân vật lợi hại bí hiểm.
Cuối cùng Đỗ Long cũng buông lỏng tay, cười híp mắt nói với Phúc Xà:
- Xà ca, sau này nói không chừng còn không ít chuyện phải làm phiền Xà ca. Xà ca sẽ không nể mặt tiểu đệ chứ?
Phúc Xà kinh hồn bạt via, nói:
- Đỗ cảnh quan. Ngài là rồng, tôi là rắn, sau này có việc gì cứ phân phó, tiểu nhân nhất định vượt núi đao biển lửa, cúc cung tận tụy, chết mới chịu thôi…
Đỗ Long hừ một tiếng:
- Với chút năng lực đó của mày thì nhiều nhất cũng chỉ là một cơ sở ngầm, đừng có tự cho rằng mình quan trọng. Mày nhìn đi, đây là người mày gọi tới đấy. Ôi. Toàn bộ kế hoạch bị hỏng rồi. Lập tức cút xa cho tao, sau này nhớ rõ tao gọi là phải đến!
Đỗ Long nói xong, chạy tới trước mặt ba gã côn đồ đang đánh La Thắng, quát to:
- Dứng tay! Đánh người là phạm pháp, tôi là cảnh sát! Anh muốn theo tôi về cục ăn cơm miễn phí không hả? Dừng tay!
La Thắng dáng người khôi ngô, trẻ trung khỏe mạnh cường tráng, hơn nữa hình như đã từng luyện võ, ba gã học sinh kia còn chưa học xong khóa làm côn đồ bị đánh cho không còn lực trả đòn. Nghe tiếng Đỗ Long kêu lên, La Thắng cũng không dừng tay, tiếp tục đuổi đánh. Đỗ Long xông lên túm lấy tay y, quát:
- Dừng tay! Đánh nữa tôi kiện anh tội cố ý gây thương tích!
La Thắng cảm thấy cánh tay mình bị kẹp chặt như thép, giãy không ra, giận dữ quay đầu lại la lên:
- Buống tay! Nếu không ngay cả mày cũng…
La Thắng vừa nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy mặt Đỗ Long, đập vào mắt là cái kính râm to tướng, gần như ngay lập tức y nhận ra Đỗ Long, vội nuốt nghẹn mấy lời còn lại vào bụng. Nếu không phải Đỗ Long đang giữ chặt cánh tay y, y sẽ chạy vội như mấy tên tiểu lưu manh kia.
Kỷ Quân San ở bên cạnh lo lắng kêu lên:
- Em họ, bình tĩnh chút đi. Cảnh quan, ba tên kia là côn đồ, vừa tới đã giở trò lưu manh với tôi. Em họ tôi muốn đuổi bọn chúng đi, là bọn chúng ra tay đánh người trước. Em họ… Ô, là anh!
Kỷ Quân San cũng nhận ra Đỗ Long. Hắn bắt lỗi trong lời nói của cô, cười:
- Y tá tiểu thư, không cần nhận thân thích bậy bạ. Đây là em họ cô sao? Y tên gì? Hai người ở đây làm gì?
La Thắng tỉnh táo lại, hỏi thử:
- Cảnh quan, sao anh không đi bắt ba thằng du côn kia mà lại bắt tôi là sao? Tôi và chị họ ngồi đây nói chuyện hẳn không phạm pháp chứ?
Ba tên côn đồ kia nghe La Thắng nói vậy đương nhiên không chịu thừa nhận, bọn chúng mồm năm miệng mười tranh nhau luôn miệng nói rằng là La Thắng gây chuyện sinh sự ra tay trước. La Thắng không kìm nổi lại muốn xông qua đánh người, nhưng bị Đỗ Long giữ chặt cổ tay, giãy không thoát.
Cảm nhận sức giãy dụa của La Thắng, Đỗ Long không khỏi cảm thấy vui sướng vì sự thay đổi về sức mạnh của mình sau một tháng. Một tháng trước, đối mặt với hai kẻ bắt cóc gần như hắn không thể trả đòn, hiện giờ hắn lại hoàn toàn nắm giữ đại cục. Hắn có thể tin chắc nếu bây giờ đối mặt với cả hai, cũng có thể dễ dàng đánh bại!
Đỗ Long nói:
- Bất kể thế nào, tôi chỉ nhìn thấy ở đây anh đang đánh người. Tất cả theo tôi về sở. Pháp luật công bằng, sẽ không bỏ qua một ai, cũng không để cho ai oan uổng đâu.
La Thắng thấy hình như Đỗ Long không nhận ra mình. Với y mà nói, đây là một chuyện tốt. Tuy nhiên, khó để đảm bảo trong một khoảng thời gian dài hắn có thể nhớ ra mình hay không, bản thân y cũng không muốn tới đồn công an, ba gã du côn kia cũng không muốn đến đồn công an. Cả bốn người đồng thanh:
- Không cần đi…
- Cảnh quan, chúng tôi không sao. Ai cũng có cái sai, không bằng nhường nhau một bước, chuyện này cứ thế là xong đi.
Ba gã lưu manh nói, La Thắng và Kỷ Quân San cũng muốn dàn xếp ổn thỏa. Đỗ Long chỉ làm bộ, thấy thế thuận nước đẩy thuyền, phất phất tay, để cho ba gã lưu manh kia đi.
- Cảnh quan, có thể buông tay chứ?
La Thắng cẩn thận hỏi.
Đỗ Long cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói:
- Mày nghĩ tao với mày có bệnh à mà cầm tay đàn ông không chịu thả? Nói thật cho mày nghe, tao đã sớm nhận ra mày rồi. Còn có cô nữa Kỷ Quân San! Ở bệnh viện cô chăm sóc tôi hóa ra là giả dối, là cô cố ý tiếp cận tôi, thăm dò tin tức cho em họ cô phải không? Hừ. Cả hai theo tôi về đồn!
La Thắng hoảng hốt trong lòng, không nghĩ ngợi vung tay phải đánh Đỗ Long. Đỗ Long hừ lạnh một tiếng, không tránh không né, đưa tay bắt lấy nắm tay La Thắng. Lúc này cả hai đều giáp mặt trực diện, đều tự dùng sức xoay theo hướng có lợi cho mình.
Kỷ Quân San bị Đỗ Long nói vậy không hiểu gì, lại thấy hai người đánh nhau, vội la lên:
- Dừng tay! La Thắng! Cậu làm gì thế? Mau dừng tay!
Sức La Thắng không thể áp Đỗ Long, lập tức tung một cước đá vào chân trái hắn, Đỗ Long nhấc chân đỡ, sau đó móc chân La Thắng ra ngoài, lập tức y mất trọng tâm, bị Đỗ Long đè ngã xuống đất. La Thắng còn muốn đứng lên, Đỗ Long đã đạp hai đạp lên lưng y, y đau đến hít hơi lạnh vào ngực. Đỗ Long đè y xuống, giật ngược hai tay, dùng còng tay nhựa plastic vẫn mang theo bên mình còng hai tay y lại với nhau.
Kỷ Quân San thấy em họ mình bị bắt, bối rối hỏi han:
- Đỗ cảnh quan. Thế này là sao? La Thắng đã làm sai chuyện gì, sao lại muốn bắt nó?
Đỗ Long kéo La Thắng lên, đáp:
- Cô đóng kịch giỏi đó nhỉ. Tôi nằm ở trong viện thiếu chút nữa không tỉnh lại nổi là do em họ cô ban tặng! Là y cho cô đến bệnh viện chăm sóc tôi phải không? Cô cấu kết với nghi phạm, gây trở ngại cho cảnh sát tra án! Ngoan ngoãn theo tôi về đồn đi, nếu không tôi cũng sẽ còng tay cô dẫn về!
- Cái gì?
Kỷ Quân San kinh hô:
- Không thể nào! La Thắng không phải loại người như thế! La Thắng, nói với chị, đây không phải sự thật, đúng không?
La Thắng thoáng nhịn một cái, ngạnh cổ, ngẩng đầu nói với Đỗ Long:
- Đúng vậy! Ngày đó người đánh mày bị thương là tao, không liên quan đến chị họ tao. Chị ấy mới vào viện không lâu, chưa có khả năng muốn đi đâu là đi được. Chuyện kia chỉ là trùng hợp, tao nghe nói mày được đưa đến bệnh viện Nhân dân, vì thế tìm chị họ hỏi thăm chút tin tức, không nghĩ tới mày là bệnh nhân của chị ấy! Cũng có nghe qua một chút bệnh tình của mày, chị ấy không biết gì cả. Muốn biết gì thì hỏi tao. Đừng có liên lụy đến chị tao!
Kỷ Quân San như trúng ngũ lôi oanh đỉnh, nói mơ màng:
- Khó trách mấy hôm nay cậu vẫn hỏi thăm bệnh tình của Đỗ cảnh quan, hóa ra thật là cậu đánh bị thương anh ta! Vì sao? Vì sao em làm chuyện thương thiên đại lý này? Cậu… Cậu hồ đồ quá..
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc