Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn(vip.******.vn)
Thông tấn khí chợt lóe lên, Mộ Dung Tiểu Thiên mở thông tấn khí của mình lên, là Dương Tùng phát tới tin tức:
- Anh Thiên, mau mau tới chỗ thủ vệ bên trái cửa thôn, nhanh lên.
Mộ Dung Tiểu Thiên tắt thông tấn khí, ánh mắt phức tạp quan tâm tới cô bé vừa nhận đồng vàng kia rồi bước nhanh tới cửa thôn.
Thật xa đã nhìn thấy Dương Tùng đứng ở bên trái cửa thôn không xa chung quanh bên cạnh hắn có ba nam một nữ, bốn người chơi.
- Tiểu tử ngươi kêu cái quỷ quái gì thế? Ta cũng không phạm phải án tử gì, phải hem đồng chí cảnh sát nhân dân.
Mộ Dung Tiểu Thiên thở hổn hển chạy tới trước mặt, tức giận nói.
- Hì!~ Mấy người đều nở nụ cười.
- Anh à, còn nói không phạm án tử, ngay cả dung mạo của anh cũng sửa lại rồi, cái này gọi là giấu đầu hở đuôi nhé.
Dương Tùng lại phản đối.
- Còn nói? Nghĩ ta không dám đánh chú sao.
Mộ Dung Tiểu Thiên làm tư thế chuẩn bị đá.
- A, là như vậy, ta là người phụ trách của tập thể Niệm Thiên ở tân thủ thôn 110 này, chúng ta an bài tổ đội luyện cấp. Đương nhiên, anh không phải là nhân viên chính thức, cũng có thể lựa chọn không tham gia.
Một người cao lớn đẹp trai, lại có vẻ có chút ổn trọng, trên đỉnh đầu có chữ Niệm Thiên Trường Không Vô Phong là danh xưng trong trò chơi của người đang nói.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn về phía ba người chơi khác, một người là Niệm Thiên Sát Thủ, một người là Niệm Thiên Triệu Hoán Sư, môt người tuổi tác không khác Dương Tùng lắm nhưng nhìn qua thực là một nữ nhân thanh thuần tên là Niệm Thiên Phiêu Tuyết. Xem ra người chơi chính thức của Niệm Thiên tập đoàn, đều lấy danh xưng là có chữ Niệm Thiên ở dầu. Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm nghĩ.
- Anh Thiên, đi theo Vô Phong luyện cấp tuyệt đối là đúng đắn, hắn chính là một người chơi game trâu bò à, là thần tượng của ta đó.
Dương Tùng hưng phấn quơ quơ cây mộc kiếm trong tay.
- Chào mọi người, chúng ta hôm nay đã quen nhau, các vị về sau gọi ta là Tiểu Thiên hoặc Thiên Tử đều có thể được.
Mộ Dung Tiểu Thiên gật đầu nhanh miệng nói, hắn không thích có người lại gọi hắn là anh tặc hay anh trộm hay cái gì đó…
- Vô Phong, chúng ta còn phải chờ những người khác không?
Sát Thủ nhìn Trường Không Vô Phong mở miệng hỏi.
- Không đợi, ở tân thủ thôn này ngoại trừ chúng ta bốn người, người chơi ngoài biên chế cũng không nhiều, hiện giờ không thấy tới, phỏng chừng cũng sẽ không tới đây đâu.
Trường Không Vô Phong hướng mấy người phất tay nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong dẫn đầu đi lên phía trước.
Bên ngoài tân thủ thôn là một thảo nguyên rộng lớn, ở cuối bên phải thảo nguyên là mây mù lượn lờ quanh núi, phía bên phải cách đó không xa là rừng cây nồng đậm tươi tốt.
Trên mặt cỏ rất nhiều người chơi, khi có quái hiện ra, tức thì người chơi tiến lên chém giết.
- Chúng ta tới rừng cây bên kia đi.
Trường Không Vô Phong chỉ chỉ vào phía bên phải:
- Bên này người còn nhiều hơn quái, mỗi lần xuất hiện không tới vài con quái, kinh nghiệm ít đối với tổ đội chúng ta không có tác dụng.
Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm gật đầu, Trường Không Vô Phong này nhìn vấn đề rất chuẩn.
Mấy người đi một đường tới trước mặt rừng cây, Trường Không Vô Phong nhìn tới phía tây, chọn một nơi:
- Ở nơi này đi, đây là nơi phân cách của hai loại quái so với quái ở trên thảo nguyên kia có cấp bậc cao hơn một chút, tiếp tới trong rừng cậy, quái ở nơi đó chúng ta hiện giờ không thể ứng phó.
- Thần tượng, anh không phải quá khoa trương đó chứ.
Dương Tùng vừa nhảy lên chút nữa đã dính vào người Phiêu Tuyết.
- Vô Phong nói đúng, trò chơi nào cũng phân chia địa vực phân bố quái vật, [Vận Mệnh] hẳn là cũng không ngoại lệ.
Sát Thủ bổ sung nói.
- Nhưng ở đây nào có quái nha!
Dương Tùng vẫn đang không phục, đương nhiên cái này cũng là Mộ Dung Tiểu Thiên muốn hỏi.
- Ta đã nghiên cứu qua trang web chính thức của [Vận Mệnh]. Bên trong [Vận Mệnh] quái vật đại khái có ba loại. Loại thứ nhất là quái vật có chỉ số thông minh cao, có tính duy nhất, khi bị mất đi sẽ không hề nảy sinh ra quái mới. Loại thứ hai là quái có chỉ số thông minh thấp, [Vận Mệnh] khởi động thì lập tức tồn tại, một khi biến mất trong thời gian quy định sẽ sinh ra mới. Loại thứ ba là quái vật cấp thấp, chỉ cần có người chơi xuất hiện sẽ tùy thời cơ mà sinh ra.
Trường Không Vô Phong cười cười, một mặt bật chức năng tổ đội đưa mấy người vào tổ đội, một mặt cười nói.
- Tốt lắm, quá trình tẩy não chấm dứt, đồng chí Cảnh Sát Nhân Dân cẩn thận sau khi bị tẩy não liền biến thành phản đồ của nhân dân đó.
Triệu Hoán Sư cố tình nghiêm túc nói.
- Ngươi cái tên đầu gỗ này, nửa giờ không thấy nói một câu, khi mở miệng ra lại nói những câu “thiếu dinh dưỡng” như vậy, không mở miệng không ai bảo ngươi câm cả đâu.
- Tiểu tử ngươi nha còn nhỏ mà mỏ nhọn vậy, ngoài trừ nói xấu người khác, quả thực chính là …
Nói xong Triệu Hoán Sư nhấc chân đá về phía Dương Tùng.
Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Trường Không Vô Phong nhìn mấy người đùa giỡn trên mặt mỉm cười.
- Được rồi, không nên náo loạn nữa, tìm quái đi.
Theo thanh âm của Sát Thủ, hiện ra rất nhiều con ngựa quái, tốp năm tốp ba phân bố ở trên mặt cỏ nơi khu vực giao tiếp này.
- Ai ui, đau chết ta!~ Vừa một con ngựa xuất hiện ở bên cạnh Dương Tùng, làm hắn mất đi 20 HP, may mắn Sát Thủ ra tay đúng lúc, bằng không hắn phải chết không ngờ.
- [Vận Mệnh] này cũng có chút biến thái mà, sao không điều chỉnh độ đau đớn xuống thấp một chút.
Dương Tùng sau khi vọt tới mặt Sát Thủ, từ bên hông xuất ra một cái bình nhỏ màu hồng đổ mạnh vào miệng.
- Cảnh Sát, mất bao nhiêu HP?
Sát Thủ một kiếm chém ra, thân thể uốn éo, vọt tới bên cạnh con ngựa quái, tiếp theo lại đâm một cái.
- 20 Điểm!~ Dương Tùng trả lời.
- Mọi người cẩn thận đó, nhiều nhất cũng chỉ chịu được hai lần đánh.
Sát Thủ nhắc nhở mọi người.
Ở trước mặt bọn họ tổng cộng có ba con ngựa quái. Trường Không Vô Phong kéo theo một con ngựa quái, một mặt phân phó mọi người:
- Ngựa quái công kích mạnh, nhưng tốc độ chậm chạp, Phiêu Tuyết giúp hai người kia giết chết một con, Sát Thủ chủ công, hai người lợi dụng tốc độ dẫn dắt nó, cẩn thận một chút, đừng cho quái đánh trúng. Triệu Hoán Sư, em mang anh Thiên cùng Cảnh Sát đánh một con còn lại. Mọi người chú ý, không cần mở rộng phạm vi ra quá lớn kẻo lại kéo thêm quái khác vào đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên cứng rắn chịu một kích của ngựa quái, cảm giác đau đớn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, dường như làm tỉnh lại phần dã tính chôn tận đáy lòng đã lâu của hắn.
- Chẳng lẽ, ngay cả cảm giác đau đớn của ta cũng đã chết rồi sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên trong mắt thoáng qua một tia ưu thương.
Triệu Hoán Sư đúng lúc vọt tới, một kiếm bổ vào ngựa quái giải vây cho Mộ Dung Tiểu Thiên.
- Cảnh Sát, đánh thọc sườn, một kịch lập tức lui.
Triệu Hoán Sư sau khi ra một kiếm lập tức bật người lui về sau, đồng thời hô lớn với Dương Tùng.
Dương Tùng bật người sang bên cạnh công kích, một bước đi tới đánh, vừa vặn tránh được phản đòn của ngựa quái.
- Anh Thiên đánh phía sau, nhanh lên.
Triệu Hoán Sư thấy ngựa quái đang đuổi theo Dương Tùng, huy kiếm xông lên.
- Anh Thiên, Cảnh Sát tận lực đánh các vị trí yếu hại của ngựa quái, như vậy giá trị thương tổn sẽ lớn hơn nhiều.
Phiêu Tuyết bên cạnh vừa dẫn quái vừa nói.
Vừa mới bắt đầu có chút hỗn loạn, dần dần biến thành phối hợp ăn ý, vài hiệp qua đi, ba con ngựa quái toàn bộ đã ngã xuống.
Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm tán thưởng, không khỏi bội phục mấy người Trường Không Vô Phong không thôi. Sát Thủ cẩn thận, Vô Phong phán đoán cùng tổ chức, Triệu Hoán Sư công kích tinh chuẩn, Phiêu Tuyết linh động, cùng với kỹ thuật xê dịch né tránh, kỹ xảo khống chế năng lực của họ căn bản mình không thể bằng được. Chính mình cùng Dương Tùng không thể nào so sánh với bọn họ được, thực là rất khác nhau à. Xem ra tập đoàn Niệm Thiên cam kết mức lương cao cho người chơi chính thức cũng không phải là bắn tên vô ích à.
- Anh Thiên, xem ra HP của anh không đầy kìa, uống một bình máu nhỏ bổ sung HP đi.
Vô Phong nhặt tiền rơi trên mặt đất xong đi tới nói.
- Hắc hắc, tiền của ta đã tặng người rồi, không còn tiền mua dược hoàn.
Mộ Dung Tiểu Thiên trên mặt nóng lên có chút xấu hổ.
- Anh Thiên có phải là tặng cho cô bé NPC đó, đó là hệ thống bố trí NPC để thu lại tiền, loại sai lầm nhỏ nhặt này chẳng lẽ anh cũng phạm phải?
Dương Tùng cố tình làm ra vẻ thống khổ, kêu vang trời.
- Ta nguyện ý, chú cấm được anh sao.
Mộ Dung Tiểu Thiên trong mắt hiện lên một tia bi ai lặng lẽ.
- Anh thiên, anh…
- Được rồi, cậu đừng nói nữa.
Phiêu Tuyết vốn cẩn thận cảm thấy có chút khác thường, mở miệng ngăn Dương Tùng lại.
- Vậy cái này để cho anh.
Vô Phong từ trong hành trang lấy ra một dược hoàn, đưa tới trong tay Mộ Dung Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên liếc mắt nhìn Vô Phong một cái, tiếp nhận dược hoàn, không nói cái gì, hết thảy đều không nói gì?
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn(vip.******.vn)
Mọi người bắt đầu kế hoạch sát quái lâu dài, một lần hai tới ba con ngựa quái, vừa vặn giết hết đi đằng trước lại sinh ra quái mới.
Người chơi ở trên thảo nguyên xa xa thấy bên này có quái hiện ra, rất nhiều người chạy tới bên này, nhưng là cũng rất nhiều người không đánh được ngựa quái công cao huyết dày này, tất cả đều bị đánh cho ba hit trở về làng, dần dân, chỉ có một số ít đội ngũ ở bên cạnh mà thôi.
Mấy người vẫn đánh liên tục cho tới ánh trăng lên đỉnh đầu, trong màn đêm bàng bạc vẫn đánh giết tới ánh sáng rạng đông xua tan đi một chút hắc ám cuối cùng.
- Con mẹ nó, cái v này cũng biến thái quá đi, đánh hơn mười hai giờ, mới thăng được bốn cấp, hơn nữa không rơi ra một chút đồ gì, chỉ cấp cho một ít tiền.
Dương Tùng không thể nén giận.
- Cậu tỉnh lại đi, cả đêm lải nhải không ngừng, nghe tới lỗ tai chai cả ra, nếu [Vận Mệnh] đơn giản như vậy sẽ không gọi là [Vận Mệnh] rồi.
Triệu Hoán Sư một bên ra sức đánh quái, một bên tranh cãi với Dương Tùng.
- Trước tiên chúng ta lui tới địa phương nào không có quái mà đi thôi.
Xóa sạch bản đồ cuối cùng này, Trường Không Vô Phong phất tay nói với mọi người.
Mấy người thối lui tới dưới một gốc cây, Sát Thủ đặt mông ngồi trên mặt đất:
- Vô Phong, trò này không đơn giản à, không ngoài một năm ra đừng nghĩ tới việc đạt tới lĩnh vực tam chuyển anh hùng.
- Lúc này rất có tính khiêu chiến, không phải sao?
Trường Không Vô Phong bình tĩnh trả lời, sau đó lấy tiền đánh quái rơi ra phân cho mỗi người, tiếp theo nói:
- Chúng ta điều chỉnh thời gian login một chút, hôm nay sau khi logout, mọi người nghỉ ngơi thoải mái một chút, ngày mai chúng ta bắt đầu. Mỗi ngày chúng ta bắt đầu từ 6h sáng, tới hơn 12h đêm, login hơn 18h, cơm trưa, cơm chiều chiếm 30 p. Đương nhiên, ngoại trừ anh Thiên cùng Dương Tùng ra.
Trường Không Vô Phong ánh mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Dương Tùng một chút, mấy người yên lặng gật đầu.
- Vô Phong!~ Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn túi tiền của mình chỉ có 71 bạc 80 đồng, có chút chần chừ, mở miệng gọi Trường Không Vô Phong:
- Cậu đối với [Vận Mệnh] có chút hiểu biết, xem lại cho ta, giúp ta xem có biện pháp nào kiếm được tiền không.
- Tân thủ thôn chỉ có hai biện pháp kiếm tiền, một là đánh quái rơi ra tiền, hoặc là anh đi lấy quặng mỏ kiếm tiền, trừ hai việc đó ra, không có biện pháp nào khác.
Trường Không Vô Phong trả lời.
- Lấy quặng mỏ? làm sao mà lấy?
Mộ Dung Tiểu Thiên hỏi.
- Từ tân thủ thôn đi về hướng đông 2 dặm, có một mỏ quặng hoang phế, cuốc chim đào quặng mỏ có thể mua được ở trong tiệm rèn.
- Nga, vậy các người đi trước đi, ta còn đi tới đó lấy mỏ quặng một chút.
Mộ Dung Tiểu Thiên khoát tay với mọi người.
- Anh Thiên!~ Phiêu Tuyết chần chừ một chút ngập ngừng nói:
- Anh có phải cần dùng gấp không? Hay là chúng ta cho anh một chút.
Mọi người đều gật gật đầu.
- Không cần , cảm ơn!~ Mộ Dung Tiểu Thiên cảm kích nhìn mấy người một cái:
- Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi không cần phải để ý tới ta.
- Anh Thiên, bảo trọng.
- Ngày mai gặp lại anh Thiên.
….
Nhìn thân ảnh mấy người chậm rãi mơ hồ mãi tới khi biến mất, Mộ Dung Tiểu Thiên chậm rãi chạy về tân thủ thôn.
Một hai, một hai, chúng ta đều có một gia đình, tên là trung quốc, anh em chị em đều có rất nhiều, thân thể cũng không tồi…
Xướng loạn ca từ, một đường hát vang, từ từ chạy Mộ Dung Tiểu Thiên chui đầu vào trong một tiệm rèn:
- Lão bản, cuốc chim đào quặng bao nhiêu tiền một cái?
Lão thợ rèn chủ quán buông thiết chùy trong tay ra, đứng lên, người nhiều năm làm nghề rèn, bị lửa làm cho gương mặt trở nên ngăm đen.
Vươn đôi bàn tay to bè tráng kiện đầy vết chai, xóa đi mồ hôi trên mặt:
- Người trẻ tuổi, chuẩn bị đi lấy mỏ quặng hả, nếu cậu đi lấy mỏ quặng bán cho ta, ta sẽ cho cậu một cái giá tốt nhất.
- Không thành vấn đề đại thúc, cuốc chim đào quặng người phải cho ta một cái giá hời nha.
Mộ Dung Tiểu Thiên gật gật đầu, mở miệng cò kè mặc cả.
- Đồng ý, tiểu tử.
Lão chủ xưởng lò rèn lấy ra một cái cuốc chim đào quặng đưa cho Mộ Dung Tiểu Thiên nói:
- Ta ra giá 20 bạc một cái, nhưng bán cho cậu 15 bạc.
- Lão bản, lão sẽ không lừa ta chứ.
Mộ Dung Tiểu Thiên chần chừ một lát, tiếp nhận cái cuốc chim, để vào trong hành trang, lấy ra 15 bạc đưa cho lão bản xưởng lò rèn.
- Tiểu tử, lời này của cậu ta không thích nghe chút nào, nếu không phải hiện giờ mỏ quặng lấy được ngày càng ít. Ta cũng không bán rẻ như vậy cho cậu đâu.
Lão chủ xưởng lò rèn tiếp nhận tiền, vẻ mặt đầy bất mãn.
- Hắc hắc, đại thúc đừng nóng giận, coi như ta chưa nói gì đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhức đầu, sau đó phất tay nói:
- Ta đi lấy mỏ quặng, hẹn gặp lại đại thúc sau.
Quay người rời khỏi tiệm rèn.
Lại là một đường chậm rãi đi, thật xa đã nhìn thấy trên vách núi đá có một quặng mỏ không lớn, cửa động cỏ dại mọc thành bụi, hỗn độn không chịu nổi, mấy xe chở quặng mỏ vứt đi rơi lung tung xuống đất ở hai bên của động khẩu.
Mộ Dung Tiểu Thiên đi vào quặng mỏ, trước mắt ánh sáng ảm đạm đi rất nhiều. Trên vách tường quặng mỏ, mỗi mấy thước lại được treo một ngọn đèn, ánh lửa làm cho vách tường của quặng mỏ với những tảng đá lởm chởm lần lượt thay đổi hình ảnh, có vẻ có chút âm trầm u ám.
- Hay vậy, một cái quặng mỏ sao lại giống như một địa ngục tới thế này.
Mộ Dung Tiểu Thiên khẽ nhíu mày, theo đường ray bỏ đi của xe chở quặng tiến vào bên trong.
Đi qua hai cái ngã rẽ, phía trước đột nhiên xuất hiện một quặng mỏ bỏ hoang rất lớn, mỗi bên có tám ngọn đèn chiếu sáng làm cho quặng mỏ sáng hơn ở thông đạo rất nhiều. Một người thợ mỏ già đang ở trong mỏ không vội mà chậm chạp đào quặng mỏ, cuốc chim va vào vách tường làm cho quặng mỏ vốn yên tĩnh vang lên những tiếng giòn vang.
- Đại thúc, lấy quặng mỏ à, ta và thúc làm bạn được không?
Mộ Dung Tiểu Thiên vừa đi tới bên cạnh lão thợ mỏ đó, bắt đầu làm công việc đào quặng.
- Kỳ thật, bên trong quặng mỏ này có một bí mật cực kỳ lớn…
Thanh âm lão thợ mỏ âm trầm khàn khàn lại thập phần máy móc.
- Bí mật gì? Đại thúc.
Mộ Dung Tiểu Thiên một mặt quơ cái cuốc chim của mình lên, một mặt nghiêng đầu hỏi.
- Kỳ thật, trong quặng mỏ này có một bí mật cực kỳ lớn…
Thanh âm máy móc kia vẫn vang lên.
- Đại thúc, người là NPC hình người, không thể nói cái khác hay sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên có chút buồn bực, thanh âm vang dội rất nhiều.
- Kỳ thật, trong quặng mỏ này có một bí mật cực kỳ lớn…
- Trời ơi!~ Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt thống khổ kêu lên vạn phần bi thiết, bỏ cái cuốc chim trong tay ra, thở dài:
- Trời ơi, van cầu ngài, ta sắp không chịu nổi rồi. Lão nhân gia ngài sẽ không chuẩn bị một người nhàm chán như vậy tới tra tấn ta chứ.
Dù sao nơi đây cũng không có ai, khoa trương một chút, thả lỏng lại thả lỏng cũng không sao cả.
- Hì hì!~ phía sau truyền tới tiếng cười khẽ mềm mại.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn(vip.******.vn)
“ Cô em này trông rất ngon, quả thực là một đóa hoa sen mới nở đây.” Mộ Dung Tiểu Thiên xoay người nhìn cô gái trước mặt trong lòng thầm nghĩ.
- Xin chào, em có thể lấy mỏ quặng ở trong này được không?
Cô gái hơi cong đôi môi đỏ mọng của mình lên, mái tóc đen bóng dài thẳng tắp xõa ra hai bên.
- Đương nhiên có thể, quặng mỏ này cũng không phải của nhà anh mở mà.
Mộ Dung Tiểu Thiên không thèm để ý nhún nhún vai.
- Nick name của anh thật là đặc biệt.
Cô gái nhìn nick name của Mộ Dung Tiểu Thiên, bắt đầu lấy mỏ quặng.
- Cũng vậy thôi, hắc hắc.
Mộ Dung Tiểu Thiên cũng nhìn nick name của cô gái này.
- Làm sao, rất tục nha,
Cô gái mặt có chút ửng đỏ.
- Không phải, ha ha, Không Tiền Không Được, cái tên này thật sự là … đúng vậy.
Mộ Dung Tiểu Thiên hơi chần chừ: “Một cô bé xinh đẹp thế này, dùng cái tên này, có chút không được trôi chảy lắm thì phải.”
- Anh cũng là người chơi bình thường?
Không Tiền Không Được dời đề tài đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên hình như nhớ tới chuyện gì đó, kinh dị vừa hỏi vừa trả lời:
- Không phải! Em không phải muốn nói cho anh hay, nghề nghiệp của em là thợ rèn đấy chứ?
- Chúc mừng anh, câu trả lời chuẩn đó, đây là một trong những nghề nghiệp của em, còn một nghề nghiệp nữa là dược sư.
Không Tiền Không Được khẽ cười cười.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm giác xấu hổ, dường như trên đầu có một đám quạ đen vừa bay qua vậy:
- Em xoay chuyển thiết chùy vậy sao? Không sợ bó đuốc này làm cho khuôn mặt xinh đẹp của em biến thành than đen sao?
- Đừng có xem nhẹ người khác nhé.
Không Tiền Không Được không phục mở miệng nói.
Mộ Dung Tiểu Thiên vội vàng giải thích nói:
- Anh nào dám như vậy, chẳng qua anh cảm thấy em chọn một loại nghề nghiệp có lẽ tốt hơn.
- Vì sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên giải thích nói:
- Một nghề cho chín còn hơn chín nghề, tuy rằng người chơi bình thường có thể lựa chọn hai nghề nghiệp cuộc sống, nhưng mà phân tán thời gian tới hai nghề nghiệp, không bằng tập trung tinh lực vào một công việc hạng nhất đi.
- Anh nói đúng cũng không đúng, học nhiều kỹ năng hạng nhất, cơ hội kiếm tiền nhiều hơn một chút.
Không Tiền Không Được vừa gật đầu lại vừa lắc đầu.
- Em thực thiếu tiền vậy sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên thốt ra.
Không Tiền Không Được không trả lời, trong mắt chỉ thoáng qua một chút buồn bã. Tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng ánh mắt ai oán đó vừa được Mộ Dung Tiểu Thiên bắt gặp liền như một cái kim châm, hung hăng đâm vào trái tim hắn, một loại cảm giác đồng mệnh tương liên mạnh mẽ trào ra, tràn ngập toàn bộ không gian. Chẳng lẽ, nàng cũng giống ta, cũng có những nỗi đau khôn kể?
Không gian trầm mặc, chỉ có tiếng cuốc chim “đinh đinh đang đang” rõ ràng lọt vào tai, Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng phân nửa thương tiếc xúc động muốn bảo vệ cô gái kia.
- Anh thấy em có thể đào được vài quặng đồng, sao anh đào cả nửa ngày ngoại trừ quặng sắt ra thì vẫn là quặng sắt nhỉ? Chẳng lẽ mỏ quặng cũng thích sắc à nha!
Mộ Dung Tiểu Thiên phá tan yên lặng.
- Anh nha, nói lung tung cái gì thế, không lấy được quặng đồng, đó là bởi vì anh không có học qua thuật đào quặng.
Không Tiền Không Được tức giận liếc mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên một cái, tròn miệng trả lời.
- Có phải là, ngoại trừ thợ rèn ra, người chơi khác chỉ có thể lấy được quặng sắt?
- Đúng vậy, nếu thuật đào quặng của em lên tới trung cấp, em có thể đào được quặng ngân.
Không Tiền Không Được nói tiếp.
Hai người vừa lấy quặng vừa nói chuyện phiếm, Mộ Dung Tiểu Thiên biết tên cô gái ngoài đời thực là Tần Tĩnh Di, thế nhưng lại cùng ở trong thành phố K như mình, đồng thời cũng nói cho cô gái biết tên mình, hơn nữa hai người còn thiết lập bạn tốt…
- Anh Thiên, hành trang của em đã đầy rồi, em phải về thôn trước đây.
Tĩnh Di thu cái cuốc của mình vào, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
- Nhanh như vậy sao? Còn có tới nữa không?
Mộ Dung Tiểu Thiên bất giác nhụt chí, dừng công việc lại, mở miệng thăm hỏi.
- Không tới nữa đâu, em còn muốn đi thu thập dược liệu, tăng cấp bậc dược sư lên nữa.
Mộ Dung Tiểu Thiên gật gật đầu nói:
- Cũng được, em đi trước đi, anh còn muốn lấy thêm chút nữa, có chuyện gì chúng ta nói chuyện qua thông tấn khí.
- Em đi đây, gặp lại anh Thiên sau nhé.
Tĩnh Di khẽ vẫy tay, thản nhiên cười.
Cười nhẹ mà lưu lại phong tình vạn chủng, thân ảnh xinh đẹp còn lưu lại một chút mùi hương hoa, đến yên lặng mà đi cũng lặng yên.
Mộ Dung Tiểu Thiên đào hơn bốn giờ, mới làm cho hành trang của mình đầy được, nhanh như chớp quay về tân thủ thôn, kết quả thật thất vọng, nguyên một cái hành trang mấy chục ô quặng sắt mới bán được có 80 bạc, thật sự là khi đi cao hứng khi về mất hứng.
- Ta đây làm việc cả một sáng cũng chỉ được thù lao 8 mao tiền này thôi hả?
Mộ Dung Tiểu Thiên vẻ mặt đau khổ đi ra khỏi tiệm rèn.
Suy nghĩ một chút, trước tiên đưa cho cô bé NPC kia một đồng vàng, sau đó tới cái hang đó tiếp vậy.
- Em gái ơi, đồng vàng này cho em nè!
Mộ Dung Tiểu Thiên ánh mắt hàm chứa lòng thương hại cùng yêu quý.
- Cám ơn anh nhé!
Khóe mắt cô bé có vài giọt nước mắt.
- Không có gì.
Mộ Dung Tiểu Thiên yên lặng quay đầu, nhanh chóng rời đi. Hắn không dám nhìn lại, cũng không dám dừng lại, hắn sợ không thể áp chế nổi thương cảm tự đáy lòng mình mà nước mắt tràn mi.
Tới bìa rừng sát quái train lv, may mắn, nơi này không có ai chiếm chỗ chờ quái sinh ra. Nhưng là không có bọn Vô Phong, mình có thể đánh được không?
Mẹ nó, không thèm nghĩ nữa, chậm rãi mà đánh, cũng có thể đánh chết được một con ngựa quái, đồng thời, cũng làm cho vết thương như xát muối trong lòng chậm rãi tiêu đi.
Quái sinh ra lại là tốp năm tốp ba, Mộ Dung Tiểu Thiên cẩn thận dẫn một con, chạy vòng quanh nó, vừa đánh vừa chạy…
- A bọn mày, nơi này luyện cấp không tồi nha.
Cách đó không xa có 12 người chơi đi tới.
- Cái tên Ta Là Một Tên Trộm kia, nơi này chúng ta bao trọn gói rồi, mày vui lòng tới chỗ khác đánh nhé.
Mộ Dung Tiểu Thiên nghe được có người nói như vậy với mình, lập tức bốc hỏa, vừa đánh giết con ngựa quái vừa nhìn lại hướng phát ra thanh âm. Vừa nhìn thấy, bất giác cười ra thành tiếng, thật sự là thiên hạ to lớn này không việc gì là không có. Còn tưởng rằng nick name của mình là buồn cười nhất, không ngờ được còn có người đặt tên còn quái dị hơn cả mình. Người cầm đầu nói chuyện kia dĩ nhiên lại đặt nick name là Tao Là Một Con Chuột, mà mười một người đi theo sau hắn, cũng chia ra gọi làm Tao Là Một Con Lợn, Tao Là Một Con Chó, Tao Là Một Con Rồng,… vân vân và vân vân.
“ Thì ra là lấy tên của 12 con giáp làm nick name.” Mộ Dung Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Con mẹ nó cũng khoa trương quá mà, nói khá tốt, ta là một con chuột, ta là một con cẩu, ha ha nói tên bọn chúng ta thì thật khốn nạn mà.”
Mộ Dung Tiểu Thiên không nhịn được cười phá lên.
- Uy tiểu tử, lời của đại ca ta mày có nghe thấy không đó?
Tao Là Một Con Trâu nói với Mộ Dung Tiểu Thiên.
- Hình như là ta tới trước thì phải.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhíu mày.
- Đến trước thì làm quái gì, anh tao bảo lăn thì thì phải lăn đi.
Tao Là Một Con Hổ lấy kiếm chỉ vào mặt Mộ Dung Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên lửa giận bốc lên, điên cuồng hét nói:
- Bố mày không đi đấy, bọn mày là đám súc vật nào, có bản lĩnh thì lăn qua đây với tao.
- Mẹ nó, chém hắn, giết hắn quay về lv 0 luôn.
Tao Là Một Con Ngựa huy kiếm muốn xông lên.
Tao Là Một Con Chuột phất tay nói:
- Không cần, mày giết nó, nó quay về lv 0 cũng chỉ mất một ngày luyện là tới được lv như bậy giờ. Hiện giờ game này vừa mới bắt đầu, không chỉ việc giết người chơi bị dính điểm tội ác, sau đó, PK người chơi ở Tân Thủ Thôn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Tao Là Một Con Chuột cười giảo hoạt nói:
- Chúng ta cứ cướp quái của hắn, chờ khi hắn động thủ trước, khi đó chúng ta đang lúc phòng vệ, sau đó là giết hắn.
Những người khác đều gật gật đầu, cho rằng có đạo lý. Cũng không thèm để ý tới Mộ Dung Tiểu Thiên, ào ạt xong lên chém giết ngựa quái.
Đừng nhìn đám người này tên tuổi chẳng ra gì, kỹ thuật điều khiển của bọn chúng rất không tồi, phối hợp tương đối ăn ý, xem ra cũng là những người chơi có thâm niên.
Bọn họ chẳng những có thể giết quái nhanh, hơn nữa, có thể phối hợp rất ăn ý vây Mộ Dung Tiểu Thiên ở bên trong, căn bản không cho hắn đánh quái.
Mộ Dung Tiểu Thiên đã phẫn nộ rồi, dã tính bấy lâu thoáng chốc bộc phát, biểu hiện ra cái loại tính tình bất cần đời.
Mộ Dung Tiểu Thiên giơ ngón tay cái lên, khóe mắt cay nghiệt nhìn qua mọi người nói:
- Được, bọn mày hay lắm, bố mày mà không trả thù được cái này, sẽ không phải là Mộ Dung Tiểu Thiên.
Không để ý tới vẻ mặt châm biếm của đám người kia, Mộ Dung Tiểu Thiên di chuyển hai chân chạy về Tân thủ thôn?
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn(vip.******.vn)
Liều mạng chạy như điên, Mộ Dung Tiểu Thiên một hơi chạy về Tân Thủ Thôn, mang theo một một luồng gió to thổi tới tiệm trang phục.
- Bà chủ, nơi này có bán đồ không.
Mộ Dung Tiểu Thiên thở phì phò.
Bà chủ của tiệm trang phục trả lời:
- Có à, tiểu tử, cậu mua nhiều hay ít.
Tiệm trang phục của Tân thủ thôn, theo hệ thống bố trí thì bán bố y không mang theo thuộc tính nào cả, người lo lắng một khi không ai đạt được tới LV10, không thể mở ra được truyền tống trận tới thành thị lớn, thì phải tìm người chơi có nghề nghiệp cuộc sống là thợ may, học tập kỹ thuật cuộc sống này tới mức cao, đạt tới cân bằng với trò chơi.
- Cho ta một tấm vài trắng dài trượng, rộng một thước. Đồng thời dùng chỉ màu giúp ta thêu lên hai đầu tấm vải trắng xác ước vua Ai Cập Pharaong. Hai bên xác ướp phải thật kỳ quái, ký hiệu phải nhìn qua càng máu tanh càng phức tạp càng tốt.
Mộ Dung Tiểu Thiên xanh mặt.
Bà chủ của tiệm trang phục có chút kỳ quái, nhưng không có hỏi:
- Như vậy đi, cậu theo ta tới phía sau đi, ta sẽ giúp cậu.
Mộ Dung Tiểu Thiên đi theo bà chủ tiệm trang phục tới phía sau, chờ khi bà chủ tiệm trang phục ấn vào tay mình tấm vải trắng như yêu cầu, lại nhờ bà ta dùng chỉ đen thêu lên tấm vải trắng một hàng chữ to thật bắt mắt.
Chờ khi hết thảy mọi việc xong xuôi, Mộ Dung Tiểu Thiên xoay người rời khỏi tiệm trang phục, lấy thông tấn khí trên người ra: “Tĩnh Di, có ở nhà không?”
“Có, có chuyện gì thế?” Bên kia thông tấn khí có tiếng trả lời.
“Mau tới cửa Tân Thủ Thôn.” Mộ Dung Tiểu Thiên vắn tắt nói một câu rồi đóng Thông tấn khí lại.
Đi vào cửa tân thủ thôn, xem xét trái phải hai bên một chút. Chỉ trong chốc lát sau, thân ảnh Tần Tĩnh Di đã hiện ra trong tầm mắt.
- Gấp như vậy, tìm em có chuyện gì thế?
Tĩnh Di hơi thở hơi gấp.
- Mau tới đây, anh nói cho em nghe.
Mộ Dung Tiểu Thiên vẫy tay, gọi Tĩnh Di tới trước mặt.
Sau đó, như thế này….
Tĩnh Di từ tân thủ thôn đi sang phải hướng tới rừng cây, theo như tọa độ mà Mộ Dung Tiểu Thiên đã nói, rất nhanh liền thấy được tên Tao Là Một Con Chuột.
- Oa, cô bé này lớn lên rất đẹp à.
Tĩnh Di còn chưa đi tới gần, Tao Là Một Con Khỉ đã nhìn thấy nàng, cao giọng kêu lên.
- Em gái Không Tiền Không Được, muốn chúng ta mang em đi theo train lv cùng hem.
Tao Là Một Con Gà nhìn chằm chằm vào Tĩnh Di, tròng mắt muốn rớt ra.
- Cám ơn, không cần.
Tĩnh Di trên mặt cười điềm đạm, nhu mì trăm mê hoặc, đưa tay lên không để ý vuốt ve mái tóc mai, thuận miệng nói:
- Ở tân thủ thôn mới phát tiền, các anh không đi lĩnh sao.
- Cái gì phát tiền à.
Tao Là Một Con Rồng cuống quít hỏi.
- Tử kim tệ, phàm là người nào đi qua tân thủ thôi từ 10h 40p tới 11h đều có thể nhận được một tử kim tệ. Các anh bây giờ mà chạy qua, còn có thể kịp đó.
Tĩnh Di giương đôi mắt to xinh đẹp, nói.
- Em gái, em không cần phải đùa giỡn chúng ta chứ.
Tao Là Một Con Trâu không quá tin tưởng.
- Tin hay không tùy mọi người, các anh đẹp trai, xin chào, chúc các anh chơi vui vẻ.
Tĩnh Di quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, sau đó phất tay với bọn họ.
Nói xong, thực bình tĩnh đi tới một nơi khác.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp cao gầy của Tĩnh Di ngày càng chạy xa, Tao Là Một Con Chuột vung tay lên:
- Ê bọn mày, mục tiêu tân thủ thôn, xuất phát.
Ở cách đó không xa, Mộ Dung Tiểu Thiên lặng lẽ chui trong một lùm cây um tùm nhìn trộm nhất cử nhất động bên nàng. Chờ khi đám người Tao Là Một Con Chuột rời đi, nhanh chóng nhảy ra, nhằm vào nơi train lv kia. Vừa chạy vừa mở ra Thông tấn khí: “Tĩnh Di, bọn chúng đi rồi, mau tới đây đi.”
Mộ Dung Tiểu Thiên chạy tới trước,Tĩnh Di cũng từ một hướng khác chạy lại đây.
- Mau giúp anh móc hai cái này.
Mộ Dung Tiểu Thiên đo mặt đất, chỉ hai ký hiệu vào hai vị trị, nói với Tĩnh Di.
- Được à, anh coi em là con ở trong nhà hả.
Tĩnh Di hờn dỗi quát to, liếc mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên một cái, lấy ra cái cuốc chim bắt đầu làm việc.
- Hì hì, ngại quá hôm nào anh mời em ăn bữa cơm.
Mộ Dung Tiểu Thiên ngây ngô cười, nhức đầu
- Nhưng mà…anh mời khách…em bỏ tiền nhá.
Nói xong cười ha hả, chạy nhanh tới trong đám cây cối.
Ngoài bìa rừng truyền tới thanh âm cười mắng hổn hển của Tĩnh Di:
- Anh đó, tiểu Thiên chết tiệt, tặc thiên. Tốt xấu gì em cũng giúp anh thế mà anh lại đối với em như vậy nhé…
Mộ Dung Tiểu Thiên xuất ra một cái kiếm gỗ, chọn hai nhánh cây to bằng cổ tay, chém mạnh vào đó, chặt đứt hai nhánh cây này ra, sau đó loại bỏ toàn bộ cành lá trên hai nhánh cây này, tạo thành hai cái cọc gỗ nhỏ.
Thấy Tĩnh Di đã đào móc tốt tồi, Mộ Dung Tiểu Thiên lấy trong hành trang ra một tấm vải trắng, buộc một đầu của tấm vải trắng dài này vào cái cọc gỗ tự chế, rất vừa vặn. Mộ Dung Tiểu Thiên vừa lòng gật đầu, dựng thẳng cái cọc gỗ lên, đặt vào giữa cái hố mà Tĩnh Di đã đào bới được.
- Tĩnh Di, mau lấp đất.
Hai người lấp đất cực nhanh, giẫm chặt, lại làm tương tự với bên kia.
Một bức biểu ngữ dài hai trượng rộng một thước được dựng lên trước mắt, ở trong khu vực này tất nhiên nhìn thấy được.
- Xong rồi, hiện giờ chỉ chờ đám động vật kia tới là được rồi.
Mộ Dung Tiểu Thiên vỗ vỗ tay, vẻ mặt đắc ý nói.
- Không thể nhìn ra, anh lại châm biếm tới như vậy.
Tĩnh Di nhìn chữ trên biểu ngữ, cười tới nỗi gập cả bụng.
- Không có cách nào cả, bây giờ, ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền lành bị người khi dễ.
Mộ Dung Tiểu Thiên hung hăng nói.
Tĩnh Di nghe xong lời này, ánh mắt âm thầm trầm xuống, dường như có tâm sự xúc động, hơi trầm xuống mở miệng nói:
- Anh đi luyện cấp tiếp đi, em đi hái thuốc.
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy ánh mắt u oán thương cảm của Tĩnh Di, muốn mở miệng, lời vừa tới cửa miệng lại nhịn xuống không nói nữa, chỉ là yên lặng gật đầu, nhìn Tĩnh Di rời đi.
- Xem ra, cuộc sống của Tĩnh Di nhất định rất phức tạp đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm cân nhắc, nhẹ giọng thở dài.
Đám người Tao Là Một Con Chuột nổi giận đùng đùng vừa chạy khỏi tân thủ thôn vừa liên thanh mắng cô gái lừa bọn chúng, đồng thời hướng tơi nơi trian lv trước kia mà tới, từ xa thật xa đã thấy biểu ngữ mà Mộ Dung Tiểu Thiên dựng thẳng lên trời cao.
- Anh, cái kia là cái gì?
Tao Là Một Con Khỉ chỉ tay về biểu ngữ, vừa đi vừa hỏi.
- Còn không thấy rõ ràng lắm!
Tao Là Một Con Chuột lắc đầu, bất giác chân di chuyển nhanh hơn.
Đi tới trước mặt, đám người đều trợn tròn mắt, lập tức đứng yên tại chỗ. Chỉ thấy đó là một tấm vải trắng dài hai trượng, một một thước. Hai bên là hình ai xác ướp vua Ai Cập Pharaong, trông mười phần khủng bố, trên dưới hai bên là rất nhiều ký hiệu cổ quái, quái dị không nên lời. Ở giữa tấm vải trắng viết hai hàng chữ to -------- Nguyền rủa linh nghiệm nhất trên thế giới: Phàm là người không được Ta Là Một Tên Trộm đồng ý, người tiến vào khu vực dưới cột cờ này, hoặc là người hủy hoại đi khối biểu ngữ này, con cái sinh ra các đời sau, nam thì làm nô lệ, nữ thì làm gái điếm. Sinh ra bị lở loét, sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không thể đổi mình. Người không tin có thể tiến vào thử một lần.
- Ta ngất, thật là độc ác quá.
Tao Là Một Con Dê phản ứng đầu tiên.
- Mẹ nó, chúng ta bị đùa giỡn rồi, con bé kia là người của hắn.
Tao Là Một Con Trâu hung hăng vung kiếm gỗ lên.
- Các vị, chào mọi người à!
Mộ Dung Tiểu Thiên vừa đánh một con ngựa quái vừa cười ha hả.
- Người này không đơn giản, là một tên rất ngoan độc.
Tao Là Một Con Rồng mặt bình tĩnh.
Tao Là Một Con Chuột chậm rãi gật đầu, trầm mặc nửa ngày, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên.
- Mày được lắm, coi như lần này mày lợi hại, cho mày thắng, chuyện này chúng ta sẽ tính toán sau.
Nói xong, quay đầu lại nói với đám người bên cạnh:
- Chúng ta đi.
Không đi thì làm thế nào, chẳng lẽ lại vọt vào, tuy rằng không ai tin nó linh nghiệm, nhưng không ai lại muốn gặp phải xui xẻo à nha!
- Các ngài, đi thong thả, không tiễn nhá…ha…ha…
Mộ Dung Tiểu Thiên đắc ý cười rộ lên
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn(vip.******.vn)
Mộ Dung Tiểu Thiên điên cuồng cười mãi không thôi, có chút đắc mà quên cả hình tượng, đúng là ứng với câu nói kia ---- vui quá hóa buồn, một phút không cẩn thận, bị một con ngựa quái ở đằng sau bổ cho một cái. Đã thế vận khí của hắn còn cực kỳ kém nữa, ngựa quái chỉ có một phần vạn cơ hội sinh ra hiệu quả tê liệt, thế nhưng lại hiện ra trên người hắn mới đau.
Muốn di chuyển lại không thể di chuyển, lại không có cách nào để uống thuốc. Chỉ có thể chịu đựng đau đớn xé rách tâm trí, trơ mắt mà nhìn mã đầu quái huy vũ khảm đao to lớn bổ vào trên người mình, cho đến khi yếu đuối mà chết.
Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực mà chạy ra khỏi điểm phục sinh của tân thủ thôn, cúi đầu nhìn hai chân nhẵn bóng, nhìn nhìn lại chỉ còn có cái cuốc chim bên trong hành trang, buồn bực múa kiếm loạn xạ.
Giày vải thì hỏng, Vô Phong cấp cho bình máu nhỏ còn không có thử qua mùi vị đã hết rồi, tiền thì tất cả dành vào mua vải trắng rồi.
“Mẹ nó, tao cũng không tin giết không nổi ngựa quái nhà mày.” Mộ Dung Tiểu Thiên hung hăng mắng ra tiếng, kích phát ác tâm, nhấc chân chạy ra khỏi tân thủ thôn.
Hai lần, ba lượt,.. tám lần. Mộ Dung Tiểu Thiên n lần chạy ra khỏi điểm phục sinh tân thủ thôn, ngơ ngác đứng bất động. Quần áo không có, kiếm gỗ cũng không có, LV cũng thành 0, chỉ còn lại có một cái quần đùi nhỏ cùng cuốc chim trong tay.
- Tặc thiên, có bản lĩnh thì lấy hết cả cái quần lót của tao đi!
Mộ Dung Tiểu Thiên giận dữ giơ cuốc chim chỉ lên trên trời, ngửa mặt hét lớn một tiếng.
- Trâu, thật là trâu bò.
- Người này tám phần là điên rồi.
- Vô đạo đức.
- Ông bạn này mệt rồi.
- Oa, ông anh này giỏi vậy ta.
Người chơi bên cạch phát ra đủ các loại nghị luận.
Mộ Dung Tiểu Thiên không nhìn thấy sự tồn tại của người khác, trong đầu chính là càng không ngừng nhớ lại hành động của Vô Phong, hành động của Sát Thủ sao lại so với người khác, suy nghĩ nguyên nhân chính mình lần lượt bị chết, dưới chân vô ý thức đi ra ngoài thôn.
“Bình”, một lần không để ý, Mộ Dung Tiểu Thiên đụng vào một góc trên tường.
“Ông nội mày, ngay cả mày cũng khi dễ ta.” Mộ Dung Tiểu Thiên phát hỏa rồi, phẫn nộ giơ cuốc chim lên cao mà hung hăng hướng góc tường bổ xuống.
- Anh gì ơi, anh đang làm gì vậy?
Một thanh âm hoạt bát đáng yêu ở phía sau vang lên.
- Đang đào tiền! ~ Mộ Dung Tiểu Thiên cũng không quay đầu lại, tức giận nói.
- Thiệt hay giả vậy?
Thanh âm êm tai như chim sơn ca.
- Tin hay không thì tùy.
Mộ Dung Tiểu Thiên phiền muộn nói ra một câu không đầy đủ, một cuốc một cuốc lại một cuốc điên cuồng phát tiết buồn phiền trong lòng.
Được nửa ngày, Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực trong lòng mới bình phục một chút, lại đột nhiên kinh ngạc phát giác cảnh tượng bốn phía một vùng khí thế lao động ngất trời. Hơn trăm người chơi quơ cuốc chim trong tay điên cuồng đào xuống góc tường, góc phố đã bắt đầu tổn hại nghiêm trọng. Âm thanh leng keng đào bới liên miên không dứt, vẫn đang không ngừng có người chơi chen chúc tới, gia nhập hàng ngũ đào bới.
Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực, trăm nghĩ cũng không giải được, đưa tay vỗ vỗ bên người một gã quơ cuốc chim, thân thiết kêu người chơi bên cạnh:
- Chú em Rồng Ngoan Ngoãn, mọi người đang làm gì vậy?”
- Đào tiền! ~ Rồng Ngoãn Ngoãn liếc mắt xem xét Mộ Dung Tiểu Thiên một cái, nói ra hai chữ.
Mộ Dung Tiểu Thiên sửng sốt, rồi lại phục hồi tinh thần, có chút dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn góc phố bị tổn hại không chịu nổi, trên đầu đổ mồ hôi lạnh.
- Nha, có thể mở ra một cuộc vui chơi lớn đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên thầm kêu lên một tiếng, không dám ở lại ngây dại thêm nữa, nhanh chóng chạy đi, nhanh chóng hướng ra ngoài thôn.
Văn phòng làm việc của thôn trưởng tân thủ thôn 110, NPC thôn trưởng Brie ngồi dựa trên ghế nhàn nhã dưỡng thần.
“Thôn trưởng đại nhân.” Theo tiếng kêu, đội trưởng thủ vệ tân thủ thôn George hấp tấp chạy vào văn phòng thôn trưởng.
- Ta đã bảo với cậu rồi, George. Cậu vội vàng khẩn trương như thế làm gì? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, trước khi vào phải gõ cửa, cậu không nhớ được à.
Thôn trưởng Brie khẽ cau mày.
- Thực xin lỗi, thôn trưởng đại nhân, không phải ta nhất thời sốt ruột, mới quên mất việc này thôi.
George thật thà lấy tay gãi đầu, trên mặt có vẻ có chút ngượng ngùng.
- Nói đi, cậu tìm ta có chuyện gì.
Thôn trường Brie chậm rãi hỏi.
- Ai nha, người xem trí nhớ của ta này. Thôn trưởng đại nhân, trong thôn xảy ra chuyện lớn, có hơn trăm tên người chơi đang phá hỏng thôn, góc phố phía đông nửa phố phòng ốc đã gần như bị đám người chơi đó hủy đi.
George vỗ ót, cuống quýt nói.
- Cái gì? ~ Thôn trường Brie kinh hoảng từ trên ghế dựa nhảy dựng lên.
- Nhanh, ngươi lập tức đi tới thành gần nhất là thành Phoenix điều 500 thủ vệ lại đây.
- Được, ta đi ngay.
Đội trưởng George gật gật đầu, rất nhanh rời khỏi văn phòng, chạy tới truyền tống trận của tân thủ thôn 110.
Thôn trưởng Brie đại nhân không được hệ thống mở ra đầy đủ quyền lực điều động nhận lực trong thành, bởi vì tân thủ thôn chỉ có bốn thị vệ. Vốn dựa theo trò chơi [Vận Mệnh] đặt ra, tân thủ thôn chẳng qua chỉ là nơi người chơi tạo ra, theo lý thuyết người chơi hẳn là đều nhanh chóng luyện cấp, có thể nhanh chóng lên cấp 10 để đi đến phát triển ở thành lớn. Chỉ vì một cái trò đùa vô tâm của Mộ Dung Tiểu Thiên, mới làm ra sự tình lớn đến như vậy.
Mà làm cho mọi người không thể ngờ chính là, vốn chỉ có người chơi đạt tới cấp 10 mới có thể tự động mở ra truyền tống trận của tân thủ thôn, nhưng vì NPC thôn trưởng sử dụng trước tiên. Thế nhưng hệ thống đầu não của trò chơi [Vận Mệnh] sinh ra tiến hóa. Cũng vì thế làm cho quỹ tích vận hành của [Vận Mệnh] do nhóm người thiết kế đặt ra lúc ban đầu lệnh ra khỏi quỹ đạo.
[Vận Mệnh], lại bắt đầu xảy ra chuyện xấu mới.
Mà biến hóa lặng yên này bắt đầu, sẽ mang đến ảnh hưởng cho người chơi như thế nào? Là tốt? Là xấu? Là ánh sáng? Là đen tối? Là hy vọng vô hạn? Vẫn là tiền đồ xa vời.
Vô luận mang đến cho người chơi cái gì, có một chuyện thực tế không thể thay đổi. [Vận Mệnh] ảnh hưởng đến [Vận Mệnh].
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương